Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần

Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 627: Bảo Hộ



Mạnh Thiến Thiến kể lại việc gặp mặt Đoàn Minh Nguyệt.

Thìn Long từ lâu đã biết Đoàn Minh Nguyệt chính là Tuân Nhất, nhưng bất cứ chuyện gì liên quan đến nghĩa tử của gia tộc họ Tuân, anh đều vô thức quy kết cho Lục Nguyên.

"Anh à, chuyện này không liên quan đến Lục Nguyên đâu."

Mạnh Thiến Thiến kéo tay áo anh, nhẹ giọng nói.

Thìn Long từ một khối thép cứng rắn hóa thành sợi tơ mềm mại, thở dài đáp: "Anh biết rồi."

Khi nào anh khỏi bệnh, sẽ giảm bớt vài quyền cho cậu ta vậy.

Nhưng tội lỗi đêm qua, cậu ta vẫn phải trả giá.

Hai người trở lại vấn đề chính.

Thành thật mà nói, Thìn Long không quan tâm đến thân thế của Đàn Nhi.

Nhưng những chuyện em gái anh kể, dù nhỏ đến đâu cũng là việc lớn.

"Không ngờ Đàn Nhi lại là người đảo Lưu Ly, làm sao cô ấy có thể phiêu bạt đến Trung Nguyên được?"

"Đảo Lưu Ly rốt cuộc là nơi như thế nào?"

Mạnh Thiến Thiến băn khoăn hỏi.

Thìn Long nói: "Anh cũng không rõ lắm, nhưng Tỵ Xà là người từ đó đến, lát nữa hỏi anh ta."

Tỵ Xà và Cơ Ly đã đi tìm mấy người còn lại trong Thập Nhị Vệ, giữa họ có một số ân oán cần giải quyết.

Thìn Long lại nói: "Hoặc em cũng có thể hỏi trực tiếp Đàn Nhi, anh tin rằng với sự tin tưởng của cô ấy dành cho em hiện tại, cô ấy sẽ sẵn lòng mở lòng."

Mạnh Thiến Thiến gật đầu.

"Quay lại bức thư này."

Thìn Long nhìn nét chữ quen thuộc trên lá thư đã ố vàng, "Tại sao Thánh nữ Tây Dạ lại có thư của cha? Không lẽ... đây là thư cha viết cho bà ta?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Không có đầu đuôi, có lẽ là thư cha viết cho mẹ, nhưng do nhầm lẫn mà rơi vào tay bà ta."

Dừng một chút, cô lắc đầu, "Nhưng vẫn không hợp lý, cha và đảo Lưu Ly chưa từng có liên hệ gì, sao lại có thư tay rơi vào tay Thánh nữ Tây Dạ?"

Thìn Long cũng không thể lý giải.

Có những chuyện nhìn phức tạp, nhưng có lẽ sự thật lại đơn giản đến mức tàn nhẫn.

Anh nói: "Đợi hỏi Tỵ Xà và Đàn Nhi xong, có lẽ sẽ có manh mối. Hiện tại có thể khẳng định đây là nét chữ của cha."

Cuộc trò chuyện đã khiến Thìn Long kiệt sức, Mạnh Thiến Thiến nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, kéo chăn lên cho anh: "Anh nghỉ ngơi đi, em sẽ quay lại thăm anh sau."

Thìn Long đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Cửu, hãy chăm sóc tốt cho bản thân. Anh không quan trọng chuyện có làm cậu hay không, nhưng anh muốn mãi mãi là người anh của em."

Mạnh Thiến Thiến cảm động, mũi cay cay: "Ừm."

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thìn Long.

Anh nằm trên chiếc giường rộng, bên tai là tiếng gió nhẹ, mũi ngửi thấy hương hoa từ phủ tướng quân năm xưa.

Anh đã c.h.ế.t từ lâu dưới sự ruồng bỏ của người cha ruột.

Nhưng chính cô đã trồng lên ngôi mộ của anh một đóa hoa sự sống.

Trên xe ngựa trở về, Mạnh Thiến Thiến giữ lời hứa, kể với Lục Nguyên về bức thư và nét chữ.

Ánh mắt Lục Nguyên cũng thoáng chút chấn động: "Lại có chuyện như vậy."

Mạnh Thiến Thiến thì thầm: "Anh nói xem, liệu cha em có từng đến đảo Lưu Ly không?"

Lục Nguyên nhìn cô, nhíu mày hỏi: "Em không đang nghi ngờ Đàn Nhi là em gái cùng cha khác mẹ với em chứ?"

Thương Quyết và Chung Ly Uyên tình cảm sâu đậm, liệu ông có thể có con với người phụ nữ khác?

Hơn nữa, xét theo tuổi của Đàn Nhi, trừ khi Thương Quyết không c.h.ế.t trong biến cố diệt môn năm đó.

Người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc lại sáng suốt. Có những điều bản thân dễ dàng nghĩ ra, nhưng cô lại không dám.

Có lẽ không phải là không đoán được, mà là không dám đoán.

Không dám cho mình hy vọng quá lớn, để rồi đón nhận sự tuyệt vọng tột cùng.

Lục Nguyên không chắc cô thuộc trường hợp nào, nhưng anh không định nói ra.

Những chuyện chưa có bằng chứng, nói ra chỉ khiến cô thêm phiền muộn.

Đợi khi anh điều tra rõ ràng, sẽ kể với cô cũng không muộn.

Mạnh Thiến Thiến nghĩ đến bức chân dung nhỏ trong ngọc bội của Đàn Nhi.

Ánh mắt của người trong tranh khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.

"Thánh nữ Tây Dạ."

Cô lẩm bẩm thân phận của người đó.

Lục Nguyên thấy cô lại buồn phiền, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: "Đừng suy đoán lung tung nữa, chuyện gì rồi cũng sẽ sáng tỏ. Anh sẽ viết thư gửi đến Vụ Sơn, xem ngoại tổ mẫu có biết gì về đảo Lưu Ly và Thánh nữ Tây Dạ không."

Mạnh Thiến Thiến gật đầu: "Ừm."

Lục Nguyên lại nói: "Lát nữa anh sẽ hỏi thêm lão già và hoàng tổ phụ."

Mạnh Thiến Thiến chớp mắt nhìn anh.

Lục Nguyên hỏi: "Nhìn anh làm gì thế?"

Mạnh Thiến Thiến khẽ mỉm cười: "Đại đô đốc, anh đang báo cáo hành trình với Tiểu Cửu sao?"

Lục Nguyên lạnh lùng quay mặt đi: "Không phải."

Mạnh Thiến Thiến: "Ồ."

Lục Nguyên thấy cô cúi đầu, dường như mang chút thất vọng và uất ức, liền hít một hơi, nghiêm túc nói: "Nếu em muốn biết, xem trên danh nghĩa đang mang thai, từ nay về sau bản đô có thể báo cáo với em một hai."

Thấy Mạnh Thiến Thiến vẫn không mua tấm lòng, anh hắng giọng: "Dù sao thì chuyện giữa cha em và Thánh nữ Tây Dạ, bản đô sẽ điều tra rõ, em yên tâm chờ tin là được."

Mạnh Thiến Thiến nén nụ cười đang muốn bật ra.

Dễ dỗ thật đấy.

Khi xe ngựa đến hoàng cung, Tịch Phong và Uất Tử Xuyên đang phi ngựa đến trong tình trạng thê thảm.

Uất Tử Xuyên lập tức cảm nhận được khí tức quen thuộc, không nói hai lời nhảy lên nóc xe, đúng ngay trên đầu Lục Nguyên.

Thôi Hổ sửng sốt, ngước nhìn cậu em đang loạng choạng: "Uất Tử Xuyên, cậu làm gì thế?"

Mệt đến vậy rồi mà còn phải leo lên nóc xe?

Uất Tử Xuyên bất động, thở hổn hển.

Lục Nguyên khẽ cười khẩy.

Tịch Phong nhảy xuống ngựa, đi đến trước xe, hành lễ với người trong xe: "Thiếu gia, thiếu phu nhân."

Mạnh Thiến Thiến vén rèm, hỏi Tịch Phong: "Hai người có bị thương không?"

Tịch Phong chắp tay: "Chỉ là thương nhẹ, không sao."

Mạnh Thiến Thiến nghe hơi thở của anh, biết không đơn giản chỉ là thương nhẹ: "Đưa tay cho ta."

Tịch Phong: "Hạ thần không dám."

Thôi Hổ đẩy anh một cái: "Bảo đi thì đi, lắm lời thế!"

Tịch Phong liếc nhìn hoàng trưởng tôn, thấy không có vẻ không vui, mới tiến lên, đưa tay cho Mạnh Thiến Thiến.

Mạnh Thiến Thiến bắt mạch cho anh: "Nội thương của ngươi khá nặng, dưới địa cung xảy ra nhiều chuyện lắm sao?"

Tịch Phong đáp: "Lạc vào mấy cái cơ quan trận, sau đó bắt được một người."

Anh nói xong, lôi từ trên lưng ngựa xuống một cái bao tải, mở ra lộ ra một người mặc đồ đen mặt mày bầm dập.

Mạnh Thiến Thiến không nhận ra.

Nhưng Lục Nguyên lại nhận ra ngay.

Đây không phải là dược nhân từng truy sát Lục Kỳ dưới địa cung sao?

Tịch Phong nói: "Hạ thần thấy người này khả nghi, bắt về có lẽ sẽ có ích."

"Không trách ngươi bị thương."

Mạnh Thiến Thiến dù chưa từng giao đấu với người này, nhưng tử khí tỏa ra từ hắn khiến người ta rùng mình.

Cô không khỏi đánh giá cao Tịch Phong hơn.

Không hổ là đệ nhất đại nội cao thủ, gặp càng mạnh càng tỏ ra bản lĩnh.

Lục Nguyên nhướng mày: "Thú vị đấy, đưa cho Lục Kỳ."

Tịch Phong đáp: "Vâng, thiếu gia!"

Chợt nhớ ra điều gì, anh nghiêm túc nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, hạ thần dưới địa cung gặp phải sát thủ do Hồ Liệt phái đi, lén theo dõi bọn họ, phát hiện ra bí mật của Hồ Liệt. Xin hỏi Hắc Giáp quân hiện đang ở đâu?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Hàn Khải dẫn họ đi truy kích Hồ Liệt rồi."

Tịch Phong thần sắc ngưng trọng: "Hồ Liệt thông đồng với Dược Vương Cốc, hắn muốn biến Hắc Giáp quân thành đại quân người máy của Dược Vương... Hắc Giáp quân gặp nguy hiểm rồi!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 628: Sự thật và niềm tin



Phủ Thái tử.

Lam Diệp Nguyệt bị giam lỏng trong sân viện của Thìn Long, muốn đi không được, muốn c.h.ế.t cũng không xong.

Dĩ nhiên, nàng không muốn chết.

Nàng lang thang trong sân viện một cách chán chường.

Vừa bước đến cổng, một cao thủ Miêu Cương chặn đường.

Nguyễn Lăng lạnh lùng nói: "Miêu Vương có lệnh, không được tự ý bước ra khỏi cổng này nửa bước."

Lam Diệp Nguyệt trợn mắt.

Nàng lại đi đến bức tường sau vườn.

Nguyễn Thanh đứng trên mái nhà: "Ở đây cũng không được đi."

Lam Diệp Nguyệt tức giận quay về phòng.

Chưa kịp ngồi yên, cửa phòng bị ai đó đạp mạnh.

Mạnh Thiến Thiến bước vào với vẻ mặt lạnh như băng.

Lam Diệp Nguyệt ngẩn người, khó chịu nói: "Cô đến làm gì? Thuốc của ta đã bị sư phụ của cô lấy sạch rồi!"

Nhắc đến chuyện này, nàng càng tức giận. Từ Dược Vương Cốc, nàng mang theo vô số linh dược để phòng bất trắc, nào ngờ chỉ một đêm đã bị lấy sạch.

Thìn Long kia tốt nhất hãy sống sót, món nợ này nàng sẽ đòi lại!

Mạnh Thiến Thiến đi thẳng đến trước mặt nàng, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm.

Lam Diệp Nguyệt cảm thấy da đầu tê dại vì ánh mắt đó, khó chịu hỏi: "Hết là hết, nhìn ta cũng vô ích!"

"Ta không đến để xin thuốc."

Mạnh Thiến Thiến đi thẳng vào vấn đề, "Ta hỏi cô, mục đích thực sự của cô khi đến Tây Nam là gì?"

Lam Diệp Nguyệt lạnh nhạt đáp: "Cô hỏi là ta phải trả lời sao? Cô tưởng mình là ai?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Không nói cũng được, nhưng đừng quên cô hiện chỉ là tù nhân, hơn nữa là tù nhân của Lục Nguyên. Thiên kim Dược Vương Cốc chắc không lạ gì thủ đoạn của Đô đốc Cẩm Y Vệ chứ?"

Lam Diệp Nguyệt nhìn ra sân, thấy bóng lưng lạnh lùng của Lục Nguyên, bất giác run lên.

"Nói cũng chẳng mất gì."

Mạnh Thiến Thiến vừa dọa vừa dụ, lấy ra hộp bánh cua phấn vừa mua, "Vừa ra lò đấy."

Lam Diệp Nguyệt bĩu môi không ăn.

Mạnh Thiến Thiến mở hộp bánh, đẩy về phía nàng.

Mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi, Lam Diệp Nguyệt không kìm được nuốt nước bọt.

Người biết sở thích của nàng không nhiều.

Sở Nam là một trong số đó.

Chính nàng đã nói với hắn:

"Sở Nam, ta thích ăn bánh cua phấn, sau này nếu làm ta giận, nhớ dùng nó để dỗ ta!"

Nhớ đến Sở Nam, mũi nàng cay cay.

Mạnh Thiến Thiến thấy nàng không động đậy, liền lấy một miếng định ăn, bị Lam Diệp Nguyệt giật lại.

"Không phải mua cho ta sao?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Ta tưởng cô không ăn."

Lam Diệp Nguyệt ăn ngấu nghiến.

Mạnh Thiến Thiến rót cho nàng một tách trà nóng.

Mắt Lam Diệp Nguyệt đỏ hoe: "Ta bị nghẹn thôi."

Mạnh Thiến Thiến khẽ nói: "Ta biết."

Giọt nước mắt Lam Diệp Nguyệt rơi lã chã.

Cổ họng nàng nghẹn đắng, tim đau nhói, chẳng nếm được vị bánh.

Nhưng nàng vẫn cố ăn hết một miếng.

Mạnh Thiến Thiến giả vờ không thấy nàng mất bình tĩnh, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

"Cô không uống?"

Lam Diệp Nguyệt hỏi.

"Không."

Mạnh Thiến Thiến đáp.

Lam Diệp Nguyệt ngừng lại: "Cô có thai?"

Mạnh Thiến Thiến ánh mắt chớp động.

Quả nhiên là Mão Thỏ, khả năng nhìn thấu chỉ đứng sau Tỵ Xà.

"Ừ."

Nàng thẳng thắn thừa nhận.

Lam Diệp Nguyệt hiếm hoi không châm chọc, chỉ ăn thêm một miếng bánh.

Lần này, nàng bình tĩnh hơn, dường như cảm nhận được chút hương vị.

"Tại sao lại hỏi mục đích của ta đến Tây Nam?"

Nàng hỏi.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Muốn biết chuyện Hồ Liệt thông đồng với Dược Vương Cốc, cô có biết và tham gia không?"

Lam Diệp Nguyệt nghi ngờ: "Hồ Liệt? Cô nói cậu của Tấn Vương? Cô nghi ngờ hắn thông đồng với Dược Vương Cốc?"

Mạnh Thiến Thiến hỏi: "Cô không biết?"

Lam Diệp Nguyệt kiêu ngạo nói: "Ở Dược Vương Cốc không có chuyện gì ta không biết, dù cô nghe tin từ đâu, ta khuyên cô đừng tin mù quáng!"

Là Tịch Phong nghe nhầm?

Mạnh Thiến Thiến nghi ngờ nhíu mày, nhưng lập tức lắc đầu.

Tịch Phong không thể nghe nhầm.

Hoặc là thuộc hạ của Hồ Liệt nhầm lẫn, hoặc là Lam Diệp Nguyệt cũng bị mờ mắt.

Còn việc Lam Diệp Nguyệt có lừa dối nàng hay không—

Sau nhiều năm tiếp xúc, nàng biết rõ khi nào Lam Diệp Nguyệt nói dối.

"Cô hỏi mục đích của ta đến Tây Nam."

Lam Diệp Nguyệt lạnh nhạt nói, "Ta có mục đích gì? Xem kịch thôi! Chỉ là không ngờ, cô thật sự thắng được Thiên Cơ Các!"

Mạnh Thiến Thiến nhìn sâu vào mắt nàng: "Thu phục Hắc Giáp Quân là ý của cô hay của phụ thân cô?"

Lam Diệp Nguyệt lại lấy một miếng bánh: "Của ta! Thà để Hắc Giáp Quân quy thuận Dược Vương Cốc còn hơn trở thành thảo khấu!"

Mạnh Thiến Thiến nhìn thẳng vào đôi mắt nàng: "Cô muốn bảo vệ Hắc Giáp Quân, muốn duy trì đội quân của Sở Nam."

Lam Diệp Nguyệt bĩu môi: "Liên quan gì đến cô?"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Nuôi dưỡng một đội quân không đơn giản, phụ thân cô không ngăn cản?"

Lam Diệp Nguyệt kiêu hãnh nói: "Ta cũng tưởng phụ thân sẽ ngăn cản, ta đã chuẩn bị tâm lý lấy cái c.h.ế.t để ép, may mà phụ thân thương ta."

Lam Diệp Nguyệt không phải kẻ ngu ngốc, chỉ là trong cuộc đời, luôn có những người ta không muốn nghi ngờ.

Mạnh Thiến Thiến thẳng thắn kể lại tin tức Tịch Phong nghe được từ địa cung.

Lam Diệp Nguyệt biến sắc: "Đừng vu khống phụ thân ta! Phụ thân không thể nào nhòm ngó Hắc Giáp Quân!"

Mạnh Thiến Thiến chỉ thẳng vào vấn đề: "Vậy cô cũng thừa nhận phụ thân cô làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy."

Lam Diệp Nguyệt nghẹn lời.

Phụ thân nàng có lẽ không phải người tốt, nhưng nàng là bảo bối của ông, ông biết nàng muốn bảo vệ Hắc Giáp Quân của Sở Nam, sao có thể đoạt lấy và biến họ thành người máu?

Mạnh Thiến Thiến không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn nàng.

Lam Diệp Nguyệt tức giận: "Phụ thân ta không phải là người cha như Công Tôn Viêm Minh! Ông ấy sẽ không đối xử với ta như vậy! Ông ấy thương ta nhất!"

"Ta chưa từng nói phụ thân cô không thương cô."

Dược Vương Cốc Chủ tuổi trung niên mới có con gái, xem Lam Diệp Nguyệt như bảo vật, nhưng thương yêu là một chuyện, tham vọng lại là chuyện khác.

Thế giới này không chỉ có trắng và đen.

Lam Diệp Nguyệt giận dữ: "Ta không tin! Phụ thân ta nói rồi, Hắc Giáp Quân là của ta!"

Đây là lần thứ hai nàng mất bình tĩnh trước mặt Mạnh Thiến Thiến.

Nàng nghiến răng: "Cô cố tình chọc tức ta?"

"Không cần thiết."

Mạnh Thiến Thiến đứng dậy rời đi.

"Cô có bằng chứng gì?"

Mạnh Thiến Thiến không trả lời, cũng không nói nếu không tin, cô có thể tự đi xem.

Nàng nhìn lên bầu trời xanh: "Hồ Liệt đã huấn luyện một đội quân mạnh mẽ, về phương pháp huấn luyện của Hắc Giáp Quân, cô là một trong số ít người biết rõ... cô không nói với Dược Vương chứ?"

Lam Diệp Nguyệt sững người.

Mạnh Thiến Thiến phủi tay áo.

Lam Diệp Nguyệt: "Ta sẽ đi tìm—"

"Muộn rồi."

Mạnh Thiến Thiến thản nhiên nói, "Hắc Giáp Quân đã bị quân của Hồ Liệt bao vây."

"Vậy cô còn—"

"Nhưng, Dược Vương Cốc sẽ không thành công đâu."

Mạnh Thiến Thiến đứng dưới ánh sáng, quay người, nửa thân người chìm trong bóng tối, "Ta tin tưởng Hàn Khải, tin tưởng Hắc Giáp Quân."
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 629: Huyền Thoại Bất Bại



Sau khi thất bại ở cổng cung, Hồ Liệt dẫn theo quân phản loạn mở đường m.á.u chạy về phía Tây thành, một mạch tiến về hướng Tây.

Hứa Trọng Bình chỉ huy Hắc Giáp Quân thừa thắng truy kích, trên đường đi cũng đã vài lần giao chiến.

Hồ Liệt không hề ham chiến, thậm chí sẵn sàng hy sinh binh lực, cắt đuôi cầu sinh, cũng tuyệt đối không quyết chiến với Hắc Giáp Quân.



"Đại tướng quân, có gì đó không ổn."

Tống Ứng Trung siết chặt dây cương, dừng ngựa lại.

Hai bên vừa trải qua một trận giao tranh, lúc này đi ngang qua con suối, Hứa Trọng Bình ra lệnh cho quân đội tạm nghỉ ngơi, uống nước ăn chút đồ.

Vân Triều Mộ hỏi: "Lão Tống, ngươi có cảm thấy Hồ Liệt chạy quá nhanh không?"

Tống Ứng Trung nói: "Binh lực của họ gấp đôi chúng ta, chiến lực cũng không quá yếu, với tính cách của Hồ Liệt, không lẽ lại dễ dàng tháo chạy như vậy."

Vân Triều Mộ gật đầu: "Đúng vậy, không chút m.á.u liều, đây có phải là Hồ Liệt không? Hay là giả mạo?"

Hoắc Đình lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi tưởng ai cũng là Lạc Sơn và Lục Nguyên sao?"

Tuy nhiên, hắn cũng cảm thấy phản ứng của Hồ Liệt có gì đó không ổn, giống như đang cố tình dụ họ vào bẫy.

Hoắc Đình đề xuất: "Đại tướng quân, có cần thuộc hạ dẫn một đội quân đi theo dõi Hồ Liệt, xem hắn ta đang giở trò gì không?"

Hứa Trọng Bình toát lên khí chất ngang ngược, vô cùng ngạo mạn nói: "Dù hắn có bán thuốc chuột trong bầu, hôm nay ta cũng phải nuốt trọn!"

Ba người nghe xong, không ai khuyên can thêm.

Quân lệnh như sơn.

Dù Đại tướng quân dẫn tất cả mọi người vào chỗ chết, họ cũng tuyệt đối không lùi bước.



Trong khi đó, phía trước, Hồ Liệt thấy Hắc Giáp Quân lại đuổi theo, cũng cảm thấy khó hiểu.

Hắc Giáp Quân là liều lĩnh hay ngu ngốc vậy?

Kế hoạch ban đầu vốn hoàn hảo hơn, nhưng thất bại ở cổng cung đã khiến hắn bất ngờ, dẫn đến việc dụ Hắc Giáp Quân có phần vội vàng.

Tưởng rằng Hắc Giáp Quân không dễ dàng mắc bẫy, nhưng kết quả... họ lại đuổi theo như vậy?

"Đại tướng quân, có phải là kế nghi binh không?"

Người nói là một phó tướng dưới trướng Hồ Liệt, họ Tần tên Giang.

Tứ đại kim cương c.h.ế.t chóc, bị bắt giữ, hắn thay thế bốn người, trở thành tâm phúc số một của Hồ Liệt.

Phản ứng đầu tiên của Hồ Liệt cũng là nghi ngờ.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại, lại thấy không có khả năng.

Một vạn quân Hắc Giáp đều ở đây, họ còn có thể giở trò gì nữa?

Không lẽ Hắc Giáp Quân đã dự đoán tất cả, bố trí phục kích từ trước, muốn bao vây đại quân của hắn?

Có lẽ Hắc Giáp Quân không mạnh như lời đồn, tất cả chỉ là người Đại Chu tự đề cao, quân đội Đại Chu và Bắc Lương yếu kém, khiến Hắc Giáp Quân trở nên bất bại mà thôi.

Đại quân của hắn, không dễ dàng bị đánh bại như vậy!

Nghĩ vậy, Hồ Liệt quyết định đánh cược: "Tiếp tục tiến lên!"

Tần Giang chắp tay: "Tuân lệnh!"



Đại quân của Hồ Liệt một mạch chạy vào vùng núi hoang phía Tây.

Vùng núi hoang này tên là Diêm La Sơn, vách đá dựng đứng, đỉnh núi hiểm trở, đúng nghĩa là núi rừng hoang vu.

Nếu là vài tháng trước, Hồ Liệt cũng không dám mạo hiểm xông vào.

Nhưng hiện tại, đồng minh của hắn đã dò đường trước.

Hồ Liệt theo dấu hiệu dọc đường, thẳng tiến vào trung tâm hẻm núi.

Một canh giờ sau, Hứa Trọng Bình truy kích đến nơi.

Hoàng hôn buông xuống, gió đêm thổi nhẹ, vạn vật chìm vào tĩnh lặng.

"Mất dấu rồi sao?"

Vân Triều Mộ nghi ngờ vuốt cằm.

Hứa Trọng Bình lạnh lùng quan sát địa hình xung quanh.

"Không, chúng ta bị bao vây rồi."

Vân Triều Mộ giật mình.

Chỉ trong chốc lát, bốn trinh sát đi do thám trở về báo cáo.

Kết quả giống như nhận định của Hứa Trọng Bình, đại quân của Hồ Liệt đang phục kích trên các ngọn núi xung quanh, bao vây họ hoàn toàn.

"Làm thế nào hắn phân tán khắp nơi như vậy?"

Vân Triều Mộ lẩm bẩm.

Hoắc Đình nói: "Phục kích từ trước."

Tống Ứng Trung gật đầu: "Hồ Liệt luôn dụ dỗ chúng ta, có vẻ như định ở đây tiêu diệt toàn bộ. Binh lực chắc chắn nhiều hơn chúng ta dự tính."

Hắn nhìn Hứa Trọng Bình, "Đại tướng quân, tiếp theo nên làm gì?"

Hứa Trọng Bình nhẹ nhàng thốt lên một chữ: "Giết."

Vân Triều Mộ lập tức sục sôi: "Tốt lắm, từ sau trận Ngọc Môn Quan, nhiều năm không ra tay, đã đến lúc để lũ khốn này biết sức mạnh của Hắc Giáp Quân — Hắc Giáp xuất kích, ai dám đối đầu!"

Hắn hạ mặt nạ xuống.

Hoắc Đình và Tống Ứng Trung cũng đồng loạt hạ mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt sắc như dao.

Tất cả Hắc Giáp Quân vung vũ khí, động tác đồng loạt, âm thanh áo giáp va chạm vang vọng khắp núi rừng.

Trong chớp mắt, không khí tĩnh lặng của núi rừng bị phá vỡ bởi khí thế chiến tranh.



"Đại tướng quân! Họ tấn công rồi!"

Tần Giang báo cáo.

"Bao nhiêu người?"

Hồ Liệt hỏi.

Tần Giang nói: "... Toàn bộ quân lính."

Hồ Liệt giật mình: "Cái gì?"

Dừng một chút, hắn nhíu mày: "Họ không biết đã bị bao vây sao? Họ không dò ra được tình hình sao?"

"Có lẽ là muốn mở đường máu."

Tần Giang suy đoán.

Hồ Liệt trầm ngâm nói: "Bị bao vây thì đúng là nên làm như vậy, nhưng con đường này không phải là kế sách tốt nhất, nếu muốn thoát vây, hẳn phải đi về phía Tiểu Hoang Sơn ở phía Nam, binh lực ít, địa thế bằng phẳng, dễ đánh khó giữ."

Tiểu Hoang Sơn vốn là sơ hở Hồ Liệt cố tình để lại cho Hứa Trọng Bình.

Hắn lo lắng Hứa Trọng Bình không dễ dàng mắc bẫy, nên chọn hy sinh một phần binh lực.

Nhưng Hứa Trọng Bình mắc bẫy nhanh hơn hắn tưởng tượng, hắn quên không rút quân khỏi Tiểu Hoang Sơn.

"Hứa Trọng Bình này rốt cuộc đang giở trò gì vậy?"

Hắn không đoán được ý đồ của đối phương.

Đối phương có lẽ cũng không đoán được ý đồ của hắn.

Nhưng hắn có một cảm giác mơ hồ, Hứa Trọng Bình dường như chẳng thèm đoán xem hắn đã lên kế hoạch thế nào.

Hắn có kế hoạch của hắn, Hứa Trọng Bình có cách đánh của Hứa Trọng Bình.

"Không sao, họ muốn chết, cứ để họ! Con đường này là khó thoát nhất, không chỉ có đầm lầy, trận lôi hỏa, cầu treo đã bị động chân..."

"Báo—"

Hồ Liệt chưa dứt lời, một thám tử vội vàng chạy đến, quỳ một gối báo cáo: "Bẩm Đại tướng quân, Hắc Giáp Quân đã vượt qua đầm lầy!"

Hồ Liệt nắm chặt tay.

Tần Giang không thể tin nổi hỏi: "Mới qua bao lâu mà đã vượt qua đầm lầy rồi? Tình hình thương vong?"

Thám tử khó xử nói: "Không ai bị thương."

Tần Giang hít một hơi lạnh: "Sao có thể..."

Vùng đầm lầy đó là cấm địa của cả dãy núi, toàn quân vượt qua? Toàn quân bị diệt còn có lý!

Hắc Giáp Quân biết bay sao?!

Kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Hắc Giáp Quân, trong khoảnh khắc này được thể hiện rõ ràng.

Tần Giang bỗng cảm thấy lưng lạnh toát.



Khi người lính Hắc Giáp cuối cùng cũng vượt qua đầm lầy, Vân Triều Mộ bình thản vỗ tay: "Một cái đầm lầy nhỏ, cũng muốn chặn bản đô úy? Có ta ở đây, một con chuột cũng không lọt được vào đầm lầy."

Hoắc Đình nghiêm túc nói: "Đừng chủ quan, ta ngửi thấy mùi lưu huỳnh."

"Có người dùng lôi hỏa?"

Vân Triều Mộ cười, nói với Tống Ứng Trung, "Lão Tống, đến lượt ngươi rồi."

Tống Ứng Trung bình thản nói: "Ta chỉ là thợ rèn, ngươi đề cao ta quá."

Vừa dứt lời, hắn bước nhanh, nhảy lên, xông vào hẻm núi.

Lôi hỏa nổ vang, đất đai rung chuyển.

"Trận này hay đấy, tiếc là, Đại nguyên soái đã chơi qua rồi!"

Tiếng nổ liên hồi, khói bốc mù trời, núi sông chấn động.

Vân Triều Mộ thong thả lắc quạt, khuôn mặt điển trai lộ vẻ tự tại.

"Lão Tống, bảo đao chưa gỉ!"

Hoắc Đình nhíu mày: "Quạt từ đâu ra?"

Vân Triều Mộ thu quạt: "Dậu Kê Vệ tặng."

Hoắc Đình lạnh giọng: "Không học ai, lại học con gà đó?"

Vân Triều Mộ cười nói: "Ngươi không hiểu đâu, cũng phải, dung mạo của ngươi, muốn học cũng không được."

Đột nhiên, một cây gậy sắt bay tới.

Vân Triều Mộ giơ quạt đỡ.

Rầm!

Gậy sắt nổ tung.

Chiếc quạt của Vân Triều Mộ biến thành chổi.

Hắn thản nhiên mở miệng, phun ra một ngụm khói đen.

Tống Ứng Trung đen nhẻm từ đám khói bước ra, vốn đã đen, giờ càng hòa lẫn vào màn đêm.

Vân Triều Mộ bất mãn hỏi: "Lão Tống, lần sau ngươi có thể nhắm chuẩn hơn không?"

Tống Ứng Trung liếc nhìn Vân Triều Mộ: "Nổ trúng ngươi rồi à? Ta không cố ý! Nhưng, ngươi yếu thế sao?"

Vân Triều Mộ tức điên!

"Đại tướng quân, trận lôi hỏa đã dọn sạch, tiếp—"

Tống Ứng Trung mắt tối sầm, ngất xỉu.

Vân Triều Mộ kinh hãi: "Lão Tống!"

Hoắc Đình quỳ xuống, kiểm tra hơi thở, rồi vẫy tay ra hiệu.

Một y quan luôn sẵn sàng tiến lên, bắt mạch và kiểm tra thương tích cho Tống Ứng Trung.

"Bẩm Đại tướng quân, Ân đô úy trúng thuốc mê."

Vân Triều Mộ nghi ngờ nói: "Thuốc mê từ đâu ra?"

"Trận lôi hỏa."

Hoắc Đình nói.

Hứa Trọng Bình nhìn về phía hẻm núi đầy khói lửa, trong mắt lóe lên điều gì đó.

Vân Triều Mộ theo ánh mắt của Đại tướng quân, vuốt cằm: "Hẻm núi này không nhỏ, lượng thuốc mê cần không ít, Hồ Liệt lấy đâu ra nhiều thuốc mê thế? Trong hoàng thành cũng không thấy ai mua nhiều thuốc mê."

Hứa Trọng Bình trầm giọng: "Có thể lấy lượng lớn thuốc mê mà không ai hay, chỉ có Dược Vương Cốc."

Vân Triều Mộ tròn mắt: "Hồ Liệt thông đồng với Dược Vương Cốc? Dược Vương Cốc rốt cuộc là thế nào? Khi thì thông đồng với Thiên Cơ Các, khi thì thông đồng với Hồ Liệt—"

Hoắc Đình nhìn Vân Triều Mộ.

Vân Triều Mộ hỏi: "Nhìn ta làm gì?"

Hoắc Đình thẳng thắn nói: "Mão Thỏ luôn ở cùng ngươi, nàng có vô tình nhắc đến kế hoạch của Dược Vương Cốc không?"

Vân Triều Mộ thành thật trả lời: "Nàng chỉ nói muốn có được Hắc Giáp Quân, nhưng không nói sẽ dùng thủ đoạn này, dùng thuốc mê, ta cảm thấy sự tình không đơn giản."

Y quan châm kim, cho Tống Ứng Trung uống thuốc.

Tống Ứng Trung tính mạng không nguy hiểm, nhưng không thể tiếp tục chiến đấu.

Hứa Trọng Bình giao hắn cho hai thân binh, đợi thuốc mê trong hẻm núi tan đi, lại dẫn đại quân tiếp tục tiến lên.



Một bên khác, Hồ Liệt nghe thấy tiếng nổ của trận lôi hỏa.

Hắn nắm chắc phần thắng, chờ tin Hắc Giáp Quân bị tiêu diệt, nhưng lại được báo rằng Hắc Giáp Quân đã tiến thẳng đến cầu treo.

Hồ Liệt hoang mang.

Đầm lầy không chặn được họ cũng đành, sao ngay cả trận lôi hỏa cũng thất bại?

"Không sao, cầu treo mới là tuyệt chiêu!"

Đầm lầy có thể tìm đường, trận lôi hỏa có thể phá, nhưng cầu treo trên vực thẳm, không lẽ thực sự có cánh bay qua?

May mắn, họ chỉ tổn thất một phần nhỏ binh lực, một khi phát hiện cầu treo có vấn đề, họ chỉ có thể đi đường vòng, lúc đó sẽ rơi vào bẫy của Dược Vương Cốc.

Dược Vương Cốc muốn làm gì với Hắc Giáp Quân, hắn không quan tâm.

Hắn muốn Hắc Giáp Quân biến mất khỏi thế gian.

Từ đó, đại quân của hắn sẽ trở thành đội quân tinh nhuệ mạnh nhất thiên hạ!

Hai thám tử mai phục ở đầu bên kia cầu treo, quan sát động tĩnh của Hắc Giáp Quân.

Nhưng Hắc Giáp Quân dường như biến mất, đến tận đêm khuya cũng không thấy bóng người.

Tin tức truyền về doanh trại.

Hồ Liệt nhíu mày: "Bên Dược Vương Cốc, có tình hình gì không?"

Tần Giang nói: "Không nghe nói Hắc Giáp Quân tấn công."

Hồ Liệt khó hiểu: "Kỳ lạ, không đi cầu treo, không đi đường vòng, lẽ nào còn đường thứ ba?"

Tần Giang suy nghĩ: "Có phải... họ đã trúng thuốc mê, giữa đường đã 'toàn quân bị diệt' rồi?"

Thuốc mê Dược Vương Cốc chôn dưới trận lôi hỏa không phải loại thường, chỉ cần hít một hơi cũng hôn mê ba năm ngày.

Hồ Liệt đứng dậy, đi vài bước trong trướng: "Nếu đúng vậy thì tốt quá, có sự giúp đỡ của Dược Vương Cốc, giúp Tấn Vương đoạt lại hoàng vị chỉ là vấn đề thời gian."

Vút!

Một luồng sát khí ập tới.

Hồ Liệt vừa quay người, đã thấy một mũi tên lạnh lùng xuyên thẳng qua đầu Tần Giang.

Tần Giang không kịp kêu thất thanh, mắt trợn tròn, ngã vật xuống đất.

"Địch tấn công! Địch tấn công—"

Bên ngoài trướng, tiếng hô của lính gác vang lên.

Đồng thời, trên đỉnh núi đêm tối, có người đánh trống trận.

Như sấm sét, như rồng gầm, vang dội chín tầng mây, chấn động càn khôn.

Hắc Giáp Quân như dòng lũ cuồn cuộn, ào ạt tràn vào doanh trại quân Hồ.

Không một tiếng hò hét, tất cả diễn ra trong im lặng.

Màu m.á.u lan khắp doanh trại, nở thành những đóa hoa dẫn hồn bên đường.

Hồ Liệt nhìn binh lính của hắn lần lượt ngã xuống, còn Hắc Giáp Quân như những bóng ma không thể nắm bắt, thân pháp nhanh đến khó tin.

Đây không phải giao chiến hai bên.

Mà là một cuộc tàn sát một chiều.

Trong đầu Hồ Liệt đột nhiên lóe lên một câu nói không biết từ đâu—

"Một vạn tử sĩ, một vạn Hắc Giáp."

Hồ Liệt cuối cùng cũng hoảng sợ.

Hắn thực sự hiểu được sự lợi hại của Hắc Giáp Quân, nhưng phải trả giá bằng đại quân mà hắn khổ công huấn luyện.

Nhưng... hắn cũng huấn luyện theo Hắc Giáp Quân mà.

Rốt cuộc sai lầm ở đâu?

Hay là Dược Vương Cốc lừa hắn?

Hắn lấy ra pháo hiệu, c.h.é.m rách trướng, phóng pháo hoa lên trời.

Nào ngờ, vừa lên không đã bị Hứa Trọng Bình c.h.é.m rơi xuống đất!

Hồ Liệt giật mình kinh hãi.

Hứa Trọng Bình một chưởng lật tung trướng, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Hồ Liệt, đến lượt ngươi rồi."

Hồ Liệt ngây người nhìn người đàn ông trước mặt.

Ở cổng cung, hai người đã giao đấu.

Nhưng Hứa Trọng Bình lúc này khác xa lúc đó.

Hắn giống... giống một sát thần hơn.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Hồ Liệt nắm c.h.ặ.t t.a.y hỏi.

Hứa Trọng Bình lướt ngón tay trên lưỡi kiếm, vẽ nên một chuỗi hạt m.á.u long lanh: "Huyết Y Hầu, Hàn Khải."

Hồ Liệt như rơi vào hầm băng: "Huyết Y Hầu... kẻ g.i.ế.c sạch sư môn, phơi xác ba ngàn người? Là ngươi— ngươi không phải— đã quy y Phật môn sao?"

Việc Huyết Y Hầu g.i.ế.c sạch sư môn gây chấn động giang hồ, lan khắp các triều đình.

Hào kiệt thiên hạ phẫn nộ, chỉ muốn g.i.ế.c mà hả giận.

Sau đó, hắn được một vị đại sư điểm hóa, thu làm đệ tử.

Hàn Khải v**t v* những hạt m.á.u trên lưỡi kiếm, khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng phản chiếu trên lưỡi kiếm băng giá.

"Phật không độ được ta."

"Chỉ có Đại nguyên soái mới có thể."



Hoàng cung.

Mạnh Thiến Thiến ngồi trong phòng, tự mình chơi cờ.

Đàn Nhi và Bảo Châu Châu nằm ngủ trên giường, một lớn một nhỏ thở đều đều.

Cửa phòng mở rộng, ánh trăng tràn vào, nhẹ nhàng trải dài trên sàn.

Một bóng người cao lớn từ từ xuất hiện ở cửa.

Mạnh Thiến Thiến đặt xuống một quân cờ trắng: "Ngươi về rồi."

Hắn đặt hộp đựng thủ cấp xuống đất: "Hàn Khải, không phụ lòng kỳ vọng!"
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 630: Bụi đất lắng xuống



Đêm khuya thanh vắng.

Hoàng hậu vẫn chưa nghỉ ngơi.

Bà nằm trên chiếc giường phượng, trằn trọc mãi không ngủ được.

Trong lòng trống rỗng, thỉnh thoảng lại dâng lên một nỗi bồn chồn khó tả, như có linh cảm chẳng lành.

Một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa phòng từ từ mở ra.

Trong phòng của Hoàng hậu luôn thắp một ngọn đèn dầu.

Bà tưởng là cung nữ thân tín đến thêm dầu, nên không mấy để ý.

Mãi đến khi tiếng bước chân dừng lại giữa phòng, lặng im không đi, bà mới lạnh lùng hỏi: "Có việc gì?"

"Không có việc thì không được đến gặp chị dâu sao?"

Giọng nói thong thả của Mạnh Thiến Thiến vang lên trong đêm tối, như một nhát búa nặng giáng thẳng vào tim Hoàng hậu.

Hoàng hậu ngồi bật dậy, vén rèm nhìn kỹ, chân mày nhíu chặt.

Mạnh Thiến Thiến mặc y phục của Lục Phong Ngâm, dùng giọng nói của Lục Phong Ngâm, nhưng khuôn mặt lại rõ ràng không phải là nàng.

Khuôn mặt này dù có hóa thành tro bụi, Hoàng hậu cũng nhận ra.

Trên mặt Hoàng hậu thoáng hiện sự kinh ngạc, phức tạp, nghi hoặc...

Mãi lâu sau, bà mới ngập ngừng nói: "Ngươi... rốt cuộc là ai?"

"Chị dâu nhanh quên Phong Ngâm như vậy sao?"

Mạnh Thiến Thiến bước đến trước lư hương, nhẹ nhàng phe phẩy làn khói trầm ấm áp, "Hương an thần Phong Ngâm điều chế cho chị dâu, chị dâu có thích không?"

Hoàng hậu lạnh sống lưng: "Thảo nào những ngày gần đây bản cung luôn mệt mỏi buồn ngủ, tưởng là do thể trạng yếu, hóa ra là ngươi động tay chân! Ngươi thật to gan lớn mật, dám giả mạo Trưởng công chúa Đại Lương, còn dám hạ độc bản cung! Ngươi có biết... đây là tội tru di cửu tộc không!"

"Hoàng hậu à Hoàng hậu."

Mạnh Thiến Thiến khôi phục giọng nói của mình, "Tiểu cô của ngươi bị giả mạo, phản ứng đầu tiên của ngươi là tức giận vì bị lừa dối, chẳng phải ngươi nên quan tâm đến Lục Phong Ngâm trước sao? Hay những năm qua tình cảm của ngươi với nàng chỉ là diễn cho Hoàng thượng xem? Chị dâu như mẹ, thật là trò cười!"

Ánh mắt Hoàng hậu lạnh đi, nhưng trải qua bao sóng gió, dù bị nói trúng tim đen, bà cũng không lộ chút bối rối.

"Ngươi đã làm gì Phong Ngâm? Nàng là em gái ruột của Hoàng thượng, ngươi dám làm hại nàng, Hoàng thượng sẽ không tha cho ngươi đâu!"

Mạnh Thiến Thiến nói: "Bây giờ mới quan tâm thì đã muộn. Hoàng hậu thay vì lo cho ta, chi bằng nghĩ xem mình sẽ kết thúc ra sao? Ta sẽ không bị tru di, nhưng Hoàng hậu thì chưa chắc."

Hoàng hậu nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạnh Thiến Thiến, suy nghĩ về ý tứ trong lời nói của nàng.

Mạnh Thiến Thiến đón ánh mắt sắc lạnh của bà, thong thả nói: "Ta là người hay nhớ hận, Hoàng hậu nhiều lần hãm hại ta, những món nợ này phải tính cho rõ ràng."

Hoàng hậu lạnh giọng: "Ngươi nói bản cộng hại ngươi, có bằng chứng không?"

Mạnh Thiến Thiến thẳng thắn: "Không."

Hoàng hậu cười nhạt.

Mạnh Thiến Thiến lại nói: "Ta tuy không có bằng chứng, nhưng có một tin tức liên quan đến Hoàng hậu."

Hoàng hậu thản nhiên: "Bản cung không hứng thú với tin tức của ngươi."

Mạnh Thiến Thiến mỉm cười: "Ồ? Tin về Hồ đại tướng quân cũng vậy sao?"

Hoàng hậu sững sờ, khó che giấu sự kinh ngạc nhìn Mạnh Thiến Thiến: "Ngươi rốt cuộc..."

Mạnh Thiến Thiến nói: "Ta chẳng biết gì cả, ta chỉ đơn giản đến báo cho Hoàng hậu một tin thắng trận, Hắc Giáp quân đại thắng quân phản loạn họ Hồ, c.h.é.m đầu Hồ Liệt, đã khải hoàn về kinh lúc giờ Tý."

Sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt.

Trời chưa sáng hẳn, bầu trời xám xịt một màu u ám.

Lương Đế bị thương nặng ở địa cung, về cung lại phải chịu đựng nhiều phiền toái ở Kim Loan điện, khi trở về Cần Chính điện, liền nghỉ ngơi ngay.

Đang ngủ chập chờn, ông cảm thấy có người đến bên giường.

Ông cảnh giác mở mắt, thấy Hoàng hậu đang cầm một bát thuốc, mắt đẫm lệ nhìn mình.

"Bệ hạ..."

Hoàng hậu nghẹn ngào.

Lương Đế thần sắc dịu lại: "Hoàng hậu đến làm gì?"

Hoàng hậu chân thành nói: "Thần thiếp nghe tin bệ hạ đã về cung, đặc biệt đến thăm bệ hạ."

Lương Đế nói: "Người cũng không khỏe, nghe Tiểu Cửu nói người bệnh đã nhiều ngày, khổ cho người rồi."

Hoàng hậu do dự: "Tiểu Cửu..."

Lương Đế chợt nhớ ra điều gì, giải thích: "À, chính là Phong Ngâm, nàng giả dạng Phong Ngâm cũng chỉ là tạm thời, Hoàng hậu không cần bận tâm."

Hoàng hậu tự giễu cười: "Bệ hạ trước đây yêu quý Phong Ngâm nhất, nay có người giả dạng nàng, thần thiếp tưởng bệ hạ sẽ nổi giận."

Lương Đế không muốn bàn luận chuyện này với Hoàng hậu, đổi chủ đề: "Trẫm không sao, người về nghỉ đi."

Hoàng hậu khéo léo hỏi: "Tiểu Cửu... không nói gì về thần thiếp với bệ hạ sao?"

Lương Đế hiếm khi tỏ ra dịu dàng: "Nàng có nói người đối xử rất tốt với Phong Ngâm, nàng có chút ghen tị, kỳ thật nếu nàng vui vẻ, trẫm cũng có thể coi nàng như cháu gái ruột mà yêu thương."

Lương Đế vốn ít lời, khi nhắc đến một tiểu cô nương lại trở nên lắm lời, khiến Hoàng hậu cảm thấy xa lạ.

Thực tế, từ khi gia đình Hoàng trưởng tôn xuất hiện, Lương Đế không còn là vị hoàng đế lạnh lùng mà bà từng biết nữa.

Bà và Lương Đế làm vợ chồng nhiều năm, hóa ra chẳng hiểu nhau.

Như bà không biết sự dịu dàng ẩn giấu của ông, ông cũng không hiểu nỗi cô đơn nơi thâm cung của bà.

Bà đưa bát thuốc đến trước mặt Lương Đế: "Bệ hạ, thuốc đã xong, uống lúc còn nóng, lát nữa nguội mất."

Lương Đế uống xong, vừa uống xong đã cảm thấy bụng đau như d.a.o cắt.

Ông ôm bụng, cả khuôn mặt nhăn nhó.

Ông nhìn Hoàng hậu, phát hiện Hoàng hậu đang cười gằn nhìn mình.

"Ngươi..."

"Ha ha... ha ha..."

Hoàng hậu cười điên cuồng đứng dậy, lùi lại vài bước, giang hai tay, đi lang thang trong phòng.

Lương Đế ôm bụng đau đớn, lạnh lùng và nghi ngờ nhìn bà: "Tại sao ngươi lại ám hại trẫm?"

"Tại sao?"

Hoàng hậu cười đến ch** n**c mắt, "Bởi vì ngươi g.i.ế.c người ta yêu nhất! Ngươi có biết, lúc đó ta không hề muốn gả vào Tần vương phủ! Ta và anh ấy đã thề nguyền, là Tần vương phủ ngăn cản đôi uyên ương! Khiến chúng ta phải chia lìa! Anh ấy trung thành với ngươi, hết lòng phò tá ngươi khai quốc xưng đế, cuối cùng ngươi lại sai người g.i.ế.c anh ấy! Lương tâm ngươi đâu?"

Lương Đế từng làm Tần vương nhiều năm, sau lại lên ngôi hoàng đế, ông trải qua không ít lần bị phản bội, nhưng không ngờ người vợ kết tóc lại có thể đ.â.m mình một nhát.

Ông và Hoàng hậu là do hai đại gia tộc liên hôn, mệnh lệnh của cha mẹ, lời của mai mối.

Ông làm sao biết được tư tình của bà với Hồ Liệt?

Nếu biết, với lòng kiêu hãnh của mình, ông thà trái lời cha cũng không cưới bà.

Dĩ nhiên, đã nửa chân vào đất rồi, nói những chuyện này cũng thật sến sẩm.

Tốt lắm, tốt lắm!

"Người đâu! Đem Hoàng hậu giam vào lãnh cung!"

Lương Đế ra lệnh.

Dư công công vội vàng chạy vào, nhìn Hoàng hậu đang cười điên và Lương Đế đang đau đớn, kinh hãi chạy đến: "Bệ hạ! Người đâu! Hộ giá!"

Tiểu Đức tử dẫn mấy tên thái giám lực lưỡng xông vào, bắt Hoàng hậu đem đi.

Lương Đế hít một hơi thật sâu: "Bạch Khởi, ngươi cút ra đây cho trẫm!"

"Không, ta thích đi tới!"

Miêu Vương chống nạnh, hùng hổ bước vào tẩm điện của Lương Đế.

Lương Đế nghiến răng: "Lại là ngươi giở trò?"

Miêu Vương đảo mắt liếc nhìn.

Dư công công thấy vậy, vội vàng chuồn đi: "Nô tài đi gọi thái y!"

Miêu Vương nói: "Cho ngươi thấy bộ mặt thật của bà ta mà!"

Lương Đế tức giận: "Vậy ngươi dẫn hết người của trẫm đi? Mặc kệ bà ta hạ độc trẫm?"

Miêu Vương vẫy tay: "Ta đã đổi thành ba đậu rồi! Ngươi chỉ cần đi ngoài ba ngày ba đêm là xong!"

Lương Đế trợn mắt: "Không đổi còn hơn!"

Nếu là thuốc độc, ông đã ngửi ra ngay.

Chỉ có ba đậu loại thuốc tẩy này —

Miêu Vương ngước nhìn trời.

Lương Đế nheo mắt: "Ngươi đang trả thù trẫm sao?"

Lần trước ở Ngự thư phòng, Miêu Vương định cho ông uống ba đậu, kết quả ông không trúng chiêu, Miêu Vương và Tưởng Quốc công, Tử Ngọ tiên sinh lại uống nhầm.

"Không có, ngươi đừng nói bậy, ta không phải loại người hẹp hòi đâu!"

Miêu Vương phủ nhận ba lần liền.

"Trẫm g.i.ế.c ngươi!"

Lương Đế nổi giận, vén chăn xuống đất, rút thanh kiếm trên giá, không nói không rằng c.h.é.m xuống Miêu Vương.

Miêu Vương giật mình: "Ái chà! Giết người rồi!"

Hắn vung tay chạy mất —

Lương Đế đuổi đến cửa, tức giận quá, ngã phịch xuống ngưỡng cửa.

"Bệ hạ!"

Tưởng Huệ phi mang hộp đồ ăn đến thăm Lương Đế, không ngờ chứng kiến cảnh này.

Bà kinh hãi, quên cả hộp đồ ăn trên tay, ném cho thị nữ, gần như lao đến trước mặt Lương Đế, nắm c.h.ặ.t t.a.y ông: "Bệ hạ!"

Sắc mặt Lương Đế trắng bệch.

Một nửa là do thương, một nửa là do Miêu Vương chọc giận.

"Bệ hạ, ngài nói gì đi! Đừng dọa thần thiếp!"

Tưởng Huệ phi sốt ruột.

Sự lo lắng của bà không phải giả vờ.

Lương Đế nhìn Tưởng Huệ phi - người đã "đấu khẩu" với mình cả đời, bỗng cảm thán vô cùng.

Người vợ dịu dàng một lòng một dạ với mình lại phản bội ông.

Còn người phi tần luôn khó chịu với mình lại thật lòng lo lắng cho ông.

Ông đã sai.

Sai quá sai.

"Trẫm không sao..."

Ông trấn tĩnh, vỗ vai Tưởng Huệ phi an ủi.

Tưởng Huệ phi suýt khóc: "Ngài dọa c.h.ế.t thần thiếp rồi — thần thiếp tưởng không đòi được tiền nữa — ngài còn chưa viết giấy nợ —"

Lương Đế tức đến phun máu: "...!!"

Mối tình giữa Hoàng hậu và Hồ Liệt vượt xa dự đoán của Lương Đế.

Nhưng vì thể diện hoàng gia, Lương Đế quyết định giữ kín bí mật này.

Ông không muốn truy cứu ai đã "dẫn" Hoàng hậu đến trước mặt mình, dụ bà phạm tội đáng c.h.é.m đầu.

Chiếu chỉ phế hậu, viết đi viết lại.

"Bệ hạ."

Dư công công cẩn thận nhắc nhở, "Hôm nay trời lạnh."

Lương Đế khoanh tay sau lưng, nhìn bầu trời vô tận: "Mang cho Hoàng hậu một chén quế hoa tửu mà bà thích nhất."

Dư công công hiểu ý, khẽ đáp: "Nô tài tuân chỉ."

Hồ Liệt làm chuyện phản nghịch, cả họ Hồ đều phải chịu tội.

Dù là mẫu tộc của mình, dù Tiên Đế có để lại di mệnh.

Hồ Quý phi quỳ lâu trước Ngự thư phòng.

Mưa như trút nước, ướt sũng áo bà.

"Bệ hạ — xin ngài gặp thần thiếp —"

"Họ Hồ oan uổng —"

"Anh trai thần thiếp oan uổng —"

"Anh trai thần thiếp không mưu phản — bị người hãm hại — bệ hạ — bệ hạ —"

"Biểu ca —"

"Biểu ca ngài gặp A Nhu đi — biểu ca —"

Thần phi dẫn Thanh Nhi đi ngang qua.

Hồ Quý phi lau nước mắt mưa, nắm lấy vạt áo Thần phi: "Thần phi!"

Thần phi dừng bước.

Thanh Nhi cầm ô cũng dừng lại.

Hồ Quý phi ngẩng đầu, khẩn khoản: "Thần phi, người vào gặp bệ hạ phải không?"

Thần phi không nói gì.

Hồ Quý phi khóc: "Người nói với bệ hạ, ngài sẽ nghe lời người... ngài sẽ nghe... ta cầu xin người... trước đây là ta sai... ta có mắt như mù... ta không nên đối xử với người như vậy... lần này ta xin người... người giúp ta gặp bệ hạ..."

"Bệ hạ sẽ không gặp người đâu, người về đi."

Thần phi nói.

Hồ Quý phi khóc không thành tiếng: "Người là mẹ của Thái tử! Bệ hạ yêu Thái tử nhất! Người giúp ta nói giùm..."

Thần phi nhìn bà, bình thản hỏi: "Tại sao ta phải giúp ngươi?"

Hồ Quý phi sững sờ.

Thần phi nghiêm mặt: "Con trai ta bị hãm hại, ngươi có giúp ta nói giùm không? Con trai ngươi giám quốc, bắt con trai ta vào ngục tra tấn dã man, ngươi có giúp nó nói giùm không?"

Hồ Quý phi há miệng: "Thần phi, ta..."

"Không cần nói nữa, nhân quả đã gieo từ lâu, hôm nay ngươi có kết cục này là tự ngươi chuốc lấy."

Thần phi nói xong, bảo Thanh Nhi, "Thanh Nhi, ta đi."

"Vâng, nương nương."

Thanh Nhi một tay cầm ô, một tay kéo vạt áo Thần phi ra khỏi tay Hồ Quý phi.

Thần phi đến Cần Chính điện.

Nhưng bà không phải để gặp Lương Đế.

Mà là thăm Bảo Châu Châu.

Không lâu sau, Tưởng Huệ phi cũng đến phòng Bảo Châu Châu.

Tiểu gia hỏa ngồi xếp bằng trên đất, nghịch đồ chơi của mình.

"Quá đáng! Quá đáng!"

Tưởng Huệ phi tức giận đến mức bóp cổ tay.

Thần phi cười: "Bệ hạ lại làm gì ngươi?"

Tưởng Huệ phi bực bội: "Người còn nhớ món nợ cá cược lần trước của ông ta chứ?"

"À, nhớ."

Thần phi gật đầu.

"Ông ta không trả nữa!"

Tưởng Huệ phi nhắc đến chuyện này liền tức giận.

Khổ nỗi bà chân thành lo sợ ông ta băng hà.

Ông ta lại tốt, trốn nợ!

Nói gì vừa trải qua nội chiến, quốc khố trống rỗng, theo bà thấy, rõ ràng là lấy cớ.

Thần phi công bằng nói: "Quân vô hí ngôn, chuyện này là ông ta sai."

"Vẫn là người biết điều!"

Tưởng Huệ phi lẩm bẩm, "Ông ta nói dùng ngôi vị Hoàng quý phi để đổi? Ta là loại người ham mê ngôi vị sao?"

Thần phi mỉm cười không nói.

"Phiền c.h.ế.t đi được!"

Tưởng Huệ phi không muốn nhắc đến Lương Đế nữa, ôm tiểu gia hỏa vào lòng, hít một hơi thật sâu, "Vẫn là Chiêu Chiêu đáng yêu, Chiêu Chiêu à, làm dâu của Nhi Nhi nhé?"

Bảo Châu Châu: "Không."

Nhi Nhi là tiểu đệ!

Đại Lương trải qua biến cố, triều chính cần xử lý nhiều việc chất đống.

Lục Chiêu Ngôn bận rộn không ngơi tay, ngay cả Phúc Vương và Minh Vương vốn lười biếng cũng được giao trọng trách.

Nhưng Lương Đế, vẫn cảm thấy thiếu một điều gì đó.

"Bệ hạ, Hoàng trưởng tôn cầu kiến."

Dư công công báo.

Lương Đế xoa sống mũi đau nhức: "Vào."

Lục Nguyên bước vào Ngự thư phòng, chắp tay hành lễ: "Hoàng tổ phụ."

Lương Đế hỏi: "Hôm nay vào cung làm gì? Không phải nói ở phủ ở nhà với Tiểu Cửu sao?"

Lục Nguyên nói: "Ai bảo Hoàng tổ phụ đón Chiêu Chiêu vào cung, Tiểu Cửu nhớ Chiêu Chiêu."

Lương Đế: "Nói thẳng đi."

Lục Nguyên "xì" một tiếng: "Thần có một vật, muốn cho Hoàng tổ phụ xem."

Nói rồi, hắn lấy ra chiếc ổ khóa bình an mà Thái thượng hoàng giao cho trước khi lên đường.

Khi nhìn thấy chiếc ổ khóa bình an, thần sắc Lương Đế đờ đẫn.
 
Sau Khi Tái Sinh, Tôi Trở Thành Ánh Trăng Đen Của Gian Thần
Chương 631: Sự thật về chiếc ổ khóa bình an



Ánh mắt hắn thoáng hiện một chút nghi hoặc, rồi lại lóe lên một tia khó tin.

Hắn lật đi lật lại chiếc ổ khóa bình an, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Lục Nguyên quan sát thần sắc của hắn, trong lòng nghĩ: "Đồ vật Thái Thượng Hoàng ban quả nhiên có liên quan đến Tần Vương phủ."

Đã có vài khoảnh khắc, hắn từng nghi ngờ về tính chân thực của món đồ này.

Hắn từng nghĩ, mục đích của Thái Thượng Hoàng là để đối phó với Thiên Cơ Các.

Vụ án m.á.u ở phủ Thương tướng quân và Sở Vương phủ đều không thể tách rời khỏi Thiên Cơ Các.

Lòng căm hận của Thái Thượng Hoàng đối với Thiên Cơ Các không thua gì hắn và Mạnh Thiến Thiến.

Để dụ hắn đối phó với Thiên Cơ Các, lão cáo già Thái Thượng Hoàng kia, biết đâu sẽ tạo ra một tín vật giả, đẩy hắn ra mặt trận.

Sau nhiều lần cân nhắc, hắn vẫn chưa từng đưa ra một tín vật mà tính chân thực chưa rõ.

Bây giờ mọi chuyện đã ngã ngũ, thù lớn đã được báo, không lo Thiên Cơ Các nắm được bằng chứng gì, hắn mới nghĩ đến việc thử nghiệm trước mặt hoàng tổ phụ cũng không sao.

Nhìn kết quả thử nghiệm này, chiếc ổ khóa bình an quả thật là một tín vật?

Lương Đế nhíu mày hỏi: "Vật này, ngươi lấy từ đâu?"

"Là Thái Thượng Hoàng nhà Đại Chu ban cho tiểu bối."

Lục Nguyên thành thật trả lời, "Ngài bảo tiểu bối mang vật này đến gặp một cố nhân ở Tần Vương phủ."

"Cố nhân? Là ông cố của ngươi sao?"

Lương Đế lẩm bẩm.

Dù cùng thế hệ với Thái Thượng Hoàng nhà Đại Chu, nhưng giữa họ chưa từng có giao tình. Ngược lại, phụ thân của ngài khi còn trẻ từng du lịch qua Đại Chu.

"Thái Thượng Hoàng nhà Đại Chu có nói vật này đến từ ai không?"

Ngài hỏi.

Lục Nguyên lắc đầu: "Không, hoàng tổ phụ, nó thật sự là vật của Tần Vương phủ?"

Lương Đế nắm chặt chiếc ổ khóa bình an trong tay: "Đúng vậy."

Sau khi Hồ Liệt thất bại, những tiếng xử trí Hồ gia vang lên khắp nơi. Trên triều đình, có người bảo vệ Hồ gia, cũng có người đàn hặc, các đại thần mỗi ngày tranh cãi không ngừng.

Nếu như trước đây, Lương Đế đã dập tắt mọi phản đối, nhưng lần này, ngài bế triều ba ngày, giao toàn bộ việc điều tra thu thập chứng cứ cho Thái tử xử lý.

Vốn nghĩ Thái tử ôn hòa nhân hậu, không ngờ thủ đoạn của Thái tử lại sắc bén, xử lý sự việc quyết đoán, khiến cả triều đình sửng sốt.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, không chút mềm tay, mọi người như thấy hình ảnh Lương Đế thời trẻ.

Ai bảo Tấn Vương là người con giống Lương Đế nhất?

Rõ ràng Thái tử mới là!

Hồ Liệt tuy đã chết, nhưng tội danh của hắn và Hồ gia từng món từng việc, kể không hết.

Thái tử dâng lên công đường những chứng cứ thu thập được, tam ty hội thẩm, có vẻ như muốn triệt để hủy diệt Hồ gia.

Thủ cấp của Hồ Liệt do Hàn Khải của Hắc Giáp quân chém, coi như tiên trảm hậu tấu.

Trong lòng người Hồ gia, Lương Đế tuyệt đối không thể tàn nhẫn với Hồ gia như vậy.

Họ mong đợi hoàng đế bác bỏ tấu chương của Thái tử, nhưng cuối cùng chỉ đợi được chiếu chỉ tru di cửu tộc.

Người Hồ gia hoàn toàn hoảng loạn.

Cần Chính Điện.

Lương Đế đang xem tấu chương của Thái tử, Tiểu Đức Tử bẩm báo: Người Hồ gia cầu kiến.

Lương Đế thờ ơ lật một tờ tấu chương: "Không gặp."

Tiểu Đức Tử liếc nhìn Dư công công cầu cứu.

Ánh mắt Dư công công chớp động, nhẹ nhàng quở trách: "Hoàng thượng đã nói không gặp người Hồ gia, ai lại không biết điều thế?"

Tiểu Đức Tử vội nói: "Là một tộc lão của Hồ gia, nói rằng... khi hoàng thượng còn nhỏ, ông ta từng thay tã cho hoàng thượng."

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, những lời đại nghịch bất đạo này, người Hồ gia dám nói, nhưng hắn không dám truyền đạt.

Dư công công khéo léo nhìn về phía Lương Đế.

Lương Đế gấp tờ tấu lại: "Tuyên."

Tộc lão Hồ gia được dẫn đến trước mặt hoàng đế.

Nếu không phải vì sinh tử của cả Hồ gia, ông ta đã không phải chịu khổ cực như vậy.

"Thảo dân..."

Ông ta lập tức muốn hành lễ với Lương Đế.

Lương Đế liếc nhìn tộc lão Hồ gia già nua, ra lệnh cho con cháu của ông ta: "Các ngươi lui xuống trước."

Hai người không dám chần chừ, ngoan ngoãn rút lui.

Vị tộc lão này thật đáng thương, đã không thể tự chăm sóc bản thân, nhưng lại bị lôi đến trước mặt hoàng đế để cứu vãn tình thế.

Dư công công đứng bên cạnh ông ta.

Ông ta loạng choạng bước hai bước, cuối cùng cũng quỳ xuống một cách khó nhọc: "Bệ hạ... Hồ gia có tội!"

Lương Đế lạnh lùng nói: "Đã biết có tội, thì chịu phạt là xong."

Tộc lão Hồ gia nghe lời lạnh nhạt của Lương Đế, không khỏi sửng sốt.

"Bệ hạ!"

Lương Đế không thèm để ý đến ông ta.

Dư công công rót cho Lương Đế một chén trà nóng.

Tộc lão Hồ gia đau lòng hỏi: "Bệ hạ thật sự muốn đối xử với Hồ gia như vậy sao? Hồ gia là mẫu tộc của Thái hậu nương nương! Bệ hạ làm thế, Thái hậu nương nương dưới suối vàng làm sao yên nghỉ?"

Lương Đế lạnh lùng hỏi lại: "Là mẫu hậu của trẫm không yên nghỉ được, hay là Hồ gia các ngươi tham sống sợ chết?"

Tộc lão Hồ gia nghẹn lời.

Mãi sau, ông ta mới lấy lại giọng: "Bệ hạ, khi Tiên đế còn tại thế, từng lập di mệnh, vĩnh viễn không động đến Hồ gia. Bệ hạ chẳng lẽ muốn trái lệnh Tiên đế?"

Nói xong, như chợt nhớ ra điều gì, ông ta tự giễu cười, "Từ khi bệ hạ có hoàng trưởng tôn, tính tình thay đổi hoàn toàn, không còn như trước. Ban đầu lão phu không tin, nhưng hôm nay gặp mặt, mới biết lời đồn không sai. Không biết hoàng trưởng tôn đã cho bệ hạ uống bùa mê gì, khiến bệ hạ ra tay tàn độc với gia tộc ngoại công của mình!"

Lương Đế bình thản nhìn ông ta: "Hồ Thịnh thật sự là ngoại công của trẫm sao?"

Hồ Thịnh, sinh phụ của Hồ Thái hậu.

Tộc lão Hồ gia đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lương Đế, tim đập thình thịch.

Lương Đế lật giở tờ tấu trong tay: "Hồ gia, trẫm nhất định sẽ trừng trị. Còn có thể bảo toàn được mấy cái đầu hay không, tùy thuộc vào việc ngươi biết nhiều hay ít."

Tộc lão Hồ gia: "Có người trước mặt bệ hạ nói bậy—"

Lời chưa dứt, Lương Đế đã lấy ra chiếc ổ khóa bình an mà Lục Nguyên đưa cho ngài.

Dư công công nhận lấy chiếc ổ khóa bình an, đưa đến trước mặt tộc lão Hồ gia.

Tộc lão Hồ gia không hiểu chuyện gì.

Tiếp theo, Dư công công lại lấy ra chiếc thứ hai.

Sắc mặt tộc lão Hồ gia biến đổi.

Dư công công ý vị sâu xa khuyên nhủ: "Tộc lão, ngài nên khai đi, để đỡ phải chịu khổ."

Người Hồ gia bất lực ngã ngồi xuống đất.

Tâm trí ông ta trôi về nhiều năm trước, khi đó ông ta chỉ là một đứa trẻ chưa đầy mười tuổi.

Lẽ ra ở tuổi này, ông ta đã không nhớ rõ chuyện thời nhỏ, thực tế ông ta cũng đã nhiều năm không nghĩ đến.

Nhưng đột nhiên nhắc lại, ông ta mới nhận ra những ký ức năm xưa vẫn sống động như mới hôm qua.

Lần đầu theo phụ thân đến Tần Vương phủ, ông ta thấy Tần Vương thế tử cưỡi ngựa trở về, trên lưng ngựa có một nữ tử áo trắng.

"Mẹ ơi, tiên nữ!"

Ông ta chỉ vào nữ tử nói.

Mẹ ông ta bịt miệng lại: "Suỵt, đừng nói bậy."

Sau đó, từ cuộc trò chuyện của cha mẹ, ông ta biết được Tần Vương thế tử đi nam chinh dẹp loạn, đã cưới một người vợ trong dân gian.

Nhưng Tần Vương không đồng ý môn hôn sự này.

Bởi vì ngài đã sớm hứa hôn với con gái nhà họ Hồ.

Một nữ tử dân gian, không thể so được với giá trị của con gái đích tôn họ Hồ.

Về sau, ông ta còn đến Tần Vương phủ vài lần, nhưng không bao giờ gặp lại nữ tử đó nữa.

Tương truyền nàng đã mất tích.

Lại tương truyền Tần Vương thế tử vì tìm nàng, đã phản mục trở thành cừu địch với phụ thân, bỏ đi khỏi Tây Nam, hai năm không về.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back