Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 10: 10: Tương Lai Muốn Có Con Gái



Trans: Meo + Beta: Mia

Lệ Bắc Đình nhắn tin cho Thư Lan, nói cô chuẩn bị một chút, tan làm anh sẽ quay về đón cô, sau đó cùng nhau đến Thư gia, nếu muốn ba vợ yên tâm, tốt hơn là nên đi cùng nhau để tạo ra sức thuyết phục lớn.
Anh lật giở hai trang tài liệu, ký tên, tắt máy tính và rời khỏi văn phòng.
Khi Kỷ Niên nhìn thấy Lệ Bắc Đình đi ra, cậu ta thực sự ngạc nhiên, cậu ta còn cho rằng Lệ tổng để cho mình tan ca sớm hơn, nhưng hóa ra là cùng nhau nghỉ việc? Mà Lệ tổng còn về sớm hơn cậu ta?
Là một người cuồng công việc, đem công việc xem như sinh mệnh, từ khi đi làm Kỷ Niên lần đầu tiên có thể thấy Lệ tổng tan ca đúng giờ, điều này thật kỳ lạ.

Lệ tổng đi làm ngay ngày hôm sau đám cưới, ngay cả thời gian nghỉ kết hôn đều không có.
Nhưng cũng đúng, phu nhân cùng Lệ tổng không hòa thuận, sợ là ở nhà còn phiền nhiều hơn.
Chuyện gì đã xảy ra trong hai ngày đó, vừa “đi muộn” vừa “về sớm” khiến người ta trăm mối vẫn không có cách hiểu.
Cũng có một vài thư ký, thấy Lệ Bắc Đình rời đi, nhìn Kỷ Niên đầy kinh ngạc, cúi người hỏi Kỷ Niên, “Trợ lý Kỷ, Lệ tổng, đây là tan ca rồi sao?”
“Ừ.” Kỷ Niên cũng thu dọn đồ đạc và cũng chuẩn bị đi về.
“Sớm như vậy? Lệ tổng có việc gì sao?”
“Chuyện này tôi không biết, sao anh không đi hỏi?” Kỷ Niên nhướng mày.
“Haha, đùa thôi, tan làm tan làm, tôi cũng đi về thôi.” Lệ tổng nổi tiếng là ma vương mặt lạnh, ngoại trừ Kỷ Niên và La Tinh, không ai dám đến gần Lệ tổng, bọn họ làm sao dám nói chuyện.
Kỷ Niên thu dọn đồ đạc, gấp laptop lại, định đi thì chuông điện thoại reo lên, cậu ta vừa đi vừa trả lời.
“Kỷ Niên, anh vẫn ở công ty sao? Văn kiện ở Thành Tây đã được ký.

Tôi bây giờ sẽ đến gặp Lệ tổng.”
“Không ở đây, đã tan làm rồi.”
“Anh tan làm sớm như vậy?” La Tinh nhìn lướt qua mới có năm giờ, công ty nói là chín giờ sáng đi làm năm giờ chiều tan làm, nhưng trên thực tế, làm gì có ai dám tan làm lúc năm giờ đâu.
“Không chỉ có tôi, mà ngay cả Lệ tổng cũng tan làm rồi.

Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây.”
“Lệ tổng về rồi? Thôi, vậy ngày mai tôi đến, cúp máy đây, tôi đang lái xe.”
Kỷ Niên lắc đầu thở dài, tò mò không biết Lệ tổng đang làm gì.
Lệ Bắc Đình bị người khác tò mò đang nóng lòng về nhà đón cô vợ bé bỏng của mình.
Thư Lan thay quần áo đi xuống lầu, xe của Lệ Bắc Đình đúng lúc vừa tới trong sân, Lệ Bắc Đình xuống xe mở cửa bên kia cho cô.
Nhưng Thư Lan cũng không vội lên xe, cô hơi vén váy đỏ lên, nghiêng đầu cười hỏi Lệ Bắc Đình: “Chiếc váy này có đẹp không?”
“Trông đẹp đấy, nhưng đôi bông tai còn đẹp hơn.” Lệ Bắc Đình nhận ra đôi bông tai này là do chính tay Thư Lan thiết kế.
“Thật là có mắt nhìn, anh không biết đâu, đây là hoa tai do em tự thiết kế.” Thư Lan ngồi lên xe.
“Anh biết.” Lệ Bắc Đình đóng cửa và lên xe từ phía bên kia.
Thư Lan rất khó hiểu nhìn anh, “Làm sao anh biết?”
“Bí mật.” Lệ Bắc Đình cười khẽ.
“A, ấu trĩ.” Thư Lan không hỏi nữa, biết quá nhiều chuyện sẽ chỉ khiến cô cảm thấy áy náy và khó xử hơn.
Đôi mắt hẹp dài của Lệ Bắc Đình ánh lên tia cười thâm thúy, cô không biết, mỗi một tác phẩm cô thiết kế anh đều mua một phần, kể cả phần độc nhất vô nhị kia.
Trước khi đến cô cũng không nói trước với Thư Chí Minh, vì vậy khi về đến nhà, trong nhà chỉ có thím Lưu ở đó, trong gia đình từng có ba người giúp việc nhưng sau khi Thư Lan kết hôn thì chỉ còn lại thím Lưu, Thư Chí Minh cả ngày bề bộn việc của công ty, ngoại trừ ban đêm đi ngủ, thời gian khác cũng không ở nhà.
Thư Lan gọi điện thoại cho Thư Chí Minh, “Alo, ba.”
“Lan Lan, con ăn chưa?”
“Chưa ạ, con đang đợi ba về, thím Lưu đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi.

Sao ba còn chưa về?”
“Con về rồi à?” Thư Chí Minh ngạc nhiên, “Đứa nhỏ này sao không nói một lời nào?
“Con muốn cho ba bất ngờ, ba trở về sớm nhé.”

“Bắc Đình có đến không?”
“Đến rồi, đến rồi, ba chỉ nghĩ đến anh ấy, ai mới là con ruột của ba?” Thư Lan hờn dỗi, liếc mắt nhìn Lệ Bắc Đình.
“Con nói sao, ba về ngay đây.”
“Được, con chờ ba.”
Thư Lan cúp điện thoại, ba từ công ty trở về cũng cần một ít thời gian, ngồi không cũng nhàm chán.
“Anh còn chưa tới phòng của em, em dẫn anh đi xem nhé, có muốn không?” Trước đây, khi Lệ Bắc Đình đến Thư gia, anh căn bản chỉ ngồi một chút rồi đi, anh còn chưa từng đi đến lần thứ hai, anh chắc chắn chưa bao giờ đến phòng của cô.
“Được.” Lệ Bắc Đình cũng muốn hiểu hơn về Thư Lan.
Hai người đi lên tầng 3, phòng của Thư Lan nằm trong cùng, cũng là căn phòng lớn nhất và có hướng tốt nhất.
“Nơi này vẫn giống như trước kia.” Thư Lan đẩy cửa bước vào, “Hồi nhỏ em rất thích búp bê vải, em có một nhà đầy búp bê mà hiện tại em vẫn giữ.”
“Con gái đều thích búp bê à? Đóa Đóa lúc nào cũng đòi mua chúng.” Lệ Bắc Đình đánh giá phòng, một căn phòng màu hồng đặc trưng của công chúa, trang trí bên trong cho thấy ba vợ anh ưu ái cô con gái duy nhất này như thế nào.
“Đa số các cô gái đều thích búp bê, Đóa Đóa có phải là con gái của chú nhỏ không?” Thư Lan không để tâm đến Lệ Bắc Đình, huống chi là đối với nhà họ Lệ.
“Ừ, lúc Tết còn khen em xinh đẹp, gọi em là chị.” Đóa Đóa mới ba tuổi, tiểu nha đầu có miệng rất ngọt, là quả vui vẻ trong nhà.
“Em quên mất.” Thư Lan gãi đầu một cái, lúc Tết có quá nhiều người, tâm trạng cô không tốt, mà cô mơ hồ cảm thấy hình như không ít người nhà họ Lệ không chào đón mình, cô cảm thấy không thoải mái.
“Không sao, sắp tới là Tết Thanh Minh, em về nhà cũ là có thể gặp được thôi.” Lệ Bắc Đình l**m l**m khóe môi, cảm thấy có chút hối hận, anh cũng không nên nhắc nhiều về quá khứ.
“Vậy thì em sẽ mua cho bé con một con búp bê.”
Lệ Bắc Đình gật đầu cười, “Được, con bé sẽ rất vui.”
“Nhìn nè, tất cả đều là búp bê vải của em.” Thư Lan đẩy cửa tủ ra, tủ quần áo bên trong không còn là quần áo nữa, mà là những con búp bê lớn nhỏ, trong đó có một số loại mà Lệ Bắc Đình chưa từng thấy qua.
“Rất nhiều.”
“Vâng, ba nói giữ lại cho con gái chơi sau này, một số búp bê bên ngoài đã không bán nữa, còn một số phiên bản giới hạn.

Lúc đầu, điều kiện nhà em không được tốt lắm nên em đã mua những con búp bê bằng vải rẻ một chút, càng về sau càng đắt hơn một chút, công chúa màu tím Laura là đắt nhất.

Có vẻ như là 18 vạn.

Đó là món quà sinh nhật lần thứ 18 mà ba mua cho em, còn cái kia là…… “
Thư Lan dường như là mở cửa nói chuyện, lần lượt giới thiệu cái này cái kia, ngay cả búp bê hồi tiểu học cũng nhớ rõ nguồn gốc, búp bê cũng rất sạch sẽ, điều này cho thấy Thư Lan rất yêu thích, giữ gìn chúng.
Lệ Bắc Đình yên lặng lắng nghe, vừa rồi cô nói chỗ búp bê này đều để lại cho con gái sau này, anh liền có chút mơ màng, anh và cô sau này có thể sinh một đứa con gái đáng yêu giống như Đóa Đóa, anh nhất định sẽ yêu thương chiều chuộng con đến tận trời.
Thư Lan nói một hồi lâu mới nhận ra Lệ Bắc Đình là đàn ông, có thể anh không có hứng thú chút nào, “Có phải là nhàm chán lắm hay không?”
“Không, anh đang học.” Lệ Bắc Đình nghiêm mặt và dáng vẻ rất nghiêm túc.
“Học cái gì?”
“Học kiến thức về búp bê vải, về sau sẽ mua những con búp bê tốt nhất cho con gái chúng ta.” Lệ Bắc Đình nhìn Thư Lan với đôi mắt sâu thẳm như muốn xuyên thấu trái tim Thư Lan.
Thư Lan sững sờ, thân thể căng thẳng, vẫn chưa đâu vào đâu, anh liền nhắc tới con gái của mình.
Trong lúc này, cũng không biết phải nói thế nào.
Sự ngượng ngùng lan tràn trong không khí, lúc này giọng nói của Thư Chí Minh từ dưới lầu truyền đến, “Lan Lan, xuống lầu ăn cơm, đồ ăn sắp nguội rồi.”
“Con đến ngay.” Thư Lan ngại ngùng chạy trốn, bước chân có chút hỗn loạn.
Lệ Bắc Đình bật cười, đóng cửa tủ, hóa ra là cô cũng sẽ thẹn thùng.
Hai người đi xuống lầu, Thư Chí Minh đã không thấy Thư Lan một thời gian, liền kéo cô cười nói: “Mập lên rồi, gần đây trong nhà làm nhiều đồ ăn ngon sao?”
“Ba, ba có biết nói chuyện không? Nào có ai vừa nhìn thấy con gái đã bảo mập, ba như thế này sẽ không có bạn bè.” Thư Lan ôm cánh tay của Thư Chí Minh, khuôn mặt nhỏ nhăn lại.
“Hahaha, mập là tốt, mập là tốt cho sức khỏe.” Thư Chí Minh cười rất vui vẻ, ông thích con gái mình làm nũng, hai ba con bởi vì chuyện kết hôn, mà đã hơn một năm nay không có thân thiết như vậy, “Bắc Đình ngồi xuống nào, đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
“Ba không cần mời con, chúng ta là người một nhà.”
Thư Chí Minh ngồi vào chỗ, Thư Lan và Lệ Bắc Đình ngồi ở hai bên.
“Ăn cơm đã, thức ăn nguội sẽ không ngon.

Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
“Chờ một chút, thím Lưu, có món nào trong số này có hạt tiêu không?” Thư Lan ngăn bàn tay đang muốn đặt đũa xuống của Lệ Bắc Đình.
Thím Lưu từ trong bếp lau tay đi ra, cười nói: “Tôi không bỏ đâu, cậu Lệ không ăn được hạt tiêu, cái này thím nhớ kĩ.”

Thư Chí Minh nhìn Lệ Bắc Đình, sau đó nhìn Thư Lan, nụ cười của ông trở nên sâu hơn, xem ra hai người họ thật sự đã nói ra, trước đây làm sao Thư Lan có thể chăm sóc cho Lệ Bắc Đình như vậy?
Rất tốt, người nhà hòa hợp với nhau như vậy rất tốt.
Lệ Bắc Đình gắp rau cho Thư Lan, “Mau ăn đi.”
“Anh cũng ăn đi, món cá chua ngọt do thím Lưu làm là ngon nhất.” Thư Lan gắp đồ ăn cho Lệ Bắc Đình cũng không quên gắp rau cho Thư Chí Minh, “Ba, ba mau ăn đi, ăn nhiều một chút, ba còn mập hơn so với con mà còn không biết xấu hổ mà chê con mập.”
“Ba đây là khỏe mạnh, trong lòng thoải mái tự nhiên sẽ mập.

Con mập chứng tỏ con sống tốt.”
“Vậy con không muốn.

Con mập lên nhìn không đẹp.” Thư Lan bĩu môi nói.
“Chỗ nào không đẹp, mập dễ thương, giảm cân không tốt cho sức khỏe”.
Thư Lan không phục, “Vậy thì đừng nói con mập, nếu còn nói con mập thì con muốn giảm cân.”
“Hahaha, được, không nói nữa, con không mập, con là người gầy nhất.” Thư Chí Minh cười to nhìn Lệ Bắc Đình, “Lan Lan tính tình trẻ con, vất vả cho Bắc Đình chăm sóc nó.”
“Ba khách khí rồi.”
“Ba rất yên tâm khi thấy hai đứa con hòa thuận.

Về sau, cho dù… ba cũng có thể yên tâm đi rồi.” Thư Chí Minh đã muốn đi cùng với Hạ Châu từ lâu, nhưng không có ai chăm sóc cô con gái này, nên ông không thể yên lòng.
“Ba, ba nói gì mà xui xẻo như vậy, mau nói phi phi phi phi, nếu không con sẽ tức giận.” Thư Lan cau mày nói.
Vì đã từng trải qua thời khắc sinh tử nên Thư Lan sợ nhất khi nhắc đến từ chết này.
“Được rồi, phi phi phi, đừng tức giận, không nói nữa, mau ăn đi.” Thư Chí Minh bất đắc dĩ bật cười.
Lệ Bắc Đình nhìn Thư Lan một cái rồi mượn chuyện khác để làm dịu không khí, “Lan Lan vừa rồi nói sẽ giao lại búp bê cho con gái sau này, ba nên chú ý đến thân thể của mình, nếu mệt quá thì nghỉ ngơi, về sau con của chúng con còn nhờ ba chăm sóc.”
“Tốt quá, ba đợi cháu gái của ba.” Nghe vậy, Thư Chí Minh cười đến hai con mắt đều nheo lại.
Nhìn Lệ gia như vậy, cũng không có người chăm sóc con của Lan Lan, thật tốt, trẻ con có bảo mẫu chăm sóc cũng không an toàn, thực sự là cần ông chăm sóc, xem ra bộ xương già này còn phải chống đỡ vài chục năm nữa..
 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 11: 11: Chờ Đến Lúc Em Phát Tài Em Sẽ Bao Nuôi Anh




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 12: Ôm kiểu công chúa



Trans: Meo + Beta: Mia

Lệ Bắc Đình bảo cô chịu đựng, cô thực sự đã chịu đựng, cũng may không nghiêm trọng, không phải quá đau.

“Đến mai thì ổn rồi.” Lệ Bắc Đình thu tay lại, khi còn nhỏ anh rất nghịch ngợm, lại không có ba mẹ quản, ông bà nội cũng không quản nhiều, các vết thương do té ngã đều là chuyện thường ngày.

“Anh đi rửa tay đi.” Thư Lan dụi dụi mắt, không tính là quá đau, mặc dù cũng hơi đau, cô không khóc, cứ khóc mãi thế thì mặt sẽ xấu đi.

“Ừm, em ngồi xuống trước đi.”

Lệ Bắc Đình đi rửa tay, chị Lâm dọn dẹp xong liền rời đi.

Thư Lan đi dép vào muốn đứng lên, vẫn còn ổn, chỉ hơi đau, nhịn chút là ổn, cô muốn lên tầng.

“Đừng lộn xộn.” Lệ Bắc Đình đi lại đây, vẻ mặt ảm đạm: “Không muốn chân nữa sao?”

Thư Lan nhìn sắc mặt của anh rụt rụt cổ lại, cô chớp mắt nói: “Vẫn đi được, không đau lắm.”

“Có phải em muốn anh khen em chịu đau giỏi không?” Lệ Bắc Đình khom lưng một tay đỡ eo cô, một tay đặt ở đầu gối cô.

“Anh làm gì vậy?”

“Ôm em.” Lệ Bắc Đình chặn ngang người cô bế lên, từng bước vững vàng đi về phía cầu thang.

Thư Lan theo bản năng ôm lấy cổ anh, thở ra một hơi, nhìn thấy cánh tay anh cơ bắp cuồn cuộn, cách một lớp áo, cô mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp tim của Lệ Bắc Đình.

Đây là ôm kiểu công chúa sao? Một cái ôm đầy mạnh mẽ và ấm áp.

Lệ Bắc Đình liếc cô một cái, thấy cô nhíu chặt mày thì nói đùa: “Yên tâm, anh sẽ không làm em ngã đâu.”

“Em không sợ.” Thư Lan mím môi, ngón tay ghì chặt vào lòng bàn tay.

“Vậy thì tốt.”

Lệ Bắc Đình ôm người lên tầng 3, tới phòng ngủ phía trước, Thư Lan dùng tay mở cửa phòng.

Đặt người lên giường, Lệ Bắc Đình nhìn thoáng qua bên cạnh có một chú cá heo: “Em có thể di chuyển được không, để anh gọi chị Lâm giúp em tắm rửa nhé?”

Tuy rằng Lệ Bắc Đình rất muốn tự làm, nhưng hiển nhiên, Thư Lan không muốn.

“Không cần, em có thể làm được.” Thư Lan lớn vậy rồi sao còn có thể để chị Lâm giúp tắm được, xấu hổ chết mất.

“Vậy em cẩn thận, hay hôm nay không tắm cũng được.” Lệ Bắc Đình không yên tâm.

“Được, em biết rồi, anh mau đi ngủ đi, vết thương không nghiêm trọng, em không đau nữa rồi.” Thư Lan phất tay đuổi người đi, hôm nay cô vô cùng chật vật, đầu tiên là chảy máu mũi, bây giờ lại trẹo chân, thật là xui xẻo.

Mà những việc xui xẻo này đều bị Lệ Bắc Đình nhìn thấy, mất mặt quá đi.

Hình tượng xinh đẹp của cô đã không còn nữa, thật không biết Lệ Bắc Đình nhìn thấy cô như này có xond động lòng mà thương yêu cô giống như kiếp trước hay không.

“Được, có việc gì thì gọi anh.”

Lệ Bắc Đình rời đi, đóng cửa phòng lại.

Thư Lan nâng chân lên nhìn thoáng qua, bị đỏ một chút, nếu cô không mang giày cao gót thì đã không bị gì.

Cô thở dài, nhón chân đi rửa mặt, vẫn phải tắm, không thể qua loa được.

Gian nan rửa mặt xong, Thư Lan ngã xuống giường, nhìn thoáng qua điện thoại, Lệ Bắc Đình đã nhắn tin hỏi cô.

Thư Lan: 【Khá ổn, em đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ, anh ngủ ngon.】

Vài giây sau, Lệ Bắc Đình nhắn lại: 【Ngủ ngon.】

Thư Lan đặt điện thoại rồi nằm xuống, hôm nay thực sự rất mệt.

Sống lại mới có hai ngày, cô cảm giác như đã qua một năm, thật là thỏa mãn.

Trong trí nhớ bốn năm trước, cô đã quá lãng phí.

Thư Lan ở trên giường lăn hai vòng rồi tắt đèn đi ngủ, vì quá mệt nên rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại nhìn thoáng qua điện thoại, đã 9 giờ rưỡi, cô bật dậy từ trên giường.

Cô liếc mắt nhìn chân mình, vết đỏ đã không còn, xem ra đã ổn rồi.

Lại xuống đất giường dẫm mấy cái, không có việc gì, xem ra rượu thuốc kia rất hiệu quả.

Thư Lan chậm rãi đi rửa mặt, lúc này chắc chắn Lệ Bắc Đình đã đi làm, anh bận rộn với công việc, không giống như cô rảnh rỗi cả ngày, xem ra cô cũng phải đi tìm việc, để bản thân mình bận rộn, cuộc sống như thế mới có ý nghĩa.

Lúc cô xuống nhà ăn sáng thì thấy chị Lâm đi từ bên ngoài vào: “Bà chủ, chân cô đã tốt hơn chưa?”

“Đỡ rồi, bên ngoài làm gì mà ồn vậy.”

“Đánh thức bà chủ sao? Là ông chủ phân phó làm rào chắn quanh bên hồ.”

“Sao lại làm rào chắn?” Thư Lan nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy vài nhân viên đang bận rộn, bác Vương cũng đứng ở một bên.

Nơi đó, là chỗ hôm qua cô bị thương.

Lệ Bắc Đình sợ cô lần sau sẽ ngã vào trong hồ, nên mới bảo người làm rào chắn sao?

“Cái này ông chủ không nói, chắc bà chủ đói bụng rồi, cô có muốn ăn sáng trước không?”

Thư Lan gật đầu ngồi xuống, cô xem như hiểu rõ, Lệ Bắc Đình là kiểu người thích dùng hành động, không muốn đem những câu nói yêu đương treo trên miệng, hành động thực tế sẽ tốt hơn.

Đêm qua cô mới suýt rơi xuống, buổi sáng hôm nay anh đã sai người làm rào chắn.

Anh nói ít làm nhiều, nếu kiếp trước anh có thể “miệng lưỡi trơn tru” hơn một chút, nói không chừng kết cục đã không giống.

Nhưng tính tình cô ngang ngược, sợ nói ngọt cũng vô dụng.

Thư Lan cắn một miếng sủi cảo, không nghĩ quá nhiều, dù sao đời này cô sẽ đặt Lệ Bắc Đình ở trong lòng mà đối xử thật tốt.

Chị Lâm nhìn cô ăn sáng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Bà chủ nếu có rảnh thì hãy trò chuyện với ông chủ, tôi nhìn thấy ông chủ rất quan tâm bà.”

Chị Lâm cũng là có ý tác hợp hai người, ông chủ cái gì cũng không nói ra, có chuyện gì cũng giữ trong lòng, nếu muốn hai người tốt đẹp, bà chủ phải chủ động một chút.

“Tôi biết rồi chị Lâm, giữa trưa chị chuẩn bị một phần đồ ăn, tôi mang cơm cho anh ấy, sau đó buổi chiều tôi tới công ty, buổi tối sẽ về ăn cơm.” Thư Lan không thể rảnh rỗi như trước kia được, phải bận rộn thôi.

“Vâng, vậy tôi bảo đầu bếp nấu cơm sớm một chút, bà chủ ăn xong rồi đi.” Chị Lâm cười nói, bà chủ thật sự rất quan tâm.

“Cảm ơn chị Lâm.”

Dùng xong bữa sáng, Thư Lan về phòng vẽ tranh, 11 giờ ăn cơm trưa, vừa mới ăn sáng xong nên cô cũng không ăn nhiều, cô gấp gáp muốn đi tìm Lệ Bắc Đình đưa cơm trưa cho anh.

Thư Lan đứng ở cổng lớn tập đoàn Lệ thị, đây là lần đầu tiên cô tới đây, hai người kết hôn gần một năm, quen nhau cũng đã hai năm, nhưng cô chưa đến đây bao giờ, tuy nơi này không xa Minh Châu Châu Báu, nhưng cô không muốn tới.

Nhìn các tinh anh đi đi lại lại, đây là tập đoàn lớn nhất Vân Thành, rất nhiều người vô cùng tự hào vì được vào đây làm việc. Lúc tốt nghiệp, Lệ thị cũng đã tới trường học mở thông báo tuyển dụng, biển người tấp nập, nhưng người được trúng tuyển mới hiểu rõ yêu cầu ở công ty khắc nghiệt bao nhiêu.

Thư Lan nhấc giày cao gót đi vào, đang nghĩ không biết Lệ Bắc Đình ở tầng mấy, thì bị lễ tân ngăn lại.

“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?”

“Lệ Bắc Đình ở tầng mấy?”

“… Cô nói Lệ tổng sao? Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Lễ tân sửng sốt một chút, rất hiếm người gọi thẳng tên Lệ Bắc Đình của Lệ tổng.

“Không có, tôi là… vợ của anh ấy.” Thư Lan mỉm cười.

Nhìn xem cô chán ghét cuộc hôn nhân này đến mức nào, cô chưa bao giờ xuất hiện cùng Lệ Bắc Đình, nên không ai biết cả.

Lễ tân tỏ ra kinh ngạc, tầm mắt tò mò đánh giá Thư Lan, cô mặc chiếc váy màu đen của một nhãn hiệu nổi tiếng, tóc dài kẹp ở phía sau, lộ ra vành tai trắng cùng với đôi khuyên tai kim cương, trên cổ đeo một sợi dây chuyền gắn một viên kim cương mà trước đây đã được đấu giá tại nước Anh.

Chỉ mấy thứ này, lễ tân cũng không dám chậm trễ, nhưng cô ấy quả thật không biết vợ Lệ tổng, nên đành xin lỗi nói: “Chào phu nhân, văn phòng Lệ tổng ở tầng cao nhất, nhưng tôi không có quyền hạn sử dụng thang máy của Lệ tổng, xin phu nhân chờ một lát, tôi sẽ thông báo cho trợ lý Kỷ.”

Có rất ít người trực tiếp đến gặp Lệ tổng, dù là đối tác cũng sẽ đến phòng tiếp khách.

Thật ra lễ tân cũng có quyền hạn, nhưng cô ấy không dám tùy tiện đưa người lên, nhỡ đâu không phải vợ Lệ tổng, mà phu nhân chưa bao giờ xuất hiện ở công ty, cô ấy làm ở đây đã hai năm rồi nhưng chưa từng gặp.

Nghe nói Lệ tổng đã kết hôn, nhưng hai người hình như vẫn chưa làm hôn lễ, hơn nữa người ta đồn rằng vợ chồng không hòa thuận, phu nhân sẽ đột nhiên tới công ty sao?

“Được, tôi sẽ chờ ở đây.” Thư Lan không muốn làm người ta khó xử, Lệ Bắc Đình là tổng giám đốc của một tập đoàn, không phải ai muốn gặp là gặp, nếu như vậy sẽ không có đủ thời gian.

Lễ tân xin lỗi rồi nở nụ cười, vội vàng gọi điện thoại cho Kỷ Niên, vài phút sau, Kỷ Niên đi xuống.

“Phu nhân, Lệ tổng vẫn đang họp, tôi xuống đón cô trước, lễ tân không biết chuyện, mong cô đừng để ý.” Kỷ Niên cũng kinh ngạc khi thấy Thư Lan đột nhiên tới công ty.

“Thật xin lỗi, Lệ phu nhân.” Lễ tân cũng đi theo sau.

“Không sao, cô làm việc rất nghiêm túc.” Thư Lan cười cười: “Vậy tôi lên trước, lần sau gặp.”

Lễ tân nhìn Thư Lan cười mà hoảng sợ, ai nói Lệ phu nhân không dễ gần, rõ ràng rất gần gũi, Lệ phu nhân cười lên cũng thật xinh đẹp.

Chờ Thư Lan rời đi, cô ấy liền gửi tin nhắn cho bạn mình.

Lệ phu nhân khó gặp ấy thế mà xuất hiện ở công ty, xem ra quan hệ với Lệ tổng rất hòa thuận.

Kỷ Niên cài đặt dấu vân tay của Thư Lan vào thang máy tổng giám đốc, thang máy lên thẳng tới tầng cao nhất.

“Chắc khoảng nửa tiếng nữa cuộc họp mới kết thúc, phu nhân ngồi ở đây chờ Lệ tổng một chút.”

“Được, anh bận như thế, không cần tiếp tôi đâu.” Thư Lan để đồ ăn xuống bàn.

“Phu nhân muốn uống gì không?” Kỷ Niên quả thực rất vội, nhưng những người khác trong công ty lại không quen biết Thư Lan, chỉ có thể để cậu ta tiếp.

“Cà phê.” Cô cũng muốn nâng cao tinh thần, buổi chiều còn phải làm việc khác.

“Vâng.”

Kỷ Niên đi ra ngoài, phân phó thư ký mang một ly cà phê đi vào, lại sợ Hà Vãn không biết, dặn dò một câu: “Bên trong chính là phu nhân Lệ tổng.”

Hà Vãn gật đầu.

Kỷ Niên cho rằng cậu ta đã nhắc nhở như vậy, Hà Vãn cũng nên đối xử cẩn thận, nhưng không ngờ cô ta vẫn phạm sai lầm.

Lúc cà phê được mang vào, Thư Lan thấy hơi khát nước, cô liền nhấp một ngụm, ngay sau đó nhíu mày nôn hết vào thùng rác.
 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 13: Môn không đăng hộ không đối




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 14: Đều là giả




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 15: Xứng đôi vừa lứa




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 16: Sự tra tấn ngọt ngào




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 17: Xé rách da mặt




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 18: Đứa con hoang




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 19: Tai nạn giao thông




 
Back
Top Bottom