Siêu Nhiên Sau khi trọng sinh thành Long Vương tôi dựa vào hải sản làm giàu

Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 160: Suối nước nóng của hai người vào ban đêm


Mây đen u ám tích tụ trên bầu trời, trọng lượng không không thu gì cân nặng của một con voi.Lục Áo muốn xáo trộn tảng mây này là điều hết sức khó khăn.Cậu nhắm mắt lại, bởi vì dùng sức quá mức, gân xanh ở hai bên cổ trắng ngần cũng nổi lên hết.Mây đen nơi xa dưới sự thúc đẩy của cậu đã di chuyển đi nơi khác một chút.Những đám mây đó trôi đi từng chút một, giống như sương mù bị gió thổi tan, lộ ra ánh mặt trời phía sau.Không biết ai ở bên dưới hét lớn một tiếng.

"Có nắng mặt trời rồi!"

Trong nháy mắt hơn vài giọng nói vang lên trên boong tàu."

Trời ạ, thật sự có nắng kìa."

"Để tôi nhìn thử!"

"Đội trưởng Ninh, có nắng mặt trời rồi, có phải chúng ta lên bờ được rồi phải không?"

Lục Áo ở trong phòng nghe rõ sự vui sướng trong giọng nói của những người này, khoé miệng không khỏi cong lên đôi chút.Cậu tiếp tục đẩy mây, đám mây tản ra từng chút, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, ấm áp lại sáng ngời.Lục Áo dựa ra sau một chút, cậu gần như dùng sức một tay đẩy đi đám mây đen trên bầu trời, chẳng sợ cậu vẫn luôn chăm chỉ luyện tập, lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.Cậu quen thuộc dựa lên người Tống Châu, "Mệt mỏi quá."

Tống Châu xoa bóp gáy cậu, lại xoa vai giúp cậu thả lỏng.Giây phú âm áp này không duy trì được bao lâu đã có người đến gõ cửa rồi nhẹ giọng hỏi : "Thầy Lục, anh thức dậy chưa?

Chúng ta có thể chuẩn bị lên bờ rồi."

Lục Áo đáp:" Đang chuẩn bị, cảm ơn anh đã nhắc nhở, lát nữa tôi sẽ xuống ngay."

Nói xong, Lục Áo có chút hối hận ôm lấy thắt lưng Tống Châu than thở : " Sớm biết thế thì em sẽ đòi dẫn thêm một người như vậy chúng ta có thể cùng nhau tới đây thì tốt rồi."

"Lúc ấy dù có nghĩ tới, anh cũng không chắc sẽ giành được thời gian để theo hết toàn bộ hành trình."

Tống Châu cúi đầu hôn trán cậu nói, "Nếu em thích, lần sau chúng ta cùng đi."

Lục Áo trong lòng khẽ động, hai mắt sáng rực quay đầu nhìn anh," Vậy buổi tối thì sao?

Tối nay anh có rảnh không?"

Sự mong đợi trong mắt cậu quá rõ ràng, Tống Châu nhìn cậu, trái tim mềm nhũn, "Đương nhiên là có."

Lục Áo lập tức chụp tay quyết định, "Vậy em không đi, tối nay chúng ta cùng nhau ngăm nước nóng."

Lục Áo đi ra ngoài nói với điều phối viên rằng cơ thể cậu không thoải mái lắm, có chút dấu hiệu muốn cảm cúm, lần này sẽ không đi ngâm suối nước nóng đâu, miễn cho bệnh cảm nặng thêm hay lây bệnh cho người khác.Đây là lần đầu tiên cậu vì yêu nói dối, dưới khuôn mặt bình tĩnh là một trái tim đang hoang mang nói không nên lời.Điều phối viên không nhìn ra điều gì, chỉ tiếc nuối nói, "Toàn bộ chuyến đi Nam Cực chỉ có duy nhất một lần ngâm suối nước nóng, cậu thực sự không đi sao?"

"Hết cách rồi."

Lục Áo mím môi," Vẫn không nên đi ngâm nước."

Điều phối viên lắc đầu, "Cũng được, tình huống của cậu đúng thực không thích hợp đi ngâm suối nước nóng."

Nhắn nhủ thêm vài câu, điều phối viên bảo cậu trở về nghỉ ngơi.Lâm Tê Nham chờ điều phối viên đi rồi, lo lắng bước đến, hai mắt trên dưới đánh giá cậu, thấp giọng hỏi:"Cậu bệnh thật à, tôi nấu canh gừng cho cậu nhé?"

Lục Áo từ chối, "Canh gừng cũng không phải vạn năng, tôi uống thuốc ngủ một giấc sẽ ổn thôi."

"Thực ra nếu cậu cảm lạnh sẽ không ảnh hưởng đến người khác đâu."

"Vẫn là không nên."

Lâm Tê Nham tiếc nuối cho cậu, "Ài, sao cậu sớm không bệnh trễ không bệnh, lúc này lại bênh kia chứ?

Ngâm suối nước nóng vùng địa cực, có thể cả đời này chỉ có một lần duy nhất mà thôi."

"Không phải tiếc nuối lắm đâu, nếu thực sự thích, sang năm đăng ký đi theo đoàn du lịch cũng được mà."

Lục Áo không muốn tiếp tục nói dối bèn đẩy đẩy cậu, "Cậu đi chơi trước đi, đừng lo lắng cho tôi, lần sau tôi với Tống Châu sẽ cùng đi ngâm suối nước nóng."

Trong nhất thời Lâm Tê Nham bị thồn cho một nắm cơm chó, một chút chán nản tất cả đều bị cậu ta nuốt vào, sau đó vô cùng vui vẻ chạy theo mọi người đi ngâm suối.Lục Áo có nhãn người bệnh, ngoại trừ người của phòng bếp đặc biệt đưa chén cháo tới ra, còn lại không ai đến quấy rầy cậu, cậu ở trong khoang thuyền đọc sách mãi đến khi Tống Châu xử lý xong công việc trở về rồi cùng anh lên giường đi ngủ.Bên ngoài liên tục có tiếng cười đùa, có vẻ vô cùng náo nhiệt.Cậu đi ngủ cũng không sâu lắm, lúc này Tống Châu cũng trở về nghỉ ngơi.Thấy cậu nhíu mày, Tống Châu nhẹ nhàng đặt đầu cậu ở trong lòng mình che lại hai tai của cậu, để cậu ngủ ngon hơn.Đến hơn 9 giờ tối, bên ngoài mới dần im lặng.Lục Áo lầm bầm một tiếng, ngồi dậy cài lại báo thức lúc 2h sáng mới reo.Nửa đêm 2-3 giờ là lúc mọi người ngủ sâu nhất, sau khi hai người xuất phát từ trong khoang nghỉ, cũng không có người phát hiện bọn họ đã biến mất.Lục Áo và Tống Châu thậm chí không cố ý thay quần áo, chỉ lấy áo tắm khăn lông liền xuất phát.Lúc Tống Châu thuấn di đến bán đảo có suối nước nóng, vừa lên bờ, Lục Áo liền cảm nhận rõ rệt một luồng hơi ấm đập tới.Suối nước nóng nằm trong một khe núi nào đó, chỗ này tránh gió, suối nước nóng lại cuồn cuộn không ngừng tản ra hơi nóng, có hơi giống phòng tắm hơi tự nhiên.Hai mắt Lục Áo sáng rực, "Nơi này tốt thật, chẳng trách ai đến Nam Cực đều có chấp niệm ngâm suối nước nóng."

"Suối nước nóng mà du khách ngâm mình nằm ở bên ngoài."

Tống Châu nói, "Nơi này đã đi sâu vào chỗ sâu của bán đảo, có lẽ chỉ có hai ta đến bên này ngâm suối nước nóng mà thôi."

"Thật sao?"

Tống Châu gật đầu.Lục Áo cười cười, anh mắt nhìn Tống Châu tràn đầy tình yêu.Lời bày tỏ tình yêu cậu không giỏi nói, cũng ngại ngùng không dám nói.Nhưng ánh nhìn dịu dàng chuyển động, bên trong chất chứa tình yêu vô tận, làm cho người ta vừa nhìn đã rung động con tim.Đêm nay ánh mặt trời vẫn rất sáng, treo thấp trên bầu trời, và có một cảm giác không thật khó miêu tả bằng lời.Nơi này gió yên sóng lặng, không một bóng người, cũng không có loài động vật có thể nhìn thấy bằng mắt thường nào, phảng phất giữa đất trời chỉ có hai người bọn họ.Tống Châu yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cổ cậu, kéo cậu đến sát bên người mình.Nhẹ nhàng hôn lên bờ môi cậu.Lúc này, Tống Chậu chợt nhớ tới vô số khoảnh khắc mà hai người ở bên nhau.Cậu thanh niên trong lòng lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng tấm lòng lại ấm áp hơn bất kỳ ai.Lục Áo bị anh đặt trong lòng hôn môi, ngoại trừ thở dốc ra, phản ứng khác cũng mau chóng xuất hiện.Cậu đưa tay bắt lấy cánh tay Tống Châu, thấp giọng nói:" Đừng, đừng ô nhiễm môi trường."

Sau khi nói câu sau, bên tai cậu đã đỏ muốn nhỏ máu.Tống Châu hôn hôn lỗ tai cậu, giọng nói trầm thấp, anh mềm mại thỏ thẻ bày tỏ sự không đồng ý, "Đều là protein."

"Ưm."

Lục Áo kêu rên một tiếng, rất nhanh đã quên mất vấn đề môi trường.Một đêm này không có ánh trăng, cũng không có ngôi sao nhỏ, chỉ có mắt trời đang quan sát bọn họ.Đêm rất dài, lại rất ngắn.Mặt trời lặn xuống điểm thấp nhất rồi lại dần lên cao, độ sáng thay đổi mấy lần.Lục Áo ngâm nước đến toàn thân mềm nhũn, cậu nhẹ nhàng dựa người lên cánh tay Tống Châu, Tống Châu lấy khăn lông lau tóc cho cậu, làm toàn bộ hơi nước trên người cậu bốc hơi hết, sau đó trực tiếp ôm cả người vào lòng."

Còn muốn đi xem hải cẩu gần đây không?"

"Gần đây có hải cẩu nào?"

"Có hải cẩu ăn cua.

Còn có chim cánh cụt quai mũ."

Lục Áo có chút động lòng, tuy nhiên hai chân mềm tới đi không nổi, hơn nữa lượng quần áo trên người cũng không đủ, nếu đi ra ngoài nói không chừng sẽ bị lạnh.Cậu phân vân một hồi, lắc đầu nói: "Vẫn là thôi đi."

Tống Châu ngồi xổm xuống,"Anh cõng em."

Đây là lần đầu tiên Lục Áo nhìn thấy anh muốn cõng mình.Nhìn tấm lưng rộng lớn thẳng tắp của anh, Lục Áo có chút do dự.Tống Châu không cho cậu do dự lâu, anh đưa tay ra sau kéo một phát lên lưng mình, vững vàng cõng cậu bước đi.Hai người không sử dụng pháp thuật nào cả.Tống Châu cõng Lục Áo đi trên vùng địa cực trống trải.Lục Áo cảm thấy trái tim của mình cứ lớn tiếng đập mạnh liên tục, dần dần nhịp đập ấy hoà với nhịp tim của Tống Châu, hai tiếng tim đập như quyện lại vào nhau thành một.Giống như cuộc sống của hai người họ vậy, hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau lại hoà thành một.Tống Châu quẹo một ngã rẻ Lục Áo lập tức liền cảm thấy lạnh, cậu thoáng cái co rúm trên lưng anh.Tống Châu đưa tới một đám mây to bọc hai người lại, hơi ấm dễ chịu lan tỏa khắp, Lục Áo đặt cằm mình trên vai anh.Khoảnh khác lãng mạn không tiếng động này được mặt trời trên đỉnh đầu, sông băng bên cạnh, đất đai dưới chân nhìn thấy.Tống Châu nâng cậu lên một chút."

Tới nơi rồi."

Tống Châu nói.Lục Áo nhìn xuống, chỉ thấy có một đàn hải cẩu ăn cua đang nằm trên mặt băng.Có quá nhiều con hải cẩu ăn cua, từng con nằm trên mặt băng, giống như từng miếng sủi cảo nằm trên thớt, thân hình của chúng béo tròn có chút hơi dài, từ xa nhìn trông khá đáng yêu."

Nơi này có nhiều hải cẩu quá."

Lục Áo xa xa nhìn, cũng không định đi tới quấy rầy chúng nó."

Đúng vậy, bên này là hải cẩu ăn cua.

Chim cánh cụt quai mũ thì ở bên kia, đợi em xem xong hải cẩu, anh dẫn em qua đó xem tiếp."

"Được."

Lục Áo và Tống Châu đứng cạnh nhau, chỉ cần nhìn những cục tròn xám nâu hơi dài nằm đầy đất kia, tâm trạng cậu đã thấy tốt lên rồi.Bọn họ đứng ở đây hồi lâu, sau đó đi tới gần một chút để quan sát chúng.Đàn hải cẩu trên mặt băng không có nhiều thiên địch lắm, khi ngủ chúng nó có hơi phân tán, cũng thể do động tác của Lục Áo và Tống Châu khẽ khàng, khi họ đi đến chõ gần hơn, tụi hải cẩu vẫn chưa phát hiện ra sự tồn tại của họ.Những con hải cẩu này vẫn ngủ rất ngon, hai mắt khép kín, điều này khiến cho Lục Áo không khỏi nhớ tới đám mèo lười ngủ say sưa với bốn chân chỏng vó.Sau khi quan sát hải cẩu ăn cua, Lục Áo và Tống Châu đi xem chim cánh cụt quai mũ.Chim cánh cụt quai mũ có khuôn mặt giống như những nét vẻ đơn giản, chúng khá cảnh giác, từ xa ngửi thấy mùi của bọn họ đã bồn chồn xôn xao một hồi.Tụi nhóc này giống như những chú chim ngủ trong tổ khi trời tối, chỉ cần có một chút tiếng động, chúng nó sẽ bắt đầu bất an rồi nhốn nháo, cho dù không nhìn thấy ai cũng sẽ bay đi nơi khác.Lục Áo không muốn làm phiền chúng, chủ động kéo theo Tống Châu lui về sau một chút.Tống Châu thấp giọng hỏi:" Không qua đó cảm nhận chút sao?"

"Em không muốn làm phiền chúng, có thể quan sát chúng như thế này đã rất tốt rồi."

Lục Áo mỉm cười, hai mắt dịu dàng quan sát chim cánh cụt phía trước.Ánh mắt Tống Châu nhìn cậu cũng rất dịu dàng.Hai người gần như sắp tới 6 giờ sáng mới quay về thuyền, Lục Áo ngủ thêm một lát mới thức dậy, buổi sáng cậu còn phải làm việc, lúc 8 giờ hơn cậu buồn ngủ chịu không nổi ngáp lên ngáp xuống đi xuống, hai mắt gắn thêm hai vòng tròn đen thui.Lâm Tê Nham nhìn cậu, "Chậc, tối hôm qua cậu đi ăn trộm à, không phải bị cảm nên nghỉ ngơi nhiều sao?

Sao lại buồn ngủ thành thế này?"

" Đúng vậy, tôi đi ăn trộm trong mơ.

Có cà phê không?

Cho tôi một ly nhé, buồn ngủ quá."

"Bệnh cảm còn chưa khỏi uống cà phê gì?

Tôi thấy cậu nên uống trà gừng đấy."

Lâm Tê Nham nói xong cầm ly trà gừng trước mặt cho cậu.Đây là ly trà sáng nay Lâm Tê Nham đặc biệt nhờ phòng bếp nấu dùm, cậu ta không quen người bên phòng bếp, còn năn nỉ người ta hồi lâu, người của phòng bếp nghe là nấu cho Lục Áo mới chịu hỗ trợ.Lục Áo không có ý kiến đối với việc cà phê biến thành trà gừng, cậu không kén chọn.Lâm Tê Nham thấy cậu một hơi uống hết ly trà gừng, có chút tiếc nuối mà thở dài, " Bệnh này của cậu phát tác thật không đúng lúc, địa điểm cuối cùng đã đi xong, hôm nay chúng ta phải chuẩn bị trở về."

Lục Áo trong lòng khẽ động," Nhanh thế à, hôm nay trở về ngay sao?"

"Không nhanh đâu, chúng ta đã ở lại Nam Cực biết bao nhiêu ngày rồi."

Chú thích:Hải cẩu ăn cua:

Phòng tắm xông hơi:
 
Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 161: Lưới tận diệt và cách đánh cá phi pháp.


Lục Áo cẩn thận hồi tưởng lại, bất giác bọn họ đã ở đây 6 ngày rồi, đã đến lúc phải trở về.Bỗng chốc cậu cảm thấy thật rầu rĩ.Lần này trở về, không biết khi nào mới có thế đến đây lần nữa.Không chỉ cậu, những người khác trên thuyền cũng cảm thấy buồn bã vì sắp phải chia xa, người ngắm cảnh trò chuyện trên boong tàu cũng ít đi rất nhiều.Thuyền khảo sát không đi vòng quanh lục địa Nam Cực nữa, mà sẽ chạy thẳng về phía Bắc theo một tuyến đường hoàn toàn khác hẳn lúc ban đầu.Trong lúc nhất thời, bên ngoài thuyền chỉ toàn là biển rộng, không còn nhìn thấy đất liền nữa, đối với những người đã lênh đênh trên biển hơn 1 tuần như họ mà nói, cảnh biển bên ngoài không có gì đáng xem nữa.Đạo diễn của tổ tiết mục nhìn biển rộng mênh mông bất biến bên ngoài, cũng không còn hứng thú để ghi hình nữa.Cảnh quay trên biển của bọn họ vốn đã đủ rồi, còn lại giao hết cho nhóm biên tập và hậu kỳ chỉnh sửa, cũng không có cảnh nào cần bổ sung.Lục Áo không có chuyện gì làm, uống xong ly trà gừng rồi đi dạo một vòng, sau đó về phòng ngủ bù.Phần lớn những người khác cũng giống vậy.Cách lục địa Nam Cực càng xa, băng trôi trên biển càng ít, con thuyền cũng từ từ tăng tốc.Buổi chiều lúc ăn cơm, Lục Áo nhìn ký hiệu trên bản đồ hàng hải, bọn họ đã cách khá xa Nam Cực rồi, Lục Áo tính nhẩm trong lòng, đại khái sáng mai bọn họ sẽ có thể trở về lục địa.Con thuyền khảo sát vẫn luôn di chuyển trên biển.Khi cách lục địa không còn bao xa, chim cướp biển Nam Cực đi theo con thuyền không thấy bóng dáng, chim hải âu tuyết cũng dần biến mất, chỉ có ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy bóng dáng của vài con chim biển, nhưng cũng nhanh chóng tan biến.Ấy thế mà Lục Áo lại lần nữa nhìn thấy con cá voi xanh đã từng cùng cậu chơi đùa, cậu mở cửa sổ, không biết nhóc con này làm sao lại tìm thấy thuyền của bọn họ và không biết làm sao nó lại có thể lặng lẽ xuất hiện ở vị trí cách đó không xa ngay trước cửa sổ của cậu.Nhóc con này thong thả mà tao nhã, tiếng kêu vang lên như đến từ tận đáy đại dương.Rất nhiều người bị nó thu hút, sôi nổi chạy tới xem.Lục Áo nghe tiếng bước chân ầm ĩ vang lên trên boong tàu, trước khi tạm biệt Nam Cực có thể nhìn thấy cá voi xanh điều này làm rất nhiều người ngạc nhiên mừng rỡ.Lục Áo cũng rất kinh ngạc, cậu dùng ý thức cách không tương tác với nó hơn một tiếng đồng hồ, sau khi cậu nói lời tạm biệt liền bảo nó đi đến nơi xa hơn, rời xa nơi có con người.Sau khi cá voi xanh rời khỏi, bên cạnh thuyền rất nhanh lại xuất hiện cá voi lưng gù và cá hổ kình.Chúng nó một trước một sau tự mình tới, cũng không lao vào đánh nhau, không biết có phải chúng đã thoả thuận với nhau từ trước.Đàn cá voi lưng gù cách thuyền không xa rồi bắt đầu phun nước, nổi nổi chìm chìm, cứ thế bơi theo con thuyền một hồi lâu mới bịn rịn rời đi kiếm ăn dưới sự thúc giục của Lục Áo.Lục Áo nhìn bóng dáng của chúng nó, không hiểu sao lại nghĩ tới ném thia lia*.Đàn cá hổ kình nhảy lên rồi rơi xuống mặt nước trông rất giống những viên sỏi ném lướt trên mặt hồ, nhanh nhẹn mà uyển chuyển.Lục Áo sắp trở về rồi nên Tống Châu sẽ không qua đây nữa.Đêm đó Lục Áo ngủ một mình.Trong vali của cậu vẫn mang theo điện thoại vệ sinh, tiếc thay luôn không có dịp sử dụng, mãi tới đêm nay mới được dùng để gọi cho Tống Châu trò chuyện thân mật vài câu.Sáng hôm sau chưa tới 6 giờ, thuyền của bọn họ đã nhập cảng, lẳng lặng đợi các thành viên trên thuyền thức giấc.Lục Áo bọn họ đêm trước đã thu dọn sẵn hành lý rồi, sau khi ăn sáng ở trên thuyền lại chào tạm biệt các thuyền viên và đội viên thám hiểm, đoàn người ngựa không dừng vó mà xuất phát đi sân bay.Chuyến bay này tốn khá nhiều thời gian, chờ khi Lục Áo đặt chân trên đất Hoa Hạ đã là rạng sáng 3 giờ.Hợp đồng của một bộ phận nhân viên của tổ tiết mục đã kết thúc, trong đó có cả hợp đồng của Lục Áo.Cậu cũng không tính là nhân viên của tổ tiết mục, bên tổ tiết mục cũng không sắp xếp chỗ ở cho cậu nữa, cậu sẽ phải tự giải quyết vấn đề khách sạn.Lâm Tê Nham bọn họ còn một đoạn ngắn phải ghi hình nên phải đi theo tổ tiết mục.Thấy Lục Áo bị rớt lại phía sau, Lâm Tê Nham không quá yên tâm, "Bây giờ trễ thế này, hay là cậu đi theo chúng tôi nhé?

Thế này tương đối an toàn."

"Không cần, tôi bắt xe được rồi."

Lục Áo khẽ đẩy cậu ta, "Cậu mua đi bận việc của mình đi, lát nữa Tống Châu sẽ đến đón tôi."

Trong mắt Lâm Tê Nham toát ra ước ao, "Xa thế này anh ta còn tới đón sao?"

Lục Áo gật đầu."

Ài," Lâm Tê Nham lắc đầu, tặc lưỡi cảm thán một tiếng không biết nói cái gì, tình yêu tốt đẹp đều của người khác.Lục Áo đảo mắt nhìn cậu.Lâm Tê Nham vẫy vẫy tay, "Không có việc gì, tôi chỉ cảm thán một chút thôi, tôi đi theo tổ tiết mục đây."

"Được."

Mọi người mệt muốn chết, bên tổ tiết mục đã đặt xe từ sớm, trực tiếp kéo những người còn phải làm việc leo lên xe về thành phố.Những người còn lại có người đi ké xe của tổ tiết mục, có người thì đợi người nhà đến đón.Sân bay cách nội thành khá xa, đêm khuya thế này tàu điện ngầm cũng không hoạt động, phần lớn mọi người không nỡ tốn tiền bắt xe.Lục Áo không phiền não việc này.Cậu đợi đám người đi xa rồi mới lấy điện thoại đã sạc đầy pin trong ba lô ra, vừa muốn gọi điện cho Tống Châu, phía sau lưng bất thình lình có người vỗ bả vai cậu một cái.Cậu kinh ngạc quay đầu nhìn liền thấy Tống Châu không biết đã đứng phía sau cậu từ khi nào."

Anh đến rồi!"

Vẻ mặt Lục Áo vụt sáng, xoay người 180 độ ôm lấy anh, "Sao anh tơi nhanh vậy?"

"Anh xem lịch bay của em."

Tống Châu một tay nắm tay cậu, một tay kéo vali, quay đầu nhìn xung quanh," Có đói không?

Chúng ta đi ăn chút gì trước nhé?"

Lục Áo sờ sờ bụng mình, cậu rất nhớ món ngon Hoa Hạ, càng nhớ chó con trong nhà, trong vòng 3 giây cậu đưa ra quyết định, "Mua chút gì đó mang về nhà ăn thôi."

Tống Châu cười cười, " Được."

Bọn họ kéo vali đi ra ngoài, đêm khuya cũng có không ít người đang đợi ở sân bay.Nhìn thấy hai người đàn ôm cao lớn đẹp trai nắm tay nhau đi ra, nhiều người vì buồn ngủ mà mắt nhắm mắt mở, phải mất một lúc mới phản ứng kịp, lập tức tỉnh hẳn, ánh mắt dõi theo bọn họ không rời.Lục Áo và Tống Châu đều phát hiện ánh mắt của lữ khách, nhưng hai người chưa từng để ý.Đối với những ánh nhìn không thiện cảm, Lục Áo còn đung đưa tay trong biên độ nhỏ thị uy với đối phương.Trên tay hai người họ đều đeo chiếc nhẫn đính đá quý màu xanh biển, đều nằm trên ngón áp út.Đây là một lời ám chỉ vừa trực tiếp lại lãng mạn.Hôm nay vừa khéo là ngày 01 tháng 01, thời tiết có chút lạnh nhưng không có tuyết rơi.Lục Áo mặc áo hoodie, vừa ra khỏi sân bay liền cảm thụ được từng đợt mát lạnh.Cậu hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Tống Châu, "Chúng ta làm sao về nhà đây?

Đi tìm nhà vệ sinh trước sao?"

"Không cần, chỉ cần tìm chỗ không có camera là được."

Tống Châu dắt tay cậu, "Đi khu D, tìm quảng trường."

Đêm khuya trên quảng trường khá vắng người, cửa hàng tiện lợi và tiệm ăn nhanh 24h bên cạnh quảng trường thì có người, chẳng qua ai cũng ngủ gà ngủ gật, cũng không có ai chú ý tình huống của quảng trường.Bọn họ tìm được một quán ăn có thương hiệu khá tốt, đóng gói chút thức ăn, đợi khi đi đến chỗ rẽ của quảng trường, Tống Châu nhẹ nhàng lôi kéo tay của Lục Áo.Lục Áo dừng lại, khung cảnh trước mắt xoay vòng, giây tiếp theo cậu đã xuất hiện trong sân nhỏ của nhà mình.Nhóc Béo đang nằm ngủ trong ổ chó trên hành lang.Lúc Lục Áo và Tống Châu trở về, nó đang ngủ say, tư thế ngủ khá ngoan ngoãn.Vừa ngửi thấy mùi hương vừa quen thục vừa xa lạ, tứ chi của Nhóc Béo co rúm một chút, tiếp theo nó mở to đôi mắt trở mình đứng dậy."

Gâu gâu gâu!"

Nhóc Béo ngơ ra một chút sau đó phóng tới như tên bắn, điên cuồng lắc đuôi với Lục Áo, nhảy lên nhảy xuống la làng.Lục Áo đi xa gần 10 ngày, Nhóc Béo dường như đã từ một chú cún con lớn lên thành chó tuổi dậy thì, thân hình cũng bắt đầu chuyển từ tròn lẳn sang thon dài hơn.Lục Áo cũng rất nhớ nhóc con, khi còn ở trên thuyền đã hỏi thăm vài lần.Thấy Nhóc Béo nhảy lên nhảy xuống bên chân, Lục Áo dứt khoát khom lưng ôm lấy nó, xoa xoa đầu chó và cái bụng mềm mại."

Gâu —" Nhóc Béo vừa sủa vừa thè lưỡi liếm tay Lục Áo.Lục Áo gãi gãi cằm nó, hai mắt cong cong hỏi Tống Châu, "Nhóc Béo mấy ngày này có ngoan không?"

"Tạm được, ngoại trừ việc ngặm cắn cửa nhà bếp ra còn lại không quậy phá gì."

Lục Áo thò đầu nhìn, chỉ thấy một góc cửa gỗ nhà bếp đúng thực bị cắn nát, từ vuông góc 90 độ biến thành hình vòng cung."

Muốn ăn vụng à?"

"Có thể lắm."

Tống Châu nhận lấy Nhóc Béo từ trong lòng cậu, "Đừng chơi với nó nữa, em đi tắm trước đi."

Lục Áo bước tới hôn anh một cái, "Anh lấy quần áo giúp em nhé, em đi xem ngỗng."

Chuồng ngỗng nằm kế bên nhà.Lục Áo mở đèn tường bên ngoài, vui vẻ chạy đi thăm ngỗng kế bên nhà.Chỉ vài ngày ngắn ngủi không gặp, cậu cảm thấy ngỗng nhà mình lại to thêm không ít, thân mình vừa béo vừa oai vệ, thấp thoáng toát ra khí chất uy nghi của chim săn mồi chứ không còn nét thanh tú của gia cầm nữa.Đàn ngỗng rất cảnh giác, vừa cảm giác được có người lập tức xôn xao ngay, từng chiếc cổ dài thò đầu ra nhìn, chúng muốn xem thử rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.Chờ khi thấy rõ người bên ngoài là Lục Áo, đàn ngỗng mới yên tâm quay về ổ, giấu đầu bên dưới cánh ngủ tiếp.Lục Áo nhìn thấy đàn ngỗng xong cũng yên tâm, cậu chạy về nhà, tắt đèn, chà chà tay, chạy đi tắm rửa.Khi Lục Áo ở nhà sẽ thả lỏng hơn khi ở bên ngoài nhiều, mệt mỏi nhiều ngày như vậy, cậu tắm rửa xong bọc khăn tắm đi ra nằm úp sấp trên người Tống Châu.Tống Châu ôm lấy thắt lưng cậu, dẫn cậu đi phòng khách ăn kia.Ăn xong, Lục Áo đi đánh răng, Tống Châu mang chén đi rửa, Lục Áo bò lên giường định đợi anh nhưng lại ngủ say lúc nào chẳng hay.Giữa trưa hôm sau, Lục Áo mới bị tiếng điện thoại reo đánh thức."

Alo."

Lục Áo mở miệng nói mới phát hiện cuống họng có chút khô."

Lục Áo, là tôi!"

Bên kia truyền tới một giọng nói quen thuộc.

"Cậu về nước chưa?

Bây giờ đang ở đâu?"

"Ở trong thôn."

Lục Áo dụi mắt hỏi, "Anh Hạng, sao anh biết tôi đã về vậy?"

Hạng Hưng Xương nói: "Chẳng phải tôi có theo dõi Lâm Tê Nham sao, sáng nay tôi thấy cậu ấy đăng một vlog lên báo bình an, cậu với cậu ta đi làm chung, tôi đoán chắc cậu cũng đã về."

"Ừm.

Anh tìm tôi có chuyện gì không?"

"Không có việc thì không thể tìm cậu đi uống rượu sao?"

Hạng Hưng Xương cười hỏi, lại nói, "Chẳng qua lần này tôi thật sự có việc cần tìm cậu."

"Anh nói đi."

"Cậu biết vịnh Minh Á chứ?

Chính là vịnh biển bên cạnh đảo Dương Kiềm đó."

Lục Áo hồi tưởng lại một chút, "Tôi biết, sao vậy?"

"Bên đó xảy ra chuyện rồi, mấy ngày nay không biết một đám ngu ở bên nào tới, dùng lưới kép kéo sát đáy biển, kéo một phát là mấy rạn san hô với cỏ biển tụi mình vừa mới cấy xong bị phá sạch."

Bàn tay đang chỉnh quần áo của Lục Áo bỗng dừng lại, hoàn toàn tỉnh táo, "Nghiêm trọng thế sao?"

"Đúng vậy, dấu vết của nước bùn dưới đáy biển rất rõ ràng, tôi nhìn dấu vết kia, đoán chừng bọn họ dùng lưới tuyệt chủng.

Bọn tôi đã báo cảnh sát rồi, đợi tìm được là thằng khốn nào làm chuyện này, tôi thề phải lột da nó mới được.

Chẳng qua bây giờ chưa tìm được, đầu tiên phải đem san hô trồng lại lần nữa rồi nói tiếp . . . ."

Lục Áo đáp lời, bày tỏ đang lắng nghe.Hạng Hưng Xương có chút ngại ngùng, "Trong số đám người tụi mình, chỉ có cậu có kỹ thuật trồng tốt nhất lại có kinh nghiệm nên tôi muốn hỏi thử cậu có rảnh không, làm người chỉ đạo kỹ thuật cho chúng tôi.

Đây cũng là hạng mục công ích, bọn tôi gom được chút tiền nhưng chỉ đủ ăn bữa cơm, có thể không đủ trả tiền lương cho cậu.Lục Áo trực tiếp đồng ý, "Anh khách sáo với tôi làm gì?

Anh gửi hình qua cho tôi đi, tôi xem tình hình trước, sáng mai sẽ chạy tới."

"Được, tôi biết cậu sẽ sẵn lòng tới mà!"

Hạng Hưng Xương vô cùng vui vẻ, "Giờ tôi gửi liền, chúng ta dùng wechat nói tiếp."

Chú thích:Thuyền dùng lưới kép

Lưới kép

Lưới tuyệt chủng:

Ném lia thia:
 
Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 162: Tôi muốn mở một nông trại biển.


Hạng Hưng Xương mau chóng gửi hình ảnh liên quan cho Lục Áo.Dòng nước của vịnh Nam Á khá yên ả, bên dưới có một lượng lớn đá ngầm và nước bùn.

Dấu vết lưới kép tha kéo trên nước bùn rất rõ ràng.Lục Áo nhíu mày nhìn những tấm ảnh ấy.Vùng biển ấy bị lưới kép khấu đục, nước bùn bên dưới gần như biến thành hoang mạc, tảo biển rong biển và san hô toàn bộ đều bị phá huỷ.Lục Áo hỏi trên Wechat: nhà ai làm vậy, chúng ta không có tin bên lề sao?Hạng Hưng Xương: Không có, nếu biết là thằng khốn nào làm, chúng tôi đã báo cảnh sát từ lâu rồi!

Có thể là thuyền ngoại lai, vớt được một mớ rồi đi.

Họ chuồn nhanh quá, chúng tôi cũng không tìm ra đám người kia.Lục Áo hỏi: Vụ san hô là sao vậy?

Tôi nhớ vùng biển này ban đầu không có san hô mà?Hạng Hưng Xương: San hô này do giáo sư Hoàng đặc biệt cho chúng tôi, nói rằng đây là giống đặc biệt sẽ thích nghi tốt với môi trường bên này, ai ngờ vừa mới trồng xuống không bao lâu, còn chưa kịp sống tiếp đã bị lũ người này phá hỏng hết rồi!Hạng Hưng Xương càng nói càng tức giận.Lúc này Lục Áo mới biết rằng những rạn san hô do Hoàng Trữ Nạp nuôi trồng đã vượt qua đợt nắng nóng đó một cách thành công rực rỡ, hiện tại họ thậm chí đã bắt đầu tiến hành nuôi dưỡng thế hệ thứ hai.Giống san hô được Hoàng Trữ Nạp gây giống ban đầu được trồng khắp vùng biển Kiềm Minh, trong thời gian một năm kế tiếp, ông ấy sẽ đóng quân tại đây, tiếp tục nghiên cứu theo dõi.Hạng Hưng Xương bọn họ nghe dự định của Hoàng Trữ Nạp xong đã cố ý tìm tới tận cửa, xin mang về một ít san hô rồi cùng với các tình nguyện viên trồng tại vinh Nam Á.Ai mà ngờ được, họ vất vả cực khổ, tốn bao nhiêu công sức, san hô còn chưa kịp nuôi sống thì đã bị người ta dùng lưới kép kéo qua phá sạch hết rồi.Buổi tối Lục Áo nói với Tống Châu việc này.Tống Châu nhìn hình ảnh, "Tình huống phá hoại khá nghiêm trọng, hiện tại em tính làm sao?

Muốn giúp đỡ sao?"

Lục Áo biết giúp đỡ mà anh nói chính là dùng thủ đoạn của phi nhân loại để tìm ra thuyền đánh cá đã làm việc này."

Việc này không cần, để con người tự mình đi tìm được rồi."

Lục Áo nói, "Em muốn ngày mai qua đó một chuyến, trước tiên trồng lại san hô, sau đó lại xem thử có cách nào khôi phục lại hệ sinh thái khu đó không."

"Em định làm sao?"

Lục Áo hiện tại chỉ có ý tưởng thô sơ, cậu nói:" Em muốn thử, thử xem có thể rót sinh mệnh lực vào tảo biển trong phạm vi lớn hay không."

Khi cậu rót sinh mệnh lực vào một loài sinh vật nào đó, cậu luôn là một truyền một, chưa từng thử qua một truyền nhiều.Đối với phương diện này Tống Châu cũng không có kinh nghiệm, điều anh thường làm là cướp đi sinh mệnh lực của sự vật nào đó trong phạm vi lớn.Hai người cùng suy nghĩ, cảm thấy cách này thật ra có thể thực hiện được, có thể thử nghiệm một lần.Lục Áo nói: "Vậy ngày mai em thử xem, lưới kép chỉ làm tảo biển và rong biển bị tổn hại, chắc chưa hoàn toàn kéo lê chúng đến bật gốc."

Ngày mai em thử trước, nếu thật sự không được, tối mai anh sẽ đến giúp em."

Lục Áo nhìn anh, trịnh trọng nói, " Chiều mai anh có thể đến đón em, chúng ta lại cùng nhau thuấn di đến vịnh Nam Á, anh xem thử em làm việc có đạt tiêu chuẩn nhé?"

" Chắc chắn đạt tiêu chuẩn, nếu em không đạt vậy sẽ không còn ai đạt tiêu chuẩn nữa."

Sáng sớm hôm sau, hai người ở nhà ăn sáng, Tống Châu mang theo Lục Áo thuấn di đến điểm hẹn với Hạng Hưng Xương bọn họ.Tống Châu không lộ diện, anh chỉ đến khu vực gần đó rồi rời đi.Hạng Hưng Xương và nhiều người tình nguyện viên đã đứng đợi ở nơi ấy, bọn họ vừa nhìn đã thấy chiếc nhẫn trên tay Lục Áo.Hạng Hưng Xương cười xấu xa, " Giỏi nha Lục Áo, các cậu đã triệt để xác định quan hệ rồi à?

Nhẫn cũng đeo luôn rồi."

Khóe miệng Lục Áo cong cong, "Đã xác định từ lâu rồi."

Hạng Hưng Xương lập tức nói:" Vậy hôm nay xong việc, chúng ta cùng uống một ly, ăn mừng các cậu trở thành người một nhà."

"Đúng đó, anh tiểu Lục, đây là chuyện quan trọng của đời người nha, chừng nào anh mời bọn này uống rượu mừng đây?"

"Anh Tiểu Lục, yêu cậu của bọn này không cao, cậu mời chúng tôi đi loại khách sạn kiểu Hỉ Ninh được rồi."

Lục Áo lườm bọn họ, "Một bàn của khách sạn Hỉ Ninh có giá 9999 tệ, giá này còn không tính cao sao?"

"Các anh tình quý hơn vàng mà.

Anh Tiểu Lục, anh yên tâm, bọn này uống rượu mừng nhất định sẽ gửi các anh một phong lì xì to!"

"Phong lì xì này có to cỡ nào hả?"

"To cỡ nào do anh quyết định, anh muốn to cỡ nào thì to cỡ đó."

Mọi người hi hi ha ha cười đùa một hồi rồi leo lên con xe bánh mình đang đậu bên cạnh.Hôm qua họ đã lập xong kế hoạch sửa chữa phục hồi, hôm nay mang theo công cụ trực tiếp chạy đến vịnh Nam Á để khôi phục san hô.Lục Áo đối với việc gieo trồng san hô có thể nói quen tay làm nhanh, cậu đã gieo trồng qua rất nhiều san hô, cũng đã làm việc qua trong đủ loại môi trường và điều kiện khác nhau.Vịnh Nam Á gió êm sóng lặng, thuỷ vực bên dưới rất trống trải, giá sắt gieo trồng san hô trước đó vẫn còn, hiện tại chỉ đơn giản dùng keo dính dán san hô lên lại mà thôi, độ khó không lớn.Lục Áo ra tay, mười mấy người cùng nhau hỗ trợ, hơn 2h chiều toàn bộ đều đã gieo trồng xong.Bình oxy của mọi người vẫn còn oxy, thời gian vẫn còn sớm, sau khi gieo trồng xong, mọi người dứt khoát đi tuần tra một vòng, xem thử có thể tìm ra manh mối nào hay không, đem đám người cả gan sử dụng lưới kéo kia bắt lại hết.Bọn họ tuần tra xung quanh, càng nhìn hoàn cảnh xung quanh càng cảm thấy đau lòng.Sau khi lên bờ, một tình nguyện viên thở dài: "Đám khốn nạn này thật thất đức, hoàn cảnh nơi này của chúng ta tốt đến thế, vốn định nuôi dưỡng dăm ba năm, nói không chừng còn có thể biến thành vùng biển du lịch mới, giờ bị bọn họ kéo lưới thế này, cài gì cũng không còn, đừng nói ba năm năm mọc không nổi, ngay cả tảo biển ban đầu cũng bị kéo cho không còn."

Người bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của anh ta, "Lão Trương, cậu đừng có ủ rũ như vậy, tuy rằng thế giới này vẫn còn đám người thất đức đó, nhưng cũng có những người tình nguyện viên như chúng ta, còn có đông đảo quần chúng nhiệt tình, mọi người cùng nhau cố gắng, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn."

Lời này nói ra khá hay, cậu trai vừa phát biểu kia được mọi người sôi nổi khen ngợi."

Tiểu Liễu nói đúng đó, chúng ta cùng nhau nỗ lực, phát huy tinh thần có công mài sắt có ngày nên kim, cho dù thế hệ này của chúng ta làm không được cũng còn thế hệ tiếp theo, tiếp tiếp theo, sớm muộn gì cũng sẽ tốt đẹp mà thôi."

"Đúng, không cần chán nản, cậu xem càng lúc càng có nhiều người ý thức được tầm quan trọng của việc bảo vệ môi trường biển."

"Cái khác không nói, cậu xem thử tình nguyện viên chúng ta, đoàn đội đã thành lập được 17 năm rồi, từ 9 người ban đầu giờ phát triển thành bao nhiêu rồi, ước chừng có 325 người!

Cậu tính thử đi, con số này đã gấp 30 lần rồi."

Mọi người vừa nói lời an ủi vừa thay đồ lặn xuống, cả đám kề vai sát cánh trở lại trên xe quay về nội thành, nói rằng phải hung hăng ăn mừng một phen.Lần ăn mừng này trên danh nghĩa chúc mừng Lục Áo và Tống Châu trở thành người một nhà, Lục Áo hiển nhiên sẽ góp mặt trong đó.Cậu và họ đã quen thân với nhau, không còn khó tiếp xúc như ngày đầu nữa, có nhiều người trong đội tình nguyện viên đều nói chuyện được với cậu, thường thường gọi cậu đi ra uống rượu, cho dù căn bản cậu không tham gia, nhưng về tình cảm cũng xem như đã tới nơi.Uống rượu một hồi, một người trong đội tình nguyện hỏi:" Lại chuẩn bị qua năm mới, không biết đội mình năm mới có kế hoạch đặc biệt nào không?"

Hạng Hưng Xương nói:" Đang định nói với mọi người, trước đó tôi cùng với mấy vị đội trưởng luân phiên đã làm xong bản kế hoạch rồi, năm mới, nhiêm vụ quan trọng của chúng ta vẫn là nhặt rác trong biển, đặc biệt là những rác thải nhựa trôi lênh đênh trên biển kia, những thứ này có ảnh hưởng to lớn đối với cá biển chim biển, chúng ta có lẽ sẽ phải thuê một con thuyền để ra biển dọn dẹp."

Nếu như không kịp dọn dẹp rác thải nhựa, một khi bị cá biển hay chim biển nhầm tưởng thành thức ăn thì gần như đồng nghĩa với việc mất đi một sinh mạng.Tất cả mọi người rất tán thành, " Kế hoạch này rất được.

Tài khoản của chúng ta có phải còn kinh phí khoảng 230.000 tệ sao?

Nếu như dùng số tiền này chúng ta đủ thuê 2 chiếc ca nô đó."

"Này được nha.

Để tôi ghi chú lại, ở lần họp sau sẽ nói ra để mọi người cùng thảo luận."

"Ngoại trừ dọn dẹp rác thải ra, chúng ta còn kế hoạch nào khác không?"

"Có nha!

Chẳng phải bên chỗ giáo sư Hoàng sẽ cung cấp san hô cho chúng ta sao?

Năm mới này tụi mình thử trồng nhiều san hô hơn xem sao, biết đâu có thể tự tay tạo ra một rạn san hô thật sự."

"Hê, kế hoạch này nghe là thấy tuyệt rồi đấy!"

Hạng Hưng Xương cười, "Chứ gì nữa, trong đội mình biết bao tinh anh kia mà."

"Anh Hạng, kế hoạch của đội là của đội, còn chúng ta thì sao?

Năm mới có kế hoạch gì không?"

"Không có gì, chắc vẫn như năm ngoái thôi, có người tìm tới thì cùng người ta đi làm nhiệm vụ, không có người tìm thì dẫn khách du lịch, dạy các thợ lặn mới.

Sao nào, có hạng mục lớn muốn tôi hỗ trợ sao?"

"Anh Hạng, anh nhìn tôi giống người có hạng mục lớn sao?"

" Ha ha ha, biết chắc thằng nhỏ cậu không có rồi, nhóc thối cậu năm nay vẫn thành thật đi làm công đi."

Đề tài nói rồi nói sau đó chuyển tới trên người Lục Áo.Có người hỏi Lục Áo," Anh Lục, anh thì sao?

Sang năm có kế hoạch gì không, dẫn theo đám anh em phát tài đi?"

"Nói tới kế hoạch, hiện tại chỉ là một ý tưởng thô sơ mà thôi."

Lục Áo nhìn bọn họ, " Tôi muốn mở một nông trại biển."

Phần lớn người có mặt đều chưa từng nghe qua nông trại biển, nghe vậy bèn khó hiểu.Hai mặt nhìn nhau, vẫn là Hạng Hưng Xương phản ứng lại trước, anh hỏi Lục Áo, "Cậu muốn mở nông trại biển gì, quy mô to hay nhỏ?"

"Chắc là quy mô lớn.

Chủ yếu là muốn làm ở vùng biển xa bờ, nhưng trước hết phải xem có chỗ nào phù hợp không đã, tôi định thuê khoán một khu vực."

"Vậy cậu mục đích cậu mở nông trại biển là gì?"

"Loại hình tổng hợp, còn chưa nghĩ ra."

Một người khác vừa nghe việc này, nhịn không được trợn mắt nói:" Ài, cái thành phí tổn không nhỏ nha, giai đoạn đầu chẳng có lợi nhuận gì, anh thật sự muốn làm sao?"

Lục Áo nói: "Năm trước đã kiếm được chút tiền nên tôi muốn làm việc công ích, nửa công ích nửa kiếm tiền đi, xem thử phải làm thế nào, hiện tại chỉ mới khái niệm bước đầu, còn chưa xác định, đến lúc đó còn có rất nhiều giấy tờ phải chạy."

Lục Áo đi một chuyến Nam Cực gặp qua không ít sinh vật biển và động vật hoang dã làm lòng cậu rung động sâu sắc, nếu muốn cậu đi đánh cá như năm ngoái, cậu sẽ không bằng lòng.Kỹ thuật đánh cá của cậu đúng thực rất cao siêu, nhưng cũng không đành lòng dựa vào khả năng của mình đi thỏa mãn tham dục.Năm trước khi cậu vừa mới về quê, trên tay không tiền cũng không có tài sản nào khác, đánh cá bán cá vì duy trì cuộc sống, năm nay trong tay cậu đã có hơn 6 triệu tệ, nếu còn tiếp tục đánh cá thì đúng là không hợp lý chút nào.Những người có mặt hôm nay, hoặc nhiều hoặc ít đều làm ngành nghề liên quan đến biển cả ngư nghiệp, thế nhưng mọi người lại không nghĩ tới làm nông trại biển.Nông trại biển nhiều mạo hiểm cũng khó lòng kiểm soát, đầu tư vào nhiều, nếu không cẩn thận thì ngay cả tiền vốn cũng không hoàn nổi, tất cả mọi người đều là người bình thường, không có nhiều quyết đoán để làm việc này.Lúc này nghe Lục Áo nói muốn làm, chẳng sợ trong lòng nhiều người còn tồn tại hoài nghi, nhưng lại có cảm giác như mở mang kiến thức.Hạng Hưng Xương tiên phong nói: "Đây là việc tốt nha, nếu cậu muốn làm, chúng tôi khẳng định ủng hộ hết mình."

"Đúng đúng đúng, nếu làm công ích thì cứ kêu bọn này phụ.

Chúng tôi chắc chắn bằng lòng hỗ trợ."

Lục Áo nâng chén," Nếu có việc cần mọi người hỗ trợ, tôi nhất định sẽ không khách sáo, tại đây tôi cảm ơn mọi người trước."

"Đúng, bạn bè của nhau hết mà, khách sáo cái gì, có chỗ nào cần hỗ trợ cậu cứ việc nói."

Mọi người cùng nhau uống rượu cả buổi, không chỉ nói nói phải hỗ trợ, có mấy người đương trường nhờ quan hệ, nói phải giúp cậu tìm vài chỗ mở nông trại biển, có người cung cấp hỗ trợ về mặt kỹ thuật, họ nói cậu nghe phải chuẩn bị thế nào.------Mn tui cb đi thi bằng lái nên dạo này hơi bận tí, đợi thi xong sẽ đăng đều lại nhoa
 
Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 163: Muốn mở nông trại biển khó lắm.


Các tình nguyện viên bên này đều rất nhiệt tình, ban đầu Lục Áo chỉ mới có một ý tưởng sơ sơ, trong lòng thực sự bắt đầu tính đến chuyện đưa kế hoạch này vào lịch trình.Thời điểm hơn 5 giờ, Tống Châu ghé qua đón cậu, lúc đó cậu đã uống kha khá rồi, khuôn mặt có chút ửng đỏ, ngơ ngác ngồi một chỗ như thể không kịp phản ứng lại, trông khá đáng yêu.Đoàn người trong quán đã về gần hết, Hạng Hưng Xương vẫn còn ngồi lại, liên miên lải nhải không biết đang nói gì, khoảng cách hơi xa, Tống Châu cũng không nghe rõ.Tống Châu kêu một tiếng," Lão Hạng."

Hạng Hưng Xương nghe tiếng liền xoay đầu qua nhìn, thấy là Tống Châu liền thở phào, "Tống Châu anh tới rồi à?

Vừa rồi tôi còn nói đi tìm khách sạn nào đó đưa Lục Áo vào nghỉ, cậu ấy không chịu, một hai muốn ngồi ở đây đợi anh tới.

Con gái tôi lúc đợi tôi đón ở nhà trẻ còn chẳng ngoan được như vậy."

Tống Châu cười," Tôi biết rồi.

Làm phiền anh rồi, tôi dẫn em ấy về."

"Vậy các anh đi cẩn thận, tôi đi trước đây, lát nữa còn phải đi đón con gái tan học."

Hạng Hưng Xương vội vàng thu dọn đồ đạt rồi đi, cả đoàn người vào quán ăn uống, cuối cùng chỉ còn lại 2 người bọn họ.Tống Châu nhìn Lục Áo, thấy rõ cậu đã uống đến mơ màng, ánh mắt đờ đẫn, ngồi thừ trên chiếc ghế thấp nhìn chằm chằm xuống đất, tay chân dài ngoằng buông thõng ra.Tống Châu đi qua nhẹ chạm vào gò má hơi ửng hồng của cậu, giọng nói dịu dàng khẽ vang lên, "Sao vậy, sao lại ngớ người rồi?"

Cậu bắt lấy tay Tống Châu cọ cọ trên mặt mình, khuôn mặt dán sát vào tay anh, không nói lời nào.Tống Châu ngồi xổm trước mặt cậu, kiên nhẫn nhìn người tình bé nhỏ, cười hỏi:" Muốn đi theo anh không?"

Lục Áo suy nghĩ một hồi mới gật đầu đồng ý.Tống Châu đỡ cậu đứng dậy, nửa đỡ nửa ôm dẫn cậu đến một góc hẻo lánh.Lục Áo trước giờ uống rượu luôn có hạn chế, bình thường sẽ không uống thành thế này.

Hôm nay không biết vì sao, thế mà lại uống đến say mèn.Tống Châu ôm lấy cậu, trong lòng mềm mại không kể xiết.Thấy hai bên trái phải đều không có người, Tống Châu dứt khoát khom lưng đem người ôm ngang, ủng vào trong lòng.Lúc bọn họ trở về thôn, Lục Áo vẫn chưa tỉnh táo lại, Tống Châu nhẹ tay đặt cậu trên ghế sofa.Tống Châu đi nấu canh giải rượu cho cậu, sau khi say, cậu ngoan ngoãn lạ thường, không làm loạn cũng chẳng lẩm bẩm gì, chỉ ngồi thừ ra, đến cả ánh mắt cũng như ngưng đọng lại.Hôm nay khẳng định không hỏi được gì rồi, Tống Châu ôm người đưa về phòng ngủ nhét vào trong ổ chăn.Khi Lục Áo bị nhét vào trong ổ chăn có chút không hài lòng, giãy dụa một chút muốn nắm lấy tay áo của Tống Châu.Tống Châu muốn đi rót nước lau người cho cậu, hiện chỉ đành cởi áo khoác ra cho cậu ôm.Cậu ôm lấy tay áo, ngửi thấy mùi hương quen thuộc mới ngoan ngoãn trở lại.Lục Áo đối với chuyện đã xảy ra tối qua không nhớ rõ lắm, lúc cậu tỉnh giấc thì đầu rất đau, toàn thân cũng đau, dạ dày kêu réo.Cậu hiếm khi khó chịu đến mức này, lúc say thì không làm loạn, nhưng tỉnh rượu rồi lại ôm chăn lăn qua lăn lại.Khi lăn đụng phải áo khoác của Tống Châu, cậu còn cố tình lấy nó ra đặt lên mặt mình hít sâu một hơi.Tống Châu không có ở nhà, không biết có phải đã đi làm hay không, chỉ có thể ngửi chút mùi hương trên áo khoác của anh.Lục Áo ở trên giường lăn lộn một hồi mới chậm rì rì đứng dậy mặc quần áo, chuẩn bị đi nhà bếp chuẩn bị chút thức ăn.Ngay lúc hai chân cậu móc lấy dép lê chuẩn bị xuống giường mang vào, cửa phòng ngủ bị mở ra, Tống Châu bưng khay đi vào, "Đi đâu thế?"

Ánh mắt Lục Áo thoáng cái sáng rực, ngẩng đầu cười với anh, "Em còn tưởng anh đi làm rồi, đang định đi nấu chút đồ ăn."

"Hôm nay không đi làm."

Tống Châu đặt cái khay lên bàn nhỏ, thúc giục cậu," Nhanh rửa mặt rồi qua đây ăn sáng."

Lục Áo bổ nhào lên lưng anh, ôm anh một cái, "Anh đối với em tốt quá."

Tống Châu còn chưa kịp quay người lại, cậu đã mang dép chạy lon ton đi mất, chỉ nghe tiếng dép lẹp xẹp thôi cũng cảm nhận được cậu vui đến mức nào.Tống Châu ở phía sau cười," Như vậy đã là đối xử quá tốt với em sao?"

Không biết Lục Áo không nghe thấy hay không muốn trả lời, cậu chỉ bay nhanh vào phòng tắm.Chờ khi cậu rửa mặt tắm rửa một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, bữa sáng đã nguội đi rất nhiều.Tống Châu vừa nhìn cậu ăn vừa hỏi," Chuyện hôm qua là sao thế?"

Lục Áo chớp chớp mắt.Tống Châu khe khẽ sờ soạng khuôn mặt cậu," Đừng giả bộ, nếu như không có gì sao em lại uống say đến thế."

Lục Áo vốn không định giấu diếm anh, lúc này nghe anh nói như vậy, cậu ho nhẹ một tiếng, "Không phải em cố ý, chỉ là uống một hồi thành quá chén."

Tống Châu dùng ánh mắt ra hiệu cậu tiếp tục, Lục Áo đành phải tiếp tục, "Chẳng phải trước đó chúng ta có nhắc tới việc mở nông trại biển sao?

Một mực tra tài liệu mà chưa quyết định ngày nào mới bắt đầu.

Hôm qua khi em nhắc tới, bọn họ sôi nổi cho em ý kiến, lại đề cử những vùng biển liên quan.

Bọn em bàn chuyện một hồi thì có chút kích động nên em đã uống nhiều hơn."

Tống Châu hỏi:" Vậy hôm qua mọi người đã nói những gì?"

"Thực ra nội dung trò chuyện không phải rất cụ thể, đại khái tán gẫu vài câu về tình huống hiện tại và tương lai của nông trại biển."

Nông trại biển là một khái niệm của thế kỷ trước.Đại khái chính là trong một vùng biển nhất định, sử dụng các thiết bị nuôi trồng thủy sản quy mô lớn cùng hệ thống quản lý có tổ chức, lợi dụng môi trường sinh thái tự nhiên của biển để thả nuôi nhân tạo các sinh vật biển có giá trị kinh tế, từ đó thực hiện việc nuôi thả có kế hoạch và có mục đích đối với các nguồn tài nguyên biển như cá, tôm, sò, rong biển - giống như chăn thả gia súc trên đất liền.Phần lớn mọi người đều khá xa lạ với mảng này, rất nhiều người còn lẫn lộn khái niệm nông trại biển và ngành nuôi trồng thuỷ sản truyền thống.Lục Áo nói:" Chỗ chúng ta cũng có hạng mục hỗ trợ nông trại biển, Hạng Hưng Xương bọn họ bảo em nhớ phải kịp thời đi xin chính sách hỗ trợ liên quan."

"Năm nay làm kịp không?"

"Không kịp."

Lục Áo nói xong lại có chút uể oải, "Tụi em tán gẫu một hồi mới phát hiện muốn làm nông trại biển khá khó khăn.

Có người muốn lợi dụng chính sách ưu đãi phát triển nông trại biển, nên gộp cả nuôi lồng đơn giản gần bờ, nuôi lồng sâu ngoài khơi và tàu nuôi trồng thành một, gọi chung là nông trại biển.

Hai năm nay đang đẩy mạnh chống tham nhũng, mấy thứ đó đều bị dẹp bỏ, đến cả việc xin cấp phép bình thường cũng trở nên nghiêm ngặt hơn."

" Nếu như ban ngành chính phủ dẫn dắt làm nông trại biển còn đỡ, cá nhân muốn làm tương đối khó."

Tống Châu hoàn toàn không bất ngờ, Hoa Hạ bên này phát triển càng ngày càng tốt, công chức quản lý cũng càng lúc càng minh bạch, rất nhiều hạng mục ngày trước có thể nhờ vào quan hệ để làm ra, hiện tại thì không được.Anh xoa nhẹ đầu Lục Áo ra hiệu cậu ăn tiếp, "Vậy hiện tại em định thế nào?

Có cần anh hỗ trợ gì không?"

"Tạm thời không cần, chúng ta nghe ngóng trước tình hình hiện tại của ngành đã.

Ngày hôm qua bọn họ nói với em nhiều lắm, chẳng qua bọn họ không biết người trực tiếp tham gia vào xây dựng nông trại biển, chỉ có người ở lĩnh vực tương quan."

Lục Áo uống một ngụm cháo, nói tiếp: "Nông trại biển là một khái niệm mới, cho tới bây giờ vẫn chưa có điều lệ rõ ràng, em muốn trước tiên tìm người phù hợp hoặc tìm được nơi thích hợp học hỏi kinh nghiệm, chờ xem qua mô hình cụ thể rồi tính tiếp, bằng không sẽ dễ đi nhầm đường."

Dù là ngành nghề nào, việc học hỏi người dẫn đầu trong ngành và tiếp thu những phương pháp tiên tiến luôn là một hướng đi đúng đắn.Tống Châu gật đầu, " Ý kiến rất hay, em đã có mục tiêu chưa?"

"Vẫn chưa, còn đang trong quá trình thăm dò, em dự định ngày mai đi hỏi thăm giáo sư Hoàng, lại hỏi thêm giáo sư Triệu."

Hoàng Trữ Nạp thân là một trong những vị giáo sư đại học hàng đầu của Hoa Hạ, lại từng tham gia vào công việc liên quan, các mối quan hệ trong tay ông vượt xa Lục Áo, tìm ông ấy để lấy kinh nghiệm tuyệt đối là một sự lựa chọn đúng đắn.Triệu Hạnh Lập là vị giáo sư ngành nông nghiệp đã tìm đến Lục Áo để lấy trứng ngỗng về nghiên cứu, tuy rằng trông có vẻ không lợi hại bằng giáo sư Hoàng, nhưng ông ấy trường kỳ tham gia công tác nông nghiệp, nói không chừng cũng có tâm đắc của riêng mình, hoặc quen biết những người người cùng nghề có liên quan.Lục Áo năm ngoái từng không ít lần giúp đỡ họ, hiện tại tới cửa tìm họ giúp đỡ, đương nhiên cũng không phải thiếu tự tin.Tống Châu thấy cậu đã có dự định rồi, "Cách làm này không tệ, em đi hỏi thăm họ trước đi, nếu như không có cách nào, anh sẽ nghĩ cách giúp em."

Lục Áo ngẩng đầu cười, nói: "Chắc chắn sẽ có cách thôi, dù họ không quen thuộc với lĩnh vực này, thì kiểu gì cũng quen biết những người liên quan.

Chẳng phải người ta nói chỉ cần qua bảy người là có thể kết nối cả thế giới sao?

Tìm họ chắc chắn không thành vấn đề."

Lục Áo rất có lòng tin, cậu thường nhận được lời nhờ giúp đỡ của nhiều người như vậy, hiện tại cậu muốn tìm người giúp đỡ hẳn sẽ không quá khó khăn.Tống Châu thấy cậu hăng hái mười phần, "Vậy ăn cơm trước, ăn cơm xong em hỏi thử bọn họ, hôm qua chẳng phải em nói muốn thử xem có thể truyền sinh mệnh lực cho san hô tảo biển trong phạm vi lớn sao?

Đợi lát nữa chúng ta đi thử."

Lục Áo vỗ đầu một cái, "Em quên mất, quả nhiên rượu vào hỏng việc."

Hôm qua trước khi uống rượu cậu còn nhớ phải quay về trong biển quan sát tình hình, uống rượu xong bởi vì uống quá chén mà hoàn toàn quên mất chuyện này.Hiện tại nhớ ra, cậu đành phải tăng tốc đổ hết cháo vào trong bụng, lại ăn thêm hai cái bánh bao thịt bò chiên nước và 3 cái bánh nướng áp chảo rồi nhận lấy khăn giấy mà Tống Châu đưa qua lau miệng, cậu lấy điện thoại ra gọi điện.Cậu khá thân với Hoàng Trữ Nạp, cuộc gọi đầu tiên là gọi cho Hoàng Trữ Nạp.Hoàng Trữ Nạp nhận được điện thoại của cậu có chút ngạc nhiên mừng rỡ, chờ khi nghe rõ ý định liền nói:" Không thành vấn đề, tôi có một người bạn ở tỉnh Sơn Nam, anh ta làm ngành nông trại biển này.

Năm kia, trang trại biển của anh ta còn được chọn là nông trại biển khuôn mẫu đợt thứ ba cấp quốc gia, nếu cậu muốn đi, tôi gọi điện thoại cho anh ta,nhờ anh ta tiếp đón cậu."

Giày sắt mòn gót vẫn chẳng tìm ra, ai ngờ lại dễ dàng có đượcLục Áo không nghĩ tới lại dễ dàng đến thế, cậu lập tức quyết định, "Vậy làm phiền giáo sư hỏi anh ta giúp tôi khi nào thì rảnh, muốn đến đó tham quan có yêu cầu gì, hiện tại chúng tôi sẽ chuẩn bị ngay, có thể tham quan càng sớm càng tốt ạ."

Hoàng Trữ Nạp sửng sốt, " Cậu gấp như thế sao?

Thực ra ngoại trừ chỗ anh ta, bên tôi còn có thêm vài phương án dự phòng nữa."

"Thật ra không phải tôi gấp gáp, chỉ là muốn tham quan sớm một chút thôi, đợt này tôi không bận gì cả."

Hoàng Trữ Nạp nói:" Cũng được, đợi lát nữa tôi gửi tài liệu đến email của cậu, nói chuyện qua điện thoại không nói rõ được, cậu xem qua tài liệu rồi sắp xếp lại một chút, xem có cái gì muốn hỏi, tôi hỏi anh ta một lượt, sau đó các cậu từ từ trò chuyện nhé?"

"Đương nhiên có thể ạ, làm phiền giáo sư rồi."

Tống Châu nghe cậu nói chuyện điện thoại xong, đưa tay xoa xoa sau lưng cậu, hỏi :" Vậy là được rồi?"

"Em đoán như vậy được rồi, nếu như không có vấn đề gì, chúng ta rất nhanh sẽ có thể đi qua đó tham quan."

Vẻ mặt Lục Áo có chút phức tạp, nhìn chằm chằm di động," Em chỉ không ngờ chuyện lại thuận lợi đến thế."

"Chuyện này chỉ dễ với em thôi, nếu đổi là người khác, nói không chừng sẽ khó như lên trời."

Tống Châu nói, "Trước kia em gieo nhân lành, bây giờ mới gặt được quả tốt."

"Nói vậy nghe có hơi mê tín, nhưng nghĩ lại thì đúng thật.

Trước đây mình giúp họ, nên giờ họ mới sẵn lòng giúp lại mình."

Lục Áo lại thở phào một hơi, "Hiện tại chỉ cần gom đủ tiền thôi, trước đó em đã xem qua rồi, hình như muốn làm hạng mục này ước chừng cũng phải hơn hơn một ngàn vạn."

Tống Châu nhìn cậu, hỏi:" Em quên mất thẻ mà anh đã cho em sao?"

Lục Áo: . . . . .Cậu quên thật.
 
Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Giải thích nông trại biển


海洋牧场 (hǎi yáng mù chǎng), hay còn gọi là "nông trại biển" hoặc "nông trại đại dương", là một hình thức phát triển kinh tế biển hiện đại.

Khái niệm này được ví như việc chăn nuôi, trồng trọt dưới biển – giống như nông trại trên đất liền, nhưng áp dụng cho môi trường biển.

Cụ thể:✅ Định nghĩa:"海洋牧场" là khu vực biển được quy hoạch và xây dựng bằng công nghệ hiện đại, nhằm tạo môi trường sinh thái thuận lợi để nuôi trồng, bảo tồn, và khai thác tài nguyên sinh vật biển một cách bền vững.🔍 Bao gồm những gì?Một 海洋牧场 thường bao gồm: Khu nuôi trồng thuỷ sản: như nuôi cá, tôm, sò, hàu, rong biển,...

Thiết bị nhân tạo cải tạo sinh thái biển: như rạn nhân tạo, đá ngầm nhân tạo, lồng nuôi thông minh,...

Hệ thống giám sát và quản lý thông minh: dùng cảm biến, camera, AI để theo dõi môi trường nước, sự sinh trưởng của sinh vật,...

Chức năng giải trí hoặc nghiên cứu: như lặn biển, tham quan, giáo dục biển.🎯 Mục tiêu chính: Khôi phục và cải thiện hệ sinh thái biển Nuôi trồng, khai thác thuỷ hải sản hiệu quả và bền vững Kết hợp giữa kinh tế, bảo tồn và du lịch sinh thái📍 Ví dụ ở Trung Quốc:Trung Quốc hiện là quốc gia đi đầu trong việc xây dựng các 海洋牧场, nhất là ở các tỉnh ven biển như Sơn Đông (山东), Phúc Kiến (福建), Liêu Ninh (辽宁).

Họ đầu tư mạnh vào công nghệ như giàn nuôi biển xa, tàu nuôi thông minh, và trí tuệ nhân tạo để giám sát toàn bộ khu vực.

🧭 So sánh giữa "海洋牧场" và nuôi trồng thủy sản truyền thống:🐟 Nuôi trồng thủy sản truyền thốngTư duy phát triển:Sản xuất nhỏ lẻ, tập trung vào nuôi để bánVị trí:Gần bờ, vùng nước nôngPhương pháp nuôi:Lồng bè đơn giản, ao đìaMôi trường:Thường không kiểm soát tốt, dễ ô nhiễmCông nghệ:Thủ công là chínhChủng loại sinh vật:Chỉ nuôi 1–2 loại cá/tôm cụ thểChức năng khác:Chủ yếu để thu lợi nhuận từ nuôiTác động môi trường: Dễ gây ô nhiễm nếu quá tải🐳 海洋牧场 (Nông trại biển hiện đại)Tư duy phát triển: Tư duy hệ sinh thái: nuôi - giữ - tái tạo - khai thác bền vữngVị trí: Xa bờ, vùng nước sâu, quy mô lớnPhương pháp nuôi: Rạn nhân tạo, lồng sâu thông minh, thậm chí là tàu nuôi biển di độngMôi trường: Tích hợp hệ thống giám sát nước, dòng chảy, ôxy, nhiệt độ,...Công nghệ: Công nghệ cao: AI, IoT, dữ liệu lớn, robotChủng loại sinh vật: Kết hợp: cá, nhuyễn thể, rong biển, sinh vật đáy, thậm chí cả san hô tái tạoChức năng khác : Kết hợp: bảo tồn, du lịch, giáo dục, quốc phòng biểnTác động môi trường: Thiết kế sinh thái nhằm tái tạo và phục hồi hệ sinh vật biển🎯 Tóm lại: Nuôi trồng thủy sản truyền thống: là một phần nhỏ và đơn lẻ của hoạt động kinh tế biển, chủ yếu vì lợi nhuận, quy mô nhỏ, ít ứng dụng công nghệ. 海洋牧场 (nông trại biển): là một hệ sinh thái biển nhân tạo, quy mô lớn, đa chức năng, có định hướng bền vững lâu dài, kết hợp nuôi trồng – tái tạo – bảo vệ – khai thác.-----------------------Cái này là chatgpt giải thích nha mn, mn rảnh rảnh hãy xem thử, cũng khá hay á
 
Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 164: Cậu có thể xây dựng một nông trại biển tốt hơn.


Lục Áo hầu như không dùng đến tiền của Tống Châu, đến mức cậu gần như quên mất rằng Tống Châu giàu hơn con rồng như cậu rất nhiều — chỉ tính riêng tài sản trong thế giới loài người cũng đã lên đến hàng chục tỷ.Đối với ánh mắt hoài nghi của Tống Châu, Lục Áo chớp chớp mắt, cậu đưa tay móc lấy cổ anh, "Đương nhiên là em nhớ rồi, chuyện này sao có thể quên được."

Tống Châu không tin tưởng lắm, nhìn kỹ vào ánh mắt mang theo ý cười của cậu, nhưng cũng chỉ có thể cúi đầu hôn lên.Bên phía bạn bè của Hoàng Trữ Nạp rất nhanh đã gửi đến tin nhắn đồng ý, bọn họ đồng ý tiếp đón Lục Áo đến tham quan, không cần phải mang theo bất cứ thứ gì, cũng không cần phải làm bất kỳ thủ tục gì, chỉ xem như đó là một chuyến đi tham quan của bạn bè là được.Lục Áo vui vẻ cực kỳ.Lần này xa nhà chỉ một mình cậu đi.Tống Châu vốn định thuấn đi đưa cậu qua đó, nhưng Lục Áo từ chối.Không có ghi chép về giao thông, khi giao thiệp với người khác cứ thấy kỳ kỳ khó hiểu, dễ làm người hoài nghi, cậu ngẫu nhiên cũng phải tuân theo quy tắc của xã hội loài người mới được.Ngày Lục Áo xuất phát là ngày 06 tháng 01, trời vẫn còn khá lạnh, sáng sớm cậu đã lái xe đi huyện thành, xe dừng tại một bãi đỗ xe của huyện, cậu lại bắt xe đi từ huyện thành chạy thẳng đến Tân Lục Châu, sau đó cậu ngồi máy bay đi tỉnh Sơn Nam.Toàn bộ quá trình tiêu tốn hết một ngày.Hơn 5 giờ chiều, Lục Áo cuối cùng đã tìm được một khách sạn ở tỉnh lị của tỉnh Sơn Nam.Cậu gọi điện cho Tống Châu báo bình an, lại liên hệ cho bạn của Hoàng Trữ Nạp, hai bên hẹn nhau sáng hôm sau sẽ đi qua đó.Người bạn của Hoàng Trữ Nạp tên Tào Tử Quân là người rất nhiệt tình, ngày hôm sau đặc biệt lái xe đến tỉnh lị để đón cậu.Buổi sáng hơn 8 giờ Lục Áo vừa ăn xong bữa sáng đã ngồi trên xe anh ta.Tào Tử Quân nhìn Lục Áo ngồi trên ghế phó lái có vẻ mệt mỏi, hỏi:" Anh em à, từ xa vất vả chạy đến đây một chuyến có thuận lợi không?"

"Cũng ổn, làm phiền mọi người phải tiếp đãi rồi."

"Này có gì phiền phức đâu?

Bạn của giáo sư Hoàng chính là bạn của tôi, tiền đầu tư nông trại biển cũng không phải nhỏ, sao đột nhiên cậu lại muốn làm cái này?"

Lục Áo trầm ngâm một chút nói:" Trước đây tôi không làm nghề này, năm trước mới về quê đánh cá, một năm nhập không ít, trong tay có chút tiền nhàn rỗi.

Cứ đánh cá mãi không phải là cách, cá trong biển càng lúc càng ít, thuế ngư nghiệp cũng rất cao cho nên nghĩ có nên làm nông trại biển, tự mình nuôi chút cá xem sao."

Ngành nuôi trồng như bọn họ nộp thuế ít, lại còn được trợ cấp.

Ví dụ khi bán cá ra ngoài, nửa kg cá bán được 12 tệ, trong đó 11 tệ đều là của bọn họ, ngoài ra còn được trợ cấp thêm 5 hào nữa.Nếu đánh cá, tiền thuế sẽ cao hơn nhiều.Tào Tử Quân nghe được lời này, trái lại có thể hiểu dã tâm của cậu, chỉ là không quá xem trọng.Anh ta nhìn Lục Áo một cái, nói: "Làm nông trại biển không phải chuyện đơn giản, phương diện này cần đầu tư rất lớn, sản lượng lại không nhất định, nếu là cá nhân làm, cứ 10 người có 9.5 người đều lỗ vốn."

Lục Áo cười cười, "Tôi biết, cảm ơn anh Tào nhắc nhở."

"Tôi thấy nếu cậu thực sự cảm thấy hứng thú với ngành nuôi trồng, không bằng đi xin phép một vùng biển, chuẩn bị vài lồng bè nuôi sò biển hải sâm này đó, kiếm được nhiều lại ít phải lo lắng."

"Tôi sẽ quan sát trước, nếu được tôi trở về sẽ làm nếu không được tôi sẽ làm như anh nói, chuẩn bị vài lồng bè để nuôi trồng."

Lục Áo nói, " Tôi còn trẻ như vậy, có rất nhiều thứ có thể trải nghiệm thử."

"Ài, lời này nói cũng đúng."

Tào Tử Quân lái chiếc xe cà tàng của mình chở theo Lục Áo lải nhải suốt cả đoạn đường.Lục Áo nghe từ đầu đến cuối, trong lòng đã hình thành được một ý tưởng sơ bộ về nông trại biển.Tầm hơn 11 giờ trưa, họ cuối cùng cũng đến được căn cứ trên bờ của nông trại biển Tào Tử Quân.Tào Tử Quân dừng xe xong, giới thiệu :" Nông trại của tôi khá lớn, có thể xem là nông trại xa bờ.

Nông trại biển này, công thêm các loại đầu tư, tổng cộng chúng tôi đã đầu tư hơn 60.000.000 tệ vào đó."

Lục Áo gật đầu, trước đó cậu đã tìm hiểu tài liệu, con số này không làm cậu hoảng sợ.Tào Tử Quân thấy vẻ mặt bình tĩnh của cậu, tiếp tục nói:" Cậu đừng thấy bọn họ đầu tư nhiều tiền như vậy vào đó là toàn bộ, thực tế số tiền đó chỉ là xây dựng ban đầu, cách thành phẩm còn xa lắm."

Họ vừa nói chuyện vừa đi vào hành lang, Tào Tử Quân chỉ vào tấm áp phích treo trên bờ và nói:"Cậu xem ý tưởng của bọn tôi này."

Lục Áo theo phương hướng ngón tay của anh ta nhìn qua.Đó là bức áp phích miêu tả tỉ mỉ sơ đồ nông trại biển, phía trên có hệ thống giám sát từ xa bằng vệ tinh, hệ thống giám sát từ xa bằng máy bay, hệ thống giám sát môi trường, hệ thống quản lí nông trại, hệ thống sản xuất con giống, hệ thống rada giám sát, khu trồng tảo biển, khu vực huấn luyện hành vi, rạn nhân tạo, thiết bị nuôi trồng v.vNhững ký tự chi chít rậm rạp này tổ hợp lại với nhau làm Lục Áo cảm thấy hết sức xa lạ.Nơi này có rất nhiều khái niệm đều là lần đầu cậu nhìn thấy, cho dù suy đoán cũng chẳng thể đoán ra nó là gì.Sau khi đến nơi này, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện biểu cảm mờ mịt.Tào Tử Tuấn lặng lẽ đánh giá cậu, Lục Áo rất nhanh đã điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, hỏi:" Nông trại biển hiện tại đã hoàn thiện các công trình này rồi sao?"

"Còn lâu nhá!"

Tào Tử Quân cười khổ, " Đừng nói là xây dựng xong, hiện tại 1 phần tư công trình còn chưa hoàn tất nữa, đại khái hiện tại chúng tôi đã xây dựng xong 5 công trình gồm hệ thống quản lý nông trại, hệ thống sản xuất con giống, khu trồng tảo biển, rạn nhân tạo, thiết bị nuôi trồng, những cái khác cần phải từ từ xây dựng."

"Vậy trong nông trại này chủ yêu nuôi trồng giống loài nào?"

"Hải sâm, sò biển, còn có chút bào ngư.

Nông trại có trồng chút tảo biển, tảo biển xem như thức ăn cho chúng nó."

Tào Tử Quân nói, " Cậu là người mà giáo sư Hoàng giới thiệu, cũng xem như người một nhà, tôi sẽ không qua loa lấy lệ với cậu, trên thực tế nông trại này của chúng tôi đã xây dựng hơn 7 năm rồi, 3 năm trước đều mang tính chất thử nghiệm, chính thúc đầu tư đưa vào hoạt động cũng chỉ mới 4 năm."

Lục Áo gật đầu, " Vậy tình hình kinh doanh trong 4 năm này thế nào?"

"Không tốt."

Tào Tử Quân hít sâu một hơi," Có 2 năm tình huống tốt một chút, cơ bản thực sự sinh lời, năm ngoái không biết xảy ra chuyện gì, ban đầu là sò biển nhiễm bệnh tử vong quy mô lớn, sau đó lan sang hải sâm, toàn bộ nông trại biển thiếu chút nữa vỡ nợ, chúng tôi dứt khoát vệ sinh sạch sẽ vùng biển, cẩn thận tiêu độc hết mới tiếp tục đầu tư vào."

Lục Áo kinh ngạc mà quay đầu nhìn anh ta.Tào Tử Quân vẫy vẫy tay, "Nuôi trồng trong biển chính là thế, bởi vì giống loài có hơi đơn nhất, mật độ cũng khá lớn, khi chúng tụ tập lại với nhau thường hay lây nhiễm bệnh tật và dịch bệnh cho nhau."

Lục Áo suy nghĩ một chút," Bình thường khi ở môi trường hoang dã cũng thường trông thấy quần thể nào đó tụ lại với nhau với quy mô lớn mà?"

"Thế sao mà giống nhau được?

Trong môi trường tự nhiên, chúng tự sinh tự diệt, chỉ cần không phải là dịch bệnh quy mô lớn nghiêm trọng thì cũng chẳng ai để ý đến một nhóm cá nào đó.

Nhưng nuôi trồng thì khác, chỉ cần sơ suất một chút thôi là cả năm mất trắng."

Tào Tử Quân nhìn cậu, nói:" Chú em, anh đây không phải lừa cậu, cũng không phải sợ cậu gia nhập ngành này sẽ tăng thêm một đối thủ cho bản thân.

Làm nghề này thật sự vô cùng khó khăn, kỹ thuật không thành thạo, giấy tờ cũng phức tạp, yêu cầu đối với cá nhân còn cao hơn, nếu không cẩn thận thì lỗ còn cái nịt, nếu như có hướng ra khác, chẳng sợ thầu một cái lồng bè nuôi cái cũng tốt hơn là dấn thân vào nông trại biển."

Lục Áo chân thành tha thiết nói:" Cảm ơn anh Tào, tôi sẽ nghiêm túc suy xét."

"Tôi chỉ biết hiện tại nói gì cậu cũng nghe không vào, chẳng qua vẫn muốn khuyên nhủ cậu đôi lời, cậu biết cá hồi nuôi không?"

Lục Áo gật đầu.Cá hồi là một trong những loại cá biển thường được dùng nhất trong giới sushi, có thể nói chúng tiếng tăm lừng lẫy do đó cá hoang dã không tài nào cung ứng nổi, về cơ bản ai cũng dùng loại cá nuôi.Tào Tử Quân nói : "Năm năm trươc, nông trại biển nuôi cá hồi ở nước N, vì lây nhiễm virus và ký sinh trùng, hàng loạt cá hồi bị đầy ký sinh trùng và loét trên cơ thể, thậm chí có những con bị biến dạng thành hình chữ S do nhiễm bệnh.

Cậu lên mạng tìm kiếm thử đi, tin tức vẫn còn đấy."

Lục Áo lần đầu nghe nói tin tức này.Cậu lên mạng tìm kiếm một hồi, quả nhiên tìm được tin tức liên quan.Xem tin tức một hồi, Lục Áo tắt điện thoại nói:" Ngành nuôi trồng hỗn loạn nhiều như vậy, tôi càng phải đầu tư vào đó, làm tốt việc nuôi trồng để mọi người có thể yên tâm ăn thịt cá."

Tào Tử Quân nghe thấy cậu nói vậy, liếc mắt nhìn cậu một cái, tiếp tục nói, "Nếu cậu thật sự muốn làm, vậy tôi nói cho cậu nghe một số thủ tục cần thiết."

"Đầu tiên cậu phải xin được quyền sử dụng vùng biển, quyền sử dụng vùng biển ở nước ta khá khó xin."

Lục Áo nói: "Tôi thường xuyên liên hệ với hải cảnh và cơ quan ngành ngư nghiệp, việc này đối với tôi không hẳn sẽ rất khó."

"Đó chỉ mới bước đầu, khi cậu sinh được quyền sử dụng rồi, cậu còn phải liên hệ hợp tác với đơn vị nghiên cứu khoa học tương quan để lấy được sự hỗ trợ về mặt kỹ thuật.

Cậu biết không, nông trại biển là một công trình cỡ lớn, cậu cần có sự hỗ trợ đủ các phương diện như sinh vật biển, chống ăn mòn trong môi trường biển, và giám sát thông tin môi trường.Lục Áo dự tính các mối quan hệ của mình, "Điều này không thành vấn đề, về cơ bản tôi quen biết chuyên gia của các phương diện này."

Tào Tử Quân nhìn kỹ cậu, "Nếu như cả hai điều này cậu đều không có vấn đề, vậy chỉ còn lại 1 vấn đề thôi ----- Tiền.

Cậu nhìn thấy chúng tôi đã đốt mấy chục triệu cũng chỉ đốt ra một chút kết quả ban đầu.

Cậu phải tính toán xem gia tài của mình có đủ dày hay không, có đủ duy trì để cậu đốt hay không?"

Điều này càng không thành vấn đề.Lục Áo hôm trước còn cùng Tống Châu nghiên cứu thảo luận một chút, trong ngân hàng của Tống Châu có số tiền mặt đạt mức hơn 2 tỷ có thể rút ra trong thời gian ngắn.Số này đủ cậu đốt rồi.Lục Áo không tiện nói thẳng cho Tào Tử Quân biết, liền nhìn anh ta cười cười.Tào Tử Quân cũng nhìn ra cậu có đủ tự tin về tài chính của mình, nên khuyên đều đã khuyên rồi, Tào Tử Quân cũng không nói thêm lời thừa, " Vậy chúng ta hãy đi nông trại biển trước, bên kia tôi cũng có công nhân canh giữ, qua đó rồi hẳn ăn cơm trưa?"

"Không thành vấn đề, làm phiền anh Tào."

"Không cần khách sáo, nào, chúng ta lên ca-nô."

Tào Tử Quân mang theo Lục Áo lên ca-nô, chạy ra biển hơn nửa tiếng cuối cùng cũng nhìn thấy một hòn đảo."

Hòn đảo này cũng là của chúng tôi."

Trên mặt Tào Tử Quân lộ ra nét mặt kiêu hãnh," Bên cạnh hải đảo chính là nông trại của chúng tôi."

Lục Áo ngạc nhiên, "Hiện tại cá nhân có thể làm đơn xin quyền sử dụng hải đảo sao?"

"Được chứ, 10 năm trước đã thông qua 【Luật Hải Đảo】rồi, chỉ cần chuẩn bị đủ tài liệu là có thể đi xin, hòn đảo này chúng tôi xin được quyền hạn sử dụng dài nhất là 50 năm, đợi khi đến hạn và thông qua sự đánh giá của chuyên gia, chúng tôi vẫn có thể tiếp tục xin gia hạn."

Lục Áo ló đầu nhìn hải đảo, trên đảo một mảng xanh um tươi tốt, có trồng chút cây dừa và hoa cỏ, nhìn qua có thể thấy chủ nhân hòn đảo đã rất tỉ mỉ chăm chút cho nó.Tào Tử Quân nói:" Cậu đừng nhìn hòn đảo này không to, thực ra chiều dài có hơn 300 mét, rộng cũng phải hơn 70 mét, do hiện tại chúng tôi không có tiền, nếu có tiền sẽ nghiêm túc sửa sang lại từ đầu đến đuôi, biến nó thành một hòn đảo nghỉ dưỡng cũng rất được chào đón."

Lục Áo hỏi:" Hải đảo có thể được cải tạo thành như vậy sao?"

"Đương nhiên.

Về cơ sở hạ tầng hỗ trợ thì, nông trại biển của bọn tôi ngay từ khi đăng ký xin phê duyệt đã được ghi nhận là nông trại biển tổng hợp, kết hợp giữa nghỉ dưỡng, tham quan, câu cá, nuôi trồng và thả giống tăng sinh.

Cậu nhìn các công trình trên mặt biển thì có thể chưa thấy rõ, nhưng thực ra dưới đáy biển bọn tôi còn xây cả đường hầm ngầm, lát nữa dẫn cậu đi xem là sẽ hiểu."

Lục Áo phóng tầm mắt nhìn, trang bị trên mặt biển không nhiều lắm, chỉ có chút lồng bè nuôi cá nước sâu và các sào tre sắp thành hàng, các thiết bị còn lại chắc ở dưới đáy biển cần lặn xuống nước mới có thể nhìn thấy.Suốt quảng đường Tào Tử Quân liên tục giội nước lạnh vào mặt cậu, hiện tại Lục Áo nhìn thấy cảnh tượng này trái lại có chút động lòng.Nếu như để cậu làm, cậu có thể xây dựng một nông trại biển tốt hơn thế này.
 
Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
Chương 165: Cậu quen thuộc vùng biển gần đó đến mức nào?


Tào Tử Quân dẫn Lục Áo đi dạo một vòng nông trại biển.Nguồn ngân sách nông trại biển của anh ta rất phức tạp, vừa có tiền vốn cá nhân lại có thêm đầu tư của chính phủ, điều này dẫn tới việc có rất nhiều hạng mục anh ta muốn thực hiện nhưng lại không thể tự mình quyết định hết mà phải thông qua sự đồng ý của nhiều bên.Lục Áo nghe xong, trong lòng có chút cảm khái, nếu như cá nhân không có chút tình huống đặc thù, muốn làm thành sự nghiệp thật đúng là không dễ dàng.Đi tham quan xong, Tào Tử Quân hỏi Lục Áo, " Cậu muốn xây dựng một nông trại biển như thế nào?"

Lục Áo cẩn thận trả lời, "Hiện tại xem ra, chủ yếu vẫn là muốn xây dựng nông trại biển tổng hợp, vừa nuôi trồng, vừa trích ra một phần lợi ích để thả giống tăng sinh, coi như đền đáp lại biển cả."

Tào Tử Quân kinh ngạc mà nhìn cậu một cái, " Điều này không phải đơn giản, làm công ích không chỉ là vấn đề về tiền bạc."

"Tôi biết, từ từ thử nghiệm, chúng ta lấy từ trong biển cả nhiều như vậy, thế nào cũng phải đền đáp một hai."

Tào Tử Quân giơ ngón cái lên với cậu, "Cách nghĩ này tôi thích, nếu cậu thật sự muốn làm công ích, đến chừng đó tôi xem thử có thể hỗ trợ về mặt kỹ thuật hay không nhé."

Người làm ngành ngư nghiệp, phần lớn đều muốn đền đáp biển cả, nhưng hiện thực lúc nào cũng phức tạp hơn so với tưởng tượng, chẳng sợ có lòng nhưng lại không có sức, nhất là loại nông trại biển quy mô cỡ lớn này, có rất nhiều thứ bọn họ cần phải đầu tư vào.Tào Tử Quân đã ra sức lăn lộn trong xã hội hơn 10 năm rồi, muôn hình muôn vẻ đều gặp qua, nhưng người như Lục Áo thì đúng thật lần đầu nhìn thấy.Giọng điệu của Lục Áo quá chắc chắn, có rất nhiều hạng mục anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ vậy mà trong miệng Lục Áo lại trở thành điều hết sức bình thường.Nếu đổi thành người khác, anh ta chắc chắn người nọ đang khoác lác, có điều đặt trên người Lục Áo, anh ta lại cảm thấy cậu có thể làm được.Điều này thật sự rất kỳ lạ, không biết là phú nhị đại nhà ai ra đây tạo sự nghiệp, mới có thể tài đại khí thô như vậy.Lục Áo đi tham quan xong, lại hỏi Tào Tử Quân những thiết bị liên quan.Những thiết bị này phần lớn đều do Tào Tử Quân đặt làm riêng, muốn mua cũng không có hàng sẵn, Lục Áo ghi chú lại, tính toán đợi khi nông trại biển thật sự bắt đầu sẽ làm phiền Tào Tử Quân hỗ trợ đặt làm một lô thiết bị.Thiết bị dù đặt ở đâu thì cũng phải đặt, đi theo đường của Tào Tử Quân, sau khi hai bên có quan hệ hợp tác thì sau này nhờ anh ta giúp đỡ cũng sẽ thuận tiện hơn.Xong việc, Lục Áo quay về ngay trong đêm, khi về cậu cũng không kiên trì đi phương tiện giao thông công cộng mà nhờ Tống Châu đến đón.Khi về đến nhà, Tống Châu châm trà cho cậu.Lục Áo khát nước cực kỳ, một hơi tu hết ly trà, Tống Châu lại châm thêm cho cậu một ly khác, "Cảm thấy thế nào?

Hạng mục này làm không?"

"Em cảm thấy làm được."

Lục Áo đem những điều mắt thấy tai nghe nói lại hết, cậu híp mắt nói:" Lợi nhuận bên Tào Tử Quân đã có thể chi trả hết khoản tiền nợ, hiện tại đang sinh lời.

Điều kiện của chúng ta tốt hơn bọn họ, nếu như chúng ta làm thì không cần tới 7 năm, đại khái chỉ cần 1-2 năm đã có thể sinh lời rồi, em cảm thấy hạng mục này rất khả quan."

Thân là một con rồng hàng thật, Lục Áo rất tự tin vào năng lực nuôi trồng hải sản của mình, hiện tại cậu có tiền, có kỹ thuật, miễn cưỡng coi như có thị trường, muốn kiếm tiền hẳn không thành vấn đề.Tống Châu nhẹ nhàng chạm nhẹ hai má cậu, "Anh không hỏi em chừng nào thì sinh lời, bước đầu tiên em muốn làm gì?"

Lục Áo nghiêm túc suy nghĩ một hồi," Tối nay em phải sắp xếp lại mạch ý tưởng, hỏi thêm ý kiến của anh Chương bọn họ, tìm hiểu thêm tình hình xây dựng nông trại biển ở tình chúng ta."

Tống Châu nói:" Cũng không cần gấp như vậy, tối nay nghỉ ngơi đã, ngày mai hẳn bắt đầu."

"Không sao, này lại không mệt, ăn cơm xong em nhân tiện tìm tòi tư liệu là được."

Lục Áo hưng trí bừng bừng nói, "Em thấy nông trại biển của bọn họ làm rất thành công, trong lòng còn có chút kích động."

Bọn họ vừa nói chuyện, Nhóc Béo cứ đi tới đi lui mãi, phe phẩy cái đuôi nhỏ, nhóc thấy kiểu gì cũng không hấp dẫn được lực chú ý của bọn họ, chỉ đành há miệng rầm rì kêu lên, vừa kêu vừa cọ cọ lên người Lục Áo.Lục Áo đưa tay ôm lấy đầu chó của nhóc, xoa nhẹ một cái, sau đó nhấc chân trước của nhóc lên đặt lên đầu gối mình, "Nhóc có phải bé trai không?

Sao lại nhõng nhẽo như vậy hửm?"

Nhóc Béo rầm rì lẩm bẩm gẩy gẩy đầu gối cậu, Lục Áo tiện tay xoa xoa phần lưng của nhóc.Tống Châu ở bên cạnh cũng tiện tay xoa nhẹ Nhóc Béo, cười nói: "Bé trai thì không được nhõng nhẽo sao?

Đây là lý lẽ gì đây?"

Lục Áo cúi đầu nhìn nhóc con đang đoan trang khoát hai chân trước lên đầu gối mình, sửa miệng nói, "Vậy thì nhóc lớn rồi không thể nhõng nhẽo như vậy."

Nhóc Béo lớn rất nhanh, hiện tại thoạt nhìn đã là một chú chó thanh thiếu niên, Lục Áo ôm lên ước lượng một chút, cân nặng của nó ổn định trên mức 15kg.Không biết do Nhóc Béo trời sinh to gan, hay do ở dưới quê, lá gan được rèn đúc khá lớn, hiện tại nó cái gì cũng dám trêu chọc.Ngỗng nhà Lục Áo to con như thế, mấy đứa trẻ trong thôn đi ngang qua còn sợ ngỗng dữ nhà cậu, Nhóc Béo này thì hay rồi gan lớn cực kỳ, khi còn là chó con cũng dám đi ghẹo ngỗng lớn, bị mổ vài lần còn càng đánh càng hăng.Lục Áo vừa nghe nó làm nũng, liền biết ngay nó muốn đi chơi.Cậu cúi đầu, đôi mắt to tròn vô tội của Nhóc Béo nhìn thẳng cậu.Cậu khẽ cười xoa xoa đầu chó, dịu giọng nói:" Còn sớm, ăn cơm xong sẽ dẫn nhóc đi."

Cái mũi ướt sũng của Nhóc Béo chạm chạm tay Lục Áo.Cơm tối xong, hai người dắt chó đi dạo đến chỗ thôn Lâm Ốc.Lục Áo đợt này vô cùng bận rộn, đã có một khoảng thời gian khá dài không qua bên này, Tống Châu cũng rất ít đến, có thời gian cách dắt chó của nhà họ đều là để Nhóc Béo ngậm dây thừng tự dắt bản thân đi dạo.Lục Áo nhắn tin đánh tiếng trước với Lâm Mãn Chương, khi cậu đến gõ cửa Lâm Mãn Chương rất nhanh liền lên tiếng trả lời," Lục Áo sao?"

"Đúng vậy, anh Chương, chị dâu."

Lục Áo ló đầu ra từ sau cửa, "Tôi với Tống Châu đến chơi, mọi người ăn cơm tối chưa?"

"Vừa mới chuẩn bị ăn, các cậu ăn thêm nhé?"

Lục Áo và Tống Châu dắt Nhóc Béo đi vào.Nhóc Béo được huấn luyện qua, sau khi đi vào sân nhỏ thì không ồn ào hay chạy lung tung, nhóc chỉ tìm một góc nhỏ nằm úp sấp xuống.Diệp Chi Anh thấy Nhóc Béo như vậy, đứng một bên vừa xoa tạp dề vừa cười, "Chó nhà các cậu thật ngoan, nếu sớm biết nó sẽ ngoan như vậy nhà chị cũng muốn nuôi một con."

Con trai chị ở nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lấp lánh, vẻ mặt hết sức mong chờ nhìn bọn họ.Lục Áo lắc đầu, "Nhóc Béo được Tống Châu dạy dỗ qua, nếu đổi thành con chó khác tôi không chắc sẽ ngoan như vậy."

"Không biết chừng nhỉ.

Đợt trước bọn chị còn nói, hiện tại trong thôn người càng lúc càng lúc càng ít, mọi người đều ở cách xa nhau, có chuyện gì kêu một tiếng cũng chưa chắc sẽ nghe thấy, không quá an toàn, không bằng nuôi con chó, tiện thể giữ nhà, trong nhà cũng chút hơi sống."

Mục đích nuôi chó lớn nhất của người làng quê chính là trông nhà giữ cửa, trong nhà nuôi một con chó sẽ tốt hơn chút.

Chỉ có điều muốn trông nhà giữ cửa phải nuôi chó ta mà không phải chó cảnh, Lục Áo không tiện đưa ý kiến.Cậu chuyển chủ đề, "Tôi nghe nói kỳ rút khỏi nghề cá năm nay đã bắt đầu lại rồi, không biết có thật không?"

Diệp Chi Anh đang ăn cơm, nghe vậy, trên mặt lộ ra chút âu sầu, "Là thật, mấy ngày nay cán bộ trong thôn còn đến từng nhà để khuyến khích nữa."

Lâm Mãn Chương thoạt nhìn tâm tình cũng không tốt lắm, nhưng nét mặt vẫn tạm ổn, " Trước đây cũng khuyến khích như vậy, chính phủ vẫn tôn trọng nguyện vọng của cá nhân thôi, nếu không muốn bỏ nghề, cũng sẽ không cưỡng chế ép bỏ."

"Lời này cũng không thể nói vậy, chị đã đi nghe ngóng rồi, hiện tại cá trong biển càng ngày càng ít, chính phủ cũng muốn ngư dân nhanh chóng bỏ nghề, chị xem lần này phỏng chừng làm thật rồi."

Lục Áo chỉ là mơ hồ nghe được tiếng gió, "Hiện tại bỏ nghề có chính sách ưu đãi thế nào ạ?"

Diệp Chi Anh người chân thật nói lời thẳng thắn, " Ít nhiều có chút trợ cấp.

Chủ yếu xem 10 năm trước có từng hưởng qua chính sách bỏ nghề ngư nghiệp hay không, nếu 10 năm trước không có hưởng qua vậy có thể sắp xếp một công việc trong huyện thành.

Nếu trong nhà có hơi khó khăn, còn có thể sắp xếp nhà thuê giá rẻ, sắp xếp cho tụi nhỏ chỗ học."

Diệp Chi Anh nói xong có chút ưu sầu, hai cái trước chị không quan tâm lắm, công việc và nhà ở trong huyện cũng chỉ vậy thôi.Nhưng sắp xếp cho chỗ học, điều này làm chị có chút động lòng, hai đứa con chị đang theo học ở trấn trên, trình độ giáo dục của trấn thì chỉ có thế, con nhỏ còn phải ở lại trường, phụ huynh như họ cho dù có muốn quan tâm cũng chỉ có lòng mà không có sức.Nếu như có thể sắp xếp nhà ở và chỗ học, chị bằng lòng dẫn theo con đi huyện thành, chẳng sợ có khổ có mệt, chị cũng chấp nhận.Bởi vì chuyện này, mấy ngày nay vợ chồng họ đã đóng cửa cãi nhau không ít lần.Lục Áo thấy bọn họ như vậy liền biết bọn họ vẫn chưa quyết định.Lâm Mãn Chương lạc quan nói:" Anh cảm thấy hiện tại tương lai của nghề đánh bắt vẫn còn tốt, chờ đến khi bắt không được cá nữa rồi tính.

Không nói điều này nữa, Lục Áo cậu đến tìm anh có chuyện gì?"

" Muốn tìm anh hỏi thăm một chút chuyện nông trại biển, không biết anh có nghe qua khái niệm này chưa."

"Việc này?"

Lâm Mãn Chương dừng một chút, " Không có ấn tượng nhiều, chẳng qua hẳn có nghe người ta nhắc qua, làm sao vậy?"

"Tôi muốn làm một nông trại biển, khá giống lồng bè nuôi cá, tôi muốn tìm một vùng biển có điều kiện thuỷ văn tương đối tốt nên qua đây tìm ảnh hỏi thăm."

"Như vậy à — Anh đã lâu không tiếp xúc lồng bè rồi, trong chốc lát không nghĩ ra.

Cậu đợi chút để anh suy nghĩ đã, nghĩ được sẽ nói cho cậu biết."

Diệp Chi Anh chen vào nói, " Hay là cậu cứ mở ở chỗ cũ của cái bè cá đi?

Không phải cậu nói nó giống lồng bè sao, bên ngoài thôn chúng ta lúc trước người làm lồng bè nuôi cá đó, chẳng qua sau này chính phú nói làm cái này ổ nhiễm môi trường quá nên cho huỷ rồi."

Lục Áo đối diện với ánh mắt nhiệt tình của chị ấy, hỏi:" Là bãi biền bên ngoài thôn sao?"

"Đúng rồi, chẳng qua nếu đi về hướng Bắc một chút, hình như gần đó có 1 hòn đảo, lồng bè thường được đặt ở khu vực đá ngầm, bên dưới hòn đảo đó đều là đá ngầm, nghe nói dòng nước có thể cuộn lên, nuôi cá rất tốt."

Lâm Mãn Chương cũng nói:" Chỗ chị dâu cậu nói đúng thật không tệ, chỉ có điều khu vực đó không lớn, phải xem quy mô mà cậu muốn làm như thế nào?

Nếu như quy mô không lớn, chỗ đó là đủ rồi."

"Ngày mai tôi sẽ đến xem trước.

Lần đầu làm, cũng không chạy theo quy mô quá lớn, cũng không thể quá nhỏ, vài chục mẫu là được."

Lâm Mãn Chương lắc đầu, " Vậy cậu không cần đi xem nữa, chỗ đó không tới vài chục mẫu, nhiều lắm là hơn 10 thôi, chỗ đó có một chỗ rẽ, người ta thích nó sóng biển khá yên ả mới nuôi cá ở đó, tôi đoán chắc không phù hợp yêu cầu của cậu đâu."

Lục Áo không xác định, " Ngày mai tôi vẫn nên đi xem thử."

Lâm Mãn Chương hỏi:" Cậu nuôi cá có yêu cầu cụ thể nào không, chẳng hạn như nước sâu bao nhiêu, nhiệt độ bao nhiêu, có sóng biển gì gì đó không?"

"Nếu về độ sâu của nước thì có mấy chục mét là được, nhưng không được quá nông, đến lúc đó tôi sẽ nuôi khá nhiều chủng loại, nếu như quá nông sẽ không tiến hành được.

Những điều kiện khác có thể thoải mái, nói chung nhập gia tuỳ tục, tôi có thể sẽ nuôi thêm chút hải sâm, bào ngư, tôm hùm các loại."

"Vậy cái này của cậu khó nha, muốn tìm được một chỗ phù hợp không phải chuyện dễ.

Tôi sẽ giúp cậu nghĩ thử xem, gần thôn chúng ta không có nơi như vậy, nếu cậu muốn nuôi có thể lại chạy đi hơi xa."

Lục Áo gật đầu, "Vùng biển xa bờ cũng được, tốt nhất có hải đảo, tiện cho việc xây dựng kiến trúc trên đó."

Yêu cầu này có hơi cao, Lâm Mãn Chương lắc đầu, "Cậu nói thế này, tôi nhất thời không nghĩ ra được, ngày mai tôi trả lời cậu qua Wechat."

Lâm Mãn Chương nói xong, lại nhắc nhở:" Thế hệ này của chúng ta thuộc về ngư dân tuổi trẻ thế hệ mới, nếu nói về trình độ quen thuộc về vùng biển xung quanh đây thì chỉ có thế hệ anh Đại Vũ, mối quan hệ của anh ấy cũng rộng nữa, ngày mai cậu hỏi thử xem."

Chú thích:Thuỷ văn: điều kiện thuỷ văn bao gồm: Dòng chảy của nước biển (hướng, tốc độ dòng chảy) Độ mặn Nhiệt độ nước Độ sâu Độ trong, độ đục của nước Sự lên xuống của thủy triều Hàm lượng oxy hòa tan trong nước Tác động của gió, sóng, và bão biển
 
Back
Top Bottom