Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 347: Hơi Ấm Ngượng Ngùng



"Ngươi lại không nói rõ."

Lục Nguyên lạnh lùng rút tay về, lòng bàn tay vẫn lưu lại cảm giác mềm mại ấm áp, từ cánh tay đến tim đều tê dại.

Mạnh Thiến Thiến thấy hắn còn đổ lỗi cho mình, bĩu môi lẩm bẩm: "Chuyện này cần phải nói sao? Bị bệnh thì sờ trán, Chiêu Chiêu còn biết, ai lại đi sờ chỗ đó ngay lập tức?"

"Bản đốc biết thế nào được?"

Lục Nguyên kiên quyết không nhận, biểu cảm nghiêm túc đến mức không thể chê vào đâu được.

Mạnh Thiến Thiến nghiêm mặt nhìn hắn.

Lục Nguyên vội vàng đổi chủ đề: "Không nói chuyện chính nữa sao?"

Mạnh Thiến Thiến chằm chằm nhìn hắn: "Tai ngươi đỏ lên rồi kìa?"

Lục Nguyên: "Không có."

Mạnh Thiến Thiến: "Có."

Lục Nguyên: "Nóng."

Mạnh Thiến Thiến: "Thư phòng không đốt than."

Lục Nguyên lạnh giọng: "Mạnh Tiểu Cửu, ngươi không chịu dừng lại đúng không?"

Mạnh Thiến Thiến: "Để ta sờ lại."

Lục Nguyên: "..."

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc nói: "Không cho sờ cũng được, nợ trước đó xóa bỏ."

Nhìn chóp tai đỏ ửng của hắn, Mạnh Thiến Thiến tưởng mình đã thắng, nào ngờ hắn kiên quyết chịu đựng sự xấu hổ, cực kỳ bình tĩnh nắm lấy tay nàng, đặt lên n.g.ự.c săn chắc của mình.

"Cân bằng."

Hắn nói với giọng điệu bình thản.

Mạnh Thiến Thiến đột nhiên không biết nói gì: "..."

Lục Nguyên trước đây tuy hung dữ một chút, nhưng không khó đối phó, không biết từ khi nào, hắn trở nên khó chơi vô cùng.

Mạnh Thiến Thiến cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, hơi ấm từ cơ thể hắn xuyên qua lớp lớp vải vóc, như ngọn lửa thiêu đốt lòng bàn tay hơi lạnh của nàng.

Nàng cứng đờ người, khó tin nhìn hắn: "Ngươi..."

Lục Nguyên nhướng mày: "Sao? Chưa đủ?"

Giọng hắn khàn khàn, ánh mắt sâu thẳm, như muốn nuốt chửng người đối diện.

Mạnh Thiến Thiến vội rút tay về: "Nợ không phải tính như vậy!"

Lục Nguyên thả lỏng người dựa vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế, thản nhiên hỏi: "Ngươi muốn tính thế nào?"

Tính thế nào... nàng làm sao biết tính thế nào?

Không phải đang nói chuyện Mão Thố sao?

Làm thế nào lại phát triển đến bước này?

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc nói: "Ta chưa nghĩ ra tính thế nào, ngươi tạm thời nợ trước đi."

Lục Nguyên hừ lạnh: "Cho ngươi sờ lại còn không được, Mạnh Tiểu Cửu, ngươi thật sự muốn chiếm tiện nghi của bản đốc?"

Mạnh Thiến Thiến cúi đầu nhìn n.g.ự.c mình, lại nhìn về phía n.g.ự.c hắn: "Chỗ này của ta, và chỗ này của ngươi, giống nhau sao? Muốn sờ cũng phải sờ chỗ——"

Nàng ngập ngừng.

Lục Nguyên nén sự xấu hổ, bình tĩnh hỏi: "Chỗ nào?"

Mạnh Thiến Thiến thấy hắn tỏ ra bình thản, khẽ nheo mắt.

So xem ai mặt dày hơn à?

Mạnh Thiến Thiến đứng thẳng người, hít sâu, nhìn hắn từ trên cao, cúi người xuống, hai tay chống hai bên ghế, như giam hắn trong vòng tay mình, khóe miệng nhếch lên: "c** q**n."

Lục Nguyên: "...!!"

"Bán Hạ, canh sen bách hợp của tiểu thư nấu xong rồi!"

"Biết rồi, Đỗ nương tử, đến ngay!"

Bán Hạ vén rèm đi ra, gió lạnh thổi vào mặt, nàng run lên, vội xoa tay hà hơi, nhanh chóng đi đến nhà bếp.

Đỗ nương tử nấu đầy một nồi đất, múc ra ba bát, cho Mạnh Thiến Thiến, Bạch Ngọc Vi và Đàn Nhi.

Liễu Khuynh Vân không thích ăn canh sen, Đỗ nương tử nấu cho nàng trà gừng hoa hồng.

Bán Hạ nói: "Múc thêm một bát nữa đi, cô gia cũng về rồi."

"Vâng!"

Đỗ nương tử vội múc thêm một bát đặt lên khay, nói với Bán Hạ: "Còn nhiều đấy, lát nữa gọi Lý mỗ mỗ qua ăn cùng."

"Đa tạ Đỗ nương tử."

Bán Hạ cười xách khay đi.

Khi nàng bưng canh sen vào thư phòng, cảm thấy không khí trong phòng có chút kỳ lạ.

Tiểu thư và cô gia, một người đang tính sổ sách, một người đang đọc sách.

"Tiểu thư, quyển sổ này tính xong từ lâu rồi mà?"

Mạnh Thiến Thiến mặt không đổi sắc: "Tính lại lần nữa."

"Ồ." Bán Hạ gật đầu, lại nói với Lục Nguyên, "Cô gia, ngài cầm sách ngược rồi."

Lục Nguyên: "Đọc ngược, luyện thần."

Bán Hạ: "..."

Ra khỏi thư phòng, Bán Hạ ngơ ngác: "Tiểu thư và cô gia kỳ lạ thật, mặt đều đỏ lên."

Trong phòng.

Mạnh Thiến Thiến hắng giọng, nói với Lục Nguyên: "Trời lạnh, ăn nóng đi."

Lục Nguyên nghiêm túc gật đầu.

Hai người im lặng không nhắc lại chuyện vừa rồi, bởi ai nhắc người đó xấu hổ.

Canh sen ngon, mềm dẻo ngọt thơm, một bát xuống bụng, cả hai đều toát chút mồ hôi.

Mạnh Thiến Thiến lấy khăn lau miệng: "Chuyện Mão Thố... còn nói không?"

Rõ ràng trước đây hai người chỉ bàn công việc, giờ lại thường xuyên bị chuyện riêng làm gián đoạn.

Lục Nguyên hỏi: "Mão Thố là kẻ phản bội?"

Mạnh Thiến Thiến lắc đầu: "Người khác ta không dám chắc, nhưng nàng ấy sẽ không phản bội họ Sở, ít nhất là năm đó, nhưng sau khi Sở Nam c.h.ế.t thì khó nói."

Lục Nguyên nhạy bén nắm bắt trọng điểm: "Có chuyện gì sao?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Cũng có một chút. Vị trí của Mão Thố trong Thập Nhị Vệ có chút đặc biệt, Thìn Long là tự nguyện gia nhập, nàng ấy cũng tương tự. Ngươi có nghe nói về Dược Vương Cốc chưa?"

Lục Nguyên trầm giọng: "Nghe nói rồi, những năm cuối đời, Tiên Đế mắc bệnh nặng, từng phái người đến Dược Vương Cốc cầu y, lại bị từ chối, Tiên Đế suýt nữa điều binh đánh phá Dược Vương Cốc."

Mạnh Thiến Thiến không biết chuyện này, có lẽ kiếp trước nàng biết, nhưng giờ không nhớ nữa.

Nàng nói: "Tương truyền Dược Vương Cốc chữa bệnh phải lấy mạng đổi mạng, một mạng đổi một mạng, vì vậy trong giang hồ còn có biệt danh khác là Diêm Vương Điện."

"Mão Thố là người Dược Vương Cốc?"

Lục Nguyên hỏi.

Mạnh Thiến Thiến gật đầu: "Đúng vậy, nàng ấy là truyền nhân Dược Vương Cốc, năm đó ta... ta nghe nói nàng ấy từng dùng Dược Vương Kim Châm đấu với Quỷ Môn Thập Tam Châm của Sở phu nhân, không phân thắng bại. Dĩ nhiên, ta nói về châm pháp, không liên quan đến võ công. Nhưng lúc đó hai người chỉ đề nghị đấu châm pháp, lẽ ra nàng ấy không thua thì không cần quy phục Sở Nam, nhưng nàng ấy lại đề nghị đấu thêm một môn nữa——bắn cung, với Sở Nam."

"Nàng ấy thua."

Lục Nguyên nói.

Mạnh Thiến Thiến lại gật đầu: "Đúng vậy, nàng ấy thậm chí không giương nổi cung, chủ động nhận thua, bởi vì, nàng ấy thích Sở Nam. Nàng ấy là ngoài Thìn Long, Thập Nhị Vệ duy nhất không cần dùng mưu kế mà thu phục được."

"Nàng ấy đã yêu Sở Nam đến vậy, tại sao lại đầu nhờ kẻ hại c.h.ế.t Sở Nam? Không lẽ nàng ấy cũng bị tướng quốc uy h**p?"

"Điều này ta không rõ."

Họ làm nhiều như vậy, vốn tướng quốc đã hết đường, nhưng nếu hắn có được sự ủng hộ của Dược Vương Cốc, lại thêm một tấm bùa hộ mạng.

Dược Vương Cốc chữa bệnh, một mạng đổi một mạng, nếu lúc đó không muốn cho, cũng có thể tạm nợ.

Thiên hạ nợ Dược Vương Cốc mạng sống nhiều vô số kể.

Mạnh Thiến Thiến thần sắc phức tạp nói: "Khi làm Thập Nhị Vệ, Mão Thố chỉ nghe lệnh Sở Nam, trên đời này, người duy nhất có thể khiến nàng ấy dừng tay chỉ có Sở Nam."

Nhưng Sở Nam đã chết, làm thế nào để đưa Mão Thố rời khỏi tướng quốc đây?

Hức... bị mèo nghịch ngợm cắn, ngón tay đau quá, lát nữa còn phải đi tiêm phòng——
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 348: Bảo Thư Tinh Quái



Mạnh Thiến Thiến tạm thời chưa nghĩ ra cách nào hay, chỉ có thể từ từ suy nghĩ.

Bước đầu tiên lật đổ tướng quốc đã hoàn thành, vị "đệ nhất trụ cột" tự phụ của Đại Chu giờ đang bị giam trong ngục Bộ Hình.

Dù chưa định tội, nhưng cũng không thể thoát tội.

Nghĩ như vậy, Đô Đốc Phủ vẫn nắm thế chủ động.

Băng ba thước không phải một ngày lạnh, âm mưu mười mấy năm thậm chí mấy chục năm của tướng quốc không thể sụp đổ trong một đêm.

Nhưng không sao, nàng có kiên nhẫn.

Hắn lật một lá bài, nàng xé một lá, bài trong tay hắn rồi sẽ hết, không tin hắn không chết.

Mạnh Thiến Thiến đi xem Bảo Thư.

Tiểu gia hỏa đã không phải đứng tường nữa, chắc lại ngủ rồi.

Mạnh Thiến Thiến về chính phòng, quả nhiên, tiểu gia hỏa đang ngủ say sưa trên giường.

Đàn Nhi và Bạch Ngọc Vi ăn xong canh sen đi chơi rồi, Thanh Sương trông phòng.

Bán Hạ cũng mang cho nàng một bát canh sen.

Thanh Sương suy nghĩ một chút, nói: "Còn không? Uất Tử Xuyên đang trên mái nhà."

Bán Hạ: "...Cái này tôi không đưa lên được."

Thanh Sương bưng canh sen ra ngoài, gọi lên mái nhà: "Uất Tử Xuyên, đón này."

Mạnh Thiến Thiến đến bên giường, sờ sờ má tiểu gia hỏa.

Mềm mại, thật sự khiến lòng người tan chảy.

Bán Hạ ở ngoài cửa báo: "Tiểu thư, Hỉ Thước đến rồi."

"Tiểu thư."

Hỉ Thước vào phòng, thi lễ với Mạnh Thiến Thiến, thấy Bảo Thư đang ngủ say, lập tức hạ giọng, "Bảo Thư tiểu thư ngủ rồi sao?"

Mạnh Thiến Thiến nhẹ giọng: "Không sao, ngươi nói đi, có phải tằng tổ mẫu muốn gặp ta?"

Hỉ Thước cười nói: "Dạo này trong phủ bận, tiểu thư và cô gia lâu rồi không đi đánh bài với lão thái quân, bà buồn chán, sai nô tỳ đến hỏi, tối nay có đi đánh bài không? Nếu không đánh, có thể mua thêm mấy quyển tiểu thuyết không? Lần trước bị Bảo Thư tiểu thư xé rồi, tiểu thư mua mấy quyển, lão thái quân đã đọc xong, nói nếu tiểu thư bận, cứ sai Triệu Tứ đi mua."

Nghe đến đây, Mạnh Thiến Thiến đã hiểu: "Tằng tổ mẫu đã sai Triệu Tứ mua rồi phải không?"

Hỉ Thước cười gượng.

"Mua cái gì?"

Mạnh Thiến Thiến hỏi.

Hỉ Thước suy nghĩ, nói: "Mấy chuyện dân gian kỳ quái——Thiên sư bắt quỷ, án oan không đầu... chuyện tình chị dâu em chồng."

Nghe phía trước còn không quá đáng, nhưng chị dâu em chồng là chuyện gì thế?

Triệu Tứ kiếm đâu ra mấy thứ tiểu thuyết linh tinh này?

Không trách sau khi đọc sách của Triệu Tứ, lão thái quân luôn chê sách nàng mua không đủ k*ch th*ch.

Mạnh Thiến Thiến bất lực ôm trán: "Ta đi hiệu sách xem một chút."

Nàng vừa định đi, đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm nắm lấy tay áo nàng.

Nàng cúi xuống nhìn, đối diện một đôi mắt to tròn long lanh.

Mạnh Thiến Thiến buồn cười: "Không giả vờ nữa sao?"

Mỗi lần Bảo Thư đứng tường, buồn ngủ sẽ được bế về phòng.

Mấy lần đầu thật sự buồn ngủ, sau này tinh ranh hơn, bắt đầu giả vờ ngủ để qua mặt.

Đúng là tiểu quỷ tinh ranh!

"Muốn đi cùng nương."

Bảo Thư chui vào lòng Mạnh Thiến Thiến.

Mạnh Thiến Thiến vừa giận vừa cười: "Con muốn đi chơi đúng không?"

Bảo Thư làm nũng: "Nương đi đâu, con đi đó."

Mạnh Thiến Thiến "ồ" một tiếng: "Ta không đi nữa."

Bảo Thư mặt mày ủ rũ.

Mạnh Thiến Thiến bật cười, chấm vào mũi nhỏ của con: "Dẫn con đi."

"Hô hô hô!"

Bảo Thư hào hứng trèo xuống giường.

Mạnh Thiến Thiến đến phòng Liễu Khuynh Vân: "Nương, con ra ngoài một chút, nương có muốn đi dạo không?"

Liễu Khuynh Vân thong thả nói: "Không, nương hẹn mấy vị phu nhân đánh bài rồi."

Mạnh Thiến Thiến giật mình: "Nương có bạn ở kinh thành rồi sao?"

Liễu Khuynh Vân mở một hộp kem dưỡng: "Chẳng phải vì con trai sao?"

Cả nhà đều góp sức lật đổ tướng quốc, nàng không thể để hai đứa nhỏ bên ngoài liều mạng.

Liễu Khuynh Vân tuy kiêu ngạo, nhưng nếu nàng hạ mình xuống nịnh nọt ai, không có ai nàng không lấy lòng được.

Mạnh Thiến Thiến khen: "Nương tốt quá, rõ ràng xinh đẹp như vậy, còn tài giỏi thế."

Liễu Khuynh Vân vẻ mặt kiêu ngạo: "Không thì sao sinh được đứa con trai ưu tú như vậy? Đi đâu thế?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Mua mấy quyển sách."

Liễu Khuynh Vân đưa cho nàng một xấp ngân phiếu: "Tiêu hết rồi hãy về."

Mạnh Thiến Thiến cúi đầu: "Đa tạ nương!"

Mạnh Thiến Thiến cất ngân phiếu, hùng dũng rời phủ.

Vừa lên xe, phát hiện Đàn Nhi và Bạch Ngọc Vi cũng ở đó.

Bạch Ngọc Vi lập tức chỉ Đàn Nhi: "Nó muốn đi!"

Đàn Nhi khoanh tay: "Tau có kêu mày đi đâu!"

Bạch Ngọc Vi nói: "Mày đi được, sao tao không đi được?"

Đàn Nhi nói: "Tau đi với chị tau."

Bạch Ngọc Vi nói: "Nàng ấy còn là chị dâu tao nữa!"

Bảo Thư đi đến trước hai người, giơ tay nhỏ bịt miệng cả hai.

Đàn Nhi gỡ tay nhỏ của nó, nghiêm túc hỏi: "Bảo Châu Châu, mày làm gì thế?"

Bạch Ngọc Vi cũng nắm lấy tay nhỏ của nó: "Ừa, sao mày bịt miệng tao?"

Bảo Thư giọng ngọng ngọng: "Hai người ồn."

Bạch Ngọc Vi vừa định tranh luận, đột nhiên nhớ ra điều gì, kỳ quái nói: "Ấy——không phải mày đang đứng tường sao? Mày trốn ra ngoài, cô ta biết không?"

Đàn Nhi chợt hiểu: "Bảo Châu Châu, mày lại lười biếng!"

Bảo Thư ngây thơ chớp mắt, quay sang Bạch Ngọc Vi: "Cô cô, Đàn Nhi nói cô béo."

Bạch Ngọc Vi lập tức nổi giận, quát Đàn Nhi: "Tao béo? Tao có béo như mày không? Tao còn chưa nói mày lùn! Mười ba tuổi rồi mà chẳng cao lên tí nào!"

Đàn Nhi ghét nhất bị nói không cao lên, chống nạnh giận dữ: "Sao không cao? Tau cao rồi!"

"Không cao!"

"Có cao! Mày béo! Béo trắng béo trắng! Bạch Tiểu Béo!"

"Bạch Tiểu Béo là tên cúng cơm của cô ta!"

Bảo Thư gây chiến xong lặng lẽ ngồi xuống chiếu nhỏ của mình, thâm tàng công danh.

Mạnh Thiến Thiến: "Con đúng là tiểu quỷ tinh ranh, có tin ta mách bà nội không?"

Bảo Thư chớp mắt: "Tiền tiền của con, đều cho nương tiêu."

Mạnh Thiến Thiến: "..."

Mạnh Thiến Thiến đến phố chợ.

Lâu không đến, nơi đây lại thêm nhiều gương mặt lạ.

Hơn một nửa hàng quán nàng không quen.

Không may, hiệu sách đóng cửa, hỏi hàng xóm mới biết chủ tiệm có việc đi ra ngoài, không biết hôm nay có mở cửa lại không.

Buôn bán ở phố chợ vốn tùy hứng, không phải nói gặp may sao?

"Chị, đói quá."

Đàn Nhi xoa bụng nói.

Bạch Ngọc Vi chế giễu: "Vừa ăn canh sen xong, mày ăn hai bát đấy! Ăn nhiều không lớn!"

Đàn Nhi nhìn người Bạch Ngọc Vi: "Mày sẽ lớn đấy."

Bạch Ngọc Vi che bụng: "Tao... tao chỉ ăn thêm vài miếng thôi."

Nói thật, cũng tại đồ ăn Đô Đốc Phủ quá ngon, mặt nhỏ của Bạch Ngọc Vi đã thành mặt tròn.

"Tiểu muội không béo đâu, đừng lo, Đàn Nhi cũng cao lên rồi, áo đông phải may lại."

Mạnh Thiến Thiến công bằng tạm thời dập tắt cơn giận của hai người.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Gần đây có quán dê nổi tiếng, nghe Tiểu Như nói dê hầm của họ rất ngon, chúng ta đi thử."

Mọi người đến quán dê.

Mạnh Thiến Thiến chọn một phòng riêng trên lầu.

Vừa ngồi xuống, Bảo Thư đòi đi tiểu.

Bạch Ngọc Vi lẩm bẩm: "Lúc nãy ở dưới sao không đi, trẻ con phiền phức thật!"

Đàn Nhi nói: "Mày mới phiền! Bảo Châu Châu! Đi!"

Đàn Nhi dắt Bảo Thư xuống lầu tìm nhà vệ sinh.

"Ở sân sau."

Tiểu nhị nói.

"Đâu?"

Đàn Nhi tìm mãi không thấy.

Bảo Thư không nhịn được nữa, nắm lấy một người đàn ông đi ngang qua: "Nhà vệ sinh, đi tiểu."

Người đàn ông đội nón, vành nón che khuất, chỉ lộ một chút mặt nạ bạc.

Hắn giơ tay đeo găng đen, chỉ về hướng đông.

Đàn Nhi nói: "Đa tạ đại hiệp! Bảo Châu Châu, đi nào!"

Bảo Thư được Đàn Nhi bế, ngoái lại nhìn người đàn ông đó.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 349: Tìm Thấy Song Sinh



"Bảo Châu Châu, mày nhìn cái gì thế?"

Đàn Nhi hỏi nó.

Người đàn ông đi xa, biến mất khỏi tầm mắt Bảo Thư.

Bảo Thư lập tức nghiêm mặt lại: "Đi tiểu, không nhịn được nữa."

"Biết rồi!"

Đàn Nhi ôm Bảo Thư dùng khinh công bay vào nhà vệ sinh.

Bảo Châu Châu bị lắc đến mức ói sữa: Không cần thiết đến thế.

Mạnh Thiến Thiến gọi một nồi dê hầm, một nồi canh dê, một đĩa rau xào và một bát trứng hấp, lại bảo tiểu nhị làm thêm mấy chiếc bánh.

"Canh dê! Canh dê!"

Đàn Nhi ch** n**c miếng.

Bạch Ngọc Vi hừ một tiếng: "Nhìn cái bộ dạng không ra gì của mày kìa!"

Đàn Nhi lè lưỡi: "Mày có bản lĩnh thì đừng ăn!"

Bạch Ngọc Vi trừng mắt: "Tao sao phải không ăn?"

"Canh dê đến rồi!"

Tiểu nhị cười hớn hở bưng canh dê lên bàn: "Mấy vị khách quý, mời dùng canh ấm bụng trước, món ăn sẽ lên ngay!"

"Trứng hấp."

Bảo Thư nói.

Tiểu nhị cười: "Vâng, tiểu khách quý, món đầu tiên sẽ là trứng hấp của cô!"

Bảo Thư hài lòng gật đầu.

Rõ ràng là một cục bột mềm mại, lại làm bộ mặt người lớn, khiến tiểu nhị buồn cười không thôi, lập tức vào bếp thúc giục món trứng hấp.

Thật bất ngờ, dù là quán chuyên bán dê, trứng hấp lại ngon không tưởng.

Bảo Thư cắm đầu ăn.

Canh dê rất ngọt, rắc thêm tiêu trắng, cổ họng cay cay.

Mạnh Thiến Thiến cho Bảo Thư ăn hai thìa, nhưng tiểu gia hỏa vẫn thích trứng hấp trộn cơm hơn.

Dê hầm cay, Mạnh Thiến Thiến không cho nó ăn.

Đàn Nhi và Bạch Ngọc Vi ăn đến mồ hôi nhễ nhại, không ngừng được.

"Cay quá cay quá."

Bạch Ngọc Vi cay đến phát khóc, "Dê hầm sao cay thế này?"

Mạnh Thiến Thiến vội nói: "Đừng ăn nữa."

Đàn Nhi chế giễu Bạch Ngọc Vi: "Đồ ngốc!"

Bạch Ngọc Vi lập tức nhíu mày: "Đừng tưởng tao không hiểu, mày nói ai ngốc?"

Đàn Nhi hai tay cầm miếng dê hầm, lắc lư nói: "Ai nhận là người đó!"

Bạch Ngọc Vi tức giận trừng mắt, gắp mấy miếng dê to nhất, cùng Đàn Nhi thi nhau ăn.

"Kẹo hồ lô đây——kẹo hồ lô——"

Trên phố vang lên tiếng rao của người bán hàng.

Bảo Thư lập tức trèo xuống ghế, leo lên bệ cửa sổ.

Ngay khi nó mở cửa sổ, Mạnh Thiến Thiến vội vàng bế nó lên.

Tiểu gia hỏa di chuyển quá nhanh, chậm một bước là rơi xuống đất rồi.

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc nói: "Từ nay không được trèo cửa sổ nữa, sẽ đau đấy, biết chưa?"

Bảo Thư ngoan ngoãn gật đầu: "Kẹo hồ lô."

Mạnh Thiến Thiến buồn cười: "Được, dẫn con đi mua."

Bạch Ngọc Vi và Đàn Nhi ở lại tiếp tục ăn dê hầm, Mạnh Thiến Thiến bế Bảo Thư xuống lầu.

Bảo Thư giờ đã đi vững, không còn loạng choạng nữa, nhưng bên ngoài đông người, Mạnh Thiến Thiến không yên tâm để nó tự đi.

Thấy kẹo hồ lô, Bảo Thư không giữ được vẻ nghiêm túc, trong lòng Mạnh Thiến Thiến ngọ nguậy, vô cùng phấn khích.

Thời tiết lạnh, người bán hàng mũi đỏ lên vì rét.

Mạnh Thiến Thiến thấy chỉ còn bảy tám que kẹo hồ lô, liền nói: "Tôi lấy hết."

Người bán giật mình: "Cái này... ăn hết được không?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Nhà nhiều trẻ con."

Mua xong kẹo hồ lô, Mạnh Thiến Thiến định quay lại quán dê.

Đúng lúc này, không xa xảy ra một trận ồn ào.

"Ôi trời——mọi người xem giùm tôi——một người đàn bà góa bụa bị bắt nạt——về làng sao sống nổi——tôi c.h.ế.t quách đi——"

"Chị ơi, đừng nóng, có gì nói rõ ràng!"

"Nói gì nữa? Tôi không còn mặt mũi nào nữa!"

Tình cờ có tuần tra quan sai đi ngang, nghe thấy động tĩnh, lập tức tiến lên hỏi han.

Hỏi ra mới biết một người đàn bà bán trứng bị sàm sỡ.

Quan sai hỏi: "Chị nói ai sàm sỡ chị?"

"Hắn ta!"

Người đàn bà chỉ tay vào người đàn ông đội nón trước mặt.

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào người đàn ông.

Người đàn ông ăn mặc như một hiệp khách giang hồ, không phải loại giàu có, nhưng khí chất không tầm thường, không giống kẻ có thể làm chuyện sàm sỡ phụ nữ giữa ban ngày.

Quan sai cũng thấy khó tin, nhưng vì công việc, vẫn hỏi người đàn ông: "Ngươi có sàm sỡ người ta không?"

"Không."

Giọng nói của người đàn ông như tiếng kéo rách, khàn khàn khó nghe.

Quan sai sửng sốt.

Người đàn bà mắt đỏ hoe, chỉ tay trái mình: "Ngươi còn chối! Ngươi vừa... đặt tay lên eo tôi! Tưởng tôi mù sao?"

Quan sai hỏi người đàn ông: "Có chuyện này không?"

Người đàn ông không nói gì.

"Vị tỷ nương này, cho tôi hỏi một câu được không? Chị nhìn thấy hắn đặt tay lên eo chị, hay chắc chắn hắn chạm vào chị?"

Mạnh Thiến Thiến dắt Bảo Thư, thong thả bước ra từ đám đông.

"Cái này..."

Người đàn bà ngập ngừng.

Mạnh Thiến Thiến xinh đẹp, xuất hiện lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Giọng nàng như suối trong, thanh thoát dịu dàng.

Ngay cả đứa trẻ bên cạnh, cũng như tiên đồng trong tranh, xinh đẹp khó tả.

"Đương nhiên là chạm vào rồi!"

Người đàn bà nói như đinh đóng cột.

Mạnh Thiến Thiến khẽ mỉm cười, nói với người đàn bà: "Vậy chị nói xem, hắn dùng tay nào chạm? Tay hắn đen hay trắng, ngón tay dài hay ngắn? Có cầm vật gì không?"

Người đàn bà ánh mắt thoáng biến đổi: "Tôi... tôi làm sao nhìn rõ thế? Dù sao cũng là một bàn tay!"

Mạnh Thiến Thiến chỉ người đàn ông: "Vị hiệp khách này một tay cầm kiếm, một tay xách thuốc, không biết dùng tay nào để chạm vào chị?"

Mọi người nhìn vào tay người đàn ông.

Tay trái hắn quả nhiên cầm kiếm, tay phải bị áo choàng che khuất, không nhìn thấy.

Quan sai bước tới, vén áo choàng lên.

Quả nhiên, hai ngón tay phải hắn xách một gói thuốc.

Và cả hai tay hắn đều đeo găng tay đen.

Người đàn bà không nói đúng một chi tiết nào.

Mạnh Thiến Thiến nói với người đàn bà: "Lừa đảo là phải ngồi tù đấy."

"Tôi... tôi nhìn nhầm, không phải hắn!"

Người đàn bà quay người bỏ đi, giỏ trứng trên đất cũng không lấy.

Quan sai gọi: "Này——đừng đi——"

Người đàn bà chạy nhanh hơn thỏ, quan sai lắc đầu: "Thời buổi này, đủ loại người."

Hắn quay lại, khách khí chắp tay với Mạnh Thiến Thiến: "Nhờ phu nhân minh xét, mà nói thật, sao phu nhân biết hắn cầm thuốc?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Tôi ngửi thấy."

"Ồ..."

Quan sai há hốc.

Người đàn ông rời đi.

Quan sai giật mình: "Này——người ta giúp ngươi, ít nhất cũng nói tiếng cảm ơn chứ! Chà! Biến mất rồi, thời buổi này ai cũng thuộc thỏ sao? Chạy nhanh thế!"

Người đàn ông đi qua con phố đông đúc, vào một ngõ nhỏ vắng vẻ.

Hắn không muốn bị ai đuổi theo, nhưng đi một lúc, đột nhiên cảm thấy bất ổn.

Hắn cúi xuống, thấy một cục bột mềm mại đáng yêu đeo trên chân mình, ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mũi ngây thơ.

Người đàn ông: "..."

Hắn muốn gỡ Bảo Thư xuống.

Bảo Thư không buông.

"Xuống."

Người đàn ông dùng giọng nói tổn thương nói.

Bảo Thư lắc đầu.

Người đàn ông đe dọa: "Không xuống, ta sẽ——"

Bảo Thư mím môi, oà lên khóc!

Mạnh Thiến Thiến theo tiếng khóc tìm đến ngõ nhỏ.

"Chiêu Chiêu!"

Bảo Thư lập tức ngừng khóc, không một giọt nước mắt.

Mạnh Thiến Thiến thở phào, bế tiểu gia hỏa vào lòng: "Con này."

Người đàn ông lại lặng lẽ rời đi.

Lần này Mạnh Thiến Thiến không dễ dàng để hắn đi nữa.

Nàng vận khinh công nhảy lên, rơi xuống trước mặt hắn, chặn đường, quay người nhìn thẳng: "Lần trước ở vây trường, cứu ta hai lần là ngươi, đúng không? Một lần ta rơi xuống vực, một lần ta gặp ám khí, ngươi không phải tình cờ đi ngang, ngươi luôn theo dõi ta."

Người đàn ông không trả lời.

Mạnh Thiến Thiến tiếp tục: "Lâm Uyển Nhi, không, nên gọi là Tiểu Lê, người nàng ấy chờ cũng là ngươi, thậm chí mấy ngày trước trong đường hầm phủ tướng quốc, người chúng ta gặp cũng là ngươi. Ngươi luôn cho chúng ta manh mối, nhưng tại sao không chịu xuất hiện? Rốt cuộc ngươi là ai?"

Người đàn ông vẫn im lặng.

Mạnh Thiến Thiến chặn đường, hắn quay người đi hướng khác.

Mạnh Thiến Thiến bế Bảo Thư đang buồn ngủ, nhìn ngọc bội trong tay nó, trầm giọng nói: "Thân Hầu!"

Bước chân người đàn ông dừng lại.

Mạnh Thiến Thiến mắt sáng lên: "Quả nhiên là ngươi sao, Thân Hầu?"

Nếu là Thân Hầu, mọi chuyện đều có thể giải thích.

Hắn phát hiện Hợi Trư là nội gián, hắn tìm Hợi Trư chất vấn, Hợi Trư vì tự bảo vệ nên ra tay trước.

Hắn biết mình không phải đối thủ của Hợi Trư và tướng quốc, nên dàn dựng một vở kịch giả chết.

Nhưng Hợi Trư luôn nghi ngờ Thân Hầu chưa chết, để kiểm chứng, hắn bảo Tiểu Lê giả làm Lâm Uyển Nhi.

Chỉ cần Lâm Uyển Nhi còn sống, Thân Hầu sẽ có ngày tìm đến.

"Người Hợi Trư gặp trong ngục cũng là ngươi, chỉ khi hắn nhìn thấy người mình giết, mới thất thố như vậy."

"Nhưng ta không hiểu, tại sao ngươi không chịu gặp chúng ta? Ngươi sợ chúng ta cũng là nội gián sao? Giờ ngươi nên tin rồi, Thìn Long, Tỵ Xà, Cơ Ly và ta, cùng Dần Hổ đã khuất, chúng ta không phải nội gián!"

"Lục Lăng Tiêu nói ngươi tử trận, ngươi bị thương rất nặng, sau đó ngươi gặp chuyện gì? Tại sao dung mạo và giọng nói của ngươi..."

Mạnh Thiến Thiến không hỏi tiếp, mà khuyên: "Ngươi về Đô Đốc Phủ với ta đi, nếu không muốn ở đó, Cơ Ly và Tỵ Xà ở Phong Thủy Hồ Đồng."

"Không cần."

Người đàn ông nói xong, nhanh chóng rời khỏi ngõ nhỏ.

Mạnh Thiến Thiến đuổi ra, đã không thấy bóng dáng hắn đâu.

Thay vào đó, một chiếc xe ngựa dừng trước mặt nàng.

Lục Nguyên vén rèm: "Làm gì mà vội vàng thế?"

Mạnh Thiến Thiến bế Bảo Thư đang ngủ lên xe, lấy ngọc bội trong tay nó ra: "Ngọc bội của Thân Hầu, ta gặp người đó rồi, hắn là Thân Hầu."

Lục Nguyên nhìn ngọc bội kỳ lạ.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Ta không nhầm đâu."

Lục Nguyên lật ngọc bội, nhướng mày: "Hắn muốn ẩn danh, lại đeo một thứ có thể tiết lộ thân phận?"

Mạnh Thiến Thiến giật mình: "Ý ngươi là gì?"

Lục Nguyên đặt ngọc bội lại vào tay Bảo Thư: "Hắn không phải Thân Hầu."

Mạnh Thiến Thiến kinh ngạc: "Không phải Thân Hầu... vậy hắn là ai? Ngoài Thân Hầu 'sống lại', còn ai khiến Hợi Trư thái độ thay đổi?"

Lục Nguyên nói: "Tạm không bàn chuyện này, con của nhị thẩm đã tìm thấy rồi."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 350: Mang Về Bình An



"Ở đâu?"

Mạnh Thiến Thiến hỏi.

Lục Nguyên nhìn con phố hỗn tạp: "Về nhà nói."

Mạnh Thiến Thiến lên xe.

Đột nhiên, nàng nhận ra điều gì đó, nghiêm túc hỏi Lục Nguyên: "Nhị thẩm nào?"

Lục Nguyên mỉm cười: "Ngươi nhận Thìn Long làm huynh, nhị thẩm của Thìn Long, chẳng phải là nhị thẩm của ngươi?"

Mạnh Thiến Thiến há miệng, quay đi: "À, nói vậy cũng đúng."

Ánh mắt của tên gian thần này sắc bén quá, không biết có phát hiện nàng là Thương Cửu trọng sinh không?

Lục Nguyên nói: "Ngươi không thích, sau này không gọi vậy nữa."

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt: "Chàng nói đúng, ta với Thìn Long là huynh muội kết nghĩa, nhị thẩm của hắn là nhị thẩm của ta, chàng là phu quân của ta, chàng cũng có thể gọi nhị thẩm, sau này cứ gọi vậy!"

Nói xong, nàng chuyển chủ đề, "Nhân tiện, chàng đặc biệt đến tìm ta sao?"

Lục Nguyên liếc nàng, lấy ra mười quyển sách đặt lên bàn.

Toàn là tiểu thuyết mới xuất bản.

Mạnh Thiến Thiến ngượng ngùng: "Hiệu sách mở cửa rồi à? Lúc nãy ta qua thấy đóng cửa, định dẫn tiểu muội chúng nó ăn lẩu dê rồi quay lại. Vẫn là chàng hiếu thuận, không phụ lòng tằng tổ mẫu thương yêu chàng."

Lục Nguyên nói: "Đừng nịnh hót, ngươi tìm vận may tìm đến đây à?"

"Ta không phải tìm người sao?" Mạnh Thiến Thiến đưa Bảo Thư đang ngủ về phía hắn, "Hơn nữa, là con gái chàng ôm người ta không buông."

Lục Nguyên cho nàng một ánh mắt lạnh lẽo: "Ngươi nghĩ bản đốc sẽ tin?"

Mạnh Thiến Thiến vô cùng oan ức: "Trời đất minh chứng, nghìn lần đúng!"

Lục Nguyên lạnh lùng hừ: "Hừ."

"Đáng tin thì không tin..."

Mạnh Thiến Thiến lẩm bẩm, đưa cho hắn một que kẹo hồ lô, "Đây!"

Lục Nguyên nhận kẹo hồ lô, cũng bế lấy tiểu quỷ đang ngủ say.

Hắn tuy khiến người tức giận, nhưng khi thấy hắn thật sự cắn một miếng kẹo hồ lô mình mua, mọi bực tức trong lòng Mạnh Thiến Thiến lập tức tan biến.

Mạnh Thiến Thiến chống cằm nhìn hắn.

Lục Nguyên ăn uống rất thanh lịch, phong nhã toát lên vẻ quý tộc bẩm sinh.

"Trên mặt bản đốc có gì?"

Lục Nguyên nhàn nhạt hỏi.

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Có núi sông vạn dặm, có nhật nguyệt tinh thần, có sớm tối, có thiên thượng nhân gian."

Lục Nguyên khẽ đỏ mặt.

Hai vợ chồng đến quán dê đón Đàn Nhi và Bạch Ngọc Vi.

Hai người no nê, lên xe ngủ ngay lập tức.

Bạch Ngọc Vi mới đến kinh thành, tưởng là một tiểu thư ngỗ ngạo, hóa ra cũng như Đàn Nhi, tính tình trẻ con.

Về phủ, Lục Nguyên và Mạnh Thiến Thiến đến viện của Miêu Vương.

Vừa vào phòng, phát hiện Thìn Long cũng ở đó, đang đánh cờ với Miêu Vương.

Kỳ nghệ của hai người đều dở như nhau, nhưng cũng khá hòa hợp.

"Ngoại công! Huynh!"

Mạnh Thiến Thiến cười chào hai người.

"Ha ha! Thắng rồi!" Miêu Vương đặt xuống một quân cờ, "Cháu dâu là phúc tinh của ta, cháu vừa về ta liền thắng!"

Thìn Long nhìn bàn cờ nghi ngờ: "Thắng như vậy sao?"

Miêu Vương vỗ vai hắn: "Ôi, một lão già trăm tuổi như ta còn lừa cháu sao? Đưa tiền đưa tiền!"

Thìn Long túi tiền rỗng không.

Miêu Vương đưa hết tiền thắng được cho Mạnh Thiến Thiến.

Thìn Long lập tức không đau lòng nữa.

"Biến mất mấy ngày đi đâu?"

"Nghe Miêu Vương nói có tin tức về đứa trẻ rồi?"

Lục Nguyên và Thìn Long đồng thanh.

Lục Nguyên nghi ngờ nhìn Thìn Long: "Ngươi cố tình không đến Bộ Hình, để bản đốc một mình đối phó điều tra?"

Thìn Long dừng lại: "Rõ ràng như vậy sao?"

Lục Nguyên: "...!!"

Mạnh Thiến Thiến cũng kinh ngạc, Thìn Long vốn không biết nói dối, sao lại dùng tiểu kế như vậy?

Nhưng nghĩ lại, hắn chỉ nói có việc, cũng không nói là việc gì, trốn điều tra sao không tính là việc?

Mạnh Thiến Thiến ôm trán: "Huynh, ta tưởng huynh có việc quan trọng, lo lắng mấy ngày, hóa ra huynh chỉ không muốn điều tra."

Thìn Long nói: "Người Bộ Hình, rất phiền."

Hắn từng bị giam ở Bộ Hình một thời gian, không tra tấn, nhưng còn khó chịu hơn tra tấn.

Lục Nguyên lạnh giọng: "Ngươi trốn thanh tịnh, bản đốc bị hỏi ba ngày ba đêm ngươi biết không?"

Thìn Long nghiêm túc: "Dù sao ngươi cũng là quan triều đình, đối phó chuyện này dễ như trở bàn tay."

Lục Nguyên cười giận: "Ngươi còn có lý?"

Nhìn hai người sắp cãi nhau, Mạnh Thiến Thiến vội làm hòa: "Thôi thôi đừng cãi, nói chuyện chính đi! Huynh, hai chuyện, thứ nhất, ta gặp người đó rồi, chính là người trong đường hầm phủ tướng quốc đưa cho huynh chứng cứ, và giúp huynh tìm lối ra."

Thìn Long giật mình: "Ngươi... các ngươi biết rồi?"

Lục Nguyên hừ: "Khó đoán lắm sao?"

Mạnh Thiến Thiến hỏi Thìn Long: "Huynh, hắn là Thân Hầu phải không?"

Thìn Long do dự một lúc, thấp giọng: "Đừng hỏi ta, ta không nói gì cả."

Lục Nguyên cười lạnh: "Ngươi không nói, ta cũng không nói, vậy cứ đoán tung tích song sinh đi."

Thần sắc Thìn Long không thay đổi.

Lục Nguyên nhíu mày kỳ lạ, ánh mắt quét qua, nhìn thấy Miêu Vương đang lén lút chuồn đi.

"Lão đầu!"

"Ta không nói với hắn! Ta chỉ đưa chim ưng cho hắn! Ngươi đâu nói không được đưa!"

"Ta đi trước."

Thìn Long cầm hộp kiếm bên tường, nói với Lục Nguyên, "Ngươi có nói hay không cũng không quan trọng, ta theo chim ưng của Miêu Vương, cũng có thể tìm thấy bọn họ."

Hắn lại nhìn Mạnh Thiến Thiến, giọng dịu dàng hơn, "Bảo trọng, ta nhất định sẽ đưa bọn họ về bình an."

"Ở Linh Sơn."

Lục Nguyên nhàn nhạt mở miệng, "Đi đường thủy nhanh hơn."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 351: Thêm Tin Vui



"Linh Sơn ở đâu?"

Mạnh Thiến Thiến hỏi.

Lục Nguyên đáp: "Ngươi là người U Châu, lại không biết Linh Sơn?"

Mạnh Thiến Thiến ngẩn người: "Linh Sơn ở U Châu?"

Lục Nguyên lắc đầu: "Không phải, mà từ kinh thành đến Linh Sơn, đường thủy nhanh nhất là lên thuyền ở bến U Châu."

Miêu Vương ném cho Thìn Long một tấm lệnh bài: "Linh Sơn ở tây nam, cách Miêu Cương không xa, nếu gặp rắc rối, có thể lên Miêu Cương cầu cứu."

Thìn Long chắp tay: "Đa tạ tiền bối Miêu Vương."

Miêu Vương thở dài: "Họ Thương đời đời trung liệt, tiếc là ta chưa từng gặp, cũng không thể giúp đỡ khi họ bị diệt tộc. Nay biết họ Thương còn hậu nhân, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?"

Thìn Long cúi đầu: "Ân tình tiền bối, Thương Tử khắc cốt ghi tâm!"

Mạnh Thiến Thiến sững sờ.

Thương Tử...

Từ khi họ Thương bị diệt tộc, huynh chưa từng dùng tên này nữa.

Miêu Vương nói với Thìn Long: "Chuyến này nguy hiểm, phải cẩn thận. Hai đứa trẻ còn giá trị lợi dụng, Thiên Cơ Các sẽ không g.i.ế.c chúng. Lúc cần thiết, không nên liều mạng."

Thìn Long không đáp.

Mạnh Thiến Thiến hiểu, một khi huynh đã quyết định, mười con trâu cũng không kéo lại được.

Huynh thà chết, cũng phải cứu con của nhị thẩm từ tay Thiên Cơ Các.

"Haizz, đứa bé này..."

Miêu Vương cũng nhận ra quyết tâm của hắn, biết khuyên thêm cũng vô ích, chỉ có thể đưa thêm một ít cổ trùng để phòng thân.

Lục Nguyên đưa cho Thìn Long một mặt nạ da người: "Bất đắc dĩ, có thể giả làm sát thủ trong đường hầm. Và, mang theo Uất Tử Xuyên."

"Mang hắn làm gì?"

Thìn Long hỏi.

Lục Nguyên nói: "Hắn lớn lên ở tây nam, rất quen địa hình nơi đó. Ngươi một mình xông xáo, Linh Sơn lại rộng, đợi ngươi tìm ra vị trí Thiên Cơ Các, hoa vàng đã tàn rồi."

Mạnh Thiến Thiến gật đầu: "Uất Tử Xuyên là người tây nam à? Nhưng ta tò mò, sao chàng biết con của nhị thẩm ở Linh Sơn?"

Lục Nguyên giải thích: "Chim ưng tha về một loại quả dại chỉ có ở Linh Sơn tây nam. Uất Tử Xuyên hồi nhỏ hay vào núi hái loại quả này ăn. Mang hắn đi, tìm nơi ẩn náu của Thiên Cơ Các sẽ không khó."

Mạnh Thiến Thiến bừng tỉnh: "Hóa ra là vậy."

Thìn Long do dự: "Quá nguy hiểm, ta không muốn liên lụy người khác."

Lục Nguyên liếc hắn, thản nhiên nói: "Đến tây nam, ai liên lụy ai còn chưa biết chừng."

"Huynh, cứ mang theo Uất Tử Xuyên đi."

Quan hệ giữa Lục Nguyên và Uất Tử Xuyên bề ngoài là chủ tớ, nhưng sau một thời gian, Mạnh Thiến Thiến phát hiện họ giống như nàng với Đàn Nhi. Lục Nguyên rất cưng chiều Uất Tử Xuyên, không dễ dàng đẩy hắn vào nguy hiểm.

Việc để Uất Tử Xuyên đi chứng tỏ Lục Nguyên có nắm chắc, ít nhất hai người có thể trở về an toàn.

Lời của Mạnh Thiến Thiến, Thìn Long vẫn nghe.

Thìn Long suy nghĩ một lúc, nói với Lục Nguyên: "Ta không thích nợ ân tình, cái này cho ngươi."

Lục Nguyên đỡ lấy vật hắn ném tới.

Khi phát hiện là một cái túi thơm, Lục Nguyên nhăn mặt: "Thìn Long! Bản đốc không hứng thú với đàn ông!"

Thìn Long nhíu mày, muốn bịt miệng hắn, nhưng nghĩ hắn vừa nói vị trí song sinh, giúp mình đại ân, lại cắn răng nhịn: "Tiểu Thìn Long sắp vào kinh, ngươi có lẽ cần dùng."

Nói xong, hắn thật sự rời đi.

Lục Nguyên nhếch mép nhìn túi thơm: "Không đầu không cuối."

"Huynh bảo trọng!"

Mạnh Thiến Thiến vẫy tay tiễn Thìn Long, rồi nói với Lục Nguyên: "Cho ta xem."

Lục Nguyên đưa túi thơm cho nàng.

Mạnh Thiến Thiến ngửi thử: "Thơm quá, có mấy loại hoa khô, không trách chàng hiểu lầm."

Lục Nguyên lạnh giọng: "Hắn bị điên rồi sao?"

"Chẳng phải nói liên quan đến tiểu Thìn Long sao? Chàng cứ giữ lấy."

Mạnh Thiến Thiến trả túi thơm cho Lục Nguyên.

Lục Nguyên định đưa cho nàng, nhưng không rõ lành dữ, nên tạm thu vào.

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Tướng công, kỳ thực chàng chỉ miệng lưỡi độc một chút, tâm địa lại tốt."

Lục Nguyên: "Ngươi nói ai miệng độc?"

Mạnh Thiến Thiến lập tức hạ giọng: "Ta sai rồi."

Miêu Vương tát một cái vào gáy Lục Nguyên: "Tiểu tử! Ai dạy ngươi nói chuyện với vợ như vậy?"

Không biết hưởng phúc!

Nếu Tiên Nhi ở đây, đừng nói mắng miệng độc, bỏ độc vào miệng hắn cũng được!

"Tiểu tử! Tiểu tử!"

Miêu Vương càng nghĩ càng tức, tát lia lịa.

"Ngươi đánh nữa ta giận đấy!"

"Lên đi! Không trị được ngươi sao?"

Một già một trẻ đánh nhau trong sân.

"Cháu dâu, xem kỹ, chiêu này gọi là Bò cạp quật đuôi!"

Miêu Vương xuất chiêu nhanh như chớp, một cước xoay người đá vào hạ bàn Lục Nguyên.

Nhưng khi sắp trúng chân, đột nhiên chuyển hướng lên trên, mũi chân nhắm vào cằm Lục Nguyên.

Lục Nguyên vội biến quyền thành chưởng, đỡ được một chưởng.

Nhưng do nội lực tập trung ở hạ bàn, lực chưởng không đủ, một chiêu xong, nửa cánh tay đã tê liệt.

"Đây gọi là Bò cạp quật đuôi sao?"

Miêu Vương chống nạnh, nói: "Ta cứ gọi vậy!"

Mạnh Thiến Thiến ngồi trên ghế đá, vỗ tay: "Binh bất yếm trá, ngoại công giỏi quá!"

Bị khen, Miêu Vương vui vẻ.

"Còn giỏi hơn nữa, cháu dâu xem kỹ! Chiêu thứ hai, Kim cang chỉ —— ta chọc!"

Người ta chọc mắt, Miêu Vương chọc hông.

Lục Nguyên né được, mồ hôi lạnh toát ra.

Lão đầu già này không biết xấu hổ, muốn hắn tuyệt tự.

Nếu không có kinh nghiệm trước, biết tính lão, hai quả thận của hắn đã về cõi tiên rồi.

Mạnh Thiến Thiến chưa từng thấy Lục Nguyên chịu thiệt như vậy, không nhịn được bật cười.

"Tốt lắm."

Lục Nguyên bóp ngón tay, âm thầm ghi nhớ.

Ban đầu Lục Nguyên bị Miêu Vương đè đánh, nhưng dần dần, hắn nhận ra manh mối.

"Ồ, đỡ được, không tồi."

Miêu Vương hài lòng: "Không hổ là cháu ngoại của ta."

Mạnh Thiến Thiến phát hiện, Miêu Vương bề ngoài là tỉ thí với Lục Nguyên, kỳ thực thông qua chiêu thức biến hóa, thông suốt kinh mạch tắc nghẽn của hắn.

Nàng chợt nghĩ đến Sở Nam.

Sở Nam sinh ra đã tuyệt mạch, thể chất yếu ớt, không thích hợp luyện võ.

Lục Nguyên là hậu nhân của Miêu Vương và Thần Nữ Miêu Cương, có thiên phú tuyệt vời. Chỉ tiếc, hắn bị phủ tướng quốc hành hạ, gây ra thân thể bệnh tật.

Cưỡng ép luyện võ sẽ khiến hắn đoản thọ, võ công càng cao, cái giá càng lớn.

May mắn thời nhỏ hắn được Thần Nữ Miêu Cương nuôi dưỡng, ăn nhiều linh dược. Mấy năm nay Liễu Khuynh Vân cũng không ngừng gửi thuốc.

Giờ lại có Miêu Vương ngày ngày thông kinh mạch, kéo dài tuổi thọ chỉ là vấn đề thời gian.

"Đánh không nổi rồi chứ?"

Miêu Vương giữ Lục Nguyên lại.

Lục Nguyên không phục: "Đánh tiếp!"

Miêu Vương quát: "Đánh cái gì? Ngươi muốn đánh, ta còn không muốn cháu dâu chịu rét! Không biết thương vợ? Mồ hôi nhễ nhại, thối lắm, cẩn thận làm cháu dâu khó chịu, mau về tắm rửa thay quần áo!"

Miêu Vương đá vào m.ô.n.g Lục Nguyên.

Lục Nguyên loạng choạng mấy bước, nghiến răng: "Ông ngoại ruột, không thể giết."

Mạnh Thiến Thiến xem đã mắt.

Miêu Vương nói: "Cháu dâu, lạnh chưa? Mau về uống canh gừng ấm bụng. Ngày mai ngoại công tiếp tục dạy võ!"

"Vâng!"

Mạnh Thiến Thiến gật đầu đầy lưu luyến.

Nàng muốn báo thù.

Kẻ thù của nàng không chỉ có Tể tướng Tuân, còn có Thiên Cơ Các đầy cao thủ.

Dù mưu mẹo cũng quan trọng, nhưng dùng lực thắng mưu cũng không kém phần cần thiết.

"Tướng công."

Nàng đi đến trước Lục Nguyên.

Lục Nguyên hừ lạnh: "Lúc nãy ngươi cười rất vui nhỉ? Xem bản đốc bị đánh rất đã?"

"Sao là bị đánh chứ? Rõ ràng là tình thương của bậc trưởng bối!"

Mạnh Thiến Thiến nói xong, lập tức chủ động nắm tay hắn.

Chiêu này quả nhiên hiệu quả.

Sắc mặt hắn bớt khó coi.

Mạnh Thiến Thiến quay lại nháy mắt với Miêu Vương: "Ngoại công, chúng cháu đi ạ."

Miêu Vương cười ha hả vẫy tay: "Đi đi! Đi nhanh kẻo lạnh!"

Hai người rời khỏi viện tử.

Miêu Vương vươn cổ, đợi hai đứa trẻ đi xa, lập tức ôm eo, đau đến mức th* d*c!

"Tiểu tử, lực đạo thật lớn... Tiên Nhi, nếu ngươi không đến kinh thành, ta sẽ bị tiểu tử đánh c.h.ế.t mất..."

Về đến chủ viện, Mạnh Thiến Thiến chợt nhớ một chuyện: "Nhân tiện, đường hầm phủ tướng quốc, chàng đã nói với Thái Thượng Hoàng và Hình Thượng Thư chưa?"

"Rồi."

Lục Nguyên đáp.

Đường hầm không cần giấu diếm, chỉ là bên trong đầy cơ quan, Lục Nguyên nhắc họ nếu không cần thiết, đừng vào.

Mạnh Thiến Thiến chắp tay: "Vàng bạc châu báu bên trong..."

Lục Nguyên nghiêm mặt nhìn nàng: "Tài vật phủ tướng quốc phải sung công, chỉ được lấy một nửa."

Mạnh Thiến Thiến méo miệng: "Chàng cũng có lương tâm đấy."

Đang nói chuyện, hai người vào phòng.

Một cục bột tròn xoe đang bò trong tủ quần áo, chổng m.ô.n.g lên, hì hục moi đồ của cha.

Lục Nguyên lập tức xách cổ Bảo Thư lên, lạnh giọng: "Bản đốc nói sao dạo này vàng bạc mất nhiều, nhả ra."

Bảo Thư ngây thơ chớp mắt, nắm lấy tay kia của Lục Nguyên, nhả nửa que kẹo hồ lô đang nhai dở vào lòng bàn tay.

Lục Nguyên: "..."

Sau bữa trưa, Phúc công công đến phủ.

Hắn đến để giao bổng lộc cho lão thái quân cùng than sưởi ngày đông.

Ngoài ra, hắn cũng mang theo hai tấm thiếp mời, một cho Miêu Vương, một cho Đô Đốc Phủ.

"Thiếp cưới."

Mạnh Thiến Thiến ngạc nhiên.

Khi nhìn thấy tên trên thiếp, nàng càng kinh ngạc hơn.

"Uẩn Bình công chúa đại hôn? Phò mã là——"

Phúc công công cười nói: "Thập Nhị Vệ, Dậu Kê."

Mạnh Thiến Thiến giật mình: "Cơ Ly?"

Nàng lại nhìn ngày cưới, càng kinh ngạc.

Thiên lôi ơi, cuối tháng này!

"Gấp vậy sao?"

Công chúa có biết không?

Cơ Ly có biết không?

Hai người biến mất một thời gian, về đã thành vợ chồng?

Mạnh Thiến Thiến ngớ người: "Như vậy có quá vội không?"

Phúc công công cười đến lộ cả răng: "Thái Thượng Hoàng nói, lâu không về, chín phần mười là thành rồi."

Mạnh Thiến Thiến: Lâu không về, không phải nên phái binh tìm sao? Thái Thượng Hoàng, ngài có tập trung không đúng chỗ không?

"Có khả năng nào, họ không phải tư tẩu... mà chỉ là lạc đường không?"

Phúc công công cười: "Dĩ nhiên không phải tư tẩu, Thái Thượng Hoàng nói, Uẩn Bình công chúa và Dậu Kê vệ là phụng chỉ tuần tra."

Mạnh Thiến Thiến: "...Gừng càng già càng cay."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back