Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 70: Niềm Tin Của Triệu Uyển Nhu



Đến lúc đó Triệu Uyển Nhu mới biết, ngay sau khi ký đơn ly hôn với cô, Thái Lãnh Hàn cũng đã lập một bản di chúc, mang tất cả tài sản riêng của anh chuyển hết cho cô, còn tặng cho gia đình cô rất nhiều lợi ích khác. Cũng cho đến lúc đó Triệu Uyển Nhu mới biết Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi tỏ thái độ với cô bởi vì họ cảm thấy uất ức thay cho Thái Lãnh Hàn nhưng lại không nỡ khiến Thái Lãnh Hàn đau lòng, khó xử. Từ khi đó, Triệu Uyển Nhu cảm nhận được tình bạn mà Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi dành cho Thái Lãnh Hàn không chỉ là bạn bè bình thường. Họ có lẽ đã xem nhau là người thân, là anh em còn thương nhau hơn ruột thịt.

Mà thật sự, so với những người thân của Thái Lãnh Hàn thì Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi còn yêu thương và quan tâm đến Thái Lãnh Hàn hơn rất nhiều lần. Khi Thái Lãnh Hàn bị tai nạn hôn mê, người thân của anh, kể cả bố ruột của anh cũng không hề thấy xuất hiện. Chỉ có Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi là cùng với Triệu Uyển Nhu kiên trì ở bên cạnh Thái Lãnh Hàn để chăm sóc, không rời không nghỉ. Sau khi Thái Lãnh Hàn tỉnh lại thì phải liên tục đối mặt với rất nhiều thị phi ác ý, Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi cũng chưa từng bỏ mặc, chưa từng quay lưng lại dù chỉ một lần.

Thế nên, việc Phương Hiệp Hòa “buôn lậu” ngay trong công ty Thắng Lợi, ngay trong phòng của Tổng giám đốc là một chuyện mà Triệu Uyển Nhu không thể nào tin được. Nếu Phương Hiệp Hòa có thật sự túng cùng đến quẫn trí tới mức đi buôn lậu đi nữa, thì anh ta cũng sẽ không bao giờ để liên lụy đến Thái Lãnh Hàn đâu. Ngay chính Triệu Uyển Nhu cũng không hiểu vì sao cô lại có một niềm tin chắc chắn như thế. Từ trước đến nay Triệu Uyển Nhu có một tính rất đặc biệt, có thể là rất tốt cũng có thể là rất xấu, đó là khi Triệu Uyển Nhu đã tin chắc vào một điều gì đó thì rất khó ai có khả năng làm cho cô thay đổi, ngay cả chính bản thân của cô. Trong kiếp trước, cũng chính vì cái tính này mà Triệu Uyển Nhu đã mặc định rất nhiều điều về Thái Lãnh Hàn, dẫn đến việc cô phải áy náy và ray rứt không thôi.

Chính vì vậy, lần này Triệu Uyển Nhu không dám phán đoán bừa bãi về hành vi của Phương Hiệp Hòa. Bây giờ châm ngôn sống của Triệu Uyển Nhu chính là “ba phải”: “phải tìm hiểu cho kỹ càng, phải suy nghĩ cho cặn kỹ, phải tự bản thân nhìn nhận sự việc một cách đa chiều”. Điều mà bản thân “nghe người khác nói” hiển nhiên là không thể tùy tiện tin tưởng rồi. Nhưng việc đang diễn ra trước mắt cũng chưa chắc đã là toàn bộ sự thật. Triệu Uyển Nhu quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, tiếp tục nấp một chỗ để chờ xem người mà Phương Hiệp Hòa đang chờ mang “hàng” đến là ai, “hàng” đó là gì trước đã rồi cô mới nghĩ cách giải quyết sau.

Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đứng chờ một lúc, chân đã hơi mỏi rồi mà vẫn không thấy có ai khác xuất hiện. Phương Hiệp Hòa cũng chờ đến cả người bồn chồn. Anh liên tục đưa tay lên nhìn đồng hồ, rồi lại ngóng mắt về phía thang máy, vừa trông đợi người kia mang “hàng” đến, vừa trông chừng sợ Thái Lãnh Hàn sẽ quay lại. Chờ thêm một lúc nữa, Phương Hiệp Hòa không thể chịu đựng nổi sự lo lắng thấp thỏm này, vội lấy điện thoại ra, bấm nút gọi đi một lần nữa. Lần này, vì cho rằng trên tầng lầu này đã không còn ai, cộng thêm tâm trạng đang nôn nóng, Phương Hiệp Hòa không thèm thì thà thì thào nữa mà nói khá to:

- Này, rốt cuộc thì cậu có tìm được “hàng” mà tôi dặn không đấy?

Bên kia đầu dây đã đáp lại Phương Hiệp Hòa những gì, Triệu Uyển Nhu đang đứng ở khá xa nên không nghe được. Cô chỉ thấy Phương Hiệp Hòa bực tức gắt lên:

- Trời ơi, tôi đã nói rất rõ như vậy rồi mà cậu vẫn không tìm được hay sao? Ở đó không không có thật sao? Vậy cậu cứ bảo với vợ tôi cho cậu vào phòng làm việc của tôi. Rồi cậu tìm lại một lần nữa cho thật kỹ xem. Không được! Cậu không được bảo vợ tôi tìm giúp đâu đấy. Cậu không phải luôn tự xưng là trợ lý của đại luật sư tài giỏi nhất à, đại luật sư Lê Thiên Chi mà biết trợ lý của cậu ta không đủ tự tin như thế thì cậu nghĩ xem cậu ta có đổi trợ lý ngay hay không? Việc cậu phải nói với vợ tôi như thế nào là việc của cậu.

Triệu Uyển Nhu nghe rõ được những lời Phương Hiệp Hòa nói chuyện qua điện thoại mà vẫn không hiểu gì cả. Triệu Uyển Nhu chỉ có thể hình dung đại khái được rằng anh ta đang cất thứ đó ở nhà, và người đang giúp anh ta tìm “hàng” chính là trợ lý của Lê Thiên Chi. Nhưng rốt cuộc thì Phương Hiệp Hòa đang muốn tìm thứ gì? Món “hàng” đó liệu có đáng sợ hay có nguy hiểm gì không mà Phương Hiệp Hòa không muốn, không, nói cho chính xác là anh ta không dám, để cho vợ của mình biết?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 71: “Ánh Trăng Sáng” Trong Lòng Của Thái Lãnh Hàn?



Trong lòng lo lắng, Triệu Uyển Nhu tiếp tục lắng tai nghe. Phương Hiệp Hòa vẫn thì thà thì thào:

- Cậu đã tìm thấy chưa? Đó là khung hình bằng gỗ, trên đó có gắn tấm hình của một cô gái trẻ rất xinh đẹp đang đứng trên tầng lầu, ngước mắt nhìn lên trời, miệng nở nụ cười rất tươi. Không được! Tôi đã bảo là cậu không được nói gì với vợ của tôi cả mà. Khung hình đó là để tôi đặt lên bàn làm việc của anh Hàn, nếu để vợ tôi biết tôi cất giấu khung hình của một người nào khác ở trong phòng làm việc của tôi thì… cậu đốt nhà tôi rồi đấy, hiểu không?

Những lời của Phương Hiệp Hòa làm cho Triệu Uyển Nhu đang nghe lén sau bức tường vừa thở phào nhẹ nhõm vừa lo lắng bất an. Thì ra Phương Hiệp Hòa đang cần “hàng” không phải là thứ gì đáng sợ mà chỉ là một khung hình. Nhưng đó lại là khung hình của một cô gái trẻ. Quan trọng nhất là, Phương Hiệp Hòa lại muốn đặt khung hình của cô gái trẻ kia lên bàn làm việc của Thái Lãnh Hàn? Thế là thế nào? Triệu Uyển Nhu tò mò muốn chết, tập trung toàn bộ các giác quan, tiếp tục nghe lén.

Đằng kia, Phương Hiệp Hòa vẫn đang vừa ngó chừng thang máy vừa trò chuyện với người bên kia đầu dây:

- Cậu tìm được chưa? Nhanh lên một chút. Tôi nói cho cậu biết, nếu trong buổi sáng ngày hôm nay mà cậu không mang được khung hình đến đây cho tôi, để tôi kịp thời đặt lên bàn của Tổng giám đốc thì trong cuộc họp sáng nay của công ty, tất cả chúng ta đều sẽ gặp đại nạn đấy. Cậu cũng đã nghe tin đồn rồi đúng không?

- ..

- Đúng vậy, sắp có một chàng trai hay cô gái xinh đẹp nào đó xông vào tranh giành sào huyệt với tôi, à nhầm, xông vào giành bàn làm việc với tôi. Cô ta rất có thể còn là tình địch của chị dâu của chúng ta. Dĩ nhiên tôi tin anh Hàn không bao giờ ngoại tình, nhưng ai biết được chàng trai hay cô gái kia có ôm ấp ý đồ không đứng đắn, không trong sáng gì với anh Hàn hay không?

- …

- Không phải tôi dọa cậu đâu. Tôi cũng đang sợ chẳng kém gì cậu đây này. Nếu để chị dâu mà biết được chuyện này thì anh Hàn sẽ bị “sang chấm tâm lý” cấp độ báo động đỏ luôn ấy. Lúc đó thì cả công ty đều sẽ oán cậu vì cậu không kịp giúp tôi hóa giải nguy cơ này đấy.

- …

- Không, dĩ nhiên là chị dâu rất hiền hòa. Cậu đừng có nói xấu chị dâu, nếu không anh Hàn mà nghe được thì tôi không cứu nổi cậu đâu. Cậu đã không kịp về dự đám cưới, chưa từng biết mặt chị dâu thì cậu đừng có nhận xét vội. Bây giờ trước mắt cậu cứ tìm cái khung hình đó cho tôi trước đã. Sau này có dịp tôi và Thiên Chi sẽ tìm cơ hội để cậu trực tiếp gặp chị dâu, được không? Đừng nói nhiều nữa. Cậu tập trung tìm khung hình đó giùm tôi đi. Tôi cúp máy đây. Mười lăm phút sau tôi sẽ gọi lại. Nhớ, đừng để lộ gì cho vợ tôi biết đấy.

Phương Hiệp Hòa dặn dò xong thì vội vàng cúp máy, cất điện thoại vào túi rồi bước vào bên trong phòng. Triệu Uyển Nhu đứng ngẩn người ngoài hành lang, trong đầu của cô, và cả trong lòng của cô đều đang rất rối rắm. Những thông tin mà Triệu Uyển Nhu thu thập được từ cuộc nói chuyện gần như độc thoại của Phương Hiệp Hòa quá nhiều, quá hỗn loạn và quá đáng sợ. Công ty Thắng Lợi sắp gặp đại nạn? Vì có một chàng trai hoặc cô gái xinh đẹp nào đó sắp vào công ty làm việc? Chàng trai hoặc cô gái đó lại còn có nguy cơ sẽ là tình địch của “chị dâu” của nhóm Phương Hiệp Hòa?

Kiếp trước, Triệu Uyển Nhu từng có lần nghe được danh xưng “chị dâu” này từ miệng của Lê Thiên Chi và Phương Hiệp Hòa. Bọn họ dùng từ “chị dâu” này là để gọi Triệu Uyển Nhu, bởi vì họ đều tôn kính và yêu quý Thái Lãnh Hàn như một người bố, nên vợ của bố cũng sẽ là “chị dâu” của họ.

Triệu Uyển Nhu cau mày. Thế có nghĩa là, trong công ty Thắng Lợi này sắp xuất hiện một chàng trai hoặc một cô gái xinh đẹp nào đó muốn tranh giành tảng băng ngu ngốc của nhà cô? Chàng trai hay cô gái xinh đẹp đó là ai? Liệu người đó có phải là người giấu mặt thần bí mà Thái Lãnh Hàn đã yêu thầm bấy lâu nay? Đó phải chăng chính là người bí ẩn mà cả kiếp trước và kiếp này Triệu Uyển Nhu đều vừa muốn gặp một lần vừa mong người kia không bao giờ xuất hiện: “ánh trăng sáng” trong lòng của Thái Lãnh Hàn?

Một ngọn lửa âm ỉ bắt đầu ngún lên trong lòng của Triệu Uyển Nhu, khiến cô vừa khó chịu vừa ấm ức. Kiếp trước cô đã thua trong tay của người giấu mặt bí ẩn kia, mãi cho đến khi Thái Lãnh Hàn xảy ra chuyện, Triệu Uyển Nhu vẫn không hề biết được chút gì về chàng trai hay cô gái mà mọi người đều bảo rằng Thái Lãnh Hàn yêu sâu đậm đến tận xương tủy. Hóa ra, bởi vì kiếp trước Triệu Uyển Nhu không hề đến công ty Thắng Lợi, càng chưa từng tìm tới phòng làm việc của Tổng giám đốc công ty này, nên cô mới không hề biết về người bí ẩn mà mọi người ai cũng biết.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 72: Ghen?



Càng nghĩ, Triệu Uyển Nhu càng cảm thấy chua xót và đau lòng. Hóa ra, Thái Lãnh Hàn đã quang minh chính đại đưa chàng trai hoặc cô gái kia vào làm việc trong cùng một công ty. Cho nên anh ta mới ở công ty còn nhiều hơn so với ở nhà, cho nên anh ta mới luôn bỏ mặc vợ một mình mà liên tục đi công tác, thậm chí, ngay sau đêm tân hôn, Thái Lãnh Hàn còn đi công tác dài ngày đến cả một tuần.

Triệu Uyển Nhu khịt mũi. Là một người đã từng đọc không ít tiểu thuyết, cũng từng viết không ít tiểu thuyết, Triệu Uyển Nhu bắt gặp tình tiết kiểu này ở khá nhiều truyện. Nam chính yêu nữ chính, nhưng vì lý do gì gì đó mà phải kết hôn với nữ phụ; cho nên trong đêm tân hôn, nam chính lạnh nhạt với nữ phụ, giữ thân trong sạch để chứng minh tình yêu chung thủy với nữ chính. Sau đó, nam chính sẽ tìm đủ mọi cách để bù đắp cho nữ chính. Họ chỉ thiếu một hôn lễ và một tờ hôn thú mà thôi, nhưng họ lại có thể sống bên nhau như vợ chồng, ân ái mặn nồng, sinh con đẻ cái, chờ đến khi nữ phụ hết giá trị lợi dụng thì họ sẽ đá văng nữ phụ đi và để nữ chính quay về vị trí nữ chủ nhân của căn nhà, của gia đình, làm vợ chính thức của nam chính.

Triệu Uyển Nhu chớp chớp mắt. Cô sẽ không thèm khóc vì bản thân trở thành “nhân vật phụ” trong quyển tiểu thuyết cuộc đời của Thái Lãnh Hàn đâu. Ít ra thì, Triệu Uyển Nhu vẫn sẽ là “nhân vật chính” trong quyển tiểu thuyết cuộc đời của chính mình. Hơn nữa, nỗi thắc mắc và ấm ức kéo dài từ kiếp trước đến bây giờ là quá lớn, Triệu Uyển Nhu không muốn tỏ ra yếu đuối và yếu thế trong lúc này.

Kiếp trước Triệu Uyển Nhu đã quá vô tâm, không kịp nhận rõ được tình cảm của bản thân nên để vuột mất Thái Lãnh Hàn và cuộc hôn nhân yên ả. Kiếp này, Triệu Uyển Nhu đã nhận ra được rằng cô yêu Thái Lãnh Hàn, hơn nữa, Triệu Uyển Nhu còn cảm nhận được rằng Thái Lãnh Hàn cũng có tình cảm với cô. Cho dù tình cảm đó có thể không sâu nặng bằng tình yêu mà anh dành cho chàng trai hoặc cô gái mà anh đã giấu kín trong tim, thì Triệu Uyển Nhu cũng không phải là người mang tình yêu đơn phương trong cuộc hôn nhân này. Thế nên, trong kiếp hiện tại, Triệu Uyển Nhu đã hạ quyết tâm, nếu cô gái kia có muốn tranh giành với cô bất cứ thứ gì đi nữa, cho dù bất cứ ai muốn tranh giành với cô thì Triệu Uyển Nhu cũng sẽ không dễ dàng buông tay. Cho dù là tình yêu của Thái Lãnh Hàn, hay vị trí làm vợ của Thái Lãnh Hàn, đừng ai hòng giành được từ tay của Triệu Uyển Nhu một lần nữa.

Triệu Uyển Nhu đưa tay lau nước mắt vừa rỉ ra nơi khóe mắt. Cô ngẩng cao đầu, mím môi tự khẳng định lại quyết tâm của mình một lần nữa rồi sải bước tiến về phía văn phòng của Tổng giám đốc. Triệu Uyển Nhu thầm cảm thấy may mắn. May mà trong kiếp này cô tình cờ lại được Thái Lãnh Hàn hứa là sẽ cho cô vào làm trong công ty Thắng Lợi, lại còn cho cô vị trí trợ lý của Tổng giám đốc. Xét về tiên cơ, Triệu Uyển Nhu đã chiếm được lợi thế đầu tiên. Hừ, cái gọi là “tiên phát chế nhân”, “tiên hạ thủ vi cường”, một tác giả chuyên viết tiểu thuyết tình cảm như Triệu Uyển Nhu nắm rõ hơn ai hết. “Ánh trăng sáng” gì đó, “hoa hồng trắng” hay “hoa hồng đỏ” gì đó, cút hết sang chỗ khác. Triệu Uyển Nhu không chỉ muốn giữ vị trí làm chủ trong gia đình, Triệu Uyển Nhu còn muốn bảo vệ anh chồng tảng băng ngốc nghếch của mình ở ngay trong công ty. Ai dám có ý kiến? Triệu Uyển Nhu hừng hực khí thế chiến đấu, oai phong ngút trời gõ gót giày lộp cộp xông thẳng vào chiến trường, à nhầm, xông thẳng vào phòng của Tổng giám đốc.

Thế nhưng vừa vào bên trong phòng thì khí thế của Triệu Uyển Nhu ngay lập tức xìu xuống như bánh tráng gặp mưa. Bởi vì trong phòng không có đối tượng để cô phát huy khí thế, cũng không có Thái Lãnh Hàn. Trong phòng chỉ có Phương Hiệp Hòa đang trợn trắng mắt nhìn Triệu Uyển Nhu với dáng vẻ kinh hoàng tột độ không thể che giấu nổi.

Quả thật Phương Hiệp Hòa đã sợ tới mức tim sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng luôn rồi. Anh suýt chút nữa thì buột miệng chửi thề. Ối cha mẹ ơi! Sao mẹ của nhà anh lại bất thình lình xông thẳng vào hang ổ, à nhầm, xông thẳng vào sào huyệt, à lại nhầm, xông thẳng vào nơi làm việc của anh cả nhà anh như thế này? Sau cơn sợ hãi, Phương Hiệp Hòa lại trùng trùng lo lắng. Không phải là đã có ai đó bép xép gì đó với mẹ của nhà anh cho nên người ta mới xông đến đây để đánh ghen đấy chứ? Sau đó nữa, Phương Hiệp Hòa khấp khởi vừa mừng thầm vừa hả lòng hả dạ. Triệu Uyển Nhu cũng biết ghen vì Thái Lãnh Hàn sao?

Ánh mắt của Phương Hiệp Hòa có khá nhiều cảm xúc khiến cho Triệu Uyển Nhu ngượng ngùng. Hình như cô đã phản ứng hơi quá khích rồi. Hắng giọng một cái, lấy lại phong phạm nhã nhặn, Triệu Uyển Nhu lịch sự tự giới thiệu:

- Chào anh! Tôi là Triệu Uyển Nhu. Tôi đến để tìm Tổng giám đốc.

Phương Hiệp Hòa cũng nhanh chóng lấy lại phong độ của một thư ký toàn năng, nhã nhặn và lễ độ đáp lời:

- Chào cô! Cô vui lòng ngồi chờ một lát nhé. Tổng giám đốc sắp về đến rồi.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 73: Ai Đã Đánh Thái Lãnh Hàn?



Triệu Uyển Nhu gật đầu với Phương Hiệp Hòa, tỏ ý đã hiểu. Rồi cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay cầm một tờ tạp chí đặt trên bàn, lật lật vài trang xem thử. Đọc một lúc, Triệu Uyển Nhu phát hiện, tạp chí của doanh nghiệp hóa ra cũng có rất nhiều thứ để xem.

Trái với bộ dáng nhàn nhã của Triệu Uyển Nhu, trong lòng của Phương Hiệp Hòa lại đang nóng như bị lửa đốt. Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Chị dâu của nhà anh bỗng nhiên “đột kích” vào tận “hang ổ”, à nhầm, vào tận văn phòng của Tổng giám đốc như thế này có phải là vì cô ấy đã nghe được tin tức về việc có một gã, hoặc là một ả “hồ ly tinh” nào đó sắp được đưa vào đây làm việc rồi hay không? Ngay đúng lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà Tổng giám đốc của anh lại biến đi đâu mất, như thế có phải lại càng khiến cho chị dâu thêm nghi ngờ hay không? Phương Hiệp Hòa ngồi nhấp nhổm không yên. Anh nhìn nét mặt của Triệu Uyển Nhu, càng nhìn càng cảm thấy dù theo phương hướng nào cũng đang cảm thấy rằng cô đang che giấu tâm sự.

Đúng lúc Phương Hiệp Hòa chịu hết nổi rồi, muốn đứng dậy gọi điện thoại cho Thái Lãnh Hàn để báo nguy, à nhầm, báo an, à lại nhầm, báo cáo, thì cánh cửa phòng bật mở. Thái Lãnh Hàn thất tha thất thểu bước vào. Phương Hiệp Hòa mừng rỡ, đứng bật dậy, reo lên:

- Tổng giám đốc, anh về rồi! Anh…

Phương Hiệp Hòa nghẹn lời nửa chừng, mở mắt trừng trừng nhìn thẳng vào mặt của Thái Lãnh Hàn. Cùng lúc đó, Triệu Uyển Nhu cũng ngước lên. Và rồi cô cũng đứng phắt dậy, bước đến trước mặt Thái Lãnh Hàn, nhìn anh chằm chằm. Trên gương mặt điển trai cương nghị của Thái Lãnh Hàn có đến mấy vết bầm vô cùng nổi bật. Hai vết bầm to tướng ở hai bên quai hàm, một vết bầm khác cũng to không kém ở ngay gò má bên trái. Gò má bên phải của Thái Lãnh Hàn thì còn hằn đỏ vết của mấy ngón tay. Đây là dấu vết bị người ta đ.ấ.m vào mặt, tát vào mặt. Là ai đã dám đánh Thái Lãnh Hàn ra nông nỗi thế này? Triệu Uyển Nhu có cảm giác một ngọn lửa phừng lên, khiến đầu của cô nóng bừng đến muốn bốc khói.

Ngược lại, Thái Lãnh Hàn thì lạnh buốt cả tâm can. Hắn vừa mới đến nhà của bố và mẹ vợ thì bị anh vợ đại nhân đ.ấ.m cho ba cái, lại bị mẹ vợ đại nhân tát cho một cái và mắng hắn cả nửa buổi. Tinh thần của Thái Lãnh Hàn vẫn còn chưa kịp hồi phục sau một trận bị đánh bị mắng tơi tả. Hắn gắng gượng lê lết tấm thân tàn về công ty, định nhờ công việc làm quên đi vết thương lòng. Thế nhưng mở cửa văn phòng bước vào rồi Thái Lãnh Hàn mới nhận ra, hắn đã quên một việc rất quan trọng: Hôm nay Triệu Uyển Nhu đến công ty làm việc. Thế nên, trước hai ánh nhìn soi mói đến muốn phát ra lửa của Triệu Uyển Nhu và Phương Hiệp Hòa, gương mặt của Thái Lãnh Hàn vẫn cứ đơ ra, lạnh ngắt.

Phương Hiệp Hòa chỉ sửng sốt một lúc rồi tức giận gầm lên:

- Khốn kiếp! Anh mau nói cho tôi biết, tụi nào đã đánh anh? Anh đã báo cảnh sát chưa? Để tôi gọi Thiên Chi, chúng ta phải kiện tụi nó vô tù mới được.

Thái Lãnh Hàn vội vã lắc đầu:

- Không cần. Không được. Tôi không sao. Anh mau chuẩn bị hồ sơ và thông báo cuộc họp đi. Nửa tiếng sau chúng ta bắt đầu phiên họp.

Phương Hiệp Hòa trừng mắt, gắt gỏng:

- Còn họp hành gì nữa? Anh vác bộ mặt bầm tím thế này vào phòng họp hay sao? Anh muốn Lê Thiên Chi lật bàn đập ghế anh mới chịu hả?

Bộ mặt của Thái Lãnh Hàn bị đánh ra nông nổi này rồi, ngay cả Phương Hiệp Hòa vốn điềm tĩnh, hiền hòa mà còn nổi nóng đến như thế, huống hồ chi là Lê Thiên Chi nổi tiếng xốc nổi, ngông cuồng. Nhớ lại bản tính của bạn mình, Thái Lãnh Hàn không nén được tiếng thở dài. Hắn cũng có muốn xảy ra chuyện như thế này đâu. Nhưng dù sao thì chuyện cũng đã rồi, Thái Lãnh Hàn không muốn lại có thêm rắc rối gì nữa. Huống chi, người đánh Thái Lãnh Hàn lại là những người mà Triệu Uyển Nhu yêu thương và kính trọng. Đừng nói là bị vài vết bầm trên mặt, cho dù hiện tại bị đánh đến nhập viện, Thái Lãnh Hàn cũng không thể nào đưa họ ra tòa cho được. Không chỉ vậy, lúc này hắn còn phải cố gắng tìm cách lấp l.i.ế.m cho qua chuyện, giấu kín “hung thủ” đã hành hung mình cho thật kỹ, không để bất cứ ai, đặc biệt là Triệu Uyển Nhu biết được. Nghĩ thế, Thái Lãnh Hàn nghiêm nghị nhìn Phương Hiệp Hòa, trầm giọng:

- Vậy thì anh đừng nói cho Thiên Chi biết. Lát nữa tôi tìm khẩu trang đeo vào, che mặt lại thì sẽ không sao đâu.

Phương Hiệp Hòa tức quá hóa cười:

- Không sao? Anh để bị đánh đến cả lên mặt thế này mà còn bảo là không sao?

- Thật sự không sao mà. Tôi cũng đâu phải lần đầu tiên bị đánh. Không c.h.ế.t đâu mà anh lo.

Thái Lãnh Hàn đang u uất trong lòng, không muốn nói thêm nhiều nên nạt ngang. Nhưng lời của hắn đã nhắc lại cho Phương Hiệp Hòa nhớ ra, đúng vậy, Thái Lãnh Hàn của trước kia vốn là từ trong đánh đ.ấ.m lớn lên cơ mà. Khả năng đánh nhau của Thái Lãnh Hàn không phải là dạng vừa. Vậy thì, ai lại có thể đánh Thái Lãnh Hàn đến bầm tím cả mặt mày đến thế kia?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 74: Không Khí Quái Lạ



Trong lúc Phương Hiệp Hòa còn đang vừa tức tối vừa tò mò thì Thái Lãnh Hàn đã bước đến bên cạnh Triệu Uyển Nhu. Nhìn thấy bóng dáng to lớn đang ở trước mặt của mình, Triệu Uyển Nhu mím môi, cố gắng không nhìn vào những vết bầm trên gương mặt điển trai kia. Không còn nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn nữa, nhưng lúc này Triệu Uyển Nhu đã có thể ít nhiều phỏng đoán và hiểu được trong lòng của tảng băng ngốc nhà mình đang muốn gì. Ví dụ như chuyện này, Triệu Uyển Nhu cảm thấy được rằng Thái Lãnh Hàn không muốn nhắc tới việc bản thân vừa bị người ta đánh. Có thể vì anh đang muốn che giấu cho “hung thủ”, có lẽ đó là người quen, hoặc người mà anh muốn bảo vệ. Hoặc cũng có thể là đơn giản hơn, Thái Lãnh Hàn cảm thấy bị mất mặt trước bạn thân và bạn đời vì đã để người khác đánh thẳng vào mặt như thế. Dù là vì lý do gì thì Triệu Uyển Nhu cũng không muốn làm trái lại ý muốn của Thái Lãnh Hàn. Thân thể của anh vừa bị đánh đập, đang rất đau đớn rồi; cô không muốn lại làm cho trong lòng của anh đau thêm nữa.

Thế là Triệu Uyển Nhu im lặng, định chờ Thái Lãnh Hàn mở miệng nói gì đó thì sẽ dựa vào đó để lảng chuyện. Nhưng cô chờ một lúc mà tảng băng ngốc nghếch kia vẫn cứ đứng sững sờ không thốt ra được một tiếng nào. Trong bụng của Triệu Uyển Nhu đ.â.m ra bực bội. Cái thói xấu có chuyện gì cũng cắn răng cố gắng tự chịu đựng một mình này của chồng cô bao giờ thì mới sửa được đây hả?

Thật ra thì Thái Lãnh Hàn cũng muốn nói gì đó cho không khí vơi bớt nặng nề và lạnh lẽo. Nhưng mà, hắn không biết phải nói gì. Vốn là Thái Lãnh Hàn định hỏi Triệu Uyển Nhu vì sao lại tới công ty sớm như thế, nhưng hắn lại sợ nói thế sẽ khiến cô phật ý, cho rằng hắn không muốn cô đến đây. Hơn nữa, lúc này vị trí cho cô ngồi làm việc vẫn chưa hoàn toàn sắp xếp xong. Nhân viên được phân công vốn chỉ mới di chuyển bộ bàn ghế của Phương Hiệp Hòa đến gần cửa ra vào, cửa hàng bán bàn ghế công sở mà Thái Lãnh Hàn vừa gọi điện đặt mua ban nãy vẫn chưa chuyển hàng đến. Nghĩ tới nghĩ lui, lo trước lo sau, cuối cùng Thái Lãnh Hàn vẫn theo bản năng sử dụng tuyệt kỹ của mình: trưng ra bản mặt lạnh ngắt và ngậm chặt miệng.

Không khí quái lạ giữa Thái Lãnh Hàn và Triệu Uyển Nhu khiến cho Phương Hiệp Hòa đang đứng cách đó không xa bỗng cảm thấy bơ vơ quá đỗi. Rõ ràng là hai người kia chẳng ai nhìn ai, chẳng ai nói gì với ai, nhưng toàn bộ tâm trí và sự chú ý của họ đều như dành trọn cho đối phương, khiến người ngoài như anh cứ có cảm giác bản thân đang sáng rực, sáng trưng, sáng quắc như một cái bóng đèn công suất lớn. Là một thư ký toàn năng của tổng giám đốc, Phương Hiệp Hòa chưa bao giờ muốn làm bóng đèn xen vào việc của sếp. Thế nên, anh tằng hắng mấy cái, cố gắng lấy lại cảm giác tồn tại, nói một câu kiếm cớ để có thể chuồn đi nhanh chóng:

- E hèm, tổng giám đốc, tôi đến phòng họp chuẩn bị một chút đây.

Thái Lãnh Hàn gật đầu, rồi trước khi Phương Hiệp Hòa dời gót, hắn nói với theo:

- Anh Hòa, gọi giùm tôi một phần nước uống và một ít hạt dinh dưỡng vào đây.

Phương Hiệp Hòa đáp lại một tiếng rồi đi như cơn gió, vọt ra khỏi căn phòng khiến người ta có cảm giác thừa thãi kia. Thái Lãnh Hàn quay lại nhìn Triệu Uyển Nhu một cái, nói nhỏ:

- Em… cứ ngồi tạm ở chỗ của tôi. Lát nữa sẽ có bàn ghế mới chuyển tới. Em thích ngồi chỗ nào thì cứ thoải mái sắp xếp.

Trong lòng Thái Lãnh Hàn âm thầm bổ sung một câu, nếu Triệu Uyển Nhu có thích ngồi luôn vào chiếc ghế Tổng giám đốc của hắn thì hắn cũng sẵn lòng nhường cho cô. Tuy nhiên, lúc này Triệu Uyển Nhu lại không quan tâm đến vị trí chỗ ngồi. Sức chú ý của cô đang tập trung vào bàn tay của Thái Lãnh Hàn đang vô thức đặt hờ trên bụng của hắn. Đó là hành động quen thuộc mà Triệu Uyển Nhu thường thấy trong kiếp trước mỗi khi Thái Lãnh Hàn bị cơn đau dạ dày hành hạ mà lại muốn che giấu và gắng gượng chịu đựng. Trong lòng của cô không hiểu sao lại bùng lên một ngọn lửa tức giận. Triệu Uyển Nhu nghiêm giọng:

- Anh đã ăn sáng chưa? Vẫn chưa đúng không?

Thái Lãnh Hàn sửng sốt một chút, theo thói quen định lắc đầu, lấp l.i.ế.m cho qua. Bây giờ hắn đang không có khẩu vị gì cả, không ăn uống gì nổi, dù có là sơn hào hải vị hay những món tiến vua hắn cũng không nuốt trôi được đâu, không cần phải lãng phí lương thực vì một kẻ như hắn. Thuy nhiên, Triệu Uyển Nhu không cho Thái Lãnh Hàn cơ hội nói lời vô nghĩa. Cô túm lấy cánh tay của hắn, kéo một hơi đến tận bàn của Tổng giám đốc, ấn mạnh cho hắn ngồi vào ghế và quay sang mở cái hộp giữ nhiệt mà mình đã mang theo. Một loạt hành động lưu loát như mây trôi nước chảy của Triệu Uyển Nhu khiến cho Thái Lãnh Hàn ngơ ngác, cả người cứng đờ như con rối gỗ, mặc cho cô tùy ý điều khiển.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 75: Món Ăn Trân Quý



Khi Thái Lãnh Hàn nhìn thấy Triệu Uyển Nhu mang hộp giữ nhiệt đến để trên bàn, hắn đã ít nhiều đoán được trong hộp chứa thức ăn. Thế nhưng hắn vẫn chưa dám tin đó là sự thật rằng Triệu Uyển Nhu sẽ mang thức ăn sáng đến cho hắn. Đến lúc Triệu Uyển Nhu đã mở nắp hộp giữ nhiệt ra, Thái Lãnh Hàn nhìn số thức ăn trong đó mà vẫn còn ngơ ngác. Triệu Uyển Nhu thấy nét mặt lạnh ngắt của Thái Lãnh Hàn mà vừa bực vừa thương. Tảng băng ngốc nghếch nhà cô đói đến đờ đẫn luôn rồi này. Thế là cô nhét d.a.o nĩa vào tay của Thái Lãnh Hàn, hất hất mặt ra hiệu cho hắn mau ăn sáng. Vậy mà Thái Lãnh Hàn vẫn cứ dè dặt hết nhìn số thức ăn kia lại len lén nhìn cô, bộ dáng như không dám ăn. Triệu Uyển Nhu cau mày, thấp giọng nói nhỏ:

- Sao vậy? Anh không thích món này à? Xin lỗi, vì thời gian ít quá nên tôi chỉ có thể làm được món này. Anh ăn tạm được không?

Thái Lãnh Hàn nghe Triệu Uyển Nhu tiết lộ là sống lưng càng thêm cứng đờ, gương mặt càng thêm lạnh lẽo. Ngược lại, trong lòng của hắn thì vui mừng như điên. Triệu Uyển Nhu tự tay làm thức ăn sáng cho hắn này. Cô lại còn đích thân mang đến tận văn phòng cho hắn ăn này. Sao hắn lại có thể không thích được cơ chứ? Đừng nói là bánh mì nướng và trứng chiên vừa ngon lành vừa đẹp mắt như thế này, cho dù Triệu Uyển Nhu có mang bất cứ thứ gì không rõ hình dáng hay bốc mùi kinh khủng đến đâu, Thái Lãnh Hàn cũng có thể vui vẻ mà ăn ngay lập tức. Nhưng mà lúc này, hắn lại không nỡ ăn. Nhìn xem, món ăn đủ cả sắc hương vị như thế, nhìn vào chẳng khác gì đang ngắm cảnh bình minh đang lên, soi sáng cho toàn bộ tâm hồn đang u ám của Thái Lãnh Hàn khiến hắn vô cùng luyến tiếc. Thậm chí Thái Lãnh Hàn còn lẩn thẩn suy nghĩ, liệu hắn có thể đóng gói, ép nhựa món ăn này để giấu đi, lâu lâu lén lấy ra ngắm nghía thì có được không?

Lúc này Triệu Uyển Nhu đã không còn nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn nữa, nhưng cô đã có kinh nghiệm phán đoán cảm xúc của hắn không phải bằng nét mặt mà từ ánh mắt. Cứ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Thái Lãnh Hàn là Triệu Uyển Nhu cũng có thể đoán được niềm vui trong lòng của tảng băng ngốc nhà mình đã vô cùng to lớn rồi. Cô khịt mũi, cảm động. Chỉ là một món ăn đơn giản thế này thôi mà đã khiến Thái Lãnh Hàn vui vẻ đến mức hai mắt sáng lấp lánh như thế rồi. Lẽ nào từ trước đến nay hắn chưa từng được ăn món này ư? Triệu Uyển Nhu tự hỏi rồi tự trả lời luôn. Dĩ nhiên là không rồi. Dù sao thì Thái Lãnh Hàn cũng là một Tổng giám đốc của Tập đoàn lớn nhất nhì trong nước, món ngon vật lạ nào mà hắn chưa từng nếm thử chứ.

Nhưng Triệu Uyển Nhu không biết rằng, thật ra, đã lâu lắm rồi, Thái Lãnh Hàn chưa từng được ăn những món do có ai đó bỏ công sức và tấm lòng nấu riêng cho hắn như thế này. Mặc dù trong nhà có thuê người nấu ăn, nhưng đó cũng chỉ là bỏ tiền ra trao đổi. Thứ mà Thái Lãnh Hàn thèm khát là những món ăn mang tình thân, mang tình thương và có hương vị gia đình. Đặc biệt nhất là món ăn này lại còn do chính tay cô làm ra. Đối với Thái Lãnh Hàn mà nói, món ăn đơn giản này còn quý và ngon hơn tất cả những món do các đầu bếp nổi tiếng làm ra nữa.

Thấy Thái Lãnh Hàn vẫn cứ chần chừ không chịu ăn dù chỉ một miếng nhỏ, Triệu Uyển Nhu nhớ đến căn bệnh dạ dày của hắn mà trong lòng sốt ruột. Bắt chước theo cách của mẹ và bố mỗi khi cô còn bé bị bệnh không chịu ăn, Triệu Uyển Nhu dịu giọng dỗ dành:

- Anh cố gắng ăn một chút đi. Ăn một chút thôi cũng được. Anh thích ăn món gì, cứ nói cho tôi biết. Sau này tôi sẽ thức sớm một chút, làm những món khác cho anh ăn.

- Không cần đầu!

Thái Lãnh Hàn vội lắc đầu như lắc trống bỏi. Mặc dù hắn sẽ rất vui và rất thích ăn hững món do cô làm, nhưng Thái Lãnh Hàn không muốn Triệu Uyển Nhu phải thức sớm, vất vả chỉ vì làm món ăn cho hắn. Chỉ cần thỉnh thoảng cô làm một món gì đó cho hắn, thế là đủ rồi. Triệu Uyển Nhu nhìn cái đầu vừa lắc nguầy nguậy của Thái Lãnh Hàn mà có chút khó hiểu. Thế nhưng sau đó, Thái Lãnh Hàn lại không nói tiếp cho rõ ý của hắn. Vậy là Triệu Uyển Nhu lại phải tiếp tục suy luận:

- Hay là… anh không thích ăn những món do tôi nấu? Vậy thì… anh muốn ăn món gì, của quán nào, tôi lập tức chạy đi mua về cho anh.

- Không! Không phải như vậy!

Thái Lãnh Hàn lại tiếp tục lắc đầu, hốt hoảng giải thích. Nhưng vẫn như thường lệ, trước mặt vợ nhà, khả năng ngô ngữ và trí óc của Tổng giám đốc tập đoàn Thắng Lợi vẫn luôn không thể dùng được. Hắn cứ ngắc ngứ mãi, không biết phải nói như thế nào cho Triệu Uyển Nhu hiểu rõ lòng mình.

Triệu Uyển Nhu lúc này cũng không muốn tốn thời gian để suy đoán lòng người đối diện nữa. Cô xịu mặt, ra vẻ tủi thân, lẩm bẩm vừa đủ để tảng băng ngốc nghếch trước mặt có thể nghe thấy:

- Nếu anh không thích thì thôi vậy. Tôi ăn món tôi nấu cũng được. Dù sao thì sáng nay tôi vẫn chưa kịp ăn gì.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 76: Tổng Giám Đốc Hóa Thành Cún To



Lời lầm bẩm của Triệu Uyển Nhu lọt vào tai của Thái Lãnh Hàn như tiếng sấm nổ sát bên tai. Hắn vội vã đứng phắt dậy. Đôi chân mày vừa dài vừa đậm của Thái Lãnh Hàn cau nhẹ, giọng nói của hắn trầm xuống, để lộ tâm tình không vui:

- Em vẫn còn chưa ăn sáng sao?

Nếu Triệu Uyển Nhu còn có thể nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn thì hẳn là lúc này cô đã nghe được những lời tự trách sâu sắc của hắn rồi. Hiện tại, Thái Lãnh Hàn cảm thấy bản thân thật sơ suất, thật vô tình và vô ý. Sáng nay hắn không chỉ đi như chạy trốn ra khỏi nhà, không nán lại cùng ăn sáng với Triệu Uyển Nhu; mà đến tận bây giờ, hắn lại còn chỉ biết nghĩ đến niềm vui sướng của bản thân mà không hề chú ý rằng cô vẫn chưa ăn sáng. Triệu Uyển Nhu không bị bệnh về bao tử, nhưng đường huyết của cô không cao lắm, nếu không ăn uống đầy đủ, cô có thể sẽ bị xây xẩm mặt mày, có lúc còn ngất xỉu. Thế nên Thái Lãnh Hàn vội vã kéo Triệu Uyển Nhu ngồi xuống, ngay đúng vào vị trí mà hắn vừa đứng lên. Nét mặt của Thái Lãnh Hàn vẫn cứng đờ, lạnh ngắt, giọng nói cũng nghiêm nghị cứ như đang ra lệnh:

- Vậy em mau ăn một chút gì đi. Lát nữa anh Hòa mua sữa và hạt dinh dưỡng mang vào, em nhớ phải ăn cho hết.

Triệu Uyển Nhu khẽ mím môi, trong lòng ấm áp vì nhận ra sự quan tâm ẩn đằng sau dáng vẻ khô cứng lạnh lẽo của tảng băng nhà mình. Ngược lại, trong lòng Thái Lãnh Hàn thì từng chút từng chút lạnh dần đi khi thấy Triệu Uyển Nhu vẫn ngần ngừ chưa chịu chạm vào bữa sáng. Có lẽ sự hiện diện của hắn trong căn phòng này đã khiến cho cô ngại ngùng. Hoặc cũng có thể, bản mặt khó ưa của hắn khiến cô cảm thấy chán ghét, buồn nôn nên nuốt không trôi? Thái Lãnh Hàn không dám nghĩ tiếp nữa, vội hắng giọng, tìm cớ cho chính mình:

- Em… cứ ngồi đây, từ từ ăn. Tôi… đến phòng họp một chút.

Nói rồi Thái Lãnh Hàn lùi lại mấy bước, định quay lưng rời khỏi căn phòng. Nhưng chân của hắn chỉ mới nhấc lên vài cái đã khựng lại, cứng đờ. Bởi vì Triệu Uyển Nhu đã yếu ớt cất tiếng:

- Anh… không muốn ăn cùng tôi sao?

Hả? Cái gì? Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Triệu Uyển Nhu đang nói gì vậy nhỉ? Cô muốn hắn cùng ăn sáng với cô hay sao? Nhìn dáng lưng thẳng tắp như vừa bị hóa đá của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu vừa buồn cười vừa thương thương. Cô khịt mũi một cái, giả vờ ra vẻ đáng thương, lầm bầm lầu bầu:

- Tôi… tôi lỡ tay nấu nhiều quá. Một mình tôi sẽ không thể nào ăn hết được. Nếu bỏ thừa thức ăn thì thật không tốt một chút nào. Hay là mình cứ cố gắng ăn hết nhỉ? Nhưng như thế sẽ vỡ bụng mất. Nhưng mà… không có ai muốn cùng ăn với mình hết…

Triệu Uyển Nhu còn chưa lẩm bẩm hết những câu thoại mà cô vừa nghĩ trong đầu thì Thái Lãnh Hàn đã quày quả quay ngược trở lại. Hắn đứng ngay trước mặt của Triệu Uyển Nhu, nghiêm túc vừa phủ định vừa đính chính:

- Không phải như vậy!

- Hả? Không phải cái gì?

Triệu Uyển Nhu bị “cướp thoại”, ngơ ngác ngước lên. Chạm phải nét mặt nghiêm nghị của Thái Lãnh Hàn, cô thoáng giật mình. Tảng băng ngốc này không phải đang tức giận chứ?

Quả thật Thái Lãnh Hàn đang tức giận. Hắn không chấp nhận có bất cứ người nào tỏ ra ghét bỏ Triệu Uyển Nhu, cho dù là chính bản thân cô tự ghét mình cũng không được. Hít mạnh một hơi, đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng xuống, Thái Lãnh Hàn hậm hực nói thêm:

- Không phải là không có ai muốn ăn cùng em. Không phải tôi không muốn ăn cùng em. Tôi… tôi chỉ sợ em nhìn thấy tôi sẽ…

Thái Lãnh Hàn nói hớ một chút, hối hả ngắt ngang câu nói, nuốt luôn mấy chữ “buồn nôn đến nuốt không trôi” vào trong bụng rồi ngậm chặt miệng. Triệu Uyển Nhu sa sầm mặt mũi. Không cần nghe được tiếng lòng cô cũng đã đoán được nhất định tảng băng ngốc nghếch nhà mình lại suy nghĩ linh tinh và tự xem thường bản thân nữa rồi. Dù vậy, Triệu Uyển Nhu cũng rất sáng suốt, không truy hỏi tới cùng. Cô không muốn xoáy sâu vào tâm trạng tiêu cực của Thái Lãnh Hàn. Việc trước mắt cô cần làm là phải khiến cho hắn chịu ăn sáng cùng cô một cách vui vẻ. Thế nên Triệu Uyển Nhu nhẹ giọng nói nhanh:

- Vậy thì anh mau ngồi xuống cùng ăn với tôi đi. Món này để nguội sẽ không ngon đâu.

Được lời như cởi tấc lòng, Thái Lãnh Hàn nhanh như chớp với tay qua vị trí gần cánh cửa, kéo chiếc ghế dựa quen thuộc của Phương Hiệp Hòa đến bên cạnh bàn Tổng giám đốc rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Trên bàn vốn đang để một chiếc máy tính, lại còn mấy xấp hồ sơ chiếm chỗ, chỉ còn một khoảng trống trước mặt của Triệu Uyển Nhu là đủ để đặt chiếc hộp giữ nhiệt. Triệu Uyển Nhu lại không muốn để cho Thái Lãnh Hàn phải cầm thức ăn bằng tay. Thế nên trong căn phòng Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi diễn ra một cảnh vô cùng ấm áp: Tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi, nổi danh là lạnh lùng, quyết đoán lại đang ngồi nép ở một bên bàn làm việc của mình, để cho một cô gái trẻ hơn hắn gần mười tuổi đút từng miếng bánh mì chẳng khác gì một chú cún to đang chờ được chủ cho ăn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 77: Cùng Nhau Ăn Sáng



Thái Lãnh Hàn vốn không thèm quan tâm hình tượng của bản thân đã tuột dốc không phanh đến mức ngang hàng với Ha Ha ở nhà. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống, năng lượng được nạp đầy, tâm trạng cũng hồi phục vô cùng tốt. Hắn không chỉ được ngồi nhìn Triệu Uyển Nhu ăn sáng mà còn được cô tự tay đút ăn từng miếng đến tận miệng. Trong lòng Thái Lãnh Hàn thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười to mấy tràng dài đầy kiêu ngạo và thỏa mãn. Nếu lúc này sau lưng Thái Lãnh Hàn mọc ra một chiếc đuôi giống như Ha Ha thì chắc chắn hắn đã vẫy đuôi đến tít mù luôn rồi.

Triệu Uyển Nhu nhìn bộ dáng của tảng băng ngốc nghếch nhà mình mà trong lòng cũng ngọt ngào không kém. Miếng bánh mì nướng kẹp trứng chiên cũng trở nên thơm ngon hơn bao giờ hết. Cô cứ ăn một miếng lại cắt một miếng đút cho Thái Lãnh Hàn, còn cẩn thận nhắc nhở hắn nhai kỹ nuốt chậm. Cảnh tượng này mà lọt vào mắt của bất cứ khác thì chắc hẳn sẽ khiến họ bị lóa mắt đến mất phương hướng luôn.

Và Phương Hiệp Hòa lại chính là người bất hạnh nhất của Tập đoàn Thắng Lợi trong buổi sáng hôm ấy, khi anh đã bị cảnh tượng ngọt ngào của Tổng giám đốc nhà mình tấn công toàn diện cả vào thị giác và vào tâm hồn mong manh.

Vốn là Phương Hiệp Hòa đã trên đường đến phòng họp ở tầng thứ mười lăm của công ty. Nhưng anh vừa nhấn tay vào thang máy thì sực nhớ ra Tổng giám đốc vẫn còn chưa ăn sáng. Ban nãy anh đã mua mấy hộp cơm định mang vào cùng ăn với Tổng giám đốc, nhưng bị tin đồn về “hồ ly tinh” sắp vào công ty dọa cho hồn vía lên mây, quên mất cả chuyện ăn uống. Thế là Phương Hiệp Hòa tạm gác chuyện sắp xếp phòng họp lại và tất tả chạy xuống hầm để xe, mang hai hộp cơm sườn đã nguội ngắt hối hả trở lại phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Thế nên mới có cảnh Phương Hiệp Hòa dùng một tay mở cửa bước vào, tay còn lại cầm lủng lẳng hai cái bọc đựng hai hộp xốp đầy cơm sườn bì chả đã phải sựng lại, câu nói đang ngon trớn phải nghẽn lại giữa chừng như bị mắc nghẹn:

- Tổng giám đốc, tôi có mua cơm sườn rồi nè, anh mau… ăn…

Phương Hiệp Hòa nghẹn họng nhìn trừng trừng về phía bàn làm việc của Tổng giám đốc. Nơi đó có một “chú cún to” đang há miệng chờ được đút thức ăn, căn bản không thèm, không cần, không muốn ăn phần cơm sườn mà anh đã vất vả xếp hàng chờ mua. Phương Hiệp Hòa khóc không ra nước mắt, đi cũng dở mà ở càng không xong. “Chú cún to” kia còn đang liếc mắt nhìn anh như cảnh cáo kia kìa. Phương Hiệp Hòa vận dụng toàn bộ công suất hoạt động của bộ não, phát huy tối đa kỹ năng của một trợ lý tổng giám đốc toàn năng, nhanh chóng đưa ra quyết định sống còn: “rút quân” ngay lập tức. Thế là trợ lý tổng giám đốc nở nụ cười xã giao hoàn hảo nhất của mình, dùng tốc độ nhanh nhất của mình vừa nói vừa lùi lại:

- À, tôi nhầm. Cái này là Lê Thiên Chi nhờ tôi mua giúp. Tôi đi tìm cậu ấy đây. Hai người cứ từ từ ăn, không vội, không vội…

Chữ “vội” vẫn còn âm vang, Phương Hiệp Hòa đã an toàn lùi ra khỏi chiến trường, à nhầm, tình trường, à lại nhầm, tóm lại là anh đã an toàn thoát khỏi hoàn cảnh hiểm nghèo mà hơn nửa cuộc đời chưa bao giờ gặp phải. Thậm chí anh còn rất biết điều mà đóng cánh cửa rồi mới hộc tốc chạy về phía thang máy.

Tuy nhiên, mặc dù Phương Hiệp Hòa đã phản ứng rất nhanh, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Dù gì đi nữa nơi này cũng là văn phòng ở công ty, cô hành động thế này hình như có hơi… tùy tiện. Thậm chí, Triệu Uyển Nhu còn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng Tổng giám đốc của Thái Lãnh Hàn và công việc của hắn nữa. Thế nên cô vô thức tăng nhanh tốc độ. Miếng bánh mì nướng vốn cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ một loáng đã bị “thanh lý” hết sạch.

Thái Lãnh Hàn có chút tiếc nuối. Tuy nhiên, nhìn vành tai ửng đỏ của Triệu Uyển Nhu, trong lòng Thái Lãnh Hàn cũng hiểu được sự ngại ngùng của cô. Âm thầm thở dài một hơi, Thái Lãnh Hàn tự trách bản thân đã thiếu chu đáo, khiến Triệu Uyển Nhu bị người khác hiểu lầm rằng cô đang chăm sóc hắn. Dù hai chữ “người khác” này để chỉ Phương Hiệp Hòa, bạn thân gần như là anh em ruột của hắn. Nhưng cũng chính vì Phương Hiệp Hòa vẫn luôn thân thiết và quan tâm đến Thái Lãnh Hàn nên hắn càng khó mà giải thích cho anh ấy hiểu.

Nhìn cái họp giữ nhiệt đã trống không, chỉ còn chút dầu vương lại óng ánh, Thái Lãnh Hàn hít sâu rồi lại hít sâu đến mấy hơi mới có thể lấy lại được chát giọng lạnh ngắt quen thuộc của mình:

- Tôi chuẩn bị đến phòng họp để bàn vài dự án cho tháng tới. Em có muốn tham gia hay không?

Triệu Uyển Nhu lắc đầu. Cô vốn không hiểu gì về việc kinh doanh, càng không thích ngồi như pho tượng trong phòng họp tẻ ngắt. Hơn nữa, lúc này nhìn thấy Thái Lãnh Hàn và Phương Hiệp Hòa thì Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy… không được tự nhiên cho lắm.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 78: Niềm Vui Tăng Lên



Thái Lãnh Hàn cũng biết rõ rằng Triệu Uyển Nhu không thích những cuộc họp khô khan trong công ty. Hơn nữa, việc Triệu Uyển Nhu lắc đầu đã chứng tỏ cô đến công ty không phải vì giám sát nội dung cuộc họp hay theo dõi việc kinh doanh của hắn khiến cho Thái Lãnh Hàn mừng thầm trong bụng. Thậm chí hắn còn có ảo tưởng rằng Triệu Uyển Nhu cố ý đến công ty vào sáng sớm như thế này chỉ là để mang thức ăn sáng đến cho hắn mà thôi. Thế nên Thái Lãnh Hàn không nói gì thêm nữa. Hắn không muốn ép buộc Triệu Uyển Nhu, càng không muốn tự phá vỡ ảo tưởng của chính mình.

Thấy Thái Lãnh Hàn im lặng, Triệu Uyển Nhu lại lo lắng. Không biết tảng băng ngốc nghếch này có lại đang nghĩ ngợi lung tung, tự xem thường bản thân nữa hay không. Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Uyển Nhu nhẹ giọng tìm cớ:

- Tôi… thật ra hôm nay tôi có hẹn với bạn rồi. Tôi không ở đây lâu được.

Thái Lãnh Hàn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Triệu Uyển Nhu còn trẻ tuổi, cô thích tụ họp với bạn bè là điều tất nhiên. Thái Lãnh Hàn tự biết bản thân là kẻ tẻ nhạt, lạnh lẽo. Hắn lặng lẽ đến chỗ chiếc tủ cạnh bàn làm việc của Phương Hiệp Hòa, kéo hộc tủ ra, lục lọi tìm một chiếc khẩu trang đeo lên mặt, che đi dấu vết bị đánh. Triệu Uyển Nhu bị Thái Lãnh Hàn ngó lơ thì trong lòng khó chịu. Cô mím môi nhìn Thái Lãnh Hàn đeo khẩu trang lên, che đi nửa gương mặt thì lại càng thêm khó chịu. Chẳng lẽ vấn đề giao tiếp của cô và Thái Lãnh Hàn trong kiếp này lại tiếp diễn sự tẻ nhạt cứng ngắc như kiếp trước nữa hay sao? Triệu Uyển Nhu không đồng ý. Cô nhăn mày, tiếp tục nhẹ giọng hỏi:

- Tôi… chỉ đi uống cà phê với bạn một chút thôi. Anh họp có lâu không? Sau khi gặp bạn xong, tôi quay lại đây chờ anh cùng đi ăn trưa có được không?

Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Hôm nay là ngày hoàng đạo gì vậy? Hắn chẳng những vừa được Triệu Uyển Nhu mang thức ăn sáng đến cho, bây giờ hắn lại còn được cô “hẹn trước” sẽ cùng ăn trưa với hắn? Triệu Uyển Nhu còn muốn quay lại đây, chờ hắn cùng đi ăn? Thái Lãnh Hàn cố gắng nhớ lại, sáng nay hắn đã bước chân nào ra khỏi cửa trước mà lại may mắn đến như thế.

Bộ dáng của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu phải cố gắng lắm mới nén được cười. Cô tằng hắng một cái, ra vẻ ỉu xìu, nói nhỏ:

- Anh không thích đi ăn cùng với tôi sao?

Thái Lãnh Hàn vội vã lắc đầu:

- Không! Không phải!

Triệu Uyển Nhu thừa thắng xông lên:

- Không phải là không phải như thế nào? Anh có thể nói rõ cảm nhận của anh cho tôi biết có được không? Dù sao thì tôi cũng đâu có biết được trong lòng của anh đang suy nghĩ những gì.

Nói xong câu đó, Triệu Uyển Nhu có chút chột dạ im lặng. Thật ra thì cô đã từng “nghe” được những suy nghĩ trong lòng của Thái Lãnh Hàn. Chỉ là hiện tại, không hiểu vì sao cô không thể nghe được những tiếng lòng sâu kín đó nữa. Tuy nhiên, so với việc nghe lén tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn thì Triệu Uyển Nhu càng thích đường đường chính chính nghe chính miệng hắn thổ lộ ra hơn nhiều. Chẳng hạn như lúc này, Thái Lãnh Hàn đang ngập ngừng cất tiếng:

- Tôi… tôi thích lắm! Tôi rất vui! Được đi ăn cùng em, tôi thật sự rất vui. Tôi… nói như thế, đã… rõ ràng chưa?

Triệu Uyển Nhu nhoẻn miệng cười, gật đầu. Sau đó, cô nhân lúc sắt còn nòng, tiếp tục rèn:

- Vậy… sau này, anh có thể lúc nào cũng nói rõ những suy nghĩ của anh cho tôi biết như thế này, có được không?

Thái Lãnh Hàn trịnh trọng gật đầu. Đâu có ai không muốn chia sẻ niềm vui của bản thân cho người khác biết đâu cơ chứ. Có danh nhân nào đó đã nói, một khi được chia sẻ với người khác thì niềm vui sẽ nhân đôi, nỗi buồn sẻ giảm đi một nửa còn gì. Đối với Thái Lãnh Hàn mà nói, hắn có thể tự nuốt và tự tiêu hóa được rất nhiều nỗi buồn. Còn niềm vui thì… Thái Lãnh Hàn khịt mũi, nếu được chia sẻ niềm vui với Triệu Uyển Nhu thì chắc chắn niềm vui của hắn sẽ được nhân lên gấp một trăm lần luôn ấy chứ.

Thế là trong niềm vui được tăng lên gấp một trăm lần, Thái Lãnh Hàn phơi phới trong lòng, buột miệng đề nghị:

- Để tôi đưa em xuống sảnh.

Triệu Uyển Nhu gật đầu, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc rồi sánh vai cùng Thái Lãnh Hàn đi ra khỏi văn phòng. Thang máy đang trống. Chẳng mấy chốc cả hai người đã xuống đến sảnh. Tại đó, Phương Hiệp Hòa đang nhai nốt muỗng cơm cuối cùng trong hộp xốp. Trông thấy Triệu Uyển Nhu bước ra khỏi thang máy, Phương Hiệp Hòa suýt nữa thì nghẹn. Sao mẹ của anh ra về nhanh như vậy? Chả có nhẽ Tổng giám đốc kiêm bạn thân ngốc nghếch của anh lại sơ ý làm gì đó chọc giận vợ nhà rồi? Tiếp đó, Phương Hiệp Hòa lại thấy Thái Lãnh Hàn cũng bước ra khỏi thang máy, ngay sát sau lưng Triệu Uyển Nhu. Thôi toi rồi. Lớn chuyện rồi. Trong lòng Phường Hiệp Hòa nhảy dựng. Hai người kia xảy ra chuyện gì mà Tổng giám đốc của anh phải vứt bỏ nhân thiết mặt lạnh cứng nhắc mà đuổi theo vợ để cầu xin thế kia?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 79: Có Chút Nhớ Nhung



Trong lúc Phương Hiệp Hòa chìm vào sự thắc mắc đến hoang mang và kinh hoàng, Triệu Uyển Nhu đã đi lướt nhanh qua nơi anh đứng, tiến thẳng ra cửa. Thái Lãnh Hàn thì nhìn thấy bạn thân kiêm trợ lý đặc biệt của Tổng giám đốc đang ngồi há hốc miệng nhìn mình trân trân. Hắn liền thả chậm bước chân và ngừng lại. Nơi này có rất nhiều nhân viên đang hối hả vào công ty cho kịp giờ làm việc. Thái Lãnh Hàn không muốn bản thân xuất hiện ở nơi này với lý do là đi theo Triệu Uyển Nhu. Hôm nay mới là ngày đầu tiên Triệu Uyển Nhu đến công ty để “làm việc”, Thái Lãnh Hàn không muốn bản thân lại gây ra chuyện gì khiến vợ bị dính vào thị phi nữa. Thế nên, Thái Lãnh Hàn dừng chân và đứng nép vào bên cạnh chậu cây kiểng ở gần quầy tiếp tân, nhìn theo bóng lưng thanh tú của Triệu Uyển Nhu đang khuất dần nơi cửa ra vào.

Hành động này của Thái Lãnh Hàn càng làm cho Phương Hiệp Hòa củng cố thêm nỗi thắc mắc và hoang mang của mình. Đồng thời cũng càng khiến cho Phương Hiệp Hòa hoảng sợ. Thôi toi rồi, thế này nghĩa là Thái Lãnh Hàn đã chọc giận Triệu Uyển Nhu thật rồi. Hơi thở dài của Phương Hiệp Hòa nhè nhẹ tuôn ra. Gã bạn thân ngốc nghếch của anh đúng là ngốc. Đã biết bản thân vẫn chưa thể có được tình yêu của vợ mà Thái Lãnh Hàn lại không hề biết cách để dỗ ngọt và lấy lòng người ta. Đã vậy, gã ngốc này lại còn thường xuyên trưng ra bộ mặt lạnh ngắt, cứng đơ, khiến người ta khó chịu. Nếu không phải nhờ có anh và Lê Thiên Chi góp phần thúc đẩy, giúp hắn chớp lấy thời cơ mà hỏi cưới Triệu Uyển Nhu khi công ty của nhà họ Triệu gặp vần đề thì có lẽ đến bây giờ Thái Lãnh Hàn vẫn còn là cẩu độc thân, không, có lẽ Thái Lãnh Hàn sẽ suốt đời làm cẩu độc thân mất thôi.

Phương Hiệp Hòa cảm thấy, anh phải giúp Tổng giám đốc của nhà mình một chút mới được. Vậy là, ngay khi Triệu Uyển Nhu vừa khuất sau cánh cửa, ngay khi Thái Lãnh Hàn quay lưng bước trở lại vào thang máy, Phương Hiệp Hòa đã nhanh như chớp rút điện thoại ra. Anh gọi vào số điện thoại vừa mới liên lạc cách đây không lâu, trợ lý của Lê Thiên Chi.

Lúc này Triệu Uyển Nhu đã ra đến đường lớn trước cổng công ty Thắng Lợi nên không hề biết rằng ở phía sau lưng của mình có một ánh mắt lưu luyến của Thái Lãnh Hàn và một cuộc gọi lên kế hoạch của Phương Hiệp Hòa. Một phần nữa cũng là vì khi này Triệu Uyển Nhu cũng đang nhận một cuộc gọi. Người gọi đến là Vương Thiên Bích.

Thật ra sáng nay Triệu Uyển Nhu vốn không hề có hẹn trước với Vương Thiên Bích. Nhưng trước lời đề nghị của Thái Lãnh Hàn muốn cô vào tham gia cuộc họp chán ngắt, tẻ nhạt bàn về công việc mà cô không hề am hiểu thì Triệu Uyển Nhu thà rằng tìm cớ lang thang bên ngoài một lúc, nhân tiện tìm xem có nơi nào bán thức ăn vừa ngon vừa bổ dưỡng để đến trưa giới thiệu cho Thái Lãnh Hàn đến ăn. Thế nhưng dường như có tâm linh tương thông với Triệu Uyển Nhu, bạn thân của cô, quý cô Vương Thiên Bích, đã gọi điện đến mời Triệu Uyển Nhu cùng cô tham gia ăn thử món mới tại một nhà hàng quen của cô. Lời rủ này quá đúng ý của Triệu Uyển Nhu rồi. Cô đồng ý ngay lập tức rồi cưỡi xe máy đến chỗ hẹn.

Lúc Triệu Uyển Nhu đến, Vương Thiên Bích đã sớm chờ ở cửa, cô nàng nhìn thấy Triệu Uyển Nhu đi tới thì liền ôm lấy vai bạn rồi kích động nói:

- Uyển Nhu, tôi nhớ cậu quá đi mất!

Triệu Uyển Nhu có chút bất đắc dĩ nói:

- Chúng ta mới không gặp nhau có mấy ngày thôi mà.

Vương Thiên Bích cười hì hì, kéo tay Triệu Uyển Nhu vào trong:

- Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong đi.

Vương Thiên Bích đưa Triệu Uyển Nhu đi lên phòng khách quý ở lầu chín, chỗ mà Vương Thiên Bích mời là nơi cao cấp của thành phố S, lầu ba là khu dành cho khách quý, nếu ai không có thẻ hội viên VIP thì không thể vào được. Triệu Uyển Nhu nhìn con số trên thang máy sáng lên ở số chín thì bỗng thất thần. Hình như nơi làm việc của Thái Lãnh Hàn ở công ty cũng nằm ở tầng chín. Không hiểu sao, lúc này Triệu Uyển Nhu lại cảm thấy có chút nhớ nhung tảng băng ngốc kia rồi.

Dù lúc này thời gian đã không còn sớm, nhưng toàn bộ khu vực lầu chín im ắng không có một bóng người. Triệu Uyển Nhu đi vào phòng, thì thấy bên trong ngoại trừ mấy chai rượu cùng với vài đĩa trái cây thì không còn ai khác, thế nên cô kinh ngạc hỏi:

- Chỉ có hai đứa mình sao? Cô đừng nói với tôi là cô lại bao trọn cả tầng lầu nữa đấy nhé. Đừng phung phí như vậy. Đây là thói quen không tốt đâu!

Triệu Uyển Nhu nghiêm nghị nhắc nhở bạn. Mặc dù cô cũng là con nhà khá giả, nhưng hoàn cảnh sống tự lập từ bé, lại biết nghĩ thương cho bố vất vả nên Triệu Uyển Nhu vẫn luôn chi xài vừa phải, cái gì có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm. Thế nên, thân là bạn lâu năm với Triệu Uyển Nhu, cứ thỉnh thoảng là Vương Thiên Bích lại “được” bạn nghiêm nghị nhắc nhở vì sở thích vung tay tiêu tiền không thèm suy nghĩ của mình.
 
Back
Top Bottom