Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Sau Khi Tôi Nhận Lời Làm Nam Bảo Mẫu, Đại Lão Tàn Tật Cong Rồi

Sau Khi Tôi Nhận Lời Làm Nam Bảo Mẫu, Đại Lão Tàn Tật Cong Rồi
Chương 38: Tên lưu manh không biết giữ nam đức này!


Một đêm ngon giấc.Phó Các không còn lặp lại tình cảnh như lần trước ôm được người mà mất ngủ tới nửa đêm nữa, đèn vừa tắt, chỉ vài phút sau anh đã ngủ say.Sáng hơn bảy giờ, chuông báo thức trong điện thoại Thẩm Ý An đúng giờ vang lên, nhưng chủ nhân nó vẫn ngủ say, không hề có ý định tỉnh dậy.Phó Các tỉnh giấc, vươn tay tắt báo thức, rồi quyết định ngủ bù thêm một giấc.Một đêm trôi qua, Thẩm Ý An từ tư thế quay mặt về phía anh đã đổi thành quay lưng lại.Phó Các vòng tay ôm lấy bờ vai, lật cậu quay lại đối diện mình.

Cậu thiếu niên ngủ rất ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hây hây, má bên áp vào gối bị ép thành một đường cong phúng phính, trông mềm mụp đáng yêu.Mới sáng sớm thôi mà đáng yêu chết mất, Phó Các không kìm lòng được, dùng ngón tay chọc nhẹ vào chỗ thịt bên má, nhìn nó lún xuống một cách mềm mại, tạo thành vết lõm nhỏ.Khóe môi người đàn ông khẽ nhếch, trong đôi mắt còn vương chút mơ hồ của cơn buồn ngủ tràn ra vài tia ý cười.Hai buổi sáng liên tiếp tỉnh dậy đều có thể ôm một chú thỏ nhỏ thơm mềm rồi ngủ nướng thêm, Phó Các bỗng cảm thấy hai mươi tám năm qua của mình thật vô vị.Trước đây mỗi sáng tỉnh dậy ở phòng nghỉ công ty, ngoài chiếc chăn của bản thân, nơi nào cũng lạnh buốt, chẳng có chút hơi người.Sao mà so được với bây giờ — vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt khiến người ta vừa mắt này, ngửi được hương thơm ngọt dịu trên người cậu, chỉ cần duỗi cánh tay dài là có thể kéo người ta ôm vào lòng.Chẳng trách ngày xưa khi Quý Vọng theo đuổi được Hà Thanh Dữ thì sáng nào cũng hớn hở, tinh thần phấn chấn hơn mấy phần.Khi ấy anh còn không hiểu tại sao.

Đến bây giờ mới biết, vừa mở mắt đã thấy tâm trạng vui vẻ thế này, chỉ cần nhìn thấy cậu liền không kiềm được muốn cười.Thì ra yêu đương với người mình thích thật sự có thể khiến trạng thái của một người tốt lên.—— Dù rằng, anh vẫn còn chưa chính thức theo đuổi được cậu.Phó Các nâng tay, kẹp lấy sợi tóc mềm mại mượt mà của thiếu niên, nhẹ nhàng ngửi hương thơm thoang thoảng trên mái tóc cậu, rồi nhắm mắt lại trong cơn buồn ngủ.Nếu có thể gặp Thẩm Ý An sớm hơn, nếu từ nhỏ đã đem cậu nuôi ở bên cạnh mình, thì liệu bây giờ có phải hai người đã sớm lưỡng tình tương duyệt, thẳng thắn xác nhận quan hệ với nhau rồi không?Tiểu Ý mềm lòng, lại thiện lương như vậy, nếu từ nhỏ đã ở cạnh mình, tin tưởng mình, dựa dẫm vào mình, thì chắc chắn sẽ không từ chối sự ái mộ của mình...Suy nghĩ bay càng lúc càng xa, Phó Các lại ôm cậu vào lòng, chìm vào giấc mộng ngọt ngào.Sáng nay không có việc gì gấp, công việc cũng có thể để chậm lại rồi xử lý sau, ngủ đến trưa cũng chẳng sao.Trong căn phòng mờ tối, hai người ôm nhau mà ngủ, tiếng hít thở nhẹ nhàng lấp đầy thế giới nhỏ bé trong chăn gối.Cảm giác hạnh phúc ở khoảnh khắc này bùng nổ đến cực điểm....Khi Thẩm Ý An tỉnh lại thì trời đã xế chiều, khoảng ba bốn giờ.

Cậu ngái ngủ bò dậy, ngồi xếp bằng ngẩn ngơ tại chỗ, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm một điểm phía trước.Bên cạnh đã không còn bóng dáng Phó Các, trong phòng chỉ có một mình cậu.Ngủ lâu như vậy, đầu óc đến giờ vẫn còn hơi mơ màng.Long Island Iced Tea đối với một "tay mơ" như cậu quả thực quá mạnh, một giấc ngủ kéo dài đến tận bốn giờ, bữa sáng với bữa trưa đều bỏ qua.Thẩm Ý An ngồi thêm một lúc, rồi từ dưới gối mò ra điện thoại.

Vừa mở lên, cậu giật nảy mình khi thấy trên màn hình hiển thị đã là bốn giờ mười."

Sao lại ngủ đến tận giờ này..."

Không đúng, vừa rồi chẳng phải mình còn đang ở Thâm Lam uống hồng trà chanh sao, sao lại đột nhiên về đến trang viên rồi?Giữa chừng đã xảy ra chuyện gì mà mình không hề hay biết sao?Thẩm Ý An mở WeChat, định gõ chữ hỏi Hàn Viên và mấy người kia xem thế nào, mới phát hiện ra hai tiếng trước họ đã tag cậu trong nhóm để hỏi thăm rồi.【Hàn Viên:@Thẩm Ý An Tiểu Ý!!!!Tỉnh rượu chưa?

Đầu có đau không thế?】【Vu Minh:Tiểu Ý, ông chủ của em cũng tốt ghê á.

Tối qua nghe tin em uống say, đích thân anh ấy đến đón.

Phó tổng thật sự nhiều tiền quá, chiếc G-Class đó anh thèm nhỏ dãi lâu rồi.】【Từ Kỳ Nam:@Tiểu Ý Tiểu Ý, em tìm việc làm thêm thế nào mà lại chạy đến Phó thị, hơn nữa còn đến tận nhà Phó tổng luôn thế?】【Vu Minh:Khí chất của Tiểu Ý nhà ta đúng là không tầm thường, ngay cả tổng tài lớn như Phó tổng cũng phải xiêu lòng, đối xử với ẻm tốt hết sức luôn.】【Hàn Viên:Đã hai giờ rồi, Tiểu Ý vẫn chưa xuất hiện.

Đừng nói là còn đang ngủ nhé.】【Từ Kỳ Nam:Tiểu Ý lần đầu uống rượu mà lại chọn Long Island Iced Tea, ngủ lâu một chút cũng bình thường thôi @Tiểu Ý em tỉnh thì nói một tiếng trong nhóm nha】—— Mình say rượu?Nhưng cậu hoàn toàn không nhớ gì cả!Uống hồng trà chanh mà cũng say được sao?!Thẩm Ý An nhanh nhạy nhận ra có chỗ nào đó không đúng.

Sau khi trả lời trong nhóm một câu "em tỉnh rồi" thì cậu vội vàng mở Baidu, gõ bốn chữ "Long Island Iced Tea".Khung tìm kiếm rất nhanh đã hiện ra phần giới thiệu về loại đồ uống này ——【Long Island Iced Tea, là tên chung cho một loại cocktail nổi tiếng.

Nồng độ cồn có thể đạt đến 40 độ, thuộc loại rượu mạnh.

Hương vị cay nồng, hàm lượng cồn cao, còn có biệt hiệu là "rượu thất thân", vì uống vào dễ khiến người ta mất kiểm soát.】Thẩm Ý An: "......"

40 độ, rượu thất thân?!Tối qua cậu lại coi thẳng cái ly đó như trà chanh mà uống, khó trách bây giờ tỉnh dậy chẳng nhớ nổi chuyện gì — thì ra là uống say đến mức mất trí luôn rồi...Vậy nên, tối qua chính là Phó tiên sinh đưa cậu về sao?Thế còn quần áo của cậu...Nghĩ đến đây, Thẩm Ý An cúi đầu nhìn.Chiếc áo thun đen đã không còn trên người, thay vào đó là bộ đồ ngủ hình thỏ ngoan ngoãn nằm trên cơ thể cậu.Người có thể giúp cậu thay bộ đồ ngủ này, ngoài Phó Các ra, Thẩm Ý An thật sự nghĩ không ra ai khác.Nói như vậy, quần áo trên người cậu cũng là do Phó tiên sinh cởi ra?Trong đầu bất giác hiện lên cảnh ngón tay thon dài hữu lực của người đàn ông từng món từng món cởi bỏ quần áo trên người mình, bàn tay lớn lướt trên làn da trần trụi, thậm chí trong lúc đó da thịt hai người có lẽ còn chạm vào nhau...Một luồng hơi nóng đột nhiên dâng lên gò má Thẩm Ý An.

Rõ ràng chỉ là sợ cậu mặc vậy ngủ không thoải mái nên mới giúp cởi áo, thế mà trong đầu cậu lại toàn những hình ảnh lung tung rối rắm gì thế này!Thẩm Ý An đỏ bừng mặt, như đà điểu chui tọt vào trong chăn.

Cậu cảm thấy mình đúng là uống rượu đến ngốc cả đầu óc.

Phó tiên sinh tốt bụng đưa cậu về, còn giúp cậu thay đồ, vậy mà vừa mở mắt tỉnh dậy, cậu đã bắt đầu nghĩ mấy chuyện chẳng ra sao.Quá tội lỗi rồi!Cậu vùi mình trong chăn mà tự kiểm điểm, trong tai toàn là tiếng tim đập thình thịch như trống dồn, đến mức cửa phòng mở ra cũng không hay biết.Khi Phó Các vào, nhìn thấy chính là cảnh Thẩm Ý An nửa người dưới lộ ra ngoài, nửa người trên chui rúc trong chăn.Đây là thế nào?Trong lòng anh bỗng giật thót một cái.Chẳng lẽ... cậu nhớ lại chuyện tối qua anh áp sát ngửi mùi thơm ở hõm cổ rồi sao...Phó Các điều khiển xe lăn lại gần, dừng bên mép giường.

Anh nhìn cái chăn bị cộm lên thành một khối, kìm nén sự bất an trong lòng, nhẹ giọng gọi:"Tiểu Ý."

Nghe thấy giọng quen thuộc, Thẩm Ý An ở trong chăn khựng lại, chậm rì rì thò đầu ra.Gương mặt nhỏ đỏ hồng vì xấu hổ, khi ngẩng đầu nhìn về phía Phó Các, đôi mắt trong trẻo còn phủ một lớp sương mờ, thoạt nhìn thật đáng thương."

Sao vậy?"

Phó Các hỏi, giọng trầm ổn đến mức chẳng thể nghe ra lúc này trái tim anh đang nhảy loạn cả lên.Thẩm Ý An vừa mới mắng chửi bản thân xong, bây giờ đối diện với anh lại càng thêm ngượng ngùng, tim đập loạn, phập phồng chẳng yên.Hai trái tim đang rối bời cứ thế nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là Phó Các giả vờ bình tĩnh, lại hỏi:"Tiểu Ý, sao mặt lại đỏ thế?

Bị sốt à?"

"Không... không có..."

Thẩm Ý An lắp bắp, ngại không dám thừa nhận mình vừa nghĩ mấy chuyện lung tung, vội vàng lái sang chuyện khác:"Phó tiên sinh, em vừa dậy xem nhóm phòng ký túc xá, mọi người nói là tối qua anh đưa em về."

Thấy cậu như thế, không giống kiểu nhớ lại chuyện gì, Phó Các mới khẽ thở phào, bình tĩnh đáp:"Ừ, bọn họ nói em uống say, nên anh đến đón về."

"Chuyện tối qua em thật sự không nhớ gì sao?"

Thẩm Ý An hơi do dự gật đầu:"Không... không nhớ rõ lắm, Phó tiên sinh, em lỡ uống say mất, cảm ơn anh đã chăm sóc cho em."

Chân Phó Các còn đang bị thương, vậy mà anh vẫn ngồi xe lăn đưa cậu về trang viên, còn giúp cậu thay quần áo nữa.

Tốt đến mức khiến người ta thấy không yên lòng.Trái tim căng thẳng của Phó Các cuối cùng cũng thả lỏng, anh khẽ bật cười, giọng khàn khàn:"Không cần cảm ơn...anh đã nhận được phần báo đáp rồi."

Thẩm Ý An ngẩn ra:"Cái gì cơ?"

"Không có gì.

Cả ngày nay em chưa ăn gì, có đói không?"

Sự chú ý của Thẩm Ý An lập tức bị chuyển đi, cậu xoa cái bụng lép xẹp, ngượng ngùng gật đầu.Phó Các nói:"Anh gọi đồ ăn ở Vị Xuyên Các rồi, có món chân giò em thích.

Thay đồ xong xuống đi."

Vị Xuyên Các chính là quán Tứ Xuyên mà lần trước cậu cùng Phó Các đi ăn.Đôi mắt Thẩm Ý An lập tức sáng rực như đèn pha.Ngủ dậy liền có đại tiệc, Phó tiên sinh đúng là người tốt quá đi QAQ!Đợi Phó Các ra ngoài, Thẩm Ý An vội vàng thay quần áo, gấp chăn ngay ngắn, đánh răng rửa mặt rồi vui vẻ chạy ra khỏi phòng.Khi bước ra, Bánh Bao Nhân Trứng Sữa đã không còn trong ổ mèo nữa.

Xuống đến tầng một, từ xa cậu đã ngửi thấy mùi thơm cay nồng của dầu ớt.Đón chào cậu không chỉ có mùi thơm ấy, mà còn là một chú mèo con trắng muốt từ dưới gầm bàn nhào ra.Thẩm Ý An ôm bé lên, hít lấy hít để hai hơi liền.Vừa rửa mặt bằng nước lạnh, đầu óc cậu đã tỉnh táo hơn nhiều.

Đến gần bàn ăn mới phát hiện, trên người Phó Các còn vương hơi nước, tóc mái cũng ướt sũng, trông như vừa tắm xong.Thẩm Ý An tò mò hỏi:"Phó tiên sinh, anh vừa tắm ạ?"

Phó Các gật đầu:"Ừ.

Vừa tập phục hồi chức năng xong, ra mồ hôi nhiều quá, nên nhờ hộ lý giúp tắm qua."

"Phục hồi chức năng?"

Đôi mắt Thẩm Ý An hơi tròn lên:
"Là anh tập ngay ở nhà sao?"

Nói như vậy, thì ra lúc cậu ngủ say, Phó Các đã tranh thủ tập luyện rồi.Phó Các nói:"Ừ.

Vừa rồi Tô Đỉnh cùng đội ngũ y tế mới rời đi, sau này họ sẽ đến mỗi ngày."

"Thật sao!" – Thẩm Ý An nghe vậy liền nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như trăng non:"Thế thì tốt quá, Phó tiên sinh chẳng mấy chốc sẽ có thể đứng dậy rồi."

Nhìn cậu cười, tâm trạng Phó Các cũng không kìm được mà tốt lên.Khi tập phục hồi lúc nãy, bác sĩ chủ trị của anh nói nếu cứ theo đúng tiến trình này, nhanh nhất thì đến cuối tháng sau là có thể hồi phục hoàn toàn.Chỉ là một vụ tai nạn xe nho nhỏ, nhưng chỗ chân lại bị thương khá nặng.

Tuy nhiên, sau quãng thời gian nằm viện lâu như vậy, tiến triển coi như cũng khá ổn.Ban đầu, chuyện không đi lại được cũng chẳng khiến Phó Các cảm thấy khó chịu gì, bởi anh tin rằng sớm muộn gì đôi chân cũng sẽ lành lại.Thế nhưng, từ sau hai lần Thẩm Ý An uống say, ngay cả chuyện ôm cậu đặt về giường anh cũng làm không nổi, cái cảm giác bất lực vốn dĩ chẳng đáng kể ấy lại bùng lên dữ dội.

Chính vì vậy, khát khao phục hồi của Phó Các ngày một mãnh liệt hơn.Đợi đến khi chân lành, muốn đến trường tìm Thẩm Ý An cũng sẽ dễ dàng hơn.Thậm chí, nếu con thỏ nhỏ kia có ý định bỏ chạy, anh cũng sẽ chẳng còn bị chiếc xe lăn trói buộc nữa.Trong tiếng nói cười, hai người ăn xong bữa tối.

Thẩm Ý An nhanh nhẹn dọn bàn, vì toàn là đồ ăn ngoài nên cậu chẳng cần rửa bát, ôm quần áo ngủ rồi chạy đi tắm.Trước khi vào phòng tắm, vành tai cậu đã đỏ ửng.Nguyên nhân là bởi lúc ăn, Phó Các lại nhắc đến chuyện tối qua cậu say rượu.Qua cách anh kể vừa tóm gọn vừa khéo léo thêm mắm thêm muối, Thẩm Ý An mới biết: tối qua không chỉ được thay quần áo, mà Phó Các còn lấy khăn ấm giúp cậu lau người.Thậm chí anh còn cố ý nhấn mạnh rằng cậu lúc ấy rất ngoan, rất phối hợp.Dù không miêu tả quá chi tiết, nhưng Thẩm Ý An ngay lập tức nhớ lại mấy hình ảnh mơ hồ thoáng hiện lên khi mới tỉnh dậy.Cho dù giữa hai người còn có một lớp khăn, nhưng nghĩ kỹ lại, hành động ấy chẳng khác gì những ảo tưởng lung tung trong đầu cậu.Dù sao thì anh cũng đã nhìn khắp cơ thể mình, thậm chí biết đâu còn có lúc da kề da mà cậu chẳng hề hay biết.Hơn nữa, đã giúp cậu lau người, thì bàn tay anh chắc chắn cũng chạm vào da thịt cậu rồi...Càng nghĩ, trí tưởng tượng lại càng chạy xa.

Thẩm Ý An đỏ mặt tía tai, vội vã chui vào phòng tắm.

Nhìn vào gương thấy gương mặt mình đỏ lựng như mông khỉ, cậu vừa thẹn vừa tức.Cậu xấu hổ là vì bản thân lại bắt đầu nảy ra những hình ảnh kỳ quặc, vừa kìm nén được thì chẳng bao lâu đã lại không kiểm soát nổi mà tiếp tục nghĩ.Cậu tức chính mình ở chỗ, nghĩ thì thôi đi, đằng này còn đem Phó tiên sinh lôi vào, trong đầu toàn là hình ảnh đôi tay thon dài, xương khớp rõ ràng của anh, thật sự quá không biết xấu hổ!Khác gì đang mộng tưởng bậy bạ về người ta đâu chứ?Quá mức bất kính với Phó tiên sinh rồi!Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Thẩm Ý An để đầu óc mình bay xa đến mức này.

Cậu thậm chí còn chẳng mấy khi mơ mộng xuân tình, thế mà chỉ sau một lần uống rượu, suy nghĩ đã bắt đầu trở nên lung tung rối loạn.Cậu mở nước lạnh dội thẳng lên mặt, nhắm chặt mắt, cố gắng gạt bỏ những hình ảnh không nên nghĩ ra khỏi đầu, ủ rũ đi tắm.Cả ngày nay Phó Các gần như không động vào công việc.

Khi Thẩm Ý An ra ngoài, anh đã ngồi trước bàn làm việc một lúc lâu.Bữa tối có phần hơi nhiều dầu mỡ, Thẩm Ý An lén xuống bếp cắt một đĩa hoa quả, rồi lon ton mang vào thư phòng, đặt cạnh máy tính của Phó Các.Người đàn ông vốn đang xem email ngẩng đầu lên nhìn cậu, Thẩm Ý An mỉm cười, đôi mắt cong cong, sau đó lại chạy nhanh ra ngoài như một chú thỏ nhỏ.Phó Các nhìn bóng dáng cậu rời đi, cầm tăm xiên một miếng xoài cắt vuông vắn bỏ vào miệng.Rất ngọt....Sau khi rời khỏi thư phòng, Thẩm Ý An định chơi với Bánh Bao Nhân Trứng Sữa một lát.

Cậu sợ làm ồn ảnh hưởng đến công việc của Phó Các, nên lúc đi ra đã nhẹ nhàng khép cửa lại.Trang viên dùng toàn vật liệu hạng nhất, cách âm cũng vô cùng tốt, cửa vừa đóng là gần như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài.Cậu ngồi xổm trước ổ mèo, lấy tay gãi cằm cho Bánh Bao Nhân Trứng Sữa, lắng nghe tiếng "grừ grừ" thỏa mãn của nó, rồi ghen tị nói:"Ba cũng muốn làm mèo ghê, mỗi ngày chỉ cần nghĩ hôm nay ăn gì, ngủ bao lâu."

Mèo con sẽ chẳng bao giờ đột nhiên nảy sinh những ý nghĩ lộn xộn linh tinh.Mèo con chỉ quan tâm ngày mai có được ăn no hay không thôi.Tâm trạng hỗn loạn, chơi với Bánh Bao Nhân Trứng Sữa một lúc, Thẩm Ý An lại muốn tìm ai đó để trút bầu tâm sự.Cậu ôm mèo con vào phòng, cầm điện thoại rồi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ mà Phó Các tìm về cho mình.Cậu mở khung chat với Ôn Hoài được ghim đầu trang, bắt đầu nghĩ cách diễn đạt.Trong lúc ấy, Bánh Bao Nhân Trứng Sữa nằm gọn trên cánh tay cậu, dường như cũng cảm nhận được chủ nhân đang phiền muộn, ngoan ngoãn bất động, y như một chú mèo đồ chơi vậy.Thẩm Ý An vừa gãi đầu mèo con vừa mày mò soạn tin, xóa đi viết lại, cuối cùng cũng gửi đi bài "tiểu luận" dài nhất kể từ khi quen Ôn Hoài:【Tiểu Hoài, hôm qua là sinh nhật bạn cùng phòng, tớ ra ngoài ăn với bọn họ rồi uống say.

Sau đó Phó tiên sinh đón tớ về, còn giúp tớ thay quần áo, sợ tớ cả người mồ hôi khó chịu nên đã lấy khăn nóng lau người cho tớ.Sáng nay dậy thì tớ hoàn toàn mất trí nhớ, tối qua đã xảy ra chuyện gì cũng không nhớ được.

Nhưng vừa mở mắt ra thì trong đầu lại hiện lên mấy cảnh kỳ quái liên quan đến Phó tiên sinh, ví dụ như... anh ấy chạm vào tớ gì đó...Ban đầu nghĩ xong thì quên được, ai ngờ lúc ăn cơm, Phó tiên sinh lại nhắc đến, thế là tớ lại không kìm được mà nghĩ tiếp...Tớ cảm thấy như vậy là không đúng, quá mạo phạm Phó tiên sinh rồi.

Tiểu Hoài, có phải tớ uống rượu đến ngu cả người rồi không QAQ】Lần đầu tiên cậu gửi đi một đoạn tin dài như thế.

Bên kia, Ôn Hoài vốn đang chơi game, thấy tin liền lập tức thoát trận.Trong tiếng chửi ầm ĩ của đồng đội, cậu nhóc bỏ game, đọc lướt một loạt rồi hãi hùng.【Ôn Hoài: ??? Gì cơ????】【Ôn Hoài: Tiểu Ý, chẳng lẽ cậu [ảnh heo con há miệng.jpg]】【Ôn Hoài: Cậu... chắc là không đâu nhỉ??】Ba câu, chẳng có câu nào Thẩm Ý An hiểu được.Cậu lặng lẽ gửi thêm một cái QAQ.【Ôn Hoài: Ý tớ là... chẳng lẽ cậu đang...

động xuân tâm rồi sao?】Thẩm Ý An giật mình:"Không thể nào..."

Thế nhưng Ôn Hoài càng nghĩ càng thấy có lý, phân tích:"Có khi là thế thật đó?

Vốn dĩ cậu cũng chẳng phải thẳng, lại còn ngày nào cũng sống chung với một anh chàng vai rộng, eo thon, chân dài, đẹp trai xếp hạng nổi bật trong giới gay.

Giờ thì còn ngủ chung giường nữa chứ."

"Cậu vốn chưa từng yêu đương, nghĩ ngợi lung tung là bình thường thôi.

Ở cái tuổi này thì ai mà chẳng bồn chồn xao động, ai mà hồi trẻ chưa từng mơ vài giấc xuân mộng chứ!Nhưng tớ nói vậy không có nghĩa là cậu thích anh ta đâu.

Cũng có thể vì hai người ngày nào cũng ở gần nhau, lại còn ngủ chung một giường, khó tránh khỏi những va chạm thân mật.

Hormone trỗi dậy thì sinh ra chút ảo tưởng cũng chẳng lạ."

"Vả lại, nghe cậu kể thì hiện giờ chân Phó Các còn bị thương, thế mà nghe tin cậu uống say lại đích thân đi đón, không chỉ lau người cho cậu mà còn giúp thay quần áo.

Cậu nhất thời xúc động nên đầu óc mới không kiểm soát được thôi."

Ôn Hoài nói chuyện y như một người giàu kinh nghiệm — một bộ lý lẽ này nối tiếp bộ khác, khiến Thẩm Ý An vừa ngơ ngác vừa cảm thấy... hình như cũng có chút hợp lý.Thế nhưng, đột nhiên cậu nhóc lại đổi giọng, nghiêm giọng trách móc:"Nhưng sao có thể trách cậu được?

Cậu say đến thế rồi, Phó Các còn ngồi xe lăn mà chạy đi đón, rồi nào là lau người, nào là thay đồ.

Đường đường tổng tài nhà họ Phó, sao lại chủ động làm những việc này?"

"Tớ nói rồi mà, chắc chắn là anh ta thèm khát thân thể cậu!

Trong lòng có ý đồ không đứng đắn!

Bằng không sao không để bạn cùng phòng chăm sóc, lại nhất định tự mình ra tay?

Còn bày ra cái cớ sợ cậu dính mồ hôi ngủ không thoải mái, buồn cười chết mất.Anh ta chẳng phải mắc chứng sạch sẽ sao?

Cậu đầy mùi lẩu sau khi ăn mà anh ta cũng không chê, còn cho cậu leo thẳng lên giường ngủ."

"Nếu thật sự không có ý gì, thì sao không đưa thẳng cậu sang phòng khách?

Còn cố tình mang về phòng mình, làm một đống việc rườm rà này để làm gì?"

"Nói không chừng, mấy cảnh tượng xuất hiện trong đầu cậu căn bản không phải do cậu tưởng tượng.

Mà là anh ta đã thừa dịp cậu say mèm mà làm thật rồi!

Thật ra tất cả đều đã xảy ra!

Tớ đã bảo rồi, làm gì có ai có thể cưỡng lại được cậu!!

Anh ta vừa thèm thân thể cậu, chắc chắn đã động tay động chân rồi!!!!"

Nói đến đây, Ôn Hoài đột nhiên kích động hét to:
"Ôi mẹ ơi!!!!

Tên lưu manh thối tha này, đúng là chẳng giữ nổi chút nam đức nào hết!!!!"

Thẩm Ý An: "......"

Thẩm Ý An: "Tiểu Hoài, cậu bình tĩnh chút đã."

Dấu chấm than Ôn Hoài gõ ra chiếm nửa cái màn hình.

Thẩm Ý An dỗ mãi, cuối cùng cậu nhóc mới chịu hạ hỏa, mà lúc ấy đã trôi qua hẳn năm phút rồi.Trong năm phút đó, Ôn Hoài dùng đến mấy chục cách chửi khác nhau để mắng Phó Các là đồ biến thái thừa cơ ăn đậu hũ, nghe đến mức Thẩm Ý An bắt đầu hối hận vì đã đem chuyện này kể cho cậu nhóc.Ôn Hoài thậm chí còn kích động đến nỗi suýt nữa đặt vé máy bay bay thẳng về nước để đối mặt trực tiếp với Phó Các.Thế nhưng, dưới sự "tẩy não" toàn diện kiểu:
"Không phải lỗi của cậu, tất cả là do tên lưu manh kia."

"Việc này liên quan gì đến cậu chứ, cậu chỉ là uống say thôi, cậu chẳng có lỗi gì cả."

"Tiểu Ý sẽ không bao giờ sai, được cậu tưởng tượng đến mới là phúc đức mấy kiếp tu của Phó Các đó!"...

Cuối cùng, Thẩm Ý An cũng dần lấy lại bình tĩnh.Dù vẫn không quá tin vào cái thuyết "Phó Các thèm thân thể cậu" kia, nhưng ít ra cậu cũng không còn cảm thấy việc mình nghĩ ngợi lung tung là tội lỗi tày trời nữa.Cậu vui vẻ xoa đầu Bao Bao một cái, tâm trạng thoáng đãng hơn hẳn, rồi lại chẳng lo nghĩ gì mà lăn ra giường tiếp tục cắm đầu xem video ngắn.Dù sao thì Tiểu Hoài cũng nói rồi — vấn đề không nằm ở cậu.

Thế thì thôi, cậu chẳng cần nghĩ nhiều nữa.Dù có lỡ nghĩ thật...Phó tiên sinh cũng đâu biết được.Chỉ cần mình không mang gánh nặng đạo đức, thì chẳng ai có thể lấy nó ra để trói buộc mình.
 
Back
Top Bottom