- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Sau Khi Tôi Nhận Lời Làm Nam Bảo Mẫu, Đại Lão Tàn Tật Cong Rồi
Chương 28: Chân chính sống chung
Chương 28: Chân chính sống chung
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, quả nhiên là Thẩm Ý An không thèm để ý tới Phó Các.Cậu giận dỗi đi vào bếp, giận dỗi bưng bữa sáng ra, rồi lại tự mình giận dỗi ăn hết.Cả quá trình không có lấy một câu nói chuyện.Phó Các nhìn gương mặt vẫn còn hơi đỏ của cậu, bỗng nhiên phát hiện ra da của Thẩm Ý An thật sự rất mỏng.
Rõ ràng tối qua mình chẳng dùng sức bao nhiêu, vậy mà dấu đỏ đến giờ vẫn chưa tan.Hơn nữa, nhìn gương mặt phồng má giận dỗi của con thỏ nhỏ này, e rằng cơn bực bội vì bị véo má tối qua vẫn còn kéo dài đến hôm nay.Nhưng mà dáng vẻ tức giận như vậy cũng thật đáng yêu.
So với sự dè dặt ban đầu, thì bây giờ Thẩm Ý An rõ ràng đã rất tin tưởng mình.
Dù là lo lắng hay bất an, vui vẻ hay tức giận, cậu chưa bao giờ giấu diếm mình điều gì.Đây là một khởi đầu tốt.Phó Các cầm đũa gắp một miếng rau xanh cho Thẩm Ý An, tỏ ý làm lành.Thẩm Ý An liếc nhìn rau, lại liếc nhìn Phó Các đang chăm chú nhìn mình.Phó Các nói:"Đừng giận nữa, coi như anh xin lỗi."
Thẩm Ý An hừ một tiếng:"Lấy đồ ăn em nấu để bồi tội với em á?"
Phó Các ho nhẹ một tiếng:"Tí nữa Tô Đỉnh sẽ tới, anh đã bảo anh ấy mang cho em một món quà."
"Ừm?
Quà?"
Sự chú ý của Thẩm Ý An lập tức bị thu hút.
Thật ra cậu cũng chẳng có ý định giận Phó Các thật, chỉ là do hai người ngày càng thân quen, cậu mới dám lén bộc lộ chút tính khí nhỏ nhoi.
Hơn nữa, tối qua mặt cậu đỏ suốt cả đêm!Rõ ràng là một người lớn lên trong cô nhi viện, chịu gió thổi mưa dầm, vậy mà không hiểu sao da cậu lại mềm mịn đến thế.
Vết bầm bình thường người khác hai ba ngày là tan, nhưng cậu thì phải mất gấp đôi thời gian.Hôm qua Phó Các chỉ đùa giỡn với cậu, Thẩm Ý An cảm nhận được anh thật sự không dùng nhiều sức.
Thế mà hai má bị anh véo lại đỏ ửng như mông khỉ, hôm nay mới đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn thấy dấu tay mờ mờ.Chuyện này bạn cùng phòng của cậu đều biết, đi bệnh viện kiểm tra cũng hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ có thể quy cho thể chất đặc biệt.
Mấy người Từ Kỳ Nam còn trêu chọc cậu là "Công chúa Hạt đậu của Đại học Kinh".Bộ dạng tò mò như em bé của Thẩm Ý An quả thật rất đáng yêu, nhưng Phó Các cũng không trực tiếp nói rõ quà là gì, dù sao nói ra thì đâu còn gọi là bất ngờ nữa.Thẩm Ý An biết có hỏi cũng chẳng moi được gì, nên chỉ lo cắm cúi ăn xong bữa sáng.
Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.Đôi mắt Thẩm Ý An sáng rực lên — Trợ lý Tô đến rồi!Cậu như một cơn gió chạy vút ra cửa, còn chưa kịp tới nơi thì đã nghe thấy tiếng mèo con mềm mại kêu "meo meo".Trong khoảnh khắc, tim Thẩm Ý An đập thình thịch nhanh hơn.Món quà mà Phó tiên sinh nói... chẳng lẽ là mèo con sao?!Quả nhiên, để chứng thực suy đoán của cậu, ngay khi cửa vừa mở, Tô Đỉnh đã chuẩn bị sẵn, bế một chú mèo con đưa về phía cậu.Đó là một bé mèo con lông trắng như tuyết, nhỏ xíu, tròn vo.
Chỉ cần nhìn thôi cũng biết sau này chắc chắn sẽ thành một chú mèo rất đẹp.
Đôi mắt màu xanh lam nhạt giống như biển cả mênh mông ở Maldives.Người và mèo bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Ý An khẽ "oa" một tiếng.
Mèo con cũng mở to đôi mắt trong veo như thủy tinh, cất tiếng kêu "meo meo", nhìn chẳng khác nào đang cố gắng "đối thoại xuyên chủng loài" với cậu.Tô Đỉnh đặt mèo con vào lòng Thẩm Ý An.
Cục bông trắng nhỏ khịt khịt ngửi mùi trên người cậu, chẳng hề sợ lạ, còn ngoan ngoãn rúc vào cánh tay cậu, khe khẽ kêu một tiếng."
Ui ui!"
Thẩm Ý An cảm thấy nó thật nhỏ bé, đáng yêu đến mức nước mắt cũng sắp trào ra.Sau lưng Tô Đỉnh còn đặt cả một thùng lớn đồ dùng cho mèo.
Vừa đi vào y vừa giới thiệu:"Tiểu Ý, giống mèo này là Munchkin chân ngắn.
Ban đầu định mua mèo Ragdoll, nhưng không hiểu sao anh cứ có cảm giác em sẽ thích bé này hơn, liền chụp ảnh gửi cho Phó tổng xem.
Phó tổng cũng thấy mắt bé này rất có hồn, thế là quyết định chọn ẻm, hahaha.
Nhìn em bây giờ, quả nhiên là bọn anh đoán đúng rồi."
"Bé mèo vốn cực kỳ sợ người, nhưng hình như chẳng hề sợ em chút nào.
Lúc anh bế nó, nó còn kêu thảm thiết như xé tim, phải dỗ mãi mới yên.
Đúng là người với người so với nhau thì tức chết mà... rõ ràng anh đâu có mặt mũi hung dữ gì chứ!"
Thẩm Ý An vẫn ôm chặt cục bông trong tay, hoàn toàn bỏ ngoài tai mấy lời lải nhải của Tô Đỉnh.
Cậu nâng mèo con lên, nhìn đôi chân ngắn ngủn của nó, cảm thán:"Oa, đúng là ngắn thật!"
Mèo con bị nhấc bổng mà cũng không hề giận, ngoan ngoãn vô cùng.
Thẩm Ý An lại đặt nó vào lòng bàn tay, nhỏ giọng nói một câu:"Cảm ơn trợ lý Tô."
Rồi "vèo" một cái, cậu chạy thẳng tới trước mặt Phó Các.Đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh, ôm chú mèo nhỏ đầy tò mò nhìn Phó Các.
Một người một mèo cùng quay mặt về một hướng, ngay cả tần suất chớp mắt cũng giống nhau y hệt.
Trong khoảnh khắc ấy, Phó Các bỗng cảm thấy — ngoài giống thỏ, Thẩm Ý An khi làm mèo dường như cũng rất có tiềm năng.Tất cả cảm xúc của Thẩm Ý An đều viết rõ trên gương mặt.
Cậu mừng rỡ thốt lên:"Phó tiên sinh, đây chính là món quà anh nói sao ạ"Tuy nói bằng giọng nghi vấn, nhưng từng chữ từng lời đều chứa đựng sự vui sướng, giống như đang công khai khẳng định cậu yêu thích món quà này đến nhường nào.Ánh mắt Phó Các dịu dàng, khẽ gật đầu, hỏi:"Thích không?"
Thẩm Ý An vội vàng gật đầu lia lịa.Lúc trước, cậu chỉ thuận miệng kể với Phó Các vài chuyện thời thơ ấu.
Kể xong rồi chính cậu cũng quên mất, ai ngờ chỉ sau một ngày, trong nhà đã thật sự có thêm một bé mèo nhỏ.Hơn nữa còn đặc biệt chọn một bé lông trắng.Dù bé mèo lông trắng khi xưa đã rời xa cậu từ lâu, nhưng từ đó trở đi, Thẩm Ý An luôn dành một sự chú ý khác biệt cho những bé mèo trắng.Bé mèo trắng mà trợ lý Tô mang đến lần này thực ra hoàn toàn khác với "Tiểu Bạch" trong ký ức của cậu.
Mèo trong cô nhi viện tuy cũng có lông trắng, nhưng ngày ngày dãi gió dầm mưa, dù có trắng đến đâu thì bộ lông cũng lấm bụi.Còn bé mèo trong tay cậu bây giờ, lông trắng như tuyết, sạch sẽ, xinh đẹp, vừa nhìn đã biết được nuôi dưỡng trong sự chăm sóc chu đáo.Điều duy nhất khiến Thẩm Ý An cảm thấy quen thuộc chính là: cả hai bé mèo đều bé nhỏ, đối diện với người khác thì sợ hãi vô cùng, thế nhưng đối diện với cậu, dù chỉ là lần đầu gặp mặt, lại vô cùng thân thiết, như thể đã quen biết từ rất lâu.Ngay khi nhìn thấy bé mèo này, Thẩm Ý An đã thích nó lắm rồi.
Vừa ôm vào lòng, cậu đã nôn nóng muốn đưa cho Phó Các xem.Hôm qua, Phó Các đã xem video của bé mèo trong điện thoại, nhưng không ngờ khi gặp trực tiếp, nó còn nhỏ bé hơn cả trong video.
Nằm gọn trong tay Thẩm Ý An, thậm chí còn chưa đầy một bàn tay.Có lẽ vì Thẩm Ý An quá thích, hoặc cũng có lẽ vì bé mèo này quá sạch sẽ, lại là một con mèo rất biết giữ vệ sinh, nên Phó Các không hề thấy khó chịu như trong tưởng tượng.Bé mèo dường như cũng biết ai là người đã mua mình.
Đối diện với người cầm lái Phó thị lẫm liệt, khiến ai nghe danh cũng phải e dè, nó lại chẳng hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn mở to đôi mắt trong veo, chớp chớp tò mò nhìn chằm chằm vào anh.Phó Các nghĩ thầm: Thứ nhỏ bé này quả thật rất đáng yêu, khó trách sao nhiều người lại thích nuôi thú cưng.Nghĩ vậy, anh lại đưa ánh mắt về phía Thẩm Ý An, gương mặt cậu vì phấn khích mà ửng hồng.Anh nuôi "thỏ nhỏ", còn "thỏ nhỏ" thì nuôi mèo con.Một vòng tròn hoàn hảo.Ở phía bên kia, Tô Đỉnh chăm chỉ sắp xếp đồ dùng cho mèo.
Khay cát, y đặt một cái ở tầng một, còn một cái thì đặt ngay trong phòng Thẩm Ý An.
Y biết rõ, với mức độ cưng chiều mèo con của Tiểu Ý, tối nay tám phần là sẽ ôm vào phòng ngủ cùng, vậy nên khay cát trong phòng là không thể thiếu.Những đồ dùng khác, y thống nhất đặt ở khu vực cạnh cửa sổ sát đất tầng một.
Nơi đó có ánh nắng chiếu vào, lại tạo thành không gian nhỏ độc lập.
Chỉ cần lắp thêm giá trèo cho mèo, ban ngày mèo con có thể thoải mái nô đùa ở đó.Trong lúc bận rộn sắp xếp, Tô Đỉnh bỗng có chút cảm khái: có những người còn chẳng bằng mèo.Được ông chủ mua về, ăn, ở, đồ dùng đều thuộc hạng cao cấp nhất — đúng là một bé mèo may mắn.Không chỉ so người với người dễ tức chết, mà so người với mèo cũng chẳng khá hơn.May mà tầng một đã bật điều hòa, Tô Đỉnh lo liệu xong cũng không thấy quá nóng.
Khi quay lại đại sảnh, y liền thấy Thẩm Ý An đang đặt mèo con lên đùi Phó Các.Người đàn ông cao lớn ấy có chút cứng ngắc, nhưng lại tò mò đưa ngón tay chọc nhẹ vào đầu mèo con.
Không ngờ bé mèo chẳng hề né tránh, còn thân thiết dụi đầu vào tay hắn.Cái gì?!Tô Đỉnh theo phản xạ lùi một bước.Không sợ Tiểu Ý thì thôi đi, ngay cả ông chủ của y — người chỉ cần liếc mắt thôi cũng đủ dọa trẻ con ba tuổi khóc thét — bé nó cũng không sợ!!
Thế mà lúc y bế bé nó thì bé nó gào muốn khản cả cổ!!Tại sao chứ!!!Tô Đỉnh quay đầu nhìn lại góc không gian cho mèo mà mình vừa cẩn thận bày biện, trong lòng bỗng thấy bi thương.Quả nhiên là "thế giới chỉ có mình tôi bị tổn thương".Thẩm Ý An không ngờ mình lại bất ngờ trở thành "người có mèo", hơn nữa Phó tiên sinh cùng trợ lý Tô còn giúp cậu chuẩn bị đầy đủ hết thảy đồ dùng cho mèo.
Cả buổi sáng, cậu yêu thích không rời tay với bé mèo con này, ngay cả lúc rửa bát cũng phải nhét nó vào túi áo để mang theo.Vừa rồi cậu còn bàn với Phó Các chuyện đặt tên cho mèo.
Rõ ràng là một người tung hoành thương trường, nắm trọn thế cục trong tay, nhưng khi đặt tên thì hoàn toàn không có thiên phú.
Hắn chỉ đưa ra được hai lựa chọn "Tiểu Bạch" với "Đại Bạch" — nghe xong chẳng có chút sáng tạo nào.Cuối cùng, Thẩm Ý An quyết định tự mình đặt tên.Bởi vì lông mèo con quá trắng, Thẩm Ý An liền nghĩ tới phương pháp đặt tên vạn năng: lấy tên đồ ăn.
Tuy khả năng trùng lặp cao, nhưng vừa hợp cảnh lại vừa đáng yêu.Vậy là trong ngày đầu tiên đến nhà mới, bé mèo con vinh dự nhận được cái tên: Bánh Bao Nhân Trứng Sữa.Phó Các thắc mắc tại sao mèo lông trắng lại gọi là Bánh Bao Nhân Trứng Sữa.Thẩm Ý An nghĩ anh chắc chưa từng ăn món này, bèn giải thích:"Phó tiên sinh, vỏ ngoài của bánh bao nhân trứng sữa rất trắng, chỉ khi cắn vào mới thấy nhân vàng ngọt ngào bên trong thui."
Dù tên chính thức là Bánh Bao Nhân Trứng Sữa, nhưng Thẩm Ý An vẫn thích gọi bằng điệp từ.
Sau một buổi sáng liên tục gọi "Bao Bao", cái tên Bánh Bao Nhân Trứng Sữa đã hoàn toàn bị chính chủ... quên mất.Hôm nay vốn dĩ vợ chồng Vu Liên Hoa định kéo cậu ra ngoài mua quà, nhưng Thẩm Ý An nhất định không chịu nhận.
Nhờ cầu cứu Phó Các, cuối cùng hai vợ chồng mới bỏ ý định đó.Vì vậy, Thẩm Ý An yên ổn ở lại trong nhà.Trước đây chưa có mèo, buổi chiều cậu thường hoặc là về phòng ngủ một giấc, hoặc ngồi ở tầng một chơi điện thoại trong khi Phó Các làm việc.Thế nhưng hôm nay, cậu chơi với mèo cả ngày, bỏ mặc một "người sống sờ sờ" như Phó Các bị lạnh nhạt ở một bên.Phó Các bỗng thấy phân vân, không biết tặng món quà này cho Thẩm Ý An là đúng hay sai nữa.
Bởi hôm nay anh đã bị "ngó lơ" suốt hai tiếng đồng hồ rồi.Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng quả thật khoảng thời gian này, khi anh làm việc ở tầng một đều quen với việc Thẩm Ý An ngồi bên cạnh.
Đã quen thuộc với hơi thở của cậu, giờ bỗng nhiên vắng bóng, hiệu suất làm việc của Phó Các liền tụt hẳn.Thế nhưng anh cũng không thể cưỡng ép Thẩm Ý An ngồi trên ghế sofa để ở bên mình, đành chỉ có thể ngồi một mình trên xe lăn, ánh mắt u uất nhìn về phía Bánh Bao Nhân Trứng Sữa đang học Thẩm Ý An làm động tác chắp tay cúi chào.Là một con mèo nhỏ, Bánh Bao Nhân Trứng Sữa cực kỳ nhạy cảm, lập tức nhận ra luồng ánh mắt ấy, đang chắp tay được nửa chừng liền bất ngờ quay đầu nhìn anh.Đúng lúc này, Thẩm Ý An cũng quay đầu theo.Bị bắt quả tang tại chỗ, Phó Các hơi ngượng ngập, khẽ ho một tiếng rồi chuyển chủ đề:"Có muốn uống gì không?"
"Hửm?"
Đôi mắt Thẩm Ý An sáng rực lên, ôm Bánh Bao Nhân Trứng Sữa trở lại bên cạnh anh:"Phó tiên sinh muốn uống nước ạ?
Nhưng trong tủ lạnh chỉ còn mỗi coca thôi."
"Anh hỏi em đó."
Phó Các nói: "Thứ lần trước em bảo thích uống, loại ô mai..."
"Ô mai nho ạ."
Thẩm Ý An tiếp lời."
Ừm."
Phó Các cúi đầu ấn vài cái trên máy tính bảng, rồi đưa cho cậu."
Bên trang viên này không cho giao đồ ăn từ ngoài vào.
Sau này em muốn ăn hay uống gì thì liên hệ với anh ta, nhờ anh ta mua rồi mang vào cho."
Trên màn hình máy tính bảng hiện lên một mã QR WeChat của một người.
Thẩm Ý An rút điện thoại quét mã, ngay lập tức đối phương gửi tin nhắn tới:【Xin chào, tôi là Tiểu Phó, giờ làm việc của tôi là từ 8:30 sáng đến 7:30 tối.
Sau này nếu có nhu cầu gì, cứ trực tiếp gửi vào WeChat này là được.】"Oa..."
Thẩm Ý An nhìn Bánh Bao Nhân Trứng Sữa trong lòng, lại nhìn sang màn hình nơi Tiểu Phó đang nhanh chóng chạy tới quán trà sữa mua cho mình ly ô mai nho, không nhịn được cảm thán:"Phó tiên sinh, cảm giác anh giống Doraemon quá đi."
Phó Các: "Tại sao?"
Thẩm Ý An khẽ cười, ánh mắt cong cong:"Bởi vì những điều ước em nói ra, dường như anh đều giúp em thực hiện."
"Vậy sao..."
Anh cụp mắt xuống, rồi bất ngờ đưa chiếc điện thoại dừng ở giao diện trò chuyện ra trước mặt Thẩm Ý An:"Nếu anh đã giúp em thực hiện nhiều điều ước như vậy, thì em có thể giúp anh một chuyện được không?"
"Đương nhiên là được rồi!"
Thẩm Ý An đáp ngay không cần suy nghĩ.Cho đến khi cậu nhận lấy điện thoại từ tay hắn.Trên màn hình, là đoạn trò chuyện giữa Phó Các và Vu Liên Hoa.Phía trên vẫn còn bình thường, nội dung là Phó Các giúp cậu từ chối việc ra ngoài mua quà, lấy lý do "Lần đầu gặp Tiểu Ý mà rầm rộ thế này sẽ dọa em ấy chạy mất", khiến Vu Liên Hoa lập tức thỏa hiệp.Nhưng khi kéo xuống xem tiếp thì dường như có chút không bình thường.Ngày mà Vu Liên Hoa và Phó Vọng Đình đến, họ đã từng lên lầu đi một vòng, cũng biết chuyện Thẩm Ý An đang ở phòng cho khách.Thực ra, với Thẩm Ý An mà nói, phòng cho khách của nhà họ Phó đã rất rộng, thậm chí có thể nói là căn phòng sang trọng nhất mà cậu từng ở.Ngay cả lần trước Từ Kỳ Nam mời bọn họ đi chơi, đặt cho cậu một phòng suite cao cấp cũng không thoải mái bằng căn phòng cho khách này.Thế nhưng trong mắt Vu Liên Hoa, để Thẩm Ý An ở phòng cho khách thực sự là quá thiệt thòi cho cậu.Lúc đó bà đã có ý muốn để Thẩm Ý An chuyển sang phòng của Phó Các, dù sao thì cả tầng ba đều là phòng ngủ của anh, so với phòng khách nhỏ bé ở tầng hai thì chẳng khác nào một bên là khu ổ chuột, một bên là biệt thự xa hoa cả.Hơn nữa vốn dĩ bọn họ cũng không nghĩ đến việc phòng cho khách sẽ có người ở.
Tuy phòng cho khách được trang trí rất tỉ mỉ, nhưng so với phòng ngủ chính thì quả thực kém xa.Vì thế trong lúc trò chuyện, Vu Liên Hoa đã gợi ý với Phó Các rằng, đã xác định quan hệ với Tiểu Ý rồi thì đừng để thằng bé ở phòng cho khách nữa.Trong mắt bọn họ, với thân phận bạn trai của Phó Các, sau này chắc chắn hai người sẽ kết hôn, mà Thẩm Ý An cũng tương đương như một nửa chủ nhân của Phó trạch.
Đã là chủ nhân thì làm sao có thể ở phòng cho khách được?Quan trọng hơn, phòng cho khách sao có thể thoải mái bằng phòng của Phó Các.
Nhà họ Phó có thể làm thiệt ai đi nữa cũng không thể thiệt thòi cho con rể tương lai.Thậm chí Vu Liên Hoa còn nói, sau này mỗi tuần sẽ đến trang viên một lần, tiện thể cả nhà cùng sum họp.Như vậy thì sẽ loại bỏ khả năng Phó Các ngoài miệng đồng ý mà thực ra không làm theo.Sau khi xem xong đoạn chat, Thẩm Ý An vô cùng hối hận vì mình đã đồng ý quá nhanh.Ở trong phòng chính?
Chẳng phải như vậy tức là mỗi tối đều phải ngủ chung giường với Phó tiên sinh sao?Tuy rằng cậu cũng không phải chưa từng ngủ qua, nhưng lần trước hoàn toàn là vì uống say, bất đắc dĩ mới ở lại một đêm, sao có thể giống bây giờ — lại phải trực tiếp dọn đồ sang ở hẳn.
Phó Các đã giả vờ đáng thương quá nhiều lần, chút lương tâm vốn chẳng còn bao nhiêu của anh bây giờ gần như chẳng sót lại gì, anh mở miệng liền nói:"Mẹ anh rất để tâm đến chuyện tình cảm của anh.
Nếu tuần sau bà ấy đến mà thấy em vẫn còn ngủ ở phòng khách thì có lẽ..."
Thẩm Ý An trợn to mắt:"Có lẽ sao ạ?"
Phó Các thản nhiên:"Bà ấy biết em ngại, nên sẽ không ép đâu."
Thẩm Ý An thở phào nhẹ nhõm.Nhưng cậu thở sớm quá rồi.Phó Các tiếp tục nói như vô tình:"Đến lúc đó, có lẽ hồ bơi trên tầng bốn sẽ bị phá đi, cả tầng sẽ cải tạo thành phòng ngủ của em."
Thẩm Ý An: "..."
Thẩm Ý An: "Cái... gì..."
Dường như không phát hiện ra sự kinh hãi của cậu, Phó Các lại "vô ý" bổ sung:"Không sao, chân anh bây giờ bị thương, cũng không thể bơi, phá đi thì phá thôi."
Thẩm Ý An liền nghĩ tới ban công xinh đẹp trên tầng bốn, làn nước lấp lánh của hồ bơi kia, khi xây dựng đã tốn một khoản tiền mà con số phía sau đáng sợ đến mức không dám nghĩ tiếp.
Vậy mà chỉ vì cậu mà cả tầng bốn phải phá bỏ, thật khiến cậu nghẹt thở.Cậu còn muốn cứu vãn tình hình:"Phó tiên sinh, không cần phải khoa trương vậy chứ...?"
Phó Các chỉ cười một cái, không nói gì.Thẩm Ý An: "..."
Chỗ này đúng là im lặng còn đáng sợ hơn cả lời nói, cậu hiểu rồi.Tối hôm đó, Thẩm Ý An liền thu dọn hành lý, rời khỏi căn phòng cho khách mà cậu đã ở hai tuần nay.Tiện thể còn mang cả khay cát vệ sinh và ổ mèo của Bánh Bao Nhân Trứng Sữa đi theo.Một nhà ba người sắp sửa đoàn tụ trọn vẹn.