Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng

Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 120



Chu Chu gật đầu: "Tôi rất muốn cảm nhận được cảm giác gió biển thôi nhẹ như Đống Đống nói, cảm giác như mình đang ngôi trên bãi cát ven biển, ăn hải sản tươi ngon nhất, uống rượu ngon nhất."

Mọi người cũng thấy rất thoải mái, tâm trạng bồn chồn cũng bình tĩnh đi nhiều: "Thực sự rất ngon."

Tiểu nhân ngư ngồi ở góc một tay câm một con cá đồng chiên giòn, nghe mọi người khen Diệp Cửu Cửu, cô bé chạy về bếp, giọng nói ngây thơ báo tin vui: "Cửu Cửu, họ khen ngon lắm."

"Thật sao?" Diệp Cửu Cửu đang rửa bào ngư thì cười nói: "Vậy là hôm nay chúng ta lại kiếm được tiền rồi."

TBC

Tiểu nhân ngư vui vẻ ừ một tiếng: "Kiếm tiên mua đồ ngon."

"Được, mua đồ ngon cho em." Diệp Cửu Cửu xoa đầu cô bé: "Ra ngoài trông chừng, nếu họ cần gì thì gọi chị."

Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn đáp một tiếng, sau đó lại chạy ra ngoài, lắc lư đi đến bàn ăn của mấy vị khách, vịn vào ghế ngồi xuống, sau đó chăm chú nhìn mấy người, tránh để mình bỏ lỡ.

Diệp Cửu Cửu vẫn chưa biết tiểu nhân ngư đi theo dõi, cô cẩn thận rửa sạch vỏ bào ngư màu nâu lục, lát nữa cần dùng để trang trí nên phải rửa sạch.

Lần này kẹp trong rong biển mang vê khá nhiều bào ngư, đều là bào ngư đầu xanh, cô trực tiếp nhặt chín con bào ngư, rửa sạch rồi bỏ nội tạng, sau đó cắt thành những miếng thịt nhỏ bằng ngón tay.

Sau khi cắt xong thì chuẩn bị chín cái chén hoa văn màu xanh, trước tiên đập chín quả trứng, cho một chút muối vào khuấy đều, lọc bọt rồi đổ riêng vào từng chén, sau đó cho vào lò nướng hấp bảy phút.

Sau khi hấp xong, cho thịt băm nhỏ vào chảo xào, xào đến khi hơi vàng thì cho nấm hương vào xào, xào thơm rồi cho bào ngư vào, xào sơ qua rồi múc ra.

Đâu tiên cắm vỏ bào ngư màu xanh đậm đã rửa sạch vào mép, sau đó cho thịt bào ngư vào đều các chén trứng hấp, xếp đầy một lớp rôi cho vào nồi hấp ba phút.

Hấp chín, sau khi hấp chín thì lấy bảy con bào ngư hầm đặc biệt cho vào một cái khay tròn, ở giữa có một cái cơ quan nhỏ, cho một cục đá khô và một ít nước vào, lập tức khói tỏa nghi ngút.

Sau khi bày xong thì cùng với chả cá canh trong, canh ốc ngô tuý mang lên: "Các món của các cô đây."

"Nhanh vậy." Chu Chu mong đợi nhìn ba món ăn còn lại: "Tôi cứ nghĩ phải có thêm mười món nữa.'

"Thêm mười món nữa sao?" Người phụ nữ đi cùng lấy khăn giấy lau miệng một cách tao nhã: "Tôi hiện tại đã không ăn nổi nữa rồi."

Chu Chu cười tươi nói: "Thật sao? Vậy thì quá tốt, tôi đang muốn một mình ăn hết tất cả các món ăn."

Đám người cười nhìn bào ngư: "Tôi thấy tôi vẫn có thể ăn thêm một con nữa.

"Tôi cũng có thể ăn thêm vài viên chả cá."

Chu Chu hừ một tiếng: "Nói mà không giữ lời, mũi sẽ dài ra."

Tiểu nhân ngư chớp chớp mắt, tò mò nhìn mũi của người phụ nữ mặc váy dài đang nói, dài ra chưa? Có vẻ hơi dài thật.

Diệp Cửu Cửu thấy cô bé cứ đứng ngây ra đó, cúi xuống bế cô bé về bếp: "Lại đây, chị để phần cho em ăn."

Cô vừa nãy cố tình làm thêm hai phân bào ngư hầm và một bát chả cá canh trong: "Đến thử xem."

"Được." Tiểu nhân ngư vui vẻ đáp, chạy đến bên cô, kiễng chân nhìn bào ngư hâm: "Không có sương trắng à?”

Diệp Cửu Cửu nói: "Chúng ta tự ăn thì không cho."

Tiểu nhân ngư nhìn cô: "Cho đẹp hơn."

Diệp Cửu Cửu cũng biết cho thì đẹp, nhưng tự ăn thì không cần nghi thức chứ nhỉ?"Có thể không cho không?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 121



"Cho thì đẹp." Tiểu nhân ngư cố chấp khăng khăng.

"Được rồi, cho một cái trừ em chín que kẹo m*t." Diệp Cửu Cửu lấy một cục đá khô nhỏ cho vào khay tròn, sau đó đổ thêm một ít nước tỉnh khiết, khói trắng xóa bốc lên, bao phủ hai cái chén nhỏ, sương mù mịt mù đặc biệt có ý cảnh.

"Đẹp." Tiểu nhân ngư vui vẻ nhảy dựng lên, vừa nhảy vừa vỗ tay: "Đẹp đẹp."

"Được rồi." Từ nhỏ đã chú trọng nghi thức như vậy, lớn lên thì phải làm sao đây? Diệp Cửu Cửu bưng chén nhỏ: "Bây giờ có thể ăn rồi."

Tiểu nhân ngư ừm ừm hai tiếng: "Như vậy ăn ngon hơn."

"Có lý." Diệp Cửu Cửu trước tiên múc một ít nhân ở trên nếm thử, bào ngư hấp không lâu, ăn vào vẫn rất giòn nhưng khi nếm kỹ có thể nếm được mùi thơm của thịt ba chỉ và mùi thơm đặc biệt của nấm hương, trứng hấp ở dưới rất mềm, tan ngay trong miệng, đúng như dự đoán, rất tươi và thơm.

Ăn xong bào ngư, cô quay sang ăn chả cá, từng viên chả cá trắng muốt lặng lẽ nổi trên mặt nước dùng, khiến người ta thèm ăn.

Chả cá này được làm từ cá nóc, mặc dù cá nóc xấu xí nhưng thịt rất mềm và thanh mát, ngoài ra còn có vị ngọt, cho dù không phải tủ lạnh tặng thì cũng rất thanh mát ngọt ngào.

Chả cá thanh mát như vậy thì nấu với nước dùng trong là hợp nhất, ngay cả nước dùng cũng hơi ngọt, Diệp Cửu Cửu uống một ngụm nước dùng, sau đó lại múc một viên chả cá, viên chả cá tròn trịa, trơn tru và dai, nhét vào miệng cô cảm thấy viên chả cá trong miệng cứ va vào nhau.

Diệp Cửu Cửu cũng không ngờ viên chả cá lại có độ đàn hồi như vậy, cô vội cắn xuống, sau khi cắn xuống, đầy miệng ngọt ngào, còn có nước chảy ra, vừa nóng vừa tươi, khiến người ta không nuốt cũng không nhả được, chỉ có thể hơi há miệng, đợi một lúc rồi mới nuốt xuống.

Tiểu nhân ngư cũng ăn một viên, sợ đến mức lập tức che miệng lại, sợ nó nhảy ra: "Nó sẽ nhảy nhảy nhảy."

"Em cắn chậm thôi, cẩn thận bỏng lưỡi." Diệp Cửu Cửu vội vàng nói với cô bé nhưng đã không kịp rồi, tiểu nhân ngư bị bỏng đến mức mắt mờ nước, như sắp khóc, cô bé tủi thân hít mũi: "Lưỡi bị nổ rồi." "Há miệng ra chị xem." Diệp Cửu Cửu nhìn lưỡi của tiểu nhân ngư, có vẻ như bị bỏng đỏ, cô lấy một que kem nhỏ nhét vào miệng cô bé: "Ngậm trong miệng cho mát, tránh lát nữa bị phồng rộp."

Tiểu nhân ngư vui vẻ l.i.ế.m que kem, hóa ra bị nổ có thể ăn kem, thật tuyệt.

Diệp Cửu Cửu đặt chả cá sang một bên, quay người dọn dẹp đồ ăn, sau đó ra ngoài rót thêm trà cho khách.

Hai người không có việc gì làm đứng ở cửa nhà hàng, cách lớp kính nhìn mưa lớn bên ngoài: "Phải làm sao bây giờ? Vẫn còn mưa."

Tiểu nhân ngư đang ăn kem nghiêng đầu nhìn cô, rất nghiêm túc nói: "Chị không ra ngoài chơi.'

"Chị không muốn ra ngoài chơi." Diệp Cửu Cửu nhìn cô bé không vui: "Khách không đến, chúng ta sẽ không bán được đồ, sẽ không kiếm được nhiều tiền."

Tiểu nhân ngư hiểu ra: "Sau đó sẽ không mua được kẹo."

Diệp Cửu Cửu cười đáp một tiếng: "Đúng vậy."

Nghĩ rằng bán một ngày chỉ có thể mua được vài viên kẹo, tiểu nhân ngư bắt đầu lo lắng, vừa thở dài vừa than thở, than thở xong thì nằm sấp trên cửa kính nhìn ra ngoài: "Ông trời ơi, đừng mưa nữa, không có tiền mua kẹo..."

TBC

Diệp Cửu Cửu cười đưa tay x** n*n khuôn mặt mêm mại của cô bé, giống như nhào bột vậy, xoa vài cái: "Sao em dễ thương thế?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 122



Tiểu nhân ngư bị xoa đến mức chu môi: "Em đáng yêu."

Diệp Cửu Cửu nói đúng: "Em có biết đáng yêu là gì không?”

Tiểu nhân ngư suy nghĩ một chút: "Là rất đẹp."

Diệp Cửu Cửu lại hỏi cô bé: "Em đẹp hay chị đẹp?”

Tiểu nhân ngư không chút do dự trả lời: "EmIl"

Diệp Cửu Cửu khẽ ồ một tiếng, nàng tiên cá nào cũng tự luyến như vậy sao?

"Ơ?" Tiểu nhân ngư chỉ vào đường phố bên ngoài: "Không mưa nữa."

Diệp Cửu Cửu ngạc nhiên nhìn bầu trời bên ngoài dân hửng nắng, chưa đầy một phút đã tạnh rồi? Ông trời nghe lời thế sao?

Tiểu nhân ngư l.i.ế.m kem: "Có thể bán kiếm tiên rồi phải không?”

Diệp Cửu Cửu ừ một tiếng, thật thông minh.

Bàn khách duy nhất thấy trời tạnh mưa cũng không ngồi nữa, Chu Chu đứng dậy đi đến trước mặt cô, không giấu sự hài lòng: "Chủ quán, hải sản cô làm thật sự quá ngon, tôi thích lắm, chỉ có điều nếu có nhiều loại hơn thì tốt."

Diệp Cửu Cửu nói: "Thật ngại quá, mỗi ngày số loại được giao đến không nhiêu, cũng không giống nhau nên chỉ có thể làm gì thì làm."

"Tôi hiểu mà." Chu Chu cười gật đầu: "Hôm khác tôi sẽ đến."

"Đúng rồi, ở đây có chế độ thành viên không? Có thể đặt trước không?”

Diệp Cửu Cửu lắc đầu, tạm thời cô chưa làm những việc này: "Tạm thời không có, hải sản không phải ngày nào cũng có, không có thì sẽ nghỉ luôn, sợ làm khách hàng đặt trước thất vọng nên tạm thời không nhận đặt trước."

Chu Chu hỏi: "Vậy có thể cho tôi xin phương thức liên lạc không?”

"Nếu có thì chúng tôi sẽ đến."

"Có một nhóm do thực khách lập, nếu không mở cửa tôi sẽ nói trước, nhưng cũng tạm thời không nhận đặt trước, không tiết lộ thực đơn mỗi ngày, có thể sau này sẽ cân nhắc." Diệp Cửu Cửu nói xong thì lấy điện thoại ra, trước đó mẹ Lạc Lạc đã kéo cô vào nhóm đó, nhường vị trí cho cô làm quản lý nhóm nhưng cô rất bận, cơ bản không xem nhóm này.

TBC

Chu Chu thấy vậy cũng không làm khó, dù sao cô ấy cũng có nhiều thời gian, muốn ăn thì đến là được: "Vậy chúng tôi đi trước."

Vì trời mưa nên sau khi mấy người rời đi thì không có khách nào đến nữa, đến tối thì anh chàng Đống Đống lại đến, đến nơi lại trực tiếp xin lỗi: "Chủ quán, chúng tôi không nên quay lén, đáng lẽ phải xin ý kiến của cô trước."

"Xin ý kiến cũng không cho các anh quay." Vì thái độ của đối phương khá tốt nên Diệp Cửu Cửu không giận: "Dù sao cũng cảm ơn anh đã đính chính, nhưng cửa hàng của tôi khá nhỏ, số lượng hải sản không nhiều, nhân viên cũng không đủ, hơn nữa nhà hàng riêng không thích hợp để quảng bá rộng rãi."

"Tôi hiểu tôi hiểu." Đống Đống dừng lại một chút: "Chủ quán, trước khi tôi ẩn đi thì có lẽ đã có rất nhiêu người xem, có thể sẽ có người đến, nếu gây phiền phức cho cô, tôi sẽ về giải thích rõ ràng."

"Sáng nay đã có người đến rồi." Diệp Cửu Cửu khá thích những vị khách như vậy, chỉ cần không phải như bà lão họ Mã hay một số cư dân mạng vô lý là được: 'Dù sao thì đừng quay nữa là được.

Đống Đống gật đầu: "Cô không giận là được rồi, tôi sợ cô giận thì tôi không được ăn nữa.

Tối qua hắn ta ăn rất ngon, hôm nay còn muốn đến ăn thêm lần nữa.

Diệp Cửu Cửu gật đầu, biết hắn ta vì muốn ăn hải sản nên mới xin lỗi nghiêm túc như vậy, không nói nhiều, chỉ theo quy định gọi món làm món, không nói thêm gì nữa.

Sau đó lại tiếp ba bàn khách, có những ông bà lão do Lưu nãi nãi giới thiệu đến, còn có cả bà mẹ mới sinh con chưa lâu, tóm lại đều là khách quen dẫn đến.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 123



Khi khách ăn xong ra về thì chưa đến tám giờ, trời còn chưa tối, Diệp Cửu Cửu kiểm kê số hải sản còn lại, còn mười mấy viên cá viên, mấy con cá đù vàng, mấy con bào ngư, mấy con tôm nhỏ, số lượng không nhiều, cộng lại cũng không đủ cho một mình tiểu nhân ngư ăn.

Cơm đã hết, Diệp Cửu Cửu cũng lười nấu, cô suy nghĩ một chút: "Muốn ăn lẩu không?"

Tiểu nhân ngư vẻ mặt ngơ ngác: "Lẩu?"

"Đúng, lẩu nước trong ngon lắm." Diệp Cửu Cửu đứng dậy làm sạch cá đù vàng, sau đó cho vào nồi rán vàng hai mặt, thêm nước lọc đun sôi mười mấy phút, đợi đến khi nước dùng chuyển sang màu trắng sữa thì đổ vào nồi lẩu, sau đó bê ra bàn ăn.

Sau đó lần lượt bày bào ngư, tôm, cá viên và cá chép giòn đã rửa sạch lên bàn, ngoài ra còn chuẩn bị thêm xúc xích, miến, nấm hương, củ sen, súp lơ xanh, đậu phụ.

Đây đều là những loại rau còn thừa trong nhà, ngoài ra còn đặc biệt đặt một hộp nấm kim châm, một hộp lòng vịt và một hộp thịt bò trên siêu thị điện thoại, có thể ăn không hết nhưng lẩu phải có những thứ này.

TBC

Tiểu nhân ngư lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, có thể ăn trực tiếp không? Vươn tay cầm một con tôm nhét vào miệng.

"Đợi một chút, phải nấu chín rồi mới ăn." Diệp Cửu Cửu giữ tay tiểu nhân ngư lại: "Lẩu là phải cho tất cả đồ ăn vào đây, nấu chín rồi chấm với nước chấm này."

Tiểu nhân ngư hiểu hiểu không hiểu gật đầu, lại là cách ăn mới, vậy thì cô bé sẽ đợi.

"Đợi một lát." Diệp Cửu Cửu trước tiên múc hai bát canh cá đù vàng trắng sữa thơm ngon ra bàn, canh này phòng ngừa ung thư, chống lão hóa, giá trị dinh dưỡng rất cao: "Uống một chút canh trước, uống nhiều canh có thể cao lớn.'

Tiểu nhân ngư ừ một tiếng: "Muốn uống."

"Thổi nhẹ rồi uống từ từ." Diệp Cửu Cửu nói xong thì thả bào ngư, cá viên vào nồi, lúc này nghe thấy tiếng va chạm ở ngoài cửa. Cô quay đầu nhìn ra ngoài, thấy một người phụ nữ dựa vào góc tường bên ngoài cửa, cô ta ngồi trên bức tường đá xanh hơi nhô ra, một tay đỡ bụng, đang khó khăn thở hổn hển.

Diệp Cửu Cửu do dự một chút rồi mở cửa, nhẹ nhàng hỏi: "Cô không khỏe sao?”

Người phụ nữ lau mồ hôi trên mặt: "Chỉ là bụng hơi đau, nghỉ một chút là được."

Cô ta nhìn vào cửa hàng, vội vàng nói: "Chủ quán, tôi có thể dựa ở đây một lát không? Tôi sẽ đi ngay.'

Diệp Cửu Cửu thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt, có vẻ rất khó chịu, sau đó lại nhìn bức tường ẩm ướt, rồi mở cửa ra một chút: "Vào ngồi một lát đi."

Người phụ nữ do dự một chút, sau đó vẫn đi vào: "Cảm ơn bà chủ."

"Tôi chỉ ngồi vài phút, chồng tôi sẽ đến đón tôi ngay."

Sau khi người phụ nữ vào thì ngồi vào bàn ăn gần cửa nhất, cô ấy thận trọng nhìn xung quanh đánh giá nhà hàng, sau khi xác nhận chỉ có Diệp Cửu Cửu và một đứa trẻ thì mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Cửu Cửu không nói gì, chỉ ngồi xuống uống canh.

Tiểu nhân ngư đang uống canh liếc nhìn người phụ nữ, nhạy bén nhận ra sự đề phòng của người phụ nữ, cô bé cũng cảnh giác nhìn cô ấy, nếu người này bắt nạt Cửu Cửu, cô bé sẽ cắn cô ấy.

Diệp Cửu Cửu uống hết nửa bát, lại thêm nửa bát nữa, như vậy nhiệt độ vừa phải, cô uống từng ngụm nhỏ, cảm thấy dạ dày ấm áp.

Người phụ nữ ôm bụng khó chịu, nhìn nồi canh trên bàn của Diệp Cửu Cửu, màu trắng sữa, lại thơm đặc biệt, thơm đến mức cô ấy thấy bụng không còn đau nữa: "Chủ quán, đây là canh gì vậy, sao lại thơm thế?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 124



Diệp Cửu Cửu nói: "Canh cá đù vàng."

"Canh cá đù vàng?" Người phụ nữ sửng sốt: "Tôi cũng đã làm ở nhà hai lần nhưng không nấu được thơm như ở đây, còn có mùi tanh."

"Cho thêm chút rau tân ô, có thể khử tanh." Diệp Cửu Cửu cầm một cái bát múc cho cô ta một bát nhỏ canh cá: "Uống một chút đi, làm ấm dạ dày."

"Cảm ơn bà chủ." Người phụ nữ muốn nói rằng mình không phải vấn đề về dạ dày, nhưng nghĩ lại thì không nói nữa, cô ấy cúi đầu nhìn bát canh cá thơm ngon, bị hấp dẫn đến mức nuốt nước bọt, bưng bát uống từng ngụm nhỏ.

Một bát canh cá đù vàng nóng hổi vào bụng, giống như có dòng nước ấm chảy qua phối và dạ dày, khiến cơ thể lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

Diệp Cửu Cửu đang gắp cá viên cho tiểu nhân ngư thấy cô ấy uống xong: "Còn muốn một bát nữa không?”

"Không cần nữa, cảm ơn bà chủ." Người phụ nữ nói xong thì đặt bát xuống, điện thoại vừa vặn đổ chuông, cô ấy nhìn rồi đứng dậy: "Bà chủ, chồng tôi đến đón tôi rồi, tôi đi trước."

Diệp Cửu Cửu gật đầu, không giữ lại.

Người phụ nữ mở cửa đi ra ngoài, rất nhanh đã gặp một người đàn ông cao lớn trong bóng tối.

"Thế nào? Có đau lắm không?" Người đàn ông cao lớn vội vàng đỡ lấy vợ, lo lắng nói: "Chúng ta đến bệnh viện ngay."

"Bây giờ không đau nữa rồi." Người phụ nữ ra hiệu cho chồng đừng căng thẳng như vậy: "Chúng ta đi chậm thôi."

"Được, đi chậm thôi, chỗ nào không thoải mái thì nhớ nói với anh." Người đàn ông vẫn rất căng thẳng: "Tháng sau nhà chúng ta hết hạn thì vẫn chuyển đến khu phố thương mại bên kia, bên đó rất náo nhiệt, cũng gần bệnh viện."

Người phụ nữ cũng muốn: "Nhưng nhà bên đó rất đắt."

"Không sao, gần bệnh viện hơn thì anh cũng yên tâm hơn." Người đàn ông dìu vợ chậm rãi đi trên phố, sau đó đón một chiếc xe đến bệnh viện cách đó hai km.

Đến bệnh viện đăng ký cấp cứu, bác sĩ kiểm tra cẩn thận rồi nói: "Chu San phải không? Con của cô không có vấn đề gì."

"Thực sự không có vấn đề gì sao?" Người phụ nữ tên Chu San nói cho bác sĩ biết các triệu chứng của mình ở nhà: "Hình như còn ra máu."

"Đau bụng, ra m.á.u đều là dấu hiệu của sảy thai, nhưng hiện tại kiểm tra thì không có vấn đề gì.' Bác sĩ lại nhìn kỹ: "Cô cảm thấy thế nào?"

Chu San nói: "Không đau nữa, không ra m.á.u nữa, thấy ổn."

"Vậy thì không có vấn đề gì.' Bác sĩ kiểm tra không thấy vấn đề gì nên không sắp xếp ở lại viện để theo dõi: "Về nhà đi."

"Ở nhà thì rất rõ ràng, sao đột nhiên lại hết rồi?' Chồng của Chu San hơi lo lắng, không biết bác sĩ này có phải là lang băm không, không kiểm tra ra nguyên nhân bệnh.

"Chuyện này thì không rõ, có thể là đứa trẻ đến để bảo vệ mẹ? Hai người về trước đi, quan sát kỹ, có vấn đề gì thì đến bệnh viện ngay." Bác sĩ nói.

Chồng của Chu San thấy bác sĩ cũng không nói rõ ràng được, hơi tức giận, do dự không biết có nên đổi sang một bệnh viện tốt hơn không.

Lúc này, Chu San nhớ đến bát canh cá đù vàng đã uống ở nhà hàng cuối ngõ, hình như uống xong thì không còn đau nữa, cô vỗ vào cánh tay chồng: "Đi trước đã.

"Cảm ơn bác sĩ." Chu San cảm ơn rồi kéo chồng rời đi trước.

Ra khỏi bệnh viện, chồng cô nói: "Chúng ta đổi bệnh viện khác kiểm tra lại."

Chu San: "Đừng lãng phí tiên, vê nhà trước đã."

TBC

Chồng cô rất lo lắng: "Nhưng ở nhà em rất khó chịu, đến đây lại không có phản ứng gì, lỡ bác sĩ kiểm tra nhầm thì sao?"
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 125



"Em cũng không phải đột nhiên không có phản ứng." Chu San khoác tay chồng: "Anh nghe này, chính là em uống một bát canh cá đù vàng do chủ quán làm ở cuối ngõ Lê Hoa, sau đó thì không còn đau nữa."

"Có thân kỳ như vậy không?" Chồng cô ấy đầy vẻ không tin.

"Thật sự.” Chu San giơ tờ báo cáo kiểm tra trong tay, đây chính là bằng chứng: "Em đoán chủ quán đó chắc chắn là một bác sĩ đông y giỏi, cho thuốc bắc vào trong canh hay gì đó, khiến em hết đau ngay."

Chồng cô cười c.h.ế.t mất: "Em nói càng ngày càng kỳ quái, sao em không nói người ta là thần tiên?"

"Biết đâu được." Chu San thấy thế giới này rất rộng lớn, cái gì cũng có, biết đâu chủ quán còn là đại lão tu tiên thì sao.

“Anh thấy em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi." Dù sao thì chồng cô ấy cũng không tin, hắn cho rằng hoặc là hư kinh một phen, hoặc là bác sĩ đó là lang băm: "Về nhà trước đi, chỗ nào không thoải mái thì nói với anh ngay."

Chu San gật đầu đồng ý.

Trên đường về, khi đi qua nhà hàng "Cửu Cửu.' ở cuối ngõ Lê Hoa, Chu San không kìm được nhìn thêm vài lần, nhưng đèn trong cửa hàng đã tắt, không còn thấy bóng dáng chủ quán đâu.

Lúc này, Diệp Cửu Cửu đã đưa tiểu nhân ngư đi ngủ, tiểu nhân ngư bây giờ đã rất tin tưởng cô, thân mật nằm trong lòng cô, một chân vắt ngang chân cô, giống như một con bạch tuộc quấn lấy cô.

Diệp Cửu Cửu lặng lẽ đẩy cô bé ra nhưng ngay sau đó cô bé lại quấn lấy.

TBC

Người cá đều dính người như vậy sao?

Ngày mai dọn dẹp căn phòng bên cạnh, đuổi cô bé sang đó ngủ, tiểu nhân ngư Diệp Tiểu Ngư đã là đứa trẻ hai ba tuổi rồi, đã đến lúc ngủ riêng.

Vừa mới mưa xong, thời tiết rất mát mẻ.

Bỏ qua đôi chân của tiểu nhân ngư, Diệp Cửu Cửu ngủ khá ngon.

Tiểu nhân ngư vẫn chưa tỉnh, cô nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài, rửa mặt rồi đứng dưới gốc cây lê cành lá sum suê vận động một chút, vận động một vòng, cô ngẩng đầu nhìn lên cây lê, trên cành cây treo đầy những quả lê xanh nhỏ, khoảng một tháng nữa, lê sẽ dần chín, cả sân sẽ tràn ngập hương thơm của quả.

Sau khi thu hoạch, cô sẽ tặng một ít cho Lưu nãi nãi, còn lại có thể dùng để nấu ăn, chẳng hạn như chè hạt sen lê, canh sữa lê, cá tuyết hấp lê, nghĩ đến thôi cũng thấy mong chờ.

Xem xong lê, Diệp Cửu Cửu quay người đi vào bếp, mở tủ lạnh như thường lệ, khi nhìn thấy bên trong chất đầy hải sản, cô cười nói: "Hôm nay lại là một ngày thu hoạch lớn!

Cô đeo găng tay vào, bắt đầu kiểm kê hải sản, bên trong có tôm càng, tôm tre, tôm hùm, kích thước không lớn, chỉ là loại tôm thường thấy ở chợ hải sản, chỉ rộng bằng ba ngón tay, ngoài ra còn có một số tôm nhỏ, những con này không thể nấu được, chỉ có thể phơi khô làm gia vị.

Món chính vẫn ở phía sau, bên trong có năm con cá mòi lớn dài khoảng ba mươi cm, bình thường chỉ thấy cá mòi nhỏ trên mặt biển, thêm vào đó vì ra khỏi nước dễ bị thiếu oxy mà c.h.ế.t nên nhiều thành phố xa biển chỉ có thể ăn cá mòi đóng hộp.

Ngoài cá mòi ra, cá đậu phụ, cá đổng, cá mai, cá ngân, cá đù vàng, v. v. cũng là những loại cá c.h.ế.t nhanh như vậy, nếu c.h.ế.t nhất định phải ăn khi còn tươi, nếu không sẽ rất tanh.

Diệp Cửu Cửu vội vàng lấy một cái giỏ đựng cá mòi rồi tiếp tục cho vào tủ lạnh, tủ lạnh khá kỳ diệu, có thể giúp hải sản sống lâu hơn một chút.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 126



Ngoài cá mòi ra, bên trong còn có cá hồng, cá lưỡi hổ, cá mú đỏ, mỗi loại có bảy tám con và kích thước lớn hơn nhiều so với bình thường.

"Phát tài rôi phát tài rồi." Diệp Cửu Cửu hơi kích động, cá mú đỏ hoang dã có giá khá đắt, hôm nay có thể bán được giá tốt.

Ngoài cá ra, bên dưới còn bọc một ít rong biển, trong rong biển có vài con sò điệp lớn hơn cả lòng bàn tay, còn có hải sâm đang nhuyễn động, bào ngư nhỏ, ngoài ra còn có một số con hàu.

Số lượng không nhiều nhưng cũng khiến Diệp Cửu Cửu rất phấn khích.

Tiếp theo còn vui hơn nữa, Diệp Cửu Cửu vén rong biển lên, phát hiện bên dưới còn đè một con cua hoàng đế, ước chừng nặng khoảng bốn năm cân, phát tài rồi phát tài rồi!!

Cô phát hiện ra rằng kể từ khi tiểu nhân ngư đến đây, các loại hải sản ngày càng nhiều và cũng ngày càng quý hiếm, không tệ, không tệ, thật không tệ.

Diệp Cửu Cửu vội vàng lấy rong biển ra, cẩn thận tránh chân cua dài của cua hoàng đế, lấy nó ra, cầm trên tay lắc lắc, phát hiện không chỉ năm cân mà phải bảy tám cân, to quá rồi.

Phải phát tài rồi.

Diệp Cửu Cửu cẩn thận đặt "tổ tông" này lên bệ cửa sổ, mượn ánh nắng mặt trời để quan sát kỹ hơn, lúc này đột nhiên phát hiện trên mai cua rộng lớn có vết xước, nhìn kỹ lại thì thấy có bốn chữ.

Diệp Cửu Cửu nghiêm túc nhận dạng một chút, thì đoán là: "Thông báo tìm cá."

TBC

Thông báo tìm cá?

Diệp Cửu Cửu dụi mắt, nhìn lại thì thấy mấy chữ đó vẫn còn, không phải ảo giác sao?

Là cô đoán sai chữ sao? Diệp Cửu Cửu không chắc nhìn vào mai cua màu tím xanh, hình như cũng không nhận sai, chính là viết mấy chữ lớn " Thông báo tìm cá ˆ

Thông báo tìm cá?

Tìm cá? Tìm con cá gì?

Diệp Cửu Cửu quay đầu nhìn ra sân, tiểu nhân ngư đang nhảy nhót dưới gốc cây lê để bắt chim, tìm tiểu nhân ngư sao?

Cuối cùng cũng tìm đến rồi sao?

Mau đến đây đi, sớm đưa con cá nhỏ ăn nhiều này đi, cô sắp nuôi không nổi rồi: "Diệp Tiểu Ngư."

Tiểu nhân ngư nghe thấy tên mình, quay đầu nhìn cô, ngây thơ hỏi: "Dạ?"

"Nhanh vào đây." Diệp Cửu Cửu vẫy tay với cô bé.

"Vâng." Tiểu nhân ngư quay người chạy vào bếp, trên đường chạy, chiếc áo phông trắng rộng thùng thình không ngừng tụt xuống, để lộ đôi vai trắng nõn, cô bé vừa chạy vừa kéo áo, trông có vẻ hơi lang bái.

Khuôn mặt trắng trẻo của Diệp Cửu Cửu nở nụ cười, sắp cười c.h.ế.t mất, tối nay rảnh nhất định phải đưa cô bé đến trung tâm thương mại mua một bộ đồ ngủ mới.

Tiểu nhân ngư chạy đến trước mặt Diệp Cửu Cửu: "Gọi em ạ?"

"Đúng vậy." Diệp Cửu Cửu đặt con cua hoàng đế khổng lồ xuống đất: "Tiểu Ngư, em xem, con cua này em có quen không?”

Tiểu nhân ngư đưa tay định bắt chân cua: "Biết ạ! Ăn ngon lắm!"

"Em chỉ biết ăn thôi." Diệp Cửu Cửu ngồi xổm xuống, ôm tiểu nhân ngư ngồi lên chân mình, chỉ vào con cua hỏi cô bé: "Con cua này là của nhà em sao?”

Tiểu nhân ngư nhìn chằm chằm, lắc đầu: "Không phải ạ."

Diệp Cửu Cửu lại hỏi: "Vậy là họ hàng của em sao?”

Tiểu nhân ngư mềm mại nói: "Không quen ạ."

'Em là cá mà.'

"Chị biết, biết em là cá còn nó là cua, không phải họ hàng." Diệp Cửu Cửu cười chỉ vào con cua hoàng đế: "Nhưng trên lưng nó có viết Thông báo tìm cá , là tìm em đúng không?”

Tiểu nhân ngư đứng dậy, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm con cua hoàng đế, sau đó gật đầu: "Tìm em ạ."
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 127



"Tìm em sao?" Diệp Cửu Cửu không chắc hỏi: "Em chắc chứ?"

Theo cô biết, tiểu nhân ngư không biết chữ, cô nghiêm túc nghi ngờ cô bé đang nói bừa.

Tiểu nhân ngư ừm ừm hai tiếng: "Nó, nó ở gần đây ạ."

Diệp Cửu Cửu tự động bổ sung những từ cô bé bỏ sót: "Ờ gần nhà em sao?"

Tiểu nhân ngư gật đầu: "Vâng ạ."

"Nhà em cũng dữ thật, khắc chữ lên vỏ hàng xóm." Diệp Cửu Cửu coi như con cua hoàng đế này là hàng xóm của tiểu nhân ngư: "Cha mẹ em chắc lo sốt vó rồi, làm sao để báo cho họ biết em ở đây nhỉ?"

Tiểu nhân ngư xòe tay: "Không biết ạ."

Diệp Cửu Cửu suy nghĩ một chút: "Có muốn chị nhét em vào tủ lạnh thêm lân nữa không? Biết đâu lân này em có thể về nhà."

"Không muốn.' Tiểu nhân ngư lập tức lắc đầu.

Diệp Cửu Cửu khó hiểu nhìn cô bé, ngay cả nhà cũng không muốn về sao? "Tại sao?”

Tiểu nhân ngư chớp chớp đôi mắt xanh lanh lợi, chụm ngón tay lại: "Ở đây có nhiều đồ ăn ngon như vậy, muốn ở đây thôi."

"Lại nói bậy rồi." Diệp Cửu Cửu cười ôm cô bé: "Người nhà em lo lắng muốn chết, em còn nhớ đến đồ ăn ngon, đợi họ tìm đến em chắc chắn sẽ đánh m.ô.n.g em..

Tiểu nhân ngư lắp bắp nói: "Em, em biến thành cá."

TBC

"Biến thành cá thì không có m.ô.n.g sao?" Diệp Cửu Cửu vừa buồn cười vừa bất lực: "Em đúng là thông minh."

Tiểu nhân ngư ừ một tiếng: "Em thông minh."

"Được rồi." Diệp Cửu Cửu nhìn con cua hoàng đế, tiểu nhân ngư chắc chắn không thể về nhà từ tủ lạnh, vậy thì làm sao để báo cho cha mẹ cá biết cô bé ở đây? Viết thư thả trôi chai có được không? Nếu được, cô liền đi lấy một cái lọ thủy tinh, chụp ảnh tiểu nhân ngư cùng địa chỉ.

Thôi, tối nay thử xem. Bây giờ quan trọng nhất là phải làm rõ xem có thể ăn cua hoàng đế không, Diệp Cửu Cửu hỏi tiểu nhân ngư: "Cô bé thông minh, nói cho chị biết, người hàng xóm này của em chắc chắn sẽ không biến thành người chứ, nếu không thì chúng ta sẽ nấu cho khách ăn."

Tiểu nhân ngư l.i.ế.m môi: "Ngon lắm."

Có lẽ là nhận ra nguy hiểm, con cua hoàng đế bò sang một bên, nhưng rốt cuộc vẫn không biến thành người.

Xác nhận là hải sản bình thường, Diệp Cửu Cửu bắt đầu chuẩn bị thực đơn, đợi người bán rau đến giao rau, cô nấu hoành thánh, trong hoành thánh có hai con tôm lớn và rau xanh.

Hai người ngồi dưới gốc cây lê từ từ ăn, ăn no rồi tiểu nhân ngư đi ngâm đuôi, Diệp Cửu Cửu thì như thường lệ bắt đầu rửa rau chuẩn bị thức ăn.

Vừa rửa sạch rau xong, Diệp Cửu Cửu đã nghe thấy tiếng gõ cửa ở cửa sau, cô mở cửa thấy Lưu nãi nãi câm quạt đỏ múa đứng bên ngoài: "Lưu nãi nãi? Vừa tập thể dục về sao?"

Lưu nãi nãi ừ một tiếng: "Cửu Cửu, bà đến tìm cháu nói chuyện."

Diệp Cửu Cửu cười hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

"Kết quả kiểm tra hôm qua của bà rất tốt, bà đã nói với con trai và họ hàng của bà, họ nghe xong đều muốn đến chỗ cháu ăn cơm." Lưu nãi nãi dừng lại một chút: "Nhà bà bàn bạc với nhau, nhân hôm nay vừa hay đều rảnh nên đến chỗ cháu ăn cơm, cháu xem có thể giữ một bàn cho bà không?"

Diệp Cửu Cửu gật đầu nói được: "Được ạ, đến lúc đó bà cứ trực tiếp đến là được.

Lưu nãi nãi cười gật đầu: "Được, bà sợ trưa cháu đông khách không có chỗ."

Diệp Cửu Cửu nói: "Sẽ không đâu, một bữa ở chỗ cháu chỉ có hai ba bàn khách thôi."

"Bà thấy dạo này sinh ý của cháu cũng khá tốt." Lưu nãi nãi thỉnh thoảng đi ra đầu ngõ, khi đi ngang qua nhà hàng sẽ nhìn nhiều hơn, lần nào cũng có mấy bàn.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 128



Diệp Cửu Cửu nói: "Thực ra là do may mắn thôi ạ-"

"Vẫn rất tốt." Lưu nãi nãi vừa dứt lời thì nghe thấy trong nhà có tiếng nước "Ùm." một cái: "Sao thế này? Có phải Tiểu Ngư rơi xuống nước không?"

Tim Diệp Cửu Cửu thắt lại, không thể để Lưu nãi nãi phát hiện ra tiểu nhân ngư được, cô vội vàng nói: "Không có đâu, Tiểu Ngư vẫn đang ngủ, chắc là con cá cháu nuôi đang nhảy."

"Cá?" Lưu nãi nãi lắng nghe kỹ, quả thực không nghe thấy tiếng trẻ con khóc: "Con cá này hơi to nhỉ."

Diệp Cửu Cửu rất tán thành: "Thực sự rất to."

Có lẽ phải hơn hai mươi cân.

Cô thấy Lưu nãi nãi còn muốn vào xem, vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Lưu nãi nãi, bà vê nhà hỏi các chú xem có thích ăn cá mú không, nếu thích thì trưa nay đến sớm chọn một con to."

"Chắc là thích, bà về hỏi thử." Lưu nãi nãi quay người chạy về nhà.

Thấy Lưu nãi nãi đi rồi, Diệp Cửu Cửu vội vàng đóng cửa, quay người chạy đến phòng tắm của tiểu nhân ngư, vừa vào đã thấy cô bé nhảy cao lên, sau đó giống như tư thế cá heo lặn xuống nước: "Ùm" một tiếng, b.ắ.n lên những giọt nước lớn.

Diệp Cửu Cửu hỏi tiểu nhân ngư: "... Diệp Tiểu Ngư, em đang làm gì vậy?"

"Nghịch nước." Tiểu nhân ngư ngoi đầu nhỏ lên khỏi mặt nước: "Chị muốn chơi không?”

"Không." Diệp Cửu Cửu không trẻ con như vậy, cô cúi người lấy dép của tiểu nhân ngư ra ngoài cửa phơi: "Em tự chơi một mình nhưng đừng gây ra tiếng động quá lớn, bà lão vừa đi qua ngoài kia đã nghe thấy rồi."

Tiểu nhân ngư gật đầu, sau đó cả người chìm xuống nước, sau khi lặn xuống nước, tiểu nhân ngư vẫn thở bình thường, bơi đi bơi lại, đuôi cá màu hồng vạch ra những vệt nước trong nước, cô bé giống như một nàng tiên cá trong nước, xinh đẹp lộng lẫy.

Diệp Cửu Cửu nhìn một lúc rồi quay người vào bếp tiếp tục chuẩn bị, đợi đến mười một giờ rưỡi chính thức mở cửa. Cô vừa mở cửa thì cả nhà Lưu nãi nãi đã đến, nhà họ có tổng cộng mười hai người, cần kéo bàn ra một chút, mỗi bên kê thêm hai cái ghế đẩu.

Sợ ảnh hưởng đến những khách hàng khác, Diệp Cửu Cửu sắp xếp cho họ ngồi ở trong cùng: "Xin lỗi nhé, không có phòng riêng và bàn tròn, chỉ có thể làm phiên mọi người ngồi chật một chút."

"Không sao." Con trai cả nhà họ Lưu nhìn nhà hàng không lớn: "Cô có thể sắp xếp dọn dẹp tầng trên, đến lúc đó có thể làm vài phòng riêng."

"Có ý định này, nhưng phải đợi thêm một thời gian nữa." Nhưng phải đợi đến khi Diệp Cửu Cửu trả hết nợ mới được, nếu có thể, cô sẽ cải tạo cả sân sau thành một môi trường riêng tư hơn.

Diệp Cửu Cửu đưa thực đơn cho Lưu nãi nãi: "Lưu nãi nãi, đây là thực đơn hôm nay, mọi người xem thử."

Thực đơn hôm nay:

TBC

Rong biển sợi/88

Bánh trứng hàu/188

Sò điệp nướng lớn/288

Tôm bóc vỏ xào tỏi/388

Cá mòi chiên giòn/388

Cá lưỡi trâu sốt cà chua/488

Cá hồng kho chua ngọt/888

Cá mú hấp/1688

Bào ngư hầm hải sâm/1988

Cua hoàng đế/19988

Anh cả nhà họ Lưu nhìn thực đơn rồi lặng lẽ hít một hơi, trên một vạn sao?

Hắn khế ho một tiếng, quay đầu nhìn vợ và em trai, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, họ không gọi bào ngư hầm hải sâm và cua hoàng đế, còn lại thì gọi hết.

Diệp Cửu Cửu cầm thực đơn đi vào trong, đợi cô đi rồi, anh cả nhà họ Lưu thở dài cảm thán: "Giá ở đây giống như măng mùa xuân, tăng vùn vụt! Cứ thế này thì chúng ta đều không ăn nổi nữa."

"Một đĩa rong biển sợi mà còn không ăn nổi sao? Vậy thì bao nhiêu năm đi làm đều uổng phí rồi." Lưu nãi nãi bất mãn lẩm bẩm.
 
Sau Khi Nghỉ Việc, Ta Kế Thừa Nhà Hàng Dị Năng
Chương 129



Cô vợ nói: "Rong biển sợi này cũng khá đắt."

'Ăn tốt lắm, mẹ bị huyết áp cao mà đã giảm rất nhiều, đều là nhờ ăn rong biển này." Lưu nãi nãi chỉ ăn rau cần liên tục mấy ngày liên, nói khoác không cân nháp: "Lát nữa mọi người ăn nhiều một chút, thực sự rất tốt."

Hai bà mẹ vợ cười cười, ăn ý không nói gì, lúc này họ nhìn Lưu nãi nãi giống như nhìn nhân viên kinh... doanh, hoặc là nhìn người bán thực phẩm chức năng cho người già.

Lưu nãi nãi cũng không vội, dù sao thì lát nữa mọi người sẽ biết đồ ăn ở chỗ Cửu Cửu này ngon thế nào.

Ở trong bếp, Diệp Cửu Cửu mặc tạp dề vào rồi bắt đầu làm việc, đầu tiên là làm tôm bóc vỏ xào tỏi, một phần nhiều nhất là tám con tôm lớn nhưng nhà họ Lưu đông người, lại đối xử với cô rất tốt nên cô cho thêm bốn con.

Cô cầm kéo cắt dọc theo lưng con tôm lớn rộng ba ngón tay, bỏ chỉ tôm rồi rửa sạch, rửa sạch lau khô nước, xếp ngay ngắn vào đĩa sứ in hoa màu xanh lam dài, rưới đều nước sốt tỏi đã xào trước đó lên trên, trang trí thêm ớt đỏ, nhìn màu sắc rất đẹp, hấp chín sẽ càng đẹp hơn.

Tiếp theo, cô lấy ra một con sò điệp lớn hơn cả lòng bàn tay, thịt sò điệp bên trong dài hơn mười cm, trắng nõn, tròn mềm, nhìn giống như thạch, lau khô nước rồi cắt thành mười hai miếng, mỗi miếng dày bằng một ngón tay, phết một chút bơ, sau đó rắc gia vị đã nêm nếm, rồi cho vào lò nướng nướng sơ một phút.

Cách lò nướng có thể nghe rõ tiếng thịt sò điệp bị nướng xèo xèo, vỏ sò dưới nhiệt độ cao hơi cong lên, từ từ chuyển sang màu vàng cháy, đồng thời cũng từ từ tỏa ra mùi thơm nồng của bơ nướng.

TBC

Tiểu nhân ngư đang đuổi bướm dưới gốc cây lê ngửi thấy mùi thơm lại nhảy tót vào: " Cửu Cửu, cái này thơm quá."

"Lát nữa còn thừa thì chị làm cho em." Diệp Cửu Cửu quay người bắt đầu làm rong biển sợi trộn và bánh trứng hàu, cô đã lấy thịt hàu ra từ trước, bây giờ trộn với trứng là có thể bắt đầu rán.

Rán xong, cô cắt thành mười hai miếng, sau đó nhân nóng mang lên cùng với ba món khác. Mang đồ ăn lên xong, cô lại vội vàng làm mấy món cá, trước tiên xử lý cá mú rồi hấp, sau đó bắt đầu làm các món cá khác, cách làm đều rất đơn giản và bình dân, một lúc sau là làm xong hết.

Một bà mẹ vợ nhìn con cá mú nặng hơn ba cân: "Đây chính là con cá mú rất đắt đó sao?"

"Đúng vậy." Lưu nãi nãi ừ một tiếng: "Đây là con cá mú lớn nhất trong số những con được giao đến hôm nay, nặng hơn ba cân, Cửu Cửu đã cố tình chọn con lớn nhất cho chúng ta."

Bà mẹ vợ con cả nói: "Cũng không thấy lớn lắm, bà biết ao nhà tôi nuôi cá chép không? Cá chép trong đó con nào cũng nặng hơn bốn cân."

"Mẹ, hai loại này hoàn toàn không thể so sánh được, cá mú là cá biển sống ở biển, rất quý, là một trong những loại cá nổi tiếng, cá này càng nhỏ thì ăn càng ngon, càng lớn thì ăn càng thô, con cá mú to như vậy là vừa." Anh cả nhà họ Lưu giải thích: "Giá này vẫn còn khá rẻ."

"Đúng vậy, tôi thấy những con cá mú khác cũng chỉ khoảng hai cân, cũng giá này, chúng ta vẫn lời to." Lưu nãi nãi không nhịn được lại khen Diệp Cửu Cửu: "Cửu Cửu vẫn nể mặt tôi mà cố tình chọn, nếu cậu mà đến thì chắc chắn không chọn được.

Anh cả nhà họ Lưu cười ừ một tiếng: "Mọi người ăn nhanh đi."
 
Back
Top Bottom