Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 150



Con trai bà lão nói: "Đó là do uống thuốc."

"Không phải, mẹ hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình." Trương nãi nãi kể lại chuyện các thực khách khác khỏi trĩ, khỏi đau dạ dày, khỏi bệnh ngoài da: "Còn có Lưu nãi nãi cùng nhảy múa, bà ấy đi bệnh viện kiểm tra huyết áp cao đã trở lại bình thường, bây giờ không cần uống thuốc nữa."

".. Lại không phải thần tiên." Con trai bà lão vẫn thấy mẹ mình bị tẩy não: "Dù sao mẹ cũng là giáo viên về hưu, sao lại còn tin vào mấy trò này?"

"Nói không hợp với con, con muốn tin thì tin." Trương nãi nãi quay người nhìn về phía bếp: "Dù sao thì mẹ còn một ít lương hưu, sẽ không xin tiền các con."

"Mẹ, chúng con không phải tiếc tiền, chỉ sợ mẹ bị lừa." Con gái bà lão nhìn bà mẹ cố chấp, thực sự không biết cửa hàng này đã tẩy não bà lão như thế nào, khiến bà lão tin sái cổ rằng hải sản ở đây có thể điều hòa cơ thể.

"Đúng vậy." Con trai bà lão ôm mặt, mình đau răng còn cố tình đến đây, còn không phải vì mẹ sao.

Diệp Cửu Cửu mơ hồ nghe thấy tiếng động bên ngoài, cũng đoán được tại sao con trai con gái bà lão đến, nhưng cô không lo lắng chút nào, chỉ cần những khách hàng đã ăn hải sản nhà mình đều nói tốt.

Cô lấy trước con hải sâm nặng hơn một cân, sau đó cẩn thận cắt một đường trên đó, sau đó múc lấy phần gạch hải sâm, bỏ hết nội tạng thì gạch hải sâm có đến nửa cân.

Rửa sạch vỏ hải sâm, lau khô nước bên trong, sau đó đổ lòng trứng đã đánh vào, sau đó cho vào lò hấp hấp năm phút, lòng trứng hơi đông lại thì cho gạch hải sâm vào, rải đầy một lớp rồi hấp thêm tám phút là được, hấp như vậy thì trứng hấp hải sâm sẽ tươi ngon.

TBC

Diệp Cửu Cửu làm xong trứng hấp hải sâm, lại tiếp tục làm cá mú đá hấp, cá mú đá trông xấu xí, trên vây lưng còn có một hàng gai, hàng gai này có độc, khi làm cần phải cắt bỏ.

Sau khi làm sạch thì theo quy trình hấp cá bình thường là khứa, ướp gia vị, cho vào lò hấp, cách làm rất đơn giản và quen thuộc.

Nhưng dù cách làm đơn giản và quen thuộc đến đâu cũng không thể che giấu được độ tươi ngon của hải sản, Diệp Cửu Cửu đoán rằng nơi tiểu nhân ngư sinh sống chắc chắn là một vùng biển rất trong sạch, nếu không thì không thể nuôi được hải sản tươi ngon như vậy.

Diệp Cửu Cửu lại tiếp tục làm cơm lươn, cho vào lò nướng sau đó tiếp tục làm cá ba răng sốt chua ngọt, cá mú nấu đậu phụ và cua hoàng kim bắp vàng.

Đợi mấy món ăn xong thì cá hấp trong lò cũng chín, cô trực tiếp mang lên bàn, các loại cá khá nhiều, sau khi mang lên thì giới thiệu từng tên món ăn, tránh mọi người không phân biệt được.

Con rể bà lão nói: "Cá ba răng? Lần đầu tiên nghe nói đến loại cá này.”

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Bên Hải Thành khá phổ biến, ở Lộc Thành chúng ta hầu như không thấy, loại cá này được đặt tên vì chỉ có ba chiếc răng, tên khoa học là cá ba răng.'

Con gái bà lão nhìn vào miệng cá ba răng: "Thực sự chỉ có ba chiếc răng."

Cô ấy lại chỉ vào con cá mú đá bên cạnh: "Chủ quán, tại sao con này lại gọi là cá mú đá?"

Diệp Cửu Cửu giải thích: "Vì hoa văn của nó giống như đá, nằm im ở đó giống như một tảng đá, nhưng khi bắt thức ăn thì lại rất nhanh, vì vậy được gọi là cá mú đá, cá mú đá còn có rất nhiều loại, hôm nay mọi người ăn là cá mú đá sọc, còn gọi là cá bọ cạp nâu."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 151



Con gái bà lão ồ lên một tiếng: "Cá biển trông thật kỳ dị, đủ mọi hình dạng."

"Đúng vậy, vùng biển có nhiều loại kỳ lạ hơn nữa, nhưng hôm nay ở đây tạm thời không có, có cơ hội sẽ cho mọi người xem. Mọi người cứ từ từ ăn, tôi đi tiếp khách khác." Diệp Cửu Cửu nói xong thì quay người rời đi tiếp tục tiếp khách mới vào.

"Tôi nếm thử." Con trai bà lão câm đũa nếm thử cá ba răng, trong miệng là vị nước sốt chua ngọt đậm đà, ngay khi hắn không vui thì vị ngọt tươi của cá ba răng đã tỏa ra, vị cá và vị nước sốt trong miệng hòa quyện, bất ngờ trở nên ngon hơn.

Con gái bà lão hỏi: "Thế nào?”

"Cũng được.' Con trai bà lão lại thử con cá mú đá bên cạnh: "Con này mềm, tươi và mềm hơn cá ba răng."

"Thực sự rất ngon, vị cá khác với hải sản chúng ta tự mua." Con rể bà lão lại nếm thử rong biển: "Rong biển này ăn có vị ngọt hậu, không phải vị ngọt của đường, giống như vị ngọt tự nhiên."

"Mẹ đã nói là rất ngon mà." Trương nãi nãi cười hài lòng: "Những người đến ăn chưa có ai chê không ngon, còn có một chàng trai muốn đến vả mặt chủ quán, sau đó liên tục ba ngày đều đến ăn hải sản."

Con trai bà lão: "Ngon thì ngon thật nhưng đắt như vậy mà còn đến ba lần, nghiện rồi à? Không ai nghi ngờ có vấn đề gì sao?”

"Có vấn đề gì chứ, mẹ thấy đầu óc con mới có vấn đề, không biết nói thì đừng nói." Trương nãi nãi không hài lòng trừng mắt nhìn con trai, sau đó tiếp tục ăn hải sản.

Ăn xong, bà lại cầm thạch tráng miệng ăn, chua chua ngọt ngọt, tan ngay trong miệng, lại mát lạnh ăn rất mát, rất hợp với mùa hè nóng nực này: "Thạch này cũng ngon.

"Không ngon sao được, đồ đắt thế này." Mặc dù miệng con trai bà lão chê bai nhưng cơ thể rất thành thật, không ngừng vơ thạch nhét vào miệng.

Con dâu bà lão thấy mẹ chồng đã ăn hết hai bát cơm nhỏ, lại ăn thêm một phần tráng miệng, không khỏi cảm thán: "Mẹ, trước đây mẹ không phải nói là mùa hè chán ăn sao, bây giờ có vẻ tốt hơn nhiều rồi?" Trương nãi nãi ừ một tiếng: "Mấy món ăn ở đây ngon, ăn cơm còn chữa bệnh, mấy ông bà lão đến ăn ở chỗ chúng ta nhảy múa đều thấy ăn ngon hơn nhiều."

Con trai bà lão thấy có gì thần kỳ đâu, đều bị tẩy não rồi, nhưng một lúc sau hắn đã bị vả mặt.

Ăn xong, cả nhà rời khỏi nhà hàng.

Trương nãi nãi nhìn con trai: "Không phải con đau răng sao? Qua phòng khám nha khoa bên kia chưa đóng cửa mà xem?"

"Được. Con trai bà lão mím môi, đột nhiên phát hiện răng mình không đau nữa: "Ủa? Hình như răng con không đau nữa rồi."

TBC

Con dâu bà lão ngạc nhiên nhìn hắn: "Không đau nữa sao?"

Con trai bà lão gật đầu: "Không đau chút nào, thật kỳ lạ."

"Chủ quán không phải nói là cá ba răng có thể chữa đau răng sao? Có phải có hiệu quả rồi không?" Trương nãi nãi cười ha ha nhìn con trai: "Mẹ đã nói là có hiệu quả mà."

Con gái bà lão hoàn toàn không dám tin: Nhanh vậy sao?"

Trương nãi nãi: "Chắc chắn là vì con đau nhẹ nên hiệu quả mới tốt, nếu con đau đến mức sưng lên thì hiệu quả sẽ chậm, giống như bệnh cao huyết áp nhiều năm của mẹ vậy, phải đến ăn nhiều lần nữa."

Ngọn tháp khoa học vững chắc trong lòng con trai bà lão bắt đầu lung lay, nhưng miệng vẫn cố cãi: "Biết đâu là do đồ ăn ở đây cho thêm gì đó, con đến bệnh viện kiểm tra, nếu có vấn đề con sẽ tố cáo cô ta."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 152



"Nếu có vấn đề thì cửa hàng của người ta đã sớm đóng cửa rồi, còn đến lượt con tố cáo, bớt gây chuyện, không thì mẹ xử con." Trương nãi nãi lười để ý đến đứa con trai ngu ngốc, cầm quạt hồng đi ra công viên nhảy múa, chỉ để lại mấy đứa con đứng đó nhìn nhau.

Diệp Cửu Cửu khai trương được mười mấy ngày, thường gặp những vị khách như thế này, lúc đầu còn muốn giải thích làm rõ, nhưng bây giờ chỉ cần trả tiền đàng hoàng là cô không nói gì nữa, dù sao những người thích ăn vẫn sẽ tiếp tục đến.

Cô lại tiếp hai bàn khách quen, bận rộn đến gần bảy giờ, mặt trời đần lặn, người đi ngang qua nhà hàng bên ngoài cũng dần đông hơn.

Tiểu nhân ngư đứng sau cây xanh, nằm trên cửa kính nhìn người đi đường bên ngoài, nhỏ giọng hét: "Nhanh vào ăn cơm, không ăn cơm sẽ đói bụng, chúng ta sẽ không có tiền mua kẹo m*t."

Diệp Cửu Cửu đi ngang qua vừa vặn nghe thấy cô bé lẩm bẩm: "Em không cần hét, nếu họ muốn ăn sẽ tự vào."

Tiểu nhân ngư quay đầu nhìn cô: "Họ quên vào thì sao?”

Diệp Cửu Cửu cười xoa đầu cô bé: "Sẽ không đâu, không ai quên ăn cơm cả, giống như em quên gì cũng không quên ăn đồ ăn vậy."

Tiểu nhân ngư ngây ngô nói: "He he, đồ ăn ngon mà."

"Chị cũng thấy vậy." Diệp Cửu Cửu vừa dứt lời thì thấy ngoài cửa có hai người phụ nữ đi vào, một trong số đó là người phụ nữ cô đã gặp hôm qua.

Chu San đẩy cửa vào rồi chào Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, tôi lại đến rồi."

Diệp Cửu Cửu nhìn người phụ nữ mặt vàng như nghệ, toàn thân u ám mà cô ta kéo theo, cười đáp một tiếng: "Chào mừng."

Tiểu nhân ngư cũng chạy ra, vỗ vỗ chiếc tạp dê nhỏ cùng kiểu của mình: 'Chào mừng.'

Chu San ồ lên một tiếng: "Đáng yêu quá."

Tiểu nhân ngư vui vẻ nghiêng đầu: "Em siêu đáng yêu!"

Người phụ nữ u ám bên cạnh nhìn thấy tiểu nhân ngư đáng yêu mềm mại, trong mắt bỗng có thêm một tia dịu dàng, nếu cô ta có thể có một đứa con đáng yêu như vậy thì tốt biết mấy.

TBC

"Mời ngồi." Diệp Cửu Cửu dẫn hai người ngồi vào bàn bốn người bên trong, rồi đưa thực đơn cho hai người.

Trước khi đến, Chu San đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng khi nhìn thấy giá cả vẫn hít một hơi.

Người phụ nữ đi cùng cũng sợ đến biến sắc, ra hiệu cho Chu San, đắt quá, chúng ta đi thôi.

Diệp Cửu Cửu biết mình lại dọa người ta rồi, cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Hải sản tươi hơn, giá cũng đắt hơn, nếu thấy quá đắt thì có thể ngồi nghỉ một lát."

"Tôi biết." Nơi Chu San ở có một số bà lão thích nhảy múa, các bà lão đều rất tám chuyện, vì vậy cô biết vê nhà hàng và giá cả này, chỉ là nhìn thấy vẫn thấy hơi sốc: "Không có món súp hôm kia sao?"

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Hôm nay không có."

"Chắc là tác dụng của các loại hải sản đều giống nhau." Chu San lẩm bẩm một câu, sau đó nói với Diệp Cửu Cửu: "Vậy chúng tôi gọi rong biển trộn, ốc biển xào cay, cá ba răng chua ngọt nhé, nếu không đủ thì chúng tôi gọi thêm."

"Được, có việc gì thì gọi tôi. Diệp Cửu Cửu rót trà cho hai người, sau đó quay người vào bếp bận rộn.

"San San, tôi ra hiệu cho cô mãi mà sao cô vẫn gọi?" Người phụ nữ đi cùng kéo tay Chu San: "Giá cả quá đắt, một đĩa rong biển trộn mà 88 đồng? Ở chợ rau một cuộn rong biển trộn chỉ có mấy đồng, mua một cuộn có thể ăn cả tuân."

Chu San kéo tay chị họ Vương Vân: "Chị, chị hiếm khi đến đây thăm em một lân, em mời chị ăn một bữa cơm còn không được sao?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 153



"Ăn một bát mì cũng được." Vương Vân mặt đầy lo lắng: "Hôm qua Tiểu Lục vẫn đang tăng ca, hơn nữa em đang mang thai, cần phải tiêu tiên nhiều, tiết kiệm được một chút thì tiết kiệm."

“Anh ấy kiếm tiên không phải là để cho em và con tiêu sao." Trên mặt Chu San tràn đầy nụ cười hạnh phúc: "Hơn nữa chị hiếm khi đến đây một lần, chúng ta xa xỉ một chút cũng không sao."

Cô hạ giọng: "Chị họ, em nói cho chị biết nhé, hải sản ở đây có tác dụng giữ thai, Tiểu Lục cũng bảo em đến đây nhiều lần."

"Tác dụng giữ thai?" Vương Vân không hiểu lắm, đây không phải bệnh viện, sao có thể giữ thai được.

"Chị, em nói cho chị biết nhé, chính là hôm kia buổi tối em tan làm về nhà thì thấy đau bụng, còn chảy m.á.u nữa..." Chu San chưa nói hết lời thì Vương Vân đã sợ đến mặt cắt không còn giọt máu: "Cái gì? Không sao chứ? Bây giờ thế nào rồi?"

"Chị đừng lo, giờ đã ổn rồi." Chu San nhìn hai bàn khách khác, rồi hạ giọng nói tiếp: "Lúc đó Tiểu Lục tăng ca chưa về nhà, em tự đi đến bệnh viện, đi đến cửa hàng này thì đau đến mức muốn ngã xuống."

"Chủ quán thấy em khó chịu quá, không sợ em lừa đảo, ngược lại còn mời em vào ngồi đợi Tiểu Lục, lúc đó chủ quán đang ăn cơm tối, thấy em không khỏe nên múc cho em một bát canh cá đù vàng, em uống xong thì bụng không còn đau nữa, đi bệnh viện kiểm tra cũng không có vấn đề gì."

Vương Vân ngẩn người: "Thật sao?"

"Thật mà, em còn lừa chị sao?" Chu San nhỏ giọng nói: "Tối hôm đó em tự mua cá đù vàng, hôm qua vận chuyển về nhà nấu canh nhưng vị không giống với hôm đó uống chút nào, còn có mùi tanh, em không uống nổi một ngụm."

Vương Vân nhất thời không biết nói gì: "Thần kỳ vậy sao?"

"Không biết là trùng hợp hay vì lý do gì. Dù sao thì em thấy cũng khá ngon." Chu San kéo tay Vương Vân: "Chị, chị không phải thường xuyên bị sảy thai sao? Em muốn chị đến đây ăn thử vài lần, sau đó về nhà bồi bổ thêm, biết đâu lại có thể giữ được."

"Không dễ như vậy đâu." Vương Vân khẽ thở dài, cô năm nay ba mươi bốn tuổi, kết hôn với bạn trai đại học đã được bảy năm, lần đầu mang thai vẫn còn đang đi học, lần thứ hai thấy mình còn trẻ, cộng thêm công việc bận rộn nên không muốn có con.

Lúc đó đến bệnh viện huyện để phá thai, cộng thêm việc không điều dưỡng cơ thể tốt, đến khi hai năm sau công việc ổn định muốn có con thì phát hiện mang thai rất khó, hảo không dễ dàng mang thai rồi lại mất.

Mấy năm nay họ đã đi khám rất nhiều bác sĩ, nghĩ ra rất nhiều cách nhưng cuối cùng đều không giữ được, bây giờ cô càng lớn tuổi, mẹ chồng cũng càng không ưa cô, còn chồng...

Vương Vân thở dài, giữa hai hàng lông mày lại thêm một chút u ám.

TBC

Chu San nghe thấy tiếng thở dài của chị họ, trong lòng cũng không dễ chịu, mấy năm trước chị họ cô xinh đẹp và tự tin nhưng hai năm nay càng ngày càng ít nói, cơ thể cũng bị giày vò ngày càng tệ.

Cô rất muốn an ủi chị họ đừng quan tâm đến suy nghĩ của người khác, nhưng cô cũng biết mỗi người muốn những thứ khác nhau, chị họ không nghĩ thông thì cô cũng không khuyên được gì.

Hôm kia buổi tối cô uống canh cá đù vàng, đột nhiên nảy ra một ý, nhất định phải đưa chị họ đến đây thử xem, nếu có thể giữ được con của cô thì chắc chắn cũng có thể giúp chị họ giữ được con sau này: "Chị, em cũng hỏi thăm bà lão ở viện, bà ấy nói có một bà lão ăn rồi huyết áp cao cũng hạ xuống."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 154



Vương Vân vẫn không tin lắm: "Không phải là người được thuê đến chứ?”

"San San, chúng ta phải tin vào khoa học."

"Em biết chị tin vào khoa học nhưng khoa học cũng có giới hạn." Chu San dừng lại một chút: "Dù sao thì lát nữa chị thử xem là biết ngay, chắc chắn sẽ cảm nhận được sự khác biệt."

Vương Vân vẫn có chút nghi ngờ.

Trong bếp, Diệp Cửu Cửu đã làm xong món ốc hương xào cay cuối cùng, ốc hương đã trụng qua nước sôi xào trong vài chục giây rồi cho ra đĩa, đảm bảo vừa giòn vừa mềm.

Xếp đĩa xong, cô lau nhẹ mép đĩa, trang trí một chút cho nghệ thuật rồi mới mang ra cùng với nộm rong biển và cá ba răng sốt chua ngọt vừa ra lò: "Các món của các vị đã đủ.'

Chu San ồ lên một tiếng: "Cảm ơn chủ quán, thơm quá."

"Chúc các vị ăn ngon miệng." Diệp Cửu Cửu đặt xuống rồi đi tính tiên cho những khách hàng khác, sau đó dọn dẹp bàn bát, vừa dọn xong lại đi tiếp khách khác.

TBC

Chu San cầm đũa chia cho chị họ: "Chị, nếm thử xem."

Vương Vân ngửi thấy mùi cũng thấy rất thơm, không phải mùi gia vị mà là mùi thơm của chính nguyên liệu, có vẻ không tệ.

Chu San ăn rong biển trước, lập tức kích động chỉ vào rong biển: "Chị, rong biển này ngon quá."

"Thật ngon vậy sao?" Vương Vân thử gắp một miếng rong biển cho vào miệng, nếm thử miếng đầu tiên đã bị kinh ngạc, rất giòn rất mềm, cắn vào có thể nghe thấy tiếng rắc rắc giòn tan, sau khi ăn xong còn có vị ngọt nhẹ, không phải vị ngọt của đường mà là vị ngọt thanh của rong biển.

Chu San: "Thế nào?”

Vương Vân gật đầu: "Rất ngon."

Chu San cười hỏi: "Có ngon hơn rong biển làm từ rong biển mua ngoài đường không?”

Vương Vân lại gật đầu: "Thực sự ngon hơn rong biển khô mua ngoài." "Rong biển này của cô ấy ở đâu? Giống gì vậy? Trước đây chị chưa từng ăn rong biển nào tươi ngon như vậy."

"Chủ quán chắc chắn sẽ không nói cho chị biết đâu, đây là bí mật thương mại." Chu San dừng lại một chút: "Chị họ, chị ăn thử ốc hương này xem, cũng rất ngon."

Vương Vân nếm thử ốc hương xào cay, giòn tan tươi ngon: "Ốc hương này cũng rất tươi."

"Cá này cũng rất ngon, chua chua ngọt ngọt đúng khẩu vị của em." Chu San vừa ăn vừa giơ ngón tay cái: Ngon quá, em ăn không dừng được.

"Tay nghề của chủ quán rất tốt, món nào cũng ngon." Trước đây Vương Vân từng có may mắn cùng chủ quán đến một nhà hàng riêng cao cấp để gặp khách hàng, giá một món ăn ở đó rẻ nhất cũng phải bốn chữ số nhưng ăn còn không ngon băng ở đây.

"Em nói ngon mà.' Chu San uống một ngụm nước, làm ướt cổ họng rồi lại nói: "Hơn nữa em thấy ăn rất thoải mái, rất dễ chịu, giống như có làn gió nhẹ thổi vào mặt, thoải mái đến mức hơi buồn ngủ."

Vương Vân cũng có một cảm giác không nói nên lời, chỉ thấy gông xiêng nặng nề trên tim mình được nới lỏng một chút, khiến người ta không còn th* d*c nữa, cô không nói nhiều với em họ, chỉ phụ họa một câu: "Thực sự rất ngon, chỉ là hơi đắt."

"Hình như trước đây cũng có rất nhiều người nói, còn có người nói sớm muộn gì cũng đóng cửa nhưng có vẻ như khách đến ăn vẫn rất đông." Chu San liếc nhìn bàn khách mới đến, dùng giọng quen thuộc chào hỏi chủ quán: "Nhưng cũng có thể hiểu được, phần lớn mọi người sau khi ăn đều thấy rất đáng, những người sẵn sàng chi tiền sẽ tiếp tục đến."

Vương Vân gật đầu đồng tình, đúng là như vậy.

"Trước đây em chẳng có cảm giác thèm ăn gì nhưng bây giờ thấy mình ăn ngon thật." Chu San ăn không ngừng nghỉ, còn gọi thêm một bát cơm: "Cảm giác em sắp béo lên rồi."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 155



"Bây giờ em có hai người, ăn nhiều một chút tốt cho sức khỏe." Vương Vân ghen tị nhìn bụng Chu San, lại vô thức xoa bụng mình, tâm trạng rất phức tạp, nếu cô có thể có một đứa con thì tốt biết bao.

Đột nhiên, cô thấy bụng ấm ấm nhưng khi cố gắng cảm nhận thì lại không thấy gì nữa, Vương Vân giơ tay lên, có phải tay mình quá nóng không?

Chu San cũng khuyên Vương Vân: “Chị cũng ăn nhiều một chút, không đủ thì chúng ta gọi thêm.

"Chị đang ăn." Vương Vân cầm đũa tiếp tục ăn.

Hai người theo nguyên tắc không lãng phí, dùng nước sốt của cá ba răng sốt chua ngọt để trộn cơm, sau khi ăn xong cả hai đều no căng bụng.

Lúc trả tiên, cả hai đều có chút ngượng ngùng nhưng Diệp Cửu Cửu không nói gì thêm, lịch sự tiễn họ đi.

Tiên họ đi xong, những khách hàng khác cũng lần lượt rời đi, Diệp Cửu Cửu tiễn mọi người đi rồi đóng cửa, hải sản hôm nay đã bán hất.

Diệp Cửu Cửu dọn dẹp nhà hàng sạch sẽ rồi quay về sân sau, thấy tiểu nhân ngư đang năm trên ghế sofa xem phim hoạt hình: "Đói không? Muốn ăn gì?"

Tiểu nhân ngư lập tức ngồi dậy, vui vẻ nhìn cô: "Muốn ăn món ngon hôm qua.

"Hôm nay không ăn được không? Vậy hôm nay ăn rau nhé." Buổi chiêu Diệp Cửu Cửu vừa lấy từ nhà Lưu nãi nãi một ít dưa chuột, cà tím, mướp, v. v., có thể bổ sung nhiều vitamin.

Tiểu nhân ngư lập tức hỏi cô: "Tại sao không ăn vậy? Có phải không có tiền không?”

Diệp Cửu Cửu không phủ nhận, thuận miệng nói: "Đúng vậy, không có tiền mà đi ăn sẽ bị đánh, em có sợ không?”

"Có tiền." Tiểu nhân ngư đi giày rồi chạy đến kho, nhặt một củ hành tây: "Chị nói em khóc ra trân châu có thể đổi tiên, vậy bây giờ em khóc, khóc xong chị lấy trân châu đổi tiên mua đồ ăn ngon cho em."

Diệp Cửu Cửu nhìn củ hành tây trong tay cô bé: A, cô nàng tiên cá nhỏ này không dễ lừa rồi. Diệp Cửu Cửu tuy rất thích dùng chậu hứng trân châu, rất thích nghe tiếng trân châu rơi vào chậu leng keng như tiếng tiền bạc đổ vào nhà nhưng không đến mức để tiểu nhân ngư bị hành hạ bởi hành tây thêm lần nữa.

Cô giật lấy củ hành tây trong tay cô bé ném vào túi: "Vừa rồi làm đồ ăn đã kiếm được tiền rồi, không cần em khóc trân châu."

"Có tiên?" Tiểu nhân ngư nhíu mày nhìn Diệp Cửu Cửu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn như bàn tay viết rõ "Chị lừa cá à”?

"Có tiên." Diệp Cửu Cửu cười trừ: "Nhà còn một ít bạch tuộc, chúng ta có thể làm thêm một bữa nữa, sau đó phải ăn nhiều rau, không thể suốt ngày ăn đồ chiên rán bên ngoài, nếu không sẽ không cao lớn được."

Hải sản từ tủ lạnh khá tự nhiên, ăn nhiều tốt cho sức khỏe, nhưng đồ mua bên ngoài thì chưa chắc, vì sức khỏe của tiểu nhân ngư, vẫn nên ít ra ngoài ăn: "Chúng ta ở nhà ăn vài ngày, đến cuối tuần sau lại ra phố ăn, thế nào?"

TBC

"Đến lúc đó chúng ta không ăn tối, từ đầu phố đến cuối phố, ăn đến khi em no căng bụng, thế nào?”

Tiểu nhân ngư rất động lòng, giọng nói mềm mại: "Được thôi, được thôi."

"Nói được thì phải giữ lời, không được lừa cá." Diệp Cửu Cửu giơ ngón út: 'Móc nghéo..

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu, chớp chớp mắt ngơ ngác: "Móc nghéo?"

"Đúng vậy, móc nghéo rồi thì không được đổi ý, nếu không sẽ biến thành chó con." Diệp Cửu Cửu cười mị mị nhìn cô bé: "Vài ngày nay em không được làm âm ï đòi ra ngoài ăn."

Tiểu nhân ngư gật đầu lia lịa, móc tay với Diệp Cửu Cửu: "Em ngoan mà."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 156



"Biết cá nhỏ ngoan nhất rồi." Diệp Cửu Cửu cười đóng dấu với cô bé: "Nói không giữ lời là chó con."

"Em mới không phải chó con." Tiểu nhân ngư vui vẻ lắc đầu: "Em là cá nhỏ."

"Đúng vậy, em là nàng tiên cá xinh đẹp." Diệp Cửu Cửu bế cô bé lên: "Đi nào, chúng ta đi nấu cơm tối."

Buổi tối, Diệp Cửu Cửu dùng phần bạch tuộc còn lại làm một đĩa bạch tuộc xào cay, kèm theo một nắm rau mùi, những chiếc giác hút tròn trên chân bạch tuộc trở nên thanh tú hơn nhiều, ngoài ra còn làm thêm cà tím xào tỏi chua ngọt, canh trứng rán dưa chuột.

Hai người ngồi dưới đèn ăn tối, tiểu nhân ngư ăn cơm rất ngon miệng, thỉnh thoảng lại khen ngon.

TBC

Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé không kén ăn, cô bé thấy món nào cũng lạ, thêm vào đó tay nghề của cô tốt, mỗi lần cô bé đều ăn rất nhiều.

Thấy cô bé ăn ngon lành, Diệp Cửu Cửu cũng thấy ngon miệng, cô ăn một bát cơm lớn với thức ăn, ăn xong lại uống một bát canh trứng rán, thoải mái đánh một cái ợ, một ngày hoàn hảo!

Ăn no, hai người tắm rửa rồi đi ngủ, trước khi ngủ, Diệp Cửu Cửu lại đặt bình thủy tinh trôi dạt vào tủ lạnh.

Cá nhỏ thông minh: "Nó lại không trôi đi."

"Chị biết nhưng vẫn phải có thái độ." Diệp Cửu Cửu bế cô bé về phòng: "Em nói xem ngày mai tủ lạnh sẽ tặng loại hải sản gì?"

Tiểu nhân ngư trèo lên giường nằm xuống, sau đó bẻ ngón tay đếm những loại hải sản mình muốn ăn: "Muốn ăn con cua lớn hơn cả cái giường này, muốn ăn con sò lớn có thể làm giường, muốn ăn rong biển rộng hơn cả chăn..."

Diệp Cửu Cửu năm xuống bên cạnh: "Đừng mơ nữa, làm gì có thứ to như vậy.

Tiểu nhân ngư quả quyết nói: "Có."

Diệp Cửu Cửu hỏi cô bé: "Em đã nhìn thấy?"

Tiểu nhân ngư lắc đầu, cô bé chưa nhìn thấy nhưng cô bé nghe anh trai nói.

"Chưa nhìn thấy mà nói bừa?" Diệp Cửu Cửu đắp chăn cho cô bé: "Mau ngủ đi, sáng mai cùng nhau ra tủ lạnh bắt hải sản."

Tiểu nhân ngư cười híp mắt đáp: "Phải bắt cua lớn, cá lớn."

"Ừ, bắt một nàng tiên cá xinh đẹp to như em." Diệp Cửu Cửu qua loa đáp một tiếng, sau đó nhắm mắt nhẹ nhàng võ lưng cô bé: "Ngủ đi, ngủ đi."

Ngoài cửa sổ, gió đêm se lạnh thổi mây đen đến, mặt trăng bị che khuất.

Diệp Cửu Cửu dần chìm vào giấc ngủ, cô mơ thấy mình chìm vào một vùng biển đen tối sâu thẳm, một đám rong biển đen quấn chặt lấy cô, với tư cách là một đầu bếp, cô đưa tay ra định sờ thử xem thế nào, chưa kịp chạm vào thì đám rong biển đen lập tức tránh ra, ngay sau đó kéo cô xuống vực sâu.

Cô cố sức giãy khỏi sự quấn chặt của rong biển, cố gắng bơi lên nhưng biển quá sâu, cô bơi mãi không lên được, khi hơi thở cuối cùng trong lồng n.g.ự.c cô sắp cạn kiệt thì đột nhiên một tiếng sấm lớn đánh thức cô.

Diệp Cửu Cửu đầy mồ hôi ngồi dậy, hít thở từng ngụm không khí trong lành, giấc mơ vừa rồi quá chân thực, cứ như thể giây tiếp theo cô sẽ bị c.h.ế.t đuối, may mà tiếng sấm này đến kịp, nếu không thì cô có thể c.h.ế.t ngạt trong mơ.

Cô thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn tiểu nhân ngư đang ngủ rất ngon, nhẹ nhàng véo má cô bé: "Đều tại em, nếu không phải em nói rong biển trước khi ngủ thì chị cũng không mơ thấy rong biển kéo chị xuống nước."

Tiểu nhân ngư lật người, quay lưng về phía Diệp Cửu Cửu.

"Em còn không muốn nghe chị nói chuyện sao?" Diệp Cửu Cửu nhẹ nhàng chọc vào đùi mũm mĩm của cô bé: "Hừ, vậy thì chị cũng không nói cho em biết em có vẻ béo hơn một chút."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 157



Diệp Cửu Cửu nằm xuống, lắng nghe tiếng mưa rào bên ngoài cửa sổ rồi tiếp tục ngủ.

Sau đó không mơ thấy gì kỳ lạ nữa, khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, thay quần áo rửa mặt xong thì đi thẳng vào bếp, vừa vào bếp đã nghe thấy tiếng ầm ầm trong tủ lạnh, giống như tiếng đuôi cá đập vào tủ lạnh.

Tiểu nhân ngư phấn khích chạy đến trước tủ lạnh, kiểng chân mở cửa tủ lạnh: “Có cá lớn

"Em nói trúng thật sao?" Diệp Cửu Cửu đưa tay mở mạnh tủ lạnh, một con cá nhám mèo dài một mét hai lập tức bật ra, một cái đuôi đập vào trán cô không kịp đề phòng, đập cho cô đầu óc ong ong.

"Nó chạy mất rồi." Tiểu nhân ngư thấy cá nhám mèo chạy dọc theo mặt đất ra sân ngoài bếp, vội vàng đuổi theo bắt đuôi cá: "Đừng chạy!"

Diệp Cửu Cửu ôm trán đuổi theo: "Em chạy chậm thôi."

"Nó sắp chạy mất rồi." Tiểu nhân ngư đột nhiên lao tới, trực tiếp đè lên bụng của con cá nhám mèo nặng hơn ba mươi cân, nghiến răng nghiến lợi hét: Không được chạy!"

Cá nhám mèo dùng sức giãy ra, lại lao về phía trước, lập tức kéo tiểu nhân ngư ngã lăn ra, trực tiếp khiến cô bé ngã vào vũng nước bên cạnh và đôi chân của cô bé lập tức biến thành đuôi cá màu hồng.

TBC

Diệp Cửu Cửu đi theo sau, ôm trán nhìn hai chiếc đuôi cá màu xanh lam và màu hồng đung đưa lên xuống, không hiểu sao lại thấy rất buồn cười: "Đã bảo em đừng chạy rồi mà, bây giờ thì hay rồi."

"Hu hu, váy của em." Tiểu nhân ngư tủi thân bĩu môi, vừa khóc vừa vỗ vào con cá nhám mèo lớn bên cạnh: "Đều tại mi, làm bẩn váy của ta, còn hại ta biến thành thế này."

"Em không đuổi theo nó thì không được sao?" Diệp Cửu Cửu đỡ nách tiểu nhân ngư, bế cô bé vào phòng tắm, xả nước rửa sạch bùn đất trên người cô bé, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi bế vào phòng: "Ở đây đợi biến về."

Tiểu nhân ngư vẩy nước trên đuôi: "Không tắm à?"

Diệp Cửu Cửu lau nước trên mặt: "Không tắm!" "Chị đã gọi điện thoại cho ông chủ mang đồ ăn sáng đến ngay."

"Vậy không tắm nữa." Tiểu nhân ngư võ tay: "Bảo ông ấy mang cái bánh bao nhiều nước đến."

Diệp Cửu Cửu: "Bánh bao hấp à?"

Tiểu nhân ngư gật đầu: "Còn cả cái màu xanh nữa."

"Đó là bánh bao heo con." Diệp Cửu Cửu gọi điện thoại cho tiểu nhân ngư, gọi hai cái bánh bao hấp và một cái bánh bao heo con, còn mình thì gọi một phần quẩy và sữa đậu nành.

Gọi đồ ăn sáng xong, cô mặc tạp dê, đeo găng tay, bê con cá nhám mèo đang cố gắng chạy trốn vào một cái chậu nhựa rửa rau lớn trong bếp, chậu cũng không đựng vừa nó, lại sợ nó nhảy ra ngoài, đành phải tìm một cái thùng nhựa đen trùm lên đầu nó, không nhìn thấy thì không biết chạy đi đâu, chắc sẽ ngoan hơn nhiều.

Diệp Cửu Cửu quay người tiếp tục xem tủ lạnh, hôm nay bên trong có rất nhiều tảo xanh, là loại cô chưa từng thấy trước đây, ngửi thấy rất thơm, chắc cũng là loại có thể ăn được.

Cô cho tảo biển trên mặt vào một cái rổ rửa rau, sau đó tiếp tục lật xuống, lật hai cái thì lật ra một số con ốc biển, sò điệp rất to, to hơn những con đã thấy trước đó, một con ốc biển nặng khoảng ba cân, sò điệp cũng nặng khoảng hai cân.

Diệp Cửu Cửu tưởng rằng con sò điệp nặng một cân trước đó đã đủ lớn rồi, không ngờ còn có con lớn hơn, không biết sau này còn có con lớn hơn nữa không, cô cho những con ốc biển, sò điệp này vào một cái chậu riêng để riêng, sau đó tiếp tục lấy hải sản ra ngoài.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 158



Cô lại vạch một số rong biển ra, sau đó lấy ra từ bên dưới hai con cua biển lớn nặng bốn cân, trước đó đã thấy cua hoàng đế nặng năm cân rồi, bây giờ nhìn thấy con cua biển lớn như vậy cũng không thấy lạ lắm.

Diệp Cửu Cửu cho cua biển vào chậu, sau đó lại lấy ra khá nhiều tôm sú, con nào cũng rất to, mỗi con ít nhất cũng rộng bằng ba ngón tay, có thể thấy rất béo.

Ngoài tôm, cua, sò ra thì hôm nay món chính vẫn là cá, ngoài con cá nhám mèo đã tự nhảy ra ngoài, bên trong còn có mười con cá kim xỉ, thân và đuôi cá đều có màu vàng nhạt, màu sắc khá đẹp.

Diệp Cửu Cửu cầm trên tay ước lượng, một con cá nặng khoảng hai cân, không lớn không nhỏ, vừa vặn để hấp.

Ngoài ra còn có bảy con cá hồng khoảng hai cân, thân màu hồng nhạt, bụng màu trắng, nhìn rất may mắn nên chúng còn được gọi là cá cát tường, cá hồng cát tường, trưa đến sẽ dùng những con cá hồng này làm một món ăn cầu may, bán đắt hơn một chút.

Sau đó cô lại lấy ra một con cá mú, con cá rất lớn, ước chừng cũng mười mấy cân, may là nó nằm dưới cùng, nếu nằm ở trên thì có thể đè c.h.ế.t hết cá kim xỉ, cá hồng của cô.

Lấy xong cá, Diệp Cửu Cửu kéo ngăn dưới cùng đựng nước biển ra, định đổ nước biển vào bể nước để nuôi cá kim xỉ và cá hồng cho tiện thì đột nhiên phát hiện bên dưới có hai thứ màu đất, trông giống như đá.

Cô lắc lắc, phát hiện không hề nhúc nhích, ngược lại còn bám chặt vào ngăn, cô vội vàng nhìn lại, sau khi xem xét kỹ lưỡng thì phát hiện đó là hai con bào ngư khổng tước.

Vỏ bào ngư có những đường vân nổi hình xoắn ốc, trông giống như con công đang xòe đuôi, chỉ có điều màu sắc hơi xấu, màu xám xịt không đẹp chút nào, nếu may mắn có thể nhặt được một con bào ngư khổng tước màu xanh khác thì tốt.

Sau khi chê bai xong, cô đổ nước biển vào bể nước, sau đó thả cá kim xỉ và cá hồng vào, những con khác tạm thời để bên ngoài.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Cửu Cửu bắt đầu viết thực đơn, viết xong thì bắt đầu gọi món, sau đó bắt đầu xử lý cá nhám mèo, hôm nay cô định làm một món canh viên cá nhám mèo, vì vậy cần phải làm viên cá trước.

Đầu tiên cô trải một lớp màng bọc thực phẩm trên sàn bếp, sau đó khó khăn lắm mới kéo được con cá nhám mèo lớn lên trên, sau đó lại lấy túi trùm lên người nó, cô dùng tay chân đè chặt thân cá nhám mèo, một tay khác cầm con d.a.o dài.

TBC

Tiểu nhân ngư một tay câm sữa đậu nành, một tay cầm bánh bao heo con đi vào bếp, cũng duỗi một chân ra dẫm lên đuôi cá nhám mèo, giọng nói mềm mại nói với cô: "Cửu Cửu, em giúp chị nhé-"

Diệp Cửu Cửu liếc nhìn cô bé: "Em tránh ra một chút, đừng để nó hất em ngã.

Tiểu nhân ngư lắc đầu: "Không sao- Em cẩn thận một chút."

"Được, em cẩn thận một chút." Diệp Cửu Cửu sắp xếp lại vị trí của con dao, sau đó nhân con cá nhám mèo không để ý, dùng sức chặt đứt cái đầu to của nó.

Con cá nhám mèo trước khi c.h.ế.t còn vùng vẫy một hồi, trực tiếp thoát khỏi sự khống chế của Diệp Cửu Cửu, cũng đẩy tiểu nhân ngư ngã ngửa ra sau, ngồi bệt xuống đất: 'Ái da."

Diệp Cửu Cửu vội vàng đè chặt con cá nhám mèo vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, sau đó nhìn cô bé vẫn đang nắm chặt bánh bao và sữa đậu nành: "Không đau chứ?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 159



"Mông đau." Tiểu nhân ngư tủi thân trừng mắt nhìn con cá nhám mèo: "Mi suýt làm ta mất bánh bao, cá xấu xal"

Cá nhám mèo: Có bản lĩnh thì thử bị c.h.ặ.t đ.ầ.u xem? Xem có đứng vững nổi không?

Tiểu nhân ngư không quan tâm nhiều như vậy, vịn vào ghế đẩu bên cạnh, nhếch m.ô.n.g bò dậy, sau đó chậm rãi đi vòng lại bên cạnh cá nhám mèo, cẩn thận dẫm lên đuôi nó vài cái, hung dữ hừ hừ với cá nhám mèo: "Ai bao làm ta ngã.

Diệp Cửu Cửu nhìn thấy hành động trả thù của cô bé, khóe miệng không nhịn được cong lên, sao lại đáng yêu như vậy?

Sau khi cá nhỏ trả thù xong, Diệp Cửu Cửu bế cá nhám mèo đến bồn rửa cạnh cửa số rửa sạch, sau khi xử lý sạch nội tạng mới chuyển đến mặt bàn trống ở giữa, lau sạch nước trên bề mặt rồi trực tiếp cắt phần thích hợp nhất để chiên giòn.

Cắt xong thì chia thành từng miếng cá dày hai cm, tổng cộng chia được mười phần, dùng màng bọc thực phẩm bọc từng miếng lại rồi cho vào tủ lạnh bảo quản.

TBC

Sau đó loại bỏ xương cá, thịt cá và da cá còn lại, dùng thìa inox nạo hết thịt cá, cuối cùng thu được khoảng tám cân thịt cá.

"Là một công trình lớn." Diệp Cửu Cửu hoạt động cánh tay, sau đó tranh thủ rửa sạch đầu cá, xương cá, chiên vàng hai mặt rồi cho vào nồi đất lớn để hâm nước dùng, sau khi hầm xong, cô tiếp tục làm viên cá.

Đầu tiên cho một ít muối vào thịt cá, sau đó theo một hướng khuấy đều, sau đó nắm một cục, bóp chặt vào thành chậu, đập một lúc rồi cho thêm lòng trắng trứng vào tiếp tục khuấy, sau khi cho thêm hai lần thì cho thêm nước gừng hành vừa vắt vào tiếp tục đánh.

Thịt cá càng đánh càng mịn, đánh hơn một tiếng thì thịt cá đã trở thành cá nhuyễn mịn, màu sắc đều và trong suốt, nhìn là thấy một chậu cá nhuyễn ngon.

Đánh xong là có thể làm viên cá, Diệp Cửu Cửu chuẩn bị sẵn một nồi nước lạnh, sau đó đeo găng tay bắt đầu nặn viên cá, mỗi viên đều nặn tròn vo, nhìn giống như làm bằng máy.

"Viên cá." Tiểu nhân ngư vừa ăn kẹo vừa đến gần: "Lại ăn lẩu sao?"

"Muốn ăn lẩu không? Nếu tối còn thừa nhiều thì chúng ta sẽ ăn." Diệp Cửu Cửu làm xong hết viên cá thì bắt đầu đun sôi, đun đến khi định hình thì vớt ra cho vào nước đá, như vậy sẽ dai hơn, bên ngoài trông cũng sẽ trắng trẻo và mịn màng hơn, thích hợp hơn để bán.

Làm xong viên cá, nước dùng xương cá của Diệp Cửu Cửu cũng gân xong, nước dùng màu trắng sữa, hương thơm nồng nàn, ngửi thấy đã thấy ngon.

Cô không nhịn được múc một ít cho vào nồi sữa nhỏ, đun sôi rồi cho mười viên cá trắng nõn vào, đun đến khi nổi lên là có thể ra nồi.

Nước dùng cá và viên cá đều đã cho muối, không cần cho thêm gia vị, trực tiếp chia thành hai bát để lên chiếc bàn nhỏ mới bày ra dưới gốc cây lê.

Đêm qua vừa mới mưa, bây giờ vẫn còn rất mát mẻ, một người một cá ngồi một bên ăn viên cá, viên cá đánh tay rất mềm và dai, còn mềm hơn cả thạch, còn nhảy hơn cả kẹo nổ: "Có ngon không?"

"Ngon!" Tiểu nhân ngư cúi đầu ăn viên cá, không rảnh để ý đến Diệp Cửu Cửu.

"Ăn từ từ thôi." Diệp Cửu Cửu nhìn thời gian, đã mười một giờ rồi, cô phải nhanh lên.

Ăn xong viên cá, Diệp Cửu Cửu hồi phục hoàn toàn, trở về bếp bắt đầu xử lý các món ăn được giao vào buổi sáng, cắt xong thì gân mười một giờ rưỡi, cô đơn giản dọn dẹp một chút rồi mở cửa.
 
Back
Top Bottom