[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 89,780
- 0
- 0
Sau Khi Xuyên Thành Thiếu Gia Giả Cả Nhà Đều Trọng Sinh
60. Muốn Nuôi Mèo
60. Muốn Nuôi Mèo
Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**
Giản Tinh Xán đứng ngây người ra đó, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh, cả người có chút ngốc, ánh mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.Thẩm Lâm Kiệt ghé mắt nhìn cậu, sắc mặt bình tĩnh.Giản Tinh Xán bối rối, nhất thời cậu không biết nên nói gì cho hay.
Nghĩ đến những hành vi làm càn của mình tối qua, cậu lắp bắp: "Anh, em..."
"Nếu anh không tỉnh táo, em nghĩ em còn có thể đứng đây nói chuyện với anh sao?"
Thẩm Lâm Kiệt có chút ẩn ý, ung dung chậm rãi nói: "Xán Xán, em nên mừng vì hôm qua anh rất tỉnh táo."
Giản Tinh Xán càng không biết nói gì cho tốt.Không biết từ khi nào, trái tim cậu luôn đập nhanh bất thường mỗi khi đối mặt với Thẩm Lâm Kiệt."
Tối qua, em, em đã hôn anh."
Giản Tinh Xán vô thức sờ sờ vào môi mình, giống như một đứa trẻ phạm lỗi: "Là vì tác dụng của thuốc, đầu óc không tỉnh táo..."
Ánh mắt Thẩm Lâm Kiệt tối sầm lại, anh thấp giọng: "Là anh hôn em."
Giản Tinh Xán kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Anh..."
Thẩm Lâm Kiệt đứng bên lan can ban công, rất bình tĩnh và điềm đạm.
So với vẻ lo lắng và hoảng loạn của Giản Tinh Xán, anh lại có vẻ thoải mái hơn nhiều, nghiêm túc nhìn Giản Tinh Xán, nói: "Lặp lại lần nữa, Xán Xán, anh rất tỉnh táo."
Đường phố cách đó không xa tấp nập người qua lại.Tiếng rao bán hàng như vọng lại từ xa, mặt trời dần nhô lên, chiếu rọi xuống người, mang đến cảm giác ấm áp.Tuy nhiên, Giản Tinh Xán lại cảm thấy hơi ấm lúc này không phải từ mặt trời, mà là từ chính trái tim đang nóng bừng, bất an của cậu, nóng rực như thiêu đốt.
Kỳ lạ thay, mặc dù hôm nay thuốc đã hết tác dụng, nhưng khi Thẩm Lâm Kiệt nhìn cậu như vậy, cậu vẫn cảm thấy một cơn nóng ran lan ra khắp người......."
Xán Xán!",Một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên ngoài.Thẩm Dã đẩy cửa bước tới, thoáng sửng sốt khi thấy hai người, rồi nói: "Đạo diễn đã cho An Triết và thầy Cao trở về phòng cho khách trên lầu, chúng ta nên tập trung lại."
Nhìn thấy hắn, nghe vậy Giản Tinh Xán nói: "Được."
Thẩm Dã quay lại nhìn anh trai hắn, nhưng lại thấy có gì đó kỳ lạ trong ánh mắt Thẩm Lâm Kiệt.
Là loại ánh mắt nham hiểm mà hắn vẫn thường thấy, chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Lâm Kiệt thì hắn liền biết mình sắp bị anh trai tẩn cho một trận.Kỳ lạ, hắn đâu có trêu chọc gì anh.Thẩm Dã ho nhẹ một tiếng, theo bản năng vội chuồn đi: "Vậy tôi đi trước!"
Khi nhóm Giản Tinh Xán quay trở lại tửu lầu, tất cả đều ý thức không nhắc đến chuyện sáng nay, tiếp tục quay chương trình như thường lệ.Đạo diễn ở phía trước lên tiếng: "Chuyến đi bảy người của chúng ta ở thị trấn này sắp kết thúc.
Mọi người ơi, hạn chót sắp đến rồi, nếu trước đó không tìm thấy kho báu ẩn sâu trong núi, nhiệm vụ của các bạn sẽ thất bại và cũng sẽ không nhận được phần thưởng."
Thẩm Dã hỏi: "Hôm nay là ngày cuối cùng sao?"
Đạo diễn gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay là ngày cuối cùng.
Tôi hy vọng mọi người sẽ hợp lực tìm ra kho báu, nếu không, tất cả chúng ta sẽ thất bại."
Đang nói, một nhân viên tiến đến và phát những tấm thẻ gợi ý, là phần thưởng từ ván chơi hôm qua.Nhân viên nói: "Hôm nay, nhiệm vụ của mọi người là cùng nhau tìm ra tung tích kho báu.
Hoàn thành nhiệm vụ trước khi mặt trời lặn là thắng."
Mọi người đều nhận thẻ.Phương Tình chủ động đề nghị: "Hay là chúng ta đều đặt thẻ nhiệm vụ ra đây rồi tìm manh mối với nhau?"
Mọi người đều đồng ý.Cả nhóm đi đến bàn và đặt tất cả các thẻ lại với nhau.Những gợi ý trên các thẻ đều có những từ hoàn toàn khác nhau, Thẩm Dã đưa thẻ của mình ra và nói: "Từ khóa trên thẻ này là hận thù."
Lăng Phong chỉ vào một thẻ khác và nói: "Từ khóa trên thẻ này là lòng biết ơn."
"Còn thẻ này của tôi nữa," Phương Tình nói và đưa thẻ của mình ra:"Từ khóa trên thẻ của tôi là vị thần."
Các từ khóa trên các thẻ hoàn toàn khác nhau.Thẩm Lâm Kiệt lấy thẻ vừa nhận được ra và đặt lên bàn.
Gợi ý trên thẻ đó chỉ là hai chữ đơn giản: [Phản bội]Điều này dường như đã dẫn mọi người vào ngõ cụt.Giản Tinh Xán nhìn những chữ trên thẻ và nói: "Tôi cảm thấy các chữ này tạo thành một câu chuyện đang chờ được giải đáp."
Thẩm Dã lập tức phản ứng lại và nói: "Liệu nó có liên quan đến câu chuyện về ngôi làng trên núi không?"
Đây vốn dĩ là kho báu của ngọn núi.
Vậy, liệu nó có liên quan đến câu chuyện của bà lão về Thần Mèo không?Phương Tình nói: "Nếu đúng như vậy, để tìm ra kho báu của Thần Mèo, chúng ta cần sử dụng những lá bài này để suy ra toàn bộ câu chuyện.
Bằng cách đó, chúng ta sẽ biết kho báu ở đâu!"
Trương Sơn trầm ngâm nhìn những tấm thẻ: "Tôi luôn cảm thấy câu chuyện của dân làng không phải câu chuyện hoàn chỉnh."
"Thẻ này có chữ "phản bội"'thầy Lưu Quang trầm ngâm.
"Bên cạnh lá bài "phản bội" là một lá bài "biết ơn".
Chẳng phải là quá mâu thuẫn sao?
Nếu tín đồ biết ơn vị thần, vậy tại sao họ lại phản bội?
Lá thẻ này ám chỉ đến lòng thù hận của ai?"
Mọi người bỗng cảm thấy đi vào ngõ cụt.Đúng lúc này -Giản Tinh Xán nói: "Thật ra hôm tôi vào hang động, tôi phát hiện trong hang có rất nhiều bích họa.
Tôi đã đọc khá nhiều, nhưng thời gian cấp bách, chưa thể đọc hết tất cả văn tự và bích họa.
Có lẽ đó là một manh mối."
Vừa dứt lời, mọi người đều phấn khích.Thẩm Dã đứng dậy nói: "Vậy chúng ta lên núi thôi!"
Giản Tinh Xán nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt.Thẩm Lâm Kiệt khẽ gật đầu: "Đi thôi."
Khác với hôm trước đơn thương độc mã, lần này cậu có rất nhiều bạn đồng hành.Mọi người vừa đi vừa nói cười trên đường lên núi, mùa thu trên núi có rất nhiều trái cây.
Không xa phía trước, họ bắt gặp một cái cây, quả đỏ tươi, trông đặc biệt đẹp mắt.Thẩm Dã nói: "Không biết thứ này có ăn được không?"
Những người khác không lớn lên trên núi nên cũng không chắc chắn.Chỉ có Thẩm Lâm Kiệt nói: "Được."
Vừa nói, anh vừa tự nhiên hái một quả, đặt vào tay Giản Tinh Xán: "Ăn thử xem."
Giản Tinh Xán gật đầu, cậu lau sơ quả vào quần áo, cắn một miếng, cười nói: "Ngọt quá."
"Thật sao?"
Thẩm Dã thấy cậu ăn, có chút động lòng.
Hắn hái một quả bỏ vào miệng, lộ ra vẻ mặt đau khổ: "Không ngọt lắm, hơi chua nha."
Giản Tinh Xán thấy bộ dạng hắn như vậy, vô cùng thích thú cười cười.
Thẩm Lâm Kiệt nói: "Chọn quả chưa chín ăn sao lại không chua?"
Thẩm Dã tò mò hỏi: "Phân biệt làm sao thế?
Nhìn chúng đều giống nhau cả mà."
Lăng Phong chọn lựa kĩ càng một quả, hái đưa cho hắn, nói: "Ăn thử xem."
Thẩm Dã nửa tin nửa ngờ nhận lấy, cắn thử một miếng, mắt sáng lên, không tin nổi nói: "Ngon quá."
"Sao cậu biết quả này không chua?"
Thẩm Dã hơi kinh ngạc: "Tôi còn không phân biệt được."
Lăng Phong nói: "Hồi nhỏ tôi lớn lên ở trên núi.
Mẹ tôi rất thích ăn quả này.
Hồi đó, mỗi khi về nhà, ba tôi đều hái cho bà một ít.
Loại quả này gọi là quả tình nhân, ăn rất ngon."
Thầy Lưu Quang nói đùa bên cạnh: "Vậy ra bây giờ Lăng Phong nhà ta cũng hái quả cho tình nhân à."
Lăng Phong nghẹn lời, có vẻ ngại ngùng liếc nhìn thầy Lưu Quang: "Ngài đừng chỉ trêu đùa mỗi tôi, chẳng phải thầy Thẩm cũng hái sao?"
"Vậy thì thầy Thẩm chắc không biết đây là quả tình nhân đâu."
Phương Tình trêu chàng trai trẻ: "Nhưng cậu biết mà."
Tai Lăng Phong càng đỏ hơn, đỏ như máu.Cố tình lúc này—Thẩm Lâm Kiệt bình tĩnh nói: "Tôi biết."
Không khí lập tức im bặt, mọi người quay lại nhìn anh.Anh thẳng thắn đáng kinh ngạc, thong thả nói: "Tôi biết trước khi hái rồi."
Mà ở bên cạnh anh, tiểu tình nhân của anh vẫn đang ăn quả.
Sắc mặt Thẩm Lâm Kiệt đúng tình hợp lý nhìn mọi người, nhướng mày: "Có vấn đề gì sao?"
Mọi người đều im lặng.Lăng Phong là người đầu tiên lên tiếng: "Tất nhiên là không có."
"Nhanh nào." anh thản nhiên nói.
"Đi thôi."
Tuy bề ngoài bình tĩnh, nhưng bước chân có hơi lộn xộn của anh khiến khán giả trực tiếp dở khóc dở cười."
Không cần phải giấu giếm đâu, bé yêu à."
"Chúng ta đều đồng ý mối quan hệ của anh rồi."
"Hahahaha!"
"Nhìn xem thầy Thẩm thẳng thắn thế nào kìa!"
"Thầy Thẩm chưa bao giờ che giấu tình cảm và sự quan tâm của mình dành cho Xán Xán."
"Tôi nghĩ mình sẽ không ngạc nhiên mấy nếu thầy ấy thổ lộ ngay bây giờ."...Mọi người vừa nói chuyện vừa đi đến hang động.Quả nhiên, dưới ánh sáng ban ngày, những bức bích họa trông càng rõ nét hơn.
Tất cả đều là những bức chạm khắc đá với những hình ảnh chi tiết những nhân vật nhỏ, như thể đang kể lại một câu chuyện từ hàng ngàn năm trước.Giản Tinh Xán chỉ vào một bức bích họa và nói: "Bắt đầu từ đây, mọi người xem, bức bích họa này hình như được khắc hình ảnh của một vị Mèo Tiên cứu người."
Thẩm Dã nghiêng người nói: "Vậy lòng biết ơn là cách dân làng cảm tạ thần tiên?"
Giản Tinh Xán gật đầu."
Còn hận thù thì sao?"
Lăng Phong tiến lại gần và nói: "Thật khó hiểu, tại sao lại có hận thù?"
Ánh mắt Thẩm Lâm Kiệt dừng trên vách đá và anh nói: "Bọn họ đã từng nói qua Mèo Tiên không muốn tiết lộ hình dạng thật của mình, nhưng dân làng đã vạch trần danh tính của thần ra ngoài.
Đó không phải là hận thù sao?"
Lăng Phong nói: "Hận thù này là sự thù hận của Mèo Tiên đối với họ."
Thầy Lưu Quang vỗ tay và nói: "Vậy điều đó liền có nghĩa.
Dân làng cảm thấy tội lỗi, vì vậy họ đã lập một nơi thờ để thờ Mèo Tiên!"
Giản Tinh Xán nhìn mọi người và hỏi câu hỏi mấu chốt: "Vậy kho báu ở đâu?"
Nếu đây là toàn bộ câu chuyện xưa, thì sao họ vẫn không thể tìm thấy vị trí kho báu?Thẩm Dã vò đầu bứt tai: "Tôi luôn cảm thấy chúng ta đang bỏ lỡ điều gì đó."
Mọi người trầm mặc.Thẩm Lâm Kiệt cuối cùng cũng lên tiếng.
Anh đi đến nơi sâu nhất của hang động và chỉ vào một bức tranh trên tường.
"Có lẽ việc Mèo Tiên rời đi không hoàn toàn là do thân phận bị bại lộ."
Tất cả mọi người tụ tập lại.Bức bích họa trong hang động khắc họa một con mèo bị thương nặng, phía sau có rất nhiều người ngã xuống.Thẩm Dã kinh ngạc nói: "Sao lại có nhiều người chết như vậy?"
Thầy Lưu Quang theo bản năng nói: "Chẳng lẽ con mèo kia giết người là vì thân phận bị bại lộ sao?"
Giản Tinh Xán nhìn hắn.Nhưng trước khi cậu kịp nói gì, Thẩm Lâm Kiệt đã nói: "Nếu con mèo kia muốn giết người diệt khẩu, vậy thì tại sao những dân làng kia vẫn còn sống?"
Câu nói này đã đánh thức mọi người.Giờ lại nảy sinh một câu hỏi mới, vậy những người đã chết này là ai?Phương Tình vẫn đang nhìn bức bích họa, cô trầm ngâm một lúc, rồi nói lên suy đoán: "Nhìn bức bích họa này, con người nhỏ bé kia đang cầm một thanh kiếm.
Có phải những người này muốn săn lùng con mèo không?
Bởi vì nó có linh tính và ma lực, cho nên nhiều người muốn săn lùng nó."…Lời vừa dứt, cả hang động rơi vào yên tĩnh.Mọi người nhìn nhau.Khi bản chất nham hiểm của con người bị phơi bày, không gì có thể diễn tả được cảm xúc của họ.Thẩm Dã ngập ngừng hỏi: "Vậy Mèo Tiên không phải đột nhiên biến mất?
Chẳng lẽ..."
Hắn không đành lòng nói ra.Nhưng cuối cùng, Thẩm Dã hít một hơi thật sâu và nói: "Nó đã bị giết."
Mọi người đều im lặng.
Dường như họ đã nắm được chân tướng câu chuyện, nhưng khi sự thật được phơi bày trước mắt, họ lại thấy sức nặng đè lên trái tim.Lúc này—Giản Tinh Xán lên tiếng: "Những người nhỏ này chưa chắc đã đến đây để giết con mèo."
Mọi người ngạc nhiên nhìn cậu.Giản Tinh Xán đi sâu hơn vào trong và chỉ vào một đoạn tranh:"Nhìn này."
Vừa chỉ, mọi người liền phát hiện ra bức tranh tường này cũng rất thú vị.
Trong cuộc hỗn chiến, mặc dù rất nhiều người cầm kiếm, nhưng dường như chúng chia thành hai phe, đang đấu đá lẫn nhau, và con mèo thì ngã vào trong vũng máu.Thẩm Dã vỗ tay một cái nói: "Có người đang bảo vệ Mèo Tiên!"
Họ đang ngày càng tiếp cận rõ chân tướng.Bức bích họa cuối cùng thể hiện kết thúc của câu chuyện.
Không còn bóng người nào đứng cạnh con mèo nữa.
Xác chết vương vãi trên mặt đất, chỉ có Mèo Tiên là biến mất.Lăng Phong hoang mang: "Con mèo biến mất?"
Thẩm Dã cảm thấy câu chuyện kết thúc quá đột ngột.
"Vậy là mọi người và mèo đều đã chết sao?"
Câu chuyện ngày càng trở nên khó hiểu, và kho báu của Mèo Tiên vẫn chưa được làm rõ bởi những bức bích họa trên tường đá, mọi người lâm vào cục diện bế tắc.Thẩm Lâm Kiệt xem qua tất cả các bức bích họa một lần nữa và cuối cùng hỏi: "Ai có bản đồ?"
Mọi người nhìn nhau.Chỉ có Giản Tinh Xán nói: "Em mang."
Thẩm Lâm Kiệt nhìn cậu."
Lần trước bị lạc trên núi, nên em luôn mang theo nó bên mình."
Giản Tinh Xán đưa bản đồ cho Thẩm Lâm Kiệt và hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Lâm Kiệt dùng bút vẽ vị trí ngọn núi trên bản đồ, rồi nói: "Mọi người so sánh bối cảnh những bức bích họa trên vách đá xem có khớp với địa hình ngọn núi không."
Mọi người ghé sát lại.Quả nhiên là thật!Ngọn núi này rất lớn, và nơi mà Mèo Tiên đã cứu người trông rất giống vách núi này.
Họ đánh dấu từng đoạn một, và chậm rãi ghép lại toàn bộ ngọn núi.Cuối cùng—Thẩm Lâm Kiệt chỉ vào một điểm trên bản đồ và thấp giọng: "Nơi duy nhất không có trên bích họa, chính là ở đây."
Đó là một khu vực chưa ai từng đặt chân đến.Sau núi.Một nơi mà kể cả dân làng địa phương cũng hiếm khi lui tới.Thẩm Dã mừng rỡ không thôi: "Kho báu nhất định là ở đây!"
Trương Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm nói: "Anh Thẩm thật lợi hại.
Bằng không, chỉ với sức lực của chúng ta, e là hôm nay chúng ta cũng không tìm thấy nơi này, có khi cả đời cũng không tìm thấy."
Vẻ mặt Thẩm Lâm Kiệt bình thản, không chút gợn sóng, anh chỉ nói: "Đi xem."
Mọi người lần lượt đi ra ngoài.Chỉ có Giản Tinh Xán đứng yên, dường như không thể nhúc nhích.Thẩm Lâm Kiệt ngoái đầu nhìn cậu, thân hình người đàn ông ngược sáng, anh nhẹ nhàng: "Đi thôi."
Giản Tinh Xán mím môi không nói gì.Cậu không nói, Thẩm Lâm Kiệt cũng không thúc giục.
Người đàn ông chỉ cất bước tới gần cậu, động tác rất nghiêm túc và tự nhiên.
Khom lưng nắm lấy tay Giản Tinh Xán.
Cách lòng bàn tay truyền hơi ấm cho cậu, đồng thời cũng sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của Giản Tinh Xán.Thẩm Lâm Kiệt nói: "Anh cùng em đi xem."
Mọi bất an của Giản Tinh Xán dường như tan biến gần hết.Đoàn người đi bộ dọc con đường núi theo chỉ dẫn trên bản đồ trong vài giờ, cuối cùng cũng sắp đến đích.
Khi họ đến nơi, trời đã xế chiều.
Khi hoàng hôn buông xuống, mọi người trên đường đều không còn vô tâm vô phế như lúc mới đến nữa.
Có lẽ vì họ đã biết được câu chuyện có phần u ám và nặng nề này, nên trong lòng họ ít nhiều có chút thổn thức.Rốt cuộc-Sau khi bước lên bậc thang cuối cùng,Thẩm Dã đi trước, là người đầu tiên lên tiếng: "Ôi trời..."
Mọi người đều ngước lên, không từ nào có thể diễn tả được sự kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Trên đỉnh núi, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời.
Một cánh cổng đá cao chót vót, trống rỗng sừng sững trên đỉnh bậc thang, trên đó khắc một tấm biển sống động và uy nghiêm: "Vạn Mộ."
Những cây cổ thụ trên núi che trời, cánh cổng đá lặng lẽ đứng sừng sững giữa những tán cây, uy nghiêm và hùng vĩ, như thể được bầu không khí nặng nề của lịch sử thổi vào.
Đứng trước cánh cổng đá, trong nháy mắt ai nấy đều cảm thấy hốt hoảng, cảm thấy chính họ không phải đang đứng ở trên núi mà là trở lại chiến trường năm xưa, nơi rất nhiều con người đã ngã xuống.Mắt Giản Tinh Xán vô thức mở to.Mọi người chậm rãi bước qua những thềm đá, và khi nhìn vào bên trong họ càng chấn động hơn.Đằng sau cánh cổng đá này là vô số tấm bia đá.
Những tấm bia đá này thậm chí còn không có tên.
Có tấm chỉ khắc dòng chữ đơn giản "Hồn về quê cũ", nơi này đã từng xảy ra những gì, không ai biết, nhưng cảm giác bi thương và trang nghiêm vẫn còn đó.Thẩm Dã hỏi: "Đây là nơi nào thế?"
Lăng Phong chỉ lên đỉnh và nói: "Nhìn kìa."
Bọn họ luôn tìm kiếm bức tượng được dùng trong các nghi lễ tế thần của làng, và giờ đây, khi nhìn lên đến đỉnh, cuối cùng họ cũng nhìn thấy, một bức tượng đá khổng lồ, tạc hình một con mèo đá, nửa nằm nửa ngồi, lười biếng cuộn tròn đi vào giấc ngủ.Phương Tình suy đoán: "Chẳng lẽ đây là... nơi thờ cúng những người được khắc trên vách đá?"
"Những bia mộ này là của ai?"
Thẩm Dã tò mò hỏi: "Sao trên đó đều không có tên?"
Họ không biết, nhưng cũng tò mò.Chỉ có Giản Tinh Xán đứng ở cổng đá nhìn hết thảy, sững sờ tại chỗ, mắt mở to đầy vẻ khó tin những thứ trước mắt, không dám tiến lên một bước.Chỉ có giọng nói của Thẩm Lâm Kiệt vang lên: "Chúng ta qua kia xem thử."
Lúc này, Giản Tinh Xán mới tiến lên một bước vào trong.Tay cậu run run rẩy rẩy chạm vào tấm bia mộ vô danh, hốc mắt đỏ hoe, nước mắt rưng rưng chực rơi.Trước đây, điều cậu tiếc nuối nhất chính là khi tất cả các sư huynh đệ đồng môn đều chết thảm, mà cậu lại bị nhốt dưới chân núi, bất lực không thể dựng bia mộ và tổ chức tang lễ cho các huynh đệ.Nước mắt của Giản Tinh Xán lăn dài trên má, tay cậu đặt lên bia mộ, ngay cả hơi thở cũng có chút rối loạn.Đúng lúc này -"Meo..."
Tiếng mèo kêu thu hút sự chú ý của mọi người.Mọi người nhìn sang, thấy một chú mèo mũm mĩm trắng như tuyết đang ngủ say sau bia mộ.
Sau đó, mọi người phát hiện ra xung quanh nghĩa trang này có rất nhiều mèo!Ngay lúc mọi người còn đang kinh ngạc, một nhân viên trong đoàn quay phim bước ra và nói: "Chúc mừng mọi người đã tìm thấy vị trí cuối cùng của kho báu và thu thập được kho báu của Mèo Tiên!"
Mọi người đều sững sờ.Thẩm Dã gãi đầu nói: "Đây là kho báu gì?"
Đạo diễn bước ra nói: "Kho báu chính là Giải thưởng Đại sứ Bảo tồn Động vật Hoang dã.
Thực ra, ngọn núi này đã được bảo vệ và phát triển từ nhiều năm trước.
Vài năm trước, nơi này do gia đình Thẩm phát triển và xây dựng.
Tuy nhiên, thầy Thẩm cảm thấy cần phải bảo tồn cảnh quan thiên nhiên, nên đã chủ động thành lập một trung tâm bảo tồn động vật hoang dã tại đây.
Khu vực trên đỉnh núi này là một trong những nơi trung tâm của khu bảo tồn."
Mọi người đều sững sờ.Thẩm Dã chỉ vào tấm bia đá: "Vậy thì, những bia mộ này..."
"Đây là bia mộ của một số loài động vật đã không may qua đời tại trung tâm bảo tồn động vật hoang dã của chúng ta!"
Đạo diễn nói: "Mục đích chính là muốn đánh thức mọi người trên thế giới hãy quan tâm và bảo vệ động vật, đừng làm hại chúng vì lợi ích cá nhân, như vậy chính là một kho báu to lớn."
Nghe vậy, tâm trạng nghiêm túc của mọi người đều được thả lỏng.Phương Tình vỗ vỗ trái tim mình và nói: "Làm tôi sợ muốn chết!
Tôi còn tưởng rằng nơi đây có câu chuyện thần thoại nào đó, suýt nữa thì quỳ xuống rồi."
Thẩm Dã gật đầu nói: "Anh hai, anh cũng gian lận quá đi!
Lừa bọn em lâu như vậy!"
Nghe mọi người nói vậy, Thẩm Lâm Kiệt chỉ cười nhạt, không nói gì.Sau đó,Anh quay đầu liếc nhìn Giản Tinh Xán.Giản Tinh Xán ôm chặt bia mộ, hốc mắt đỏ hoe.
Có lẽ mọi người đều có thể chấp nhận lý do bào chữa như vậy, nhưng cậu biết mình không nhầm.
Đây chắc hẳn là nơi an nghỉ mà sư huynh đã xây dựng cho tất cả huynh đệ đồng môn.
Cậu lau nước mắt, nhịn không được lại rơi xuống.Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thở dài:"Xán Xán của chúng ta thật ngây thơ."
"Nghe xong câu chuyện thần thoại mà đã cảm động thành cái gì rồi."
"Ha ha ha đáng yêu mà."
"Bé nó vẫn chưa lớn đâu."
Thẩm Dã nói: "Truyền thuyết về Mèo Tiên thật sự đã làm tôi sợ.
Nếu đây là chuyện có thật, thì Mèo Tiên cũng thật thảm."
"Rất thảm mới đúng, chỉ vì tốt bụng cứu người thôi."
Trương Sơn thở dài nói: "Tuy là một yêu quái, nhưng tấm lòng lại rất lương thiện, là một con mèo yêu tốt."
Mọi người bàn tán sôi nổi.Giản Tinh Xán vốn im lặng từ trước đến nay, khẽ nói: "Nhưng ở trên tranh bích họa, con mèo kia cũng đã hại chết rất nhiều người giúp nó.
Nếu không vì giúp nó, họ cũng sẽ không chết."
Giọng điệu của cậu có phần nặng nề khi nói ra.Nhưng—"Sao có thể trách con mèo đó được?"
Thẩm Dã nói."
Đúng vậy, đừng trách nó!"
Lăng Phong cũng tiến lại gần đây phân tích: "Muốn trách thì trách lòng tham không đáy của bọn người kia."
Trương Sơn cũng tiến lại gần, nói: "Những người bảo vệ con mèo vì nó mà chết, nhưng chẳng phải con mèo cũng vì cứu người mà gặp nguy hiểm sao?"
Mọi người đều tiến lại gần.Bọn họ mỗi người một câu, thể hiện một góc nhìn khác, chậm rãi xua tan đi nỗi tự trách đã dày vò trong lòng Giản Tinh Xán bao năm nay.Thẩm Dã vỗ vai Giản Tinh Xán nói: "Sao lại trách mèo được?
Mèo đáng yêu quá chừng, Nhìn anh trai tôi xem, bình thường chẳng ngờ anh có thể đến những nơi như này, thế mà còn bỏ tiền xây tượng cho Mèo Tiên!"
Mọi người cười rộ lên.Vốn là câu nói đùa, không ngờ—Thẩm Lâm Kiệt liếc mắt nhìn Thẩm Dã, nhướng mày nói: "Không sai, tôi thích mèo."
Giản Tinh Xán cũng có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu lên.Thẩm Dã ở bên cạnh nói: "Oa, ca, đừng nói với em là anh muốn nuôi mèo nhé?"
Giản Tinh Xán đưa mắt sang, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Lâm Kiệt.
Ánh mắt của người đàn ông dường như ẩn chứa một tia trêu chọc và thích thú, anh cong môi nói: "Ý kiến hay đấy."...