Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 40: Khác Biệt Quá Lớn



Thái Lãnh Hàn nghe hai giọng nói thanh thanh vang lên khe khẽ trong phòng, hắn vẫn chưa nghe rõ là họ nói gì, bèn vội vã dừng chân lại. Bố vợ đã không mấy ưa thích hắn rồi, mẹ vợ lại càng thêm căm ghét hắn đến lộ cả ra mặt, Thái Lãnh Hàn vốn chỉ còn bấu víu vào một chút cảm giác rằng “Triệu Uyển Nhu dường như không quá ghét hắn” để trụ vững tinh thần. Nếu bây giờ để cho mẹ vợ phát hiện hắn dám đứng nghe lén hai mẹ con bọn họ trò chuyện, nhỡ đâu bà Lâm Thanh Liên càng căm ghét thêm và tác động để Triệu Uyển Nhu ghét hắn luôn thì... thật đáng sợ.

Triệu Chí Hải cũng khựng lại, kín đáo quan sát gương mặt như bị tê liệt của con rể, trong lòng cũng lo ngai ngái. Mặc dù ông cũng chưa nghe rõ được là hai người phụ nữ trong phòng đang tâm sự những gì, nhưng ông lại không dám chắc là Thái Lãnh Hàn có nghe được không. Dù sao thì hắn cũng trẻ trung hơn ông, lại còn gian xảo và hiểm độc hơn ông, thị lực chắc chắn sẽ tốt hơn, thính lực rất có thể cũng sẽ nhạy bén hơn. Quan trọng hơn cả là, ông Triệu Chí Hải biết, vợ của mình căm ghét Thái Lãnh Hàn không phải ở dạng vừa. Đặc biệt là khi còn kết hợp với nỗi áy náy và đau xót lúc đang nhìn thấy Uyển Nhu, nỗi ấm ức và cơn tức giận của bà ấy sẽ bùng phát, những lời mà Lâm Thanh Liên nói về Thái Lãnh Hàn chắc chắn sẽ không hề hay ho.

Và vẫn với tấm lòng người bố lo lắng cho con cái, ông Triệu Chí Hải không muốn để Thái Lãnh Hàn có cái cớ để cư xử tệ bạc với con gái cưng của ông. Thế nên, ông hắng giọng rõ to, cất tiếng thông báo cho vợ biết:

- Bà nó à, Thái Lãnh Hàn tới rồi.

Lâm Thanh Liên nghe được “báo động” của chồng liền im miệng ngay lập tức. Bà ngẩng đầu, dùng ánh mắt hình viên đạn b.ắ.n thẳng về phía Thái Lãnh Hàn đang đứng lựng khựng bên ngoài cửa phòng. Đối với người đã cướp đoạt con gái và làm tổn thương hai bố con Triệu Chí Hải, trong lòng bà vừa giận lại vừa hận. Lâm Thanh Liên hiểu rõ, nguyên nhân khiến ông Triệu Chí Hải vốn thương con gái cưng như mạng lại chịu chấp nhận dùng hôn nhân của Triệu Uyển Nhu để đánh đổi như thế, không chỉ là vì công ty. Mà nguyên nhân chủ yếu chính là vì đúng lúc Lâm Thanh Liên lại ngã bệnh, cần phải được chăm sóc và tịnh dưỡng thật tốt.

Khi cha mẹ chồng qua đời đã gởi gắm gia đình của họ cho Lâm Thanh Liên chăm sóc. Thế mà bà lại khiến bọn họ bị liên lụy, phải chịu tổn thương và đau khổ như thế. Lâm Thanh Liên quả thật rất hận thân thể của mình không tốt nên đã liên lụy tới chồng và con gái cưng, bà giận bản thân mình sớm không bệnh, muộn không bệnh, lại ngã bệnh ngay lúc việc làm ăn của chồng đang gặp khó khăn. Chính bà đã cho Thái Lãnh Hàn một cơ hội để cướp Triệu Uyển Nhu đi. Nếu Triệu Uyển Nhu có cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, thì Lâm Thanh Liên cảm thấy chính mình mới là hung thủ có đóng góp nhiều nhất.

Lại trừng mắt với Thái Lãnh Hàn một cái, Lâm Thanh Liên có cảm giác như có một ngọn lửa hừng hực đang bùng lên trong lòng. Thật ra Lâm Thanh Liên cũng biết, Thái Lãnh Hàn không có làm gì sai, thậm chí, lẽ ra bà phải cảm ơn hắn vì đã chìa tay giúp đỡ cho công việc của chồng bà, và thu xếp để đến thăm bà hôm nay. Nhưng biết làm thế nào được, bà không thể thích hắn. Dù nhận ân huệ của hắn, nhưng cứ nghĩ tới việc hắn dùng cách nào để có được Triệu Uyển Nhu, nỗi căm ghét lại cứ cuồn cuộn như sóng dữ trong lòng của bà, nhấn chìm hết mọi nghĩa tình và cả cảm tình.

Thái Lãnh Hàn đang cầm một chậu cây nhỏ, đứng sừng sững lạnh lùng như một ngọn núi băng, lạnh lẽo, cứng nhắc. Dù vẻ ngoài của hắn rất khôi ngô tuấn tú, dù khả năng kinh doanh của hắn rất tài giỏi, nhưng cái loại người ngàn năm chỉ có một bộ mặt sắt đen sì như thế kia, trong đời sống tình cảm, hôn nhân và gia đình, thì có thể đốt ra được ngọn lửa ấm nào không cơ chứ. Lâm Thanh Liên càng nhìn con rể càng thất vọng và tức giận. Bà thậm chí đã có thể hình dung được cuộc sống ngột ngạt, nhàm chán và u buồn của Triệu Uyển Nhu khi phải về làm vợ của Thái Lãnh Hàn.

Từ khi Triệu Uyển Nhu tròn mười tám tuổi thì Lâm Thanh Liên và chồng đã đặt ra tiêu chuẩn về con rể tương lai của họ. Con rể của họ không nhất thiết phải là người giàu có, nhưng họ hy vọng người này có học thức, nho nhã, giữa người đó và Triệu Uyển Nhu phải có nhiều điểm giống nhau cả về sở thích, sở trường, tính cách,... để cả hai có thể cùng nhau tìm hiểu, yêu thương lẫn nhau, hỗ trợ cho nhau trong cuộc sống một cách hài hòa, vui vẻ, hạnh phúc...

Nhưng Thái Lãnh Hàn, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, dựa vào nhặt ve chai và đánh lộn với kẻ khác mà tìm cách sinh sống, trước khi mười sáu tuổi vẫn chưa từng được tới trường học đàng hoàng. Mặc dù hiện tại Thái Lãnh Hàn rất thành công, nhưng hoàn cảnh lớn lên khác biệt quá nhiều, cho nên hắn với Triệu Uyển Nhu không có một điểm tương đồng nào cả.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 41: Khao Khát, Ước Ao



Lâm Thanh Liên càng nhìn càng cảm thấy Triệu Uyển Nhu nhà mình vừa thanh tao lại vừa trang nhã, tính tình còn rất ấm áp vui vẻ. Cô có thể điển hình là dạng “con nhà người ta” mà bất cứ ai cũng quý trọng và yêu mến. Không những vậy, Triệu Uyển Nhu còn có sở thích là những thứ lãng mạn êm ái, thích những thú vui tao nhã như văn thơ, nhạc họa. Nếu như không xảy ra biến cố đó, thì có lẽ Lâm Thanh Liên đã se tơ dệt mối cho Triệu Uyển Nhu kết đôi với một chàng trai hiền lành có học thức, xứng lứa vừa đôi với cô.

Ấy thế mà bây giờ Triệu Uyển Nhu lại phải bị trói buộc bên cạnh một gã tổng giám đốc với gương mặt vừa lạnh vừa thối đến khiến Lâm Thanh Liên ngứa hết cả răng. Thái Lãnh Hàn lại còn là một kẻ cô độc đến lạnh lùng. Đừng nói văn thơ, nhạc họa, muốn hắn nói ra một câu dễ nghe để lấy lòng người khác đã là một yêu cầu quá khó rồi. Đặt Triệu Uyển Nhu bên cạnh Thái Lãnh Hàn, đối với Lâm Thanh Liên mà nói, chẳng khác gì đem một đóa hoa nhài vừa trắng vừa thơm c*m v** một thứ rất… khó nhắc đến nếu muốn đảm bảo lịch sự.

Lâm Thanh Liên càng nhìn càng gai mắt, càng nghĩ càng uất nghẹn. Bà cảm thấy bản thân đã phụ lại sự kỳ vọng và gởi gắm của cha mẹ chồng lúc họ lâm chung.

Thật ra thì, Thái Lãnh Hàn cũng biết rõ sự chênh lệch giữa mình và Triệu Uyển Nhu hơn ai hết. Hắn biết, bản thân hắn không hề xứng với Triệu Uyển Nhu. So về tất cả, hắn chỉ có tiền. Nhưng nếu có một người đàn ông nào khác cũng có tiền đứng bên cạnh hắn, Thái Lãnh Hàn liền lập tức cảm thấy, bất cứ ai cũng có thể xứng với Triệu Uyển Nhu hơn hắn. Bởi vì, ngay từ trong cốt tủy của hắn vốn chỉ là một con cóc ghẻ. Một con cóc ghẻ mà lại dám mơ tưởng đến thiên nga, dù rằng, hắn không bao giờ muốn ăn thịt thiên nga, nhưng hắn đã hèn hạ, đê tiện, lợi dụng lúc gia đình của cô khó khăn để chiếm đoạt, cướp cô về làm của riêng.

Tổng giám đốc công ty Thắng Lợi trước nay chưa từng cúi đầu trước bất cứ ai, thậm chí là trước nghịch cảnh của bản thân mình. Thế nhưng trong buổi chiều ngày hôm đó, khi đứng đối diện với người phụ nữ có gương mặt vô cùng nghiêm nghị nhưng ánh mắt nhìn Triệu Uyển Nhu rất dịu dàng, không hiểu sao Thái Lãnh Hàn cảm thấy lúng túng. Nhất là khi cảm nhận được rõ ràng thái độ của ánh mắt kia khi chuyển sang nhìn hắn thì ngập tràn rất nhiều sự căm ghét và khinh rẻ, bỗng nhiên trong lòng của Thái Lãnh Hàn ngập tràn một nỗi bi ai.

Thái Lãnh Hàn ngưỡng mộ Triệu Uyển Nhu biết bao, vì cô có được hai đấng sinh thành yêu thương cô hết mực. Triệu Uyển Nhu có một người bố và một người mẹ luôn tự hào về cô và sẵn sàng đối đầu với bất cứ kẻ nào muốn cướp đi cô. Thậm chí, khi cô đã thuộc về hắn, Thái Lãnh Hàn vẫn luôn biết được, bố mẹ vợ đã rất cố gắng nén nhịn sự căm ghét dành cho hắn, chỉ vì không muốn hắn làm khó dễ Triệu Uyển Nhu.

Hít sâu một hơi, nén tiếng thở dài ngược vào lòng, nhưng Thái Lãnh Hàn không thể ngăn được nỗi khao khát, mong mỏi và hy vọng cứ lan tràn trong lòng như cỏ dại sau mưa. Và tiếng lòng của hắn lại len lén ước ao:

[Bố và mẹ chắc chắn là rất yêu thương Uyển Nhu. Giá mà mình cũng có một người bố và một người mẹ như thế….]

[Hay là… mình thể hiện cho bố và mẹ thấy là mình cũng rất yêu Châm Tâm nhỉ? Bố và mẹ thương Uyển Nhu như thế, biết đâu, họ thấy mình yêu thương Uyển Nhu thì cũng sẽ thương lây cho mình. Như thế thì mình sẽ có được tình thương của bố mẹ, có được tình yêu của vợ. Thật tuyệt!]

[Nhưng mà… Vấn đề là, mình biết làm cách nào để có thể cho bố mẹ vợ biết rằng mình rất yêu, rất yêu, rất yêu con gái cưng của họ nhỉ? Ngay cả với Uyển Nhu mà mình còn không dám để lộ tình yêu của mình dành cho em ấy đây này. Lúc này em ấy chấp nhận ở bên cạnh mình, chỉ là vì em ấy xem cuộc hôn nhân này chỉ là một vụ trao đổi, sòng phẳng. Nếu để Uyển Nhu biết được, thằng khốn như mình lại còn dám nảy sinh tình cảm với em ấy, và vì yêu em ấy nên mới ép hôn, thì chắc chắn em ấy sẽ không ngần ngại rời khỏi mình mất.]

[Không được! Thái Lãnh Hàn, mày tuyệt đối không được để lộ ra cho Uyển Nhu và bất cứ ai biết được thứ tình cảm bẩn thỉu này của mày! Đừng để Uyển Nhu cảm thấy kinh tởm. Cố gắng chịu đựng một chút. Bố và mẹ trút giận như thế cũng là vì họ thương Uyển Nhu. Với cả, ít ra thì trong mắt của họ vẫn còn nhìn thấy mày còn gì, mày đừng có đòi hỏi nhiều quá!]

Thái Lãnh Hàn cũng xem như hiểu khá rõ về tính cách của Triệu Uyển Nhu. Bề ngoài trông cô mềm mại, dịu dàng thế thôi, chứ nội tâm của cô rất mạnh mẽ, rất quyết tuyệt. Tuy nhiên, lúc này đây nội tâm của Triệu Uyển Nhu không thể nào mạnh mẽ, quyết tuyệt cho nổi. Lòng dạ của cô đã mềm nhũn hết cả ra khi nghe và hiểu được những khao khát sâu thẳm trong tâm hồn của Thái Lãnh Hàn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 42: Tự Khinh Bỉ Bản Thân



Triệu Uyển Nhu len lén đưa mắt nhìn Thái Lãnh Hàn một cái. Nào ai có thể ngờ được bên dưới gương mặt lạnh ngắt như tảng băng trôi ngàn năm của hắn lạ là những tình cảm nồng cháy và đầy mâu thuẫn như thế. Triệu Uyển Nhu khịt mũi, xúc động đến muốn khóc. Hóa ra bấy lâu nay cô vẫn luôn hiểu lầm Thái Lãnh Hàn.

Thì ra Thái Lãnh Hàn đã yêu cô đến như thế, nhưng ngay cả bây giờ lẫn kiếp trước, hắn vẫn luôn cố gắng che giấu, không dám để cho Triệu Uyển Nhu biết rằng hắn yêu cô. Và Thái Lãnh Hàn cũng mong bố mẹ vợ có thể thương hắn như một đứa con trong gia đình, thế nhưng hắn lại không biết phải làm thế nào để bày tỏ tình cảm và tâm sự của bản thân. Thế nên, trước sự ghét bỏ dù đã cố nén vẫn vô cùng lộ liễu của bà Lâm Thanh Liên, Thái Lãnh Hàn chỉ thấy bùi ngùi, tủi thân và lo lắng chứ không hề có một chút hờn giận nào.

Trong đầu của Triệu Uyển Nhu, những suy nghĩ ồ ạt hiện ra, dồn dập như sóng vỗ bờ. Nếu Thái Lãnh Hàn lúc này đã yêu thương cô và cả người thân của cô đến như thế, tại sao trong kiếp trước hắn lại nỡ lòng hãm hại bọn họ thê thảm như vậy? Nếu Thái Lãnh Hàn có tâm hồn ấm áp và luôn biết nghĩ cho người khác như thế, tại sao trong kiếp trước, hắn lại tàn nhẫn và độc ác với những người xung quanh đến như vậy, ngay cả một đứa trẻ sơ sinh và một con ch.ó mà hắn cũng không bỏ qua? Triệu Uyển Nhu bỗng nhiên cảm thấy, lẽ nào trong kiếp trước cô cũng đã hiểu lầm Thái Lãnh Hàn rồi?

Trong lúc Triệu Uyển Nhu đang miên man suy nghĩ thì tâm trạng của Thái Lãnh Hàn cũng rối như tơ vò. Hắn thật sự rất khó chịu khi bị bà Lâm Thanh Liên hầm hầm ghét bỏ như thế. Hắn cũng muốn tìm thử xem có ai giúp đỡ hoặc khuấy động không khí một chút để chuyển bớt sự chú ý của bà Lâm Thanh Liên. Nhưng Thái Lãnh Hàn vừa ngẩng lên thì đã chạm ngay gương mặt sa sầm của ông Triệu Chí Hải. Hắn bối rối nhìn sang bên cạnh, lại thấy Triệu Uyển Nhu đang trầm ngâm. Như có tia sét bổ thẳng vào đầu, trong lòng Thái Lãnh Hàn xoắn hết cả lại, trắng xóa không nghĩ được gì, trong bụng của hắn lại càng thêm hốt hoảng. Lẽ nào hắn đã làm gì đó sai rồi nên khiến cho cả gia đình vợ đều không vui như thế này? Không được, Thái Lãnh Hàn siết chặt nắm tay, cố gắng trấn tĩnh. Và hắn nhận ra, trong tay của mình vẫn còn đang cầm một chậu cây nhỏ.

Như có tia sáng lóe lên trong đêm đen, Thái Lãnh Hàn nhìn thấy chậu cây mà như trông thấy cứu tinh của cuộc đời mình. Và trong nỗ lực muốn cứu vãn hình tượng “con rể thật ra không quá đáng ghét” trong lòng và trong mắt của bố mẹ vợ, Tổng giám đốc của công ty Thắng Lợi lần đầu tiên trong cuộc đời phải trông cậy vào một chậu cây nhỏ xinh quyết định số phận của mình.

Thái Lãnh Hàn vẫn nhìn chằm chằm chậu cây trong tay, nhẹ giọng nói:

- Thưa... cái này... là Triệu Uyển Nhu muốn tặng...

Thái Lãnh Hàn ấp úng ba lần mới nói xong một câu không trọn vẹn ý nghĩa, thật muốn đập đầu vào cái chậu cây luôn cho rồi. Không hiểu sao, trước ánh mắt của bà Lâm Thanh Liên, hắn lại không đủ can đảm để gọi chị hai tiếng “mẹ” như đã từng vừa dũng cảm gọi Triệu Chí Hải là “bố”. Có lẽ vì cùng là đàn ông thì dễ cảm thông với nhau hơn. Cũng có lẽ là vì sự căm ghét của Lâm Thanh Liên bộc lộ ra ngoài rõ hơn. Hơi thở dài nghẽn ngang trong ngực, Thái Lãnh Hàn vừa ảo não vừa tự khinh bỉ bản thân.

[Khốn kiếp thật! Thái Lãnh Hàn, mày đúng là chẳng làm được gì nên hồn cả! Thế này thì mẹ sẽ càng khinh ghét mình mất. Phải làm thế nào bây giờ?]

Ngược lại với sự tự khinh bỉ bản thân sâu sắc của Thái Lãnh Hàn, Triệu Uyển Nhu lại có chút cảm động khi nhìn thấy vị Tổng giám đốc mặt lạnh từng là nỗi sợ của không ít nhân viên lẫn đối thủ lại bối rối và lúng túng đến ấp a ấp úng trước mặt mẹ của cô. Lần này, Triệu Uyển Nhu đã có thể chắc chắn về tình cảm mà Thái Lãnh Hàn dành cho gia đình cô. Đó là thứ tình cảm có thật, chân thành và sâu đậm. Và như thế, Triệu Uyển Nhu không cảm thấy hối hận khi đặt vào tay Thái Lãnh Hàn chậu cây kia.

Lâm Thanh Liên vốn đã tỏ ra vô cùng không vui khi nghe câu nói nhát gừng của Thái Lãnh Hàn. Nhưng khi nhìn thấy chậu cây trong tay của con rể, bà lại càng thêm khó chịu. Bà kinh ngạc đưa mắt nhìn Thái Lãnh Hàn đầy sửng sốt.

Sau khi thấy Triệu Uyển Nhu hướng về phía mình gật đầu mỉm cười xác nhận, Lâm Thanh Liên mới nhìn Thái Lãnh Hàn, cất giọng lãnh đạm:

- Cảm ơn!

Thái Lãnh Hàn len lén thở phào, cứng nhắc đi vào trong phòng. Nhìn quanh một vòng, hắn liền hiểu vì sao Triệu Uyển Nhu lại đưa chậu cây này cho hắn làm quà tặng cho mẹ vợ. Trong phòng có rất nhiều chậu trồng rất nhiều cây cỏ hoa lá, đặt ở xung quanh giường của Lâm Thanh Liên và trên bệ cửa sổ.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 43: Cảm Thấy Tội Lỗi



Thái Lãnh Hàn đảo mắt, ngắm “tọa độ” rồi mở miệng xin phép:

- Vậy... chậu này... để ở cửa sổ... được không?

- Ừm.

Lâm Thanh Liên khẽ gật đầu. Thái Lãnh Hàn có chút không được tự nhiên đi về phía bệ cửa sổ. Hắn không phải chỉ là ngượng ngùng vì không quen giao tiếp với trưởng bối, mà còn vì trong lòng hắn biết rõ, ở trong phòng này hắn thật ra chỉ là người ngoài.

Triệu Uyển Nhu nhìn bóng lưng cứng ngắc của Thái Lãnh Hàn, lại quay sang nhìn gương mặt lạnh lùng của mẹ mình, cô muốn dựa vào một chậu cây có thể thay đổi thiện cảm của mẹ hiền lành nhà mình đối với Thái Lãnh Hàn, nhưng hình như cũng hơi khó thật. Cô cầm lấy giỏ hoa quả không biết của ai tặng đang đặt trên bàn, quay ra nói với Thái Lãnh Hàn:

- Thái Lãnh Hàn, anh có thể giúp em rửa mấy trái cây này được không?

- Được.

Thái Lãnh Hàn mang theo rổ hoa quả đi vào bên trong phòng tắm của phòng bệnh, nơi có vòi nước và bệ rửa tay.

Lâm Thanh Liên cố gắng nín nhịn đến khi nghe tiếng nước xả xuống mới nhỏ giọng hỏi con gái cưng:

- Sao nó lại tới đây?

Triệu Uyển Nhu cau mày, vừa thương vừa bực hỏi ngược lại:

- Mẹ, bây giờ anh ấy là chồng của con, mẹ ngã bệnh, anh ấy có thể không tới được sao?

Dĩ nhiên là không được. Lâm Thanh Liên bĩu môi. Trong lòng của bà mâu thuẫn như thế đấy. Nếu Thái Lãnh Hàn không tới, bà nhất định sẽ rất tức giận, rất uất ức, rất tủi thân. Nhưng lúc này Thái Lãnh Hàn tới thăm, thì bà cũng không vui.

Cơn khó chịu cứ để trong lòng vô cùng ấm ách, Lâm Thanh Liên tìm cách xả ra:

- Nó tới là được rồi. Sao con lại còn đưa chậu cây đó cho nó cầm? Con có biết cây đó là cây gì không?

Triệu Uyển Nhu nhoẻn cười. Cô chờ câu hỏi này chờ đến muốn nôn nóng luôn rồi. Hắng giọng, dùng ngữ điệu nghiêm nghị, trịnh trọng nhất của mình, Triệu Uyển Nhu nói rành rọt từng chữ:

- Mẹ, con biết. Đó là cây sống đời! Mẹ, con muốn sống đời với anh ấy!

Lâm Thanh Liên há hốc mồm một lúc mới gắt lên:

- Con đừng nói bừa! Con đừng quên, chính nó đã ép buộc con phải gả cho nó, con vốn không hề quen biết với nó, càng không hề yêu nó, vậy mà, con phải làm vợ của nó. Con có biết mấy ngày nay... mẹ lo lắng đến thế nào, mẹ đau lòng đến thế nào, con có biết không? Mẹ không dám thắp hương cho ông bà của con! Mẹ sợ… ông bà cũng sẽ đau lòng, sẽ trách bố mẹ không thể chăm sóc và bảo vệ tốt cho con… Con có biết không, Uyển Nhu?

Lâm Thanh Liên càng nói càng kích động, giọng của bà vang ra đến mức ba người trong phòng đều nghe thấy, mà Thái Lãnh Hàn vừa lúc tắt vòi nước cũng nghe rõ ràng. Thái Lãnh Hàn đứng ngẩn ra trong nhà tắm, nhìn vào trong gương thấy gương mặt tái mét của chính mình mà trong lòng vừa khinh vừa ghét. Hắn đúng là rất xấu xa, rất hèn hạ. Hắn đã ép buộc Uyển Nhu, đã khiến cho một người mẹ thương con như Lâm Thanh Liên đau lòng, cũng khiến cho một người bố đáng kính như Triệu Chí Hải phải tổn thương. Bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy, hắn đúng là tội ác ngập đầy đầu.

Trong lúc Thái Lãnh Hàn còn đang đứng ngây ra tự căm ghét bản thân thì ngoài kia, Triệu Uyển Nhu cũng giật thót cả mình khi tiếng nước trong nhà tắm im bặt. Cô lo lắng, không biết Thái Lãnh Hàn có nghe được những lời mà mẹ cô vừa nói hay không. Nếu nghe được... Triệu Uyển Nhu bỗng có chút chờ mong. Cô mong chờ Thái Lãnh Hàn sẽ bước ra, sẽ giải thích với mẹ cô, sẽ đính chính với người thân của cô về tình yêu mà hắn dành cho cô và tình cảm hắn dành cho người nhà họ Triệu.

Nhưng Triệu Uyển Nhu chờ một lúc vẫn không thấy Thái Lãnh Hàn xuất hiện. Cộng với việc có lẽ là khoảng cách khá xa nên cô cũng không nghe được tiếng lòng của hắn. Sự lo lắng của Triệu Uyển Nhu tăng lên. Nhưng trước mặt cô chỉ trông thấy mẹ của mình tức đến thở hổn hển. Triệu Uyển Nhu đành phải nén lo nhẹ giọng xoa dịu tâm trạng cho Lâm Thanh Liên:

- Mẹ, con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng.

- Mẹ có thể không lo lắng được sao? - Lâm Thanh Liên vẫn chưa hết xúc động, gắt. - Tại sao con phải gả cho nó chứ? Nó có thể ra bất kì điều kiện gì, chúng ta có thể đem hết cổ phần của nhà họ Triệu cho nó cũng được, tại sao nó lại hết lần này tới lần khác muốn cưới con? Cuộc hôn nhân này rốt cuộc có nhận được sự chúc phúc thật lòng của ai đâu cơ chứ? Cuộc hôn nhân này chỉ khiến cho con bị người ta chê cười, khinh bỉ và chỉ trích mà thôi. Bản thân của thằng khốn đó bị mọi người khinh rẻ và căm ghét một mình còn chưa đủ, còn muốn lôi kéo con cùng rơi xuống bùn theo hắn, để con phải chịu tiếng xấu, chịu sự bẩn thỉu chung với hắn. Đúng là ác độc mà!

Lâm Thanh Liên nói một hơi dài nhất trong đời của mình từ trước đến giờ. Nói xong, bà vẫn còn chưa hả tức, vỗ n.g.ự.c thở hổn hển. Triệu Uyển Nhu không khuyên được mẹ, ngước nhìn bố cầu cứu.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 44: “Con Ly Hôn Với Nó Đi!”



Triệu Chí Hải vội bước đến vỗ lưng cho vợ, giúp Lâm Thanh Liên nhuận khí. Nhân tiện, ông nhỏ giọng lên tiếng, hỗ trợ con gái cưng, khuyên nhủ vợ:

- Mẹ của Uyển Nhu, em đừng kích động như vậy. Con rể còn đang ở đây.

Lâm Thanh Liên nói như đang gào lên, tâm trạng càng thêm kích động.

- Anh im đi! Nó ở đây thì sao chứ? Tôi còn chưa hỏi anh đấy! Sao anh có thể đồng ý gả Uyển Nhu cho thằng đó? Có phải anh không nỡ bỏ công ty họ Triệu của anh không? Anh vì công ty, vì làm ăn mà bán luôn hạnh phúc của con gái cưng, đúng không?

Triệu Chí Hải bị vợ mắng như tát nước vào mặt mà nghẹn lời, uất mà không dám giải thích, oan mà không dám bày tỏ. Bác sĩ đã căn dặn hai bố con ông phải để cho Lâm Thanh Liên bộc phát tâm sự ra càng nhiều càng tốt, còn hơn để bà cứ nén nhịn sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, khiến bệnh nặng hơn, còn có nguy cơ ảnh hưởng đến tim. Mấy hôm nay Lâm Thanh Liên cứ im lặng nuốt tâm sự vào lòng, u uất đến ngã bệnh, khiến ông lo lắng đến rụng hết mấy sợi tóc. Bây giờ bà có thể bộc phát ra được, ông bị mắng oan một chút cũng không sao. Dù gì thì ông cũng không dám nói rõ ra rằng, ông chịu thỏa hiệp, và cả việc Triệu Uyển Nhu đồng ý với Thái Lãnh Hàn hôm đó, không chỉ vì việc làm ăn của công ty mà còn vì để chữa bệnh cho bà.

Triệu Uyển Nhu áy náy nhìn bố bị mắng oan. Hai bố con không hẹn mà cùng nhau im lặng. Lâm Thanh Liên, sau khi đã giải tỏa ra được tâm trạng, nhìn hai bố con chịu nín nhịn trước mặt mình, nước mắt lại lộp độp rơi xuống. Bà nghẹn ngào:

- Xin lỗi! Thật ra tôi biết, hai người chịu bị nó ép buộc như thế, thật ra cũng là vì tôi, hai bố con ông bị thằng khốn đó ép uổng cũng đều là vì căn bệnh này của tôi, là tại tôi làm liên lụy hai người.

- Vợ yêu à, đừng nói vậy...

Triệu Chí Hải ôm lấy vai vợ, nhẹ giọng an ủi. Triệu Uyển Nhu cũng nắm lấy bàn tay của mẹ, nhẹ nhàng nhưng cương quyết nói:

- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, mẹ có biết mẹ đối với con và bố quan trọng như thế nào không? Hơn nữa, mẹ đừng nói là con bị Thái Lãnh Hàn ép uổng, cuộc hôn nhân này dù ban đầu là anh ấy đưa ra điều kiện, nhưng anh ấy đã chờ có sự đồng ý của con thì mới cử hành hôn lễ. Thật ra con rất cảm ơn Thái Lãnh Hàn, nếu như không có anh ấy, gia đình chúng ta lúc đó quả thật không biết phải làm sao nữa. Bây giờ thì tốt rồi, sức khỏe của mẹ đã ổn định, sắp có thể xuất viện rồi, còn công việc của bố cũng đã bắt đầu khởi sắc. Như vậy là con đã yên tâm rồi, cũng rất vui vẻ rồi. Mẹ à, cuộc hôn nhân với Thái Lãnh Hàn, con không có gì bất mãn đâu. Thật đó!

- Thế nhưng con với nó không hề có tình yêu...

Lâm Thanh Liên vẫn yếu ớt phản đối. Chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh của con gái cưng trong cái nhà lạnh lẽo, bên cạnh người chồng cũng lạnh lẽo, trong lòng bà liền cảm thấy vô cùng khó chịu. Triệu Uyển Nhu hiểu được nỗi lòng của mẹ, cô cảm động nghẹn ngào nói:

- Mẹ, Thái Lãnh Hàn đối xử với con rất tốt. Dù sao đi nữa thì chúng con đã kết hôn rồi. Mẹ có thể thử tiếp nhận anh ấy như người thân trong gia đình mình, được không mẹ?

Lâm Thanh Liên cũng nghẹn ngào:

- Mẹ sẽ cố gắng. Nhưng mà, Uyển Nhu à, nó có tốt với con thì đó cũng không phải là tình yêu. Con cố gắng chịu đựng một chút. Mẹ sẽ mau khỏi bệnh, bố con cũng sẽ sớm làm ăn tốt trở lại. Sau đó, nếu nó vẫn còn lạnh nhạt với con như thế, nếu con có chút nào không vui trong cuộc hôn nhân này, thì… con ly hôn với nó đi, được không? Đừng vì bố mẹ mà khiến bản thân bị ấm ức, được không?

Triệu Chí Hải cũng thở dài, đồng tình với vợ:

- Đúng vậy, Uyển Nhu, bố sẽ cố gắng trả lại cho Thái Lãnh Hàn số tiền kia trong thời gian sớm nhất. Con cố gắng giữ gìn bản thân mình, nếu có bất cứ ấm ức gì phải nói cho bố biết, dù có phải bán cả công ty Hải Hà đi hoặc là cầm cố tài sản để trả lại tiền cho Thái Lãnh Hàn, bố và mẹ cũng sẽ cứu con trở về!

Triệu Uyển Nhu phì cười vì cách dùng từ của bố mẹ. Cô chỉ là kết hôn với Thái Lãnh Hàn chứ có phải bị bắt cóc đâu mà hai người cứ mở miệng ra là đòi “cứu” cô thế nhỉ. Nhưng Triệu Uyển Nhu hiểu được tấm lòng của họ. Chuyện tình cảm, vốn không thể chỉ nói suông bằng lời. Triệu Uyển Nhu quyết định, trước hết cứ ổn định tâm lý cho bố mẹ cái đã, sau đó, cô sẽ dùng hành động và chất lượng cuộc sống của mình để chứng minh cho bố và mẹ thấy rồi có thể hiểu ra rằng, cuộc hôn nhân của cô không hề bất hạnh như họ nghĩ.

Thế nên, Triệu Uyển Nhu không nói thêm gì nữa, tránh lại để cho bố và mẹ kích động mà nói lời không nên nói khiến Thái Lãnh Hàn buồn lòng.

Nhưng thật ra, Triệu Uyển Nhu không hề biết rằng, chính việc cô im lặng mới là đòn tấn công có lực sát thương mạnh nhất giáng vào trong lòng của Thái Lãnh Hàn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 45: Đau Đớn Và Chua Xót



Thái Lãnh Hàn dù đang đứng trước bồn rửa tay trong nhà vệ sinh, nhưng hai tai của hắn có thể nghe được rõ ràng những lời mà bố và mẹ vợ muốn Triệu Uyển Nhu ly hôn với hắn. Vậy mà vợ hắn lại im lặng. Trái tim của Thái Lãnh Hàn thắt lại vì đau đớn và chua xót. Không phải người ta vẫn thường hay lý luận rằng, im lặng chính là ngầm chấp nhận hay sao? Đầu óc trắng xóa không nghĩ ngợi được gì nữa, cũng không dám nghĩ ngợi thêm gì nữa, Thái Lãnh Hàn c.h.ế.t lặng cầm rổ trái cây, như kẻ không hồn dật dờ bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Khi Thái Lãnh Hàn bưng chỗ hoa quả đã được rửa sạch trở ra, thái độ của Lâm Thanh Liên đối với hắn quả nhiên đã tốt hơn rất nhiều. Nhưng Thái Lãnh Hàn vẫn cứ lơ mơ và u ám vì câu “con ly hôn với nó đi” mà bà đã ghim vào trong tim hắn ban nãy. Thế nên, bộ mặt của Tổng giám đốc vốn đã chẳng có mấy biểu cảm lại càng trở nên lạnh đẽo đến đờ đẫn, vô hồn.

Lâm Thanh Liên vì lời hứa với Triệu Uyển Nhu nên đã cố gắng hết sức để hòa nhã với Thái Lãnh Hàn, nhưng nhìn cái bản nhặt như cá ươn ướp nước đá của con rể mà lửa giận của bà cứ hừng hực trong lòng. Triệu Uyển Nhu biết thời biết thế, bèn đứng dậy, nhanh chóng tạm biệt bố mẹ và kéo đấng ông chồng đang trong tình trạng chẳng khác gì khối băng của mình ra về. Trong đầu Triệu Uyển Nhu tiếp tục đưa ra một quyết định, rằng cô phải tìm cách nào đó để cho khối băng này tan chảy trước đã, rồi mới có thể tính tới chuyện kéo gần quan hệ giữa bố mẹ vợ với con rể được. Nếu không, tình hình này chắc chắn đôi bên sẽ lưỡng bại câu thương.

Thái Lãnh Hàn thấy Triệu Uyển Nhu vừa mới ngồi một chút, còn chưa nói năng gì được nhiều, chỉ nghe mẹ mắng hắn vài câu đã vội vã muốn ra về, trong lòng hắn lại càng nặng nề. Hơn ai hết, Thái Lãnh Hàn biết Triệu Uyển Nhu yêu quý và thương bố và mẹ vô cùng. Cô chính là bé mèo luôn được cưng chìu của mẹ, là viên ngọc luôn được trân trọng của bố, là tinh linh bé nhỏ luôn được nâng niu của cả gia đình. Thế nhưng mà, vì hắn, cô lại không thể được thoải mái ở bên cạnh bố và mẹ. Càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi, Thái Lãnh Hàn từ một cục nước đá bình thường, trở thành cục nước đá dưới địa ngục luôn rồi, vừa lạnh lẽo vừa âm u vừa đáng sợ.

Bộ dáng của con rể khiến cho Triệu Chí Hải không thể yên tâm được. Ông gọi giật lại:

- Này!

Thái Lãnh Hàn khựng lại. Hắn biết, bố vợ gọi trống không với giọng điệu cao gần một quãng tám thế kia thì không thể là gọi con gái cưng cưng của ông được, mà nhất định là đang gọi hắn, thằng con rể mà ông không ưa. Triệu Uyển Nhu cũng dừng lại. Triệu Chí Hải xua xua tay với con gái cưng, dịu giọng:

- Con vào với mẹ con một chút nữa đi. Bố có chuyện muốn nói với nó.

- Chuyện gì ạ? Con không thể nghe được sao?

- Chuyện của đàn ông với nhau, con nghe làm gì?

Triệu Chí Hải nghiêm giọng. Triệu Uyển Nhu lo lắng liếc Thái Lãnh Hàn. Để hai người đàn ông này nói chuyện riêng với nhau là một vấn đề rất đáng quan ngại. Một người thì nóng như lửa, một người thì lạnh như băng. Ngộ nhỡ bố cô nổi nóng lên mà đánh Thái Lãnh Hàn thì phải làm sao bây giờ.

Như hiểu được nỗi lòng của vợ, Tổng giám đốc nhỏ giọng:

- Em cứ vào trong đi, đừng để bố, ý tôi là, đừng để bố của em tức giận. Yên tâm, dù ông ấy có đánh tôi, tôi cũng sẽ không tránh, ông ấy mắng tôi, tôi cũng sẽ không đáp trả.

Triệu Uyển Nhu liếc Thái Lãnh Hàn trắng mắt. Chính vì biết anh sẽ như thế nên cô mới càng thêm lo lắng đấy. Triệu Chí Hải thấy con gái cưng cứ chần chừ, mặt đã bắt đầu sa sầm. Thái Lãnh Hàn đành dùng tay đẩy nhẹ khủy tay của vợ, giọng lạnh ngắt:

- Đừng lo! Tôi chính là thằng bị đánh, bị mắng mà lớn lên, bố của em không làm khó tôi được đâu.

Triệu Uyển Nhu vẫn còn ngần ngừ. Trong lòng Thái Lãnh Hàn cuống hết cả lên, tiếng lòng lại bắt đầu bấn loạn:

[Uyển Nhu đang lo lắng cho mình sao? Thật ra thì mình không sao đâu đâu, thật mà. Mặc dù là, nếu bị bố vợ đánh và mắng, thì sẽ đau hơn so với bị người dưng hành hung, nhưng mình rất tự tin, mình có thể chịu đựng được. Chỉ cần nghĩ là ông ấy có đánh chửi mình cũng chỉ vì ông ấy quá yêu thương Uyển Nhu thì mình đều có thể chịu được những cách cư xử tệ nhất của bố, à, bố vợ.]

[Hay là… Uyển Nhu không tin mình? Em ấy không dám rời khỏi vì sợ mình sẽ làm bố bị thương sao? Mình thật sự sẽ không cãi lại, không đánh trả đâu mà.]

Triệu Uyển Nhu nghe được những suy nghĩ ảm đạm đó của Thái Lãnh Hàn mà trong lòng vừa đau vừa xót. Có lẽ cô không nên nán lại, nếu không tảng băng ngốc này sẽ lại nghĩ linh tinh, cho rằng không không tin tưởng hắn. Mà thật ra, chỉ mới cách đây không lâu thôi, Triệu Uyển Nhu quả thật vẫn còn luôn nghi ngờ và sợ hãi Thái Lãnh Hàn sẽ làm hại đến người thân của cô còn gì. Trong bụng của Triệu Uyển Nhu không tránh khỏi có chút chột dạ, áy náy. Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu cũng hiểu ra rằng, cô càng nấn ná, càng không vâng lời, cơn giận của Triệu Chí Hải sẽ càng lớn, và hậu quả mà “tấm thớt” mang tên Thái Lãnh Hàn phải hứng chịu sẽ càng nặng nề hơn.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 46: Thái Lãnh Hàn Vs Bố Vợ



Hiểu được tình cảnh hiện tại, Triệu Uyển Nhu không nói thêm gì nửa, chỉ nhè nhẹ thở dài và quay đi.

Đợi con gái cưng bước vào phòng, đóng cửa lại rồi, ông Triệu Chí Hải mới tới bên cạnh Thái Lãnh Hàn, nghiêm nghị cất tiếng:

- Thái Lãnh Hàn, Uyển Nhu là niềm hãnh diện cả đời của tôi, cũng là m.á.u thịt trong trong lòng của cả hai vợ chồng tôi. Chúng tôi hi vọng cậu sẽ đối xử thật tốt với con bé.

- Vâng.

Thái Lãnh Hàn lời ít ý nhiều, gật đầu cam đoan. Nhưng chỉ bằng một từ gọn lỏn như thế, Thái Lãnh Hàn vẫn chưa thể thuyết phục được Triệu Chí Hải. Ông gằn giọng:

- Tôi biết trong lòng cậu đã có người yêu khác, cậu có thể không yêu Uyển Nhu, nhưng.. đừng bắt con gái của chúng tôi làm thế thân, cũng đừng lạnh nhạt hờ hững, hắt hủi con bé. Con gái cưng của tôi chịu không được. Chúng tôi cũng không thể chịu được. Tôi nói cho cậu biết, Triệu Uyển Nhu mà có một chút tổn hại nào, tôi sẽ liều cái mạng già này với cậu.

Lúc Triệu Chí Hải nói ra những câu này, đôi mắt của ông long lên làm cho trong lòng Thái Lãnh Hàn nhói lên. Đau. Hắn nghiến răng, nuốt cơn nghẹn chắn ngang n.g.ự.c xuống, ấm ách giải thích:

- Tôi không có!

Thái Lãnh Hàn nghẹn lại, chỉ nói có ba chữ khiến người nghe không thể hiểu rõ. Rốt cuộc hắn không có là không có cái gì? Hắn không có yêu thầm người nào khác, hay là hắn không có làm Triệu Uyển Nhu bị tổn thương? Băn khoăn này không chỉ là của Triệu Chí Hải mà còn của cả Triệu Uyển Nhu đang nấp sau khe cửa nghe lén nữa. Bởi vì khoảng cánh này khá xa, lại còn cách thêm cánh cửa nên Triệu Uyển Nhu không thể nghe rõ được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn. Vì vậy, cô chỉ còn cách nghe lén này mà thôi. Triệu Uyển Nhu tự bào chữa cho mình, cô thực hiện hành vi nghe lén như vậy cũng chỉ vì mong có thể kịp thời ngăn cản nếu hai người đàn ông ngoài kia chẳng may không kìm nén nổi mà xông vào ẩu đả với nhau mà thôi.

Tuy nhiên, Thái Lãnh Hàn làm sao mà dám ẩu đả với bố của Triệu Uyển Nhu? Không chỉ vậy, hắn cẩn thận quan sát nét mặt của bố vợ, biết là ông vẫn đang thắc mắc nên trong lòng hắn thoáng phân vân, không biết có nên nói rõ ra hay không. Hơn nữa, chính bản thân Thái Lãnh Hàn cũng hoang mang. Liệu khi hắn nói rõ ra, mang hết lòng dạ của mình bày tỏ, thì đối phương có tin tưởng hay không? Hay là họ lại giống như bố ruột của hắn, lúc hắn mang toàn bộ tình thương và hy vọng dâng ra thì ông ta lại cắm ngập vào tấm lòng của hắn một dao. Nỗi đau thương và thất vọng đến mức tuyệt vọng năm ấy đã khiến lòng hắn c.h.ế.t lặng, tới mức từ đó về sau hắn không dám có bất cứ biểu cảm dư thừa nào ra bề ngoài nữa.

Nghĩ trước nghĩ sau, Thái Lãnh Hàn quyết định chừa lại một đường lui cho bản thân. Cho đến tận bây giờ, thứ để hắn có thể chống đỡ được tinh thần và tâm hồn không bị sụp đổ chính là tình yêu mà hắn dành cho Triệu Uyển Nhu. Đó là thứ tình cảm quý giá nhất, đầy đặn nhất, sâu sắc nhất mà hắn còn có thể giữ nguyên vẹn cho riêng mình.

Dĩ nhiên, đối với Thái Lãnh Hàn, thì tình bạn cũng rất quý giá. Nhưng Thái Lãnh Hàn chỉ có hai người bạn, và họ đều không thể dành trọn tình cảm cho hắn được. Phương Hiệp Hòa thì đã có vợ con, còn Lê Thiên Chi thì còn cả một gia tộc họ Lê cùng với sự nghiệp đang hồi phát triển, hơn nữa, sau này Lê Thiên Chi cũng sẽ có người yêu, có vợ con. Thái Lãnh Hàn không thể cứ mãi bám theo làm phiền bạn bè được.

Thế nên, trong suốt nửa đời cô độc còn lại của mình, Thái Lãnh Hàn chỉ có thể bấu víu vào thứ tình yêu lén lút mà hắn dành cho Triệu Uyển Nhu mà thôi. Kinh nghiệm đau thương của quá khứ đã khiến Thái Lãnh Hàn rút ra một kết luận rằng, tình cảm nếu muốn giữ được trọn vẹn thì tốt nhất không nên phơi bày ra. Bởi vì, chỉ có giấu kỹ, giấu kín thì tình cảm ấy mới có thể còn nguyên được. Cho nên, trong cuộc hôn nhân này, Thái Lãnh Hàn không dám để lộ tình yêu của hắn ra cho bất cứ người trong cuộc nào biết. Hắn sợ rằng, một khi tình cảm của hắn bại lộ, Triệu Uyển Nhu và người nhà của cô, những người mà hắn vô cùng yêu quý, sẽ lại giống như bố ruột của hắn, ghim cho hắn một d.a.o vào lòng.

Nếu lần này mất đi tình yêu với Triệu Uyển Nhu, Thái Lãnh Hàn biết, hắn nhất định sẽ không chịu nổi. Thế nên, Thái Lãnh Hàn không dám giải thích rõ ràng với bố vợ mà chỉ khẳng định chung chung:

- Tôi… tôi sẽ không để cho Triệu Uyển Nhu phải chịu bất cứ tổn thương hay tổn hại nào!

Triệu Chí Hải vẫn chưa thể tin tưởng:

- Chính việc kết hôn không tình yêu với cậu đã là một sự tổn thương và tổn hại rất lớn với con gái cưng của tôi rồi.

- Tôi sẽ không chạm vào cô ấy... nếu như cô ấy không muốn.

- Dù cậu không chạm vào Uyển Nhu, nhưng cậu cũng đã ép nó làm vợ của cậu rồi. Sau này nếu cậu đã chán chê mà bỏ con bé, thì con gái cưng tôi phải mang tiếng đã trải qua một đời chồng, đã chịu biết bao nhiêu điều tiếng, thị phi rồi. Nếu lúc đó con bé gặp người mà nó yêu thì phải làm sao bây giờ?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 47: Cầu Xin



Thái Lãnh Hàn nghe bố vợ đưa ra giả thiết mà mặt mày tái mét. Nếu sau này Triệu Uyển Nhu gặp được người mà cô yêu, thì cô phải làm sao bây giờ, còn hắn, hắn cũng biết phải làm sao bây giờ? Tuy nhiên, nếu muốn Thái Lãnh Hàn buông tay lúc này là điều không thể nào. Hít sâu một hơi, Thái Lãnh Hàn cố gắng vớt vát một chút hy vọng:

- Cho tôi thời gian ba năm, được không? Nếu sau ba năm mà Triệu Uyển Nhu gặp được người mà cô ấy... yêu thì tôi sẽ... sẽ trả tự do cho cô ấy. Nhưng trong ba năm này, xin ông..., ý tôi là, xin cho tôi, vẫn được làm chồng của cô ấy, xin đừng để ai xen vào, được không?

Triệu Chí Hải sửng sốt khi Thái Lãnh Hàn thốt ra lời cầu xin. Triệu Uyển Nhu nép sau cánh cửa nghe lén cũng bàng hoàng không kém. Tổng giám đốc của công ty Thắng Lợi vốn cao ngạo lạnh lùng có thể dùng khí thế để đông cứng và đè bẹp rất nhiều đối thủ, lúc này lại đang run giọng cầu xin bố của cô, cho hắn được làm chồng cô, chỉ trong ba năm. Tại sao lại là ba năm mà không phải ít hơn hay nhiều hơn?

Triệu Uyển Nhu nhớ, ở kiếp trước, Thái Lãnh Hàn cũng đưa tờ đơn ly hôn cho cô, ngay khi ngày kỷ niệm bọn họ kết hôn được ba năm vừa kết thúc. Lẽ nào, tờ đơn ly hôn đó không phải do Thái Lãnh Hàn đột nhiên nghĩ tới, mà đã có hứa hẹn từ trước với bố của cô. Nếu vậy thì, trong suốt ba năm hôn nhân của kiếp trước, Thái Lãnh Hàn làm chồng của cô nhưng lúc nào cũng trong tâm thế chuẩn bị để ly hôn với cô sao?

Ngoài hành lang bệnh viện, Triệu Chí Hải cũng thắc mắc không kém. Mặc dù ông khá cảm động khi Thái Lãnh Hàn mở miệng cầu xin được làm chồng của Uyển Nhu, nhưng cái thời hạn hắn kèm theo khiến ông không vui. Ông gằn giọng:

- Tại sao chúng tôi lại phải đợi ba năm? Nếu ngay ngày mai, hoặc trong vài tháng tới, Triệu Uyển Nhu chọn được một người đàn ông tốt hơn cậu cả về mọi mặt, hoặc con bé yêu một chàng trai nào đó, lẽ nào cậu còn muốn chúng tôi phải bắt người ta trơ mắt ra mà chờ cậu chiếm đoạt em ấy những ba năm trời hay sao?

Thái Lãnh Hàn một lần nữa bị bố vợ đưa ra giả thiết mà xây xẩm mặt mày. Hắn cứng ngắc cả người, cố gắng cất tiếng:

- Nếu như,... nếu như... hai vị đã có chọn được người xứng đáng để làm... con rể thì… thì cũng xin nói với anh ta, với… họ, xin cho tôi ba năm để tôi không phải ấm ức hay hối tiếc. Cho tôi ba năm, tôi sẽ trả lại Triệu Uyển Nhu không chút hao tổn nào cho các vị. Đừng cướp cô ấy với tôi, đừng giành cô ấy với tôi. Nếu không, tôi mà nổi điên lên thì chính tôi cũng không biết mình sẽ làm gì đâu.

Triệu Chí Hải gằn giọng:

- Cậu dọa tôi đấy à?

Thái Lãnh Hàn cười thê lương:

- Không, không phải dọa! Tôi đang cầu xin! Tôi bây giờ đã rất khốn nạn, rất hèn hạ, rất đáng ghét trong mắt các người rồi. Xin đừng để tôi lộ ra bản chất xấu xa với Triệu Uyển Nhu nữa. Cho tôi ba năm. Ba năm thôi, được không?

- Nhưng tại sao lại phải là ba năm? Tại sao không phải nhiều hơn, hay ít hơn? Nếu cậu không nói rõ, tôi sẽ không thể chấp nhận được.

Triệu Chí Hải đúng là có tâm linh tương thông với con gái cưng. Ông hỏi ngay cái điều mà Triệu Uyển Nhu đang rất thắc mắc và băn khoăn. Sau đó, hai bố con không hẹn mà cùng nín thở, chờ nghe câu trả lời của Thái Lãnh Hàn.

Thái Lãnh Hàn lại phải suy nghĩ trước sau một lần nữa. Nhưng lần này, hắn quyết định nói rõ ra. Đây vốn cũng không phải là bí mật gì quá to tát. Hơn nữa, nói ra lần này, không phải chỉ để tăng thêm lòng tin cho Triệu Chí Hải, mà Thái Lãnh Hàn còn muốn có thêm nhân chứng, để phòng ngừa sau này hắn hối hận mà nuốt lời, rồi lại để lỡ dở cả đời của Triệu Uyển Nhu, để cô phải đau buồn, thậm chí là tệ hơn, cô có thể sẽ ghét hắn, hận hắn.

Thế là, Thái Lãnh Hàn hắng giọng, nói chậm rãi như kể chuyện xưa, lại như đang tuyên thệ:

- Mẹ ruột của tôi cả một đời đã khổ vì tình, đến trước khi chết, bà ấy rất sợ tôi cũng sẽ khổ vì tình. Cho nên, khi mẹ tôi hấp hối, tôi đã hứa với bà ấy, cho đến năm tôi ba mươi tuổi, nếu vẫn chưa thể có được thứ tình yêu mà đôi bên cùng tự nguyện thì tôi sẽ... sống cô độc đến già, sẽ không để bản thân phải khổ vì tình, càng không làm liên lụy bất cứ ai phải khổ vì tình theo tôi.

Nghe những lời bộc bạch của Thái Lãnh Hàn, cả hai bố con nhà họ Triệu đều sững sờ. Lâm Thanh Liên vừa lò dò đến ngồi cạnh con gái cưng để cùng nghe lén cũng bàng hoàng không kém. Triệu Uyển Nhu tựa vào cánh cửa, nước mắt rơm rớm ra mi. Khối băng ngốc nghếch này thì ra còn giấu cô một chuyện lớn như thế. Và nếu như vậy thì, trong suốt ba năm ở kiếp trước, Thái Lãnh Hàn phải đối mặt với cuộc hôn nhân lạnh lẽo, nhạt nhẽo của chính mình với tâm trạng như thế nào?

Và rồi sau ba năm, Thái Lãnh Hàn lại phải đưa tờ đơn ly hôn cho cô với tâm trạng như thế nào?

Sau đó, khi hắn làm thủ tục chuyển hết tài sản cho cô, có phải cũng là lúc hắn đã chuẩn bị tâm thế sống cô độc suốt quãng đời còn lại hay không?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 48: Vừa Tức Vừa Buồn Cười



Triệu Uyển Nhu ngồi xổm xuống, tựa vào vách tường, đầu nghĩ vẩn vơ. Kiếp trước, có phải bởi vì Thái Lãnh Hàn cũng ngốc nghếch như thế, cho nên ông Trời cũng tức giận, mới khiến cho hắn kết thúc cuộc đời trong hoàn cảnh không còn người thân nào, không còn bạn bè nào, bị tất cả mọi người xa lánh, hắt hủi? Hay đó chính là ông Trời rủ lòng thương, không để hắn phải c.h.ế.t già trong cô độc, quạnh hiu?

Triệu Uyển Nhu khịt mũi, cô nghiêng về hướng suy nghĩ là ông Trời rủ lòng thương nhiều hơn. Bởi vì, Trời đã cho cô sống lại kiếp này, lại để cô biết được nhiều góc khuất trong lòng của Thái Lãnh Hàn như thế. Điều đó có nghĩa là, ý Trời cũng muốn cô có cơ hội bù đắp cho hắn, đúng không?

Bên ngoài cửa phòng im phăng phắc. Ông Triệu Chí Hải vẫn còn chưa định thần được sau tiết lộ của Thái Lãnh Hàn. Sự ngơ ngẩn của bố vợ lại khiến Thái Lãnh Hàn lo lắng. Hắn thở dài, thấp giọng đề nghị:

- Nếu b... nếu ông sợ tôi nuốt lời. Hay là... tôi viết sẵn một tờ đơn ly hôn, đề ngày của ba năm sau. Tôi sẽ ký tên sẵn rồi đưa cho b… cho ông bảo quản, đến khi ấy, ông cứ việc đưa cho Triệu Uyển Nhu ký vào là được. Tôi... tôi sẽ cố gắng biến mất, không làm phiền đến các người nữa. Như thế thì, có thể cho tôi... ba năm, được không?

Vừa nghe tới đó, Triệu Uyển Nhu đã không nén được nữa, mở cửa phòng bước ra.

Tiếng động làm cho hai người đàn ông đang nói chuyện giật mình quay lại. Ông Triệu Chí Hải thì chột dạ né tránh ánh nhìn của con gái cưng. Còn Thái Lãnh Hàn thì lại trưng ra khuôn mặt lạnh lùng để che giấu cảm xúc. Tuy vậy, Triệu Uyển Nhu vẫn đủ tinh ý để nhận ra, đôi mắt của Thái Lãnh Hàn đỏ hoe. Cô hít một hơi, cố gắng lấy giọng bình thản nhất mà nói:

- Bố, Thái Lãnh Hàn, hai người nói gì mà lâu thế? Mẹ gọi bố vào kìa!

Ông Triệu Chí Hải nhìn về phía sau lưng con gái cưng, thấy bà Lâm Thanh Liên đang đứng ngó Thái Lãnh Hàn chằm chằm. Ánh mắt của bà khiến cho lòng của Thái Lãnh Hàn thắt lại, và trái tim của ông Triệu Chí Hải thót lên. Dù ông vẫn chưa thể yêu thương Thái Lãnh Hàn ngay được, nhưng ác cảm cũng đã giảm xuống không ít. Lúc này ông không muốn để cho vợ mình lại nói nặng nói nhẹ gì con rể nữa. Thế là, hai bố con nhà họ Triệu lại một lần nữa tâm linh tương thông, bố chạy về phía vợ, con gái cưng chạy về phía chồng, cả hai ăn ý tách rời hai hướng để giải tỏa không khí nặng nề hiện tại.

Thái Lãnh Hàn vừa chớp mắt có mấy cái đã thấy Triệu Uyển Nhu chạy tới bên cạnh hắn. Bàn tay mềm mại thơm tho của cô túm lấy bàn tay chai sần thô ráp của hắn, siết nhẹ. Thái Lãnh Hàn ngay lập tức tỉnh táo lại từ trong u uất. Hắn len lén nhìn vợ, căng thẳng quan sát cô. Nhận ra được ánh nhìn và tâm trạng của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu vừa tức vừa buồn cười. Cô bĩu môi:

- Anh nhìn gì thế?

- Không... không có gì...

Thái Lãnh Hàn cuống quýt dời ánh mắt xuống đất. Hắn tập trung toàn bộ giác quan, chuyển cơ mặt về trạng thái vừa đơ vừa lạnh quen thuộc, lạnh nhạt nói:

- Chúng ta về được chưa?

Triệu Uyển Nhu vẫn bĩu môi, dằn dỗi nói:

- Anh muốn về thì cứ về, cần gì phải hỏi ý của tôi chứ?

Bộ dáng giận dỗi của Trần Triệu Uyển Nhu rất đáng yêu, nhưng Thái Lãnh Hàn không có tâm trạng để cảm nhận sự đáng yêu đó. Hắn đang lo sốt vó, không hiểu vì sao Triệu Uyển Nhu lại giận, không biết có phải là cô đang giận hắn hay không.

Triệu Uyển Nhu bày ra một dáng vẻ tức giận để cho Thái Lãnh Hàn một cơ hội dỗ dành vợ. Ấy thế mà tảng băng ngốc của nhà cô không hề phát huy được một chút bản lĩnh chớp thời cơ nào giống như lúc làm ăn, hắn chỉ biết nơm nớp sợ hãi, cun cút đi theo phía sau cô như một chú cún con, à không, như một chú cún to khiến Triệu Uyển Nhu đã tức lại càng thêm tức, đã buồn cười lại càng thêm buồn cười. Cô mím môi nén nhịn, không dám thốt nên lời nào nữa, sợ sẽ không thể giấu được cảm xúc.

Lúc rời khỏi bệnh viện, Triệu Uyển Nhu giả vờ vu vơ hỏi thăm:

- Ban nãy bố của em nói gì với anh thế?

- À, chỉ là vài việc linh tinh thôi.

Thái Lãnh Hàn ậm à ậm ừ trả lời lấy lệ cho qua. Triệu Uyển Nhu bực tức bĩu môi. Chỉ là vài việc linh tinh thôi sao, lẽ nào đối với Thái Lãnh Hàn, việc hắn viết sẵn đơn ly hôn rồi ký tên luôn trước như thế chỉ là việc linh tinh thôi sao?

Thật ra ban nãy, khi nghe lời hứa hẹn ba năm của Thái Lãnh Hàn nói với ông Triệu Chí Hải, trong lòng Triệu Uyển Nhu có chút mừng thầm, và có cả mong đợi. Cô cứ cho rằng, khi Thái Lãnh Hàn đặt ra một thời hạn như thế, thì trong thời gian tới, hắn nhất định sẽ cố gắng làm cho cô yêu hắn, hoặc ít ra, hắn cũng sẽ bày tỏ tình cảm của hắn dành cho cô. Thế nhưng, một câu trả lời này của Thái Lãnh Hàn đã khiến Triệu Uyển Nhu phải nghĩ lại.

Ở kiếp trước, chắc chắn Thái Lãnh Hàn cũng đã có lời hẹn ba năm như thế. Dù có thể hắn không nói ra với ông Triệu Chí Hải, nhưng trong lòng của hắn đã mặc định lời hứa với mẹ ruột khi bà ấy đang hấp hối. Thế nhưng, trong suốt ba năm hôn nhân, Thái Lãnh Hàn không hề để lộ một chút gì cho Triệu Uyển Nhu biết cả.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 49: Thăm Dò Và Nghĩ Lại



Dựa vào những hiểu biết về tảng băng ngốc nghếch nào đó ở kiếp trước, Triệu Uyển Nhu hoàn toàn có cơ sở để đoán rằng, ở kiếp này, dù Thái Lãnh Hàn đã tiết lộ bí mật cho ông Triệu Chí Hải biết, nhưng với tính cách cứng nhắc và lạnh băng của hắn, chắc chắn hắn cũng sẽ cắn chặt răng không hé nửa lời với cô. Bỗng nhiên Triệu Uyển Nhu hoang mang, cô không thể xác định về hướng hành động của Thái Lãnh Hàn. Tuy nhiên, thái độ hiện tại của hắn rõ ràng là đang giấu cô việc đó. Nếu thế thì, khả năng Thái Lãnh Hàn sẽ ngậm miệng giấu lòng như kiếp trước là rất cao.

Triệu Uyển Nhu không muốn việc đó xảy ra. Ít nhất thì, khi cô đã biết bí mật về thời hạn ba năm kia, cô sẽ không để cho Thái Lãnh Hàn có cơ hội viết trước đơn ly hôn.

Triệu Uyển Nhu u oán bước lên xe, ngồi trầm ngâm ngẫm nghĩ. Thái Lãnh Hàn hoang mang và lo sợ ngồi vào ghế tài xế. Lần này hắn cố ý không cài dây an toàn, nhưng Triệu Uyển Nhu không thèm đưa tay sang cài giúp hắn nữa. Cô chỉ lừ mắt, nghiêm giọng:

- Nếu anh không tự chú ý an toàn của bản thân thì tôi sẽ không ngồi xe do anh lái nữa.

Thái Lãnh Hàn vội vàng dừng xe lại, chụp lấy dây an toàn, cài lại trong vòng một nốt nhạc. Triệu Uyển Nhu mím môi nén cười. Cô vẫn giữ giọng nghiêm nghị, cố ý chen thêm một ít cảm xúc ưu thương buồn bã nói:

- Lúc trước tôi từng xem một quyển truyện, kể về một người đàn ông cưới một cô gái mà anh ta không yêu, sau khi kết hôn, anh ta đã viết sẵn đơn ly hôn và cố ý khiến bản thân gặp tai nạn, để cô vợ kia cảm thấy cô ấy là tai họa của chồng, rồi đồng ý ly hôn với anh ta. Anh cứ không cài dây an toàn như thế, có phải anh cũng muốn làm giống như nhân vật đó không?

- Không, không phải! Anh không...

Thái Lãnh Hàn nghẹn họng, ảo não. Hắn không thể phủ định rằng hắn cố ý không cài dây an toàn. Tiếng lòng của tảng băng ngốc vang lên ỉu xìu bên tai Triệu Uyển Nhu:

[Mình không có ý muốn làm hại Uyển Nhu hay khiến em ấy tự trách như thế đâu. Mình không có ý gì khác mà, mình chỉ muốn được Uyển Nhu quan tâm như ban nãy mà thôi. Tuy nhiên, đúng là cách làm này của mình không được quang minh chính đại cho lắm. Hừ, Thái Lãnh Hàn, mày đúng là đồ hèn hạ!]

Triệu Uyển Nhu nhìn nét mặt đơ của chồng, cùng với những tiếng lòng vừa nghe thấy, cô cảm nhận được rất rõ ràng là Thái Lãnh Hàn đang rầu rĩ. Thuận nước đẩy thuyền, Triệu Uyển Nhu không thèm giải thích hay an ủi Thái Lãnh Hàn mà nêu ra vấn đề bản thân cô đang quan tâm nhất lúc này:

- Vậy anh có viết sẵn đơn ly hôn với tôi không?

- ...

Thái Lãnh Hàn giật mình, nghiến răng, siết chặt vô – lăng. Tiếng lòng của hắn rối loạn hốt hoảng:

[Sao Uyển Nhu lại hỏi mình như vậy? Không lẽ nào Uyển Nhu đã nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và bố… của cô ấy ở hành lang bệnh viện lúc nãy rồi? Nhưng Uyển Nhu không phải là người thích nghe lén chuyện của người khác. Mình không được nghĩ xấu cho em ấy như thế.]

Triệu Uyển Nhu mím môi, cảm động. Thì ra Thái Lãnh Hàn biết rõ là cô không hề có thói xấu thích nghe lén nên ban nãy hắn mới không cảnh giác, không cẩn thận quan sát cánh cửa sau lưng mình khi đang nói chuyện như thế. Hắn quả thật quả rất tin tưởng cô. Vậy mà, cô lại thật sự đã nghe lén hắn nói chuyện, lại còn dùng việc đó để bắt chẹt hắn, hỏi khó hắn. Trong lòng Triệu Uyển Nhu thoáng áy náy.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Triệu Uyển Nhu đã nghĩ lại. Thật ra, Triệu Uyển Nhu đúng là không thích nghe lén chuyện của người khác. Nhưng chuyện mà bố ruột của cô nói với chồng của cô thì chắc chắn không phải là chuyện của “người khác” rồi. Hơn nữa, cô nghe lén như thế cũng là xuất phát từ thiện chí muốn có thể kịp thời ngăn cản khi hai người đàn anh kia nảy sinh mâu thuẫn hoặc xung đột. Không ngờ cô lại nghe được chuyện có liên quan đến mình và đến hạnh phúc hôn nhân nửa đời sau của cô. Thế nên, Triệu Uyển Nhu không còn cảm thấy áy náy nữa, mà còn hạ quyết tâm ngăn cản Thái Lãnh Hàn viết đơn ly hôn:

- Tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ chấp nhận ký vào một tờ đơn ly hôn đã viết sẵn trước như thế đâu. Tôi không ngu ngốc như nhân vật cô vợ trong truyện kia đâu!

Thái Lãnh Hàn len lén thở phào. Thì ra là Triệu Uyển Nhu đang liên hệ với tình tiết trong truyện. Dù vậy, hắn vẫn không nén nổi tò mò mà hỏi lại:

- Tại sao?

- Anh không cảm thấy việc một người đàn ông viết sẵn đơn ly hôn khi vừa mới cưới vợ là một chuyện xúc phạm người vợ rất nặng nề sao? Như thế có khác gì anh ta muốn thể hiện rằng, anh ta vốn không hề yêu thương hay trân trọng người vợ kia, và anh ta có thể vứt bỏ người vợ ấy lúc nào cũng được? Nếu là tôi, tôi sẽ không chấp nhận nổi, tôi sẽ rất buồn, sẽ rất tổn thương, tôi sẽ phát điên lên mất.

- À, ừm.

Thái Lãnh Hàn ậm à ậm ừ, trong đầu nghiêm túc suy nghĩ lại về kế hoạch viết trước đơn ly hôn của bản thân.
 
Back
Top Bottom