Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu

Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 45: Vừa mặn vừa ngọt, không cần muối



Chu Mạt Lê chần chờ ba giây, gật đầu nói: “Được.”

【 Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông đang nghiêm túc tìm manh mối, còn Lục Dạng và Lục Minh Tự lại ngồi đấy nghỉ ngơi! Chẳng có trách nhiệm gì! 】

【 Người phát hiện bụi cây là Lục Dạng, những người khác muốn cọ tí điểm thì cũng phải tỏ ra có ích chút đi chứ, chẳng lẽ để Lục Dạng bón tích điểm vào mồm bọn họ hả?! Hề chúa. 】

【 Sáu người này không phải vừa hay à, phân công rõ ràng. Tạo thành thế đối lập, cẩn thận hồ ngôn loạn ngữ! 】

Lâm Tân Mông chúi đầu vào xem một lúc nhưng không nhìn thấy cái gì có tác dụng.

Lúc ra ngoài thì đầu tóc đã bù xù hỗn loạn, cô ta tức giận chất vấn Lục Dạng:

“Lục Dạng, không phải cô bảo đáp án của manh mối 3 ở trong bụi cây à? Sao bên trong không có cái gì hết vậy, làm tôi chui vào chẳng để làm gì!”

Lục Dạng không hề hoang mang, trả lời: “Tôi đâu có bảo cô rúc đầu vào bụi cây.”

Ôn Tiên chột dạ yếu ớt lên tiếng: “Xin lỗi, chuyện bụi cây là tôi nói……”

Lục Dạng tiếp lời: “Manh mối 3 thật sự ở bụi cây, Ôn Tiên nói không sai.”

Tần Diệc Đàm kinh ngạc.

Ôn Tiên không nói sai, đáp án thật sự ở bụi cây?

Tần Diệc Đàm nhìn đầu tóc của Lâm Tân Mông, trong lòng thầm nghĩ:

Khả năng là cô ta quá ngu, mắt cũng bị ảnh hưởng, không nhìn thấy manh mối!

Nghĩ đến đây, Tần Diệc Đàm vô cùng nhiệt tình rúc đầu vào lùm cây.

Hai phút sau, tóc trên đầu cậu ta rối tung như tổ quạ, mặt đen xì bước ra.

【 Mấy người này tới dạy cách chui vào lùm cây hả? Một người lại tới một người xếp hàng chờ đến lượt. 】

【 Ha ha ha ha ha cái kiểu tóc này đặc mùi thiên nhiên! Tony nhìn thấy cũng phải thốt lên một câu: Oh my god! Sao lại có thể có một kiểu tóc hoàn hảo như vậy! 】

(Tony: Gọi chung cho thợ làm tóc ở bên đấy)

【 Lục Dạng di chuyển rồi, cô ấy đi xem cái bụi cây đấy! Để tôi xem đáp án manh mối 3 là gì nào! 】

Lục Dạng ngồi xổm xuống, đặt khuỷu tay lên đầu gối, tay kia nhét vào bụi cây.

Mọi người nhón chân mong chờ.

Tần Diệc Đàm gấp không đợi nổi, hỏi: “Sao rồi, có phát hiện ra manh mối gì không?!”

Lục Dạng đứng dậy, thong thả vỗ vỗ bùn đất, nói: “Đáp án là 1203.”

“Sao mà biết được?” Chu Mạt Lê nghi hoặc hỏi.

Tần Diệc Đàm sốt ruột nên trực tiếp nhập mã vào cái đồng hồ trên tay.

Rất nhanh sau đó, trên loa của mấy chiếc drone truyền đến tiếng nói của tổ tiết mục:

“Manh mối 3, đáp án: 1203, chính xác.”

“Lục Dạng Lục Minh Tự, Lâm Tân Mông Chu Mạt Lê, Ôn Tiên Tần Diệc Đàm, mỗi người thêm 5 điểm.”

【 Chị Dạng uy vũ! Dạng Dạng vừa ra tay, điểm đã lên đều đều! 】

【 Quá mạnh, rốt cuộc là làm sao để biết đáp án đó? 】

【 Cái khí phách vương giả nắm chắc thắng lợi trong tay của Lục Dạng, xin hãy thu nhận tôi! Tôi có thể ăn, có thể uống, có thể làm ấm giường! 】

Nhìn số điểm tăng trên đồng hồ đeo tay, Tần Diệc Đàm mừng như điên, “Thật sự thêm điểm này! Thêm điểm rồi!”

Ôn Tiên cũng vui ra mặt, dùng giọng điệu của Gia Cát Lượng nói: “Tôi đã bảo đáp án ở bụi cây mà!”

Lâm Tân Mông ngoài vui vẻ còn vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng chui đầu vào bụi cây, sao lại không phát hiện ra cái gì?

Nếu Lục Dạng và tổ tiết mục không liên quan đến nhau, vậy làm sao cô biết được đáp án?

Lục Dạng nhướng mày: “Lá của bụi cây này bị rụng một khoảng lớn, chứng tỏ có người chui vào trong một khoảng thời gian dài, sờ chút là có thể thấy trên cành cây có khắc con số.”

Lâm Tân Mông trợn tròn mắt.

Cho nên cô không ngăn cản bọn họ nhét đầu vào cây, là vì muốn cô ta bị xấu mặt?

Có tâm cơ quá không vậy!

Vốn dĩ là Lục Dạng muốn trêu Tần Diệc Đàm để cậu ta nhét đầu vào cây, ai ngờ Lâm Tân Mông lại vì Chu Mạt Lê mà đi trước một bước.

“Thì ra là thế.”

Chu Mạt Lê chợt hiểu ra, anh ta không vì gỡ bỏ được manh mối 3 mà vui sướng đến choáng váng đầu óc, vẫn luôn tỉnh táo mà tiếp tục truy hỏi:

“1203 có nghĩa là gì, liên tưởng được đến nhiệm vụ nào?”

Lục Minh Tự: “1203 là Tết Trồng Cây.”

Lục Dạng: “Nhiệm vụ 3 vẫn không rõ lắm.”

Âm thanh nức nở lần nữa quanh quẩn trong rừng, Lâm Tân Mông run rẩy, cánh tay bắt đầu nổi da gà, nói:

“Nếu manh mối 3 đã gỡ bỏ, vậy chúng ta có nên rời khỏi nơi này luôn không?”

Không khí ở đây còn kh*ng b* hơn cả nhà xác.

Chu Mạt Lê cúi đầu chăm chú nhìn nhiệm vụ 3 trên đồng hồ, thấy bình phiêu lưu của nhiệm vụ 3 còn chưa tới một nửa.

Anh ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Manh mối 3 ở chỗ này, nhiệm vụ 3 nhất định cũng ở chỗ này. Chúng ta mang theo lều trại, có thể đóng quân ở đây mấy ngày, tìm nhiệm vụ 3.”

Vì là lời Chu Mạt Lê nói nên Lâm Tân Mông không phản bác, chỉ có thể cắn răng đồng ý.

Mà Ôn Tiên và Tần Diệc Đàm vẫn còn đắm chìm trong niềm vui được thêm điểm, nghĩ đến số điểm tăng lên khi hoàn thành nhiệm vụ 3 sẽ càng nhiều hơn, trong lòng bọn họ càng kích động, chắc chắn không phản đối.

Còn Lục Dạng là tới để tìm nguồn nước, bây giờ nguồn nước mới vừa có điểm sáng, tất nhiên sẽ không rời đi.

Bởi vậy, sáu người tìm một khu đất trống bằng phẳng, dựng lều trại.

Ba cái lều rất nhanh đã được dựng xong.

Ôn Tiên thấy Lục Dạng và Lục Minh Tự kéo khóa lều trại lên, hỏi: “Các cậu định đi đâu à?”

“Chúng tôi muốn đi tìm chút rau quả dại,” Lục Dạng nhìn về phía Ôn Tiên đang ngồi xếp bằng, “Cô có muốn đi cùng không?”

Ôn Tiên lập tức đứng lên: “Được chứ!”

Lục Dạng đảo mắt qua ba người còn lại, hỏi dò lần nữa: “Mấy người có muốn đi cùng không?”

Tần Diệc Đàm ôm lương khô của mình, đắc ý nói: “Không cần, tôi không thiếu ăn!”

Lâm Tân Mông lắc đầu: “Không cần.”

Chu Mạt Lê đánh giá cái sọt tre và giỏ tre trên người Lục Dạng, ánh mắt hơi sáng lên, “Không cần, chú ý an toàn.”

【 Cái đám chèo cp Chu Lâm ấy, nhìn rõ đi! Chồng bà dịu dàng với tất cả mọi người, không chỉ với mỗi Lâm Tân Mông, đừng có ship cp loạn xạ nữa! 】

【 Cái gì? Cô nói là, Chu Mạt Lê chỉ dịu dàng với mỗi Lâm Tân Mông à, ship được rồi! Cảm ơn chị em! 】

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

【 Cười chết, lầu trên chèo cp tẩu hỏa nhập ma rồi, xuất hiện cả ảo giác. 】

Ôn Tiên vừa nghịch lá cây trong tay, vừa tò mò hỏi: “Lục Dạng, cô xác định phương hướng kiểu gì thế?”

Vì đang ở trong rừng, nên Lục Dạng đưa ra một phương pháp khác, “Có thể dùng chiều rộng của vòng sinh trưởng trên gốc cây để xác định, mặt nào rộng là phía nam, hẹp là phía bắc.”

Ôn Tiên: “Nhiều năm như vậy tôi đều đã quên hết.”

Cách đó một trăm mét, ánh mắt Lục Dạng sáng lên, khóa chặt vào một bụi cây có thân màu trắng.

Cô tăng tốc độ, bước nhanh về phía đó.

Lục Minh Tự và Ôn Tiên theo sát phía sau.

Lục Minh Tự hỏi: “Dạng Dạng ơi, đây là cây gì thế?”

“Hạt diêm mạch ruột đen, có nguồn muối ăn được ở phần ngọn của chồi.”

Ôn Tiên duỗi tay ngắt một cành xuống, kinh ngạc quay đầu, “Cái đồ này còn có thể làm muối hả? ”

Lục Dạng nói: “Ừ, nhưng mà chúng ta còn có muối biển, không cần nó.”

Ôn Tiên trừng mắt.

【 Ôn Tiên:? Cái gì!! Mấy người còn có cả muối! Quả nhiên, vui buồn của nhân loại sẽ không tương thông. 】

【 Giúp Lục Minh Tự nói: Chúng tôi có muối, nhưng cô cũng không kém, cô có vịt muối! Tin vịt ấy! Đầu chó.jpg】

(Raw chơi chữ từ 谣言 :tin đồn
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 46: Anh em nhà họ Lục đỉnh nóc kịch trần!



Gỗ của cây diêm mạch ruột đen rất cứng, thân và cành của nó không chỉ có thể dùng để đào đất, mà còn có thể làm mũi tên sắc nhọn.

Lục Dạng cầm một cành cây to khoảng hai ngón tay lên, nói với Lục Minh Tự: “Anh, có thể bẻ gãy cái này được không?”

“Đương nhiên là được!”

Lục Minh Tự đồng ý, nắm chặt cành cây, dùng hết sức bẻ gãy thân cây, gây ra một tiếng giòn tan.

Ba người tiếp tục đi về phía trước, thảm thực vật chỗ nào có đất chứa hàm lượng nước càng cao, cây cối phát triển càng tươi tốt.

Dọc theo đường đi, khi nhìn thấy những loại cây có thể ăn được như rau chăn cừu và rau dền, bọn họ đều hái một ít bỏ vào rổ.

Đi được một lúc, Lục Dạng nhìn thấy một con suối.

Nước suối trong sạch có thể nhìn thấy đáy, quan sát được cả mấy cục đá lớn nhỏ nằm dưới dòng nước chảy.

“Có nước này!”

Ôn Tiên kinh ngạc kêu lên, chớp mắt nghi ngờ hỏi: “Đó là… gà hả?”

Lục Dạng nhìn theo phía cô nàng chỉ, phát hiện trên con dốc của bờ sông có một con gà rừng đang vừa vẫy cánh, vừa đi đi lại lại.

Lục Minh Tự đặt đống đồ trong tay xuống, nhìn chằm chằm con gà rừng, nói với Lục Dạng: “Dạng Dạng ơi, em ở đây chờ nhé, anh đi bắt gà rừng cho em, đêm nay chúng ta ăn gà nướng nguyên con!”

Ôn Tiên vui mừng chạy tới, hét lên: “Tôi cũng muốn bắt gà! Tôi chưa từng làm qua cái trò này.”

【 Đại chiến hai người một gà, chạm vào là nổ! 】

【 Ôn Tiên cứ như người thành phố về miền quê ấy nhỉ, thấy gì cũng tò mò. 】

Gà rừng không lười biếng như gà nhà nuôi, nó nhanh nhẹn và phản ứng nhanh chóng. Qủa nhiên là Lục Minh Tự mãi không bắt được.

Ngay sau đó, Ôn Tiên nín thở, nhìn chằm chằm con gà rừng, chuẩn bị làm một chiêu tất sát, tuy vẫn là nỗ lực vô ích.

【 Gà rừng ngoắc ngoắc móng vuốt: Cô cậu lại đây! 】

【 Có mấy người, bề mặt là bắt gà, nhưng thật ra là muốn làm mát. Ví dụ như Lục Minh Tự, gà điên lên sẽ đập cánh, dù gió rất lớn, nhưng mát mẻ! 】

Sau khi xác định nước trong con suối nhỏ là nước ngọt, trong quá trình Lục Minh Tự và Ôn Tiên đuổi con gà cả một ngọn núi, Lục Dạng cũng không rảnh rỗi.

Tay không bắt gà quá tốn thời gian, cô quyết định dùng một cây gậy ném để bắt gà rừng.

Cách làm gậy khá đơn giản, chỉ cần bỏ chút thời gian là có thể tạo ra một công cụ hữu dụng.

Lục Dạng nhặt một cành cây gỗ cứng, cong, dẹt trong rừng. Cô giữ cho đáy phẳng, đánh bóng phần trên thành hình tròn rồi vát mép. Sau khi cẩn thận mài giũa một lúc, cây gậy có được tay cầm và phần đầu sắc nhọn như cánh máy bay.

【 Người ta đang bắt gà, cô ấy lại đi làm thủ công? 】

【 Chị Dạng nhà chúng ta có chút tâm hồn thiếu nữ, ở vùng núi hoang sơ như này lại thích làm đồ thủ công ~ 】

【 Đồ thủ công còn rất tinh xảo, chẳng qua là nhìn không có tác dụng lắm! 】

Lục Dạng cầm cây gậy ném, đi tìm Lục Minh Tự và Ôn Tiên.

Ôn Tiên thở hồng hộc dựa vào thân cây, hổn hển nói: “Con gà này khó bắt quá, có khi còn chạy nhanh hơn cả xe thể thao.”

Lục Minh Tự lại bắt được một khoảng không, liếc mắt thấy bóng dáng của Lục Dạng, chân mày lập tức giãn ra, hắn vỗ vỗ đám cỏ dại dính trên quần áo, sau đó đi về phía cô.

“Chạy như này khiến thịt gà săn chắc, vị cũng ngon hơn nữa.” Lục Minh Tự vỗ n.g.ự.c nói, “Hôm nay em nhất định sẽ có đùi gà ăn!”

【 Gà nghe xong anh ấy nói cũng phải cười ra tiếng ngỗng kêu, cạc cạc cạc cạc é é é é é. 】

Lục Dạng nâng cằm lên, nghiêng đầu nhìn lớp mồ hôi mỏng giữa trán hắn, cô im lặng hai giây, bờ môi mềm mại khẽ chuyển động: “Vâng.”

【 Cứ tưởng Lục Dạng lại gây ra tiếng vang lớn gì, chỉ thế này thôi hả? 】

【 Trước khi trời tối, bọn họ có thể bắt được gà không? Không phải là đến lúc gà đi ngủ rồi, bọn họ vẫn còn đang mù mịt bắt gà đó chứ?! 】

Trong mắt Lục Dạng nổi lên gợn sóng, tròng mắt chuyển động trái phải, giống như đang suy nghĩ cặn kẽ cái gì đó, sau đó, cô đưa cây gậy ném trong tay cho Lục Minh Tự.

“Anh ơi, anh thử dùng cái này xem.”

Lục Minh Tự ngẩn ra, nhìn miếng gỗ không biết tên trong tay, “Này là cái gì vậy?”

“Cây gậy ném.”

Lục Dạng kiên nhẫn giải thích cách sử dụng: “Chờ lúc nào con gà rừng buông lỏng cảnh giác, anh bẻ cong gậy ném vào trong, giơ lên qua vai và ném mạnh về phía mục tiêu. Khi ném, hãy sử dụng linh hoạt các khớp xương.”

Ôn Tiên quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Có phải giống như phi tiêu không?”

Lục Dạng: “Nguyên lý không khác là bao.”

Ôn Tiên ngạc nhiên nhìn về phía Lục Minh Tự.

Một câu… không khác nhau này, cái thành tích ném phi tiêu ba lần đều được 0 điểm của Lục Minh Tự vẫn chềnh ềnh ở đó, cái trò này trông còn khó hơn cả phi tiêu, làm sao hắn ném trúng được mục tiêu đây?

Quả nhiên, không chỉ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, mà trong mắt em gái cũng biến thành anh hùng.

Lục Dạng dùng đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Lục Minh Tự, khóe môi cong lên, cười nói: “Anh, làm đi.”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Giọng nói của cô không khác gì bình thường, nhưng lại mang theo một loại ma lực, làm cho người ta cảm thấy tin tưởng.

Yêu cầu của em gái, anh trai sao nỡ từ chối.

Lục Minh Tự tự tin nhướng mày: “Chờ đi, anh bắt gà rừng cho em.”

“Vâng.”

Nhớ kỹ lời Lục Dạng nói, Lục Minh Tự chuyên nghiệp giơ cây gậy qua vai, dùng sức ném về phía con gà rừng trong bụi cỏ.

Cây gậy bay đi một đoạn xa, ở trên không trung hình thành một đường parabol xinh đẹp, cuối cùng chuẩn xác mà ném trúng mục tiêu.

Ôn Tiên đột nhiên đứng dậy, kích động nói: “Trúng rồi! Trúng rồi!”

【 Lục Minh Tự mạnh quá, đến gà rừng sống cũng có thể ném một lần là trúng! 】

【 Trò ném phi tiêu lúc đầu nhất định là do Lục Minh Tự sơ suất, mới không b.ắ.n trúng bia. Đây mới là thực lực thật sự này! 】

【 Công cụ của Lục Dạng phối hợp với động tác của Lục Minh Tự đúng là tuyệt phẩm! Anh em nhà họ Lục yyds! 】

(Yyds: Mãi mãi là thần)

【 Chị Dạng ơi, em đi báo danh học sinh thi đua, bọn họ từ chối em bởi vì em vừa không phải học sinh tiểu học hay học sinh trung học, cũng không phải sinh viên đại học, em là vì chị mà sinh ra! 】

Gà rừng lập tức ngã xuống.

Lục Minh Tự sải bước đi tới, xách hai chân con gà lên, đắc ý hỏi: “Dạng, có phải anh rất lợi hại không?”

Lục Dạng cười một cái, “Đúng vậy.”

Ôn Tiên giơ tay lên vỗ, khoa trương nói: “Quá lợi hại, sát thủ gà rừng!”

【 Cái từ sát thủ này mắc cười thật chứ. 】

“Chúng ta xử lý con gà này thế nào?” Lục Minh Tự hỏi.

Lục Dạng: “Gà ăn mày có được không?”

Ôn Tiên l.i.ế.m l**m môi, “Được! Tôi chưa được ăn cái món gà ăn mày này bao giờ.”

Lục Minh Tự ngồi bên bờ suối g.i.ế.c gà, lấy máu, móc nội tạng, giữ lại lông gà.

Ôn Tiên đi đào chút đất đỏ, Lục Dạng nhồi vào bụng gà mấy loại rau dại vừa mới hái, rồi xử lý đất đỏ, đưa cho Lục Minh Tự bọc bên ngoài con gà.

Lục Dạng: “Bọc đất dày một tí.”

Lục Minh Tự chăm chỉ bọc một tầng thật dày.

Nơi này không phải khu cắm trại, còn phải mang gà rừng đã được gói kỹ càng trong đất đỏ về nướng.

“Chúng ta mang về thế nào?” Ôn Tiên rửa sạch tay, nhìn con gà rừng lớn thêm vài vòng, nghi hoặc hỏi.

Lục Dạng: “Dùng lá cây bọc lại, ôm về.”

Lục Dạng đi xung quanh tìm kiếm, hái về được mấy chiếc lá cây lớn, bọc toàn bộ con gà lại.

Đã tìm được nguồn nước, rau dại, còn bắt được con gà rừng không ngờ tới.

Ba người thắng lợi trở về.

Ở nơi dựng lều, Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê đang vắt óc tìm cách nhóm lửa.

Mảnh đất này, ánh mặt trời bị rừng cây cao che khuất, vừa bí ẩn vừa râm mát, cho dù có kính viễn thị, bọn họ cũng không thể dùng thấu kính hội tụ để nhóm lửa.
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 47: Giang Nghiễn Chu nói: “Để tin đồn thành thực.”



Dưới sự chỉ đạo của Lục Dạng, Lục Minh Tự dùng cây diêm mạch ruột đen đào một cái hố trên mặt đất.

Ôn Tiên tìm ít nhánh cây và lá cây lót vào đáy hố, sau đó Lục Minh Tự cho con gà bọc bùn vào bên trong, Ôn Tiên lại đặt ít cỏ khô lên trên bề mặt.

Chờ bọn họ làm xong cũng là lúc Lục Dạng nhóm xong lửa.

“Đánh lửa vậy là được rồi à? Nhanh thế sao?” Ôn Tiên kinh ngạc nhìn chằm chằm ngọn lửa.

“Có kinh nghiệm thì sẽ nhanh.”

Lửa bên này càng lúc càng lớn, còn bên phía Lâm Tân Mông dùng kính viễn thị mãi vẫn không sinh được một tàn lửa.

Khi nhìn thấy đống lửa của Lục Dạng, cô ta kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Không có kính viễn thị thì rốt cuộc nhóm lửa kiểu gì?

Dùng gỗ đánh lửa thật à?

Khi cô ta trở về nơi cắm trại thì thấy trước mặt Chu Mạt Lê cũng có lửa.

“Chu Mạt Lê, anh là thiên tài đánh lửa phải không!” Lâm Tân Mông dùng ánh mắt đầy kính nể nhìn anh ta.

“Không phải,” Chu Mạt Lê liếc cô ta một cái, “Mượn từ chỗ Lục Dạng và Lục Minh Tự.”

Lâm Tân Mông: “???”

Chẳng lẽ Lục Dạng tham gia chương trình này là vì muốn báo thù rửa hận?

Sao lại dễ dàng cho Chu Mạt Lê mượn lửa thế?

“Hiện tại chúng ta là đồng đội,” Chu Mạt Lê dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của cô ta, nhắc nhở một câu, “Hỗ trợ lẫn nhau là điều cần thiết, nên tôi cũng cho bọn họ mượn nồi của chúng ta.”

Lâm Tân Mông không ngờ Chu Mạt Lê còn có thể cho mượn nồi!

Ai chẳng biết nồi là nguồn tài nguyên khan hiếm khi những người khác đều không có.

“Sao lại cho bọn họ mượn nồi? Nồi là chúng ta vất vả ném phi tiêu mới lấy được mà!”

Hốc mắt Lâm Tân Mông phiếm hồng, nhìn như phải chịu rất nhiều tủi thân.

Chu Mạt Lê không ngờ cô ta lại có phản ứng lớn như vậy, đành thành khẩn xin lỗi.

Lâm Tân Mông không cam lòng nên mụ mị hết đầu óc, nghe Chu Mạt Lê nói mới nhớ ra mình đã làm điều ngu xuẩn thế nào.

Cô ta cười trừ: “Không có gì, ý em không phải là trách anh đâu, em chỉ là…… chỉ là sợ bọn họ dùng rồi không trả lại nữa.”

Chu Mạt Lê không nói gì, suy tư nhìn cô ta.

Anh ta cho rằng Lâm Tân Mông là người bên phía Lục Minh Tự, nhưng trải qua quá trình quan sát, hình như mọi chuyện không phải như thế.

Nhưng hành vi của cô ta rất quái dị, nếu không phải là đội của Lục Minh Tự, vậy chỉ có thể là……

Chu Mạt Lê nhìn về phía Tần Diệc Đàm đang ôm túi gặm lương khô.

Lâm Tân Mông không có bối cảnh, cũng không quá nổi tiếng, nếu có thể tham gia chương trình này, nhất định phải có nguyên nhân đằng sau.

Mà với thân phận của Tần Diệc Đàm, đưa một người vào chương trình không phải là việc khó.

Khi lửa đã cháy hết, Lục Minh Tự lục trong đống củi để tìm con gà.

Ôn Tiên ngồi bên cạnh suýt xoa, trong mắt tràn đầy vẻ mong đợi, nhịn không được nuốt nước miếng: “Thơm quá, tôi ngửi được mùi thơm của thịt rồi!”

Lục Dạng cậy lớp bùn ra, lông gà không nhổ ban đầu cũng được lột bỏ, vừa mở ra, mùi gà nồng đậm ập vào mặt, bên trong là món gà ăn mày béo mềm, nóng hôi hổi.

【 Nghe thấy chưa? Nước miếng của tôi chảy thẳng xuống ba nghìn thước rồi. 】

Thịt bóng nhờn cùng rau củ được nhồi trong bụng gà trông vô cùng bắt mắt. Mùi thơm và màu sắc đều hấp dẫn lòng người, khiến Ôn Tiên lại phải nuốt nước miếng.

Lục Dạng rắc chút muối biển lên, khi hương vị đã đầy đủ, ba người ngồi cạnh đống lửa thưởng thức thịt gà.

Lục Minh Tự bẻ đùi gà cho Lục Dạng, nhe răng cười nói: “Dạng Dạng ơi, ăn đi.”

“Vâng.” Lục Dạng đón lấy, đưa cho Ôn Tiên trước.

【 Xin cảm ơn người đẹp Lục Dạng đã chăm sóc ngỗng con Ôn Tiên nhà chúng tôi! 】

(Raw: 女鹅: ngỗng cái, gần âm với từ 女儿: con gái).

【 Lục Minh Tự ga lăng quá, đưa hết đùi gà cho hai cô gái. 】

【 Món gà ăn mày này mềm quá! Tôi cũng muốn ăn, nhưng mà mẹ tôi ở nhà, tôi không gọi cơm ngoài được, rơi lệ.jpg】

Ôn Tiên cắn một miếng đùi gà, thoáng nhìn về phía Lục Minh Tự đang ăn quên trời quên đất, hỏi:

“Ca sĩ mấy cậu không cần quản lý hình thể à? Người đại diện của tôi nghiêm lắm, ngày thường chỉ cho tôi ăn một bữa cơm giảm cân ít đến đáng thương thôi.”

Cô nàng dùng một tay sờ sờ bụng mình, trong miệng lại lùng bùng nói không rõ: “Tôi lo lắng Max.”

Lục Minh Tự nuốt xuống, trả lời cô nàng: “Tôi lo Pro Max.”

Ôn Tiên vừa đặt cái đùi gà lên miệng đã phải dừng lại, “…… Cậu thắng rồi.”

【 Giấu đầu lòi đuôi, người này còn Pro hơn người kia! 】

【 Giỏi lắm hai chữ Pro Max! 】

【 Ha ha ha ha hai người này ngoài miệng thì bảo lo lắng, chứ thật ra người này ăn còn hăng hái hơn người kia! 】

……

“Nghe chưa? 《 Sinh tồn nơi hoang dã 》 mùa 2 thoát vòng quốc tế rồi!”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

“Không phải Show chiếu mạng trong nước hả? Sao lại ra tận nước ngoài rồi?”

“Vậy là cậu không biết rồi, ngày đầu tiên chương trình phát sóng được chuyên gia của tổ chức kỷ lục Guinness thế giới vào phòng phát sóng trực tiếp xem, khiến cho rất nhiều người chú ý.”

“Rồi liên quan gì đến quốc tế?”

“Nghe nói em gái Lục Minh Tự ở trong chương trình thể hiện tài năng, phá kỷ lục dựng lều trại trong thời gian ngắn nhất, tổ chức kỷ lục Guinness thế giới muốn ban thưởng cho cô ấy! Hơn nữa, người được mời đến còn là chuyên gia của tổ chức và một vị diễn viên quốc tế đến tận nơi trao giải! Cậu có biết là vị diễn viên nào không?”

“Không biết.”

“Giang Nghiễn Chu!”

“Vãi chưởng! Thật hả?! Thật luôn?!”

Triệu Ngôn Thuật không ngờ ra ngoài mua cà phê còn nghe được tin đồn nhà mình.

Anh ta quét mắt về phía hai cô học sinh đang cố kiềm chế không kích động, bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Đành khiến các cô bé phải thất vọng thôi.

Triệu Ngôn Thuật bưng cà phê về, Giang Nghiễn Chu lúc này đang dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Cậu biết tôi vừa mới nghe được cái gì không?”

Giang Nghiễn Chu lông mày rung rung, nhưng vẫn chưa mở mắt, tiếp lời anh ta, hỏi: “Cái gì?”

“Có mấy cô bé nói cậu muốn đến chương trình trao giải cho Lục Dạng,” Triệu Ngôn Thuật đặt cà phê xuống, xoay người, dựa lên bàn, “Còn là đi cùng chuyên gia của kỷ lục Guinness thế giới.”

Giang Nghiễn Chu chậm rãi mở mắt, mi mắt mong manh hơi lay động, ánh mắt rơi thẳng lên mặt Triệu Ngôn Thuật.

“Có chuyện này à?”

“Tin tức tổ tiết mục mời cậu tham gia phân cảnh bí mật cuối cùng của chương trình đã lan truyền trên mạng rồi,” Triệu Ngôn Thuật ngừng nói đùa, “Bây giờ lại có thêm một tin khách mời trao giải, chắc chắn là nhắm đến cậu.”

Không gian yên lặng một lúc.

Giang Nghiễn Chu không mấy mặn mà mở miệng nói: “Cho tin đồn thành thật đi.”

Triệu Ngôn Thuật còn đang suy nghĩ về việc, Giang Nghiễn Chu thường xuyên bị đồn đoán về những chương trình mà anh sẽ tham gia, hay những bộ phim mà anh sẽ diễn, nhưng chưa bao giờ có cái nào được chứng thực.

Nghe thấy lời anh nói, Triệu Ngôn Thuật không biết nên phản ứng thế nào, đầu lưỡi thắt lại: “Cái gì cơ? Cho tin đồn thành cái gì? Cho cái gì thành tin đồn?”

Nhận thấy ánh mắt của Giang Nghiễn Chu đang phóng tới, anh ta khẽ chép miệng, chần chờ hỏi: “Thật sự muốn đi tham gia chương trình tạp kỹ và trao giải hả?”

Giang Nghiễn Chu dùng ngón tay thon dài cầm lấy cốc cà phê, ngõ nhẹ hai cái, thản nhiên nói:

“Chưa từng hợp tác với chuyên gia của tổ chức kỷ lục Guinness thế giới, muốn thử xem sao.”

“……”

Khi Triệu Ngôn Thuật đang trố mắt nhìn anh, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

Anh ta cầm lấy, ngừng vài giây ở giao diện mở khóa màn hình, lại dùng vân tay giải khóa, đưa tin nhắn cho Giang Nghiễn Chu xem.

“Đạo diễn chương trình nhắn tin tới. Hỏi tôi xem cậu có hứng thú làm khách mời nhảy dù vào chương trình rồi trao giải cho Lục Dạng không.”

Nếu là tin tức tới sớm năm phút, anh ta nhất định đã từ chối.

—-----------------

Đố vui không có thưởng, Giang Nghiễn Chu lên sân khấu bằng phương thức nào:

A Lái máy kéo

B Điều khiển máy xúc đất

C Cưỡi bạch mã (ngựa trắng)

D Ngồi trực thăng
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 48: Dập đầu xin tha nhanh lên!



Đêm hè mát mẻ, trăng sáng sao thưa.

Bầu trời tối đen như bị đổ vào một nghiên mực, chỉ còn lại ngọn lửa đỏ hồng rực cháy để soi sáng màn đêm.

Sáu người quyết định chia buổi tối thành ba phần theo thứ tự bốc thăm và thay phiên nhau canh gác.

Thời gian canh gác còn chưa tới.

Lục Dạng, Lục Minh Tự và Ôn Tiên quây quần bên đống lửa, nói chuyện phiếm.

Lâm Tân Mông đi theo Chu Mạt Lê quanh khu cắm trại, hai người cầm đuốc tìm kiếm thông tin của nhiệm vụ 3.

Còn Tần Diệc Đàm vẫn ôm chặt lấy ba lô, cuộn tròn ở trong lều.

Ôn Tiên chống cằm lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào khoảng không tối đen như mực, run rẩy nói:

“Ban đêm ở đây im ắng quá, tự nhiên thấy hơi rùng rợn.”

Ở bờ biển tốt xấu gì cũng còn có tiếng sóng biển xen kẽ, nơi này ngoại trừ sự tĩnh lặng cũng chỉ có tiếng kẽo kẹt và âm thanh nức nở.

Nghe vậy, Lục Dạng đề nghị: “Anh ơi, anh hát một bài khuấy động không khí đi?”

“Muốn nghe bài nào,” Lục Minh Tự hất cằm nói, “Anh trai chính là kho nhạc Trung Hoa, cái gì cũng biết.”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Lục Dạng: “Bài 《 Bụi cây 》mà hôm nay Ôn Tiên nói có được không?”

Ôn Tiên như được tiêm m.á.u gà, ngồi thẳng dậy, xung phong nhận việc: “Tôi cũng hát! Bài này là song ca nam nữ mà, nào nào!”

“Được thôi.” Lục Minh Tự gật đầu.

【 Lục Minh Tự không phải từng nói, để cậu ta hát khuấy động bầu không khí chính là vũ nhục cậu ta sao? Không phải cậu ta tự nhận mình thanh cao à? 】

Lục Dạng nâng tay lên, bấm mấy cái trên đồng hồ.

【 Cô ấy phát hiện ra cái gì hả? Hay lại mua đồ gì? 】

Sự nghi ngờ của cư dân mạng rất nhanh đã được giải đáp.

# Khách mời Lục Dạng dùng 3 điểm đổi lấy nhạc đệm của bài 《 Bụi cây 》#

Mắt chó hợp kim Titan của dân mạng đồng loạt ngây người.

Đống tích điểm này mấy người khác đều xem như cục cưng mà không dám dùng, cô lại mua bừa bãi một bài nhạc đệm!

Nhạc đệm thì có ích gì?! Không thể ăn cũng không thể sử dụng!

Mua xong, Lục Dạng nói với bọn họ: “Em vừa đổi điểm lấy bài nhạc đệm.”

Khi Ôn Tiên đang còn kinh ngạc, Lục Dạng đã chọn phát nhạc, khúc nhạc dạo vang lên, Ôn Tiên theo sát nhịp, lập tức tiến vào trạng thái:

“Chuyến tàu đêm đi qua hướng tây thành,

Gió lạnh lặng yên tiến vào lồng ngực.”

Lục Minh Tự tiếp lời: “Xé nát bầu trời khiến tôi phải từ bỏ quyền được bay.”

Giọng của hắn không giống bình thường, khi giọng hát cất lên, gương mặt trở nên nghiêm túc, giọng nói như có ma lực, dẫn vào nhập cảnh.

【 Ôn Tiên và Lục Minh Tự khi không tấu hề thì giọng nói lúc cất tiếng hát vô cùng chữa lành! Vừa dịu dàng vừa dễ nghe! 】

Trong đó, Lục Minh Tự có một đoạn rap.

Hắn hát từng chữ rõ ràng, nắm chắc tiết tấu.

Hết đoạn rap là đến phần hát của Ôn Tiên: “Quên đi thế nào là chân tình để bước vào đáy biển nơi ngã ba đường.”

“Sau khi gió thổi, không biết những ngôi sao trên bầu trời đêm sẽ đi về đâu.” Lục Minh Tự kết bài.

Một ca khúc đầy hàm súc đã kết thúc nhưng cư dân mạng vẫn chưa đã thèm.

【 Không ngờ Lục Minh Tự rap lại tốt như vậy, từ trước đến giờ đều chưa từng nghe cậu ta rap. 】

【 Những cái khác không nói, nhưng chắc là bởi vì thường xuyên có người nói xấu Lục Minh Tự, nên mọi người đều bỏ qua một danh ca sĩ ưu tú của cậu ấy, bài nào của cậu ấy cũng hay lắm! Tôi cực kỳ thích cậu ấy! 】

【 Màn song ca nam nữ này của Ôn Tiên và Lục Minh Tự có cảm giác quá, tôi có thể ship họ không!? 】

Nửa đêm, đến phiên Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê trực ban.

Lâm Tân Mông liên tục kiếm chuyện để nói với Chu Mạt Lê, nhưng mà, anh ta lúc đầu còn có kiên nhẫn trả lời cô ta, về sau kiên nhẫn mất sạch, Chu Mạt Lê chỉ có lệ “Ừ” một tiếng.

Lâm Tân Mông: “Lý tưởng của anh nhất định đều sẽ được thực hiện!”

Chu Mạt Lê: “…… Ừ.”

Lâm Tân Mông vừa định mở miệng, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên trong đầu.

[ Lục Minh Tự gặp nguy hiểm, ký chủ mời căn cứ vào lời nhắc, đi phía trước cứu người. ]

Đôi mắt của Lâm Tân Mông lập tức phát sáng.

Cuối cùng cũng tới!

Kịch bản vạn người mê của cô ta!

Lâm Tân Mông tùy tiện tìm một cái cớ, sau đó vui vẻ rời đi, đi theo phương hướng mà hệ thống chỉ dẫn.

Nhưng cô ta không ngờ, người cô ta đụng phải không phải là Lục Minh Tự, mà là Tần Diệc Đàm.

“Sao anh lại ở chỗ này?” Lâm Tân Mông kinh ngạc không thôi.

Lục Minh Tự đâu?

Cô ta tìm quanh bốn phía, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của những người khác.

Tần Diệc Đàm nhìn không chớp mắt vào hang động trước mặt.

Hang động rất lớn, đủ để một người đàn ông trưởng thành trèo vào.

Lâm Tân Mông: “Anh đang nhìn cái gì thế?”

Tần Diệc Đàm: “Suỵt! Đừng nói lớn quá.”

Trong hang không ngừng có âm thanh xì xì truyền ra, Tần Diệc Đàm nhặt một cây gậy gỗ lên, cẩn thận mà tiến gần về phía trước.

Lâm Tân Mông đang liên hệ với hệ thống: Lục Minh Tự đâu!?

[ Cốt truyện ban đầu là Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm cùng ngủ trong một chiếc lều, Lục Minh Tự bị Tần Diệc Đàm chọc tức mà giận dữ rời đi, gặp phải nguy hiểm, cùng ký chủ phá được cửa ải khó khăn. ]

Lâm Tân Mông: Cho nên?!

[ Sau khi Lục Dạng tới, Lục Minh Tự âm dương quái khí thế nào mà năng lực mạnh hơn trước kia, người bị chọc giận biến thành Tần Diệc Đàm. ]

[ Ký chủ cùng Tần Diệc Đàm phá được cửa ải khó khăn, cũng có thể làm cậu ta mê muội cô. ]

Lâm Tân Mông bĩu môi, nhìn về phía Tần Diệc Đàm đang di chuyển chậm rãi ở đằng trước, tỏ vẻ ghét bỏ.

Nhưng vì điểm số, cô ta vẫn theo sau Tần Diệc Đàm, nhỏ giọng hỏi: “Đây là cái gì thế?”

Tần Diệc Đàm không kiên nhẫn nói: “Tôi không có mắt xuyên thấu, sao biết là cái gì.”

Ở cửa hang xuất hiện một con vật có m.ô.n.g đầy lông, nó có bộ lông dày chuyển dần từ nâu sang đen, và một họa tiết hình bán nguyệt màu vàng nhạt chạy từ hông, dọc theo lưng đi đến mông.

Con vật đó đang bò từ trong ổ ra bên ngoài.

Lâm Tân Mông quan tâm nói: “Cẩn thận một chút.”

Tần Diệc Đàm liếc nhìn cô ta: “Nếu tôi không cẩn thận, tôi cũng sẽ không bởi vì lời cô nói mà cẩn thận.”

“……”

Chờ đến khi con vật bò ra ngoài, bọn họ mới thấy rõ hình dạng của nó.

Nó có thân hình chắc nịch và béo múp, chân tay nhỏ nhắn, tai vừa ngắn vừa tròn, mắt nhỏ mũi nhọn, cổ ngắn và dày.

Đây là một con lửng, một con lang lửng hung ác.

Lang lửng gần trong gang tấc, nó dùng đôi mắt u ám nhìn chằm chằm bọn họ.

Tần Diệc Đàm lập tức hoảng sợ, sắc mặt cứ như nhìn thấy quỷ.

Lòng hiếu kỳ lúc nãy của cậu ta đã biến mất, thay thế hoàn toàn bởi nỗi sợ hãi.

Lâm Tân Mông cứng người, âm thanh khi nói ra cũng run rẩy: “Chúng…… Chúng ta làm gì bây giờ? Chạy à?”

Lang lửng phát ra tiếng gầm gừ hung ác cùng âm thanh xì xì, Tần Diệc Đàm khẩn trương đến nỗi tim sắp vọt lên cổ họng.

“Sao tôi biết làm thế nào bây giờ! Chạy cũng chạy không nổi nó!”

Tần Diệc Đàm đột nhiên hy vọng có người có thể tới cứu cậu ta, nhưng bên cạnh ngoại trừ Lâm Tân Mông sắp bật khóc tới nơi, thì không còn ai khác.

Sâu trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng.

Tần Diệc Đàm bụp một tiếng quỳ gối xuống, đôi tay dán trên mặt đất, thành khẩn mà nôn nóng kêu lên:

“Bố ơi, tha mạng! Bố ơi tha mạng!”

Lâm Tân Mông chưa phản ứng kịp đã bị Tần Diệc Đàm lôi kéo, quỳ trên mặt đất.

“Nhanh lên, dập đầu xin tha đi, ai cũng nói là hổ dữ không ăn thịt con, lang lửng dữ nhất định cũng không ăn thịt con!”

【 Ha ha ha ha ha ha Tần Diệc Đàm đây là cả ngày bị Lục Minh Tự nói nhiều quá, nên cảm thấy Lục Minh Tự nói không sai nữa hả? 】

【 Lang lửng rít gào: Con mẹ nó, tôi còn chưa thành niên, sao có thể có con trai lớn như cậu chứ! Cút! 】

【 Ảo ma thật, hai người bọn họ đang bái thiên địa à…… Buồn cười quá ha ha ha ha ha. 】

Lang lửng lại tru lên một tiếng, Lâm Tân Mông run cầm cập, đầu óc mịt mù, cũng dập đầu theo cậu ta.

—-------------

Lời của tác giả:

Nam chính sẽ xuất hiện vào sáng sớm.

Nho nhỏ báo trước một chút:

Lục Dạng đứng đắn nhìn chằm chằm tay của Giang Nghiễn Chu, nhướng mi, chân thành đặt câu hỏi: “Em có thể sờ tay của anh một chút được không?”

Cô vừa dứt lời, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đứng hình, Lục Minh Tự cũng đứng hình.
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 49: Thà gọi sói độc thân, chớ chọc lửng độc ác



【 Nhất bái thiên địa! Nhị bái cao đường! 】

【 Nhiệt liệt chúc mừng, lửng hoang ghép được một đôi nam nữ! 】

【 Bây giờ tôi đã tin chương trình không có kịch bản! Dù sao thì mấy trường hợp như này, ai mà nghĩ ra được chứ! 】

Tần Diệc Đàm và Lâm Tân Mông đều lực bất tòng tâm mà dập đầu, không nghĩ ra được cách nào khác.

Lửng hoang dùng ánh mắt sắc bén, chậm rì rì vây bọn họ lại.

【 Một thằng đàn ông như Tần Diệc Đàm sao lại tay trói gà không chặt thế? Không phải cậu ta thường đăng Weibo ảnh tập thể hình ở phòng gym sao? 】

【 Tôi nhớ một ngày trước khi chương trình phát sóng, cậu ta còn khoe cơ bụng 8 múi của mình mà, không phải đều là ghép vào đấy chứ? Trời ơi, nam minh tinh hóa ra cũng photoshop ảnh! 】

【 Lửng hoang: Hai cái đứa ngốc manh này, trông cũng không ngon lắm, ghét bỏ.jpg】

Lâm Tân Mông như bị trói lại đợi làm thịt sơn dương, hốc mắt đỏ bừng, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Khi hai người bọn họ đang chuẩn bị tinh thần lập di chúc, chấp nhận hiện thực mình sắp bị lửng hoang ăn thịt, đột nhiên một âm thanh từ phía sau truyền đến:

“Tần Diệc Đàm, Lâm Tân Mông, hai người đêm hôm khuya khoắt quỳ ở đây làm gì?”

Là tiếng của Lục Minh Tự.

Tần Diệc Đàm và Lâm Tân Mông như bắt được một cọng rơm cứu mạng, cùng lúc quay người ra nhìn, ngoại trừ Lục Minh Tự, những người khác cũng tới.

Thấy Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông mừng như điên, cô ta run rẩy nói: “Chu Mạt Lê, cứu em!”

Tần Diệc Đàm cũng như thấy ánh mặt trời, nhìn bốn người một vòng, không biết kêu ai, lại sợ k*ch th*ch lửng hoang, cậu ta chỉ có thể đè giọng xuống, nói: “Cứu mạng! Ở đây có mãnh thú!”

Lời vừa nói ra, mọi người mới chú ý tới con lửng hoang bị Tần Diệc Đàm và Lâm Tân Mông che khuất.

Con lửng hoang này cao gần 1 mét, hàm răng trông khá hung dữ.

Lục Minh Tự vội vàng đứng lên trước người Lục Dạng, bảo vệ cô ở sau lưng: “Dạng ơi, em đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để nó làm hại em đâu.”

Lục Dạng: “Anh ơi, anh đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Lửng hoang hành động nhanh nhẹn, không chỉ hay ghi thù, còn có năng lực công kích mạnh mẽ.

Tần Diệc Đàm muốn đứng dậy, nhưng đầu gối trái cậu ta vừa nhích một chút, lửng hoang đã bực tức lẩm bẩm kêu vài tiếng xì xì, miệng không ngừng phun nước bọt, cậu ta sợ tới mức hoàn toàn không dám động đậy.

Mà Lâm Tân Mông chân đã mềm nhũn, căn bản không đứng lên nổi.

Lửng hoang đi quanh hai người bọn họ, nhưng lại không thèm để ý bốn người Lục Dạng vừa mới tới.

Chu Mạt Lê thuận tay cầm một cây gỗ, cẩn thận đi về phía trước.

Lục Dạng vừa nhìn thấy động tác của anh ta đã lên tiếng nhắc nhở:

“Lửng hoang là loài động vật vô cùng hung dữ, có gai nhiều hơn cả xương rồng, rất khó đối phó.”

Lửng hoang dùng mũi ngửi ngửi Tần Diệc Đàm.

Tần Diệc Đàm sợ đến mất khả năng quản lý biểu cảm: “Đừng nói nữa, nó sắp cắn tôi đến nơi rồi!”

Ôn Tiên nhặt một cục đá vừa tay lên, nghe thấy lời Lục Dạng nói, cô nàng quay đầu lại, hỏi: “Lục Dạng, cô có biện pháp nào tốt hơn không?”

Lục Dạng quét mắt, im lặng một lúc rồi mới nói:

“Thà gọi sói đơn độc, chớ chọc lửng độc ác. Chỉ có thể dẫn nó về hang thôi.”

Chu Mạt Lê quay đầu, nhìn về phía Lục Dạng vẫn đang bình tĩnh, hỏi: “Dẫn thế nào?”

Lục Dạng nhìn về phía Tần Diệc Đàm: “Trong túi anh ta có món mật ong mà lửng hoang thích, ném mật ong vào trong hang, lửng hoang tự biết đi về.”

Sau khi nghe xong, Tần Diệc Đàm kiên quyết che lại mật ong của mình, dáng vẻ thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục:

“Không được! Tuyệt đối không thể cho nó mật ong! Đây là vật tư tổ tiết mục cho tôi! Các cậu nhiều người như vậy, nhất định có thể đả đảo lửng hoang, cứu bọn tôi!”

Lúc này, lửng hoang ngẩng đầu, vừa lúc chạm mắt Lục Dạng.

Ánh mắt một bên nhạy bén, một bên trong veo.

【 Ha ha ha sao tôi lại có cảm giác Lục Dạng và lửng hoang có điểm nào đó rất hài hòa, mắt to trừng mắt nhỏ, thấy hơi hơi đáng yêu. 】

【 Lửng hoang cười lạnh: Cô coi tôi là chó để trêu đùa à? Cũng được thôi! Làm chó l**m* của chị Dạng, tôi làm được! 】

(*: Chỉ những người hay la l**m, không từ thủ đoạn tiếp cận, lấy lòng người khác).

【 Cái mắt nhỏ vô dụng của con lửng hoang này quả thật có chỗ rất đáng yêu ha ha ha ha ha ha. 】

Lục Dạng nhún vai: “Như vậy không được đâu, lửng hoang là động vật bảo hộ trọng điểm của quốc gia, chúng ta không thể làm tổn thương nó.”

Tần Diệc Đàm do dự.

Lửng hoang đột nhiên ở bên cạnh cậu ta tru một tiếng, làm Tần Diệc Đàm sợ tới mức lập tức đồng ý:

“Tôi không cần mật ong nữa là được chứ gì!”

“Đương nhiên là được.”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Lục Dạng hơi chép miệng cười: “Anh trực tiếp ném mật ong vào trong hang là được, động tác phải nhanh một chút, nếu không lửng hoang lỡ như lanh mồm lanh miệng, lại cho cả tay anh và mật ong vào bụng, đến lúc đấy thần tiên cũng không cứu nổi.”

Mới nghe xong, Tần Diệc Đàm đã thấy bàn tay đau nhức, cậu ta không do dự thêm, nhanh chóng đứng lên, vung tay ra, trực tiếp ném vào miệng hang đen ngòm không thấy đáy.

Khứu giác nhanh nhạy của lửng hoang kêu lên một âm thanh vô cùng đặc biệt, nó chống sườn dốc, quay về hang động.

Cuối cùng cũng an toàn.

Tim Tần Diệc Đàm không còn nhảy thình thịch loạn nhịp nữa, mà như được một dòng nước ấm rót vào lòng, như được trời cao đặc biệt ân xá.

【 Mọi người không thể để lửng hoang bị thương, cũng không thể để lửng hoang làm mọi người bị thương! May là có Lục Dạng ở đó, nếu không cái chương trình này sẽ bị gọi đi nói chuyện! 】

【 Bảo sao lửng hoang cứ nhìn mãi vào túi của Tần Diệc Đàm, hóa ra là ngửi thấy mùi mật ong! 】

【 Ha ha ha ha thế nên trong chuyện này, người tổn thương chỉ có Lâm Tân Mông à? Lãng phí bao lần gọi bố. 】

【 Sao lại thấy ánh mắt Tần Diệc Đàm nhìn Lục Dạng như là thấy thần linh thế? 】

Chu Mạt Lê thâm thúy nhìn về phía Tần Diệc Đàm, lại nhìn về phía Lâm Tân Mông.

Bởi vì dập đầu mấy cái, tóc Lâm Tân Mông bây giờ dính vài ngọn cỏ cây, trông vô cùng chật vật.

Cô ta nặn ra một nụ cười: “Sao mọi người lại đến đây?”

Ôn Tiên giải thích: “Đến phiên Lục Dạng và Lục Minh Tự đứng gác, nhưng lại không tìm thấy các cậu, sợ các cậu xảy ra chuyện, nên chúng tôi ra đây tìm.”

“Hóa ra là như vậy, cảm ơn mọi người.”

Lâm Tân Mông nhìn Chu Mạt Lê, vô cớ vui vẻ: “Chu Mạt Lê, cũng cảm ơn anh nhé.”

Ôn Tiên hoang mang nhìn Lâm Tân Mông vẫn quỳ trên mặt đất: “Sao cô chưa đứng dậy?”

Lâm Tân Mông xấu hổ, lắp bắp nói: “Quỳ lâu quá, chân… chân tôi tê rần rồi.”

“……”

Sáu người trở về, vẫn dựa theo vị trí đứng gác đã sắp xếp lúc trước.

Có một sự khác biệt đó là, Lục Minh Tự để Lục Dạng đi nghỉ ngơi, hắn một mình trông coi.

Lục Dạng biết anh trai nhà mình cứng đầu thế nào, nên cũng không từ chối ý của hắn.

Trong đêm mùa hè, lửa trại đẹp đẽ cháy rực trong khu rừng tăm tối, sau đó, ngọn lửa tắt dần, chỉ còn lại chút hơi ấm.

Một rặng mây đỏ xuất hiện trên bầu trời màu xanh nhạt, mặt trời rực rỡ nhô lên từ bìa rừng, hàng ngàn tia sáng đột nhiên lan tỏa khắp không gian.

Một ngày mới bắt đầu, mọi người ngồi lại một chỗ, thảo luận nhiệm vụ 3.

“1203 là Tết Trồng Cây, cho nên nhiệm vụ 3 có phải là gieo trồng cây cối hay không?!” Tần Diệc Đàm đột nhiên nói.

Ôn Tiên vẫn mãi nhớ mong hạt ngọc màu lam lần trước, lắc đầu:

“Không đúng đâu, nếu nhiệm vụ 7 là tìm hạt ngọc, vậy thì nhiệm vụ 3 cũng phải là tìm ngọc. Nếu liên quan đến trồng cây, hẳn là viên ngọc đó được chôn ở dưới gốc cây, chỉ cần chúng ta tìm được cái cây đó thì có thể hoàn thành nhiệm vụ 3!”

Tần Diệc Đàm phản bác: “Cô nói vậy không đúng! Nhiệm vụ 3 sao có thể vẫn là tìm ngọc! Không thể nào!”

Hai người mỗi người một ý, không bên nào nhường bên nào.

Chu Mạt Lê nghiêng đầu, dò hỏi Lục Dạng: “Cô nghĩ thế nào?”

“Lời thảo luận của bọn họ có thể dùng để tham khảo.”

Lục Dạng dõi mắt về nơi xa, nhẹ nhàng nói: “Người của tổ tiết mục tới.”
 
Back
Top Bottom