Siêu Nhiên [EDIT] Tôi Thấy Núi Xanh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
389010367-256-k140498.jpg

[Edit] Tôi Thấy Núi Xanh
Tác giả: vanlinhnhuocvu
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên tác phẩm: Tôi Thấy Núi Xanh
Tên

Hán Việt: Ngã Kiến Thanh Sơn
Tên tiếng Trung: 我见青山

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Văn án:
Sau khi tốt nghiệp đại học, Đường Hân về quê về quê và tiếp quản một khách sạn bình dân do ba mẹ cô mở ở dưới chân núi Hoàng Sơn.

Không ngờ thứ chờ đợi cô không phải là cuộc sống nhàn nhã uống trà, ngắm cảnh, làm bà chủ như cô tưởng tượng.

Cô tình cờ có được khả năng nghe hiểu được giọng nói của các loài sinh vật sống trên núi.

Kể từ đó, mỗi đêm khách sạn của cô đều xuất hiện một số vị khách "đặc biệt".

Cây thủy sam suýt bị trộm tìm cô để cầu cứu, khỉ đuôi ngắn tìm cô để báo động việc cháy rừng, chó vàng nhờ cô cứu chủ bị ngã xuống núi...

Sau đó, hướng đi của mọi việc ngày càng không đúng.

Linh miêu không biết đi săn chạy đến khách sạn của cô xin được nhận nuôi, sơn dương bị du khách cười nhạo là xấu xí tìm cô khóc lóc muốn thay da, gà lôi koklass xin cô giúp nó trở thành phượng hoàng.

Nghe các yêu cầu càng ngày càng quá đáng, bà chủ Đường mỉm cười bày tỏ: Các mi thấy ta giống con rùa trong hồ ước nguyện lắm à?

Một ngày nọ, khách sạn xuất hiện một vị khách mới: "Sâu trong núi Y xảy ra biến động dị thường một cách dồn dập, nếu như tiếp tục mặc kệ, thế giới này sẽ bị sụp đổ, cô phải ngăn cản những thứ đó phát sinh."

Lúc đó, bà chủ Đường của chúng ta đang phổ cập kiến thức phòng cháy chữa cháy cho người dân trong thôn, vừa dạy khỉ phải thân thiện với du khách, đồng thời phải ra ngoài bán hàng để nuôi "nhân viên" trong khách sạn.

Nghe thấy yêu cầu này, Tags: dothihaichieutruyennganvanlinhnhuocvu​
 
[Edit] Tôi Thấy Núi Xanh
Chương 1: Cây biết nói


Edit: Vân Linh Nhược VũKhách sạn Vân Trúc, tại Hoàng Sơn.Dưới chân là phiến đá xanh ướt át, cây cối hai bên đường um tùm, hoa dại đong đưa mang theo một mùi thơm thoảng thoảng đặc biệt.Mưa rơi tí trên nóc nhà theo kiến trúc Huệ Châu này.Đường Hân ngồi trên sofa ở đại sảnh khách sạn, lướt điện thoại theo thói quen.Vẫn như mọi khi, không có tín hiệu.Xuyên qua cửa sổ có thể thấy cảnh núi đồ sộ, trước mắt là nắng sớm chiếu vào núi non trùng điệp, biển mây cuồn cuộn.Đợi khi tạnh mưa, mây đen tản đi như khói.Ánh sáng dịu êm xuyên thấu qua tầng mấy, tràn vào những khoảng trống nhỏ trong khách sạn khiến khắp nơi đều loang lổ ánh sáng."

Đây là chuyện gì vậy...?"

Đường Hân nhìn về phía dãy mây mù lượn lờ ngoài cửa kính, hơi nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ u buồn.Cô bị nhốt ở đây được 8 ngày rồi.Lấy khách sạn Vân Trúc làm trung tâm, bán kính mấy dặm xung quanh đây dường như bị một bàn tay vô hình cản trợ.Ngoại trừ bức tường mây xuất hiện một cách khó hiểu này, còn chuyện khách đánh mạnh vào thế giới quan của cô hơn.Ví dụ như sớm hôm nay, cô vừa đun một bình nước sôi, khi đi qua sân vườn, cây thanh tùng trong sân đột nhiên biết nói chuyện.Thanh tùng gọi Đường Hân lại, nói rằng hôm nay thời tiết khô hanh, hỏi cô có thể giúp nó tưới nước không.Đường Hân trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ.Vì vậy, tay cô run lên, bình nước sôi trên tay vô tình bị đổ vào gốc thanh tùng.Đồng thời cùng với nước sôi là tiếng mắng của cây thanh tùng.Đường Hân bị dọa sợ, la lên một tiếng rồi vội chạy vào nhà, nằm hơn nửa ngày vẫn chưa hết shock.Cây thanh tùng trong sân chửi rủa một hồi lâu mới ngưng lại....."

Có phải mấy hôm trước leo núi mệt quá nên mình mới bị ảo giác không nhỉ...

Không bước ra khỏi khách sạn được, cây còn biết nói chuyện..."

Đường Hân đứng lên, hít sâu một hơi rồi dè dặt bước về phía sân vườn.Cô không dám bước ra ngoài mà chỉ dám thò đầu ra.Cô vừa thò đầu vừa cố gắng trấn an mình, tất cả đều là ảo giác thôi."

Cô nhìn cái gì?"

Nghe thấy cây thanh tùng hỏi mình, Đường Hân lại lần nữa thất thần."

Cô tưới nước sôi cho cây à?

Có tí kiến thức nào không?"

Sắc mặt Đường Hân trắng bệch, vội chui lại vào trong nhà.Ngồi trên sofa, cô thở hổn hển.Ba mẹ không nói cho cô biết trong khách sạn có cây biết nói chuyện!!!Khách sạn này vốn do ba mẹ Đường Hân kinh doanh.Sau khi Đường Hân tốt nghiệp, định bụng đi du lịch cho biết đó đây, ai dè vừa về đến nhà, ba mẹ đã phủi mông giaoo khách sạn cho cô quản lý.Gọi văn vở là "kế thừa gia nghiệp", hai người họ đã chờ ngày này quá lâu rồi.Sau đó, hai người túi lớn túi nhỏ ngồi lên máy bay thay cô tận hưởng cảm giác "biết đó biết đây".Nghe nói hai người đã mua sẵn vé máy bay từ trước, chỉ chờ cô về thôi.Ai đâu mà dè, vừa mới lên làm bà chủ đã gặp phải chuyện này.Đường Hân sợ hãi lần nữa cầm máy gửi tin nhắn cho ba mẹ.Tất cả tin nhắn trước kia của cô đều như đá chìm đáy bể, nhưng không ngờ lần này lại gửi được.Gia đình yêu thương (nhóm)Cây cỏ dại không có người thương yêu: [Ba, mẹ!

Rốt cuộc có chuyện gì thế, sao cây trong khách sạn lại biết nói chuyện!

Con bị kẹt ở khách sạn 8 ngày rồi!]Hermès (Mẹ): [Con nhóc này nói bậy bạ gì thế?]Tổng tài bá đạo (ba): [Cây nói chuyện à?

Nó nói gì thế?]Hermès (Mẹ): [Bớt nói nhăng nói cuội đi, vài ngày nữa ba mẹ sẽ về.]Cây cỏ dại không có người thương yêu: [Không phải...

Con xin thề với trời, con tuyệt đối không nói nhăn nói cuội, có phải ba mẹ giấu con cái gì không?]Tổng tài bá đạo (ba): [Ừ thì cũng có...]Cây cỏ dại không có người thương yêu: [Nói cho con nhanh lên!!!]Tổng tài bá đạo (ba): [Ba với mẹ con định sinh thêm một đứa.]Nhìn tin nhắn của "phụ hoàng" nhà mình, Đường Hân đờ người ra.Cây cỏ dại không có người thương yêu: [Đừng đùa nữa!

Con đang nghiêm túc!

Rốt cuộc khách sạn bị làm sao vậy!

Đừng để đến lúc tận thế, ba mẹ nên ngự kiếm thì ngự kiếm, nên dùng khinh công thì dùng khinh công, nên mọc cánh thì mọc cánh, còn con thì bị bỏ lại, nghệch mặt chạy bằng hai chân đấy nhá!]Tổng tài bá đạo (ba): [Nói bậy, con còn có xe điện mà!]Đường Hân: "..."

Cô biết ba mẹ không tin, cho là cô đang làm mình làm mẩy để họ sớm về.Cô gửi thêm mấy tin nhắn nữa, nhưng không hiểu sao lại bị mất sóng.Đường Hân còn muốn nói tiếp, tuy nhiên tín hiệu nói đứt là đứt, khiến cô không biết làm gì hơn.Sớm biết thế thì cô đã gọi cảnh sát trước rồi.Tuy nói tình huống này dùng khoa học cũng khó mà giải thích, báo cảnh sát chưa chắc có ích nhưng vẫn tốt hơn đi lãng phí thời gian với ba mẹ.Thời gian bây giờ đã đến trưa, mí mắt cô không ngừng muốn khép lại.Thể xác và tinh thần mệt mỏi, Đường Hân co rúc trên sofa.

Bị kẹt mấy ngày nay, cô gần như không thể ngủ được.Cô mơ mơ màng màng chợp mắt, chờ lần nữa mở mắt ra đã là nữa đêm.Đường Hân liếc nhìn thời gian.00:06Trước mắt, Đường Hân đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, cả ngày rồi cô chưa ăn gì cả.Thức ăn từ những nơi khác đều bị cô ăn sạch, chỉ có trong bếp vẫn còn đôg ăn, nhưng muốn tới phòng bếp phải đi qua khúc sân có cây thanh tùng quỷ dị kia.Đường Hân đấu tranh tư tưởng rất lâu."

Không phải chỉ biết nói chuyện thôi sao..."

Ánh mắt cô dần trở nên kiên định.Hình như cây thanh tùng kia không có ác ý với cô, cũng không thể vì sợ mà khiến mình chết đói.Cuối cùng cô lấy hết can đảm để tiến vào sân.Ánh trăng xuyên qua tầng mây thưa thớt, chiếu loang lổ vào tứ hợp viện mang phong cách Huệ Châu.Cây thanh tùng đứng sừng sững trong gió đêm, cành cây vươn lên bầu trời đêm, lá cây thưa thớt lộ ra vài ánh sao hòa cùng ánh sáng lờ mờ của đèn trong sân.Đường Hân quan sát một hồi vẫn không thấy có gì bất thường.Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rón rén đi qua gốc thanh tùng."

Làm gì vậy, cả ngày cứ làm mấy thứ khác người!"

Vừa mò tới góc tường phòng bếp đã nghe cây thanh tùng lên tiếng lần nữa.Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Đường Hân vẫn bị sợ hết hồn."

Mi rốt cuộc là thứ gì, là người hay ma, có phải muốn hại ta hay không...

Ba mặt một lời đi!!!"

Đường Hân cảm thấy da đầu tê dại, máu dồn lên não, không biết lấy đâu ra sức, cô la lên."

Tôi là cây mà."

Giọng của thanh tùng vô cùng bình tĩnh.Đường Hân: "Nhưng mi biết nói chuyện..."

Giọng cây thanh tùng lộ ra vẻ khó hiểu: "Tôi vẫn luôn biết mà, chẳng qua mấy người không nghe được thôi."

Chân mày Đường Hân nhíu lại: "Vậy sao bây giờ ta có thể nghe mi nói?

Đúng là gặp quỷ mà!"

Thanh tùng: "Đừng bi quan, có lẽ cô bị bệnh thôi."

Khóe miệng Đường Hân co giật: "Ta cảm ơn mi!"

Thấy thanh tùng không có vẻ như muốn hại mình, sự sợ hãi của Đường Hân đã tiêu mất phân nửa.Thanh tùng: "Không cần khách sáo, sau này chỉ cần tưới nhiều nước giúp tôi, rãnh rỗi thì giúp tôi đuổi côn trùng là được...

À mà thôi, cô thích tưới nước sôi."

Đường Hân: "..."
 
[Edit] Tôi Thấy Núi Xanh
Chương 2: Chuyến thăm đêm muộn


Edit: Vân Linh Nhược Vũ"Meow~"Lúc này, một con mèo hoang màu cam cực kì mập nhảy lên tường, nó xổm người quan sát Đường Hân.Con mèo hoang này đã ở đây nhiều năm, Đường Hân thường xuyên cho nó ăn.Một người một mèo nhìn nhau một hồi lâu."

Mimi, đừng nói với chị em cũng biết nói chuyện đấy nhé..."

Trong không khí im lặng đến quỷ dị, Đường Hân chủ động mở miệng, cô rất sợ mèo mập đột nhiên lên tiếng.Quýt mập* phe phẩy cái đuôi trơn bóng: "Không nhiều."(*) Ở bên Trung có câu: Mười con mèo cam thì hết chín con mập, con còn lại thì siêu mập (十只橘猫九只胖, 还有一只特别胖), nên mèo cam hay được gọi là quýt mập Thật khiêm tốn...Đường Hân: "..."

Thế giới quan của cô đã nát còn hơn chữ nát rồi.Sau khi lấy lại bình tĩnh, Đường Hân bỗng nhiên nghĩ thông suốt.Bị nhốt ở đây là quá ly kì rồi.Bây giờ mèo với cây biết nói chuyện hình như cũng không quá khó để chấp nhận cho lắm.Sau cơn sợ hãi tiêu tan, thứ ập đến tiếp theo chính là tò mò.Cô cứ mở ra hộp pandora mới, bắt đầu cùng quýt mập nói chuyện.Cô mở vòi nước để tưới nước giúp cây tùng, kế đó còn lấy thức ăn cho mèo trong khách sạn cho quýt mập ăn.Lại đây hết đi!"

Cảm ơn chị!"

Quýt mập nhảy xuống tường, lễ phép cảm ơn Đường Hân sau đó mới bắt đầu ăn.Đường Hân nhìn về phía cây thanh tùng: "Ta bị nhốt ở đây đã mấy ngày, mi có biết tại sao không...

Phải làm sao mới có thể ra ngoài?"

Vừa mới giúp nó tưới nước xong, bây giờ moi chút thông tin cũng là bình thường thôi nhỉ."

Cô bị nhốt ở đây mới có mấy ngày."

Giọng của thanh tùng vô cùng bình tĩnh, chẳng có tí gợn sóng nào: "Tôi bị nhốt ở đây biết bao năm rồi."

Đường Hân: "..."

Xin lỗi, quấy rầy rồi!Thanh tùng: "Tôi từng nghe nói, cử động không bằng yên tĩnh, cử động nhiều chết nhanh, cô chạy loạn cái gì, nằm yên một chỗ không tốt sao."

Đường Hân quan sát cây thanh tùng một lượt: "Mi nghe ai nói?"

Thanh tùng: "Ba mẹ cô...

Mỗi lần mẹ cô kêu ba cô làm việc, ba cô đều nói vậy, tôi cảm thấy rất có lý, tôi cũng không cử động, sống được lâu hehe."

Đường Hân: "..."

Cô hỏi một hồi lâu, cuối cùng quýt mập và thanh tùng đều không biết nguyên nhân.Đường Hân thở dài, có chút mất mác: "Tôi đã bị kẹt ở đây nhiều ngày, nếu không thể thoát ra, sợ rằng sớm hay muộn cũng sẽ bị chết đói."

Quýt mập ăn xong viên hạt cuối cùng, lần nửa ngồi xổm dưới đất mở miệng: "Đừng sợ, em bắt chuột cho chị ăn."

Đường Hân cười gượng gạo: "Em nghĩ hay lắm."

"Haiz, chuột cũng có lúc bắt hết mà."

Đường Hân đang nghĩ, buộc miệng thốt ra một câu như vậy.Nếu cứ tiếp tục như vậy, thức ăn cho mèo không còn, chuột bị bắt hết, sợ rằng quýt mập cũng sẽ bị chết đói.Cây thanh tùng thì ngược lại không tệ đến thế, dù không có người chăm sóc thì vẫn còn mưa, vẫn có thể sống sót.Đường Hân: "Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng phải gặm vỏ cây mất thôi."

Không biết có phải ảo giác hay không, cô thấy cành cây thanh tùng run lên, có lẽ là gió đêm thổi.Cuối cùng Đường Hân dứt khoác ôm quýt mập dè dặt bước ra cửa khách sạn.Về phần tại sao phải dẫn mèo theo, chủ yếu bởi vì cô sợ.Nếu không phải thanh tùng không mang theo được, cô thậm chí muốn vác nó cùng đi ra cửa...."

Chị ơi, chị ấm quá."

Quýt mập cũng không giãy giụa mà thoải mái híp mắt, mặc cho Đường Hân ôm.Đường Hân: "Lòng chị lạnh..."

Quýt mập ngáy khò khò: "Chị đừng sợ nha, em sẽ bắt chuột cho chị ăn."

Đường Hân: "Vậy chị càng sợ hơn..."

Nếu không phải sợ mất nước, Đường Hân thật sự muốn rơi vài giọt nước mắt.Cô thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh khách sạn hết thức ăn, quýt mập ấm áp ngậm con chuột tặng cô rồi.Sống không bằng chết.Hai loài động vật cô sợ nhất trên thế giới này là chuột và rắn đấy!Bên ngoài khách sạn không hề tối đen như mực mà ngược lại, mọi vật dưới ánh trăng chiếu rọi tựa như đều nhiễm một vầng sáng mông lung.

Hai bên đường là hoa cỏ lay động trong gió đêm cùng với cây cối cao thấp chằng chịt.Hai con chim đậu trên nhánh cây, nhìn Đường Hân không chớp mắt.Khi nhìn vào con mèo cam trong lòng cô, ánh mắt chúng dường như mang theo chút cảnh giác và khinh thường."

Lại là con mèo ngu ngốc đó, tôi ghét nó, lần trước nó còn muốn bắt tôi."

"Cẩn thận một chút, nó biết leo cây đấy!"

"Nó biết leo cây thì sao chứ, nó đâu biết bay!"

"Có lý!"

Cuộc đối thoại của hai con chim bị Đường Hân nghe rõ vanh vách.Trong lòng cô cũng không nổi lên gợn sóng nữa.Dẫu sao thì cây trong nhà và mèo hoang đều biết nói chuyện, chim có biết thì cũng hợp lý.Mấy phút sau, Đường Hân đi đến một con suối nhỏ, phía trước xuất hiện một vầng sáng yếu ớt.Nơi này dường như tách biệt với trời đất, tạo nên một thế giới riêng, rất khó để tiến về phía trước.Cô vươn tay sờ thử.Nơi màn sáng truyền đến cảm giác lạnh như băng, giống như một tấm gương vô hạn.Cô lại thấy ngọn núi ở phía xa cũng phát ra ánh sáng kì dị như vậy, trông rất giống như hơi thở sáng tối luân phiên.Nhìn dãy núi lấp lánh ngoài xa, Đường Hân không nhịn được mà rùng mình, bàn tay đang ôm mèo cam cũng siết chặt hơn."

Chị ơi, chị bóp chết em rồi thì sau này ai bắt chuột cho chị ăn!"

Quýt mập cảm nhận được lực tay của Đường Hân, không nhịn được mà kêu meo meo.Đường Hân: "Em không bắt được thứ khác sao?"

Quýt mập: "Cóc có được không?"

Đường Hân: "..."

Không biết qua bao lâu, ánh sáng nơi phương xa biến mất, Đường Hân vẫn chưa từ bỏ ý định, ôm mèo cam đi khắp nơi để tìm lối ra.Cả đêm Đường Hân đi dạo hai ba vòng vẫn không thấy hi vọng rời đi.Trên đường quay về khách sạn, hai con chim khi nãy bay qua đỉnh đầu cô."

Con rắn đó lớn quá!"

"Nó cao hơn cái cây, còn to hơn cái cây nữa!"

"Thì ra rắn cũng được đẻ ra từ đá!"

...Sau khi trở về khách sạn, quýt mập nhảy khỏi ra lòng Đường Hân."

Đi lượn ở đâu đấy?"

Thấy Đường Hân trở lại, thuộc tính nói nhiều của cây thanh tùng lại bộc phát.Không đợi Đường Hân đáp lời, tiếng gõ cửa dồn dập đột ngột vang lên.Quýt mập "meo" một tiếng nhảy lên bờ tường, lông dựng đứng lên, chớp mắt đã biến mất dạng.Đường Hân bật cười: "Chỉ thế thôi..."

Nghe tiếng gõ cửa thôi đã chạy trốn, vậy mà còn nói sẽ bắt chuột cho cô?Nghe tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt Đường Hân chợt sáng lên.Có tiếng gõ cửa nghĩa là có người đến, nói không chừng có thể nhờ họ giúp thoát khỏi đây!
 
[Edit] Tôi Thấy Núi Xanh
Chương 3: Vị khách 'người' đầu tiên


Edit: Vân Linh Nhược VũTrước cửa khách sạn."

Ai đó?"

Đường Hân dè dặt hỏi.Nếu là trước kia, người gõ cửa trong tầm này chắc chắn là du khách đến Hoàng Sơn.Nhưng hiện tại, sau khi trải qua quá nhiều chuyện kì bí thì cô không dám chắc nữa."

Khách."

Ngoài cửa truyền đến giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông.Đường Hân áp sát vào cửa sắt, nhìn vào mắt mèo.Dưới ánh trăng chiếu rọi, có thể thấy rõ người bên ngoài là một chàng trai trẻ tuổi, mặc quần áo đen thêu họa tiết chìm, cổ áo có vẻ hơi xốc xếch.Trên quần áo và tóc anh ta dính đầy bụi đất, thậm chí hình như còn dính cả mạng nhện.Đường Hân trầm tư mấy giây, hỏi: "Xin hỏi anh từ đâu đến đây vậy?"

Giọng của anh ta hơi trầm thấp: "Núi Y."

"Núi Y?"

Đường Hân cau mày, bàn tay đang nắm cửa cũng thu lại.Núi Y hình như là tên gọi cổ xưa của Hoàng Sơn, nhưng từ thời nhà Đường trở đi, nơi này đã đổi tên thành Hoàng Sơn, hiện tại hầu như không còn ai gọi Hoàng Sơn là núi Y cả.Cô không dám tiếp tục lên tiếng, trái tim đập nhanh liên hồi.Lúc nghe cây thanh tùng và mèo cam biết nói, cô cũng không sợ đến vậy.Nơi này đã bị năng lượng không rõ phong tỏa, đột nhiên lại xuất hiện một người đàn ông trước cửa khách sạn.Thanh tùng sinh trưởng ở đây, quýt mập xin ăn lang thang ở đây, còn người này thì từ đâu chui ra?Vừa rồi cô ôm mèo cam đi dạo mấy vòng xung quanh rõ ràng không thấy một bóng người nào hết.Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người, dùng móng chân để nghĩ cũng biết có chuyện không đúng.Tiếng gõ cửa vẫn vang lên, không có dấu hiệu ngừng lại.Đường Hân nói: "Khách sạn chúng tôi hiện đang ngừng kinh doanh, mời anh đi nơi khác."

Chàng trai trầm mặc mấy giây: "Nơi này hiện đang bị phong tỏa, rất khó để rời đi."

Điều này thì cô không nghi ngờ, dù sao cô cũng đã tự trải nghiệm."

Vậy anh xem thử điện thoại anh có sóng không?"

Đường Hân cho rằng chỉ cần liên lạc được với người bên ngoài, có lẽ sẽ tìm được người hỗ trợ.Trong không gian yên tĩnh, giọng chàng trai toát lên vẻ nghi ngờ: "Tôi không hiểu lời của của bà chủ cho lắm, có lẽ do tôi mới từ đá chui ra không lâu, không kịp ăn khớp với thời đại này lắm."

Mỗi chữ từ miệng anh ta Đường Hân đều hiểu, nhưng đặt chung một chỗ thì...Anh ta không biết điện thoại và sóng, còn nói mình từ đá chui ra."

Anh họ Tôn à?"

Đường Hân thốt lên theo bản năng.Từ cục đá chui ra cô chỉ nghĩ đến "con khỉ nào đó" thôi.Hôm nay, cây trong nhà biết mắng người, mèo hoang cũng biết cảm ơn.

Cho dù nhảy ra một con khỉ, cô cảm thấy cũng không phải không thể chấp nhận.Nhưng nhìn đi nhìn lại cô cũng không thấy đây giống khỉ.Cô lại đột nhiên nhớ đến lời của hai con chim khi nãy...Có rắn từ đá chui ra...Khắp nơi bên ngoài khách sạn lộ ra ra vẻ quỷ dị, Đường Hân không dám nói tiếp.Không sợ anh ta nói bậy, chỉ sợ anh ta nói thật.Người từ cục đá nứt ra, cách nói chuyện kì lạ, đây có thể là một người đoan chính sao!Chàng trai: "Phiền chủ quán mở cửa."

Đường Hân xua tay: "Không mở được."

Anh ta gật đầu: "Ừ, đã vậy thì tôi sẽ tự vào."

Tự vào?Đường Hân nhíu mày, còn chưa kịp nghĩ kĩ thì...RẦM!!!Lực va chạm cực lớn làm cửa sắt bị văng ra, Đường Hân cũng theo đó bị lảo đảo.Đường Hân lộ vẻ ngạc nhiên.

Cùng lúc đó, chàng trai kia đã bước tới trước mặt cô, đôi mắt lộ ra vẻ dịu dàng.Đường Hân la lên một tiếng, xoay người chạy vào trong sân, thuận thế khóa cửa sân lại, cô vội núp sau lưng cây thanh tùng."

Cô sợ sệt gì đó?"

Giọng thanh tùng vang lên bên tai Đường Hân."

Tôi gặp quỷ!"

Sắc mặt Đường Hân cực kì hốt hoảng, cô thở hồng hộc đáp.Thanh tùng: "Quỷ hả?

Trên đời này làm gì có quỷ, cô phải tin vào khoa học."

"Hả?"

Đường Hân nhịn không được liếc thanh tùng mấy lần.Câu này ai nói cũng được, nhưng phát ra từ miệng nó nói thì có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?Trước kia là một thân cây bình thường, bây giờ cứ nói như cái máy ấy.Đường Hân chưa kịp nói tiếp thì lại một tiếng "rầm" nữa vang lên, cửa sân cũng bị mở ra."

Nhìn kìa, mi mau nhìn kìa!"

Đường Hân dùng sức vỗ thân cây, chỉ vào người bên cạnh cửa sắt.Giọng thanh tùng không vui: "Ai yo, nhẹ một chút, vỏ cây bị cô đánh rớt rồi kìa!"

Đường Hân lập tức dừng lại động tác: "Mi có bản lĩnh gì hay không, đuổi anh ta đi..."

Thanh tùng trầm tư trong chốc lát: "Bản lĩnh thì cũng có, là mắng người á!

Học từ ba cô, cô được chứng kiến rồi đó."

Đường Hân: "..."

Lúc này, người đàn ông quét mắt một lượt, khi nhìn thấy Đường Hân núp sau cây thanh tùng, anh ta rất lễ phép gật đầu.Rồi nở một nụ cười lạnh như băng.Anh ta muốn nói gì đó, nhưng dường như lại bị thứ gì đó bên trong khách sạn hấp dẫn, dẫn đến anh ta không bước vào trong sân mà lại xoay người trở ra phòng khách.Thanh tùng nói nhỏ: "Nóng tính ghê, nhìn cũng không giống người tốt, cô phải cẩn thận đó."

Đường Hân đổ mồ hôi hột: "Còn cần mi nói hả."

Đường Hân lấp ló sau cây thanh tùng nửa ngày, bỗng nhiên lại nghĩ thông suốt.Đã đến nông nỗi này rồi, cô còn gì mà sợ nữa chứ!Vì thế, cô lấy can đảm đi vào nhà.Trong phòng khách đèn đuốc sáng choang, tivi siêu mỏng treo tường đang phát chương trình.Khách sạn này mặc dù được trang hoàng theo phong cách cổ xưa, nhưng vật dụng bên trong đều đầy đủ tiện nghi như các khách sạn khác.Trên tivi, một nữ phóng viên đang phỏng vấn một bạn nhỏ đội mũ: "Chào bạn nhỏ, sau này lớn lên em muốn làm gì?"

Mà người đàn ông đứng trước tivi đang xem đến hăng say."

Rốt cuộc anh là ai?"

Trong lòng Đường Hân dâng lên một trận lửa vô hình, cô đã chịu đủ rồi.Cho dù có chết thì cũng phải chết cho sảng khoái.Bị cắt mất mạch cảm xúc, chàng trai chậm rãi xoay người.Đôi mắt kia nào còn vẻ dịu dàng, con ngươi dài hẹp lộ ra vẻ lạnh lùng đến đáng sợ."

Sau này lớn lên em muốn làm gì?"

Anh ta bắt bước giọng điệu của nữ phóng viên.Trong nháy mắt, Đường Hân dường như cảm thấy trên mặt anh ta có một lớp vảy như ẩn như hiện, cơn tức giận trong lòng và dũng khí đều bị bay sạch.Cô lần nữa nhớ lại đoạn đối thoại của hai con chim.Thật là một con rắn lớn...Từ trong đá chui ra.Cô ngây người, trả lời theo bản năng: "Tôi nghĩ là tôi không lớn được nữa..."

Chàng trai chỉ vào tivi, trên mặt mang theo vẻ tò mò: "Bà chủ, đây là cái gì?"

Đường Hân nghệt mặt: "Tivi, chín mươi tám in..."

"Cái đó thì sao?"

Đường Hân: "Đèn điện, 60 watt..."

Chàng trai: "Còn có..."

Đường Hân: "Nước máy, hai tệ sáu một khối."

"Bà chủ hình như rất sợ."

Thấy sắc mặt Đường Hân hơi lạ, chàng trai mặt không biến sắc hỏi thăm.Đường Hân: "???"

Cô chẳng lẽ không nên sợ sao?Chàng trai nhẹ giọng nói: "Không cần lo, tôi rất kiên nhẫn, sẽ không dễ dàng làm tổn thương người khác."

Đường Hân run lẩy bẩy, nếu không phải khi nãy cô suýt bị cửa sắt đè thành bánh thịt, cô có lẽ sẽ tin.Kiên nhẫn là gì, cô hoàn toàn không thấy!Cô chỉ thấy người một lời không hợp liền đá hỏng hai cánh cửa sắt thôi.Đường Hân thận trọng nói: "Mọi người đều là người văn minh, có chuyện gì thì có thể từ từ nói..."

Chàng trai nhìn Đường Hân một cái, giọng vững vàng: "Nhưng tôi đâu phải người."

Khóe miệng Đường Hân hơi co giật.Không... không phải người?!Thấy mặt Đường Hân phờ phạc, chàng trai chỉ vào sofa, lạnh lùng nói: "Lại đây ngồi đi."

Hai chân Đường Hân run như cầy sấy: "Tôi... chân tôi nhũn ra rồi... không đi nổi..."

Chàng trai gật đầu, bày tỏ mình đã hiểu, vì vậy sửa lời: "Vậy lăn tới đây ngồi xuống, tôi có chuyện muốn cầu xin cô."

Đường Hân: "..."

Quả nhiên không phải người...Thử nghe xem, đây là tiếng người à?Đây là thái độ cầu xin người khác đó hả???
 
[Edit] Tôi Thấy Núi Xanh
Chương 4: Cô phá nó đi


Edit: Vân Linh Nhược VũChàng trai miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mà anh ta cho là hiền lành: "Cô biết không, năm đó vì một số nguyên nhân nên tôi bị trọng thương, nhiều năm không khỏi bệnh, phải tìm một loại thuốc quý để làm thuốc dẫn."

Nghe vậy, Đường Hân tỏ vẻ không hiểu: "Tôi không biết."

Cô còn không biết anh ta là ai nữa là.Nụ cười trên mặt chàng trai không kéo dài được lâu, đáy mắt hiện lên một tia tàn ác khó mà phát giác: "Nhưng tôi cảm thấy cô nên biết mới phải."

"À đúng, đúng đúng, tôi biết, tôi ra nhà thuốc mua cho anh được không?"

Đường Hân vội gật đầu lia lịa.

Người này bị bệnh thần kinh mà!

Không cần phải so đo với anh ta!Ánh mắt chàng trai mang theo vẻ ngờ vực: "Nhà thuốc có bán phượng hoàng sao?"

Phượng hoàng?Đường Hân á khẩu.Chàng trai nói: "Vết thương của tôi cần máu của Bạch Phượng Hoàng làm thuốc dẫn, cô đi lấy máu giúp tôi đi."

Đường Hân mờ mịt: "Ai?

Tôi sao?"

Thấy chàng trai bày ra vẻ đương nhiên, Đường Hân cảm thấy đầu mình sắp bốc khói luôn rồi.Loài sinh vật trong truyền thuyết như phượng hoàng cô chỉ mới thấy trong tivi với tiểu thuyết thôi đấy.Lại nói, chưa kể trên đời này có hay không, cho dù có đi, anh ta kêu một con gà mờ như cô đi lấy máu phượng hoàng á?Anh ta bị thương ở đầu à?Đường Hân: "Tôi còn không biết phượng hoàng ở đâu."

Chàng trai: "Tôi biết."

Đường Hân: "Thật ra chắc anh biết tôi chỉ là một phàm nhân trói gà cũng không chặt..."

Chàng trai: "Cho nên cô cũng không muốn giúp tôi?"

Đường Hân cảm thấy chắc hẳn mình không thể nói đạo lý với người này, vì vậy cô động não, đột nhiên nghĩ đến gì đó, cô lập tức giải thích: "Tôi...

đương nhiên muốn giúp rồi.

Chỉ là...

Tôi không ra được, nơi này cứ như bị một lá chắn vô hình phong tỏa... anh biết cách để ra ngoài không?"

Cô cảm thấy lý do này thật sự không thể chê vào đâu được, không phải cô không muốn giúp mà chỉ là lực bất tòng tâm thôi.Chàng trai liếc ra ngoài trời một cái: "Cô phá nó thì có thể ra ngoài thôi."

Đường Hân ngớ người: "Phá?

Làm sao để phá?"

Chàng trai hơi nheo mắt: "Cái đó phải hỏi cô, sao cô lại hỏi ngược lại tôi?"

Đến đây Đường Hân có thể khẳng định người này chắc chắn bị thương ở đầu.Những gì anh ta nói cô hiếm khi có thể hiểu hết, còn khó hiểu hơn cả tiếng Anh nữa!

Chàng trai nhìn Đường Hân: "Đây là lần đầu tiên tôi cầu xin người khác, tôi không hi vọng có lần thứ hai."

Đường Hân: "..."

Đây là lần đầu tiên cô biết cầu xin người có thể dùng loại thái độ này, bản chất không khác gì kề dao vào cổ để uy hiếp cả.Dưới sự yêu cầu của chàng trai, Đường Hân dẫn anh ta lên lầu hai, tìm một phòng sạch sẽ cho anh ta nghỉ ngơi."

Chờ tôi nghỉ ngơi xong, nếu vẫn chưa phá được..."

Không chờ Đường Hân ra khỏi cửa, giọng nói lạnh như băng của anh ta khiến cô run lên.Mặc dù không nói hết câu, nhưng ai cũng có thể hiểu ý.Thì cái mạng nhỏ này của cô khó mà giữ được!...Đường Hân vừa ra đến vườn đã nghe thanh tùng ngâm nga một khúc nhạc."

Sao vậy?

Sao trông cô chán nản thế?"

Thấy Đường Hân, thanh tùng lên cất tiếng hỏi."

Ta sợ rằng mình không sống được lâu nữa, thứ đồ chơi kia không phải người, là một con rắn nứt ra từ đá...

Hơn nữa, anh ta bắt ta đi bắt phượng hoàng.

Ta nói ta không ra được, anh ta bắt ta phá kết giới!

Ta làm gì có bản lĩnh đó!"

Vẻ mặt Đường Hân y như đưa đám.So với anh ta, vẫn là thanh tùng tốt hơn.Giọng thanh tùng hiếm khi đứng đắn: "Sau khi cô chết thì chôn ở chỗ tôi, làm phân bón cho tôi được không?"

Đường Hân: "..."

Cô xin rút lại câu vừa rồi, cái cây này cũng không phải thứ tốt lành gì.Thanh tùng: "Ai za, tôi chỉ đùa với cô thôi, dù gì tôi cũng nhìn cô lớn lên mà."

Đường Hân "hừ hừ" hai tiếng mới lặng lẽ thả cái rìu rỉ sét trong tay xuống.Thanh tùng trầm mặc một hồi mới nói: "Hay là tôi dạy cô cách cảm nhận năng lượng nhé?"

Cảm nhận năng lượng?Nghe có vẻ lợi hại nhỉ?Không phải lúc trước nó nói bản lĩnh duy nhất của nó là mắng người sao?Đường Hân nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"

Giọng thanh tùng ôn hòa: "Vạn vật đều có linh tính, đều có thể cảm nhận được năng lượng tồn tại, khác nhau chẳng qua chỉ nằm ở phương pháp, mà sau khi nắm giữ phương pháp mới tính là mở ra cánh cửa của thế giới."

Đường Hân chỉ nghe mà đã thấy nhiệt huyết sôi trào: "Được, mi nói đi, ta làm theo."

Thanh tùng nói: "Bây giờ, trước tiên chúng ta hãy cảm nhận sức nóng của mặt trời."

Đường Hân nghi ngờ: "Bây giờ sao?"

Thanh tùng đáp: "Đúng, chính là bây giờ."

Đường Hân cau mày: "Nhưng bây giờ là buổi tối mà...?"

Chỉ có âm thanh của gió đêm.Đường Hân: "Sao mi không nói tiếp?"

Không đợi Đường Hân tiếp tục truy hỏi, trên lầu hai đột nhiên truyền đến tiếng vang cực lớn, khiến dây thần kinh của cô căng như dây đàn.Mới đây không lâu cô vừa mới dẫn "vị đại gia" kia lên đó nghỉ ngơi, không cần nghĩ cũng biết động tĩnh này do ai tạo nên.Đường Hân không dám trì hoãn, vội chạy nhanh lên lầu hai.Vào lúc này, chàng trai đang không mặc áo, ánh mắt hung ác đang đảo qua đảo lại trước cửa.Trong phòng là một mảnh hỗn độn.Bàn trà mới mua đã nát bấy, điều hòa treo tường bị kéo xuống nặn thành hình cái bánh, ngay cả tivi cũng bị thủng một lỗ lớn.Những đồ gia dụng này đều do ba mẹ cô vừa thay mới....Khách sạn vận hành dưới tên cô đến nửa đồng tiền lời vẫn chưa sinh ra, mà lại hao hụt về tài chính trước.Biết vậy ban đầu cô đã không về đây...Cô đã làm gì mà trêu chọc phải tên sát tinh này vậy!Chưa đưa cho cô được đồng tiền trọ nào đã mang đến tổn thất kinh tế nghiêm trọng cỡ đó rồi!Anh ta cho rằng cô sợ à?Đường Hân tức giận định mắng, lại bị ánh mắt lạnh lùng của anh ta kéo về thực tại.Được rồi, cô sợ thật.Đường Hân miễn cưỡng rặn một nụ cười, hỏi nhỏ: "Có chuyện gì vậy?"

Giọng chàng trai lạnh lùng: "Lấy chút nước tới đây."

Đường Hân liếc tủ lạnh nằm trong góc, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Vẫn may chưa đập sạch sành sanh.Đường Hân lấy một chai nước thủy tinh đưa cho anh ta.Uống nước xong, lại qua mấy giây, dường như tâm trạng đã khôi phục chút ít, chàng trai mới lần nữa ngồi về trên giường.Đường Hân quan sát sắc mặt dần dần "ấm lại" của chàng trai, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.Chẳng lẽ chỉ vì khát không tìm được nước nên anh ta mới đập khách sạn sao?"

"Phá được chưa?"

Chàng trai hỏi.Mới được có bao lâu đâu!Đường Hân dè dặt trả lời: "Có thể... phải cần thêm một ít thời gian, vì tôi tương đối ngốc..."

Đường Hân còn chưa kịp dứt câu đã nghe một tiếng "ầm" vang lên.Theo âm thanh chói tai vang lên, chai thủy tinh trong tay anh ta hóa thành mảnh vụn văng tung tóe."

Được."

Anh ta gật đầu, đồng tử chậm rãi chuyển động: "Không sao, tôi rất kiên nhẫn, cho cô thêm chút thời gian để nghiên cứu."

Đường Hân vội gật đầu lia lịa, xoay người rời đi."

Bây giờ đã nghiên cứu xong chưa?"

Không đợi Đường hân bước ra khỏi cửa, giọng nói lạnh lùng lại lần nữa vang lên.Đường Hân: "???"

Cô liếc thời gian trên đồng hồ treo tường, chắc chỉ mới mười giây thôi.Đây chính là thứ anh ta gọi là rất kiên nhẫn ấy hả?Đường Hân không biết lấy đâu ra dũng khí, hiếm khi cương quyết nói: "Anh có thể kiên nhẫn một chút không, tôi còn chưa ra khỏi phòng đâu đấy!"

"Ừ...

Làm phiền giúp tôi đổi phòng."

Đường Hân: "..."

Đường Hân tháo toàn bộ thiết bị điện bên phòng sát vách ra, mới thoáng yên tâm cho anh ta vào ở.
 
[Edit] Tôi Thấy Núi Xanh
Chương 5: Đá biết nói


Edit: Vân Linh Nhược VũLàm xong tất cả, Đường Hân rón rén đóng cửa phòng.Cô trở về sảnh khách sạn, đang muốn dọn dẹp thì lại nghĩ đến "mức kiên nhẫn" của người kia.

Đoán rằng thời gian cho cô không còn nhiều, vì thế, cô buồn bã thở dài, mặc áo khoác rồi bước ra khỏi khách sạn.Gió đêm trên núi thật lạnh, Đường Hân rùng mình, tức giận nhìn về phía lầu hai của khách sạn.Cô làm sao biết cách phá vỡ cái lớp kết giới kia!Nếu cô có cách thì cũng không đến nổi bị kẹt ở đây những ngày qua.Rèm cửa không đóng, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy chàng trai đang khỏa nửa thân trên.Vào lúc này, trên mặt chàng trai đầy vẻ tò mò, anh ta đang học theo động tác của Đường Hân, mở cửa tủ lạnh ra, lấy ra một lon coca cola, đặt lên chóp mũi ngửi thử một cái.Dường như chưa từng nhìn thấy loại lon này, anh ta không ngừng lắc nó.

Đến khi phát hiện ra bí quyết, anh ta kéo nắp khoen ra, coca lập tức phun đầy mặt.Giây tiếp theo, con ngươi anh ta nổi lên vẻ hung ác, lon nước cũng bị bóp đến nát bấy.Thấy vậy, Đường Hân chợt bình tĩnh lại.Nhìn xem, có gì phải so đo với anh ta chứ?Coi như mình đang quan tâm một kẻ bị thiểu năng trí tuệ là được thôi.Đường Hân đi hơn hai dặm cuối cùng cũng đến được chỗ lớp kết giới kia.Vào lúc này, trời đã bắt đầu tờ mờ sáng.Hai con chim lúc trước cũng đang quanh quẩn ở đây."

Bốp!"

"Bốp!"

Nhìn thấy hai con chim ngốc cứ tông vào lá chắn vô hình một cách lặp đi lặp lại, ngay cả lông trên người cũng rụng mấy cái, Đường Hân nhịn không được, hỏi: "Không đau sao?"

Nghe tiếng thôi cô đã thấy đau rồi.Chim xám: "Không ra được..."

Chim trắng: "Dùng chút sức là được thôi."

Chim xám: "Ok!"

Đường Hân đang đứng xem kịch đột nhiên thấy trán hơi nóng.Cô theo bản năng đưa tay lên sờ thử, hơi dính dính."

Hả?"

Đường Hân đưa tay lại gần xem thử, sắc mặt chợt trở nên khó coi."

Đừng tông nữa, ị phân luôn rồi kìa!"

Đường Hân tỏ vẻ ghét bỏ, nhìn lên trời, nói.Chim xám: "Ồ?

Nhân loại kia đang nói chuyện với chúng ta sao?"

Chim trắng: "Đương nhiên không phải, cô ta đang nói chuyện một mình thôi."

Đường Hân: "Ai nói chuyện một mình, ta đang nói chuyện với hai mi đấy."

Chim xám vỗ cánh: "Sao cô ta biết nói chuyện?"

Chim trắng: "Ngu ngốc, loài người đương nhiên biết nói chuyện!

Ê khoan, từ từ đã, sao cô ta có thể nghe hiểu lời chúng ta nói?"

Chim xám: "Tin chấn động!

Tin chấn động!

Mau đi kể cho mọi người!"

Đường Hân: "..."

Nhìn hai con chim bay đi mất dạng, Đường Hân không khỏi câm nín.Do dung lượng não quá nhỏ sao?Biểu hiện này kém xa quýt mập với thanh tùng.Đường Hân cũng không để ý đoạn nhạc đệm nho nhỏ này mà tiếp tục nghiên cứu kết giới.Cô đưa tay sờ thử một cái.Hơi mát và mượt mà, cảm giác như đang sờ vào thủy tinh vậy.Cô chỉ có thể thử đi thử lại theo cách của mình.Đường Hân ôm hòn đá đen to lớn duy nhất trên mặt đất lên.

Chợt, cô dùng hết sức ném nó về phía lá chắn.Khoảnh khắc tảng đá va chạm với lá chắn, một gợn sóng xuất hiện mà mắt thường miễn cưỡng có thể nhìn thấy được."

Chẳng lẽ dùng vật thể có thể phá vỡ kết giới này sao?

Sẽ không đơn giản vậy chứ?"

Ôm một chút hi vọng, Đường Hân lặp đi lặp lại hành động nhặt đá ném về phía lá chắn."

Bốp!"

"Bốp!"

"Ầm!"

Tận đến khi bên tai truyền đến một tiếng hét tức giận: "Cô có bệnh à?"

Động tĩnh ngoài ý muốn này khiến Đường Hân lảo đảo.Đường Hân lập tức ngó nghiêng tứ phía."

Nhìn xuống dưới!"

"Con người ngu ngốc, tôi nằm trong tay cô đó!"

Cô nhìn xuống tay mình, trong tay chỉ có tảng đá đen kia.Đường Hân kinh ngạc: "Là mi đang nói chuyện với ta sao?"

"Nói nhảm, vậy còn chưa rõ hả!"

Đường Hân: "Đá cũng biết nói chuyện à?"

Mèo chó biết nói chuyện, cô nhịn.Bây giờ đến cả đá cũng biết nói chuyện là sao?Dựa theo logic này để suy luận, vậy có phải khách sạn cũng biết nói chuyện không?

Giường, chăn đệm, thậm chí cả máy lạnh và cái bàn bị tên kia đánh vỡ chẳng lẽ cũng biết nói chuyện sao?Đá đen quát lên: "Nếu là tôi của lúc trước thì cô đã sớm chết ba trăm lần rồi đấy!"

"Lợi hại vậy sao?"

Đường Hân tò mò ngắm tảng đá trên tay, muốn nhìn thử xem một tảng đá vỡ rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám nói khiến cô chết ba trăm lần."

Mi có bản lĩnh gì?"

Đường Hân quan sát hồi lâu, cảm thấy trừ việc cứng hơn các tảng đá khác thì nó cũng chẳng có chỗ nào đặc thù cả.Nghe vậy, đá đen cười lạnh: "Dù sao cũng lợi hại hơn con rắn trong khách sạn của cô."

Đường Hân sửng sốt: "Làm sao mi biết trong khách sạn của ta có rắn?"

Đá đen: "Trên đời này không có gì là tôi không biết."

Đường Hân mừng rỡ khôn xiết: "Vậy mi có biết cái lá chắn này là sao không?"

Đá đen: "Cô điếc à?

Tôi đã nói trên đời này không có gì là tôi không biết."

Đường Hân chẳng thèm để ý đến thái độ của nó, giọng chậm lại: "Có thể nói cho ta biết không?"

"Nói cho cô á?"

Giọng nó tỏ vẻ khinh thường: "Cô là cái thá gì?

Dựa vào đâu tôi phải nói cho cô?"

Đường Hân đảo mắt: "Đừng nói mi không biết đấy nhé?"

Đá đen dường như nhìn thấu tâm tư của Đường Hân: "Thu lại cái mánh khóe đê hèn của cô đi, phép khích tướng vô dụng với tôi.

Còn nữa, nếu cô còn dám ném tôi, tôi sẽ giết chết cô, tôi không đùa với cô đâu."

Đường Hân nghe vậy thì rụt cổ: "Tôi cũng không phải cố ý."

Đá đen: "Lần này tôi tha cho cô, bây giờ, ngay lập tức, cẩn thận nâng tôi lên, đặt dưới đất, hoặc đào đất chôn tôi xuống."

Nghe vậy, Đường Hân chợt nổi lên nghi ngờ.Nói mình lợi hại như vậy mà ngay cả hành động cũng bị hạn chế.Cô không thể tưởng tượng ra một cục đá không thể nhúc nhích làm sao có thể giết được cô.Để đảm bảo an toàn, Đường Hân thử dò hỏi: "Mi không động đậy được sao?"

Đá đen: "Không biết."

Đường Hân: "Ồ, vậy ta yên tâm rồi."

Đá đen dường như nhận ra mình lỡ lời, giọng bỗng có chút gấp gáp: "Cô có ý gì?"

Đường Hân: "Cút đi!"

Ầm!Đá đen lần nữa bị ném về phía kết giới."

Dù sao cũng chỉ là một tảng đá thôi, ta không có ý gì cả, chỉ muốn dạy cho mi một bài học, cho mi biết thế nào là lòng người hiểm ác."

"Cô đang muốn chôn mầm họa cho mình sao?"

Đường Hân cười nhạt: "Ta đã vậy rồi còn sợ chôn cho mình một mầm họa à?

Một con rắn ức hiếp ta thì thôi đi, một cục đá như mi cũng muốn ức hiếp ta hả?"

Đá đen thở hổn hển: "Cô là cái đồ mềm nắn rắn buông?!"

Đường Hân khịt mũi coi thường: "Mi mà mềm hả?"

Đá đen: "Cô có tin tôi giết chết cô liền ngay bây giờ không?"

Đường Hân: "Ta không tin."

Đá đen: "..."

Đường Hân lại không ngốc, ngay cả nhúc nhích nó cũng không làm được thì làm sao mà giết được cô.Ngay cả một con cọp giấy cũng không bằng, cô không đến nổi bị một hai câu của nó hù dọa."

Đừng đập nữa!

Tôi nhất định phải giết chết cô!"

"Tôi cùng cô thương lượng chuyện này..."

"Sai rồi, tôi sai rồi..."

Đường Hân ngồi xổm dưới đất thở hổn hển, nắm đá đen trong tay: "Sai ở đâu?"

Đá đen: "Tôi cũng không biết tôi sai ở đâu."

Đường Hân: "Ồ, xem ra mi không phải thành tâm nhận sai."

Cảm nhận được mình lại bị ném đi, đá đen tức giận không kiềm được: "Cô chờ đó cho tôi!!!"
 
[Edit] Tôi Thấy Núi Xanh
Chương 6: Phá vỡ kết giới


Edit: Vân Linh Nhược VũBị Đường Hân lợi dụng nhiều lần, đá đen lúc thì cầu xin tha thứ, lúc thì chửi ầm lên rồi đe dọa.Đường Hân đâu quan tâm, ôm nó ném loạn."

Nghỉ một lát đi, cô không mệt sao?"

Đá đen thấy Đường Hân ngồi xổm dưới đất thở hồng hộc thì vội nói.Đường Hân không để ý tới nó, thở hổn hển vài hơi rồi bước tới quan sát kết giới.Cô không khỏi cảm thán, kết giới quả thật đã có dấu hiệu nứt ra dưới sự tấn công của đá đen.Đặc biệt là khi chạm vào bằng hai tay, cô có thể cảm nhận rõ ràng kết cấu của nó đã thay đổi đôi chút so với lúc trước."

Chỉ cần dùng ngoại lực tác động là có thể phá, hóa ra trước giờ mình cứ làm phức tạp hóa vấn đề lên!"

Đường Hân lẩm bẩm.Trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ rằng kết giới bí ẩn đột nhiên xuất hiện sẽ bị đá phá vỡ."

Dễ ư?

Tôi sắp mất nửa cái mạng rồi mà cô dám nói dễ?"

Đá đen tức giận: "Có bản lĩnh thì cô dùng tảng đá khác đập thử đi!"

Đường Hân cúi đầu nhìn mặt đất xung quanh, phát hiện có vài viên đá cuội bên dòng suối cạnh đó.Đá cuội nhỏ hơn đá đen nhiều, nhưng trông cũng cứng ngang nhau.Cô thử ném một viên đá cuội về phía kết giới.Không ngờ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đường Hân, hòn đá bị cô ném đi đã bị vỡ trong nháy mắt.Cùng là đá, sao lại chênh lệch lớn như vậy?Đá đen cười lớn: "Biết sự lợi hại của tôi chưa?"

Đường Hân hỏi: "Sao lại như vậy?"

Đá đen: "Cô nghĩ cô là ai?

Tại sao tôi phải nói cho cô?"

Đường Hân mỉm cười: "Miệng của mi cũng cứng như thân vậy."

Đá đen: "Cô chờ đó... một ngày nào đó...

ôi, tôi sai rồi tôi sai rồi...:...Dưới sự "hợp tác thân mật" của Đường Hân và đá đen, kết giới cuối cùng cũng phát ra tiếng vang.Giống như vô số chiếc gương tan vỡ.Nhìn kết giới chậm rãi biến mất, Đường Hân kích động đến mức suýt khóc.Có trời mới biết mấy ngày nay cô sống kiểu gì.Đá đen uể oải nói: "Bây giờ cô có thể tha cho tôi..."

Còn chưa kịp dứt câu, đá đen đã bị Đường Hân tiện tay quăng xuống đất, quán tính khiến nó lăn về trước hai vòng.Đường Hân lao ra phía ngoài, hưng phấn một hồi, cô lại rơi vào trạng thái bối rối.Cô vốn muốn gọi cảnh sát nhờ giúp đỡ, nhưng cô phải giải thích thế nào?Trong sân có một cây thanh tùng biết nói, mèo hoang muốn bắt chuột nuôi cô.

Trong nhà có một con rắn chui ra từ đá vừa cáu kỉnh vừa không có kiên nhẫn, bắt cô đi bắt phượng hoàng...Đừng nói đến cảnh sát, đến ba mẹ ruột của cô cũng không tin.Thành thật mà nói, chắc cô sẽ được đưa vào nhà thương điên mất.Mấy thứ cô đang trải qua thậm chí còn khó tin hơn câu "tôi bị người ngoài hành tinh bắt cóc".Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô vẫn bỏ qua ý định báo cảnh sát.Nhưng sau đó, cô lại rơi vào rối rắm.Cô thật muốn đi một mạch xuống núi mà không quay về khách sạn nữa.Nhưng con rắn kia...Đường Hân không cần nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra cảnh, tên thần kinh kia sẽ đập nát khách sạn không còn miếng vụn nào.Tiền không phải vấn đề.Chủ yếu là cô vẫn quan tâm đến khách sạn nhà mình.Cô cũng không muốn tìm người quen để lấy thêm can đảm, loại tình huống kì lạ này, tốt hơn hết là không nên kéo người khác vào.Con rắn kia nhìn kiểu gì cũng giống loại không dễ chọc.Đường Hân giậm chân, cắn răng trở về khách sạn....Lúc Đường Hân về đến thì trời đã gần sáng, cô không vội vào trong mà đứng ở ngoài một lúc.Cô dè dặt bước lên, gõ nhẹ vách tường bên ngoài khách sạn, nhẹ giọng nói: "Xin chào..."

Đợi một lúc vẫn không nhận được hồi âm.Trong lòng cô cảm thấy có chút kì quái.Đá biết nói chuyện, nếu dựa theo logic này mà nói thì khách sạn của cô chắc cũng biết nói.Đường Hân vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nhặt mấy viên đá xung quanh khách sạn, bắt đầu trao đổi.Cách đó không xa, trong một cái ao bên trái khách sạn, mấy con cá thò đầu lên mặt nước.Một con tê tê đứng gần đó không ngừng xoa tay, thỉnh thoảng lại tò mò nhìn Đường Hân.Liên tục có giọng nói truyền vào tai cô."

Sao cô ta lại nói chuyện với đá."

"Người này bị thiểu năng hả."

"Ôi dào, thứ người như vậy tôi thấy nhiều rồi, cô ta bị điên đó, đá thì làm sao biết nói chuyện chứ."

Nghe thấy giọng của các loại động thực vật xung quanh, mặt Đường Hân đỏ lên, vội vàng ném mấy viên đá trên tay rồi bước vào khách sạn.Chàng trai trong nhà không biết đã đến phòng khách từ lúc nào, anh ta ngồi trên sofa nhìn TV không chớp mắt."

Chuyện sao rồi?"

Thấy cô đã về, chàng trai hỏi.Đường Hân: "Kết giới đã biến mất, anh có thể ra khỏi đây rồi."

Chàng trai "ừ" một tiếng, vẫn không có ý sẽ đi.Đường Hân biết, tiếp theo có thể anh ta sẽ bảo cô đi bắt phượng hoàng.Anh ta ngồi nghiêm chỉnh trên sofa xem TV, không nói gì tiếp nữa.Đường Hân đứng bên cạnh sốt ruột không thôi, không dám lên tiếng nữa.Liếc nhìn nội dung trên TV, cô thực sự không hiểu nổi một quảng cáo thôi có gì thú vị đâu chứ.Đường Hân chủ động mở miệng, phá vỡ tình cảnh lúng túng: "Đúng rồi, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Chàng trai: "Cứ nói, đừng ngại."

Đường Hân: "Đá biết nói chuyện sao?"

Nghe vậy, chàng trai hơi cau mày, tầm mắt cuối cùng đã dời sang phía Đường Hân, muốn biết ý cô là gì.Chàng trai: "Có ý gì?"

Đường Hân: "Ý trên mặt chữ đó, nghĩa là đá có biết nói hay không?"

Người đàn ông nhìn chằm chằm Đường Tâm hồi lâu, dường như không muốn trả lời.

Thấy anh vẫn đang xem TV, Đường Tâm lặng lẽ lui về hậu viện.Vào lúc này, thanh tùng đang nhàn nhã ngâm nga một đoạn, thấy Đường Hân, nó hỏi: "Cô chưa chết sao?"

Đường Hân lười cùng nó so đo, hỏi: "Đá biết nói sao?"

"Đá?"

Giọng điệu của thanh tùng kì lạ: "Đá không có sinh mạng thì sao biết nói, có phải gần đây cô chịu nhiều áp lực quá không?"

Đường Hân nửa tin nửa ngờ: "Thật không đấy?"

Thanh tùng: "Bảo đảm."

Đường Hân: "..."

Nhớ lại lúc nãy cô vừa làm khùng làm điên trước cổng khách sạn, Đường Hân quê muốn đội quần.Nhưng, cô đột nhiên lại nổi lên nghi ngờ.Nếu đá không biết nói chuyện, vậy tại sao cục đá đen kia lại biết?Không biết nghĩ đến khả năng nào đó, Đường Hân chợt kinh hãi.Con rắn bên trong nếu nứt ra từ trong đá...Vậy có khi nào trong cục đá kia cũng có một con y như vậy.Thứ nói chuyện căn bản không phải đá đen mà là sinh vật bên trong nó?Nếu như vậy thì có thể giải thích được rồi.Đá khách không thể tạo thành thương tổn cho kết giới, nhưng cục đá đen kia lại có thể phá nát.Nghĩ đến đây, Đường Hân lập tức lao ra bên ngoài."

Ở đâu nhỉ..."

Bên cạnh con suối, Đường Hân khom lưng, lụi cụi tìm tung tích của đá đen.Cô nhớ sau khi phá kết giới, cô đã tiện tay ném viên đá kia đi.Sau mấy phút tìm kiếm, cuối cùng cô cũng thấy cục đá quen thuộc kia.Ngay lúc cô nhặt lên, giọng nói kinh ngạc của nó lập tức vang lên: "Đồ khốn nạn, sao cô lại tới đây nữa!"
 
[Edit] Tôi Thấy Núi Xanh
Chương 7: Mi đã bị bắt cóc


Edit: Vân Linh Nhược VũĐường Hân vốn không định gây rắc rối cho một hòn đá, nhưng nghĩ đến những liên quan sâu xa bên trong, cô lại không dám bỏ qua nữa.Trước đó đá đen đã tuyên bố sẽ trả thù cô.Lỡ như bên trong nó có thứ khác, lỡ một ngày nào đó chui ra khỏi vỏ giống con rắn kia.Khi đó, thế giới của cô sẽ sụp đổ mất.Thừa dịp bây giờ nó vẫn là một tảng đá không thể nhúc nhích.Có câu: Ra tay trước thì chiếm lợi thế, ra tay sau sẽ gặp bất lợi!Đường Hân tò mò xoay tới xoay lui cục đá đen trong tay, biểu cảm của cô thay đổi mấy lần, mang theo vẻ nghi ngờ.Không biết do đâu, cô cảm thấy khối đá đen này rất quen thuộc.Đá đen bỗng nhiên lên tiếng, phá vỡ sự trầm tư của Đường Hân: "Kết giới đã bị phá rồi, cô còn muốn gì nữa?"

Đường Hân hoàn hồn, thuận thế hỏi: "Mi rốt cuộc là thứ gì, tốt nhất khai hết tất cả những thứ mi biết cho ta."

Đá đen cười lạnh: "Cô nghĩ cô là ai, tại sao tôi phải nói cho cô, cô có tin tôi..."

Không đợi nó nói xong, Đường Hân đã gật đầu, nghiêm túc đáp: "Tôi tin."

Lúc trước cô nghĩ nó chỉ nói đùa, nhưng bây giờ thì khác.Đường Hân đặt nó xuống bờ suối, ngồi xổm, sau đó nhặt lên vài viên đá cuội.Cạch!Đường Hân chọi đá cuội về phía nó."

A!!!"

Đá đen không ngờ cô một lời không hợp liền động thủ, kinh hãi hét lên.Đường Hân thật sự định đập nó ra, xem thử bên trong rốt cuộc có thứ gì.Nhưng mà, ném tới mức tay cô đã tê cứng, trên người đá đen đến một vết xước cũng không có.Cô muốn bổ nó ra xem bên trong có gì dường như không thực tế cho lắm.Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, giọng của đá đen hơi chậm lại: "Ọe...

đừng ném nữa, tôi đau đầu!

Ọe..."

Đường Hân vốn định ngừng lại, nhưng nghe nó nói vậy cô lại ném thêm mấy cái.Đường Hân lại hỏi: "Nói không, rốt cuộc mi có nói hay không!?"

Đá mà biết đau đầu, quả nhiên bên trong có thứ khác.Đá đen thở hổn hển: "Vậy cô hỏi đi!"

Đường Hân: "Không phải ta đã hỏi rồi sao, mi rốt cuộc là thứ gì?

Có phải định chui ra khỏi đá sẽ trả thù ta không?"

Đá đen hung tợn đáp: "Tôi nhất định sẽ trả thù...

Chờ đi!"

Trong lòng Đường Hân giật nảy một cái, quả nhiên sợ điều gì sẽ xảy ra điều đó.Cô và đá đen coi như đã kết thù.Nhưng hình như, thứ trong tảng đá này cũng không thông minh cho lắm.Cho dù muốn trả thù cô, cũng không cần phải trả lời thẳng thắn như vậy.Đường Hân chau mày: "Ta xin lỗi mi, sau này mi đừng trả thù ta được không?"

Đá đen: "Bây giờ biết cầu xin rồi sao?

Muộn rồi!

Tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cô!"

"Có chấp nhận hay không, có chấp nhận hay không?!"

Đường Hân lại ôm nó ném xuống đất.Qua thêm mấy lần, đá đen cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đáp: "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, sau này tôi tuyệt đối sẽ không trả thù cô, chúng ta đường ai nấy đi, sau này cô không biết tôi, tôi không biết cô!"

Đường Hân trầm tư chốc lát: "Ta không tin."

Đá đen: "Đồ khốn, cô dám trêu đùa tôi!

Tôi nhất định sẽ khiến cô hối hận vì những gì hôm nay cô đã làm!"

Đường Hân: "Mi còn non lắm, cần trưởng thành thêm nhiều."

Đá đen: "Tốt!

Tốt!

Tốt!

Tôi sẽ nhớ kĩ cô!"

Đường Hân nghiêm túc đáp: "Xem kìa, ý đồ của mi đã bại lộ rồi, ta thừa biết mi không đáng tin mà!"

Cô không tiếp tục nói nhảm nữa mà trực tiếp nhét nó vào túi, tuyên bố: "Ta trịnh trọng tuyên bố với mi, mi đã bị bắt cóc!"

Đá đen: "..."

Ai đó tới cứu nó đi, thế gian còn có người bắt cóc một hòn đá hả trời?Đối với mấy lời dọa nạt hùng hổ của nó, Đường Hân chọn giả điếc.Hôm nay, trong đầu cô xuất hiện rất nhiều ý tưởng.Viên đá đen này có thể phá vỡ cả lớp kết giới, vậy nếu ôm nó về khách sạn đập vào đầu con rắn kia, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.Có thể chưa kịp đập, cô đã bị đạp thành thịt vụn giống như cửa khách sạn.Trước mắt mà nói, con rắn kia ngoại trừ thích đập khách sạn, hình như chưa từng khiến cô bị thương.Nhưng ai có thể đảm bảo sau này.Dù sao cô cũng không có bản lĩnh đi bắt phượng hoàng.Nói mãi mà không được đáp lại, đá đen nóng nảy: "Cô rốt cuộc muốn làm gì?

Trước giờ chúng ta không quen biết nhau, tôi cũng không đắc tội cô, tại sao cô chứ nhắm vào tôi vậy?"

Đường Hân lấy lại tinh thần, thật ra trong lòng cô cũng có chút áy náy, giống như đá đen nói, cô và nó không thù không oán.Hơn nữa cô dựa vào nó mới phá vỡ được kết giới.Đường Hân thở dài: "Ta cũng không muốn đâu, nhưng ta sợ..."

Đá đen: "Cô sợ cái gì?"

Đường Hân: "Sợ mi trả thù ta...

Trừ phi mi chấp nhận lời xin lỗi của ta, nhưng ta rất khó tin...

Hay là, mi nói hết những thứ mình biết cho ta đi, ví dụ như lai lịch của con rắn trong khách sạn, mi rốt cuộc là thứ gì, còn nữa, kết giới từ đâu xuất hiện?"

Không cho đá đen cơ hội trả lời, mắt Đường Hân chợt sáng lên: "Hay là chúng ta cùng nhau đối phó con rắn trong khách sạn đi, coi như là biểu hiện trung thành của mi?"

Thấy đá đen không đáp, Đường Hân lại cau mày: "Không được sao?

Vậy chúng ta đi bắt phượng hoàng nhé?"

Vừa dứt câu, cô có thể cảm nhận được đá đen trong túi run lên một cái: "A a a!

Tại sao có thể như vậy?

Tại sao trên đời lại có loài người như vậy?

Ảo giác!

Nhất định là ảo giác!

Chỉ là ác mộng thôi!"

Đường Hân: "..."

Có phải cô vừa bức điên một hòn đá rồi không?Đang lúc Đường Hân định mang đá đen về khách sạn, bỗng có hai con chim, một đen một trắng bay lượn thành vòng tròn trên đầu cô.Chim đen: "Thú hai chân, thú hai chân!"

Chim trắng: "Cứu mạng, cứu mạng!"

Nhìn hai con chim đang ríu rít trên đầu, Đường Hân tỏ vẻ khó hiểu.Chim đen vỗ cánh phành phạch, đáp lên mu bàn tay cô, chim trắng thì đậu trên vai.Đường Hân nhìn con chim đen, hỏi: "Sao vậy?"

Chim đen: "Thú hai chân, tôi kể chuyện của cô cho mọi người rồi!"

Chim trắng: "Núi rừng ở xa tìm cô!"

Đường Hân khó hiểu: "Tìm ta làm gì?"

Chim đen: "Thật đáng thương, thật đáng thương, núi rừng thật đáng thương..."

Chim trắng: "Đi đi, cùng chúng tôi đi đi, bọn họ rất thê thảm!"

Đường Hân xua tay: "Các mi tìm người khác đi."

Đến thân cô còn khó bảo toàn, lấy đâu ra tâm trạng để ý thứ giác.Chim trắng: "Cô là thú hai chân duy nhất có thể nghe chúng tôi nói chuyện!"

Chim đen: "Cầu xin cô đó, cầu xin cô, mọi loài trong núi cũng cầu xin cô!"

Đường Hân: "..."

Do dự một chút, Đường Hân đành phải thở dài, bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc có chuyện gì, kể rõ ra, nếu giúp được thì ta sẽ giúp."
 
Back
Top Bottom