Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài

Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 10: Thái Lãnh Hàn Tiếc Nuối



Ngược lại với sự vui vẻ của Triệu Uyển Nhu, bên ngoài căn phòng tân hôn, Thái Lãnh Hàn đang đi như chạy, không dám dừng lại dù chỉ một bước. Hắn xoay người đi thẳng xuống phòng khách, sợ rằng chỉ một chút chần chừ thôi hắn sẽ đổi ý mà nhào trở lại phòng tân hôn mất.

Trước khi kết hôn Thái Lãnh Hàn đã nghĩ qua vấn đề này rồi, dù sao thì hắn cũng là ép hôn con gái nhà người ta. Nếu bây giờ hắn lại nổi thú tính mà cưỡng ép Triệu Uyển Nhu làm chuyện này nọ thì đừng nói cô sẽ hận hắn, ngay cả chính Thái Lãnh Hàn cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình. Thế nên, ngay trước khi cử hành hôn lễ, Thái Lãnh Hàn đã đem hết đồ đạc của mình chuyển vào phòng khách. Tuy nhiên trong phòng ngủ hắn vẫn cố ý chừa lại một số vật dụng cần thiết. Thái Lãnh Hàn thật ra rất mâu thuẫn. Hắn không muốn Triệu Uyển Nhu vì có sự hiện diện của hắn mà cảm thấy không thoải mái, nhưng tâm tư hắn vẫn muốn để lại một ít đồ vật này nọ, như một con ch.ó nhỏ muốn đánh dấu địa bàn, cũng là muốn để Triệu Uyển Nhu phải cảm nhận được sự tồn tại của hắn trong cuộc sống của cô, dù chỉ là mơ hồ và mờ nhạt qua vài món đồ vật.

Thái Lãnh Hàn tắm rửa xong liền ra khỏi phòng tắm, rồi lấy từ tủ quần áo một bộ đồ ngủ để thay. Đầu nhức buốt, Thái Lãnh Hàn xoa xoa hai bên thái dương, mệt mỏi thở dài, vừa xoa hai bên thái dương vừa đi tới phòng bếp tìm nước uống.

Lảo đảo bước mấy bước đã tới phòng bếp, trong lòng Thái Lãnh Hàn thầm tiếc nuối đã không thể mua cho Triệu Uyển Nhu căn nhà rộng rãi, thoải mái hơn. Bây giờ hắn đã huy động vốn của công ty rất nhiều, không thể ngay lúc này lại mua thêm một căn biệt thự to. Đừng nói hiện tại hắn không còn đủ tiền, cho dù có đủ tiền, Thái Lãnh Hàn cũng không dám phung phí. Một là vì không muốn có thêm phiền phức không đáng có; hai là vì không muốn Triệu Uyển Nhu phải chịu thêm lời đồn đãi gì nữa, việc cô phải kết hôn với hắn đã gây xôn xao không nhỏ trong dư luận rồi.

Thái Lãnh Hàn thở dài, đứng ngẩn ra nhìn khoảng sân vườn là nơi bản thân hắn ưng ý nhất khi chọn mua căn nhà này. Mong là Triệu Uyển Nhu sẽ thích. Trong sân vẫn còn để trống, nhưng với một người có thú vui tao nhã như Triệu Uyển Nhu, cô có thể tùy ý trồng thêm hoa cỏ, cây cảnh.

Trong sân còn có nuôi một con chó, tên là Ha Ha. Con chó này là do Thái Lãnh Hàn nhặt về từ ven đường, nuôi đã nhiều năm, Thái Lãnh Hàn cũng rất thích nó, hắn thậm chí còn gọi nó là con và xưng cha, để cuộc sống đỡ phần hiu quạnh.

Tuy vậy, sáng mai Ha Ha phải bị đưa đi. Bởi vì... Triệu Uyển Nhu sợ chó.

Thái Lãnh Hàn uống xong cốc nước thì loạng choạng đi ra, vừa ra khỏi cửa thì thấy Triệu Uyển Nhu từ trên lầu đi xuống.

Triệu Uyển Nhu cũng vừa tắm rửa xong, thay một chiếc áo ngủ màu xanh nhạt. Lớp vải lụa tha thướt làm tôn lên vóc dáng mảnh khảnh của cô. Vài sợi tóc còn ướt bết vào gò má nõn nà và cái cổ tròn lẳng của cô, khiến cô chẳng khác gì một tiểu tinh linh bước ra từ trong truyện cổ tích.

Đáng tiếc, Thái Lãnh Hàn biết rõ hơn ai hết, hắn không phải là chàng hoàng tử hào hoa phong nhã để có thể xứng lứa vừa đôi sánh vai bên tiểu tinh linh kia. Hắn thậm chí còn chính là một tên quái vật xấu xa đã dùng thủ đoạn hèn hạ, bỉ ổi để cướp tiểu tinh linh về làm của riêng, tách rời cô khỏi thế giới bình yên và hạnh phúc. Ngay cả Thái Lãnh Hàn cũng cảm thấy tự khinh bỉ chính bản thân mình.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 11: Triệu Uyển Nhu Sòng Phẳng



Triệu Uyển Nhu cũng trông thấy Thái Lãnh Hàn đang đứng ngẩn ngơ. Cô dừng lại một chút, đưa mắt nhìn hắn. Thái Lãnh Hàn lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, nhìn qua Triệu Uyển Nhu rồi gắng gượng giữ bước chân ổn định đi tới, sắc mặt không đổi, hỏi một câu cho có:

- Em... chưa ngủ sao?

- Vâng. Hơi khát nước nên xuống uống một ít.

Triệu Uyển Nhu ngoan ngoãn trả lời, khiến Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên không biết nói gì nữa, chỉ im lặng nép sang một bên, tránh đường cho Triệu Uyển Nhu đi xuống. Hắn đứng im lặng nơi hành lang, chăm chú lắng nghe tiếng bước chân của cô vang lên sau lưng mình. Một lúc sau Thái Lãnh Hàn mới nghiêng người chống tay vào tường, liêu xiêu đi vào phòng khách. Trong đầu của Thái Lãnh Hàn lúc này đặc quánh, toàn thân mỏi mệt, dạ dày lại đang âm ỉ đau. Thái Lãnh Hàn căn bản không thể nghĩ ngợi được gì nữa nên Triệu Uyển Nhu không nghe được tiếng lòng của hắn.

Lúc Triệu Uyển Nhu đi vào phòng, nhìn vào trong liền thấy một chiếc bàn ăn vô cùng quen thuộc, trên bàn còn có để một cái ly thủy tinh được đậy kín bằng một cái chén. Cô bước đến mở ra xem thì thấy trong đó có một ít nước chanh và vài lát gừng nằm trơ trọi. Có lẽ đây là thím Hai giúp việc chuẩn bị sẵn cho Thái Lãnh Hàn giải rượu, nhưng không biết vì lý do gì mà Thái Lãnh Hàn không phát hiện, hoặc không thèm pha nước để uống. Cũng có khi là vì không có sẵn nước ấm nữa. Ba năm chung sống đủ để Triệu Uyển Nhu hiểu được sự tùy tiện và qua loa của Thái Lãnh Hàn trong vấn đề tự chăm sóc bản thân. Nếu không có thím Hai lo lắng chu toàn, có khi Thái Lãnh Hàn còn không thèm ăn cơm nữa là.

Triệu Uyển Nhu có chút ngao ngán thở dài. Những điều vừa quan sát được trong buổi hôn lễ hôm nay khiến Triệu Uyển Nhu băn khoăn và hoang mang cảm thấy có vẻ như Thái Lãnh Hàn cũng có tình cảm với cô. Chuyện tình cảm, thà rằng không biết thì thôi, biết rồi mà giả vờ ngó lơ thì không mấy dễ chịu.

Từ nhỏ, Triệu Uyển Nhu đã được cha mẹ và bố giáo dục rất tốt, cô luôn nhớ rõ rằng, người nào quý trọng mình thì mình cũng phải trân trọng lại. Mà sáng nay, Thái Lãnh Hàn đã quan tâm và săn sóc cho Triệu Uyển Nhu không ít: khép cửa sổ, kéo rèm để cô không hoảng sợ vì sấm sét, cẩn thận đóng cửa để cô không khí chịu khi bị người khác dòm ngó, chu đáo chắn rượu cho cô trong bữa tiệc,... Chỉ cần một hành động trong đó thôi đã khiến Triệu Uyển Nhu không thể bỏ mặc, ngó lơ Thái Lãnh Hàn được rồi. Huống hồ chi, cô còn biết Thái Lãnh Hàn bị bệnh dạ dày nữa.

Với thói quen sống sòng phẳng và chan hòa tình cảm đã ăn sâu vào tiềm thức, Triệu Uyển Nhu quyết định sẽ báo đáp thật tốt cho Thái Lãnh Hàn. Dù cô vẫn không chắc lắm về tình cảm của Thái Lãnh Hàn dành cho cô có phải là tình yêu hay không, nhưng việc hắn đã làm trong sáng nay đã đủ để Triệu Uyển Nhu muốn thay đổi cách cư xử với hắn. Ít ra thì, cô cũng sẽ không học theo Thái Lãnh Hàn, sống lạnh lùng, tẻ nhạt như vậy, hà khắc với chính mình như vậy. Việc được quan tâm và chăm sóc cho những người yêu quý mình và mình yêu quý cũng là một niềm vui, một loại hạnh phúc mà không phải ai cũng có thể cảm nhận được. Triệu Uyển Nhu thì lại rất thích điều này. Trước kia cô vẫn luôn quan tâm và chăm sóc cho bố. Bây giờ, cô muốn quan tâm và chăm sóc cho... chồng của cô.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 12: Triệu Uyển Nhu Quyết Định Báo Thù



Triệu Uyển Nhu đi đến bên cạnh bếp, cầm lấy bình thủy mở nắp ra xem thử, quả nhiên là nhẹ hẫng, trống không.

Cô thuần thục cầm lấy ấm nước cạnh đó, rồi đi đến bếp gas bên cạnh để chiếc ấm lên, bật lửa. Đun nước nóng cần vài phút, trong khi chờ đợi, Triệu Uyển Nhu dùng đũa cẩn thận gắp mấy lát gừng ra, để vào chén và cất lại vào trong tủ lạnh. Buổi tối không nên dùng gừng, sẽ sinh độc tố không tốt cho cơ thể. Triệu Uyển Nhu tự nhủ, hôm nào cô phải nói với thím Hai về kiến thức này mới được.

Sau khi gắp hết gừng ra khỏi ly, Triệu Uyển Nhu mở kệ bếp, lấy ra một chai mật ong. Cô vừa đong hai muỗng vào ly nước chanh kia, thì ấm nước đã sôi, khói phì phò thở ra khỏi vòi như réo gọi. Triệu Uyển Nhu vội tắt bếp, châm nước vào bình thủy rồi lấy một chiếc ly thủy tinh khác, pha một ít nước ấm. Sau đó cô rót một nửa ly nước ấm vào đó, khuấy đều. Chẳng mấy chốc một ly nước giải rượu chua chua ngọt ngọt thơm thơm đã được pha chế xong.

Pha xong ly nước giải rượu rồi, đột nhiên Triệu Uyển Nhu sững lại. Cô đang làm gì vậy? Sao cô lại muốn đối xử tốt với kẻ thù của mình? Thái Lãnh Hàn chính là kẻ đã làm nhục cô, đã hãm hại bố của cô, khiến bố của cô không rõ sống c.h.ế.t còn mẹ của cô trở nên điên dại. Thái Lãnh Hàn còn thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Triệu, tống người bác vẫn luôn tốt với hai anh em cô vào tù. Thái Lãnh Hàn tàn nhẫn và độc ác với chính bạn bè của mình, thậm chí ngay cả một con ch.ó và một đứa trẻ sơ sinh hắn cũng không buông tha…

Ấy vậy mà, chỉ trong một buổi tiếp xúc gần gũi hơn so với kiếp trước một chút mà Triệu Uyển Nhu đã suýt nữa quên đi những tội ác mà Thái Lãnh Hàn đã gây ra. Cô cũng suýt chút nữa đã quên luôn mục đích của việc “sống lại” kiếp này chính là để trả thù Thái Lãnh Hàn. Đặt ly nước trở lại bàn, Triệu Uyển Nhu băn khoăn và mâu thuẫn tột cùng. Bởi vì ở kiếp này đây, cho tới thời điểm hiện tại, Thái Lãnh Hàn vẫn chưa gây ra tội ác nào, thậm chí, hắn còn đối xử rất tốt với cô. Và thông qua những tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn mà Triệu Uyển Nhu nghe được, cô thậm chí còn cảm thấy rằng Thái Lãnh Hàn có tình cảm với cô nữa.

Triệu Uyển Nhu hít sâu một hơi rồi thở ra nặng nề. Cô phải làm thế nào mới đúng được đây?

Sững sờ vài phút, Triệu Uyển Nhu quyết định. Cô vẫn phải trả thù. Cho dù hiện tại Thái Lãnh Hàn vẫn chưa làm gì có tội, nhưng những việc hắn đã gây ra trong kiếp trước là có thật. Triệu Uyển Nhu đã từng nghe ai đó nói rằng, nhân quả luân hồi. Nếu kiếp trước Thái Lãnh Hàn làm nhiều chuyện ác độc như thế mà vẫn chưa bị trừng trị; vậy thì cứ để kiếp này của hắn nhận lãnh quả báo đi. Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu tự nhủ với chính mình, cô phải cứng rắn trả thù Thái Lãnh Hàn, không được để hắn dùng những chiêu trò lừa dối mà mềm lòng như kiếp trước nữa. Kiếp trước, Triệu Uyển Nhu đã từng ngã lòng, âm thầm nảy sinh tình yêu với Thái Lãnh Hàn mà bỏ qua nhiều hành vi đáng ngờ của hắn, hậu quả mới khiến chính cô và những người thân quen bị các thủ đoạn của Thái Lãnh Hàn hãm hại đến thê thảm như thế. Kiếp này, Triệu Uyển Nhu thề rằng sẽ không xiêu lòng trước Thái Lãnh Hàn nữa.

Đưa mắt nhìn chằm chằm ly nước vẫn còn tỏa hơi nóng trước mặt, Triệu Uyển Nhu quyết định phải trả thù, cho dù chỉ bằng vài hành động ấu trĩ và nhỏ nhặt cũng phải làm.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 13: Nửa Đêm Ai Gõ Cửa Phòng?



Thế là Triệu Uyển Nhu mở tủ lạnh ra, lấy thêm một trái chanh nữa. Cô nghĩ nghĩ một lát rồi lại mở tủ lạnh, lấy ra thêm hai trái chanh nữa. Sau đó, Triệu Uyển Nhu vắt hết toàn bộ nước chanh của cả ba quả chanh to tướng kia vào trong ly nước. Hừ, cô sẽ khiến cho Thái Lãnh Hàn chua đến c.h.ế.t luôn.

Sau khi đã trút hết số nước chanh vào kế hoạch trả thù vặt vãnh của mình, Triệu Uyển Nhu lại hít mạnh một hơi thật sâu, cố gắng nén cảm giác bồn chồn trong lòng xuống. Triệu Uyển Nhu nhìn về phía phòng khách, hít sâu một hơi, mạnh dạn cầm theo cái ly nước và chiếc bình thủy, bước từng bước dứt khoát đi đến căn phòng vẫn còn le lói ánh đèn kia.

Lúc Triệu Uyển Nhu đi ra khỏi phòng bếp, Thái Lãnh Hàn cũng đã sớm trở về gian phòng của mình. Khi Thái Lãnh Hàn đang ngồi gục gà gục gặc chống chọi với cơn khó chịu thì có tiếng gõ cửa vang lên khe khẽ. Trái tim của Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực. Căn nhà này, từ khi mua lại, trừ hắn ra cũng chỉ có bà giúp việc theo giờ gọi là thím Hai tới quét dọn vệ sinh và nấu nướng. Nhưng thím Hai chỉ làm việc theo giờ, xong việc sẽ rời đi ngay. Cho nên giờ này người gõ cửa chắc chắn không có ai khác ngoài Triệu Uyển Nhu cả. Trong đầu Thái Lãnh Hàn, hàng loạt suy nghĩ cứ nhảy ra tung tăng như múa.

[Đêm tân hôn, Uyển Nhu tự nhiên đến gõ cửa phòng của mình là có ý gì đây? Lẽ nào em ấy không muốn ngủ một mình trong phòng? Hay là em ấy muốn mình vào phòng để… ngủ cùng nhau?]

Những suy nghĩ linh tinh trong đầu của Thái Lãnh Hàn vang lên rành rọt bên tai của Triệu Uyển Nhu khiến cô có xúc động muốn xông vào, nện cả cái ly lên mặt của hắn. Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đã kịp dằn lòng lại, kiên nhẫn gõ cửa. Bên trong phòng, Thái Lãnh Hàn gõ mạnh đầu một cái để trấn tỉnh rồi đi qua mở cửa.

- Có chuyện gì vậy?

- Anh có khó chịu ở đâu không? Vì sao lại không uống gì đó để giải rượu?

Thái Lãnh Hàn cố gắng để cho mình trông cực kỳ tự nhiên. Triệu Uyển Nhu cũng rất cố gắng để có thể cất giọng nhẹ nhàng nói chuyện với kẻ thù. Những lời dịu dàng của Triệu Uyển Nhu khiến Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Hắn ngẩn người một lúc mới nói được câu đáp lại:

- À. Anh… ý tôi là, tôi không sao đâu. Em về phòng nghỉ ngơi đi.

Dù ngoài mặt đang tỏ ra vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt, nhưng thật ra trong lòng của Thái Lãnh Hàn đang kêu gào rất thảm thiết:

[Không đâu. Anh đang rất” có sao”mà, Uyển Nhu. Anh đau đầu lắm. Anh mệt mỏi nữa. Dạ dày của anh cũng không khỏe đây này. Anh muốn được ôm Uyển Nhu mà ngủ một giấc thôi… A… Thái Lãnh Hàn, sao mày lại hèn nhát như thế? Sao mày không dám nói thật cho Uyển Nhu biết cảm giác của mày vậy? Nhưng nếu mình nói ra, em ấy sẽ lo lắng… Thôi đừng nói, cố gắng chịu đựng một chút, đến sáng thì sẽ tốt hơn thôi. Đừng để Uyển Nhu cảm thấy mày là thằng yếu đuối. Mạnh mẽ lên, Thái Lãnh Hàn!]

Bên tai vang lên tiếng kêu gào ầm ĩ như thế, Triệu Uyển Nhu siết chặt cái ly thủy tinh trong tay, trong lòng thầm mắng gã ngốc bướng bỉnh lại còn thích ra vẻ sĩ diện.

Tuy vậy, ngoài mặt cô lại mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng nói:

- Uống rượu nhiều hay ít thì cũng sẽ khó chịu. Dù sao tôi cũng đã mang đến đây rồi. Anh uống một chút đi.

- Hả? À, ờ...

Thái Lãnh Hàn bị nụ cười của Triệu Uyển Nhu làm ngơ ngẩn, lắp bắp mấy từ vô nghĩa. Triệu Uyển Nhu mím môi nén cười, đặt cái ly thủy tinh vẫn còn âm ấm vào tay Thái Lãnh Hàn, tiếp tục nhẹ giọng nói:

- Còn nữa, dạ dày của anh không tốt thì đừng nên uống nước lạnh. Nếu muốn uống thì pha nước ấm mà uống. Tôi để đây nhé.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 14: Chua Đến Ngọt Ngào



Nói xong, Triệu Uyển Nhu đặt cái bình thủy vào góc trong, cạnh cửa phòng rồi vội vã xoay người đi về phòng ngủ trên lầu hai. Mặc dù đã hạ quyết tâm, nhưng dù sao đi nữa, lúc này Triệu Uyển Nhu vẫn chưa quen với việc thể hiện sự thân thiết với Thái Lãnh Hàn cho lắm. Mới nói có mấy câu quan tâm mà mặt mũi của cô đã nóng hết cả lên rồi.

Thái Lãnh Hàn ngẩn người nhìn theo bóng lưng đi như chạy của Triệu Uyển Nhu một hồi lâu mới tiêu hóa xong được ý của hai câu mà cô nói vừa nãy. Triệu Uyển Nhu biết rằng dạ dày của hắn không tốt sao? Đây có phải chứng minh rằng cô ấy chú ý đến hắn? Mắt nhìn xuống chiếc bình thủy nằm cạnh cửa, Thái Lãnh Hàn lại cảm thấy trái tim nhảy nhót trong lồng ngực. Triệu Uyển Nhu vì thấy hắn uống nước lạnh, cho nên cố ý đến nhắc nhở, còn mang cả bình thủy đến cho hắn pha nước uống sao? Hoá ra cô cũng quan tâm đến hắn như vậy.

Ngẩn ngơ nghĩ ngợi một lúc, Thái Lãnh Hàn mới nhận ra cảm giác âm ấm truyền tới từ bàn tay. Hắn nhìn xuống cái ly thủy tinh đang cầm trong tay. Ban đầu chỉ là lơ đãng nhìn một cái, nhưng ngay sau đó, Thái Lãnh Hàn nhìn chằm chằm vào ly nước màu nâu vàng kia, khóe miệng không kìm được mà nhoẻn lên thành một nụ cười mừng rỡ.

Bởi vì ban nãy khi Thái Lãnh Hàn xuống bếp, hắn đã nhìn thấy cái ly này, nhưng bên trong ly có mấy lát gừng, hơn nữa trong bếp không hề có nước nóng, cho nên hắn lười nấu nước mà để mặc cái ly ở đấy. Vậy mà bây giờ, trong phòng của hắn có hẳn một cái bình thủy đầy nước nóng và trên tay của hắn đang cầm một ly nước chanh mật ong ấm áp thơm ngon. Trong ly không còn một miếng gừng nào.

Trước kia, có lần Thái Lãnh Hàn đã nghe Triệu Uyển Nhu nói với bạn của cô rằng, buổi tối không được dùng gừng vì sẽ tích tụ độc tố không tốt cho sức khỏe. Như thế, cái ly nước chanh mật ong không hề có lát gừng nào mà Thái Lãnh Hàn đang cầm đây, đã chứng tỏ rằng, Triệu Uyển Nhu đã tỉ mẩn gắp hết gừng ra, vì không muốn hắn bị ngộ độc. Điều đó càng chứng tỏ rằng, Triệu Uyển Nhu rất quan tâm đến hắn, đúng không?

Thái Lãnh Hàn tự hỏi rồi tự trả lời bằng cách gật đầu mấy cái thật mạnh. Sau đó hắn ngồi xuống, mân mê cái ly thủy tỉnh, ngửi mùi hương mật ong thoang thoảng ngọt ngào rồi cẩn thận hớp thử một ngụm.

Ối mẹ ơi, chua quá!

Thái Lãnh Hàn khẽ nhăn mặt, đưa cái ly ra trước mắt ngắm nghía với cái nhìn thoáng chút nghi ngờ nhân sinh. Rõ ràng là hắn vẫn cảm nhận được hương mật ong thoang thoảng bằng cả khứu giác lẫn vị giác. Nhưng tại sao ngụm nước ban nãy lại chua đến tê tái cõi lòng như thế? Lẽ nào là do vị giác của hắn có vấn đề rồi? Thái Lãnh Hàn không dám chắc. Hắn chậm rãi đưa cái ly lên miệng, uống thêm một ngụm nữa.

Ối cha mẹ, quả thật là rất chua.

Thái Lãnh Hàn nuốt khan một ngụm nước miếng vẫn không thể giảm bớt độ chua đang ê ẩm trong khoang miệng. Trong lòng của Thái Lãnh Hàn bắt đầu theo thói quen âm thầm lảm nhảm một mình. Đầu tiên, hắn tự giải thích giúp cho Triệu Uyển Nhu:

[Có lẽ Uyển Nhu chưa quen cách pha chế nên em ấy đã cho hơi nhiều chanh. Không sao cả, dù thế nào đi nữa thì đây cũng là ly nước đầu tiên mà Uyển Nhu pha chế cho mình. Rất có thể đây là ly nước duy nhất mà em ấy mang đến cho mình. Đừng nói là chua, cho dù nó có vừa đắng vừa thối thì mình cũng phải uống cho bằng hết.]

Vừa nghĩ, Thái Lãnh Hàn vừa đưa ly nước lên uống thêm một ngụm nữa.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 15: Thái Lãnh Hàn Làm “Công Tác Tư Tưởng” Với Bản Thân



Vị chua tràn qua cổ họng, trôi tuột xuống bụng và bắt đầu khuấy đảo cái dạ dày vốn không hề khỏe mạnh của Thái Lãnh Hàn. Cơn đau nhói lên và kéo dài âm ỉ khiến Thái Lãnh Hàn khẽ nhăn mặt.

Thái Lãnh Hàn đau đến rịn mồ hôi trên trán. Hắn siết chặt tay, hai mắt lại nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly, trong đầu lại tiếp tục nghĩ ngợi lung tung theo mạch cảm xúc đang hỗn loạn của mình.

[Ly nước này chua như vậy, nếu mình uống hết vào bụng, có khi nào sẽ bị xuất huyết dạ dày nữa không? Bây giờ mình đã bắt đầu thấy hơi đau dạ dày rồi đây này.]

[Nhưng đây là ly nước mà Uyển Nhu tự tay pha chế. Em ấy còn tận tay mang đến đây để đưa cho mình. Sao có thể để thừa lại được chứ?]

[Nếu Uyển Nhu biết mình để thừa thức uống mà em ấy pha chế, chắc chắn em ấy sẽ rất buồn, rất đau lòng, có khi còn tủi thân nựa.]

[Nhưng nếu mình uống ly nước này vào rồi mà bị xuất huyết dạ dày thì có khiến Uyển Nhu cảm thấy áy náy hay không? Em ấy lương thiện như vậy…]

[Hay là mình len lén đổ bỏ nhỉ?]

[Không được! Thái Lãnh Hàn, đây là công sức và tấm lòng của Uyển Nhu, mày dám đổ bỏ như thế thì mày còn không bằng con chó.]

[Ài, đừng tự so sánh bản thân với chó, Ha Ha sẽ không vui đâu. Mày còn lâu mới đáng yêu được như Ha Ha.]

[Bây giờ phải làm sao đây? Uống hết hay không uống hết?]

[Nghĩ đi, Thái Lãnh Hàn, đem so giữa cái dạ dày rách nát của mày và công sức cùng tấm lòng của Uyển Nhu, cái nào sẽ đáng được quý trọng hơn?]

[Khốn kiếp thật! Có như thế mà mày cũng phải nghĩ ngợi rõ lâu! Uống! Nhất định phải uống! Phải uống cho bằng hết! Có c.h.ế.t mày cũng phải uống hết ly nước này. Đây là công sức và tấm lòng của Uyển Nhu. Không được để sót một giọt nào!]

[Cố lên, Thái Lãnh Hàn! Dạ dày đau một lúc thì sẽ hết, nếu không hết thì uống thuốc vào, hoặc len lén đến bệnh viện là được. Tuyệt đối không được phụ lại tấm lòng và công sức của Uyển Nhu!]

Thái Lãnh Hàn làm “công tác tư tưởng” với bản thân một lúc thì kiên quyết cầm cái ly đưa lên miệng, uống từng hớp một. Ngọt quá. Không phải là trong miệng ngọt, mà là trong lòng của Thái Lãnh Hàn còn ngọt gấp trăm lần vị mật ong thoang thoảng trong ly nước, lấn át luôn cả vị chua tê tái nơi đầu lưỡi.

Trong lúc đó, ở bên ngoài căn phòng, cách một cánh cửa, Triệu Uyển Nhu đang dùng cả hai tay bịt chặt miệng lại để che giấu tiếng nức nở. Thật ra, Triệu Uyển Nhu vốn đã rời đi được một đoạn. Dù vậy cô lại cảm thấy áy náy và bứt rứt vì hành vi làm tổn hại đến sức khỏe và thân thể của người khác như vậy. Đồng thời, lý trí đã quen lương thiện của cô lại ngẫm ra rằng, nếu cô trả thù Thái Lãnh Hàn độc ác trong kiếp trước bằng cách làm hại đến Thái Lãnh Hàn vô tội ở kiếp này như thế thì cô cũng tàn nhẫn có khác gì hắn ở kiếp trước đâu?

Thế là Triệu Uyển Nhu quày quả đi nhanh trở lại. Cô muốn thú thật với Thái Lãnh Hàn rằng cô đã để rất nhiều nước chanh trong ly nước và ngăn không cho hắn uống vào. Thế nhưng khi đi đến gần cửa phòng, Triệu Uyển Nhu lại nghe được tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn vang lên bên tai. Thế là những băn khoăn, trăn trở của Thái Lãnh Hàn về việc uống hay không uống, về thái độc của hắn trước công sức và tấm lòng của cô, về việc mang bản thân ra so sánh với cô để rồi cuối cùng hắn đi đến quyết định thà là sức khỏe của bản thân bị tổn hại cũng không muốn phụ bỏ tấm lòng và công sức của cô,… tất cả đều vang lên bên tai của Triệu Uyển Nhu khiến cô xúc động đến nghẹn ngào.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 16: Thái Lãnh Hàn Tủi Thân



Hít sâu mấy hơi để ổn định cảm xúc, Triệu Uyển Nhu đưa tay đẩy cửa. Tình hình cấp bách, Triệu Uyển Nhu không muốn gõ cửa và chờ đợi. Cô phải nhanh chóng ngăn cản Thái Lãnh Hàn uống ly nước chanh kia.

Cửa phòng đột ngột bật mở làm Thái Lãnh Hàn giật mình ngoảnh ra nhìn. Trông thấy Triệu Uyển Nhu hối hả xông vào, Thái Lãnh Hàn lại giật mình lần nữa. Suy nghĩ của hắn bật ra như phản xạ, vang lên bên tai Triệu Uyển Nhu:

[Sao Uyển Nhu lại vào đây? Em ấy muốn lấy lại ly nước sao?]

Cùng lúc ấy, Triệu Uyển Nhu cũng vừa nói ra yêu cầu của mình:

- Anh không được uống ly nước đó! Mau đưa lại cho tôi!

Thái Lãnh Hàn ngẩn ra, gương mặt vẫn lạnh ngắt nhưng trong lòng đã chua xót vô cùng. Triệu Uyển Nhu nhìn nét mặt của Thái Lãnh Hàn mà những lời tiếp theo định nói bỗng nghẹn lại trong cổ. Bên tai của cô lại vang lên tiếng lòng đầy tủi thân của Thái Lãnh Hàn:

[Quả nhiên là em ấy muốn đòi lại ly nước. Sao hả? Cảm thấy hối hận vì đã quan tâm, chăm sóc cho tôi rồi à? Thái Lãnh Hàn, mày đúng là một thằng khốn kiếp luôn bị người khác căm ghét. Mày còn muốn được nhận sự ngọt ngào từ Uyển Nhu nữa sao? Mày không xứng!]

.

Nghe xong những lời buồn tủi tự xỉ vả kia của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Triệu Uyển Nhu cũng thoáng một nỗi xót xa. Tai sao bây giờ cô mới cảm nhận được đằng sau dáng vẻ lạnh lẽo như tảng băng trôi của Thái Lãnh Hàn là một sự ấm ức luôn bị đè nén và nhẫn nhịn như vậy? Đồng thời, tầm mắt của Triện Uyển Nhu nhìn thấy ly nước đã vơi hơn phân nửa trong tay của Thái Lãnh Hàn.

Không kịp nghĩ ngợi và nói năng gì nhiều nữa, Triệu Uyển Nhu phóng vọt tới, giật phăng cái ly ấy lại. Thái Lãnh Hàn sửng sốt, và rồi bi ai mà không dám biểu hiện ra. Gương mặt của hắn vẫn lạnh ngắt, nhưng ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái ly vừa bị “cướp lại” kia. Một nỗi tủi thân vô hạn nhanh chóng lan tỏa ra trong tâm hồn của hắn, nhấn chìm tinh thần của hắn vào một vũng cảm xúc tiêu cực.

[Quả nhiên…]

- Không phải!

Triệu Uyển Nhu vội vã lên tiếng, ngắt ngang tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn, không để cho hắn nghĩ ngợi linh tinh thêm nữa. Cô hít mạnh một hơi, quyết định dũng cảm nói ra sự thật:

- Tôi không phải muốn đòi lại ly nước, không cho anh uống. Tôi… chỉ là… tôi… ban nãy hình như tôi đã để hơi nhiều chanh, rất chua, không tốt cho dạ dày của anh.

Thái Lãnh Hàn vẫn thần gương mặt không cảm xúc ra nhìn Triệu Uyển Nhu mà trong đâu trắng xóa, không nghĩ được gì. Hắn dường như hiểu ra Triệu Uyển Nhu đang nói gì, nhưng lại dường như chưa hiểu, chưa dám hiểu. Triệu Uyển Nhu bất lực thở hắt ra. Cô biết rằng nếu mình không nói rõ ràng cụ thể thì gã ngốc lạnh lẽo như tảng băng trôi này sẽ không hiểu được. Triệu Uyển Nhu chớp mắt, né tránh ánh nhìn của Thái Lãnh Hàn, nói nhanh:

- Tôi… tôi sẽ thêm mật ong vào để giảm bớt độ chua rồi đưa lại cho anh.

Nói rồi, Triệu Uyển Nhu hối hả bước ra ngoài, đi như chạy xuống bếp. Gương mặt của cô đã nóng bừng rồi, chắc chắn là đã đỏ ửng hết cả lên rồi. Triệu Uyển Nhu lúng túng không ngờ rằng bản thân lại dễ tỏ ra xấu hổ như thế trước mặt của Thái Lãnh Hàn. Không biết tên ngốc tảng băng kia có chê cười cô hay không nữa.

Thật ra thì Triệu Uyển Nhu đã lo nghĩ quá thừa rồi. Đừng nói hiện tại Thái Lãnh Hàn đang cứng đơ hết cả người, đờ đẫn luôn tâm trí, vốn không thể nhận ra những biểu hiện của Triệu Uyển Nhu. Cho dù hắn có trông thấy cô đỏ mặt thì trong lòng cũng không dám chắc là cô đang xấu hổ vì hắn. Hơn nữa, chưa bao giờ Thái Lãnh Hàn dám chê cười một ai, đối với Triệu Uyển Nhu thì lại càng đặc biệt không dám có một chút khinh nhờn nào.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 17: Thái Lãnh Hàn Đang Đè Nén Đau Đớn?



Thái Lãnh Hàn đứng ngẩn ra nơi cửa phòng, nhìn bóng dáng thanh tú của Triệu Uyển Nhu thoăn thoắt như một chú sóc con tiến về phòng bếp. Mãi một lúc sau Thái Lãnh Hàn mới chậm chạp hiểu ra dụng ý và sự quan tâm của Triệu Uyển Nhu dành cho hắn. Trong lòng của hắn mừng như điên. Thái Lãnh Hàn không quan tâm đến cái dạ dày đang đau đớn, cũng không quan tâm đến thân thể đã mệt mỏi rã rời, hắn lảo đảo chống tay vào tường, xiêu xiêu vẹo vẹo bước về phía phòng bếp, tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi thân hình yêu dấu đang di chuyển như con thoi ở nơi đó.

Triệu Uyển Nhu quả thật đang rất bận rộn. Cô chạy xuống tới căn bếp rồi mới nhớ ra mình đã mang bình thủy đựng nước nóng để ở phòng cho Thái Lãnh Hàn rồi. Nhưng lúc này, Triệu Uyển Nhu vẫn còn ngại ngùng, chưa muốn giáp mặt với Thái Lãnh Hàn. Thế nên cô không đi lên phòng để lấy bình thủy mà vặn một chút nước vào ấm và bắc lên bếp. Sau đó, Triệu Uyển Nhu đi đến tủ, lấy ra chai mật ong. Cô thầm ước lượng số nước và số chanh còn lại trong ly rồi cẩn thận đong thêm vài muỗng mật ong vào đó. Nước trong ấm đã nhanh chóng sôi lên, Triệu Uyển Nhu nhấc lấy ấm, chế một chút nước nóng châm thêm vào ly nước để hòa tan mật ong và giúp số nước kia ấm hơn lên. Lúc Triệu Uyển Nhu đang dùng muỗng để khuấy đều ly nước thì Thái Lãnh Hàn đã loạng choạng tiến vào.

Tầm mắt của Triệu Uyển Nhu chạm phải gương mặt tái nhợt của Thái Lãnh Hàn mà trái tim nhỏ bé của cô thót lên một cái, đau xót. Ở kiếp trước, Triệu Uyển Nhu đã chung sống với Thái Lãnh Hàn suốt ba năm dài đăng đẳng, ngay cả khi chỉ còn là một linh hồn trong suốt, Triệu Uyển Nhu cũng bám theo Thái Lãnh Hàn đến mấy tháng không rời. Thế nên, bộ dáng tái nhợt, rũ rượi này của Thái Lãnh Hàn đã khá quen thuộc với Triệu Uyển Nhu. Đó là dấu hiệu báo rằng Thái Lãnh Hàn đang đè nén cơn đau, thường là đau dạ dày. Trong lòng của Triệu Uyển Nhu bỗng hẫng đi một nhịp. Không phải vì Thái Lãnh Hàn đã uống ly nước chanh nhiều hơn mật mà cô đã làm nên khiến cơn đau dạ dày bị tái phát đấy chứ?

Lúc Triệu Uyển Nhu định thần lại thì cô đã buột miệng nói lên điều mình bận tâm suy nghĩ thành câu hỏi cho Thái Lãnh Hàn rồi. Thái Lãnh Hàn sửng sốt một chút rồi gắng gượng lắc đầu, lấp l**m, phủ nhận:

- Không đâu, đây là bệnh cũ của anh, à, của tôi. Không phải lỗi tại em. Đừng lo nghĩ nhiều.

Triệu Uyển Nhu mím môi, không tin tưởng một chút nào. Cô vẫn còn chưa quên những tiếng lòng mà Thái Lãnh Hàn tự làm “công tác tư tưởng” với chính hắn trong căn phòng ban nãy đâu. Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Uyển Nhu quen đường thuộc nẻo, thuận tay mở tủ đựng thức ăn ở trong bếp, muốn tìm thứ gì đó để nấu nhanh cho Thái Lãnh Hàn lót dạ. Thế nhưng, lúc này trong tủ không có nhiều loại thức ăn như trong kiếp trước Triệu Uyển Nhu luôn nhìn thấy.

Triệu Uyển Nhu ngạc nhiên, đưa mắt nhìn quanh căn tủ trống trải. Cô nhớ rất rõ, trong kiếp trước, căn tủ này chất đầy những món ăn vặt, mì gói, mì ly cao cấp và đủ loại bánh ngọt luông được thay đổi thường xuyên nhiều loại với hạn sử dụng mới nhất. Tại sao lúc này trong tủ lại chỉ có vài gói cháo ăn liền chỏng chơ bơ vơ như thế này?

Thái Lãnh Hàn đứng tựa vào tường, cố gắng thở nhẹ để giảm bớt cơn đau thì thấy Triệu Uyển Nhu lục lọi trong ngăn tủ. Hắn ngập ngừng cất tiếng:

- Em… đói bụng sao?
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 18: Sự Quan Tâm Thầm Lặng



Sau khi hỏi khẽ một câu ngắn gọn như thế, Thái Lãnh Hàn lại im lặng. Thế nhưng Triệu Uyển Nhu đã tiếng lòng của Thái Lãnh Hàn lại vang lên đầy tự trách:

[Sao mình lại không chú ý đến việc này nhỉ? Uyển Nhu trông gầy như thế, hẳn là em ấy cần phải được thường xuyên tẩm bổ nhiều hơn và tốt hơn. Xem ra em ấy thích ăn quà vặt. Ngày mai mình phải hỏi Thiên Chi với Hiệp Hòa xem những món ăn vặt nào vừa ngon lại vừa bổ dưỡng rồi mua về để sẵn trong tủ mới được.]

Triệu Uyển Nhu nghe tới đó thì bỗng nhớ ra. Kiếp trước, trong đêm tân hôn, cô cũng từng xuống bếp tìm thức ăn vặt vì không ngủ được. Hình như khi ấy, ngăn tủ này cũng trống trải như thế này. Tuy nhiên chỉ qua hôm sau thì trong tủ đã đầy ắp nhiều món và chưa bao giờ vơi cạn, chỉ đổi từ loại này sang loại khác mà thôi. Bây giờ thì Triệu Uyển Nhu đã hiểu, hóa ra những món ăn vặt ngon lành lúc nào cũng thường trực trong tủ ở kiếp trước vốn là do Thái Lãnh Hàn đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Khẽ khịt mũi giấu cơn xúc động, Triệu Uyển Nhu cầm lấy ba gói cháo ăn liền trong tủ, cẩn thận xem hạn sử dụng. Có đến hai gói cháo đã hết hạn sử dụng từ lâu, còn một gói thì chỉ còn hai ngày nữa là hết hạn sử dụng. Triệu Uyển Nhu vội mang hai gói cháo đã hết hạn sử dụng vứt ngay vào trong thùng rác. Còn gói cháo thứ ba, cô cắt giấy gói, trút vào bát rồi chế phần nước sôi còn lại trong ấm vào, lại để thêm vài cọng rau nhặt nhạnh được trong tủ lạnh. Triệu Uyển Nhu đậy nắp vung lên trên bát rồi ngoảnh ra nhìn Thái Lãnh Hàn, nhẹ giọng nói:

- Anh chờ một chút, ăn miếng cháo lót dạ rồi hãy uống nước chanh.

Thái Lãnh Hàn đang choáng váng hết cả đầu óc, nghe giọng nói của Triệu Uyển Nhu văng vẳng bên tai mà cứ như đang nghe tiếng nói của thiên thần từ thiên đường vọng tới. Hắn lờ đờ bước đến bên bàn ăn, lừ đừ ngồi vào ghế và ngơ ngẩn nhìn Triệu Uyển Nhu chằm chằm.

Ánh nhìn nóng bỏng của Thái Lãnh Hàn lại một lần nữa khiến Triệu Uyển Nhu lại xấu hổ, ngượng ngùng. Cô đẩy bát cháo ăn liền về phía trước mặt của Thái Lãnh Hàn, đặt ly nước chanh mật ong bên cạnh bát và chạy trối c.h.ế.t về phòng ngủ của mình, đóng sầm cửa lại.

Tiếng cửa đóng lại đánh rầm khiến Thái Lãnh Hàn giật mình. Hắn lắc lắc đầu vài cái, cố gắng lấy lại tỉnh táo. Bát cháo trước mặt bốc hơi nghi ngút, tỏa mùi thơm dịu nhẹ làm Thái Lãnh Hàn chợt cảm thấy đói bụng. Hắn đưa tay run run cầm lấy muỗng, chầm chậm múc từng chút cháo đưa lên miệng, nhấm nháp. Rất lâu về sau, Thái Lãnh Hàn vẫn không thể nào quên được hương vị của bát cháo ăn liền trong buổi tối hôm đó. Đối với hắn, đó có lẽ là bát cháo ăn liền ngon nhất trên đời.

Sau khi ăn cháo xong, Thái Lãnh Hàn lại chầm chậm từng chút một uống hết ly nước chanh mật ong cạnh đó. Khi bụng đã tạm no, miệng đã thấm đẫm hương vị chua ngọt dễ chịu, dạ dày đã bớt phần nào đau đớn, Thái Lãnh Hàn cũng tỉnh rượu hơn phân nửa. Hắn đi lên phòng, bước đến mở cửa sổ, nhìn xuống sân vườn, m.ô.n.g lung ngẫm nghĩ. Nếu Triệu Uyển Nhu đã có sự quan tâm đến hắn như thế, thì cuộc hôn nhân này có lẽ vẫn còn có hy vọng. Tâm tình tươi sáng hơn một chút, Thái Lãnh Hàn ngẩng đầu hít mạnh một hơi. Không khí mát mẻ của buổi đêm khiến Thái Lãnh Hàn càng thêm sảng khoái. Cơn gió nhẹ xào xạc qua vườn cây nhỏ bên nhà mang theo mùi hoa nguyệt quế thơm ngát, và văng vẳng âm thanh tiếng chó sủa.
 
Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Của Ông Chồng Tổng Tài
Chương 19: “Con Trai” Của Thái Lãnh Hàn



Tiếng sủa rất khẽ, nhưng đủ khiến Thái Lãnh Hàn giật mình. Hình như hôm nay hắn đã bỏ quên một đối tượng vô cùng quan trọng rồi. Không kịp khép cửa sổ lại, Thái Lãnh Hàn quày quả mở cửa phòng, chạy vội xuống sân vườn. Nơi đó có một chuồng chó nằm khuất dưới tán một gốc cây xoài to. Trong chuồng, một chú chó labrador có bộ lông màu đen óng như một cục than hầm đang mừng rỡ nhìn Thái Lãnh Hàn, rối rít vẫy đuôi, miệng không ngừng sủa vang.

Thái Lãnh Hàn cúi xuống xoa đầu chú chó rồi ngồi bệt luôn bên cạnh chuồng chó. Hắn ôm chú chó vào lòng, thấp giọng rù rì nói chuyện với chú ta:

- Xin lỗi Ha Ha, hôm nay cha bận rộn quá, không có thời gian chơi với con. Con đừng trách cha nhé.

Chú chó tên gọi Ha Ha kia cứ như hiểu được lời của Thái Lãnh Hàn nói, sủa lên vài tiếng đáp lại. Thái Lãnh Hàn thở dài, tiếp tục khe khẽ nói như muốn trút nỗi niềm tâm sự:

- Ha Ha à, sáng mai cha phải đưa con cho chú Thiên Chi rồi. Con ở bên ấy phải ngoan nhé. Chú Thiên Chi đã hứa với cha là sẽ chăm sóc con thật tốt, cha cũng sẽ thường đến thăm con.

Chú chó tên Ha Ha dường như thông qua ngữ điệu của Thái Lãnh Hàn mà cảm nhận được mình sắp bị vứt bỏ, vì vậy nên chú ta liền thè lưỡi l.i.ế.m láp mặt của Thái Lãnh Hàn, vừa l.i.ế.m vừa sủa vừa rên ư ử để lấy lòng. Thái Lãnh Hàn lại thở dài:

- Cha biết con không nỡ xa cha, nhưng cha cũng không có cách nào khác, vợ của cha sợ chó.

Thái Lãnh Hàn bưng lấy đầu Ha Ha nói, nghiêm nghị nói như để hạ quyết tâm:

- Xin lỗi Ha Ha. Nếu phải chọn giữa vợ của cha với Ha Ha, cha chỉ có thể lựa chọn vợ của cha thôi.

Ha Ha tựa như biết mình nịnh nọt không thành công, chú ta nhỏ giọng kêu gừ gừ hai tiếng, nghe vô cùng đáng thương. Thái Lãnh Hàn không chống đỡ nổi trước dáng vẻ này của Ha Ha, đành phải tìm cách để đánh lạc hướng tâm trạng của chú ta, và cho cả chính mình. Hắn bèn đứng dậy, đưa tay mở thêm một ngọn đèn nơi gốc cây rồi bước tới căn nhà nhỏ bên cạnh chuồng chó, lấy ra một quả bóng nhỏ và một bọc thức ăn cho chó. Ha Ha thích nhất là được chơi nhặt bóng cùng “cha”, vừa thấy quả bóng quen thuộc kia thì ngay lập tức quên đi nỗi sầu muộn phiền não vừa rồi. Chú ta chồm dậy, nhún nhảy bốn cái chân, vẫy cái đuôi lia lịa, đưa cặp mắt sáng rực nhìn Thái Lãnh Hàn chằm chằm.

Thái Lãnh Hàn bật cười, thuận theo ý nguyện của Ha Ha, dùng sức ném quả bóng nhựa trong tay ra. Ngay sau đó Ha Ha lập tức tung tăng chạy đi, dùng miệng cắn quả bóng rồi lại chạy về bên cạnh Thái Lãnh Hàn nhả “chiến lợi phẩm” vào tay của hắn. Cái đuôi của Ha Ha lại ngoái tít, Thái Lãnh Hàn lại bật cười, lấy ra một miếng thức ăn nhét vào cái miệng đang há sẵn ra của “con trai”. Ha Ha sung sướng hưởng thụ món ngon, rồi lại sủa vang hai tiếng, “yêu cầu” Thái Lãnh Hàn tiếp tục ném bóng.

Hai “cha con” chơi với nhau vô cùng hăng hái, không để ý rằng, từ trên căn phòng ở lầu hai, một cánh cửa sổ đã được mở ra.

Triệu Uyển Nhu từ trên lầu hai nhìn xuống, trông thấy Thái Lãnh Hàn đang cùng một chú chó có bộ lông màu đen óng như cục than hầm chơi đùa rất vui vẻ.

Cô nhận ra chú chó kia, chính là thú cưng của Lê Thiên Chi, bạn thân của Thái Lãnh Hàn. Tại sao chó của Lê Thiên Chi lại ở trong sân vườn nhà của Thái Lãnh Hàn, lại còn chơi đùa với hắn thân thiết và vui vẻ như thế? Thái Lãnh Hàn không phải là không thích chó mèo hay sao?
 
Back
Top Bottom