Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 166: Một Trận Đòn Nhừ Tử



Tuân Dực đứng im lặng, ánh mắt không rời khỏi Lục Nguyên. Thấy ánh mắt chàng chân thành, sắc mặt hắn dần dãn ra: "Nếu ngươi nghĩ được như vậy thì tốt quá. Phụ thân làm tất cả đều vì Đại Chu, trong lòng ngài, ngươi là nghĩa tử được yêu thương nhất. Dù thế nào, ngài cũng không để ngươi gặp nguy hiểm."

Lục Nguyên khẽ gật đầu, nở nụ cười: "Nghĩa phụ đối với ta ân tình trọng như núi, A Uyên nhất định sẽ một lòng trung thành, dốc hết tâm can vì nghĩa phụ."

Tuân Dực vỗ vai hắn: "Lòng trung thành của ngươi, ta sẽ chuyển lời cho phụ thân. Nhân tiện, A Uyên, chuyện tối hôm đó rốt cuộc thế nào? Thái Thượng Hoàng sao lại dễ dàng tha ngươi xuống núi như vậy? Ta và phụ thân vốn định dùng chiến công của ngươi để đổi lấy sự bình an cho ngươi trên triều đình."

Việc Lục Nguyên từng ở phủ Tướng Quốc không phải bí mật.

Hắn từng làm tiểu đồng cho Tuân Dực, sau này dù hai người chia đường, nhưng Tuân Dực chưa bao giờ từ bỏ việc khuyên hắn quay đầu. Vì vậy, việc dùng chiến công đổi lấy sự an toàn của hắn không chỉ không khiến người ngoài nghi ngờ, ngược lại còn khiến họ khen ngợi Tuân Dực là "quân tử chân chính, trọng tình nghĩa".

"Chuyện này... cũng coi như là một sự tình cờ."

Lục Nguyên kể lại tỉ mỉ việc Lão Thái Quân lên núi tìm hắn, không thêm mắm muối, cũng không giấu giếm điều gì.

Hắn đi chùa, Trần quản sự là tâm phúc, biết được hành tung của hắn là chuyện bình thường. Mạnh Thiến Thiến là vợ hắn, hắn không về đêm, nàng đi tìm cũng hợp tình hợp lý. Lão Thái Quân tuổi cao, đầu óc không còn minh mẫn, nhầm tưởng mình là Lão Thái Quân nhà họ Mạnh – khách dự hôn lễ đều chứng kiến. Hai đứa trẻ biến mất, bà đi tìm cũng là lẽ đương nhiên.

Tuân Dực nghe xong, kinh ngạc không thôi: "Bà ấy... cứ thế dẫn tất cả mọi người xuống núi sao?"

Lục Nguyên "ừ" một tiếng: "Thái Thượng Hoàng rất kính trọng Lão Thái Quân, không làm khó bà."

"Chuyện này thật là..."

Tuân Dực vẫn không thể tin nổi.

Lục Nguyên nói: "Thái Thượng Hoàng yêu dân như con, huống chi là vợ góa của Lục Lão tướng quân từng có công phò tá, ngay cả một bà lão bình thường, ngài cũng không làm khó."

Sự tình đã như vậy, dù Tuân Dực có kinh ngạc đến đâu cũng đành tạm tin. Hắn nhìn Lục Nguyên có vẻ mệt mỏi, hỏi: "Lão Thái Quân đầu óc không minh mẫn, có gây phiền phức gì cho ngươi không?"

Lục Nguyên sửa lại: "Lão Thái Quân không điên cuồng, chỉ là không nhớ chuyện."

"Chẳng phải như nhau sao?" Tuân Dực suy nghĩ một chút, lại nói, "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lão Thái Quân nhà họ Lục định ở lại phủ ngươi mãi sao?"

Lục Nguyên thở dài: "Thiến Thiến năm năm ở nhà họ Lục, được Lão Thái Quân yêu thương hết mực. Giờ nàng hiếu thuận với bà cũng là lẽ đương nhiên."

Tuân Dực nhíu mày: "Như vậy ngươi quá chịu thiệt rồi. Người nhà họ Lục không quản sao? Cứ để Lão Thái Quân ở lại phủ ngươi như vậy?"

Lục Nguyên lộ vẻ do dự: "Cái này..."

Hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên ồn ào.

Lục Nguyên quay sang Trần quản sự: "Đi xem chuyện gì xảy ra."

"Vâng."

Trần quản sự vội vàng rời đi, lát sau trở lại với vẻ mặt hoảng hốt: "Bẩm Đô Đốc, không ổn rồi! Người nhà họ Lục tới cửa, đòi đón Lão Thái Quân về. Lão Thái Quân không chịu đi, đang cãi nhau với họ kịch liệt!"

Lục Nguyên lại hỏi: "Phu nhân đâu?"

Trần quản sự lo lắng nói: "Phu nhân sợ Lão Thái Quân bị kích động, cũng chạy theo rồi. Với mối quan hệ giữa phu nhân và nhà họ Lục, chỉ cần họ Lục mất một sợi tóc, e rằng cũng sẽ quy tội lên đầu Đô Đốc phủ!"

Tuân Dực đứng dậy: "Đi, đi xem nào. Ta muốn xem ai dám làm loạn ở Đô Đốc phủ!"

Lục Nguyên thở dài: "Tam ca, không cần đâu, ta tự giải quyết được, đừng để liên lụy đến ngươi."

Tuân Dực lại vỗ vai hắn: "Nói gì vậy? Ngươi và ta là huynh đệ, có người tìm chuyện với ngươi, làm huynh trưởng sao có thể đứng nhìn? Yên tâm, ta có chừng mực."

"Ư... Tam ca..."

Lục Nguyên muốn ngăn cản, nhưng Tuân Dực đã quay đi không chút do dự.

Hôm nay, nhà họ Lục cử Lục mẫu, Nhị phu nhân cùng Ngô mẹ mụ – người hầu cận của Lão Thái Quân tới.

Những ngày Lão Thái Quân không ở nhà, Lão phu nhân và Nhị phu nhân sống vô cùng thoải mái, vừa chia chác lợi ích từ Nội vụ phủ dành cho Lão Thái Quân, vừa không phải lo bà đột nhiên nổi điên trừng phạt họ.

Nếu không phải Lục mẫu nhắc nhở, hôm nay là ngày Nội vụ phủ tới nhà họ Lục trao bổng lộc cho Lão Thái Quân, có lẽ hai người họ vẫn đang chìm đắm trong những ngày tháng nhàn hạ.

Họ tính toán nhanh chóng đón Lão Thái Quân về để nhận bổng lộc, nhận xong lại đưa trở lại cho tiểu yêu đầu này nuôi!

"Lão Thái Quân, ngài ở ngoài đủ lâu rồi, nên về nhà đi."

Nhị phu nhân nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Lão Thái Quân chống nạnh, trợn mắt: "Mụ xấu xí nào đây? Ta quen mụ sao?"

Nhị phu nhân tức giận: "Lão Thái Quân!"

Ngô mẹ mụ bưng một hộp điểm tâm tiến lên: "Lão Thái Quân, nô tì mua bánh ngọt ngài thích nhất—"

Lão Thái Quân hoảng sợ vung tay chạy đi: "Ái chà! Lão yêu quái! Lão yêu quái!"

Bà chạy đến đứng sau lưng Mạnh Thiến Thiến: "Thiến Thiến, đánh c.h.ế.t nó đi!"

Ngô mẹ mụ đứng hình.

Ai mới là người già vậy...

Ngô mẹ mụ từng chứng kiến thủ đoạn của Mạnh Thiến Thiến, sợ nàng thật sự vả một cái khiến mình tắt thở, vội lùi lại mấy bước: "Nhị... Nhị phu nhân, bánh ngọt không có tác dụng..."

Nhị phu nhân tức giận nghiến răng, giận mà không dám nói, quay sang nhờ cậy Lục mẫu: "Chị dâu, chỉ có chị mới có thể đưa Lão Thái Quân về từ tay tiểu yêu đầu đó, chị đi nói đi!"

Lục mẫu thản nhiên: "Ta không dám."

Nhị phu nhân tức giận: "Chị... chị đi bảo tiểu yêu đầu đó thả người vậy!"

Lục mẫu: "Nàng ấy đã không còn là con dâu nhà ta, ta sao dám ra lệnh cho phu nhân Đô Đốc phủ?"

Nhị phu nhân tức đến nghẹn lời: "Cái này chị cũng không dám, cái kia chị cũng không dám, vậy chị tới đây làm gì?"

Lục mẫu bình thản: "Ta đã nói không tới, là các ngươi cứ ép ta."

Nhị phu nhân nghĩ đến lời dặn của huynh trưởng – Thái Thượng Hoàng đã trở về cung, nếu ngài hỏi đến Lão Thái Quân mà nhà họ Lục không giao nổi người, e rằng sẽ bị trừng phạt.

Hôm nay, dù là vì bổng lộc hay để tránh tội, Nhị phu nhân cũng phải đưa Lão Thái Quân về.

Nghĩ vậy, nàng quyết định làm to chuyện, bèn lớn tiếng ở cổng phủ, nói Đô Đốc phủ giam giữ Lão Thái Quân, lừa một cụ già mất trí đoạn tuyệt với nhà họ Lục.

"Nàng ta thật độc ác! Đã đoạn tuyệt với Tiêu nhi rồi, cớ gì còn đối xử tệ với nhà họ Lục? Dù nhà họ Lục từng có lỗi với nàng, nhưng đó cũng là chuyện quá khứ rồi. Nhà họ Lục đã bồi thường, nàng ta bắt nạt một cụ già thần trí không tỉnh táo, tâm địa thật đáng chết!"

Nàng khóc lóc, gào thét, quả nhiên thu hút không ít bách tính tò mò đứng xem.

"Ai dám ồn ào nơi đây?"

Tuân Dực mặt lạnh như tiền bước ra cổng.

Nhị phu nhân sững sờ.

Nàng chưa từng gặp Tuân Dực, đối phương từ Đô Đốc phủ đi ra, có lẽ là mạc khách nào đó trong phủ.

Sao không đoán là đại thần? Bởi vì lúc này đúng giờ thượng triều và các nha môn xử lý công vụ, ngay cả Lục Tiêu cũng đang ở doanh trường huấn luyện, không thì cũng đang đọc sách học hành.

Giờ này còn đi lang thang bên ngoài, sao có thể là người đàng hoàng?

Nghĩ vậy, Nhị phu nhân không khách khí: "Ngươi là ai?"

Từ thái độ của Nhị phu nhân, Tuân Dực nhận ra sự bất kính, hắn không vội bộc lộ thân phận, nhưng có thể thấy, sự bất kính này nhằm vào Đô Đốc phủ.

Sắc mặt hắn lạnh đi: "Giờ đây, bất cứ ai cũng dám coi thường Đô Đốc phủ sao?"

Nhị phu nhân hơi run.

Việc Lục Nguyên cáo bệnh không thượng triều đã khiến cả kinh thành xôn xao. Huynh trưởng cũng nói thời hoàng kim của Lục Nguyên đã hết, nếu không nàng sao dám tới Đô Đốc phủ đòi người?

Tuân Dực liếc nhìn người nhà họ Lục cùng đám đông xung quanh, nghiêm túc nói: "Lục Nguyên là bằng hữu của ta, ta không cho phép bất cứ ai bắt nạt hắn."

"Ngươi là ai vậy?"

Một thanh niên trong đám đông hỏi.

Chưa đợi Tuân Dực trả lời, Nhị phu nhân ngạo mạn lên tiếng: "Ta không quan tâm ngươi là ai của Lục Nguyên, bảo hắn mau thả Lão Thái Quân ra!"

Lão Thái Quân núp sau lưng Mạnh Thiến Thiến: "Thiến Thiến."

Mạnh Thiến Thiến bảo vệ bà: "Không sao đâu, Tằng tổ mẫu."

Tuân Dực liếc nhìn hai người, nói với Nhị phu nhân: "Lão Thái Quân tuổi cao, không nhớ chuyện, ở lại Đô Đốc phủ vì có người đối xử tốt với bà. Theo ta thấy, chắc chắn là các ngươi bất hiếu, nên bà không chịu về."

"Ngươi nói bậy gì thế? Chúng ta sao có thể bất hiếu với Lão Thái Quân? Ngươi từ đâu chui ra? Ngươi có tư cách gì lên tiếng ở đây? Biết điều thì tránh ra!"

Nàng làm loạn ở cổng lâu như vậy mà không ai đuổi, chứng tỏ Lục Nguyên thật sự đã hết thời, không dám đắc tội với ai nữa.

Như vậy, nàng còn sợ gì nữa?

Nhị phu nhân xắn tay áo, định xông vào.

Tuân Dực chặn lại.

Nàng không nói hai lời, đẩy Tuân Dực một cái. Dĩ nhiên Tuân Dực không thể đánh lại một người phụ nữ trước mặt đám đông, nhưng hắn có tiểu ti.

"Ngươi dám đẩy công tử ta, muốn c.h.ế.t sao?"

Tiểu ti vả một cái vào mặt Nhị phu nhân.

Lão Thái Quân giật mình chạy vòng quanh: "Ái chà! Đánh đàn bà rồi! Đánh đàn bà rồi! Nhà thứ hai bị đánh rồi!"

Bà nhặt một cây gậy, nhập cuộc.

Không biết bà thật sự muốn đánh ai, nhưng một gậy vung xuống, Nhị phu nhân không sao, tiểu ti không sao, chỉ có Tuân Dực đứng bên cạnh bị đánh cho choáng váng!

"Ái— Không cho ngươi bắt nạt nhà thứ hai—"

Lần này, Lão Thái Quân thật sự nhắm vào tiểu ti.

Tuân Dực muốn ngăn cũng không kịp, hắn chỉ có thể lùi lại một bước, đứng sau lưng Lão Thái Quân để tránh bị liên lụy.

Lão Thái Quân giơ gậy lên cao.

Rầm!

Cây gậy đập mạnh vào trán Tuân Dực.

Liên tiếp hai gậy, Tuân Dực bị đánh đến mức trán sưng như ông Thọ.

Cảnh tượng này không chỉ khiến tiểu ti không kịp phản ứng, ngay cả Mạnh Thiến Thiến và Lục Nguyên cũng sững sờ. Lão Thái Quân ra tay quá nhanh, hai cú đánh đanh "bốp bốp" khiến họ cũng thấy đau thay.

"Tằng tổ mẫu."

Trước khi cây gậy thứ ba hạ xuống, Mạnh Thiến Thiến kịp thời chộp lấy.

Lục Nguyên cũng đỡ lấy Tuân Dực thảm thương: "Tam... Tuân Thế tử, sao ngươi lại đi đỡ đòn cho tiểu ti? Để ta đưa ngươi vào trong."

"Không... không cần..."

Tuân Dực không muốn ở lại thêm giây nào.

Phiêu Vũ Miên Miên

Hắn dựa vào tiểu ti lên xe.

Trần quản sự quát đám đông: "Giải tán đi, giải tán đi!"

Còn Nhị phu nhân nghe thấy Lục Nguyên gọi Tuân Dực là "Tuân Thế tử", cũng sợ hãi bỏ chạy.

Mạnh Thiến Thiến nhìn chằm chằm Lão Thái Quân: "Tằng tổ mẫu."

Lão Thái Quân như đứa trẻ bị bắt quả tang, chớp chớp mắt: "Gì vậy?"

Mạnh Thiến Thiến: "Ngài biết mình vừa đánh ai không?"

Lão Thái Quân: "Ai vậy?"

Mạnh Thiến Thiến: "Con trai Tướng Quốc."

Lão Thái Quân: "..."

Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa dừng trước cổng, Phúc công công bước xuống.

Thấy Lão Thái Quân, ông ta nở nụ cười tươi: "Lão Thái Quân, ngài ở đây rồi! Vừa nãy nô tài tới nhà họ Lục giao bổng lộc cho ngài, không thấy ngài đâu!"

Lão Thái Quân lặng lẽ bước tới, dúi cây gậy vào tay Phúc công công, rồi vừa chạy vừa hét:

"Tiểu Phúc Tử đánh con trai Tướng Quốc rồi!"

Phúc công công đột nhiên bị đổ vạ: "...!!"

Tuân Dực về mách phụ thân: "Hu hu, Lão Thái Quân đánh con!"

Lão Thái Quân về mách Thái Thượng Hoàng: "Oa oa, Tuân Dực bắt nạt ta!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 167: Bắt Họ Tuân Câm Như Hến



Chiêu Minh Điện.

Thái Thượng Hoàng đang xem tấu chương do Tông Chính Hy phê duyệt, Phúc công công vội vã bước vào chính điện, thở không ra hơi. Ông ta khom lưng, hai tay giơ ra sau lưng, tư thế kỳ quặc khiến hai vị quân vương đồng thời nhíu mày.

Tông Chính Hy hỏi: "Phúc Lộc Hải, ngươi đang đeo gì sau lưng vậy?"

Phúc công công thở dài: "Nô tài đang đeo một cái chảo, chảo do Lão Thái Quân tặng."

Nói xong, ông ta rút ra cây gậy vốn cắm ở thắt lưng, hai tay dâng lên: "Hung khí đây, Lão Thái Quân đã đánh Tuân Thế tử một trận."

Thái Thượng Hoàng: "..."

Tông Chính Hy: "..."

Tướng quốc họ Tuân vừa tan triều đã nghe tin con trai bị đánh sưng trán như ông Thọ, vội vã trở về phủ.

Tuân Dực nằm trên giường, mặt mũi biến dạng, trán sưng to đến nỗi mắt không thể mở ra được.

Nếu không phải con mình, Tướng quốc có lẽ đã một cước đá bay người.

Lúc này, phủ y đang điều trị cho hắn, nhưng vết thương quá nặng, khiến phủ y không biết bắt đầu từ đâu.

"Lão gia."

Phủ y cung kính hành lễ.

Tuân Dực đau đến mức đầu óc ong ong, không nói nổi lời, chỉ cần khẽ nhếch môi cũng khiến trán sưng đau nhói.

Tướng quốc gọi tiểu ti theo hầu con trai lên hỏi chuyện.

Tiểu ti không dám nói dối trước mặt chủ nhân, từ việc Tuân Dực sáng nay tỉnh dậy đi vệ sinh, kể lại tỉ mỉ từng chi tiết, không dám bỏ sót hay thêm mắm muối.

Ngay cả việc mình xô Nhị phu nhân họ Lục ngã cũng thú nhận thành khẩn.

Tướng quốc trầm tư không nói.

Xem ra không phải do Lục Nguyên tính toán, bởi dù hắn có đoán được nhà họ Lục sẽ đến đón Lão Thái Quân về nhận bổng lộc, cũng không ngờ Tuân Dực sẽ tới cửa.

Chỉ có thể trách Tuân Dực xui xẻo, ra mặt can thiệp rồi tự rước họa vào thân.

Tướng quốc nhìn tiểu ti.

Tiểu ti run rẩy: "Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng! Tiểu nhân không nên xô ngã nữ quyến họ Lục, không nên để Thế tử bị thương, tiểu nhân..."

Tướng quốc hỏi: "Họ nói chuyện gì trong hoa đình?"

Tiểu ti ngẩn người, vội đáp: "Thế tử hỏi Đô Đốc tối hôm đó thoát khỏi chùa như thế nào, Đô Đốc nói là phu nhân cùng Lão Thái Quân lên núi tìm, Thái Thượng Hoàng nể mặt Lão Thái Quân nên tha cho."

Tình tiết này hoàn toàn trùng khớp với điều Tướng quốc điều tra được.

Nhưng Lão Thái Quân nhà họ Lục—

Ánh mắt Tướng quốc đọng lại trên trán sưng vếu của con trai, Lão Thái Quân thật sự không cố ý sao?

Đang suy nghĩ, hạ nhân bẩm báo ngoài cửa: "Lão gia, trong cung sai người tới."

Người đến là Phúc công công cùng Dương viện sứ - người đứng đầu Thái y viện, chức vị cao hơn cả hai viện phán, thường không dễ dàng ra tay chữa trị.

Phúc công công mặt mày lo lắng: "Nô tài hôm nay tới nhà họ Lục trao bổng lộc cho Lão Thái Quân, mới biết bà lại lên cơn, lỡ tay đánh thương Tuân Thế tử. Nô tài vội về cung bẩm báo, Thái Thượng Hoàng lo lắng cho vết thương của Thế tử, đặc phái Dương viện sứ tới chữa trị."

Tướng quốc chắp tay: "Ân tình của Thái Thượng Hoàng, thần cảm kích khôn xiết!"

Dương viện sứ xách hộp thuốc đi chữa trị cho Tuân Dực.

Phúc công công thở dài: "Lão Thái Quân tuổi cao, đánh người cũng không phải lần đầu. Nghe Thái Thượng Hoàng nói, Trần quản sự Đô Đốc phủ cũng từng bị bà đánh cho một trận tơi bời."

Chuyện này có thể kiểm chứng.

Hôm Lục Lăng Tiêu đưa Lâm Uyển Nhi về kinh, Lão Thái Quân vì mua bánh quế cho Mạnh Thiến Thiến, đã đánh nhau với Trần quản sự. Dĩ nhiên, chủ yếu là bà đánh, Trần quản sự bị đánh bầm dập không dám phản kháng.

Lời của Phúc công công chỉ muốn nói với Tướng quốc: Thái Thượng Hoàng đã phán, Lão Thái Quân tuyệt đối không cố ý nhắm vào Tuân Dực.

Phúc công công cười: "Tướng quốc rộng lượng, chắc sẽ không so đo với một lão nhân đầu óc không minh mẫn."

Tướng quốc nói: "Tổng quản nói quá lời rồi. Đây là lỗi của tiểu nhi, không kiểm soát được hạ nhân, làm thương tổn Nhị phu nhân họ Lục. Lão Thái Quân chỉ vì bảo vệ người nhà mà ra tay. Xin thay mặt thần bẩm báo Thái Thượng Hoàng, việc này là lỗi của tiểu nhi, thần dạy con vô phương, sau này nhất định sẽ tới tạ tội với Lão Thái Quân và Nhị phu nhân."

Rõ ràng con mình bị đánh, nhưng lại phải đi xin lỗi người đánh. Lão Thái Quân lần này thật sự khiến phủ Tướng quốc phải câm như hến mà chịu thiệt.

Lão Thái Quân hoàn toàn không biết gì về cuộc đấu trí giữa Thái Thượng Hoàng và Tướng quốc phủ. Sau khi đổ vạ xong, bà vui vẻ đi tìm Đàn Nhi và Bảo Thư chơi.

Hạ nhân trong phủ đối với bà cũng kiên nhẫn và kính trọng, không như ở nhà họ Lục, bao nhiêu kẻ mặt nạ hai lòng.

Lục mẫu thu hồi ánh mắt, nói với Mạnh Thiến Thiến: "Con và Thái bà ở Đô Đốc phủ sống tốt, ta yên tâm rồi."

Hôm nay bà tới, chính là muốn xem hai người sống thế nào. Trong ngày đại hôn, bà đã cảm nhận được sự coi trọng của Lục Nguyên dành cho Thiến Thiến, bà tin rằng cuộc sống của nàng sẽ không tệ hơn ở nhà họ Lục.

Chỉ là Lão Thái Quân rốt cuộc là người họ Lục, bà hơi lo lắng Thiến Thiến sẽ khó xử ở Đô Đốc phủ.

Bây giờ xem ra, là bà đa tâm rồi.

Bà nắm tay Mạnh Thiến Thiến: "Đô Đốc là người rất tốt, bên ngoài chắc có nhiều hiểu lầm về hắn. Chuyện hôm nay sẽ không gây phiền phức cho các con chứ?"

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Không sao đâu, mẫu thân yên tâm."

Vừa dứt lời, quản sự phủ Tướng quốc đã mang lễ vật tới xin lỗi Lão Thái Quân.

Lão Thái Quân hung hăng nói: "Bảo hắn dạy dỗ con trai cho tốt! Còn dám bắt nạt nhà thứ hai, ta đánh luôn cả hắn!"

Mạnh Thiến Thiến đưa cho quản sự họ Tuân một túi tiền: "Câu này không cần chuyển đạt."

Hôm nay Đô Đốc phủ có vẻ nhộn nhịp khác thường. Vừa tiễn Lục mẫu đi, Tông Chính Hy đã tới cửa.

Hắn lén ra khỏi cung, chỉ mang theo một tiểu đồng ăn mặc giống thư đồng.

Trần quản sự vừa thấy thiếu niên hoàng đế, giật nảy mình: "Bệ... Công tử!"

"Lục Nguyên đâu?"

Tông Chính Hy bước vào phủ, nói lớn, "Bảo hắn ra gặp trẫm!"

"Vâng, vâng."

Trần quản sự mời Tông Chính Hy vào hoa đình, sai người dâng điểm tâm cùng trà hoa mật ong.

Ngày trước, cho Tông Chính Hy trăm cái gan cũng không dám lớn tiếng với Lục Nguyên. Nhưng bây giờ Tướng quốc đã về triều, phụ hoàng cũng trở lại kinh thành, Lục Nguyên chỉ là con hổ giấy, hắn không cần sợ nữa.

Hắn ngồi chễm chệ, phô trương khí thế bá vương.

Hắn nhấp ngụm trà, ngạo nghễ nói: "Còn không ra, trẫm c.h.é.m đầu hắn!"

"Bệ hạ muốn c.h.é.m đầu ai vậy?"

Theo sau giọng nói lơ đãng, Lục Nguyên bước vào hoa đình với nụ cười trên môi.

Tông Chính Hy run rẩy, suýt nữa làm rơi chén trà, gần như theo phản xạ đứng dậy, thốt ra: "Sư phụ!"

Tiểu Đức Tử không muốn nhìn.

Lục Nguyên khẽ nhếch môi: "Không biết bệ hạ ngự giá, thần thất lễ nghênh tiếp. Vừa nãy nghe nói bệ hạ muốn c.h.é.m đầu ai, cần thần giúp không?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Khí thế áp đảo khiến Tông Chính Hy run rẩy: "Không... không cần."

Trả lời xong, hắn mới nhận ra Lục Nguyên đã không còn là Lục Nguyên ngày xưa, hắn hoàn toàn không cần sợ nữa.

"Xấu hổ quá, thật đáng ghét."

Hắn tức giận lẩm bẩm.

Lục Nguyên ngồi xuống cạnh Tông Chính Hy.

Tông Chính Hy đợi hắn ngồi vững, mới từ từ ngồi theo, lần này thì ngồi ngay ngắn: "Trẫm nghe nói ngươi đánh con trai Tướng quốc, dù là Lão Thái Quân ra tay, nhưng nhất định là do ngươi xúi giục, phải không? Trên đời này, chỉ có ngươi mới làm được chuyện này."

Lục Nguyên cười: "Bệ hạ đang khen thần thông minh?"

Tông Chính Hy giật mình: "Không phải! Trẫm... trẫm... trẫm muốn nói ngươi... xảo quyệt! May mà Tướng quốc rộng lượng, không so đo với ngươi."

Lục Nguyên không xác nhận cũng không phủ nhận, cười nói: "Bệ hạ tới đúng lúc, thần có một thứ muốn trả lại cho bệ hạ."

Tông Chính Hy gắt: "Cái gì?"

Lục Nguyên dâng lên một cuốn sổ vàng và một đại ấn: "Từ hôm nay, Cẩm Y vệ của thiên tử xin trả lại cho chủ nhân."

Tông Chính Hy: Ngươi không cần ta nữa sao?!
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 168: Làm Hoàng Đế Nhỏ Khóc



Tông Chính Hy gần như không tin vào tai mình. Hắn cầm cuốn sổ vàng cùng đại ấn trên bàn xem đi xem lại, xác nhận đúng là tín vật của Cẩm Y Vệ.

Khi hắn đăng cơ, phụ hoàng đích thân trao cho hắn những thứ này. Sau đó, khi phụ hoàng rời kinh thành "dưỡng bệnh", Lục Nguyên đã lấy lý do hắn còn nhỏ mà tạm thời giữ hộ.

Kể từ đó, Cẩm Y Vệ hoàn toàn trở thành công cụ để Lục Nguyên trừ khử dịch đảng.

Tông Chính Hy không ngờ rằng một ngày nào đó, Lục Nguyên lại tự nguyện trả lại Cẩm Y Vệ cho hắn.

Hắn ngây người nhìn Lục Nguyên: "Ngươi... ngươi đang giở trò gì nữa? Có phải ngươi đang thăm dò trẫm không?"

Lục Nguyên mỉm cười nhạt: "Bệ hạ triệu tập Tướng quốc về triều, chẳng phải chính là vì ngày này sao? Thần xin chúc mừng bệ h* th*n chính, nguyện bệ hạ ban phúc cho vạn dân, thiên thu vạn đại."

"Ta..."

Tông Chính Hy bị cái gọi là "thân chính" đánh cho bất ngờ, ngay cả xưng hô cũng lộn xộn.

Trong lòng hắn trào dâng một nỗi hoang mang, không biết là hoang mang vì bị Lục Nguyên nhìn thấu suy nghĩ, hay là hoang mang vì đang mất đi thứ gì đó.

Lục Nguyên đứng lên một cách điềm tĩnh, nói với Tông Chính Hy: "Kính tiễn bệ hạ."

Đây là đuổi khách sao?

Tông Chính Hy tròn mắt.

Mọi bước đi từ khi vào Đô Đốc phủ đều vượt quá dự tính của hắn.

Lục Nguyên không quan tâm hắn có đi hay không, nói xong liền tự mình rời đi trước.

Nhìn bóng lưng kiên quyết của hắn, không một chút lưu luyến, Tông Chính Hy đột nhiên cảm thấy sốt ruột: "Ngươi... ngươi giao nộp Cẩm Y Vệ, không sợ địa vị của mình không bảo toàn sao?"

Lục Nguyên dừng bước ở cửa, vẫn không quay đầu, chỉ nhìn ra màn đêm vô tận, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thoảng: "Chẳng phải đây chính là điều bệ hạ muốn sao? Trừ khử kẻ đinh tai nhức óc như thần, bệ hạ chờ đợi đã lâu rồi chứ?"

"Ta..."

Tông Chính Hy lại một lần nữa bị chặn họng.

"Bệ hạ hãy thoải mái thực hiện hoài bão đế vương của mình đi. Sau này bất kể bệ hạ quyết định thế nào, thần cũng sẽ không can thiệp nữa."

Nói xong, Lục Nguyên rời đi hoàn toàn.

Tông Chính Hy nắm chặt tay, giận dữ gào lên: "Ngươi không can thiệp thì càng tốt! Ngươi nói đúng, trẫm đã mong chờ ngày này từ lâu rồi! Ngươi tưởng mình rất giỏi giang sao? Ngươi không phò tá trẫm, Tướng quốc sẽ phò tá! Tướng quốc tốt hơn ngươi gấp trăm lần! Ông ấy không bắt trẫm làm bài tập! Trẫm là hoàng đế, vốn dĩ không cần học những thứ khoa cử kia! Trẫm nên học là đạo trị quốc! Ngươi không chịu dạy, Tướng quốc sẽ dạy!"

Tiểu Đức Tử run rẩy khuyên: "Bệ hạ, giận quá hại thân, xin bệ hạ giữ gìn long thể..."

"Ngươi im đi!"

Tông Chính Hy quát.

Tiểu Đức Tử lập tức ngậm miệng.

Tông Chính Hy nhìn cuốn sổ vàng và đại ấn trên bàn, cầm lên định ném xuống đất.

Tiểu Đức Tử sợ hãi quỳ sụp xuống.

Nhưng cánh tay Tông Chính Hy giơ lên cao rồi lại dừng lại.

Hắn nhớ lại lúc mới đăng cơ, vì không muốn làm bài tập đã ném hết văn phòng tứ bảo trên bàn, kết quả bị Lục Nguyên dùng thước kẻ đánh vào lòng bàn tay.

Ngay cả phụ hoàng và mẫu phi cũng chưa từng động đến một ngón tay của hắn, vậy mà Lục Nguyên lại đánh hắn lần này đến lần khác. Hắn ném một lần, hắn đánh một lần.

Về sau... hắn không dám ném đồ nữa.

Hắn đã không cần hắn nữa, tại sao hắn phải nghe lời hắn?

Tông Chính Hy lại giận dữ giơ tay định ném, nhưng ký ức về những trận đòn như đã khắc sâu vào xương tủy.

Hắn tức giận ngồi phịch xuống ghế, trong lòng đột nhiên trào dâng một nỗi ấm ức.

Hắn lau vệt đỏ nơi khóe mắt, nghiến răng nói giận dữ: "Hôm nay trẫm đến đây là để đá giếnh! Trẫm biết Lục Nguyên đắc tội với Tướng quốc, nhân cơ hội đe dọa hắn trả lại Cẩm Y Vệ cho trẫm! Là trẫm đòi lại! Không phải hắn tự nguyện trả! Là trẫm không cần hắn nữa! Trẫm không cần hắn nữa!"

Trong vườn nhỏ, Mạnh Thiến Thiến và Lục Nguyên đứng cạnh nhau.

Nhìn Tông Chính Hy rời đi trong phẫn uất, Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Bệ hạ tức giận không nhẹ đâu, thật sự không sao chứ?"

Lục Nguyên khoanh tay sau lưng, lạnh nhạt nói: "Hắn tức thì tức, liên quan gì đến ta? Có tức c.h.ế.t cũng là tự hắn chuốc lấy."

Mạnh Thiến Thiến cười khẽ: "Ý em là Cẩm Y Vệ, nhiều năm tâm huyết của đại đô đốc, thật sự cam tâm tình nguyện trao ra sao?"

Lục Nguyên thản nhiên nói: "Không cam tâm thì sao? Thượng Quan Lăng đã phản bội bổn đốc, Cẩm Y Vệ giờ như cục than hồng, không giao ra, chẳng lẽ chờ nổ tung sao?"

Mạnh Thiến Thiến bật cười.

Ví von này tuy không chính xác, nhưng dùng trong trường hợp này cũng hợp lý.

Lá bài Cẩm Y Vệ, dù đánh kiểu gì cũng là đối phương thắng, chi bằng vứt bỏ trước.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Như vậy, đại đô đốc thật sự không còn gì nữa rồi."

"Ngươi sợ rồi?" Lục Nguyên mặt không biểu cảm nói, "Nếu sợ, ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào. Giữa ngươi và bổn đốc vốn chỉ là một giao dịch, không cần phải cùng bổn đốc chìm sâu vào vũng lầy."

Dừng một chút, hắn lại nói, "Ngươi và bổn đốc đã thành thân, Lệ Quý phi dù muốn lôi kéo ngươi cũng không thể để ngươi vào cung nữa."

Mạnh Thiến Thiến quay người nhìn thẳng vào hắn: "Trong mắt đại đô đốc, Tiểu Cửu là kẻ bỏ rơi bằng hữu sao?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Lục Nguyên không nhìn vào mắt nàng, chỉ chăm chú nhìn Bảo Thư đang lăn lộn trên bãi cỏ, lạnh lùng nói: "Giữa ngươi và ta nào có bằng hữu?"

Mạnh Thiến Thiến gật đầu: "Xem ra tình hình nghiêm trọng hơn em tưởng. Đại đô đốc vội vàng đẩy em ra, là sợ cuối cùng mình sẽ thất bại chứ gì?"

Ánh mắt Lục Nguyên khẽ run, nghiêm túc nói: "Bổn đốc không sợ thất bại."

"Vậy là sợ có người cùng thất bại." Mạnh Thiến Thiến khẽ cong môi, "Đại đô đốc, muốn đánh cược không? Lần này, ngài nhất định sẽ thắng."

Lục Nguyên lạnh nhạt "hừ" một tiếng.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Mất Cẩm Y Vệ, đại đô đốc còn có Tiểu Cửu. Đại đô đốc đừng quên em chính là một trong Thập Nhị Vệ. Chỉ cần em có thể tập hợp lại Thập Nhị Vệ, có thể khiến Hắc Giáp Quân của Sở Đại Nguyên Soái tái hiện giữa thiên hạ."

Lục Nguyên bình thản nói: "Thập Nhị Vệ đến giờ cũng chỉ có ngươi và Thìn Long xuất hiện. À không, còn chưa xác định được nghĩa tử mới của nghĩa phụ ta có phải Thìn Long không nữa."

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt: "Thật ra, người sống cạnh nhà em... chính là Kê Ly, Dậu Kê trong Thập Nhị Vệ."

Lục Nguyên: "... Đúng là Uất Tử Xuyên không đánh lại hắn."

Mạnh Thiến Thiến tiếp tục: "Hơn nữa, Kê Ly giỏi bói toán, chỉ cần hắn chịu phối hợp, không khó để tìm ra tung tích của những người khác. Mấy ngày nay hắn đột nhiên biến mất, em nghi là hắn đi tìm một Thập Nhị Vệ khác rồi."

"Đi lâu như vậy, với năng lực của hắn đáng lẽ đã gặp rồi. Thôi thì chọn ngày nào bằng ngày hôm nay, chúng ta về Phong Thủy Hồ Đồng xem thử đi!"

Bảo Thư dựng tai lên, nghe thấy "Phong Thủy Hồ Đồng", lập tức bò tới, giơ tay nhỏ về phía Mạnh Thiến Thiến.

Nó cũng muốn đi.

Mạnh Thiến Thiến bế bé lên: "Được, dẫn con đi."

Lục Nguyên thấy nàng nói làm là làm, không chút do dự hay sợ hãi, không nhịn được quay mặt lẩm bẩm: "Lớn gan, không biết sống chết."

Hắn đã vô số lần tiếp cận thành công, lại vô số lần bị đánh về vạch xuất phát. Như một tòa tháp, dù hắn xây kiên cố đến đâu, cuối cùng cũng sẽ sụp đổ ngay khi chỉ còn một viên gạch.

Kẻ kia chính là muốn đánh tan ý chí của hắn, biến hắn thành một con ch.ó không có nhân phẩm, ngoan ngoãn nằm dưới chân hắn.

Lần này, hắn thật sự có thể thắng sao?

Có thể không? Có thể không? Lên tiếng một chút, cổ vũ đại đô đốc một chút được không?
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 169: Huynh Muội Tương Kiến



"Đại đô đốc, ngõ hẻm không xa lắm, chúng ta không cần ngồi xe ngựa, đi bộ nhé?"

Trước cổng lớn, Mạnh Thiến Thiến nói với Lục Nguyên.

Lục Nguyên lạnh nhạt: "Tùy ngươi."

Mạnh Thiến Thiến cười, bế Bảo Thư đi về phía Chu Tước đại lộ, vừa đi vừa dạy bé nói.

"Ngựa."

"Ngựa~"

"Đi."

"Cửu~"

Bảo Thư rất hợp tác, Mạnh Thiến Thiến dạy gì bé học nấy.

Một lớn một nhỏ vô tư vô lo, người không biết chuyện còn tưởng hai người đi dạo chơi, nhưng thực ra nàng đang đi tìm Thập Nhị Vệ.

Lục Nguyên từng gặp riêng Dần Hổ, từ lời kể của hắn cũng hiểu đôi chút về Thập Nhị Vệ. Lúc đó, Dần Hổ đã nhắc nhở Lục Nguyên, Mạnh Tiểu Cửu sẽ không dễ dàng được mười người còn lại công nhận.

Nói cách khác, Thập Nhị Vệ chưa chắc đã trở thành trợ lực cho Mạnh Tiểu Cửu, thậm chí họ còn có thể tìm cách g.i.ế.c nàng.

Quy tắc kỳ lạ, nhưng cũng không khó hiểu, càng dễ đạt được càng không đáng giá, chỉ khi trải qua những điều người thường không thể, mới có thể đạt được thứ người thường không với tới.

Mạnh Thiến Thiến quay đầu, thấy Lục Nguyên đang trầm tư, không nhịn được hỏi: "Đại đô đốc đang nghĩ gì?"

Lục Nguyên nói: "Đang nghĩ một lúc nữa ngươi và Dậu Kê đánh nhau, ai có cơ hội thắng cao hơn."

Mạnh Thiến Thiến suy nghĩ một chút: "Hắn và em chắc không đánh nhau được."

Dù sao, nàng còn giữ bức tranh hắn tr*n tr**ng dưới trăng kia mà, hắn dám động một ngón tay, nàng sẽ dán khắp kinh thành.

Nàng tiếp tục: "Người còn lại thì khó nói, không biết lần này hắn đi gặp ai, nếu là Tị Xà thì phiền phức rồi."

Lục Nguyên liếc nhìn nàng: "Sao nói vậy?"

Mạnh Thiến Thiến bất lực nhún vai: "Độc thuật của Dần Hổ đều là trộm học từ Tị Xà, còn tự pha chế ra giải độc, Tị Xà tức điên lên, chắc sẽ tính sổ với em."

Lục Nguyên điềm tĩnh nói: "Thập Nhị Vệ của các ngươi thật thú vị."

Mạnh Thiến Thiến nhìn hắn: "Đại đô đốc, ngài sợ không? Võ công của Tị Xà rất cao thâm, em bây giờ không phải là đối thủ của hắn. Ngài là phu quân của em, biết đâu hắn đánh em xong lại đến đánh ngài."

Phiêu Vũ Miên Miên

Lục Nguyên lạnh giọng: "Hắn dám?"

Trong lúc nói chuyện, ba người đã vào Phong Thủy Hồ Đồng.

Trong ngõ vắng lặng, tỏa ra khí tức âm trầm rùng rợn, tựa như một con đường âm phủ.

"Lại trở về như xưa rồi."

Mạnh Thiến Thiến nói.

Như vậy cũng tốt, người cũ trong ngõ không muốn bị quấy rầy.

"Lại có ma." Lục Nguyên nói.

"Ồ?" Mạnh Thiến Thiến ngẩn người.

Lục Nguyên bình thản nói: "Sau đại hôn, trong ngõ có rất nhiều dân chúng hiếu kỳ kéo đến, thậm chí còn có người bày hàng trước cửa. Sau đó, lại có ma xuất hiện mấy lần, không ai dám đến nữa."

Xem ra là tác phẩm của hàng xóm, Mạnh Thiến Thiến cười.

Lục Nguyên dừng lại, không nhịn được hỏi: "Lúc ngươi mới dọn đến, không gặp ma sao?"

Mạnh Thiến Thiến thoải mái nói: "Gặp chứ, em có sợ đâu."

Lục Nguyên tưởng tượng cảnh tượng lúc đó, chắc ma gặp nàng cũng hoảng hồn.

"Đến rồi."

Mạnh Thiến Thiến dừng trước cửa nhà Kê Ly, trên cửa vẫn dán chữ "hỉ" đỏ tươi, rõ ràng Kê Ly chưa về.

Nàng đẩy cửa vào, từ trong n.g.ự.c lấy ra một phong thư đặt lên bàn trong chính đường, "Xong."

Ánh mắt Lục Nguyên dừng trên phong thư, nghi ngờ hỏi: "Ngươi sớm biết hắn không có nhà?"

Mạnh Thiến Thiến không phủ nhận, khẽ cong môi: "Đi dạo một chút, có phải tâm trạng tốt hơn không?"

Lục Nguyên lạnh lùng "hừ" một tiếng.

Đúng lúc này, từ nhà Mạnh Thiến Thiến bên cạnh vang lên một tiếng động nhẹ, hai người đồng thời nhìn về phía tường viện.

Mạnh Thiến Thiến đưa Bảo Thư cho Lục Nguyên: "Đợi em ở đây, em đi một lát!"

Hai cha con nhìn nhau, đồng thời quay mặt sang hướng khác với vẻ chán ghét.

Mạnh Thiến Thiến nhảy một cái vào sân nhà mình.

Chỉ thấy một người đàn ông đội nón lá đang đứng dưới hiên, ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng bát giác cũ kỹ.

Trước đại hôn, Lý mụ tháo nó xuống giặt sạch, nhưng dù sạch vẫn không mới, lạc lõng giữa sân nhà tươi vui rực rỡ.

"Ngươi là ai?"

Mạnh Thiến Thiến cảnh giác hỏi.

Người đó không nói, chỉ ấn nhẹ vành nón, nhảy lên mái nhà.

Trên lưng hắn đeo một thanh trọng kiếm, nhưng thân hình nhẹ nhàng như chim yến, chỉ trong vài nhịp thở đã biến mất.

"Khinh công nhanh quá!"

Mạnh Thiến Thiến thầm kinh ngạc, chau mày, đi đường tắt đuổi theo.

Một người lạ vào sân nhà nàng, rốt cuộc muốn làm gì?

Thông thường, chỉ có ba mục đích: g.i.ế.c người, trộm cắp, dò la tin tức.

Nàng đã không ở đây lâu rồi, muốn g.i.ế.c nàng phải đến Đô Đốc phủ, dò la tin tức cũng vậy.

Không lẽ hắn đoán được nàng tối nay sẽ về? Phải biết, nàng chỉ tùy hứng đi dạo để an ủi Lục Nguyên, nếu không nàng đã giao thư cho Đàn Nhi, nhờ cô bé bỏ vào sân Kê Ly.

Còn trộm cắp thì càng vô lý.

Muốn trộm sao không vào nhà lục soát, lại đứng ngoài sân?

Hơn nữa, nhìn trang phục và khinh công của hắn, không giống tiểu tặc bình thường.

"Tìm thấy rồi!"

Mạnh Thiến Thiến dừng ở một ngõ hẻm, vụt vào trong, đụng mặt người đàn ông vừa từ mái nhà nhảy xuống.

Nàng trượt một cước, tấn công hạ bàn đối phương.

Đối phương không kịp trở tay, chỉ có thể chịu một cước rồi lộn một vòng, quỳ một gối giữ thăng bằng.

Hắn không ham chiến, quay người bỏ đi.

Mạnh Thiến Thiến đâu dễ bỏ qua, giơ tay nắm lấy trọng kiếm trên lưng hắn.

Khi trọng lượng nặng nề rơi vào lòng bàn tay, một cảm giác vô cùng quen thuộc trào dâng trong lòng nàng.

Nàng nhìn kỹ, trên lưỡi kiếm khắc rõ một chữ.

Đây là—

Choang!

Đối phương gõ nhẹ lưỡi kiếm, phát ra tiếng vang như rồng gầm.

Mạnh Thiến Thiến tê cả cánh tay, buông chuôi kiếm.

Khi kiếm sắp rơi xuống đất, đối phương đã nhanh chóng nắm lấy chuôi kiếm, xoay người một cái đưa kiếm về vỏ!

Mạnh Thiến Thiến không tin nổi nhìn đối phương.

Đối phương đội nón lá, thân hình cao lớn vạm vỡ đứng trong đêm tối, chỉ lộ ra một góc cằm vuông vắn phủ đầy râu xanh.

"Tam xích thanh phong chấn long ngâm,

Du thượng cửu tiêu loan phụng minh.

Tiểu Cửu, kiếm của ca ca gọi là Thanh Long bảo kiếm!"

"Oai phong quá! Em muốn khắc tên em lên kiếm của ca ca! Như vậy, dù sau này ca ca đi đâu, em cũng có thể ở bên!"

Một bàn tay lớn âu yếm xoa đầu nàng, chỉ vào chữ "Cửu" trên lưỡi kiếm: "Khắc từ lâu rồi, nhìn này!"

Mạnh Thiến Thiến dần dần đỏ mắt.

Ký ức trong nàng như thủy triều dâng trào, đập vào tâm can khiến nàng chao đảo.

Nàng từng bước tiến về phía đối phương.

Người đàn ông lạnh lùng nói: "Tối nay ta không muốn g.i.ế.c người, biết điều thì đừng đuổi theo nữa."

Mạnh Thiến Thiến đột nhiên thấy ấm ức, mũi cay cay.

Đã bao lâu nàng không nghe giọng nói này, nàng từng nghĩ tất cả đều đã chết, kể cả bản thân cũng chết, không còn người thân nào.

"Ca ca!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 170: Ca Ca Thật Tốt



Đầu ngõ đột nhiên vang lên tiếng gọi ngọt ngào của một thiếu nữ.

Thìn Long sững sờ, quay người bước về phía cô gái.

Mạnh Thiến Thiến vội bước thêm một bước.

"Ca ca!"

Thiếu nữ lại cười gọi.

Mạnh Thiến Thiến siết chặt nắm tay, nếu ca ca có muội muội khác...

Thìn Long đi ngang qua cô gái.

Một thư sinh trẻ tuổi cầm hộp bánh mới ra lò nhanh chóng tới đầu ngõ, nói với thiếu nữ: "Không bảo em đợi anh ở tiệm sao?"

Thiếu nữ cười: "Em sợ anh lạc đường."

Thư sinh âu yếm xoa đầu cô: "Xếp hàng nửa canh giờ mới mua được, đây."

"Ca ca thật tốt!"

Thiếu nữ cười đón lấy bánh.

Hai anh em vừa đi vừa nói cười rời đi.

Mạnh Thiến Thiến trong ngõ, vừa khóc vừa cười.

Nàng nghĩ gì vậy?

Làm sao ca ca có thể vì nàng c.h.ế.t mà nhận người khác làm muội?

Chuyện Lâm Uyển Nhi mạo nhận con gái Thân Hầu sẽ không xảy ra với Thìn Long, hắn là người đủ tỉnh táo và thông minh.

Biết hắn còn sống, Mạnh Thiến Thiến rất vui, nhưng nghĩ đến việc có lẽ cả đời này không thể nhận hắn, nàng lại thấy đau lòng.

"Không thể nhận nhau, vậy thì trở thành Thập Nhị Vệ được hắn công nhận."

Mạnh Thiến Thiến lau nước mắt cười, phải luyện công chăm chỉ hơn nữa.

Khi Mạnh Thiến Thiến trở về Phong Thủy Hồ Đồng, Bảo Thư đã đánh nhau mệt với phụ thân, đang ngồi trên bàn đá trong sân ngủ gà ngủ gật, đầu gật gù như gà mổ thóc.

"Ngài cũng không bế con?"

Mạnh Thiến Thiến nói với Lục Nguyên.

Lục Nguyên tỏ ra oan ức: "Nó không cho."

Mạnh Thiến Thiến bế Bảo Thư lên.

Bảo Thư nhìn thấy nàng, ngoan ngoãn rúc vào lòng, ngủ say sưa.

Lục Nguyên liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, ánh mắt từ trên xuống dưới quan sát, không thấy vết thương, mặt lạnh nói: "Gặp rồi?"

Mạnh Thiến Thiến gật đầu, bế Bảo Thư đang ngủ ra khỏi sân Kê Ly: "Là Thìn Long."

Lục Nguyên lại hỏi: "Nhận nhau rồi?"

Mạnh Thiến Thiến giật mình, đang suy nghĩ mối quan hệ với Thìn Long bị lộ khi nào, chợt nhận ra mình là Tiểu Dần Hổ, cùng Thìn Long đều là Thập Nhị Vệ, Lục Nguyên hỏi về việc nhận nhau giữa Thập Nhị Vệ.

Nàng quá căng thẳng rồi.

Dù Lục Nguyên nghi ngờ lai lịch nàng đến đâu, cũng không thể đoán nàng là người đã c.h.ế.t một lần.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Chưa."

Lục Nguyên hỏi: "Vậy ngươi khóc gì?"

Mạnh Thiến Thiến: "Không có gì."

"Hừ, thích nói hay không tùy ngươi."

Lục Nguyên khoanh tay sau lưng, bước nhanh về phía trước.

Vào Đô Đốc phủ, Mạnh Thiến Thiến bế Bảo Thư về Đinh Lan viện.

Trần quản sự tươi cười đến trước mặt Lục Nguyên: "Đi dạo với phu nhân rồi, vẫn là phu nhân có cách, cứ ở trong phủ dễ sinh bệnh!"

Lục Nguyên nhíu mày, hỏi: "Một người phụ nữ khóc vì đàn ông có nghĩa là gì?"

Trần quản sự ngạc nhiên: "Khóc? Ai khóc? Phu nhân sao?"

Lục Nguyên nói: "Ngươi chỉ cần trả lời!"

Trần quản sự nghiêm túc suy nghĩ: "Phụ nữ khóc vì đàn ông, không phải vì thân tình, thì là vì tình cảm. Loại thứ nhất dễ hiểu, người thân gặp nhau xúc động. Nếu là vì tình thì phiền phức - yêu mà không được, trằn trọc khó ngủ, 'tình này đợi đến thành hoài niệm, chỉ là lúc ấy đã mơ hồ', 'vào cửa hầu môn sâu như biển, từ đó Tiêu lang là người dưng'..."

Ánh mắt Lục Nguyên lạnh như dao.

Trần quản sự ho khan, nghiêm túc nói: "Cũng có thể là bị xấu làm khóc."

Lục Nguyên mặt lạnh bỏ đi.

Trần quản sự tự tát mình: "Học gì không học, lại học cái tật lắm mồm của Thượng Quan Lăng!"

Mạnh Thiến Thiến nghĩ về chuyện Thìn Long, đêm nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.

Lục Nguyên trong thư phòng đọc sách, nghe tiếng động bên cạnh, trong đầu lóe lên câu "yêu mà không được, trằn trọc khó ngủ" của Trần quản sự, lập tức mặt đen lại.

Hôm sau, Liễu Trường Sinh đến Đô Đốc phủ, báo với Mạnh Thiến Thiến có người gây rối ở cửa hàng phố đông, hắn đã báo quan, nhưng đối phương có vẻ lai lịch không nhỏ, quan sai không bắt người mà còn vây cửa hàng.

Liễu Trường Sinh đổi cửa hàng thành trà thất để mai mối, kinh doanh bùng nổ, chắc chắn khiến đối thủ ghen tị.

Nhưng Liễu Trường Sinh vẫn xử lý rất tốt, kẻ gây rối đều bị hắn đuổi đi.

Nếu không phải quá nghiêm trọng, hắn đã không đến Đô Đốc phủ xin chỉ thị.

"Đi, ta đi xem."

Nàng muốn xem, là có người ghen tị, hay thừa cơ Đô Đốc phủ thất thế nhảy vào đá giếnh.

Khi gặp vị khách trong phòng, nàng mới biết mình đoán sai.

"Thiếp xin chào Uyên Bình công chúa."

Mạnh Thiến Thiến bình thản thi lễ.

Uyên Bình công chúa ngồi trên ghế gỗ hoàng lê, chiếc ghế này không phải của cửa hàng, rõ ràng là người hầu của nàng tự mang lên lầu.

Mạnh Thiến Thiến không khỏi nghĩ đến Lục Nguyên đi đâu cũng mang theo ghế và than.

Uyên Bình công chúa đang học theo người mình thích sao?

Nhìn cách ăn mặc của nàng, một bộ váy lụa hồng thắt eo, khoác áo sa kim tuyến trắng, dáng người thon thả, tóc búi kiểu hồi tâm nhẹ nhàng, không dùng trâm vàng mà dùng hoa ngọc trắng, dải tóc ngọc trai, hẳn là muốn thể hiện vẻ uyển chuyển của thiếu nữ.

Trên mặt nàng trang điểm tinh xảo, lông mày như núi xa, môi như son đỏ.

Bình tâm mà nói, Uyên Bình công chúa rất xinh đẹp, cách ăn mặc này cũng không kỳ quặc.

Uyên Bình công chúa chậm rãi nói: "Để bản công chúa đợi, ngươi thật to gan."

Nghe đi, ngay cả lời nói cũng giống Lục Nguyên.

Mạnh Thiến Thiến bình tĩnh nói: "Uyên Bình công chúa gây chuyện lớn như vậy, chính là để ép Tiểu Cửu xuất hiện. Tiểu Cửu đã đến, quan sai bên ngoài có thể rút đi chứ?"

Uyên Bình công chúa ngắm móng tay mới nhuộm: "Tùy ngươi có biết điều hay không."

Mạnh Thiến Thiến "ồ" một tiếng: "Ý công chúa là sao?"

Uyên Bình công chúa khinh miệt: "Bản công chúa không thèm vòng vo, ngươi rời khỏi Lục Nguyên đi, tự xin xuất giá, hoặc để hắn viết cho ngươi tờ hưu thư. Bản công chúa sẽ tìm cho ngươi lang tử ưng ý, tiền hồi môn cũng do bản công chúa lo."

Nụ cười Mạnh Thiến Thiến nhạt dần: "Uyên Bình công chúa đang ra lệnh cho ta?"

Uyên Bình công chúa nói: "Đúng vậy thì sao?"

Mạnh Thiến Thiến nhẹ giọng: "Xin hỏi Uyên Bình công chúa, ngài có tư cách gì can thiệp chuyện của ta?"

Uyên Bình công chúa coi như nàng đang trả giá: "Bản công chúa sẽ xin phong cho ngươi tước quận chúa, thưởng vàng vạn lượng, ruộng tốt ngàn mẫu, như vậy đủ chưa? Bản công chúa khuyên ngươi biết điều, đừng tham lam quá đáng, nếu không một đồng cũng không có!"

Mạnh Thiến Thiến cười lạnh: "Tước quận chúa nhỏ nhoi sao đủ? Phu quân ta mày ngài mắt phượng, đệ nhất mỹ nam tử thiên hạ, ít nhất cũng phải đổi bằng tước hiệu và toàn bộ gia sản của công chúa chứ?"

Uyên Bình công chúa sắc mặt lạnh: "Mạnh Thiến Thiến, ngươi đừng có không biết phải trái! Ngươi biết tình hình hiện tại không? Phụ hoàng và tướng quốc đã về triều, tất yếu chỉnh đốn triều cương, Lục Nguyên sẽ là người đầu tiên. Chỉ có bản công chúa mới bảo vệ được hắn!"

Nàng nói xong, dường như cảm thấy chưa đủ, lại nhắm vào Mạnh Thiến Thiến, "Đừng tưởng bản công chúa không biết chuyện xấu của ngươi, nếu không phải bản công chúa đứng ra thu dọn hậu quả, quan hệ giữa ngươi và phu nhân An Viễn hầu đã truyền khắp thiên hạ!"

Thì ra hôm đó Uất thị và gia nhân An Viễn hầu đến gây chuyện, không có tin đồn lan truyền, là do Uyên Bình công chúa bịt miệng.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Vậy Uyên Bình công chúa là vì phu quân ta lo lắng?"

Uyên Bình công chúa ngẩng cao đầu: "Đương nhiên, trên đời này, không ai quan tâm hắn hơn bản công chúa!"

Lần trước trong cung còn che giấu, giờ trước mặt nàng một mình, lại không ngại ngần bộc lộ tình cảm với Lục Nguyên.

Mạnh Thiến Thiến thở dài: "Tấm lòng của Uyên Bình công chúa, ta thay phu quân cảm tạ. Nhưng khó khăn của phu quân, có ta ở bên là đủ."

Uyên Bình công chúa cười khẩy: "Ngươi tưởng mình là ai, lập công ở biên cương thì ghê gớm sao? So với tướng quốc và mưu sĩ của ông ta, ngươi chẳng đáng giá!"

Mạnh Thiến Thiến giả vờ ngạc nhiên: "Uyên Bình công chúa, ta là Thập Nhị Vệ đấy, chẳng lẽ bên cạnh tướng quốc có người giỏi hơn Thập Nhị Vệ?"

Uyên Bình công chúa kiêu ngạo: "Nói cho ngươi biết cũng được, Thìn Long trong Thập Nhị Vệ đã được tướng quốc nhận làm nghĩa tử. Ngươi mới gia nhập, không xứng đáng nâng dép cho hắn!"

Mạnh Thiến Thiến nhíu mày.

Thìn Long thật sự là nghĩa tử mới của tướng quốc.

Kỳ lạ, rốt cuộc là chuyện gì? Sao Thìn Long lại làm con tướng quốc?

Có lẽ nàng phải gặp lại Thìn Long một lần nữa, hỏi cho rõ.

Uyên Bình công chúa thấy Mạnh Thiến Thiến trầm tư không nói, cười nhạo: "Biết lợi hại rồi chứ? Biết điều thì mau rời khỏi Đô Đốc phủ, cút càng xa càng tốt, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Lục Nguyên!"

Mạnh Thiến Thiến dừng lại, bĩu môi: "Tướng quốc lợi hại chứ không phải ngươi lợi hại, ngươi lấy oai hùm dọa ai?"

Phiêu Vũ Miên Miên

Nếu là trước đây, Uyên Bình công chúa đã mắng nàng vô lễ.

Nhưng lúc này, nàng không tức giận, ngược lại còn cười, như đang chờ cơ hội khoe khoang.

"Tướng quốc đã tặng Thìn Long vệ cho bản công chúa, để hắn làm thị vệ."

Thảo nào tự tin như vậy, nàng không chỉ đến cướp Lục Nguyên, mà còn khoe Thìn Long với nàng.

Tướng quốc thật hào phóng, Thập Nhị Vệ mà Lệ Quý phi và thiên tử mơ ước, ông ta dễ dàng tặng cho Uyên Bình công chúa.

Thảo nào nàng muốn khoe, ai mà không khoe chứ?

Nói cách khác, có thể nhường cả Thập Nhị Vệ, ai chẳng khen tướng quốc trung thành?

Lúc này, nàng cuối cùng cũng hiểu Lục Nguyên.

Khoan đã, đây cũng không phải tin xấu.

Nàng đang lo không có cơ hội tiếp cận Thìn Long, giờ chính là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Mạnh Thiến Thiến cười: "Uyên Bình công chúa, chi bằng chúng ta đánh cược. Nếu công chúa thắng, ta thuộc về công chúa. Nếu ta thắng, Thìn Long thuộc về ta."

Uyên Bình công chúa chán ghét: "Bản công chúa cần ngươi làm gì?"

Mạnh Thiến Thiến cười: "Nếu ta thành người của công chúa, công chúa muốn g.i.ế.c c.h.é.m cũng tùy ý."

Uyên Bình công chúa suy nghĩ, lạnh giọng: "Mạng ngươi, bản công chúa không thèm. Bản công chúa muốn Lục Nguyên!"

Đại gian thần: Mạnh Tiểu Cửu, dám lấy bổn đốc đánh cược, ngươi thử xem!!!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back