Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 260



Rong nho có thể ăn sống nên rửa sạch, để ráo nước là được, cô cho bắp cải thái sợi, bắp cải tím, cà rốt vào, sau đó cho nước sốt mù tạt giấm đã pha vào.

Làm xong rong nho trộn thì tiếp tục làm ốc biển xào đầu, ốc biển dùng là mười sáu cân ốc biển lớn còn thừa hôm qua, lấy thịt bỏ nội tạng thì còn hai cân thịt, một cân có thể làm hai phần ốc biển xào đầu.

Ốc biển xào đầu và món sò điệp trắng sốt đầu hôm qua làm có cách làm giống nhau, điểm khác biệt duy nhất là hôm nay khẩu vị cay hơn, sẽ cho thêm một ít ớt hiểm và ớt khô, rất thích hợp với những thực khách thích ăn cay.

Sau khi làm xong hai món, Diệp Cửu Cửu bảo Lăng Dư mang ra trước, cô tiếp tục chuẩn bị nước sốt cho món tôm nhồi nấm bụng dê áp chảo và lẩu hải sản thập cẩm.

"Nhanh thế" Chu San nhìn thấy hai món ăn được mang lên chưa đầy mười phút, vội vàng đặt điện thoại xuống: "Nhìn xanh mướt thế nhưng rất ngon miệng.'

Vương Vân lần đầu tiên nhìn thấy món ăn này: "Đây là rong nho sao?”

"Em thấy trên mạng nói ăn gần giống như trứng cá." Chu San trộn đều rong nho, sau đó gắp một xuyến lên thử.

Chồng cô hỏi: "Thế nào?”

"Hơi giòn, có cảm giác giống như ăn nho nổ nước, vị cũng hơi ngọt, sau đó có một chút vị mặn của biển." Chu San thấy hương vị cũng được nhưng không ngon bằng rong biển trộn lạnh đã ăn trước đó: "Em vẫn thấy rong biển trộn lạnh ngon hơn.”

Chồng cô cũng thử: "Cảm thấy còn không bằng ăn nho, nho mới có mười đồng một cân, còn có thể bổ sung vitamin C”

"Nhưng tác dụng không giống nhau." Chu San nói với Vương Vân: "Đúng không chị họ?”

TBC

Vương Vân gật đầu, lần trước ăn xong về nhà thấy tinh thần tốt hơn nhiều nên tuần này cô lại đến, tiện thể mời em họ và gia đình đến ăn: "Chị thấy trên mạng rong nho tươi cũng phải bán mấy chục đồng một cân, giá ở đây của chủ quán cũng không tính là đắt."

"Giá các món ăn ở đây của chủ quán ở mức 88 này cơ bản không thay đổi, dù là sứa đắt hơn hay các món khác." Chu San thấy chủ quán rất tốt bụng, nhìn giá cả các món khác rất tùy ý, cao ngất ngưởng nhưng vẫn luôn để lại cho họ một món ăn mà họ có thể mua được.

Chồng cô nhỏ giọng nói: "Em tự lừa mình dối người thôi."

Chu San: "Vốn dĩ đã rất tốt rồi."

Nếu cô không tự mình trải nghiệm hiệu quả thì chắc chắn cũng thấy đắt, nhưng sau khi trải nghiệm hiệu quả rồi, cô thấy chủ quán có tăng giá lên gấp mười lần cũng được.

Trong bếp, Diệp Cửu Cửu lấy tôm nhồi nấm bụng dê áp chảo ra khỏi nồi hấp, sau đó rưới nước sốt đã làm lên trên nấm bụng dê, những miếng ớt đỏ xanh giống như ngọc bích đẹp mắt điểm xuyết trên đĩa thức ăn, màu sắc trông rất sang trọng và bắt mắt.

Ngoài ra, cô cũng rưới phần nước sốt còn lại lên trên lẩu hải sản thập cẩm vừa làm xong, màu sắc tươi sáng khiến cho món lẩu hải sản thập cẩm vị chua ngọt cà chua này trông ngon miệng hơn, giống như thêm bộ lọc làm đẹp vậy, chỉ nhìn thôi cũng thấy rất ngon miệng.

Tiểu Ngư đi vào nhìn thấy đĩa tôm nhồi nấm bụng dê áp chảo trên bàn, lập tức nhớ đến video đã xem hôm kia: "Cửu Cửu, là món đó."

Diệp Cửu Cửu nhướng mày nhìn cô bé: "Còn nhớ à?”

"Nhớ." Tiểu Ngư kiễng chân nhìn kỹ tôm nhồi nấm bụng dê áp chảo: "Là làm cho em sao?”

"Không phải, là làm cho ba cô chú vừa nãy, nếu em đói thì vào nhà lấy bánh ngọt." Diệp Cửu Cửu bây giờ đang bận làm món cho bàn khách thứ hai, tạm thời không có thời gian chuẩn bị cho cô bé: "Chị sẽ làm cho em món ngon hơn."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 261



Tiểu Ngư thèm thuồng nhìn bể cá đầy đủ các loại hải sản bên cạnh, muốn ăn cá và cá rông lớn: "Là cá rồng lớn kia sao?"

"Xem có khách gọi không, nếu không bán được thì trưa sẽ làm cho em." Diệp Cửu Cửu dỗ dành Tiểu Ngư, đồng thời đưa hai món ăn cho Lăng Dư: "Là của bàn khách đầu tiên, chị sẽ làm ngay bàn thứ hai."

Bàn khách thứ hai là hai cha con đã đến đây hôm qua, hôm nay hắn không chỉ đưa con trai đến mà còn đưa cả cha mẹ mình đến.

Ông bà cháu ba thế hệ cũng ngồi một bàn bốn người, họ nhỏ giọng trò chuyện: "Cha ơi, hôm qua con ăn có hai miếng hải sản ở đây phải không?”

Người đàn ông trung niên đáp đúng vậy.

Ông nội nói: "Có phải vì ăn ít quá không?"

"Trước đây ăn ít còn không phải bị dị ứng phải vào viện sao." Bà nội nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua tôi đi mua hoa quả thì nghe một bà mẹ dắt con ở trong khu nói họ cũng đến đây ăn, bảo là trong thời gian ốm ăn vào thấy ngon miệng, tôi thấy thằng bé hôm qua ăn ngon miệng lắm, tối cũng ăn khá nhiều."

Người đàn ông trung niên cười hỏi: "Mẹ nói nhỏ thế làm gì?"

"Còn không phải mẹ sợ người khác nghe thấy sao? Nếu người khác nghe thấy, nhiều người đến quá, chắc chắn chủ quán sẽ tăng giá." Bà nội nhỏ giọng nói: "Chúng ta phát hiện ra trước thì được rồi."

"Nếu thực sự có thể khiến cháu nó không bị dị ứng, ăn ngon miệng hơn, đắt hơn một chút cũng không sao." Ông nội xoa xoa túi tiền ở thắt lưng, sờ sờ tiền lương hưu mang theo hôm nay.

"Đúng vậy." Bà nội nhìn đứa cháu ngoan ngoãn, chỉ cần cháu trai có thể ăn được mọi thứ, bà nhất định có cách nuôi cháu trắng trẻo mập mạp.

Diệp Cửu Cửu đang ghi món rong nho trộn, ốc biển hấp dầu, cá chình biển xào cay, lẩu hải sản thập cẩm cho bàn này.

Những món khác đều dễ xử lý nhưng con lươn trần nặng hai mươi cân này thì cô không làm được, nó vừa dài vừa nặng, vừa xấu vừa dữ, vì vậy cô chỉ có thể lau tay, nhanh chóng đi ra cửa, vẫy tay với Lăng Dư đang rót nước pha trà.

Lăng Dư ngẩng đầu nhìn cô, có vẻ nghi ngờ không biết cô gọi anh làm gì. "Giúp tôi một tay." Diệp Cửu Cửu nắm lấy cánh tay anh kéo vào bếp.

Lăng Dư nhìn bàn tay trên cánh tay mình, không hiểu sao không giãy ra mà ngoan ngoãn đi theo vào: "Gì thế?"

Diệp Cửu Cửu đi đến bên thùng sắt lớn, mở tấm ván dày đậy ở trên ra: "Anh có thể giúp tôi bắt nó lên không? Sau đó dùng d.a.o đóng trực tiếp vào tấm ván này.'

"Con này quá lớn, một mình tôi không khống chế được." Diệp Cửu Cửu chắp tay: Làm ơn, trưa nay tôi sẽ làm thịt bò xào ớt xanh cho anh.

Lăng Dư ừ một tiếng, cúi xuống bắt lươn trần.

Diệp Cửu Cửu nhắc nhở: "Cẩn thận, nó dữ lắm."

TBC

Nói xong, cô phát hiện con lươn trần vẫn cứ đập vào thùng ầm ầm đột nhiên ngoan ngoãn như chim cút, ồ, thứ này vậy mà còn bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh?

Lăng Dư nắm lấy cổ lươn trần, dùng sức nhấc lên, sau đó trực tiếp ấn vào tấm ván, rồi nhận lấy con d.a.o dài trong tay Diệp Cửu Cửu, trực tiếp đ.â.m xuyên qua đầu nó.

Con lươn trân bị đ.â.m xuyên qua thân dài hai mét điên cuồng giãy giụa, đập vào cái chậu đặt bên cạnh kêu loảng xoảng.

Diệp Cửu Cửu vội vàng bê chậu ra xa một chút, sau đó quay lại ấn chặt cái đuôi nhớp nháp của con lươn trân, đợi khoảng một phút thì con lươn trân này mới không còn động đậy.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 262



"Mệt c.h.ế.t mất." Diệp Cửu Cửu rửa tay, sau đó cầm d.a.o bắt đầu xử lý lươn trân, giống như xử lý lươn vậy, bỏ hết ruột và nội tạng, sau khi xử lý sạch sẽ, cô phát hiện Lăng Dư vẫn đứng bên cạnh: "Sao anh còn ở đây?"

Lăng Dư rút con d.a.o ra khỏi đầu lươn trần: "Giúp cô rút dao."

Diệp Cửu Cửu định nói có thể tự làm nhưng khi con lươn trần trượt vào bồn rửa, cô mới để ý thấy tấm ván gỗ dày làm từ cây dâu tằm truyền đời của nhà cô hình như bị nứt một đường: ....

Lăng Dư rửa tay, quay người đi bưng đĩa rong nho trộn, ốc biển hấp đầu đã làm xong ra ngoài.

Thôi vậy.

Hỏng thì hỏng.

Cũ không đi thì mới không đến.

Diệp Cửu Cửu cầm d.a.o cắt bỏ đầu và đuôi lươn trần, cắt phần thân giữa to thành từng khúc một cân, sau đó rửa sạch rồi cho vào nước nóng để chân, lớp nhớt trên da bị chần thành màu trắng thì rửa sạch, sau đó rửa lại bằng nước lạnh là được.

Cô cho lươn trần vào tủ lạnh bảo quản, chỉ lấy một khúc cắt thành sợi dài, sau đó cho vào nồi xào, xào đến tám phần chín thì vớt ra, sau đó dùng riêng một loại gia vị để làm nước dùng có vị cay.

Nước dùng sôi thì đổ lươn trân đã xào vào, sau khi sôi thì nước dùng cạn thì cho thêm cần tây, ớt xanh đỏ, như vậy vừa đảm bảo an toàn thực phẩm vừa rất giòn.

Cô xào xong cá chình biển xào cay, rồi cùng với lẩu hải sản thập cẩm bưng ra ngoài, lúc ra ngoài thì thấy Cao Viễn lại đến: "Không phải cậu nói mấy ngày nay không đến nữa sao?”

TBC

"Ban đầu là như vậy, nhưng người nhà tôi cứ tưởng tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ nên tôi đưa họ đến đây để chứng kiến phép màu." Giọng điệu của Cao Viễn có chút oán trách, nhưng lại thể hiện sự hòa thuận của gia đình nhiều hơn.

"Thằng nhóc thối." Mẹ Cao vỗ vai con trai, sau đó cười đánh giá Diệp Cửu Cửu, cô chủ xinh đẹp thật, bà liếc mắt nhìn Lăng Dư và Tiểu Ngư phía sau, tiếc quá. Mẹ Cao hỏi: "Cô chủ, tôi nghe A Viễn nói mỗi ngày ở đây đều có món ăn khác nhau, hôm nay có gì?

"Đây là thực đơn hôm nay." Diệp Cửu Cửu cầm máy tính bảng từ tay Lăng Dư đưa cho cả nhà Cao Viễn xem: "Hôm nay có nhiều cá."

Cao Viễn tiến lại gân xem thực đơn: "Bà chủ, còn cá rồng lớn không?”

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Còn một con."

"Vậy chúng tôi lấy." Cao Viễn giới thiệu với gia đình: "Hôm qua bọn con ăn tôm hùm bông mười mấy cân, bàn dài như vậy mà đĩa đựng còn suýt không đủ."

Cha Cao gật đầu: "Vậy chúng ta phải thử xem sao."

Tiểu Ngư bên cạnh nghe Cao Viễn nói vậy, trong lòng khẽ chùng xuống, cá rồng lớn của cô bé không còn nữa sao? Cô bé càng nghĩ càng buồn, bĩu môi chạy vào bếp.

Diệp Cửu Cửu không để ý đến Tiểu Ngư chạy đi, đang nói chuyện với cả nhà Cao Viễn.

Bà nội nhà họ Cao nhìn thực đơn, tò mò hỏi: "Cá chình biển xào cay này là cá chình sao?"

"Đều thuộc họ lươn nhưng ở dưới lại chia ra lươn biển và lươn trần, trông cũng khá giống nhau, nhưng lươn trần có nhiêu màu sắc và hoa văn hơn." Diệp Cửu Cửu thấy nhà họ Cao khá cầu kỳ nên giải thích chỉ tiết: Hôm nay dùng để làm cá chình biển xào cay là lươn trân chấm bị, là loại thực phẩm ăn được phổ biến."

"Tôi biết loại này, rất phổ biến." Cha Cao nhìn thực đơn: "Ở đây còn có cá nhám nữa sao?"

Mẹ Cao chưa từng nghe: Cá nhám là gì?"

"Là loại chúng ta đi câu biển trước đây, em nói vây cá trên lưng giống như mũi tên vậy. Cha Cao lại nhìn con cá thu Nhật phía sau: "Thậm chí còn có cá thu Nhật."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 263



Mẹ Cao nói: "Cá thu thì em biết, chẳng phải là cá ngọt sao?"

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Thực sự có cách gọi như vậy, nhưng cá ngọt lại có cá ngọt xanh cá ngọt đỏ,v.v., mỗi nơi lại có cách gọi khác nhau, miễn sao thuận miệng là được.'

Cô cười quay lại thực đơn: Loại cá thu Nhật này sẽ ngon hơn cá thu thông thường một chút.

Cao Viễn đã đói đến mức bụng dính vào lưng: "Ôi cha mẹ ơi, sao hai người còn hỏi nhiều thế, cứ gọi hết một phần là được."

'Ăn không hết thì lãng phí." Bà nội Cao không có khẩu vị tốt: "Các con gọi ít thôi, bà không ăn được nhiều."

"Bà ơi, cháu đảm bảo bà ăn xong sẽ hận không thể có hai cái dạ dày." Cao Viễn cầm thực đơn bắt đầu gọi món: "Ngoài rong nho ra thì gọi hết, hai người nhất định phải nếm thử các loại hải sản ở đây, ngay cả tôm bình thường cũng ngon hơn ở nhà chúng ta."

Nhà họ Cao thấy hơi khoa trương, nhưng nghĩ đến việc Cao Viễn thực sự có biệt danh là thực thân, đồ ăn không ngon thì chắc chắn sẽ không cực lực giới thiệu: "Vậy làm phiền cô chủ rồi."

TBC

"Không có gì đâu." Diệp Cửu Cửu đưa máy tính bảng cho Lăng Dư, sau đó đi về phía bếp, vừa đi đến cửa thì cô nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Tiểu Ngư từ bên trong.

Diệp Cửu Cửu vội vàng chạy vào, thấy Tiểu Ngư ngã vào bể cá chỉ còn nửa bể nước, trong bể cá vừa vặn có một cái vợt vớt cá, cô bé tình cờ rơi vào trong vợt.

Bể cá không sâu, lúc này Tiểu Ngư còn một chân thò ra ngoài, đôi dép lê trên chân lắc lư rơi xuống, đập vào khuôn mặt hoảng hốt của cô bé.

Chát——

Dép lê đập vào mặt phát ra tiếng kêu giòn tan.

Tiểu Ngư khó khăn ngẩng đầu lên, bị đập choáng váng, tại sao dép lê lại rơi vào mặt cô bé?

Diệp Cửu Cửu cũng nhìn ngây người, đây là lần đầu tiên cô thấy có người tự ném dép lê vào mặt mình.

Vì Tiểu Ngư không sợ nước nên Diệp Cửu Cửu không vội không vàng đi đến trước bể cá, sau khi ngồi xổm xuống thì cách trứ lớp kính dày nhìn Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, em có muốn chị vớt em lên không?"

"Muốn." Tiểu Ngư vô thức trả lời nhưng ngay giây tiếp theo cô bé đã phát hiện ra điều không ổn, giọng nói này là Cửu Cửu?

Tiểu Ngư nhìn Diệp Cửu Cửu bên ngoài kính, chột dạ thổi một bong bóng: Xong rồi, bị phát hiện rồi.

Diệp Cửu Cửu nhìn thấy vẻ chột dạ và hoảng sợ của Tiểu Ngư: "Em vào đây làm gì? Tắm à?”

Tiểu Ngư chột dạ lại thổi thêm vài bong bóng, yếu ớt ừ một tiếng.

Diệp Cửu Cửu nhướng mày: "Em còn dám ừ nữa à?”

Tiểu Ngư chột dạ che mặt, kết quả vừa động đậy, cái chân treo trên đó cũng rơi vào trong, đôi chân dính nước biển trong nháy mắt xé rách quần đùi ngắn biến thành đuôi cá màu hồng.

Diệp Cửu Cửu đau đầu nhìn đuôi cá dài, vội vàng cầm vợt vớt cá kéo Tiểu Ngư lên.

Bỗng nhiên được nhấc lên khiến Tiểu Ngư vô thức nắm chặt lưới đánh cá, đôi mắt xanh biếc của cô bé chứa đầy vẻ sợ hãi, giống hệt như vẻ mặt của Diệp Cửu Cửu lần đầu mở tủ lạnh nhìn thấy cô bé.

Diệp Cửu Cửu cười: "Còn biết sợ à? Lúc trèo vào trong định trộm cá của chị thì đang làm gì?

"Không có trộm cá." Tiểu Ngư luyến tiếc nhìn con cá rồng lớn trong bể cá phía trên.

Diệp Cửu Cửu nhìn theo tầm mắt của cô bé, hiểu ra mọi chuyện: "Ồ, em không trộm cá, chỉ muốn trộm cá rồng lớn phải không?”

Tiểu Ngư khẽ ừ một tiếng: "Không nỡ bán cá rồng."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 264



"Hôm qua không phải đã ăn hai con tôm hùm lớn rồi sao? Sao còn tham ăn thế?" Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Con này đã bán rồi, không thể cho em ăn được, hôm khác nếu còn thì chị sẽ cho em một con."

Cô vừa nói vừa dùng sức nhấc cô bé lên, vừa đưa ra khỏi bể cá thì Lăng Dư đi vào.

Lăng Dư nhìn cô, lại nhìn Tiểu Ngư trong vợt: '??2?"

"Cô bé muốn trộm cá rồng lớn, kết quả rơi vào trong." Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng ho một tiếng, đưa vợt cho Lăng Dư: "Anh giúp chị xử lý cô bé, tôi phải bắt đầu nấu ăn rồi."

Lăng Dư nhận lấy vợt, vẻ mặt phức tạp nhìn cô em gái bên trong.

Tiểu Ngư hai tay che mặt, xấu hổ muốn chết.

Diệp Cửu Cửu cười lắc đầu, rửa sạch tay rồi đến bàn của cô bắt đầu nấu ăn, vẫn bắt đầu từ món cần hấp là tôm nhồi nấm bụng dê xào, cá nhám chiên dầu, cua hấp trứng cua.

Lăng Dư đặt Tiểu Ngư ướt sũng vào thùng tắm hình chữ nhật vừa mới đổ đầy nước vào buổi sáng, lắc hai cái rồi vớt lên để ráo nước.

Tiểu Ngư vẫy đuôi: "Không tắm à?”

Lăng Dư: "Chưa tắm đủ sao?”

Tiểu Ngư vừa định gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ đến chuyện mình đã làm, vội vàng lắc đầu.

"Có đau không?" Lăng Dư dùng khăn tắm quấn cô bé lại, một tay bế cô bé ra ngoài cây lê lấy quần áo.

Tiểu Ngư nằm trên vai anh trai, nhỏ giọng nói không đau: "Em suýt nữa là lấy được rồi."

"Không được lấy."

"Nhưng mà ngon lắm."

"Sau này còn có." Lăng Dư đặt cô bé vào phòng mình ở, đưa cho cô bé chiếc váy kẻ sọc trắng: "Tự mặc đi."

Tiểu Ngư lắc lư đôi chân, mềm mại làm nững: "Cửu Cửu đều giúp em." Lăng Dư nhàn nhạt hỏi cô bé: "Tay gãy rôi à?"

Tiểu Ngư lập tức đi lấy váy: "... Vậy thì em tự mặc."

Tiểu Ngư tự mình mặc váy rất khó khăn, sau đó vịn vào mép giường nhảy xuống đất, chân trân chạy ra cửa đưa một bàn chân trắng nõn ra với người đứng bên ngoài: “Anh ơi, giày.

Lăng Dư cúi người bế cô bé vào bếp, Tiểu Ngư chỉ vào bể cá có hai đôi dép lê màu hồng đang trôi: "Anh ơi, dép của em ở đây."

Vừa làm xong lẩu hải sản thập cẩm, Diệp Cửu Cửu nhìn hai đôi dép lê trôi trong nước: "Tiểu Ngư, dép của em sẽ không làm cá c.h.ế.t chứ?"

Tiểu Ngư ngơ ngác ồ lên một tiếng, có vẻ không hiểu lắm.

TBC

Diệp Cửu Cửu giải thích: "Chân em quá thối sẽ làm cá chết, cá sẽ không bán được nữa.'

Tiểu Ngư muốn nói chân mình không thôi nhưng giây tiếp theo cô bé chớp đôi mắt xanh biếc, có chút phấn khích hỏi Diệp Cửu Cửu: "Chết rồi thì không bán nữa à?”

Cô bé vẫn không cam lòng, nói xong liên thấu đến bên tai anh trai: "Anh ơi, nhanh ném dép của anh vào bể cá trên kia đi."

Lăng Dư: ....

Chân anh cũng không thôi.

Diệp Cửu Cửu đầy vạch đen: "... Hai người không được nhắm vào cá rông này, mau ra ngoài cho chị..

"Ủa? Cửu Cửu nghe thấy à?" Tiểu Ngư che miệng, rõ ràng cô bé nói nhỏ mà.

Lăng Dư cũng kinh ngạc nhìn Diệp Cửu Cửu, cách nhau hơn hai mét mà vẫn nghe thấy.

"Mau ra ngoài." Diệp Cửu Cửu không để ý đến những chỉ tiết này, đẩy hai người ra khỏi bếp, sau đó lại mang dép lê của Tiểu Ngư ra chỗ rửa chổi lau nhà ngoài bếp rửa sạch, sau đó phơi bên ngoài.

Mới vào bếp đã bắt được cá rồng lớn mà Tiểu Ngư vẫn luôn để mắt tới, làm thành món ăn sớm một chút là có thể dọn lên bàn, tránh đêm dài lắm mộng.

Cô làm xong món cá rồng thêu gấm sống, lại kéo ra ba bốn mươi cân cá, cắt tiết, làm sạch đống đồ trong bụng cá, sau đó chuyển lên bàn sạch, con cá thu Nhật dài gân một mét chiếm trực tiếp một nửa bàn.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 265



Diệp Cửu Cửu lau sạch thân cá, trước tiên lột da cá, sau đó cắt đến đầu và đuôi, chỉ để lại phần thịt béo ở giữa.

Theo thói quen, cô cắt phần cá sống dài thành tám phần đều nhau, sau đó cắt đôi, lấy xương cá ở giữa ra, để lại một ít thịt trên xương cá, lát nữa dùng để nấu canh nấm tùng nhung.

Sau đó lại cắt một ít thịt cá thu bỏ lớp da xơ bên ngoài, cắt phần thịt cá còn lại thành những lát mỏng đều nhau, mỗi lát thịt cá đều trắng hồng, vân cá rõ ràng, sờ vào rất mềm mại mịn màng.

Diệp Cửu Cửu cầm một lát cho thẳng vào miệng, thời điểm đầu tiên cho vào miệng chính là độ mềm và tươi ngọt đặc trưng của cá thu Nhật vào mùa này cá không có nhiều mỡ, ăn sống là thích hợp nhất, nếu đến mùa đông, mỡ quá nhiều, cô còn thấy hơi ngấy.

Nhiều người nói rằng hương vị của cá thu Nhật rất giống cá tráp nhưng không bằng cá tráp có độ đàn hồi nhưng Diệp Cửu Cửu vẫn thấy vừa phải, cũng có thể là vì đây là cá do bên tủ lạnh gửi đến, ưu điểm rõ ràng, khiến người ta trực tiếp bỏ qua khuyết điểm.

"Cửu Cửu?" Tiểu Ngư chạy chân trân vào trong, vốn định đi lấy giày nhưng khi đi ngang qua bàn thì không nhịn được: “Chị đang ăn gì vậy?”

Diệp Cửu Cửu lấy một cái đĩa nhỏ ra đựng thịt cá: "Thịt cá."

Tiểu Ngư nuốt nước bọt: "Ăn ngon không?"

Diệp Cửu Cửu: "Em đoán xem?"

"Em không biết." Tiểu Ngư kiếng chân nhìn thịt cá cắt thành từng miếng trên bàn: "Em phải nếm thử mới biết được."

Thật là một cô bé thông minh.

Diệp Cửu Cửu cười đưa một đĩa nhỏ cá thu sống cho Tiểu Ngư: "Này."

Mắt Tiểu Ngư sáng lên: "Cho em à?”

"Đúng vậy, cho em." Diệp Cửu Cửu nhìn Lăng Dư đi vào: "Chia sẻ với anh trai.

"Anh trai ăn đi." Tiểu Ngư đặt thịt cá lên bàn bếp, sau đó cô bé bê một cái ghế đẩu nhỏ đứng bên cạnh, câm một miếng nhét vào miệng. Lăng Dư cũng ăn hai miếng, nhai chậm rãi cảm nhận năng lượng đặc biệt bên trong.

Diệp Cửu Cửu mới cắt một miếng thịt cá, xếp những lát cá đã cắt thành hình một bông hoa sen phú quý ở giữa một đĩa đá tròn, xung quanh xếp đầy cà rốt, củ cải trắng được cắt thành hình hoa, ngoài ra còn có súp lơ xanh, lá tía tô, nhìn rất đẹp mắt, mười phần bắt mắt.

Sau khi bày xong, Diệp Cửu Cửu bảo Lăng Dư mang hai phần sashimi ra, sashimi khá thanh đạm, dọn trước cũng hợp.

Thông thường thì thứ tự dọn món phải là món khai vị thanh đạm trước, món chính để sau, như vậy thực khách mới cảm nhận được sự thay đổi hương vị nhưng Diệp Cửu Cửu bận quá, thường là món nào tiện thì làm trước, đôi khi cũng nghĩ đến việc dọn món ngon nhất ra sau cùng.

Nhưng nguyên liệu ở đây quá ngon, cho dù mùi thơm nồng nặc cũng không át được, thực khách cũng không quá kén chọn.

Thực ra thực khách đến quán cũng không phải thực sự để thưởng thức ẩm thực, cũng không biết thưởng thức như thế nào, bọn họ chỉ đến vì một tia hy vọng mà thôi.

Mặc dù Diệp Cửu Cửu chưa bao giờ thừa nhận, nhưng thực khách vẫn tin vào cảm giác của mình.

Cậu bé dị ứng dưới sự quan sát cẩn thận của gia đình lại ăn thêm một con tôm lớn: "Con trai, có chỗ nào khó chịu không, khó chịu thì phải nói với cha."

Bé trai l.i.ế.m nước sốt trên tay: "Cha, không khó chịu."

"Ăn ngon lắm."

Ông nội cũng nếm thử một miếng: "Thực sự rất ngon, hoàn toàn khác với những gì chúng ta mua ở siêu thị."

TBC

"Siêu thị toàn là đồ đông lạnh, đông lạnh không tươi, ăn vào còn tanh, ở đây ăn hoàn toàn khác." Bà nội nhìn đứa cháu ăn rất nhiều, khuôn mặt nở hoa: "Bé muốn ăn nhiều thì cứ ăn nhiều vào, cháu vui là được, đúng không?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 266



Bé trai cũng cười e thẹn: "Ngon, làm người ta vui vẻ."

Người đàn ông cũng nhận thấy khi ăn hải sản, một là cảm thấy ngon, hai là cảm thấy rất thoải mái, tỉnh thân cũng tốt hơn nhiều.

Thường ngày sáng nào hắn cũng ngủ không dậy nổi, vô cùng mệt mỏi, nhưng hôm nay dậy sớm mà cả người rất tỉnh táo, thực sự rất kỳ diệu.

Nhà họ Cao lân đầu tiên đên nên vẫn chưa có cảm giác này, chỉ thấy ăn còn tươi hơn cả lúc họ mới câu được: "Con cá rồng này không tệ, cắn vào còn cảm nhận được độ dai của thịt cá."

"Cũng có thể nếm được một chút giòn, càng ăn càng thấy tươi ngọt." Mẹ Cao lại thử cá thu Nhật: "Cá thu Nhật này cũng không tệ, nhưng sau khi ăn thịt cả rồng lại thấy cá thu Nhật không tươi ngọt và dai như vậy."

"Thực sự là như vậy, chỉ ăn riêng cá thu Nhật thì rất ngon." Cha Cao nhấp một ngụm rượu: "Theo tôi thì không nên có hai phần sashimi."

"Cha, nói một cách nghiêm túc thì trên thực đơn chỉ có một phần sashimi cá thu này, cá rồng lớn được coi là món đặc biệt." Cao Viễn phụ họa: "Chúng ta gọi rồi, những người khác không có."

Tiểu Ngư ngồi ở bàn bên cạnh ăn thịt cá thu Nhật gật đầu phụ họa: "Em cũng không có.'

Lăng Dư nhìn cô bé: Suyt.

TBC

Tiểu Ngư lập tức suyt theo, không thể để mọi người biết cô bé nghe được.

Diệp Cửu Cửu trong bếp bắt đầu nấu canh xương cá, cô rán vàng hai mặt xương cá thu Nhật tươi còn lại, đầu cá, đuôi cá rồi cho vào nước sôi, đun sôi trong nửa giờ, đợi đến khi nước canh chuyển sang màu trắng sữa thì cho nấm tùng nhung vào.

Sau khi nấu canh cá, Diệp Cửu Cửu tiếp tục làm cá mú hấp xì dầu và cá mú sốt cà chua mè.

Cá mú hấp xì dầu cân phải ướp trước, cô đã sơ chế và ướp từ chín giờ sáng, cô lấy một con cá mú lớn đã ướp từ tủ lạnh cho vào chảo dầu rán vàng hai mặt.

Sau đó lấy một chiếc chảo hình con cá đặt lên bếp, phết một lớp dầu lên trên, cho hành, gừng, tỏi vào, sau đó cho một lượng vừa phải hành tây, khoai tây thái sợi, củ cải trắng thái sợi vào, sau đó trải cá mú lên trên, rồi rưới nước sốt cay đã nêm nếm lên, đun nhỏ lửa trong năm phút là được.

Diệp Cửu Cửu ngửi thấy mùi thơm thì cảm thấy món cá mú hấp xì dầu này chắc chắn sẽ không tệ, trưa nay cô cũng sẽ tự làm một phần để ăn.

Cô cầm lấy chai nước suối trên bệ cửa sổ, uống một ngụm lớn rồi tiếp tục làm cá mú sốt cà chua mè.

Cá mú hấp là ngon nhất nhưng con cá mú này quá lớn, nặng tới năm cân, sợ không ngấm gia vị nên vẫn kho trực tiếp.

Để đảm bảo độ tươi ngon của cá mú, Diệp Cửu Cửu không rán, trực tiếp cho con cá đã khứa vào nước sốt cà chua đã đun sôi, đun nhỏ lửa trong mười lăm phút là ngấm gia vị.

Cả ba món này đều cần thời gian nên Diệp Cửu Cửu có thể nghỉ ngơi một chút, chỉ nghỉ khoảng hai phút, cô đã lấy bánh cua hấp, tôm nhồi nấm mỡ, cá chỉ vàng chiên dầu hành trong lò hấp ra.

Hai món sau cho thêm nước sốt, rưới dầu hành, sau đó gọi Lăng Dư mang ra, lúc này Cao Viễn và những người khác vừa ăn xong món sashimi thanh đạm, bây giờ ăn dần dần những món có gia vị hơi đậm cũng vừa hợp.

Đợi đến khi cá mú hấp xì dầu và cá mú sốt cà chua mè chín, Diệp Cửu Cửu cũng xào xong món cá chình biển cay, cuối cùng cô múc riêng một phần nước canh cá đã đun thành màu trắng sữa vào một cái nồi đất nhỏ, sau đó cho nửa cân nấm tùng nhung vừa thái lát vào.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 267



Nấm tùng nhung cần đun khoảng mười phút nên Diệp Cửu Cửu có thể ra ngoài đi dạo một chút, lúc ra ngoài vừa nghe thấy cha Cao Viễn đang nói về cá mú.

"Cá mú này ăn còn mềm và tươi ngon hơn cả cá mú sao, cá mú cọp."

"Đó là vì cha chưa ăn cá mú sao ở đây của chủ quán." Cao Viễn đã ăn một lân, bây giờ nghĩ lại vân thấy ngon vô cùng, còn mềm hơn cả đậu phụ, mềm hơn cả cá mú này.

"Thăng nhóc thối, đừng có phá cha." Cha Cao Viễn tiếp tục thưởng thức cá mú sốt cà chua mè chua ngọt: "Nghe nói cá mú là sinh sản biến tính, theo nhu câu sinh sản mà biến thành con đực hoặc con cái."

"Đình thế." Cao Viễn nhìn con cá mú này: "Chủ quán, đây là con đực hay con cái?

Diệp Cửu Cửu đã xem khi mổ: "Con đực."

"Ồ, vậy là chưa đến lúc biến tính." Cao Viễn thấy cá mú khá lợi hại: "Còn có loại cá nào biến tính không?”

"Cá hề, lươn." Diệp Cửu Cửu nghĩ một chút: "Có lẽ như lươn, ốc sên cũng là lưỡng tính?”

TBC

Cao Viễn cảm thán: "Thật lợi hại."

Chu San ở bàn bên cạnh nghe thấy cuộc trò chuyện cũng phụ họa một câu: "Nếu con người cũng có thể, tôi có thể để chồng mang thai."

Chồng: ”..."

Vương Vân cười đáp một tiếng, cô ấy thấy trên mạng có nhiều đàn ông muốn hôn nhân AA nhưng sinh con thì không thể AA được, nếu có thể biến tính để mang thai thì nhiêu mâu thuẫn sẽ được giải quyết.

Diệp Cửu Cửu thấy mọi người nói chuyện rôm rả cũng không tham gia vào nữa, quay người vào bếp, canh xương cá nấm tùng nhung trong bếp đã nấu xong, mùi thơm nồng đặc biệt của nấm tùng nhung từ từ lan tỏa khắp phòng.

Diệp Cửu Cửu cho một ít muối và hạt tiêu vào nồi đất, khuấy đều rồi tắt bếp, cẩn thận đặt lên đĩa gỗ tròn, để Lăng Dư mang ra cho nhà họ Cao, cô tiếp tục làm món ăn cho hai bàn khách mới vào. Mẹ Cao đã ăn no rồi nhưng nhìn thấy nồi canh trắng sữa thơm ngon trong nồi đất, đột nhiên thấy mình có thể uống thêm một bát canh.

"Mẹ, con múc cho." Cao Viễn dùng bát sứ trắng mới múc canh cho người nhà: "Ông bà uống nhiều một chút."

Nấm tùng nhung có giá trị dinh dưỡng cao, có thể cường thân kiện vị, ông bà ở nhà cũng thường ăn, họ nhẹ nhàng thổi, nhấp từng ngụm nhỏ nấm tùng nhung, thịt nấm tùng nhung như bào ngư, béo ngậy tươi ngon, ăn mềm mại, dai dai, là nấm tùng nhung tươi rất ngon.

Mọi người uống canh cá có mùi thơm nồng đặc biệt, canh vốn đã rất nóng, sau khi uống vào bụng thì thấy cả người ấm lên, giống như uống một bát canh nóng hổi trong mùa đông lạnh giá.

"Giống như nóng, lại giống như không phải." Ông nội cũng không nói rõ được là canh quá nóng hay là sao, tóm lại uống rất thoải mái: "Lấy thêm một bát."

Mẹ Cao cũng lấy thêm một bát: "Ngon hơn cả canh ở nhà nấu."

Vài bàn khách bên cạnh ngửi thấy mùi thơm nồng của canh xương cá nấm tùng nhung, đột nhiên cũng muốn uống canh, Chu San bàn bạc với chông một tiếng rồi gọi Lăng Dư: "Chủ quán, làm phiên cũng cho chúng tôi một phần canh xương cá nấm tùng nhung."

Cha của cậu bé bị dị ứng nghĩ ngợi một chút, cũng quyết định gọi một phần: "Chúng tôi cũng muốn."

Hai bàn khách vừa gọi món: "Chúng tôi đã gọi rôi đúng không?”

Lăng Dư gật đầu vào bếp bảo Diệp Cửu Cửu nấu thêm hai phần canh xương cá nấm tùng nhung.

Bảy bàn khách đến sau nghe mọi người nói canh xương cá nấm tùng nhung ngon, thế là cũng gọi món canh này.

Bảy bàn khách này có gia đình Đống Đống, gia đình bà Dương, gia đình Kiều Kiều, gia đình bà Trương, gia đình Tổng giám đốc Chu mà cha Lạc Lạc mời hôm qua cùng với một số người tuổi tác tương đương, còn có một bàn là bà bâu bị bệnh trứng cá đỏ cũng đến hôm qua. Cô ấy liên tục đến ăn hai ngày thì thấy tình trạng ửng đỏ ở má gân như không còn nữa.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 268



Hôm nay cô ấy dẫn theo mấy người bạn, họ ít nhiều cũng có một số vấn đề về da, chẳng hạn như đầu mọc mụn, da vàng sạm, nổi gân m.á.u đỏ, v. v.

Những người bạn chưa ăn bao giờ, họ hoài nghỉ: "Như Ngọc, thực sự có thể cải thiện làn da sao?"

"Mình còn có thể lừa các cậu sao? Các cậu biết vấn đề ở má của mình trước đây mà, chỉ mới hai ba ngày thôi, da đã không còn đỏ và ngứa nữa rồi." Bà bầu tên Như Ngọc chỉ vào Chu San đang ngôi ở góc: "Cô ấy và mình là bệnh nhân của một bác sĩ sản khoa, hôm trước cô ấy đột nhiên đau bụng suýt thì sảy thai, tình cờ ăn phải bát canh mà chủ quán tặng thì không sao nữa."

"Còn có cả anh chàng béo kia nữa, hình như mặt đầy mụn, nghe nói là loại mụn chi chít nhưng bây giờ nhìn thì không còn một nốt nào." Như Ngọc nhỏ giọng nói với bạn bè: "Các cậu cứ thử xem, nếu không được thì thôi, coi như chúng ta lâu rồi không gặp, tụ tập ăn một bữa."

Những người bạn gật đầu, chỉ có điều bữa tụ tập này hơi đắt một chút.

Ngoài ra, bà lão lại dẫn theo cô con gái bị bệnh thận và đứa cháu ngoại đến, hôm nay bà nghỉ, buổi sáng đưa con gái đi bệnh viện điều trị, bây giờ bận rộn xong về nhà vừa đi ngang qua nên cố tình vào ăn cơm.

Tiểu Trân thấy rất đắt nhưng không thể cưỡng lại mẹ, chỉ có thể để mẹ gọi ít thôi, chỉ gọi một món rau trộn.

"Không sao, sáng nay bán chai lọ, giấy vụn được một trăm đồng, chúng ta có thể gọi một phần." Bà lão nhìn vào thực đơn hôm nay, thấy không có món trứng hấp giá rẻ nữa, sau khi do dự bà gọi món salad rong nho và ốc biển xào dầu, sau khi nghe người khác nói canh xương cá nấm tùng nhung rất bổ dưỡng, có tác dụng tăng cường hệ miễn dịch, chống lão hóa, dưỡng nhan, chống ung thư, v. v. thì lập tức gọi một phần.

"Mẹ, đừng gọi canh nữa." Hôm nay Tiểu Trân mới nhận được tiền công làm đồ thủ công hơn một nghìn đồng, một phần canh này đã hơn một nghìn đồng, nhà cô không trả nổi.

"Hiếm khi gặp, chúng ta gọi một phần, mẹ sống hơn sáu mươi năm rồi cũng chưa ăn nấm tùng nhung bao giờ, chúng ta thử xem." Bà lão vẫn kiên quyết gọi một phần canh. Diệp Cửu Cửu biết bà lão lại dẫn con gái đến, cô âm thầm cho thêm một chút vào các món ăn mà họ gọi.

Sau khi làm xong các món ăn cho bảy bàn khách sau, cả người Diệp Cửu Cửu như vừa được vớt ra khỏi nước, cô cúi người đứng bên bồn rửa, cúi đầu rửa mặt bằng nước lạnh.

Sau khi rửa xong, cô vịn vào bồn rửa đứng thẳng, Tiểu Ngư từ bên cạnh rút khăn giấy đưa cho cô: "Cửu Cửu, lau đi."

Diệp Cửu Cửu nhận lấy khăn giấy: "Cảm ơn."

TBC

Tiểu Ngư lại chạy đi lấy hai cây kem, đưa một cây cho cô: "Cửu Cửu, ăn cái này."

Diệp Cửu Cửu nhận lấy kem, ngồi phịch xuống ghế dài dưới bóng cây trước cửa bếp, dựa vào bức tường gạch xanh ngói xanh ăn kem vị đậu xanh: "Tiểu Ngư, chị mệt quá.'

Kể từ khi khai trương đến nay, Diệp Cửu Cửu chưa bao giờ tiếp mười bàn khách, hôm nay đột nhiên có nhiều người đến như vậy khiến cô có chút trở tay không kịp.

"Em xoa vai cho chị." Tiểu Ngư nói rồi chạy ra sau Diệp Cửu Cửu, vừa l.i.ế.m kem vừa xoa bóp cho Diệp Cửu Cửu: "Quân áo của Cửu Cửu ướt hết rồi."

"Nóng quá.' Diệp Cửu Cửu đứng bên bếp suốt, cả người như sắp bị nướng chín.

Tiểu Ngư ôm lấy Diệp Cửu Cửu: "Không làm nữa."

Diệp Cửu Cửu cắn một miếng kem lớn, vị đậu xanh mát lạnh theo cổ họng chảy xuống, lập tức mát mẻ hơn nhiều: "Ừ, không làm nữa, hôm nay không làm nữa.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 269



Bình thường mỗi bữa không có nhiều người đến, nhiều nhất chỉ có năm sáu bàn, Diệp Cửu Cửu có thể dễ dàng đối phó, hôm nay đột nhiên có mười bàn, khiến cô có chút trở tay không kịp.

Hơn nữa, hải sản còn lại cũng không đủ.

Sáng nay cô đã tiếp mười bàn, trừ ba bàn gọi ít, còn lại mỗi bàn đều gọi đủ, hải sản rẻ còn lại chỉ đủ làm một bàn, sashimi cá thu Nhật, cá mú vẫn, cá đù vàng, miến cá chình biển cay có thể làm thêm vài bàn nhưng chỉ có vài món, cũng không thể đáp ứng nhu cầu của khách hàng.

Vì vậy, sau khi khách rời đi, Diệp Cửu Cửu đã thông báo trong nhóm, do nguyên liệu không đủ nên tạm dừng bán vào buổi tối, để mọi người không phải chạy không.

Ban đầu định tối mát hơn sẽ cùng bạn bè đến, Chu Chu lập tức ngây người: "Chủ quán, sao lại không bán? Hôm nay tôi còn chưa ăn."

"Cái gì? Sao lại không bán? Chúng tôi cũng định tối đến." Mẹ Hạo Hạo thấy buổi trưa quá nóng, định tối mát hơn sẽ đến, nào ngờ lại không ăn được.

Vài bà mẹ dẫn theo con cũng lên tiếng: "Chúng tôi cũng muốn đến."

"Hôm nay là ngày nghỉ, buổi trưa có rất nhiêu khách, trong tiệm còn phải dọn bàn." Cao Viễn vừa về đến nhà đã nằm trên chiếc ghế sofa màu xám rộng rãi, vừa ợ vừa giúp Diệp Cửu Cửu giải thích: "May mà buổi trưa chúng tôi đến sớm, nếu không thì tối cũng không ăn được."

TBC

Chu Chu hối hận muốn đập đầu vào tường, hôm qua trong nhóm trò chuyện này còn có rất nhiều người nói hôm nay nghỉ sẽ đi ăn hải sản, sao cô lại quên mất chuyện này?

Cô ôm gối đập nửa ngày, sau đó nhắn tin riêng cho Cao Viễn: "Này đồ béo, sao anh lại đi ăn nữa? Không phải anh nói về nhà rồi sao?"

"Mẹ tôi nghi ngờ tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ nên tôi dẫn họ đi chứng minh” Cao Viễn đang thưởng thức tôm hùm lớn buổi trưa: "Hôm nay chúng tôi đã ăn hết con tôm hùm lớn cuối cùng của chủ quán."

Chu Chu lộ ra vẻ ghen tị: "Biết thế tôi cũng đi."

* Sau khi Diệp Cửu Cửu thông báo với mọi người, cô thoát khỏi điện thoại, sau đó bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, dọn dẹp một lúc thì Tiểu Ngư chạy đến trước mặt cô, ôm lấy chân cô: "Cửu Cửu, em đói rồi."

"Muốn ăn gì?" Diệp Cửu Cửu hỏi cô bé.

"Em cũng muốn uống canh đó." Khi ở trong nhà hàng, Tiểu Ngư thấy bàn nào cũng uống canh, thèm không chịu được.

"Được, sẽ làm ngay." Diệp Cửu Cửu lấy một cái nồi nhỏ, đổ phần canh cá còn lại vào, ngoài ra còn cho thêm một ít nấm tùng hương thái lát, đun nhỏ lửa, sau đó quay người lấy hai con cá mú còn lại hấp cách thủy.

Sau khi hấp cá mú, Diệp Cửu Cửu lấy bong bóng cá, trứng cá của cá đù vàng, cá thu Nhật trong tủ lạnh ra.

Trước đây cũng có đồ lòng cá nhưng cá khá nhỏ, cô cũng lười giữ lại để chế biến, đều vứt đi, cá thu Nhật hôm nay khá to, hơn nữa cô muốn ăn đồ chua cay để k*ch th*ch vị giác, vì vậy cô đã làm một nồi đồ lòng cá hành lá.

Tự ăn thì làm theo kiểu gia đình, cô lấy một bát lớn dưa cải đỏ thái thành từng khúc nhỏ, sau đó đổ vào nồi xào, xào thơm rồi cho thêm một ít gia vị và nước, đun sôi rồi cho đồ lòng cá vào, đợi chín thì cho thêm một ít bột năng, sau đó cho một nắm hành lá cắt dài vào, đảo đều rồi đổ vào bát canh lớn.

Cô bưng đồ lòng cá hành lá, canh xương cá nấm tùng nhung lên bàn, sau đó lại cắt một đĩa lớn sashimi cá thu Nhật, đợi dầu hành cá mú làm xong thì bưng ra.
 
Back
Top Bottom