Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu

Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 50: Lục Minh Tự cũng nổ



Chu Mạt Lê nghiêng đầu, dò hỏi Lục Dạng: “Cô nghĩ thế nào?”

“Lời thảo luận của bọn họ có thể dùng để tham khảo.”

Lục Dạng dõi mắt về nơi xa, nhẹ nhàng nói: “Người của tổ tiết mục tới.”

“Tổ tiết mục?”

Sáu người sôi nổi nhìn về hướng Lục Dạng chỉ.

Trên trời cao, hai chiếc trực thăng bay về phía bọn họ, khoảng cách càng gần thì hình dáng trực thăng càng hiện rõ.

Đầu trực thăng có màu đen, thoạt nhìn như là một tấm chắn, thân máy có màu xanh đen, mặt trên in chữ kí hiệu Z6-102.

Lục Minh Tự ủ rũ ngáp một cái:

“Tổ tiết mục đột nhiên có lòng tốt, nhớ tới việc cho chúng ta vật tư à?”

Ánh mắt Ôn Tiên sáng lên: “Thật à? Có nồi tê cay? Có nướng BBQ không?”

“……”

【 Xem nhóc con Ôn Tiên thèm như nào kìa, tổ tiết mục làm người đi, mau phát thức ăn cho con bé! 】

Lâm Tân Mông không hiểu gì cả.

Trong ấn tượng của cô ta, tổ tiết mục từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện, càng đừng nói đến việc sẽ gióng trống khua chiêng lái trực thăng đến đây.

Lâm Tân Mông: Hệ thống, đây là cốt truyện đoạn nào?

[ Giải khóa cốt truyện mới yêu cầu tích điểm, bởi vì ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ giải cứu Lục Minh Tự / Tần Diệc Đàm, không được tăng tích điểm, vậy nên, cốt truyện mới lần này không thể báo cho cô. ]

Lâm Tân Mông nắm chặt tay, trong lòng mắng một tiếng.

[Phát hiện ký chủ vũ nhục hệ thống, trừ đi 2 điểm, coi như trừng phạt. ]

Lâm Tân Mông: “……”

“Đằng kia không phải là quân dã chiến à?” Tần Diệc Đàm kinh ngạc nói.

Mọi người quan sát lần nữa, phát hiện trực thăng ngừng ở khoảng không cách mặt đất hơn 10 mét.

Mấy người đàn ông mặc quân phục ngụy trang mọi địa hình từng người từng người trèo xuống bằng dây thừng, toàn bộ quá trình đều nước chảy mây trôi, tựa như binh lính được huấn luyện.

Phòng phát sóng trực tiếp ùa vào một đống người xem, đủ loại bình luận ùn ùn kéo đến, tràn ngập toàn bộ màn hình.

【 Wow wow wow!!! Nhiều đàn ông như vậy, xin hãy ban cho tôi một anh để làm chồng có được không!! 】

【 Tổ tiết mục cũng chơi lớn thật đấy, mùi tiền ngập tràn như này cơ mà! 】

【 Cái cảnh này, trận địa này, có thể nói là chương trình hàng đầu trong nước! Ai bảo 《 Sinh tồn nơi hoang dã 》 mùa 2 xuống dốc, tôi là người đầu tiên phản đối! 】

Hai chiếc trực thăng hạ xuống tám người đàn ông.

Bọn họ mặc quân phục ngụy trang có thể di chuyển trên mọi địa hình.

Bộ đồng phục ngụy trang này có chất liệu đặc biệt thích ứng được với sự thay đổi của ánh sáng và thay đổi màu sắc khi ánh sáng thay đổi, giúp quần áo hòa nhập với môi trường, che giấu dáng người.

Người đàn ông ở giữa giơ tay lên, chậm rãi tháo chiếc mũ quân đội xuống, mái tóc ngắn gọn gàng cùng đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc nét hiện rõ trước ống kính, cũng phản chiếu trong con ngươi của sáu người.

Ôn Tiên trợn mắt há mồm, trực tiếp bật ra lời trong lòng:

“Mẹ nó! Giang Nghiễn Chu à!”

Tần Diệc Đàm vỗ mặt mình, nói:

“Không phải nằm mơ! Giang Nghiễn Chu thật sự tới tham gia chương trình!”

Không chỉ bọn họ kinh ngạc, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không thể tưởng tượng được.

Phải biết rằng, mỗi năm Giang Nghiễn Chu lăn lộn trong giới điện ảnh đều cầm giải thưởng trong nước ngoài nước đến mỏi tay, nhưng sẽ không tham gia chương trình tạp kỹ, càng sẽ không tham gia mấy chương trình tạp kỹ chiếu mạng mà không chiếu đài như này.

【 Không ngờ đấy! Vốn dĩ là tôi muốn đến giễu cợt cái chương trình tạp kỹ này cọ nhiệt Giang Nghiễn Chu, cố ý thả ra tin tức anh ấy lộ diện, ai ngờ người bị vả mặt là tôi! 】

【 A a a! Nam thần của tôi mặc quân trang! Cái nhan sắc đẹp trai đến nỗi trái tim, ánh mắt và mỗi tế bảo trên cơ thể tôi đều điêu đứng! ! 】

【 Xin Giang Nghiễn Chu hãy treo quân trang trên người!! Hoặc là suy xét đến việc quay một bộ phim có hình tượng quân nhân cũng được, độ thích hợp tuyệt đối 10000%!! 】

Giang Nghiễn Chu mặc một bộ quân trang, đứng ở giữa, trên tay cầm chiếc mũ quân đội rộng vành, phối với đai lưng chỉnh tề, thân hình rắn chắc như cây thông có cành lá mọc, làm giảm đi sự yếu đuối của làn da nhợt nhạt, tăng thêm vẻ oai hùng và phong thái tao nhã.

Môi anh hơi cong lên, nhưng ánh mắt lại như một đám mây nhìn xuống con tàu đang chìm vào kẽ nứt tối tăm, lạnh lẽo.

Lục Minh Tự mở to mắt, kinh ngạc giống mọi người.

Thằng nhóc Giang Nghiễn Chu này học được cách trượt dây thừng nhảy xuống trực thăng từ khi nào vậy?

Thằng nhóc tâm cơ này, dám lén lút học sau lưng hắn, làm mọi người kinh ngạc!

Lục Minh Tự lén lút liếc nhìn sắc mặt của Lục Dạng, nhỏ giọng thăm dò:

“Dạng ơi, em cảm thấy Giang Nghiễn Chu thế nào?”

Đôi mắt đen láy của Lục Dạng lóe lên, dừng trên người Giang Nghiễn Chu một lát, lại dừng trên người Lục Minh Tự một lát.

Không thể làm giảm sự tin tưởng của anh trai ngốc, lời nói dối thiện ý nên nói vẫn phải nói.

Cô đảo mắt, suy nghĩ một lát rồi nói: “Anh đẹp trai nhất, anh là người đẹp trai nhất vũ trụ.”

Lục Minh Tự nghe được đáp án vừa lòng liền gật đầu: “Anh biết ngay mà!”

Người đàn ông đẹp trai nhất trong mắt em gái quả nhiên vẫn là hắn!

Vậy hắn sẽ miễn cưỡng cho Giang Nghiễn Chu ở trước mặt người khác đẹp trai một xíu.

Lâm Tân Mông giật mình: “Sao Giang Nghiễn Chu lại đến đây? Không hợp lý lắm nhỉ!”

Khi mọi người còn chưa thể tưởng tượng nổi, tám người đàn ông mặc quần áo ngụy trang sải bước đến trước mặt bọn họ.

Người đàn ông đứng ở bên cạnh ngẩng đầu ưỡn n.g.ự.c đi về phía trước một bước, khí thế to lớn vang dội hét lên: “Nghiêm!”

Tần Diệc Đàm sợ tới mức phản xạ có điều kiện, lập tức đứng thẳng lưng.

“Chào mọi người, tôi là nhân viên công tác của tổ tiết mục, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Lưu!”

“Hôm nay, chúng tôi tới đây để trao giải cho Lục Dạng!”

Ôn Tiên miệng nhanh hơn não, theo bản năng hỏi: “Trao giải?”

Tiểu Lưu: “Vâng! Lần trước Lục Dạng dựng lều đã phá kỷ lục Guinness thế giới, mang đến một niềm vui to lớn cho chúng ta, cũng khiến chương trình nhanh chóng thoát vòng, bởi vậy, tổ tiết mục đặc biệt mời chuyên gia William của tổ chức và diễn viên Giang Nghiễn Chu tới trao giải cho cô ấy.”

Ánh mắt Lục Dạng tràn đầy sức sống và vô cùng sáng ngời, tầm mắt đảo qua lại giữa William và Giang Nghiễn Chu.

Khi ánh mắt tiếp xúc, cô lễ phép gật đầu coi như chào hỏi.

【 Giang Nghiễn Chu quả thật đẹp trai kinh người, mọi người đều nói anh ta là nam thần ốm yếu, nhưng khi mặc quân trang lại trông rất phong độ! Cơ n.g.ự.c ảnh rắn chắc cứ như sắp nhô ra khỏi màn hình, đẹp trai nhỉ! 】

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Bỗng nhiên, Lâm Tân Mông xen vào nói: “Trao có cái giải thưởng thôi mà phải gióng trống khua chiêng như này sao? Không thể để lúc khác được à?”

Mọi người đều kỳ quái nhìn chằm chằm cô ta.

Lâm Tân Mông cười giải thích: “Ý của tôi là, chúng ta quay chương trình ở nơi có môi trường chẳng ra làm sao, tôi sợ mọi người phải chịu khổ.”

Đôi mắt màu lam của William nhìn lên mặt Lâm Tân Mông, cười lạnh đáp:

“Khi một mình tôi hành tẩu ở hoang mạc thì cô còn chưa sinh ra đâu, cô bé, đừng để ý nhiều như thế.”

Giọng điệu vừa kiêu ngạo vừa cảnh giác của ông ta khiến Lâm Tân Mông cứng đờ mặt, không dám nói gì thêm.

【 Oa ha ha, William dường như muốn nói: Tôi ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, muốn quản tôi, thì phải lo được cho cái thân mình trước đã! 】

【 Điểm tôi chú ý là William nói tiếng phổ thông rất chuẩn, ông ấy thật sự là người nước ngoài à? 】

William quay đầu, nhìn về phía Giang Nghiễn Chu, sắc mặt lập tức hiền dịu hơn hẳn: “Bắt đầu được chưa?”

Giang Nghiễn Chu: “Vâng.”

Người bên cạnh đưa huy chương cho William, William lại đưa cho Giang Nghiễn Chu.

Ngón tay như tạc tượng của Giang Nghiễn Chu cầm lấy huy chương, anh đi đến gần Lục Dạng, sau đó dừng trước mặt cô.

Lục Dạng ngẩng đầu.

Hai người đối mắt với nhau.

Nhưng chỉ đúng ba giây.

Giang Nghiễn Chu đeo huy chương lên cổ Lục Dạng, sau đó anh đưa tay ra, thấp giọng nói:

“Chúc mừng.”

Lục Dạng cũng thân thiện bắt tay anh: “Cảm ơn.”

Giang Nghiễn Chu buông tay rồi, nhưng Lục Dạng vẫn còn đắm chìm ở sự tiếp xúc lúc đó.

“Chúc mừng Lục Dạng, chúc mừng chương trình, chúc mừng mọi người!”

Tiểu Lưu tình cảm mãnh liệt nói, quay đầu cung kính hỏi Giang Nghiễn Chu:

“Thầy Giang, còn có gì muốn nói không?”

Ánh mắt Giang Nghiễn Chu không rõ cảm xúc, nhìn về phía Lục Dạng vẫn còn m.ô.n.g lung:

“Có cái gì muốn hỏi anh phải không?”

Dứt lời, tầm mặt mọi người cùng nhìn về phía Lục Dạng.

Lục Dạng thẳng thắn nhìn chằm chằm tay Giang Nghiễn Chu, sau đó, cô ngẩng đầu lên, chân thành hỏi:

“Em có thể sờ tay anh được không?”

Lời vừa nói ra, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.

Lục Minh Tự cũng bùng nổ.

—----------

Lời của tác giả:

Sân khấu đầu tiên của Giang Nghiễn Chu nên phải cho ảnh đẹp trai tí, dù sao ảnh cũng rất đáng thương.

Máy kéo / máy xúc đất mà mọi người nói về sau nhất định sẽ sắp xếp.
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 51: Có bệnh, phải trị!



Không chỉ Lục Minh Tự bùng nổ, Trần Tố ở đầu mạng bên kia cũng bùng nổ.

Hai mắt anh ta trợn lên, toàn thân như hóa đá.

Trần Tố vừa rồi còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi Lục Dạng cứu vớt lấy hình tượng của Lục Minh Tự. Kết quả là, vừa xử lý xong công việc, mở phát sóng trực tiếp ra đã thấy một màn này.

Hình như…… Hơi k*ch th*ch quá rồi!

【 Nghe nói có người tìm ra Lục Dạng là fan của Giang Nghiễn Chu, thần tượng trao giải cho fan, đây là việc tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ ra! 】

【 Chị Dạng của chúng ta dữ vậy à? Người khác là trong lòng có mãnh hổ, nhưng vẫn ngửi mùi tường vi, chị Dạng là trong lòng có tường vi, nhưng vẫn ngửi mùi mãnh hổ! 】

【 Lục Dạng vẫn bình tĩnh lắm, nếu là tôi thì trực tiếp nhào lên rồi! 】

Lục Minh Tự mơ hồ, vội vàng gọi Lục Dạng.

“Dạng Dạng!”

Hắn nhìn về phía cô vừa kinh ngạc vừa quái dị: “Sao em chỉ sờ tay cậu ta mà không sờ tay anh!!”

Rõ ràng hắn cũng là anh cô, sao lại có khác biệt to lớn như thế?

Hơn nữa, hắn mới là anh trai ruột của Dạng Dạng! Nếu như muốn phân biệt đối xử, thì phải là hắn trên cơ chứ!

Ánh mắt Lục Dạng chuyển từ tay Giang Nghiễn Chu về tay Lục Minh Tự, thản nhiên đáp: “Không giống nhau.”

【 Lục Dạng cuồng tay à? 】

【 Tay Giang Nghiễn Chu đẹp mà! Không phải người cuồng tay cũng sẽ thích thôi! Bé Dạng, thay chị sờ nhiều vào, dùng sức mà sờ, sờ tay Giang Nghiễn Chu tróc da luôn cho chị!! 】

【 Muốn xuyên vào người chị Dạng, tôi cũng muốn sờ tay Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự!!! 】

Da tay Giang Nghiễn Chu vốn trắng lạnh, hơn nữa mu bàn tay khá ít mỡ thừa, khớp xương dưới ánh nắng lộ rõ từng vết gân xanh.

Mà da Lục Minh Tự mặc dù cũng trắng, nhưng so với Giang Nghiễn Chu thì không bằng được.

Vừa rồi khi bắt tay, lòng bàn tay Lục Dạng hơi xẹt qua gân xanh trên mu bàn tay của Giang Nghiễn Chu.

Trong đầu cô lập tức hiện ra bốn chữ lớn:

Mạch m.á.u cực phẩm!

Lục Minh Tự giơ tay mình lên, ngó trái ngó phải, nhìn thế nào vẫn thấy mấy ngón tay thon dài đến gần như hoàn mỹ.

Rốt cuộc là chỗ nào không giống nhau?

Nghĩ đến cái gì, hắn quét mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Giang Nghiễn Chu, sau đó đột nhiên hiểu ra.

Dạng Dạng từ nhỏ đã tiếp xúc với trung y, nhất định là vừa rồi đã tìm thấy mạch đập suy yếu của Giang Nghiễn Chu, cảm thấy anh sống không còn bao lâu!

Giang Nghiễn Chu đáng thương, rất muốn mượn cơ hội này mà nhắc nhở anh:

Có bệnh, phải trị!

Lục Minh Tự cứ như mây tan sương tạnh nhìn thấy cầu vồng, biểu cảm âu sầu trên mặt nhanh chóng biến thành nụ cười hiền từ, sau đó gật đầu tán thành với quan điểm của Lục Dạng:

“Em nói không sai, quả nhiên là không giống nhau!”

Mọi người vò đầu khó hiểu: “?”

Lục Dạng có giải thích à? Sao bọn họ không nghe thấy?

Tiểu Lưu thổn thức không thôi.

Tổ tiết mục vất vả mãi mới mời được Giang Nghiễn Chu, không thể để anh bị dọa chạy.

“Thầy Giang, ý Lục Dạng là……”

Tiểu Lưu ở trong đầu mò kim đáy biển để nghĩ ra biện pháp cứu cánh, nhưng anh ta mò đến đáy rồi cũng không phát hiện ra cái gì.

Lâm Tân Mông còn đang băn khoăn, lúc này nhìn thấy thời cơ, liền nhíu mày khuyên bảo: “Lục Dạng, như này không phải làm khó người khác sao? Mau xin lỗi đi, đừng đắc tội với người ta.”

Lục Dạng nghiêng đầu nhìn cô ta: “Người bị làm khó còn chưa nói gì, cô cũng không phải người ta, chạy ra đây nhảy nhót không sợ bị đánh nhầm à?”

Lời cô ta nói, nhìn như là đang quan tâm, nhưng lại ẩn sâu một tầng hàm nghĩa.

Lâm Tân Mông do dự bất an: “Thì……”

Lục Dạng: “Tôi hỏi là chuyện của tôi, cô đứng ở một bên, muốn xem kịch thì yên lặng chút.”

Bị chọc trúng suy nghĩ, mặt Lâm Tân Mông trắng bệch.

“Chỉ là tôi sợ… sợ cư dân mạng sẽ nhân cơ hội mắng cô…. Cho dù bị hiểu lầm, phải rời khỏi chương trình, tôi cũng không muốn cô bị bọn họ mắng như vậy……”

Lục Dạng mặt không đổi sắc: “Cư dân mạng chỉ là mất đi một cơ hội mắng tôi, mà cô lại mất đi cả đời làm nghệ thuật à?”

Lâm Tân Mông nghẹn ngào: “……”

Sao lại không theo kịch bản thế này?

Hay cô đổi tên thành Lộ Tử Dã* luôn đi!

(*: Ý chỉ những thứ không chính thức, không theo trình tự, không chuyên nghiệp.)

Gọi Lục Dạng làm gì nữa.

Lục Dạng lại ngẩng đầu, nhìn về phía Giang Nghiễn Chu, thong dong mở miệng:

“Cho dù là ai đưa ra yêu cầu, mặc kệ là có hợp lý hay là không, anh đều có thể từ chối, bởi vì đây là quyền lợi của anh.”

Sau đó, cô nghiêm túc nói: “Có nghĩa là, em đề ra yêu cầu thế nào là chuyện của em, mà từ chối hay không là chuyện của anh.”

【 Cho nên…… anh đảm bảo quyền lợi của anh, em cũng thế, mọi người cùng chung sống hoà bình? Ồ? Sao nghe cũng hợp lý nhỉ. 】

【 Hay vậy! Nói ra yêu cầu trước, sau đó đưa quyền lựa chọn cho đối phương! Cho dù đối phương có đồng ý hay không, đều sẽ không xấu hổ. Học được rồi! 】

Lục Minh Tự trừng mắt nhìn Giang Nghiễn Chu, dùng thần giao cách cảm giao lưu với anh:

Nếu dám từ chối Dạng Dạng, đừng trách anh em ta không nể tình cũ, hắn sẽ thông báo cho cả thiên hạ biết anh có con ngoài giá thú!

Nhưng mà, Giang Nghiễn Chu không thèm liếc hắn một cái.

Anh hạ nhẹ môi dưới, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Có thể.”

Hai chữ vừa thoát ra, người ở đây và người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cùng lúc đứng hình tại chỗ.

Chỉ có Lục Minh Tự có biểu cảm trẻ nhỏ dễ dạy.

【 Kịch bản của chị Dạng quá thâm, khiến Giang Nghiễn Chu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo! 】

【 Lục Minh Tự ở bên cạnh cứ như đồ thừa ấy ha ha ha ha ha ha, thừa rất rất nhiều. 】

Phòng phát sóng.

Triệu Ngôn Thuật đang cùng đạo diễn xem phát sóng trực tiếp.

Anh ta nhìn ngũ quan khắc sâu và cái mũi thẳng tắp của Giang Nghiễn Chu, trong đầu như phun trào núi lửa, phát ra tiếng nổ lớn.

Có, thể!?

Yêu già trong núi nói có thể, nhưng anh thì không bao giờ!

Từ sau khi biết Giang Nghiễn Chu muốn đến, đạo diễn vẫn luôn cười không khép được miệng: “Thầy Giang quả là thích đùa!”

Triệu Ngôn Thuật ha ha cười: “…… Đúng vậy.”

Đầu tiên là thăm ban, sau đó dọn sạch thuỷ quân, bây giờ còn đến đây trao giải.

Giang Nghiễn Chu bắt đầu chơi chơi chơi, Triệu Ngôn Thuật cũng chỉ có thể miễn cưỡng mỉm cười.

Không, phải, là, đùa à.

Đùa con bê ấy!

“Bang!”

“Đạo diễn, không ổn rồi!” Nhân viên công tác đột nhiên phá cửa xông vào.

Nụ cười của đạo diễn lập tức biến mất không còn dấu vết, sắc mặt nghiêm nghị: “Hoảng loạn cái gì, không biết gõ cửa à?”

Nhân viên công tác khom lưng xin lỗi: “Xin lỗi, thưa đạo diễn!”

Đạo diễn không vui hỏi: “Có chuyện gì?”

Nhân viên công tác: “Phòng phát sóng trực tiếp nhiều người quá, sập rồi……”

Phòng phát sóng trực tiếp, người xem đang nhón chân mong chờ, giây tiếp theo, màn hình đột nhiên tối thui, hiện ra một dòng chữ:

Phòng phát sóng trực tiếp đã quá tải, xin vui lòng thử lại sau.

Vuốt nửa ngày vẫn không tải lại được trang, người xem quyết định thay đổi trận địa, siêu thoại Weibo thẳng tiến, vào weibo chính thức của chương trình dò hỏi tình hình.

Cuối cùng, không bao lâu thì đẩy chương trình lên top 1 của bảng xếp hạng siêu thoại.

Chốc sau, Weibo cũng sập.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Weibo hoảng loạn, phòng phát sóng trực tiếp hoảng loạn, tổ đạo diễn cũng không khá hơn là bao.

Đương sự Lục Dạng vẫn ung dung tháo huy chương xuống, ngón tay móc lấy dây huy chương. Cô nhướng mày, đôi mắt sáng như sao trời.

“Lần sau gặp lại thì em sờ.”

Mạch m.á.u tốt như vậy, phải sờ thật chậm. Không được sốt ruột.

Nghe vậy, lông mày Giang Nghiễn Chu khẽ động, đôi mắt nâu trong trẻo hơi nheo lại: “Được.”

Quần chúng ăn dưa - Ôn Tiên mở to hai mắt: Đã học được!

Tạo ra cơ hội gặp mặt tiếp theo! Để lần gặp mặt sau tăng thêm chút cảm giác chờ đợi!

Lục Minh Tự giơ tay nhéo nhéo mũi, âm thầm thở dài một hơi.

Trộm vía, Giang Nghiễn Chu còn có thể sống đến lần gặp mặt sau.







Giang Nghiễn Chu: Em thích tay anh à?

Lục Dạng: Người khác chỉ có thấy bề ngoài của anh, còn em có thể thấy được mạch máu.
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 52: Chơi búp bê Nga chắc



Trời xanh không mây, mặt trời chói chang chiếu sáng khắp đất trời.

Tiểu Lưu như trút được gánh nặng, tràn đầy ý cười, nói: “Chuyên gia William còn muốn nói gì với Lục Dạng không?”

Đôi mắt màu lam nhạt của William hiền hòa nhìn về phía Lục Dạng, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng:

“Mọi hành động của cô bé đều có suy nghĩ của riêng mình, ta rất tán thưởng.”

Lục Dạng: “Cảm ơn ạ.”

Lâm Tân Mông ở một bên nghiến răng nghiến lợi trao đổi với hệ thống: Hệ thống! Cậu lăn ra đây cho tôi, cậu có chắc là kịch bản vạn người mê không, hay là vạn người ghét bỏ?!

[ Ký chủ một hai phải đi theo con đường tà đạo, kết quả hoàn toàn ngược lại, khiến cho kịch bản vạn người mê phi đi như hỏa tiễn, còn trách ai được nữa. ]

Lâm Tân Mông:???

Nghe này, đây là thái độ mà một hệ thống nên có sao!!

Cậu thật sự không phải do Lục Dạng phái tới đó chứ?

[ Thật mà. ]

[ Nếu tôi là Lục Dạng phái tới, thì cô đã biến thành trứng ung rồi, có chơi bằng giời. ]

Lâm Tân Mông:……

Quên mất hệ thống có thể nghe được tiếng lòng cô ta.

[ Tiếc là hệ thống trói chặt với ký chủ, không thể tự ý đổi mới, nếu không tôi đã dán mình vào hỏa tiễn, bay theo kịch bản vạn người mê ngao du vũ trụ. ]

Lâm Tân Mông:………

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Hệ thống thành tinh.

Hệ thống không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào mình.

Lâm Tân Mông âm thầm nhìn lại chuyện của kiếp trước, nghĩ xem có thể phát hiện ra tin tức gì có ích không để làm công tác chuẩn bị.

Cô ta bỗng nhiên kinh ngạc nhớ ra.

Bởi vì về sau chương trình có người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên chương trình bị mắc cạn mấy tháng.

Nếu như cô ta có thể ngăn cơn sóng dữ, không cho sự cố đó xảy ra, nhất định có thể lên đầu đề!

Tiêu đề nên viết thế nào cô ta cũng đã nghĩ xong.

《 Cứu mạng! Chúa cứu thế của giới giải trí chính là cô ấy! 》

Thừa dịp những người khác không chú ý, Tần Diệc Đàm chăm chú nhìn Tiểu Lưu, lén lút mấp máy môi hỏi:

Nhiệm vụ 3 là gì? Mau nói cho tôi biết!

Tiểu Lưu vô cùng kháu khỉnh, trực tiếp nói ra:

“Cậu ba Tần, ngài có vấn đề gì sao? Có thể nói lớn hơn một chút, nếu tôi có thể làm được, tôi nhất định…… Cái gì cũng không làm được!”

Tần Diệc Đàm: “……”

Nhắm chừng Tần Diệc Đàm cũng không dám quang minh chính đại gian lận.

Nếu như bị phát hiện, tổ tiết mục sẽ không nể nang mà trực tiếp đá cậu ta ra khỏi chương trình.

Tần Diệc Đàm không kiên nhẫn nói: “Nhìn anh tí thì sao nè!”

Tiểu Lưu: “Không sao nè, thích nhìn thì nhìn nhiều một chút.”

Ôn Tiên cắn một miếng quả mọng, dò hỏi chút việc nhỏ:

“Tần Diệc Đàm nói tiếng Đông Bắc còn nhanh hơn người Đông Bắc là tôi đây, không phải cậu cũng có chút huyết thống của người Đông Bắc đó chứ?”

Tần Diệc Đàm: “Tôi là người Bắc Kinh chính gốc! Tổ tiên mười tám đời đều như vậy!”

Ôn Tiên: “Tổ tiên về sau có cậu cũng ghê gớm thật.”

Tần Diệc Đàm: “……?”

Chu Mạt Lê nhìn những người xung quanh, tuy trong lòng có thiên biến vạn hóa, nhưng sắc mặt lại không biểu hiện ra ngoài.

Lục Dạng liếc qua Chu Mạt Lê, cô âm thầm giơ ngón cái cho anh ta.

Muốn cùng Giang Nghiễn Chu hợp tác, nhưng lại có thể kiềm chế xúc động tiến lên lôi kéo làm quen.

Tên nam chính này, tâm tư rất sâu.

Tiểu Lưu nhận được điện thoại của đạo diễn, thuật lại nguyên văn lời của ông ta:

“À, xin lỗi mọi người, chương trình phát sóng trực tiếp xảy ra chút sự cố, đạo diễn bảo mọi người nghỉ tạm một lúc, chờ chút ổn rồi chúng ta diễn lại một lần nữa.”

“Diễn lại một lần nữa?”

Lục Minh Tự nghĩ sao nói vậy: “Chương trình này không phải phát sóng trực tiếp, không có kịch bản à? Diễn lại thì giả quá.”

Lục Dạng thở phào.

Kỹ thuật diễn của anh trai nhà mình quá kém.

Phàm là đề cập đến mọi bộ phận của nghề diễn, hắn đều không ổn.

Người trong giới giải trí, không diễn, không thành lửa*.

(*: Ý ở đây là không lấn sân sang diễn xuất thì không nổi tiếng, không hot được).

Lục Minh Tự không diễn chỉ có thể biến thành than.

Than đen đến không thể đen hơn*.

(*: Đã không nổi còn bị hắc (chửi mắng) thậm tệ).

Tiểu Lưu khó xử: “Vậy ý ngài là?”

Lục Minh Tự: “Đương nhiên là đến chỗ nào thì tính chỗ đó.”

Lục Dạng kêu một tiếng: “Anh.”

Lục Minh Tự vui vẻ nói: “Anh đây!”

Lục Dạng: “Không phải anh có lời muốn nói với bạn cũ sao?”

Bạn cũ?

Lục Dạng đá mắt về phía Giang Nghiễn Chu, ý bảo Lục Minh Tự nhanh chóng tay bắt mặt mừng.

“Đúng rồi! Giang Nghiễn Chu, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Vừa hay chương trình đang bị gián đoạn, tổ đạo diễn đang bận sứt đầu mẻ trán, không ai khống chế máy bay quay chụp.

Lục Dạng đầy ý cười ngẩng đầu, uyển chuyển nhẹ nhàng nói: “Thầy Tiểu Lưu, tôi có một đề nghị khác, không cần phải diễn lại.”

Tiểu Lưu như bắt được cọng rơm cứu mạng, kích động truy hỏi: “Ngài nói đi!”

“Drone chắc chắn đã chụp được toàn bộ quá trình phía sau.”

Lục Dạng chỉ vào drone, “Tổ tiết mục có thể dùng đoạn không phát sóng trực tiếp này như hậu trường, sau đó đăng lên weibo chính thức, coi như bổ sung và tuyên truyền.”

Chu Mạt Lê vẫn luôn tiếc chữ như vàng, lúc này lại đồng ý: “Cách này khá ổn. Vừa có thể bổ sung được phần bị thiếu, gia tăng đề tài thảo luận, vừa có thể cho weibo chính thức của chương trình một cơ hội hút fan.”

Lục Dạng: “Quan trọng nhất chính là bảo vệ hình thức phát sóng trực tiếp của chương trình.”

Tiểu Lưu mừng như điên: “Tôi lập tức đi nói với đạo diễn!”

“Từ từ.” Lục Dạng gọi anh ta lại.

Tiểu Lưu ngừng động tác gọi điện thoại, ngẩng đầu nghi hoặc.

Lục Dạng nói: “Nếu chúng tôi giúp đạo diễn giải quyết vấn đề này, đạo diễn có phải nên báo đáp bằng thứ gì đó không?”

Tiểu Lưu không hiểu: “Có ý gì?”

William không nhìn nổi nữa: “Em gái Lục Dạng là muốn nói, mấy người hẳn là cũng nên giúp bọn họ giải quyết một vấn đề.”

Người nước ngoài phiên dịch tiếng địa phương cho người địa phương, thật là một câu chuyện li kì.

Lục Dạng: “Đúng thế.”

Tiểu Lưu bây giờ mới hiểu ra: “Thế này à, vậy mọi người muốn cái gì, tôi trao đổi với đạo diễn xem có được không?”

Lâm Tân Mông lại muốn chen mồm, nhưng nhớ tới mỗi lần Lục Dạng đều đối phó được, nên cô ta thức thời không tự làm xấu mặt mình.

Lục Dạng nhấn lên đồng hồ, nâng tay lên, cho Tiểu Lưu xem bình phiêu lưu của nhiệm vụ 3.

“Rất đơn giản, chỉ cần nói cho chúng tôi biết 0312 có liên quan gì đến nhiệm vụ 3.”

Nhiệm vụ 3!

Tần Diệc Đàm như linh hồn trở về, tinh thần phấn chấn hẳn.

Tiểu Lưu do dự: “Được, tôi thương lượng với đạo diễn một chút.”

Tiểu Lưu đi ra chỗ không xa gọi điện cho đạo diễn, Tần Diệc Đàm đi đến trước mặt Lục Dạng, chân chó hỏi:

“Sao cô không trực tiếp bảo bọn họ nói cho chúng ta biết nhiệm vụ 3 là gì?”

Chu Mạt Lê giành trước trả lời: “Trực tiếp nói ra nhiệm vụ 3, không có quá trình khám phá thì dù cho có hoàn thành nhiệm vụ, điểm số cũng không tính cho chúng ta.”

Lâm Tân Mông ngốc nghếch hỏi: “Ơ, tại sao vậy ạ?”

Tần Diệc Đàm liếc cô ta: “Có thể vì sao chứ, chắc chắn là do quy định của chương trình rồi!”

Lâm Tân Mông: “……”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Ôn Tiên ăn trái cây xem kịch, chép miệng vài cái: Đồ ngốc ở trước mặt đồ ngốc dương dương tự đắc, đúng là nỗi buồn của hai kẻ ngốc.

Một lát sau, Tiểu Lưu trao đổi xong với đạo diễn.

Anh ta chạy tới, nói với Lục Dạng: “Đạo diễn nói có thể.”

“Quan hệ giữa manh mối 3 và nhiệm vụ 3 là con số 73.”

Tần Diệc Đàm thì thầm lặp lại: “73.”

Cậu ta quay đầu, nhìn về phía Lục Dạng: “73 là gì thế?”

Lục Dạng nhẹ nhàng nói: “Là con số.”

Tần Diệc Đàm: “Con số là gì?”

Lục Dạng: “Là 73.”

Tần Diệc Đàm: “……”

Đang chơi trò búp bê Nga chắc.

Nhưng cậu ta cũng không tức giận, cười hì hì như một con cún happy nói: “Chẳng lẽ, là đang nói sự tuần hoàn của thiên nhiên?”

Ôn Tiên không thể nhìn nổi hành vi a dua nịnh hót để lợi dụng như vậy, ở bên cạnh ẩn ý nói:

“Sao cậu không tự mình nghĩ đi, lúc nào cũng hỏi Lục Dạng, có phiền không hả.”

Tần Diệc Đàm lập tức biến sắc.

Lâm Tân Mông muốn cứu vớt tình hình, tăng hảo cảm trước mặt Tần Diệc Đàm.

“Ôn Tiên, tôi tin là Tần Diệc Đàm cũng chỉ muốn biết nhiệm vụ 3 để giúp đỡ mọi người thôi, không có ác ý.”

---------

Nghỉ Tết xong gòi đây.

Mọi người chăm sóc sức khỏe đừng để bị ốm nhé. Nhà tui cảm cả nhà rồi.
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 53: Giang Nghiễn Chu phước dày!



“Giúp đỡ mọi người ấy hả?”

Ôn Tiên cười khúc khích, “Nói như kiểu cậu ta tình nguyện làm không công, không cần tích điểm ấy.”

Lâm Tân Mông chịu thua, nhìn Tần Diệc Đàm:

Tự giải quyết ổn thỏa đi.

Tần Diệc Đàm liếc xéo cô ta:

Đồ nhiều chuyện.

*

Bên này.

Lục Minh Tự cẩn thận đánh giá trang phục trên người Giang Nghiễn Chu.

“Giang Nghiễn Chu, cậu lén học lái trực thăng từ bao giờ thế? Còn nhảy xuống từ phía trên đẹp trai như vậy.”

“…… Tìm tôi chỉ để nói cái này hả?”

“Gấp cái gì, mấy ngày không gặp, tìm cậu hàn huyên chút.”

Lục Minh Tự duỗi tay chụp lấy bả vai Giang Nghiễn Chu, cười hỏi: “Cái kỹ xảo đẹp trai này có thể đăng ký lớp học nào? Tôi đi học để về biểu diễn cho Dạng Dạng.”

Giang Nghiễn Chu bắt đúng chữ: “Dạng Dạng rất thích?”

“Tất nhiên!”

Lục Minh Tự tự tin khoe khoang: “Tôi làm cái gì mà em ấy không thích! Cho dù tôi có ra ngoài đường ăn xin thì em ấy vẫn thích thôi!”

“……”

Giang Nghiễn Chu nhăn mày, ánh mắt chầm chậm nhìn về phía Lục Dạng.

Cô nhận lấy trái cây từ Ôn Tiên, cắn một miếng, đôi mắt cong cong đầy ý cười, thoạt nhìn vô cùng thỏa mãn.

Ngũ quan tinh xảo trong lúc chuyên tâm làm gì đó trông tươi tắn sinh động, dễ dàng ảnh hưởng tâm trạng của người khác.

Chân mày Giang Nghiễn Chu giãn ra.

“Tôi tìm cậu chủ yếu là muốn bảo cậu giúp tôi quan sát kỹ tình huống trên mạng.”

Nói đến đây, ánh mắt Lục Minh Tự trầm xuống: “Dạng Dạng chả mấy khi tiếp xúc với giới giải trí, tôi sợ đám người Tần Diệc Đàm kéo tôi xuống nước, lúc ấy lại vạ lây em ấy.”

Giang Nghiễn Chu: “Ừ.”

“Cảm ơn nhiều, trọng trách niềm vui của em gái tạm thời giao cho cậu.”

Ánh mắt Lục Minh Tự nhảy lên cực nhanh, tò mò hỏi: “Còn có, đứa con riêng của cậu thế nào rồi?”

“……”

“Trong tay tôi còn có video cậu và con trai cậu từ bệnh viện ra, đừng có lừa tôi, tôi không tin mấy lời Triệu Ngôn Thuật nói với truyền thông đâu.”

Lục Minh Tự nhướng mày, như để bày tỏ thái độ “chân tướng như nào tôi biết hết”.

“Hon nữa, ngoại hình của cậu và con trai giống nhau lắm, trông thằng bé tầm 5 tuổi nhỉ.”

Lục Minh Tự phỏng đoán: “Tôi nhớ cậu cùng tuổi với tôi, vậy cậu 20 tuổi đã có con rồi à!”

“Được đó, Giang Nghiễn Chu, nhiều phước thật!”

Hắn hạ giọng, tò mò hỏi: “Mẹ của đứa bé là ai?”

Thấy Giang Nghiễn Chu vẫn hờ hững như cũ, Lục Minh Tự cảm thán nói: “Bị vứt bỏ cũng không sao, ai tuổi trẻ mà không bị phụ nữ vứt bỏ một lần!”

“Tôi không có.”

Nói xong, Giang Nghiễn Chu không quay đầu đi thẳng.

Lục Minh Tự giật mình, phản ứng lại, lắc lắc đầu.

Người đàn ông nói một đằng làm một nẻo.

Người đàn ông bị tình cảm làm tổn thương.

Người đàn ông cả người đầy bệnh tật.

Đáng tiếc, tôi chỉ có thể bảo em gái giúp cậu giải quyết cái thứ ba.

Sau khi biết được số 73, đám người Chu Mạt Lê vẫn luôn đau đáu suy nghĩ xem con số này rốt cuộc có nghĩa gì.

Ngoại trừ Lục Dạng và Ôn Tiên đang đắm chìm trong đống trái cây.

William và nhân viên công tác mặc áo ngụy trang còn lại được Lục Dạng mời vào ăn cùng.

Khi Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự trở về, cảnh tượng trước mắt là một đám người quây quần lại vừa ăn trái cây vừa nói chuyện phiếm.

“Trước đó tôi hỏi cậu ta, có thể hay không? Mọi người biết cậu ta trả lời thế nào không? Cậu ta nói, cậu ta không khát, cậu ta mới vừa uống một bình nước lớn rồi!”*

(*: Từ “có thể” và từ “khát” đồng âm)

Mọi người cười rộ lên.

“Cảm giác tiếng Trung của William còn tốt hơn tôi.” Ôn Tiên khen ngợi.

Bởi vì William kêu mọi người không cần khách khí trực tiếp gọi tên của ông ta, nên mọi người đều vui vẻ làm theo.

William: “Tôi là người Hoa gốc Mỹ, tiếng Trung nói còn lưu loát hơn tiếng Anh.”

“Giỏi quá.”

“Lần đầu tiên tôi nghe ông ấy nói cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, thật sự quá tiêu chuẩn, như là người duy trì radio.”

“Người duy trì cái gì cơ, đó là người chủ trì!”

Tiếng cười vang dội không dứt.

Thấy Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự trở về, Tiểu Lưu đứng lên, giải thích: “Thầy Giang, thầy Lục, sự cố phát sóng vẫn chưa được sửa xong, chúng ta vẫn phải ở đây chờ một lúc.”

Anh ta vội vàng chừa vị trí cho Giang Nghiễn Chu và Lục Minh Tự.

Lục Dạng không chút e dè mỉm cười xán lạn nhìn về phía Giang Nghiễn Chu, nhưng ánh mắt chỉ dừng trên mặt anh hai giây, rồi lại rơi xuống tay anh.

Anh cũng không tính là gầy trơ xương, vì sao gân xanh lại nổi lên rõ như thế?

Quả là được ông trời ưu ái.

Đoán là ai làm châm cứu cũng muốn gặp được anh.

Mải suy nghĩ, Lục Dạng hoàn toàn không nhìn thấy tầm mắt của Giang Nghiễn Chu.

Anh chú ý tới nốt ruồi nho nhỏ bên phải lông mày của cô.

Không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Mọi người đều đang cười đùa vui vẻ, đột nhiên, William nhắc đến Lục Dạng: “Lục Dạng, hiện tại cô đang học ở đâu?”

Lục Dạng lễ phép trả lời: “Đại học Y ạ.”

“Bảo sao mọi người sinh tồn nơi hoang dã mà không ai bị thương, hóa ra là có bác sĩ chữa trị!” William cười nói.

Ôn Tiên lẩm bẩm trong lòng:

Không phải chữa khỏi, mà là căn bản không có cơ hội bị thương.

Phòng phát sóng trực tiếp đã bình thường trở lại.

Khán giả mới vừa vào phòng phát sóng, đã nhìn thấy hình ảnh một đám người tụ tập một chỗ vừa ăn uống vừa cười đùa.

Mắt chó hợp kim titan của người xem dại ra:???

Đây không phải chương trình sinh tồn nơi hoang dã hả?

Sao lại biến thành buổi dã ngoại cuối tuần rồi?

【 Tôi muốn biết Lục Dạng cuối cùng có mò được Giang Nghiễn Chu hay không!!! Tổ tiết mục mấy người thiếu của tôi bao giờ trả! 】

【 Lầu trên, mò là cái gì nữa? Giang Nghiễn Chu là mạt chược, hay là đề thi đại học à mà cần mò? Sao lại dùng từ mò ở đây, phải dùng từ sờ chứ! 】

【…… Tôi ô uế quá, tôi bất cẩn nhìn thành “Hẳn là phải dùng”……】

Phòng phát sóng trực tiếp khôi phục dáng vẻ bình thường, tám người cũng đến lúc phải rời đi.

Lục Dạng hỏi: “Mọi người phải đi rồi sao?”

William trêu ghẹo: “Đúng vậy, cô biết mà, chúng tôi ký hợp đồng theo giờ, thật ra thì không ngại ở đây lâu thêm chút, chỉ sợ là tổ tiết mục không đồng ý.”

Đạo diễn nhìn thấy cảnh này: Tôi kéo cả nhà tôi tới, giơ hai tay hai chân đồng ý để mọi người ở lại!

Đặc biệt là Giang Nghiễn Chu!

Đám nghệ sĩ trong giới tuy nói Lục Minh Tự là đại biểu phái lưu lượng, Giang Nghiễn Chu là đại biểu phái thực lực, nhưng lưu lượng của Giang Nghiễn Chu không hề ít hơn Lục Minh Tự.

Chỉ là, số liệu xấu của Lục Minh Tự bay đầy trời khiến người ta bỏ qua thực lực của hắn.

Mà giải thưởng cho thực lực của Giang Nghiễn Chu quá nhiều, chỉ có thể nói lưu lượng không đủ để biểu đạt sự thành kính đối với anh.

Bây giờ hai người ở chung một chương trình, vừa xem đã thấy thỏa mãn!

Lục Dạng vẫn nhìn tay của Giang Nghiễn Chu.

Rất muốn cho anh một châm, không biết có cơ hội này hay không.

Giang Nghiễn Chu đứng bên dưới trực thăng, còn chưa rời đi, đã nghe được âm thanh trong trẻo truyền đến từ phía sau.

“Giang Nghiễn Chu.”

Giang Nghiễn Chu quay đầu, đối mặt với tầm mắt của Lục Dạng.

Hai người, một người mặc quần áo quân đội đứng dưới trực thăng quay đầu, một người đứng ở cách đó không xa nhìn lại.

Gió mùa phất qua mái tóc dài, thổi về phía quân trang của anh.

Âm thanh xung quanh trở nên tĩnh lặng.

【 Hình ảnh này không phải là câu chuyện tình yêu trong thời kỳ chiến loạn sao! Sự miễn cưỡng không nỡ và không muốn xa rời trước khi xuất chinh đều được biểu đạt vô cùng nhuần nhuyễn! 】

【 Thế mà vừa nãy tôi lại định ship Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu vài giây, có phải tôi thích tìm ngược hay không? Tôi lại đi ghép nam thần của mình với nữ sinh khác??? 】

【 Vì sao âm thanh chị Dạng gọi Giang Nghiễn Chu lại mang theo chút không nỡ, rốt cuộc mấy chục phút tôi không ở đó đã xảy ra cái gì!? 】
 
Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu
Chương 54: Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu 100% là thật!



“Giang Nghiễn Chu.”

Giang Nghiễn Chu quay đầu, đối mắt với Lục Dạng.

Lục Dạng nói: “Thượng lộ bình an.”

Giang Nghiễn Chu chăm chú nhìn cô, khóe miệng nhếch nhẹ lên: “Ừm.”

Dừng một lúc, anh nói: “Hẹn lần sau gặp.”

【 Khi nàng nhìn về phía hắn, tinh hà mịt mờ, lúc hắn quay đầu lại, sóng gió mãnh liệt. Mọi người ơi, thuyền đưa đến cửa mà không ship làm lương tâm tôi bất an quá! 】

【 Tôi muốn tạm thời thoát fan only, đắm chìm trong những ngày vui vẻ của couple “Dạng Chu”, ship xong lại về. 】

【 Còn tưởng rằng cuộc đời này không bao giờ chèo được cp của Giang Nghiễn Chu, xin cảm ơn chương trình đã giúp tôi có tư liệu sống để chèo cp! Cả nhà ơi, hãy chờ tôi đi viết mấy cái kịch bản, chỉnh sửa mấy cái video, chia cho mọi người cùng nhăm nhăm! 】

【 Mọi người nhanh nhìn biểu cảm của Lục Minh Tự, trông anh ấy có như biểu cảm của một ông bố đang nhìn chằm chằm Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu không? Cho nên Lục Dạng và Giang Nghiễn Chu chắc chắn là thật! 】

Nhưng mà, lời “thượng lộ bình an” truyền vào tai Lục Minh Tự hoàn toàn không giống với suy nghĩ của đám cư dân mạng.

Hắn nặng nề thở dài.

Xem ra bệnh tình của Giang Nghiễn Chu không nhẹ, Dạng Dạng còn phải dặn riêng anh lên đường bình an.

Lục Minh Tự đến gần Lục Dạng, đứng bên cạnh cô, dùng giọng nói vô cùng thương tiếc, hỏi: “Dạng à, em cảm thấy tình huống có nghiêm trọng không?”

Lục Dạng nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Tình huống gì cơ?”

“Cái em mới vừa chú ý đó.” Lục Minh Tự nhắc nhở.

Chú ý?

Mạch m.á.u ấy hả?

Lục Dạng nhẹ nhàng nói: “Không nghiêm trọng, xem như là hiện tượng bình thường, chẳng qua là…… em khá có hứng thú.”

“Hả?”

Lục Minh Tự im lặng một lúc, đợi sự hoảng hốt qua đi liền lấy tay đè lại giữa hai hàng lông mày.

Nhất định là Dạng Dạng không muốn hắn lo lắng, nên mới cố ý nói không nghiêm trọng.

Để Dạng Dạng cảm thấy hứng thú, sao có thể là chuyện bình thường, xem ra con trai riêng của Giang Nghiễn Chu còn nhỏ mà đã phải chịu nỗi đau mất cha.

Quá đáng thương.

Trực thăng rời đi làm nơi này khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, hầu hết những người vì Giang Nghiễn Chu mà đến đều đã rời đi, nhưng lượng người rất lớn, bộ phận người xem ở lại vẫn có thể làm đạo diễn vui ba ngày không hết.

Lục Dạng duỗi lưng, tâm trạng cực tốt.

Ôn Tiên tiến lên dựa sát vào: “Cậu thân với Giang Nghiễn Chu hả?”

Lục Dạng nhìn về phía cô nàng.

Ôn Tiên nheo mắt lại, cười nói: “Giang Nghiễn Chu xuất hiện ở chỗ này khiến mọi người đều bất ngờ, chỉ là có chút tò mò thôi.”

Lục Dạng chớp chớp mắt: “Cậu không biết anh ấy là bạn của anh tôi à?”

Ôn Tiên cười: “Tin tức trên mạng chủ yếu đều là tin đồn vô căn cứ, nhưng mà, bây giờ thì tôi biết rồi.”

Lục Dạng thuận miệng trả lời: “Được đó.”

【 Ôn Tiên chính là tay lành nghề với đống bát quái ẩn giấu trong giới giải trí, trực tiếp hỏi ra nghi ngờ của tôi. 】

【 Có ai phát hiện ra không, hầu như mọi lúc Lục Dạng đều có thể thần không biết quỷ không hay mà chuyển hướng đề tài theo cách mà cô ấy muốn. 】

Chu Mạt Lê, Lâm Tân Mông và Tần Diệc Đàm vắt óc suy nghĩ xem số 73 mà tổ đạo diễn cung cấp rốt cuộc có ý gì.

Lục Dạng, Lục Minh Tự và Ôn Tiên ngồi xuống, Lục Minh Tự nhìn về phía bọn họ, hỏi: “Mấy người có thảo luận ra kết quả gì chưa?”

Chu Mạt Lê hiếm khi nói chuyện, Tần Diệc Đàm lại đối đầu với Lục Minh Tự, vấn đề trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra mà để Lâm Tân Mông trả lời.

“Chúng tôi nghĩ là, 1203 mặc dù là ngày Tết Trồng Cây, nhưng số 73 mà tổ đạo diễn cho và Tết Trồng Cây lại không liên quan gì đến nhau, bởi vậy chúng tôi đoán là không liên quan gì đến trồng cây.”

Ôn Tiên cảm xúc lẫn lộn: “Thế thì liên quan đến cái gì?”

Lâm Tân Mông: “Chúng tôi nghĩ, liệu số 73 có thể liên quan đến mã Morse hay không?”

Chu Mạt Lê nâng mắt lên, “Số 73 trong mã Morse bản thứ nhất là My love to you, bản mới nhất là lời chúc tốt đẹp.”

Ánh mắt Lâm Tân Mông hâm mộ nhìn anh ta.

【 Bộ phim tháng sáu ra mặt của Chu Mạt Lê có liên quan đến cái này! Mã điện báo! Mã Morse! 】

【 Không hổ là anh chồng tháng Sáu, đầu óc thông minh tuyệt đỉnh! 】

【73 là cái gì? Sao bọn họ có được số 73? Tôi vẫn luôn theo dõi chương trình, cũng chưa bỏ lỡ bất kì một đoạn nào, nhưng sao chỗ này tôi xem không hiểu? 】

Đầu óc Tần Diệc Đàm không cho phép cậu ta vòng vo nhiều như thế, cậu ta có chút nóng nảy nói:

“Có thể trực tiếp nói cho tôi biết nhiệm vụ 3 là gì không, một chốc lại Tết Trồng Cây một chốc lại mã Morse, tôi sắp ngất luôn rồi.”

Ôn Tiên: “Chó còn chưa ngất, cậu ngất cái gì.”

Tần Diệc Đàm nhất thời lanh mồm lanh miệng: “Tôi có thể so sánh với chó hả!?”

Ôn Tiên không nhịn được cười: “Quả thật là không thể.”

Tần Diệc Đàm mãi mới hiểu ra, sắc mặt xanh lè.

Lục Minh Tự nhìn về phía Chu Mạt Lê, dò hỏi: “Mã Morse này còn có tầng hàm nghĩa sâu hơn không?”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Hai cái nghĩa của số 73 này căn bản không nhìn ra tin tức gì.

Chu Mạt Lê lắc đầu, “Trước mắt vẫn chưa có phát hiện.”

Lục Dạng duỗi tay cầm lấy tấm thẻ, mi hơi nhăn lại.

“Dạng Dạng, có phát hiện gì mới không em?” Lục Minh Tự hỏi.

“Cái này,” ngón tay Lục Dạng chỉ vào ‘quả cam’ trên tấm thẻ, “Chúng ta còn chưa gỡ bỏ được.”

Nấm và quả cam, đã giải được nấm là lùm cây, vậy cam là cái gì?

Tổ tiết mục sẽ không làm chuyện phí công vô ích, nếu đã vẽ lên thì tất nhiên là tin tức hữu dụng.

Lâm Tân Mông nghiêng đầu về phía trước, “Chúng ta lại đi tìm một bụi cây giống hình quả cam hả?”

Lục Dạng: “Không phải.”

Ôn Tiên: “Vậy thì là cái gì?”

Lục Minh Tự nhanh trí nói: “Tổ tiết mục vẽ quả cam lên là muốn bảo chúng ta phải thành thực giữ chữ tín.”

Lâm Tân Mông: “Thành thực giữ chữ tín?”*

Lục Minh Tự: “Cam thực giữ chữ tín.”*

(*成 - thành và 橙 - quả cam đồng âm)

Mọi người: “……”

【……】

【 Tôi không nên hy vọng Lục Minh Tự có thể nói ra cái gì hữu ích. 】

【 Nếu Lục Minh Tự làm nhân viên kế hoạch của tổ tiết mục, khả năng là các khách mời đều phát điên. 】

Lục Dạng rũ nhẹ mắt, trong giọng nói tràn đầy ý cười: “Anh tôi nói có lý.”

Mọi người: “?”

Chỗ nào có lý?

Căn bản là đang bịa chuyện!

Lục Minh Tự được khen, khóe miệng chuẩn bị nhếch lên trời.

Cả đầu Tần Diệc Đàm đều là dấu chấm hỏi, cậu ta nhìn về phía Lục Dạng, lén lút mong đợi hỏi: “Nhiệm vụ 3 thì sao?”

Lâm Tân Mông thấy Lục Dạng cười rất thích thú, trong lòng toàn sự lo sợ bất an.

Không phải là cô đã biết đáp án, nhưng lại không muốn nói cho mọi người đó chứ?

Lục Dạng hỏi lại Tần Diệc Đàm: “Muốn biết à?”

Tần Diệc Đàm gật mạnh đầu: “Ừ ừ ừ!”

Lục Dạng mỉm cười: “Đi hỏi tổ tiết mục.”

“……”

Chu Mạt Lê suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Lục Dạng, đột nhiên, ánh mắt anh ta giật giật, bừng tỉnh đầu óc: “Nấm không phải nấm, cam không phải là cam, tấm thẻ này có ý ẩn dụ.”

Lục Dạng nhoẻn miệng cười, lông mày nhếch lên ngả ngớn.

Chỉ số thông minh của nam chính ít nhất vẫn còn online.

Lâm Tân Mông nhớ tới mảnh vải lần trước bị nước biển tẩm ướt sẽ hiện ra chữ, vui vẻ mà tiếp lời: “Dùng nước tẩm ướt không chừng có thể thấy được cái gì đó!”

Chu Mạt Lê lại lên tiếng ngăn cản hành vi của cô ta: “Không được.”

Lâm Tân Mông vui đến mụ mị đầu óc, khó hiểu hỏi lại: “Vì sao ạ?”

Chu Mạt Lê nhàn nhạt trả lời: “Tấm thẻ làm bằng giấy, cô dùng nước làm ướt thì chỉ có bỏ đi thôi.”

Giấy ngâm ở trong nước, thật ra nếu không cố ý chà đi, nó cũng sẽ không tan ra, nhưng để đề phòng vạn nhất, Chu Mạt Lê vẫn không đồng ý.

Hơn nữa, lần trước đã dùng nước biển, lần này lại dùng nữa thì không phù hợp với tính toán của tổ tiết mục.

Chu Mạt Lê nhìn Lục Dang đang hưởng thụ khi được Lục Minh Tự bóp vai, anh ta ngẩn ra vài giây, sau đó mở miệng hỏi: “Cô có cao kiến nào không?”
 
Back
Top Bottom