Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 660



Chú cá voi xanh cũng biến thành người, mặc một bộ đồ màu xanh trông nho nhã như ngọc, hoàn toàn không giống như nguyên hình cường tráng của hắn, hành động cũng không hề vụng về.

Sau khi bọn họ ngồi ổn định, chú cá kiếm lao đi với tốc độ cực nhanh, phía sau vạch ra một vệt sóng trắng, nước biển bị vỗ lên, đập vào mặt Diệp Cửu Cửu một cách đau đớn.

Diệp Cửu Cửu vùi đầu vào đầu gối, từ từ ngủ thiếp đi, không biết qua bao lâu thì cá kiếm từ từ dừng lại, cô mơ màng nhìn xung quanh, phát hiện trời đã tối, đen kịt trông rất đáng sợ: "Trời tối rồi sao?"

"Phải." Lăng Dư mặt không biểu cảm nhìn vùng biển phản chiếu ánh trăng này: "Phía trước là lãnh địa của cá mập ăn thịt, cẩn thận một chút."

Những người còn lại đều có vẻ mặt nghiêm trọng, vì bọn họ có thù.

Diệp Cửu Cửu cũng trở nên căng thẳng, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng nước, lưng cô tê dại, đến rồi sao?

Lăng Dư nhìn con cá mập ăn thịt dài hơn năm mươi mét đang bám theo phía sau, sau khi nhìn ra ý định tấn công của nó, anh hơi mím chặt đôi môi mỏng.

Cá mập ăn thịt không nói võ đức, trực tiếp há miệng cắn vào miệng cá kiếm, cá voi xanh nhảy nhẹ, trực tiếp biến thành con cá voi nặng hàng trăm tấn đ.â.m mạnh vào cá mập ăn thịt.

Con cá mập ăn thịt chỉ dài năm mươi mét bị đ.â.m cho hoa mắt chóng mặt, Lăng Dư và những người khác không cho nó cơ hội phản ứng, trực tiếp nhảy xuống biển.

Diệp Cửu Cửu nhìn chằm chằm vào chiếc đuôi màu xanh đen lóe lên của anh, tim như treo ngược cổ, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì.

Lăng Dư nhảy xuống nước lập tức vào trạng thái, tai nhọn hơn, ánh mắt cũng trở nên dữ tợn, là dáng vẻ mà Diệp Cửu Cửu chưa từng thấy.

Trong tay anh có thêm một cây kích dài, mũi kích tỏa ra ánh sáng lạnh màu xanh đen, anh nhẹ nhàng quấy đuôi lao vê phía cá mập ăn thịt, dùng sức đ.â.m vào cái bụng sân sùi như đá của nó.

"Mày đang cù tao à?" Cá mập ăn thịt quay đầu về phía Lăng Dư, tộc của Lăng Dư đã g.i.ế.c bao nhiêu tộc nhân của nó, mối thù này không báo không phải cá mập, nó há to miệng, để lộ hơn mười nghìn chiếc răng: "Không ngờ hoàng tử của tộc nhân ngư lại không biết lượng sức như vậy."

Cá mập ăn thịt nói xong đột nhiên lao về phía Lăng Dư, Lăng Dư không né tránh, khi nó sắp đến gần thì nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó hung hăng đ.â.m cây kích vào mắt cá mập ăn thịt, m.á.u tươi lập tức nhuộm đỏ vùng biển này.

TBC

"ÁI" Cá mập ăn thịt lập tức phát ra một tiếng gào thét.

Lăng Dư rút cây kích dài, quay lưng về phía ánh trăng mà nổi lên, mái tóc dài như rong biển theo sóng mà chuyển động, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một tia chế giễu: "Không biết lượng sức?"

Những nhân ngư khác nhân lúc cá mập ăn thịt đang th* d*c, cùng nhau tấn công, nhất thời mùi m.á.u tanh trong biển càng nồng nặc.

Diệp Cửu Cửu nhìn mặt nước nhuộm đỏ máu, lo lắng không thôi nhưng cô lại không giúp được gì, chỉ có thể lo lắng, may là vài giây sau Lăng Dư đã trở lại: Không bị thương chứ?”

"Không sao." Lăng Dư nhìn mặt nước nhuộm đỏ: "Nhanh chóng rời khỏi đây.'

Chú cá kiếm tăng tốc lao về phía trước, vì phải tránh lãnh địa của cá mập ăn thịt nên phải đi vòng một chút, không biết từ lúc nào đã đến một vùng biển đen kịt, yên tính đến mức không có một con cá nào xuất hiện.

Bạch tuộc vẫn luôn cười ha hả giờ mặt mày nghiêm trọng: "Xong rồi, đây là..."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 661



Lăng Dư giơ tay, ra hiệu cho hắn im lặng.

Diệp Cửu Cửu nghe thấy phía trước có động tĩnh, phía sau cũng có cá mập ăn thịt lần theo mùi mà đuổi tới, trong lòng cô khẽ chùng xuống, xong rồi.

"Em ở đây đừng nhúc nhích." Lăng Dư dặn dò một tiếng, sau đó đi đến đuôi cá kiếm, nhìn con cá mập ăn thịt đã đến gân, vẻ mặt lạnh lùng rất ghét bỏ: "Đúng là đồ phiên phức."

"Mười con." Bạch tuộc bĩu môi: "Điện hạ, chúng ta mỗi người một con hình như cũng không chia hết."

Con cá mập ăn thịt câm đầu há to miệng: "Xem bọn mày còn có thể ngông cuồng đến bao giờ."

"Lăng Dư, hôm nay tao nhất định phải xé xác mày..." Hắn ta chưa nói hết lời, đột nhiên một bóng đen khổng lồ từ trong nước nhảy ra, trực tiếp cắn vào bụng rắn chắc của hắn.

Diệp Cửu Cửu nhìn con cá mập ăn thịt chưa kịp ra trận đã c.h.ế.t thảm, ôi...

Lăng Dư và những người khác nhìn con cá mập ăn thịt bị kéo xuống biển trong nháy mắt, sắc mặt đều chùng xuống: "Nhanh chóng rời khỏi đây."

Cá kiếm lập tức đổi hướng nhưng đã quá muộn, phía sau họ đã có một con cá thương long khổng lồ há to miệng, chỉ chờ họ tự chui vào.

Cá thương long là loài săn mồi đứng đầu chuỗi thức ăn đã bị lãng quên ở đáy biển, chiêu dài cơ thể lên tới hai trăm mét, toàn thân phủ đầy vảy đen, vảy cứng như sắt, cũng phản chiếu ánh sáng u ám.

Nó há cái miệng lớn dài gân ba bốn mươi mét, đầy răng nanh sắc nhọn, mỗi chiếc dài ít nhất nửa mét, dưới ánh trăng bạc phản chiếu ánh sáng rùng rợn.

Theo tiếng nó há miệng, phát ra âm thanh giống như tiếng gầm của dã thú, một luồng nhiệt sóng hôi thối ập đến, khiến Diệp Cửu Cửu hơi buồn nôn, đã bao lâu rồi nó không đánh răng?

Lăng Dư như nhìn thấy cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi, lẽ ra con quái vật khổng lồ này phải ngủ đông dưới đáy biển, sao lại tỉnh sớm như vậy?

Nhưng anh không có thời gian nghĩ nhiêu, đưa tay ôm lấy eo Diệp Cửu Cửu thì thầm bên tai cô một câu ôm chặt lấy anh. Diệp Cửu Cửu còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm dưới thân bắt đầu lặn xuống với tốc độ cực nhanh.

Vừa vào trong nước, Diệp Cửu Cửu vội vàng thay đổi cách thở, họ cẩn thận bám vào vây lưng của thanh kiếm, tránh bị hất ra ngoài.

Ngay khi lặn xuống, cá thương long khổng lồ phát hiện con mồi của mình đã biến mất, dùng sức đập đầu khổng lồ nặng hàng trăm tấn xuống biển, c.h.é.m đứt hàng tấn nước biển, tạo thành một rãnh nước biển u ám.

Không nhìn thấy con mồi, cá thương long khổng lồ gầm lên vài tiếng, cái đuôi dài tới mười mét điên cuông quét ngang, khiến vùng biển xung quanh sóng biển ngập trời.

Mấy con cá mập ăn thịt vốn đang hung hăng, nhưng khi ở trước mặt cá thương long khổng lồ này lập tức sợ hãi, trở thành tiểu tốt, bắt đầu quay người chạy trốn, nhưng một con chậm chạp đã bị cá thương long khổng lồ cắn đôi ngang hông.

Lăng Dư nhìn dòng nước m.á.u tràn về phía sau, thúc giục cá kiếm chạy nhanh hơn một chút: "Con này không phải con vừa nhảy lên cắn đứt cá mập ăn thịt.

Tộc nhân bên cạnh chỉ tay về phía bên trái: "Cẩn thận phía trước."

TBC

Lời vừa dứt, một cái đuôi dài khổng lồ lập tức quét tới, những con sóng lớn dâng lên ngang với sóng thần cấp mười, trực tiếp hất những người đứng trên thanh kiếm xuống lưng.

Diệp Cửu Cửu bị sóng lớn đẩy ra xa, sau khi rời khỏi Lăng Dư, cô không còn cảm giác an toàn, cố gắng vùng vẫy muốn bơi lên mặt nước nhưng bị sóng đánh cho đầu óc choáng váng, như có một lực nào đó kéo cô xuống đáy biển u ám.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 662



Cô kinh hoàng nhìn mặt biển sóng gió, nhìn ánh trăng lạnh lẽo trên mặt nước, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi buồn: Đáy biển quá nguy hiểm, sau này không đến nữa.

Đúng lúc cô từ từ chìm xuống, một con lươn ăn thịt người nhặt được đồ bỏ đi lặng lẽ bơi đến trước mặt Diệp Cửu Cửu, thân dài hàng chục mét, to như thùng nước, há cái miệng lớn có thể nuốt chửng cô trong một miếng.

Diệp Cửu Cửu quay người muốn chạy trốn nhưng cô không giống với sinh vật biển, tốc độ bơi của cô cực kỳ chậm, chậm như trẻ sơ sinh đang bò vậy.

Ngay khi cô tưởng rằng mình có thể bị lươn ăn thịt người cắn mất nửa cái đầu thì đột nhiên một bóng đen bạc lao tới, cô nhìn kỹ, là Lăng Dư đến.

Anh đến, cô lập tức có cảm giác an toàn.

Lăng Dư từ phía bên kia sóng nước lao ra, nhanh chóng đ.â.m xuyên cây kích dài vào đầu con lươn ăn thịt người, sau đó dùng sức rút ra, xoay người bơi đến dưới thân Diệp Cửu Cửu: "Ôm chặt lấy anh."

Diệp Cửu Cửu ngôi trên vòng eo mạnh mẽ có lực của Lăng Dư, sau đó cúi người nằm sấp trên lưng Lăng Dư, ôm chặt lấy anh.

Lăng Dư một tay nắm lấy cánh tay cô, sau đó nhanh chóng bơi về phía trước, trên đường đi toàn là những con sóng khổng lồ do con cá thương long khổng lồ tạo ra, những con sóng vỗ mạnh vào má Diệp Cửu Cửu, đau đến mức cô phải nhắm mắt lại.

May mà không phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không mũi sẽ bị sóng biển đánh bay mất, Diệp Cửu Cửu liếc trộm sang bên cạnh, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã phát hiện bên cạnh lại lao ra một con cá lớn trông không giống con cá thương long khổng lồ vừa rồi, đây là đều đến ăn tối sao?

Diệp Cửu Cửu vội vàng nhắc nhở Lăng Dư: "Bên cạnh cũng có." Lăng Dư đã nhìn thấy, đây là một con cá dài hơn một trăm mét, là tổ tiên của cá mập ăn thịt, là loài săn mồi không kém gì cá thương long khổng lồ, đồng thời nó còn là một thợ săn truy đuổi lợi hại hơn.

"Đừng sợ.' Lăng Dư nhìn con cá thương long khổng lồ chắn đường phía trước, nhỏ giọng hỏi Diệp Cửu Cửu: "Tin anh không?”

"Tin." Diệp Cửu Cửu không chút do dự trả lời. Ở đây, cô không tin anh thì còn tin ai?

TBC

Cô nhìn con cá thương long khổng lồ trước mặt và con cá mặt chó bò* lao tới phía sau, đại khái đã đoán được ý định của anh, cô ôm chặt anh hơn.

(Cá mặt chó bò (bulldog fish) là một loài cá thời kỷ phấn trắng có tên khoa học là Xiphactinus, hiện chưa có tên Việt hóa)

Lăng Dư liếc nhìn con cá mặt chó bò khổng lồ, lại liếc nhìn bụng con cá thương long khổng lồ, sau đó tăng tốc độ lao về phía con cá thương long khổng lồ.

Cá mặt chó bò bị một mùi hương hấp dẫn dẫn dụ đến, vừa vặn nhìn thấy kẻ thù truyên kiếp là cá thương long khổng lồ đang săn con mồi mà nó đã chọn, nó đã lâu lắm rồi không ngửi thấy mùi con mồi thơm như vậy, không cam lòng nhường nhịn nên vẫn đuổi theo.

Bây giờ thấy con mồi sắp chạy thoát, lập tức nhanh chóng lao tới, một luông sóng nước hoa hoa ập tới: Thôi kệ, cắn trước rồi tính sau.

Đột nhiên, cái đuôi to lớn của con cá thương long khổng lồ cản đường con mồi bị thứ gì đó cắn chặt, nó dùng sức quạt nước biển, sóng nước trong nháy mắt cao thêm mấy chục mét.

Lăng Dư và Diệp Cửu Cửu trốn thoát khỏi bụng con cá thương long khổng lồ quay đầu nhìn con cá thương long khổng lồ và con cá mặt chó bò đang đánh nhau, sau đó tăng tốc độ lao về phía trước, nhanh hơn cả tàu ngầm cá kiếm.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 663



Diệp Cửu Cửu vùi mặt vào vai Lăng Dư, bên tai toàn là tiếng sóng nước võ vào nhau, mãi lâu sau mới từ từ dừng lại.

Cô mở mắt ra, nhìn mặt biển xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh: "An toàn rồi sao?"

"Đây vẫn là khu vực sinh sống của chúng." Lăng Dư đưa cô lên mặt nước, để cô hít thở một chút: "Đừng sợ, chúng ta đợi những người khác một lát."

"Được." Diệp Cửu Cửu mặt mày tái nhợt nằm trong lòng Lăng Dư, hít một hơi thật dài, cảnh giác nhìn mặt nước yên tĩnh xung quanh, đột nhiên nhìn thấy có gợn sóng ở đăng xa: "Lại có thứ gì đó đến rồi."

"Là họ." Lăng Dư ôm lấy vòng eo thon của cô, sau đó nhẹ nhàng đáp xuống thân cá kiếm, sau đó nhìn những người khác, điểm danh xác nhận đều ở đây rồi thì gật đầu: "Rời khỏi đây với tốc độ cao nhất."

Bọn họ không thường sống ở vùng biển này, chỉ cần rời khỏi đây là an toàn.

Diệp Cửu Cửu nhìn những tộc nhân khác có vẻ hơi chật vật, may mà không sao, nếu không cô thực sự sẽ áy náy, cô dựa vào bên cạnh Lăng Dư, nhỏ giọng nói với anh: "Không cho Tiểu Ngư đến là đúng."

Ngay cả cá mập ăn thịt hung dữ như vậy cũng có thể bị cắn nát, đổi lại là cô và Tiểu Ngư thì càng không có khả năng chống đỡ.

Lăng Dư nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt tái nhợt của cô: "Đừng sợ, chỉ là đột nhiên xông vào đây thôi, bình thường đi qua sẽ không có chuyện gì.

Diệp Cửu Cửu không tin lời này, nếu không thì cá mập ăn thịt không thể đuổi theo Lăng Dư cắn, nhưng bây giờ không phải lúc nói những chuyện này, nhanh chóng rời khỏi đây mới là chuyện chính.

Vừa mới đi về phía cuối Biển Lãng Quên hơn một trăm dặm, dưới nước lại có động tĩnh, một bức tường nước khổng lồ chặn đường họ.

Diệp Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn lên, thấy một con vật khổng lồ dài hơn và lớn hơn cả thân cá thương long khổng lồ, cả người cô lập tức không khỏe, đây là một con Zeuglodon đã tuyệt chủng từ lâu.

(Zeuglodon: biệt danh Vua bò sát, là một loài thuộc một chi cá voi sống từ 40 tới 34 triệu năm trước trong thế Eocen muộn) "... Diệp Cửu Cửu đột nhiên hiểu ra tại sao nơi này lại được gọi là vùng biển Lãng Quên, bởi vì sự hủy diệt, thảm họa đều quên mất nơi này, khiến những con vật khổng lồ khác thời đại này đều sống sót.

Cô ngẩn người trong chốc lát, con vật khổng lồ này giáng cái đuôi dài gần trăm mét xuống họ, cái đuôi khổng lồ nặng hàng trăm tấn đủ để chẻ đôi một con tàu khổng lồ, huống chi là những phàm nhân như họ.

Chết tiệt, sao lại không có hồi kết thế này!

Diệp Cửu Cửu hiếm khi chửi thê trong lòng, cô thực sự muốn tuyệt vọng rồi, đêm mới vừa bắt đầu không lâu, họ sẽ không bị đuổi theo cả đêm chứ.

Có thể bị đuổi theo còn coi như tốt.

Điêu đáng sợ nhất là bị đập c.h.ế.t hoặc bị nuốt sống.

TBC

Lăng Dư lập tức bảo mọi người nhanh chóng lặn xuống tránh né, đồng thời dùng cách giao tiếp đặc biệt của họ để thiết lập kế hoạch né tránh.

Con Zeuglodon này thông minh hơn nhiều so với mấy con vật khổng lồ trước đó, không bị lừa, trực tiếp lặn xuống nước, há to miệng đối diện với Diệp Cửu Cửu, Lăng Dư và những người khác hút mạnh.

Diệp Cửu Cửu có thân hình nhẹ hơn nên lập tức bị hút vào miệng lớn của Zeuglodon cùng với những con cá và rong biển khác, giống như đứng dưới cơn mưa bão, căn bản không thể trốn tránh.

Lăng Dư muốn giữ cô lại nên cũng bị hút vào.

Bạch tuộc khổng lồ thấy vậy vội vàng duỗi một cái chân ra trói chặt đuôi Lăng Dư, đầu kia buộc vào đuôi cá kiếm và cá voi xanh, hai bên đều kéo, đau đến mức bạch tuộc lớn muốn che mặt.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 664



Núi không đến, ta đến núi.

Zeuglodon khổng lồ bơi về phía trước một chút, sau đó há miệng cắn Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư.

Lăng Dư bảo bạch tuộc lớn buông ra, ngay khi buông ra, bọn họ giống như lá rau theo dòng nước trôi xuống, lơ lửng rơi xuống, trực tiếp rơi vào cái miệng rộng như phòng khách của Zeuglodon, nặng nề rơi xuống lưỡi rộng và dày của nó.

Mặc dù rơi vào lưỡi nhưng Diệp Cửu Cửu vẫn đau đến mức cảm thấy xương cốt như muốn vỡ ra.

Zeuglodon nhận ra con mồi đã vào miệng, liền trực tiếp ngẩng đầu nuốt xuống.

Để không bị nuốt chửng, Lăng Dư ôm Diệp Cửu Cửu nắm lấy chiếc răng cửa khổng lồ của nó, Diệp Cửu Cửu cũng vội vàng nắm lấy chiếc răng sắc nhọn của nó.

Zeuglodon ngẩng đầu lắc vài cái cũng không thể lắc họ rơi xuống, vì vậy nó liên ngậm chặt miệng, cố gắng nghiền nát chúng.

Diệp Cửu Cửu mặt tái nhợt nhìn những chiếc răng nanh sắc nhọn của nó rơi xuống, hoảng sợ nhìn Lăng Dư, trong mắt lộ ra một tia quyến luyến: "Nhanh đi đi.

Lăng Dư có thể né tránh, cũng có thể buông cô ra.

Lăng Dư hít một hơi, một lần nữa ôm chặt lấy cô, hôn lên vành tai cô: "Khi nào anh bảo em buông tay thì hãy ôm chặt lấy anh."

Diệp Cửu Cửu còn chưa hiểu ra thì thấy Lăng Dư rút ra cây trường kích sáng quắc của mình, dùng sức đ.â.m vào chỗ mềm nhất trên người Zeuglodon - là phần lưỡi.

TBC

Đột nhiên đau đớn dữ dội khiến Zeuglodon đau đến mức há to miệng, sau đó nhanh chóng chìm xuống nước, ngay khi chìm xuống nước, Lăng Dư bảo Diệp Cửu Cửu buông ra, cô vội vàng ôm chặt lấy Lăng Dư.

Ngay sau đó, họ thấy Zeuglodon bị nước biển k*ch th*ch vết thương nên điên cuồng nổi lên mặt nước, sau đó lắc đầu trái phải, trong lúc lắc đầu trực tiếp hất Lăng Dư và Diệp Cửu Cửu ra ngoài. Ngay khi bị hất ra ngoài, bạch tuộc lớn liên vươn xúc tu ra đỡ lấy họ và đặt lên lưng cá kiếm, cá kiếm quay ngoắt lại nhanh chóng rời đi.

Sau khi rời đi một đoạn, mọi người đều nhìn về phía tay của Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư: "Điện hạ, tay của hai người đều bị thương rồi."

Diệp Cửu Cửu toàn thân run rẩy lúc này mới để ý thấy cánh tay của mình bị răng Zeuglodon cào rách, chỉ bị thương một chút da nhưng m.á.u thịt mơ hồ, nhìn rất đáng sợ.

Máu sẽ thu hút nhiều sinh vật biển hơn, phải câm m.á.u ngay lập tức, một tộc nhân nói: "Tôi xuống đáy biển lấy san hô để cầm m.á.u cho các người."

"Không kịp rồi.' Lăng Dư nhìn con Zeuglodon một lần nữa đuổi theo, hối hận đến mức muốn quay về buổi chiều g.i.ế.c c.h.ế.t con cá mập ăn thịt đó, nếu không thả nó đi thì cũng không bị những con cá mập ăn thịt khác chặn vào vùng biển nguy hiểm nhất của vùng biển Lãng Quên này.

"Nhiều quá." Bạch tuộc khổng lồ và những người khác nhìn thấy những con cá thương long khổng lồ, cá Xiphactinus, cá da phiến, bạch tuộc đốm xanh khổng lồ thời tiên sử, giao long biển sâu, v. v. lao ra từ bốn phương tám hướng, sắc mặt đều thay đổi, tất cả đều cảnh giác.

"Đến ăn tiệc tự chọn sao?" Trong lòng Diệp Cửu Cửu cảm thấy lạnh lẽo, những người như họ chắc còn chưa đủ nhét kẽ răng nhỉ?

Lăng Dư cười thâm, sau đó bảo vệ cô ở phía sau: "Đừng sợ."

Diệp Cửu Cửu nhìn những con quái thú vây quanh đẩy sóng biển tới, nước biển như mưa rào đổ xuống đầu họ, trong nháy mắt làm ướt đẫm tóc, cô nhìn sống lưng thẳng tắp của Lăng Dư, trong mắt lóe lên một tia hối hận.

Nếu không phải vì thích anh mà cố tình k*ch th*ch anh, nếu không phải vì vậy mà anh mới có trách nhiệm với cô thì anh và tộc nhân của anh không cân phải đối mặt với những điều này.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 665



Đều tại cô.

Diệp Cửu Cửu đưa tay đỡ lấy cánh tay lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ của Lăng Dư: “Mọi người nghĩ cách rời đi đi.

Tộc Lăng Dư không phải là những kẻ hèn nhát sợ chết, càng không phải là những kẻ tiểu nhân bỏ rơi bạn đời để chạy trốn một mình, anh hơi mím môi, giọng nói lạnh lùng: "Bảo vệ cô ấy."

Anh nói rồi xoay cây trường kích trong tay một vòng, ánh mắt sắc bén đầy sát khí, kẻ nào cản đường thì chết.

Một con cá thương long khổng lồ ở ngay phía trước đã lâu lắm rồi không thấy một hậu bối của hải tộc nào cứng rắn như vậy, nó từ từ bơi lại gân, quan sát Lăng Dư toàn thân sát khí.

Những tộc nhân còn lại nắm chặt vũ khí trong tay, chỉ chờ điện hạ ra lệnh.

Lăng Dư mặt không biểu cảm nhìn con cá thương long khổng lồ có kích thước lớn hơn anh hàng nghìn lần, đồng thời cũng chú ý đến những con quái vật lớn khác ở các hướng khác, những con quái vật lớn này thường nằm ngủ dưới đáy biển, ít khi tỉnh lại, không ngờ lần này đều tỉnh cả.

"Nhóc con." Cá thương long khổng lồ hơi cúi đầu, phát ra giọng nói già nua: Ngươi tránh ra.

Lăng Dư đề phòng nhìn con cá thương long khổng lồ.

Cá thương long khổng lồ: "Ta muốn xem người phụ nữ đẳng sau ngươi."

Lăng Dư giấu Diệp Cửu Cửu ra sau lưng, giọng lạnh lùng: "Tránh ra."

Cá thương long khổng lồ lần đầu tiên gặp được một hải tộc dám nói chuyện ngang hàng với mình, nó không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, muốn trực tiếp dọn sạch những hải tộc nhỏ bé không biết trời cao đất rộng này.

Lúc này, con bạch tuộc đốm xanh khổng lồ nặng hàng trăm tấn đẩy con cá thương long khổng lồ ra, tiến đến trước mặt cá kiếm: "Điện hạ, người đã trở về sao?"

Diệp Cửu Cửu nghe thấy một giọng nữ gấp gáp, cô ấy đang làm gì vậy?

Bạch tuộc đốm xanh khổng lồ đến gần Diệp Cửu Cửu: "Tôi là Tiểu Lam đây, người quên tôi rồi sao?" "..." Diệp Cửu Cửu kinh ngạc nhìn con bạch tuộc đốm xanh khổng lồ giống như một ngọn núi, nhỏ ở đâu chứ?

Bạch tuộc khổng lồ nhìn con bạch tuộc đốm xanh khổng lồ cũng thấy sợ, đặc biệt là những vòng tròn màu xanh đậm trên người cô, màu càng đậm thì độc càng mạnh, hắn đảo mắt liên tục, trong lòng thâm niệm: Đừng có mà đụng vào lão tửi

"Điện hạ." Con Zeuglodon vừa bị đ.â.m thủng lưỡi kêu lên không rõ ràng: "Người đã trở về sao?"

Diệp Cửu Cửu nhận ra rằng có thể bọn họ đang hỏi mình, cô cẩn thận nói: "Các người, các người có thể nhận nhầm người rồi."

Cô nhận thấy những con quái vật lớn này hiện tại có vẻ muốn nói chuyện tử tế, vì vậy cô mạnh dạn nói: "Thực sự rất xin lỗi, chúng tôi đã đột ngột xông vào lãnh địa của các người, làm phiền các người nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ rời đi ngay bây giờ, đảm bảo sau này sẽ không xông vào nữa, thực sự rất xin lỗi."

Cá thương long khổng lồ, cá da phiến, v. v. : "...'

Zeuglodon: "Không phải sao? Nhưng tôi ngửi thấy mùi giống hệt mùi của điện hạ."

Xiphactinus: "Nhưng cô ta thực sự là một con người.'

TBC

Bạch tuộc đốm xanh khổng lồ ngửi thấy mùi m.á.u cũng giống hệt mùi của điện hạ, nó nghiêng cái đầu khổng lồ nhìn Diệp Cửu Cửu, trông cũng rất giống: Điện hạ, người không nhớ sao?”

Diệp Cửu Cửu mạnh dạn tiến lên hai bước, dựa cơ thể mệt mỏi vào lưng Lăng Dư, có chỗ dựa rồi mới cố nén run rẩy nói: "Tôi không biết gì cả."

Lăng Dư nắm tay cô, đồng thời không buông cảnh giác nhìn chằm chằm những sinh vật khổng lồ này, đặc biệt là con Zeuglodon bị anh đ.â.m thủng lưỡi. Zeuglodon thực sự là một kẻ thù dai, còn Xiphactinus bên cạnh thì càng thù dai hơn: "Đã không phải điện hạ thì vào bụng chúng ta đi."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 666



Diệp Cửu Cửu nắm tay Lăng Dư run lên, những sinh vật biển này sao lại vô pháp vô thiên như vậy, làm một con cá tốt không được sao?

Xiphactinus bốc đồng định tiến lên nhưng bị bạch tuộc đốm xanh khổng lồ dùng một xúc tu quật bay, là giống cái nên cô ta tin vào trực giác của mình hơn, cô ta cảm thấy cô gái ướt sũng trước mặt chính là điện hạ, dù sao khí chất của họ cũng rất giống nhau.

Bạch tuộc đốm xanh khổng lồ nhìn Diệp Cửu Cửu có vẻ hơi sợ hãi, bảo những con quái vật lớn xung quanh lùi ra một chút: "Người muốn đi đâu?"

Diệp Cửu Cửu do dự một lát, cân nhắc rồi trả lời: "Đến một hòn đảo."

Bạch tuộc đốm xanh khổng lồ có chút kích động: "Là hòn đảo nở đầy hoa lan biển sao?"

Những con này đều quá hung dữ, nếu trả lời có thể giúp mọi người bình an, Diệp Cửu Cửu sẽ không che giấu: "Phải."

"Nghe thấy chưa, là điện hạ." Bạch tuộc đốm xanh khổng lồ vỗ vào cái đầu khổng lồ của con cá thương long khổng lồ bên cạnh.

Cá thương long khổng lồ cười khà khà: "Quên rồi sao, ở Biển Lãng Quên chỉ có một hòn đảo, đến đó không phải là chuyện bình thường sao?"

"Nhưng người vừa giống điện hạ, vừa có mùi giống nhau, lại đến đó thì không nhiều." Bạch tuộc đốm xanh khổng lồ lại đánh một trận vào cái đầu gỗ của cá thương long khổng lồ: "Sao ngươi lại ngu thế?”

Cá thương long khổng lồ lùi lại: "Đánh cá đừng đánh đầu, cô có tin tôi lật mặt với cô không!"

“Anh thử xeml" Bạch tuộc đốm xanh khổng lồ vung xúc tu khổng lồ của mình đánh vào cá thương long khổng lồ, nhất thời mặt biển lại dâng lên những con sóng khổng lồ cao hàng chục mét, sóng nước đẩy Diệp Cửu Cửu và những người khác ra xa hàng trăm mét.

Cá kiếm thấy vậy, lén chở mọi người bơi về phía cuối Biển Lãng Quên, nhưng chưa đi được bao xa thì bị bạch tuộc đốm xanh khổng lồ phát hiện, túm lấy vây cá của cô ta.

Bạch tuộc đốm xanh khổng lồ: "Các người chạy gì vậy?" "... Chúng tôi sợ bị sóng đánh trúng." Diệp Cửu Cửu giơ tay vẫn đang chảy máu: "Nước biển tràn vào vết thương rất đau."

Bạch tuộc đốm xanh khổng lồ nghe cô nói đau thì lập tức không hỏi nữa: "Điện hạ, tôi quên mất là người bị thương rồi."

Diệp Cửu Cửu xua tay: "... Không sao."

Bạch tuộc đốm xanh khổng lồ: "Người bây giờ ổn chứ?”

TBC

"ổn" Diệp Cửu Cửu chớp đôi mắt đen láy: "Nhưng ở vùng biển Lãng Quên quá lâu, tôi không thể nghỉ ngơi đàng hoàng nên muốn nhanh chóng đến hòn đảo đó, vì vậy..."

Cô muốn nói mình đi trước nhưng không ngờ bạch tuộc đốm xanh khổng lồ lại trực tiếp nói: "Điện hạ, tôi đưa người đến đó."

Diệp Cửu Cửu: ”..."

Cô không muốn.

Bạch tuộc khổng lồ nhắc nhở con bạch tuộc đốm xanh khổng lồ nhiệt tình này: "Đại tỷ, toàn thân cô đều là nọc độc, nếu cô đưa cô ấy đi thì có thể khiến cô ấy bị ngộ độc..."

Bạch tuộc đốm xanh khổng lồ nghĩ cũng đúng, bèn túm lấy con cá thương long khổng lồ da dày thịt béo: “Anh đưa điện hạ đi."

Cá thương long khổng lồ: "22?"

Bạch tuộc đốm xanh khổng lồ quay đầu lại hỏi Diệp Cửu Cửu, hỏi một cách mạnh mẽ không cho phép phản bác: "Điện hạ, người xem một con có đủ không? Nếu không đủ thì có thể gọi thêm vài con kéo người ở phía trước."

Cá thương long khổng lồ: "..."

Diệp Cửu Cửu: ”..."

Dù sao thì cuối cùng bọn họ cũng ngồi lên lưng cá thương long khổng lồ rộng như sân bóng với vẻ mặt phức tạp nhưng ở đây cũng khá tốt, ít nhất không phải lo bị cắn nát ăn thịt.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 667



emmm, thậm chí không cần cắn nát, nuốt sống luôn.

"Giúp em băng bó." Lăng Dư lấy bột vỏ cua và gạc được đóng gói chân không từ chiếc túi đeo lưng chống nước ở thắt lưng Diệp Cửu Cửu, trước tiên lau sạch vết thương, sau đó rắc bột vỏ cua có tác dụng câm m.á.u tốt lên, rồi dùng gạc quấn từng vòng.

"Nghiêm trọng quá, đều tại anh." Con bạch tuộc đốm xanh khổng lồ bên cạnh lại đập vào đầu cá thương long một trận: "Anh ngủ lâu đến ngốc luôn rồi sao? Thậm chí còn ra tay với điện hạ.

Cá thương long nào biết được đó là điện hạ, nó chỉ thấy mùi rất thơm nên mới bò ra khỏi đáy biển, hơn nữa nếu không phải nó vô tình làm điện hạ bị thương thì bọn họ có thể biết được đây là điện hạ không?

Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn mấy con quái vật đang đánh nhau tạo nên sóng lớn, khẽ thở dài, sau đó tiếp tục giúp Lăng Dư xử lý vết thương.

Lăng Dư vì bảo vệ cô mà cánh tay bị rạch một vết dài và sâu hơn: "Nên mang theo thuốc hôm qua."

Lăng Dư nhìn Cửu Cửu đang rất quan tâm đến mình, khóe miệng cong lên: 'Cái này cũng hữu ích."

"Nhưng sẽ đau.' Diệp Cửu Cửu cẩn thận rắc bột vỏ cua lên: "Nếu đau thì cố chịu."

Hiện tại không có nguy hiểm, Lăng Dư đùa với cô: "Không chịu được thì sao?”

TBC

Diệp Cửu Cửu nghĩ một lúc: "Cho phép anh ôm em."

"Được." Là một người đàn ông, Lăng Dư đương nhiên không thể kêu đau, nhưng sau khi Diệp Cửu Cửu giúp anh băng bó xong, anh vẫn ôm chặt cô, may mắn là chuyện đáng sợ nhất đã không xảy ra.

Diệp Cửu Cửu cũng ôm chặt lấy anh, cô cũng may mắn.

Nếu vì cô muốn tìm kiếm sự thật mà khiến Lăng Dư và tộc nhân của anh gặp chuyện, cô thực sự không thể tha thứ cho bản thân.

Hai người ôm nhau một lúc, cho đến khi bụng Diệp Cửu Cửu đói kêu lên mới buông nhau ra, lúc này một người phụ nữ tóc xanh nhạt khỏe khoắn vác một con cá ngừ vây xanh con dài ba mét đến bên cạnh hai người: "Điện hạ, bắt được cá rồi."

Diệp Cửu Cửu sửng sốt, sau khi cẩn thận nhận ra giọng nói mới phát hiện người phụ nữ tóc xanh nhạt xinh đẹp trước mặt chính là cá kiếm, vừa nãy cá kiếm bơi rất nhanh, hoàn toàn không ngờ lại có thể nữ tính như vậy.

Lăng Dư bảo Diệp Cửu Cửu ngôi một lát, anh cắt một miếng lớn ở giữa con cá ngừ vây xanh, phần còn lại để cho những người khác ăn.

Anh cắt cá ngừ vây xanh thành từng miếng rồi đút cho Diệp Cửu Cửu bị thương ở tay: "Nếm thử."

Diệp Cửu Cửu cầm tay anh ăn một miếng, đây là phần bụng ngon nhất, cảm giác mềm mại, ngọt ngào tươi ngon, tan ngay trong miệng: "Ngon hơn những gì chúng ta ăn ở bên ngoài."

"Biển Lãng Quên và biển bên ngoài có một số điểm khác biệt." Lăng Dư bảo Diệp Cửu Cửu ăn nhiều một chút: "Vết thương sẽ lành nhanh hơn."

"Được." Để không trở thành gánh nặng, Diệp Cửu Cửu ép mình ăn thêm một chút, mong cơ thể nhanh chóng hồi phục.

Ăn no rồi, tinh thần căng thẳng suốt một thời gian dài cũng thả lỏng, Diệp Cửu Cửu cảm thấy rất mệt mỏi, buôn ngủ đến mức không mở nổi mắt, cô nói một tiếng với Lăng Dư rồi nằm ngủ trên đùi anh.

Ban đêm trên biển hơi lạnh, không có giường không có chăn, Lăng Dư thổi bong bóng ra, đặt cô vào trong đó, để cô có thể ngủ yên tâm hơn.

Có bong bóng nên Diệp Cửu Cửu cảm thấy ấm áp hơn một chút, nhưng quần áo ướt sũng dính vào người vẫn rất khó chịu nhưng cũng không có cách nào, còn sống là tốt rồi.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 668



Lăng Dư giúp cô chải tóc rôi cũng nhắm mắt dưỡng thân nhưng tai vẫn luôn chú ý đến tình hình xung quanh.

Những người còn lại cũng vậy, dù sao thì ai ở trên lưng quái vật mà có thể thực sự yên tâm nghỉ ngơi?

Diệp Cửu Cửu ngủ không ngon, trong tình trạng căng thẳng, hoảng sợ, nước biển lạnh giá bắt đầu sốt, cả người nóng ran đến mức đáng sợ.

Nơi này không có bác sĩ, Lăng Dư chỉ có thể ôm cô, cố gắng truyên thêm cho cô một chút ấm áp nhưng nhiệt độ cơ thể của Lăng Dư cũng thấp hơn người, ôm cô cũng không có tác dụng gì.

Lăng Dư rất lo lắng nhưng hoàn toàn không biết làm thế nào để cô khỏe lại: "Em thử mở thông đạo xem, chúng ta về sân."

"Từ đây không về nhà được." Lúc bị những con quái vật này nuốt vào, Diệp Cửu Cửu đã cố gắng mở thông đạo về nhà nhưng có vẻ như bị mất liên lạc, không thể mở thông đạo.

Cô che mặt ho khó chịu: "Hơn nữa sắp đến rồi, em không muốn chạy hai lần."

Lăng Dư nhớ rằng Diệp Cửu Cửu thỉnh thoảng nói rằng một số loại hải sản có tác dụng chữa bệnh, vội vàng hỏi: "Vậy phải ăn loại cá nào thì em mới khỏe hơn?"

"Bị thương thì cơ thể sẽ tự lành, chỉ là sẽ bị sốt, em ngủ thêm một lúc là được." Diệp Cửu Cửu l.i.ế.m đôi môi khô nứt, cô muốn uống nước nhưng ở đây không có, nhịn một chút rồi vẫn không nói gì: "Anh đừng làm phiên em, em muốn ngủ."

Cô rất khó khăn mới ngủ được nhưng vẫn không ngủ ngon, khó chịu r*n r*, thỉnh thoảng còn ho một tiếng.

Con bạch tuộc đốm xanh khổng lồ nhìn thấy cảnh này, lại âm thầm kéo Zeuglodon xuống đáy biển đánh một trận.

Zeuglodon oa oa, nó nào biết được bây giờ điện hạ lại yếu ớt như vậy.

Diệp Cửu Cửu yếu ớt sốt suốt một đêm, đến sáng mới đỡ hơn một chút nhưng sắc mặt tái nhợt, hơi thở thoi thóp, hoàn toàn không còn tinh thần như ngày thường. Lăng Dư đưa con tôm hùm xanh vừa bắt được cho Diệp Cửu Cửu: "Em ổn không? Có muốn ăn con tôm này không?”

"Ổn..." Diệp Cửu Cửu vừa định cười thì ngay sau đó ho dữ dội, ho đến mức nước mắt chảy ra, khó chịu quá, như muốn ho cả mật ra ngoài vậy.

Một lúc lâu sau mới hồi phục một chút, Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng nói với Lăng Dư: "Sốt cảm không dễ chịu chút nào."

"Bình thường em đều dặn bọn anh mặc nhiều một chút đừng để bị lạnh, xem em khó chịu thế nào."

Lăng Dư cởi trân ừ một tiếng: "Sau này nghe em mặc nhiều hơn một chút."

"Ừm." Diệp Cửu Cửu vẫn thấy khó chịu, trực tiếp nằm sấp trên lưng cá thương long khổng lồ, mặc cho ánh nắng chiếu vào người, đổ một chút mồ hôi thì sẽ đỡ hơn.

Không biết nằm bao lâu, cô mới cảm thấy hơi lạnh trên người tiêu tan bớt, cả người cũng thoải mái hơn nhiều.

Cô chống tay ngồi dậy, nhìn ra xa mặt biển tĩnh lặng, không biết từ lúc nào trên mặt biển lại xuất hiện rất nhiều cánh hoa màu xanh trắng.

Diệp Cửu Cửu khàn giọng: "Những cánh hoa đó..."

TBC

Lăng Dư gỡ bỏ bong bóng: "Trên mặt nước xuất hiện rất nhiều, chúng có vẻ biết em đến."

Diệp Cửu Cửu vẫy tay chào những cánh hoa này: "Các bạn đến đón tôi sao?"

Những cánh hoa xanh trắng lắc lư trong nước, có vẻ như là vậy.

"Biết còn bao lâu nữa mới đến không?" Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng hỏi.

Những cánh hoa xanh trắng trôi lơ lửng, sau đó xếp thành một đường thẳng, chỉ thẳng về phía trước.

Diệp Cửu Cửu nhìn theo hướng những cánh hoa xanh trắng chỉ, mơ hồ thấy có một hòn đảo, trên đảo có sương mù nhàn nhạt bao phủ, không nhìn rõ lắm.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 669



"Đến rồi sao?" Mặc dù không nhìn rõ nhưng Diệp Cửu Cửu lại có một cảm giác kỳ lạ, có lẽ là ở đó, cô hơi căng thẳng, tim đập cũng nhanh hơn một chút.

"Đến rồi." Lăng Dư đã đến đây một lần cách đây rất lâu, lân đó anh đã phải xuyên qua lớp sương mù dày đặc tìm kiếm rất lâu mới tìm thấy, lần này đến lại dễ dàng tìm thấy nơi này, anh quay đầu nhìn Diệp Cửu Cửu sắc mặt tiêu tụy, trong lòng dâng lên một tia lo lắng.

Diệp Cửu Cửu không để ý đến sự khác thường của anh, vẫn nhìn chằm chằm về phía xa.

Nơi này còn cách khá xa nhưng thực ra nước biển đã cạn, thân hình khổng lô của cá thương long không thể đưa họ qua đó nữa, vì vậy mọi người ngồi trên lưng rùa biển đến đảo.

Cá thương long khổng lồ, bạch tuộc đốm xanh khổng lồ và những con quái vật khác đều không đi theo, chỉ nhìn xa xa về phía mảnh đất đó, đây là mảnh đất duy nhất ở tận cùng biển Lãng Quên, mảnh đất nở đầy hoa lan xanh tháng chín trong mười nghìn năm trước.

Cá thương long khổng lồ: "Cô thực sự nghĩ rằng con người đó là điện hạ sao?"

Bạch tuộc đốm xanh: "Không phải điện hạ thì là ai?"

Cá thương long: "Nhưng cô ta quá yếu, yếu đến mức chỉ cần một con sóng nhẹ cũng có thể đánh chết."

Bạch tuộc đốm xanh: "Các anh quên rồi sao, lân cuối cùng đó điện hạ cũng yếu ớt như vậy?"

Nói xong, cô quay người chìm vào làn nước biển tối tăm, biến mất không thấy tăm hơi.

Rùa biển bơi một giờ, Diệp Cửu Cửu mới nhìn rõ hòn đảo này lớn đến mức nào, dài đến tận chân trời, dài đến vô tận, như thể cắt ngang vùng biển Lãng Quên.

Diệp Cửu Cửu nhìn những cánh hoa lan xanh trắng ngày càng nhiều trên mặt nước, tươi mới như vừa mới hái, cô cúi xuống bốc một nắm cánh hoa, hương thơm nồng nàn, giống hệt như mùi hương cô ngửi thấy trong mơ.

Lăng Dư cũng ngửi thấy mùi hương hoa lan thanh nhã dễ chịu này, giống hệt như mùi hương trên người cô, đôi mắt xanh lam sương mù của anh lại thêm một chút lo lắng, nếu cô thực sự là điện hạ, vậy cô còn thích anh nữa không.

Diệp Cửu Cửu hỏi anh: "Sao vậy?"

Lăng Dư mấp máy môi, cuối cùng vẫn lắc đầu nói: "Không có gì."

"Được rồi." Tinh thân Diệp Cửu Cửu không tốt lắm nên không hỏi thêm anh, dựa vào vai anh nhìn vê phía hòn đảo đó.

Khi rùa biển bò lên bãi cát, Lăng Dư nhảy xuống trước, sau đó đỡ Diệp Cửu Cửu xuống.

Diệp Cửu Cửu nhìn cả hòn đảo phủ đầy hoa lan xanh trắng, dày đặc đến mức không nhìn rõ đường, cô nhớ lại giấc mơ trước đó, vì vậy cô mạnh dạn bước về phía biển hoa này.

TBC

Hoa lan xanh tháng chín khẽ lay động, ngay lập tức xuất hiện một con đường như trong mơ, trên đường trải đầy cánh hoa lan xanh trắng, uốn lượn về phía trước, dẫn đến nơi cô nằm mơ.

Diệp Cửu Cửu xách chiếc váy lụa sa mà Lăng Dư đưa cho, nhẹ nhàng bước lên cánh hoa, ngay khi bước lên, cô lập tức cảm thấy cánh hoa đang sống, đang nhẹ nhàng cào vào lòng bàn chân cô, sau đó từ từ cuộn lên, quấn quanh mắt cá chân cô thành một vòng hoa.

Cô có thể nhận ra cánh hoa không có ác ý, còn rất thích cô, Diệp Cửu Cửu nhìn những cánh hoa trước gió, bước lớn về phía trước.

Hòn đảo này trông có vẻ không lớn nhưng biển hoa thực sự vô tận, giống như vùng biển Lãng Quên, không thấy được ranh giới.

Cô chạy chậm lại, không biết cánh hoa dưới chân có bị gió do cô tạo ra làm lay động không, chúng bay lên, bay đầy trời, vô cùng lãng mạn.
 
Back
Top Bottom