Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 170: Người Tài Xế Taxi Tốt Bụng?



Chiếc xe taxi đã dừng trước cổng của công ty Thắng Lợi một lúc rồi, nhưng tài xế cũng không hề giục hai vị khách xuống xe. Có lẽ anh ta cũng cảm động khi nghe kể về câu chuyện của Thái Lãnh Hàn. Thế nên, khi Triệu Uyển Nhu mang hộp cơm xuống xe thì anh chàng tài xế taxi tốt bụng còn đưa một cái bình giữ nhiệt cho cô và nói:

- Này, tôi cũng thường xuyên bị chứng ăn không vào, mẹ tôi đã pha trà gừng nóng theo công thức đặc biệt cho tôi uống trước khi ăn. Cô mang cho chồng cô uống thử xem sao.

Triệu Uyển Nhu ngẩn ra. Lê Thiên Chi lại càng cảnh giác nhiều hơn. Hành vi của người tài xế taxi này quá đột ngột khiến cả hai không thể không nghi ngại. Bây giờ tài xế taxi lại tốt bụng đến thế này ư?

Trước kia cũng đã từng có lần mẹ kế của Thái Lãnh Hàn cho người mang đồ ăn thức uống đến cho hắn. Khi đó, Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa còn chưa hình dung được sự độc ác của người đàn bà kia nên hồn nhiên nhận lấy. Thức ăn thức uống đã chuyển qua tay của họ thì Thái Lãnh Hàn lại không nghi ngờ gì mà trực tiếp dùng. Thế là nhiều lần Thái Lãnh Hàn bị ngộ độc thực phẩm khiến công việc bị ảnh hưởng, sức khỏe lại càng chịu thêm nhiều tác động xấu khiến hệ tiêu hóa của hắn mới dễ bị tổn thương như vậy. Ai biết được lần này liệu có phải người đàn bà độc ác kia lại muốn “đầu độc” Thái Lãnh Hàn nữa hay không?

Hơn nữa, những lần trước, các món ăn thức uống “có độc” đưa đến cho Thái Lãnh Hàn thông qua tay của hai người bạn thân. Trước khi biết được kẻ chủ mưu thật sự là mẹ kế, trong lòng Thái Lãnh Hàn cũng đã từng vì nghĩ ngợi linh tinh và bị tổn thương u uất khá lâu. Nếu lần này Thái Lãnh Hàn lại bị “đầu độc” bằng một món thức uống do chính tay Triệu Uyển Nhu mang đến, tên chó điên ngốc nghếch kia chắc chắn sẽ càng tự cắn xé chính mình đến tơi tả luôn mất.

Sự nghi ngại của Triệu Uyển Nhu và nét mặt cùng ánh mắt ngập tràn nghi ngờ của Lê Thiên Chi khiến người tài xế taxi kia cũng nhận ra hành vi của mình quả thật quá đường đột và đáng nghi. Anh ta tằng hắng vài cái chữa ngượng rồi giải thích:

- Tôi không có ý gì đâu. Tôi chỉ cảm thấy… chồng của cô cũng… quá khổ sở rồi, tôi… tôi chỉ muốn… giúp một chút thôi. Thật đấy. Cái này là do mẹ của tôi làm cho tôi uống, không có để thứ gì lạ vào đâu. Tôi uống mỗi ngày luôn ấy. Sau khi uống thì dạ dày ấm lên, ăn cơm cũng ngon miệng hơn. Tôi… nếu các người không tin thì…

Càng giải thích càng cảm thấy không ổn, người tài xế taxi ngượng ngùng rụt tay lại, muốn cất cái bình giữ nhiệt vào chỗ cũ. Triệu Uyển Nhu nhìn chằm chằm biểu hiện của người tài xế kia, cảm thấy anh ta không giống như đang giả vờ. Hơn nữa, anh ta đang làm tài xế của hãng taxi khá nổi tiếng trong thành phố, số hiệu của từng chiếc xe, số hiệu của tài xế vô cùng rõ ràng, chính xác, nếu anh ta dám làm gì đó trái với pháp luật thì chắc chắn sẽ bị điều tra ra ngay. Thế nên Triệu Uyển Nhu ngần ngừ thêm hai giây rồi đưa tay cầm lấy cái bình giữ nhiệt kia.

Lần này, đến lượt người tài xế kia giật mình. Anh ta buột miệng hỏi:

- Cô không sợ tôi bỏ gì trong này nữa sao?

Triệu Uyển Nhu gật đầu. Cô sợ chứ. Thế nên, trước khi đưa cho Thái Lãnh Hàn uống, cô sẽ thử trước. Nghĩ là làm ngay, Triệu Uyển Nhu mở nắp bình, rót đầy nước vào nắp rồi uống ừng ực một hơi trước cặp mắt kinh ngạc của người tài xế và cặp mắt kinh hoàng của Lê Thiên Chi. Ối giời ôi là giời ôi, Lê Thiên Chi kêu trời thảm thiết ở trong lòng, tại sao chị dâu của cậu lại còn liều mạng hơn cả cậu nữa vậy? Đã không biết trong nước ấy có để thứ gì không mà lại còn uống hết cả một nắp đầy ắp như thế? Nếu chẳng may trong đó có pha thứ gì, nếu chẳng may Triệu Uyển Nhu gặp bất trắc gì, chắc chắc cậu sẽ bị Thái Lãnh Hàn lột luôn mấy lớp da mất.

Thế nhưng, đúng như người tài xế kia đã cam đoan, trong nước trà gừng kia chẳng có thứ gì kỳ lạ cả. Triệu Uyển Nhu uống xong một nắp đầy nước trà gừng, chỉ cảm thấy cả khoang miệng ngập tràn hương vị thơm ngọt nồng nàn và dạ dày ấm hẳn lên. Đúng là vừa ngon vừa tốt cho tiêu hóa và sức khỏe nha. Tuy nhiên, để pha ra được hương vị thơm ngọt vừa phải thế này, có lẽ cũng phải có công thức nào đó. Triệu Uyển Nhu chép chép miệng vài cái, rót thêm nửa nắp nước trà gừng nữa, uống cạn rồi quay sang hỏi người tài xế taxi:

- Anh nói cái này là do mẹ của anh pha cho anh uống mỗi ngày. Nếu bây giờ tôi mang đi, anh sẽ không sao chứ?

Người tài xế cười hiền lành, lắc đầu:

- Không sao đâu. Nhà tôi cũng ở trong thành phố này, lát nữa tôi gọi điện nhờ mẹ tôi pha lại cho tôi bình khác là được.

Triệu Uyển Nhu hài lòng gật đầu:

- Vậy anh cho tôi mua lại cái bình trà gừng này của anh nhé. Với lại, anh cho tôi xin số điện thoại của mẹ anh có được không? Tôi muốn học cách pha trà gừng này của dì ấy.

Người tài xế taxi vui vẻ đồng ý. Sau khi nhận năm trăm ngàn của Triệu Uyển Nhu xem như mua lại chiếc bình giữ nhiệt, anh ta nhanh chóng lái xe rời đi. Triệu Uyển Nhu cũng nhanh chóng bước vào công ty. Nơi lề đường chỉ còn Lê Thiên Chi đang há hốc mồm chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 171: Thái Lãnh Hàn Khóc Sao?



Khi Triệu Uyển Nhu vào đến văn phòng của Tổng giám đốc thì không trông thấy Thái Lãnh Hàn đâu. Cô ngồi đợi một lúc mới thấy Thái Lãnh Hàn bước ra từ phòng vệ sinh nhỏ bên trong phòng làm việc. Gương mặt của Thái Lãnh Hàn tái nhợt, trên áo của hắn có dính mấy vệt nước, bước đi thoáng lảo đảo. Một tay của hắn vẫn còn đang đặt hờ vào phần n.g.ự.c bên dưới cổ họng, miệng khẽ há ra như đang muốn nôn. Không, không phải muốn nôn, Triệu Uyển Nhu nhìn đôi chân mày đang cau chặt của Thái Lãnh Hàn mà đoán chắc chắn rằng hắn đã nôn. Cô bàng hoàng thốt lên:

- Anh… bị nôn sao?

Thái Lãnh Hàn giật mình, ngước lên nhìn. Trông thấy Triệu Uyển Nhu, gương mặt vốn đã nhợt nhạt của hắn lại càng thêm tái mét. Triệu Uyển Nhu lo lắng hỏi dồn:

- Anh đã nôn bao lâu rồi? Nôn mấy lần rồi? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Anh có bị chóng mặt không?

Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, không biết phải trả lời như thế nào cho ổn. Từ sau khi được ăn hộp súp ngon lành do tự tay Triệu Uyển Nhu đút cho, dù Thái Lãnh Hàn không hề muốn một chút nào, nhưng cơ thể của hắn vẫn còn rất bài xích với “thức ăn ngon”. Thế nên hắn chỉ có thể gắng gượng chịu đựng đến khi Triệu Uyển Nhu rời đi thì đã nôn ra toàn bộ. Sau đó, cứ cách khoảng mười phút là Thái Lãnh Hàn lại nôn. Cho đến hiện tại, hắn đã nôn đến mấy chục lần rồi, trong dạ dày vốn chẳng còn gì, chỉ nôn ra nước xanh, nước vàng đắng nghét. Tuy nhiên, lúc này Thái Lãnh Hàn mới chân chính cảm thấy cả khoang miệng lẫn cổ họng của hắn ngập tràn vị đắng. Không chỉ vậy, trong lòng của hắn lại càng cay đắng hơn bao giờ hết. Có lẽ Triệu Uyển Nhu đã biết tật xấu của hắn rồi. Chắc chắn cô sẽ rất tức giận và chán ghét hắn, vì hắn đã dám nôn thức ăn mà cô đút cho, vì hắn đã không giữ được lời hứa với cô, vì hắn là kẻ xui xẻo và bất hiếu đã hại c.h.ế.t chính mẹ ruột…

Triệu Uyển Nhu nhìn nét mặt càng lúc càng tái của Thái Lãnh Hàn mà nhớ đến những lời Lê Thiên Chi đã kể. Không quá khó để cô nhận ra tảng băng ngốc nhà mình lại suy diễn linh tinh nữa rồi. Cô chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói:

- Tôi… Em… muốn đến đây, cùng ăn cơm với anh, có được không?

Thái Lãnh Hàn đờ đẫn gật đầu. Nhưng rồi sau đó hắn lại lo sợ. Thái Lãnh Hàn biết bản thân lúc này không thể ăn uống được gì nữa. Nếu cố chấp ăn vào, nhất định hắn sẽ nôn ra hết. Trong những năm trước, vào những ngày thế này, Thái Lãnh Hàn chỉ có thể ăn được mì ăn liền, mà còn phải là loại mì ăn liền rẻ tiền nhất. Tuy nhiên, bây giờ Triệu Uyển Nhu đã đến tận phòng làm việc của hắn, muốn cùng hắn ăn cơm, Thái Lãnh Hàn cảm thấy, nếu hắn để mặc Triệu Uyển Nhu ăn cơm còn bản thân lại ăn mì ăn liền thì không ổn lắm. Thái Lãnh Hàn vừa sợ sẽ khiến Triệu Uyển Nhu tủi thân, buồn giận; hắn lại vừa lo sẽ khiến Triệu Uyển Nhu chịu những điều tiếng không hay gì đó nữa.

Sự im lặng của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu khó chịu trong lòng. Cô biết chắc gã ngốc này lại đang nghĩ linh tinh gì đó, nhưng lúc này, cô đã không còn nghe được tiếng lòng của hắn nữa, không thể biết là hắn đang nghĩ gì. Hơn nữa, nhìn nét mặt tái nhợt của Thái Lãnh Hàn, trong lòng của Triệu Uyển Nhu ê ẩm rất nhiều những nỗi niềm thương cảm, chua xót. Cô cũng không muốn kéo dài giằng co, để hắn phải chịu đói thêm nữa.

Nhưng Lê Thiên Chi đã căn dặn cô không được ép buộc Thái Lãnh Hàn, nếu cô ép buộc hắn, thì hắn sẽ tự ép buộc bản thân, hậu quả là hắn sẽ lại bị nôn ra, không tốt cho dạ dày, không tốt cho sức khỏe. Triệu Uyển Nhu nhất thời không biết phải làm thế nào. Bỗng nhiên ánh mắt của Triệu Uyển Nhu nhìn thấy cái bình giữ nhiệt đang hiên ngang nằm lẻ loi trên bàn. Cô mừng rỡ, mỉm cười kể lại:

- Là thế này, ban nãy trên đường em đến đây có gặp một người tốt bụng. Người đó nghe nói anh bị dạ dày, còn bị ăn không ngon miệng nên đã tặng em một bình trà gừng, bảo là rất tốt, có thể giúp ấm bụng, ăn ngon hơn. Em đã uống thử rồi, thật sự rất ngon, cũng rất ấm bụng. Anh… uống thử một chút nhé?

Thái Lãnh Hàn vẫn còn đứng ngẩn ra tại chỗ. Đây là một trong những lần hiếm hoi mà Triệu Uyển Nhu nói với hắn nhiều câu như thế. Thái độ của cô cũng rất vui vẻ, cô lại còn tỏ ra là quan tâm đến dạ dày và sức khỏe của hắn nữa. Đừng nói là trà gừng, cho dù Triệu Uyển Nhu có muốn Thái Lãnh Hàn uống rượu mạnh hay uống thuốc độc, hắn cũng sẽ không ngần ngại mà gật đầu. Và cái đầu của Thái Lãnh Hàn đã thật sự gật mạnh xuống.

Triệu Uyển Nhu mừng rỡ, vội chạy đến đỡ Thái Lãnh Hàn ngồi vào ghế. Sau đó, cô cẩn thận rót trà gừng trong bình giữ nhiệt ra cốc, đưa cho Thái Lãnh Hàn uống. Thái Lãnh Hàn vẫn còn đang trong tình trạng lơ mơ vì bụng rỗng lại nôn nhiều lân, có chút không để ý mà đưa cốc trà lên miệng nhấp một ngụm. Triệu Uyển Nhu hồi hộp quan sát Thái Lãnh Hàn sau khi uống ngụm trà ấy. Và rồi cô kinh hoàng nhìn thấy, hai mắt của Thái Hàn đỏ lên, rưng rưng nước mắt. Thái Lãnh Hàn khóc sao?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 172: Tôi… Không Giận Em.



Quả thật Thái Lãnh Hàn đang khóc. Ngụm nước trà gừng trong miệng vừa ấm nóng vừa thơm nồng khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, đồng thời gợi lên ký ức về một thời niên thiếu vừa hạnh phúc vừa bi thương. Khi ấy, mẹ của Thái Lãnh Hàn vẫn thường pha những ấm trà gừng như thế này cho hắn uống. Bỗng nhiên trong đầu của Thái Lãnh Hàn lóe lên một suy nghĩ hoang đường. Hắn ngẩng lên, nhìn Triệu Uyển Nhu, vừa ngập ngừng vừa khấp khởi hỏi nhanh:

- Uyển Nhu, người đưa trà gừng này cho em là… là ai vậy?

Triệu Uyển Nhu thật thà trả lời:

- Là một tài xế lái taxi.

Thái Lãnh Hàn nghẹn lại một chút, rồi vẫn cố gắng vớt vát hy vọng, hỏi thêm lần nữa:

- Là… nam hay nữ?

- Là nam.

Đôi vai của Thái Lãnh Hàn rũ xuống, hy vọng của hắn vỡ nát. Thái Lãnh Hàn khẽ nhếch môi, cười tự giễu bản thân. Hắn vậy mà lại dám hy vọng rằng mẹ của hắn vẫn còn sống và đưa trà gừng đến cho hắn. Sao hắn lại có thể dám quên rằng, chính hắn đã hại c.h.ế.t bà ấy? Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy, cho dù mẹ của hắn còn sống đi nữa, thì chắc chắn rằng bà ấy cũng không muốn nhìn thấy đứa con bất hiếu và mang đầy xui xẻo như hắn đâu, càng đừng mong là bà ấy sẽ quan tâm gì đến hắn…

Bộ dáng của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu lo lắng. Tảng băng ngốc nhà cô lại suy nghĩ linh tinh gì nữa rồi đúng không? Tại sao sau khi uống cốc trà gừng kia, Thái Lãnh Hàn lại rưng rưng muốn khóc? Sau đó, hắn lại còn hỏi cô rằng người đưa trà cho cô là ai, nam hay là nữ? Khi biết người đó là nam, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn ngay lập tức suy sụp như thế? Triệu Uyển Nhu ngẫm nghĩ một lúc rồi kết luận: tảng băng ngốc nhà cô đang ghen!

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Uyển Nhu cảm thấy vấn đề hoàn toàn có thể xảy ra và cũng có thể hiểu được. Nếu đổi ngược lại là cô, khi biết có một người khác tặng trà gừng cho Thái Lãnh Hàn như thế, rất có thể Triệu Uyển Nhu cũng sẽ cảm thấy… không vui. Lấy lòng so lòng, Triệu Uyển Nhu cảm thấy áy náy vì mình đã không đủ tỉ mỉ và tinh tế để chú ý đến nội tâm hay nghĩ ngợi linh tinh của Thái Lãnh Hàn. Hít nhẹ một hơi, cô dịu giọng nói:

- Anh đừng giận! Tôi… sau này tôi sẽ chú ý hơn trong giao tiếp với người khác phái.

Thái Lãnh Hàn đang chìm trong nỗi khổ sở, loáng thoáng nghe được tiếng của Triệu Uyển Nhu, nhất thời chưa thể hiểu được. Triệu Uyển Nhu cho rằng hắn giận cô sao? Vì cô đã không chú ý trong khi giao tiếp với người khác phái? Thái Lãnh Hàn cau mày. Hơn ai hết, Thái Lãnh Hàn biết rõ, hắn không bao giờ giận Triệu Uyển Nhu, càng không bao giờ giận cô vì việc giao tiếp với người khác phái. Nếu phải nổi cơn tức giận, Thái Lãnh Hàn chỉ căm giận chính bản thân mình mà thôi. Thế nhưng tại sao Triệu Uyển Nhu lại nghĩ như vậy? Là bởi vì hắn đã có biểu hiện gì đó khiến cô hiểu lầm sao? Thái Lãnh Hàn nghẹn một lúc rồi mới thốt lên được mấy tiếng:

- Tôi… không giận em.

Triệu Uyển Nhu nghe giọng nói nghẹn ngào của Thái Lãnh Hàn mà trong lòng cũng nghẹn thắt một cái. Cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy giọng tự nhiên nhất đáp lại:

- Vậy thì tốt rồi. Bây giờ, chúng ta ăn cơm được chưa?

Bụng nhỏ của Triệu Uyển Nhu vô cùng phối hợp mà kêu lên hai tiếng. Triệu Uyển Nhu có cảm giác cả gương mặt của mình nóng bừng hết cả lên. Ngược lại, Thái Lãnh Hàn thì càng thêm lạnh ngắt trong lòng, mặt mày tái mét. Triệu Uyển Nhu đang đói bụng ư? Cô đã chịu đói để mang thức ăn đến đây, muốn cùng hắn ăn cơm, nhưng mà… Thái Lãnh Hàn nuốt khan một cái, cố nén cảm giác buồn nôn đang cuộn trào trong bụng. Hắn không biết mình có nên cùng Triệu Uyển Nhu ăn cơm vào lúc này hay không. Buổi sáng chỉ là ăn một chút súp, Thái Lãnh Hàn còn cố thể cố gắng chịu đựng, đợi đến khi Triệu Uyển Nhu rời đi rồi mới nôn ra. Nhưng bây giờ, Thái Lãnh Hàn biết, hắn rất khó mà nín nhịn được cơn buồn nôn sau khi vừa mới nôn không ít lần trước đó. Hơn nữa, đây là bữa cơm trưa, chắc chắn sẽ phải kéo dài hơn so với lúc ăn sáng.

Thái Lãnh Hàn sợ rằng, hắn sẽ không kìm nén được mà nôn ra trước mặt của Triệu Uyển Nhu mất. Thái Lãnh Hàn rất sợ, Triệu Uyển Nhu sẽ cảm thấy hắn bẩn thỉu mà càng thêm khinh ghét hắn hơn trước. Thái Lãnh Hàn lại càng sợ, việc hắn nôn ra trong khi ăn cơm với Triệu Uyển Nhu sẽ khiến cô bị tổn thương, bị khó chịu, bị ám ảnh,… Thế nên, ngẫm nghĩ một lúc, Thái Lãnh Hàn nén sự tiếc nuối, chầm chậm lắc đầu. Hắn cất giọng khàn khàn:

- Nếu em đói bụng thì cứ ăn cơm đi. Tôi… không đói. Tôi còn có việc, tôi đi trước…

Thái Lãnh Hàn nói xong thì vội rảo bước muốn chạy ra khỏi cửa. Hắn sợ, chậm một chút nữa thôi thì hắn sẽ đổi ý mất. Tuy nhiên, Triệu Uyển Nhu đâu để cho Thái Lãnh Hàn có cơ hội bỏ chạy như thế? Cô khịt mũi, cất giọng nghèn nghẹn:

- Anh không muốn ăn cơm cùng với em sao?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 173: Em… Đã Biết Được… Những Gì?



Một câu hỏi khẽ này của Triệu Uyển Nhu đã khiến bước chân vội vã của Thái Lãnh Hàn khựng lại. Sao hắn lại có thể không muốn ăn cơm cùng cô cơ chứ. Nhưng mà… Thái Lãnh Hàn chua xót và sợ hãi hiểu rõ, lúc này, hắn có muốn đến mức nào đi nữa thì cũng không thể, và dám…

Ngay sau đó, Triệu Uyển Nhu đã phá tan sự sợ hãi của Thái Lãnh Hàn và tiếp thêm sức mạnh cho hắn. Bởi vì, cô không chờ Thái Lãnh Hàn phản ứng mà đã tiếp tục dịu dàng nói:

- Tình trạng của anh trong những ngày này, thật ra, em đã biết rồi. Anh không muốn chia sẻ cùng em sao? Anh không muốn… em chia sẻ cùng anh sao?

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra, sửng sốt. Triệu Uyển Nhu đã biết tình trạng của hắn? Hơn thế nữa, cô không chỉ không cảm thấy chán ghét, ghê tởm hắn mà còn muốn hắn chia sẻ với cô, và cô còn muốn chia sẻ cùng hắn? Trong lòng của Thái Lãnh Hàn lúc này xáo trộn rất nhiều cảm xúc. Chính hắn cũng không biết rõ được những cảm xúc xáo trộn ấy là những gì. Triệu Uyển Nhu càng không thể biết được cảm xúc của Thái Lãnh Hàn lúc này thế nào, nhưng nhìn bóng lưng cứng đờ của hắn, trong lòng cô cũng trào dâng không ít cảm xúc. Triệu Uyển Nhu khẽ khàng:

- Anh sẽ không trách em tự tiện tìm hiểu về việc của anh chứ? Anh sẽ không cảm thấy em là kẻ nhiều chuyện, tọc mạch, khó ưa…

- Không! Không, dĩ nhiên là không!

Thái Lãnh Hàn quay phắt lại, vội vã ngắt lời Triệu Uyển Nhu, đính chính cho cô rõ lòng mình. Làm sao hắn có thể nghĩ linh tinh về Triệu Uyển Nhu như thế kia chứ? Lúc này hắn chỉ là đang kinh ngạc và mừng rỡ tột cùng mà thôi. Thái Lãnh Hàn dè dặt hỏi:

- Em… đã biết được… những gì?

Triệu Uyển Nhu chớp mắt, nén xúc động trả lời:

- Em biết, anh vẫn luôn tự trách bản thân mình vì tai nạn của mẹ. Em biết, những ngày này, anh sẽ không cho phép bản thân ăn uống đàng hoàng. Em biết, anh ăn vào thì sẽ bị nôn ra…

Nói đến đây, Triệu Uyển Nhu nghẹn ngào không cất nổi thành lời. Thái Lãnh Hàn càng không biết nói gì. Hắn cứ đứng sững sờ trước mặt Triệu Uyển Nhu, bàng hoàng nhìn đôi mắt đẹp của cô đỏ hoe, rưng rưng ánh nước. Trong lòng Thái Lãnh Hàn như bị ai đó giáng cho một búa, vừa đau vừa xót. Triệu Uyển Nhu đang cảm thấy thương hại hắn sao? Một luồng uất khí như chẹn ngang nơi n.g.ự.c của Thái Lãnh Hàn, khiến hắn hít thở không thông. Hắn không muốn nhận sự thương hại của bất cứ ai, đặc biệt là của Triệu Uyển Nhu. Nhưng mà, cứ nghĩ đến khả năng sự thương hại này lại xuất phát từ sự lương thiện và tấm lòng của Triệu Uyển Nhu, thì Thái Lãnh Hàn lại càng thêm bối rối. Hắn không nỡ phủ nhận tấm lòng của cô. Nụ cười héo hắt nở ra trên môi của Thái Lãnh Hàn. Thôi vậy, chịu sự thương hại thì cứ chịu, dù sao thì, hắn cũng đâu có tư cách gì để trốn tránh sự thương hại của bất cứ ai.

Nụ cười không hề vui vẻ của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu khó chịu. Đây là kiểu cười gượng gạo gì vậy? Khó coi c.h.ế.t đi được. Triệu Uyển Nhu sa sầm mặt mũi, nghiêm nghị nói:

- Nếu vậy, anh có cảm thấy, em phải chịu trách nhiệm, em là kẻ có tội trong tai nạn của mẹ em năm xưa không? Có phải anh cũng nghĩ rằng, tại vì em mà mẹ phải chịu bệnh tật như thế không?

Năm xưa, khi mang thai Triệu Uyển Nhu, bà Lâm Thanh Liên đã bị nghén rất nhiều. Khi chuyển dạ, bà lại bị sinh khó, chịu dày vò đến hơn nửa ngày mới có thể sinh ra con gái. Cũng từ đó, thân thể và sức khỏe của bà Lâm Thanh Liên bị giảm sút rõ rệt, thậm chí tim mạch cũng bị ảnh hưởng. Mới gần đây thôi, bà Lâm Thanh Liên còn vì việc hôn nhân của Triệu Uyển Nhu mà bị tái phát bệnh tim, phải nhập viện một thời gian dài. Thế nên, Triệu Uyển Nhu cũng có cái lý của mình khi cảm thấy bản thân có lỗi trong tình trạng sức khỏe của mẹ.

Nhưng dĩ nhiên, Thái Lãnh Hàn thì không bao giờ đồng ý với điều đó. Gương mặt của hắn cũng sa sầm. Giọng của hắn nghiêm nghị, lạnh ngắt:

- Là ai đã nói bậy nói bạ gì với em đúng không? Là ai?

Trọng bụng Thái Lãnh Hàn thầm nghĩ, nếu hắn biết được là tên khốn kiếp nào đã dám nói linh tinh để Triệu Uyển Nhu đau lòng tự trách như thế, hắn nhất định sẽ khiến cho kẻ ấy hối hận. Ngay sau đó, Thái Lãnh Hàn đã lập tức hối hận. Bởi vì, kẻ khốn kiếp ấy, chẳng ai xa lạ, chính là Thái Lãnh Hàn hắn. Sở dĩ Thái Lãnh Hàn có thể biết được điều đó là vì Triệu Uyển Nhu đã nhìn thẳng vào mắt hắn mà gằn từng chữ:

- Là anh chứ còn là ai!

Thái Lãnh Hàn ngớ ra. Hắn đã nói gì với Triệu Uyển Nhu để cô cảm thấy đau lòng tự trách vì sức khỏe của mẹ cô sao? Thái Lãnh Hàn im lặng, nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân và càng thêm hoang mang. Hình như hắn chưa từng nói gì với Triệu Uyển Nhu về việc đó mà? Nét mặt ngơ ngác của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu phải khó khăn lắm mới nén cười được. Cô nghiêm giọng “chỉ tội”:

- Anh không nói, nhưng những hành động mà anh tự dằn vặt chính mình không phải cũng là đang muốn em cảm thấy tự trách bản thân hay sao?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 174: “Uy Hiếp”?



Thái Lãnh Hàn ngẫm lại và áy náy cảm thấy những lời của Triệu Uyển Nhu không hề sai. Nhưng mà, trong suy nghĩ của Thái Lãnh Hàn, hai chuyện này vốn không hề giống nhau. Hắn cũng ngay lập tức nói ra suy nghĩ của mình:

- Em đừng nghĩ như vậy! Hai chuyện này vốn không giống nhau. Em cũng đâu muốn sức khỏe của mẹ bị ảnh hưởng, đúng không? Hơn nữa, việc đó vốn không hề liên quan gì đến em, khi đó em chỉ mới là một đứa trẻ sơ sinh thôi mà. Ý tôi là…

Thái Lãnh Hàn nói đến đó thì ngắc ngứ, không biết phải nói gì thêm cho rõ ý của mình. Từ trước đến nay hắn không quen an ủi và giải thích với người khác. Tuy nhiên, chính bộ dáng lúng túng của Thái Lãnh Hàn lại càng khiến cho Triệu Uyển Nhu thêm cảm động. Tảng băng ngốc nghếch này, bản thân hắn còn đang chìm trong u uất vậy mà vẫn cố gắng tìm cách an ủi cô. Nhưng vào lúc này, Triệu Uyển Nhu không thể để cho bản thân mềm lòng. Cô nghiêm giọng bắt bẻ:

- Nhưng anh cũng đâu có muốn mẹ anh xảy ra chuyện, đúng không? Đó vốn chỉ là một tai nạn mà thôi. Lúc đó, anh cũng chỉ mới là một cậu nhóc mười mấy tuổi, việc tai nạn đó vốn cũng đâu liên quan gì đến anh? Tại sao anh có thể tự trách bản thân mà em lại không thể?

Thái Lãnh Hàn nghẹn lời, không thể nào đáp lại được. Triệu Uyển Nhu bèn thừa thắng xông lên:

- Nếu anh không muốn em tự trách chính mình, vậy thì anh cũng đừng tự trách bản thân nữa, được không? Nếu không, em cũng sẽ noi theo anh, em cũng sẽ tự trách mình, em cũng sẽ không ăn uống gì luôn…

Đây là uy h**p, đúng không? Đây là sự trắng trợn uy h.i.ế.p đúng không? Thái Lãnh Hàn ngẩn ra và thừa nhận, hắn đang bị Triệu Uyển Nhu uy h**p. Đáng sợ hơn cả là, hắn lại thật sự bị uy h.i.ế.p bởi những lời đó của cô. Nếu hắn không ăn, cô cũng sẽ không ăn; nếu hắn bị đói, cô cũng sẽ chịu đói; nếu hắn kiệt sức, cô cũng sẽ mệt lả… Càng nghĩ càng sợ, Thái Lãnh Hàn không thể không gật đầu:

- Được rồi, tôi sẽ… cố gắng…

Triệu Uyển Nhu nhoẻn miệng cười:

- Vậy bây giờ anh cùng em ăn cơm nhé?

Thài Lãnh Hàn còn đang sợ hãi trước những lời “uy h**p” của Triệu Uyển Nhu, lại bị nụ cười tươi tắn của cô làm cho choáng váng, chỉ có thể lựng khựng gật đầu. Triệu Uyển Nhu nhanh nhẹn kéo Thái Lãnh Hàn ngồi vào ghế, thoăn thoắt mở những chiếc hộp ra. Nào cơm, nào thịt, nào canh,… những món ăn nhanh chóng hiện ra trước mắt của Thái Lãnh Hàn, tỏa hương thơm phức. Triệu Uyển Nhu lại nhanh như chớp, xới cơm vào chén nhựa, nhét đũa vào tay Thái Lãnh Hàn và gắp một miếng thịt vàng ươm đặt lên chén cơm trước mặt của hắn.

Dưới ánh mắt long lanh của Triệu Uyển Nhu, bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy, hắn có thể thử ăn một chút xem sao. Thế là, bàn tay của Thái Lãnh Hàn cẩn thận cầm chén cơm lên, dùng đũa gắp một miếng cơm kèm với thịt đưa vào miệng. Triệu Uyển Nhu vừa hồi hộp vừa căng thẳng nhìn chằm chằm vào Thái Lãnh Hàn, theo dõi từng động tác nhai của hắn.

Thái Lãnh Hàn quả thật đang tập trung nhai. Cơm vừa thơm vừa mềm vừa ngọt, thịt thì nêm gia vị vừa miệng, thơm mềm. Hai hương vị ấy trộn lẫn vào nhau, tạo ra một sự hòa quyện đậm đà. Ngon quá! Thái Lãnh Hàn vừa định mở miệng khen, nhưng khi ý nghĩ “món ăn ngon” vừa tượng lên trong đầu hắn thì cơ thể của hắn đã ngay lập tức có phản ứng bài xích. Cơn buồn nôn mạnh mẽ và nhanh chóng ập tới khiến Thái Lãnh Hàn phải đứng vội dậy, chạy ngay vào nhà vệ sinh. Những tiếng nôn ọe vang lên văng vẳng khiến Triệu Uyển Nhu đang sửng sốt lại càng thêm hoảng hốt.

Ban nãy, nghe Lê Thiên Chi kể về tình trạng của Thái Lãnh Hàn, trong đầu của Triệu Uyển Nhu vốn cũng hình dung được chút ít. Nhưng cô không ngờ tình trạng của Thái Lãnh Hàn lại nặng nề đến như vậy. Hắn thậm chí chỉ vừa mới ăn một miếng đầu tiên, vẫn còn đang nhai, chưa kịp nuốt xuống hết thì đã nôn ra như thế rồi. Triệu Uyển Nhu không thể nào tưởng tượng nổi, trong suốt những năm vừa qua, Thái Lãnh Hàn đã vượt qua những ngày này như thế nào. Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt của Triệu Uyển Nhu đã rưng rưng nơi khóe mắt. Đến khi nhìn thấy Thái Lãnh Hàn bước ra với gương mặt tái nhợt và bước chân lảo đảo thì nước mắt của Triệu Uyển Nhu không thể kìm nén được nữa, lăn tròn từng giọt xuống gò má.

Thái Lãnh Hàn đang choáng váng sau trận nôn đầy dịch vị chua loét thì nhìn thấy những giọt nước mắt của Triệu Uyển Nhu chảy dài. Hắn điếng hết cả người, đứng sững ra một lúc. Lát sau, Thái Lãnh Hàn mới có thể cất giọng khàn khàn nói như van:

- Đừng khóc! Em đừng khóc! Tôi bị nôn như thế là bởi vì cơm… ngon quá. Tôi… tôi không thể ăn được món ngon, không phải bởi vì…

Thái Lãnh Hàn còn chưa chọn được từ để giải thích thì đã ngưng ngang. Bởi vì Triệu Uyển Nhu đã nhào tới ôm chầm lấy hắn. Niềm thương cảm dâng trào khiến Triệu Uyển Nhu không thèm giữ hình tượng gì nữa. Cô ôm lấy thân hình đang chao đảo của Thái Lãnh Hàn, làm điểm tựa cho hắn, truyền hơi ấm cho hắn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 175: Đang được cô… hôn?



Cái ôm của Triệu Uyển Nhu làm cho đầu óc của Thái Lãnh Hàn trở nên đặc quánh, trắng xóa. Hắn vươn tay ra, muốn vỗ về cô, nhưng rồi lại ngần ngại không dám chạm vào bờ vai thon thả ấy. Triệu Uyển Nhu xúc động một lúc thì bình tĩnh lại. Nhớ đến tình trạng sức khỏe của Thái Lãnh Hàn lúc này, Triệu Uyển Nhu vội níu lấy tay của hắn, dìu hắn ngồi xuống ghế.

Nhìn ánh mắt và nét mặt lo lắng của Triệu Uyển Nhu, đầu óc đang trì trệ của Thái Lãnh Hàn cũng nhanh chóng hoạt động trở lại. Và như có tâm ý tương thông, Thái Lãnh Hàn cũng nhớ ra rằng Triệu Uyển Nhu đang đói bụng. Thế là hắn vội lên tiếng:

- Em mau ăn cơm đi, không cần lo cho tôi. Lát nữa tôi mua một ly mì ăn liền ăn là được.

Triệu Uyển Nhu thút thít:

- Em… em cũng sẽ ăn mì ăn liền cùng với anh…

Thái Lãnh Hàn cau mày. Hắn không muốn để Triệu Uyển Nhu phải ăn mì ăn liền trong khi đang có cơm canh thịt ngon lành thế kia. Hơn nữa, mì ăn liền sẽ không đủ dinh dưỡng. Thái Lãnh Hàn nghiến răng một cái, hạ quyết tâm nói:

- Tôi… tôi thử ăn cơm một lần nữa vậy.

Triệu Uyển Nhu khó khăn lắm mới nén được cơn xúc động, nghe câu tuyên bố của Thái Lãnh Hàn mà lại muốn khóc nữa. Cô lắc đầu:

- Anh không cần tự ép buộc bản thân! Nếu ăn vào sẽ khiến anh bị nôn thì không cần…

Thái Lãnh Hàn khẽ khàng đáp:

- Tôi sẽ cố gắng. Tôi cũng không muốn bản thân cứ xảy ra tình trạng thế này nữa.

Nhất thời Triệu Uyển Nhu không biết phải phản ứng như thế nào. Dĩ nhiên là cô muốn Thái Lãnh Hàn có thể thoát khỏi tình trạng tồi tệ hiện tại; nhưng cô lại không muốn ép buộc Thái Lãnh Hàn, càng không muốn hắn vì cô mà tự ép buộc bản thân. Trong lúc Triệu Uyển Nhu còn đang ngẫm nghĩ thì Thái Lãnh Hàn đã cầm chén đũa lên, chuẩn bị ăn miếng cơm thứ hai. Triệu Uyển Nhu căng thẳng quan sát Thái Lãnh Hàn đưa cơm vào miệng, hồi hộp theo từng cái nhai của hắn. Dù thế nào đi nữa, Triệu Uyển Nhu cũng khó mà tin được Thái Lãnh Hàn sẽ có thể trị khỏi được tình trạng của tâm lý trong một thời gian ngắn như thế chỉ dựa vào sự cố gắng nhất thời.

Quả nhiên, miếng cơm vừa nuốt qua cổ họng thì Thái Lãnh Hàn lại bắt đầu muốn nôn. Hắn cố gắng nghiến răng chịu đựng cơn nhợn nhạo. Trong lòng Triệu Uyển Nhu thổn thức từng cơn theo từng hơi thở đầy dồn nén của Thái Lãnh Hàn.

Được một lúc thì Triệu Uyển Nhu không chịu nổi nữa. Cô sà xuống ngồi cạnh Thái Lãnh Hàn, đưa tay vuốt nhẹ dọc dài theo tấm lưng rộng của hắn. Những cái vuốt dịu dàng ấy giúp Thái Lãnh Hàn có thể tăng thêm khả năng chịu đựng. Nhưng bàn tay nhỏ nhắn của Triệu Uyển Nhu đã cảm nhận được căng cứng của các bắp thịt trên cơ thể của Thái Lãnh Hàn cho thấy hắn vẫn đang rất khó chịu. Có lẽ chỉ vuốt lưng thôi là chưa đủ.

Triệu Uyển Nhu vỗ về lưng của Thái Lãnh Hàn một lúc thì cảm nhận được hơi thở của hắn lại dồn dập hơn. Cơn nhộn nhạo đã tăng thêm, muốn buộc hắn phải nôn ra. Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, gồng chặt hai nắm tay, cố gắng nén xuống. Nhưng hắn càng cố nén thì cơ thể lại càng có phản ứng mạnh hơn. Đúng lúc Thái Lãnh Hàn cảm thấy bản thân không thể nín nhịn nổi nữa, muốn nhổm dậy để chạy đi nôn thì Triệu Uyển Nhu đã chồm tới.

Hai tay của Triệu Uyển Nhu vịn lấy hai bên gương mặt của Thái Lãnh Hàn, xoay hắn qua đối diện với cô và in đôi môi của mình lên đôi môi tái nhợt của hắn. Như có một tia sét đánh xuống ngay đỉnh đầu, Thái Lãnh Hàn đờ ra đến quên cả thở. Đầu óc của hắn, một lần nữa, trở lại trạng thái đặc quánh, trắng xóa ban nãy nhưng cấp độ còn cao hơn gấp nhiều lần. Hắn không chỉ được Triệu Uyển Nhu ôm lấy, dỗ dành mà hắn còn đang được cô… hôn?

Thật ra đây chưa thể gọi là hôn mà chỉ là môi chạm vào môi mà thôi. Nhưng đối với cả Triệu Uyển Nhu và Thái Lãnh Hàn, điều này có thể xem như là nụ hôn đầu của cả hai. Bởi vì, ngay cả trong kiếp trước, khi bọn họ đã từng có những thân mật khắn khít hơn của đạo chồng vợ nhưng cả hai vẫn chưa từng hôn môi nhau. Bởi vì Triệu Uyển Nhu vẫn luôn quan niệm rằng, nụ hôn môi của cô phải dành cho người mà cô yêu sâu đậm và cũng phải yêu cô tương xứng. Thế nên, trong kiếp trước, khi Triệu Uyển Nhu vẫn còn chưa yêu Thái Lãnh Hàn, và cũng chưa cảm nhận được tình yêu của hắn thì cô đã từ chối khi hắn đưa môi tới. Từ đó về sau, Thái Lãnh Hàn không bao giờ đặt môi đến cạnh đôi môi của Triệu Uyển Nhu nữa.

Còn trong kiếp này, Thái Lãnh Hàn thậm chí còn chưa được ở chung một phòng với Triệu Uyển Nhu, và hành động thân mật nhất của hắn với cô chỉ mới dừng lại ở việc nắm tay, mà cao nhất là hắn vừa được cô hôn một cái mà thôi. Nhưng lần đó, là lúc Triệu Uyển Nhu đang say rượu. Hơn nữa, sau khi hôn hắn xong thì cô đã ngất xỉu, khiến nỗi kinh hoàng của Thái Lãnh Hàn đã át đi mất niềm vui sướng khi được hôn.

Vì vậy, nụ hôn vụng về trong lúc tỉnh táo kia lại như có phép thuật đông cứng, khiến cả Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu ngẩn ngơ đờ đẫn đến mấy phút. Nhất là Thái Lãnh Hàn, hắn ngơ ngác ngỡ ngàng đến quên cả thở. Và trong mấy phút Thái Lãnh Hàn không thở ấy, cơn buồn nôn của hắn đã biến mất từ khi nào không biết.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 176: “Bữa Cơm Đầy Nụ Hôn”



Khi Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng rời môi khỏi Thái Lãnh Hàn thì nhận ra, hắn không còn buồn nôn nữa. Có vẻ như đây là cách “chữa trị tâm lý” có hiệu quả rất cao. Triệu Uyển Nhu rút ra được kết luận ấy, bèn hào hứng tiếp tục vận dụng. Thế là, Triệu Uyển Nhu kéo Thái Lãnh Hàn ngồi yên vào ghế, còn cô thì ngồi sát một bên hắn, vui vẻ đề nghị:

- Anh mau ăn thử một miếng nữa đi!

Thái Lãnh Hàn ngoan ngoãn gắp thêm một đũa cơm kèm thịt nữa đưa vào miệng. Hắn lại nhai nhai và nuốt. Cơn buồn nôn lại trào dâng, và Triệu Uyển Nhu lại in đôi môi mềm của mình lên đôi môi nhợt nhạt của hắn. Và rồi cơn buồn nôn lại biến mất…

Lần đầu tiên trong cuộc đời của Thái Lãnh Hàn, hắn có thể ăn được một bữa cơm ngon lành trong thời gian trước ngày giỗ của mẹ. Không chỉ vậy, Thái Lãnh Hàn còn thưởng thức bữa com ngon lành trong một tâm trạng hạnh phúc và sung sướng ngập tràn. Bởi vì, sau mỗi miếng ăn, hắn lại được người con gái mà hắn yêu hơn chính bản thân mình tặng cho một nụ hôn. Bữa cơm trưa hôm đó của Triệu Uyển Nhu cũng trở nên ngọt ngào và đầy cảm xúc hơn bao giờ hết. Rất lâu về sau, cả Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu đều không thể nào quên được “bữa cơm đầy nụ hôn” ấy.

Chỉ đáng thương cho người đang ngồi xổm trước cánh cửa của văn phòng Tổng giám đốc lúc này: Phương Hiệp Hòa.

Vốn là Phương Hiệp Hòa đang theo thông lệ, mua một ly mì ăn liền từ căn – tin mang lên cho Thái Lãnh Hàn. Thế nhưng đến trước cửa rồi anh mới thấy Triệu Uyển Nhu đang đứng trong phòng. Xuất phát từ sự tế nhị của bản thân, cũng như từ tấm lòng lo nghĩ cho bạn, Phương Hiệp Hòa lùi lại, lén lút nhẹ nhàng khép cánh cửa. Nhưng anh cũng chưa hoàn toàn yên tâm nên chưa dám rời đi mà vẫn cố gắng nán lại để theo dõi tình hình. Sáng nay, khi Triệu Uyển Nhu mang thức ăn sáng đến rồi rời đi, chính Phương Hiệp Hòa đã chứng kiến những trận nôn khủng khiếp nhất của Thái Lãnh Hàn từ trước tời giờ. Vì vậy, Phương Hiệp Hòa vô cùng lo lắng và căng thẳng ngồi xổm trước cửa. Chỉ cần bên trong phát ra tiếng Triệu Uyển Nhu kêu cứu thì Phương Hiệp Hòa sẽ xông vào, đưa ly mì cho Thái Lãnh Hàn để hắn không bị nôn nữa.

Nhưng đã qua một lúc khá lâu rồi mà Phương Hiệp Hòa vẫn chưa nghe được tiếng kêu cầu cứu của Triệu Uyển Nhu như trong dự kiến. Phương Hiệp Hòa lo lắng nên lại lén lút hé cửa ra nhìn. Và đập vào mắt của anh là hình ảnh Thái Lãnh Hàn đang ăn “bữa cơm đầy nụ hôn” một cách vô cùng sung sướng. Phương Hiệp Hòa ái ngại khép cửa lại, căm tức ngồi nhai những sợi mì đã trương phềnh đầy ngán ngẩm. Trong lòng Phương Hiệp Hòa thầm hạ quyết định và quyết tâm, sau khi về nhà, anh sẽ kể cho vợ mình nghe câu chuyện của Thái Lãnh Hàn. Không chỉ vậy, Phương Hiệp Hòa còn muốn học theo Thái Lãnh Hàn, giả vờ nôn nao một chút, nhợn nhạo một chút để có thể ăn được “bữa cơm đầy nụ hôn”. Anh muốn bù đắp cho buổi trưa hôm nay, buổi trưa không chỉ phải ăn mì ăn liền bị trương phềnh mà còn bị thồn ngập họng những loại “thức ăn cho chó” vừa đáng ghét vừa đáng ngưỡng mộ như thế.

Trong lúc Phương Hiệp Hòa căm tức nuốt hết ly mì ăn liền thì Thái Lãnh Hàn cũng đã ăn xong bữa cơm ngọt ngào nhất đời mình. Sau đó, Phương Hiệp Hòa vội vã mang cái ly nhựa rỗng đi ném vào thùng rác, còn Thái Lãnh Hàn thì cùng Triệu Uyển Nhu dọn dẹp chén dĩa bẩn. Tiếp đến, Thái Lãnh Hàn đề nghị Triệu Uyển Nhu quay về biệt thự để nghỉ trưa. Triệu Uyển Nhu không từ chối. Thái Lãnh Hàn lái xe đưa Triệu Uyển Nhu về biệt thự rồi lại nhanh chóng quay lại công ty.

Buổi trưa hôm đó, Triệu Uyển Nhu chỉ ngả lưng một chút rồi lần mò vào bếp, bắt tay vào nấu bữa cơm chiều. Vì đã biết được cách “điều trị” chứng buồn nôn sau khi ăn của Thái Lãnh Hàn nên Triệu Uyển Nhu quyết định nấu nhiều món vừa ngon vừa bổ dưỡng để cải thiện sức khỏe cho hắn. Loay hoay suốt một buổi, đến xế chiều, Triệu Uyển Nhu mới có thể nấu xong các món. Cô nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi vào phong, chửan bị một số vật dụng để ngày mai đi thăm mộ mẹ của Thái Lãnh Hàn.

Đồng hồ đã chỉ sáu giờ tối, Thái Lãnh Hàn mới lái xe đến trước cổng biệt thự. Thím Hai đã được Triệu Uyển Nhu cho về từ lâu. Thế nên, khi Thái Lãnh Hàn bóp còi vài tiếng thì đã trông thấy bóng dáng xinh đẹp của Triệu Uyển Nhu tất tả chạy ra mở cổng.

Sau khi vào nhà, tắm rửa, Thái Lãnh Hàn ngồi vào ghế nơi bàn ăn, cạnh bên hắn là Triệu Uyển Nhu đang xới cơm vào chén. Tiếp đó, Thái Lãnh Hàn lại được hưởng thụ “bữa cơm tinh yêu” lãng mạn đến mức cơn buồn nôn không dám xuất đầu lộ diện nữa. Ăn cơm xong, Triệu Uyển Nhu giục Thái Lãnh Hàn đi ngủ sớm để sáng hôm sau còn đi thăm mộ mẹ. Thái Lãnh Hàn gật đầu, bước nhanh về phía phòng sạch. Triệu Uyển Nhu gọi giật:

- Này, anh đi đâu đấy?

Thái Lãnh Hàn ngơ ngác:

- Tôi… anh… vào phòng ngủ.

- Phòng ngủ sao lại đi hướng đó? Phòng ngủ ở đây mới đúng mà?

Ngón tay của Triệu Uyển Nhu chỉ vào căn phòng ngay sau lưng mình khiến Thái Lãnh Hàn sửng sốt.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 177: Suy Nghĩ Vẩn Vơ



Sau thoáng sửng sốt của Thái Lãnh Hàn là sự xấu hổ của Triệu Uyển Nhu. Tuy nhiên, sự xấu hổ kia nhanh chóng tan đi khi Triệu Uyển Nhu nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Thái Lãnh Hàn. Hơn nữa, bọn họ đã là vợ chồng, chỉ ngủ chung một phòng thôi mà, Triệu Uyển Nhu cảm thấy việc đó không có gì phải xấu hổ. Kiếp trước, những hành động thân mật hơn nữa thì bọn họ cũng đã thực hiện rồi. Còn trong kiếp này, chẳng phải Triệu Uyển Nhu đã vừa hôn Thái Lãnh Hàn cả mấy chục cái vào buổi chiều hôm nay rồi sao. Thế nên, quyết tâm của Triệu Uyển Nhu còn chưa kịp lung lay đã được cô nhanh chóng gia cố vững chắc trở lại.

Ở phía ngược lại, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn lại chao đảo và xáo trộn hơn rất nhiều. Lời mời gọi của cô đối với hắn là ngập tràn dụ hoặc. Hắn không biết có phải Triệu Uyển Nhu nhớ nhầm hay không. Hắn cũng không biết Triệu Uyển Nhu có phải là thật sự muốn “cho phép” hắn vào cùng phòng với cô hay không. Thái Lãnh Hàn đang rất băn khoăn và lo sợ. Hắn không muốn từ chối lời mời của Triệu Uyển Nhu, nhưng hắn cũng không dám đón nhận lời mời ấy. Thái Lãnh Hàn rất sợ đây chỉ là một sự “thử lòng” của Triệu Uyển Nhu dành cho hắn. Hơn tất cả, Thái Lãnh Hàn càng sợ bản thân hắn sẽ không thể kìm nén nổi mà làm ra hành động gì đó khiến cho Triệu Uyển Nhu bị tổn thương. Nếu là trước kia, Thái Lãnh Hàn có thể tự tin rằng hắn có thể khắc chế được h*m m**n ti tiện của mình; nhưng vào buổi chiều nay, khi liên tiếp nhận được những nụ hôn của Triệu Uyển Nhu thì Thái Lãnh Hàn biết, khả năng tự chủ của hắn trước cô đã giảm xuống đến gần như không còn gì cả.

Mỗi người mang theo những tâm trạng và suy nghĩ khác nhau, Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu im lặng đứng nhìn nhau đến mấy phút. Cuối cùng, vẫn là Triệu Uyển Nhu không chịu nổi không khí lạnh ngắt ấy. Cô chủ động lên tiếng trước:

- Sao thế? Anh không muốn ở chung một phòng với em à?

Thái Lãnh Hàn chớp mắt, nhè nhẹ lắc đầu. Triệu Uyển Nhu lại hỏi tiếp:

- Sáng mai chúng ta đi thăm mộ mẹ, anh muốn để mẹ biết rằng anh kết hôn xong rồi không ngủ cùng phòng với vợ à? Anh muốn làm mẹ không vui à?

Thái Lãnh Hàn lại nhè nhẹ lắc đầu. Lần này, đôi môi nhợt nhạt của hắn nhếch lên thành một nụ cười tự giễu. Mẹ của hắn sẽ không vui khi biết tình hình của hắn sao? Thái Lãnh Hàn không muốn một chút nào nhưng cũng không thể không suy nghĩ vẩn vơ. Chuyện năm đó đã xảy ra lâu như vậy rồi, mẹ của hắn có lẽ đã trở thành thần tiên, hoặc là bà đã đi đầu thai kiếp khác, làm một người khác rồi. Hơn nữa, cho dù mẹ của hắn có còn lưu luyến trần thế đi nữa, Thái Lãnh Hàn vẫn không cho rằng bà sẽ quan tâm gì đến cuộc sống của hắn hiện tại đâu, có biết thì bà cũng sẽ không bận tâm. Nếu không, tại sao đã bao nhiêu năm rồi, mẹ của hắn vẫn không hề đến gặp hắn một lần nào, dù chỉ là trong mơ?

Nụ cười chua xót của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu đau lòng và cảnh giác. Tảng băng ngốc nhà cô không phải lại nghĩ linh tinh gì nữa đấy chứ? Chợt Triệu Uyển Nhu nhớ đến nỗi áy náy và cảm giác có lỗi vẫn còn đang ẩn nấp sâu thẳm trong lòng của Thái Lãnh Hàn mà giật thót hết cả mình. Gã ngốc này sẽ không cố chấp cho rằng mẹ hắn vẫn đang rất giận hắn vì đã gián tiếp khiến bà gặp tai nạn đến mất mạng đấy chứ? Nghĩ kỹ lại, với tính tình của Thái Lãnh Hàn, điều này hoàn toàn có khả năng xảy ra. Triệu Uyển Nhu đành phải tìm cách khác để thuyết phục tảng băng ngốc chịu vào phòng để có thể sưởi ấm. Cô chớp mắt, khịt mũi, làm cho giọng nói trở nên nghẹn ngào và cất tiếng:

- Vậy… anh cũng không thể để mẹ nghĩ rằng em là đứa con dâu không tốt chứ? Nếu mẹ nghĩ rằng em không đối xử tốt với anh, có phải mẹ sẽ không thích em không?

Thái Lãnh Hàn lắc đầu. Triệu Uyển Nhu không thể đoán ra được ý nghĩa của cái lắc đầu ấy. Cô cũng không thèm đoán nữa, vội chạy đến nắm lấy tay của Thái Lãnh Hàn, kéo hắn vào phòng. Vì vội vã, Triệu Uyển Nhu không chú rằng, ánh mắt của Thái Lãnh Hàn đã ảm đạm hẳn đi. Tảng băng ngốc nào đó lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh nữa rồi. Hắn nghĩ rằng, hóa ra hôm nay Triệu Uyển Nhu tốt với hắn như thế là bởi vì cô muốn tạo ấn tượng tốt với mẹ chồng. Cô chỉ không muốn để mẹ chồng nghĩ rằng cô đối xử không tốt với con trai của bà ấy mà thôi.

Tâm trạng ảo não, thân thể mệt mỏi, Thái Lãnh Hàn bị Triệu Uyển Nhu đẩy vào phòng mà vẫn cứng đơ như một khúc gỗ. Suốt đêm hôm ấy, Thái Lãnh Hàn vẫn cứ cứng đờ cả người như thế, nằm im không dám nhúc nhích, cũng không thể chợp mắt được. Triệu Uyển Nhu thì ngược lại, có thêm Thái Lãnh Hàn nằm cạnh, không hiểu sao, cô lại cảm thấy rất yên tâm. Thế nên cô chỉ căng thẳng có vài phút rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Còn Thái Lãnh Hàn thì thao thức đến gần bốn giờ sáng mới có thể ngủ thiếp đi một chút.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 178: Trống Trải Và Bất An



Do thức gần trắng đêm đến tận bốn giờ sáng mới có thể ngủ thiếp đi nên Thái Lãnh Hàn thức dậy trong cơn ngầy ngật váng vất. Nhìn đồng hồ thấy đã hơn sáu giờ, hắn vội vàng ngồi bật dậy. Tầm mắt nhìn thấy cảnh vật trong căn phòng vừa quen vừa lạ, Thái Lãnh Hàn phải mất một lúc mới có thể nhớ ra rằng đêm qua hắn đã không còn ngủ trong phòng sách mà được vào chung một phòng với Triệu Uyển Nhu.

Đưa mắt nhìn sang vị trí bên cạnh, tim của Thái Lãnh Hàn lỡ mất mấy nhịp khi trông thấy một khoảng trống không lạnh lẽo. Triệu Uyển Nhu đã thức dậy từ khi nào và đã rời đi từ khi nào, Thái Lãnh Hàn cũng không biết. Hắn chỉ biết, lúc này trong lòng của hắn lạnh ngắt như rơi vào biển băng. Có lẽ Triệu Uyển Nhu đã tức giận rồi, thế nên cô mới không muốn nấn ná chung một không gian với hắn nữa. Đưa tay sờ nhẹ vào lớp chăn nệm lạnh ngắt cạnh bên, Thái Lãnh Hàn ngơ ngác, trong đầu đặc quánh vừa như không nghĩ được gì, lại vừa như có quá nhiếu điều để suy nghĩ nên chẳng nắm bắt được.

Văng vẳng tiếng chó sủa, Thái Lãnh Hàn sực tỉnh. Có lẽ Ha Ha cũng đang muốn đánh thức “cha” ra khỏi tâm trạng u uất. Thái Lãnh Hàn hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh nét mặt và tâm trạng, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân.

Khi đã mặc áo quần chỉnh tề bước xuống cầu thang, Thái Lãnh Hàn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ nhận được sự từ chối của Triệu Uyển Nhu. Bởi vì, Thái Lãnh Hàn đoán rằng, sau sự việc hắn đột nhập vào lãnh thổ của cô đêm qua, Triệu Uyển Nhu sẽ không muốn đi cùng hắn nữa.

Tuy nhiên, khi Thái Lãnh Hàn bước xuống khỏi cầu thang, chuẩn bị tinh thần đi viếng mộ mẹ một mình thì trông thấy bóng dáng thon thả quen thuộc đang loay hoay nơi phòng bếp. Thái Lãnh Hàn đứng ngẩn ra trong niềm kinh ngạc pha lẫn vui sướng. Hóa ra Triệu Uyển Nhu không chỉ không rời đi mà cô còn thức sớm để xuống bếp nấu bữa sáng. Triệu Uyển Nhu cũng trông thấy Thái Lãnh Hàn đang đứng ngẩn ngơ nơi cầu thang. Cô ngạc nhiên và lo lắng hỏi:

- Sao anh thức sớm vậy? Không ngủ thêm chút nữa cho khỏe?

Thái Lãnh Hàn ậm à ậm ừ không biết phải trả lời như thế nào. Nhưng dù thế nào đi nữa thì hiện tại hắn cũng đã thức dậy rồi, Thái Lãnh Hàn hoang mang, hắn có nên quay lại phòng và ngủ thêm chút nữa theo lời của Triệu Uyển Nhu không? Vẻ mặt ngơ ngác của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu vừa thấy buồn cười vừa thấy thương thương. Cô mỉm cười, nhẹ giọng bảo:

- Nếu anh đã thức rồi thì chờ em một chút nhé, em nấu sắp xong rồi.

Thái Lãnh Hàn nghe vậy thì không còn băn khoăn chuyện nên ngủ tiếp hay không ngủ tiếp nữa. Hắn vội vã bước vào phòng bếp, chủ động tìm chuyện để làm, phụ giúp Triệu Uyển Nhu một tay. Chỉ một lúc sau, hai bát mì trứng ngon lành đã được bày lên bàn. Thái Lãnh Hàn nhìn những sợi mì vàng óng ả mượt mà giữa làn nước súp mỡ màng cùng những lá rau xanh mướt mà nước miếng bỗng ứa ra. Hình như chứng bệnh “không thể ăn món ngon” của hắn đã hoàn toàn được Triệu Uyển Nhu chữa khỏi vào hôm qua rồi.

Thái Lãnh Hàn ngồi vào ghế, cùng Triệu Uyển Nhu ăn hất bát mì ngon lành kia. Dù trong lòng của Thái Lãnh Hàn vẫn có chút tiếc nuối vì chứng bệnh của mình được chữa khỏi quá nhanh và quá đột ngột nên hắn không còn có thể vừa ăn vừa được Triệu Uyển Nhu hôn nữa, nhưng Thái Lãnh Hàn cũng không thể giả vờ, không muốn giả vờ trước mặt Triệu Uyển Nhu để cô lo lắng.

Bên cạnh đó, trong lòng của Thái Lãnh Hàn lại mơ hồ dâng lên một nỗi trống trải và bất an. Bấy lâu nay hắn vẫn biết, chứng bệnh không ăn uống được món ngon kia của mình vốn là do ám ảnh tâm lý vì tai nạn của mẹ năm xưa. Thế nhưng Thái Lãnh Hàn vẫn chấp nhận tự đày đọa bản thân mình như thế mà không muốn chữa trị đàng hoàng, bởi vì hắn thật sự cảm thấy chính mình có lỗi với mẹ. Nên lúc này Thái Lãnh Hàn lại lẩn thẩn lo lắng, nếu chứng bệnh của hắn đã được trị khỏi, có phải mẹ của hắn sẽ càng thêm tức giận và chán ghét hắn hay không? Nhưng nếu hắn lại để cho bản thân bị những cơn ám ảnh tâm lý dày vò thì Triệu Uyển Nhu sẽ lo lắng, ngộ nhỡ cô cũng tức giận và càng thêm chán ghét hắn thì sao? Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi lần đầu tiên nếm trải sự khó xử của “bên tình – bên hiếu” mà nét mặt vốn đã chẳng mấy vui vẻ lại càng trở nên ảm đạm.

Triệu Uyển Nhu nhận ra tâm trạng của Thái Lãnh Hàn có chút sa sút. Nhưng cô chỉ nghĩ rằng Thái Lãnh Hàn đau buồn vì đang trong ngày giỗ của mẹ, thế nên cô không dám nói gì, sợ sẽ càng khiến hắn thêm chạnh lòng. Triệu Uyển Nhu nhanh chóng ăn xong bữa sáng, dọn dẹp và rửa bát đũa bẩn rồi dịu dàng cất tiếng:

- Chúng ta khởi hành thôi kẻo muộn.

- Hả?

Thái Lãnh Hàn thoáng ngơ ngác. Triệu Uyển Nhu muốn khởi hành đi đâu? Nhìn dáng vẻ của cún to nhà mình, Triệu Uyển Nhu vừa bực vừa buồn cười. Cô ra vẻ tủi thân nói:

- Sao thế? Anh không muốn cho em cùng đi thăm mẹ sao?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 179: Em Mệt Sao?



Thái Lãnh Hàn một lần nữa lại ngẩn ra trong niềm kinh ngạc và vui sướng. Triệu Uyển Nhu vẫn muốn cùng hắn đi thăm mẹ. Nụ cười thoáng nở ra trên môi khiến gương mặt điển trai của Thái Lãnh Hàn sáng lên một chút. Hắn vội vã giải thích:

- Không phải. Em cứ chuẩn bị đi, tôi cho Ha Ha ăn xong sẽ lấy xe ra.

Nói rồi, Thái Lãnh Hàn hấp tấp rời khỏi phòng bếp, chạy ra sân với danh nghĩa là đi chăm sóc cho Ha Ha, nhưng thật ra trong lòng hắn biết rõ, hắn đang chạy trốn, hắn sợ. Đúng vậy, hắn sợ. Thái Lãnh Hàn sợ Triệu Uyển Nhu sẽ đổi ý. Thế là đường đường một tổng giám đốc của tập đoàn có quy mô xuyên quốc gia, Thái Lãnh hàn lại làm chuyện ngốc nghếch đến mức co đầu rụt cổ trốn tránh cứ như hắn không hề biết rằng nếu Triệu Uyển Nhu thật sự muốn đổi ý thì hắn có mặt hay tránh mặt vốn cũng không hề ảnh hưởng được gì.

Sau khi Thái Lãnh Hàn trút thức ăn vào bát của Ha Ha xong thì nhanh chóng vào ga – ra mang xe ra sân. Triệu Uyển Nhu cũng đã thay trang phục và trang điểm nhẹ nhàng xong, nhanh chóng bước ra khỏi cửa. Cô tự nhiên mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ lái ngay bên cạnh Thái Lãnh Hàn, cài khóa an toàn. Ánh mắt long lanh của Triệu Uyển Nhu liếc qua, Thái Lãnh Hàn cũng ngay lập tức ngoan ngoãn cầm dây an toàn thắt quanh thân mình. Trong tiếng sủa vang vọng của Ha Ha, chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời khỏi biệt thự.

Buổi sáng, trời vẫn còn mát mẻ, đường vẫn còn vắng vẻ. Chiếc xe chạy êm như ru trong không gian yên tĩnh khiến Triệu Uyển Nhu dần cảm thấy buồn ngủ. Cô che miệng ngáp một cái. Thái Lãnh Hàn vẫn luôn đặt sự chú ý về phía ghế phụ lái nên nhanh chóng nhận ra hành động thể hiện sự mệt mỏi của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng của hắn càng thêm nặng nề phiền muộn. Quả nhiên, việc phải ở cùng một phòng với hắn đã khiến cô khó chịu đến mệt mỏi như thế. Nghiến răng nuốt cơn buồn tủi xuống bụng, Thái Lãnh Hàn cất giọng khàn khàn:

- Em mệt sao? Có cần ngủ một giấc không? Hay là…

Lời đề nghị của Thái Lãnh Hàn bị nghẹn ngang, bởi vì hắn thật sự không biết phải đề nghị như thế nào. Thái Lãnh Hàn không muốn thốt ra lời rằng sẽ đưa Triệu Uyển Nhu về nhà; nhưng nếu để cô phải chịu đựng sự mệt mỏi để đến viếng mộ mẹ hắn thì Thái Lãnh Hàn cũng không nỡ. Dù vậy, ngẫm nghĩ một lúc, Thái Lãnh Hàn vẫn quyết định sẽ đưa Triệu Uyển Nhu về nhà nghỉ ngơi. Việc viếng mộ, nếu hôm nay không đi được thì còn những dịp khác; còn sức khỏe của Triệu Uyển Nhu thì không nên để bị suy yếu. Thế là, Thái Lãnh Hàn vẫn không thể thốt nổi thành lời, nhưng bàn tay của hắn đã siết chặt lấy vô – lăng, chuẩn bị quay đầu xe trở về biệt thự.

Tuy nhiên, đúng lúc Thái Lãnh Hàn vừa hạ được quyết tâm thì Triệu Uyển Nhu đã cất tiếng:

- Em không sao đâu. Có lẽ sáng nay thức hơi sớm nên hơi buồn ngủ thôi; hứng gió một chút thì em sẽ tỉnh ngay.

Vừa nói, Triệu Uyển Nhu vừa đưa tay bấm nút hạ kính cửa sổ xuống. Một cơn gió từ bên ngoài lập tức ùa vào, mang theo hơi lạnh, ngoáy một cái vào cái mũi xinh xắn của Triệu Uyển Nhu khiến cô hắt hơi liền hai cái. Cái mũi nhỏ của cô ngay lập tức đỏ ửng lên, mái tóc suôn mượt của cô bị gió thổi nên hơi xù lên. Thái Lãnh Hàn vội bấm nút đóng cửa kính lại. Khóe mắt của hắn liếc qua, nhìn thấy dáng vẻ như bé mèo hoang của Triệu Uyển Nhu mà trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Khóe miệng của hắn không nén nổi mà khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.

Đến lượt Triệu Uyển Nhu liếc qua, trông thấy nụ cười kia mà trong lòng xôn xao. Tảng băng ngốc nhà cô khi mỉm cười lại đẹp trai như thế. Cô hắng giọng, tủm tỉm cười theo, thoải mái tự giễu:

- Hắt hơi mấy cái, em tỉnh ngủ luôn rồi này.

Thái Lãnh Hàn vẫn nhếch môi cố nén nụ cười, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà vừa giải thích vừa khuyên nhủ:

- Dù vậy nhưng em cũng không nên hứng gió vào lúc này. Nhiệt độ thay đổi, với lại trong gió sớm như thế này còn có hơi sương, rất dễ gây nhiễm lạnh. Cho nên, đừng mở cửa sổ nữa.

Triệu Uyển Nhu dịu ngoan đáp lại:

- Vâng, đều nghe theo anh. Chúng ta mau đến thăm mẹ thôi.

Hai câu nói nhẹ nhàng, có vẻ tùy ý nhưng lại được thốt ra từ miệng của Triệu Uyển Nhu cho nên lại có thể khiến Thái Lãnh Hàn vừa vui vừa sướng. Cô lại muốn tiếp tục cùng hắn đồng hành khiến Thái Lãnh Hàn càng thêm mãn nguyện. Nụ cười của hắn cứ len lén nở ra trên suốt chặng đường dài.

Sau hơn hai tiếng chạy xe, cuối cùng Thái Lãnh Hàn cũng đưa Triệu Uyển Nhu đến một vùng ngoại ô thanh vắng. Cảnh vật nơi này còn khá hoang sơ nhưng vô cùng thơ mộng. Những bụi cây um tùm sum xuê, dòng sông lặng lờ trôi êm đềm, không khí trong lành, chim kêu ríu rít,… tất cả trông như một bức tranh sơn thủy hữu tình. Triệu Uyển Nhu vừa bước xuống xe thì đã được cảnh thiên nhiên làm cho tỉnh ngủ ngay lập tức.
 
Back
Top Bottom