Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 640



Diệp Cửu Cửu: "Nếu tôi không hòa giải, bọn họ sẽ phải trả giá như thế nào?"

Cảnh sát nói: "Vẫn là bồi thường, ít nhất là vấn đề nhiều hay ít, đồng thời tốn thời gian và công sức, nếu cô có thời gian, chúng tôi có thể làm theo trình tự."

Diệp Cửu Cửu cân nhắc một chút rồi nói được, nhưng đưa ra một mức giá cao.

Bên kia rất sảng khoái xin lỗi và trả tiền bồi thường, sau khi nhận được tiền, trưa hôm đó Diệp Cửu Cửu nhận được một cuộc điện thoại lạ.

Đầu dây bên kia truyên đến giọng nói của một người phụ nữ, Diệp Cửu Cửu lập tức nhận ra, là bà chủ 'Thanh Anh đã đưa danh thiếp cho cô trước đó - chị Thanh.

Bà chủ Thanh hỏi cô: "Chủ quán, cô cân nhắc thế nào rồi?"

Diệp Cửu Cửu vẫn câu nói hôm kia: "Tôi thấy bây giờ khá tốt, muốn mở cửa thì mở cửa, muốn đóng cửa thì đóng cửa, không bị ràng buộc nhiều."

Bà chủ Thanh có chút thất vọng, chị ta cong ngón áp út, nhìn móng tay đính kim cương pha lê mới làm của mình: "Tôi nghe người ta nói hôm qua chỗ cô xảy ra chút chuyện, không sao chứ?”

"Những người đó chỉ bắt nạt cô là một người dân thường thôi, nếu chúng ta hợp tác, cô sẽ bớt lo lắng hơn nhiều." Bà chủ họ Thanh không che giấu sự thèm muốn của mình: "Nguyên liệu của cô rất đặc biệt, tôi nghe nói rất nhiều khách sạn muốn đến tìm cô, sau này cô còn gặp nhiêu chuyện như thế này nữa, tôi thấy chúng ta có thể hợp tác, dùng mối quan hệ của tôi giúp cô, chuyên cung cấp cho giới quyên quý..."

Diệp Cửu Cửu bây giờ đã biết rõ ai là người xúi giục chủ quán ăn nhỏ rồi: "Là cô sai khiến họ đến gây chuyện phải không?"

Bà chủ Thanh đương nhiên không thừa nhận: "... Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi."

"Có hiểu lầm hay không thì trong lòng cô tự biết." Diệp Cửu Cửu rất rõ ràng tình hình kinh doanh của quán ăn nhỏ bên ngoài hẻm Lê Hoa, kêu họ đưa vài nghìn có lẽ còn được, kết quả đưa năm vạn mà còn không chớp mắt, điều này quá kỳ lạ.

"Cô xúi họ gây chuyện thì tôi sẽ đóng cửa, bọn họ không ăn được đều là lỗi của cô." Diệp Cửu Cửu trực tiếp cúp điện thoại, sau đó gửi bản ghi âm cho Chu Chu có thể quản lý chuyện này.

Chu Chu vỗ ngực: "Không ngờ lại là cô ta, đúng là hành vi tiểu nhân."

"Chuyện này giao cho tôi, dám uy h.i.ế.p chủ quán, tôi sẽ khiến cô ta không mở cửa được."

TBC

Diệp Cửu Cửu xử lý xong, sau đó ôm rong biển khô và một con cua lớn đến tìm Lưu nãi nãi, nói với bà ấy rằng chiều nay cô và Lăng Dư sẽ đi du lịch, tiện thể đến nhà đối phương chơi một vòng, nhờ bà giúp trông nhà, đồng thời đưa chìa khóa cho Lưu nãi nãi, tiện cho bà mở cửa cho những thợ sửa ống nước bên cạnh,

Thực ra có thể lén lút rời đi, nhưng lỡ bà ấy tìm mình không thấy lại báo cảnh sát thì phải làm sao?"Sau khi chúng cháu đi có thể sẽ không nhận được tin nhắn, có chuyện gì thì đợi cháu về rồi nói."

Lưu nãi nãi nghe nói là vê nhà Lăng Dư, tưởng là đi ra mắt, cười gật đầu: "Nhớ chụp nhiều ảnh về."

"Vâng ạ.' Diệp Cửu Cửu sắp xếp xong những việc cần sắp xếp, sau đó vào kho khi trời tối, trước khi đi khóa trái cửa ở đây, tránh để Lưu nãi nãi vào nhầm.

"Hự hự." Tiểu Ngư vác một cái túi lớn, bên trong đựng đồ ăn vặt và quần áo cô bé thích, ngoài ra còn có xe đạp, ván trượt mới yêu thích gần đây của cô bé: "Cửu Cửu, đi thôi."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 641



Lăng Dư cau mày: "Em định chuyển nhà đó sao?"

Tiểu Ngư hừ hừ hai tiếng: "Cửu Cửu bảo em dọn dẹp."

Diệp Cửu Cửu nhẹ ho một tiếng, cô cũng không bảo cô bé mang theo ván trượt và xe đạp: "Phải mang theo sao?"

Tiểu Ngư ừ một tiếng: "Phải mang."

"Em muốn cho Elsa, Ellie xem xe đạp của em."

"Vậy em mang đi." Diệp Cửu Cửu hy vọng những chiếc xe đạp này xuống đó sẽ không bị gỉ.

Lăng Dư đỡ Diệp Cửu Cửu xuống nước, ngay khi cô xuống nước, xoáy nước mở ra, nước biển lạnh giá lập tức tràn vào.

Lăng Dư ôm cô bơi xuống nước, chớp mắt đã bơi ra xa hàng chục mét, còn Tiểu Ngư thì vác ba lô nhỏ và xe đạp của cô bé, tụt lại phía sau, cô bé cố gắng lắc đuôi, cố gắng đuổi theo: "Anh ơi, đợi em."

TBC

Lăng Dư quay đầu nắm lấy chiếc váy thun trắng rộng thùng thình mặc trên người cô bé, kéo cô bé về phía trước, rất nhanh họ đã đến vùng biển sâu tối hơn, bên dưới không còn san hô, không còn ánh sáng, là biển sâu tối tăm vô tận.

Diệp Cửu Cửu hoảng loạn nhìn xung quanh đen kịt, khắp nơi đều là khe núi, thung lũng dưới đáy biển, nơi nào cũng ẩn chứa nguy cơ, cô hơi sợ hãi nên lại gân Lăng Dư một chút.

"Đừng sợ.' Giọng nói của Lăng Dư truyền đến từ bên tai nhưng nghe có vẻ mạnh mẽ hơn trước một chút, Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn lại, phát hiện tóc đen như tảo của Lăng Dư đã mọc dài ra, lúc này đang theo sóng nước mà chuyển động.

Diệp Cửu Cửu xuyên qua mái tóc đen bao bọc cô nhìn Lăng Dư, mơ hồ thấy đôi mắt xanh lam sương mù của anh lóe lên một tia sáng, ngay sau đó cô dường như nghe thấy tiếng đuôi cá khổng lồ vỗ nước.

Đáy biển tối tăm, mái tóc đen dài như rong biển cũng che khuất tâm nhìn của Diệp Cửu Cửu, cô nhẹ nhàng vén tóc anh ra, nhìn khuôn mặt diễm lệ của anh. Sau khi ánh mắt hai người giao nhau, Diệp Cửu Cửu chớp mắt với anh, sau đó nhìn xuống cơ bụng săn chắc của anh.

Lăng Dư cũng hiểu ý cô, lùi lại một chút, xoay quanh cô vài vòng, dường như muốn cô nhìn rõ hơn.

Diệp Cửu Cửu hài lòng nhìn đuôi cá của Lăng Dư lướt qua trước mặt cô, rất dài rất lớn, giống như một bức tranh thủy mặc trong làn nước tối tăm trông, nó có màu đen.

Cô không kìm được đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ lên, giống như đuôi cá của Tiểu Ngư, mát lạnh, lại không kìm được tiến lại gân hơn, sau khi tiến lại gần, cô phát hiện đuôi cá của anh không phải màu đen thuần, dưới ánh sáng yếu ớt tỏa ra ánh sáng màu xanh đen, màu xanh đen sang trọng, giống như toàn bộ con người Lăng Dư, thanh khí lạnh nhạt.

Cô còn muốn sờ thêm một chút nữa thì bị Lăng Dư quấn lấy, cuối cùng đứng trước mặt cô, khàn giọng hỏi: "Sờ đủ chưa?”

"Chưa." Diệp Cửu Cửu đã học được cách nói chuyện dưới nước, cũng không phải học, mà dường như là bẩm sinh, vừa vào nước dường như cái gì cũng biết: "Em tưởng sẽ là lấp lánh đủ màu sắc."

Trong mắt Lăng Dư hiện lên một tia chán ghét: "... Xấu."

Diệp Cửu Cửu cong môi: "Đẹp."

Lăng Dư: Không đẹp.'

Diệp Cửu Cửu lại nhìn xuống cái đuôi lớn thon dài của Lăng Dư, nhìn rất chấn động: “Anh nói đúng, như vậy mới đẹp hơn."

Cô thu hồi tầm mắt, một lần nữa nhìn vào đôi mắt vốn đã sâu thẳm như biển của Lăng Dư, phát hiện lúc này lại càng sâu hơn, càng giống với ánh sáng màu xanh đen của đuôi: "Mắt anh..."

Lăng Dư chớp mắt, màu mắt của anh khi ở trong nước sẽ sâu hơn rất nhiều: "Ừm"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 642



"Đẹp lắm." Diệp Cửu Cửu giơ tay nhẹ nhàng v**t v* mí mắt anh: "Đẹp như đuôi cá của anh vậy."

Lăng Dư ôm chặt eo cô, muốn nói gì đó thì đột nhiên phát hiện bên đuôi cá của mình có tiếng lõm bõm, anh quay đầu nhìn lại, thấy Tiểu Ngư đang bơi quanh đuôi cá của anh trai.

Tiểu Ngư cúi đầu nhìn đuôi cá nhỏ chỉ dài khoảng một mét của mình, sau đó nhìn đuôi của anh trai với ánh mắt ngưỡng mộ: "Anh ơi, bao giờ thì em mới có được cái đuôi to như anh?”

"Đừng hòng.' Lăng Dư nhẹ nhàng lắc đuôi, trực tiếp quạt Tiểu Ngư về phía trước.

Diệp Cửu Cửu nhìn Tiểu Ngư bị nước cuốn đi, sợ hãi vội đưa tay ra: "Tiểu Ngư."

"Không sao đâu." Lăng Dư nhẹ nhàng lắc đuôi, đưa Diệp Cửu Cửu đến bên cạnh Tiểu Ngư, lúc này Tiểu Ngư đang xoay tròn, ục ục thổi bong bóng: "Anh ơi, quạt em thêm một cái nữa.'

Diệp Cửu Cửu: ”..."

Quả nhiên vẫn là đứa trẻ ham chơi.

"Đừng chơi nữa, nơi này tối tăm không thấy đáy, lỡ bị một con cá lớn nào đó bất ngờ lao ra đớp mất thì xong đời." Diệp Cửu Cửu kéo cái ba lô trên lưng Tiểu Ngư: "Ngoan ngoãn ở bên cạnh."

Tiểu Ngư ừm ừm hai tiếng, vừa gật đầu thì đột nhiên phát hiện nước dưới chân trở nên dữ dội, sợ hãi dựa vào bên cạnh anh trai Cửu Cửu.

Diệp Cửu Cửu cúi đầu nhìn xuống phía dưới, cô thấy một bóng đen tròn vo từ từ di chuyển đến, hình dáng to lớn như một ngọn núi.

Đến gần hơn một chút, cô phát hiện đó là một con rùa da khổng lồ, mai của nó rất rộng, tương đương với một phòng khách nhỏ ba mươi mét vuông: "Quá lớn.'

"Ở đây rất bình thường." Lăng Dư đưa Diệp Cửu Cửu và Tiểu Ngư từ từ đáp xuống mai rùa da, khoảnh khắc đáp xuống, đuôi cá của anh biến thành chân: "Nơi này còn rất xa địa tộc, chúng ta để nó đưa chúng ta đến đó." Diệp Cửu Cửu ngôi trên mai rùa, cô nhìn Lăng Dư kéo Tiểu Ngư xuống và chiếc quần trên đôi chân dài của anh, cô tưởng rằng sau khi biến thành đuôi cá sẽ giống như Tiểu Ngư, xé rách quần.

Tiểu Ngư xuống dưới, ôm lấy cái ba lô của mình: "Em muốn ăn kẹo que."

"Ăn thế nào trong nước chứ?" Diệp Cửu Cửu định nhắc cô bé nhịn một lát thì thấy Lăng Dư không biết làm sao lại tạo ra một bong bóng khổng lồ, nhét tất cả họ vào trong bong bóng.

Sau khi vào trong bong bóng, cô ngạc nhiên nhìn bong bóng giống như một quả bóng bay ngăn cách nước biển bên ngoài, còn có thể như vậy sao?

Tiểu Ngư thì không thấy lạ, cô bé lấy từ trong ba lô ra một cây kẹo que rồi nhẹ nhàng vẩy nước, sau đó trực tiếp nhét vào miệng, vừa mặn vừa ngọt, khá ngon.

Cô bé ngậm kẹo, sau đó lấy ra mấy cây kẹo que nhỏ nước: "Cửu Cửu, cho chị ăn.

"... Em ăn đi." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng vuốt mái tóc ướt sũng, sau đó quay đầu nhìn Lăng Dư: "Anh có thứ tốt như vậy sao không lấy ra khi chúng ta xuống nước?"

Lăng Dư nhìn vào bong bóng tỏa ra ánh sáng xanh mờ: "Quên."

Diệp Cửu Cửu đánh giá anh: "Thực sự quên sao?”

Lăng Dư gật đầu, anh muốn đưa cô bơi xuống biển sâu nên quên mất.

Anh nhìn về phía đàn cá ngừ vây xanh bơi trên bong bóng: "Em đói chưa? Anh đi bắt một con về."

Diệp Cửu Cửu nhìn vào đồng hồ lặn trên cổ tay, bọn họ đã xuống nước bốn năm tiếng rồi, có hơi đói: "Bắt một con nhỏ thôi."

TBC

Lăng Dư lại đi ra ngoài, với tốc độ cực nhanh lao vào đàn cá, năm giây sau bắt vê một con cá ngừ vây xanh nặng khoảng hai mươi cân, bỏ đầu và nội tạng đưa cho Diệp Cửu Cửu.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 643



Diệp Cửu Cửu lấy ra một con d.a.o nhỏ, lột da cá ngừ, sau đó làm sạch bụng, cắt thành từng lát để ăn, thịt cá ngừ chưa ra khỏi nước ăn ngon hơn những loại đã ăn trước đó.

Tiểu Ngư nếm thử vài lát: 'Cửu Cửu, em muốn chấm cái cay cay đó."

"Bình thường không thích ăn, sao bây giờ lại muốn ăn?" Diệp Cửu Cửu lấy một ít mù tạt tươi từ trong ba lô của Tiểu Ngư, mài một ít vụn và nước ép trên con d.a.o nhỏ rồi cho vào thịt cá, một phần sashimi cá mù tạt đơn giản đã hoàn thành.

Tiểu Ngư ăn miếng sashimi hơi cay, cảm thấy cơ thể ấm áp: "Cửu Cửu, chúng ta đang đi dã ngoại sao?”

"Có thể coi là vậy." Diệp Cửu Cửu tiếp tục cho cô bé ăn, những người khác đi dã ngoại ngoài trời, còn họ thì đi dã ngoại dưới đáy biển, thật kỳ diệu.

"Em thích đi dã ngoại." Tiểu Ngư thích thú l.i.ế.m kẹo que, tâm trạng rất vui vẻ, cô bé khẽ hát một bài hát không biết học ở đâu: "Là lá la..."

Diệp Cửu Cửu ngồi xếp bằng suýt cười ngất, đáng yêu quá.

Lăng Dư: ....

Họ đang vui vẻ dã ngoại ở đây, còn những người ở nhà hàng thì nhìn vào thông báo dán trên cửa: "Chủ quán bị thương, tạm thời đóng cửa đi du lịch, chưa biết ngày về", Ai nấy đều thở dài.

"Chúng ta đi xa như vậy, vậy mà lại tạm thời đóng cửa sao?"

"Đúng vậy, cha tôi đã bị ung thư giai đoạn cuối rồi, đang chờ ăn hải sản để cứu mạng."

"Chủ quán bị thương thế nào?”

"Tôi biết chuyện này, hôm qua mấy loại hải sản bình thường của chủ quán đã bán hết, số còn lại có giá rất đắt, không có ai mua được, vì vậy buổi tối chỉ tiếp đón một vài bàn khách hàng chịu chi. Vừa khéo có người nói chuyện này với một số thực khách không ăn được vào buổi trưa, bọn họ hiểu lâm là chủ quán không muốn bán cho họ." Chu San đi dạo sau bữa ăn kể lại chuyện xảy ra tối qua cho mọi người nghe.

"Sau đó họ đến chất vấn chủ quán, còn có người muốn nhân cơ hội này dìm chủ quán, bọn họ dùng sức đập vào cửa kính, đập vỡ hết cửa, sau đó tay chủ quán bị kính cứa rách, m.á.u chảy lênh láng, mọi người nhìn trên sàn vẫn còn vết m.á.u kìa."

Mấy người nghe xong tức muốn chết, bọn họ đều đang chờ cứu mạng, không ngờ lại đợi được tin này: "Tên khốn nạn nào làm vậy?"

Chu San nói: "Nghe nói là một nhà hàng bên ngoài làm.”

"Tôi đi tính sổ với bọn họ." Khách hàng tức giận chạy đi tìm chủ nhà hàng tính sổ, sau đó lại có người lần lượt đi qua, cuối cùng ép chủ nhà hàng không còn cách nào làm ăn, chỉ có thể khai ra kẻ chủ mưu.

Nhưng Diệp Cửu Cửu hiện tại không biết những chuyện này, bọn họ nhàn nhã ăn một ít sashimi, sau đó kêu rùa da tăng tốc bơi về phía tộc địa của tộc nhân ngư.

TBC

Bơi ra ngoài chưa được bao xa, Diệp Cửu Cửu đột nhiên phát hiện phía trên đầu tối sâm lại, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, phát hiện trên đầu có một bóng đen khổng lồ, nhìn kỹ thì thấy đó là một con cá đuối hình tam giác, ước chừng dài hơn hai mươi mét, giống như một tấm thảm khổng lồ trôi trên biển.

Diệp Cửu Cửu lần đầu tiên nhìn thấy con cá đuối lớn như vậy: "Quá lớn."

Tiểu Ngư cũng hít một hơi: "Cá lớn quá."

-Nhìn ngon quá.'

"Loại lớn như vậy rất hiếm, chúng ta không ăn nó." Diệp Cửu Cửu nhớ rằng cá đuối sống ở vùng biển nông có nhiều rạn san hô, không ngờ ở đây cũng có nhưng nghĩ lại thì thấy bình thường, dù sao đây không phải là thế giới hiện đại.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 644



"Vậy không ăn nó." Tiểu Ngư quay đầu nhìn về phía sau: "Anh ơi, đằng sau là cái gì?"

Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn về phía sau, thấy phía sau có ánh sáng xanh lục nhạt, ánh sáng chiếu sáng đáy biển tối tăm: "Đó là gì?"

"Là cá đèn lông." Lăng Dư liếc mắt một cái là nhận ra.

Diệp Cửu Cửu nhướng mày: "Tên đặc biệt thật."

"Là người ở chỗ các cô đặt cho." Trước đây Lăng Dư vẫn gọi chung những con cá này là thức ăn cấp thấp, sau khi đến chỗ Diệp Cửu Cửu, xem nhiều chương trình khoa học phổ cập về sinh vật biển, anh mới biết chúng có những cái tên khác nhau.

TBC

"Em chưa từng để ý." Diệp Cửu Cửu quan tâm nhất là những thứ có thể ăn và không thể ăn, cô nhìn những con cá đèn lông vây quanh, con nào cũng to hơn cá đèn lồng bình thường, mỗi con ít nhất cũng dài khoảng hai mét.

Tiểu Ngư nhìn những con cá đèn lông to hơn cô rất nhiều, lặng lẽ dựa vào lòng Diệp Cửu Cửu: "Chúng đuổi theo chúng ta, sẽ không cắn chúng ta chứ?"

"Sẽ không đâu... nhỉ?" Diệp Cửu Cửu không chắc chắn nhìn những con cá đèn lồng có màu sắc rất đẹp nhưng rất đáng sợ, dù sao thì đây cũng là một loại cá mập.

"Không dám." Lăng Dư nhìn vết m.á.u trên bong bóng: "Có lẽ là đuổi theo mùi máu, nhưng không cần quan tâm đến chúng, coi như đèn chiếu sáng đi."

Diệp Cửu Cửu không chắc chắn nhìn anh: "Anh chắc chứ?"

Lăng Dư gật đầu: "Tin anh đi."

Diệp Cửu Cửu hơi sợ nhưng đã không còn đường lui, chỉ có thể hy vọng những con cá đèn lông này không có ý định cắn người.

Cô cảnh giác ngồi một lúc, phát hiện những con cá đèn lông đã di chuyển lên trên đầu họ nhưng không bơi đi mà ở trên đó làm đèn chiếu sáng.

Có đèn chiếu sáng, Diệp Cửu Cửu nhìn rõ hơn những con cá kỳ lạ thỉnh thoảng bơi bên ngoài bong bóng, phía sau phát hiện có một con rắn biển đen sì, dài bốn năm mét, trông hơi giống rắn thông thường nhưng hai chiếc răng nanh lộ ra cho Diệp Cửu Cửu biết con rắn này không hề bình thường. Cô lặng lẽ dời mắt đi, lại nhìn sang bên trái, bên trái lại có một con cá mập giả dài khoảng mười mét, thực ra đây còn được gọi là cá mập mang nhăn, trông hơi giống con lươn béo ú nhưng trong miệng có tới 300 chiếc răng sắc nhọn, xếp thành hơn 25 hàng, vừa xấu vừa dữ, hoàn toàn không đáng yêu như cá đèn lồng.

Diệp Cửu Cửu lại quay đầu nhìn sang bên phải, không nhìn thì thôi, nhìn vào lại giật mình, cô nhìn thấy một con cá mặt buồn - cá giọt nước.

Con cá giọt nước này cũng rất to, dài khoảng năm sáu mét, cơ thể giống như thạch, trông giống như một đống mỡ, trông rất xấu xí.

Tiểu Ngư cũng giật mình: "Nó trông thật đáng sợ."

"Chúng ta đừng nhìn chúng nữa." Diệp Cửu Cửu biết rằng để thích nghỉ với môi trường, sinh vật dưới đáy biển về cơ bản đều rất xấu, nhưng không ngờ lại xấu đến vậy: "Vẫn là Tiểu Ngư của chúng ta đẹp nhất."

Tiểu Ngư lập tức được an ủi, dựa vào lòng Diệp Cửu Cửu, bắt chéo chân: "Cửu Cửu cũng đẹp, anh trai cũng đẹp."

Lăng Dư thu hồi tâm mắt khỏi con cá không mặt ở xa, không nói cho Cửu Cửu và Tiểu Ngư sợ xấu và thích tám chuyện, anh nhẹ nhàng vỗ vào mai rùa da, rùa da bơi nhanh hơn một chút, trực tiếp từ tốc độ xe con tăng lên tốc độ tàu cao tốc.

Rùa da đưa họ vượt qua những dãy núi ngâm sóng dữ, băng qua những rãnh biển sâu thăm thẳm nguy hiểm, vượt qua đồng bằng dưới đáy biển, trên đường đi gặp vô số sinh vật mà Diệp Cửu Cửu chưa từng thấy bao giờ.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 645



Rất nhiều sinh vật muốn tấn công rùa da nhưng vừa đến gần đã chú ý đến Lăng Dư và Diệp Cửu Cửu trong bong bóng, nhìn thấy bọn họ trắng trẻo mịn màng, rất tươi ngon, nhưng khi chúng muốn tấn công thì bị uy áp của Lăng Dư ngăn cản.

Chúng lặng lẽ lùi lại một chút, ẩn núp trong góc tối, định tìm thời cơ thích hợp.

Diệp Cửu Cửu không để ý đến những sinh vật kỳ lạ đó, ôm Tiểu Ngư dạy cô bé viết chữ, đợi mệt thì dựa vào chân Lăng Dư nghỉ ngơi.

Không biết đã qua bao lâu, khi cô mở mắt ra thì thấy tốc độ của rùa da đã chậm lại.

Cô cũng chú ý thấy bên ngoài bong bóng có ánh sáng, nhìn kỹ thì thấy bên ngoài có rất nhiều loại cá phát sáng, chẳng hạn như cá mắt đèn, cá rìu sao băng, cá đèn pin, mực đom đóm, v. v. , những ánh sáng lốm đốm chiếu sáng khu rừng dưới đáy biển xung quanh: "Sắp đến rồi sao?"

"Còn một lát nữa." Lăng Dư chỉ tay về phía trên đầu: 'Muốn cho em xem cảnh mặt trời buổi sáng chiếu vào đáy biển."

Diệp Cửu Cửu nhìn về phía trên đầu, phát hiện không xa trên đầu chính là mặt biển, có ánh sáng chiếu xuống.

Cô vội ngồi thẳng dậy, rất mong chờ nhìn mặt biển mênh mông, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được ngắm bình minh dưới đáy biển, đây có lẽ là điều tuyệt vời nhất mà cô từng làm trong đời: "Phải đợi bao lâu nữa."

Lăng Dư nhìn mặt nước hơi sáng lên: "Mười phút.

"Được." Diệp Cửu Cửu dựa vào vai Lăng Dư chờ mặt trời mọc, trong lúc chờ đợi, cô mượn ánh sáng xanh trắng phát ra từ các sinh vật biển nhìn về phía trước, nơi có những rặng san hô, thảm cỏ biển, màu xanh lam huyền bí, trông cũng rất đẹp.

TBC

Xung quanh có rất nhiều ánh sáng, cô rất dễ chú ý đến những loại hải sản cực phẩm trong rặng san hô, chẳng hạn như bào ngư, nhím biển, tôm hùm, cua, hải sâm, sò điệp, ốc biển, v. v., mỗi loại đều to hơn những loại mà Diệp Cửu Cửu từng thấy, ước chừng một con đủ cho hàng chục người ăn.

Ngoài những loại hải sản có vỏ phổ biến này còn có rất nhiều loại cá biển, những đàn cá mú, cá bướm, cá mú xanh, cá hồng, con nào cũng to và béo, chỉ cần vớt một lưới ra cũng có thể bán được cả trăm nghìn.

Diệp Cửu Cửu hơi phấn khích kéo tay Lăng Dư, đôi mắt đen láy sáng lên: Thật thích nơi này.'

Bên tai Lăng Dư toàn là giọng nói vui mừng của cô, anh cong môi: "Đều là của em."

"Nói như vậy thì có cảm giác như em là chúa tể đại dương." Diệp Cửu Cửu không giấu được nụ cười trên mặt, đột nhiên cảm thấy mình rất giàu có.

Lăng Dư nghĩ đến giấc mơ của cô: "Chính là vậy."

Diệp Cửu Cửu định nói mình không phải nhưng đột nhiên phát hiện trời đã sáng, mặt trời đỏ rọi trên mặt nước, gợn sóng hơi ửng đỏ, một lát sau ánh sáng đỏ từ từ sáng lên, chiếu xuống qua mặt nước, sóng xanh lăn tăn, ánh nước lấp lánh, mặt biển đẹp như ngọc lục bảo xanh biếc, những rặng san hô dưới nước cũng trở nên rực rỡ sắc màu, đẹp vô song.

Đợi đến khi toàn bộ vùng nước này được chiếu sáng, Diệp Cửu Cửu không khỏi cảm thán: "Đẹp quá, đây là bình minh đẹp nhất mà em từng thấy."

Lăng Dư nhìn mặt nước, sau đó lại nhìn sang Diệp Cửu Cửu đang chăm chú nhìn mặt nước, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô khiến cô càng thêm thanh lãnh xinh đẹp.

Anh cũng thấy đây là bình minh đẹp nhất mà anh từng gặp.

Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn Lăng Dư vẫn luôn nhìn mình, nhẹ nhàng nhướng mày: 'Em đẹp hơn bình minh sao?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 646



Lăng Dư gật đầu, đẹp hơn.

Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng cắn môi, đôi mắt đen láy toàn là ý cười: "Anh có phải đã ăn trộm kẹo của Tiểu Ngư không?"

"Không có." Lăng Dư nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, cúi đầu nhẹ nhàng tiến lại gần. Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng ngẩng đầu, chủ động nghênh đón, mềm mại chạm vào nhau, hơi thở từ từ quấn lấy nhau, dịu dàng và lưu luyến.

Tiểu Ngư vừa ngủ dậy mơ màng ngồi dậy, dụi mắt muốn tìm Cửu Cửu và anh trai, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy hai người đang hôn nhau dưới ánh sáng, cô bé bốp' một tiếng che mắt lại: "Em không nhìn thấy gì hết."

Diệp Cửu Cửu: ”..."

Lăng Dư: '...

Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng mím đôi môi đỏ mọng, quay đầu nhìn Tiểu Ngư, cô đột nhiên phát hiện không chỉ Tiểu Ngư che mắt, không biết từ lúc nào mà bên ngoài bong bóng đã xuất hiện thêm một số con cua hoàng đế rộng mười mét, những con bạch tuộc lớn có hai mươi chân.

Chúng lần lượt dùng càng hoặc chân bạch tuộc che mắt, nhưng hai con mắt to vẫn đảo quanh, lén nhìn Diệp Cửu Cửu và Lăng Dư.

TBC

Khi bạch tuộc lớn che mắt, nó còn không quên dùng chân chọc vào con đồi mồi khổng lồ bên cạnh, nhắc nhở nó che mắt.

Con đồi mồi khổng lồ cố gắng dùng vây trước để che mắt nhưng vây trước quá ngắn, căn bản không với tới, nó vẫn nên rụt đầu vào mai.

"..." Diệp Cửu Cửu nhìn mấy con hải sản che mắt giống như người, chọc vào cơ bụng của Lăng Dư, nhỏ giọng hỏi anh: "Ăn được không?"

Lăng Dư nhìn ba con vật lớn, do dự ừ một tiếng: "Được."

Bạch tuộc khổng lồ lập tức buông hai xúc tu xuống, yếu ớt lên tiếng: "... Không được.'

"22?" Diệp Cửu Cửu sửng sốt: "Nó đang nói chuyện."

"Đúng vậy, tôi đang nói chuyện." Bạch tuộc khổng lồ tiến lại gân hơn, rung hai mươi chiếc chân dài của mình, cố gắng nặn ra một nụ cười trên cái đầu to đáng sợ: "Xin chào?”

Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng vẫy tay: "Xin chào?”

Bạch tuộc khổng lồ thấy Diệp Cửu Cửu không sợ mình, lập tức thở phào nhẹ nhõm, dùng chân bò lên lưng rùa da, tiến lại gần hỏi: "Cô là cô vợ loài người của điện hạ sao?”

"Chị ấy là Cửu Cửu." Tiểu Ngư đứng trước mặt Cửu Cửu, nhe răng với bạch tuộc lớn: "Đi ra, đừng làm Cửu Cửu sợ."

Bạch tuộc khổng lồ tủi thân lùi lại: "Tiểu công chúa-"

Tiểu Ngư nói rõ ràng: "Tôi không quen cậu, đừng hòng lừa tôi đi bán."

Cua hoàng đế, bạch tuộc, đồi mồi: '???"

Sao tiểu công chúa lại khác với ấn tượng trước đây vậy?

Lăng Dư nhẹ ho một tiếng: "Sao bọn mi lại đến đây?"

"Điện hạ." Cua hoàng đế bơi tới, khi đến gần thì biến thành một thiếu niên tóc đỏ đẹp trai câm vũ khí: "Chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm xoáy nước bên ngoài, đột nhiên cảm nhận được hơi thở của ngài nên đã vội vàng chạy đến."

Xoáy nước mỗi lần xuất hiện ở một nơi khác nhau, bọn họ muốn tìm ra quy luật nhưng vẫn không thành công, không ngờ điện hạ lại trở về trước: “Chúng tôi đã thông báo cho vương và tộc lão."

Lăng Dư gật đầu: "Trở về tộc địa."

Diệp Cửu Cửu và những người khác bỏ lại con rùa da chậm chạp, leo lên con đồi mồi chậm chạp,, sau đó với tốc độ cực nhanh tiến về tộc địa của Lăng Dư.

Trên đường đi, Diệp Cửu Cửu nhìn Lăng Dư: "Điện hạ sao?”

"Chỉ là cách tôn xưng của tộc bọn anh thôi, đừng giận." Lăng Dư giải thích một chút, dưới nước có nhiều chủng tộc khác nhau, mà tộc của họ lại vô cùng dũng mãnh thiện chiến, thu phục được nhiều tộc đàn, nên mới có được chút danh tiếng.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 647



Diệp Cửu Cửu hiểu rồi, Lăng Dư còn có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa nhưng vẫn chưa thống nhất được dưới đáy biển.

Bởi vậy trước đây Lăng Dư mới cân nhắc đắn đo rất lâu, anh gánh vác sự hưng suy của cả tộc, tùy tiện đưa ra lời hứa mới là vô cùng vô trách nhiệm.

Cô không truy cứu chuyện anh giấu giếm, nhẹ nhàng năm lấy tay anh, dùng cách của mình để nói với anh rằng cô không giận.

Bạch tuộc điên cuồng lắc vô số chiếc chân dài, ôi chao ôi chao, thật muốn lập tức quay về nói cho mọi người biết quá!!

Diệp Cửu Cửu nhìn con bạch tuộc sắp tự quấn thành một cục, cười cười thu hồi tâm mắt nhìn thế giới bên ngoài bong bóng.

Một đường ngắm cảnh du ngoạn như vậy, nhìn chỗ này rồi lại nhìn chỗ kia, khoảng giữa trưa thì đi qua một eo biển đầy san hô đỏ.

Eo biển mọc đầy đủ loại san hô quý hiếm, hải quỳ, mọc cao lớn hơn những loại đã gặp trước đó, khắp nơi đều là trân châu Tiểu Trân trắng muốt, dưới ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

TBC

Cô còn chú ý thấy xung quanh có rất nhiều sứa, có sứa sao biển gai đen màu nâu vàng, một con to bằng ba bốn mét, giống như một chiếc ô khổng lồ.

Bên cạnh còn có rất nhiều sứa bờm sư tử màu đỏ tươi, màu sắc lúc thì biến thành tím, lúc thì lại biến thành trắng, vô cùng lộng lẫy xinh đẹp.

Bên cạnh còn có rất nhiêu, Diệp Cửu Cửu không kịp nhìn kỹ, con đồi mồi khổng lồ đã đưa họ đi qua eo biển, sau khi vào sâu trong eo biển, những loại hải sản, hồ nước, trân châu quý giá này càng nhiều hơn.

Diệp Cửu Cửu đang cảm thán thì đột nhiên phát hiện họ đã đi qua một lớp màng khí, nước biển bên trong càng trong sạch hơn, rất giống nước suối dưới ánh nắng mặt trời, trong vắt.

Hơn nữa cảm thấy nước biển ở đây rất yên tĩnh, rất dịu dàng tinh tế, hoàn toàn khác với những con sóng dữ thỉnh thoảng xuất hiện bên ngoài, Diệp Cửu Cửu cảm thấy rất thoải mái, đồng thời lại có một cảm giác quen thuộc, giống như cô đã từng sống ở đây.

Trong lúc cô đang ngẩn người, rất nhiều hải sản—— Phỉ phui, rất nhiêu chiến sĩ tôm cua cầm kiếm kích vây quanh, đồng thời còn có rất nhiều người cá vội vã từ sâu trong đại dương chạy đến, mỗi người đều đẹp đến mức yêu di.

Người đứng đầu là một ông lão tóc dài màu trắng, ông dẫn theo nhóm người cá giơ tay phải đặt lên ngực, hơi cúi đầu, cung kính và phấn khích nói: "Điện hạ, ngài đã trở về."

Lăng Dư gật đầu, cung kính gọi đối phương: "Đại trưởng lão."

Tiểu nhân ngư vẫn luôn nắm tay Diệp Cửu Cửu cũng vẫy tay với đại trưởng lão, mềm mại gọi một tiếng: "Ông cố ạ-"

Vẫy tay xong, cô bé đột nhiên nhớ đến quy củ ở đây, lặng lẽ thu tay lại, tiến lại gân Diệp Cửu Cửu một chút.

Đại trưởng lão chú ý đến sự khác thường của Tiểu Ngư, cũng chú ý đến việc cô bé rất thân thiết với cô gái loài người này.

Tiểu Ngư nhỏ giọng giới thiệu: "Đây là Cửu Cửu."

Lăng Dư giải thích một hồi.

Đại trưởng lão và những người khác biết được Diệp Cửu Cửu là ân nhân cứu mạng của Tiểu Ngư liền vô cùng cung kính hành lễ với cô, đồng thời cung kính mời mọi người về tộc địa trước,

Vào bên trong, cua hoàng đế, bạch tuộc lớn, đồi mồi vẫn luôn hộ tống họ trở về đều biến mất, chỉ còn lại một nhóm người cá vây quanh anh đi về trung tâm tộc địa.

Càng đi vào càng đẹp, khắp nơi đều là san hô nhung, san hô đỏ, đủ màu sắc, hơn nữa mỗi cây đều đặc biệt cao lớn, từ vài mét đến vài chục mét, như thể bước vào khu rừng nguyên sinh. Ngoài ra còn có đủ loại sinh vật nhỏ kỳ lạ, giống như hoa nhưng lại lặng lẽ nuốt chửng tất cả sinh vật phù du.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 648



Trên mặt đất còn có rất nhiều viên trân châu to bằng nắm tay, viên nào viên nấy đều tròn trịa đẹp mắt, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

Diệp Cửu Cửu nhìn những viên trân châu lớn đầy đất, rất muốn xuống nhặt một bao tải, tùy tiện bán hai viên là cô có thể mua cả một con phố.

Tiểu Ngư phát hiện Diệp Cửu Cửu đang nhìn chằm chằm vào những viên trân châu trên mặt đất, lén lút áp vào tai Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, em có rất nhiều màu khác, lát nữa sẽ đưa cho chị nhé."

Cô bé tưởng mình nói thâm, nhưng một vòng người cá xung quanh đều nghe thấy, mọi người nhìn Diệp Cửu Cửu mà công chúa nhỏ rất thân thiết, đầu rất tò mò không biết tại sao một cô gái loài người như cô lại có thể xuyên qua kết giới đến đây.

Diệp Cửu Cửu chú ý đến ánh mắt của mọi người, cô cười với mọi người.

Rất nhanh, bọn họ bước vào một bong bóng khổng lồ, bên trong bong bóng có một cung điện rất lớn, bên ngoài lấp lánh ánh sáng vàng son lộng lẫy.

TBC

Sau khi hạ cánh, Diệp Cửu Cửu nhìn xung quanh một vòng, khắp nơi đều là những viên trân châu lớn, đỏ, trắng, hồng, xanh đều có, hẳn là do các loài trai ốc tạo ra.

Vào bên trong, lại có thêm nhiều người vây quanh, người đứng đầu là một bà lão tóc trắng chống gậy, bà lập tức tiến lên, ôm lấy Tiểu Ngư đã hơn hai tháng không gặp: "Tiểu điện hạ, cuối cùng con cũng trở vê."

Bà lão ngắm nghía khuôn mặt của Tiểu Ngư: "Để bà xem xem có gầy không...'

Lời còn chưa dứt đã nghẹn ở cổ họng, hình như béo hơn rồi.

Tiểu Ngư lặng lẽ hít bụng nhỏ: "Ngọc nãi nãi, cháu gầy lắm."

Ngọc nãi nãi: "Đúng, gầy đi nhiều rồi, bà sẽ lập tức cho người sắp xếp thức ăn, bồi bổ cho tiểu điện hạ."

Diệp Cửu Cửu nghe vậy, xem ra dưới đáy biển cũng có một loại trưởng bối gọi là bà thấy cháu gầy rồi phải bồi bổ thêm.

Một cô gái người cá búi tóc bơi đến bên Tiểu Ngư, nước mắt lưng tròng quỳ xuống trước mặt cô bé: "Tiểu điện hạ." "Là Bạch Bạch." Tiểu Ngư nhận ra cô gái trước mặt là người vẫn luôn chăm sóc mình, cô bé đưa cho cô gái cái bọc và chiếc xe đạp mà người khác đang cầm: "Chị cất vào phòng cho em nhé, không được làm mất."

Cô gái cung kính đáp lời.

Tiểu Ngư lại dặn dò: "Còn phải trải giường thơm mềm cho em nữa nhé, để Cửu Cửu ngủ giường vỏ sò của em."

Cô gái: Vâng.

Tiểu Ngư lại nói: "Còn phải bày ngọc trai của em ra nữa, Cửu Cửu thích những viên ngọc trai sáng lấp lánh..."

Diệp Cửu Cửu nhìn Tiểu Ngư rất có dáng vẻ của một tiểu chủ nhân, cô gật đầu hài lòng, đúng là trợ thủ đắc lực của cô.

Những người còn lại cũng rất kinh ngạc trước sự thay đổi của tiểu công chúa, trước đây tiểu công chúa luôn ngoan ngoãn, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, bây giờ trông có vẻ đã trưởng thành hơn nhiều.

Ngọc nãi nãi bảo thị nữ đi chuẩn bị, sau đó dẫn họ đến đại điện dùng cơm, trên chiếc bàn ăn dài màu xanh ngọc lục bảo bày đầy những món ăn thịnh soạn, toàn là cá tươi và rong biển, không có món nào nấu chín.

Không biết có phải do được nuôi trong bong bóng khí hay không mà hải sản ở đây đều rất to, chưa ăn đã ngửi thấy mùi tươi ngọt nồng nàn.

Diệp Cửu Cửu bóc một con tôm hùm đỏ dài gần hai mét, dùng d.a.o cắt thành từng miếng nhỏ dài năm cm, sau đó mới từ từ ăn, cắn một miếng, thịt tôm dai như thạch lập tức trào ra nước, nước có vị mặn nhạt, giống như một dòng nước suối ngọt lành chảy vào cổ họng.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 649



Tiểu Ngư đẩy chiếc ghế bằng ngọc đến bên cạnh Diệp Cửu Cửu, ngôi sát cô, sau đó cầm một miếng tôm hùm đỏ mà cô đã cắt: "Cửu Cửu, ngon không?"

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Ngon."

Tiểu Ngư nuốt một miếng lớn, nuốt xong thì nhỏ giọng nói: "Không ngon bằng Cửu Cửu làm."

"Đều ngon." Diệp Cửu Cửu lại cắt một ít rong biển tươi, để Tiểu Ngư bọc tôm hùm đỏ vào ăn, ăn uống cần bằng mới có thể mọc ra một cái đuôi thật dài.

Ăn xong đơn giản, Lăng Dư có việc phải đi trước, trước khi đi dặn Ngọc nãi nãi và Tiểu Ngư chăm sóc Diệp Cửu Cửu thật tốt.

Sau khi anh đi, Tiểu Ngư lập tức kéo cô đến cung điện của mình, trên đường đi Diệp Cửu Cửu nhìn thấy rất nhiều cột trụ, trên đó đặt những viên dạ minh châu to bằng quả bóng rổ, chủ yếu là màu trắng, ánh sáng trắng bao trùm cả cung điện dưới nước khổng lồ, sáng như ban ngày.

Nhà của Tiểu Ngư quá xa hoa, Diệp Cửu Cửu cảm thấy chuyến du lịch dưới đáy biển này của mình quá đáng giá, vừa được mở mang tâm mắt.

Cô đi theo Tiểu Ngư nhanh chóng vào cung điện vào trong, Tiểu Ngư kéo Diệp Cửu Cửu đến một căn phòng, chỉ vào đầy phòng những viên ngọc trai đủ màu sắc giới thiệu với Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, chị xem ngọc trai của em."

Diệp Cửu Cửu nhìn về phía cái đĩa lớn đặt ở chính giữa, trong đĩa toàn là những viên ngọc trai màu hồng, qua mùi hương có thể biết đó là nước mắt của Tiểu Ngư: "Trước đây em hay khóc tới vậy sao?"

Tiểu Ngư: "...

TBC

Á, để lộ bí mật rồi!

Cô bé vội kéo Diệp Cửu Cửu sang bên cạnh, cô bé chỉ vào chiếc giường vỏ sò lớn khoảng ba mét của mình, trên đó trải lụa mềm mại, cô bé vỗ vào chiếc giường lớn: "Cửu Cửu, đây là giường lớn của em, nhanh nằm xuống đi, chúng ta cùng ngủ nào."

"Được.' Diệp Cửu Cửu hơi mệt mỏi, cùng Tiểu Ngư nằm xuống chiếc vỏ sò mềm mại, sau khi nằm xuống, lớp vỏ bên trên tự động đậy lại.

"Đừng đậy." Tiểu Ngư võ vào vỏ sò: "Chúng ta phải sáng sủa." "Đúng không, Cửu Cửu?

"Đúng." Diệp Cửu Cửu có thể chấp nhận trời tối, nhưng không thể chấp nhận việc cô nằm trong một cái vỏ đậy kín: "Chúng ta cứ ngủ như vậy."

Tiểu Ngư ừ ừ hai tiếng, sau đó nghiêng người ôm lấy Diệp Cửu Cửu: "Chị không sợ à, mặc dù anh trai không ở đây nhưng em sẽ bảo vệ chị."

"Được." Diệp Cửu Cửu ôm lấy cô bé, nhìn vê phía thế giới biển nước bên ngoài bong bóng khí, có rất nhiều con sứa xinh đẹp đang từ từ bơi qua: "Em xem kìa, đó là sứa hoa cà.'

Sứa hoa cà trông giống như một chiếc mũ lễ có gắn hoa, cơ thể trong suốt phát sáng, đặc biệt xinh đẹp.

Tiểu Ngư nắm lấy tay Diệp Cửu Cửu: "Con đó có độc, chị đừng bắt nhé."

"Được, chị không bắt, chị chỉ nhìn nó thôi." Diệp Cửu Cửu lại nhìn sang con sứa đốm bên cạnh, toàn thân phát ra ánh sáng xanh lam, khi phát sáng, nó trông như mặc một chiếc váy đốm, đuôi váy dài trông đặc biệt đẹp, đúng là tiên nữ sứa, trông rất xinh đẹp.

Diệp Cửu Cửu quay đầu lại nhìn thấy một số loài cá tay hồng, cá môi vàng, v. v. mà thế giới bên ngoài không nhìn thấy, chúng bơi thành từng đàn từ bên ngoài vào, thật tuyệt.

"Ở đây vui như vậy, sao em còn chạy ra ngoài?"

"Bên ngoài vui hơn." Từ nhỏ đã sống ở đây, Tiểu Ngư rất thích thế giới bên ngoài nên mới lén lút chạy ra ngoài: "Em ra ngoài ăn cỏ ngọt, sau đó bị hút vào nhà Cửu Cửu."

Diệp Cửu Cửu ôm Tiểu Ngư: "Lúc đó em có sợ không?”
 
Back
Top Bottom