Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 80: Liên Tục Nghĩ Đến Hắn



Dù vậy, lâu ngày thành quen, Vương Thiên Bích đã rèn được cho bản thân kỹ năng đối phó với bản lĩnh càu nhàu của Triệu Uyển Nhu. Cô nàng cười hì hì, tỉnh bơ nói:

- Lâu lâu người ta mới hưởng thụ một lần mà. Với lại, tôi đâu có bao trọn tầng lầu đâu, chỉ đặt có một bàn này thôi. Chẳng qua là lúc này đầu tuần, còn là buổi sáng nữa, người ta chưa đến đông đúc nên cô thấy vắng thế thôi. Hơn nữa, nếu chỉ có bọn mình thôi thì càng tốt chứ sao. Nào, hôm nay chúng ta không say không về.

Vương Thiên Bích vừa nói vừa rót đầy rượu đỏ vào trong hai cái ly đang để trên bàn. Triệu Uyển Nhu cầm lấy một ly, cười cười hỏi:

- Sao tự nhiên hôm nay cậu lại muốn uống rượu vậy? Có chuyện gì đặc biệt sao?

- Có gì đâu, rảnh rỗi nên muốn mời cậu cùng thưởng thức món ngon vậy mà.

Vương Thiên Bích nói xong thì lắc lắc đầu, ngửa cổ lên uống một hơi hết sạch rượu đỏ trong ly. Triệu Uyển Nhu c*̃ng nhấp một ngụm nhỏ, trong lòng của cô lại bất giác nhớ tới Thái Lãnh Hàn và âm thầm so sánh. Trong lúc Thái Lãnh Hàn và nhiều người khác còn đang phải vất vả làm việc, tham dự những cuộc họp nhàm chán khô khan và nặng nề, thì cô lại thảnh thơi ngồi đây ăn ngon uống say với bạn thân. Nghĩ lại thì hình như có chút bất công, cũng có chút… đau lòng.

Triệu Uyển Nhu hít sâu một hơi, nhìn lại thì Vương Thiên Bích đã rót thêm rượu vào đầy ly lần thứ hai. Triệu Uyển Nhu vội nhẹ giọng nhắc nhở:

- Cậu đừng uống nhiều quá. Uống khai vị một ít thôi, cẩn thận kẻo say.

- Cậu không biết tửu lượng của tôi sao? Tôi nói cậu mới đúng ấy, sao mà mới uống có một ngụm nhỏ xíu vậy, uống hết ly mới sảng khoái chứ, uống hết đi nào.

Vương Thiên Bích bất mãn nói. Triệu Uyển Nhu lắc đầu. Cô vốn không thích uống rượu. Hơn nữa, trong lòng của Triệu Uyển Nhu đã quyết định chỉ đi một chút rồi còn quay lại công ty xem có phụ giúp được gì cho Thái Lãnh Hàn hay không. Vả lại, trưa nay cô còn có hẹn Thái Lãnh Hàn ăn trưa, uống say rồi sẽ không tốt.

Triệu Uyển Nhu vẫn chưa nhận ra, chỉ trong một thời gian ngắn mà tâm trí của cô đã nghĩ đến Thái Lãnh Hàn rất nhiều lần rồi. Tuy nhiên, lúc này Triệu Uyển Nhu không có thời gian để suy ngẫm về tình cảm của bản thân, bởi vì Vương Thiên Bích đã ngửa cổ uống cạn ly rượu thứ hai. Triệu Uyển Nhu vội cầm lấy cái ly mà Vương Thiên Bích vừa đặt xuống bàn, nhanh chóng để qua chiếc ghế trống bên cạnh để giấu đi. Vương Thiên Bích bĩu môi bất mãn, ngoắc phục vụ mang món ăn ra, sẵn tiện nhờ lấy thêm một chiếc ly khác. Triệu Uyển Nhu cau mày, nghi ngờ hỏi:

- Cậu đang có chuyện gì không vui đúng không?

Cách uống rượu của Vương Thiên Bích không giống như đang khai vị mà giống như đang mượn rượu để giải sầu nhiều hơn. Vương Thiên Bích không trả lời ngay. Cô nàng xoay xoay chai rượu đã vơi một phần, ngước mắt lên nhìn Triệu Uyển Nhu, nhừa nhựa hỏi ngược lại:

- Tôi nghe nói Thái Lãnh Hàn đã đi công tác về rồi, đúng không?

Triệu Uyển Nhu hơi giật mình, gật đầu đáp lời:

- Đúng rồi. Sao cậu biết hay vậy?

Vương Thiên Bích cười cười, tiếp tục không trả lời mà hỏi ngược lại:

- Vậy anh ấy có mua quà gì về tặng cho cậu không?

Triệu Uyển Nhu ngẩn ra. Hôm nay Vương Thiên Bích đúng là rất kỳ lạ. Tuy nhiên cô vẫn thật thà trả lời:

- Không có.

Vương Thiên Bích đập bàn cái chát, gầm gừ:

- Sao lại như thế được? Lẽ nào anh ta đúng như lời đồn, không hề yêu cậu mà chỉ muốn chèn ép và làm nhục cậu nên mới tổ chức hôn lễ? Cho nên anh ta không hề quan tâm đến cậu, đúng không?

Triệu Uyển Nhu bật cười:

- Cậu nghĩ đi đâu thế? Anh ấy đi công tác chứ có phải đi chơi đâu? Sao lại có thể trách anh ấy như vậy được?

Vương Thiên Bích nhếch môi cười ranh mãnh:

- Triệu Uyển Nhu! Cậu đã bắt đầu bênh vực chồng mà phản bác bạn bè rồi đấy à? Đồ trọng sắc khinh bạn, hừ!

Triệu Uyển Nhu có cảm giác gương mặt nóng bừng. Cô nhỏ giọng đính chính:

- Đừng nói bậy! Tôi chỉ nói theo đúng lẽ công bằng mà thôi!

Vương Thiên Bích không thèm bắt bẻ Triệu Uyển Nhu. Lúc này phục vụ đã mang thức ăn và chiếc ly mới đến. Vương Thiên Bích gắp món ăn cho Triệu Uyển Nhu rồi lại rót rượu vào ly. Món ăn tỏa mùi hương thơm phức. Triệu Uyển Nhu gắp thử một miếng, còn chưa kịp ăn thì lại thấy Vương Thiên Bích nhấc ly rượu lên định uống. Cô vội đặt đũa xuống, vươn tay giật lấy ly rượu kia. Rượu đỏ sóng sánh tràn ra khỏi ly một chút, vài giọt đỏ thắm văng trúng ống tay áo của Triệu Uyển Nhu. Màu đỏ dính trên ống tay áo nhìn như m.á.u khiến Vương Thiên Bích giật mình. Cô nàng rối rít xin lỗi, bảo Triệu Uyển Nhu đi rửa tay. Tuy nhiên Triệu Uyển Nhu vẫn còn ngần ngừ. Cô không muốn chỉ rời đi vài phút, lúc trở lại đã thấy chai rượu bị cạn sạch. Vương Thiên Bích phải cam đoan rằng cô sẽ không lén uống rượu nữa, lại còn dùng lý do vệt màu đỏ này sẽ dọa người khác vì nghĩ rằng Triệu Uyển Nhu bị thương đổ máu, cô mới chịu đi rửa tay.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 81: Em Trai Của Thái Lãnh Hàn



Lúc bước ra khỏi căn phòng có một “nữ ma men” để đến nhà vệ sinh rửa tay, Triệu Uyển Nhu nhìn thấy trên hành làng có vài người phục vụ mang mấy đĩa trái cây rẽ vào căn phòng ở gần đó. Xem ra là có vị khách nào đó cũng có sở thích bao trọn phòng theo kiểu vung tiền không tiếc của Vương Thiên Bích rồi. Triệu Uyển Nhu thầm cảm thán trong lòng. Nhưng cô lại không thể can thiệp vào sở thích của người khác, càng không thể cằn nhằn với người lạ vốn không phải là bạn thân hay người thân của mình. Thế nên, Triệu Uyển Nhu chỉ có thể thở ra một hơi và nhanh chóng đi rửa tay, tránh bản thân lại xúc động mà làm gì đó không nên, ảnh hưởng đến danh dự của bản thân, của gia đình và có thể sẽ làm Thái Lãnh Hàn bị liên lụy khiến danh tiếng vốn đã xấu lại càng thêm xấu. Hơn nữa, cô còn phải nhanh chóng quay lại phòng để tránh việc Vương Thiên Bích lại lén uống thêm rượu. Thế nên cô vội rời đi ngay.

Triệu Uyển Nhu gột rửa một lúc mới tạm làm vết đỏ trên ống tay áo phai đi một chút. Dù vậy, dấu vết này, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì trông thật giống vết m.á.u bị lem ra vải. Triệu Uyển Nhu không còn cách nào khác, đành quay trở lại phòng. Trong lòng của cô thầm dự tính, sau khi ăn xong sẽ rủ Vương Thiên Bích đi trung tâm mua sắm để mua một chiếc áo mới, tránh để người khác nhìn thấy vết đỏ trên ống tay áo này mà giật mình. Hơn nữa, tâm trạng của Vương Thiên Bích rõ ràng là không được tốt, chỉ có việc mua sắm mới có thể giúp cô nàng vực dậy tinh thần đang sa sút được mà thôi. Thêm vào đó, bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu muốn mua thứ gì đó cho Thái Lãnh Hàn. Có lẽ vì cô tự cảm thấy chột dạ, áy náy khi bản thân thảnh thơi hưởng thụ trong khi chồng đang làm việc vất vả.

Không sai, Triệu Uyển Nhu hiểu rõ hơn ai hết công việc của Thái Lãnh Hàn vất vả như thế nào. Có lẽ khi nhắc đến Tổng giám đốc này nọ, người ta thường nghĩ đến những tổng tài bá đạo, có thể hô mưa gọi gió làm điên đảo cuộc sống của nhiều người. Những tổng tài đó có thể có quyền lực và năng lực siêu nhiên đến mức nào đó mà chỉ cần hưởng thụ và yêu đương mà vẫn có thể duy trì được công ty hoặc tập đoàn khổng lồ luôn có lợi nhuận cao ngất. Nhưng Thái Lãnh Hàn thì không có quyền lực nay năng lực siêu nhiên nào cả. Mặc dù hắn đang đứng đầu tổng công ty lớn mạnh nhất nhì trong nước, nhưng trước đó, công ty Thắng Lợi vốn đã bị cha ruột và mẹ kế của hắn làm cho thua lỗ đến mức chỉ còn cái vỏ rỗng. Thái Lãnh Hàn đã cùng bạn bè của mình đổ mồ hôi sôi nước mắt, thậm chí đổ cả m.á.u mới có thể vực dậy cái vỏ rỗng ấy, từng bước hồi sinh và dần dần vững mạnh. Dạ dày của Thái Lãnh Hàn bị tàn phá đến như thế, thậm chí, tinh thần của hắn trở nên không ổn định như thế, tính tình của hắn thành ra lạnh lùng và cứng nhắc như thế,… tất cả đều là hậu quả, là di chứng của những năm tháng vất vả lao tâm lao lực kia để lại.

Trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu vốn cũng không hề biết về những điều này cho tới khi linh hồn của cô xuất ra khỏi thân thể. Những điều đó đều là do Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa mang ra kể lể khi mắng chửi Thái Lãnh Hàn lúc tình bạn của họ tan vỡ. Khi đó, Triệu Uyển Nhu vốn chỉ cảm thấy hả hê và vui sướng khi “kẻ thù” bị bạn bè thân thiết mắng cho ngập đầu, không kịp vuốt mặt. Thế nhưng bây giờ nhớ lại, Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy xót xa và đau lòng.

Mải lo suy nghĩ vẩn vơ, Triệu Uyển Nhu đã bước đến gần căn phòng của mình lúc nào không biết. Khi đi ngang qua căn phòng ở gần đó, Triệu Uyển Nhu chợt nghe loáng thoáng như có ai đó nhắc đến tên của mình. Cái tên của Triệu Uyển Nhu vốn không phải là tên thông dụng mà có ý nghĩa khá đặc biệt, thế nên cô chú ý ngay lập tức.

Triệu Uyển Nhu mẫn cảm dừng bước lại, cô nghiêng đầu lại, phát hiện chỗ mình đứng vừa đúng ở trước cửa một căn phòng, tiếng gọi tên mình là từ trong này truyền ra. Triệu Uyển Nhu vừa dừng chân thì cũng đúng lúc một phục vụ mở cửa phòng mang thêm rượu vào. Qua khe cửa hở, Triệu Uyển Nhu nhìn thấy một nhóm thanh niên với những mái tóc xanh đỏ đủ sắc như một bàng pha màu của họa sĩ nghiệp dư nào đó. Trong nhóm ấy, có một thanh niên tóc vàng hoe mà Triệu Uyển Nhu cảm thấy rất quen mắt. Cô còn đang cố nhớ xem thanh niên đó là ai thì một cô gái õng ẹo ngồi kế bên gã ta đã cất giọng, gián tiếp bộc lộ thân phận của gã:

- Gia Bảo đại ca, nghe nói anh trai của đại ca vừa mới kết hôn hả?

Triệu Uyển Nhu cau mày. Cô đã nhớ ra, thanh niên này tên là Vạn Gia Bảo, vốn là con trai cưng cùng cha khác mẹ với Thái Lãnh Hàn. Khi cuộc hôn nhân của mẹ Thái Lãnh Hàn tan vỡ, hắn đã không chấp nhận theo họ Vạn của cha mà kiên quyết mang họ Thái của mẹ.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 82: Tức Giận Vì Hắn



Trong kiếp trước, cả nhà họ Vạn đã từng đi khắp nơi gieo rắc tin đồn rằng mẹ của Thái Lãnh Hàn là tiểu tam chen vào muốn phá hoại gia đình bọn họ, rằng Thái Lãnh Hàn chỉ là đứa con hoang không được nhà họ Vạn thừa nhận. Thế nhưng, ngay trong kiếp trước, Triệu Uyển Nhu đã từng nhìn thấy hồ sơ ly hôn của mẹ Thái Lãnh Hàn và người đàn ông họ Vạn kia. Hơn nữa, Vạn Gia Bảo là con trai lớn của nhà họ Vạn, nhưng lại nhỏ hơn Thái Lãnh Hàn đến ba tuổi. Thế nên, trong cuộc hôn nhân của thế hệ trước, là ai đã phản bội ai, ai đã lừa dối ai, có lẽ không khó để nhận ra được sự thật.

Dù vậy, mẹ con Vạn Gia Bảo vẫn luôn cắn chặt không nhả cái lập luận rằng bọn họ mới đúng là chính thất và chính thức. Kiếp này cũng vậy. Khi nghe cô gái kia nhắc tới hai chữ “anh trai”, Vạn Gia Bảo đã nhảy dựng lên như gà chọi, gầm gừ:

- Ai nói Thái Lãnh Hàn là anh của tôi vậy? Hắn chỉ là thằng con hoang, hắn không xứng làm anh trai của tôi đâu!

Đáp lại phản ứng quyết liệt của Vạn Gia Bảo là tràng cười hô hố của đám thanh niên xung quanh. Một thanh niên nhuộm tóc màu đỏ chót không hề sợ hãi mà bắt bẻ lại:

- Gia Bảo thiếu gia, cậu còn mạnh miệng nói không nhận Thái Lãnh Hàn là anh trai sao? Vậy tại sao cha của cậu lại giao toàn bộ tập đoàn Thắng Lợi cho hắn quản lý vậy?

Vạn Gia Bảo nghẹn họng không cãi được. Triệu Uyển Nhu đứng bên ngoài nghe lỏm cũng gật gù đồng ý. Đừng nói là tập đoàn Thắng Lợi, hiện tại ngay cả việc ăn ở mặc của cả nhà họ Vạn, đặc biệt là thói ăn chơi sa đọa và phung phí của Vạn Gia Bảo đều hoàn toàn phụ thuộc vào lợi nhuận mà Thái Lãnh Hàn vất vả tạo ra. Thế nên, Vạn Gia Bảo có muốn khăng khăn phủ nhận vai trò của Thái Lãnh Hàn cũng không được nữa. Dù vậy, gã ta vẫn mạnh miệng:

- Hừ, cho dù tôi có chịu nhận thì đã sao? Thái Lãnh Hàn căn bản không phải là cùng một loại người với chúng ta. Hắn không chỉ là con hoang mà còn là một kẻ ti tiện, thấp hèn, bẩn thỉu,…

Bộ dáng của Vạn Gia Bảo khi thốt ra những từ ngữ miệt thị Thái Lãnh Hàn trông vô cùng đáng ghét. Triệu Uyển Nhu có cảm giác m.á.u nóng của mình đang dồn hết lên trên đầu, khiến mặt cô nóng ran, lý trí cũng phát hỏa. Triệu Uyển Nhu phải dùng toàn bộ nhẫn nại của mình, cộng thêm lời tự nhắc nhở bản thân không được đánh người thân của Thái Lãnh Hàn, không được để hắn đau lòng… thì cô mới có thể kìm chế bản thân không xông vào căn phòng kia để “thanh lý” đám rác rưởi trong đó. Bởi vì cho đến hiện tại, tính luôn cả kiếp trước, Triệu Uyển Nhu vẫn chưa thể xác định được rõ ràng tình cảm của Thái Lãnh Hàn với gia đình nhà họ Vạn rốt cuộc là sâu đậm đến mức độ nào. Dù sao thì ở cả hai kiếp Triệu Uyển Nhu chưa từng chứng kiến sự mâu thuẫn hay va chạm gì giữa Thái Lãnh Hàn và người trong gia đình họ Vạn.

Nhưng xét thái độ của Vạn Gia Bảo ở hiện tại, Triệu Uyển Nhu có thể đoán được, chắc chắn giữa Thái Lãnh Hàn và những người họ Vạn kia đã xảy ra không ít xích mích. Cho dù Thái Lãnh Hàn không chủ động gây sự thì với loại người như Vạn Gia Bảo và mẹ của cô ta, bọn họ cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn. Hơi thở dài của Triệu Uyển Nhu nặng nề tuôn ra. Cô không cần phải nghĩ nhiều cũng có thể đoán được, sở dĩ cô không hề biết gì về mối quan hệ không mấy thuận thảo giữa Thái Lãnh Hàn và gia đình của nhà họ Vạn chì có thể là vì hắn đã che giấu quá tốt, và cũng có thể vì cô đã quá vô tâm.

Tuy nhiên, Triệu Uyển Nhu vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được manh động. Bởi vì cô đã hiểu được phần nào sự thiếu thốn tình cảm của Thái Lãnh Hàn. Với những người thiếu thốn tình cảm như thế, tạm thời Triệu Uyển Nhu chưa nghĩ ra được cách cư xử cho phù hợp, vì cô chưa từng phải trải qua. Từ nhỏ Triệu Uyển Nhu vẫn luôn được sống trong tình yêu thương của bố, mẹ và bạn bè. Dù thế, Triệu Uyển Nhu cũng có thể đoán được, và cô lo lắng rằng Thái Lãnh Hàn sẽ vì thiếu thốn tình cảm mà càng thêm trân trọng tình thân gia đình với nhà họ Vạn. Vậy nên hắn mới có thể che giấu không cho cô biết về những ác cảm mà hắn phải gánh chịu từ những kẻ được gọi là người thân kia.

Triệu Uyển Nhu hít sâu một hơi, trong lòng thầm nghĩ, cô phải tìm cách để tách rời những kẻ xấu xa kia ra khỏi Thái Lãnh Hàn trước. Sau đó, cô sẽ bù đắp cho hắn không còn cảm thấy bị thiếu thốn tình cảm đến mức có thể chấp nhận những người thân không hề yêu thích mình như thế. Chỉ khi nào đạt được điều đó rồi thì Triệu Uyển Nhu mới có thể mạnh tay “thanh lý rác rưởi” được.

Thế nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn chưa nghĩ đến rằng Vạn Gia Bảo không hề biết đến điểm dừng. Ngay khi Triệu Uyển Nhu đã có thể tự trấn áp được cảm xúc của mình xuống và định rời đi thì, bên trong phòng, Vạn Gia Bảo lại tiếp tục cao giọng dè bĩu Thái Lãnh Hàn, thành công châm ngọn lửa giận của Triệu Uyển Nhu bốc lên cao ngút.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 83: Những Lời Bẩn Thỉu



Bên trong phòng, giọng của Vạn Gia Bảo vang lên đầy chớt nhả:

- Các người có biết không, lúc trước Thái Lãnh Hàn là thằng đi nhặt ve chai đấy. Lúc cha tôi tìm đến cái khu ổ chuột đó, tôi thấy hắn đang kéo một bao ve chai về. Trời ơi, bộ quần áo trên người của hắn lúc đó bẩn thỉu muốn chết. Không biết hắn nhặt nhạnh ở thùng rác hay bãi rác nào mà hôi thối và dơ bẩn đến khiến tôi suýt nữa thì nôn ra tại chỗ luôn ấy chứ.

“Ọe”

“A…”

Trong phòng truyền đến mấy tiếng nôn ọe phụ họa tràn đầy khinh bỉ. Vạn Gia Bảo lại tiếp tục kể lể:

- Chưa hết đâu. Lúc cha tôi nói muốn dẫn hắn về nhà để hưởng phước, hắn lại bảo là cho hắn thêm thời gian. Các người biết hắn muốn làm gì không? Hắn muốn đem mớ ve chai kia đi bán. Đoán xem, các người đoán xem, hắn bán số ve chai đó được bao nhiêu tiền?

- Bao nhiêu tiền thế? - Có kẻ tò mò hỏi.

- Tôi đi theo sau hắn, tận mắt chứng kiến nhé. Ban đầu hắn bán được bảy mươi nghìn đồng, sau đó người bán tìm ra mấy cái chai bị bẩn quá, không dùng được nữa, còn hạ giá xuống, cuối cùng còn lại sáu mươi lăm nghìn đồng. Vậy mà hắn lại rất cẩn thận vuốt phẳng từng tờ tiền lẻ đó rồi cất vào túi. Các người thấy có buồn cười không?

Vạn Gia Bảo vừa cười ha hả vừa kể lại chuyện mà gã cho là vô cùng khôi hài. Trong phòng vang lên những tràng tiếng cười nói phụ họa, toàn bộ đều chế giễu Thái Lãnh Hàn hèn hạ, bần cùng. Tuy nhiên, gã thanh niên tóc nhuộm đỏ vẫn ngoan cố bắt bẻ:

- Chỉ có điều bây giờ tình thế đã khác rồi, hiện tại Thái Lãnh Hàn oai vệ biết bao nhiêu. Ngay cả khi hắn kết hôn với con gái của nhà họ Triệu thì cũng chẳng ai dám ho he một tiếng. Ngay cả bố của cô cũng phải mở miệng khen ngợi hắn trước báo giới đấy thôi, Gia Bảo thiếu gia.

Vạn Gia Bảo cũng ngoan cố không kém, hằn học đáp trả:

- Những điều mày nói càng thể hiện sự thấp kém của Thái Lãnh Hàn mà thôi. Tài sản mà hắn có, không phải tất cả đều là do bố tao bố thí cho hắn hay sao? Thái Lãnh Hàn có liều mạng làm việc thế nào thì rồi cuối cùng tài đó cũng thuộc về tao và em gái của tao mà thôi. Còn nữa, việc Thái Lãnh Hàn cưới Triệu Uyển Nhu thì có gì mà đáng khen ngợi? Như thế chẳng phải càng chứng tỏ Thái Lãnh Hàn hèn hạ à? Việc Thái Lãnh Hàn ép hôn người ta như thế chẳng phải là rất hèn hạ hay sao? Đó là chưa kể, trong cuộc hôn nhân này, tao dám chắc, Thái Lãnh Hàn có âm mưu gì đó. Chắc chắn là hắn muốn nuốt chửng luôn cả công ty của nhà họ Triệu mà thôi. Thật đáng tiếc, nhà họ Triệu vốn cũng đã suy tàn rồi. Thái Lãnh Hàn chắc là biết mình phán đoán sai, không chiếm được tài sản gì cả nên mới bày ra một bộ dáng thâm tình để lừa gạt sự thương hại của những người thiển cận như mày mà thôi.

Vạn Gia Bảo nói một hơi dài rồi hậm hực rót rượu ra ly, uống ừng ực. Gã tóc đỏ kia cũng im lặng một lát rồi dè dặt hỏi:

- Gia Bảo thiếu gia, theo như cậu nói thì… Triệu Uyển Nhu căn bản không yêu Thái Lãnh Hàn. Mà Thái Lãnh Hàn cũng có âm mưu với Triệu Uyển Nhu?

- Mày hỏi vậy là có ý gì?

Vạn Gia Bảo cảnh giác hỏi lại. Triệu Uyển Nhu vừa nhớm chân muốn bước vào căn phòng kia cũng ngừng lại một chút, chờ nghe. Lẽ nào cô đã biểu hiện quá rõ ràng đến mức những gã thiếu niên chỉ biết ăn chơi trác táng này cũng có thể nhìn ra được tình cảm của cô và Thái Lãnh Hàn? Triệu Uyển Nhu vừa tò mò vừa hoang mang. Ngay sau đó, cô tức giận. Bởi vì gã tóc đỏ kia đã cất tiếng nói ra ý đồ của bản thân:

- Ý của tôi là, nếu Thái Lãnh Hàn đã hèn hạ như thế, mà Triệu Uyển Nhu lại không có tình cảm với hắn. Cậu nghĩ thử xem, Gia Bảo thiếu gia, tôi có thể có cơ hội không?

- Mày muốn làm bạn trai của Triệu Uyển Nhu à?

Gã tóc đỏ kia lắc đầu, giọng trở nên vô cùng cợt nhả:

- Không, Triệu Uyển Nhu để dành phần cậu. Còn tôi, tôi muốn “chơi” Thái Lãnh Hàn kìa!

Cả đám thiếu niên trong phòng lặng đi một chút. Sau đó, tràng cười khả ố phá lên vang dội. Vương Gia Bảo là cười to nhất. Sau khi cười mệt, Vương Gia Bảo hổn hển vừa thở vừa nói:

- Mày đúng là biết chơi đấy. Ý kiến này cũng không tồi. Từ trước tới nay tôi vẫn chưa thử chơi kiểu con gái ngoan như Triệu Uyển Nhu, càng chưa từng thử “chơi” đàn ông. Vóc dáng của Thái Lãnh Hàn xem ra cũng khá ngon miệng. Chà, thử tưởng tượng xem, nếu chúng ta có thể thuần phục được con ch.ó hoang kia, để nó quỳ mọp dưới chân tao mà sủa và cầu xin được thỏa mãn, sau đó, tao sẽ chà đạp, dày vò hắn bằng những cách mà chúng ta chưa từng dám làm với đàn bà. Chà chà chà, tuyệt. Cứ tưởng tượng đến dáng vẻ nhục nhã muốn c.h.ế.t của Thái Lãnh Hàn mà tôi đã phấn khích đến muốn cứng luôn rồi đây này!

Lũ thanh niên còn lại nhao nhao:

- Gia Bảo thiếu gia, còn tôi.

- Còn tôi nữa!

- Cho tôi cùng hưởng thụ với nhé!

Vạn Gia Bảo cười đắc ý:

- Được, được, được, cho tụi bây! Cho tất cả tụi bây cùng hưởng thụ. Chúng ta sẽ cùng nhau hưởng thụ sự sung sướng l*n đ*nh khi chà đạp Thái Lãnh Hàn! Chúng ta sẽ để cho hắn nhận thức rõ ràng, đến cùng thì hắn cũng chỉ là một con ch.ó hoang bẩn thỉu mà thôi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 84: Lửa Giận Ngập Trời



Triệu Uyển Nhu còn đang giận tới run người thì bên trong căn phòng, một gã đồng bọn của Vạn Gia Bảo lại còn châm thêm dầu vào lửa:

- Gia Bảo thiếu gia, thật ra, Triệu Uyển Nhu trông cũng khá… ngon miệng đấy. Dù sao thì cô ta cũng trẳng trẻo, non mềm, nếu mà chúng ta có thể…

“Bốp”

Vạn Gia Bảo vỗ một cái vào đầu của gã đồng bọn, thấp giọng mắng:

- Mày chán sống rồi hả? Muốn động vào Triệu Uyển Nhu? Chẳng lẽ mày không biết bố của Triệu Uyển Nhu nổi tiếng là yêu thương con gái cưng như mạng? Còn nữa, đừng nói là Triệu Chí Hải, những lời này của mày nếu để lọt vào tai của Thái Lãnh Hàn thì hắn sẽ liều mạng với cả nhà mày đấy!

Gã đồng bọn bị vỗ một cái vào đầu, uất ức cãi lại:

- Chẳng phải cậu nói là cậu không sợ Thái Lãnh Hàn hay sao? Cậu còn muốn “chơi” hắn nữa cơ mà?

Vạn Gia Bảo cười khẩy:

- Đúng vậy! Tiền đề phải là chúng ta “chơi” được Thái Lãnh Hàn trước đã. Thằng khốn đó vốn cô độc, cha không thương mẹ không yêu nhưng lại rất sĩ diện với Triệu Uyển Nhu. Nếu chúng ta có thể bỏ thuốc được hắn và làm nhục hắn rồi quay phim lại, sau đó dùng đoạn phim đó uy h.i.ế.p Thái Lãnh Hàn là sẽ đưa nó cho Triệu Uyển Nhu, như thế thì hắn sẽ chấp nhận trở thành món đồ chơi của chúng ta, hiểu không? Còn Triệu Uyển Nhu… tốt nhất là đừng động vào cô ta, nếu không, chọc cho con ch.ó điên Thái Lãnh Hàn nổi điên lên thì trăm hại mà không một lợi. Hiểu không?

Gã đồng bọn có vẻ vẫn tỏ ra ấm ức, nên Vạn Gia Bảo lại tiếp tục giảng giải âm mưu của gã:

- Cho dù mày có thật sự muốn chơi Triệu Uyển Nhu thì cũng đừng ngu ngốc mà dùng cách hãm hại hay ép buộc cô ta. Tao không đùa đâu, Thái Lãnh Hàn thật sự có thể liều mạng vì Triệu Uyển Nhu đấy. Tốt nhất là chúng ta cứ đối phó với Thái Lãnh Hàn trước. Triệu Uyển Nhu chắc hẳn là đang rất căm ghét Thái Lãnh Hàn. Trên nguyên tắc kẻ thù của kẻ thù là bạn, chúng ta sẽ từ từ lôi kéo cô ta. Để cô ta cùng tham gia chơi đùa, làm nhục Thái Lãnh Hàn. Đến khi cô ta đã quen với những trò tiêu khiển của chúng ta rồi thì hãy cùng chơi với cô ta cũng không muộn.

Đến lúc này thì Triệu Uyển Nhu không thể nào nín nhịn được nữa. Lũ khốn kiếp này chẳng những muốn hãm hại Thái Lãnh Hàn mà còn muốn lôi kéo cô cùng tham gia? Cứ nghĩ tới cảm xúc của Thái Lãnh Hàn khi biết được những điều này, thậm chí là khi hắn chẳng may phải rơi vào hoàn cảnh đó, Triệu Uyển Nhu cảm thấy ngọn lửa tức giận của cô cháy bùng lên ngập trời, không thể kiểm soát được nữa.

Triệu Uyển Nhu vung chân đạp mạnh một cái, hất tung cửa phòng ra. Sau đó cô đi thẳng một mạch tới trước mặt Vạn Gia Bảo.

Trong vòng tròn quan hệ của các gia tộc trong thành phố này, Triệu Uyển Nhu cũng có thể xem là đối tượng được nhiều người biết mặt. Cộng với cuộc hôn nhân với Thái Lãnh Hàn cách đây không lâu, gương mặt của Triệu Uyển Nhu có thể xem như là nổi tiếng trong giới thượng lưu rồi. Thế nên, Triệu Uyển Nhu vừa bước vào thì Vạn Gia Bảo và đám bạn của gã ta nhận ra ngay lập tức.

- Triệu... Uyển Nhu? Sao cô lại ở đây? Cô muốn làm gì?

Vạn Gia Bảo c*̃ng không ngờ rằng mình lại đụng phải Triệu Uyển Nhu ở chỗ này. Nhìn bương mặt nghiêm nghị của Triệu Uyển Nhu, trong lòng Vạn Gia Bảo nghĩ lời mình nói mới vừa rồi có thể đã bị Triệu Uyển Nhu nghe thấy, gã ta cũng cảm thấy có chút chột dạ. Tuy nhiên, dáng vẻ của Triệu Uyển Nhu không tạo ra quá nhiều cảm giác nguy hiểm cho Vạn Gia Bảo. Thế nên gã ta vẫn tiếp tục cợt nhả:

- Xem ra cô đã nghe được kế hoạch của chúng tôi rồi, đúng không? Cô cảm thấy thế nào? Rất tốt đúng không? Dù sao thì một kẻ hèn hạ, thấp kém như Thái Lãnh Hàn vốn không cùng loại người, cùng đẳng cấp với chúng ta…

Triệu Uyển Nhu trầm giọng hỏi lại:

- Khi cậu chê bai, chế giễu Thái Lãnh Hàn thế này, cậu đã quên rằng tất cả những chi phí ăn chơi hưởng thụ mà bây giờ cậu ăn, mặc, dùng, đều là tiền mà Thái Lãnh Hàn vất vả kiếm được sao? Nếu Thái Lãnh Hàn hèn hạ, thấp kém thì cái loại chỉ biết ngửa tay xin tiền của anh ấy lại còn ở sau lưng anh ấy sủa loạn, cắn bậy như cậu là cái loại hạ tiện cỡ nào, hả?

- Đó là công ty của nhà họ Vạn của tôi, lúc nào lại thành tôi xài tiền của Thái Lãnh Hàn chứ?

Vạn Gia Bảo thẹn quá hóa giận gào lên. Triệu Uyển Nhu nhếch môi cười khinh bỉ:

- Nếu như tôi nhớ không lầm, trong tay của Thái Lãnh Hàn đã nắm được 72% cổ phần của tập đoàn Thắng Lợi, mà cả nhà họ Vạn của cậu cộng lại cũng chỉ có 6%. Cậu còn dám nói tiền của tập đoàn Thắng Lợi không phải là tiền của Thái Lãnh Hàn à? Cậu khinh anh ấy như vậy thì đừng có như con ch.ó chờ xương mà chầu chực ngửa tay xin tiền anh ấy nữa. Tự đi mà mở công ty, tự đi làm việc mà kiếm tiền để tiêu xài đi chứ?

- Tại sao tôi lại phải làm việc, tập đoàn Thắng Lợi sớm muộn gì cũng sẽ là của tôi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 85: Thỏ Giẫm Chó



Vạn Gia Bảo vẫn ngoan cố cãi lại. Triệu Uyển Nhu tiếp tục cười khinh bỉ:

- Ồ, vậy sao? Vậy cậu có dám bước ra khỏi căn phòng này mà tuyên bố điều đó hùng hồn một chút, rõ ràng một chút không?

Vạn Gia Bảo nghẹn lời. Gã ta làm sao dám tuyên bố điều này ra bên ngoài? Đừng nói là Thái Lãnh Hàn sẽ nổi giận, cho dù Thái Lãnh Hàn có thể nhịn được, thì luật sư Lê Thiên Chi của tập đoàn Thắng Lợi vốn là bạn thân của Thái Lãnh Hàn cũng sẽ không chịu bỏ qua. Tính tình nóng nảy, làm việc bất chấp của Lê Thiên Chi thậm chí còn nổi tiếng hơn cả tài tranh cãi của anh ta nữa là. Thế nên, câu hỏi vặn này của Triệu Uyển Nhu đã chặn họng Vạn Gia Bảo chỉ trong vòng một nốt nhạc. Trong phòng yên tĩnh im ắng, không có bất kì người nào mở miệng nói chuyện. Triệu Uyển Nhu lại quay sang đám hồ bằng cẩu hữu của Vạn Gia Bảo, tiếp tục châm chọc:

- Còn các người thì sao? Các người đều là bạn thân, là đàn em, là tay sai của Vạn Gia Bảo. Các người ra mặt cho cậu ta đi chứ? Bước ra khỏi căn phòng này và dõng dạc nhắc lại những lời thối tha ban nãy của các người đi? Như thế thì tôi còn tin được rằng miệng chó có thể mọc ra ngà voi.

Triệu Uyển Nhu đã tức giận đến mất luôn lý trí rồi. Cô mắng thẳng mặt không thèm giữ mũi cho ai hết. Cả đám thanh niên hư hỏng nhìn nhau. Bọn chúng đều không ngờ một người có vẻ ngoài hiền lành vô hại chẳng khác gì một chú thỏ nhỏ như Triệu Uyển Nhu lại có thể nói năng sắc bén và mắng người lưu loát đến như thế. Thật ra bọn chúng đều không hiểu Triệu Uyển Nhu. Vẻ ngoài của cô trông hiền lành thế thôi, cô cũng luôn rất chú trọng đến việc giữ gìn phong thái con ngoan trò giỏi, hạn chế va chạm với người khác. Nhưng con thỏ nhỏ lúc nóng nảy cũng có thể cắn người. Huống hồ chi, Triệu Uyển Nhu cũng không phải là một con thỏ thật sự.

Vạn Gia Bảo cũng không phải là thỏ. Gã ta là một con ch.ó đội lốt sói. Thấy Triệu Uyển Nhu dùng lời lẽ lấn lướt như thế thì bắt đầu muốn giở trò lưu manh. Gã cười khẩy, cất giọng âm dương quái khí:

- Cô có gì mà đắc ý? Tôi lấy tiền của Thái Lãnh Hàn thì đã làm sao? Dù sao đó cũng là hoa hồng của công ty nhà họ Vạn. Dù sao cũng hơn việc Triệu Uyển Nhu cô bị Thái Lãnh Hàn dùng tiền mua về như một món hàng. So ra thì giữa chúng ta chưa biết ai đê tiện hơn ai đâu. Hay là… cô nhập bọn với chúng tôi đi. Chúng ta cùng nhau chơi c.h.ế.t Thái Lãnh Hàn, để hắn trở thành một con ch.ó quỳ mọp dưới chân chúng ta mà…

“Huỵch”

“Hự”

Vạn Gia Bảo còn đang khoác lác thì đã kêu lên một tiếng rồi ngã gục xuống, ôm bụng lăn lộn. Bởi vì Triệu Uyển Nhu vừa th*c m*nh đầu gối vào ngay giữa bụng của gã ta. Vẫn còn chưa hả hết cơn giận, Triệu Uyển Nhu vung tay, lật bàn. Toàn bộ ly tách, chén dĩa trên bàn và cả mấy chai rượu đều rơi xuống đất, vỡ nát. Tiếng loảng xoảng vang lên náo động khiến Vương Thiên Bích đang gục gà gục gặc trong căn phòng gần đó giật mình bước ra xem thử. Nhưng tiếng động chói tai kia lại như không hề tác động gì đến Triệu Uyển Nhu. Cô bước đến gần Vạn Gia Bảo đang nằm lăn lóc dưới sàn, vung tay đ.ấ.m xuống.

Đừng thấy Triệu Uyển Nhu có vẻ ngoài gầy gầy thanh tú mà lầm. Lúc còn nhỏ, Triệu Uyển Nhu quả thật là thường xuyên bị bệnh vặt, sức đề kháng rất yếu. Từ sau khi bị chó rượt theo cả quãng đường lúc mới ba, bốn tuổi, Triệu Uyển Nhu lại còn thường bị ốm nhiều hơn. Thế nên bố mẹ của Triệu Uyển Nhu đã gửi cô theo một sư phụ học võ từ khi cô vừa tròn năm tuổi. Triệu Uyển Nhu không có nhiều sức khỏe, lại là nữ giới nên cô tập trung học những thế hiểm, chỗ nào đánh vào sẽ đau nhất mà tốn ít sức lực nhất. Tuy nhiên, trong cuộc sống của Triệu Uyển Nhu ở cả kiếp trước cho đến kiếp này, cô chưa từng để lộ cho ai biết rằng cô cũng có thể đánh người. Vạn Gia Bảo của kiếp này chính là trường hợp đầu tiên.

Kết quả là Vạn Gia Bảo bị Triệu Uyển Nhu đập cho một trận, thâm tím không ít chỗ, vài chỗ còn để lại cơn đau dai dẳng âm ỉ rất lâu. Chưa dừng lại ở đó, Triệu Uyển Nhu còn nhìn chằm chằm vào vị trí g*** h** ch*n của Vạn Gia Bảo, nơi có một cái cốc đang nằm lăn lóc. Giọng của Triệu Uyển Nhu vẫn nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao Vạn Gia Bảo lại cảm thấy rờn rợn đến lạnh toát cả sống lưng:

- Xem ra cậu rất tự hào với cái bộ phận bẩn thỉu này của cậu, đúng không? Mồm của cậu thối như vậy, mở miệng ra là đòi chơi c.h.ế.t người khác, ngay cả anh trai của mình cũng không buông tha, chắc chắn là vì bị cái thối của bộ phận này lây nhiễm, đúng không? Dù sao tôi cũng là vợ của anh trai cậu, tôi sẽ giúp cậu chữa trị một chút vậy…

Nói rồi, Triệu Uyển Nhu giơ cao chân lên và đạp mạnh xuống.

“Rắc”

- A… a… a…
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 86: Tiềm Chất Bạo Lực



Vạn Gia Bảo gào lên thảm thiết vì sợ hãi. Tuy nhiên, bàn chân của Triệu Uyển Nhu chỉ giẫm vỡ chiếc cốc, cách đ*ng q**n của Vạn Gia Bảo chừng vài mi li mét.

Vạn Gia Bảo kinh hoàng đến thở hổn hển. Từ đ*ng q**n của gã ta, một dòng nước ấm nóng, vàng vọt chảy ra. Triệu Uyển Nhu tỏ ra kinh tởm, vội vàng rụt chân lại. Cô chà xát đế giày xuống tấm thảm gần đó, mắt vẫn nhìn chằm chằm Vạn Gia Bảo, giọng nó vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay:

- Tiếc thật, giẫm hụt rồi. Nhưng tôi nói cho cậu biết, lần này là tôi cố ý giẫm hụt đấy. Nếu còn để tôi biết được cậu dám có bất cứ lời nói thối tha nào về Thái Lãnh Hàn nữa, hoặc là dám nảy sinh ý đồ khốn nạn nào hãm hại anh ấy nữa thì tôi đảm bảo với cậu, tôi sẽ không giẫm hụt nữa đâu. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không chỉ giẫm một cái. Bi của cậu có cứng rắn hơn cái cốc này hay không, cậu tự hiểu rõ lấy.

Vạn Gia Bảo xanh mét mặt mày, gật đầu như giã tỏi. Triệu Uyển Nhu vẫn còn chưa hài lòng lắm. Cô gằn giọng:

- Gật đầu cái gì? Không biết nói à? Không phải ban nãy cậu sủa to lắm à? Nói ra thành lời cho tôi nghe xem nào!

Vạn Gia Bảo há hốc miệng chưa kịp thốt ra thành lời thì Triệu Uyển Nhu đã bị Vương Thiên Bích nhào đến túm lấy. Cô nàng quan sát Triệu Uyển Nhu từ trên xuống dưới, từ trước ra sau một lượt rồi mới dồn dập hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Lũ khốn này ức h.i.ế.p cô phải không? Bọn chúng hành hung cậu hả? Hay là mắng cậu? Không được, tôi phải báo cảnh sát bắt hết bọn chúng!

Vạn Gia Bảo uất ức trợn trắng mắt. Gã ta vẫn còn chưa kịp làm gì cả thì đã bị đập cho bầm dập thế này rồi, thậm chí suýt chút xíu nữa còn bị giẫm nát bi, thế mà bây giờ lại còn bị vu khống là hành hung Triệu Uyển Nhu, còn bị dọa sẽ báo cảnh sát bắt. Đúng là vừa uất vừa ức mà.

Triệu Uyển Nhu níu lấy tay của Vương Thiên Bích, ngăn cô nàng bấm điện thoại gọi cảnh sát. Nhà hàng này nằm trong chuỗi sản nghiệp của nhà họ Vương, nếu để cảnh sát đến vì có xảy ra ẩu đả thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến việc làm ăn. Đó cũng là lý do mà Triệu Uyển Nhu đã đóng cửa phòng lại trước khi lật bàn, cũng là lý do cô cố ý giẫm chân xuống chệch đi vài mi li mét. Đó cũng là lý do mà sự ồn ào náo động chỉ lọt vào tai của Vương Thiên Bích ở căn phòng đang mở cửa gần đó chứ không đánh động tới người khác.

Vương Thiên Bích hiểu được mối bận tâm của Triệu Uyển Nhu. Trong lòng cô vô cùng cảm kích, nhưng cũng chính vì thế mà cô càng không thể và không muốn bỏ qua cho những kẻ đã dám gây sự với bạn thân của cô ngay trong chính địa bàn của cô. Vì vậy, Vương Thiên Bích vẫn cương quyết muốn báo cảnh sát:

- Không được! Lũ côn đồ này quen thói bạo lực rồi. Nếu cậu nhịn chúng nó một lần, chúng nó sẽ trèo lên đầu của chúng ta mà nhảy nhót. Lũ khốn chúng mày dám gây rối trong địa bàn của nhà họ Vương, lại còn dám động tới bạn thân của bà đây. Bà đây mà không cho chúng mày đi dạo một vòng vào đồn cảnh sát thì bà đây còn mang họ Vương làm gì nữa? Chúng mày chuẩn bị sẵn nước mắt đi!

Vương Thiên Bích càng nói càng hăng, càng nói càng giận dữ. Cô nàng thậm chí còn muốn xông tới cào vào mặt của Vạn Gia Bảo, bất chấp hình tượng thục nữ của bản thân đang nứt vỡ. Triệu Uyển Nhu vừa cảm động vừa bất đắc dĩ lôi kéo Vương Thiên Bích lại. Cô nói nhỏ vào tai bạn:

- Cậu bình tĩnh một chút đã! Thật ra, người hành hung bọn chúng là tôi.

- Cậu bảo tôi làm sao mà bình tĩnh cho được? Cậu hành hung bọn chúng như thế thì… Hả? Cậu nói gì? Cậu hành hung bọn chúng? Cậu á?

Vương Thiên Bích ngơ ngác bàng hoàng. Vạn Gia Bảo và đám bạn gật đầu lia lịa. Thấy không? Rõ ràng là ngay cả bạn thân của Triệu Uyển Nhu cũng không hề biết và không thể nào ngờ được rằng cô cũng có tiềm chất bạo lực như thế còn gì. Vạn Gia Bảo đảo mắt mấy vòng, trong lòng thầm suy tính. Gã sẽ tìm cách để cho Thái Lãnh Hàn thấy rõ bản chất bạo lực này của Triệu Uyển Nhu, để xem tình yêu giữa hai người đó sẽ trở thành như thế nào. Bản mặt đang có suy tính xấu xa của Vạn Gia Bảo bại lộ rất rõ. Triệu Uyển Nhu nhìn thấy thì sa sầm mặt. Cô lại bước sang trái hai bước, giơ chân phải giẫm mạnh vào một cái cốc khác ở gần đó.

Ánh mắt của Triệu Uyển Nhu sắc lại, nhìn chằm chằm Vạn Gia Bảo khiến gã vô thức nuốt ực một ngụm nước miếng. Triệu Uyển Nhu gằn giọng cảnh cáo:

- Thu hồi những suy nghĩ bẩn thỉu của cậu lại ngay đi. Tôi nhắc cho cậu nhớ, chân của tôi trước nay một khi đã nhắm vào thứ gì rồi gì khi giẫm xuống sẽ không bị chệch đi quá nhiều đâu. Nhớ chưa?

- Nhớ… nhớ… nhớ rồi!

Vạn Gia Bảo lắp bắp. Triệu Uyển Nhu tiếp tục hỏi:

- Sau này cậu còn dám kể xấu về Thái Lãnh Hàn nữa không?

- Không… không… không dám nữa.

- Còn muốn chơi c.h.ế.t anh ấy, làm nhục anh ấy nữa không?

- Không… không… không dám…

- Cút đi!

Vạn Gia Bảo và đám bạn nghe câu xua đuổi của Triệu Uyển Nhu mà như được ân xá. Cả bọn vội vã vừa bò vừa chạy ra khỏi căn phòng đã bắt đầu bốc mùi khai ngây ngấy. Vương Thiên Bích cũng ngửi được mùi khó nói kia, liền gọi điện bảo người đến dọn dẹp và kéo Triệu Uyển Nhu về phòng bao của mình.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 87: Triệu Uyển Nhu Bị Thương Sao?



Vừa về tới phòng bao, Vương Thiên Bích không kịp khép cửa đã vội vàng túm lấy Triệu Uyển Nhu, nhìn ngang ngó dọc thêm mấy lần nữa. Khi nhìn thấy những đốm màu đỏ trên ống tay áo của Triệu Uyển Nhu, mắt của Vương Thiên Bích đỏ lên. Giọng cô nàng nghẹn ngào:

- Triệu Uyển Nhu, cậu là đồ ngốc à? Cho dù cái thằng Vạn Gia Bảo đó có nói khó nghe cỡ nào thì cậu cũng đâu cần liều lĩnh như vậy? Bọn chúng có đến mười mấy đứa, cậu xông vào như thế, để bị thương đến đổ m.á.u thế này, tôi làm sao mà ăn nói với anh hai và mẹ của cậu đây hả?

Triệu Uyển Nhu ngơ ngác. Cô bị thương khi nào vậy? Cô đổ m.á.u khi nào? Vương Thiên Bích lại tiếp tục bù lu bù loa vừa khóc vừa mắng vừa kể khiến Triệu Uyển Nhu càng thêm bối rối. Thế nên, cô không hề chú ý tới, bên ngoài hành lang đang có một bóng người thập thò.

Bóng người đó chính là trợ lý của Lê Thiên Chi đã được Phương Hiệp Hòa tin tưởng giao cho trọng trách bám theo Triệu Uyển Nhu ở trước cổng công ty ban nãy. Bằng sự chuyên nghiệp và tinh thần trách nhiệm cao, cậu trợ lý ấy đã trà trộn được vào đến tận nơi này. Cậu ta cũng đã nghe được những tiếng đổ vỡ bên trong căn phòng của Vạn Gia Bảo. Sau đó, cậu ta lại nghe Vương Thiên Bích gào khóc rằng Triệu Uyển Nhu đã bị thương, đã đổ máu. Nghe được ba chữ “Triệu Uyển Nhu” từ miệng của Vương Thiên Bích, cậu trợ lý mới biết rằng người mà cậu đang theo dõi chính là “phu nhân” của Tổng giám đốc. Tầm quan trọng của “phu nhân” đối với tổng giám đốc như thế nào, cậu trợ lý cũng biết rất rõ. Nếu “phu nhân” bị thương đến đổ m.á.u thì chắc chắn là sẽ tác động rất khủng khiếp một cách trực tiếp đến Tổng giám đốc, và tác động gián tiếp cũng khủng khiếp không kém đối với không khí làm việc của cả công ty.

Thế nên, trong lúc Triệu Uyển Nhu đang bận dỗ dành Vương Thiên Bích để cô nàng nín khóc, thì trong góc khuất hành lang, cậu trợ lý vội vã gọi điện thoại báo cáo và cầu cứu với Phương Hiệp Hòa.

Lúc này, cuộc họp ở công ty đang đi vào giai đoạn quyết định. Thái Lãnh Hàn đang phải “chiến đấu” với những cổ đông lớn tuổi để thực hiện một dự án đổi mới. Đúng lúc này thì điện thoại của Phương Hiệp Hòa lại rung lên. Vốn là Phương Hiệp Hòa không muốn phân tâm trong lúc này. Nhưng nhìn cái tên của cậu trợ lý hiện lên trên màn hình, anh bỗng sực nhớ ra “nhiệm vụ” mà mình vừa giao cho cậu ta. Khi ấy, Phương Hiệp Hòa chỉ nhờ cậu trợ lý để mắt xem Triệu Uyển Nhu đi đến đâu, với những ai, để khi họp xong, anh còn có thể hỗ trợ “tư vấn” cho Tổng giám đốc nhà mình biết đường mà dỗ dành người ta. Tại sao bây giờ cậu trợ lý lại gọi điện? Chả có nhẽ Triệu Uyển Nhu xảy ra chuyện gì rồi?

Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, Phương Hiệp Hòa không thể không xin phép ra khỏi phòng họp, lấy điện thoại ra, kết nối liên lạc. Thái Lãnh Hàn liếc qua, thoáng thấy nét mặt của Phương Hiệp Hòa nghiêm lại thì cau mày. Hắn ra hiệu tạm ngừng họp, nghỉ giải lao mười phút rồi đứng dậy, đuổi theo Phương Hiệp Hòa. Làm bạn thân kiêm đồng sự đã nhiều năm, Thái Lãnh Hàn hiểu rất rõ tính tình của Phương Hiệp Hòa vốn rất điềm đạm và cẩn trọng, những khi đang họp, anh tuyệt đối sẽ không nghe điện thoại riêng như thế. Hơn nữa, nét mặt của Phương Hiệp Hòa lại căng thẳng như thế. Thái Lãnh Hàn bỗng lo lắng. Lẽ nào gia đình của Phương Hiệp Hòa xảy ra chuyện gì rồi?

Vậy là, chân trước Phương Hiệp Hòa vừa rời khỏi phòng họp, chân sau Thái Lãnh Hàn cũng rời khỏi phòng họp. Phương Hiệp Hòa bước nhanh tới một góc khuất, nhấn nút nghe điện thoại. Vừa lúc Thái Lãnh Hàn cũng theo sau anh. Tai của Thái Lãnh Hàn nghe rõ ràng giọng của Phương Hiệp Hòa vang lên đầy hốt hoảng:

- Cái gì? Triệu Uyển Nhu bị thương, bị đổ máu? Là ai làm? Vạn Gia Bảo sao? Cậu chắc chứ?

Đầu dây bên kia có lẽ đang cam đoan gì đó, Thái Lãnh Hàn không nghe được nữa. Hai tai của hắn như ù đi, chân run đến đứng không vững. Triệu Uyển Nhu bị thương sao? Không chỉ vậy, cô còn đổ cả máu? Mà hung thủ khiến Triệu Uyển Nhu bị thương đổ m.á.u lại là Vạn Gia Bảo? Cơn giận dữ hòa cùng nỗi lo sợ khiến Thái Lãnh Hàn có cảm giác không thở nổi. Hắn chống tay vào vách tường, nặng nhọc kêu lên:

- Anh Hiệp Hòa!

Phương Hiệp Hòa bị gọi tên thì giật b.ắ.n cả mình. Quay lại, nhìn thấy gương mặt tái mét của Thái Lãnh Hàn, anh lại giật mình thêm lần nữa. Thái Lãnh Hàn cố gắng hít thở, lấy lại bình tĩnh nhưng giọng vẫn hơi run rẩy:

- Uyển Nhu… bây giờ đang ở đâu?

Phương Hiệp Hòa lúng túng:

- Để… để tôi hỏi lại…

Anh lại đưa điện thoại lên, mở loa ngoài và gấp gáp hỏi:

- Bây giờ Triệu Uyển Nhu đang ở đâu? Tình hình của cô ấy thế nào rồi?

- Cô ấy đang ở quán… Nè, khoan, sao lại ngất xỉu rồi? Được, được, tôi gọi cấp cứu ngay đây…

- Cái gì? Nè, cậu nói cho rõ ràng chút đi. Ai xỉu vậy? Sao lại phải gọi cấp cứu?

Phương Hiệp Hòa gào vào điện thoại, nhưng cuộc gọi đã bị ngắt.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 88: Không Thể Liên Lạc



Cuộc điện thoại bị ngắt đột ngột, cộng thêm những từ như “ngất xỉu”, “cấp cứu” càng khiến tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn. Thái Lãnh Hàn tái xanh mặt mày, đầu óc đặc quánh không nghĩ được gì nữa. Biểu hiện của Thái Lãnh Hàn khiến cho Phương Hiệp Hòa đã hoảng lại càng hoảng. Anh vội vã trấn an:

- Tổng… tổng giám đốc, anh bình tĩnh một chút. Tôi… tôi sẽ gọi lại cho cậu ấy. Có lẽ… có lẽ có nhầm lẫn gì chăng.

Mấy lời của Phương Hiệp Hòa như nhắc nhở Thái Lãnh Hàn. Hắn lập cập lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Triệu Uyển Nhu. Trong lòng Thái Lãnh Hàn thầm hy vọng Triệu Uyển Nhu sẽ bắt máy. Như thế nghĩa là cô không bị làm sao, thông tin vừa rồi chỉ là nhầm lẫn. Nhưng Thái Lãnh Hàn bấm gọi liên tục vẫn không thể kết nối liên lạc được với Triệu Uyển Nhu. Tiếng nhạc chờ vẫn vang lên réo rắt, nhưng không có ai bắt máy. Lòng của Thái Lãnh Hàn càng lúc càng lạnh. Tay của hắn run lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất đánh bốp, rạn nứt.

Lúc này, Triệu Uyển Nhu đang vội vã đưa Vương Thiên Bích lên xe cấp cứu. Cô nàng uống quá nhiều rượu, lại bị sợ hãi nên choáng váng ngất xỉu. Vương Thiên Bích đã từng có tiền sử ngất xỉu rồi hôn mê rất lâu nên Triệu Uyển Nhu khá lo lắng. Cô níu lấy một người khách đang gọi điện thoại ngoài hành lang nhờ gọi giùm cấp cứu. Loay hoay một buổi, khi Vương Thiên Bích đã được bác sĩ ổn định sức khỏe, nằm ngủ ngon lành trên giường bệnh thì Triệu Uyển Nhu mới có thời gian và tâm trí xem xét điện thoại của mình.

Khi mở điện thoại lên, Triệu Uyển Nhu giật mình nhìn thấy có đến mấy chục cuộc gọi đến từ số máy của Thái Lãnh Hàn. Cô nhớ ra mình đã chuyển máy về chế độ rung nên không thể nghe được tiếng chuông. Triệu Uyển Nhu vội vàng gọi lại cho Thái Lãnh Hàn. Nhưng lúc này điện thoại của Thái Lãnh Hàn đã hỏng, không thể kết nối được. Triệu Uyển Nhu muốn gọi cho Phương Hiệp Hòa hoặc Lê Thiên Chi, nhưng cô lại không biết số điện thoại của họ. Không còn cách nào khác, Triệu Uyển Nhu đành gọi cho bố.

Triệu Chí Hải nhận được cuộc gọi của Triệu Uyển Nhu thì trong lòng cảm thấy tức giận. Thái Lãnh Hàn lại dám cắt liên lạc với con gái cưng của ông sao? Thế nên Triệu Uyển Nhu mới phải gọi cho ông để hỏi số liên lạc của hắn và bạn bè của hắn? Triệu Chí Hải nghiến răng, nói với Triệu Uyển Nhu rằng ông cũng không biết. Không chỉ vậy, khi Phương Hiệp Hòa gọi đến ngay sau đó, Triệu Chí Hải cũng khẳng định chắc nịch rằng ông không biết gì về tình hình hiện tại của Triệu Uyển Nhu, cũng không liên lạc được với cô.

Lúc này, tại công ty, Phương Hiệp Hòa rối như gà mắc tóc. Cuộc họp của tập đoàn Thắng Lợi không thể bị gián đoạn, nhưng Thái Lãnh Hàn đã không còn tâm trạng nào để giải quyết công việc. Không chỉ vậy, hắn còn giao lại trọng trách tiếp quản cuộc họp cho anh và Lê Thiên Chi rồi bỏ đi đâu mất. Phương Hiệp vừa lo lắng Thái Lãnh Hàn sẽ có hành động thiếu suy nghĩ, lại vừa phải vắt óc ra tiếp tục cuộc họp trong khi cái gã Lê Thiên Chi ấy đến tận bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu cả. Vất vả suốt hai tiếng đồng hồ, Phương Hiệp Hòa mới có thể tạm ổn định được công việc theo chiều hướng tốt nhất. Anh lấy điện thoại ra gọi cho Thái Lãnh Hàn thì mới nhớ ra, điện thoại của hắn đã bị hỏng. Phương Hiệp Hòa gọi lại cho cậu trợ lý, biết được sự thật rằng người bị ngất xỉu không phải là Triệu Uyển Nhu, thế nhưng lúc này anh lại không thể báo tin mừng này cho Thái Lãnh Hàn để trấn an tâm lý đang bị sang chấn của hắn. Nỗi lo lắng bất an của Phương Hiệp Hòa càng lúc càng lớn.

Trong lúc đó, Thái Lãnh Hàn đang ngồi trên xe taxi, đi tìm khắp các bệnh viện trong thành phố. Dĩ nhiên là hắn chẳng thể nào tìm được bệnh viện nào có bệnh nhân là Triệu Uyển Nhu, đơn giản bởi vì cô không hề nhập viện. Loanh quanh mãi đến trưa, ngọn lửa trong lòng Thái Lãnh Hàn cháy càng lúc càng lớn. Hắn gọi điện cho Vạn Gia Bảo:

- A lô, là tao, Thái Lãnh Hàn. Bây giờ mày đang ở đâu?

Bên kia đầu dây, Vạn Gia Bảo vô cùng hậm hực. Sự việc ban nãy đã khiến gã ta mất sạch toàn bộ mặt mũi trước đám bạn kiêm đàn em của mình. Bấy lâu gã vẫn luôn huênh hoang khoác lác tỏ vẻ thượng đẳng mà khinh thường, sỉ nhục sau lưng Thái Lãnh Hàn không biết bao nhiêu mà kể. Vậy mà hôm nay gã lại bị “vợ” của Thái Lãnh Hàn dọa cho bài tiết không kiểm soát nổi như thế. Van Gia Bảo vừa giận vừa hận. Thế nên, khi Thái Lãnh Hàn gọi đến, Vạn Gia Bảo muốn lấy lại thể diện bằng cách giở giọng âm dương quái khí:

- Sao? Tôi ở đâu còn cần phải báo cáo lại với anh à? Con khốn Triệu Uyển Nhu đã khóc lóc mách lẻo gì với anh rồi, đúng không? Hừ, tôi nói cho anh biết, lần này tôi chưa làm thẳng tay mà thôi, nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ khiến nó sống không bằng chết.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 89: Phải Giữ Được An Toàn Cho Uyển Nhu



Thái Lãnh Hàn nghe mấy lời hăm dọa của Vạn Gia Bảo mà trong lòng vừa lo sợ vừa tức giận. Hắn lo sợ vì Triệu Uyển Nhu có thể đã lọt vào tay của Vạn Gia Bảo. Đồng thời, hắn cũng tức giận vì đã để cho Triệu Uyển Nhu lọt vào tay của Vạn Gia Bảo. Tuy nhiên, sự lo sợ trong lòng của Thái Lãnh Hàn càng lúc càng tăng cao, lấn át luôn cả sự tức giận. Vạn Gia Bảo là loại người b**n th** điên khung đến như thế nào, Thái Lãnh Hàn đã nghe không ít những tin đồn, bản thân hắn cũng đã từng phải chịu đựng rất nhiều trò tai quái của gã em cùng cha khác mẹ này. Cứ nghĩ tới việc Triệu Uyển Nhu rất có thể cũng đã và đang bị Vạn Gia Bảo đối xử như đã từng đối xử với hắn trong quá khứ, Thái Lãnh Hàn lại có cảm giác hít thở không thông. Hắn ghìm giọng, cố gắng dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nhất có thể để điều đình với Vạn Gia Bảo:

- Mày muốn gì cứ trực tiếp nói với tao, đừng làm tổn hại đến Triệu Uyển Nhu. Chỉ cần Uyển Nhu vẫn bình yên, khỏe mạnh, mọi vấn đề đều có thể có hướng giải quyết.

Vạn Gia Bảo nghe ngữ điệu của Thái Lãnh Hàn thì đờ ra một lúc. Nhưng rồi gã nhanh chóng hiểu ra Thái Lãnh Hàn đang hiểu nhầm rằng gã đang giữ Triệu Uyển Nhu. Ngay lập tức, một kế hoạch trả thù hèn hạ nảy sinh trong đầu của Vạn Gia Bảo. Nếu Triệu Uyển Nhu đã dám làm nhục gã trước mặt đám đàn em như thế, Vạn Gia Bảo muốn trả đũa bằng cách khiến Thái Lãnh Hàn chịu nhục nhã gấp nhiều lần. Thế là Vạn Gia Bảo gằn giọng, trắng trợn khoác lác:

- Tôi muốn gì, chẳng phải anh đã biết rất rõ từ rất lâu rồi sao? Tôi muốn anh lột bỏ cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa của anh, tôi muốn anh thể hiện bản chất hèn hạ, đê tiện của anh, tôi muốn anh cả đời cũng không thể ngóc đầu lên được, mãi mãi chỉ là một con ch.ó bò dưới chân của tôi mà thôi. Tuy nhiên, nếu anh vẫn cứng đầu cứng cổ cũng không sao, tôi có thể để Triệu Uyển Nhu thay anh…

- Được!

Thái Lãnh Hàn đanh giọng ngắt lời. Vạn Gia Bảo lại đờ ra, ngớ ngẩn hỏi lại:

- Anh được cái gì mà được?

- Những điều mày muốn, tao sẽ chấp nhận. Mày thả Triệu Uyển Nhu ra trước đã. Bây giờ mày đang ở đâu? Tao sẽ đến đó ngay. Sau khi xác định được là Triệu Uyển Nhu an toàn rồi, tao sẽ mặc cho mày muốn làm gì thì làm.

Thái Lãnh Hàn gấp gáp nói một hơi dài. Vạn Gia Bảo triệt để ngu người luôn. Vốn là gã chỉ mạnh miệng nói như thế mà thôi, không ngờ Thái Lãnh Hàn lại nhanh chóng và dễ dàng chấp nhận như thế? Đây là triệu chứng của những kẻ bị con quể tình yêu nhập vào khiến bộ não chỉ biết yêu đương thôi, đúng không? Hóa ra khi đã dính vào tình yêu rồi thì Thái Lãnh Hàn cũng trở nên ngu ngốc và mềm yếu đến như thế. Vạn Gia Bảo đắc ý nói ra một địa chỉ. Thái Lãnh Hàn ngay lập tức ngắt máy, trả điện thoại cho tài xế taxi và bảo ông ta chuyển hướng đi đến địa chỉ đó.

Chiếc xe vừa chuyển hướng, Thái Lãnh Hàn lại lấy ra một xấp tiền, mượn lại điện thoại của tài xế taxi một lần nữa. Lần này, hắn gọi cho Phương Hiệp Hòa:

- Anh Hiệp Hòa, tôi đã tìm được tung tích của Uyển Nhu rồi. Lát nữa tôi gửi địa chỉ cho anh, anh gọi xe cứu thương chờ sẵn, nếu được thì gọi báo cảnh sát luôn cũng được.

Phương Hiệp Hòa suýt chút nữa là làm rơi điện thoại, vội vàng hỏi:

- Tổng… tổng giám đốc, anh định làm gì?

Thái Lãnh Hàn nhếch môi cười lạnh:

- Không có gì. Lâu rồi không đánh nhau, muốn giãn gân giãn cốt một chút thôi.

Phương Hiệp Hòa nghe thế lại càng hoảng:

- Anh Hàn, có chuyện gì từ từ nói, anh phải bình tĩnh. Bây giờ công ty đang rất nhiều việc, anh đánh nhau sẽ không ổn lắm đâu.

Thái Lãnh Hàn trấn an bạn thân kiêm trợ lý đặc biệt:

- Không sao đâu, ban nãy tôi nói nhầm, không phải đánh nhau. Tôi chỉ là đang “dự kiến” sẽ phải tự vệ chính đáng hơi mạnh tay một chút thôi. Anh không cần lo lắng, cứ làm theo lời tôi nói. Quan trọng là phải giữ được an toàn cho Uyển Nhu, những chuyện còn lại tôi có thể tự xoay sở được.

Nói rồi, Thái Lãnh Hàn ngắt điện thoại. Trước khi đến địa điểm mà Vạn Gia Bảo đã nói, Thái Lãnh Hàn còn bảo tài xế taxi ghé vào một cửa hàng điện máy, mua một chiếc máy quay mini. Kế hoạch của Thái Lãnh Hàn rất đơn giản. Hắn muốn cứu Triệu Uyển Nhu an toàn rời khỏi nanh vuốt của lũ khốn kiếp kia, đồng thời cũng muốn trút giận cho cô. Nụ cười của Thái Lãnh Hàn trở nên tàn nhẫn. Vạn Gia Bảo đã dám động đến Triệu Uyển Nhu, lại còn muốn dùng cô để ép hắn chịu nhục như thế thì cũng nên chuẩn bị đón nhận cơn giận của hắn. Trái với phỏng đoán của Vạn Gia Bảo, lý trí của Thái Lãnh Hàn lúc này lại rất tỉnh táo. Hắn sẽ không dễ dàng để Vạn Gia Bảo làm nhục vì Triệu Uyển Nhu. Bởi vì Thái Lãnh Hàn biết rõ, nếu hắn vì Triệu Uyển Nhu mà để bản thân chịu nhục, chắc chắn cô sẽ rất áy náy và tự trách. Hơn nữa, từ trước đến nay Thái Lãnh Hàn chưa bao giờ chấp nhận cúi đầu khom lưng trước kẻ xấu.
 
Back
Top Bottom