Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 130



Mẹ vợ của đứa con trai thứ nếm thử: "Thịt này có vị hơi giống thịt gà nhưng nhìn thì trăng như tuyết, ăn vào cũng không hề dai, rất mềm, chỉ cân cắn một miếng là hết."

Cha vợ của đứa con trai thứ gật đầu khen ngợi: "Ngon hơn cả ăn ở nhà hàng trước đây, thịt tươi ít xương, thanh đạm mà ngọt.'

Cháu trai tò mò hỏi: "Tại sao lại gọi là cá lưỡi hổ?”

"Cái này phải hỏi chị Cửu Cửu của cháu.' Lưu nãi nãi quay đầu gọi Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu, tại sao con cá này lại gọi là cá lưỡi hổ?"

"Vì nó dẹt và dài giống như lưỡi." Diệp Cửu Cửu nói: "Thực ra nó còn được gọi là cá lưỡi bò, cá lưỡi, còn gọi là cá lưỡi rồng."

Mọi người đều nói rằng đã nghe qua: "Cá lưỡi rông sao, tôi biết cái này, khó trách tôi nói là cảm giác và hương vị đều khá giống."

"Vẫn là Cửu Cửu hiểu biết nhiều, chúng ta không biết nó có nhiều tên như vậy.

"Trước đây thường đi chợ hải sản nên biết một chút." Diệp Cửu Cửu cười rót thêm nước cho mọi người: Mọi người cứ từ từ ăn, có việc gì thì gọi cháu."

Lưu nãi nãi đáp: “Cháu cứ bận việc của cháu đi."

Diệp Cửu Cửu quay người đi đến cửa, lại có một bàn khách chưa từng đến: 'Chào mừng quý khách.'

Khách hàng bước vào tò mò quan sát nhà hàng, là cảnh trong video của Đống Đống: "Chủ quán, nghe nói ở đây có hải sản rất ngon?"

Diệp Cửu Cửu mím môi: "Các anh cũng xem video của Đống Đống đến đây sao?"

"Đúng vậy." Khách hàng ngồi xuống cạnh cửa sổ: "Người hâm mộ của anh ta có được giảm giá không?”

"Không." Diệp Cửu Cửu dừng lại một chút: "Nếu cứ nhắc đến anh ta thì có thể sẽ tăng giá.'

Khách hàng sửng sốt, sau đó cười nói: "Chủ quán không hài lòng với anh ta sao?”

Diệp Cửu Cửu không nói gì: "Anh ta khiến tôi hơi bận rộn." Khách hàng nghe xong thì cười khẽ: "Ha ha ha, chủ quán thật hài hước."

Diệp Cửu Cửu cười nhẹ, sau đó nói với đối phương: "Ở đây không được phép chụp ảnh thương mại."

TBC

Mọi người đều không phải là người nổi tiếng, chỉ là những người có điều kiện muốn thử hải sản nên cũng không có gì không hài lòng: "Có thể chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè không?”

Diệp Cửu Cửu gật đầu: "Chia sẻ trong phạm vi nhỏ trên vòng bạn bè thì được, miễn là không phải chuyên làm video, làm truyền thông để kiếm người hâm mộ và lượng truy cập.

Người đông thì dễ bị người khác nói hùa, cho dù nguyên liệu, giá cả đều không có vấn đề gì nhưng tâm lý đám đông của người dân bình thường vẫn không thể kiểm soát được, vì vậy càng ít chuyện như vậy càng tốt.

Khách hàng: "Chúng tôi chắc chắn sẽ không làm vậy."

"Gọi món đi." Diệp Cửu Cửu đưa thực đơn cho khách hàng để họ lựa chọn, khách hàng chọn các món ăn ngoài cua hoàng đế.

Tiếp xong bàn này, lại có thêm hai bàn nữa, cũng là xem video rồi đến, Diệp Cửu Cửu hơi mệt nhưng vẫn tiếp đón họ, không lâu sau cô gái mập mạp tên Chu Chu đến hôm qua lại đến, lân này cô ấy đến một mình.

Cô ấy xách chiếc túi xách đắt tiên ngồi vào chiếc bàn nhỏ sát tường: "Chủ quán, tôi lại đến rồi."

Tiểu nhân ngư cầm một tờ khăn giấy chạy đến bên chiếc bàn cao hơn cả cô bé, dùng khăn giấy lau qua loa mặt bàn, rồi nói ngọt ngào: "Chào mừng quý khách.'

"Cảm ơn em bé đáng yêu." Chu Chu đưa tay định xoa đầu tiểu nhân ngư nhưng bị tiểu nhân ngư né tránh, cô bé quay người chạy đến chỗ mình vừa ngồi, câm lấy bảng thực đơn: "Gọi món ăn?”

Chu Chu cười hỏi: "Em biết gọi món không?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 131



"Biết ạ." Tiểu nhân ngư gật đầu: "Chị nói muốn ăn gì, rồi Cửu Cửu sẽ làm."

"Khá thông minh đấy." Trư Trư cầm lấy bảng thực đơn, trên đó có mã: "Ôi mở không được, đi gọi chị em đến đây nào."

"Em làm được mà.' Tiểu nhân ngư muốn giúp.

Chu Chu hỏi: "Em biết mật khẩu không?”

"22?" Tiểu nhân ngư phát hiện mình hình như cũng không biết, cầm bảng thực đơn quay người chạy về phía bếp: "Mật khẩu?"

Diệp Cửu Cửu hỏi cô bé: "Muốn mật khẩu để làm gì?"

Tiểu nhân ngư nói rõ ràng: "Gọi món."

"Gọi món? Có khách đến sao?" Diệp Cửu Cửu lau tay, quay người đi theo ra ngoài, vừa ra ngoài đã thấy Chu Chu ngôi ở đó: "Chào mừng quý khách, xin hỏi muốn ăn gì?"

"Đinh đinh đang.' - Cửa lại có tiếng động.

Cao Viễn đầu đầy mồ hôi chạy vào, trực tiếp ngồi phịch xuống một chiếc bàn sau lưng Chu Chu, thở hổn hển nói: "Chủ quán, hôm nay có món gì? Tôi muốn ăn bù hết những món hôm qua chưa ăn được."

Hôm qua buổi trưa Cao Viễn định đến nhưng trời mưa mãi không tạnh, tối lại tăng ca thức đêm đến tận sáng sớm, vì vậy hôm nay nhất định phải bù lại!

"Chờ một chút." Diệp Cửu Cửu gọi món cho Trư Trư trước.

Chu Chu nhìn thực đơn, giơ ngón tay đeo nhẫn kim cương chỉ vào: "Cho tôi một con cá mú hấp, thêm một con cua hoàng đế."

"Chủ quán, hôm nay có cá mú và cua hoàng đế sao?" Cao Viễn nghe xong vui mừng nâng cao giọng: “Tôi cũng gọi một con."

TBC

Diệp Cửu Cửu cười xin lỗi anh ta: "Chỉ có một con cua hoàng đế."

Cao Viễn lập tức nói: "Chỉ có một con sao? Vậy tôi lấy."

Chu Chu không hài lòng nhìn anh chàng mập mạp đầy mụn này: "Tôi gọi trước.'

"Người đẹp." Cao Viễn cười híp mắt nhìn Chu Chu: "Cô nhường cho tôi đi, tôi đã một ngày một đêm chưa ăn gì rồi, rất cần một con cua hoàng đế để bổ sung thể lực, cô không nỡ để một anh chàng đẹp trai như tôi c.h.ế.t đói ở đây chứ?"

Chu Chu đánh giá hắn ta từ trên xuống dưới: "Anh đẹp trai chỗ nào?”

"... Người mập đều là tiêm năng, hiểu không?" Cao Viễn nhìn cô ta không phục: "Nếu cô gây đi chắc chắn cũng là một đại mỹ nhân, cá mú, cá hồng, rong biển đều là đồ ăn giảm cân, cô có thể gọi nhiêu cá mú, cá hồng, còn cua hoàng đế béo như vậy thì để tôi gánh vác cho cô."

Chu Chu chắc chắn không đồng ý: "Nhường hết cho anh."

Cao Viễn thấy cô ta không đồng ý, quay sang nhìn Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, tôi là khách quen mà, nhường cho tôi đi."

Chu Chu không chịu thua: "Tôi cũng là khách quen."

Diệp Cửu Cửu đau đầu nhìn hai vị khách hàng lớn đang tranh cãi không ngừng: "Con cua hoàng đế này khoảng tám cân, khá lớn, một người có thể không ăn hết, hai người có muốn chia sẻ không?"

Hai người đồng thanh nói: "Không muốn."

"Hai người cũng khá ăn ý đấy." Diệp Cửu Cửu cười nói: "Vậy thì ai đến trước được trước, thuộc về cô này."

Cao Viễn than thở nhìn cô: "Chủ quán..."

Diệp Cửu Cửu cười xin lỗi: "Không được đâu."

"Ai đến trước được trước, lần sau đến sớm nhé-" Chu Chu kéo dài giọng, nói một câu thật đáng ghét: "Chủ quán, tôi muốn cua hoàng đế và một con cá mú.'

Diệp Cửu Cửu xác nhận lại với Trư Trư rằng cô ấy có thể ăn hết rồi mới sắp xếp thực đơn, ghi chép lại rồi quay sang nhìn Cao Viễn đang ủ rũ: "Anh muốn ăn gì?"

Cao Viễn tủi thân nhìn Diệp Cửu Cửu: "Hu hu hu, tôi muốn ăn cua hoàng đế."

"Khụ khụ, hết rồi." Diệp Cửu Cửu bảo hắn đổi món khác.

"Thôi vậy, vậy thì sò điệp nướng, tôm rang tỏi, cá mú hấp." Hôm nay chỉ có một mình Cao Viễn, hắn cũng gọi ít hơn: "Chủ quán, mai còn cua hoàng đế không? Nếu có thì tôi đến sớm."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 132



Diệp Cửu Cửu: "Không biết nữa."

"Chủ quán lúc nào cũng làm ra vẻ bí ẩn thế." Cao Viễn đột nhiên có chút muốn chuyển nhà, chuyển đến cái sân cũ ở ngõ Lê Hoa này.

"Thực sự không phải bí ẩn, phải đến ngày mai mới biết được." Diệp Cửu Cửu cười giải thích một câu, rồi lại vào bếp bận rộn.

Bản thân cua hoàng đế đã rất tươi, cộng thêm tủ lạnh thần kỳ, biển cả gia trì, hương vị tự nhiên rất ngon, Diệp Cửu Cửu không chuẩn bị bất kỳ cách chế biến phức tạp nào, chỉ hấp.

Vì cua hoàng đế quá to, nồi hấp không nhét vừa nên Diệp Cửu Cửu đành phải dùng nồi sắt, nôi sắt vừa mới nhét vừa.

TBC

"Cũng chỉ khoảng bảy tám cân, nếu có con nào nặng vài chục cân thì cái nồi này cũng không nhét vừa." Diệp Cửu Cửu hấp xong thì bắt đầu pha nước chấm, cua hoàng đế xa xỉ như vậy, nhất định phải chuẩn bị thêm vài loại nước chấm, mỗi loại năm loại: cay, chua ngọt, tỏi, mù tạt, nước tương.

Sau khi cua hoàng đế hấp xong, cô ấy lấy đĩa lớn nhất, lót dưới một lớp lá xà lách đã rửa sạch, sau đó bày cua hoàng đế lên trên, xung quanh bày một vòng nước chấm, thêm cả đá khô bốc khói mờ ảo, một đĩa cua hoàng đế đắt tiền đã hoàn thành.

Tiểu nhân ngư nhìn con cua hoàng đế đỏ au sau khi hấp chín, thèm thuồng nuốt nước bọt: "Cái này ngon."

"Thực sự rất ngon nhưng là khách hàng mua, lát nữa chúng ta ăn những con cá khác." Diệp Cửu Cửu an ủi tiểu nhân ngư, sau đó mang đồ ăn lên.

Chu Chu nhìn con cua hoàng đế còn lớn hơn dự kiến, vội vàng lấy điện thoại ra chụp: “To quá.'

Cô ấy chụp xong thì lau tay, sau đó dùng sức bẻ một chiếc càng cua to, cắt bỏ lớp vỏ bên ngoài, để lộ phần thịt cua béo ngậy bên trong, trắng nõn, to khỏe, thoang thoảng mùi tươi.

Cô ấy cẩn thận rút thịt càng cua, trực tiếp nhét cả một chiếc vào miệng, tươi ngọt mềm mại, khoảnh khắc cắn vào, cô ta cảm thấy từng lỗ chân lông của mình đều được nước biển tràn ngập, mặn mặn, tươi tươi, ngon không chê vào đâu được. Cao Viễn nhìn chiếc càng cua to khỏe béo ngậy kia, ghen tị đến mức nước mắt chảy dài: "Biết thế lúc nãy tôi ít đi vệ sinh năm phút, con cua hoàng đế đó đã là của tôi."

Hu hu hu, đáng tiếc là không có.

Cao Viễn hối hận đến mức ruột gan đứt từng khúc.

Nếu có thể cho hắn ta một cơ hội nữa,

Nếu trên đời không có thuốc hối hận,

Con cua hoàng đế đó nhất định là của hắn ta.

Vài bàn khách khác cũng chứng kiến cảnh Chu Chu ăn chiếc càng cua đầu tiên, nhìn vẻ say sưa của cô ấy không khỏi nuốt nước bọt, họ đến khá sớm, nhưng thấy một con cua hoàng đế phải hai vạn, cuối cùng vẫn không nỡ bỏ tiền.

Thực ra cũng không phải không có tiền, chỉ là nhất thời không nghĩ thông suốt.

Bây giờ nghĩ lại còn không bằng gọi luôn, mọi người cùng nếm thử, chia đều ra cũng không quá đắt.

Tiểu nhân ngư thèm thuồng đi đến bên cạnh, mắt nhìn con cua hoàng đế trên bàn, cô bé đột nhiên hơi nhớ nhà, ở nhà muốn ăn thì cứ ra bắt, nhưng ở đây cái gì cũng phải trả tiên, cô bé đầu không ăn được.

Chu Chu cúi đầu nhìn tiểu nhân ngư đang nuốt nước bọt ừng ực, cười hỏi: "Cũng muốn ăn sao?"

Tiểu nhân ngư gật đầu.

Chu Chu cắt hai chiếc càng cua to đưa cho tiểu nhân ngư: "Cho em hai cái."

"Cảm ơn." Tiểu nhân ngư không khách sáo nhận lấy càng cua, mỗi tay cầm một chiếc nhét vào miệng, nếm thử hương vị rồi cô bé cười thỏa mãn, ở đây cũng có thể ăn cua hoàng đế, cô bé cũng không nhớ nhà đến vậy nữa.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 133



Cao Viễn thấy vậy, liều lĩnh nói: "Người đẹp, cô cũng cho tôi nếm thử một chút đi? Lúc nào tôi trả tiền cho cô một bữa."

Chu Chu đương nhiên không đồng ý: "Tôi có quen anh sao?”

Cao Viễn tức đến nghiến răng nghiến lợi, ngày mai tôi nhất định sẽ đến sớm, có hàng ngon gì tôi cũng sẽ lấy trước, đến lúc đó cô phải đến cầu xin tôi!

Hắn nghiến răng nghiến lợi tưởng tượng đến cảnh người phụ nữ béo ú cầu xin mình, rồi cười một cách đê tiện.

Chu Chu quay đầu nhìn gã béo, vẻ mặt chán ghét như thể gã này bị bệnh, sau đó ngồi hẳn sang phía bên kia bàn ăn, cô ấy sợ gã thần kinh kia nhảy dựng lên đánh mình.

Diệp Cửu Cửu nhìn xa xa, cười mím môi, sao lại cười vui vẻ thế nhỉ?

Cô lại nhìn những bàn khách khác, giúp mọi người thêm trà, thêm nước chấm, lại giúp gia đình Lưu nãi nãi thêm đồ ăn, sau đó lại có thêm hai bàn khách: "Hôm nay không phải cuối tuần, sao lại có nhiêu khách thế?"

"Phố dân tộc bên kia có hoạt động, rất náo nhiệt, chắc là có nhiều người ra ngoài chơi." Lưu nãi nãi nói: "Chiều nay cả nhà bà đều đến đó chơi, các cháu có đi không?”

Diệp Cửu Cửu nói: "Lưu nãi nãi mọi người đi đi, cháu còn phải mở cửa hàng."

Lưu nãi nãi gật đầu: "Được, nếu có gì hay bà sẽ về kể cho các cháu nghe."

Diệp Cửu Cửu gật đầu đáp ứng.

Đợi tiễn hết khách rời đi đã là hai giờ rưỡi chiều, bận hơn một tiếng so với bình thường, cô lau mồ hôi về sân sau xem tiểu nhân ngư vừa chạy vào, lúc vào phòng thì thấy tiểu nhân ngư nằm ngủ trên ghế sofa.

TBC

"Sao lại ngủ ở đây?" Diệp Cửu Cửu đưa tay đỡ tiểu nhân ngư, phát hiện tôm tỏi trong tay cô bé toàn dính vào đệm ghế sofa, dâu mỡ trên đó thấm đẫm: "!II"

"Diệp Tiểu Ngư con cá hư này, phải đánh đòn" Diệp Cửu Cửu miệng thì không vui nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng nắm lấy tay tiểu nhân ngư, cẩn thận lấy con tôm ra.

Tiểu nhân ngư ngủ mơ màng vô thức nắm chặt tay: "Đừng cướp."

"Không cướp thì sao em không ăn hết?" Diệp Cửu Cửu dùng sức kéo con tôm đã lột vỏ ra.

Tiểu nhân ngư giật mình tỉnh giấc, mơ màng nói: "Đừng cướp."

"Lên giường ngủ." Diệp Cửu Cửu lau tay lau miệng cho cô bé, sau đó đặt cô bé lên giường, sau khi đặt xuống, cô bé lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Lúc này, Diệp Cửu Cửu mới phát hiện quần áo của tiểu nhân ngư cũng dính đầy dầu mỡ: "Xong rồi, quân áo đều bị em làm bẩn hất."

Cô nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay tiểu nhân ngư: "Ngủ đi, ngủ dậy chị sẽ đưa em đi mua quần áo."

Buổi trưa tiếp đón bảy bàn khách, trong đó có vài bàn gọi thêm đồ ăn giữa chừng, hải sản buổi sáng chỉ còn lại một ít rong biển, một con cá mú, cùng vài con hải sâm và bào ngư.

Chỉ dựa vào cá mú, hải sâm và bào ngư thì không thể tiếp khách được, Diệp Cửu Cửu quyết định nghỉ bán buổi tối.

Không cần bán hàng, cô không cần vội vàng dọn dẹp, trước tiên tự nấu cho mình một bát bún gạo hải sản cao cấp, dùng nước dùng bào ngư hải sản làm nước dùng, sau đó xếp những lát bào ngư và hải sâm thái mỏng lên trên bún, chất đầy một bát.

Bên ngoài thổi gió mát.

Diệp Cửu Cửu bê một cái ghế đẩu ngồi trên bệ bếp bên cửa sổ bếp, đối diện với cây lê um tùm, ăn bún.

Bún trắng còn rất dai, Diệp Cửu Cửu gắp lên thổi nhẹ rồi đưa vào miệng, sợi bún thấm đẫm nước dùng hải sản rất tươi nhưng lại không có mùi nồng che lấp đi vị thanh mát mềm mại vốn có của nó, rất vừa miệng, hương vị rất ngon.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 134



Diệp Cửu Cửu cúi đầu tiếp tục ăn bún, sau khi ăn xong thì dựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm cây lê đung đưa theo gió, yên lặng ngồi gân nửa tiếng mới đứng dậy chậm rãi làm việc, sau khi dọn dẹp sạch sẽ thì tiểu nhân ngư cũng tỉnh.

Cô bé chạy lon ton đến ôm chầm lấy Diệp Cửu Cửu, giọng nói ngây thơ đáng yêu: "Em bắt được chị rồi."

"Bắt chị làm gì." Diệp Cửu Cửu cầm quạt quạt gió: "Sao em lại ngủ gục trên ghế sofa thế? Còn làm tôm dính lên trên nữa."

TBC

Tiểu nhân ngư cọ cọ vào cánh tay Diệp Cửu Cửu, có chút xấu hổ nói: "Em chỉ đứng ở đó thôi, rồi ngủ thiếp đi mất, chắc là do con sâu ngủ bắt nạt em."

"Em còn biết tìm lý do cho mình." Diệp Cửu Cửu đứng dậy đi lấy bún gạo hải sản cho tiểu nhân ngư nhưng chưa kịp đi thì bị tiểu nhân ngư kéo áo: "Sao vậy?”

"Lúc em ngủ có vẻ như nghe thấy chị nói chuyện." Tiểu nhân ngư đầy mong đợi nhìn Diệp Cửu Cửu: "Chị có nói là sẽ đưa em đi mua đồ đúng không?"

Diệp Cửu Cửu kinh ngạc nhướng mày, cô bé ngủ rồi mà vẫn nghe thấy: "Không có, em nghe nhầm rồi."

Tiểu nhân ngư trợn tròn mắt, Cửu Cửu thế mà không thừa nhận: "Em, em nghe thấy rồi."

Diệp Cửu Cửu cố tình không thừa nhận: "Em nghe nhầm rồi."

"Không có." Tiểu nhân ngư võ võ tai mình, tai nói cho cô bé biết không nghe nhâm, cô bé tức giận nói: "Chị nói không giữ lời."

"Nói không giữ lời thì mũi sẽ dài ra."

Diệp Cửu Cửu nhướng mày: "Ai nói với em nói không giữ lời thì mũi sẽ dài ra?

Tiểu nhân ngư chớp chớp mắt: "Người mập mập kia nói."

'Người mập mập nào?”

'Người ăn cua lớn đó.'

"Cô ấy à." Diệp Cửu Cửu cẩn thận nhớ lại, hình như Chu Chu có nói câu tương tự, không ngờ qua lâu như vậy mà tiểu nhân ngư vẫn nhớ rõ: "Cô ấy lừa em đấy."

"Không lừa em." Tiểu nhân ngư nghiêm túc nhìn vào chiếc mũi thẳng tắp của Diệp Cửu Cửu, hai tay ra hiệu: "Chị không đưa em đi thì mũi chị sẽ dài ra thế này."

"Vậy thì thử xem." Diệp Cửu Cửu quay người đi lấy bún gạo hải sản cho cô bé ăn: "Trưa không ăn cơm chắc đói lắm rồi, ăn nhanh đi."

Tiểu nhân ngư bưng bát bún, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Chị nói không giữ lời, chắc chắn sẽ dài ra, dài ra che mất mắt, không nhìn thấy đường..."

Diệp Cửu Cửu bất lực nhìn đứa trẻ nói liên hồi: "Ăn cơm thì đừng nói chuyện."

"Hừ hừ.' Tiểu nhân ngư lại nói thêm vài câu, sau đó bắt đầu an an tĩnh tĩnh ăn cơm, có lẽ cũng đói rồi.

Đợi cô bé ăn xong, Diệp Cửu Cửu bảo cô bé đi ngâm đuôi, ngâm xong thì cũng gần năm giờ rưỡi, chậm rãi ăn xong bữa tối thì đã hơn sáu giờ: "Đi giày vào, chúng ta đi mua quân áo."

Tiểu nhân ngư đang nằm trên ghế lập tức đứng phắt dậy, mắt sáng lấp lánh nhìn cô: “Đi ra ngoài?"

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng: "Muốn đi không? Không muốn thì chị đi một mình.”

"Muốn." Tiểu nhân ngư lập tức chạy đến nắm tay Diệp Cửu Cửu, phấn khích đẩy cô ra ngoài: "Đi thôi."

"Đợi chị lấy túi xách." Diệp Cửu Cửu sợ tiểu nhân ngư ra ngoài dẫm vào nước, vì vậy cô lấy một chiếc túi vải, tiện cho việc đựng cá.

Đóng cửa, Diệp Cửu Cửu nắm tay cô bé đi dọc theo con hẻm ra ngoài, trên đường thỉnh thoảng gặp vài người ra ngoài tản bộ vào buổi chiều tối, càng đi ra ngoài càng đông người, đến khi đi đến khu phố thương mại, quảng trường đông đến mức không đi nổi.

Diệp Cửu Cửu cúi xuống bế tiểu nhân ngư lên, tránh bị người khác đụng ngã.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 135



Tiểu nhân ngư cẩn thận nằm trên vai cô, tò mò nhìn xung quanh: "Nhiều người quá, hôi quá.'

"Vậy chúng ta vào trong trước." Diệp Cửu Cửu bế cô bé tránh xa khu biểu diễn ở cửa chính, đi dọc theo cửa ít người hơn vào trung tâm thương mại vào trong thì buông cô bé ra, nắm tay cô bé đi dọc theo cầu thang lên khu quần áo trẻ em ở tầng ba.

Trung tâm thương mại rộng rãi sáng sủa, đủ loại mặt hàng, tiểu nhân ngư lân đầu đến nơi như thế này, nhìn đến mức không đi nổi: "Cái này là gì? Cái này lại là gì?"

"Đó là bán đồ rửa mặt, đó là bán hoa."

'Vậy cái này thì sao?"

"Là bán đồ buộc tóc."

"Thế thế này thì sao."

"Ừm.

'Mua không?”

TBC

-Mua đi."

'Vậy cái kia lại bán cái gì?"

'Mua không?...

Cô bé hỏi một mua một, đợi cô bé hỏi hơn chục câu, Diệp Cửu Cửu cũng mua hơn chục loại, cô lặng lẽ mua hai cốc trà sữa ở cửa hàng trà sữa bên cạnh, chặn miệng cô bé: "Uống đi."

Lần đầu tiên uống trà sữa, tiểu nhân ngư lập tức yêu thích, đặc biệt là những viên trân châu mềm mềm, còn khá ngon: "Cái này là gì? Ngon ngon-"

"... Sao em lại có nhiều câu hỏi thế? Ngậm miệng uống được không?" Diệp Cửu Cửu mạnh mẽ bế cô bé đứng trên thang cuốn, định đưa cô bé lên tâng ba mua quần áo, mua xong thì rút lui.

Tiểu nhân ngư hỏi lại: "Không được hỏi sao?"

"... Được." Diệp Cửu Cửu đau đầu, sớm biết mấy ngày nay không dạy cô bé nói chuyện lung tung. Được câu trả lời khẳng định, tiểu nhân ngư lại hỏi, chẳng hạn như tại sao cái tròn tròn này lại gọi là trân châu? Tại sao câu thang này lại tự động di chuyển? Tại sao bạn nhỏ kia lại ngồi xe đẩy trẻ em? Tại sao cô bé không có?

"..." Diệp Cửu Cửu muốn chết, lát nữa về nhà sẽ thả bình trôi.

Hai người đi đến khu quân áo trẻ em ở tâng ba, tùy tiện chọn một cửa hàng đi vào vào trong cô bắt đầu chọn quần áo cho tiểu nhân ngư, chủ yếu là quần áo cotton rộng rãi thoải mái: "Cái này thế nào?”

Tiểu nhân ngư thích làm đẹp: "Muốn váy."

"Chờ lát nữa chị chọn cho." Diệp Cửu Cửu trước tiên chọn cho tiểu nhân ngư vài bộ áo phông quân đùi thoải mái, sau đó chọn thêm vài bộ áo tay bồng dài tay, hiệu quả chống muỗi khá tốt.

Tiểu nhân ngư ừ một tiếng, sau đó ôm cốc trà sữa uống một ngụm lớn, chu môi nhai liên tục, hai tay thỉnh thoảng còn bóp cốc, thấy khá thú vị.

Cô bé lại bóp thêm hai cái, trà sữa đột nhiên bị cô bé bóp ra ngoài, trực tiếp nhỏ xuống chân, cô bé hoảng hốt quay người kéo tay Diệp Cửu Cửu.

Diệp Cửu Cửu vẫn chưa phát hiện ra cô bé đã làm gì xấu: "Sao vậy?"

Tiểu nhân ngư căng khuôn mặt nhỏ, chỉ vào chân: "Chân sắp biến rồi."

Diệp Cửu Cửu cúi đầu nhìn đôi chân của cô bé, chỗ bị ướt mơ hồ lộ ra vảy màu hồng, cô vội vàng bế cô bé chạy vào phòng thay đồ, ngàn vạn lần đừng để lộ ra trước mặt mọi người!

Diệp Cửu Cửu hoảng hốt bế tiểu nhân ngư chạy vào phòng thử đồ bên trong, thuận tay đóng cửa lại, nhanh đến mức ngay cả nhân viên bán hàng cũng không để ý đến sự khác thường ở đây.

Cô đặt mấy bộ quần áo vừa chọn vào ghế đẩu bên trong, sau đó ngồi xổm xuống lấy khăn giấy lau nước trà sữa cho cô bé, lau sạch rồi nhưng vảy cá trên chân cô bé vẫn không biến mất.

Diệp Cửu Cửu nghi ngờ sờ sờ: "Có đau không?”

Tiểu nhân ngư lắc đầu.

Diệp Cửu Cửu không hiểu: "Vậy sao không biến về?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 136



Tiểu nhân ngư lắc đầu: "Không biết."

"Vạn nhất sau này đều như vậy thì phải làm sao?" Diệp Cửu Cửu hỏi tiểu nhân ngư: "Bị người khác nhìn thấy sẽ bắt em đi nhốt lại, có sợ không?”

"Sợ." Tiểu nhân ngư vội vàng ôm cốc trà sữa uống ừng ực vài ngụm để trấn tính.

"Vậy đợi thêm chút nữa." Diệp Cửu Cửu nhìn thấy cốc trà sữa trong tay cô bé, đột nhiên nghĩ đến một khả năng: "Có phải là do uống trà sữa không?"

Cô vội vàng lấy khăn giấy ướt trong túi ra lau cho cô bé, lau ướt rồi lại dùng khăn giấy lau, lần này lau sạch thì vảy cá từ từ biến mất, rất nhanh đã không thấy nữa: "Thật là."

Tiểu nhân ngư kinh ngạc há to miệng: "Ô? Không thấy nữa rồi?"

"Sao lại thế?"

"Có thể là do bên trong có trà." Diệp Cửu Cửu cũng không rõ tình hình là thế nào, tóm lại trong lòng đã âm thâm đưa cửa hàng trà sữa này vào danh sách đen: "Sau này không được uống trà sữa này nữa."

Tiểu nhân ngư sợ hãi lại uống ừng ực một ngụm: "Không uống nữa?"

"Đúng vậy, không mua bên ngoài nữa, về chị làm cho em." Diệp Cửu Cửu nghi ngờ có thể là nguyên liệu của cửa hàng trà sữa không đúng, vẫn tự làm cho yên tâm hơn.

Tiểu nhân ngư nghe vậy, lập tức thả lỏng rất nhiều: "Phải làm thật nhiều."

"Chị làm cho em một cốc thật to." Diệp Cửu Cửu thấy chân cô bé đã hoàn toàn không còn dấu vết gì, mới để cô bé đặt cốc trà sữa sang một bên bắt đầu thử quần áo.

Quần áo vừa vặn, chất liệu cotton mặc vào người cũng rất thoải mái, tiểu nhân ngư cũng khá thích: "Còn muốn váy nữa."

TBC

"Được, lát nữa chị chọn cho em." Diệp Cửu Cửu cầm quần áo: "Lần này em cẩn thận một chút, đừng để trà sữa đổ vào chân nữa, không thì không mua nữa.

Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn gật đầu: "Em không bóp nữa."

"Đi thôi." Diệp Cửu Cửu nắm tay tiểu nhân ngư đi ra ngoài, lại chọn áo dài quân dài, quân bò, đồ ngủ, quân lót, mua xong thì đến cửa hàng quần áo trẻ em bên cạnh chọn ba bộ váy thời trang sành điệu, sau đó lại chọn mũ, tất, giày chống thấm nước dễ thương, bình thường trời mưa cũng có thể ra ngoài đi dạo.

Tổng cộng chọn mười bộ, trả tiền xong thì xách đồ đạc đi ra ngoài, tiểu nhân ngư chỉ vào khu vui chơi trẻ em náo nhiệt phía trước: "Bên kia có nhiều trẻ con, chúng đang gọi.

Diệp Cửu Cửu mở mắt nói hạt thoại: "Có thể là không nghe lời nên bị mẹ mắng."

Tiểu nhân ngư tỏ ra thương cảm: "Chúng thật đáng thương."

"Không cần thương cảm cho chúng." Diệp Cửu Cửu nắm tay tiểu nhân ngư đi xuống lầu: "Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhà thôi."

Cô vốn tưởng rằng tránh khu vui chơi của trẻ con là được, kết quả xuống lầu vừa ra khỏi cửa phụ, vừa vặn đi vào phố ăn vặt náo nhiệt, cả con phố treo đầy đèn lồng nhỏ, đèn đuốc sáng trưng, mùi khói lửa rất nồng.

"Oa.' Tiểu nhân ngư lập tức mở ra cánh cửa thế giới mới: "Toàn là đồ ăn ngon sao?"

Xong rồi.

Diệp Cửu Cửu che mặt, phòng thủ ngàn lần vẫn không phòng thủ được!

"Mua cái này." Tiểu nhân ngư chỉ vào bánh gạo và thạch mát bên cạnh: "Còn cái này, cái này nữa...

"Chỉ mua một cái bánh gạo." Diệp Cửu Cửu thấy cô bé không nhúc nhích được, chỉ có thể lấy điện thoại mua bánh gạo cho cô bé.

Tiểu nhân ngư miệng thì nói được nhưng đôi mắt xanh biếc đã nhìn chằm chằm vào miếng gà rán bên cạnh, mùi thơm của ngũ vị hương, bột thì là phả vào mũi, khiến cô bé không ngừng nuốt nước bọt: "Thơm quá."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 137



"Cửu Cửu, muốn cái này."

'Ăn hết được không?" Diệp Cửu Cửu nhìn phần bánh gạo nhỏ trong tay cô bé: "Ăn hết rồi mua tiếp, không được lãng phí."

"Ăn hết được." Tiểu nhân ngư há miệng lớn ăn bánh gạo trộn đường đỏ: "Phải mua."

"Được." Diệp Cửu Cửu lại mua một phần gà rán, ít cay ít gia vị, chỉ để nàng tiên cá nếm thử là đủ.

Tiểu nhân ngư ăn hết bánh gạo bắt đầu ăn gà rán, gà rán được chiên rất giòn, cắn một miếng nghe tiếng rắc rắc: "Ngon quá!"

Diệp Cửu Cửu cũng nếm thử, hương vị cũng được: "Đi thôi."

Tiểu nhân ngư bị hấp dẫn đến mức không thể đi được, cô bé lại nhìn chằm chăm vào chân giò nướng bên cạnh: "Cái đó thơm quá-"

Cô bé quay đầu lại chỉ vào đậu hũ não: "Cái màu trắng trắng kia là gì? Có ngon không?”

"Chị cũng không biết." Diệp Cửu Cửu cúi người bế cô bé không nhúc nhích được lên, cô sợ nếu tiếp tục như vậy, bụng cô bé sẽ bị căng vỡ: "Trời sắp tối rồi, chúng ta về nhanh thôi, muộn quá cẩn thận bị bắt đi."

TBC

"Nhiều người lắm, họ sẽ cứu chúng ta." Tiểu nhân ngư không muốn về: "Ở đây vui thế này, chúng ta ăn thêm một lúc nữa đi."

Diệp Cửu Cửu đau đầu, cô biết cô bé này nói không giữ lời: "Tiền của chị sắp hết rồi."

Tiểu nhân ngư buồn bã cúi vai: 'Hết tiên rôi sao?"

Diệp Cửu Cửu trả lời không chút áy náy: "Đúng vậy, mua cho em rất nhiều quần áo, lại mua đồ ăn, tiền đã tiêu hết rồi."

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nghĩ ra một ý cho cô: "Vay tiên."

Diệp Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn cô bé: "Sao em biết vay tiền?"

Tiểu nhân ngư chỉ vào chiếc tivi bên cạnh: "Nghe người trong đó nói."

Diệp Cửu Cửu lại hỏi: "Vay của ai? Ai trả?" "Vay của người khác." Tiểu nhân ngư dừng lại một chút, lại nhỏ giọng bổ sung một câu: "Em trả."

Diệp Cửu Cửu thật sự vừa buồn cười vừa bất lực, để mua đồ ăn mà có thể nghĩ ra cách vay tiên: "Em trả nổi không?"

Tiểu nhân ngư trả lời lý lẽ hùng hồn: "Trả không nổi."

"Trả không nổi thì không có cách nào, không mua nữa." Diệp Cửu Cửu ôm tiểu nhân ngư đi theo dòng người ra ngoài, đoạn này toàn là các món ăn vặt như xiên nướng, xiên cay, không thích hợp cho trẻ em ăn.

Tiểu nhân ngư buồn bã nằm trên vai cô, nhỏ giọng nói: "Anh trai có thể trả."

Xung quanh rất ồn ào, Diệp Cửu Cửu cũng không nghe rõ tiểu nhân ngư nói gì nhưng vẫn không đành lòng để trẻ con buồn bã, đợi đến chỗ ít người hơn, cô mua mấy cái bánh trứng cuộn và khoai tây chua ngọt thích hợp cho trẻ em.

Tiểu nhân ngư thấy Diệp Cửu Cửu lại mua cho cô bé hai loại đồ ăn vặt, vui mừng thấy rõ, cô bé áp mặt vào má Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu-"

Diệp Cửu Cửu ngửi thấy mùi sữa trên người cô bé, tâm trạng cũng khá tốt: “Gọi chị.'

Tiểu nhân ngư ngọt ngào gọi một tiếng: "Chị-"

"Diệp Tiểu Ngư, em đúng là biết tiến biết lùi." Diệp Cửu Cửu ôm cô bé đi về phía trước, đợi ra khỏi phạm vi phố ăn vặt thì cúi người đặt cô bé xuống: "Tay chị mỏi quá, em tự đi xuống đi."

Tiểu nhân ngư tự đứng vững, bưng bánh trứng cuộn kem thịt xông khói mới mua ăn chậm rãi, cô bé thỉnh thoảng l.i.ế.m kem ở khóe miệng: "Vị này giống kem.”

Diệp Cửu Cửu giơ một tay nắm tay cô bé dọc theo đường đi về hẻm Lê Hoa: "Đúng vậy, giống nhau."

'Em thích cái này.

"Nhìn ra rồi."

Khoai tây này cũng ngon."

"Lần sau chị làm cho em."

"Biết làm sao?”

"Biết." "Phải có trà sữa." "Được. 'Còn cái này, cái này nữa...
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 138



Em đừng tham lam.

"Không có mà, đều là em muốn ăn-"

"Vậy mà không gọi là tham lam, em đã gọi hết những món ăn vừa nấy rồi."

-He he he-”

-Ha ha hall"...

Hai người vừa nói vừa đi về nhà hàng, vừa đến cửa nhà hàng thì thấy người phụ nữ trẻ đã gặp tối qua đang đứng ở cửa ngóng trông: "Cô có việc gì không?”

Chu San đi về phía Diệp Cửu Cửu, giọng có chút kích động: "Chủ quán."

Diệp Cửu Cửu nhìn xung quanh, không thấy người khác: "Cô có việc gì không?”

Chu San đưa hộp quà nước tặng phẩm đặt trên mặt đất cho Diệp Cửu Cửu: "Chủ quán, cảm ơn cô tối qua."

TBC

Diệp Cửu Cửu không nhận: "Chỉ để cô vào ngồi một lát thôi, không có gì to tát.

"Không phải." Chu San v**t v* cái bụng hơi nhô lên: "Tối qua bụng tôi khó chịu, hình như có dấu hiệu sảy thai, sau khi uống canh cá mú nhỏ cô cho thì đỡ nhiều, đi bệnh viện kiểm tra cũng không sao nữa."

"Thế thì chứng tỏ con của cô muốn ở lại, không liên quan đến canh của tôi." Diệp Cửu Cửu nhét hộp quà nước tặng phẩm trở lại: "Chỉ là tình cờ uống một bát canh ấm bụng, cô đừng nghĩ nhiều, câm hộp quà về đi."

Chu San đã hỏi thăm khắp nơi, nghe một bà mẹ mang thai nói rằng hải sản ở đây rất bổ dưỡng, có thể giúp tăng sữa, cô ấy cảm thấy tối qua không phải là ngẫu nhiên: "Không phải vậy, tôi cảm thấy rất rõ ràng."

"Thực sự không phải, cô thực sự nghĩ nhiều rồi." Diệp Cửu Cửu không thừa nhận: "Đã muộn rồi, cô nhanh về đi, đừng để người nhà lo lắng." Cô vừa nói vừa mở cửa, đẩy cửa đi vào.

Chu San thấy chủ quán không muốn nói nhiều, đành phải lặng lẽ rời đi nhưng trong lòng cô vẫn tin chắc rằng hải sản ở đây đã cứu đứa con của mình, cô nhẹ nhàng xoa bụng: "Con yêu, hôm nào mẹ sẽ đưa con đến đây ăn đồ ngon."

Diệp Cửu Cửu đóng cửa, trở về sân sau, bắt đầu rửa mặt, sau khi rửa xong, nằm trên giường, cô đột nhiên nhớ ra mình vẫn chưa thả bình trôi, cô câm điện thoại chụp một bức ảnh tiểu nhân ngư mặc áo phông trắng, sau khi in ra, cô viết địa chỉ và số điện thoại ở mặt sau, nói với cha mẹ cá rằng tiểu nhân ngư vẫn bình an vô sự.

Tiểu nhân ngư nằm ở mép giường, tò mò nhìn bức ảnh: "Trên đó là em."

"Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu giải thích tác dụng của bức ảnh: "Người nhà không tìm được em sao? Chị chụp hình em rồi bỏ vào bình, nếu nước mang về, người nhà có thể tìm đến."

Tiểu nhân ngư gãi má: "Chỉ có nước mới có thể chảy về."

"Thử xem, biết đâu được, như vậy người nhà em cũng không phải lo lắng nhiều như vậy." Chữ viết của Diệp Cửu Cửu khác với chữ viết của thế giới tiểu nhân ngư, cô cũng không chắc đối phương có nhận ra được không, dù sao thì có ảnh ở đây, hẳn là có thể thấy cô bé vẫn an toàn.

Cô bọc kín bức ảnh, cuộn lại, cho vào chai thủy tinh, sau khi bỏ vào, bức ảnh tự động mở ra, cách lớp chai thủy tinh vẫn có thể nhìn rõ mặt tiểu nhân ngư, sau khi nhét vào, cô để vào tủ lạnh, rôi đóng sâm lại, sáng mai dậy xem kết quả là được.

Ánh trăng như nước chiếu vào sân nhỏ,

Gió đêm khẽ thổi,

Lá cây xào xạc,

Nước biển ùng ục——

Ngày thứ bảy.

Diệp Cửu Cửu dẫn tiểu nhân ngư mặc váy yếm bò đi đến trước tủ lạnh, nghiêm trang mở tủ lạnh ra.

Tiểu nhân ngư kiễng chân nhìn vào tủ lạnh: "Bình bình về chưa?”

"Chưa." Diệp Cửu Cửu rút bình thủy tinh quấn trong rong biển ra: "Không đưa vào được."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 139



Tiểu nhân ngư ừ một tiếng: "Em đã nói rồi mà, chị không tin em."

"Em nói đúng." Diệp Cửu Cửu thở dài: "Phải làm sao đây, không có cách nào gửi tin cho người nhà em."

"Thế thì không gửi." Tiểu nhân ngư không lo lắng chút nào, dù sao ở đây có đồ ăn thức uống, còn không phải trả tiền.

Diệp Cửu Cửu nheo mắt nhìn cô bé mặt mày thản nhiên: "Sao chị thấy em còn rất mong được ở lại vậy? Không sợ chị đối xử tệ với em sao?"

"Không sợ." Tiểu nhân ngư dang hai tay ôm lấy Diệp Cửu Cửu, thân mật áp má: "Chị đối xử tốt với em."

"Chỉ dựa vào việc chị đối xử tốt với em." Khóe miệng Diệp Cửu Cửu cong lên, tâm trạng cũng khá tốt, cô đứng dậy đặt bình trôi sang một bên tủ lạnh, đợi tối thử lại.

TBC

Ánh nắng buổi sáng chiếu qua cửa sổ vào nhà, chai thủy tinh phản chiếu ánh sáng ngũ sắc, tiểu nhân ngư kiễng chân vịn vào bệ, tò mò nhìn ánh sáng chói lóa trên chai.

Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé, quay người bắt đầu kiểm kê hải sản trong tủ lạnh.

Hôm nay vẫn có rong biển, chắc mọi người đều ngán rong biển sợi rồi, hôm nay thử cách làm khác, Diệp Cửu Cửu tiện tay ném rong biển vào chậu bên cạnh, rong biển trải ra để lộ bên trong có kẹp một ít rong san hô màu đỏ máu.

Diệp Cửu Cửu cầm lên xem: "Đây là san hô m.á.u sao?”

Giá trị dinh dưỡng của loại này rất cao, trên thị trường rất ít khi mua được, không ngờ lại bị rong biển cuốn vào.

Tiểu nhân ngư quay đầu nhìn san hô máu, mắt sáng lên: "Ngon."

"Cũng khá nhiều, lát nữa làm cho em ăn." Diệp Cửu Cửu liên ngâm san hô m.á.u vào nước, ngâm nhiều lần mới có thể ăn được.

"Được." Tiểu nhân ngư biết đồ ăn do Cửu Cửu làm đều rất ngon nên không có ý kiến gì.

Diệp Cửu Cửu tiếp tục kiểm kê hải sản, bên trong có cầu gai, ốc biển, hàu đã xuất hiện trước đó, kích thước lớn hơn gấp ba bốn lần so với loại thường thấy trên thị trường, nhìn phần thân lộ ra thấy rất béo. Ngoài ra còn có mười con cua thường, kích thước không quá lớn, khoảng hai ba cân một con, Diệp Cửu Cửu khinh thường nhìn cua thường, nếu đổi hết thành cua hoàng đế thì tốt biết mấy.

Còn lại đều là cá.

Có một con cá mú lớn, dài khoảng sáu bảy mươi cm, may mà tủ lạnh này là tủ lạnh lớn hai cửa, rộng một mét, nếu không thì thật sự nhét không vừa.

Còn có hơn mười con cá ba răng, cá ba răng trông hơi giống cá chim nhưng trên thân không có màu vàng, trên thị trường có rất nhiều cá ba răng nhuộm màu để giả làm cá chim.

Ngoài ra còn có tám con cá mú đá xấu xí, kích thước không lớn, chỉ hơn một cân, bị bọc trong rong biển, khó khăn chui ra ngoài.

Tiểu nhân ngư đến giúp: "Em lấy."

Diệp Cửu Cửu chặn tay cô bé: "Em không được lấy, gai trên vây lưng của nó có độc.

Tiểu nhân ngư ồ một tiếng: "Không ăn được sao?"

"Ăn được nhưng phải cẩn thận cái gai này." Diệp Cửu Cửu quay người đi lấy một cái kẹp, cẩn thận kẹp cá mú đá vào một bể nước riêng, tránh để tiểu nhân ngư vô tình chạm vào.

Tiểu nhân ngư ghen tị nhìn cá mú đá bơi trong bể nước, tức giận nói: "Chị ấy cho mi ở đây, lại không cho ta ở, hừ hừ."

Nếu cá mú đá biết nói, chắc chắn sẽ chửi âm lên: Nhường cho cô, nhường cho cô, đảo thành tôi ăn côi

Diệp Cửu Cửu vẫn đang kiểm kê hải sản, dưới cùng còn có một con cá đuối nhỏ, chỉ dài khoảng ba mươi cm, vẫn còn là một con non, tuy nhiên mặc dù kích thước nhỏ nhưng không ảnh hưởng đến hương vị.
 
Back
Top Bottom