Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 327: Đại Đô Đốc Âm Hiểm



"Trẫm nghe nói Đô đốc phủ và Tướng phủ xảy ra xung đột, đặc biệt đến xem thử, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"

Tông Chính Hy ngơ ngác hỏi.

Tuân Thất đỡ tướng quốc dậy: "Bệ hạ..."

"Bệ hạ!"

Miêu Vương kịp thời cắt ngang lời hắn, xoay người dùng thân hình to lớn che khuất Tuân Thất, "Tướng phủ bắt cháu ngoại của thần, thần tức giận đến đòi người, nào ngờ lại gặp kẻ giả mạo tướng quốc! Từ khi Miêu Cương quy thuận triều đình, thần một lòng trung thành, việc nào ra việc ấy, tướng phủ bắt cháu ngoại thần không thể tha thứ, nhưng có kẻ giả mạo quan viên, thần cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!"

Tông Chính Hy ngập ngừng: "À, nghe... cũng có lý."

"Toàn là xằng bậy!"

Tuân Thất đỡ tướng quốc đến trước mặt Tông Chính Hy, thi lễ, "Bệ hạ! Miêu Vương sáng sớm đã dẫn người đến tướng phủ gây rối, mượn danh nghĩa côn trùng để vu cáo, xin bệ hạ minh xét!"

Miêu Vương chống nạnh, thản nhiên nói: "Ngươi nói xem, ta vu cáo các ngươi thế nào?"

Tuân Thất lạnh lùng hừ: "Ngươi nói đã dùng côn trùng dẫn đường đến tướng phủ tìm người, vậy ta hỏi, tìm thấy chưa?"

Miêu Vương yếu ớt nép về phía con gái: "Tìm thấy chưa?"

Liễu Khuynh Vân thầm thì: "Làm sao con biết?"

Tuân Thất cười lạnh: "Hừ, hay là mời thị lang đại nhân nói rõ hơn?"

Hắn quay nhìn về phía cổng tướng phủ đã bị đạp đổ, "Thị lang đại nhân?"

Thị lang Bộ Hình bước ra, bước xuống bậc thềm, thi lễ với Tông Chính Hy: "Tâu bệ hạ, không tìm thấy Thìn Long."

"Cháu ngoại ta đâu?"

Miêu Vương hỏi.

"Ây..."

Thị lang Bộ Hình lắc đầu khó xử, "Biến mất rồi."

Tuân Thất mỉm cười: "Thị lang đại nhân, ngài nhìn nhầm chứ?"

Thị lang Bộ Hình cúi mắt: "Là hạ quan nhìn nhầm, người đó chỉ hơi giống đại đô đốc, xem kỹ lại thì không phải."

Uất Tử Xuyên nhìn hắn: "Ngươi nói dối."

Tuân Thất cười lạnh: "Uất Tử Xuyên, người là do ngươi cõng đi, phải chăng ngươi cũng nhận ra mình cõng nhầm người nên mới bỏ lại giữa đường? Bằng không, mấy tên phủ binh sao có thể ngăn được ngươi?"

"Tiểu Xuyên, lại đây."

Liễu Khuynh Vân gọi Uất Tử Xuyên.

"Ừ."

Uất Tử Xuyên ngoan ngoãn đi đến bên nàng.

Liễu Khuynh Vân khẽ nói với Miêu Vương: "Nhìn ra tình hình chưa?"

Miêu Vương liếc thị lang Bộ Hình, cười khẩy: "Bị mua chuộc rồi."

Liễu Khuynh Vân nhíu mày: "Trong thời gian ngắn như vậy mà mua chuộc được một vị thị lang, thật là giỏi!"

Miêu Vương thở dài: "Không thể yêu cầu ai cũng như Hình thượng thư được, nước quá trong thì không có cá!"

Trong tình thế cả triều đình gần như bị thao túng, có được một vị quan hình pháp giữ vững lương tâm đã là khó.

Thằng nhóc kia phải chịu bao áp lực, tốn bao tâm tư mới giữ được vài vị quan thanh liêm dưới sự thao túng của Tuân tướng quốc?

Liễu Khuynh Vân thong thả hỏi: "Tướng quốc, võ công của ngài thì giải thích sao? Ngài đã lừa dối bệ hạ bấy lâu?"

Tuân tướng quốc hướng về Tông Chính Hy: "Thần không dám lừa bệ hạ, thần từng theo tiên đế vi hành, gặp nhiều nguy hiểm, sau khi về kinh đã âm thầm học chút võ nghệ phòng thân, không đáng kể."

Liễu Khuynh Vân buồn cười: "Ngài vừa đánh ngang cơ với cha ta, mà bảo là võ nghệ phòng thân?"

Tông Chính Hy gật đầu: "Đúng vậy Tuân ái khanh, Miêu Vương rất lợi hại."

Trong cuộc săn mùa thu, hắn đã chứng kiến bản lĩnh của Miêu Vương - con hổ dữ mà ba quân không bắt được, bị Miêu Vương bắt làm ngựa cưỡi về vườn thượng uyển.

Tuân Thất cười nói: "Vậy phải hỏi Miêu Vương, tại sao võ công của hắn chỉ vừa đủ đánh ngang với võ phòng thân của chúng ta?"

Câu "chúng ta" này vô hình đã biến mâu thuẫn cá nhân giữa Miêu Vương và Tuân tướng quốc thành xung đột giữa Trung Nguyên và Miêu Cương.

Phải biết, những người có mặt ở đây đều là dân Trung Nguyên.

Tuân tướng quốc nghiêm mặt: "Tuân Thất, không được bất kính với Miêu Vương. Là Miêu Vương nhường, chưa dùng hết bản lĩnh."

Tuân Thất giả vờ bất mãn, miễn cưỡng chắp tay với Miêu Vương: "Là tiểu bối không phải, cảm tạ Miêu Vương đã tha cho nghĩa phụ."

Nhìn những vết thương trên người tướng quốc, khó mà nói là "tha".

Nhưng qua lời họ, lại khiến Miêu Vương trở thành kẻ lợi dụng võ công để hãm hại người khác.

Liễu Khuynh Vân thầm hừ: "Đúng là lão hồ ly ngàn năm."

Miêu Vương thản nhiên: "Ta đánh ngươi, là có lý do! Ai bảo các ngươi bắt cháu ngoại ta? Ai bảo ngươi không nói rõ?"

Tuân tướng quốc không hề tức giận, ôn tồn nói: "Miêu Vương, phủ đệ đã bị Bộ Hình lục soát, không tìm thấy Thìn Long và Lục Nguyên, chắc chắn có hiểu lầm gì đó."

Miêu Vương vung tay, chống nạnh: "Ta không tin các ngươi! Ngươi dám để ta tự tay lục soát không?"

Tuân Thất nói: "Miêu Vương, ngài đang nghi ngờ năng lực của Bộ Hình sao?"

Vài câu đã đẩy Miêu Vương và Bộ Hình vào thế đối đầu.

Liễu Khuynh Vân trừng mắt: "Ngươi không gây chuyện thì không nói được chuyện phải không?"

Tuân Thất nghiêm mặt: "Ta chỉ nói đúng sự thật."

Liễu Khuynh Vân: "Xạo!"

Tuân tướng quốc hỏi Miêu Vương: "Nếu không tìm thấy thì sao?"

Miêu Vương nói: "Không tìm thấy, ta quỳ trước mặt ngươi nhận lỗi!"

Tuân tướng quốc lạnh lùng: "Miêu Vương, ngươi đến tướng phủ gây rối, hủy hoại thanh danh ta, suýt lấy mạng ta, giờ còn đòi lục soát phủ đệ trước mặt bệ hạ, chỉ một câu nhận lỗi là xong?"

Miêu Vương: "Ngươi muốn thế nào?"

Tuân tướng quốc: "Nếu không tìm thấy Lục Nguyên, ngươi lập tức rời kinh thành, vĩnh viễn không được rời khỏi Miêu Cương!"

Ánh mắt Liễu Khuynh Vân chớp nhanh.

Tuân lão tặc tự tin như vậy, lẽ nào con trai ta thật sự không còn trong tướng phủ?

Miêu Vương bước lên, khí thế ngút trời: "Được! Ta đồng ý!"

Hắn quay sang Tông Chính Hy, "Bệ hạ, xin ngài làm chứng!"

Tuân Thất châm chọc: "Miêu Vương, ngươi lại định thất hứa chứ? Dù sao ngươi cũng không phải lần đầu."

Miêu Vương cười, lấy ra ngọc tỷ Miêu Cương: "Lấy tỷ tín này làm chứng, nếu ta thất hứa, xin bệ hạ thu hồi vương vị của ta!"

Liễu Khuynh Vân tròn mắt: "Cha!"

"Tuân ái khanh..."

Tông Chính Hy hy vọng Tuân tướng quốc đừng làm thật.

Nhưng Tuân tướng quốc chắp tay, nghiêm trang thi lễ: "Xin bệ hạ tạm giữ ngọc tỷ Miêu Cương!"

"Tuân ái khanh."

Vị tướng quốc này đột nhiên khiến Tông Chính Hy cảm thấy xa lạ.

Tiểu Đức tử hai tay nhận ngọc tỷ, dâng lên Tông Chính Hy.

Miêu Vương ngửa mặt than:

Tiên Nhi, vì thằng nhóc đó, ta đã đặt cược cả vương vị.

Nếu ta trắng tay, sau này thằng nhóc phải nhờ cậy ngươi rồi.

Phòng bí mật, tối đen như mực.

Thìn Long tỉnh dậy sau cơn hôn mê.

Hắn chớp mắt, cảm giác kiệt sức tràn ngập toàn thân.

Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng động nhỏ, lập tức với tay lấy kiếm sau lưng, nhưng phát hiện sau lưng trống rỗng.

"Đừng nghĩ nữa, kiếm của ngươi đã bị thu rồi."

Là giọng Lục Nguyên.

Thìn Long nghi ngờ: "Sao ngươi cũng ở đây?"

Lục Nguyên thổi bùng que diêm, dưới ánh lửa chỉ ra phía sau: "Ta vốn ở phòng khác, thấy ngươi mãi không tỉnh nên tìm đến."

Thìn Long không hiểu: "Phòng khác?"

Lục Nguyên mỉm cười: "Ta cũng mới phát hiện, hóa ra nghĩa phụ ta không chỉ có một phòng bí mật."

Thìn Long trầm tư: "Vậy đây đúng là phòng bí mật của tướng phủ, nhưng ta càng không hiểu, sao ngươi cũng bị nhốt vào đây?"

Lục Nguyên lười biếng nói: "Tuân Thất ngu ngốc làm hỏng chuyện, suýt nữa ta đã bị Bộ Hình bắt đi, người đưa ngươi vào đây liền nhốt luôn ta."

Thìn Long nhíu mày: "Tất cả đều là kế hoạch của ngươi?"

Lục Nguyên không phủ nhận, cười tiến lại gần: "Xem sách binh pháp cả đêm mà vô dụng cảm giác thế nào? Chi bằng bái ta làm sư, ta dạy ngươi binh pháp, đảm bảo hữu dụng hơn sách, ngoài ta, thiên hạ không ai trị được ngươi."

Thìn Long trở tay khóa cổ, tay kia điểm vào đan điền hắn: "Giết ngươi, không cần binh pháp."

"Quả nhiên là cao thủ số một Thập Nhị Vệ."

Lục Nguyên cười, "Ngươi g.i.ế.c ta, cả hai đều không thoát được. Ta thì không sao, dù sao cũng là con trai tướng quốc, nhưng kết cục của ngươi khó nói lắm. Ngươi không thấy phòng này có gì khác lạ sao?"

Thìn Long tập trung, đột nhiên nghe thấy tiếng nước: "Ngục nước!"

Lục Nguyên cười: "Đúng vậy, đây là ngục nước, khi tiếng nước trên kia ngừng, cũng là lúc ngục đầy nước. Thìn Long, ngươi đã trở thành mối nguy với tướng quốc, hắn muốn diệt khẩu, dù không muốn g.i.ế.c ta nhưng cũng không định thả ta."

Thìn Long lạnh giọng: "Ý ngươi là—"

Lục Nguyên bày tay: "Hai chúng ta bị giam cầm rồi."

Thìn Long không quá ngạc nhiên, sự tàn nhẫn của tướng quốc hắn đã biết.

Hắn suy nghĩ, hỏi: "Phòng của ngươi đâu? Ngươi nói tướng quốc không muốn g.i.ế.c ngươi? Vậy hãy trốn sang phòng ngươi trước."

Lục Nguyên thở dài: "Tiếc là sau khi đến tìm ngươi, ta mới phát hiện phòng này chỉ có thể mở từ bên ngoài."

Thìn Long đứng dậy.

Lục Nguyên nói: "Đừng phí sức, ta đã kiểm tra ba lần rồi, không có cơ quan."

"Vậy dùng võ lực."

Thìn Long nói.

Lục Nguyên lắc đầu: "Thôi đi, phòng này dùng đá bàn long, ngươi có dùng hết sức cũng không lay động nổi, cũng đừng mong có động tĩnh gì trên trần, không thể đâu."

Thìn Long nhíu mày: "Ý ngươi là, chúng ta sẽ c.h.ế.t ở đây?"

Lục Nguyên liếc nhìn đôi hài rồng trên chân Thìn Long: "Ừ, sắp c.h.ế.t rồi, có di ngôn gì thì nói nhanh đi?"

Thiến Thiến, chồng em lại bắt đầu lừa đại ca của em rồi!
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 328: Tiểu Lang Tôn Lập Công



"Thuở nhỏ, ta bị đưa đến nhà họ Thương làm con tin. Lúc ấy, ta chẳng hiểu ý nghĩa của chữ 'con tin', chỉ nghĩ rằng cha mẹ ruột đã bỏ rơi ta. Nhưng trong lòng, ta vẫn khao khát được gặp lại cha mẹ mình."

Người sắp c.h.ế.t thường nói lời chân thật.

Nếu không phải vì cái c.h.ế.t cận kề, có những lời mà Thìn Long đã giấu kín trong lòng cả đời, hắn cũng chẳng bao giờ thốt ra.

"Triều đình lúc bấy giờ chia cắt quyền lực, nhà họ Thương là một chư hầu, có quyền quyết định số phận của con tin. Có người đề nghị đưa ta đến kinh thành, ta không muốn đi, không muốn xa rời cha mẹ, nhưng ta chẳng biết làm sao. Nhân dịp lễ đầy năm của tiểu thư nhà họ Thương, ta nảy ra kế: bôi mật lên tay rồi lén cho cô bé nếm thử. Cô bé rất thông minh, chỉ một lần là nhớ ngay. Đến lúc bắt đồ, cô bé chẳng chọn gì cả, bò thẳng đến ta rồi ôm chặt lấy tay. Nhờ vậy, ta được ở lại nhà họ Thương."

"Ồ, tiếp đi."

Lục Nguyên thờ ờ đáp.

Thìn Long cũng chẳng rõ mình đang kể cho hắn nghe hay chỉ đang tự độc thoại:

"Ta giả vờ rất quý cô bé, nhưng thực ra luôn tìm cách bắt nạt. Ta đánh đổ bát cơm của cô bé rồi bảo người hầu là tự cô bé làm, ta cướp kẹo của cô bé, giấu đi chiếc trống nhỏ của cô ấy."

"Nhưng cô bé dường như chẳng biết giận là gì. Ta đánh đổ bát, cô bé lại mang bát khác đến cho ta đánh. Ta cướp kẹo, cô bé mang cả đống kẹo đến cho ta. Ta giấu trống, cô bé tặng ta tất cả những chiếc trống nhỏ của mình."

Lục Nguyên khịt mũi: "Đúng là con nhóc ngốc!"

Thìn Long nhớ lại: "Về sau, phụ vương ta không giữ lời hứa, phát binh tạo phản. Bộ hạ nhà họ Thương muốn g.i.ế.c ta, nhưng cô bé khóc lóc không cho ai mang ta đi. Chính cô bé đã chọn ta làm huynh trưởng của mình."

"Cô bé là ai vậy?"

Lục Nguyên nhướng mày hỏi.

Thìn Long liếc hắn một cái.

Lục Nguyên khoanh tay sau gáy: "Dù sao cũng sắp c.h.ế.t rồi, ta chẳng tiết lộ được đâu."

Thìn Long do dự một lúc, rồi nói: "Là con gái của Thương tướng quân, Thương Cửu."

Lục Nguyên: "Ồ."

Thìn Long: "Cũng là truyền nhân của Thiên Cơ Các."

Lục Nguyên: "Hả?"

Đô Đốc Phủ.

Mạnh Thiến Thiến bế tiểu lang tôn đang kêu eng éc lên một chiếc xe ngựa bình thường.

Đàn Nhi nhanh nhẹn theo sau.

Khi xe sắp khởi hành, Bạch Ngọc Vi cũng leo lên.

"Ngươi làm gì vậy?"

Đàn Nhi hỏi.

Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ở cạnh Đàn Nhi lâu, Bạch Ngọc Vi cũng nhiễm vài thói quen của cô bé.

Như cách khoanh tay chẳng hạn.

Bạch Ngọc Vi đáp: "Các ngươi đi làm gì, ta đi làm nấy."

Đàn Nhi lắc ngón trỏ: "Tướng phủ không phải nơi ngươi nên đến đâu! Nguy hiểm lắm!"

Bạch Ngọc Vi hừ một tiếng: "Như thể mấy lần trước ta không giúp gì vậy? Nếu không phải ta, nàng ấy có thắng được Tuân Thất không? Có bắt được Tuân Dực không? Hơn nữa, ta từng ở tướng phủ, các ngươi có không? Các ngươi có hiểu tướng phủ bằng ta không?"

Đàn Nhi nhìn Mạnh Thiến Thiến: "Chị."

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Nếu tiểu muội muốn giúp, vậy càng tốt."

Bạch Ngọc Vi nhướng mày đắc ý với Đàn Nhi: "Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa?"

Đàn Nhi nắm chặt tay, dang hai cánh tay ra sau, hét lớn: "Nghe thấy rồi, ta có điếc đâu!"

Bạch Ngọc Vi bịt tai: "Ngươi ồn quá!"

Đàn Nhi xích lại gần: "Ta muốn ồn! Muốn ồn!"

Bạch Ngọc Vi bực mình, ngồi sang phía bên kia của Mạnh Thiến Thiến: "Chị dâu, chị quản lý nó đi!"

Chỉ vì hai chữ "chị dâu", Mạnh Thiến Thiến liền ra tay: "Đàn Nhi."

Đàn Nhi ngước nhìn trời: "Biết rồi."

Theo địa điểm Lục Nguyên đưa, xe ngựa dừng lại ở một tửu trang cách tướng phủ hai dặm về phía đông.

Ba người thay trang phục tỳ nữ của tướng phủ, bế tiểu lang tôn đến phía tây.

Đây là nơi phòng bị yếu nhất của tướng phủ, thêm vào đó, Miêu Vương đang gây rối trong phủ để thu hút sự chú ý, ba người dễ dàng lẻn vào.

Tiểu lang tôn vừa đặt chân xuống đất đã đánh hơi tìm đến sân viện của Lạc Tam.

Nó quá nhỏ, lại trông hơi xấu xí, thoạt nhìn cứ tưởng là chó hoang.

"Người nhà tướng phủ càng ngày càng vô trách nhiệm, chó hoang cũng không biết bắt."

Lân Nhi ném cho nó một khúc xương.

Nhưng tiểu lang tôn chỉ ngửi rồi bỏ đi.

Lân Nhi chợt thấy đồ ăn trong bát mất ngon: "Chó còn chẳng thèm ăn, thứ gì thế này?"

Tiểu lang tôn ra khỏi sân viện, tiếp tục đánh hơi tìm kiếm.

"Có được không nhỉ?"

Sau gốc cây lớn, Bạch Ngọc Vi lẩm bẩm.

Đàn Nhi nói: "Lần trước nó theo xa như vậy, còn đang mưa nữa!"

Bạch Ngọc Vi tỏ vẻ nghi ngờ: "Biết thế, nên nhờ ông nội để lại con chim ưng. Chim ưng chắc chắn không bị lạc."

Chim ưng có ưu điểm của chim ưng, nhưng với những nơi như mật thất thì không phải sở trường của nó.

Mạnh Thiến Thiến dõi theo tiểu lang tôn: "Nó đi rồi, theo sau!"

Ba người lén lút theo sau tiểu lang tôn.

Không có gì bất ngờ, thì bất ngờ đã đến.

"Cháu ngoại — cháu ở đâu vậy —"

"Miêu Vương, ngài đã tìm mấy lượt rồi. Chúng tôi đông người theo sau, Hàn đại tướng quân cùng Thị lang đại nhân cũng ở đây, không lẽ tất cả đều là tai mắt của tướng phủ sao!"

Đó là Miêu Vương và Tuân Thất.

"Ai nói mấy lượt? Mới chỉ một hai lượt thôi! Tướng phủ lớn như vậy, ta tìm kỹ một chút có sao? Có phải cháu của ngươi bị mất đâu — đằng kia có bóng người!"

Miêu Vương nhanh chóng nhảy ra phía sau núi giả.

Tám mắt chạm nhau.

Bốn người: "..."

"Tìm thấy chưa?"

Hàn đại tướng quân bước tới.

"À — là một con..."

Miêu Vương nhấc tiểu lang tôn lên, che núi giả, nói với Hàn đại tướng quân, "là một con chó."

"Chó?"

Hàn đại tướng quân nghi ngờ nhìn con vật lông xù xấu xí.

Miêu Vương nghiêm túc: "Đúng là chó."

Tiểu lang tôn nhe nanh, giả giọng chó: "Gâu!"

"..."

Quả không hổ là con vật được nuôi bởi chó của Sầm quản sự mấy ngày.

"Đằng kia không có ai, tiếp tục tìm đi!"

Miêu Vương thả tiểu lang tôn, khéo léo dùng chân đẩy nó về phía núi giả.

Mạnh Thiến Thiến ôm chặt lấy.

Tiểu lang tôn khó chịu: "Meo—"

Mạnh Thiến Thiến vội bịt miệng nó.

Mọi người dừng lại, nhìn về phía núi giả với ánh mắt kỳ lạ.

Miêu Vương chống nạnh, há miệng kêu: "Meo—"

Mọi người đã quen với việc Miêu Vương là kẻ điên, lắc đầu, bất lực nhưng không nghi ngờ.

Ba người thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Ngọc Vi chạm vào trán nó: "Mày là sói mà, học tiếng mèo tiếng chó làm gì?"

Đàn Nhi nói: "Nếu nó kêu sói, còn đáng sợ hơn chứ?"

Bạch Ngọc Vi ngậm miệng.

Tiểu lang tôn không đi nữa, chỉ quanh quẩn bên núi giả.

"Chẳng lẽ ở đây?"

Mạnh Thiến Thiến lẩm bẩm.

"Nó đi rồi!"

Đàn Nhi kêu lên.

Tiểu lang tôn phóng đi như tên bắn.

Đàn Nhi hừ một tiếng: "Giờ mới nhớ mình là sói à?"

May mà cả ba đều có khinh công, nếu không đã bị lạc mất.

Nhưng điều bất ngờ là tiểu lang tôn dẫn họ vào tiểu từ đường thờ cúng tổ tiên của tướng phủ.

Bạch Ngọc Vi xoa xoa cánh tay: "Âm u quá, đáng sợ."

Tiểu lang tôn đi vòng quanh, dẫn họ đến phía sau từ đường, nơi có một kho chứa với một cỗ quan tài bên trong.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 329: Chân Tướng Nhà Họ Thương



Đàn Nhi ngạc nhiên hỏi: "Ai c.h.ế.t rồi?"

Mạnh Thiến Thiến nhẹ nhàng vỗ vào quan tài, nói: "Là quan tài trống. Có người khi còn sống đã lo liệu hậu sự cho mình. Loại quan tài làm từ gỗ trầm hương này rất hiếm, chắc là Tể tướng Tuân chuẩn bị cho ngày trăm tuổi của mình."

Đàn Nhi khoanh tay: "Trăm tuổi? Hắn mơ đi!"

Mạnh Thiến Thiến đẩy nắp quan tài sang một bên.

Tiểu lang tôn lập tức nhảy vào trong.

Mạnh Thiến Thiến nằm xuống quan tài.

Bạch Ngọc Vi biến sắc: "Này — người sống nằm quan tài làm gì? Cậu không sợ xui xẻo sao—"

"Ta cũng muốn!"

Đàn Nhi cười khúc khích, bò vào quan tài nằm cạnh Mạnh Thiến Thiến.

Tiểu lang tôn điên cuồng cào vào quan tài.

"Biết rồi biết rồi." Bạch Ngọc Vi bế tiểu lang tôn lên, cũng đặt vào trong.

Đàn Nhi ôm chặt lấy nó.

Mạnh Thiến Thiến nói với Bạch Ngọc Vi: "Tiểu muội, ta và Đàn Nhi xuống trước, nếu không nguy hiểm thì muội hãy theo sau."

"Không được! Đi thì đi cùng nhau!"

Bạch Ngọc Vi nhất quyết gia nhập.

Đàn Nhi bị ép đến mức lè lưỡi: "Chật quá đi!"

Mạnh Thiến Thiến dùng tay đỡ nắp quan tài.

Khi nắp đóng lại, đáy quan tài bỗng mở ra, ba người và một con sói rơi xuống.

"Bám lấy ta!"

Bạch Ngọc Vi vung roi quấn vào giá đèn trên tường.

Nhưng không ai đưa tay ra.

Bạch Ngọc Vi sốt ruột: "Hai người, bám lấy ta đi!"

Đàn Nhi ngẩng đầu, v**t v* tiểu lang tôn trong lòng nói: "Muội xuống đi."

Bạch Ngọc Vi cúi nhìn, chỉ thấy khoảng cách từ cô đến mặt đất chưa đầy một thước.

Cô ho khan một tiếng, thu roi nhảy xuống.

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười.

Bạch Ngọc Vi nhíu mày: "Đừng cười ta!"

Đàn Nhi lè lưỡi: "Cứ cười, lêu lêu!"

Tiểu lang tôn không chờ được nữa, nhảy khỏi lòng Đàn Nhi, phóng về phía trước.

Mạnh Thiến Thiến lấy ra một que diêm, thổi sáng rồi soi đường trong hành lang dài.

Bạch Ngọc Vi kinh ngạc: "Hành lang dài như vậy, tướng phủ đào mật thất lớn đến mức nào."

Mạnh Thiến Thiến giơ que diêm lên: "Có lẽ không chỉ một mật thất đâu."

Mật thất càng lớn, thu hoạch của họ càng nhiều.

Bạch Ngọc Vi bỗng cảm thán: "Triều đình trung nguyên của các ngươi phức tạp thật, ở Miêu Cương chúng ta không có nhiều chuyện như vậy."

Đàn Nhi tò mò hỏi: "Miêu Cương như thế nào vậy?"

Bạch Ngọc Vi vừa đi vừa tự hào giải thích: "Miêu Cương chúng ta không có thừa tướng, không có thượng thư, chỉ có trưởng lão các bộ lạc. Dân Miêu Cương tôn kính Miêu Vương, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai có quyền lực vượt trên Miêu Vương. Ông nội ta ở Miêu Cương một tiếng gọi, trăm tiếng dạ, nếu có ai dám lừa gạt sau lưng ông, không cần ông ra tay, tám vị trưởng lão bộ lạc sẽ xé xác kẻ đó! Miêu Cương nhất tâm, không phải nói suông!"

Đàn Nhi giang tay: "Có cũng không biết đâu!"

Bạch Ngọc Vi cãi lại: "Miêu Cương chúng ta không có kẻ phản bội! Không như trung nguyên các ngươi, nói hay lắm giang sơn là của hoàng đế, nhưng triều đình sắp thành thiên hạ của thừa tướng rồi."

Đàn Nhi nói: "Vì vậy mới phải trừ khử hắn!"

Bạch Ngọc Vi hỏi điều thắc mắc bấy lâu: "Không thể trực tiếp hạ chỉ xử tử hắn sao? Các ngươi không có câu 'quân xử thần tử, thần bất tử bất trung' à?"

Đàn Nhi nhìn Mạnh Thiến Thiến: "Có không, chị?"

Mạnh Thiến Thiến gật đầu: "Đúng là có câu đó."

Bạch Ngọc Vi lập tức ưỡn ngực: "Thấy chưa! Vì vậy ta mới nói, các ngươi tự chuốc lấy phiền phức."

Mạnh Thiến Thiến nhẹ giọng: "Nếu thiên tử có thể vô cớ xử tử một đại công thần, thì cũng không cần tam tỉnh lục bộ nữa. Thế lực của tể tướng thâm nhập quá sâu, trong dân gian cũng có uy tín, nếu vô cớ g.i.ế.c chết, tất sinh nội loạn, cũng có thể khiến hắn phản lại, như vậy thương vong sẽ lớn. Đại Chu nhiều năm chiến tranh, không chịu nổi tổn thất như vậy."

Đàn Nhi nói từng chữ: "Đây gọi là an bang định quốc!"

Bạch Ngọc Vi lẩm bẩm: "Chỉ có cậu hiểu."

Đàn Nhi chống nạnh: "Dù sao cũng hiểu hơn muội!"

"Đến rồi."

Mạnh Thiến Thiến nhìn bức tường cuối hành lang nói.

Tiểu lang tôn đứng bằng hai chân sau, dùng chân trước cào liên tục vào tường.

Bạch Ngọc Vi sờ vào tường: "Đây là một bức tường, chẳng lẽ mật thất ở phía sau?"

"Ngươi nói truyền nhân Thiên Cơ Các, có ý gì?"

Trong căn phòng tối, biểu cảm của Lục Nguyên trở nên nghiêm túc.

Thìn Long nói: "Dưỡng mẫu của ta là đại tỷ của Thiên Cơ Các, một trong những đồ đệ thân truyền của lão các chủ, lớn lên cùng sư đệ, được xem là kim đồng ngọc nữ của Thiên Cơ Các. Sư đệ cũng có ý muốn cưới nàng, chỉ tiếc trong một lần tu luyện, dưỡng mẫu gặp dưỡng phụ, hai người nhanh chóng thề nguyền."

"Quy tắc của Thiên Cơ Các ta không rõ lắm, ta chỉ nghe từ mấy vị chú thím. Dưỡng mẫu vì muốn lấy dưỡng phụ, đã từ bỏ vị trí các chủ."

Lục Nguyên trong lòng thoáng có suy đoán: "Các chủ là—"

Thìn Long nói: "Sư đệ của dưỡng mẫu, cũng là các chủ Thiên Cơ Các sau này."

Lục Nguyên: "Thiên Cơ Các vì chuyện này mà hận nhà họ Thương, cấu kết với người Lâu Lan trả thù?"

Thìn Long lạnh giọng: "Buồn cười lắm phải không?"

Lục Nguyên thở dài: "Đây không phải buồn cười, mà là ác, ác độc tột cùng."

Ngay cả trẻ con cũng không buông tha, đó là thứ ác độc thấm vào xương tủy.

"Tiếng nước ngừng rồi."

Thìn Long đột nhiên đứng dậy, cảnh giác nhìn lên trần nhà, "Có phải sắp bơm nước vào không?"

Vừa dứt lời, trên trần nhà đột nhiên nứt một khe hở, một giọt nước rơi xuống.

Thìn Long đưa tay ra đón.

Lục Nguyên kéo hắn lại: "Cẩn thận!"

Giọt nước rơi xuống đất, dưới ánh nến phát ra ánh bạc.

Lục Nguyên nói: "Là chu sa, có độc! Nín thở!"

Thìn Long nín thở, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy khe hở ngày càng lớn, chu sa càng lúc càng nhiều, ban đầu chỉ từng giọt, lát sau đã thành dòng.

Sắc mặt Lục Nguyên trở nên khó coi.

Nhanh quá.

Hắn bị thương, nội lực không chống đỡ được lâu.

Mạnh Tiểu Cửu, nếu ngươi không đến, thật sự phải làm tiểu quả phụ lần nữa rồi.

Ầm —

Cửa đá mở ra.

"Ca ca!"

Mạnh Thiến Thiến lập tức kéo Thìn Long ra.

Lục Nguyên bị vợ bỏ quên: "..."

Khi kéo Thìn Long, Mạnh Thiến Thiến đã thấy trong phòng còn một người nữa, nhưng khi nhận ra thì đã gọi "ca ca" rồi.

Toi rồi, lần này vỡ chuyện lớn.

Lục Nguyên mặt đen như mực bước ra khỏi mật thất.

Mạnh Thiến Thiến vội nhấn công tắc, đóng cửa đá lại, rồi cười ngọt nhìn hắn: "Phu quân, sao chàng cũng ở đây? Trong kế hoạch, không phải chỉ có ca ca thôi sao?"

"Kế hoạch?"

Thìn Long nhíu mày.

Ngay sau đó, mu bàn chân hắn nóng lên.

Tiểu lang tôn cuối cùng cũng tè.

Xong xuôi, ngẩng đầu lên, biểu cảm y hệt Bảo Thư.

Trong khoảnh khắc này, Thìn Long còn không hiểu sao?

"Lục — Nguyên —"

Thìn Long gầm lên, rút đao, truy đuổi Lục Nguyên khắp mật đạo.

Mạnh Thiến Thiến vừa bất lực vừa buồn cười lắc đầu.

Kiếp trước ca ca và Sở Nam cũng như vậy sao?

Hay là Sở Nam không khiêu khích như Lục Nguyên?
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 330: Bắt Gian Tại Trận



Tướng Phủ.

Tông Chính Hy, Tể tướng Tuân cùng Hình Thượng thư vừa nhận tin đã vội vã tới, đều ngồi trang nghiêm trong hoa đình.

Hình Thượng thư nghe thuộc hạ báo rằng việc khám xét tướng phủ gặp chút trục trặc. Lúc ấy, Lận Tế tửu và Vương Ngự sử tình cờ ở bên cạnh, Vương Ngự sử liền xin đi cùng. Còn Lận Tế tửu thì bị Vương Ngự sử kéo theo cho đủ số.

Trên đường đi, ba người lại gặp Dương Các lão...

Thế nên, lúc này trong hoa đình đông hơn dự tính.

Miêu Vương lục lọi khắp nơi mấy lượt.

Hàn đại tướng quân là võ tướng, thuộc hạ của ông cũng dày dạn chiến trường, nhưng Thị lang Bộ Hình cùng mấy quan sai mới vào nghề thì thảm hơn, mệt đến mắt trợn ngược, thở như trâu.

Hàn đại tướng quân nói với Miêu Vương: "Miêu Vương, đủ rồi, tìm thêm cũng vô ích, ngài nghịch ngợm cũng nên có giới hạn."

"Ai nghịch ngợm?"

Miêu Vương chống nạnh quát.

Hàn đại tướng quân nghiêm mặt: "Ngài không cần làm bộ với bản tướng, bản tướng không ăn chiêu này."

Miêu Vương: "Mặc kệ ngươi ăn hay không?"

Hàn đại tướng quân ra đòn cuối: "Miêu Vương, nếu ngài cứ tiếp tục, đúng là không ai ngăn được, nhưng ngài làm tổn thất uy tín của thiên tử. Bên ngoài bao nhiêu bách tính đang chờ, ngài muốn thiên tử cũng bị họ chê cười sao?"

Nghĩ đến tiểu thiên tử từng cùng mình ở tù, Miêu Vương hơi áy náy.

Hơn nữa, họ Hàn nói không sai.

Mình phá rối cũng nên có chừng mực, quá đà sẽ khiến người ta thấy mình vô lý, đẩy dân chúng về phía Tể tướng Tuân.

"Biết rồi biết rồi."

Miêu Vương vung tay áo, khoanh tay sau lưng bước vào hoa đình.

Mọi người thấy ông tay không trở về, sắc mặt khác nhau.

Tông Chính Hy vẫn ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

Tể tướng Tuân bình thản như không, tỏ ra thanh cao tự tại, cũng không giận sự ngỗ ngược của Miêu Vương, quả là "tể tướng trong bụng có thể chèo thuyền".

Hình Thượng thư vừa nghe xong báo cáo từ Bộ Hình, khi Thị lang bước vào, ông liếc nhìn đối phương một cái đầy ý vị.

Thị lang cúi đầu, không dám đối mặt.

Vương Ngự sử chỉ bàn sự việc, trước khi rõ ngọn ngành sẽ không thiên vị hay suy đoán bên nào.

So ra, Lận Tế tửu lại lộ chút lo lắng.

Dương Các lão thì hả hê, bao lần vấp ngã vì hai ông cháu này, lần này coi như bắt được sai lầm của họ.

Đắc tội với tể tướng?

Chết không biết đường!

"Miêu Vương, lần này ngài còn gì để nói?"

Tuân Thất lên tiếng.

Hắn đứng bên cạnh Tể tướng Tuân, ánh mắt đầy vẻ đắc thắng.

Dương Các lão phụ họa: "Đã không tìm thấy, vậy xin bệ hạ hạ chỉ, thu hồi tước vị của Miêu Vương!"

Tuân Thất chắp tay hướng Tông Chính Hy: "Xin bệ hạ hạ chỉ!"

Tông Chính Hy rất khó xử.

Một bên là tể tướng, một bên là Miêu Vương, một là trung thần Đại Chu, một là bạn tù của mình...

Dương Các lão nói: "Bệ hạ, trời đã tối, hàng trăm thị vệ quan sai cùng Miêu Vương lục soát cả ngày, Hàn đại tướng quân và Nhạc Thị lang cũng có mặt, đừng nói người, đến chuột cũng bới ra rồi. Bên ngoài bao nhiêu bách tính đang chờ, xin bệ hạ cho họ một lời giải thích! Không thể hủy hoại uy tín của hoàng thất và triều đình!"

Tông Chính Hy nắm chặt tay: "Cái này..."

Hình Thượng thư trong lòng trầm xuống.

Với lời khai của Hợi Trư, ông biết Tể tướng Tuân không vô tội, nhưng giờ Miêu Vương bị dồn vào chân tường—

"Bệ hạ."

Lận Tế tửu im lặng bấy lâu lên tiếng.

Tông Chính Hy vội nói: "Khanh cứ nói."

Lận Tế tửu đứng dậy, chắp tay: "Miêu Vương đại náo tướng phủ, thật sự vi phạm pháp lý, nên do Ngự sử đương triều công khai khiển trách, sau đó thu hồi tước vị."

Tông Chính Hy nhíu mày: "Công khai khiển trách... cái này có phải..."

Quá không lưu tình diện cho Miêu Vương?

Hình Thượng thư chắp tay: "Thần phụ nghị!"

"Miêu Vương, ngài có ý kiến gì không?"

Tông Chính Hy hỏi.

Miêu Vương khoanh tay: "Thần cam tâm chịu phạt."

Miêu Vương bị dẫn ra cổng tướng phủ.

Vương Ngự sử chỉnh đốn y phục, trước mặt đám đông, dẫn chứng đầy đủ, hùng hồn khiển trách hành vi của Miêu Vương.

Miêu Vương tai này vào tai kia ra.

Tiểu tử kia, rốt cuộc ngươi ở đâu?

Cái cách trì hoãn này xấu hổ quá—

Trong mật đạo, Lục Nguyên bị truy đuổi một mạch, mệt lả dựa vào tường.

Thìn Long cũng không khá hơn.

Chủ yếu do mật đạo quá hẹp, không thể thi triển chiêu thức.

Đánh Lục Nguyên một chưởng, tự mình cũng ăn nửa chưởng.

Qua lại vài lần, không biết Lục Nguyên có c.h.ế.t không, nhưng hắn thì sắp mệt chết.

Mạnh Thiến Thiến dẫn Bạch Ngọc Vi và Đàn Nhi đi theo sau.

Hai người đánh nhau tưởng chừng nghịch ngợm, thực ra cũng đang dò đường, kích hoạt nhiều cơ quan, để lại con đường an toàn cho họ.

Bạch Ngọc Vi không thể nhìn nổi hai gã đàn ông ấu trĩ.

Mật đạo càng đi càng hẹp, khó lòng cho ba người đi song song, Bạch Ngọc Vi chen lên đẩy Đàn Nhi ra.

Đàn Nhi: "Ngươi làm gì?"

Bạch Ngọc Vi: "Trẻ con, đi phía sau."

Đàn Nhi ôm cánh tay Mạnh Thiến Thiến: "Ngươi muốn cướp chị của ta!"

Bạch Ngọc Vi nổi giận: "Ai cướp? Ta không thèm!"

Đàn Nhi áp má vào vai Mạnh Thiến Thiến: "Ta thèm!"

Bạch Ngọc Vi: "... Hừ!"

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười.

Đi thêm vài bước, chỉ còn chỗ cho một người.

Đàn Nhi đi đầu, Bạch Ngọc Vi ở giữa, Mạnh Thiến Thiến đoạn hậu.

Bạch Ngọc Vi thấy thoải mái hơn.

Cô kêu lên một tiếng, mật đạo vang dội.

"Các ngươi nói xem, tể tướng nghĩ gì mà đặt lối vào mật đạo dưới quan tài? Người trung nguyên không phải rất kiêng kỵ hung hiểm sao?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Quan tài quan tài, thăng quan phát tài, cũng không phải hung, chỉ là người thường kiêng kỵ, sợ xúc phạm linh hồn người chết."

Trong từ đường thờ bài vị người đã khuất, ai cũng có chút e dè, khám xét cẩn thận hơn nơi khác, nhìn qua không giấu được người, tự nhiên sẽ bỏ đi.

Kẻ gan dạ mở quan tài kiểm tra, nhưng khó đoán được bên dưới có mật đạo.

Bạch Ngọc Vi lẩm bẩm: "Mật đạo này dài bao nhiêu? Chúng ta đi lâu rồi, không lẽ đã ra khỏi tướng phủ?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Tướng phủ rất lớn."

Nhưng lời Bạch Ngọc Vi cho cô ý tưởng mới, ai nói lối vào mật đạo chỉ có một?

Có lẽ thông sang nơi khác.

Trong lúc ba người nói chuyện, Lục Nguyên và Thìn Long dừng lại.

Lục Nguyên mở cơ quan, trên tường mở ra một cửa đá, lộ ra một mật thất được chiếu sáng bởi dạ minh châu.

"Dạ minh châu to quá!"

Đàn Nhi mắt sáng rực.

"Khoan."

Lục Nguyên giơ tay ngăn cô.

Thìn Long cảnh giác: "Ta vào trước."

Lục Nguyên lập tức lùi ba bước.

Thìn Long: "..."

Mật thất này khác với nơi giam Thìn Long và Lục Nguyên, có bàn sách và giá sách, giống một thư phòng hơn.

"Kiếm của ngươi cũng ở trong."

Lục Nguyên chỉ vào hòm kiếm trong góc.

Lúc nãy Thìn Long truy đuổi Lục Nguyên, rút đao túi xuân của Mạnh Thiến Thiến.

Binh khí của hắn bị thu lúc bất tỉnh.

Không ngờ lại giấu ở đây.

Lục Nguyên mặt mũi viết rõ: "Vào đi, vào đi."

Thìn Long bước vào.

Sau đó, hắn bị cơ quan tấn công tứ phía.

Lục Nguyên xoa cằm: "Quả nhiên."

Mạnh Thiến Thiến ngây người: "Ngươi cố ý?"

Lục Nguyên thản nhiên: "Hắn võ công cao, không sao."

Mạnh Thiến Thiến: "..."

Thìn Long giải quyết xong mũi tên độc cuối cùng, phá hủy cơ quan, nói với mọi người: "Vào được rồi."

Mọi người bước vào mật thất.

Bạch Ngọc Vi lật lật trên giá sách: "Toàn thư họa, chẳng có gì."

"Giấy tuyên, chặn giấy, mực huy." Đàn Nhi chỉ những thứ trên bàn.

Lục Nguyên khoanh tay sau lưng, quan sát xung quanh: "Nhiều cơ quan thế này, ắt phải giấu thứ gì quan trọng."

Mu bàn chân Thìn Long lại nóng lên.

Tiểu lang tôn lại tè lên hài rồng của hắn.

Thìn Long không nhịn được, túm lấy nó.

"Đừng động."

Lục Nguyên nói.

Thìn Long nhíu mày: "Ngươi làm gì?"

Lục Nguyên nhìn xuống chân hắn.

Nơi bị nước tiểu nóng của tiểu lang tôn tưới lên, bỗng hiện lên một bóng hình.

Lục Nguyên mắt lóe lên, rút một phi tiêu từ tường, b.ắ.n thẳng ra cửa.

Keng!

Phi tiêu c*m v** tường mật đạo.

Đàn Nhi lập tức cảnh giác đuổi ra, nhưng nhìn quanh: "Không có ai."

Lục Nguyên cũng bước ra, nhìn mật đạo trống rỗng, trong mắt thoáng nghi ngờ.

"Phu quân, ca ca, các ngươi lại đây xem."

Mạnh Thiến Thiến phát hiện một cái hộp kỳ lạ sau giá sách, "Phu quân, có thấy cái hộp này quen không?"

Lục Nguyên lại gần nhìn: "Giống hệt cái hộp mà Thập Nhị Vệ bí ẩn đưa cho 'Lâm Uyển Nhi', cũng dùng ổ khóa thơ."

"Ổ khóa thơ là gì?"

Bạch Ngọc Vi hỏi.

Mạnh Thiến Thiến giải thích: "Xoay các chữ trên vòng đồng, ghép thành một câu thơ, đó là ổ khóa thơ. Nhưng lần trước là thơ ngũ ngôn, lần này là thất ngôn."

Có bảy vòng đồng, mỗi vòng mười chữ, khó hơn nhiều so với cái hộp Thập Nhị Vệ đưa cho "Lâm Uyển Nhi".

Không hiểu sao, Mạnh Thiến Thiến bất giác nghĩ đến người đàn ông bị hủy hoại dung nhan gặp ở săn b.ắ.n mùa thu.

Khi rơi xuống vực, hắn cứu cô một lần.

Khi gặp tên lạnh, tuy không thấy, nhưng cô tin chính hắn đã cứu mình.

Hắn có phải là Thập Nhị Vệ đưa hộp cho "Lâm Uyển Nhi", dẫn Bộ Hình điều tra ra chân tướng không?

Ý nghĩa của cái hộp rỗng là gì?

Là để họ hiểu trước về ổ khóa thơ?

Hay là... nói với họ, bí mật của tể tướng giấu trong hộp có ổ khóa thơ?

"Mở rồi."

Trong lúc Mạnh Thiến Thiến suy nghĩ, Lục Nguyên đã mở xong ổ khóa thất ngôn.

Bạch Ngọc Vi khó nhọc đọc: "Duy, lãm, Nghiêu, hậu, Tề, Di, Tấn? Đây là thơ gì vậy?"

Mạnh Thiến Thiến cũng bối rối, cô không dám nói mình có tài kinh thiên động địa, nhưng cũng đọc không ít sách, thật sự chưa nghe câu thơ này, nó thậm chí không thành thơ.

Cô nhìn Lục Nguyên.

Lục Nguyên nói: "'Duy vãng cổ chi đắc thất hề, lãm tư vi chi sở thương. Nghiêu Thuấn thánh nhi từ nhân hề, hậu thế xưng nhi phất vong. Tề Hoàn thất ư chuyên nhiệm hề, Di Ngô trung nhi danh chương, Tấn Hiến hoặc ư Ly Cơ hề', lấy chữ đầu mỗi câu."

Bạch Ngọc Vi há hốc mồm: "Như vậy cũng được?"

Cô không biết nên nói tể tướng quá xảo quyệt hay Lục Nguyên quá thông minh.

Ánh mắt ngưỡng mộ của Mạnh Thiến Thiến không giấu nổi: "Phu quân giỏi quá!"

Thìn Long mặt đen lại.

Lục Nguyên lấy chìa khóa trong hộp, tìm ổ khóa giấu sau giá sách, mở ra lấy một cuốn sổ dày.

Khóe miệng hắn nhếch lên: "Bằng chứng tội ác đã có."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 331: Hỷ Hoan



Bạch Ngọc Vi chụm lại gần, mắt mở to: "Xác định là bằng chứng tội ác không? Sao ta không tin lắm thế? Lão tể tướng gian hùng kia, nhất định không dễ dàng để chúng ta thành công đâu!"

Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn cô với ánh mắt phức tạp.

Ánh nhìn của Mạnh Thiến Thiến càng khó tả.

Tiểu muội, muội có nghe rõ mình vừa nói gì không?

Một trăm lẻ tám tầng cơ quan gọi là "dễ dàng"?

Cái ổ khóa thơ b**n th** này gọi là "dễ dàng"?

Nếu không phải Thìn Long phía trước quét sạch cơ quan, bọn họ đã c.h.ế.t tám trăm lần rồi.

Còn cái ổ khóa thơ này, thuộc lòng "Sở từ" chưa đủ, còn phải cắt đầu nối đuôi, muội biết khó cỡ nào không?

Nhưng, điều này cũng chứng minh họ đủ mạnh, có thực lực đối đầu với tể tướng.

"Tìm tiếp xem còn gì khác không?"

Thìn Long nói.

Lục Nguyên lạnh lùng: "Căn phòng này xong rồi, sang phòng khác."

Bạch Ngọc Vi kinh ngạc: "Còn nữa?"

Lục Nguyên cười lạnh lật cuốn sổ trong tay: "Tội trạng của nghĩa phụ ta chất cao ngất, chừng này sao đủ?"

Mạnh Thiến Thiến suy nghĩ, đề xuất: "Chúng ta ở trong mật đạo lâu rồi, không biết bên ngoài thế nào, ngoại công và nương thân ở ngoài chống đỡ thế nào, chia ra hành động đi, tiết kiệm thời gian."

"Được." Thìn Long gật đầu, "Ta đi cùng ngươi."

Ánh mắt Lục Nguyên hơi nheo lại.

Vừa nãy đã bỏ qua hắn, giờ còn dám trêu hắn lần nữa—

Mạnh Thiến Thiến cảm nhận được ánh mắt "giết người" của ai đó, nhưng ánh mắt của ca ca cũng đáng sợ không kém—

Cô chớp mắt: "Hay là... hai người đi cùng nhau, ba chúng ta đi cùng nhau."

Bạch Ngọc Vi và Đàn Nhi gật đầu lia lịa!

Hai người đàn ông đang ghét nhau: "..."

Lục Nguyên lạnh lùng nhìn Mạnh Thiến Thiến: "Mạnh Tiểu Cửu, bản đốc cho ngươi một cơ hội sửa lại lời nói."

Thìn Long lạnh giọng: "Ngươi không được dọa nó."

"Gâu!"

Tiểu lang tôn sủa lớn về phía cửa.

Mạnh Thiến Thiến: "Có người!"

Thìn Long bước ra khỏi mật thất, đứng trước cửa, nhìn vào mật đạo tối đen: "Các ngươi đi trước."

Hắn đặt hòm kiếm xuống đất, mở nắp, rút ra thanh Thanh Long kiếm bằng thiết tinh.

Trong mật đạo, họ đã mất phương hướng.

Nhưng con đường cũ đã kiểm tra xong, chỉ có thể tiến lên phía trước.

"Những cuốn sổ này đủ định tội tể tướng rồi."

Mạnh Thiến Thiến nói với Lục Nguyên.

Lục Nguyên "ừ" một tiếng, nắm tay cô đi về phía kia mật đạo.

Đàn Nhi bế tiểu lang tôn, cùng Bạch Ngọc Vi theo sau.

Thìn Long giao chiến với kẻ mặt nạ.

Như thể đoán được nghi vấn của Mạnh Thiến Thiến, Lục Nguyên giải thích: "Là tâm phúc của tể tướng, chính hắn đã dẫn ta và Thìn Long xuống mật đạo. Ta thử phản ứng của hắn, hắn biết Lạc Tam là con ruột của tể tướng."

Mạnh Thiến Thiến trầm ngâm: "Ngay cả mấy nghĩa tử cũng không biết, tể tướng lại tin tưởng hắn đến thế?"

Lục Nguyên tiếp tục: "Hơn nữa, hắn ta hiểu cơ thuật, chính hắn đã lấy con cổ trong người Thìn Long ra."

Mạnh Thiến Thiến: "Người Miêu Cương?"

Lục Nguyên: "Không chắc."

Bạch Ngọc Vi lập tức phản bác: "Không thể! Nếu hắn là người Miêu Cương, sao ta không biết?"

Đàn Nhi ôm tiểu lang tôn: "Hắn đeo mặt nạ mà!"

Bạch Ngọc Vi quay đầu: "Chiêu thức của hắn, ta chưa từng thấy! Chắc chắn là ai đó trộm học cơ thuật của Miêu Cương!"

Mạnh Thiến Thiến và Lục Nguyên liếc nhau.

Một sự ăn ý không lời lan tỏa trong lòng họ.

Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Thìn Long không sao chứ?"

Lục Nguyên thản nhiên: "Điều này phải hỏi ngươi, ta không rõ võ công của hắn."

Mạnh Thiến Thiến nói: "Từ năm 13 tuổi, hắn chưa từng gặp địch thủ."

Lục Nguyên khẽ nhướng mày.

"Gâu!"

Tiểu lang tôn lại sủa.

Một mũi tên bay tới.

Lục Nguyên vừa định ra tay, Mạnh Thiến Thiến đã rút đao túi xuân, không do dự đứng trước mặt hắn, c.h.é.m gãy mũi tên!

Ngay lúc đó, vô số mũi tên như mưa sa b.ắ.n tới.

Lục Nguyên một tay ôm eo Mạnh Thiến Thiến, kéo cô ra sau lưng, tay kia ném ra mấy phi tiêu lấy từ mật thất, đánh rơi tất cả.

Mạnh Thiến Thiến làm hộ vệ cho hắn quen rồi, quên mất hắn cũng rất giỏi.

Lúc này thấy, đâu chỉ "giỏi"?

Cô kinh ngạc nhìn hắn.

Lục Nguyên cảnh giác phía trước, ánh mắt không nhìn cô nhưng lời nói rõ ràng dành cho cô: "Mạnh Tiểu Cửu, đừng có lần nào cũng xông lên trước bản đốc."

Thìn Long vừa đánh vừa liếc nhìn Mạnh Thiến Thiến và Lục Nguyên.

Lúc nãy dọn cơ quan, Lục Nguyên luôn trốn sau lưng hắn, biến hắn thành khiên thịt.

May là trước mặt muội muội, Lục Nguyên không dám làm vậy.

Bằng không, hắn nhất định g.i.ế.c Lục Nguyên.

Mạnh Thiến Thiến và Lục Nguyên dần đi xa, đến khi Thìn Long không còn nhìn thấy.

Giờ, hắn có thể thoải mái ra tay.

Mạnh Thiến Thiến và Lục Nguyên tìm thêm một mật thất, lục ra thư từ thông đồng với quan lại các nơi.

Không chỉ triều đình, còn có cả Bắc Lương.

Đúng là thu hoạch ngoài dự kiến.

Mạnh Thiến Thiến cất kỹ thư từ: "Cũng đủ rồi, đi ra thôi."

"Chị chị! Có gió!"

Đàn Nhi nằm bò trên đất, "Ở đây!"

Ánh mắt Mạnh Thiến Thiến lóe lên vui mừng: "Chắc là lối ra rồi."

Đàn Nhi ngồi xuống, lấy d.a.o nhét vào khe đất: "Ta cạy! Ta cạy! Ta cạy cạy cạy! — Không mở nổi!"

Lục Nguyên tìm thấy cơ quan, xoay nhẹ, ầm một tiếng, cửa đá mở ra, tiếng chim hót thoảng vào.

Hắn nói: "Lối ra ở trên."

Đàn Nhi nhảy cẫng lên: "Ta lên trước!"

"Này, coi chừng cơ quan đấy!"

Bạch Ngọc Vi đuổi theo.

Tiếng Đàn Nhi vọng lại: "Có cái thang!"

"Ta lên trước, không nguy hiểm ngươi hãy lên."

Giọng Bạch Ngọc Vi.

"Hay là em—"

Mạnh Thiến Thiến định tự mình thăm dò, nhưng vừa bước nửa bước đã bị Lục Nguyên kéo lại, ép sát vào tường, hai tay chống hai bên, như giam cô trong lòng mình.

"Trên đó không nguy hiểm."

Lục Nguyên nói.

Có thể yên tâm để hai tiểu nha đầu ra ngoài.

Mạnh Thiến Thiến ngây người: "Vậy... đây là..."

"Bản đốc tức giận, không nhận ra sao?"

"Nhận ra rồi."

Mạnh Thiến Thiến thành thật trả lời.

Lục Nguyên không nói thêm, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng ẩn chứa lửa, thiêu đốt đến nghẹt thở.

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt: "Em xin lỗi."

"Hử?"

Lục Nguyên rõ ràng không dễ dãi.

Mạnh Thiến Thiến suy nghĩ, kiễng chân, nhanh chóng hôn lên má hắn.

Trước đây chiêu này rất hiệu quả.

Nhưng hôm nay, Lục Nguyên chỉ lạnh lùng hỏi: "Mạnh Tiểu Cửu, ngươi đang qua loa bản đốc sao?"

Mạnh Thiến Thiến: "Tiểu Cửu không dám."

Lục Nguyên hừ lạnh: "Bản đốc thấy ngươi rất dám."

Tình hình này là sao?

Không hài lòng ư?

Mạnh Thiến Thiến hôn lên má phải của hắn.

Vậy chắc được rồi chứ?

Lục Nguyên vẫn lạnh lùng nhìn cô.

Vẫn không được?

Chẳng lẽ—

Mạnh Thiến Thiến mím môi, lấy hết can đảm, hôn lên khóe miệng hắn.

Vừa định hạ gót chân, Lục Nguyên đột nhiên nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn mạnh.

Vạn vật tĩnh lặng, đầu óc Mạnh Thiến Thiến lại trống rỗng, tiếng chim biến mất, chỉ còn tiếng thở và nhịp tim bên tai.

Nụ hôn này, vừa áp đảo vừa đắm đuối.

Mạnh Thiến Thiến bị hôn đến mê muội, mũi ngửi thấy hơi thở hắn, môi cũng thấm đẫm hơi thở hắn.

Má cô đỏ như đào tháng sáu.

Lục Nguyên buông môi cô, ngón cái xoa nhẹ bờ môi đỏ mọng, ánh mắt thâm sâu chứa đầy d*c v*ng, giọng nói trầm ấm:

"Từ nay xin lỗi, phải theo tiêu chuẩn này, hiểu chưa?"

Lại là một ngày chủ động nữa!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back