Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 160: Thái Lãnh Hàn Ngã Xuống



Triệu Uyển Nhu nói xong, Phương Hiệp Hòa tí nữa thì ngất luôn trên giàn quất. Toi rồi. Toi thật rồi. Thế này thì toang thật rồi. Bỗng nhiên Phương Hiệp Hòa cảm thấy, giá mà anh có thể ngất thật thì tốt rồi. Thế nhưng, sức khỏe của Phương Hiệp Hòa hiện tại đã rất tốt, anh không thể chỉ vì vài câu nói mà ngất đi được. Vậy nên, Phương Hiệp Hòa vẫn cò thể nghe rõ ràng từng chữ mà Thái Lãnh Hàn dùng giọng nói khàn khàn nghẹn ngào thốt ra:

- Xin lỗi anh, Phương Hiệp Hòa, tôi không nên gắt gỏng với anh. Tôi xin hứa sẽ không bao giờ gắt gỏng với anh nữa…

Thái Lãnh Hàn nói đến đó thì như hụt hơi. Hắn ngừng lại một chút rồi ngước lên nhìn Triệu Uyển Nhu, tiếp tục dùng chất giọng khàn đặc nghẹn ngào hỏi:

- Như vậy đã… được chưa?

Triệu Uyển Nhu hài lòng gật đầu:

- Được rồi. Sau này anh phải nhớ, khi xin lỗi thì phải nói rõ ra đầy đủ như thế. Vậy thì người ta mới cảm nhận được sự chân thành của anh, hiểu không?

Thái Lãnh Hàn không nói ra nổi nữa, chỉ nhè nhẹ gật đầu. Hắn đau quá. Dạ dày đau, trái tim đau, tâm hồn cũng đau. Mắt của Thái Lãnh Hàn hoa lên từng cơn, tầm mắt chao đảo. Hắn lén lút đưa tay bấu lấy mặt bàn mới có thể tạm ngồi vững mà không ngã ngang xuống. Trong cơn choáng váng, hai lỗ tai đang lùng bùng của Thái Lãnh Hàn nghe văng vẳng tiếng của Triệu Uyển Nhu vang lên, loáng thoáng như vọng về từ nơi nào xa lắm:

- Được rồi, bây giờ anh đi ra ngoài đi, việc ở đây cứ để tôi lo liệu.

Lúc này Triệu Uyển Nhu đang nói với Phương Hiệp Hòa. Vừa nói, cô vừa giơ những hộp thức ăn lên cho vị trợ lý tận tụy hết lòng kia nhìn thấy, ngầm đảm bảo rằng cô sẽ không bảo Thái Lãnh Hàn nhịn đói mà còn sẽ cùng ăn cơm với hắn. Vậy nên, Phương Hiệp Hòa đã tạm yên tâm mà rời đi.

Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn lúc này lại đang choáng váng, tầm mắt mờ mịt, lỗ tai lùng bùng, lại không dám nhìn thẳng về phía Triệu Uyển Nhu. Vì vậy, hắn không biết rằng câu nói đó là Triệu Uyển Nhu đang nói với Phương Hiệp Hòa. Hắn chỉ kịp nghe được mấy chữ “anh đi ra ngoài đi” mà nghĩ rằng Triệu Uyển Nhu đang muốn đuổi hắn đi, không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Trong một thoáng, Thái Lãnh Hàn thậm chí đã quên bẵng đi mất nơi này đang là công ty do hắn làm chủ, căn phòng này là phòng Tổng giám đốc của hắn. Trong lòng Thái Lãnh Hàn chỉ cảm thấy vô cùng lo lắng. Hắn không thể đứng dậy nổi. Nếu mà hắn gắng gượng di chuyển, e là chưa ra đến cửa đã ngã lăn quay rồi. Thái Lãnh Hàn cần có thời gian để cơn đau đớn và cơn choáng qua đi thì mới có thể ra ngoài được. Nếu không, hắn mà ngã xuống thì sẽ dọa đến Triệu Uyển Nhu. Tệ hơn nữa là Phương Hiệp Hòa, Lê Thiên Chi và tất cả những nhân viên trong công ty sẽ đổ hết lỗi lầm lên đầu của Triệu Uyển Nhu mà oán trách cô. Kể ra thì lâu, nhưng những suy nghĩ của Thái Lãnh Hàn diễn ra rất nhanh. Cho nên, Phương Hiệp Hòa vừa rời đi thì Thái Lãnh Hàn đã cất tiếng:

- Tôi… có thể không cần… ra ngoài được không? Tôi hứa với em… tôi chỉ ngồi yên một chỗ thôi. Tôi sẽ không… ăn uống gì đâu…

Triệu Uyển Nhu sửng sốt. Cô đuổi Thái Lãnh Hàn ra ngoài khi nào? Hơn nữa, tại sao Thái Lãnh Hàn lại hứa với cô là sẽ ngồi yên một chỗ, không ăn uống gì cả? Đây có phải là điều cô muốn đâu? Triệu Uyển Nhu tức giận cầm mấy hộp thức ăn bước đến bên bàn làm việc của Thái Lãnh Hàn, đứng trước mặt của hắn, gằn giọng:

- Anh nói như vậy là có ý gì? Tôi bảo anh không được ăn uống thứ gì khi nào?

Thái Lãnh Hàn gắng gượng trả lời:

- Ban nãy em đã nói…

Triệu Uyển Nhu lại ngẩn ra. Ban nãy cô có nói vậy sao? Hình như… hình như cô có nói thật. Nhưng mà, đó chỉ là câu hỏi vặn lại để bắt bẻ thôi mà…

Mặc dù đã tự mình bào chữa, nhưng Triệu Uyển Nhu cũng biết, câu hỏi vặn lại ban nãy của cô đã khiến Thái Lãnh Hàn xem như là một lời yêu cầu. Trong lòng của cô không thể tránh khỏi áy náy. Triệu Uyển Nhu nhẹ giọng giải thích:

- Ban nãy… tôi không có ý đó. Ý tôi là… ý tôi chỉ muốn xác định rằng… cho dù tôi có muốn như thế nào thì anh cũng đồng ý hết hay không thôi.

Thái Lãnh Hàn chao đảo rồi lại chao đảo. Hắn nghe được những lời của Triệu Uyển Nhu, nhưng lại không thể trả lời nổi nữa. Thái Lãnh Hàn hiểu rõ tình hình hiện tại của mình. Có lẽ hắn sắp không trụ nổi nữa rồi. Có lẽ, tốt nhất hắn vẫn nên rời khỏi đây, tránh để bản thân gục ngã trước mặt của Triệu Uyển Nhu sẽ dọa cho cô hoảng sợ. Nghĩ nghĩ thật nhanh, Thái Lãnh Hàn chống tay lên bàn định đứng dậy. Hắn muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, tìm đến một nơi nào đó kín đáo để nghỉ ngơi một chút. Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn chỉ vừa mới nhỏm dậy được một chút thì trước mắt của hắn đã tối sầm.

Thái Lãnh Hàn ngã xuống, bên tai còn văng vẳng tiếng thét lên thảng thốt của Triệu Uyển Nhu.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 161: Triệu Uyển Nhu Đang Khóc?



Thái Lãnh Hàn đột ngột ngã xuống khiến tâm hồn của Triệu Uyển Nhu như c.h.ế.t điếng. Cô thét lên một tiếng, nhào xuống bên cạnh Thái Lãnh Hàn, luống cuống muốn đỡ lấy hắn. Ngược lại, tiếng thét của Triệu Uyển Nhu cũng khiến Thái Lãnh Hàn giật mình ngay cả khi tinh thần đang choáng váng mịt mờ. Hắn nhắm nghiền đôi mắt, cố gắng ổn định hơi thở để cơn choáng qua đi. Lát sau, Thái Lãnh Hàn mới có thể thì thào một câu:

- Tôi không sao, em đừng sợ!

Triệu Uyển Nhu suýt nữa thì bật khóc. Gã ngốc này! Tảng băng ngốc này! Gã “chó điên” ngu ngốc này! Bản thân của hắn đang không còn sức để trụ vững lại còn cố gắng muốn trấn an cô. Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đúng là đồ ngốc mà!

Triệu Uyển Nhu vừa mắng thầm trong lòng, vừa đưa tay đỡ lấy tấm lưng rộng rãi của Thái Lãnh Hàn. Bàn tay của Triệu Uyển Nhu tuy không có quá nhiều cơ bắp nhưng rất rắn rỏi và vững chãi. Thái Lãnh Hàn cảm nhận được có người chống lưng cho mình. Mũi của hắn ngửi được mùi hương cơ thể của Triệu Uyển Nhu. Hai tai của hắn nghe được loáng thoáng tiếng khịt mũi của cô. Hình như… Triệu Uyển Nhu đang khóc?

Thái Lãnh Hàn thảng thốt. Có phải vì hắn ngã xuống quá đột ngột đã dọa đến cô rồi không? Cố gắng ép bản thân hít thở sâu để trấn tĩnh, Thái Lãnh Hàn nhanh chóng vượt qua được cơn choáng. Hắn chống tay xuống đất, gượng ngồi dậy. Ngay sau đó, tầm mắt của Thái Lãnh Hàn nhìn thấy cặp mắt đỏ hoe như mắt thỏ của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng như bị ai đó đ.ấ.m cho một cú, Thái Lãnh Hàn choáng váng trở lại. Hắn thì thào:

- Xin lỗi…

- Anh ngậm miệng lại ngay cho tôi!

Triệu Uyển Nhu gắt lên. Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn ngậm miệng. Triệu Uyển Nhu thấy Thái Lãnh Hàn ngoan như vậy lại càng thêm tức. Cô với tay nhặt lấy những hộp nhựa đang bị vứt lăn lóc trên nền nhà. May mà những hộp nhựa này đều được đậy nắp rất kín nên thức ăn không bị đổ ra ngoài. Triệu Uyển Nhu nhanh thoăn thoắt mở lần lượt từng hộp nhựa ra. Cô còn nhớ ban nãy, trong số những thức ăn đã mua có một món súp.

Quả nhiên, mở đến hộp thứ ba thì Triệu Uyển Nhu nhìn thấy món súp thịt bằm mà cô đã cẩn thận chọn lựa. Dạ dày của Thái Lãnh Hàn không tốt, hiện tại hắn lại còn bị đói đến suýt ngất xỉu như thế, không thể ăn những món cứng ngay được, món súp này lại càng trở nên phù hợp hơn bao giờ hết. Triệu Uyển Nhu cầm lấy cái muỗng nhựa được quán ăn đưa kèm, múc lấy nửa muỗng súp, giơ đến trước mặt của Thái Lãnh Hàn.

Đột ngột bị một cái muỗng xuất hiện trước mặt, đầu óc còn đang quay cuồng của Thái Lãnh Hàn không kịp phản ứng. Hắn đờ người ra nhìn cái muỗng chằm chằm. Triệu Uyển Nhu trông thấy bộ dáng ngốc nghếch của tảng băng nhà mình thì vừa tức vừa buồn cười. Cô lại gắt lên:

- Anh mau hả miệng ra!

Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn há miệng ra. Triệu Uyển Nhu đút vội nửa muỗng súp vào miệng của hắn. Thế nhưng lúc này Thái Lãnh Hàn cứ như một con rô – bốt vậy. Hắn chỉ làm theo mệnh lệnh của cô. Cái miệng của hắn vẫn cứ hả ra, khiến một ít súp bị chảy ra khỏi khóe môi. Triệu Uyển Nhu vội rút mấy tờ khăn giấy trên bàn cạnh đó, lau khóe miệng cho Thái Lãnh Hàn. Miệng của cô lại gắt lên:

- Anh là đồ ngốc à? Thức ăn đã vào đến miệng rồi còn không biết ngậm miệng lại mà nuốt xuống nữa sao?

Lúc này Thái Lãnh Hàn mới chậm chạp nhận ra, hắn đang được Triệu Uyển Nhu đút cho ăn. Thế là tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi ngay lập tức lấy lại tinh thần, ngậm miệng lại và nuốt ực số nước súp ít ỏi còn sót trong miệng của mình. Ngon quá! Súp âm ấm, thơm thơm, lại còn beo béo, dù chỉ có một chút, nhưng khi trôi xuống bụng Thái Lãnh Hàn lại khiến hắn như phục hồi sinh lực. Hắn thòm thèm nhìn cái muỗng trên tay của Triệu Uyển Nhu, nhưng miệng lại ngậm chặt, không dám hé ra một tiếng nào. Triệu Uyển Nhu nhìn gã ngốc nhà mình mà mủi lòng muốn khóc. Cô khịt mũi, cố nén nghẹn ngào, gắt lên để che giấu sự xúc động:

- Hả miệng ra, lần này anh phải biết cách mau chóng ngậm lại rồi nuốt vào đấy!

Thái Lãnh Hàn chớp mắt mấy cái rồi lại ngoan ngoãn há miệng ra. Triệu Uyển Nhu múc nửa muỗng súp, lặp lại động tác đút vào miệng cho Thái Lãnh Hàn. Quả nhiên lần này Thái Lãnh Hàn không dám để rơi thức ăn ra ngoài nữa, nhanh chóng ngậm miệng lại rồi nuốt súp vào. Triệu Uyển Nhu thấy thế liền múc thêm một muỗng súp nữa và tiếp tục đút cho hắn. Cứ như thế, chỉ trong vòng mười phút, một hộp súp đầy đã chui hết vào bụng của Thái Lãnh Hàn.

Sau khi đã có nước súp ấm áp thơm ngon lấp vào dạ dày, Thái Lãnh Hàn hoàn toàn tỉnh táo. Triệu Uyển Nhu lúc này mới tạm vơi bớt nỗi lo lắng. Nhưng đồng thời, sự tức giận và ấm ức của cô lại tăng lên. Tảng băng ngu ngốc này quả nhiên là vẫn không hề bỏ được tật xấu là liều mạng làm việc đến không màng thân thể và sức khỏe. Nếu hôm nay không phải do cô đến công ty kịp lúc, lại còn trùng hợp là có mua thức ăn mang theo, thì có phải hắn sẽ để cho chính mình đói đến ngất xỉu thật sự hay không? Lẽ nào hắn không biết dạ dày của bản thân đã thê thảm đến mức nào rồi hay sao? Lẽ nào hắn không hề nghĩ rằng, hắn ngã xuống như thế sẽ dọa c.h.ế.t cô luôn hay sao?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 162: Cô “Uy Hiếp” Hắn



Trong lúc Triệu Uyển Nhu vẫn còn đang vừa tức vừa giận đến đỏ hoe cả mắt thì, ở phía đối diện với cô, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn căng thẳng vô cùng. Triệu Uyển Nhu thật sự đã khóc rồi. Là tại hắn đã làm cho Triệu Uyển Nhu phải khóc. Trong nỗi ân hận và áy náy tột cùng, Thái Lãnh Hàn khàn giọng mở miệng:

- Xin lỗi…

Triệu Uyển Nhu khịt mũi hỏi vặn lại:

- Anh thì có lỗi gì mà xin?

Thái Lãnh Hàn thở dài:

- Xin lỗi, vì tôi đã đột nhiên ngã xuống như thế, dọa em sợ rồi. Xin lỗi em!

Thái Lãnh Hàn nghiêm túc nói câu xin lỗi, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn chưa hài lòng. Cô nghiêm giọng gắt, vừa như hỏi lại vừa như bắt bẻ:

- Anh chỉ nói xin lỗi như vậy là xong sao?

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Ngay sau đó, Thái Lãnh Hàn nhớ ra, Triệu Uyển Nhu vừa mới “dạy” cho hắn một khóa về cách xin lỗi thể hiện sự chân thành. Thế là Thái Lãnh Hàn dựa theo “mẫu công thức” mà Triệu Uyển Nhu đã “dạy”, ngoan ngoãn nhắc lại câu xin lỗi một cách đầy đủ hơn:

- Xin lỗi em, xin lỗi vì tôi đã đột ngột ngã xuống khiến em bị dọa sợ. Tôi hứa, sau này tôi sẽ…

Thái Lãnh Hàn nói đến đó thì khựng lại, vì hắn không biết phải nói lời hứa như thế nào cho hợp lý và để bản thân có thể thực hiện theo được. Nếu như theo thói quen, khi hứa sẽ không tái phạm một lỗi lầm nào đó, người ta vẫn thường sẽ kèm thêm mấy từ có ý nghĩa phủ định phía trước hành động đã làm sai trước đó. Nhưng Thái Lãnh Hàn thì không thể mở miệng hứa rằng hắn sẽ “không đột ngột ngã xuống” như vậy nữa. Bởi vì Thái Lãnh Hàn biết, nếu hứa như thế, có khả năng rất cao là hắn sẽ không thể giữ được lời hứa.

Đừng nói là thân thể của Thái Lãnh Hàn dạo này đang có chiều hướng sa sút sức khỏe, dạ dày của hắn vẫn còn đang trong phạm vi cần được bác sĩ theo dõi. Cho dù là Thái Lãnh Hàn còn đang ở độ sung sức nhất, thì trong thời gian này, công ty đang có rất nhiều công việc. Liên tục mấy tuần nay, và có lẽ còn kéo dài thêm ít nhất là sáu tháng nữa, Thái Lãnh Hàn không chỉ bận tối mắt tối mũi mà còn phải liên tục và thường xuyên tham gia những bữa tiệc rượu. Đã gọi là tiệc rượu thì phải uống rượu. Trước khi kết hôn với Triệu Uyển Nhu không lâu, Thái Lãnh Hàn đã từng ngã xuống ngất đi trong khi nôn ra m.á.u vì bị chảy m.á.u dạ dày. Thế nên, Thái Lãnh Hàn không dám hứa, không muốn thất hứa với Triệu Uyển Nhu. Bởi vì chính Thái Lãnh Hàn cũng không dám chắc chắn rằng trong tương lai sắp tới hắn có thể lại ngã xuống một lần nào nữa hay không.

Ở phía ngược lại, Triệu Uyển Nhu cũng đang chờ nghe Thái Lãnh Hàn sẽ thốt lên một câu hứa có kèm chữ phủ định rằng hắn sẽ “không bao giờ để bản thân phải ngã xuống” như thế này nữa. Rồi thì cô sẽ tỏ ra không tin tưởng một chút để có cái cớ theo dõi và chăm lo cho sức khỏe của hắn.

Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn im lặng một chốc rồi lại mở miệng, nói ra điều mà Triệu Uyển Nhu không ngờ tới, cũng không muốn nghe:

- Tôi hứa… sau này tôi sẽ… cố gắng không ngã xuống trước mặt em như thế nữa.

Triệu Uyển Nhu nhanh nhạy bắt ngay đúng trọng tâm hỏi ngược lại:

- Anh nói anh sẽ cố gắng không ngã xuống trước mặt tôi? Nghĩa là anh sẽ tìm chỗ nào không ở trước mặt tôi mà ngã xuống à?

Thái Lãnh Hàn thoáng sửng sốt. Hắn không ngờ Triệu Uyển Nhu lại có thể hiểu được suy tính trong đầu của hắn như thế. Quả thật Thái Lãnh Hàn đã dự tính đến điều đó nên mới dám mở miệng thốt lên lời hứa. Hắn không dám chắc chắn bản thân sẽ không ngã xuống nữa, nhưng cũng may là việc ngã xuống vì kiệt sức và đói lả này vẫn còn một vài triệu chứng báo hiệu trước. Thế nên Thái Lãnh Hàn đã âm thầm quyết định, nếu bản thân mà có cảm giác choáng váng, bủn rủn thì hắn sẽ tìm cách lẻn đến một nơi nào đó vắng vẻ rồi mới ngã xuống. Như thế thì sẽ không dọa đến Triệu Uyển Nhu và cũng không làm phiền hà đến bất cứ ai.

Tuy nhiên, trong khi đầu óc vẫn còn đang chưa đủ tỉnh táo, Thái Lãnh Hàn không nghĩ tới một nguy cơ, nếu hắn ngất đi ở nơi vắng vẻ thì sẽ không có ai phát hiện ra, cũng sẽ không có ai giúp đỡ và cấp cứu kịp thời cho hắn. Điều này lại được Triệu Uyển Nhu nghĩ đến đầu tiên ngay khi nghe Thái Lãnh Hàn thốt lên câu hứa. Cô nghẹn ngào gắt lên:

- Anh im miệng ngay cho tôi! Tôi nói cho anh biết, nếu anh mà dám làm thế, tôi sẽ… tôi sẽ…

Đến lượt Triệu Uyển Nhu ngắc ngứ. Cô không biết phải dùng điều gì để “uy h**p” Thái Lãnh Hàn. Với một người ngay cả thân thể và sức khỏe của chính bản thân mình mà còn không thèm quan tâm, thì còn có thứ gì có thể khiến anh ta sợ hãi đến mức thỏa hiệp với người khác nữa chứ. Triệu Uyển Nhu vừa vội vừa tức, đưa tay quẹt lung tung trên mặt, lau đi nước mắt rồi mang tâm thế nói cho hả tức mà đe dọa:

- Anh mà còn dám nhịn đói để ngất xỉu như thế nữa thì tôi… tôi cũng sẽ nhịn đói luôn. Anh không ăn, tôi cũng không ăn. Để xem ai sẽ c.h.ế.t trước?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 163: Tin Tưởng



Khi nói ra câu đe dọa có vẻ ngu ngốc kia, không hiểu vì sao, trong lòng Triệu Uyển Nhu lại có linh cảm rằng Thái Lãnh Hàn sẽ sợ. Ấy thế mà, khi Thái Lãnh Hàn thật sự ngẩng phắt lên, đưa đôi mắt thật sự tràn đầy sợ hãi nhìn cô thì Triệu Uyển Nhu vẫn cảm thấy không thể nào tin nổi. Sau đó, Thái Lãnh Hàn run rẩy cất giọng khàn khàn nói:

- Đừng! Em đừng vì tôi mà làm tổn hại sức khỏe của bản thân! Tôi sẽ không… sẽ không cố ý… ngất xỉu nữa đâu. Thật đấy, tôi thề. Em đừng… đừng như vậy…

Ngữ điệu của Thái Lãnh Hàn bởi vì vẫn chưa hoàn toàn phục hồi sức lực mà có vẻ yếu ớt. Câu nói của hắn lại mang rõ ý tứ cầu khẩn, van xin. Triệu Uyển Nhu càng nghe càng đau lòng, lại càng tức giận. Nói cho đến cùng thì tảng băng ngốc nhà cô vẫn chưa thật sự ý thức được về việc phải tự mình chăm sóc cho thân thể và sức khỏe của bản thân. Hắn bảo là sẽ không cố ý ngất xỉu, nhưng theo hiểu biết của Triệu Uyển Nhu thì chẳng có ai thật sự ngất xỉu mà do cố ý được cả. Ít nhất thì, Triệu Uyển Nhu hoàn toàn tin tưởng, Thái Lãnh Hàn sẽ không cố ý ngất xỉu, đặc biệt là lại ngất xỉu ngay trước mặt của cô như thế.

Và trong một khoảng khắc “tư tưởng lớn gặp nhau”, trong đầu của Thái Lãnh Hàn cũng vì mấy chữ “cố ý ngất xỉu” kia mà nghĩ tới tình huống mà Triệu Uyển Nhu vừa nghĩ tới. Tuy nhiên, hướng suy nghĩ của tổng giám đốc tập đoàn Thắng Lợi hoàn toàn không đi theo mạch não bình thường. Thái Lãnh Hàn nghĩ đến chiều ngược lại so với Triệu Uyển Nhu. Và suy nghĩ đó như một tia sét đánh thẳng vào lòng của Thái Lãnh Hàn khiến hắn choáng váng. Thái Lãnh Hãn hít sâu một hơi, đè nén nỗi đau xót xuống tận đáy lòng, rụt rè cất tiếng giải thích:

- Tôi… tôi không phải… biết em đang tới công ty mà… giả vờ ngất xỉu. Tôi… tôi không cố ý ngất xỉu để…

Thái Lãnh Hàn nghẹn giọng, không thể nói được trọn vẹn hết câu. Trước đó, hắn còn cho rằng việc hắn ngất xỉu có thể sẽ dọa Triệu Uyển Nhu sợ hãi. Nhưng bây giờ, bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy, nếu Triệu Uyển Nhu nghĩ rằng hắn cố ý ngất xỉu thì chắc chắn cô sẽ không bị dọa sợ mà chỉ cảm thấy chán ghét, khinh bỉ. Chắc chắn cô sẽ cho rằng hắn ngất xỉu như thế là để có được sự thương hại của cô, là một dạng “khổ nhục kế”.

Không thể trách Thái Lãnh Hàn lẩn thẩn nghĩ linh tinh như thế, vì trong quá khứ của hắn, đã có không ít lần Thái Lãnh Hàn đã ngất xỉu, đã đổ máu, nhưng người nhà của hắn chỉ cho rằng hắn giả vờ, hắn cố ý, hắn muốn cầu xin sự thương hại bố thí của họ.

Nhưng Triệu Uyển Nhu đã không còn là loại người luôn có những suy nghĩ ác ý về Thái Lãnh Hàn như thế. Huống hồ chi, việc cô tìm đến công ty Thắng Lợi vốn chỉ là một quyết định đột xuất trong lúc ngẫu hứng. Ngay cả bản thân Triệu Uyển Nhu cũng không thể dự đoán trước được cơ mà, sao Thái Lãnh Hàn lại có thể biết được rằng cô sẽ đến mà cố ý ngất xỉu như thế cơ chứ? Khi đưa ra lý lẽ để tự mình bào chữa cho Thái Lãnh Hàn như thế, Triệu Uyển Nhu không nhận ra rằng trong lòng của cô đã hoàn toàn tin tưởng tảng băng ngốc nhà mình đến mức bỏ qua khả năng có nhân viên nào đó đã “mật báo” cho hắn biết về tung tích của cô. Trong niềm tin của Triệu Uyển Nhu, tảng băng ngốc nhà cô sẽ không bao giờ giở trò như thế với cô.

Niềm tin của Triệu Uyển Nhu đã đúng. Nhưng Thái Lãnh Hàn không biết rằng hắn đang được Triệu Uyển Nhu tuyệt đối tin tưởng. Ngẫm nghĩ tự kiểm điểm và tự đánh giá lại bản thân trong năm giây, Thái Lãnh Hàn tuyệt vọng cảm thấy hắn hoàn toàn không có một chút tư cách gì để yêu cầu Triệu Uyển Nhu tin hắn. Hứa thì hắn cũng hứa rồi, thề thì hắn cũng thề rồi, Thái Lãnh Hàn không biết phải làm thế nào để tăng độ tin cậy của bản thân trong lòng Triệu Uyển Nhu.

Không khí bỗng nhiên trầm xuống. Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt lạnh ngắt của một gã “chó điên” nào đó mà bỗng nhiên cảm nhận được một sự buồn bã, tuyệt vọng và cả… tủi thân. Cô không cần nghĩ quá lâu cũng có thể đoán được tảng băng ngốc này lại đang suy diễn linh tinh gì đó nữa rồi. Không muốn sự nặng nề kéo dài thêm nữa, Triệu Uyển Nhu tìm cách khơi chuyện:

- Vậy, ý của anh là, nếu anh biết rằng tôi, à, em đang đến công ty, thì anh sẽ làm gì?

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Hắn không ngờ Triệu Uyển Nhu sẽ hỏi như thế. Hắn cũng chưa thể hình dung được rằng nếu Triệu Uyển Nhu đến công ty thì hắn sẽ làm gì, bởi vì khả năng rất cao là nếu cô đến thì hắn sẽ… chẳng làm được gì cả. Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt nghệch ra của gã cún to ngốc nghếch trước mặt mình mà bật cười. Cô dịu giọng, nhưng lại nghiêm nghị nói:

- Nếu tôi, à, nếu em đến công ty thì anh sẽ ăn uống đàng hoàng và tự chăm sóc bản thân thật tốt chứ?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 164: Mùa Xuân Trở Lại



Trước câu hỏi vừa như bắc thang vừa như gợi ý của Triệu Uyển Nhu, không hiểu vì sao, Thái Lãnh Hàn lại ngần ngừ không dám thể hiện thái độ rõ ràng. Hắn không thể, cũng không muốn lắc đầu phủ định. Vì thật sự, nếu Triệu Uyển Nhu muốn, Thái Lãnh Hàn sẽ dốc toàn tâm toàn sức thực hiện. Nhưng cái đầu của Thái Lãnh Hàn cũng không dám gật xuống. Bởi vì hắn không dám chắc chắn bản thân sẽ thực hiện được như yêu cầu của Triệu Uyển Nhu, chăm sóc thật tốt cho bản thân. Công việc của hắn lúc này quả thật rất nhiều, rất vất vả. Những buổi tiệc chiêu đãi, tiệc hội họp, tiệc lấy lòng,… này nọ cũng càng lúc càng tăng lên. Thái Lãnh Hàn biết rõ, thân thể và sức khỏe của hắn đang có chiều hướng kém dần. Hắn không muốn gật đầu bừa bãi, hứa cho có với Triệu Uyển Nhu để rồi thất hứa khiến cô buồn lòng, thất vọng.

Sự chần chừ của Thái Lãnh Hàn đã để lộ những suy tính của hắn, cũng khiến Triệu Uyển Nhu cảm nhận được tảng băng ngốc nhà mình đang khó xử. Nhưng tại sao Thái Lãnh Hàn lại khó xử? Vì hắn cảm thấy không thể giữ được lời nếu hứa với cô lúc này, đúng không? Lý do là vì công việc của hắn rất vất vả, rất bận rộn, không có thời gian và tâm sức để chăm lo cho bản thân, đúng không? Hắn vừa lo lắng sẽ không thể thực hiện theo lời hứa với cô, vừa không nỡ từ chối khiến cô buồn giận, đúng không?

Triệu Uyển Nhu tự hỏi mình ba câu “đúng không” và tự trả lời bằng ba câu khẳng định. Đúng. Đúng. Đúng. Thái Lãnh Hàn đúng là một tảng băng ngốc đến như thế đấy. Hắn chỉ biết nghĩ cho Triệu Uyển Nhu, nghĩ co công ty mà không hề nghĩ cho bản thân một chút nào như thế đấy. Triệu Uyển Nhu thở dài. Nếu Thái Lãnh Hàn đã không biết tự chăm sóc cho bản thân thì cô đành phải tự mình chăm sóc cho hắn vậy. Ai bảo hắn ngốc nghếch đến khiến cô đau lòng như thế này cơ chứ?

Hơi thở dài rất khẽ của Triệu Uyển Nhu làm Thái Lãnh Hàn giật mình. Hắn vội vàng cất tiếng:

- Tôi… tôi sẽ cố gắng…

- Tôi,… em muốn vào công ty của anh.

Triệu Uyển Nhu cũng cất tiếng đồng thanh với Thái Lãnh Hàn. Rồi cả hai cùng im lặng. Lát sau, Thái Lãnh Hàn có phản ứng trước:

- Được, công việc và vị trí làm việc của em, tôi đã chuẩn bị và sắp xếp ổn thỏa rồi. Em có thể đến công ty làm bất cứ lúc nào!

Triệu Uyển Nhu hài lòng gật đầu. Sau đó, cô ép Thái Lãnh Hàn ăn thêm cho hết phần cơm đã mua rồi dọn dẹp ra về. Cô hẹn với hắn, tuần sau sẽ bắt đầu đến công ty làm việc. Thái Lãnh Hàn vốn muốn hỏi Triệu Uyển Nhu sao không vào làm tại công ty ngay hôm nay luôn. Nhưng rồi hắn nhớ ra, lúc này đã là nửa ngày thứ sáu rồi. Mai đã là cuối tuần.

Triệu Uyển Nhu cũng nhớ ngày mai là cuối tuần. Đó cũng là ngày mà cô đã hẹn cùng Thái Lãnh hàn đi viếng mộ của mẹ chồng. Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Thái Lãnh Hàn trước mặt, Triệu Uyển Nhu mỉm cười, dịu dàng cất giọng:

- Hôm nay anh làm việc đừng cố sức quá, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai chúng ta còn đi viếng mẹ nữa đó.

Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Sau đó, hắn mừng rỡ như điên. Triệu Uyển Nhu vẫn còn nhớ cái hẹn sẽ cùng hắn đi viếng mẹ. Không chỉ vậy, cô còn nhắc nhở hắn nữa này. Mùa xuân như trở lại, làm hồi sinh tâm hồn đang khô héo cằn cỗi của Thái Lãnh Hàn. Đến mức Triệu Uyển Nhu đã rời đi rồi, Thái Lãnh Hàn vẫn còn ngẩn ngơ trong một niềm phơi phới vô biên. Và toàn thể công ty Thắng Lợi hôm ấy cũng vui vẻ không thôi.

Buổi trưa hôm ấy, Triệu Uyển Nhu không quay về biệt thự mà trở lại quán trà sữa của mình. Cô nghỉ ngơi một chút rồi mượn bếp nhỏ của Minh Nga, bắt đầu loay hoay nấu nướng cho bữa cơm chiều. Minh Nga nhìn Triệu Uyển Nhu đang vừa nấu ăn vừa lau mồ hôi mà ngạc nhiên hỏi:

- Chị Uyển Nhu, sao hôm nay chị lại có hứng nấu cơm ở đây vậy? Sao chị không về biệt thự nấu cho có đủ nguyên vật liệu và bếp núc cũng đầy đủ hơn?

Triệu Uyển Nhu vừa nêm đường vào món canh vừa nhẹ giọng trả lời:

- Biệt thự ở cách đây hơi xa, nếu chị về đó rồi mới nấu thì sẽ không kịp mang đến công ty, cho dù có kịp thì món ăn cũng sẽ nguội, mất ngon.

Minh Nga bày ra biểu cảm “wow” một cái rồi tủm tỉm cười. Hóa ra bà chủ của cô sau khi pha chế “thức uống tình yêu” thì lại muốn làm “bữa cơm tình yêu” cho chồng đây mà. Nghĩ nghĩ một lát, Minh Nga lại hiên ngang rút điện thoại ra, mạnh dạn đề nghị:

- Chị Uyển Nhu, em quay phim lại những công đoạn nấu ăn của chị để học hỏi nha?

Triệu Uyển Nhu cũng không keo kiệt, thoải mái gật đầu. Minh Nga liền tập trung dùng điện thoại quay lại quá trình Triệu Uyển Nhu làm những “món ăn tình yêu”. Vốn là Triệu Uyển Nhu dự định nấu xong sẽ mang đến công ty cho Thái Lãnh Hàn. Thế nhưng khi món ăn vừa nấu xong thì có một đợt khách là học sinh được tan học sớm kéo vào ồ ạt. Triệu Uyển Nhu thoáng lúng túng. Cô vừa mới “chiếm dụng” bếp nhỏ của Minh Nga, nay quán đang đông khách mà cô lại rời đi như thế thì có vẻ quá… vô tình vô nghĩa rồi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 165: Tôi Làm Anh Ấy Phiền Lòng?



Đúng lúc Triệu Uyển Nhu còn đang lúng túng, băn khoăn thì cánh cửa quán cà phê lại bật mờ. Một người đàn ông mặc bộ đồ vest sang trọng bước vào. Ban đầu, Minh Nga còn tưởng là có khách đến nên ngẩng lên, tươi cười , ngọt ngào cất giọng:

- Kính chào quý khách!

Thế nhưng khi trông thấy người đến là Lê Thiên Chi thì cô nàng sa sầm gương mặt xuống, không vui hỏi:

- Anh đến đây làm gì?

Lê Thiên Chi nhướng mày:

- Sao vậy? Quan của các cô tiếp đón khách khứa như thế à? Như thế thì làm sao mà đắt khách được?

Minh Nga nghiến răng, trừng mắt nhìn người đàn ông đang nở nụ cười đến mức đáng ghét kia, cố gắng niệm trong đầu câu khẩu hiệu: “khách hàng là thượng đế, hãy để khách hàng dùng tiền xoa dịu nỗi lòng của tôi”. Sau khi niệm “thần chú” được mười lần, Minh Nga đã có thể lấy lại được tác phong chuyên nghiệp, nở nụ cười vô cùng đúng mực, ngọt ngào cất tiếng:

- Kính thưa quý khách, xin hỏi hôm nay quý khách muốn dùng gì ạ?

Lê Thiên Chi nhún vai:

- Tôi chẳng muốn dùng gì cả!

Nụ cười của Minh Nga cứng lại. Cô hít sâu một hơi, cố gắng dùng sự chuyên nghiệp nhất của mình để hỏi:

- Vậy xin hỏi quý ngài đây hôm nay đến cái quán nhỏ bé này của chúng tôi để làm gì vậy?

Lê Thiên Chi chép miệng, dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ:

- Thật ra thì tôi cũng chưa biết mình sẽ làm gì khi đến đây…

Minh Nga hết nhịn nổi nữa rồi. Cô nàng đập tay xuống bàn, gầm lên khe khẽ:

- Anh đến để gây sự đúng không?

Lê Thiên Chi bị thái độ thay đổ đột ngột của cô gái làm cho giật mình. Anh ta xua tay, đang định giải thích thì Triệu Uyển Nhu từ bên trong pha chế bước ra. Nhìn thấy Lê Thiên Chi đang đứng đối đầu với Minh Nga, phản ứng đầu tiên của Triệu Uyển Nhu là kinh ngạc. Sau đó, cô nhìn thấy nét mặt đầy lửa giận của Minh Nga thì lại càng thêm thắc mắc. Triệu Uyển Nhu hỏi nhỏ:

- Minh Nga, có chuyện gì thế?

Minh Nga ấm ức mách:

- Chị Uyển Nhu, anh ta đến đây để gây sự đấy! Hồi sáng em mang trà sữa chị làm đến công ty kia, anh ta còn…

- Không phải đâu!

Lê Thiên Chi không hổ danh là luật sư có mồm mép và đầu óc lanh lẹ, chỉ nghe loáng thoáng đến đó là đã có thể dự đoán được nguy cơ mà kịp thời lên tiếng ngắt lời Minh Nga. Vừa nói, Lê Thiên Chi vừa đưa mắt liếc nhìn Triệu Uyển Nhu. Thấy cô vẫn còn nghi hoặc, cậu chàng bèn tiếp tục rối rít giải thích:

- Chị dâu, chị nghe tôi nói này, tôi không phải đến đây để gây sự, tôi cũng không có chê trà sữa của chị pha và quán cà phê của chị mở. Tôi…

Lê Thiên Chi gấp quá nói liều, đến khi cậu chàng nhận ra mình đã nói hớ thì Triệu Uyển Nhu đã trợn mắt lên, bàng hoàng:

- Anh chê trà sữa của tôi pha? Anh còn chê quán cà phê của tôi à?

Lê Thiên Chi lúng túng như gà mắc tóc. Minh Nga che miệng cười trộm, trong lòng vô cùng hả hê. Tuy nhiên, cô nàng cũng là người có lương tâm nên không thừa cơ đổ thêm dầu vào lửa. Hơn nữa, Minh Nga còn vô cùng rộng lượng mà không nỡ để cháy lan đến nhà của bà chủ nên lên tiếng thay “ông chủ” giải thích:

- Chị Uyển Nhu, đúng là anh ta đã chê đấy ạ. Nhưng mà chồng của chị thì không liên quan gì đến chuyện này, anh ấy không biết gì đâu ạ.

Lê Thiên Chi khẽ liếc Minh Nga một cái rồi gật đầu phụ họa:

- Đúng vậy! Thật ra chuyện này Thái Lãnh Hàn không biết gì cả. Chị dâu, chị đừng làm anh ấy phiền lòng thêm nữa.

Triệu Uyển Nhu nhăn mày:

- Tôi làm anh ấy phiền lòng?

Lê Thiên Chi xua xua tay:

- Không phải, không phải, tôi không có ý đó. Ý tôi là, chị đừng có tỏ ra không vui, càng không nên tức giận. Bởi vì chị mà không vui hay tức giận thì tổng giám đốc ngốc nghếch của chúng tôi cũng sẽ không vui và tức giận theo. Dạo này anh ấy đang rất bận rộn và vất vả rồi, ngay cả ăn uống cũng không có thời gian, càng không thể nghỉ ngơi đàng hoàng. Chị dâu, chị…

Triệu Uyển Nhu ngắt lời Lê Thiên Chi, lo lắng hỏi:

- Anh ấy rất bận rộn và vất vả sao? Ngay cả ăn uống và nghỉ ngơi cũng không có thời gian sao? Công ty đang gặp vấn đề gì sao?

Lê Thiên Chi lắc đầu, rồi lại gật đầu. Lắc đầu, là bởi vì Lê Thiên Chi biết rõ, công ty vốn chẳng có vần đề gì nghiêm trọng đến mức tổng giám đốc phải mất ăn mất ngủ như thế. Còn gật đầu, là bởi vì Lê Thiên Chi càng biết rõ hơn, vấn đề thật sự cũng không phải là nhỏ, tuy nhiên, vấn đề đến từ chính bản thân của Thái Lãnh Hàn. Ngẫm nghĩ một lúc, Lê Thiên Chi cảm thấy, có lẽ đây là cơ hội để cậu giúp đỡ vị tổng giám đốc kiêm người anh lớn, người bạn thân của mình bày tỏ nỗi khổ trong lòng một chút. Thế là cậu thở dài, dùng giọng bùi ngùi tâm sự:

- Thật ra, không phải công ty có vấn đế, mà là Thái Lãnh Hàn có vấn đề. Mỗi năm, cứ vào khoảng thời gian này là anh ấy làm việc như điên vậy, cho dù không có việc thì anh ấy cũng cố gắng tìm việc để mà làm.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 166: Chuyện Cũ Thời Niên Thiếu



Tiết lộ của Lê Thiên Chi khiến Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên. Ngay cả Minh Nga đang bận rộn tiếp thu đơn hàng cũng tò mò lắng nghe. Lê Thiên Chi nhìn cảnh tượng đông đúc của quán rồi lại nhìn Triệu Uyển Nhu, nói khẽ:

- Chị dâu, tìm chỗ nào yên tĩnh hơn một chút được không?

Triệu Uyển Nhu chớp mắt, đảo nhìn xung quanh, nhất thời không tìm được chỗ nào yên tĩnh. Nhìn phần thức ăn đang cầm trong tay, bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu này ra một ý. Cô nói với Lê Thiên Chi:

- Bây giờ cũng sắp tới giờ cơm rồi, tôi chuẩn bị mang cơm cho Thái Lãnh Hàn đây. Hay là chúng ta vừa đi đến công ty vừa nói chuyện đi?

Lê Thiên Chi nhanh chóng gật đầu. So với chuyện mà anh ta muốn làm hiện giờ với chuyện giúp sếp kiêm bạn tốt “thăng cấp tình cảm” thì Lê Thiên Chi không cần suy nghĩ nhiều đã có ngay quyết định. Thế là Lê Thiên Chi nháy mắt với Minh Nga, nói nhanh:

- Cô bé, chờ tôi một chút nhé, tôi đưa chị dâu đến công ty rồi quay lại ngay.

Nói xong, Lê Thiên Chi vội vã bước ra ngoài cổng, đưa tay vẫy một chiếc taxi, không hề chú ý để thấy rằng đôi gò má của Minh Nga đã đỏ ửng lên, không biết vì tức giận hay vì điều gì khác.

Triệu Uyển Nhu lúc ấy cũng vô tư không chú ý đến Minh Nga. Trong lòng của cô lúc này chỉ đang tập trung vào việc của Thái Lãnh Hàn. Trong đầu của cô nảy sinh hàng loại câu hỏi. Tại sao công ty không có vấn đề mà Thái Lãnh Hàn lại đang rất vất vả đến không có thời gian ăn uống, nghỉ ngơi cho đàng hoàng sao? Tại sao anh lại luôn muốn bận rộn vào thời gian này? Liệu có phải là vì cô trong quá khứ đã làm điều gì đó khiến tảng băng ngốc ấy bị tổn thương mà vẫn luôn giấu kín hay không?

Sau khi Lê Thiên Chi đã đón được một chiếc taxi thì rất ga – lăng mở sẵn cửa xe cho Triệu Uyển Nhu. Trong lòng đang rối rắm và gấp rút, Triệu Uyển Nhu cũng không khách sáo. Cô ngay lập tức ngồi vào xe và giục Lê Thiên Chi kể rõ mọi chuyện về vấn đề của Thái Lãnh Hàn. Đó cũng là mục đích của Lê Thiên Chi nên anh chàng hắng giọng, dùng khả năng diễn đạt bằng ngôn từ đầy cảm xúc của mình, kể cho Triệu Uyển Nhu nghe một câu chuyện trong quá khứ.

Đó là câu chuyện của một cậu trai có tên gọi là Thái Lãnh Hàn từ khi còn nhỏ đã phải sống thiếu vắng tình cha, chỉ nương tựa vào mẹ. Khi lớn lên, Thái Lãnh Hàn còn nghe những tin đồn không mấy tốt đẹp về mẹ của mình, rằng bà là tiểu tam đã xen vào phá hoại hôn nhân của một cậu ấm nhà giàu. Cậu ấm đó chính là bố của Thái Lãnh Hàn, còn mẹ của cậu vì muốn quyến rũ con nhà giàu để bon chen vào hào môn đã không tiếc bán rẻ thân thể của mình, sinh ra một thằng con hoang. Tuy nhiên, nếu so với thiên kim tiểu thư nhà giàu đã được hứa hôn thì cậu ấm kia vốn chẳng thể nào chọn một người phụ nữ dù xinh đẹp nhưng nghèo khó như thế cả. Thế nên, cái danh “con hoang” đã ám theo Thái Lãnh Hàn từ khi còn nhỏ. Dĩ nhiên là Thái Lãnh Hàn không hề tin vào những tin đồn đầy ác ý đó. Nhưng lại có không ít người tin. Trong số đó, có Lê Thiên Chi.

Năm ấy, nhà họ Lê và nhà họ Vạn vốn có giao tình không tệ. Lê Thiên Chi còn đang tuổi thiếu niên bồng bột nghe người lớn thi nhau mắng chửi “ả đàn bà lẳng lơ không biết liêm sỉ” kia từ ngày này qua ngày khác, có muốn không tin thì cũng không được. Thế là cậu lẻn đi tìm “thằng con hoang” kia để xem thử thế nào, nhân tiện “ra tay nghĩa hiệp” giúp cho nhà họ Vạn và thằng nhóc họ Vạn vẫn luôn lẽo đẽo theo sau đuôi của cậu gọi “anh ơi”, “anh à”. Và rồi cậu tìm được Thái Lãnh Hàn khi anh đang đi mua nguyên liệu về cho mẹ nấu ăn.

Thật ra, ấn tượng ban đầu của Lê Thiên Chi đối với Thái Lãnh Hàn không hề tệ một chút nào, thậm chí còn có thể nói là rất tốt. Lê Thiên Chi nhìn cậu trai trạc tuổi mình, dù áo quần không mấy sang trọng nhưng cũng rất tươm tất và sạch sẽ. Lê Thiên Chi nhìn Thái Lãnh Hàn cười nói vừa nhỏ nhẹ vừa lịch sự với những người bán hàng trong chợ, ánh mắt của cậu thiếu niên khi đó vẫn còn tươi sáng và lấp lánh như ánh nắng vậy. Khi đó, Lê Thiên Chi đã cảm thấy nghi ngờ độ chính xác và chân thực trong những lời mà người nhà họ Vạn mắng chửi hai mẹ con nhà này rồi. Thế nhưng ngay sau đó, Lê Thiên Chi nhìn thấy được thêm một bộ mặt khác của Thái Lãnh Hàn.

Đó là khi có một nhóm thiếu niên cao lớn khệnh khạng đi đến lôi kéo Thái Lãnh Hàn vào một con hẻm vắng. Nghe những người trong chợ bàn tán rằng đó là nhóm đầu gấu mới nổi lên của khu phố này, Lê Thiên Chi đã vừa giận vừa sợ đến muốn báo cảnh sát. Nhưng khi đó cậu vừa mới bị người nhà tịch thu điện thoại, lại lén gia đình đi đến đây nên chưa tìm được cách giải quyết nào. Trong lúc Lê Thiên Chi còn đang băn khoăn không biết có nên giúp người bị bắt nạt hay không thì trong hẻm vắng vang ra những tiếng kêu rú đầy đau đớn. Lê Thiên Chi vội vã chạy đến thì nhìn thấy cảnh tượng mà rất nhiều năm sau cậu vẫn không thể nào quên được.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 167: Sự Tích “Chó Điên”



Kể đến đó, Lê Thiên Chi bất giác bật cười. Cậu quay sang hỏi Triệu Uyển Nhu:

- Chị dâu, chị chắc đã biết Thái Lãnh Hàn còn có biệt danh là “chó điên”, đúng không?

Triệu Uyển Nhu gật đầu. Trong lòng cô thầm phỏng đoán. Có lẽ cái biệt danh không mấy hay ho kia bắt nguồn từ câu chuyện mà Lê Thiên Chi đang kể. Quả nhiên, Lê Thiên Chi ngừng cười, nghiêm túc kể tiếp.

Khi Lê Thiên Chi tiến đến con hẻm kia, vốn còn tưởng là sẽ trông thấy một cảnh tượng thê thảm của một cậu trai nghèo khó yếu đuối bị lũ côn đồ ức h**p. Nhưng không. Đó cũng là một cảnh tượng vô cùng thê thảm. Nhưng đối tượng thê thảm lại là thằng côn đồ cầm đầu của nhóm du côn nọ.

Khi đó, Thái Lãnh Hàn vẫn chưa học võ có bài bản. Thế nhưng hắn rất liều mạng. Cho dù cả đám côn đồ kia có đến sáu, bảy thằng đang đánh đập hắn không thương tiếc thì Thái Lãnh Hàn chỉ tập trung tấn công vào thằng cầm đầu. Hắn không đấm, cũng không đá, vì cơ bản sức của hắn lúc đó không đấu lại côn đồ. Tuyệt chiêu của Thái Lãnh Hàn lúc đó chính là: cắn. Hắn quặp lấy một bên hông của thằng côn đồ, ghim ngập hàm răng vào phần gắn kết giữa vai và cổ của thằng đó, cắn chặt không nhả.

Thằng côn đồ gào rú như heo bị chọc tiết. Cổ của nó đã có m.á.u chảy ra, Thái Lãnh Hàn vẫn không chịu nhả ra, không chịu buông tha. Lê Thiên Chi phải nhảy vào, làm công tác “điều đình”. Cuối cùng, khi thằng côn đồ quát lên, ra lệnh cho đám đàn em dừng tay và lùi ra một quãng thì Lê Thiên Chi mới có thể thuyết phục được Thái Lãnh Hàn nhả miếng thịt, à nhầm, thả con mồi, à lại nhầm, thả “nạn nhân” ra khỏi miệng.

Lúc đó, khóe miệng và cả hàm răng của Thái Lãnh Hàn vẫn còn dính m.á.u đỏ tươi, dọa cho lũ côn đồ sợ đến suýt chút nữa là văng chất thải lỏng ra giữa đường. Thằng cầm đầu đám côn đồ đưa tay bịt lấy vết thương đang chảy máu, gầm gừ đầy căm tức:

- Thằng khốn! Mày là chó điên đấy à?

Thái Lãnh Hàn nhếch môi cười, đưa lưỡi l.i.ế.m mép, lạnh lùng trả lời:

- Không sai! Tao là chó điên đấy! Mày mà còn dám nói động đến mẹ tao một lần nữa thì tao sẽ cắn đứt động mạch cổ của mày! Grừ!

Nói xong, Thái Lãnh Hàn còn nhe hàm răng đang dính đầy m.á.u ra gầm gừ mấy tiếng, dọa cho lũ côn đồ bỏ chạy tóe khói. Kể từ đó, cái biệt danh “chó điên” của Thái Lãnh Hàn đã vang dội trong nhóm côn đồ băng đảng của tất cả những khu phố xung quanh nơi đó và mãi đến về sau.

Lê Thiên Chi ngừng kể, cười một cái nữa rồi mới tiếp tục câu chuyện. Sau đó, Lê Thiên Chi biết được Thái Lãnh Hàn là một đứa con rất hiếu thảo. Nếu có ai đó ức h.i.ế.p hắn, Thái Lãnh Hàn có thể nhẫn nhịn; nhưng nếu đối tượng bị ức h.i.ế.p là mẹ của hắn thì dù có liều mạng Thái Lãnh Hàn cũng phải để lại cho hung thủ vài dấu răng. Thế nên, Lê Thiên Chi không dám để lộ mục đích của mình khi đến đây, chỉ giả vờ làm người qua đường tốt bụng, đưa Thái Lãnh Hàn về nhà.

Tiếp theo đó, Lê Thiên Chi càng lúc càng quý mến và nể phục Thái Lãnh Hàn, cũng như càng thêm yêu kính người phụ nữ bị mang danh là “tiểu tam” kia. Bà ấy không chỉ không có một chút gì giống với dáng vẻ của một người đàn bà vô liêm sỉ muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác, mà bà chỉ là một người mẹ thương con và vô cùng dịu dàng. Cuộc sống của hai mẹ con họ Thái có lẽ sẽ cứ êm đềm trôi qua như thế, nếu như không có cái ngày định mệnh đó.

Hôm đó, Lê Thiên Chi có việc ở nhà nên không đến được nhà họ Thái như thường lệ. Thế nên, khi cậu hay tin dữ chạy đến thì chỉ thấy Thái Lãnh Hàn cả người đầy m.á.u ngồi ngơ ngác nơi hành lang bệnh viện. Lê Thiên Chi hỏi thăm những người xung quanh một buổi, thậm chí vận dụng cả quan hệ của nhà họ Lê để thám thính từ phía cảnh sát thì mới biết được đại khái. Thì ra là buổi chiều hôm đó, hai mẹ con Thái Lãnh Hàn đi đến một nhà hàng gần đó để ăn cơm chiều. Trên đường đi, họ bị một chiếc xe ô tô lạc tay lái xông thẳng lên vỉa hè. Vốn là chiếc xe kia đang đ.â.m sầm về phía của Thái Lãnh Hàn, nhưng người mẹ đã nhanh tay đẩy con trai ra, nên chính bà mới là người bị chiếc xe tông trúng.

Chuyện bây giờ kể lại thì rất nhanh, nhưng khi ấy, Lê Thiên Chi cảm thấy thời gian cấp cứu trôi qua lâu như cả đời người. Bởi vì sau khi bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, tuyên bố đã cố gắng hết sức và khuyên người nhà nén đau buồn thì Thái Lãnh Hàn đã thật sự như trải qua một kiếp người. Kể từ lúc đó, Thái Lãnh Hàn không còn là cậu trai tràn đầy sức sống và thường xuyên mỉm cười vui vẻ nữa. Kể từ đó, Thái Lãnh Hàn giống hệt như cái tên của hắn, lạnh lùng, lạnh nhạt, lạnh ngắt.

Thái Lãnh Hàn vẫn luôn cảm thấy tự trách, luôn cảm thấy bản thân đã hại c.h.ế.t người mẹ vẫn luôn rất yêu thương hắn. Tình yêu thương của người mẹ ấy đã tới mức sẵn sàng hy sinh tính mạng vì con trai. Thái Lãnh Hàn vẫn luôn cảm thấy, nếu hôm đó không phải vì hắn, thì có lẽ mẹ của hắn sẽ không phải mất mạng.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 168: Anh Ấy Thì Có Lỗi Gì?



Kể đến đây, Lê Thiên Chi lại ngừng lời, thở dài. Cậu nhìn Triệu Uyển Nhu, giọng trầm xuống:

- Chị dâu, có lẽ chị chưa biết, chuyện đó ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của Thái Lãnh Hàn. Không chỉ là ở chỗ hàng năm, cứ đến thời gian này thì anh ấy lại trở nên rất bất thường, mà suốt mấy tháng sau khi bác gái mất, Thái Lãnh Hàn không ăn uống được gì cả. Cứ ăn vào là anh ấy lại nôn ra. Bác sĩ bảo lý do là tâm lý của Thái Lãnh Hàn bị ám ảnh, anh ấy luôn cảm thấy, vì hôm đó anh ấy muốn được đến nhà hàng để ăn ngon nên mẹ của anh ấy mới xảy ra chuyện…

Triệu Uyển Nhu chớp chớp đôi mắt đẹp đã rưng rưng nước mắt. Cô nghĩ, có lẽ cô hiểu được tâm trạng của Thái Lãnh Hàn. Nhưng Triệu Uyển Nhu cũng hiểu, cô vẫn chưa thể nào thấu rõ được nỗi đau của Thái Lãnh Hàn khi ấy. Lúc đó, Thái Lãnh Hàn chỉ mới mười mấy tuổi đầu. Anh ấy muốn được ăn ngon thì có gì là sai? Anh ấy thì có lỗi gì? Hơn nữa, theo như Lê Thiên Chi kể lại thì khi đó, không phải tự nhiên mà Thái Lãnh Hàn muốn cùng mẹ ra nhà hàng ăn cơm. Hôm ấy là ngày nhận được kết quả thi vào trường cấp ba. Thái Lãnh Hàn đạt được điểm cao nhất toàn thành phố, nên được hội phụ huynh tặng cho một học bổng. Thái Lãnh Hàn chỉ muốn mời người mẹ đã nửa đời vất vả của mình đi ăn một bữa ngon để cùng chung vui thôi. Nào ngờ, niềm vui còn chưa trọn vẹn thì nỗi đau quá lớn lại ập tới…

Lê Thiên Chi hít sâu một hơi, nén xúc động rồi kể tiếp.

Hậu quả của nỗi đau ấy không chỉ khiến Thái Lãnh Hàn không ăn không uống và tự trách suốt một thời gian dài, mà anh còn suy sụp đến mức suýt nữa thì bỏ học. Đến ngày thứ bốn mươi chín sau khi mẹ của Thái Lãnh Hàn rời khỏi nhân thế, Lê Thiên Chi mới biết được Thái Lãnh Hàn đang có ý định nghỉ học. Cậu chàng nổi điên lên, chạy đến tận nhà Thái Lãnh Hàn để chất vấn. Hậu quả là, với cái miệng thường xuyên nhanh hơn mạch não của mình, Lê Thiên Chi càng nói càng quá đáng. Kết quả, cậu chàng bị Thái Lãnh Hàn đ.ấ.m cho một cái. Nửa gương mặt của Lê Thiên Chi đã bị sưng đến mấy ngày mới giảm bớt. Người nhà họ Lê suýt nữa là đã kiện Thái Lãnh Hàn ra tòa. Tuy nhiên, cũng nhờ thế mà Lê Thiên Chi có thể ép được Thái Lãnh Hàn quay lại trường học, còn là vào ngôi trường dành cho con nhà giàu mà cậu đang theo học.

Sau này nghĩ lại, Lê Thiên Chi cũng không biết cách làm lúc đó của mình là đúng hay không đúng nữa.

Bởi vì, nhờ vào học trong trường đó mà Thái Lãnh Hàn mới gặp gỡ và quen biết với Phương Hiệp Hòa, người bạn thân cũng là cánh tay đắc lực của anh sau này.

Tuy nhiên, lý do để Lê Thiên Chi ép buộc Thái Lãnh cùng vào học trong ngôi trường đó chính là để “bồi thường” cho cú đ.ấ.m mà anh đã tung vào mặt người bạn trong lúc tâm trạng đang sa sút thê thảm. Ban đầu, Lê Thiên Chi chỉ dùng điều đó làm cái cớ thôi, rồi cậu nhanh chóng quên bẵng đi. Nhưng Thái Lãnh Hàn thì vẫn luôn nhớ rất rõ. Cộng thêm với việc, Lê Thiên Chi đang phải chuẩn bị xuất ngoại du học, với điều kiện đưa ra cho gia đình là phải chu cấp cho Thái Lãnh Hàn học hành. Vì vậy, Lê Thiên Chi học ở ngôi trường ấy chỉ hơn một tháng là phải rời đi, sang nước ngoài. Mặc dù Lê Thiên Chi vẫn thường xuyên gọi điện và nhắn tin liên lạc với Thái Lãnh Hàn, nhưng phải mấy năm sau cậu mới biết, từ khi vào học ngôi trường “quý tộc” kia, Thái Lãnh Hàn đã bị bắt nạt rất nhiều.

Khi ấy, Thái Lãnh Hàn đã là trẻ mồ côi, gia cảnh bần hàn lại có sức học quá tốt nên chọc cho đám quý tử con nhà giàu kia ngứa mắt. Không chỉ vậy, trong thời gian đó, nhà họ Vạn đã đến tìm Thái Lãnh Hàn. Thế là, Thái Lãnh Hàn không chỉ bị bạn học bắt nạt mà còn bị mẹ kế thường xuyên dùng bạo lực, cả về thể xác lẫn tinh thần. Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn che giấu rất tốt, nên Lê Thiên Chi không biết gì cả. Thậm chí ngay cả việc Thái Lãnh Hàn bị mẹ kế làm bị thương phải nghỉ học một năm, Lê Thiên Chi cũng không biết. Mãi cho đến khi Thái Lãnh Hàn phải nhập viện ngay trước kỳ thi Đại học của năm sau thì Lê Thiên Chi mới được Phương Hiệp Hòa lén lút báo cho biết.

Lê Thiên Chi cấp tốc thu xếp công việc của mình rồi mua vé máy bay về nước. Nhưng cũng phải đến hai ngày sau cậu mới có thể thu xếp tạm ổn để quay về Việt Nam. Vừa xuống sân bay là Lê Thiên Chi chạy ngay đến trước điểm thi nơi Thái Lãnh Hàn đã trốn viện đến dự thi. Phương Hiệp Hòa đang chờ sẵn ở đó, lo lắng trùng trùng kể lại một sự kiện khiến Lê Thiên Chi suýt tí nữa là lật tung cả nhà họ Vạn lên.

Nói tới đây, Lê Thiên Chi khịt mũi, nhìn Triệu Uyển Nhu, cười gượng:

- Tôi kể lan man quá hả? Xin lỗi, chị dâu, cứ nhắc tới chuyện của Thái Lãnh Hàn là tôi lại nhớ đến rất nhiều chuyện. Thật ra, sự áy náy và tự trách của Thái Lãnh Hàn, vốn phải là của tôi mới đúng. Bởi vì đề nghị đến nhà hàng ăn mừng kia vốn là ý kiến của tôi. Thế nhưng hôm ấy tôi lại vì việc ở nhà mà không cho xe đến rước hai mẹ con Thái Lãnh Hàn, khiến họ phải đi bộ nên mới gặp tai nạn. Cho nên, hôm nay tôi kể chuyện này với chị dâu, là mong chị dâu để ý giúp cho, dạo này Thái Lãnh Hàn sẽ cư xử hơi… bất bình thường một chút. Nếu đã biết lý do thì mong chị đừng oán trách anh ấy, cũng đừng chán ghét anh ấy. Được không?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 169: Chị Đừng Có Bắt Ép Anh Ấy.



Những lời của Lê Thiên Chi nửa như dặn dò lại nửa như cầu xin khiến Triệu Uyển Nhu nghe qua cảm thấy vừa cảm động lại vừa khó chịu. Lẽ nào từ trước tới nay thái độ của cô đối với Thái Lãnh Hàn rất tệ hay sao mà bạn của anh lại luôn lo lắng rằng cô oán trách và chán ghét anh? Tự hỏi lòng mình một câu như vậy xong, Triệu Uyển Nhu câm nín nghẹn lời và trong lòng càng thêm khó chịu. Bởi vì hình như cô đối với Thái Lãnh Hàn đúng thật là không được tốt cho lắm.

Triệu Uyển Nhu càng nghĩ càng cảm thấy thái độ của cô đối với Thái Lãnh Hàn mặc dù chưa đến mức tệ hại, nhưng cô cũng chưa hoàn toàn yêu thương và quan tâm Thái Lãnh Hàn như người thân thật sự, càng chưa thể như người yêu. Kiếp này Triệu Uyển Nhu được sống lại, còn nghe được một chút tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn nên cư xử có nhẹ nhàng và ấm áp hơn. Nhưng trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu đối xử với Thái Lãnh Hàn rất lạnh nhạt và hờ hững. Thế nên, so ra, trong lòng Triệu Uyển Nhu cảm thấy như thế vẫn chưa đủ.

Triệu Uyển Nhu nhẹ nhàng gật đầu, ngầm chấp nhận với những lời đề nghị của Lê Thiên Chi. Tuy nhiên, bởi vì Triệu Uyển Nhu đang suy nghĩ và nhớ lại chuyện của kiếp trước nên gương mặt thoáng vẻ trầm ngâm. Điều đó khiến cho Lê Thiên Chi cảnh giác. Cậu không muốn bản thân hóa khéo thành vụng, khiến Triệu Uyển Nhu cảm thấy phiền phức mà có ác cảm nhiều hơn với Thái Lãnh Hàn. Hít hít mũi mấy cái, Lê Thiên Chi giải thích:

- Chị dâu, không phải tôi có ý nói chị làm không tốt. Mà là… Thái Lãnh Hàn… anh ấy hơi… ngốc một chút. Hơn nữa, chị đừng thấy anh ấy đã trải qua những chuyện kinh khủng như thế mà vẫn vững vàng, thật ra, tâm hồn và tinh thần của tên ngốc đó trước những người mà anh ấy yêu thương thì lúc nào cũng yếu đuối và nhạy cảm. Thái Lãnh Hàn lại còn là gã ngốc hay nghĩ linh tinh lại còn thường xuyên lén lút tự khinh thường bản thân. Thế nên, tôi nói nhiều với chị như vậy, chỉ là mong chị đối xử với anh ấy kiên nhẫn một chút, nhẹ nhàng một chút. Đừng để cái bản mặt lạnh ngắt của tên ngốc đó làm cho tức giận. Bởi vì một khi chị giận, tên ngốc ấy sẽ lại nghĩ linh tinh nhiều hơn và tự trừng phạt bản thân nặng nề hơn.

Tự trừng phạt bản thân? Thái Lãnh Hàn lại còn có thói quen không tốt này nữa à? Triệu Uyển Nhu đưa mắt nhìn Lê Thiên Chi, tò mò muốn hỏi. Nhưng không cần Triệu Uyển Nhu cất tiếng hỏi, Lê Thiên Chi vốn không quen giữ bí mật với những điều mà cậu không muốn giữ bí mật. Những chuyện này Lê Thiên Chi vốn đã muốn nói ra từ rất lâu rồi, nhưng những người mà cậu có thể nói ra những bí mật không hề muốn giữ này đều đã biết, còn với những kẻ khác, Lê Thiên Chi cũng đủ tỉnh táo để hiểu rằng không thể tiết lộ nếu không muốn làm cho Thái Lãnh Hàn bị ảnh hưởng. Cho nên, việc được ngồi tâm sự với Triệu Uyển Nhu như thế này, dù đang ở trên một chiếc taxi, thì với Lê Thiên Chi vẫn là cơ hội vô cùng hiếm có để trút cạn nỗi ấm ức bấy lâu nay dồn nén trong lòng của cậu. Tuy nhiên, nhìn đồng hồ thấy vẫn còn mười lăm phút nữa là đã đến giờ tan ca trưa, Lê Thiên Chi quyết định không thể tiếp tục nhiều chuyện nữa. Cậu nghiêm giọng:

- Việc này tôi sẽ kể cho chị nghe vào dịp khác. Còn bây giờ, chị mau vào công ty, cố gắng thuyết phục tên ngốc ấy chịu ăn uống cho đàng hoàng giúp chúng tôi với.

Triệu Uyển Nhu gật đầu, cam đoan:

- Yên tâm tôi sẽ bắt anh ấy ăn uống đàng hoàng. Hơn nữa, anh ấy đã hứa với tôi rồi.

Lê Thiên Chi sửng sốt một chút rồi hốt hoảng xua tay:

- Đừng, đừng, đừng. Chị đừng có bắt ép anh ấy. Càng đừng dùng lời hứa của anh ấy để ép anh ấy phải ăn uống.

- Tại sao? – Triệu Uyển Nhu bĩu môi. – Chả có nhẽ anh ấy sẽ mắng tôi, hay đánh tôi sao?

Lê Thiên Chi thở dài:

- Không đâu. Anh ấy biết chúng ta lo lắng cho anh ấy, nên sẽ không đánh, không mắng ai đâu mà chỉ tự ép buộc bản thân. Nhưng tâm lý của anh ấy trong thời gian này có sự kháng cự rất lớn. Nếu mà chúng tôi ép thì anh ấy cũng sẽ ăn, nhưng rồi sau đó anh ấy sẽ nôn ra, như thế lại càng có hại nhiều hơn.

Triệu Uyển Nhu không tin. Cô kể lại cho Lê Thiên Chi nghe về việc ban sáng cô đã có thể “ép” Thái Lãnh Hàn ăn súp và cơm như thế nào. Lê Thiên Chi mở to mắt, căng thẳng hỏi:

- Anh ấy đã ăn hết hộp súp và cả phần cơm đó thật à? Sau đó, anh ấy có bị nôn không?

Triệu Uyển Nhu lựng khựng một chút rồi lắc đầu. Bởi vì chính cô cũng không dám chắc chắn. Buổi sáng, Triệu Uyển Nhu không biết những khuất tất trong lòng của Thái Lãnh Hàn, thế nên cô chỉ cho rằng hắn vì làm việc vất vả mà quên ăn quên uống thôi. Sau khi “ép buộc” Thái Lãnh Hàn ăn xong bữa sáng thì Triệu Uyển Nhu đã rời khỏi công ty Thắng Lợi. Cho nên, sau đó Thái Lãnh Hàn có bị nôn ra hay không, Triệu Uyển Nhu không có cách nào biết được.
 
Back
Top Bottom