Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**Người đàn ông bên cạnh Lưu Tuyết Tĩnh kinh hãi.Đầu tiên, hắn bị ngạc nhiên trước hành động của Tiêu Lâm, thật lâu sau mới phản ứng lại, tiến tới duỗi tay muốn giúp đỡ, nhưng vừa mới giơ tay thì túi xách của Tiêu Lâm đã đập vào đầu hắn.
Sau đó là một cú đá ở chân khiến ông ta ngã xuống cầu thang không quá cao.
Hắn đau đớn ôm chân ở góc cầu thang kêu oai oái, giọng rất lớn.Lưu Tuyết Tĩnh nhìn thấy em trai mình bị đá xuống, bà ta gấp không chịu được, hét lên: "Bà là ai?
Mắc gì lại đánh người?
Bà có tin tôi sẽ gọi cảnh sát tới ngay không..."
Tiêu Lâm quay lại, tới gần nhìn bà ta, với mái tóc bồng bềnh, toàn thân toát ra sự giỏi giang quý phái, bà khẽ cười một tiếng, mở miệng không chút sợ hãi: "Báo đi"Lần này nhìn kỹ khuôn mặt, Lưu Tuyết Tĩnh liền nhận ra người trước mặt là ai.
Phải biết rằng hầu hết mọi người trong giới quý cô đều không thể không biết đến nhà thiết kế Tiêu Lâm, vợ của gia tộc Giản giàu nhất, khuôn mặt của bà rất đẹp, là một vẻ đẹp cổ điển phương Đông, đặc biệt viên hồng ngọc hình ngôi sao trên cổ là viên ngọc quý hiếm trên thế giới, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra danh tính.Tiêu Lâm từ trên cao nhìn xuống, cười lạnh một tiếng: “Cô không báo tôi liền khinh thường cô.”
Cả người Lưu Tuyết Tĩnh đau đến lợi hại, bị đá đau khiến bà ta nói cũng rõ ràng, ôm bụng nói: "Tiêu phu nhân, tôi và cô không oán không thù, ít ra cô cũng phải có lý do chứ?"
Tiêu Lâm nhìn người phụ nữ giả vờ yếu đuối trước mặt, rồi nhớ lại những gì cô ta đã nói và chế nhạo, bà cười lạnh: "Tôi muốn đánh cô thì đánh, còn cần lý do sao?"
"Cô!"
Lưu Tuyết Tĩnh giận điên lên rồi, mấy năm nay bà sống trong nhung lụa có bao giờ phải tức giận như vậy, bà fa đỏ mắt, lập tức cởi giày cao gót dùng làm vũ khí chạy tới chỗ Tiêu Lâm: "Bà điên này, không phải chỉ là nhà giàu mới nổi thôi sao, hống hách cái gì, tôi liều mạng với cô."
Bà ta lao tới rất nhanh.Không gian trong cầu thang tương đối hẹp, về cơ bản không có chỗ để tránh né.Mắt thấy nó chuẩn bị đập vào người Tiêu Lâm thì cửa ngoài đột nhiên mở ra, một bóng người chạy tới bảo vệ phía trước Tiêu Lâm: “Cẩn thận!”
Đau đớn do giày cao gót va vào người không hề nhẹ, nhưng cậu vẫn ôm chặt lấy mẹ, vững vàng bảo vệ trong vòng tay, không hề tránh né hay kêu rên một tiếng.Lưu Tuyết Tĩnh dừng lại động tác, ngập ngừng hỏi: "Giản Tinh Xán?"
Giản Tinh Xán ở trong phòng vẫn luôn đợi mẹ quay lại, lại nghe thấy tiếng người đàn ông kêu rên thảm thiết ở đây, sợ là có chuyện gì nên vội chạy tới, không ngờ lại chứng kiến một màn nguy hiểm đến vậy.Tiêu Lâm phản ứng nhanh hơn, vội vàng nắm lấy cánh tay của đứa trẻ: “Bà ta đánh vào đâu vậy?”
Lưu Tuyết Tĩnh cảm thấy quá đáng, bà chạy tới nắm lấy cánh tay của Giản Tinh Xán, tóc rối tung, phàn nàn: “Xán Xán, người phụ nữ này tự dưng lao tới đánh mẹ.
Chú của con cũng bị cô ta đá xuống lầu, con mau giúp mẹ dạy cho cô ta một bài học..."
Lời còn chưa nói xong.Tiêu Lâm ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn bà ta.Cái nhìn này cực kỳ áp bức và đáng sợ, như thể đang thầm nói, có tin tôi cho bà một cái tát nữa không?Lưu Tuyết Tĩnh chợt câm lặng, rơi nước mắt, bước xuống cuối cầu thang và ôm lấy người em trai ngã xuống đã ngất xỉu: "Còn công bằng không?
Giữa ban ngày ban mặt mà đánh người nè....."
Giản Tinh Xán che cánh tay đang tê cứng vì đau.Thậm chí còn có vết máu thấm qua bộ quần áo màu xanh.Nhưng Lưu Tuyết Tĩnh chỉ nói: "Mau lại đây!"
Trong cầu thang không có người khác, thí sinh và nhân viên đều ở tiền sảnh và phòng làm việc, nhưng nếu có người nhìn thấy thì sẽ không tốt, rất khó giải thích.Tiêu Lâm đang định đi tới xử lý bà ta thì Giản Tinh Xán đã bước ra trước nàng một bước.Lưu Tuyết Tĩnh vẫn đang khóc: “Tôi cần một lời giải thích, tôi…”
Tiếng khóc của bà ta đột nhiên ngừng lại.Giản Tinh Xán dùng lòng bàn tay đập vào gáy mẹ nuôi, nháy mắt bà ta liền hôn mê bất tỉnh.Tiêu Lâm vốn định đi tới nhưng khi nhìn thấy con trai mình xuống tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn như vậy liền thất thần.
Mặc kệ trước đó có cảm tình hay không, nhưng khi có chuyện gì xảy ra, cậu không hề do dự mà bảo vệ mẹ mình......Nhân viên an ninh nhanh chóng đến và đưa hai người ngất xỉu vào bệnh viện.Giản Tinh Xán cũng bị Tiêu Lâm bắt lại để bôi thuốc.Chiếc áo biểu diễn màu lục lam đã bị cởi ra một nửa, cánh tay xanh tím một mảng, thật không thể tưởng tượng được nếu nó đánh trúng Tiêu Lâm thì sẽ thế nào.Hai mắt Tiêu Lâm đỏ hoe bôi thuốc cho cậu: "Con đứa nhỏ này, né cũng không biết né, đau như thế."
Giản Tinh Xán nhìn thân hình gầy yếu và bả vai cũng run lên vì khóc của mẹ.
Cậu nhặt tờ giấy trên bàn bên cạnh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, ánh mắt dịu dàng trong sáng, lúng túng an ủi: “Không đau."
Nước mắt Tiêu Lâm rơi càng nhiều.Nàng đau lòng muốn vỡ vụn, không thể tưởng tượng được đứa trẻ đã sống tcuộc sống trước đó như thế nào.Trước đây, Đông Phương Việt Chi là một đứa trẻ chỉ bị người khác va vào thôi cũng sẽ làm nũng, khóc nháo lên rồi.Mẹ nuôi coi thường và bắt nạt cậu sau lưng, nay bị bà bắt gặp được, không biết bà ta trước đó đã bí mật tạo ra bao nhiêu chướng ngại cho cậu.Giản Tinh Xán lau nước mắt cho bà, không biết phải làm sao, nói: “Đừng khóc…”
Tiêu Lâm cố kìm nước mắt, tiếp tục chữa trị vết thương cho Giản Tinh Xán, cố gắng không để cậu bị phát hiện sự khác thường khi quay lại ghi hình.Cách đó không xa, nhân viên y tế đang điều trị cho Lưu Tuyết Tĩnh.Tiêu Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nhỏ giọng nói với Giản Tinh Xán: "Xán Xán...
Mẹ đánh mẹ nuôi của con, con có tức giận không?"
Giản Tinh Xán nhẹ nhàng lắc đầu.Tiêu Lâm tò mò hỏi: “Vì sao vậy?”
Giản Tinh Xán ấm áp nói: “Con biết mẹ sẽ không vô cớ động thủ, nhất định là bà ấy sai.”
Nghe được câu trả lời này, trong lòng Tiêu Lâm như được ngâm trong suối nước nóng, thực ấm áp, khiến nàng cảm thấy khá vui vẻ, bất kể khi nào, ở đâu, con bà đều luôn ở bên cạnh, loại cảm giác này thực sự rất tốt.Bà muốn bảo vệ con trai mình.Và Giản Tinh Xán cũng đang bảo vệ nàng.Tiêu Lâm nắm tay Giản Tinh Xán, nhẹ nhàng nói: "Xán Xán, con có nguyện ý tới nhà mẹ sống tiếp không?
Nếu con bằng lòng, quyền giám hộ và đăng ký hộ khẩu, mẹ sẽ có cách."
Bà cho rằng Giản Tinh Xán cũng phải suy nghĩ đôi chút.Nhưng chàng trai không chút do dự: “Được ạ.”
Tiêu Lâm nhìn đứa trẻ ngồi trước mặt, đôi mắt đỏ hoe, nhưng bà không còn cảm thấy đau lòng nữa.
Bắt đầu từ thời khắc này, mặc kệ Lưu Tuyết Tĩnh có khó chơi đến đâu, nàng cũng tuyệt đối không sợ hãi, trước đây cậu đã phải chịu sự bất công khi không có nàng ở bên.
Bây giờ, nàng sẽ không bao giờ để người phụ nữ đó có cơ hội làm tổn thương con bà nữa!......Buổi tối,Tinh Quang đã kết thúc thành công tốt đẹp.Ekip chương trình còn tổ chức tiệc mừng, nấu nhiều món ăn ngon tại khán phòng và phát sóng trực tiếp để khán giả xem các thí sinh dùng bữa, tăng tương tác.Lúc này, một tin tức dần dần trở thành hot search.#Học viện Tinh Quang - mẹ An Triết bị thương#Bài đăng trên mạng xã hội có nhiều bức ảnh mờ, chụp Lưu Tuyết Tĩnh trong bệnh xá, bước đi khập khiễng và mặt vẫn còn hơi sưng.
Bên cạnh là An Triết đang chăm sóc.
Những bức ảnh này ngay lập tức gây xôn xao và bàn tán sôi nổi trên cộng đồng mạng:"Sao lại bị thương thế?"
"Cái này...là bị người đánh à?"
"Đến mức đánh mẹ của thí sinh, bị điên à?"
"An Triết nhất định sẽ đau lòng muốn chết huhu.”
Những bức ảnh này được chụp từ những góc độ bí mật nên mọi người chỉ có thể đoán chuyện gì đã xảy ra mà thôi.Khi cuộc thảo luận ngày càng gia tăng, một tài khoản Weibo cuối cùng cũng xuất hiện để làm rõ.
Người đăng Weibo tự nhận là em trai của Lưu Tuyết Tĩnh, hắn ra mặt giải thích rằng hắn và chị gái đã bị thương sau khi đi cùng chị gái đến thăm hai đứa cháu ngoại.
Bài đăng trên Weibo này lập tức dấy lên một làn sóng sôi nổi:“Hai đứa cháu?”
“Tôi nhớ trước đây An Triết đã nói rằng cậu ấy có một người anh.”
“Bọn họ cũng là học viên sao?”
Mọi người sau khi đọc bài Weibo rất hoang mang, lại có người cẩn thận phát hiện ra, Weibo của người chú này nhầm chỉ đến hai thí sinh của Tinh Quang, một người là An Triết, người còn lại là Giản Tinh Xán!Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.Thì ra hai người là anh em.An Triết từng nói trên chương trình rằng hắn bị lừa bán, mấy năm nay mới trở về với bố mẹ, điều này khơi dậy sự đồng cảm của nhiều cư dân mạng, hầu hết mọi người bắt đầu suy đoán:“An Triết bị bắt cóc, Giản Tinh Xán chính là người may mắn luôn được ở cạnh cha mẹ hưởng phúc."
"Trong chương trình cũng không thấy cậu ấy quan tâm chăm sóc em trai mình."
"Bây giờ mẹ té ngã như vậy mà cậu ấy vẫn có tâm trạng đến khán phòng ăn cơm."
"An Triết còn hiếu thảo hơn cậu ấy nhiều!"
"Thứ bạch nhãn lang gì thế này..."
Vì bài đăng trên Weibo của chú mình mà Giản Tinh Xán đã trở thành tâm điểm chú ý, đồng thời nổi lên không ít sự đồng cảm của rất nhiều cư dân mạng với An Triết.“Không ngờ Hầu Vương lại là dạng người như vậy.”
“Tôi thoát fan đây.”
“Tôi sẽ bầu cho An Triết.”
“Loại người không có lương tâm như Giản Tinh Xán không thể nổi tiếng nổi đâu."
Ở khán phòng được phát sóng trực tiếp, số người ăn cơm không có An Triết, còn Giản Tinh Xán thì đang ngồi ăn tối cùng một vài người bạn.Bài đăng trên Weibo này xuất hiện quá nhanh, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cư dân mạng cũng đã bắt đầu che trời lấp đất, dư luận dạt về một phía........Tin tức nhanh chóng lan truyền đến khán phòng.Các học viên không có điện thoại di động nên nhân viên đã đưa tin cho họ xem.Lúc đó Thẩm Dã đang ngồi bên cạnh Giản Tinh Xán, sau khi nghe được tin này, hắn cũng không nghi ngờ ngay là bạn mình có bất hiếu hay không, chỉ cười cười phun tào nói: “Thật buồn cười, hôm nay tới nhiều khách quý đến vậy.
Sao không phải đẩy người khác mà bị đẩy lại là bà ta?"
Lăng Phong cũng nói: "Một người ngã thì không tính, chứ đằng này hai người cùng ngã, vị trí bị thương còn bất đồng."
Một phần cũng là do ảnh chụp đưa lên mạng khá mờ.Nghe nhìn lẫn lộn, kỳ thật nếu có người sử dụng đầu óc để ngẫm lại, cũng sẽ thấy có vấn đềThẩm Dã từ nhỏ đã có kinh nghiệm phong phú, cười lạnh một tiếng nói: "Chỉ là vết thương giống như bị đánh mà thôi."
Thẩm Dã chạm chạm cánh tay của cậu, nói: “Cậu phải mau đến xem xem?”
Giản Tinh Xán lắc đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Không đi.”
Điều này khiến người khác có chút kinh ngạc, lập trường của cậu kiên định như vậy.
Lăng Phong cau mày, nhưng hắn vẫn tương đối bình tĩnh, phân tích: "Dù có ngã hay không thì bà ấy dù sao vẫn là mẹ của cậu, tốt nhất vẫn nên quan tâm, giữ hình tượng tốt, nếu không rất dễ mang tai tiếng.
Trên mạng nhiều người lời qua ý lại, rất dễ bất mãn, sẽ ảnh hưởng đến thứ hạng và số phiếu bầu."
Hắn đang phân tích mặt lợi và mặt hại.Giản Tinh Xán lặng lẽ ăn, ngoan ngoãn nghe xong, ngẩng đầu lên nói: “Tôi không muốn đi.”
Thẩm Dã hỏi: “Tại sao.”
Bởi vì bà ta muốn gây tổn thương cho mẹ cậu.Giản Tinh Xán trả lời trong lòng.Cậu không thể công khai nói ra điều này, bởi vì người khác không biết quan hệ giữa cậu và Tiêu Lâm, cũng biết trùng sinh là một việc kinh hãi thế tục, cậu không thể giải thích nhưng cũng không muốn lừa gạt bạn bè của mình.
"Bà ấy không phải mẹ tôi."
Giản Tinh Xán thành thật cúi đầu nói: "Tôi không muốn nhìn thấy bà ấy!"!!Thẩm Dã và Lăng Phong đều sửng sốt.
Rốt cuộc, nhiều năm như vậy, Lưu Tuyết Tĩnh vẫn luôn tuyên bố với bên ngoài, bà là mẹ của Giản Tinh Xán.Chỉ có một số ít người biết nội tình, chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm.
Nhưng trong suy nghĩ của nhiều người, dù không phải là mẹ thì vẫn có công dưỡng dục, không nên nói những lời như vậy.
Lăng Phong cau mày nói: "Nhưng cậu..."
Thẩm Dã nhảy vào cắt ngang, vỗ vỗ vai Giản Tinh Xán, nói: "Cậu không muốn nhìn thì không cần nhìn."
Lăng Phong và Giản Tinh Xán đều nhìn hắn.Lăng Phong đè nén tức giận nói: "Cậu có thể đừng dạy cậu ấy hành động xằng bậy được không?
Đây không phải là lúc tùy hứng, các cậu có biết nhân ngôn đáng sợ như nào không?
Cậu ấy còn chưa được thành lập nhóm, có thể xử lý được tin đồn sao?
Không nói những người trên mạng, các học viên khác cũng biết, có là anh em bạn bè gì đi chăng nữa, thì sẽ không phê bình sau lưng sao?"
Là người hoạt động nhiều năm trong giới giải trí, Lăng Phong đương nhiên hiểu được mặt tối của ngành này và bản chất xấu xa của con người.
Sau khi giải thích lợi và hại xong, bọn họ đều nhìn về phía Giản Tinh Xán.Giản Tinh Xán ngồi trên ghế nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng cậu sợ hãi thì đứa nhỏ lại ngước lên nhìn họ và nhẹ giọng hỏi: "Vậy, nó có liên lụy đến các cậu không?"
"....."
Không khí im lặng chốc lát.
Đôi mắt của Giản Tinh Xán sạch sẽ thuần túy, cậu hỏi: "Là các cậu muốn giữ khoảng cách sao?
Kết bạn với tôi sẽ bị liên lụy sao?"
Mặc dù loại chuyện tồi tệ này tới rồi thì cậu ấy nghĩ đến đầu tiên cũng không phải bản thân.Bản tính tốt bụng, dù có chuyện gì xảy ra vẫn luôn nghĩ đến bạn bè.
Thẩm Dã khẽ hừ một tiếng, nâng cằm nói: "Liên lụy cái rắm, con mẹ nó tôi đây mới không để bụng người khác nghĩ thế nào, tôi muốn chơi cùng ai thì chơi, ca tôi còn chưa quản tôi đâu, còn cần người khác dạy tôi kết giao bằng hữu?”
Trương Sơn vỗ vai Giản Tinh Xán, cười nói: "Cậu không cần phải lo lắng cho tôi.
Tôi không có người hâm mộ nào cả, hơn nữa không trải qua khó khăn của người khác thì làm sao có thể khuyên người ta sống tốt ra sao?
Cậu kết bạn với bọn tôi chứ không phải họ.
Làm sao chúng tôi có thể tránh xa cậu chỉ vì những lời người khác nói?
Yên tâm đi Xán Xán, chúng ta đều hiểu cậu là người như thế nào!"
Ở chung với nhau mấy tháng, tình bạn cũng dần lớn lên.Giản Tinh Xán là người chân thành, trước nay đều không tranh không đoạt và mọi người đều nhìn thấy điều đó.Ánh mắt Lăng Phong đảo qua đám người, cuối cùng mở miệng: "Xán Xán, bây giờ cậu đã quyết định như thế rồi, vậy thì phải giải quyết dư luận trên mạng trước đi.
Có cần tôi giúp cậu liên lạc với đội quan hệ công chúng không?
" Giản Tinh Xán: "Không cần đâu.''Mọi người nghi hoặc nhìn cậu.
Giản Tinh Xán thành thật nói: "Lúc nãy đang ăn tối, chị Mỹ Vân đã gọi cho tôi, chị ấy nói chị sẽ giúp tôi xử lí tốt."
Thẩm Dã hỏi: "Người đại diện của cậu?"
Giản Tinh Xán gật đầu: "Ừm."
Là Thẩm Lâm Kiệt đã sắp xếp cho cậu, chị ấy sẽ giúp đỡ cậu xử lý một ít việc.Thẩm Dã khuyên giải an ủi nói: “Cứ để Lăng Phong làm đi, cái khác không nói, chứ nhà bọn họ có công ty kinh doanh mua bán các loại thủy quân a, thủ đoạn vô cùng lợi hại.
Nhìn xem Lăng Phong nổi tiếng đến mức nào, chúng tỏ người đại diện đứng sau hắn phải có năng lực đáng sợ ra sao."
Giản Tinh Xán không biết nhiều về nội tình, thò tới ngoan ngoãn đáp: “Thật sao?” ( bé nó khờ mà còn dễ tin người nữa chớ =))))))Lăng Phong tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Thẩm Dã, cậu nói lung tung cái gì đó?
Tôi nổi tiếng là dựa vào thực lực của bản thân được không?"
Thẩm Dã xua xua tay, gặm đùi gà: "Gấp cái gì?
Tôi cũng chưa nói anh không có thực lực nhá."
"....."
Lăng Phong sau một hồi mất bình tĩnh, hắn trầm tư suy nghĩ một lát, nhạy bén cau mày, trong đầu hắn lướt qua mấy người đại diện nổi tiếng trong giới giải trí, do dự nói: "Cái gì Mỹ Vân?
Chẳng lẽ là...Phàn Mỹ Vân sao?"
Giản Tinh Xán nghiêm túc nhớ lại, hình như đúng họ rồi, cậu trả lời: "Đúng vậy."
Cả bàn đột nhiên rơi vào im lặng.Ai trong giới trẻ làng giải trí lại không biết về Phàn Mỹ Vân, người phụ nữ huyền thoại đã một mình làm nên danh tiếng của nam diễn viên chính xuất sắc nhất và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất thế hệ thứ hai?
Trước đó đã ký hợp đồng với Thẩm Lâm Kiệt khi anh vẫn chưa được biết đến, chỉ mất chưa đầy 5 năm để đem diễn viên Thẩm nổi tiếng đến nỗi người người nhà nhà đều biết.Điều quan trọng nhất là đã lâu rồi cô ấy không dẫn dắt người mới.Cô ấy là đại diện độc quyền của diễn viên Thẩm trong những năm này.Thẩm Dã đùi gà cũng rớt xuống rồi: “Thân ái, thật sự là cô ấy sao?”
Giản Tinh Xán không hiểu phản ứng của hắn là thế nào, chỉ có thể đáp: “Ừm, là thầy Thẩm giới thiệu với tôi, nói cô ấy là một trong số bạn bè của anh ấy.
"''Chúng tôi đã gặp nhau cách đây không lâu."
Giản Tinh Xán ngoan ngoãn ăn và trả lời: "Chị Mỹ Vân bảo tôi đừng lo lắng.
Cô ấy có chút kinh nghiệm trong việc xử lý loại chuyện này."
Mọi người trầm mặc.Tư nhân kiêm chức người đại diện.
Người bạn bình thường Thẩm Lâm Kiệt.Một tay giữ hai ảnh đế.Có chút kinh nghiệm - Phàn Mỹ Vân.
"..."
Các người cứ cưng cậu ấy tiếp đi. ...
Ngày thứ hai, Sau khi kết thúc lần công diễn thứ hai, tất cả các học viên cũng kết thúc quá trình luyện tập chăm chỉ của mình, để an ủi mọi người, ban tổ chức đã đặc biệt tổ chức một chuyến đi biển thư giãn trong một ngày.
Vùi đầu huấn luyện trong nửa tháng, nhóm người cuối cùng cũng được thả ra ngoài chơi, họ mừng phát điên.
Trên bãi biển nghênh đón ánh nắng mặt trời, tràn ngập tiếng reo hò.Khi Giản Tinh Xán và những người khác đi tới, vừa lúc nhìn thấy những người cố vấn cách đó không xa.Thẩm Lâm Kiệt đang đứng cùng giám đốc và những người khác.
Nhìn từ xa, người đàn ông này rất cao lớn, có thể nhìn thấy tấm lưng đẹp trai của anh, dù ở đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý.Thẩm Dã giơ tay vẫy vẫy: “Ca!”
Thẩm Lâm Kiệt nghiêng người nhìn, cách vài bước, ánh mắt rơi trên người Giản Tinh Xán.
Rõ ràng hai người đã gặp nhau ngày hôm qua, nhưng không hiểu sao khi Giản Tinh Xán nhìn thấy Thẩm Lâm Kiệt, lại vẫn cảm thấy nhớ anh ấy, muốn chạy tới cạnh sư huynh, muốn nói chuyện với anh.Từ nhỏ đến lớn đều như thế, cậu rất dính sư huynh.
Sư huynh đi đến đâu cậu cũng muốn đi đến đó, ở cùng người này sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn.
Trước kia cậu có thể quang minh chính đại một đường làm cái đuôi nhỏ, không kiêng nể gì.
Hiện tại xung quanh có quá nhiều người, cậu cũng ngại không dám đến đó.
Giản Trân đi tới, cười nói: “Các em muốn chơi trò gì nha?”
Thẩm Dã chỉ vào bãi biển cách đó không xa nói: “Chúng ta muốn đi chơi bóng chuyền biển!
Chị Trân Trân có muốn chơi không?"
Giản Trân cười lớn hơn: "Tới đi!"
Vẻ mặt Thẩm Dã tràn ngập kiêu ngạo: "Chị Trân Trân thua thì đừng có khóc."
Giản Trân trừng mắt nhìn hắn: "Coi thường ai đấy!"
Cô quay lại hỏi Thẩm Lâm Kiệt: “Sư huynh tới không ?”
Trong bầu không khí ồn ào như vậy, Thẩm Lâm Kiệt đứng đó, mặc bộ quần áo rất đơn giản, lạnh lùng tự nhiên mang đến cho người ta cảm giác trưởng thành và ổn định, chính vì vẻ uy nghiêm của anh mà rất nhiều người không khỏi nể phục, không dám làm càn.
Thẩm Lâm Kiệt nhìn Giản Tinh Xán, bắt gặp ánh mắt mong đợi của đứa nhỏ, đang muốn mở miệng.
Thầy Lưu Quang từ phía sau mỉm cười đi tới nói: "Được rồi, các bạn trẻ có thể đi chơi.
Tôi và thầy Thẩm qua đó chơi cờ, chúng tôi sẽ không can thiệp vào hoạt động của các bạn trẻ.
" Hắn nói xong thì nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt.
Nhưng lại phát hiện ánh mắt của Thẩm Lâm Kiệt sâu thăm thẳm nhìn hắn chằm chằm, trong lòng hắn rơi lộp bộp, gãi đầu bối rối, cảm thấy Thẩm ảnh đế nghe được lời này có chút không vui!
Nhưng Thẩm Dã lại cười nói: “Được, chúng ta tới đó trước đi!”
Một nhóm người hăng hái đi về phía bãi biển, tiếng cười tràn đầy sức sống và sự trẻ trung.
Nhóm trẻ đi chơi, chỉ để lại một vài vị cố vấn.
Dưới mái lều do đạo diễn dựng lên che nắng có ván cờ vây, chỉ là không đến mười phút, trên trán thầy Lưu Quang đã xuất hiện một lớp mồ hôi.
Thẩm Lâm Kiệt sắc mặt bình tĩnh, không chút hoang mang.
Thầy Lưu Quang lại lau mồ hôi, nhìn một vòng bàn cờ, bất lực ném quân cờ xuống, dở khóc dở cười nói: “Tôi nhận thua. ”“Ai nha, Thẩm ảnh đế lần này chơi cờ thật sự quá lợi hại, so với lần trước càng khó hơn.”
Lưu Quang uống một ly nước đá, vội vàng đứng dậy nói: "Tôi đi trước, có gì qua bên kia kêu giám đốc tới chơi cùng anh ha.”
Thẩm Lâm Kiệt nâng mí mắt nhìn hắn: "Thầy Lưu đi thong thả."
Thầy Lưu Quang bỏ chạy nhanh hơn bao giờ hết.
Khi tìm thấy Ngô Tấn Cương, hắn như nhìn thấy một vị cứu tinh, sắp khóc tới nơi rồi: "Giám đốc Ngô, mau tới chơi cờ với thầy Thẩm, tôi tự nhận chính mình cũng nghiên cứu cờ thuật nhiều năm, lại hoàn toàn không phải đối thủ của anh ấy!”
Ngô Tấn Cương vui vẻ nói: “Khả năng chơi cờ của Lâm Kiệt đến Từ lão gia còn phải khen hay, thầy Lưu Quang đừng để trong lòng.”
Lưu Quang lau mồ hôi trên đầu và nói: “Nhưng tôi đã từng chơi với anh ấy trước đây rồi, lúc đó cũng không thấy anh ấy hung dữ như vậy, hình như hôm nay anh ấy có ý kiến với tôi..."
Ngô Tấn Cương an ủi nói: "Thầy Lưu Quang nghĩ nhiều rồi, có lẽ là do mùa hè quá nóng bức, nóng trong người, thầy mau đi nghỉ ngơi đi, tôi đi qua nhìn xem."
Cuối cùng, sau khi tiễn Lưu Quang đi, Ngô Tấn Cương đi đến giàn che cách đó không xa.
Thẩm Lâm Kiệt đang nằm trên một chiếc ghế dài mát mẻ, đôi chân thon thả tùy ý bắt chéo.
Anh đeo kính râm trên khuôn mặt tuấn tú, nằm uể oải.
Thậm chí với động tác duỗi người cũng có thể mơ hồ nhìn thấy vòng eo cơ bắp sau nhiều năm rèn luyện, để lộ hương vị đàn ông thành thục.
Nếu đây là cảnh trên một bãi biển bình thường, đây chắc chắn sẽ trở thành cảnh tượng thu hút ánh mắt phụ nữ.
Dù gì anh cũng đã nổi tiếng trong giới giải trí nhiều năm.Ngô Tấn Cương đi tới ngồi xuống, nhấp một ngụm đồ uống rồi nói: "Sao vậy?
Tâm trạng không tốt sao, thầy Lưu Quang bị khi dễ còn tìm tôi cáo trạng."
Thẩm Lâm Kiệt mí mắt cũng không buồn nâng: “Không có.”
Ngô Tấn Cương cười nói: "Tôi biết anh sẽ không nói cho tôi mà, khẳng định là do đêm qua tiểu hài tử bị bắt nạt, hôm nay lại không có cơ hội nói chuyện với cậu ấy, anh liền cảm thấy không vui."
Thẩm Lâm Kiệt không nói gì."
Ừm, theo tôi thì anh cũng nên nhìn lại một chút.
Trong lòng anh tịch mịch tôi có thể lý giải, nhưng hai ngươi chênh lệch tuổi tác rất lớn.
Trẻ con cũng muốn chơi với bạn bè cùng trang lứa."
Nhiều năm như vậy, cuối cùng Ngô Tấn Cương cũng túm được cơ hội: “Anh cũng quá khắt khe, trẻ con lớn lên có tham vọng là chuyện bình thường, sau này nếu cậu ấy yêu đương thì anh càng thương tâm hơn.
Người đời nói giữa hai người luôn có rào cản, anh nhìn xem tôi cũng khá tốt, dù chỉ có một mình cô đơn, nhưng anh sẽ không hiểu được loại vui sướng vô tư không vướng bận...Đang nói chuyện thì cách đó không xa có người chạy tới.Nửa giờ trôi qua, khuôn mặt của Giản Tinh Xán có chút đỏ bừng vì nắng, chạy từng bước nhỏ đến gần, có thể nhìn thấy ý cười vui vẻ dưới đáy mắt.
Thẩm Lâm Kiệt vô thức nắm lấy tay cậu, cau mày nói: "Sao em chạy nhanh thế?
Lỡ ngã thì sao?"
Giản Tinh Xán có chút ngượng ngùng cười: "Không ngã mà."
Thẩm Lâm Kiệt rót nước cho cậu uống, động tác tự nhiên lau mồ hôi cho cậu.
Giản Tinh Xán uống vài ngụm trong cốc, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó liền lấy thứ gì đó từ trong túi ra: "Sư huynh, nhìn xem, đây là giải thưởng mà em đã trúng trong cuộc rút thăm trúng thưởng bóng bãi biển!"
Ánh mắt Thẩm Lâm Kiệt dừng trên hộp.Giản Tinh Xán mở hộp và lấy ra một chiếc đồng hồ nam màu bạc bên trong.Trên đó có in nhãn hiệu của chiếc đồng hồ, Ngô Tấn Cương ở bên cạnh có thể đoán được giá cả, hẳn là khoảng năm hoặc sáu trăm.Giọng của Giản Tinh Xán nghe như một đứa trẻ đang tranh công: “Ba ván em thắng hai.
Chị nói ở đó có xổ số, người thắng có thể rút thăm.
Em rút một phát liền trúng giải nhất.”
Ánh mắt Thẩm Lâm Kiệt nhìn vào tay cậu.Vào mùa hè, cổ tay cậu bị bầm tím vì cố gắng đập bóng, mặt thậm chí còn đỏ bừng vì nắng.
Cuối cùng, cậu đã giành được giải thưởng, lại chạy vội tới đưa cho anh xem.Thẩm Lâm Kiệt nhìn cậu, ánh mắt trở nên ôn nhu hơn, cong môi: “Rất đẹp.”
Giản Tinh Xán vui mừng: “Sư huynh thích không?”
Thẩm Lâm Kiệt hơi ngạc nhiên, nhướng mày hỏi: "Cho tôi à?"
Giản Tinh Xán ngoan ngoãn gật đầu, trên mặt có chút tự hào và mong đợi.Ngô Tấn Cương, người ở cách đó không xa, nhìn thấy điều này liền cười khẩy trong lòng.
Đứa trẻ này có thể không biết Thẩm Lâm Kiệt thích sưu tập đồng hồ vào các ngày trong tuần, ngay cả những chiếc đồng hồ anh đang đeo cũng có giá trị hàng chục triệu, có thể đeo loại đồng hồ trúng thưởng à, không phải cười chết người sao?Hắn đang nghĩ đến việc cậu bé tự biến mình thành một trò ngốc.Quả nhiên -Giản Tinh Xán dường như nhận thấy có một chiếc đồng hồ trên tay Thẩm Lâm Kiệt, động tác của cậu khựng lại, mím môi và có chút lo lắng nói: "Em không để ý, hóa ra sư huynh đã có đồng hồ, vậy em…”
“Từ từ.”
Thẩm Lâm Kiệt chậm rãi tháo chiếc đồng hồ trên tay ra, ném chiếc đồng hồ trị giá hàng chục triệu lên bàn: “Đúng lúc tôi muốn đổi một chiếc đồng hồ mới."
Giản Tinh Xán do dự: "Thật vậy chăng?"
"Ừm, chiếc đồng hồ đó không thực dụng."
Anh cầm lấy chiếc hộp trong tay Giản Tinh Xán, khóe miệng Thẩm Lâm Kiệt cong lên, nghiêm túc bịa chuyện: "Vẫn là cái của em tốt hơn chút."