Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 630



"Chuyện gì vậy? Đánh người?" Lại có người cầm thiết bị quay phim đi tới: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Người đến là phóng viên của một tờ báo lá cải, nghe nói hải sản ở đây còn ăn được, còn có tác dụng đặc biệt nên đã đến đây thử ngay trong đêm, kết quả vừa đến đúng lúc nhìn thấy cảnh đánh người, lập tức lấy thiết bị chuyên dụng ra chuẩn bị vạch trần cảnh tượng chủ quán côn đồ ức h.i.ế.p thực khách.

Diệp Cửu Cửu rất không thích những phương tiện truyền thông vô lương tâm này, cô trực tiếp đóng cửa lại, khóa cửa, không muốn nhìn, không muốn nghe, cũng không muốn khách bên trong bị quấy rây.

Người đàn ông lực lưỡng thấy cô đóng cửa, vậy thì còn diễn trò thế nào được nữa? Vì vậy, hắn trực tiếp không kiêng nể Lăng Dư, tiến lên đẩy cửa: "Đừng đóng cửa, mau ra đây..."

"Chủ quán chắc chắn là chột dạ rồi, trốn rôi, mọi người cùng nhau gọi chủ quán ra." Người đàn ông lực lưỡng kích động những vị khách khác muốn đến ăn.

Đa số khách hàng đều cho rằng chủ quán thực sự cố tình không cho họ ăn, trong nháy mắt lửa giận bùng lên, cùng với người đàn ông lực lưỡng đập cửa kính, đập đến mức cửa rung chuyển.

"Nếu không đi, tôi sẽ báo cảnh sát." Diệp Cửu Cửu giữ chặt cửa kính, cố gắng không để cửa kính kêu loảng xoảng.

Cuối cùng ăn gần xong thì mẹ của Lạc Lạc đi tới: "Chủ quán, tôi đã báo cảnh sát cho cô rồi."

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Các người ăn xong rồi sao? Có thể đi bằng cửa sau không?”

Mẹ của Lạc Lạc lo lắng: "Nhưng chỗ này của cô..."

"Không sao." Diệp Cửu Cửu bảo Lăng Dư đưa họ đi bằng cửa sau, sau khi Lăng Dư đi khỏi, mấy gã đàn ông kia dường như thở phào nhẹ nhõm, sau đó càng dùng sức đập cửa kính, thậm chí còn có người muốn đập cửa.

Bị họ đập mạnh mấy lần, cửa kính phát ra tiếng "Rầm”" rồi trực tiếp đập vào Diệp Cửu Cửu, cô không kịp né tránh, đưa tay lên đỡ một cái nhưng tay bị cứa một đường, m.á.u tươi lập tức chảy ra. Mọi người thấy chảy m.á.u thì lập tức im lặng.

TBC

Thậm chí có người còn lén lút bắt đầu thoát khỏi đám đông đi ra ngoài.

Lăng Dư chạy đến thấy Diệp Cửu Cửu bị thương, liên túm lấy mấy gã đàn ông đang định chạy và đồng bọn của bọn họ, hận không thể nhét mấy người này vào miệng cá mập: Không được chạy.'

“Anh chặn họ lại, đợi cảnh sát đến rồi nói tiếp." Diệp Cửu Cửu đau đến mức hít một hơi, quay người vào bếp lấy giấy vệ sinh băng bó vết thương, vừa vào bếp thì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết 'Á" của Tiểu Ngư trong kho hàng.

Cô tiện tay cầm hai tờ giấy vệ sinh ấn vào tay, sau đó vội vàng chạy đến kho hàng, vừa vào đã thấy Tiểu Ngư đang ngâm trong bể nước thì bị cua mặt hổ kẹp vào ngón tay, Tiểu Ngư đau đến mức nước mắt lưng tròng: "Hu hu, đau quá."

Diệp Cửu Cửu vội vàng đưa tay ra giúp cô bé gỡ cua mặt hổ, ánh mắt liếc qua thấy trong mắt cô bé có một viên ngọc trai màu hồng rơi ra, vô thức đưa tay bị thương ra đỡ viên ngọc trai.

Kết quả ngay sau đó cô mất thăng bằng, cả người rơi vào bể nước, ngay khi rơi vào nước, nước biển cuốn giấy vệ sinh trên tay cô trôi đi, m.á.u đỏ tươi chảy ra, từ từ nhuộm đỏ cả bể nước.

Muối dính vết thương thật sự rất đau, Diệp Cửu Cửu đau đến mức quên cả thở, nước biển tràn vào cơ thể khiến cô choáng váng trong chốc lát, mơ mơ màng màng nhìn thấy dưới đáy bể nước có thêm một cơn lốc xoáy, đang từ từ hút cô xuống.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 631



Cơn lốc xoáy đột nhiên xuất hiện khiến Diệp Cửu Cửu tỉnh táo hơn một chút, cô kinh ngạc nhìn cơn lốc xoáy nhỏ bé đó, cơn lốc xoáy đang từ từ lớn lên, từ từ nuốt chửng bể nước, biến thành biển sâu tối tăm, đen kịt không nhìn thấy một tia sáng nào.

Cả người cô bị hút xuống dưới, cô ngơ ngác nhìn về phía sâu thắm, mơ hồ nhìn thấy nhiều hải sản đang chạy trốn.

Diệp Cửu Cửu bán hải sản vô thức đưa tay ra, muốn túm lấy những con hải sản đó, ngay khi cô sắp rơi vào cơn lốc xoáy thì một cánh tay rắn chắc vòng lấy eo cô, sau đó bế cô lên khỏi mặt nước.

"Cửu Cửu.' Lăng Dư vội vàng chạy đến, bế Diệp Cửu Cửu đang mất hồn đặt ngồi bên bể nước, anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt tái nhợt của cô: "Em sợ à?"

Tiểu Ngư nằm ở một bên, cũng lo lắng hỏi cô: "Cửu Cửu, có phải chị bị dọa sợ không? Sau đó không biết bơi nữa rồi."

Diệp Cửu Cửu hoàn hồn nhìn hai anh em, cô mím chặt đôi môi tái nhợt nhìn xuống đáy bể nước, phát hiện vẫn là một cơn lốc xoáy sâu thẳm không thấy đáy: Lăng Dư, bên dưới, bên dưới...

Lăng Dư cúi mắt nhìn đàn cá bơi dưới nước: "Thấy rồi."

Diệp Cửu Cửu chớp đôi mắt ướt đẫm, hàng mi nhỏ giọt nước, cô ôm lấy cơ thể đang run rẩy của mình: "Bên đó là thế giới của hai người sao?"

"Đúng vậy." Tiểu Ngư quay đầu nhìn xuống biển sâu không thấy đáy, phấn khích kêu lên một tiếng: "Chúng ta có thể về nhà không?”

Nói xong, cô bé trực tiếp nhảy xuống bể nước, nhẹ nhàng vẫy chiếc đuôi đẹp đẽ lộng lẫy, bơi theo hướng của cơn lốc xoáy.

Diệp Cửu Cửu nhìn Tiểu Ngư hoàn toàn biến mất dưới đáy nước, không phải ảo giác.

Thực sự tồn tại.

"Sao lại xuất hiện?”

Lăng Dư nhìn ngón tay vẫn đang chảy m.á.u của Diệp Cửu Cửu, xem ra sự xuất hiện của cơn lốc xoáy này thực sự có liên quan đến cô, nhưng bây giờ anh không có tâm trạng để khám phá, anh tiện tay cầm lấy khăn tắm mà Tiểu Ngư để trên ghế bên cạnh, giúp Diệp Cửu Cửu băng lại bàn tay vẫn đang chảy máu: "Nhanh chóng thay quân áo đi."

Diệp Cửu Cửu lo lắng nhìn vào bể nước: "Tiểu Ngư chưa về."

"Không cần quan tâm đến cô bé." Lăng Dư muốn đưa cô đang run rẩy vì lạnh rời khỏi đây.

"Không được, cô bé sẽ gặp nguy hiểm." Diệp Cửu Cửu lo lắng cơn lốc xoáy sẽ biến mất bất cứ lúc nào, có Lăng Dư ở bên cô sẽ yên tâm hơn: "Anh đi xem cô bé, nhất định không được để cô bé gặp chuyện."

"Sẽ không có chuyện gì đâu." Lăng Dư lo lắng cho Diệp Cửu Cửu hơn, cô có thể đã bị dọa sợ, cơ thể vẫn đang run rẩy, hơn nữa tay cô bây giờ vẫn đang chảy máu, anh bước ra khỏi nước, kéo Diệp Cửu Cửu ướt sũng lên: "Em về phòng trước đi."

Diệp Cửu Cửu lo lắng nhìn mặt nước, mím chặt đôi môi tái nhợt: "Không được, đợi Tiểu Ngư."

Cô nhớ Tiểu Ngư đã nói, bên trong có rất nhiều loài cá lớn hung dữ đáng sợ, sẽ ăn những Tiểu Ngư như cô bé: "Anh gọi cô bé lên."

Trong lúc nói chuyện, mặt nước đã có động tĩnh, ngay sau đó Tiểu Ngư lao lên khỏi mặt nước.

TBC

Vì được Diệp Cửu Cửu dạy dỗ nên Tiểu Ngư không dám chạy xa, chỉ nhìn xuống dưới rồi quay lại, trong tay cô bé còn cầm một con ốc hương lớn bằng chậu nước, phấn khích đưa cho Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, cho chị-"

Diệp Cửu Cửu lần đầu tiên nhìn thấy con ốc hương lớn như vậy, kinh ngạc đến mức tạm thời quên mất tay mình đau, cũng quên mất mình vừa suýt bị c.h.ế.t đuối: "To quá."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 632



Tiểu Ngư phấn khích vẫy đuôi: "Còn nhiều lắm, em đi lấy cho chị."

"Đừng đi." Diệp Cửu Cửu lại nhìn về phía bể nước sâu thẳm, phát hiện cơn lốc xoáy dưới bể nước đang từ từ thu nhỏ lại, đang từ từ biến mất, cô vội vàng vỗ tay Lăng Dư: "Lăng Dư, sắp biến mất rồi."

Lăng Dư cũng chú ý đến con đường thông giữa không thấy đáy bên dưới đang đóng lại.

"Hai người mau về đi, nhanh lên." Diệp Cửu Cửu muốn hai người rời đi trước khi nó đóng lại hoàn toàn.

Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn con đường thông sắp biến mất, lại bất lực nhìn anh trai: Anh...'

Phải làm sao bây giờ?

Lăng Dư nhìn Diệp Cửu Cửu môi trắng bệch, toàn thân run rẩy, không do dự nhiều liền kéo Tiểu Ngư ra khỏi bể nước, Tiểu Ngư đã học được cách điều khiển đuôi cá, vừa chạm đất đuôi cá đã biến thành hai chân.

Nhìn cơn lốc xoáy sắp biến mất, Diệp Cửu Cửu lo lắng thúc giục anh: "Nhanh lên.'

"Nói sau." Lăng Dư giúp Diệp Cửu Cửu lau những giọt nước trên mặt, đưa cô về phòng: "Em thay quần áo rồi bôi thuốc trước, anh ra ngoài."

"Tiểu Ngư, chăm sóc chị ấy." Lăng Dư dặn dò một tiếng rồi ra ngoài thay một bộ quần áo khô, sau đó lại đi ra ngoài, lúc ra ngoài nhìn thấy bể nước đã trở lại bình lặng, trong lòng anh lại mơ hồ đoán được.

Anh tiếp tục đi ra ngoài, đến cửa nhìn thấy tên côn đồ đang bị mấy khách quen khống chế, nghĩ đến Diệp Cửu Cửu bị thương ở tay, anh hận không thể ném người vào nước cho cá mập ăn.

Khách quen thấy tóc Lăng Dư ướt sũng, mới vào trong chưa đầy một tiếng đã thay quần áo? Bên trong xảy ra chuyện gì? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Lăng Dư, họ không dám hỏi.

Diệp Cửu Cửu không ở trong phòng lâu, cùng Tiểu Ngư thay quần áo sạch, sau đó băng bó tay đơn giản, sau khi bình tĩnh lại một chút thì đi ra ngoài nhà hàng, lúc này cảnh sát đã đến. "Sao lại ra ngoài?" Lăng Dư nhìn bàn tay băng bó của Diệp Cửu Cửu, không ngửi thấy mùi thuốc: "Không bôi thuốc sao?”

"Em nghe thấy cảnh sát đến." Diệp Cửu Cửu dựa vào cánh tay Lăng Dư, chào cảnh sát một tiếng.

Cảnh sát nhìn thấy cô liên bắt đầu hỏi lý do, sau khi hỏi rõ ràng thì đưa tên côn đồ câm đầu gây chuyện đi trước.

TBC

"Có lẽ bọn họ được người khác xúi giục.' Diệp Cửu Cửu cảm thấy khách hàng bình thường không thể làm ra chuyện như vậy, khách hàng bị bệnh có thể phàn nàn vì không ăn được nhưng tuyệt đối sẽ không cực đoan đến mức đắc tội cô đến chết.

"Cô yên tâm, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng." Cảnh sát cũng mời một số người ngoài cuộc ở lại để hỏi rõ, trước khi đi nhìn thấy vết m.á.u đầy đất và bàn tay của Diệp Cửu Cửu đã băng bó nhưng vẫn thấm máu, liền hỏi cô có cần đi giám định thương tích không, sau đó mới thương lượng chuyện bồi thường.

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Tôi sẽ đến bệnh viện sau."

Cảnh sát nhìn thấy sắc mặt Diệp Cửu Cửu tái nhợt, đoán rằng cô đã bị dọa sợ, họ nhẹ giọng an ủi: "Cô chủ cứ nghỉ ngơi cho khỏe, bị thương thì hãy mở cửa lại."

Thực ra bọn họ đã từng đến đây một hoặc hai lần cùng gia đình, chất lượng hải sản đều là chuyện ngâm hiểu, vì vậy bọn họ vẫn hy vọng cô chủ không bị ám ảnh, sau này có thể tiếp tục kinh doanh.

"Được." Diệp Cửu Cửu đợi mọi người rời đi, nhìn những mảnh kính vỡ đầy đất, định lấy chổi ra quét.

"Đừng động, để anh." Lăng Dư cầm chổi quét sạch những mảnh kính vỡ trên mặt đất, Tiểu Ngư cũng cầm xẻng nhỏ đến giúp: "Cửu Cửu đau tay, nghỉ ngơi đi, em và anh trai làm việc.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 633



Diệp Cửu Cửu mỉm cười nhìn hai người lớn nhỏ đang làm việc, cô vẫn có hai người giúp việc: "Cẩn thận đừng để đ.â.m vào tay."

Tiểu Ngư ừm ừm hai tiếng: "Em cẩn thận mà."

Diệp Cửu Cửu nghe giọng điệu hơi kiêu ngạo của cô bé, sao lại đáng yêu như vậy?

Nghĩ đến con đường trong kho, cô lại không nhịn được thở dài, Tiểu Ngư và Lăng Dư hẳn sẽ sớm rời đi thôi.

Dọn dẹp sạch sẽ cửa ra vào, Lăng Dư lấy bột mai cua ra, tiện tay kéo một cái ghế trong sân ngồi đối diện cô: "Anh bôi thuốc cho em."

"Được." Diệp Cửu Cửu vừa nãy vội vàng chạy ra, hoàn toàn quên mất chuyện bôi thuốc, cô cúi mắt nhìn anh từng vòng tháo băng gạc quấn trong lòng bàn tay mình ra, lộ ra vết thương dài bằng cả lòng bàn tay, một màu đỏ tươi, chói mắt vô cùng.

Tiểu Ngư chạy đến, nằm trên chân anh trai: "Cửu Cửu, có đau không?”

Diệp Cửu Cửu nhịn đau, hít thở nặng nề hơn một chút: "Không đau."

Tiểu Ngư rất nghiêm túc vạch trân cô: "Cửu Cửu, em đều nghe thấy tiếng hít của chị rồi."

"Chị muốn khóc thì cứ khóc đi, em sẽ không cười chị đâu."

Chỉ vì câu nói này của cô bé, Diệp Cửu Cửu cũng không thể nói đau: "... Thực ra không đau lắm, là do anh trai em kéo gạc làm đau vết thương."

Tiểu Ngư giơ tay vỗ mạnh vào chân dài của Lăng Dư: "Anh trai nhẹ tay một chút, làm đau Cửu Cửu là em đánh anh đấy."

Lăng Dư liếc nhìn cô bé vô lễ, hỗn láo này, coi như là vì cô bé lo lắng cho Cửu Cửu, anh không chấp nhặt với cô bé.

Anh rắc bột mai cua vào lòng bàn tay Diệp Cửu Cửu, ngay khi bột thuốc dính vào, Diệp Cửu Cửu đau đến hít một hơi khí lạnh.

Tiểu Ngư lập tức nhìn cô: "Cửu Cửu?"

Diệp Cửu Cửu cảm thấy nước mắt sinh lý của mình sắp chảy ra: "Không sao, chị không đau. "Muốn khóc thì cứ khóc." Lăng Dư nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, tiếp tục rắc thuốc vào lòng bàn tay cô.

Diệp Cửu Cửu nhịn đau, cố gắng kìm nước mắt: "Em không phải trẻ con, trẻ con mới thích khóc.

Lăng Dư cười một tiếng: "Đúng vậy, em không phải."

Diệp Cửu Cửu ngẩng đầu trừng anh: "Rõ ràng là vậy."

"Người lớn cũng có thể khóc." Tiểu Ngư lấy khăn giấy đưa cho Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu lau nước mắt đi."

"..." Diệp Cửu Cửu thực sự phục hai anh em này rồi, không biết giả vờ không nhìn thấy sao? Cô nhận lấy khăn giấy lau khóe mắt, thực sự rất đau.

Lăng Dư cong môi, tiếp tục giúp cô xử lý và băng bó vết thương: "Nhịn một chút, cần phải băng chặt một chút."

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng, mặc anh băng bó cho mình, cô cười nhìn khuôn mặt đẹp không tì vết của Lăng Dư, cảm thấy thực sự không đau như vậy nữa.

Lăng Dư không ngẩng đầu lên, trực tiếp hỏi cô: "Cười cái gì?"

TBC

"Không cười gì cả." Diệp Cửu Cửu cố nhịn cười, sau đó nghĩ đến sự thay đổi trong kho: "Cái đó biến mất rồi, bây giờ phải làm sao? Hai người phải về thế nào?”

Cô biết Lăng Dư vẫn luôn chờ thời gian trở về, bây giờ đã bỏ lỡ không biết đến bao giờ mới có thể trở vê.

Lăng Dư nhàn nhạt nói: "Còn có thể mở lại."

"Thật sao?" Diệp Cửu Cửu vội vàng nhìn Lăng Dư: "Anh biết cách mở sao?"

Lăng Dư nhìn Diệp Cửu Cửu sắc mặt tái nhợt: "Biết rồi."

Diệp Cửu Cửu vẫn chưa liên tưởng đến bản thân, thấy anh không lộ vẻ vui mừng, có chút khó hiểu: "Anh không vui sao?”

Lăng Dư giọng điệu bình thường: 'Vui.'

Diệp Cửu Cửu nghe anh có vẻ rất tức giận: "Giọng điệu của anh không giống như đang vui vẻ."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 634



Lăng Dư trâm mặc, khiến người ta không thể phân biệt thật giả: "Vì không thể ném người đó vào ngục."

Tiểu Ngư không hiểu gì ở bên cạnh phụ họa: "Hắn là kẻ xấu, làm Cửu Cửu bị thương tay, phải ném hắn vào ngục cho cá mập lớn ăn."

Nhìn thấy hai người đều bảo vệ mình, tâm trạng Diệp Cửu Cửu rất tốt, cảm thấy tay không đau chút nào, cô cười nhìn Tiểu Ngư bên cạnh: "Vừa nấy em kêu đau, tay có bị kẹp không?”

“Bình thường chúng không dám kẹp em, sao tự nhiên lại kẹp em?”

"Không có." Tiểu Ngư nghĩ đến con cua mặt hổ đó là tức giận: "Lúc đầu nó rất ngoan, đột nhiên lại nhảy loạn xạ, giống như phát điên vậy, em muốn đè chúng xuống, chúng liên kẹp em.

Nghe vậy, Lăng Dư lại nhìn vết m.á.u trên mặt đất, anh không nói gì, chỉ giúp Diệp Cửu Cửu băng bó, sau đó giơ tay giúp cô vuốt lại mái tóc ướt sũng trước trán: "Lau khô đi, kẻo bị lạnh."

"Cửu Cửu, em đi lấy khăn." Tiểu Ngư quay người chạy về sân sau lấy khăn ra: "Cửu Cửu, em lau cho chị, anh trai lau không thoải mái."

TBC

"Em quá thấp." Lăng Dư ném một chiếc khăn lên đầu Tiểu Ngư, sau đó đi đến sau lưng Diệp Cửu Cửu giúp cô lau tóc, động tác rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không thô lỗ như khi lau tóc cho Tiểu Ngư.

Tiểu Ngư tức giận kéo khăn trên đầu xuống, tức c.h.ế.t mất, anh trai xấu xa.

Diệp Cửu Cửu cong môi, tận hưởng sự dịu dàng của Lăng Dư trước khi rời đi.

"Cửu Cửu, cháu không sao chứ?" Lưu nãi nãi vội vàng từ công viên chạy về, vừa vào đã bắt đầu quan tâm cô, khi thấy Lăng Dư đang giúp cô lau tóc, lập tức lộ ra vẻ mặt hài lòng của mẹ vợ nhìn con rể: "Sao lại làm ướt tóc thế?"

Diệp Cửu Cửu không nói là mình ngã xuống nước: "Chỉ gội đầu thôi."

"Bà còn tưởng là những kẻ vô liêm sỉ đó tạt nước vào cháu." Lưu nãi nãi nhìn cánh cửa chỉ còn lại khung cửa: "Bọn họ thật sự quá vô liêm sỉ, không ăn được thì thôi, tại sao lại phải làm vậy? Biết thế thì không cho họ ăn."

"Cửu Cửu, cháu bị sao không nói với bà, bà đến mắng họ, nếu không phải bà xem điện thoại thấy bọn họ nói, bà còn không biết là có những kẻ xấu bụng như vậy.'

Diệp Cửu Cửu lúc này mới chú ý đến việc mẹ của Lạc Lạc đã nói chuyện này trong nhóm điện thoại, Cao Viễn, Chu Chu, v. v. đã rời đi trước đó đều rất tức giận: "Không ăn được thì phá rối, thật quá đáng!"

"Tôi rất tức giận! Những người này không biết ơn sao? Chỉ vì không được ăn mà chặn cửa, trong đầu toàn chứa mùn cưa à?”

"Đúng vậy, hôm nay không ăn được thì ngày mai xếp hàng lại không được sao? Ngày mai, ngày kia đều có cơ hội, nhất định phải chen vào một ngày sao? Muốn gì chứ?"

"Quá đáng nhất là nhất định phải chặn cửa chủ quán, nói rằng chủ quán để dành bán cho người giàu, không cho họ ăn."

"Nếu chủ quán cố tình để dành bán cho người giàu thì chúng ta đều ngủ cũng cười tỉnh, ít nhất không phải xếp hàng."

"Tôi cũng không muốn xếp hàng, hy vọng sau này chủ quán đừng bán cho những người đó nữa.

"Nói thật, không nên cho họ ăn, ăn xong còn bị quấy rối."

"Buổi trưa mẹ tôi còn lo họ sẽ làm loạn vì không được ăn, không ngờ lại nhanh như vậy.

"Những người này cũng không nghĩ, đắc tội với chủ quán, sau này chủ quán không bán cho họ, họ sẽ ăn hải sản ở đâu? Chỉ biết lợi trước mắt, đáng đời chúng không được ăn.'

"Thật sự quá hấp tấp, tôi hiểu mọi người đều vội nhưng vẫn phải tuân theo quy định, chủ quán không giới hạn số lượng đặt trước, cũng không ngăn mọi người ghép bàn, chỉ là truyên đạt một tín hiệu thân thiện, sao những người này lại không hiểu chứ?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 635



"Hiểu thì đã không xảy ra chuyện này rồi." Chu Chu lại hỏi: 'Chủ quán bây giờ không sao chứ?”

Mẹ của Lạc Lạc không nói rõ được: "Chủ quán bảo chúng tôi đi trước, tôi vội đưa khách nên chỉ giúp báo cảnh sát."

"Tôi không sao." Diệp Cửu Cửu chụp một bức ảnh cánh cửa lớn bị vỡ và vết thương: "Chỉ là có thể trong thời gian tới không thể nấu ăn cho mọi người được.

Cao Viễn: "Chết tiệt, lũ rùa đen đó lại làm chủ quán bị thương ở bàn tay quý giá như vậy, không biết tay của đầu bếp không thể bị thương sao?”

Chu Chu: "... Tôi nghi ngờ anh muốn chọc tức chủ quán."

"Chủ quán, đã đi khám bác sĩ chưa?"

"Chủ quán, cảnh sát đã bắt họ đi chưa?"

"Chủ quán, cần luật sư không? Tôi có thể giúp."

Nhìn thấy sự quan tâm của mọi người, Diệp Cửu Cửu cảm thấy ấm áp trong lòng: "Cảm ơn mọi người quan tâm, cảnh sát đã đến rồi, bây giờ đã đưa người đi. Sau khi điều tra rõ ràng, nếu cần sẽ nhờ mọi người giúp đỡ."

"Tay đã được xử lý rồi, chỉ là cần tạm dừng kinh doanh để dưỡng thương, thời gian cụ thể mở cửa lại sẽ thông báo sau."

Mẹ của Lạc Lạc: "Chủ quán cứ từ từ dưỡng thương, đừng để lại di chứng."

Chu Chu cũng phụ họa vài câu: "Đúng vậy, tay rất quan trọng, đừng để lại sẹo, tôi có một loại kem trị sẹo rất hiệu quả, ngày mai tôi tặng chủ quán nhé?”

"Không cân đâu, tôi cũng có, thật siwk cảm ơn mọi người." Diệp Cửu Cửu nhìn bàn tay đã được Lăng Dư băng bó, cô đã có loại thuốc trị sẹo tốt nhất rồi.

TBC

Cô không tiếp tục trò chuyện trong nhóm nữa, mà quay sang nói với Lưu nãi nãi: "Những người đập vỡ cửa kính của cháu đã bị bắt rồi."

"Bị bắt rồi à." Lưu nãi nãi mắng một câu đáng đời, bà nhìn cánh cửa kính bị gió lùa: "Cánh cửa này hỏng rồi thì phải làm sao? Tối nay phải trải chiếu ngủ ở đây canh giữ sao?"

"Đã bảo người chuyển cửa đến ngay trong đêm rồi." Nhà có quá nhiều bí mật, Diệp Cửu Cửu không dám mở cửa lớn cho người tùy tiện vào. "Vậy thì tốt." Lưu nãi nãi nhìn thấy trên bàn nhà hàng vẫn còn rất nhiều bát đũa, lại nhìn tay của Diệp Cửu Cửu, vì vậy giúp dọn dẹp.

Diệp Cửu Cửu vội vàng nói không cần: "Lưu nãi nãi, chúng cháu tự làm”

"Tay cháu như vậy rồi thì đừng động đậy." Lưu nãi nãi không quan tâm đến sự ngăn cản của Diệp Cửu Cửu, xắn tay áo lên giúp, đừng nhìn bà đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn.

Chỉ còn bát đũa của hai bàn khách chưa dọn, Lưu nãi nãi nhanh chóng dọn xong, dọn xong rồi lại vào bếp giúp rửa bát.

Diệp Cửu Cửu rất bất lực: "Lưu nãi nãi, cháu chỉ bị thương thôi, không phải tàn phế rồi, hơn nữa Lăng Dư còn ở đây, anh ấy có thể giúp."

"Chỉ có ba mươi mấy cái bát, rửa sạch ngay thôi mà." Hơn nữa Lưu nãi nãi cũng không nhìn kỹ Lăng Dư, một chàng trai đẹp trai như vậy căn bản không giống người biết rửa bát: "Nhìn cậu ta thế này thì không giống người biết làm việc nhà, đến lúc đó rửa xong nhớp nháp thì lại phải rửa lại."

Diệp Cửu Cửu nhớ lại lần trước anh chọc mình rồi rửa bát, cô mỉm cười nói: "Lưu nãi nãi đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, anh ấy rửa sạch lắm”"

Lưu nãi nãi ngẩn ra: "Rửa rồi sao?"

Diệp Cửu Cửu gật đầu: “Rửa rồi."

"Vậy thì tốt, có thể nhờ vả." Lưu nãi nãi càng nhìn Lăng Dư càng thấy hài lòng, đúng là một chàng trai tốt.

Rửa xong, Lưu nãi nãi vê xem phim truyền hình, trước khi đi còn không quên dặn dò Lăng Dư chăm sóc Diệp Cửu Cửu thật tốt, chẳng hạn như vết thương không được dính nước.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 636



Lăng Dư gật đầu đáp ứng, tiễn bà lão thay đổi sắc mặt rất nhanh này ra khỏi cửa, đóng cửa lại, vừa quay người đã đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Diệp Cửu Cửu đang đứng dưới đèn: "Sao vậy?”

Diệp Cửu Cửu nhỏ giọng nói: "Lưu nãi nãi rất hài lòng với anh."

Lăng Dư khẽ mím môi, cười hỏi cô: "Em không hài lòng sao?"

Diệp Cửu Cửu nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt anh, cười đáp một tiếng: "Hài lòng.

Lăng Dư cũng hài lòng với câu trả lời này: "Hài lòng."

Diệp Cửu Cửu cười: "Anh hài lòng cái gì chứ?”

Không biết từ lúc nào xuất hiện ở phía sau, Tiểu Ngư thản nhiên lên tiếng: "Hài lòng Cửu Cửu."

Mặc dù có thể đoán được nhưng bị cô bé nói thẳng ra như vậy, Diệp Cửu Cửu vẫn không khỏi đỏ mặt, khuôn mặt tái nhợt lập tức hồng hào hơn nhiều, cô cười cười, định nói gì đó thì bên ngoài truyên đến tiếng của người thợ lắp cửa.

"Em ra xem." Diệp Cửu Cửu đi ra cửa, chào hỏi người thợ lắp cửa tăng ca, người thợ tháo cánh cửa cũ xuống, sau đó mất nửa tiếng để lắp cánh cửa mới vào.

"Cuối cùng cũng yên tâm rồi." Lắp xong cửa, Diệp Cửu Cửu mới có cảm giác an toàn, nếu không cô luôn lo lắng có người phát hiện ra bí mật của mình.

Sắc mặt Lăng Dư không tốt nhìn về phía nhà kho: "Không cần lo lắng, ai dám xông vào thì ném vào đó.'

Tiểu Ngư đang cua mặt hổ cũng ừm ừm hai tiếng: "Ném xuống."

Diệp Cửu Cửu nhìn bể nước đã khôi phục như cũ: "Đều biến mất rồi, ném thế nào?”

Tiểu Ngư ngây thơ nói: "Anh trai nói còn có."

Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng: "Nếu còn nữa, chị sẽ ném hai người xuống trước."

Tiểu Ngư không hề sợ hãi: "Cửu Cửu không nỡ ném em đâu." Diệp Cửu Cửu ừm một tiếng, cô thực sự không nỡ.

Im lặng một lúc, cô nhìn hai người vừa rồi đã bỏ lỡ cơ hội đi: "Nếu còn có thì tạo ra sớm đi, hai người nên mau đi đi.'

Vừa rồi Lăng Dư lo lắng cho cô nên mới ở lại, sau này cô có thể tự xử lý một mình.

Tiểu Ngư nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn Lăng Dư: "Anh ơi, chúng ta phải đi rồi sao?"

Lăng Dư ừ một tiếng.

"Nhưng đi rồi thì không được ăn cua mặt hổ nữa." Tiểu Ngư lập tức cảm thấy cua mặt hổ trong tay không còn thơm nữa, cô bé quay người ôm lấy Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, em không đi đâu, em muốn ở lại đây, em muốn ở cùng Cửu Cửu."

"Không được, em đã ra ngoài hai tháng rồi, nếu không về nhà thì cha mẹ em sẽ nhớ em." Diệp Cửu Cửu tuy cũng không nỡ nhưng cũng đến lúc phải chia tay rồi.

"Nhưng em cũng sẽ nhớ Cửu Cửu." Tiểu Ngư đột nhiên nảy ra một ý, kéo tay Diệp Cửu Cửu đi về phía bể nước: "Cửu Cửu, đi, chúng ta cùng đi."

Diệp Cửu Cửu sợ hãi nhìn mặt nước: "Chị không được, chị xuống đó sẽ c.h.ế.t đuối."

Tiểu Ngư chỉ vào bể nước bình thường, cười khúc khích: "Ở đây rất nông."

"Còn cao hơn cả em." Diệp Cửu Cửu nhìn mặt nước phẳng lặng, trong nước có rong biển và ốc hương lớn bên cạnh trôi nổi, nếu không phải vẫn còn ở đây, cô thực sự tưởng rằng vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

TBC

Cô nhìn Lăng Dư: “Anh nói có cách."

Lăng Dư nhìn vào bể nước, sau đó bước xuống nước, đưa tay về phía Diệp Cửu Cửu: "Xuống đây."

Diệp Cửu Cửu không tin nhìn anh: ”... Anh có phải muốn dìm c.h.ế.t em để đi tìm bạn gái mới không?”

"Không được dìm c.h.ế.t Cửu Cửu.' Tiểu Ngư luôn bảo vệ Diệp Cửu Cửu, cho dù đối phương là anh trai đẹp nhất, cô bé cũng dám xé anh: "Dám bắt nạt Cửu Cửu, em cắn c.h.ế.t anh."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 637



Lăng Dư không để ý đến cô bé, mà nhìn chằm chằm vào Diệp Cửu Cửu: "Không muốn biết tại sao em lại khiến xoáy nước xuất hiện ở đây sao?"

Diệp Cửu Cửu sửng sốt: "Ý anh là có liên quan đến em?"

Mặc dù giấc mơ của cô rất kỳ ảo, mặc dù cô vẫn luôn đoán già đoán non nhưng dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường.

"Có liên quan hay không, xuống đây rồi sẽ biết." Lăng Dư nắm tay Diệp Cửu Cửu: "Đừng sợ."

Diệp Cửu Cửu do dự vài giây, sau đó vịn tay anh bước xuống nước, khi cô bước xuống nước, đáy bể nước từ từ rung chuyển, xoáy nước đã biến mất lại xuất hiện.

"Lại có thật rồi...' Cô kinh ngạc nhìn xoáy nước từ từ lớn dần dưới nước, đột nhiên cảm thấy chân mình trống rỗng, cô sợ hãi ôm chặt lấy Lăng Dư.

"Đừng sợ." Lăng Dư ôm lấy eo Diệp Cửu Cửu: "Xuống đó xem sao?"

Diệp Cửu Cửu cúi đầu nhìn mặt nước sâu thẳm: "Em có bị c.h.ế.t đuối không?"

TBC

Lăng Dư rất chắc chắn: "Sẽ không."

"Thật sự không sao sao?" Diệp Cửu Cửu có thể nín thở một lúc nhưng dù sao cũng là người.

"Thử rồi sẽ biết." Lăng Dư nói xong, liền kéo Diệp Cửu Cửu chìm xuống.

Ngay khi chìm xuống, Diệp Cửu Cửu lập tức ôm chặt lấy Lăng Dư, đồng thời nín thở, sau đó theo xoáy nước lặn xuống dưới nước tối đen, mái tóc đen của cô nhẹ nhàng bồng bềnh, giống như rong biển đung đưa.

Ánh đèn trong kho chiếu xuống dưới nước, Diệp Cửu Cửu mở to mắt, mượn ánh sáng nhìn xuống thế giới dưới nước, bên dưới là những rặng san hô, những chú cá đủ màu sắc bơi lội, giống như đáy biển mà cô biết.

Tiểu Ngư bơi đến bên cô, nhẹ nhàng vẫy đuôi tiếp tục lặn xuống, dễ dàng xuyên qua những rặng san hô đủ màu sắc, sau đó nhấc một con bào ngư lớn mười bốn inch đưa đến trước mặt cô: "Cửu Cửu, tặng-"

Theo lý mà nói thì rất khó để nghe thấy âm thanh dưới nước, nhưng Diệp Cửu Cửu lại nghe rất rõ ràng, cô sờ tai mình, không cảm thấy áp lực nước chút nào, hơn nữa dường như cũng có thể thở được rồi? Cô bối rối nhìn đôi chân của mình, không biến thành đuôi cá, cũng không biến thành chân bạch tuộc, cô là người mà, tại sao lại có thể như vậy?

Sau khi nghi ngờ, Diệp Cửu Cửu lại phát hiện ra rằng các giác quan của mình dường như trở nên nhạy bén hơn, mắt có thể nhìn rõ các loại cá dưới đáy nước tối tăm, cũng có thể nghe rõ tiếng dòng nước chảy xiết bên dưới, cô còn mơ hồ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, rất nhạt rất nhạt, dường như ở rất xa.

Là từ đâu trôi đến?

Có thật sự có hòn đảo đó không?

Trong lúc cô bối rối, những chú cá nhỏ trong rặng san hô đều bơi về phía cô, không hề sợ hãi mà vây quanh cô bơi vòng tròn.

Diệp Cửu Cửu thử đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào con cá bướm dẫn đầu, màu vàng rực rỡ đặc biệt lộng lẫy.

Cá bướm không sợ cô, lại tiến lại gân hơn, nhẹ nhàng cọ vào rồi lại rời đi, sau đó lần lượt có cá én, cá vẹt, cá váy màu, v. v. tiến lại gân, giống như đang chào đón cô đến.

"Chúng...' Diệp Cửu Cửu vừa mở miệng, đột nhiên có nước biển tràn vào miệng, khiến cô nhất thời dường như không thở được nữa.

Lăng Dư thấy vậy, nâng mặt cô lên hôn lên đôi môi nhạt màu của cô.

Một lát sau, Diệp Cửu Cửu cảm thấy mình dường như có thể thở bình thường trở lại, cô mở đôi mắt đen láy, nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, cô nhẹ nhàng chớp mắt, hàng mi dài của hai người quấn vào nhau.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 638



Tiểu Ngư một tay ôm ốc hương, một tay ôm bào ngư lớn, bơi đến vị trí bên cạnh hai người, cô bé không hài lòng vỗ đuôi cá: "Nhìn em này-"

Diệp Cửu Cửu nghe thấy giọng nói của Tiểu Ngư, mới ngượng ngùng đẩy Lăng Dư ra, cô nhìn Tiểu Ngư thu hoạch khá nhiều, thâm giơ ngón tay cái với cô bé.

"Cửu Cửu, em dẫn chị đi nhặt, còn nhiều lắm nhiều lắm." Tiểu Ngư kéo tay Diệp Cửu Cửu đi về phía đáy nước, cô nhanh chóng nhìn thấy đủ loại hải sản trên đáy đá, tất cả đều đặc biệt lớn, đều không thể so sánh với những thứ trong tủ lạnh.

Diệp Cửu Cửu tiện tay bắt một con tôm văn gần một mét, sau đó cười đưa cho Lăng Dư xem, rất lớn.

Lăng Dư liếc nhìn vị trí trên đỉnh đầu mơ hồ truyền đến ánh sáng, kéo hai người bơi lên, khi lên thì lối đi ban đầu sắp đóng lại thì lại mở ra hoàn toàn.

Ra khỏi bể nước, Diệp Cửu Cửu ném con tôm văằn to đùng xuống bên bể nước, giơ tay vuốt những sợi tóc rơi trên trán cô ra sau, để lộ vâng trán trắng nõn, sau đó vui mừng nhìn Lăng Dư: "Em thực sự đã xuống dưới."

Lăng Dư ngồi xuống một bên, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Diệp Cửu Cửu mím môi, hỏi anh: "Tại sao em có thể mở nó?”

Bây giờ cô đột nhiên nhớ lại sau khi bà nội mất, vì cô không cẩn thận nên khi dọn tủ lạnh hình như cũng vừa làm bị thương tay, sau đó thời điểm tủ lạnh bắt đầu xuất hiện nhiều loại hải sản hơn cũng là vì cô đã chạm vào: "Có phải vì m.á.u của em không?"

"Có lẽ vậy.' Lăng Dư vớt một cánh hoa màu xanh trắng từ trong nước lên, ngửi thấy mùi hương hoa trên người cô giống hệt cánh hoa: "Chờ thêm có lẽ là vì nó.'

Diệp Cửu Cửu nhìn cánh hoa, đột nhiên nghĩ đến giấc mơ của mình, cũng nhớ đến sáng nay mình đã nhặt được một cánh hoa màu xanh trắng: "Em đã mơ thấy một hòn đảo, trên đó có rất nhiêu hoa màu xanh trắng, đây là cánh hoa của nó, đúng không?”

"Hòn đảo đó thực sự tồn tại sao?" Cô vừa nói vừa vào nhà lấy một cánh hoa trong túi quần áo đã thay trước đó, trên cánh hoa màu xanh trắng có dính một ít vết máu.

"Tồn tại." Lăng Dư mơ hồ đoán được thân phận của cô, mặc dù chưa xác định nhưng anh đã rất vui mừng, không cần phải lo lắng về việc sau này không thể gặp lại.

TBC

"Thực sự có sao? Em còn tưởng chỉ là mơ." Diệp Cửu Cửu không kìm được hỏi Lăng Dư: "Đó là đảo gì?"

"Đó là vùng đất ở tận cùng Biển Lãng Quên, nơi từng có một vị thần cai quản Biển Lãng Quên." Lăng Dư khẽ đọc: "Biển Lãng Quên từng có thần: Nhĩ Cửu Nguyệt Lam Hoa, chân đạp hai con rắn, tên là Cửu Khanh”

Diệp Cửu Cửu nghe thấy cái tên này thì hơi khó thở: "Từng?"

Lăng Dư nhẹ nhàng giải thích: "Nhiều năm trước, sau khi cô ấy một mình bảo vệ Vùng Biển Lãng Quên thì đã biến mất."

"Cô ấy c.h.ế.t rồi sao?"

"Có thể."

Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng vuốt cánh hoa màu xanh trong tay, do dự hỏi: "Em có quan hệ gì với cô ấy? Chẳng lẽ em là một bông hoa nhỏ màu xanh trắng do cô ấy trông?”

"Đi rôi sẽ biết." Lăng Dư hỏi cô: "Em muốn đi xem không?"

Diệp Cửu Cửu có chút do dự: "Em có thể đi không?"

"Có thể." Lăng Dư thấy cô có thể dễ dàng mở lối đi xoáy nước, không bị ảnh hưởng gì, đủ để chứng minh thân phận của cô có thể tự do đi lại.

Diệp Cửu Cửu vẫn còn sợ hãi với thế giới xa lạ: "Để em nghĩ đã."

Cô kéo lê bộ quân áo ướt sũng đi về phía phòng, đi được vài bước thì nhìn Lăng Dư đang đứng dưới ánh trăng: "Hai người muốn về trước không?”
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 639



Lăng Dư muốn ở bên cô thêm vài ngày: "Ngày mai rồi tính."

Diệp Cửu Cửu gật đầu, sau đó về phòng.

Nằm trên giường rất lâu mới ngủ được, sau khi ngủ lại mơ.

Lân này không mơ thấy hòn đảo đó nữa.

Mà cô lại xuất hiện ở biển, những bông hoa màu xanh trắng trải thành một con đường, cô cứ đi theo con đường đó, tất cả các loài cá đều vây quanh cô bơi vòng tròn, ngay cả cá mập, cá voi và nhiều loại hải sản khác cũng nhường đường cho cô, dường như tất cả sinh vật đều chào đón cô đến.

Diệp Cửu Cửu tỉnh dậy nhìn vết thương đã lành một nửa của mình, liên quyết định đi.

Dù sao thì cũng phải đích thân đi xem chuyện gì đang xảy ra.

TBC

Cô đi giày vào, vội vàng chạy đi tìm Lăng Dư: "Đi."

Lăng Dư cười nói: "Nghĩ thông rồi sao?”

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Nghĩ thông rồi."

"Nhưng phải dọn dẹp nhà cửa xong rồi mới đi."

Lăng Dư gật đầu: "Được."

Uống bình sữa, Tiểu Ngư không nghe rõ: "Đi đâu?”

"Đi biển." Diệp Cửu Cửu cúi xuống véo nhẹ khuôn mặt trắng trẻo của cô bé: “Có vui không?”

Tiểu Ngư chớp đôi mắt xanh biếc: "Thật sao?"

"Thật." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng cọ mũi cô bé: "Đến lúc đó em phải tiếp đãi chị thật tốt đấy."

"Được." Tiểu Ngư vui vẻ quay vòng vòng: "Em dẫn Cửu Cửu ăn cá lớn mà ở đây không có, còn có đủ loại cá nhỏ ăn ngon, còn có rất nhiều rất nhiều vỏ sò lớn.'

"Em còn phải chia giường vỏ sò lớn của em cho chị ngủ, còn phải đưa hết ngọc trai của em cho chị..." Tiểu Ngư bẻ ngón tay đếm những thứ mình có thể chia sẻ cho Diệp Cửu Cửu.

Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng ừ: "Vậy em đi dọn đồ đi, xem có gì muốn mang theo không.'

"Em muốn mang theo quân áo chị mua cho em, còn phải mang kẹo que, sô cô la..." Tiểu Ngư chạy đi lấy cái túi đựng đồ từ ngày đầu tiên cô bé đến: "Em phải đựng thật nhiều thật nhiều."

Diệp Cửu Cửu định nhắc nhở cô bé có lẽ cân phải đóng gói chân không chống thấm nước, nhưng nhìn thấy cô bé chạy đi mất hút, thôi vậy, lát nữa nói sau.

Cô thu hồi tâm mắt, nhìn Lăng Dư đầy vẻ tươi cười: "Anh giúp em hái hết lê xuống." Cô cũng không biết là đi một ngày hay một tháng, vì vậy cần phải sắp xếp nhà cửa trước.

"Được.' Lăng Dư đi hái mấy trăm cân lê còn lại, Diệp Cửu Cửu thì đến kho, hôm nay hải sản đều đã ra khỏi bể nước, bây giờ trong bể chứa đủ loại hải sản, tất cả đều nhảy nhót tung tăng.

Cô chỉ lấy ra vài con, còn lại đều thả lại vào, cô đến bếp nấu một nồi cháo cua hoàng đế, vừa nấu xong thì cô nhận được điện thoại của cảnh sát.

Cảnh sát nói rằng tên côn đồ kia nhận tiên của người khác mới cố tình đến, nhưng cuối cùng lại tìm ra một chủ quán quán ăn nhỏ bên ngoài hẻm Lê Hoa.

Ngoài ra, những người khác cũng bởi vì chủ quán ăn nhỏ tiết lộ riêng là đã mở cửa nên mới đến, trong số đó, mấy phóng viên báo lá cải và tên côn đồ không có liên hệ gì, chỉ nghe nói hải sản rất độc đáo mới đến.

Chủ quán ăn nhỏ nói rằng nghe đồn sinh ý rất tốt, có chút ghen tị, lại tình cờ nghe nói rất nhiều người không ăn được nên muốn gây chuyện, nhưng không ngờ bọn họ lại quá kích động đến mức đập vỡ cửa kính.

Cảnh sát nói: "Chủ quán ăn muốn hòa giải, cũng đồng ý bồi thường."

Diệp Cửu Cửu thấy có chút không ổn: "Thực sự là hắn sao? Chúng tôi không thù không oán.”

Cảnh sát: "Kết quả điều tra là như vậy."
 
Back
Top Bottom