Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A

Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 98



"Mẹ, mẫu thân lại bị bệnh nữa hả?" Lâm Hề ôm chặt con gấu bông, nhìn mẹ mình.

Con gấu bông này từ lúc cô bé còn rất nhỏ là mẹ đã tặng cho cô, giống như một vị thần bảo vệ luôn che chở cô. Sau này lúc mẫu thân khỏi bệnh rồi, cô không còn ôm con gấu bông này mỗi ngày nữa.

Chỉ là gần đây, mẫu thân hình như lại phát bệnh. Mặc dù đối xử với cô vẫn rất tốt, giọng nói cũng rất dịu dàng, nhưng cô bé lại cảm thấy sợ hãi vô cớ, sợ hãi một cách không hiểu tại sao, khác hẳn với mẫu thân trước đây, cũng không thể nói là khác ở điểm nào nhưng vẫn cảm thấy khác. Ngay cả mẹ cũng không cho cô lại gần mẫu thân nữa.

"Đúng rồi, thời gian này con đi chơi với Tiểu Tuyết với Kem đi." Lâm Thần ôm con gái mình, nhẹ nhàng nói, trong mắt có chút quầng thâm.

"Vậy chừng nào mẫu thân mới khỏi bệnh?" Thực ra Hề Nhi muốn hỏi là mẹ có thể khỏi bệnh được hay không.

"Sắp rồi, Hề Nhi của chúng ta đi ngủ một giấc thật ngon, mẫu thân sẽ khỏi bệnh, sau đó còn đến xin lỗi Hề Nhi vì đã làm con sợ nữa." Lâm Thần xoa xoa đầu con gái.

"Được rồi, đi ngủ đi, đừng quên mẫu thân con còn hứa sẽ làm hình Kem với Tiểu Tuyết cho con với em nữa. Nếu mẫu thân dám nuốt lời, mẹ sẽ giúp con đánh mẫu thân." Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hề Nhi, Lâm Thần giả vờ thoải mái nói, mặc kệ bản thân nàng có lo lắng thế nào cũng không thể để Hề Nhi lo lắng theo.

"Vâng ạ." Lâm Hề thì thầm, cũng không nói thêm gì nữa.

Cô bé gắt gao ôm chặt con gấu bông của mình, lại trở lại trạng thái bất an như trước.

"Mẫu thân là yêu Hề Nhi cùng em bé nhất, cho nên mẫu thân sẽ sớm trở lại thôi." Lâm Thần nhìn theo bóng lưng của Hề Nhi lẩm bẩm, phảng phất giống như đang tự an ủi chính mình.

......

Buổi tối, Lâm Thần lại mơ thấy lúc sự thay đổi này bắt đầu.

"Cú cú!" Vừa bước vào nhà Lâm Thần đã nghe thấy tiếng của con cú tuyết nhỏ.

Khác với mọi khi, tiếng kêu của nó lại tràn ngập giận dữ, giống như đang đe dọa điều gì đó, âm thanh rất lớn, làm cho nàng ở tầng một cũng nghe thấy.

Sau khi Lâm Thần nghe thấy, nàng liền nghĩ đến tiếng gầm của các loài thú trong thế giới động vật, lúc có kẻ xâm nhập vào lãnh thổ của mình bọn chúng cũng kêu như vậy.

Có phải Tiểu Tuyết phát hiện ra Kem ăn trộm đồ ăn vặt của nó không? Hay là nó đã trưởng thành, bắt đầu có ý thức về lãnh thổ?

Lúc Lâm Thần ở dưới lầu, nàng cũng không nhận ra có vấn đề gì trong nhà, vì Vân Khởi vẫn luôn thích trêu chọc con cú tuyết nhỏ, chỉ là hình như lần này có vẻ quá đà.

Nghĩ đến tính cách của Vân Khởi, thỏ con liền bĩu môi, lúc đầu thoạt nhìn có vẻ cũng rất đàng hoàng, nàng còn tưởng Vân Khởi đã cải tà quy chính rồi, nhưng sống chung lâu mới phát hiện Alpha từ nhỏ đến lớn đều như vậy, thích cái gì thì liền đi trêu cái đó, một hai phải trêu đến khi cái mình thích nổi giận mới chịu bỏ qua, tính tình như vậy cũng đáng ghét quá rồi.

Nghĩ đến những lần bị "bắt nạt" từ nhỏ đến giờ, Lâm Thần không khỏi cảm thấy đồng cảm với con cú tuyết nhỏ, nàng đi lên lầu, tính cùng con cú tuyết nhỏ trả thù Alpha có sở thích kỳ quái đó, nếu Alpha dám trốn hoặc đánh trả, nàng sẽ không thèm để ý đến chị ấy nữa.

Chờ đến khi bước vào phòng ngủ, Lâm Thần bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Con cú tuyết nhỏ đang dang rộng đôi cánh, nhìn chằm chằm vào "Vân Khởi" bằng ánh mắt hung dữ, còn móng vuốt sắc nhọn kia thì lại dính máu đỏ, phía sau lưng là em bé đang khóc nháo.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thần thấy Tiểu Tuyết trông giống như một "con thú dữ" như vậy, hoàn toàn khác với hình ảnh ngốc nghếch dễ thương thường ngày.

Còn về phần "Vân Khởi", trên tay xuất hiện những vết cào rõ ràng, tương ứng với vết máu trên móng vuốt của con cú tuyết nhỏ.

Khuôn mặt của "Vân Khởi" bị cơn giận dữ chiếm lĩnh, cô nhìn chằm chằm vào con cú tuyết, giống như là muốn dạy dỗ con cầm thú này, vậy mà lại dám cào mình. Nhưng lại sợ móng vuốt sắc nhọn của nó, vẫn không dám tiến lên.

Lâm Thần không chút suy nghĩ, liền chạy đi lục tìm hộp thuốc trong phòng ngủ rồi lại bên cạnh Vân Khởi, nâng cánh tay bị thương của "Vân Khởi" lên băng bó.

"Cú cú!" Con cú tuyết nhỏ ở phía sau dùng móng vuốt kéo lấy áo của Lâm Thần, muốn kéo nàng ra.

Cánh tay bị thương của "Vân Khởi" để mặc cho Lâm Thần nắm lấy, còn cánh tay còn lại đặt lên sau gáy nàng, trong đáy mắt hiện lên một mảng u tối.

"Đau." Tuyến mềm mại bị móng tay bấm vào, cảm giác đau nhói truyền thẳng lên não Lâm Thần.

Sau khi "Vân Khởi" nhìn thấy liền quái dị cười cười, cô cũng không vì tiếng kêu đau của Omega mà buông tay, ngược lại còn có xu hướng bấm sâu hơn.

Con cú tuyết nhỏ nhìn thấy vậy liền dùng mỏ của nó mổ vào tay "Vân Khởi", cơn đau làm cho "Vân Khởi" rút tay lại, sau đó càng tức giận nhìn chằm chằm vào con "dã thú" trước mặt.

Cô ghét những thứ không có não như vậy, không hiểu tại sao người đó lại muốn nuôi thứ này trong nhà, không sợ bị phản lại sao?

Lâm Thần nhìn tay của "Vân Khởi", trên đó có hai loại máu, trên mu bàn tay là vết máu do Tiểu Tuyết mổ, còn đầu ngón tay là máu của nàng.

Mà cánh tay bị thương lúc đầu của "Vân Khởi" vẫn đang bị nàng nắm chặt.

Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm người trước mặt, cơn đau ở tuyến thể sau gáy là thực sự chân thật như vậy.

"Oa ~--" Tiếng khóc của em bé kêu càng lớn hơn nữa, lúc đầu Lâm Thần chỉ bị máu trên tay của "Vân Khởi" làm cho hoảng sợ mà quên mất em bé.

Nàng muốn chạy qua để dỗ con, nhưng cổ tay lại bị Alpha nắm chặt.

"Cô lại hèn hạ như vậy à?" Giọng nói quen thuộc, nhưng lời lẽ lại xa lạ.

Giọng điệu trịch thượng kia, ánh mắt mang đầy ác ý kia, còn có cơn đau quen thuộc này, làm cho Lâm Thần như nhìn thấy "Vân Khởi" bất thường của ngày xưa.

Alpha của nàng sẽ không bấm vào tuyến của nàng đến chảy máu, cũng sẽ không dùng những từ ngữ đó để miệt thị nàng.

Lâm Thần quay đầu lại nhìn Vân Khởi, ánh mắt này, nàng không thể nhầm được, kia chính là "Vân Khởi".

Tiếng khóc của em bé càng lúc càng lớn, Lâm Thần muốn thoát ra, nhưng lại không thể so với sức mạnh của Alpha, cổ tay bị nắm chặt không buông.

"Chị buông ra!"

"Sao, thả cô đi xem cái đứa con hoang đó à?"

Đúng vậy, con hoang, trong mắt "Vân Khởi" đó cũng không phải là con của cô, ngược lại lại là biểu tượng của sự nhục nhã.

Cái đứa con hoang đó, nếu mà khóc tới chết luôn thì càng tốt.

Vừa nãy cô định b*p ch*t đứa con hoang này, kết quả lại bị con dã thú màu trắng kia phát hiện rồi mổ vào tay cô.

Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt của "Vân Khởi" càng thêm u ám.

Còn Lâm Thần trước mặt, đang ăn mặc cái kiểu gì vậy? Hở hang như thế, lại còn ngày nào cũng ra ngoài, nói là đi làm nhưng mà ai biết là đi làm gì?

Omega thì nên ngoan ngoãn an phận ở nhà, chứ không phải lộ tay lộ chân ra ngoài phô trương.

Tuy rằng sau khi trở lại thân thể này rồi tiếp nhận được toàn bộ ký ức, biết được nơi làm việc của Lâm Thần trông như thế nào, nhưng cô vẫn cảm thấy không vui. Một đám Omega tụ tập lại với nhau, ai biết họ đang làm gì chứ? Thậm chí cô còn ác ý nghĩ rằng công ty này là nơi mà các Omega dùng sắc đẹp để đổi lấy đơn hàng.

"Chị có bệnh à?" Nghe thấy Alpha miêu tả em bé như vậy, Lâm Thần thực sự nổi giận, nàng không ngừng giãy giụa, còn gọi tên Tiểu Tuyết.

Quen tay quen chân, Tiểu Tuyết giơ vuốt chính xác về phía Vân Khởi, thành công làm cho Vân Khởi phải buông cánh tay đang ghì chặt Lâm Thần ra.

Chờ sau khi Lâm Thần chạy đến bên con, nàng mới phát hiện ra trên cổ con còn có một vết bị véo.

Con cũng rất ngoan ngoãn, lúc nhìn thấy mẹ đến liền ngừng khóc rồi giơ đôi tay nhỏ xíu mũm mĩm của mình lên đòi mẹ bế.

Sau khi Lâm Thần bế con lên, em bé chỉ tay về phía "Vân Khởi", ê ê a a tố cáo, trong ánh mắt mang đầy ấm ức cùng tổn thương.

Đứa bé còn nhỏ còn chưa hiểu chuyện, không biết vì sao người mẫu thân vẫn luôn yêu chiều mình lại nỡ lòng làm tổn thương mình. Ban đầu con còn tưởng rằng đó là một trò chơi mới, nhưng kết quả là cảm giác càng ngày càng khó chịu mà mẫu thân vẫn không chịu buông tay, lại còn cười với mình một cách kỳ lạ.

Cũng may là mẹ thì vẫn như trước, không thay đổi.

Lâm Thần ôm con định rời đi nhưng Alpha phía sau lại lên tiếng.

"Tôi đã cho phép cô rời đi chưa? Chẳng qua chỉ là cách một khoản thời gian thôi mà cô đã quên hết quy củ rồi sao?"

"Gù gù!" Không đợi Lâm Thần lên tiếng, Tiểu Tuyết đã lên tiếng trước, nó giơ vuốt về phía Alpha, nhìn chằm chằm đầy đe dọa.

Lâm Thần không quay người lại cũng không đáp lời Alpha, cứ thế thẳng bước ra khỏi phòng ngủ.

Đến đây thì giấc mơ kết thúc, Lâm Thần cũng tỉnh dậy.

Omega chạm chạm vào tuyến sau cổ mình, nơi đó đã đóng vảy, nhưng bây giờ lại thấy đau như lúc mới bị thương.

Đã có lúc nơi này là chỗ Alpha yêu thích nhất. Cho dù là lúc đánh dấu Alpha vẫn luôn cắn rất nhẹ nhàng, sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ giúp nàng bôi thuốc, sẽ áy náy xin lỗi nàng.

Trừ những lúc vào thời kỳ đặc biệt, Vân Khởi sẽ không bao giờ cắn mạnh vào đây. Cho dù nàng đã cảm nhận được Vân Khởi đã toát ra răng nanh giúp cho Vân Khởi có thể cắn mạnh vào nơi đó, nhưng Alpha cũng chỉ ngậm lấy tuyến thể của nàng, nhẹ nhàng ôm lấy nó, làm nàng toàn thân rung rẩy.

Lâm Thần vùi mình vào chăn. Nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao Vân Khởi đột nhiên thay đổi, trở lại như trước đây, thậm chí còn hung ác hơn.

Nàng không hiểu tại sao "Vân Khởi" lại ra tay với em bé, còn gọi em bé là con hoang. Dù có ghét nàng đến đâu thì em bé vẫn là đứa con Alpha đầu tiên của Vân Khởi. Còn có, chuyện làm nàng nghi hoặc hơn chính là thái độ của Vân Khởi đối với Hề Nhi lại trở nên tốt lên.

Bất quá bây giờ nàng đã khác trước kia rồi. Trong khoảng thời gian này, tình hình đế quốc đã thay đổi. Mặc dù đế quốc vẫn tồn tại, nhưng sức mạnh uy h**p đã giảm đi nhiều.

Trên danh nghĩa quân đội đã tuyên chiến với đế quốc, mà tổ chức của nàng cũng sẽ cung cấp thuốc men làm tiếp viện.

Cho nên hiện tại đại công phủ là do nàng tiếp quản, nàng không còn là Lâm Thần yếu đuối như trước nữa.

Nàng sẽ không để Alpha bất thường đó làm hại em bé, làm hại Hề Nhi, và cả... làm hại chính mình.

Lâm Thần vẫn luôn nhớ rõ Vân Khởi đã từng nói, nàng là bảo bối của Vân Khởi, là người quan trọng nhất. Nếu như nàng bị thương, Vân Khởi chắc chắn sẽ đau lòng cùng tự trách. Nàng phải bảo vệ bản thân thật tốt, để khi Alpha trở về sẽ thấy một bé thỏ xinh đẹp, mượt mà.

Sự thay đổi này của Alpha, nàng sẽ không nói cho bạn bè mình biết.

Cái "Vân Khởi" đó vẫn ngu ngốc như trước. Nàng đã bỏ thuốc ngủ vào thức ăn của đối phương, đợi khi cô ta ngủ, khóa cô ta trong phòng ngủ, chờ đợi ngày Vân Khởi của mình trở về.

Lâm Thần chưa bao giờ nghĩ rằng Vân Khởi của mình sẽ không trở lại. Dù sao Vân Khởi yêu nàng như vậy, chắc chắn sẽ không nỡ rời xa nàng. Vân Khởi chắc chắn đang ở một nơi nào đó mà nàng không biết, tìm kiếm thỏ con của mình.

Trước kia vào buổi tối Alpha thường ôm nàng, gọi nàng là thỏ ngốc, còn nói giỡn nói thỏ nuôi trong nhà ngốc như vậy, nếu lỡ cô không có ở đó chắc chắn sẽ bị người khác lừa bán.

"Sao chị còn chưa về, thỏ ngốc của chị bị người ta bắt nạt rồi, phải có bạn đời thông minh của cô ấy ở bên cạnh giúp đỡ." Lâm Thần lẩm bẩm.

Mỗi lần nàng đến gặp cái "Vân Khởi" đó, đều nổ ra những cuộc cãi vã kịch liệt. Đối phương dùng vô số lời lẽ th* t*c chửi mắng nàng, nàng cũng không nhịn, đáp trả trở lại.

Nhưng mà trong lòng vẫn không tránh khỏi bị những lời đó làm tổn thương.

Điều duy nhất giúp cho nàng vui là trong những cuộc cãi vã, cái "Vân Khởi" đó thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những câu mà Vân Khởi hay nói, giọng điệu cũng rất giống.

Chỉ là mỗi lần nói xong, cái "Vân Khởi" đó lại trở về như ban đầu, phảng phất giống như những thay đổi vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Nhưng Lâm Thần tin rằng đó không phải là ảo giác. Alpha của nàng nhất định là vì lý do nào đó không thể xuất hiện, nhưng lại quá yêu nàng cho nên thỉnh thoảng sẽ lén trộm xuất hiện.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Thần lại suy nghĩ về những giấc mơ trước đây của mình. Nếu Vân Khởi vẫn luôn giữ thái độ như trước đây, có lẽ nàng sẽ thật sự hết hy vọng, vì không nỡ nhẫn tâm giết Alpha mà đẩy cô ta đến một nơi xa xôi, hoặc có thể vì tiện lợi mà kết hôn với một Alpha mà nàng không ghét?

Nhưng mà Vân Khởi đã thay đổi rồi, Vân Khởi đã trở lại giống như người trước đây, người mà nàng yêu thích, cho nên nàng sẽ không hết hy vọng như trong giấc mơ kia, sẽ không để Alpha đi, cũng sẽ không tùy tiện kết hôn với người mà nàng không yêu.

Dù cho trong lòng có đau khổ đến đâu, nàng cũng sẽ không để Alpha rời đi. Nàng sẽ khóa Alpha lại, giữ bên cạnh mình, chờ đợi người mà nàng yêu trở về.
 
Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 99



Trong những ngày ở nhà dưỡng bệnh, thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Rõ ràng chỉ là nằm viện vài ngày, nhưng Vân Khởi lại cảm thấy sao mọi thứ xung quanh lại mới mẻ tới vậy. Nhưng mà sau khi sự mới mẻ ban đầu qua đi, dư âm còn lại cũng chỉ là đần độn vô vị.

Lúc đi ngủ vào ban đêm, thỉnh thoảng cô sẽ vô thức làm động tác ôm người, nhưng lúc không ôm được ai thì lại giật mình bừng tỉnh.

Tối thứ Sáu, Vân Khởi lại một lần nữa tỉnh giấc vì lý do này.

"Là di chứng à?" Vân Khởi xoa xoa đầu, có chút bực bội nghĩ.

Chất lượng giấc ngủ kém làm cho cô trở nên đặc biệt cáu kỉnh. Nhưng mà bầu không khí yên tĩnh trong phòng lại làm cho cô không thể bộc phát cơn giận.

Vân Khởi cũng không biết rốt cuộc mình đang không hài lòng cái gì, chỉ biết rằng bây giờ bản thân nhìn thấy cái gì cũng thấy khó chịu.

Nghĩ về sự khác biệt giữa hiện tại và trước đây, hình như cũng chỉ có chuyện không đi làm ở công ty là khác biệt duy nhất.

Sáng hôm sau, Vân Khởi chuẩn bị lén lút vào công ty mà không cho ông biết.

"Định đi công ty à?" Giọng ông vang lên từ phía sau.

"Con muốn ra ngoài đi dạo, dạo này ở nhà riết muốn mọc nấm luôn rồi." Vân Khởi xoay người lại, nở nụ cười giả giả nhìn ông.

Sáng nay cô đã hỏi người giúp việc trong nhà, họ nói ông có hẹn với bạn lúc 9 giờ, cũng không ngờ bây giờ ông vẫn còn ở nhà.

"Vậy để ông đi cùng với con, dạo này ông cũng cảm thấy xương cốt lâu không vận động, người cũng chậm chạp hẳn."

Vân Khởi đương nhiên chỉ có thể cùng ông ra ngoài đi dạo, chứng minh lời mình vừa nói.

......

"Mẹ ơi!" Âm thanh dễ nghe của một cô bé vang lên từ gần đó, Vân Khởi nghe xong liền đột nhiên quay đầu nhìn về hướng đó.

Là một bà mẹ trẻ đang cùng con gái thổi bong bóng. Bong bóng thổi rất to, cô bé thấy vậy liền không kìm được mà hét lên. Không phải... Một cảm giác tiếc nuối lướt qua trong lòng Vân Khởi, nhưng cô cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.

"Đứa nhỏ đó dễ thương nhỉ?" Ông nhìn thấy cháu gái ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cô bé ở cách đó không xa, cười cười nói.

"Lúc còn trẻ ông cũng không thích trẻ con, cảm thấy chúng cũng thật phiền phức, thật ồn ào, nhưng mà khi nghe tiếng gọi "ba ba" của nó, ông liền bị chinh phục ngay lập tức."

"Ông! Bây giờ con vẫn chưa muốn có con." Vân Khởi cắt ngang hồi ức của ông.

"Alo?" Sau khi ông nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt liền thay đổi. Dặn Vân Khởi không được lén vào công ty rồi rời đi.

Vân Khởi còn một mình cũng không còn hứng thú đi dạo, ngồi xuống cái ghế dài gần đó.

Gần đây không hiểu sao, cô không còn hứng thú với bất cứ thứ gì.

Cô bé lúc nãy vì không thể tự mình thổi được bong bóng to như mẹ vừa thổi, cho nên đang giận dỗi với mẹ.

Vừa mới nãy còn như một thiên thần nhỏ, giờ lại khóc lóc ầm ĩ, mặc kệ mẹ ở bên cạnh dỗ dành thế nào cũng không chịu ngừng, giống như một cái tiểu ác ma ồn ào.

Lúc này, trong công viên có không ít người đi dạo hoặc tập thể dục buổi sáng. Vân Khởi nhìn thấy người mẹ vừa dỗ con gái, vừa ngượng ngùng xin lỗi những người xung quanh, đưa những chiếc bánh quy đã chuẩn bị sẵn, xem ra đây không phải là lần đầu tiên.

Nhìn thấy một màn này, Vân Khởi lắc lắc đầu, quả nhiên, cô vẫn là không thích trẻ con, không thích những tiểu ác ma thất thường.

Sau đó cô bé được mẹ dỗ dành rồi, nhưng lại không chịu tự đi, nhất quyết đòi mẹ phải bế.

Người phụ nữ trẻ tay xách nhiều đồ, nhìn con gái đang giận dỗi, cố gắng xách hết đồ bằng tay phải, để tay trái bế con lên, nhưng lại không thành công, đi được vài bước lại phải dừng lại. Tiểu ác ma được bế không ngừng cười, giống như cảm thấy việc làm khổ mẹ mình rất thú vị.

"Cần giúp đỡ không?" Vân Khởi bước tới, chủ động đưa tay giúp người phụ nữ.

Người phụ nữ trẻ ngạc nhiên trước lời nói đột ngột của Vân Khởi, ngay sau đó có chút ngại ngùng đồng ý. Bản thân Vân Khởi cũng rất ngạc nhiên.

Cô không phải là người nhiệt tình, thương nhân luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, cô cũng vậy. Nhưng khi thấy một người mẹ trẻ hoàn toàn xa lạ gặp khó khăn, cô lại không kìm được mà bước tới giúp đỡ, này đối với cô là một chuyện không thể tưởng tượng.

Giống như là... cô hy vọng người khác khi thấy một bà mẹ một mình chăm con cũng có thể chủ động giúp đỡ giống như cách cô đang giúp người này vậy.

Thấy người phụ nữ đồng ý, Vân Khởi liền chủ động cầm lấy túi xách từ tay cô ấy, để cô ấy có thể dùng cả hai tay bế con gái.

"Cảm ơn em nha." Trên đường đi, người phụ nữ cảm ơn Vân Khởi.

"Vâng." Vân Khởi cũng không cố tình giả vờ xởi lởi nói nói chuyện với người phụ nữ, chỉ đáp lại một cách bình thản.

"Nhà chị chính là căn nhà ngay phía trước kia, sắp tới rồi. Em có muốn ăn gì không? Nhà chị có nhiều đồ ăn ngon lắm, hơn nữa chị cũng biết làm nhiều món ngon. Lúc chị ở nhà buồn chán là chị thích làm đồ ngọt nhất...." Người phụ nữ không ngừng luyên thuyên, có thể thấy được cô ấy vốn là người rất hoạt bát.

Vân Khởi cảm thấy trước đây cô cũng đã từng gặp một người như vậy, chỉ là giọng nói của người đó có phần mềm mại hơn một ít, tiếng cười của người đó có phần ngọt hơn một ít, lúc nói chuyện còn thích động tay động chân, tựa vào người cô muốn được ôm ôm....

Nhưng Vân Khởi lục tìm trong ký ức cũng không thấy có ai giống vậy. Cô biết mình thích con gái từ rất sớm, cho nên bình thường cũng sẽ tránh tiếp xúc cơ thể với các cô gái khác. Có lẽ cũng vì thái độ này mà lúc đi học, các cô gái khác đối xử với cô cũng tương đối xa lạ, không có ai sẽ đến gần cô, muốn được cô ôm một cái.

Dọc theo đường đi, cho dù Vân Khởi không nói gì nhiều, nhưng người phụ nữ vẫn như cũ tiếp tục luyên thuyên luyên thuyên.

"Tới rồi." Trước một căn biệt thự nhỏ, người phụ nữ dừng lại.

"Em có muốn vào nhà ngồi chơi lát không? Nhà chị có nhiều đồ ăn ngon lắm."

"Không cần đâu." Vân Khởi lắc lắc đầu.

Cuối cùng, mặc kệ Vân Khởi từ chối, người phụ nữ vẫn cương quyết đưa cho cô một túi bánh quy tự làm.

Cô bé tiểu ác ma thấy mẹ đưa đồ ăn vặt của mình cho người khác, liền không vui nhìn Vân Khởi, bĩu bĩu môi, giơ tay lên làm động tác giống như muốn đánh cô. Sau khi Vân Khởi phát hiện ra, liền dùng nét mặt không biểu cảm nhìn nhìn cô bé, khiến cô bé sợ hãi rụt tay lại.

Người phụ nữ cũng nhận ra điều này, liền gõ nhẹ vào đầu con gái, xin lỗi Vân Khởi.

"Đối xử với mẹ con tốt một chút." Vân Khởi nói xong, liền rời đi.

Trên đường về nhà, cô nghĩ về hành động kỳ lạ của mình hôm nay, càng nghĩ càng thấy khó tin, đặc biệt là câu nói cuối cùng, cô cũng không biết tại sao mình lại muốn nói câu đó.

......

Tại đám cưới của Lý Tiếu Tiếu, Vân Khởi ngồi một góc có chút ăn không ngồi rồi. Dù cho ông nội đã lén trừng mắt nhìn cô vài lần, cô vẫn trốn ở đó không muốn ra ngoài.

Mỗi lần nhìn thấy Lý Tiếu Tiếu, cô lại cảm thấy cha mình vẫn còn tốt, ít nhất ông cũng không ra ngoài tìm một cái người thứ ba rồi ném cô ở nông thôn.

Vân Khởi nhìn thoáng qua cha mẹ đang quang mang tứ phía (*) của mình, hôm nay họ cũng đến. Hai người thể hiện như một cặp vợ chồng yêu thương nhau, trên mặt luôn nở nụ cười đúng mực, nhận lời kính rượu từ những người xung quanh.

(*) rạng rỡ

Rõ ràng tất cả mọi người trong giới đều biết cha mẹ cô mỗi người chơi một kiểu, không ai can thiệp vào chuyện của nhau, nhưng tới lúc kính rượu vẫn khen ngợi "Chồng chị cũng thật quan tâm chị.", "Phu nhân của ngài thật xinh đẹp."

Còn Lý Tiểu Tiểu thì sao? Cũng giống như cha mẹ cô, biết rõ danh tiếng của mình trong giới, biết những người đến đây đều là những người từng tụ tập chửi cô là con riêng, chửi cô là giao tế hoa (*), nhưng bây giờ vẫn như cũ cười cười nói nói cùng người bên cạnh đáp lời.

*Giao tế hoa (交际花) chỉ những người phụ nữ thường xuyên tham gia các hoạt động xã hội, giao tiếp rộng rãi và có nhiều mối quan hệ. Tuy nhiên, từ này thường mang ý nghĩa tiêu cực, ám chỉ người phụ nữ lợi dụng các mối quan hệ xã hội để đạt được lợi ích cá nhân.

Vân Khởi nhấp một ngụm rượu trong ly, trong đầu vô thức xẹt qua hình ảnh quen thuộc.

Hình ảnh đó giống với cảnh tượng hiện tại, điểm khác biệt duy nhất chính là cô dâu đang cười bây giờ, trong hình ảnh trong đầu cô, có một con dao c*m v** ngực, ngã vào vũng máu, mọi người xung quanh ai nấy đều hoảng hốt kêu lên, cha và ông của Lý Tiếu Tiếu vây quanh cô ấy, ở góc xa còn có một người phụ nữ gầy đen, cười đắc ý, Vân Khởi cảm thấy khuôn mặt của người đó có nét quen mắt.

Vân Khởi nhắm hai mắt, xoa xoa đầu, cảm thấy di chứng sau khi ngất xỉu càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

"A!" Tiếng hét sợ hãi làm cho Vân Khởi mở bừng mắt, cô nhìn qua, thấy Lý Tiếu Tiếu giống y như trong ký ức của cô, ngực cắm một con dao, ngã xuống đất, chiếc váy cưới trắng tinh nhuộm màu đỏ thẫm.

Bên cạnh cũng giống như trong hình ảnh trong đầu cô, có một người phụ nữ gầy gò, da vàng đen, quần áo trông không hợp với những người ở đây, nhăn nhúm và hình như còn có vết dầu.

Đối với Lý Tiếu Tiếu đang nằm trong vũng máu, Vân Khởi không có cảm giác gì. Cô so sánh một lúc giữa hình ành Lý Tiếu Tiếu hiện tại và hình ảnh Lý Tiếu Tiếu trong đầu, phát hiện vậy mà lại rất giống nhau, sau đó liền bắt đầu quan sát người phụ nữ gầy gò kia.

Cảnh tượng thực tế còn rõ ràng hơn nhiều so với cảnh tượng trong đầu cô. Vân Khởi càng nhìn càng thấy quen mắt, cô nhận ra người này có nét giống Lý Tiếu Tiếu bên đây, kết hợp với trang phục của người này, cô cảm thấy mình đã có thể đoán được.

"Ông không nhận ra tôi sao?" Người phụ nữ gầy gò nhìn cha mình, "Người cha tốt của tôi, ông đưa tôi về quê rồi không thèm đếm xỉa gì tới tôi, bây giờ còn đổi vị hôn phu của tôi cho con ĩ lòl này. Ông cũng cưng nó quá."

Vân Khởi bây giờ có thể xác định, người này chính là Lý Tử Nguyệt, cô bé mà cô từng gặp khi còn nhỏ, bị đưa về quê sau khi mẹ mất.

Cô bé xinh đẹp thuần khiết ngày xưa, bây giờ bị thù hận hành hạ thành ra cái dạng này.

Từ lúc Lý Tử Nguyệt sinh ra, cô đã được cha mẹ và chú rể hiện tại định sẵn hôn ước, bất quá sau đó cô lại bị tiễn đi, người có hôn ước được chọn làm vợ cũng liền đổi thành Lý Tiếu Tiếu.

Hiện trường một mảng hỗn loạn, người gọi cấp cứu thì gọi cấp cứu, người chửi Lý Tử Nguyệt thì chửi Lý Tử Nguyệt.

Mẹ của Lý Tiếu Tiếu thì ôm cô ấy, còn cha cô thì muốn động thủ đánh Lý Tử Nguyệt, túm tóc cô định đập vào bàn, nhưng bị ông nội Lý ngăn lại.

Ông nội Lý nhìn hết thảy cảnh tượng hỗn loạn này, dùng quải trượng đánh con trai mình, nói tất cả đều là do con gây ra.

Vân Khởi vẫn như cũ trốn trong góc, vì sự cố vừa rồi, những người đứng xung quanh cô đã đi ra trung tâm xem náo nhiệt.

"Khởi Nhi lớn thế này rồi." Vân phu nhân, tức mẹ của Vân Khởi, bước tới, dịu dàng nhìn con gái mình.

Ánh mắt này, Vân Khởi chưa từng thấy bao giờ. Từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện cho tới nay, cha mẹ cô không hề quan tâm đến cô. Đối với họ mà nói, cô giống như chỉ là một nhiệm vụ ưu tiên, sinh ra người thừa kế thì bọn họ liền có thể thoải mái vui chơi.

Bây giờ cô đã trưởng thành, họ lại muốn quan tâm đến cô sao?

"Đúng vậy, đã thành người lớn rồi." Cha của Vân Khởi cũng bước tới, trong mắt chứa đầy yêu thương.

Vì không ai chú ý đến bên này, người đàn ông buông tay khỏi eo vợ, hai người đứng cách nhau một khoảng, duy chỉ có biểu cảm yêu thương là giống nhau.

"Ừm." Vân Khởi không gọi bọn họ là cha mẹ, chỉ lạnh lùng đáp lại một tiếng, như mọi khi.

"Không cần buồn, không cần tự trách, ngoan ngoãn ngủ một giấc rồi về nhà." Người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng xoa đầu con gái.

Tự trách? Cô tại sao phải tự trách? Chuyện của Lý Tiếu Tiếu đâu liên quan gì đến cô.

Còn có câu nói phía sau, không phải nên là về nhà rồi ngủ một giấc thật ngon sao?

"Mẹ vẫn luôn yêu con, con không cần tự trách." Sau khi người phụ nữ dừng lại, người đàn ông cũng bước tới, ôm lấy con gái mình.

Lại là tự trách? Vân Khởi cảm thấy, cái "tự trách" mà cha mẹ cô nói hình như không liên quan gì đến chuyện hôm nay.

"Đây là quà sinh nhật mẹ tặng con." Đến khi sắp đi, người phụ nữ vẫn còn lưu luyến không rời nhìn con gái, đưa cho cô một chiếc dây chuyền thật đẹp.

"Buổi tối đeo nó vào, chất lượng giấc ngủ sẽ tốt hơn."

Vân Khởi nhìn chiếc dây chuyền trong tay, là màu tím xinh đẹp, nhưng cũng không nhìn ra là làm từ chất liệu gì.

Cô cũng không hiểu tại sao cha mẹ tỏ ra lưu luyến cô như vậy mà không cùng cô về nhà.

Nhưng cô... hình như cũng có chút không nỡ, bởi vì hành động của cha mẹ hôm nay, cô cũng sinh ra một chút tình cảm quyến luyến.

......

"Con biết cái gì sao?" Trên đường trở về, ông nội hỏi Vân Khởi.

Ông nhớ mấy ngày trước Vân Khởi đã vô thức nói là Lý Tiếu Tiếu không phải đã chết rồi sao, hơn nữa cháu gái ông hồi nhỏ lại chơi rất thân với Lý Tử Nguyệt.

"Không có." Vân Khởi thẳng thắn nói, mặc dù cô cũng không biết tại sao trong đầu mình lại hiện lên hình ảnh đó, có lẽ đó là dự cảm?

Để mà nói thì, từ khi cô tỉnh lại, mọi thứ xung quanh hình như đều có chút kỳ lạ.

Nghe vậy ông cụ cũng không hỏi thêm nữa.

......

Tối hôm đó lúc đi ngủ, Vân Khởi bất giác nhớ đến lời mẹ nói, cô mang dây chuyền đeo vào cổ rồi mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

Cái dây chuyền cũng thực sự có tác dụng, đó là suy nghĩ đầu tiên của Vân Khởi lúc tỉnh dậy. Cuối cùng cô cũng đã có được một giấc ngủ trọn vẹn từ đầu đến cuối.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng, Vân Khởi giật mình, quay đầu nhìn lại thì phát hiện một cô gái xinh đẹp.

Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước mặt, ký ức dần dần trở lại, ĐÂY LÀ THỎ CON CỦA CÔ!

Khuôn mặt của Omega gầy đi trông thấy, hốc hác hơn nhiều so với lúc trước, dưới mắt còn có quầng thâm, thoạt nhìn giống như đã lâu không được ngủ ngon.

Quần áo trên người cũng không thay, không đắp chăn, tuy rằng bây giờ đã vào đầu hè nhưng ngủ như vậy cũng có thể bị cảm chứ.

Nổi bật nhất là những vết thương trên da, trông giống như bị ngón tay bóp véo, cùng với làn da trắng trông cũng thật tương phản, làm người ta đau lòng cực kỳ.

Thỏ con của cô, sao lại thành ra thế này

Vân Khởi nâng tay lên muốn ôm lấy thỏ con của mình, sau đó liền nhìn thấy sợi xích trên tay.

Tiếng xích chuyển động cũng làm Omega tỉnh giấc, lúc nàng vừa mở mắt nhìn thấy Vân Khởi, trong mắt theo thói quen thoáng hiện lên sự lưu luyến, nhưng sau khi hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt lại mất đi ánh sáng vốn có, trở nên u ám vô hồn.

"Bỏ cuộc đi, không thoát được đâu." Omega mặt không cảm xúc nói.

"Tôi cũng sẽ không để cô giết tôi." Lâm Thần chú ý đến ánh mắt Alpha nhìn vết thương trên tay nàng, hình như muốn đưa tay qua đây.

"Thỏ con?" Vân Khởi thử gọi người trước mặt.

"Lại muốn giả bộ làm Vân Khởi sao? Cô nghĩ tôi còn tin sao?" Omega mỉa mai nhìn người trước mặt đang lo lắng, vết thương trên tay nàng, còn có trong quần áo, vết thương trên cổ, đều là cái giá phải trả của sự ngây thơ trước đây.

Vân Khởi muốn tiến lại gần thỏ con của mình thêm một chút, nhưng lại bị xiềng xích trói buộc, làm cô chỉ có thể di chuyển trong phạm vi hẹp, còn Omega thì nằm ngoài tầm với của cô.

"Thật sự là chị, thỏ con của chúng ta sao lại thành lạc canh thỏ (*) thế này?" Vân Khởi đưa tay về phía Lâm Thần, dáng vẻ của Omega làm cô đau lòng không nói nên lời.

*(落汤兔子) nghĩa là thỏ rơi vào nồi canh. Chỉ ai đó bị ướt sũng, giống như vừa bị rơi vào nồi nước. Nó cũng còn mang nghĩa là người đó đang gặp tình cảnh không may.

Cô không biết tại sao mình ngủ một giấc lại trở về thế giới ban đầu, cũng không biết tại sao mẹ lại có chiếc dây chuyền giống hệt cái của Hề Nhi, còn đem nó đưa cho cô. Cũng không biết tại sao sau khi trở về, Omega lại như không nhận ra cô, còn trở thành cái hình dạng thế này.

Hơn nữa, cô nghi ngờ thế giới đó không phải là thế giới trước đây của mình. Sau khi trở về, cô nhớ lại được tất cả mọi chuyện rồi, Lý Tiếu Tiếu trong ký ức của cô đã chết năm năm trước, chính là chết trong đám cưới, bị Lý Tử Nguyệt giết.

Bất quá những râu ria này bây giờ không quan trọng, Vân Khởi nhìn Lâm Thần trước mặt, bây giờ đây mới là chuyện quan trọng nhất đối với cô.

"Là ai làm?" Vân Khởi đau lòng nhìn những vết đỏ trên người thỏ con, còn ánh mắt cảnh giác của nàng, giống như một con mèo hoang vẫn luôn bị người ta bắt nạt ngoài kia.

Biểu hiện của Alpha rất chân thực, giống hệt như Vân Khởi, làm Lâm Thần vô thức muốn lại gần, muốn đi làm nũng, nhưng mà lý trí lại ngăn nàng lại.

"Vân Khởi" kia cũng có ký ức những lúc họ ở bên nhau, cho nên những lần nó giả vờ trước đây, Lâm Thần mới bị lừa nhiều như vậy.

Nhưng lần này thật sự rất giống, còn muốn giống hơn những lần trước, Lâm Thần nghĩ.

Hay là cứ lại gần đi, cho dù là giả cũng được, nàng đã quá nhớ Alpha rồi, muốn được Alpha ôm vào lòng.

Dù sao... vết thương trên người cũng đã đủ nhiều rồi, có thêm vài vết nữa cũng không sao.

Vân Khởi không biết những suy nghĩ này của Omega, cô chỉ thấy Lâm Thần từng chút từng chút nhích lại gần.

"Ôm em." Giọng nói mềm mại, thỏ con làm nũng với "khẩu phần ăn" của nàng.

Vân Khởi cũng rất nhớ Lâm Thần, nhớ thỏ con xinh đẹp kiều khí của cô, sau khi được ôm thỏ con đang làm nũng vào lòng, Vân Khởi thở phào mãn nguyện.

"Là ai làm?" Vân Khởi nhẹ nhàng xoa xoa những vết đỏ trên tay Lâm Thần, hỏi lại lần nữa.

"Sao, chị muốn giúp em trả thù hả?" Thỏ con liếc nhìn "khẩu phần ăn", ngạo kiều nói.

Sau khi được Alpha ôm, cơn đau quen thuộc kia không truyền đến, Lâm Thần cũng không vì vậy liền tin rằng Vân Khởi đã trở lại, nàng cảm thấy cũng có khả năng là "Vân Khởi" đã biết khôn sau nhiều lần thất bại.

Bất quá chuyện này cũng không ngăn được nàng làm nũng, nàng chỉ muốn từ sự ấm áp từng dễ dàng có được này, lấy lại chút sức mạnh.

"Tất nhiên rồi, ai bắt nạt thỏ con của chúng ta, chị sẽ đánh người đó." Vân Khởi ôm Lâm Thần, hạ quyết tâm, nhất định phải nuôi thỏ con yêu quý của mình trở lại dáng vẻ mượt mà như xưa.

Cô không hỏi tại sao trên tay lại có xiềng xích, cũng không hỏi Lâm Thần có thể tháo xích ra không, điều quan trọng nhất bây giờ là an ủi thỏ con đang bị hoảng sợ trong lòng, mọi thứ đợi Lâm Thần khỏe lại rồi nói.

"Thật sự?"

"Thật sự." Vân Khởi trả lời, cùng là hai từ, nhưng giọng điệu khác nhau.

"Sau này sẽ nói cho chị biết." Thỏ con đem "khẩu phần ăn" biến thành gối dựa, cọ qua cọ lại.

"Nhưng mà chị muốn ngay bây giờ giúp thỏ con của chúng ta trả thù." Vân Khởi cũng học giọng điệu của Lâm Thần, ủy khuất nơi.

"Nói sau đi."

"Được rồi, được rồi."

Sau đó cả hai rơi vào im lặng, Vân Khởi muốn hỏi một chút gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Chị đừng nghĩ đến việc ra ngoài, bây giờ chị không còn là đại công tước như trước nữa, ra ngoài sẽ bị bắt vào tù." Omega đột nhiên lên tiếng, không còn giọng điệu làm nũng giống như vừa nãy.

- --------------
 
Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 100-1



Thỏ con ôm cô một lúc rồi không chút lưu tình mà rời đi.

"Ở đây có một số phim, khi nào chán cô có thể xem. Còn trong ngăn kéo bên trái có để rất nhiều đồ ăn...." Lâm Thần lùi về phía cửa, chỉ vào các thiết bị trong phòng rồi giới thiệu cho Vân Khởi. Sau đó lấy từ trong túi ra một cái nút bấm, nhấn vào đó, xích của Vân Khởi liền dài ra.

Thỏ con vừa mới đây còn trong trạng thái làm nũng đột nhiên nhanh như chớp thay đổi sắc mặt.

Vân Khởi theo bản năng nhìn vào chỗ Lâm Thần vừa mới lấy nút bấm, đó là một cái túi áo bình thường, chỉ cần lúc nãy cô đưa tay ra là có thể lấy được.

Cũng không biết tại sao lúc nãy thỏ con lại yên tâm nằm trên người cô như vậy.

Vân Khởi theo thói quen lo lắng cho thỏ ngốc nhà mình, nhưng là rất nhanh sau đó liền bị xiềng xích trên tay thu hút sự chú ý. Lúc còn ở thế giới cũ thì cô được ở nhà dưỡng bệnh, bây giờ được trở về, cô cũng không muốn tiếp tục ngốc ở nhà, hơn nữa bây giờ lại chỉ có thể hoạt động trong một căn phòng.

"Đợi đã." Thấy Lâm Thần sắp đóng cửa, Vân Khởi vội vàng gọi nàng lại.

"?"

"Cái này." Vân Khởi giơ tay lên cho Lâm Thần xem xiềng xích trên tay mình, "Cái này có thể tháo ra không, chị muốn ở cạnh em."

Nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Omega, Vân Khởi cảm thấy tình hình hiện tại hình như đang vượt quá sự hiểu biết của cô.

Cô không biết tại sao sau khi trở về lại bị xích, vừa mới nãy có thể giữ bình tĩnh bất quá là tại cô cho rằng chỉ cần trấn an thỏ con bên cạnh, thỏ con liền có thể tháo xích cho cô.

Nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Lâm Thần cùng một loạt động tác dứt khoát, Vân Khởi bắt đầu nghi ngờ suy nghĩ ban đầu của mình.

Lâm Thần không phải là.... định nhốt cô như vậy mãi chứ? Chắc là... không đâu?

Theo sự im lặng của Omega, nàng im lặng càng lâu, thì sự tự tin trong lòng Vân Khởi càng ít đi.

"Thỏ con?" Vân Khởi không tự tin, lại gọi thêm một tiếng.

"Ban ngày tôi còn có việc phải làm, có thể có chút bận, không thể ở bên cô được." Lâm Thần bình thản nói, "Bây giờ bên ngoài, đối với cô mà nói quá nguy hiểm."

Lần thứ hai rồi, Vân Khởi nghĩ, Lâm Thần đã lần thứ hai nói bên ngoài rất nguy hiểm đối với cô.

Lần đầu tiên cô chỉ nghĩ là thỏ con đang đùa, cho nên cũng không để tâm, nhưng mà hiện tại....

Không chờ Vân Khởi kịp suy nghĩ rõ ràng, Lâm Thần đã đi rồi, theo sau tiếng "rầm", căn phòng trở lại yên tĩnh.

......

Lúc nãy ôm Lâm Thần, Vân Khởi đặt tay lên vết thương trên da Lâm Thần, cô so sánh một chút, cảm thấy đó giống như vết cào của móng tay mình, còn có vết bầm trên cổ Lâm Thần cũng vừa khớp với tay cô, vậy những cái đó đều là dấu vết do "cô" để lại sao?

Trong thời gian cô trở về thế giới cũ, nguyên chủ của cơ thể này cũng đã trở lại sao?

Còn có những cái xích trên tay nữa, Vân Khởi thử kéo đứt nó, kết quả y như dự đoán, hoàn toàn không thể =))

Bây giờ, cô bị nhốt trong cái phòng ngủ nhỏ bé 1m² này.

"Hệ thống, hệ thống?" Vân Khởi nhớ lại tình trạng bất thường của hệ thống trước khi mình quay lại thế giới cũ, không ngừng gọi tên nó, nhưng trong đầu một chút phản hồi cũng không có.

Vân Khởi bắt đầu ở trong phòng đi đi lại lại, trước hết Vân Khởi tìm máy tính mà Lâm Thần để lại, muốn xem thử xem còn có thể liên lạc với bên ngoài không, sau đó liền phát hiện máy tính không có mạng, các phần mềm liên lạc với bên ngoài đều bị xóa, chỉ còn lại một số phim đã tải sẵn.

Alpha một bên ở trong lòng thầm mắng thỏ con xấu xa khôn khéo, một bên tiếp tục tìm điểm đột phá trong căn phòng này.

Cách bài trí trong phòng giống y như lần trước cô ngủ, chỉ khác là bây giờ có thêm vài sợi xích thô to trên người cô.

Không tìm thấy gì, Vân Khởi dùng sức kéo sợi xích trên tay, bực bội giận dỗi.

Nghe tiếng xích "keng keng" một lúc, Vân Khởi cảm thấy hành động của mình có chút trẻ con, bắt đầu ngồi yên trên giường.

Cô cảm thấy lần trước mình rời đi hẳn là có liên quan đến hệ thống, lại bắt đầu thử gọi hệ thống, cô muốn nghe một lời giải thích, tại sao cô lại đột ngột bị biến về, tại sao nguyên chủ lại còn quay lại đây.

Vân Khởi còn nhớ lúc cô mới đến, hệ thống đã nói với cô là nguyên chủ đã chết, cũng chính vì sự vắng mặt của một nhân vật quan trọng như vậy cho nên hệ thống mới kéo cô, một người đột tử, đến đây.

Bất quá bây giờ cô đã hiểu được tại sao trong mấy ngày ở thế giới cũ bản thân lại xuất hiện những trạng thái bất thường, hiểu tại sao cô lại cảm thấy phòng ngủ lạnh lẽo quạnh quẽ, hiểu tại sao nửa đêm bản thân lại đột nhiên tỉnh giấc, hiểu tại sao khi thấy người mẹ xa lạ dẫn con gái, cô lại vô thức đưa tay giúp đỡ.

Là bởi vì cô cũng hy vọng có người có thể chủ động giúp đỡ Lâm Thần lúc cô không có mặt ở đó.

Ngồi ngồi một lúc, Vân Khởi lại cảm thấy trong phòng ngủ quá tối, cô đi đến cửa sổ kéo rèm ra, nhìn thấy vài người làm vườn đang cắt cỏ dưới sân.

Vân Khởi thử gọi bọn họ, nhưng hình như bọn họ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục công việc của mình.

Lúc Vân Khởi nghi ngờ liệu có phải giọng mình quá nhỏ cho nên những người ở dưới mới không nghe thấy, thì có một cậu bé đang chơi đùa chạy đến đây, ngẩng đầu lên theo âm thanh nhìn thấy Vân Khởi trên lầu.

Vân Khởi vui vẻ vẫy vẫy tay với cậu bé, cô nhớ cậu bé này là con của một người giúp việc trong nhà, thỉnh thoảng cô và Lâm Thần đi dạo thì sẽ gặp cậu bé này.

Mẹ của cậu bé cũng chạy đến, nhìn theo tay con trai rồi thấy Vân Khởi, sau đó cuống quít bế con chạy đi, tránh xa chỗ này.

Nụ cười trên mặt Vân Khởi cũng dần biến mất theo bóng dáng người giúp việc chạy càng ngày càng xa.

"Thỏ hư." Alpha tức giận bất bình nói, cô biết, tất cả những chuyện này đều có liên quan đến Lâm Thần.

Nhưng mà nghĩ đến lúc nãy nhìn thấy những vết thương trên người Lâm Thần, còn có ánh mắt cảnh giác cùng buồn bã khi nàng tỉnh dậy, ngọn lửa trong lòng Vân Khởi nhanh chóng tắt ngấm.

Lắc lắc xiềng xích trên tay, Vân Khởi bất lực thở dài một hơi, cô đối với chuyện không tìm được điểm đột phá hoàn toàn từ bỏ hy vọng.

Chỉ có thể đợi Lâm Thần trở về, Vân Khởi nghĩ.

Đợi Lâm Thần trở về, cùng nàng nói chuyện rõ ràng về những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, giải thích luôn cả chuyện của hệ thống cùng với lý do cô đến đây, hy vọng lúc đó thỏ con có thể bỏ qua nghi ngờ rồi tháo hết mấy thứ phiền phức này trên tay cô.

Còn bây giờ, để không quá buồn chán, cũng chỉ có thể xem phim thôi.

- --------------
 
Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 100-2



Cốc cốc.

Cốc cốc.

Sau một loạt tiếng gõ cửa nhịp nhàng, một người giúp việc lạ mặt bước vào, trên tay bưng khay cơm thơm phức.

Vân Khởi nhìn thoáng qua, toàn là những món cô thích ăn.

"Đợi đã, em có thể giúp tôi lấy một số thứ được không?" Vân Khởi muốn mượn một số dụng cụ, mặc dù biết khả năng bị từ chối rất cao, nhưng cô vẫn muốn thử, nếu cứ ở một mình trong phòng mãi, cô sẽ phát điên mất.

Người giúp việc nghe thấy lời Vân Khởi, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, như một cái máy bước ra ngoài.

Theo tiếng đóng cửa vang lên, Vân Khởi ngồi phịch xuống, cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì khiến những người giúp việc này lại coi cô như không tồn tại. Đây không phải là đại công phủ sao?

......

"Mẫu thân." Lúc Vân Khởi đang xem phim, một giọng nói non nớt từ ngoài cửa vang lên, là Hề Nhi.

"Mẫu thân, mẫu thân mau mau khoẻ lại đi, đừng ốm nữa, dạo gần đây mẹ lúc nào cũng rất buồn rất buồn, Hề Nhi cũng khó chịu, cũng rất buồn." Lâm Hề ôm chặt con gấu bông, đứng ngoài cửa nói. Mẹ không cho cô bé đến đây, nhưng mà em vẫn muốn đến nói chuyện với mẫu thân.

Cô bé nhìn thấy một số thông tin trên tin tức, có những người thực vật nhờ vào người thân hàng ngày ở bên cạnh nói chuyện, sau đó liền kỳ tích tỉnh lại. Cô bé nghĩ, nếu mình hàng ngày đến nói chuyện với mẫu thân, biết đâu mẫu thân sẽ mau mau khỏe lại.

Hơn nữa.... cô bé cũng rất nhớ mẫu thân, giống như mẹ nhớ mẫu thân vậy.

Sau khi Lâm Thần tiếp quản đại công phủ, thì Lâm Hề không đi học nữa, nàng sợ con gái ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm, gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, bởi vì bây giờ tình hình bên ngoài cũng không được tốt lắm.

Mặc dù ở nhà có Tiểu Tuyết cùng với Kem ở bên cạnh chơi, nhưng mà có đôi khi cô bé vẫn cảm thấy buồn chán, liền chơi với những đứa trẻ khác trong nhà. Lúc chơi với những bạn đó, có đôi khi cô bé sẽ nhìn thấy cảnh bạn mình nhào vào lòng mẫu thân làm nũng. Sau đó liền nhớ lại kỷ niệm mình cũng từng được mẫu thân ôm....

Mẹ chưa bao giờ lừa cô bé, mẹ nói mẫu thân bị ốm nên mới thành ra thế này, cho nên Lâm Hề cũng thật sự tin rằng mẹ bị ốm nên mới biến thành cái dạng này.

"Mẫu thân đừng ghét em nữa được không? Sau ngày hôm đó em cũng không còn cười nữa." Lâm Thần không nói với Hề Nhi về chuyện Vân Khởi véo em bé, nhưng mà Hề Nhi tự mình nhìn thấy vết bầm trên cổ em, vết này cũng giống như vết mà mẫu thân từng để lại trên người cô bé.

Như thường lệ, Hề Nhi nói xong liền chuẩn bị rời đi.

"Hề Nhi ngoan, mẫu thân đã khỏe rồi, mẫu thân sao có thể làm hại em được?" Vân Khởi đáp lại từ bên trong.

Giọng của Hề Nhi lại trở về như lúc cô vừa mới đến thế giới này.

Mặc kệ là thỏ con hay là Hề Nhi, những thay đổi của họ đều làm cho Vân Khởi cảm thấy đau lòng, họ đều là những bảo bối quan trọng nhất của cô, được cô chăm sóc, che chở cẩn thận bao lâu nay, nhưng trong khoảng thời gian cô không có ở đây, họ lại trở lại như thế này.

Hề Nhi đứng ngoài cửa, nghe thấy giọng mẫu thân lại trở lại dịu dàng như trước, liền dừng bước.

Trước đây lúc mẫu thân bị bệnh, dù lúc đó cũng là từ bên trong phòng nói yêu cô bé, nhưng giọng điệu lại vô cùng giống như những lúc mẫu thân đang hung dữ, còn sẽ thường phát ra tiếng kim loại va chạm leng keng leng keng, doạ cho Hề Nhi sợ hãi chạy về phòng.

"Thật ạ?" Hề Nhi xoay tay nắm cửa, nhưng vẫn chưa đẩy vào.

Cô bé nhớ lại lời mẹ, mẹ không cho mình vào.

"Thật." Vân Khởi trịnh trọng nói, sau đó thấy cánh cửa mở ra, Hề Nhi đứng ở cửa như một bé thỏ nhỏ đang cảnh giác.

Vân Khởi theo bản năng đưa tay ra muốn đón con gái, nhưng khi nghe được tiếng xích sắt, Vân Khởi mới nhớ ra tình trạng hiện tại của mình, vội vàng tìm lấy đồ vật xung quanh che lại xiềng xích trên tay, nhưng cũng đã quá muộn.

"Đây..... là gì vậy ạ?" Lâm Hề nhìn mẫu thân đang bị xích lại, có chút nghi hoặc hỏi.

Từ trước đến nay mẹ chưa bao giờ cho cô bé vào, cho nên cô bé vẫn luôn không biết cảnh tượng bên trong.

"Đây là một loại phương pháp điều trị thôi." Vân Khởi nghĩ đến việc vừa nãy Hề Nhi nghĩ rằng cô bị ốm, "Mẫu thân lúc bị ốm sẽ không kiểm soát được bản thân, cần một ít công cụ hỗ trợ."

Lâm Hề nghĩ đến những thay đổi của mẫu thân trong thời gian qua, sau đó liền lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.

Nhìn biểu cảm quen thuộc trên mặt mẫu thân, Lâm Hề như một bé thỏ hoang chạy đến, bổ nhào vào lòng Vân Khởi dụi dụi làm nũng, động tác giống hệt như mẹ cô bé.

Lúc con gái chạy đến, Vân Khởi đưa tay đón lấy, ôm con vào lòng, tùy ý cho con gái làm nũng.

Động tác quen thuộc này làm cô nhớ đến mẹ Hề Nhi, thỏ con kia cũng là thích làm nũng.

"Mẫu thân thì không nhớ rõ, cho nên trong khoảng thời gian qua đã xảy ra chuyện gì Hề Nhi có thể kể cho mẫu thân nghe được không?" Đợi cho bé thỏ nhỏ trong lòng làm nũng xong, Vân Khởi lên tiếng hỏi.

Dù trong lòng đã có một chút suy đoán nhưng Vân Khởi vẫn muốn xác nhận, Hề Nhi có thể là người thứ hai ngoài Lâm Thần có thể nói chuyện với cô.

"Mẫu thân dạo này rất hung dữ, biến thành tính cách giống như lúc trước bị ốm." Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, Lâm Hề càng nói càng tủi thân, hai cái tai thỏ dài cũng cụp xuống.

Vẻ mặt tủi thân như vậy, cũng giống y hệt mẹ cô bé.

Vân Khởi cảm thấy Hề Nhi so với lúc trước còn gần gũi với mình hơn, nhưng mà nghĩ đến nguyên nhân gây ra sự thay đổi này, cô liền không khỏi đau lòng.

Nhưng là nghĩ đến nguyên chủ, tâm trạng Vân Khởi lại trở nên u ám.

Quả nhiên trong khoảng thời gian cô không có ở đây, nguyên chủ đã trở lại cơ thể này, thậm chí còn để lại nhiều vết bầm trên người Omega.

"Mẫu thân còn...." Lâm Hề trộm nhìn Vân Khởi một cái, "véo em."

"!" Vân Khởi mở to hai mắt, sau đó liền nghĩ đến một chi tiết trong cốt truyện.

"Cô" làm tổn thương Hề Nhi, làm cho Omega hoàn toàn tuyệt vọng, xong sau đó đợi đến khi đêm xuống Omega sẽ đi ám sát "cô". Sau sự kiện này chính là sự kiện Mục Mộ dẫn quân đội cùng với đế quốc chính thức khai chiến.

Điều này cũng giải thích tại sao những người giúp việc trong nhà coi cô như không tồn tại, nếu đế quốc không còn nữa, thì cô đại công tước này còn có ý nghĩa gì nữa?

Vân Khởi không ngờ cốt truyện lại diễn ra theo cách này, theo một cách mà cô cực kỳ ghét.

"Em có bị sao không con?" Em bé vẫn còn nhỏ như vậy, Vân Khởi không muốn con bị tổn thương, vì chuyện này mà cô càng thêm phẫn nộ với nguyên chủ.

"Đã qua nhiều ngày vậy rồi mà em vẫn chưa cười lại, Tiểu Tuyết ở bên cạnh chọc em, em cũng không cười." Lâm Hề nói xong, cọ cọ vào người Vân Khởi.

"Mẫu thân, mẫu thân đừng để mình bị ốm nữa được không, để Hề Nhi thổi thổi tay cho mẫu thân nha." Lâm Hề nắm lấy cổ tay bị đỏ của Vân Khởi rồi bắt đầu thổi phù phù.

Lúc nãy lúc Vân Khởi kéo xích sắt, cô đã dùng hết sức mình mà kéo cho nên trên cổ tay cũng xuất hiện một vệt vết đỏ.

"Mẫu thân sẽ không bao giờ như vậy nữa." Vân Khởi ôm con gái hôn hôn, cô sẽ không để chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa. Nghĩ đến em bé còn nhỏ như vậy, làn da mềm mại như vậy mà lại bị véo, cô liền cảm thấy như cổ họng mình cũng bị bóp nghẹt theo.

"Muốn xem phim với mẫu thân không?"

"Muốn ạ"

Vì Hề Nhi cứ ôm chặt mình không buông, cho nên Vân Khởi quyết định bế cô bé đi lấy một ít đồ ăn vặt từ ngăn kéo mà Lâm Thần đã nói, đưa cho Hề Nhi rồi quay lại chỗ ngồi.

"Hề Nhi thích xem phim gì?" Vân Khởi mở danh mục phim.

Lâm Thần biết Vân Khởi sợ ma cho nên lúc chọn phim đã cố ý tránh chọn những bộ phim ma, chỉ có một hai bộ phim ma vì cái tên của nó nghe quá nghệ thuật cho nên mới thoát khỏi vận mệnh bị loại khỏi danh mục.

Còn Hề Nhi, khác với Vân Khởi, Hề Nhi rất thích xem phim ma. Cô bé liếc mắt một cái liền thấy được bộ phim ma nổi tiếng nhất năm ngoái, tuy là phim ma nhưng mà ảnh bìa của nó lại rất tươi sáng - dưới ánh nắng, một cô gái da trắng ngồi trên xe lăn, phía sau là một người phụ nữ mặc đồ công sở đẩy xe lăn, xa xa là biển cả mênh mông.

Hề Nhi nhanh chóng chọn bộ phim này, cô bé luôn nhớ lần đầu tiên mẫu thân đưa mình đi chơi, lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho mình mẫu thân cũng chọn một bộ phim ma.

Lúc này Vân Khởi vẫn chưa nhận ra có chuyện gì bất thường.

Xem được một lúc, Vân Khởi đột nhiên nhận ra bộ phim này không tích cực cùng ấm áp như bìa và tên phim. Dưới ánh mặt trời, khi nữ chính chơi đùa với cô gái trên xe lăn, những người xung quanh nhìn nữ chính như nhìn người điên. Càng tiếp xúc lâu với cô gái khuyết tật, màu sắc trong phim lại càng u ám dần. Khi nữ chính ở nhà, nhạc nền lúc đó trở thành tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt" của chiếc ghế dựa cũ, nhưng trong nhà nữ chính lại không có ghế dựa.

Dần dần, thời gian của nữ chính bị cô gái kia chiếm nhiều hơn, bạn bè xung quanh cũng dần dần xa lánh nàng. Lúc nữ chính ở nhà một mình, lại là tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt" kia, âm thanh đó càng lúc càng gần, mèo chó trong khu phố đều sợ hãi khi nàng đến gần, vừa nhìn thấy nàng là liền bỏ chạy.

Đến giữa phim, một bóng ma đỏ đột nhiên xuất hiện bất ngờ ngoài cửa sổ của nữ chính, mà phải biết rằng, nhà nữ chính đang ở tầng 46!

Lúc Vân Khởi nhìn thấy cảnh tượng đó, hai mắt trợn to, phản ứng đầu tiên của cô là che mắt Hề Nhi, nhưng ngay sau đó tay cô liền bị thỏ nhỏ gạt ra.

"Ma nữ cuối cùng cũng xuất hiện rồi!" Lâm Hề phấn khích nói với mẫu thân, hoàn toàn không để ý đến mẫu thân đáng thương của mình đã xịt keo, đứng tim, chết lặng, giống như bị Medusa hoá đá.

"Trước đây bạn con cũng giới thiệu thật nhiều lần, nói cái phim này rất hay." Thỏ nhỏ hai mắt sáng lấp lánh nhìn mẫu thân, hy vọng nhận được sự đồng tình của mẫu thân.

"Ừa, không hổ là phim Hề Nhi chọn, đúng là rất hay." Vân Khởi cứng đờ cười cười, tỏ vẻ đồng tình với con gái.

Thỏ nhỏ nghe được mẫu thân khen, tự hào đến nỗi lông xù hết cả lên, trông như một con thỏ tròn vo.

Sau đó mỗi lần ma nữ xuất hiện cùng tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt", Lâm Hề lại phấn khích kéo kéo tay Vân Khởi, Vân Khởi cũng chỉ có thể trái lương tâm giả vờ vui vẻ.

"A, mẹ sắp về rồi." Lâm Hề liếc nhìn đồng hồ, đột nhiên đứng dậy.

"?"

"Mẹ... con muốn là người đầu tiên ra đón mẹ." Lâm Hề không muốn nói thẳng ra là mẹ không cho cô bé đến, cô sợ mẫu thân sẽ để bụng những chuyện này.

"Vậy mau đi đi, mẹ gặp được Hề Nhi đầu tiên sẽ rất vui vẻ." Vân Khởi xoa xoa đầu con gái, vỗ vỗ lưng cô bé, bảo cô bé nhanh xuống lầu.

"Ngày mai con có thể lại đây nữa không?" Lâm Hề cũng không chạy đi ngay mà ráng nán lại ôm lấy cánh tay Vân Khởi lắc lắc, dùng đôi mắt to đẹp mong chờ nhìn cô.

"Tất nhiên rồi, Hề Nhi là đại bảo bối của mẫu thân, Hề Nhi muốn đến lúc nào cũng được."

Sau khi Vân Khởi nói xong, Lâm Hề vẫn đứng yên ngay tại chỗ, mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

Ban đầu Vân Khởi vẫn không hiểu Hề Nhi đang có ý gì, sau đó như nghĩ ra được chuyện gì đó, hôn hôn lên trán Lâm Hề rồi cô bé liền vui vẻ nhảy đi.

......

"Em mệt quá." Bé thỏ nhỏ vừa làm nũng xong, bây giờ đến lượt bé thỏ con lại chạy lại đây làm nũng.

Vân Khởi nghĩ đến cốt truyện, nếu bây giờ đúng là thời điểm cô nghĩ, thì gần đây thỏ con thực sự có rất nhiều việc phải làm.

"Để chị giúp thỏ con nhà mình xoa xoa nhé." Vân Khởi bắt đầu giúp Lâm Thần xoa vai, xoa chân.

Lúc xoa vai thì không sao, nhưng tới lúc xoa đến đùi, cảm giác đau nhức làm cho thỏ con theo bản năng đá Alpha một cái.

Đá xong Lâm Thần còn làm vẻ mặt hung dữ, vừa ăn cướp vừa la làng trách Vân Khởi ăn đậu hũ.

"Em đã mệt thế này rồi, vậy mà chị còn nghĩ đến mấy chuyện đó." Thỏ con giận dỗi nói, nũng nịu trong lòng Vân Khởi, còn mặt thì quay sang hướng khác.

"?" Vân Khởi ngơ ngác một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra ý của thỏ con, có chút ấm ức làm gối cho thỏ con.

Hai người lại ở bên cạnh nhau giống như lúc trước (nếu không nhìn vào thứ trên tay Alpha mà nói)

"Chị đã trở về rồi." Sau một lúc hàn huyên vài chuyện lặt vặt, Vân Khởi ngập ngừng mở lời.

Omega đang nằm trong lòng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn bạn đời.

"Trước đây chị là xxxxxx, bây giờ chị đã trở lại." Vân Khởi nói ra những lời đã chuẩn bị sẵn trong lòng, nhưng mà kỳ lạ thay, giữa chừng lại bị thay thế bởi một đoạn mã lộn xộn.

"xxxxx" Vân Khởi thử lại lần nữa, nhưng cũng vẫn bị thay thế.

Trong mắt Lâm Thần, xác thật là Vân Khởi nói rồi lại im lặng.

Thử vài lần vẫn không thành công, Vân Khởi chỉ có thể bỏ cuộc, trong lòng bực bội hệ thống.

"Có thể tháo xích ra không?" Vân Khởi hôn hôn thỏ con đang nằm trong lòng. "Chị trở lại rồi." Nói xong, cô liền mong chờ nhìn Lâm Thần.

Cô cảm thấy vợ iu của mình chắc chắn có thể nhận ra, hiện tại trong cơ thể này là nguyên chủ hay là cô.

"Không thể." Omega dứt khoát lưu loát từ chối.

Sau đó, mặc kệ Vân Khởi có nói gì với Lâm Thần thì cũng vô ích, hai người họ cũng vì vậy mà rơi vào chiến tranh lạnh.

Đến giờ đi ngủ, Lâm Thần nằm ở phía bên kia giường, cách Vân Khởi rất xa, quay lưng về phía Vân Khởi.

Vân Khởi cũng hiếm khi không ôm thỏ con nhà mình, vẫn như cũ nằm yên tại chỗ, cũng trở mình, quay lưng lại với Lâm Thần.

Sự hiện diện của xiềng xích trên tay là quá rõ ràng, làm cô không thể nào tâm bình khí hoà ở bên Lâm Thần.

Vân Khởi sợ một khi bản thân mở miệng sẽ liền cãi nhau với Omega.

Cũng đã rất muộn rồi, nhưng Vân Khởi vẫn không thể ngủ, mặc dù không muốn nhưng cô vẫn không thể không quay đầu lại nhìn Omega đang nằm ở chỗ cũ, tít đằng kia.

Lâm Thần co ro, nằm cuộn tròn lại ngủ ở bên mép giường, làm người ta lo lắng nàng sẽ bị té xuống đất.

Trong mơ hồ Vân Khởi nghe thấy tiếng khóc nức nở, hình như là phát ra từ phía Lâm Thần bên kia, lòng cô bắt đầu dày vò. Cuối cùng sự quan tâm dành cho Omega cũng vượt lên trên sự khó chịu của xiềng xích mang lại, Vân Khởi chủ động tiến lại gần.

Cũng là lúc này cô mới phát hiện, sau khi Lâm Thần về nhà lại không thu ngắn chiều dài của dây xích như lúc cô tỉnh dậy.

Sau khi ôm được Lâm Thần, Vân Khởi lật nàng lại, quả nhiên, thỏ con đang ủy khuất với đôi mắt đỏ hoe.

"Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa được không? Là chị sai rồi." Alpha thở dài, tự kiểm điểm nói.

Thỏ con cũng không nói gì, nhưng hành động thì rúc vào lòng Vân Khởi. Sau khi chôn mặt vào ngực cô xong, ban đầu là gương không biểu cảm, sau đó nàng lại bật cười.
 
Sau Khi Xuyên Thư Thành Cặn Bã Phản Diện A
Chương 101-1



Ngày hôm sau Vân Khởi tỉnh dậy sớm hơn một chút, nhìn thỏ con đang nằm trong lòng, ánh mắt khó hiểu.

Theo tiếng chuông báo thức vang lên, thỏ con dần dần mở mắt, nhõng nhẽo dụi dụi vào lòng Alpha, bất quá cũng chưa được bao lâu đã bị Vân Khởi đẩy ra.

"?" Thỏ con ngẩng đầu lên.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Omega, Vân Khởi giơ tay lên, đem xiềng xích triển lãm cho nàng xem.

Vân Khởi vẫn muốn thử lại lần nữa, biết đâu hôm qua lúc thỏ con nhà mình nằm khóc một mình đã nghĩ thông suốt rồi?

Cô cảm thấy ngày hôm qua mình đã rất kiên quyết đưa ra yêu cầu, Lâm Thần cũng nên nghe lọt lỗ tai đi.

Sau khi Omega nhìn thấy động tác của Vân Khởi, vẻ ngây thơ trên mặt mới đó đã biến mất, nàng lặng lẽ nhìn Vân Khởi một lúc, rồi bổ nhào vào lòng cô dụi dụi.

"Là do biểu hiện của em quá mềm yếu sao? Làm chị vẫn nghĩ em còn giống như trước đây?" Cảm nhận được động tác đẩy của Alpha, Lâm Thần ghé vào tai Vân Khởi, trịnh trọng nói, "Bây giờ đế quốc đang lung lay sắp biến mất rồi, cho nên tước vị đại công tước của chị cũng sắp trở thành tờ giấy lộn."

"Nếu chị không biểu hiện tốt một chút, làm em vui vẻ một chút, em cũng không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì." Là giọng nói quen thuộc, nhưng ngữ điệu cùng từ ngữ nói ra lại không quen thuộc.

Hai mắt Vân Khởi có chút mở to, nhìn thỏ con dần dần sắp biến thành màu đen này, cô nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.

Còn trong mắt Lâm Thần, biểu hiện của Vân Khởi vẫn là không muốn nói chuyện với nàng, vẫn là không muốn quan tâm nàng.

Nàng nhích lên cắn môi Vân Khởi một chút, xem như đó là nụ hôn chào buổi sáng của Alpha, hôn xong cũng không nói gì, mặc xong quần áo rồi đi ra ngoài.

Đây thực sự là thỏ con mềm mềm mại mại của cô sao? Chắc không phải nàng cũng bị tráo đổi đi?

Lâm Thần đã đi được một lúc rồi, Vân Khởi vẫn cảm thấy khó tin.

......

Chuyện Hề Nhi chạy vào phòng ngủ rồi ở lại đó cả buổi chiều, người hầu trong nhà đã nói cho nàng nghe từ tối hôm qua, cộng thêm những chi tiết trên người Vân Khởi, Lâm Thần liền nhận ra Alpha hiện tại chính là Vân Khởi, là người nàng yêu.

Cái "Vân Khởi" bị bệnh kia có thể dựa vào ký ức để giả dạng thành Vân Khởi, hy vọng nàng có thể thả nó ra, động tác cùng với cách xưng hô thì rất giống, nhưng mà ánh mắt cao cao tại thượng kia thì lại không thể thay đổi.

Lâm Thần bắt đầu nghi ngờ, cái "Vân Khởi" mất trí nhớ trước đây rốt cuộc có thực sự là người mà nàng quen từ nhỏ hay không. Trong ký ức tiểu Alpha ôn hoà, lễ phép, thái độ đối xử với Alpha, Beta, Omega đều như nhau, có đôi khi đối xử với hai loại sau còn tốt hơn, cũng không bao giờ vì quyền thế mà cao ngạo, coi thường người khác.

Điều quan trọng nhất chính là thái độ đối với các cô gái, khi Alpha còn nhỏ rất sợ các cô gái, bất kể phân hóa của họ là gì, Vân Khởi vẫn luôn giữ khoảng cách với họ, đều cách họ rất xa. Nhưng mà sau khi mất trí nhớ Alpha lại luôn lưu luyến với mọi loại Omega nữ khác nhau.

Hơn nữa.... cái "Vân Khởi" kia căn bản không biết rằng cho dù Vân Khởi trở lại thì nàng cũng sẽ không thả Vân Khởi ra.

Lâm Thần nghĩ đến chuyện xảy ra sáng nay, xoa xoa trán, cảm thấy mình vẫn là quá nóng vội rồi.

"Vị kia của nhà em dạo này có tỏ vẻ gì không?" Nam Nguyệt không có việc gì làm, lắc lư đi đến bên cạnh Lâm Thần, đã lâu rồi cô cũng không gặp Vân Khởi.

Biến cố đã xảy ra lâu như vậy, Vân Khởi là đại công tước của đế quốc nhưng vẫn chưa xuất hiện, Nam Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Chị ấy dạo này không khỏe, vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi." Lâm Thần giải thích, nàng không muốn nói ra sự thật, không muốn làm cho Nam Nguyệt lo lắng.

Nàng và Nam Nguyệt là hai người có quan điểm tình yêu hoàn toàn khác nhau.

"Không xem tin tức sao? Người hầu trong nhà không có ai nói chuyện phiếm sao? Vân Lan không tìm cô ấy sao?" Nam Nguyệt liên tiếp hỏi vài vấn đề, cô không tin cho đến bây giờ Vân Khởi vẫn không biết gì.

"Được rồi, Nam đại tiểu thư, chị không bận nhưng mà em bận." Lâm Thần đẩy đẩy Nam Nguyệt ra, không muốn tiếp tục chủ đề này.

Với tình hình hiện tại nàng cảm thấy tương đối hài lòng, ít nhất biểu hiện của Alpha xem ra còn tốt hơn nàng tưởng tượng nhiều.

Nàng hy vọng có thể giải quyết vấn đề giữa nàng và Vân Khởi theo cách của mình.

"Biết rồi, biết rồi, không phải chị chỉ đang lo cho em thôi sao." Nam Nguyệt dựa vào người Lâm Thần.

Gần đây trong tổ chức có một Omega cũng gặp tình huống tương tự như Lâm Thần.

Omega vừa mới tốt nghiệp đã có cơ duyên gia nhập tổ chức, tiếp nhận tư tưởng mới của tổ chức, mà bạn trai của cô lại là một quý tộc nhỏ của đế quốc. Omega này vẫn luôn không nói cho bạn trai về chuyện của mình.

Sau khi chiến tranh bùng nổ, Omega nghĩ rằng ngày thường bạn trai mình đối xử rất tốt với mình, cũng không có tư tưởng trọng A khinh O như các Alpha khác. Hơn nữa chuyện quan trọng nhất là đế quốc sụp đổ đã là chuyện tất yếu, cho nên cô liền đi kể với bạn trai bản thân mình là thành viên của tổ chức. Lúc mới biết tin này bạn trai cô cũng không có biểu hiện gì là ghét bỏ, Omega còn vì vậy mà vui mừng đi khoe với bạn bè. Kết quả qua vài ngày sau, người ta phát hiện ra cô gái này đã chết tại nhà riêng, mà người ra tay chính là người bạn trai đã từng nhu tình mật ý với cô.

Sau khi Nam Nguyệt biết chuyện này, phản ứng đầu tiên là nghĩ đến bạn thân của mình.

Lâm Thần đã mượn một vài người từ tổ chức về nhà, Nam Nguyệt cũng biết chuyện này. Cô cảm thấy chuyện này có nghĩa là Vân Khởi đã biết, và chuyện đó cũng có nghĩa là đại công phủ không còn an toàn cho Lâm Thần nữa, vậy nên nàng mới mượn người về nhà.

"Em biết chuyện chị đang nói là chuyện gì, nhưng hai người họ không giống với em và Vân Khởi, Vân Khởi là thật lòng yêu em." Khi nói đến câu cuối, Lâm Thần nghiêm túc nhìn Nam Nguyệt.

Nói thật, nếu nhất định phải lo thì nên lo cho Alpha đi. Lâm Thần nghĩ đến Alpha đang bị xích ở nhà, cũng không có một tia áy náy nào, thậm chí còn có chút hưng phấn cùng thỏa mãn.

Bất quá những chuyện này Nam Nguyệt cũng không biết.

"Lúc trước Omega đó cũng có lòng tin vững vàng Alpha của cô ấy là thật lòng yêu cô ấy."

"Em sẽ không xảy ra chuyện như cô ấy." Lâm Thần một lần nữa đảm bảo.

Nàng tin tưởng mình sẽ không gặp chuyện giống như người đó, nếu là trước đây thì có thể nàng sẽ lo lắng, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn khác rồi. Mối quan hệ giữa nàng và Vân Khởi, nàng đã nắm được vị trí chủ động. Nàng sẽ không thả cho Alpha chạy đi, cho dù Alpha có hận nàng cũng được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back