Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu

Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 55: Anh, anh có thấy đầu anh to không?



Phong cách chương trình cứ chuyển sang Lục Dạng và Lục Minh Tự là lại không đúng thế nào ấy ha ha ha ha ha ha. 】

【 Nam thần mát xa Phố Mới Lục Minh Tự, nhìn cánh tay thuần thục của cậu ấy thì xem ra đây cũng không phải lần đầu bóp vai cho Lục Dạng! 】

【 Lục Dạng ném tới một gói biểu cảm: Người đang hưởng phúc, đừng quấy rầy.jpg】

Lục Dạng nhìn về phía Chu Mạt Lê, ngẩn ra một lúc mới bình thản đáp: “Xin lỗi, nghe không rõ, có thể nói lại lần nữa không?”

Chu Mạt Lê không chê phiền, hỏi: “Về tấm thẻ ấy, cô có ý kiến gì không?”

“Có một chút.”

Lục Dạng nâng tay lên, Lục Minh Tự dừng động tác niết bả vai.

Mọi người chỉ thấy, Lục Dạng chậm rãi đi về phía lửa trại, khom lưng nhặt một cành củi, rồi bước đến chỗ Chu Mạt Lê.

Cô dừng lại trước mặt anh ta, vươn tay, lễ phép trưng cầu ý kiến: “Có thể đưa tôi một lúc không?”

Chu Mạt Lê hiếm khi ngạc nhiên, sau khi lấy lại tinh thần, anh ta liền đặt tấm thẻ vào tay Lục Dạng.

【 Xin mời đến xem tiết mục 《 Lục · lặng lẽ làm chuyện lớn · Dạng 》! 】

Lâm Tân Mông cắn chặt răng, bực bội không thôi.

Chu Mạt Lê không đưa tấm thẻ cho cô ta, mà lại đưa cho Lục Dạng!

Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên tò mò tiến tới, tập trung tinh thần nhìn Lục Dạng.

Cô cầm cành củi, tô một tầng mỏng lên tấm thẻ.

Lâm Tân Mông dịu dàng nói: “Lục Dạng, cô nhẹ tay chút, đừng làm hỏng tấm thẻ, chúng ta chỉ có một tấm thôi, không có tấm thứ hai đâu.”

Lục Dạng không để ý đến cô ta, chuyên tâm làm việc.

【 Những lúc như này mới thấy cần mấy trò chơi chữ đồng âm của Lục Minh Tự để khuấy động không khí: Bạn là Đồ Đồ bướng bỉnh, tò mò đối mặt với thế giới, vô số thắc mắc không đếm nổi~】

Không bao lâu sau, Lục Dạng dừng tay, ngẩng đầu giải thích: “Tổ tiết mục làm bề mặt tấm thẻ không bằng phẳng, muốn thấy rõ những vết lõm nhỏ thì phải dùng bút chì, phấn hoặc những thứ khác để bôi lên.”

Mọi người nhìn kĩ vào tấm thẻ, quả nhiên phát hiện bên trên hiện ra một dãy số.

12032130.

Lâm Tân Mông kinh ngạc nói: “Sao cô biết bề mặt nó không bằng phẳng?”

Bọn họ tìm thấy tấm thẻ trước, nhưng sờ rồi cũng không thấy có dấu vết nhô lên hay lõm xuống.

Lục Dạng bỏ cành củi đi, đơn giản tóm tắt lại: “Bệnh nghề nghiệp.”

“Bệnh nghề nghiệp?” Lâm Tân Mông khó hiểu.

“Tôi học y.”

Lục Dạng đối mắt với cô ta, đôi môi tươi cười nhếch lên, “Nếu cảm thấy hứng thú, bao giờ rảnh tôi cho cô xem.”

Rõ ràng là tiếng cười ôn hòa, nhưng truyền vào tai Lâm Tân Mông lại như tiếng ác ma thì thầm bên tai.

Lâm Tân Mông lạnh sống lưng: “……”

Lời này có khác gì nói cô ta có bệnh đâu.

Chu Mạt Lê nhìn Lục Dạng, ánh mắt không ngừng quay cuồng trong đống cảm xúc không rõ.

Nếu cô đã biết sự kỳ lạ của tấm thẻ từ trước, vậy sao còn nhất quyết để bọn họ đi vào rừng?

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Có thể trực tiếp nói ra 1203 mà.

Tần Diệc Đàm cau mày, hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của mọi người, không hiểu gì hỏi lại: “12032130 và 73 có liên quan gì đến nhau?”

Ôn Tiên trợn mắt, kinh ngạc thốt lên: “Tôi biết rồi!”

Tần Diệc Đàm nhìn về phía cô nàng, trong lòng lại dâng lên một loại dự cảm không lành: “Cô lại biết hả?”

Ôn Tiên: “Bụi cây là bài hát, con số này chắc chắn là phổ nhạc, chúng ta hát ra, chắc có thể biết là cái gì!”

Tần Diệc Đàm đen mặt: “Tôi mà tin cô, tôi sẽ là con chó!”

Lâm Tân Mông cười phụ họa: “Cái Ôn Tiên nói cũng là một cách nghĩ.”

Nói xong, cô ta nhìn Lục Dạng, chờ mong Lục Dạng nói lời giống như vậy.

Nhưng mà, Lục Dạng lại chìm vào suy nghĩ, không để ý tới cô ta.

Khóe miệng đang cười của Lâm Tân Mông nháy mắt cứng đờ.

Ôn Tiên thử dùng đồ rê mi pha son để hát được 12032130, nhưng hát đi hát lại mấy lần, lưỡi sắp tê liệt, mà vẫn không có phát hiện gì.

“Khả năng vẫn là mã Morse lúc trước nói nhỉ?”

Lâm Tân Mông nhìn về phía Chu Mạt Lê, ngượng ngùng hỏi: “Anh có thấy 12032130 có nghĩa gì không?”

Chu Mạt Lê lắc đầu: “Không thấy.”

Bỗng nhiên, Lục Minh Tự nói: “Ngày 12 tháng 3, 21h30, không phải là buổi phát sóng đầu tiên của《 Sinh tồn nơi hoang dã 》 mùa 1 à?”

Mọi người kinh ngạc, đồng thời nhìn về phía Lục Minh Tự.

Lâm Tân Mông ngạc nhiên hỏi: “Sao anh nhớ rõ thế?”

Lục Minh Tự: “Trước khi quay lướt thấy trên mạng.”

【 Lục Minh Tự nghĩ giống tôi! Vừa nãy tôi cũng định nói đây là thời gian phát sóng của mùa 1! 】

Chu Mạt Lê trầm mặc, dò hỏi: “Mọi người có ấn tượng gì với mùa 1 không?”

Nói không chừng manh mối này có thể kết nối với mùa đầu tiên.

Dù sao đây cũng là màn g.i.ế.c hồi ức mà tổ tiết mục hay thích làm.

Những người khác ăn ý lắc đầu: “Chưa từng xem.”

“……”

【 Ha ha ha ha ha tổ tiết mục thất bại thảm hại. 】

【 Không ngờ khách mời mùa 2 chưa từng xem mùa 1 mà cũng dám đến, đúng là nhổ lông miệng hổ, to gan lớn mật! 】

“Bây giờ lại quay trở về điểm bắt đầu rồi.” Ôn Tiên uể oải nói.

Thảo luận nửa ngày vẫn không có thu hoạch.

Một lát sau, đôi môi mềm mại của Lục Dạng hé mở, đập tan sự yên tĩnh.

“73, ngược lại sẽ là 37.”

Ngược lại?

12032130 hình như cũng là ngược lại.

Mọi người đột nhiên sáng tỏ.

Lục Dạng gằn từng chữ: “73 là số nguyên tố thứ 21, 37 là số nguyên tố thứ 12, mà 21 là tích của 7 và 3.”

Chu Mạt Lê nghi hoặc nói: “12032130 nghĩa là là 3703 và 7330?”

“3703, 7330……” Lục Minh Tự ngập ngừng nói: “Sao lại cảm giác có gì đó quen thuộc.”

Lâm Tân Mông kích động bắt lấy cánh tay của Lục Minh Tự, “Có phải anh nhớ tới cái gì hay không?!”

Lục Dạng nghe tiếng, liếc về phía cánh tay của Lâm Tân Mông, cô ta tựa hồ nhận ra ánh mắt của cô nên mới hậm hực thu tay về.

Toàn bộ động tác tiến hành lặng yên không một tiếng động, Lục Minh Tự không hề phát hiện ra.

Lục Dạng thu hồi tầm mắt, thản nhiên nói: “Khi chúng ta tiến vào rừng trúc, lúc đi ngang qua một gian nhà cỏ thì nhìn thấy.”

Lục Minh Tự thức tỉnh: “Đúng vậy, bên trên gian nhà cỏ treo một tấm biển là 7330.”

Một tấm biển gỗ xiêu xiêu vẹo vẹo, vì tò mò nên hắn có nhìn nhiều thêm mấy lần.

“Nhà gỗ ở đâu? Cách chỗ này xa không?” Tần Diệc Đàm hỏi.

Lục Dạng: “Không xa lắm, đi một giờ là đến.”

Tần Diệc Đàm: “……?”

Một giờ mà còn không xa hả!

Lâm Tân Mông ngượng ngùng hỏi: “Hai người xác định không có nhìn nhầm chứ?”

Nếu như chạy không một chuyến thì thật lãng phí thời gian.

“Cô không tin có thể không đi,” Ôn Tiên hứng thú ngẩng cao đầu, “Tôi muốn đi xem nhà gỗ.”

Chỉ suy nghĩ mà không hành động, không làm ra được hiệu quả gì, nếu như muốn hoàn thành nhiệm vụ thì nhất định không thể canh giữ ở một chỗ.

Chu Mạt Lê am hiểu sâu sắc đạo lý này.

Anh ta bỏ qua ánh mắt của Lâm Tân Mông, ôn hòa hỏi: “Khi nào chúng ta xuất phát?”

Một câu, lộ rõ lập trường của mình.

Lâm Tân Mông tim sắp bật ra ngoài, đáy mắt tràn đầy nỗi buồn: “Tôi không có nói là không đi, chỉ là lo lắng hỏi một câu thôi.”

【 Lâm Tân Mông sao lại trở nên ngượng ngùng xoắn xít thế, xui cho tôi lúc trước còn thích nhân vật mà cô ta diễn. 】

【 Cuối cùng cũng biết tại sao bộ phim kia của cô ta có thể kéo dài đến hơn 60 tập rồi, hóa ra là nguyên nhân từ nữ chính! 】

“Nếu không có vấn đề gì,” Lục Dạng dịu dàng nói, “Nửa giờ sau cùng nhau xuất phát.”

Ôn Tiên cao hứng vỗ tay tán thành.

Quyết định xong thời gian xuất phát, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, khởi hành đi đến trạm tiếp theo: Nhà gỗ.

Gỡ xong lều trại, Lục Minh Tự nhét nó vào trong túi.

Lục Dạng nhìn Lục Minh Tự, đột nhiên hỏi một câu: “Anh, anh có thấy đầu anh to không?”

Lục Minh Tự không rõ nguyên nhân, giơ tay phải lên sờ gáy, “Không to lắm!”

Lục Dạng: “Vậy sao anh lại chịu thiệt lắm thế?”

(*: đầu to - 头大 và coi tiền như rác là 冤大头, mà ở đây không hợp hoàn cảnh nên chắc từ 冤 dùng để chỉ từ đồng âm là 怨: ân oán)
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 56: Anh em nhà họ Lục bảo vệ, hộ tống mọi người



Tui xin phép sửa lại phần cuối của chap trước do đọc sang đoạn sau mới hiểu vấn đề câu cuối:

Lục Dạng nhìn Lục Minh Tự, đột nhiên hỏi một câu: “Anh, anh có thấy đầu anh to không?”

Lục Minh Tự không rõ nguyên nhân, giơ tay phải lên sờ gáy, “Không to lắm!”

Lục Dạng: “Vậy sao anh lại chịu thiệt lắm thế?”

(*: đầu to - 头大 và coi tiền như rác là 冤大头, mà ở đây không hợp hoàn cảnh nên chắc từ 冤 dùng để chỉ từ đồng âm là 怨: ân oán)

Lục Minh Tự dừng lại, sự bối rối trên mặt tan biến, hắn nâng cằm lên nói: “Người ta nói chịu khổ thì bổ não, anh em không phải chịu khổ nhiều thì sao đầu to ra được.”

“....”

Hắn phải chịu thiệt mà trông như kiểu rất vui vẻ gánh chịu ấy.

【 Không biết tại sao, so với Lục Minh Tự, Lục Dạng còn có bóng dáng của các vị phụ huynh hơn, đặc biệt là bây giờ, trông con bé như đang giáo dục đứa nhỏ ngốc Minh Tự nhà mình. 】

【 Lục Dạng gọi điện lại cho Lục Minh Tự: Ê? Anh trai nghiệt chủng nhà tôi có ở đây không? 】

Rừng rậm yên tĩnh như một bức tranh thuỷ mặc, nhìn về nơi xa có thể thấy lớp sương trắng mỏng vòng vòng bên hông núi, cánh rừng xanh miết trong trẻo như ngọc, âm thanh u u của chim không biết từ phương nào truyền đến.

Ánh mặt trời lúc này có chút chói lọi, nên Lục Minh Tự nhất định phải một mình thu dọn đồ, để Lục Dạng nghỉ ngơi ở chỗ râm mát bên cạnh.

Hắn khoe đống cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay, tự tin nói: “Nhìn cơ bắp của anh trai này, dọn đống này nửa tiếng có mà dư dả thời gian.”

Lục Dạng không có cách nào lay chuyển hẳn, chỉ có thể vừa bất đắc dĩ thầm mắng anh trai ngốc, vừa nói: “Thôi được, anh là đàn ông đích thực.”

Lục · vô cùng đàn ông · Minh Tự nghe được lời khen ngợi liền ra sức thu dọn đồ đạc.

Lục Dạng đứng dưới tàng cây, được bóng cây che phủ, gió thổi tung mái tóc, lộ ra cần cổ trơn nhẵn, mịn màng trắng sứ.

【 Ngũ quan của Lục Dạng tinh tế quá, đều phù hợp với thẩm mỹ của tôi, đây chắc chắn là đề án tốt nghiệp của Nữ Oa! 】

【 Dạng của tôi, đường nét trên mặt không chút tì vết, ngay cả đường chân tóc cũng đẹp đến không thể tưởng tượng, cực kỳ có khí chất! 】

Tầm mắt Lục Dạng nhanh chóng xẹt qua Lâm Tân Mông, đôi lông mày đen hình lưỡi liềm nhíu lại, ánh mắt hơi u ám.

Bình thường Lục Minh Tự là một chàng trai lạc quan sáng lạn, dây thần kinh dày hơn cả nắm đấm, có lẽ sẽ không chú ý đến sự tiếp xúc tay chân cố ý vô tình của Lâm Tân Mông.

Hắn sẽ không nghĩ xấu về người khác, nhưng Lâm Tân Mông không phải đèn cạn dầu, giống như thỏ trắng nhỏ vô tâm và chồn vàng giả vờ mềm yếu, rất dễ rơi vào cạm bẫy.

Hơn thế nữa, với độ hiểu biết của Lục Dạng với anh trai ngốc nhà mình, Lục Minh Tự bơi rất tốt, trượt chân rơi xuống nước mà c.h.ế.t là điều vô cùng kỳ quặc.

Đợi Lục Minh Tự thu dọn đồ đạc khoảng 10 phút, Lục Dạng ôm giỏ tre tiến về phía hắn, cô duỗi tay đưa trái cây cho hắn, đáy mắt hiện lên ý cười vui vẻ.

“Anh vất vả rồi, ăn cái này đi.”

Lông mày rậm đen của Lục Minh Tự giãn ra, như một đứa trẻ nhận được món quà mà chúng ngày đêm mong đợi, hài lòng nói: “Chỉ có Dạng Dạng là tốt với anh!”

Vì thế, Lục Minh Tự càng tích cực thu dọn đồ đạc.

【 Một cái quả dại đã có thể khiến Lục Minh Tự mất đi bản lĩnh, cậu ta cũng dễ thỏa mãn nhỉ. 】

Khi mọi việc đã xong xuôi, mọi người tập trung lại, bắt đầu hành trình đi về phía nhà cỏ.

Tuy là Lục Minh Tự từng đi qua nhà cỏ, nhưng hắn mù đường, căn bản không nhớ gì cả, chỉ có thể trông chờ vào Lục Dạng.

Bời vì những người khác mang vác nặng nề, bước đi cũng sẽ có hạn chế, mà hôm qua còn phải lặn lội đường xa mệt mỏi vô cùng, nên hôm nay Lục Dạng thả chậm tốc độ hơn bình thường.

Núi non trùng điệp sinh trưởng dày đặc từng lớp từng lớp, con đường gập ghềnh không bằng phẳng, kéo dài đến không có điểm cuối.

Lục Dạng và Lục Minh Tự ở phía trước dẫn đường, Lục Minh Tự bẻ gãy đám cỏ dại phía trước, tránh để Lục Dạng quệt phải.

Mà trên đường có rất nhiều đồ vật linh tinh, nếu không chú ý sẽ cộm vào chân, Lục Dạng mang chúng qua bên cạnh, để những người khác không bị đụng vào.

【 Anh em nhà họ Lục bảo vệ và hộ tống mọi người! 】

【 Lúc trước là ai nói Lục Minh Tự không có tinh thần cống hiến, thế đây là gì đây! Một người đàn ông mở đường cho người khác, anh ấy không những đẹp trai, mà còn rất có tinh thần trách nhiệm! 】

Ngọn núi thăm thẳm một màu xanh lục, cây cối trên núi đong đưa theo gió, phần lớn thời gian, sáu người bọn họ đều trong rừng cây xanh ươm tươi tốt, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dấu vết do động vật hoang dã để lại trong những dãy núi sâu và khu rừng già mà ít người lui tới.

Tiếng chim hót trên những ngọn núi vắng vẻ vô tận, trong trẻo và sắc nét, mọi âm thanh đều không thật như thể có một tầng ngăn cách.

Lục Minh Tự đổ đầy mồ hôi trên người, Lục Dạng nhìn quanh vài giây, châm chước nói: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lúc.”

Nghe thấy thế, bốn người phía sau hiển nhiên đều mỉm cười.

Đặc biệt là Tần Diệc Đàm.

Cậu ta thở hồng hộc mà cảm thán: “Ôi…… Rốt cuộc…… Có thể nghỉ ngơi rồi!”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Ôn Tiên thường xuyên luyện hát nhảy 12 tiếng mỗi ngày nên thể lực không tệ, Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông vận động khá nhiều để duy trì dáng người, chẳng qua, nơi này không giống như ở phòng tập gym, cơ thể bọn họ không chịu nổi cường độ này.

Mọi người nhất trí nghỉ ngơi một lát ở rồi lại lên đường.

Sáu người dừng ở trên một con dốc, vì độ cao đột nhiên cao hơn mực nước biển, bọn họ vừa quay đầu đã nhìn thấy ngọn núi hiểm trở thẳng đứng ở phía xa trước mắt.

Bởi vì không có chỗ ngồi và cũng mệt mỏi, Tần Diệc Đàm trực tiếp đặt m.ô.n.g ngồi xuống đất, không còn nhớ rõ thói quen ở sạch mà cậu ta thiết lập cho bản thân.

Lục Minh Tự để Lục Dạng ngồi trên ba lô, hắn xoa xoa bả vai của cô, không khỏi thở dài, hỏi: “Dạng ơi, cơ thể thế nào em, có chỗ nào không thoải mái không, nếu có thì đừng chịu đựng cơn khó chịu nhé, nhớ nói cho anh biết.”

Con đường này đến người thường xuyên rèn luyện như hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, em gái chân yếu tay mềm thì hẳn là rất khó khăn.

Lục Dạng đứng lên, đưa nước cho hắn: “Anh, em không sao, anh uống chút nước đi.”

Thấy cô vẫn ổn, Lục Minh Tự bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, bổ sung ít nước, rồi lại bóp vai cho Lục Dạng.

“Dạng Dạng, vai có nhức không em?”

“Không nhức, anh nghỉ ngơi đi.”

“Cánh tay thì sao? Chân nữa? Đôi mắt này? Hay là đầu có đau không, anh ấn huyệt Thái Dương cho em nhé.” Lục Minh Tự nói như s.ú.n.g bắn, mãi không ngừng.

Hắn vác ba lô rất nặng, đi một quãng đường dài mà còn không nghỉ ngơi tử tế, thể nào cũng mệt chết.

Lục Dạng cao giọng hơn bình thường, không khoan nhượng nói: “Lục Minh Tự, anh để em nghỉ ngơi xem nào.”

Thấy ánh mắt nghiêm túc của cô, Lục Minh Tự mới từ bỏ.

“Được rồi, vậy em mệt thì nhớ kêu anh nhé.”

Lục Dạng bất đắc dĩ gật đầu.

Anh trai thỉnh thoảng lại có hơi ồn ào.

【 Cười không nổi nữa, đây là cái gọi là huyết thống đàn áp hả? 】

【 Về sau ai còn bảo Lục Minh Tự cao quý lạnh lùng, tôi sẽ ném đoạn video này vào mặt hắn, đây rõ ràng là bà mẹ già Lục Minh Tự mà! 】

Tầm mắt Tần Diệc Đàm xuyên qua bụi cỏ dại còn cao hơn người ở bên cạnh, nhìn lên đám mây trắng ở phương xa, cậu ta bỗng nhiên hô to lên: “A a a a a!”

Ôn Tiên chống hai tay lên má, do dự quay đầu, “Kêu cái gì vậy?”

“Tôi đang luyện dung tích phổi.” Tần Diệc Đàm lộ ra vẻ tự hào đã lâu không gặp, “Nghe nói không khí trong rừng rất trong lành, tốt cho cổ họng. Nếu tôi kêu nhiều hơn, có thể cải thiện kỹ năng ca hát.”

“Nghe nói?” Ôn Tiên nhíu mày, “Cậu nghe Chu Công nói hả?”

Tần Diệc Đàm không hiểu ý, ngây thơ sửa lại cho đúng: “Không phải đâu, tôi nghe một nghệ sĩ nổi tiếng kể lại.”

Lâm Tân Mông tươi cười, cố ý nói đùa: “Nghe nói bò l*n đ*nh núi luyện giọng sẽ dễ bị sét đánh.”

Nhưng mà, Tần Diệc Đàm không cười, ngược lại vô cùng xấu hổ.

Lâm Tân Mông không phải trù cậu ta bị sét đánh đó chứ.

Bị sét đánh dưới bầu trời trong xanh mây trắng cũng giống như tuyết rơi tháng sáu, chẳng qua tuyết rơi tháng sáu là bất công, còn cậu ta bị sét đánh là do suy đồi đạo đức.

Mọi người đang lặng lẽ hưởng thụ sự thoải mái hiếm có thì đột nhiên, một giọng nói oang oang phá vỡ sự im lặng.

“Ba lô của tôi! Đồ ăn của tôi!”
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 57: Nhưng nó cũng không phải là cố ý



Mọi người đều đang hưởng thụ cảm giác ấm áp thoải mái mà ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây đem lại, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy sườn đồi ở phía xa khiến cho mọi người trông như đang ở một thế giới khác.

“Dạng Dạng,” Lục Minh Tự đột nhiên hứng thú kể chuyện cười, “Một thợ săn nổ s.ú.n.g b.ắ.n một con hồ ly, nhưng thợ săn lại chết, em có biết vì sao không?”

Lục Dạng chớp mắt, đáy mắt mang theo sự tò mò: “Vì sao ạ?”

Lục Minh Tự nhoẻn miệng cười, vui vẻ giải thích: “Bởi vì hồ ly có cung phản xạ, nên nó b.ắ.n viên đạn trả lại cho thợ săn.”

Lục Dạng khẽ cười, làm khán giả trước màn hình đang lạnh lẽo bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

【 Chuyện cười của Lục Minh Tự lại chọc cười em gái rồi. 】

【 Tôi đột nhiên nhận ra một điều, có khi nào Lục Dạng cười không phải vì truyện cười, mà cô ấy cười vì Lục Minh Tự không? 】

【 Lầu trên phát hiện chân tướng kìa, nhanh chóng chụp hình lưu lại, không tí nữa lại bị xóa! 】

Lục Dạng đột nhiên nhìn thấy cái gì, ánh mắt sáng rực lên, cô đứng dậy, đi về phía trước.

Lục Minh Tự cũng đứng lên đi theo, phát hiện ra một loại thực vật sống ngắn hạn, lá cây có hoa văn đan xen.

“Dạng Dạng, đây là cái gì thế?”

“Đây là rau dền,” Lục Dạng vừa nhổ từng chùm hạt trên cây, vừa nói, “Hạt giống màu đen bóng loáng của nó có thể dùng để làm đồ ăn thô, hoặc hầm với thịt.”

Nghe vậy, Lục Minh Tự dùng tay nhổ hạt rau dền trên thân cây xuống, không giấu được niềm vui: “Thứ tốt như vậy thì hái nhiều thêm chút.”

Lục Dạng đặt giỏ tre được lót vải bên dưới ở giữa hai người để hắn bỏ đồ vào.

“Lá non của nó cũng có thể làm rau muối rất ngon, chúng ta hái một ít, đợi chút nữa đến nhà cỏ có thể nấu ăn.”

“Được!”

Tần Diệc Đàm dựa nửa người trên một thân cây, đầu tựa vào đó, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Lục Minh Tự và Lục Dạng.

Thấy bọn họ có thể vui vẻ với một bụi cây, cậu ta cười mỉa mai một tiếng.

Tôi chính là một kho lương thực lớn, mấy người ăn cỏ dại không chừng sẽ biến thành người rừng đó.

Đây không phải là tư liệu sống tự mang đến cửa à!

Đợi lúc nào về bảo đoàn đội nhanh chóng làm việc, đăng mấy bài báo về việc sụp đổ nhân cách của Lục Minh Tự.

Càng nghĩ, Tần Diệc Đàm càng hưng phấn, cứ như đã thấy được cảnh tượng danh tiếng của Lục Minh Tự bị hủy hoại.

Cậu ta đắm chìm trong ảo tưởng của chính mình, khi muốn ăn thứ gì đó, cậu ta đưa tay ra lấy ba lô, s* s**ng vào cái khóa kéo, không ngờ ba lô lại bị đổ.

Bởi vì đang ở sườn dốc, ba lô cậu ta để trên một hòn đá nhô ra, thế nên ba lô mới bị nghiêng, và lăn xuống như thể bị ném ra ngoài.

Tần Diệc Đàm không kịp phản ứng lại, trơ mắt nhìn nó lung lay sắp đổ, sau đó nhanh như bay mà lăn xuống đống cỏ khô bên dưới, lặng lẽ biến mất khỏi tầm mắt cậu ta.

Tần Diệc Đàm hoảng sợ hét lên: “Ba lô của tôi! Lương thực của tôi!”

Nghe thấy tiếng hét, năm người đồng thời nhìn về phía cậu ta, chỉ thấy Tần Diệc Đàm vụng về và ngượng ngùng đi xuống, cúi người về phía trước, đưa tay nắm lấy quai đeo ba lô.

Lục Minh Tự hái đồ xong, tầm mắt chuyển từ Tần Diệc Đàm qua Ôn Tiên, hỏi: “Cậu ta lại lên cơn động kinh à?”

【 Ha ha ha ha, tôi nhớ Lục Minh Tự trước kia mắng Tần Diệc Đàm, người khác là đáng yêu ngầu lòi, còn Tần Diệc Đàm là động kinh. 】

Ôn Tiên bĩu môi, nói: “Ba lô cậu ta lăn xuống sườn núi.”

Lúc này, Tần Diệc Đàm vất vả mãi mới kéo được quai đeo ba lô, cậu ta gắt gao ôm nó vào lòng, hoảng sợ thở hổn hển một hơi.

“May, may mà không mất.”

Cậu ta vẫn còn muốn dựa vào đống lương thực này mà lay lắt đến khi chương trình kết thúc, không thể để rơi mất.

Bỗng nhiên, một luồng nhiệt thổi qua, bên tai vang lên tiếng xào xạc khác hẳn tiếng gió.

Tần Diệc Đàm trợn trắng mắt, trên cục đá ở phía trước vài bước có một con rắn, đôi mắt nó nhìn chằm chằm cậu ta, thân thể uốn lượn, cái đuôi dựng thẳng giống như đang dựng ngón giữa chửi thề giống con người.

Ôn Tiên nhìn Tần Diệc Đàm đứng im như pho tượng, gọi lớn: “Tần Diệc Đàm, cậu lên đây mau lên, chúng ta phải đi rồi.”

Tần Diệc Đàm nhìn con rắn, run rẩy nói: “Ở đây có rắn…… Cứu với……”

【 Lá gan của Tần Diệc Đàm hóa ra lại nhỏ như vậy à? Trước là sợ lang lửng, giờ lại sợ rắn. 】

【 Chọn một bài《 Đàn ông cái gì chứ 》 cho Tần Diệc Đàm, lá gan cậu ta khéo còn nhỏ hơn tôi. 】

Cây cối không đồng đều trải dài khắp bốn phía, hỗn loạn mà vô tri, Tần Diệc Đàm hơi nghiêng người để mọi người nhìn thấy con rắn.

“A!” Lâm Tân Mông không nhịn được mà hét lên, khi cô ta ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Đây là rắn đó, ai dám đối đầu trực diện với nó chứ.

Tần Diệc Đàm vừa di chuyển, con rắn đuôi chuông đã thè lưỡi về phía cậu ta, trông như đang đùa giỡn.

Lục Dạng nhìn tình huống trước mắt, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhàn nhạt.

【 Lục Dạng dường như muốn nói, tôi đã bảo hai người quen nhau mà ha ha ha ha ha ha. 】

Tần Diệc Đàm đau khổ trong lòng, đến linh hồn cũng run bần bật.

Lục Minh Tự nhẹ nhàng nói: “Dạng Dạng, đừng sợ, anh sẽ không để nó đến gần em đâu.”

Hắn đặt tay sau gáy Lục Dạng, nhưng chỉ một lát lại bỏ ra.

Lục Dạng ngửa đầu, chớp chớp mắt với Lục Minh Tự, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng Tần Diệc Đàm sợ c.h.ế.t khiếp, đờ người nói: “Ôn Tiên, không! Lục Dạng, cô nhanh qua đây bắt rắn vứt đi đi.”

Ôn Tiên nhăn mày: “Một thằng đàn ông như cậu sao lại kêu tôi và Lục Dạng, sao không tự bắt đi?”

Tần Diệc Đàm hoảng loạn nói: “Lục Dạng lần trước còn có thể tay không bắt rắn mà, lần này nhất định cũng có thể.”

Chu Mạt Lê và Ôn Tiên không biết chuyện con rắn, nghe được lời cậu ta nói liền không khỏi nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của Lục Dạng, trong lòng đầy nghi hoặc.

Lục Dạng, tay không bắt rắn?

Không thể nào.

Có phải Tần Diệc Đàm bị rắn làm hoảng sợ tới mức ký ức cũng sinh ra ảo giác không, hoặc là từng nhìn thấy Lục Dạng bắt rắn ở trong mơ?

Lục Dạng thản nhiên lịch sự mỉm cười với bọn họ.

Lục Minh Tự là người đầu tiên mở miệng: “Tay của em gái tôi nhỏ nhắn mượt mà như này, sao có thể chạm vào rắn, thôi cứ để tôi làm cho, mọi người đều tránh ra đi.”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Lục Minh Tự vóc dáng cao lớn, lưng dài vai rộng, gió núi thổi qua quần áo, phác họa vòng eo cường tráng của hắn. Hắn đứng bên cạnh Lục Dạng, khuôn mặt ưu việt của hai người ghé vào nhau, giá trị nhan sắc công kích cấp thần, đánh sâu vào thị giác người xem level max.

Không thể không nói, dù cho hai người có đứng ở núi sâu rừng già, ăn mặc giản dị, nhưng vẫn có thể làm người xem trước màn hình há hốc mồm.

【 Cái cảm giác cao cấp đáng c.h.ế.t này, chụp màn hình một cái thôi là lên được mặt báo của Bazaar! 】

【 Từ giờ về sau tôi sẽ không chèo cp yêu đương nữa, tôi phải chèo cp anh em, giá trị nhan sắc đỉnh cao thế này cơ mà! Còn là anh em ruột nữa, có quan hệ huyết thống ràng buộc, bọn họ nhất định không thể bẻ gãy cp của tôi, mẹ yêu không cần lo lắng cp tôi ship sẽ BE nữa rồi. 】

(cp: couple, BE: Bad Ending)

Lục Minh Tự đi về phía trước một bước, liếc mắt nhìn Tần Diệc Đàm rồi lại nhìn về phía con rắn, trong miệng phun ra ba chữ: “Con rắn ngu ngốc.”

Tần Diệc Đàm có cảm giác như hắn đang mắng cậu ta, trong lòng đầy một ngọn lửa giận, mặt lúc xanh lúc trắng.

Lục Dạng: “Anh, như thế là không lịch sự.”

“Anh biết rồi.” Lục Minh Tự thay đổi giọng nói, “Nhưng nó cũng không phải là cố ý.”

“……”

------------------

Chết cười với Lục Minh Tự 🙂))
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 58: Giang Nghiễn Chu: “Em ấy chỉ bảo sờ tay.”



Cây cối cao lớn rậm rạp khiến nắng gắt xuyên qua chạc cây chỉ tạo nên những cái bóng loang lổ, trên mặt đất rải rác lá cây bị rơi xuống, con đường trước mặt trông như những tuyến đường không lời giải trong mê cung, chốc lại hướng đông, chốc lại hướng nam, sau đó lại kéo dài về hướng bắc.

Tần Diệc Đàm cẩn thận mà lùi dần về phía sau, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm con rắn.

Lục Dạng ngẩng đầu nhìn Lục Minh Tự, nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh, đừng chọc rắn.”

“Vậy được rồi.” Lục Minh Tự đang háo hức muốn thử thì bị dập tắt.

【 Lục Dạng nói Lục Minh Tự phải lịch sự, Lục Minh Tự lại cho rằng cô ấy bảo động vật ha ha ha ha ha. 】

【 Mạch não của Lục Minh Tự huyền diệu đến nỗi Lục Dạng nhiều lúc cũng không theo kịp, vậy câu hỏi đặt ra là, Lục Minh Tự không phải em trai thật hả? 】

Lục Dạng quét mắt nhìn con rắn đuôi chuông, rồi lại nhìn về phía Tần Diệc Đàm đang run bần bật, nói: “Anh cứ đứng dậy xong đi về đây, nó sẽ không làm hại anh đâu.”

Tần Diệc Đàm lập tức suy sụp, do dự hỏi: “Nó thật sự sẽ không cắn tôi hả?”

“Không đâu.”

Tần Diệc Đàm thấy biểu cảm thản nhiên của cô, sự tín nhiệm trong lòng lập tức nghiêng về phía cô, nhưng còn chưa hoàn toàn hoàn hồn, lại nghe thấy giọng nói của Lục Dạng:

“Dù sao thì hai người cũng thân mà, rắn sẽ không gây án với người quen đâu, anh có thể yên tâm 100%.”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Tần Diệc Đàm ngẩn người sợ hãi, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sau lưng rét run.

Lấy cái lý do này thì bảo cậu ta yên tâm làm sao được!

Ôn Tiên không kiên nhẫn mà nhìn về phía Tần Diệc Đàm, “Đưa đưa đẩy đẩy, mất thời gian vừa thôi, cậu chạy nhanh lên, rắn không ăn thịt cậu được đâu.”

Tần Diệc Đàm sợ hãi.

Rắn sẽ không ăn thịt cậu ta, nhưng nó sẽ cắn đó!

Lục Minh Tự không nhìn được nữa, chân dài bước nhanh về phía trước, không nói hai lời, duỗi tay túm chặt lấy cánh tay của Tần Diệc Đàm, cứng rắn nhấc cậu ta lên.

【 Trời ơi, hành động bá đạo này của Lục Minh Tự đẹp trai quá! Anh hùng cứu gấu chó! 】

【 Tần Diệc Đàm suýt nữa thì đặt m.ô.n.g xuống đất, chân mở lên trời, khóc oa oa mấy tiếng gọi mẹ ơi. 】

Lục Minh Tự nhìn con rắn trên hòn đá, âm thanh tấm tắc, cảm thán nói: “Không thể bắt rắn nên khó chịu quá đi, ha ha ha ha.”

Lục Dạng: “……”

Hắn cười hình như hơi vui quá rồi đấy.

Bảo sao không ai tìm hắn quay phim, kỹ thuật diễn hình như không phải chỉ hơi kém.

“Anh, nếu anh muốn cười một cách đau khổ, anh nên cố tình hít một hơi, sau đó đè giọng lại để có thể cười đúng cách.”

Lục Minh Tự truy hỏi: “Thật sự có thể à?”

Lục Dạng gật đầu: “Vâng.”

Lục Minh Tự tò mò thử lại, tiếng cười quả nhiên không giống nhau.

Ngay cả Chu Mạt Lê cũng kinh ngạc, thế mà phương pháp này lại dùng được!

【 Đây là học bá toàn năng trong truyền thuyết sao? 】

【 Lục Dạng có thể suy nghĩ đến việc đi làm chỉ đạo diễn xuất, đến Lục Minh Tự không biết diễn mà còn có thể diễn được tiếng cười đau khổ có độ khó cao như vậy. 】

Tần Diệc Đàm ôm ba lô, nằm liệt dưới đất, trong lòng vừa thất bại vừa mờ mịt.

Quá chật vật.

Vốn dĩ cậu ta còn muốn xem dáng vẻ khổ sở của Lục Minh Tự, ai ngờ, người phải gánh chịu những điều đó là bản thân mình.

Mất mặt trước toàn bộ người xem cả nước.

Ôn Tiên cố nhịn cười, nói với Tần Diệc Đàm: “Cậu có muốn thuốc làm mất trí nhớ không? Hình như cậu đã l*t s*ch không còn một lớp da rồi.”

Tần Diệc Đàm ngẩng đầu như một con lười, “……”

Những nghệ sĩ từng bị Tần Diệc Đàm áp bức nhìn thấy cảnh này đều sôi nổi cười ha ha, kêu gọi nhau đêm nay phải mở tiệc ăn mừng.

Sau khi Tần Diệc Đàm bình phục, sáu người lại lên đường đến căn nhà gỗ đầy gian nan.

Trong rừng ngoại trừ người bố trí nhiệm vụ ra thì không còn một ai đi vào nữa, kể cả đạo diễn.

Nhìn thấy sáu người thuận buồm xuôi gió, đạo diễn không khỏi nghi ngờ: “Mấy người có thật sự cẩn thận bố trí nhiệm vụ không thế? Sao bọn họ nhanh như vậy đã biết được vị trí nhà gỗ rồi?”

Dựa theo tiến độ làm nhiệm vụ của bọn họ, thời gian quay chụp thực tế sẽ giảm rất nhiều so với thời gian mong muốn.

Nhân viên công tác thần kinh căng chặt đứng ở một bên, “Có ạ, thưa đạo diễn…… Là bọn họ quá thông minh, không phải chúng ta……” Quá rác rưởi.

Ba chữ đằng sau, nhân viên công tác không dám nói ra, bởi vì anh ta nhận được ánh mắt tàn nhẫn phóng tới của đạo diễn như muốn nói:

Bịa, bịa tiếp đi, cố gắng mà bịa! Tôi xem các cậu trốn tránh trách nhiệm thế nào!

Nhân viên công tác đột nhiên giật mình, vỗ n.g.ự.c bảo đảm: “Đạo diễn, ngài yên tâm! Bên phía nhà cỏ có npc, bọn họ lần này nhất định sẽ không dễ dàng gỡ bỏ nhiệm vụ 3 như vậy đâu! Hơn nữa dù cho có giải được nhiệm vụ 3, manh mối về sau cũng rất khó để tìm!”

Tấm thẻ manh mối 3 và mảnh vải manh mối 7 là tổ tiết mục làm để giúp khách mời có thể tiến vào trạng thái một cách tốt nhất, đặt riêng ở vị trí dễ thấy nhất, để bọn họ nhanh chóng phát hiện ra.

Nhưng manh mối về sau yêu cầu bọn họ phải từ từ tìm.

Hoàn thành tất cả nhiệm vụ tốn một khoảng thời gian dài, cho dù hai đội Chu Mạt Lê và Tần Diệc Đàm có rất nhiều đồ ăn, bọn họ cũng không thể tiết kiệm đến cuối chương trình, vì thế, bọn họ nhất định phải đi tìm thức ăn, giải quyết nhu cầu sinh lý cơ bản, thế là lại phải suy nghĩ đến việc đi hoàn thành nhiệm vụ.

Đây mới là chỗ khó của mùa 2, vật tư càng ngày càng ít đồng nghĩa với nhiệm vụ càng ngày càng khó.



Trên mạng, video và hình ảnh của Giang Nghiễn Chu khi ở 《 Sinh tồn nơi hoang dã 》 mùa 2 nhiều đếm không xuể, đề tài # Giang Nghiễn Chu mặc quân trang # như một quả b.o.m trên Weibo.

Tất cả mọi người đều tin, việc phá lệ chỉ có 0 lần hoặc vô số lần.

Bởi vậy, sau khi biết Giang Nghiễn Chu thật sự tham gia chương trình phát sóng trực tiếp, các chương trình lớn khác cũng ùn ùn kéo đến.

Triệu Ngôn Thuật chân trước mới uyển chuyển từ chối một cái, chân sau lại đưa tới thêm mười cái, cành ôliu cứ như chia cắt ra mà bay tới, mà anh ta lại chỉ có một cái miệng, căn bản là từ chối không xuể.

Triệu Ngôn Thuật cúi đầu nhìn lời mời kết bạn WeChat 99+ của mình, không khỏi nuốt nước miếng.

Trong nháy mắt, màn hình lại nhảy ra tiêu đề # Lục Dạng Giang Nghiễn Chu #.

— Hot! Bạn gái thần bí của ảnh đế vậy mà là cô ấy!

— Cứu! Tôi bị chỉ huy b*nh h**n dụ hôn!

— Đồ quân phiệt ban ngày lạnh như băng, ban đêm lại muốn sinh khỉ con!

“……”

“………”

Triệu Ngôn Thuật trước đó còn nghi ngờ, nhưng bây giờ anh ta đã chắc chắn.

Lục Dạng rõ ràng là muốn tạo cp với Giang Nghiễn Chu để xào nhiệt độ. Nếu không, ai lại to gan dám mạo hiểm trước sự đáng sợ của cư dân mạng, mà ở trước máy quay nói muốn sờ tay Giang Nghiễn Chu như thế!

Triệu Ngôn Thuật cũng không từ chối việc xào cp, chỉ là lo Giang Nghiễn Chu sẽ bị liên lụy. Dù sao, Giang Nghiễn Chu để đạt được thành quả và danh tiếng như ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng.

Triệu Ngôn Thuật tắt điện thoại đi, gõ cửa ba cái rồi đẩy cửa bước vào.

Giang Nghiễn Chu đang cúi đầu chuyên chú xem kịch bản, lông mi rũ xuống tạo thành từng bóng nhỏ, ánh mắt có chiều sâu và làn da tái nhợt có cảm giác công kích không nói nên lời.

Triệu Ngôn Thuật đứng bên cạnh cau mày, nhìn chằm chằm Giang Nghiễn Chu không chớp mắt.

Anh khẽ ngẩng đầu, tầm mắt từ kịch bản dời qua Triệu Ngôn Thuật liếc một cái.

“Có gì nói thẳng.”

Triệu Ngôn Thuật không kiềm chế được sự tò mò, người ta đã nói thế thì phải trực tiếp hỏi luôn: “Sao cậu lại đồng ý cho Lục Dạng sờ tay?”

Ngón tay thon dài của Giang Nghiễn Chu lật mấy trang kịch bản, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Em ấy chỉ bảo sờ tay thôi.”

Triệu Ngôn Thuật như hiểu ra, gật đầu: “Ồ, thì ra là thế à!”

Hai phút sau -

Bệnh trung kinh sắp hấp hối của anh ta dường như sắp trỗi dậy.

Em ấy chỉ bảo sờ tay là cái quái gì!!!
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 59: Hai anh em tới để gây rối



Ba lô đeo lên, hành trình lại tiếp tục.

Tần Diệc Đàm nhìn lại những đỉnh núi đá và cây cối rậm rạp đứng sừng sững trên những ngọn núi xung quanh, trong lòng càng lúc càng bất an.

Không chỉ cậu ta, Lâm Tân Mông cũng vô cùng khẩn trương, một tiếng vang rất nhỏ trong một không gian yên tĩnh không tiếng động cũng có thể khiến cô ta trông gà hoá cuốc.

Hai người thần kinh căng chặt, thường xuyên hoảng sợ kêu lên, khiến cho cả người xem trước màn hình cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

30 phút sau, mọi người tới một con đường đất gập ghềnh nhưng sạch sẽ, ngẩng đầu là có thể thấy hình dáng của căn nhà tranh.

“Cuối cùng cũng tới!” Tần Diệc Đàm hít một hơi thật sâu, cảm động nói.

Xung quanh ngoại trừ cây cối, đất, đá và cỏ dại, cũng chỉ có một căn nhà tranh được dựng qua loa.

Lâm Tân Mông vui vẻ nói: “Chúng ta mau qua đó xem đi, có khi lại có manh mối đấy!”

Tần Diệc Đàm quang minh chính đại trợn trắng mắt:

Không phải đang nói một điều quá vô nghĩa hả.

Mấy người đi qua đó, Lục Dạng dừng lại khi cách nhà tranh khoảng trăm mét, cô cúi đầu nhìn đất hai giây, sau đó cong lưng nhặt một quyển tạp chí ố vàng lên.

Thấy Lục Dạng dừng bước, những người khác đều kinh ngạc.

Ôn Tiên: “Sao lại dừng ở đây?”

Chu Mạt Lê: “Có phát hiện gì mới không?”

Lục Minh Tự bối rối xoay người: “Sao ở đây lại có một quyển tạp chí?”

Nơi này dân cư thưa thớt, tạp chí chỉ có thể là do người của tổ tiết mục để xuống.

Quyển tạp chí nhìn trông rất cũ, chỉ có góc trái bên dưới là còn thấy rõ logo của tổ tiết mục, còn chữ và hình ảnh ở bên trên đã mờ tịt, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra số phiên tạp chí là ISSN0337-7330, còn mặt sau thì không thấy gì.

Lâm Tân Mông tiến lại gần, ngạc nhiên như thể cô ta là người đầu tiên phát hiện ra manh mối.

“0337 và 7330 quả thực là không sai!”

Chu Mạt Lê không để ý đến lời của Lâm Tân Mông, anh ta nhìn về phía căn nhà tranh, nói với mọi người: “Chúng ta qua kia xem đi.”

Lục Dạng: “Vâng.”

Mọi người kéo lê cơ thể mệt mỏi, tiếp tục tiến về phía căn nhà gỗ.

Xung quanh căn nhà tranh là tầng tầng lớp lớp cây cối, bên cạnh là những tảng đá lớn màu xám. Một cơn gió mát lạnh thổi qua, khiến Tần Diệc Đàm và Lâm Tân Mông nổi hết cả da gà.

Lâm Tân Mông tiến sát lại gần Chu Mạt Lê, rụt rè hỏi: “Chúng ta có khi nào gặp phải Chân To ở đây không?”

Tần Diệc Đàm hoảng loạn: “Chân To á?”

“Đó là người rừng nguyên thủy, toàn thân mọc đầy lông,” Lâm Tân Mông run rẩy nói, “Người sói có khuôn mặt dữ tợn, trên tay cầm một cây roi.”

Càng nói, sự sợ hãi trong lòng cô ta càng nặng nề.

Lục Dạng đứng ở cửa cẩn thận đánh giá căn nhà gỗ.

Ba góc căn nhà gỗ được khảm những miếng pha lê không đồng đều, dưới ánh mặt trời lóe ánh sáng chói mắt.

Nhà gỗ có vẻ như được dựng tạm thời một tháng trước, cỏ khô ở bên trên còn tương đối mới, tuy nhiên bởi vì được làm gấp gáp nên cấu trúc không tốt lắm, cũng không thể chống đỡ được mưa gió.

Nếu như lúc này có một cơn bão ập đến, nhà gỗ thể nào cũng bay phần phật, chỉ còn lại cái xác bên ngoài.

“Mấy người là ai?”

Một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên.

Âm thanh vừa cất lên đã khiến Lâm Tân Mông sợ c.h.ế.t khiếp, “Châ…Chân To!”

Lục Dạng chăm chú nhìn lại, phát hiện người xuất hiện không phải chân to, mà là con người.

Hắn mang mặt nạ, trong mùa hè nóng nực mặc một chiếc áo khoác lông xù, không thấy khuôn mặt, nhưng ở bên dưới mặt nạ lộ ra cần cổ màu đồng.

Từ vóc dáng, giọng nói có thể biết được, người đàn ông thường xuyên rèn luyện.

Lục Dạng nhìn xuyên qua khe hở trên mặt nạ của người đàn ông, Lục Minh Tự đã đứng ở trước mặt cô, vô cùng cảnh giác mà nắm chặt cây gậy gỗ, tư thế như muốn đánh nhau.

Chu Mạt Lê cũng không ngốc, vừa nhìn đã thấy có điều kỳ quái nên đứng ra hỏi: “Anh là người của tổ tiết mục?”

Người đàn ông đeo mặt nạ dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn sáu người bọn họ, hừ lạnh một tiếng nói: “Tổ tiết mục là cái gì?”

“Ta là NPC, 28 tuổi, 5 năm trước vào núi té ngã bị thương nên bị lạc ở đây, chưa bao giờ đi ra khỏi nơi này. Mấy năm nay, ta vẫn luôn săn b.ắ.n và thu hoạch động thực vật hoang dã để duy trì sự sống.”

Mọi người: “……”

Diễn nhập tâm thật.

NPC lạnh lùng nhìn bọn họ, chất vấn: “Mấy người là người ở đâu, vì sao lại xuất hiện ở đây?”

Lục Minh Tự thu hồi cây gậy, đứng thẳng người, bày ra khí thế lẫm liệt: “Chúng ta chuẩn bị đi Tây Thiên thỉnh kinh, thuận tiện ở trên đường thu phục NPC như ngươi.”

NPC: “……”

【 Lục Minh Tự là thần thánh phương nào đấy, thế mà cũng đối diễn được với NPC. 】

“Anh, đừng có lừa trẻ nhỏ.”

Âm thanh trong trẻo vang lên khiến NPC chuyển tầm mắt qua Lục Dạng.

Lông mày Lục Dạng khẽ động, khóe mắt nhẹ nhàng hướng lên, vẻ mặt thoải mái, đôi mắt xinh đẹp như một luồng sáng có thể làm tan chảy trái tim người đối diện.

Nhịp tim NPC tăng dồn dập khi bị cô nhìn vào, trái tim như đập theo từng cử động lông mi của cô.

Cảm giác tin tưởng từ Lục Dạng thấm đẫm từ trong xương cốt, chỉ cần đứng một chỗ cô cũng có thể nắm chắc phần thắng lợi, mà khi đôi mắt của cô nheo lại, sẽ khiến cho người ta cảm thấy gấp gáp.

Giống như hiện tại, mặc dù NPC có sức mạnh về thể chất, nhưng chỉ cần cô nhìn một cái, cả người đã nhũn ra như bị nhìn thấu tất cả.

Lục Dạng nhiệt tình chào hỏi với NPC: “Xin chào, chúng ta từ Đông Thổ Đại Đường đến.”

NPC đột nhiên nghẹn họng: “………”

Hai anh em nhà này tới gây rối à.

【 Ha ha ha ha, diễn một vở kịch 《 Sinh tồn nơi hoang dã bản Tây Du Ký khách mời đại chiến với NPC》! 】

【 Lục Dạng vừa nói: Anh đừng có lừa con nít, sau đó đã: Xin chào, chúng ta từ Đông Thổ Đại Đường đến. 】

【 Anh hát em khen hay, em gái tốt quá đi! Tôi cũng muốn có em gái như này, ghen tị.jpg】

NPC điều chỉnh trạng thái, khôi phục vẻ lạnh lùng như ban đầu, tiếp tục đi theo kịch bản: “Các ngươi đến đây là muốn biết cái gì?”

Lục Dạng lập tức phấn khởi, hỏi: “Anh làm cái nghề này bao nhiêu năm rồi?”

NPC: “?”

Lục Dạng mong chờ nói: “Tổ tiết mục cho anh bao nhiêu tiền, tôi trả gấp mười, sau khi hoạt động này kết thúc, anh xem xét xem có muốn đi ăn máng khác không nhé.”

【 Nhóc con này, thế mà dám ở trong chương trình đào người của chương trình, lá gan lớn thật đấy! 】

NPC trong mắt sáng ngời, nhưng vẫn kiềm chế sự vui sướng phát điên trong lòng, lạnh lùng từ chối: “Không cần.”

Lục Dạng giảm đi chút hứng thú, “Được rồi, vậy anh đi đi.”

NPC: “??”

Tốt xấu gì cô cũng níu kéo tí đi chứ, sao lại từ bỏ luôn vậy, tôi không cần mặt mũi à?!

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Lục Minh Tự ở một bên nhìn thấy Lục Dạng có hứng thú, lập tức đứng ra, nói ngôn ngữ của bá đạo tổng tài: “Chỉ cần anh chịu đồng ý với Dạng Dạng, giá cả như nào anh tự mình quyết định!”

NPC theo bản năng kích động hỏi lại: “Thật hả?”

Lục Minh Tự gật đầu: “Tất nhiên, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

【NPC: Biết sao giờ, cái giá bọn họ đưa ra quá cao! 】

【 Quyết định rồi, hai anh em nhà này tham gia là để phá chương trình. 】

【 Bây giờ tôi đổi nghề còn kịp không? Tôi cũng muốn làm việc cho chị Dạng. 】

Đạo diễn thấy cảnh này, giận dữ nói:

Cái trò gì đây? NPC cậu đang làm gì thế? Không đáng tin gì vậy!

May mà, trước khi đạo diễn kịp quăng đồ loạn xạ, NPC đã khôi phục lại lý trí.

NPC hắng giọng nói: “Các ngươi muốn biết cái gì đều có thể hỏi ta, ta đã sống ở đây 5 năm, rõ nơi này như lòng bàn tay.”

Nghe vậy, mọi người vui mừng ra mặt, vội vàng hỏi vấn đề mà mình quan tâm.

Chu Mạt Lê: “7330 là số trên tấm biển gỗ, vậy 0337 là gì?”

NPC: “Không thể tiết lộ.”

Ôn Tiên: “1203 thì sao, cái này thì liên quan gì đến nhà gỗ?”

NPC: “Không thể tiết lộ.”

Lâm Tân Mông: “Vậy anh phải biết nhiệm vụ 3 là gì chứ đúng không?”

NPC: “Không thể tiết lộ.”

“……”

Một hỏi ba không biết, hỏi cái búa à!
 
Back
Top Bottom