Thẩm Ý An và Phó Các ngồi ở ghế sau.
Tuy nói chiếc xe này rất rộng rãi, nhưng giữa ghế trước và ghế sau lại không có tấm chắn, hơn nữa cả khoang xe cũng rất yên tĩnh.Vì vậy, ngay sau khi Phó Các nói xong câu kia, tài xế ở ghế trước liền kịp thời nâng tấm chắn lên.Khi tấm chắn nâng lên, còn kèm theo tiếng ù ù của máy móc.Thẩm Ý An: "..."
Chỉ trong khoảnh khắc đó, gương mặt vốn trắng trẻo trong suốt của cậu thanh niên lập tức đỏ bừng.
Vệt đỏ ửng từ cổ lan lên má, đến cả đôi tai cũng đỏ rực, trông chẳng khác nào con tôm đã luộc chín, chỉ thiếu điều học đà điểu mà chui đầu xuống cát.Khuôn mặt cậu đỏ bừng, nhưng lại chẳng hề khó coi, ngược lại còn giống như một chiếc bánh tuyết mềm màu hồng phấn, chỉ cần khẽ bóp là như có thể trào ra nhân dâu tây thơm ngọt.Phó Các nhìn cậu xấu hổ, liền thấy vừa đáng yêu vừa thú vị, trong lòng bao nhiêu ý nghĩ xấu xa lại tuôn ra, không nhịn được mà muốn trêu: "Bảo bối, mặt em đỏ hết rồi."
Lại gọi nữa!Thẩm Ý An lập tức giơ tay che tai, vừa tức vừa xấu hổ: "Không không không, không được gọi!"
"Gọi gì cơ?"
Con sói xám bụng đầy ý xấu giả vờ như không nghe thấy, hơi nghiêng người về phía trước, lần theo lời cậu mà hỏi lại:
"Không được gọi cái gì?"
Thẩm Ý An vừa xấu hổ vừa tức giận, giọng nói run run vì ngượng ngùng như thể có thể vắt ra nước."
Không... không được gọi là 'bảo bối'..."
Câu cuối cùng cậu nói rất khẽ, dường như sợ bị Tô Đỉnh và chú Lý ở phía trước nghe thấy.
Nếu không phải Phó Các ngồi rất gần, e là còn chẳng nghe rõ cậu vừa nói gì.Thấy Thẩm Ý An trông như sắp chết vì xấu hổ và tức giận, Phó Các không trêu chọc nữa, sợ làm cậu nổi cáu rồi bỏ việc, mà với bộ dạng hiện tại của mình thì anh chẳng thể đuổi theo kịp."
Được."
Anh ngồi thẳng lại, giọng tự nhiên dỗ dành: "Không gọi thì không gọi, em đừng giận nữa."
Thẩm Ý An bĩu môi, nhỏ giọng phản bác: "Em đâu có giận, em rộng lượng lắm đấy."
Phó Các không nhịn được, khóe môi khẽ cong.Ở ghế trước, Tô Đỉnh và chú Lý nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương lấp lánh cảm giác sung sướng của người vừa được "ăn dưa" trực tiếp.Đúng là đàn ông khi thông suốt thật là đáng sợ....Khi tới phòng riêng, sắc mặt Thẩm Ý An mới trở lại bình thường.
Tuy vẫn còn vương một lớp hồng nhàn nhạt, nhưng trắng hồng hài hòa, giống như quả đào chín mọng; nhìn thoáng qua chẳng giống đang ngượng ngùng, mà trong không gian nhà hàng Tứ Xuyên lại giống như vừa ăn cay đến đỏ mặt.Trước khi đến đã gọi món xong, giờ hai người vừa ngồi xuống thì nhân viên phục vụ liền bưng từng đĩa món ăn cay nồng hấp dẫn vào.Những món nhìn rõ ràng là cay được đặt ở phía Thẩm Ý An, còn những món có vẻ thanh đạm thì đặt ở chỗ Phó Các.Tuy ẩm thực Tứ Xuyên nổi tiếng vì vị cay, nhắc đến là ai cũng nghĩ ngay đến món cay xé lưỡi, nhưng thật ra vẫn có không ít món không cay.
Khi gọi món, Thẩm Ý An đã thở phào nhẹ nhõm, giờ cầm đũa bắt đầu chăm chú nghiên cứu các món trước mặt.Trong ẩm thực Tứ Xuyên, cậu gọi toàn những món nổi tiếng nhất: đậu hũ Ma Bà, phu thê phế phiến*, thịt lát nấu cay, gà xào ớt khô, mao huyết vượng*...*"Phu thê phế phiến" (夫妻肺片) là một món ăn nổi tiếng của Tứ Xuyên, Trung Quốc, thường sử dụng các phần thịt và nội tạng khác như lưỡi, tai, dạ dày, da đầu bò được thái mỏng, trộn với gia vị cay nồng.
Món ăn này có màu đỏ bắt mắt, vị cay tê, thơm nồng, và thường được thưởng thức nguội.*Mao huyết vượng (毛血旺) là một món ăn cay nổi tiếng của Trùng Khánh, Trung Quốc, được làm từ tiết vịt, lòng, gan, dạ dày, thịt lợn, và các loại rau, nấm, đậu phụ, tất cả được nấu trong một loại nước dùng cay nồng đặc trưng của Tứ Xuyên.
Món ăn này có vị cay tê, đậm đà, và được nhiều người yêu thíchLúc gọi món, nhìn thấy lớp dầu ớt đỏ au hấp dẫn trên thực đơn, Thẩm Ý An suýt chảy nước miếng.Cậu không biết quê quán thật sự của mình ở đâu, từ khi có ký ức thì đã sống trong một cô nhi viện ở Kinh Thị, nhưng Thẩm Ý An cảm thấy có khả năng mình là người Tứ Xuyên – Trùng Khánh, vì mỗi lần thấy món lẩu sách bò là nước miếng lại tràn ra.Hai người rời buổi tiệc đã gần tám giờ tối.
Cậu chỉ ăn một miếng bánh nhỏ chưa bằng bàn tay, còn Phó Các thì chẳng ăn gì cả.Bên phía Phó Các là cá chiên giòn sốt cà tím, bắp cải xào; ngoài ra cả hai còn gọi hai phần thịt hầm, phần của Thẩm Ý An còn kèm thêm một chén dầu ớt đỏ au.Hương thơm lan khắp phòng, bụng Thẩm Ý An không kiềm được mà réo lên hai tiếng.Cậu xé một miếng thịt mềm thơm, chấm vào chén dầu ớt, cho vào miệng thì hương vị cay nồng lập tức lan tỏa khắp khoang miệng.Cảm giác xấu hổ trên xe lúc nãy đã bị cậu ném ra sau đầu, chàng trai thỏa mãn nheo mắt lại, giơ ngón cái với Phó Các:"Phó tiên sinh, thịt hầm ăn ngon quá trời luôn!"
Trước đây cậu chỉ biết tiết kiệm tiền ăn ở căn-tin, ai ngờ lại bỏ lỡ một quán ăn ngon thế này – đúng là tội lỗi!Phó Các gắp một miếng thịt hầm đưa vào miệng, hầu như không cần nhai, thịt đã tan ngay trên đầu lưỡi.Thẩm Ý An nhìn anh đầy mong đợi, nhỏ giọng hỏi:"Thế nào ạ?"
Phó Các gật đầu, đồng tình:"Ngon lắm.
Em thích thì có muốn gọi thêm một phần nữa không?"
Thẩm Ý An có hơi dao động, nhưng nhìn số lượng món trước mặt, lại sợ ăn không hết sẽ lãng phí, nên lắc đầu:"Thôi ạ, lần sau thèm thì lại đến.
Đợi em nhập học rồi sẽ rủ bạn cùng phòng đến đây ăn, chắc chắn bọn họ sẽ thích lắm."
Cậu vừa dứt lời, nụ cười nơi khóe môi Phó Các khẽ khựng lại.Đúng vậy, Thẩm Ý An chỉ phụ trách chăm sóc anh trong hai tháng.
Vài ngày nữa chân anh sẽ bắt đầu phục hồi chức năng, đến tháng sau là gần như khỏi hẳn.
Lúc đó, chú thỏ con sẽ trở về trường học của mình, còn anh thì phải tiếp tục quay lại làm việc ở tập đoàn Phó thị.Điều này cũng có nghĩa là thời gian sống chung sáng tối với Thẩm Ý An chỉ còn hơn một tháng, đến lúc ấy anh muốn tìm cậu cũng chẳng có lý do chính đáng nào.Nghĩ đến đây, tâm trạng vốn đang khá tốt của Phó Các lập tức tụt xuống đáy.Nhưng chậm nhất là đến ngày mai, anh dự tính hai "trợ thủ" kia sẽ vào vị trí..."
Reng Reng Reng..."
Không biết có phải là do được anh "triệu hồi" hay không, chiếc điện thoại vốn im lặng cả buổi tối bỗng reo lên.
Phó Các cúi đầu nhìn, người gọi tới chính là mẹ anh – bà Vu Liên Hoa.Thẩm Ý An ngẩng đầu khỏi bàn đầy ắp món ngon, khẽ hỏi:"Phó tiên sinh, có cần em tránh đi không?"
Cậu nghĩ cuộc gọi này là để bàn chuyện công việc với anh.Chuyện nội bộ của tập đoàn Phó thị, cậu là người ngoài nên không tiện nghe, vì vậy cậu định ra ngoài hành lang đứng một lát, đợi anh gọi xong rồi mới quay lại.Thế nhưng đối phương lại lắc đầu, đưa màn hình điện thoại cho cậu xem.Người gọi: Mẹ."
Ồ..."
Thẩm Ý An hơi hé miệng.Hóa ra là mẹ của Phó tiên sinh, đã là chuyện gia đình thì chắc không có gì mà cậu không thể nghe đâu ha.Thế nhưng sau khi Phó Các bắt máy, Thẩm Ý An mới phát hiện mình đã hoàn toàn sai lầm.Cuộc gọi này không chỉ cậu nghe được, mà nội dung còn liên quan mật thiết đến chính cậu.Đầu ngón tay chạm nhẹ vào nút màu xanh để nhận cuộc gọi, Phó Các kết nối với mẹ – bà Vu Liên Hoa:"Mẹ."
Bên kia, giọng của Vu Liên Hoa rõ ràng không có ý xã giao, mà vội vàng, tốc độ nói nhanh như súng liên thanh:
"Tiểu Các, con bắt đầu hẹn hò từ bao giờ thế?
Mẹ và ba con nghe nói còn là một cậu trai trẻ nữa.
Sao hẹn hò rồi mà không nói với ba mẹ một tiếng?"
Trước đây, vì Phó Các bị thương ở chân nên cuối cùng bà mới thuyết phục được anh chịu về nhà ở, lại còn đồng ý thuê một bảo mẫu kiêm hộ lý về chăm sóc.
Lúc đó, Vu Liên Hoa mới yên tâm phần nào.
Một tuần trước, bà và chồng – ông Phó Vọng Đình – sang thành phố Hải Thị bên cạnh du lịch.Nào ngờ, đúng lúc họ đi vắng thì cậu con trai bao năm nay chẳng buồn đả động đến chuyện tình cảm, lại bất ngờ lặng lẽ mang về... một mối tình.Sau buổi tiệc tối nay, đã có một phu nhân hào môn có mặt tại đó báo tin cho bà, tiện thể còn gửi kèm mấy đoạn video chụp lén.Mặc dù vị phu nhân kia đứng hơi xa, nhưng chất lượng camera điện thoại cực tốt, xuyên qua cả đám đông vẫn có thể quay rõ mồn một khuôn mặt của Phó Các và "bạn trai" của anh.Tất nhiên, trong đoạn video đó cũng ghi lại trọn vẹn cảnh Phó Như Niên nổi điên.Nhưng Vu Liên Hoa chẳng hề có chút hứng thú muốn biết ông bố chồng độc miệng kia thật sự phát điên hay chỉ giả vờ.
Bao nhiêu năm nay, việc bà chịu khó làm tròn vai dâu con trước mặt ông ta đã là nhân nhượng lắm rồi.Điều duy nhất có thể khiến bà sốt ruột đến vậy, từ trước đến nay, chỉ có chuyện liên quan đến Phó Các.Trước khi Phó Các tròn mười tuổi, bà và Phó Vọng Đình vì quá mải mê công việc mà để con trai bé nhỏ phải chịu đựng sự lạnh nhạt kéo dài suốt nhiều năm.Có một thời gian rất dài, Vu Liên Hoa không thể tha thứ cho chính mình.
Dù vào ngày Phó Các trưởng thành, anh đã nói thẳng là mình tha thứ cho họ, nhưng cho đến tận bây giờ, chỉ cần dính dáng đến chuyện của anh là bà lại như chim sợ cành cong, vô cùng nhạy cảm.Để rồi, đến tận hai mươi chín tuổi, Phó Các vẫn chưa từng yêu ai, thậm chí chưa bao giờ bộc lộ ý định hay mong muốn bắt đầu một mối quan hệ.Vu Liên Hoa hiểu rõ nguyên nhân, vì vậy dù cũng sốt ruột như bao bà mẹ khác, bà chưa bao giờ dám hối thúc anh.Từ chỗ mong anh tìm một cô gái xinh đẹp, môn đăng hộ đối để kết hôn; đến chỗ chẳng cần môn đăng hộ đối, chỉ cần anh thích; rồi lại thành, chẳng cần phải là con gái, miễn anh thích là được; và đến bước cuối cùng... cho dù không phải là con người, nuôi một con vật cưng cũng được.Ấy vậy mà từng ấy năm trôi qua vẫn chẳng có gì.
Đừng nói đến việc nuôi thú cưng, ngay cả về nhà anh cũng chẳng buồn về.Cho đến gần đây, Vu Liên Hoa thậm chí đã nghĩ, không kết hôn thì đã sao, đời người đâu chỉ có mỗi chuyện kết hôn, Phó Các chỉ cần sống vui vẻ là đủ.Hơn nữa, nhà họ giàu như vậy, anh có kết hôn hay không cũng chẳng quan trọng.
Sau này, chỉ cần chọn một đứa trẻ thông minh, trung thành từ nhánh bên của nhà họ Phó để bồi dưỡng làm người thừa kế tập đoàn là được.Thế nhưng hôm nay lại có người nói với bà rằng, Phó Các – đứa con trai mà trong mắt Vu Liên Hoa đã sớm "đoạn tình tuyệt ái" – lại đang yêu, hơn nữa còn dẫn thẳng bạn trai tới buổi tiệc để công khai!Khi xem đoạn video, thấy cảnh Phó Các khẽ cong khóe môi, mỉm cười nhìn đối phương, thấy anh ra mặt bảo vệ cậu trai kia, Vu Liên Hoa mới cảm nhận được... con trai mình, kẻ như một cỗ máy chỉ biết làm việc, rốt cuộc đã có chút hơi thở của con người.Hơn nữa, cậu trai đó nhìn qua từ phẩm chất đến ngoại hình đều rất tốt.
Vị phu nhân hào môn kia còn nói với bà rằng, lúc Phó Như Niên giơ tay định đánh Phó Các, chính cậu bé đã kịp thời ngăn lại.Vì thế, ngay sau khi biết chuyện, Vu Liên Hoa lập tức gọi điện cho Phó Các mà chẳng kịp đợi.Vừa bắt đầu, bà đã dồn dập tra hỏi hai câu, chưa cho anh kịp trả lời đã tiếp tục thao thao bất tuyệt:"Thằng bé tên gì vậy?
Bây giờ ở đâu?
Là sinh viên hay đã đi làm rồi?
Bao giờ định dẫn về ra mắt ba mẹ?
Hai đứa mới quen à?
Khi nào định kết hôn thế?"
Phó Các: "..."
Phó Các: "Mẹ, mẹ bình tĩnh đã."
Vu Liên Hoa chợt nhận ra mình hỏi quá nhiều, từ nãy đến giờ toàn là bà nói, con trai chẳng chen được câu nào.Bà hơi ngượng ngùng:
"Ôi chao, mẹ mừng quá nên hơi kích động.
Con gần ba mươi tuổi rồi mà cuối cùng cũng yêu một lần, ba mẹ thật sự rất vui.
Vậy con trả lời từng câu cho mẹ nghe đi.
Mai mẹ với ba con sẽ về Kinh Thị."
Bên cạnh, Thẩm Ý An – người vốn tưởng mình sẽ không nghe được gì "nhạy cảm" – giờ thì sững sờ như hóa đá.
Trong miệng cậu vẫn đang ngậm một miếng "phu thê phế phiến", ngây người nhìn Phó Các, trên mặt như viết hẳn bốn chữ "Em vừa nghe gì vậy?".Thấy vậy, Phó Các không nhịn được khẽ bật cười.Vu Liên Hoa ở đầu dây bên kia nghe được tiếng ấy, liền hỏi:"Sao thế, Tiểu Các?"
Nếu bà nghe không nhầm... thì hình như con trai vừa cười.Phó Các nhìn gương mặt ngây ngốc của Thẩm Ý An, bỗng nói:"Mẹ, nếu mẹ đã tò mò, chi bằng trực tiếp hỏi em ấy luôn đi."
Vu Liên Hoa: "!
Mẹ biết ngay là thằng bé ở cạnh con mà."
Nếu không thì sao Phó Các lại tự dưng cười một cách khó hiểu như vậy, đàn ông đang yêu đúng là như thế!Thẩm Ý An: "?"
Cậu sợ đến mức buông cả đũa xuống, dùng khẩu hình hỏi: Sao lại hỏi em nữa?Trong hợp đồng của cậu đâu có điều khoản này!Phó Các nói với Vu Liên Hoa một câu: "Chờ chút, em ấy ngại," rồi che ống nghe lại, giọng hiếm khi mang chút khẩn cầu:"Tiểu Ý, em cũng nghe rồi đó, mẹ tôi rất để tâm chuyện này.
Nếu...
để mẹ biết quan hệ của chúng ta là giả, có khi bà sẽ lặng lẽ buồn rất lâu..."
Kỹ năng giả vờ đáng thương của anh ngày càng thuần thục, nhìn thấy rõ sự do dự và mềm lòng của chàng trai, Phó Các vừa giữ nguyên động tác đưa điện thoại qua, vừa thầm khinh bỉ bản thân.Việc trước đây nhờ Tô Đỉnh phối hợp diễn trò giả làm người yêu, hôm nay lại bày trò đáng thương để Thẩm Ý An nghe máy, e rằng sẽ trở thành những khoảnh khắc mất mặt nhất đời anh mất thôi.Cuối cùng, chàng sinh viên dễ mềm lòng Thẩm Ý An vẫn không nỡ phũ phàng trước vẻ mặt tội nghiệp của ông chủ mình.Cậu rút khăn giấy lau miệng, nhận lấy điện thoại với vẻ cứng đờ, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học bị thầy cô đột ngột gọi trả bài.Ánh mắt Phó Các dịu lại, khẽ trấn an:
"Đừng căng thẳng, mẹ hỏi gì em cứ trả lời đó."
Thẩm Ý An muốn nói là làm sao mà không căng thẳng được, nhưng vẫn run run nhận điện thoại, hít sâu một hơi, rồi áp màn hình vào tai, nói với người ở đầu dây bên kia bằng giọng thiếu tự tin:"Dì ạ..., cháu chào dì."
Từ nhỏ cậu đã là kiểu đứa trẻ chỉ cần đứng đó thôi cũng rất được các bác trai bác gái yêu quý.
Giờ đây, dù chỉ là qua điện thoại, nghe giọng ngoan ngoãn có phần ngượng ngùng của cậu, cộng thêm việc trong video cậu bảo vệ Phó Các, Vu Liên Hoa đã có ấn tượng ban đầu rất tốt về Thẩm Ý An, đến mức khi nói chuyện cũng vô thức hạ giọng xuống."
Chào con, dì là mẹ của Phó Các, con tên là gì thế?"
Giọng điệu giống như đang dỗ một đứa trẻ.Mà ở tuổi của Thẩm Ý An, đối với họ, cậu đúng là vẫn còn nhỏ thật.Khi nhận học bổng ở trường, đứng trước toàn thể học sinh phát biểu cậu còn chẳng hồi hộp đến vậy.
Cậu cẩn thận trả lời:"Dì ạ, cháu tên là Thẩm Ý An — 'Ý' trong 'nhất tâm nhất ý', 'An' trong 'phúc thọ an khang' ạ."
Ngay cả khi giới thiệu tên của mình, cậu cũng dùng toàn những từ mang ý nghĩa cát tường, đủ thấy là thật sự rất căng thẳng.Thẩm Ý An cũng không hiểu tại sao bản thân lại hồi hộp đến thế.
Rõ ràng so với người phụ nữ dịu dàng ở đầu dây bên kia, thì Phó tiên sinh nghiêm nghị, ít nói mới là người đáng sợ hơn, vậy mà chỉ cần nghĩ đến việc đang nói chuyện với mẹ của anh ấy, cậu liền không kiềm chế được tâm trạng của mình.Có lẽ là vì... những lời cậu đang nói và việc cậu đang làm lúc này đều là nói dối.Tưởng rằng sau khi từ buổi tiệc về, chuyện giả làm người yêu sẽ kết thúc, ai ngờ lại bị cha mẹ của Phó tiên sinh biết được.Một trăm hai mươi vạn quả nhiên không dễ lấy, chẳng lẽ đến lúc đó còn phải diễn thêm một màn chia tay nữa sao?Bên kia điện thoại, Vu Liên Hoa dường như nghe ra được sự căng thẳng trong giọng cậu, liền dịu giọng an ủi:
"Tiểu Ý, dì có thể gọi con như vậy được không?
Đừng căng thẳng, mai dì sẽ về Kinh thị, đến lúc đó chú dì sẽ tới gặp con.Con muốn ăn ở đâu, dì sẽ đặt bàn từ tối nay luôn."
Sao lại còn phải gặp mặt nữa chứ!Thẩm Ý An hoảng hốt nhìn sang Phó Các bên cạnh, chỉ vào điện thoại như cầu cứu, vẻ lúng túng rõ rệt.Phó Các vốn cũng không định để Thẩm Ý An trả lời hết từng câu hỏi, anh đưa tay ra ra hiệu bảo cậu đưa điện thoại.
Thẩm Ý An vội vàng trao cho anh, động tác gấp gáp chẳng khác nào bị lửa bén vào đuôi.Phó Các nhận lấy điện thoại, Thẩm Ý An vẫn ở bên cạnh nhìn anh, còn kéo ghế dịch sát lại gần hơn.Cậu chỉ hy vọng Phó Các có thể khéo léo né tránh chuyện gặp mặt, dù sao họ cũng đâu phải người yêu thật.
Điện thoại thôi mà cậu đã căng thẳng thế này, đến lúc gặp mặt, chưa kịp nói mấy câu đã lộ tẩy mất thôi.Thế nhưng, đời Thẩm Ý An dường như lúc nào cũng đầy những chuyện trái ý mình.Phó Các trấn an nói:
"Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút."
"Không cần đặt nhà hàng đâu, ra ngoài một chuyến phiền lắm, hơn nữa chân con cũng không tiện."
Đúng, đúng, phải từ chối như thế mới đúng!Thẩm Ý An ở bên cạnh liên tục gật đầu đồng tình.Khóe mắt Phó Các liếc sang thấy vậy, khóe môi anh khẽ cong lên, rồi tiếp tục nói:
"Cứ đến thẳng trang viên là được."
"Con và Tiểu Ý đã sống chung rồi."
Ừm ừm, phải như th...Hả?Cái đầu vừa gật được nửa chừng của Thẩm Ý An lập tức khựng lại, cậu phát hiện lời Phó Các nói hoàn toàn trái ngược với kiểu từ chối mà cậu mong muốn.Trong mắt cậu tràn đầy hoảng sợ, cái miệng hé ra đủ rộng để nhét vừa một quả trứng cút.Sau khi Phó Các cúp máy Vu Liên Hoa, Thẩm Ý An không kìm được mà kêu lên đầy khó tin:
"Phó tiên sinh, anh vừa nói cái gì vậy!!"...Cho đến tận khi trở về trang viên, Thẩm Ý An vẫn chưa hoàn hồn khỏi cú sốc — ngày mai phải ra mắt phụ huynh.Người ta yêu đương thì phải khi tình cảm ổn định, xác định sẽ bên nhau cả đời mới ra mắt phụ huynh.
Còn cậu thì hay rồi — yêu giả, mà cái "tình yêu giả" này còn chưa kéo dài được một ngày, hôm sau đã phải gặp phụ huynh người ta.Với mức độ nhiệt tình của mẹ Phó tiên sinh tối nay, không khéo mai gặp xong là làm luôn đám cưới rồi đưa vào động phòng mất!Cứu tuii!Khi giúp Phó Các cởi đồ tắm rửa, Thẩm Ý An vẫn còn vùng vẫy:
"Phó tiên sinh, thật sự phải gặp sao...
Chúng ta căn bản đâu phải là người yêu mà..."
Phó Các ngẩng đầu để cậu tháo khuy áo, yết hầu khẽ lăn, dưới ánh đèn trắng trong phòng tắm, đôi mắt rũ xuống như mang theo một tia yếu ớt."
Xin lỗi Tiểu Ý...
Vì chuyện của ông nội hồi nhỏ, tôi từng có thời gian khá dài mắc khuynh hướng tự bế, nên ba mẹ mới rất để ý đến chuyện tình cảm của tôi và sốt sắng muốn gặp mặt."
"Chuyện này đúng là tôi suy nghĩ chưa chu toàn.
Nếu em thấy phiền, ngày mai tôi sẽ nói rõ với họ."
A...Động tác tháo khuy áo của Thẩm Ý An cũng chậm lại.Cậu quên mất là Phó tiên sinh đã từng có tuổi thơ không tốt, chỉ là cậu không ngờ anh không chỉ "không tốt" mà còn từng có khuynh hướng tự bế.
Chẳng trách hôm nay dì lại vừa nhiệt tình vừa cẩn thận khi nói chuyện với mình.Chắc hẳn là sợ cậu bạn trai mà con trai bà khó khăn lắm mới chấp nhận lại bị dọa chạy mất.
Hơn nữa, hôm nay Phó tiên sinh vừa bị ông cụ Phó sỉ nhục như thế, dù đã ra ở riêng, chắc chắn anh vẫn rất buồn.Nếu ngày mai mà nói rõ mọi chuyện với chú dì, họ nhất định sẽ thất vọng lắm...Biểu cảm thay đổi trên mặt Thẩm Ý An, Phó Các đều thu hết vào mắt.
Tối nay anh không dưới một lần khinh bỉ sự thủ đoạn của bản thân, nhưng nếu không tung ra một đòn mạnh, với thời gian chỉ còn hơn một tháng, thì hoàn toàn không đủ để khiến cậu ngốc này thích mình.Phó Các nghĩ.Chờ đến khi bọn họ thật sự ở bên nhau rồi, anh sẽ từ từ bù đắp cho Tiểu Ý...Phó Các biết Thẩm Ý An đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè là vì thiếu tiền, hơn nữa dựa vào hồ sơ lý lịch của cậu, từ nhỏ đến lớn cậu luôn thiếu tiền.Còn anh thì lại có tiền.Dù chưa chắc có thể vì thế mà được đối phương tha thứ, nhưng thái độ thì vẫn phải thể hiện ra.Đến lúc đó, dù là tặng xe, tặng nhà hay thậm chí chuyển nhượng tài sản, Thẩm Ý An muốn gì thì anh sẽ cho cái đó.Tất nhiên, nếu cậu muốn anh biến mất thì...
Phó Các sẽ giả vờ như không nghe thấy.Dù sao trước đây, khi Quý Vọng theo đuổi Hà Thanh Dư cũng từng nói với anh rằng, lúc theo đuổi người mình thích thì cần phải biết lúc nào nên...mặt dày không biết xấu hổ.Tuy khi đó anh khinh thường mấy chuyện kiểu này, nhưng câu nói ấy không biết vì sao lại được anh ghi nhớ trong lòng.Khoảng thời gian Phó Các đang mải suy nghĩ, Thẩm Ý An cũng nghĩ rất nhiều.Phó tiên sinh đã cho cậu nhiều tiền bồi thường như thế, tuy Thẩm Ý An có chút kháng cự việc gặp mặt gia trưởng, nhưng nhìn Phó tiên sinh lại trông có vẻ thật sự rất đáng thương, hơn nữa...Anh ấy cho nhiều quá QAQ.Đợi đến khi cậu nhập học rời đi, rồi bảo Phó tiên sinh và Phó phu nhân rằng hai người đã chia tay, chắc là sẽ ổn thôi.Dù gì thì kết hôn còn có thể ly hôn, chuyện yêu đương thì chia tay hợp lại cũng là chuyện bình thường.Cởi đến nửa chừng, Thẩm Ý An do dự nói:"Phó tiên sinh...em cũng không phải là cảm thấy phiền đâu, chỉ là... lừa như vậy không tốt."
Phó Các chỉ cần nhìn thấy biểu cảm ấy là biết ngay, thỏ nhỏ lại mềm lòng rồi.Thẩm Ý An rõ ràng từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, là một đứa trẻ mồ côi cha mẹ.
Cái nơi như cô nhi viện sẽ thế nào, trong lòng Phó Các hiểu rõ.Tuy sau đó cậu được một đôi vợ chồng già nhân hậu nhận nuôi, nhưng cũng chẳng được bao lâu yên ổn.
Sau khi họ qua đời, cậu vẫn phải làm việc kiếm sống, thậm chí từng bị chủ xấu lừa gạt.Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh ấy, không phải không có, nhưng rất hiếm ai có thể như cậu — vừa làm vừa đóng học phí, vẫn chăm chỉ học tập và thi đỗ vào Đại học Kinh, tính cách cũng không bị mài mòn mà biến chất.Rõ ràng là rất do dự, vậy mà chỉ cần thấy anh tỏ ra yếu thế liền mềm lòng ngay.Nói là đơn thuần, chi bằng nói rằng sau biết bao gian nan vẫn có thể giữ trong lòng một sự thiện ý lớn lao đối với thế giới.Phó Các càng hiểu rõ về cậu, lại càng khó dời mắt khỏi người ấy.Chỉ cần Thẩm Ý An đứng đó, không nói lời nào, đối với người như Phó Các cũng đã là một sức hút chí mạng.Nhưng với tính cách của Thẩm Ý An, nếu không nhanh chóng dỗ dành, rất dễ vì cảm giác đạo đức quá mạnh mà suy nghĩ luẩn quẩn.Phó Các ngẩng đầu nhìn cậu, dịu giọng trấn an:"Đừng lo, nếu một ngày nào đó họ thật sự phát hiện, tôi sẽ giải thích rõ với họ.
Ba mẹ tôi rất cởi mở, tuyệt đối sẽ không tức giận vì chuyện này đâu."
Thẩm Ý An "a" một tiếng, khẽ nói:"Thật không... nếu mai bị lộ thì sao, chú và dì sẽ rất thất vọng mất."
Phó Các khẽ cười, bỗng vươn tay chạm nhẹ lên mu bàn tay trắng trẻo của Thẩm Ý An:"Nếu mai bị lộ, em cứ nói là tôi ép em, đến lúc đó họ chỉ mắng tôi thôi."
Thẩm Ý An bị anh chọc cười, rút tay khỏi ngón tay anh, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết nhỏ:
"Em mới không nói vậy đâu, em rất trọng nghĩa khí, chúng ta có thể cùng bị mắng!"
Cậu cười, Phó Các cũng không kìm được sự yêu thích trong lòng mà cười theo.Nhưng nụ cười của anh rất kiềm chế, chỉ có tiếng tim đập ngày càng nhanh nhắc nhở anh rằng —Phó Các, mày thật sự đã hoàn toàn xong đời rồi....Khi Phó Các tắm xong, Thẩm Ý An cũng đã nhanh chóng làm xong việc rửa mặt.
Có vẻ cậu đặc biệt thích bộ đồ ngủ gấu nhỏ ấy, thỏ tai cụp chưa mặc được mấy hôm đã lại bị thay ra.
Theo từng bước chân nhảy nhót của cậu, bộ đồ ngủ gấu nhỏ hóa thành một bóng màu xanh nhạt, vui vẻ chạy vào phòng tắm.Nhìn Thẩm Ý An thơm tho sạch sẽ đứng trước mặt giúp mình mặc quần áo, Phó Các thản nhiên hỏi:
"Bộ đồ ngủ trước đây đâu?
Sao lại đổi sang gấu nhỏ rồi?"
Thẩm Ý An vừa mặc xong áo ngủ cho anh, vừa cầm khăn khô lau tóc cho anh, nghe vậy thì giải thích:
"Vì mặc gấu nhỏ thoải mái hơn mà~"Phó Các cảm thấy thỏ nhỏ thì nên mặc đồ thỏ nhỏ, liền nghiêm túc tranh luận:
"Nhưng thỏ nhỏ dễ thương hơn."
Hơn nữa... rất giống em.Thẩm Ý An bĩu môi, đặt khăn xuống rồi đi lấy máy sấy tóc:
"Không có đâu, gấu nhỏ cũng dễ thương mà.
Phó tiên sinh rất thích thỏ nhỏ sao?
Vậy có thể nuôi một con ở nhà đó, dù sao thỏ cũng nhỏ, không chiếm nhiều chỗ."
Phó Các nhìn cậu từ trên xuống dưới, trong ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Ý An thì dời ánh nhìn, khóe môi hơi cong:
"Không cần."
"Vì đã nuôi một con rồi."
"Ồ..."
Thẩm Ý An cũng không để ý, cứ tưởng là anh nuôi ở căn nhà khác, với người giàu như Phó tiên sinh thì có vài căn nhà là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa, Phó tiên sinh hình như có chút bệnh sạch sẽ, không nuôi ở nơi mình ở thì cũng bình thường thôi.Có lẽ thỉnh thoảng anh sẽ qua thăm thỏ nhỏ một lần!Nhưng nhắc đến chuyện nuôi thú cưng, Thẩm Ý An liền có cả một bầu tâm sự muốn chia sẻ:
"Em không quá hứng thú với thỏ nhỏ, nhưng em rất thích mèo.
Sau khi tốt nghiệp đại học, có nhà riêng, nhất định sẽ nuôi một con mèo!"
Cậu dừng một lát rồi nói tiếp:
"Samoyed cũng được, nhưng nó quá to rồi."
Biểu cảm trên mặt Thẩm Ý An đầy khao khát, đủ thấy cậu đã ấp ủ giấc mơ nuôi mèo từ lâu.
Phó Các hỏi:
"Rất thích mèo sao?"
Cậu không chút do dự gật đầu:"Đúng vậy, hồi nhỏ ở cô nhi viện có một con mèo trắng hay xuất hiện quanh chỗ em ở.
Nó rất sợ người, cũng không thích chơi với những đứa trẻ khác, nhưng lại thích em một cách khó hiểu.
Có lúc em giành được đồ ăn thì sẽ mang cho nó ăn cùng."
"Nhưng sau đó nó bị bọn trẻ khác ném đá chết, em đã chôn nó trong sân nhỏ..."
Cậu kể về tuổi thơ của mình một cách tự nhiên, không hề tỏ ra thương hại bản thân, chỉ đơn giản muốn chia sẻ trải nghiệm đó.Phó Các im lặng lắng nghe, trong lòng có chút đau nhói.Nhưng anh hiểu, Thẩm Ý An kể chuyện này không phải để người khác thương hại, nên tiếp tục hỏi về chuyện mèo:"Nếu em muốn nuôi mèo, em vẫn sẽ chọn nuôi một con mèo trắng sao?"
"...Có lẽ sẽ nuôi."
Thẩm Ý An do dự: "Nếu có thể nuôi."
"Ừ."
Máy sấy bắt đầu hoạt động, Phó Các khẽ nhắm mắt: "Tôi hiểu rồi."
Sau khi Thẩm Ý An rời tầng ba, Phó Các bắt đầu công việc ban đêm.Chuyện Phó Như Niên tức giận mà ngất đi đã lan khắp các gia tộc lớn nhỏ trong kinh thành.
Mở điện thoại ra, tin nhắn từ Quý Vọng dồn đến gần như tràn khung chat.