Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 337: Cả nhà cưng chiều



Lục Nguyên lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là đánh c.h.ế.t con rồng này!

"Anh trai, để em làm."

Mạnh Thiến Thiến đưa tay lấy lọ thuốc.

Thìn Long nói: "Không sao đâu, dù sao những năm qua một mình ta cũng đều tự xoay sở như vậy."

Lục Nguyên: "Không tỏ ra thảm thương thì ngươi c.h.ế.t à?"

Thìn Long quay sang Lục Nguyên: "Ngươi đã quát ta, vậy không được quát cô ấy nữa."

Lục Nguyên không nhịn được rút dao.

Mạnh Thiến Thiến xử lý vết thương cho Thìn Long, băng bó cẩn thận, dặn dò chỗ đau không được dính nước, cũng không được cầm d.a.o kiếm.

Lục Nguyên hừ một tiếng: "Hắn đâu phải lần đầu bị thương, giả vờ yếu đuối làm gì?"

Chỉ là một vết thương nhỏ xíu, có gãy xương đâu!

Thìn Long lập tức nói: "Chuyện nhỏ này không đáng ngại."

Mạnh Thiến Thiến buộc chặt băng gạc: "Sao có thể không đáng ngại? Em không hiểu anh sao? Anh luôn không biết giữ gìn sức khỏe, xem thường vết thương."

Lục Nguyên: "Mạnh Tiểu Cửu, bản đốc cũng bị thương."

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt: "Thương tâm?"

Lục Nguyên: "..."

Trận chiến này với anh vợ, thua thảm hại.

Mãi đến khi trở về viện chính, mặt Lục Nguyên vẫn đen như mực.

Mạnh Thiến Thiến cười ngượng ngùng: "Phu quân, ngồi xuống đi, em chữa thương cho anh."

Lục Nguyên lạnh giọng: "Bản đốc không xứng có thương!"

Mạnh Thiến Thiến nắm lấy tay anh: "Em sai rồi, em sai rồi, anh vì không muốn làm em bị thương nên tự đoạn gân mạch, nội thương chưa khỏi."

Lục Nguyên hừ lạnh: "Hừ."

Mạnh Thiến Thiến kéo anh ngồi xuống ghế, lấy ra kim bạc, vén ống tay áo phải của anh, nhẹ nhàng thổi vào mu bàn tay: "Một lát nữa em sẽ nhẹ nhàng, không đau chút nào."

Lục Nguyên: "Ghi thêm một nợ."

Mạnh Thiến Thiến run lên.

Lại thêm một nợ nữa?

Không bao giờ hết sao?

"Em có ý kiến gì không?"

"Tiểu Cửu không dám."

Mạnh Thiến Thiến lẩm bẩm, bắt đầu châm kim cho Lục Nguyên.

Nghĩ đến điều gì, cô hỏi: "Lúc nãy anh nói gì với anh trai em? Khi em vào, anh ấy trông rất bối rối."

Lục Nguyên liếc nhìn cô: "Đã thấy vậy, sao không tự hỏi anh ta?"

Mạnh Thiến Thiến thở dài: "Anh ấy rõ ràng không muốn nói, em không tiện ép."

Lục Nguyên biết cô tinh tế, một số chuyện không giấu được, hơn nữa cũng không cần thiết phải giấu.

Lục Nguyên kể lại nội dung cuộc trò chuyện với Thìn Long.

Mạnh Thiến Thiến ngạc nhiên: "Ý anh là, anh trai em tìm được chứng cứ tội ác mới, và định dùng nó để đàm phán với Tể tướng Tuân?"

Lục Nguyên nói: "Không biết chứng cứ có phải do Thìn Long tìm ra hay không."

Mạnh Thiến Thiến lẩm bẩm: "Trong đường hầm có một người khác, người đó đã giúp anh trai em? Tìm chứng cứ là hắn, đưa ra ý kiến đàm phán với tể tướng là hắn, kể cả việc khuyên anh trai không đưa chứng cứ cho anh xem, để không bị tể tướng phát hiện. Người này... thật sự rất hiểu anh trai em."

Tể tướng Tuân dám dùng Thìn Long vì hắn biết Thìn Long đơn giản, chỉ cần nắm được điểm yếu là có thể khống chế hoàn toàn.

Lục Nguyên tiếp tục: "Ta thậm chí nghi ngờ cả lối ra cũng là do người đó chỉ cho Thìn Long."

"Tại sao?"

Mạnh Thiến Thiến hỏi.

Lục Nguyên mặt không biểu cảm: "Thìn Long không có cái đầu đó, rõ ràng hắn đã đánh đổi trí não để lấy võ công."

Mạnh Thiến Thiến: Anh đang khen hay chê anh trai em đây?

"Có phải là người đã theo dõi chúng ta trong đường hầm không?"

Cô hỏi.

Cô nhớ khi họ vào phòng bí mật tìm chứng cứ, Lục Nguyên đã b.ắ.n một phi tiêu ra ngoài.

Sau đó họ đuổi theo nhưng không thấy ai.

Lục Nguyên nói: "Chín phần mười là hắn."

Mạnh Thiến Thiến không thấy, nhưng anh thì nhìn rõ bóng người trong ánh sáng mờ, xác định có người theo dõi.

Chỉ là, đối phương dường như không có ác ý, nên anh không đuổi theo.

"Nói đến đây, em nhớ lúc đi săn cũng gặp một người."

Mạnh Thiến Thiến kể lại chuyện mình rơi xuống vực và được cứu khi bị tên bắn.

"Dù lần thứ hai em chỉ thấy dấu chân, nhưng em cảm giác là cùng một người, tiếc là khuôn mặt và giọng nói của hắn bị hủy hoại, em không thể nhận ra."

Lục Nguyên trầm ngâm một lát, phân tích: "Lần đầu cứu em, có thể nói là tình cờ, nhưng lần thứ hai, chắc chắn là hắn đang theo dõi em."

Mạnh Thiến Thiến gật đầu đồng ý: "Anh nói, có phải hắn là một trong 'Thập Nhị Vệ' mà 'Lâm Uyển Nhi' đang chờ? Hắn là người nói với 'Lâm Uyển Nhi' về việc Hợi Trư là kẻ phản bội, cũng là người đưa chiếc hộp có khóa thơ cho 'Lâm Uyển Nhi'. Trước đây em cũng tự hỏi tại sao hộp lại trống rỗng? Cho đến khi thấy chiếc khóa thơ giống hệt trong phòng bí mật của tể tướng, em nghi ngờ hắn đang nhắc nhở chúng ta rằng chứng cứ tội ác của tể tướng được giấu trong hộp có khóa thơ."

Lục Nguyên gật đầu: "Nếu vậy, chứng cứ trong tay Thìn Long chắc chắn cũng được lấy từ hộp khóa thơ đó."

Mạnh Thiến Thiến thẫn thờ: "Xem ra anh trai em không thể tự làm được chuyện này."

Nói đến đây, Mạnh Thiến Thiến chợt nghĩ ra điều gì, kinh ngạc nhìn Lục Nguyên, "Khoan đã, anh cố ý để anh trai em một mình trong đường hầm sao?"

Lục Nguyên không phủ nhận.

Mạnh Thiến Thiến mở to mắt: "Thật vậy sao..."

Lục Nguyên thản nhiên nói: "Không bỏ lại Thìn Long, làm sao dụ hắn xuất hiện? Thìn Long không tự ra được, hắn không thể để Thìn Long mắc kẹt mãi trong đường hầm."

Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Nhỡ hắn kiên quyết không xuất hiện thì sao?"

Lục Nguyên đáp: "Thìn Long không giỏi mưu kế, nhưng võ công của hắn đứng đầu, sớm muộn cũng phát hiện trong đường hầm có người khác."

Mạnh Thiến Thiến thán phục: "Thật là tính toán không sót một ly."

May mà là chủ nhân của cô, không phải kẻ thù, xem kìa, mưu lược của anh đáng sợ thế nào!

Lục Nguyên nói thêm: "Hiện tại xem ra, hắn cũng muốn lật đổ tể tướng, chúng ta không cần ép hắn xuất hiện."

Mạnh Thiến Thiến lại gật đầu: "Em chỉ muốn biết, hắn là Thập Nhị Vệ nào? Tại sao không muốn gặp chúng ta?"

Lục Nguyên nhấp một ngụm trà: "Khuôn mặt và giọng nói bị hủy hoại, nếu là ta, ta cũng không muốn gặp lại người quen cũ."

Bạch Ngọc Vi gặp ác mộng, tỉnh dậy vì sợ hãi nên tìm đến Mạnh Thiến Thiến.

Vì vậy, sau khi chữa thương cho Lục Nguyên, Mạnh Thiến Thiến đến phòng Bạch Ngọc Vi.

Không ngờ cô bé không ở trên giường.

Vạn mỗ mỗ chỉ sang phòng Đàn Nhi.

Mạnh Thiến Thiến mở cửa, thấy hai cô bé luôn cãi nhau đang gục đầu vào nhau, ngủ ngon lành.

Đều là trẻ con cả.

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười, nhẹ nhàng đến gần, kéo chăn cho hai người, vén góc chăn cẩn thận.

Cô lại sờ vào cổ hai người, xác định không có mồ hôi, rồi buông màn, rời khỏi phòng.

Vừa ra đến hành lang, thấy Lý mỗ mỗ và Vạn mỗ mỗ đều đứng đó.

Cô tò mò hỏi: "Mẹ mụ, Vạn mỗ mỗ, sao vẫn chưa ngủ?"

Lý mỗ mỗ đáp: "Tiểu thư đi ngủ đi, chúng tôi sẽ trông chừng cậu chủ."

Mạnh Thiến Thiến nhìn sang nhà bếp nhỏ, nơi ánh đèn vẫn sáng, rõ ràng là Đỗ nương tử và Hồ mỗ mỗ đang bận rộn bên bếp.

Mạnh Thiến Thiến đùa: "Anh ấy đã có người nhà chăm sóc, các ngươi là người theo hầu em, không cần phục vụ anh ấy."

Lý mỗ mỗ nghiêm túc: "Không được nói vậy!"

Mạnh Thiến Thiến cười: "Được rồi được rồi, anh ấy là bánh bao thơm ngon. Nhân tiện, mẹ mụ trước đây không hướng về anh ấy như vậy."

Lý mỗ mỗ nói: "Lúc nào tôi không hướng về cậu chủ? Cậu chủ còn hiểu chuyện hơn tiểu thư nhiều."

Mạnh Thiến Thiến: Thôi, cô bị chê rồi.

Mạnh Thiến Thiến bận rộn cả ngày, ngã lưng là ngủ.

Người kia còn đợi cô trả nợ, quay đầu lại đã thấy cô thở đều đều.

Trời vừa hừng sáng.

Mạnh Thiến Thiến tỉnh giấc.

Mở mắt ra, thấy người kia ngồi xếp bằng trước mặt, khoanh tay, hai mắt thâm quầng.

"Mạnh Tiểu Cửu."

"Ừ..."

Cô mơ màng dụi mắt.

Lục Nguyên thẳng thắn nói: "Trả nợ! Thu xong nợ bản đốc còn phải đi chầu!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 338: Tìm Thái Thượng Hoàng Khiếu Nại



Mạnh Thiến Thiến nghe xong, lập tức tỉnh táo.

Cô chống tay ngồi dậy, nghi ngờ nhìn quầng thâm của hắn: "Anh không ngủ cả đêm? Ngồi đây suốt đêm? Chỉ để... đòi 'nợ'? Anh... anh trễ thiết triều rồi?"

Lục Nguyên kiên định: "Vậy nên em không mau trả nợ đi?"

Tại tôi sao?

Mạnh Thiến Thiến dùng hết cả đời kinh ngạc sáng nay.

Một khắc sau, Lục Nguyên thần thái thoải mái bước ra khỏi phòng.

Vạn mỗ mỗ nói: "Cô gia sớm! Thu đông khô ráo, nhớ bôi son dưỡng môi."

Lục Nguyên nhướng mày: "Bôi rồi, ba lần!"

Mạnh Thiến Thiến che mặt, cả đời xấu hổ cũng dùng hết sáng nay.

Bán Hạ vào phòng giúp cô thay đồ: "Cô gia vất vả thật, vết thương vừa đỡ, lại thức đêm đọc sách."

Mạnh Thiến Thiến giật mình: "Thức đêm đọc sách? Tối qua... anh ấy ở thư phòng suốt?"

"Ừm." Bán Hạ gật đầu.

Mạnh Thiến Thiến nắm chặt tay.

Hắn không ngồi trên giường cả đêm, mà đi làm việc chính!

Quầng thâm của hắn không liên quan gì đến cô, vậy mà vẫn đường hoàng đổ lỗi!

Gian thần!

Đại gian thần!

Uất Tử Xuyên ngồi trên nóc xe lau cung.

Hắn lau suốt nửa canh giờ, khăn đổi mấy cái, mới thấy Lục Nguyên tới, vẻ mặt thỏa mãn.

Uất Tử Xuyên nhìn môi hắn: "Ngươi ăn gì? Ta cũng muốn ăn."

Sau đó, Uất Tử Xuyên bị ném xuống xe không thương tiếc.

Lục Nguyên vào cung, không đến Kim Loan điện, mà đến Chiêu Minh cung của Thái Thượng Hoàng.

Không ngoài dự đoán, Thái Thượng Hoàng đang ngồi trong noãn các bày cờ.

"Thái Thượng Hoàng, đô đốc cầu kiến."

Phúc công công khẽ bẩm báo.

Thái Thượng Hoàng cầm quân đen, do dự trước bàn cờ, đặt xuống rồi lại nhấc lên.

Phúc công công không dám thúc giục, lặng lẽ chờ.

"Không được, vẫn không được."

Thái Thượng Hoàng lắc đầu, ném quân cờ vào hộp, "Cho hắn vào."

"Tuân chỉ."

Phúc công công lui ra, lát sau dẫn Lục Nguyên vào noãn các.

Mấy hôm trước kinh thành mưa lớn, nhiệt độ giảm mạnh, hôm nay trời quang mây tạnh, noãn các ấm áp, hai tiểu thái giám hầu hạ thậm chí toát mồ hôi.

"Thần, khấu kiến Thái Thượng Hoàng."

Lục Nguyên chắp tay hành lễ.

Thái Thượng Hoàng không mấy để ý: "Thôi đi, trước mặt trẫm ngươi còn chẳng kiêng dè."

"Thần có tội."

Lục Nguyên nói.

Thái Thượng Hoàng trợn mắt: "Học tể tướng đấy à?"

Lục Nguyên nhẹ giọng: "Thần không dám."

"Trên đời còn có việc Lục Nguyên không dám?" Thái Thượng Hoàng vẫy tay.

Phúc công công lập tức đặt một cái đệm trước mặt Thái Thượng Hoàng.

Lục Nguyên quỳ ngồi trên đệm.

Phúc công công quỳ bên bàn trà.

"Nếm thử trà mới."

Thái Thượng Hoàng nói.

Phúc công công vội rót trà nóng cho Lục Nguyên.

Lục Nguyên nhấp môi: "Trà ngon."

Thái Thượng Hoàng hỏi: "Ngon ở đâu?"

Lục Nguyên đáp: "Ngon vì Thái Thượng Hoàng ban."

Thái Thượng Hoàng nhìn Lục Nguyên: "Lục Nguyên à, ngươi cũng trở nên khôn lỏi rồi. Nói đi, giữa ngươi và tể tướng rốt cuộc thế nào? Sáng sớm đã có người cầu xin trẫm minh xét, minh oan cho tể tướng. Hôm nay ngươi không vào chầu là đúng, Kim Loan điện chắc toàn tiếng oan cho tể tướng."

Lục Nguyên nghiêm túc: "Không dám giấu Thái Thượng Hoàng, tể tướng phái người ám sát thần, thần tương kế tựu kế, mua chuộc tâm phúc của hắn, diễn một vở kịch giả chết."

Thái Thượng Hoàng lại lấy một quân đen, hỏi: "Tâm phúc đó là Lạc Tam?"

Nghe vậy, Lục Nguyên biết Hình Thượng thư đã bẩm báo Thái Thượng Hoàng khẩu cung của Hợi Trư.

"Đúng."

Lục Nguyên thẳng thắn thừa nhận.

Còn chuyện Lạc Tam là con ruột Tể tướng Tuân, hắn không nhắc.

Con người luôn phải giữ đường lui, dù đối diện là Thái Thượng Hoàng.

Thái Thượng Hoàng hơi kinh ngạc: "Vậy là hôm qua đúng là ngươi hãm hại tể tướng."

Lục Nguyên nói: "Vâng, thần và Lạc Tam đổi dung mạo, tể tướng bắt nhầm thần, nên mới có chuyện sau."

Thái Thượng Hoàng tiếc nuối: "Đúng là một vở kịch hay, giá trẫm cũng đi xem. Ngày nay, người hãm được tể tướng không nhiều. Ngươi nói, quân này nên đặt đâu?"

Lục Nguyên đáp: "Thần ngu muội, không phá được cục này."

Thái Thượng Hoàng nói: "Hôm khác gọi vợ ngươi vào thử, nàng cờ giỏi."

"Tuân chỉ."

Lục Nguyên nhận lời.

"Ở tướng phủ có phát hiện gì?"

Thái Thượng Hoàng hỏi.

"Tìm thấy một số chứng cứ, xin Thái Thượng Hoàng xem qua."

Lục Nguyên từ tay áo lấy ra một xấp sổ sách.

Tối qua hắn đã xem kỹ, giữ lại một phần, phần còn lại dâng lên.

Thái Thượng Hoàng lật từng trang: "Tham ô, bòn rút quân lương, kết bè kéo cánh... dám nhúng tay vào vận chuyển muối!"

Càng xem, Thái Thượng Hoàng càng giận, đập mạnh sổ xuống bàn!

Các thái giám quỳ rạp, không dám thở mạnh.

Thái Thượng Hoàng nổi trận lôi đình: "Không trách quốc khố trống rỗng, toàn vào bụng Tể tướng Tuân! Đúng là trụ cột của trẫm!"

Phúc công công vội nói: "Thái Thượng Hoàng bớt giận, bảo trọng long thể!"

Thái Thượng Hoàng tức giận: "Giang sơn Đại Chu sớm muộn cũng tan trong tay trẫm, cần cái thân tàn này làm gì?"

Phúc công công liếc nhìn Lục Nguyên cầu cứu.

Lục Nguyên thong thả nói: "Thái Thượng Hoàng, những chứng cứ này tuy liên quan tướng phủ, nhưng do thần tìm ra, nếu tể tướng không nhận tội, khăng khăng nói thần vu họa, sẽ khó xử. Hơn nữa..."

Thái Thượng Hoàng bình tĩnh lại: "Hơn nữa nhiều tội danh lấy danh nghĩa đô đốc phủ thực hiện, nếu trị tội, ngươi cũng bị liên lụy. Ngươi bị ép, trẫm hiểu, chỉ là khó qua mắt bách tính. Ngươi nhắc đúng, trẫm nóng vội rồi."

Lục Nguyên thở dài: "Thần không lo cho mình, mà lo cho giang sơn Đại Chu."

Thái Thượng Hoàng hiểu ý: "Hắn còn có hậu chiêu?"

Lục Nguyên cân nhắc: "Hắn chiêu binh mãi mã ở Tây Vực, nuôi tư binh, thêm lực lượng Tây Vực và Tây Thành, một khi tạo phản, hậu quả khó lường."

Còn khoản quân lương kia, không nhắc đến thì tốt hơn, nhà cũng không dư dả.

Trên có già, dưới có trẻ, mẹ vợ tiêu tiền như nước, vợ nhỏ chỉ biết tích cóp.

"Hắn dám nuôi tư binh... Hắn dám..."

Thái Thượng Hoàng choáng váng.

Phúc công công vội quỳ đến đỡ: "Thái Thượng Hoàng!"

Ông ta trách móc nhìn Lục Nguyên, bảo khuyên Thái Thượng Hoàng, sao lại làm ngài tức thế?

Lục Nguyên cúi đầu, học lỏm kỹ năng trà chiến của Thìn Long: "Thần có tội."

Thái Thượng Hoàng nghiến răng: "Ngươi nói tiếp! Trẫm xem sau lưng trung quân ái quốc, còn bao âm mưu!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 339: Huyết mạch cuối cùng của Thương gia



Phúc công công ra sức nháy mắt với Lục Nguyên: Đừng nói nữa, Thái Thượng Hoàng không chịu nổi đâu, ngươi thật sự là vì Thái Thượng Hoàng tốt, hay là muốn đưa Thái Thượng Hoàng về chầu trời vậy? Hay là ngươi muốn "khử phụ lưu tử"?

Ý nghĩ vừa lóe lên, Phúc công công run rẩy toàn thân, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên.

Trời ạ, không lẽ... Đô đốc Lục thật sự tính toán như vậy?

Lục Nguyên bất lực liếc Phúc công công một cái: "Tổng quản Phúc, ngươi nghĩ nhiều quá rồi."

Phúc công công ngượng ngùng hắng giọng, chuyện này cũng bị nhìn thấu sao?

Lục Nguyên: "Hết rồi."

"Hết rồi?"

Thái Thượng Hoàng không tin.

Lục Nguyên thần sắc nghiêm trọng: "Những chứng cứ tội ác trong tay thần, chỉ có nhiêu đây."

Thái Thượng Hoàng nhìn sâu vào Lục Nguyên: "Ý ngươi là người khác còn nắm giữ chứng cứ khác?"

Lục Nguyên im lặng.

Thái Thượng Hoàng sầm mặt: "Ngươi diễn kịch ở tướng phủ thì được, nhưng trước mặt trẫm thì đừng diễn nữa, có gì cứ nói thẳng!"

Lục Nguyên thẳng thắn đáp: "Thìn Long trong tay có một phần chứng cứ."

Lông mày Thái Thượng Hoàng nhíu lại thành hình chữ "xuyên": "Hắn? Một trong Thập Nhị Vệ dưới trướng Sở đại nguyên soái năm xưa, kết quả lại nhận giặc làm cha, trở thành nghĩa tử của Tể tướng Tuân. Hắn đã không ít lần vì Tể tướng Tuân mà bán mạng, trốn khỏi ngục trước, bắt cóc ngươi sau, hiện giờ cả Bộ Hình đều đang truy nã hắn. Nếu chứng cứ rơi vào tay hắn..."

Lục Nguyên nói: "Thái Thượng Hoàng, Thìn Long là người của chúng ta. Điều thần sắp nói tiếp, chính là phương pháp giải quyết âm mưu tạo phản của Tể tướng Tuân."

Thái Thượng Hoàng trợn mắt: "Có cách giải quyết sao không nói sớm? Còn vòng vo với trẫm một hồi lớn!"

Không tạo chút khó khăn, làm sao thể hiện được giá trị của mình với tư cách là mưu thần?

Lục Nguyên trang nghiêm nói: "Muốn lật đổ hoàn toàn Tể tướng Tuân, chỉ có hai cách. Một là khiến hắn hoàn toàn mất lòng dân, hai là làm tan rã lực lượng tạo phản của hắn. Để làm được điều thứ nhất, chỉ cần nhân lúc nhiệt tình còn cao, tận dụng tốt những chứng cứ trong tay là được."

Thái Thượng Hoàng gật gù suy tư: "Tiếp tục đi."

Lục Nguyên nói: "Còn việc làm tan rã binh lực của hắn, tuy có chút khó khăn nhưng cũng không phải là không có cách. Chỉ cần chúng ta có được sự ủng hộ của Thập đại tộc Tây Vực, đã có ba phần thắng. Nếu thu phục được đại quân biên quan Tây Thành, sẽ thêm bốn phần nữa."

Thái Thượng Hoàng cười khổ: "Ngươi nói nghe dễ dàng quá. Tây Vực thập quốc giờ đã trở thành lãnh địa của Thập đại chư hầu, họ vốn không phục triều đình, làm sao dễ dàng có được sự ủng hộ của họ? Còn đại quân Tây Thành, bảy năm nay do Tể tướng Tuân luyện binh, triều đình làm sao thu phục được?"

Lục Nguyên đáp: "Tây Vực thập quốc, lấy Lâu Lan làm đầu. Nếu có được Lâu Lan, có thể chinh phục Tây Vực. Bệ hạ, Thìn Long chính là Lâu Lan thế tử."

Thái Thượng Hoàng giật mình: "Lâu Lan thế tử không phải đã..."

Lục Nguyên thong thả nói: "Thương tướng quân không g.i.ế.c hắn, mà nhận làm con nuôi, đổi tên thành Thương Tử. Thương gia bị Lâu Lan và Thiên Cơ Các truy sát, Thương Tử trốn thoát, nhiều năm sau trở thành Thập Nhị Vệ dưới trướng Sở đại nguyên soái."

"Năm đó Lâu Lan vương trả thù Thương gia, ngay cả hắn cũng không tha. Hắn với Lâu Lan vương không đội trời chung, nên Thái Thượng Hoàng không cần lo hắn sẽ gây bất lợi cho triều đình."

Phải nói, Lục Nguyên đã chạm đúng vào tâm tư của Thái Thượng Hoàng.

Khoảnh khắc trước, ngài thật sự có lo lắng này.

Thái Thượng Hoàng ngập ngừng, lắc đầu bất lực: "Dù hắn là Lâu Lan thế tử, cũng chưa chắc đoạt lại được Lâu Lan."

Lục Nguyên nói: "Vì vậy chúng ta cần mượn binh."

Thái Thượng Hoàng: "Mượn từ đâu?"

Lục Nguyên: "Từ biên quân Tây Cảnh. Họ từng là thuộc hạ của Thương tướng quân, chỉ cần huyết mạch Thương gia vẫy gọi, nhất định khiến họ quy thuận trở lại."

Thái Thượng Hoàng thở dài tiếc nuối: "Thương gia đã bị diệt tộc rồi."

Số phận của Thương gia còn bi thảm hơn Sở gia, đó là hơn một trăm mạng người, đứa trẻ nhỏ nhất mới bảy tuổi...

Lục Nguyên nghiêm mặt nói: "Vẫn còn một người sống sót."

"Thịt kho tàu! Thịt kho tàu!"

Đàn Nhi nhảy nhót ra khỏi sân: "Chị ơi, chị đi đâu đó?"

Mạnh Thiến Thiến đáp: "Chị đi mua truyện cho cụ cố."

Nhân tiện ghé qua Bộ Hình.

Thìn Long sáng sớm đã không ở phủ, không ngoài dự đoán là đi đàm phán với Tể tướng Tuân rồi.

Nhưng hiện giờ hắn đang là tội phạm trốn trại, nếu Tuân Tể tướng già gian xảo kéo Thìn Long xuống nước thì không ổn chút nào.

Đàn Nhi khoác tay Mạnh Thiến Thiến: "Em cũng đi!"

"Cô đi đâu cô ấy cũng đòi theo, cô là cái đuôi của cô ấy à?"

Tiếng càu nhàu của Bạch Ngọc Vi vang lên phía sau.

Đàn Nhi chống nạnh: "Đúng vậy! Em chính là cái đuôi nhỏ của chị!"

Bạch Ngọc Vi hừ một tiếng: "Lớn rồi mà còn dính dính, không biết ngượng à?"

Đàn Nhi nghiêng đầu: "Cậu biết ngượng, vậy sao hôm qua lại chạy vào phòng em?"

Bạch Ngọc Vi ánh mắt lóe lên, che giấu sự lúng túng: "Tôi... Tôi chỉ là không có chỗ ngủ, tạm ngủ chung với cô thôi! Cô chẳng cũng thường ngủ chung với người khác sao?"

Đàn Nhi nghiêm túc sửa lại: "Không phải người khác, là chị! Chị không phải người khác! Là người nhà!"

Đàn Nhi sức lực dồi dào, miệng lúc nào cũng líu lo không ngừng.

Bạch Ngọc Vi nói không lại, quay sang nhìn Mạnh Thiến Thiến: "Trong phủ chán lắm, anh trai lại không có, không ai chơi với tôi. Các người đi đâu, tôi cũng đi!"

Đàn Nhi mặt mũi đầy khinh thường: "Hừ, còn bảo em là cái đuôi!"

Mạnh Thiến Thiến khẽ mỉm cười: "Hai người ở lại phủ đợi ta, nếu rảnh rỗi thì làm bài tập ta giao đi."

"Cụ cố! Cụ có gọi em không?"

Đàn Nhi biến mất.

"Này! Đợi tôi với!"

Bạch Ngọc Vi cũng nhanh chân chạy theo.

Mạnh Thiến Thiến không nhịn được cười.

Vũ Ca chạy đến: "Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong."

Mạnh Thiến Thiến nói: "Em vất vả cả đêm, sao không nghỉ ngơi một ngày?"

Vũ Ca hăng hái đáp: "Tiểu nhân không mệt!"

Mạnh Thiến Thiến bất lực cười khẽ, lên xe ngựa của Vũ Ca.

Trên đường, cô nghe được không ít lời bàn tán của dân chúng, hầu hết đều liên quan đến Tể tướng Tuân.

Tể tướng Tuân làm quan nhiều năm, căn cơ sâu dày, muốn lung lay vị thế của hắn trong lòng dân chúng một sớm một chiều không phải chuyện dễ.

Vẫn còn không ít người bênh vực Tể tướng Tuân, cho rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, còn cho rằng Lục Nguyên vốn là gian thần, Tể tướng Tuân bắt hắn cũng là vì dân trừ hại.

"Sao họ vẫn tin Tể tướng Tuân vậy?"

Vũ Ca bất bình thay cho cô chủ.

Mạnh Thiến Thiến bình tĩnh nói: "Không vội, mới chỉ qua một đêm thôi."

"Nói như vậy tôi không đồng ý rồi, hôm qua tôi đợi cả ngày trước tướng phủ, Bộ Hình chỉ bắt Tể tướng Tuân, không bắt Đô đốc!"

"Đô đốc thắng trận ở Bắc Lương, là công thần!"

"Tể tướng Tuân không thắng trận sao?"

"Thắng trận cũng không được tùy tiện bắt người!"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Nhìn kìa, lòng người đang dần rời xa hắn rồi."

Tất nhiên, không thể thiếu vở kịch lớn hôm qua, Liễu Khuynh Vân tiêu xài phóng túng, cùng với sự thúc đẩy ngầm của Lục Nguyên.

Khi đến Bộ Hình, vừa hay gặp Lục Nguyên từ trên xe ngựa bước xuống.

Mạnh Thiến Thiến ngạc nhiên: "Anh không phải đi thiết triều sao? Sao lại đến Bộ Hình?"

Lục Nguyên lạnh lùng hỏi lại: "Em không phải đang nghỉ ngơi ở nhà sao? Sao em cũng đến Bộ Hình?"

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt.

Lục Nguyên hừ lạnh: "Lại đi tìm Thìn Long!"

Mạnh Thiến Thiến nắm lấy tay anh, vô cùng thành khẩn nói: "Không phải đâu, em đi tìm người Thập Nhị Vệ kia. Hắn đã cho Thìn Long chủ ý, em nghĩ có lẽ hắn sẽ lén theo Thìn Long đi đàm phán."

Lục Nguyên nghi ngờ nhìn cô: "Thật không?"

Mạnh Thiến Thiến nghiêm túc nắm chặt tay: "Thật hơn vàng!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 340: Song sinh long phượng



Lục Nguyên đã vấp phải quá nhiều lời nịnh nọt của cô, lần này anh không mắc bẫy nữa.

"Anh không tin em?"

Mạnh Thiến Thiến hỏi với vẻ mặt tổn thương.

Lục Nguyên lạnh lùng chất vấn: "Mạnh Tiểu Cửu, giữa em và bản đốc, rốt cuộc có mấy câu là thật lòng?"

Mạnh Thiến Thiến ngay lập tức đáp: "Tất cả đều là thật lòng!"

Lục Nguyên nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

Nhưng nghĩ đến điều gì đó, anh lại kìm nén cơn giận xuống.

Đêm qua anh không ngủ, Lý mỗ mỗ đã đến thư phòng tìm anh, kể không ít chuyện về cô thời ở Lục gia.

"Tiểu thư nhỏ là một cô gái hoạt bát lanh lợi, mũm mĩm, ai gặp cũng khen có phúc, nhưng lại gả vào Lục gia. Lão nô nhìn thấy nụ cười trên mặt tiểu thư ngày một ít đi, đến khi không còn cười được nữa, người cũng ngày càng gầy đi."

"Sau khi gả cho cô gia, tiểu thư dường như sống lại... Dù đôi khi tiểu thư thích chọc giận cô gia, nhưng lão nô nghĩ, tiểu thư chỉ trước mặt cô gia mới bộc lộ tính cách thật như vậy, ắt là vì trong lòng tin tưởng cô gia. Mong cô gia bao dung thêm."

"Ngoài ra, cô gia nhất định phải bảo trọng, lão nô đều mong tiểu thư và cô gia sớm sinh quý tử, bạch đầu giai lão."

Lục Nguyên bước những bước dài vào Bộ Hình.

Mạnh Thiến Thiến nhìn theo bóng lưng phóng khoáng của anh, không khỏi chớp mắt.

Vậy là... anh bỏ qua cho cô rồi?

Không nhân cơ hội ghi thêm một món nợ nữa?

"Kỳ lạ thật, không đúng lẽ, gian thần lớn lại dễ nói thế sao?"

"Lẩm bẩm nữa là ghi nợ đấy!"

"Không lẩm bẩm nữa!"

Mạnh Thiến Thiến nhanh chóng theo sau.

Giờ này lẽ ra là lúc Bộ Hình bận rộn nhất, nhưng đại đường trống vắng, trong sân chỉ có vài nha dịch đang quét dọn, đến người vào cũng không phát hiện.

"Ngươi, lại đây."

Lục Nguyên gọi một nha dịch trẻ tuổi.

Nha dịch ngẩng đầu nhìn, nhận ra tử sắc quan phục của Lục Nguyên: "Đại... Đại đô đốc?"

Những người khác nghe thấy, cũng quay lại nhìn, giật mình vội vàng hành lễ với Lục Nguyên và Mạnh Thiến Thiến.

Lục Nguyên hỏi nhẹ: "Bộ Hình chỉ có mấy người? Những người khác đâu?"

Bộ Hình đang "giam giữ" Tể tướng Tuân, phòng thủ không thể lỏng lẻo như vậy.

Nha dịch được điểm danh cung kính trả lời: "Bẩm Đại đô đốc, Thượng thư đại nhân đã phái họ đi tra án."

Lục Nguyên nhíu mày nghi ngờ: "Hình Thượng thư đâu?"

Nha dịch nói: "Đang ở trị phòng cùng mấy vị đại nhân xử án, Thượng thư đại nhân dặn không được quấy rầy."

Mạnh Thiến Thiến nhìn Lục Nguyên.

Lục Nguyên gật đầu, ra hiệu cho cô hiểu ngầm.

Mạnh Thiến Thiến lập tức xông thẳng đến trị phòng của Hình Thượng thư.

Nhanh đến mức Lục Nguyên muốn ngăn cũng không kịp.

Lục Nguyên tức nghiến răng.

Anh ra hiệu cho cô đoán đúng, không phải để cô xông pha tiên phong, những lời anh nói trong mật đạo, cô quên hết rồi sao?!

Mạnh Thiến Thiến rút đao, đá cửa, vào phòng, một mạch không nghỉ.

"Phu quân, có thể vào rồi."

Cô thò đầu ra từ cửa.

Lục Nguyên hít sâu, nhắm mắt, trong lòng lại âm thầm ghi thêm một món nợ nữa.

Trong trị phòng, mấy vị quan Bộ Hình nằm la liệt trên đất, tất cả đều bất tỉnh.

Hai người còn tỉnh táo — Hình Thượng thư và Hồ sư gia bị trói chặt bằng dây thừng, bị điểm huyệt ngồi trên ghế.

Mạnh Thiến Thiến vội giải huyệt cởi trói cho họ.

Hồ sư gia cuối cùng có thể nói chuyện, lập tức kích động hét lên: "Là Thìn Long! Là Thìn Long!"

Đoán được Thìn Long sẽ "cưỡng chế" vào Bộ Hình, nhưng không ngờ lại cưỡng chế thế này, không phải không biết khinh công, lén lút không tốt hơn sao?

Mạnh Thiến Thiến cười gượng: "Hồ sư gia, ngài vừa bị phong huyệt lâu, đừng kích động, dễ bị trúng gió lắm."

Hồ sư gia lập tức ngậm miệng.

Hình Thượng thư quả không hổ là người đứng đầu Bộ Hình, rất bình tĩnh.

Ông ngồi lâu chân tê, không thể đứng dậy hành lễ, chỉ có thể nói với vẻ mặt phức tạp: "Thìn Long đã đi tìm Tể tướng Tuân rồi, phiền hai vị giúp bắt giữ hắn."

"Ừm..." Mạnh Thiến Thiến cười khổ, "Hình thúc thúc, chúng ta có thể... nói chuyện riêng một chút không?"

Hình Thượng thư nhìn cô chằm chằm, nhíu mày: "Cháu muốn xin tha cho Thìn Long?"

Mạnh Thiến Thiến: Không hổ là Hình quan đệ nhất Đại Chu, một câu đã đoán ra!

Hình Thượng thư nghiêm mặt nói: "Thìn Long là trọng phạm triều đình truy nã, không phải Hình thúc không cho cháu mặt mũi, mà là thực sự bất lực."

Nếu là người khác, Mạnh Thiến Thiến đã dọa nạt hoặc dụ dỗ rồi, nhưng trước mặt là Hình thúc, cô không nỡ.

Cô cầu khẩn nhìn Lục Nguyên.

Nghĩ cách đi, phu quân.

Lục Nguyên lạnh nhạt nói: "Ghi một món nợ."

Mạnh Thiến Thiến nghiến răng: "Ghi! Ghi! Ghi!"

Hình Thượng thư nghe mà mù mịt, không hiểu cặp vợ chồng trẻ đang đánh đố gì.

Nhưng dù họ có ra tay gì đi nữa, ông cũng tuyệt đối không thể tha cho bất kỳ trọng phạm nào của triều đình.

Lục Nguyên lấy ra một vật từ tay áo, nghiêm túc nhìn Hình Thượng thư: "Mật chỉ của Thái Thượng Hoàng."

...

Trong lao ngục tối tăm.

Thìn Long nhìn thấy Tuân Tể tướng ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt dưỡng thần.

Dù là quan nhất phẩm, Hình Thượng thư cũng không cho ông ta bất kỳ đãi ngộ nào.

Tuy nhiên, dù ở trong ngục, Tuân Tể tướng vẫn bình tĩnh, ung dung.

Thìn Long dừng bước trước mặt ông ta, nhìn xuống.

Tuân Tể tướng không mở mắt: "Ngươi đến rồi."

Việc ông ta nhận ra mình mà không cần nhìn khiến Thìn Long không ngạc nhiên, nếu Tể tướng Tuân không có chút bản lĩnh thật sự, cũng không thể có địa vị ngày hôm nay.

Thìn Long nói: "Ngươi muốn g.i.ế.c ta diệt khẩu, nhưng thất bại."

Tuân Tể tướng đáp: "Cũng không hẳn là chuyện xấu."

"Vậy sao?" Thìn Long lạnh lùng nhìn ông ta, ném một cuốn sổ xuống đất.

Tuân Tể tướng từ từ mở mắt, liếc nhìn cuốn sổ, biểu cảm không chút thay đổi, ít nhất là trong mắt Thìn Long.

Nhưng Thìn Long hiểu rõ tầm quan trọng của cuốn sổ này với ông ta.

"Lục Nguyên đã tìm thấy không ít chứng cứ tội ác của tướng phủ trong mật đạo, những tội đó, ngươi có thể tìm một nghĩa tử nào đó đứng ra nhận, duy chỉ có việc Tây Vực thắng trận, kỳ thực chỉ là trò lừa đảo lớn do ngươi cấu kết với Thập đại chư hầu dựng lên, tội danh này, sợ rằng không dễ tìm người thay thế."

Biểu cảm của Tuân Tể tướng cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Thìn Long tiếp tục: "Ngươi bồi dưỡng Lục Nguyên, biến hắn thành gian thần khiến người người khiếp sợ, chính là để một ngày nào đó đẩy hắn ra nhận tội phản quốc này phải không? Ngươi biết Lục Nguyên dưới mắt ngươi đã bảo vệ Thái Thượng Hoàng, bảo vệ những quan lại và thế lực ngươi không thể lôi kéo, những điều này cũng chỉ là một bước trong kế hoạch của ngươi. Ngươi muốn Lục Nguyên đủ mạnh, như vậy mới gánh được tội phản quốc."

"Chỉ tiếc, con hổ ngươi nuôi dưỡng, lại quay đầu cắn ngươi một cái."

"Lục Nguyên không phải là đứa trẻ mồ côi bình thường, sau lưng hắn có cả Miêu Cương làm hậu thuẫn, đây cũng là điều ngươi không tính đến."

"Chứng cứ tội ác này, ta chưa cho Lục Nguyên xem, cũng chưa nhắc với ai, chỉ cần ngươi giao ra đứa trẻ nhà họ Thương, ta sẽ trả lại chứng cứ cho ngươi."

Tuân Tể tướng nhìn sâu vào mắt Thìn Long.

Thìn Long nghiêm túc nói: "Ngươi nên biết, ta không nói dối."

Tuân Tể tướng nhìn chằm chằm Thìn Long một lúc lâu: "Đứa trẻ đó..."

Thìn Long giật mình: "Đứa trẻ đó?"

Tuân Tể tướng nói: "Đúng vậy, năm đó Thương nhị phu nhân sinh ra, là một cặp song sinh long phượng."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 341: Tung tích của những đứa trẻ



"Cho em nghe với."

Mạnh Thiến Thiến chen lên trước Lục Nguyên, áp tai vào cánh cửa sắt lạnh lẽo và dày cộm.

Lục Nguyên nhìn người phụ nữ đang quẫy đạp trong lòng mình, hít một hơi sâu, dùng thân hình to lớn che chắn, không để Hình Thượng thư và Hồ sư gia thấy cảnh tượng mất mặt này.

Hồ sư gia thầm nghĩ: Ta cũng không dám nhìn đâu.

Đại đô đốc quay đầu lại, ánh mắt sắc hơn cả gươm đao!

Mạnh Thiến Thiến gắng hết sức dán tai vào tường: "Hình thúc thúc, sao cháu không nghe thấy gì vậy?"

Hình Thượng thư giải thích: "Bên trong không phải là lao ngục bình thường, chỉ riêng cửa đá đã có ba lớp, ngay cả cao thủ đỉnh cao cũng không thể nghe được động tĩnh trong ngục."

Mạnh Thiến Thiến tuyệt vọng bám vào cửa: "Bộ Hình lại có nơi kiên cố như vậy sao?"

Hồ sư gia lẩm bẩm: "Chủ yếu cũng không ngờ mọi người lại đến nghe trộm."

Hồ sư gia lại nhận được một ánh mắt sắc lẹm từ Đại đô đốc.

"Có thể mở một khe cửa không? Chỉ một chút thôi."

Mạnh Thiến Thiến dùng ngón tay ra hiệu.

Hình Thượng thư trầm ngâm một lúc, nói: "Cửa đã khóa từ bên trong, bên ngoài không mở được, lao ngục này được xây dựng chính là để phòng trường hợp như hiện tại."

Mạnh Thiến Thiến: "Ồ."

Thì ra bây giờ, kẻ trộm chính là mình.

Đúng lúc Mạnh Thiến Thiến đang suy nghĩ cách nào để lẻn vào nghe trộm, cửa ngục bỗng mở ra.

Thìn Long một mình bước ra.

Hình Thượng thư thở phào nhẹ nhõm.

Thìn Long nhìn bốn người đang lén lút... thực ra chỉ có Mạnh Thiến Thiến là lén lút, hỏi: "Có chuyện gì?"

Hồ sư gia há hốc mồm: Ngươi xông vào Bộ Hình, ngươi lại hỏi chúng ta... có chuyện gì?

Thìn Long suy nghĩ một chút, lại nói với Hình Thượng thư: "Việc ta tự ý xông vào Bộ Hình không liên quan đến Lục thiếu phu nhân."

Lục Nguyên méo miệng: Vậy là liên quan đến bản đốc rồi?

Thật giỏi kéo người khác xuống nước.

Hình Thượng thư nghiêm túc nói: "Thìn Long, Thái Thượng Hoàng có chỉ, tha tội cho ngươi, chỉ là tạm thời không thể công bố với thiên hạ, nên Bộ Hình sau này vẫn sẽ giả vờ truy nã ngươi. Ngoài ra, nếu ngươi cần vào Bộ Hình lần nữa, không cần dùng thủ đoạn như hôm nay, bản quan sẽ sắp xếp ổn thỏa cho ngươi."

Thìn Long nhìn Mạnh Thiến Thiến: "Em đi cầu tình với Thái Thượng Hoàng rồi?"

Mạnh Thiến Thiến vẫy tay, ánh mắt liếc sang Lục Nguyên bên cạnh.

Thìn Long hiểu ra: "Em bảo hắn đi cầu tình?"

Lục Nguyên bị anh vợ tước công lao không thương tiếc, lập tức mặt đen lại.

Hình Thượng thư hỏi: "Thìn Long, Tể tướng Tuân đã nói gì với ngươi? Có thêm chứng cứ mới không?"

Thìn Long trả lời dứt khoát: "Ta không thể nói với ngươi."

Hình Thượng thư nhíu mày.

Mạnh Thiến Thiến thì thầm với Hình Thượng thư: "Hình thúc thúc, Thái Thượng Hoàng đã hạ chỉ, Thìn Long không còn là tội phạm trốn trại nữa, chúng ta không thể dùng cực hình ép cung, chi bằng để hắn rời đi trước, cháu sẽ tìm cách moi thông tin từ hắn."

Hình Thượng thư bất đắc dĩ gật đầu: "Cũng chỉ có cách này."

Ba người rời khỏi Bộ Hình.

Trên xe ngựa, Mạnh Thiến Thiến hỏi Thìn Long: "Anh, Tể tướng Tuân đã đồng ý điều kiện của anh chưa?"

"Đồng ý rồi."

"Vậy, anh đã giao chứng cứ cho hắn chưa?"

Thìn Long định nói một tay giao tiền, một tay giao hàng, nhưng cảm thấy không ổn, dừng lại một chút rồi nói: "Đợi khi gặp được cặp song sinh, ta sẽ tự tay giao chứng cứ cho hắn. Hôm nay chỉ là cho hắn xem qua để xác minh thật giả."

Mạnh Thiến Thiến vô cùng kinh ngạc: "Khoan đã, song sinh? Ý anh là nhị thẩm... sinh hai đứa trẻ?"

Thìn Long nói: "Tể tướng Tuân nói vậy, ta nghĩ hắn không cần phải nói dối về chuyện này."

"Đúng vậy."

Không ai từng thấy đứa trẻ đó, nếu Tể tướng Tuân muốn lừa Thìn Long, một đứa trẻ là hợp lý nhất, song sinh long phượng vốn đã hiếm, huống chi tuổi tác còn phải khớp.

"Nhị thẩm đã lưu lại hai huyết mạch cho Thương gia, nhị thẩm thật sự quá vất vả."

Người phụ nữ mang thai mười tháng, vất vả và nguy hiểm, song thai lại càng nguy hiểm gấp bội.

Mạnh Thiến Thiến không thể tưởng tượng nhị thẩm đã trải qua bao nhiêu đau khổ, mới có thể sinh hai đứa trẻ trong hoàn cảnh nguy hiểm của Thiên Cơ Các.

Thìn Long nói: "Triều đình luôn muốn tiêu diệt Thiên Cơ Các, chỉ tiếc bọn chúng quá vô liêm sỉ, tìm người thế thân. Ta đoán, hai đứa trẻ đó hẳn đang ở Thiên Cơ Các."

Mạnh Thiến Thiến nói: "Thiên Cơ Các đã rời khỏi Tây Thành từ lâu, không biết dời đi đâu, như thể đã rút khỏi giang hồ."

Kiếp trước cô từng sai người điều tra tung tích của Thiên Cơ Các, nhưng đều thất bại.

Không biết Tể tướng Tuân đã cấu kết với Thiên Cơ Các như thế nào.

Hoặc có lẽ, khi Thương gia bị người Lâu Lan trả thù, Tể tướng Tuân đã cùng Thiên Cơ Các thông đồng với nhau.

Vậy thì hắn thật sự kiên nhẫn, đợi mấy năm sau mới đến Tây Thành.

Trước hắn, đã có mấy vị Khâm sai đại thần và Tiết độ sứ đến, nhưng đều kết thúc qua loa.

Bất đắc dĩ, hắn lấy thân văn quan, nhận chức Nguyên soái xuất chinh.

Bách tính vô cùng cảm kích, không ai liên hệ hắn với bi kịch của Thương gia.

Mạnh Thiến Thiến nắm chặt tay: "Tuân! Tể! Tướng!"

Thìn Long thấy sát khí thoáng qua trong mắt Mạnh Thiến Thiến, hối hận vì lại khiến cô không vui.

Lục Nguyên hỏi Thìn Long: "Rốt cuộc ngươi nắm được điểm yếu gì của hắn?"

Thìn Long nói: "Ta không thể nói với các ngươi."

Lục Nguyên nhướng mày: "Được, ta đổi câu hỏi, cuối cùng ngươi thật sự định trả lại chứng cứ cho hắn?"

Thìn Long thành thật trả lời: "Nếu hắn giao hai đứa trẻ cho ta nguyên vẹn, thì có."

Lục Nguyên gõ gõ tay áo Mạnh Thiến Thiến: "Em khuyên hắn đi."

Mạnh Thiến Thiến lẩm bẩm: "Anh ấy cứng đầu lắm, khuyên không nổi đâu."

Lục Nguyên lạnh nhạt nói: "Vậy ta sẽ dùng vũ lực cướp."

"Đừng—" Mạnh Thiến Thiến vội đứng giữa hai người, nói với Lục Nguyên, "Vừa động thủ xong, anh còn đang bị thương, quên rồi à? Hơn nữa, em cũng muốn cứu hai đứa trẻ đó."

Lục Nguyên nói: "Muốn biết người ở đâu có gì khó?"

Mạnh Thiến Thiến mắt sáng lên, nắm lấy tay anh: "Anh có cách?"

Lục Nguyên liếc nhìn bàn tay đang đặt lên lòng bàn tay mình, lạnh lùng nói: "Giữa ban ngày ban mặt, có người ngoài, em đứng đắn chút."

Nói xong liền nắm c.h.ặ.t t.a.y Mạnh Thiến Thiến.

Mạnh Thiến Thiến: "..."

Lục Nguyên hỏi Thìn Long: "Hắn có nói thời hạn với ngươi không?"

Thìn Long nói: "Trong vòng một tháng."

Lục Nguyên suy nghĩ: "Một tháng đi về, nơi đó không quá xa. Nhưng nếu Thiên Cơ Các gần kinh thành như vậy, không lý nào nhiều năm không có tin tức. Chỉ có một khả năng, hắn dùng thư tín bồ câu liên lạc với Thiên Cơ Các, bảo họ đưa người đến."

Thìn Long nói: "Ý ngươi là theo dõi Bộ Hình, chặn thư mật hắn gửi đi."

Lục Nguyên chế giễu: "Thư mật của hắn, sợ rằng ngươi không đọc nổi một chữ."

Thìn Long tức giận: "Lục Nguyên!"

Mạnh Thiến Thiến vội nói: "Anh đừng nóng, em nghĩ ý phu quân là Tể tướng Tuân sẽ dùng mật mã mà chúng ta không hiểu, chỉ có tâm phúc của hắn mới biết."

Lục Nguyên liếc Thìn Long một cái: Em gái ngươi thông minh hơn ngươi nhiều.

"Gọi con chim lớn kia đi."

"Chim lớn nào?"

"Con chim ưng của lão già đó."

"Nó không đi Miêu Cương rồi sao?"

"Cứ gọi nó đi."

Mạnh Thiến Thiến cong ngón tay, huýt sáo lên trời.

Xoẹt!

Một bóng hình nhanh nhẹn lao từ trên cao xuống, mang theo khí thế bá chủ bầu trời, đột ngột sà xuống—

Bị Lục Nguyên chặn cổ ngay cửa xe.

Chim ưng: "Quạc!"

Lục Nguyên đặt nó lên thành cửa xe: "Đứng đó, không được vào."

Chim ưng thu cánh, ấm ức nép vào khung cửa xe chật hẹp.

Mạnh Thiến Thiến vội mở túi, lấy một miếng thịt khô cho nó ăn: "Ngươi không đi Miêu Cương, hay ngươi đã từ Miêu Cương trở về rồi?"

Chim ưng lặng lẽ giơ chân ra, cà cà vào thành xe, làm rơi ống tre nhỏ mà Miêu Vương buộc vào chân nó.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back