Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 22-1: Chương 22: (1)




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 22-2: Chương 22: (2)




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 22-3: Chương 22: (3)




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 23: Một vụ giết người không




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 24: Nhà của anh và Thư



Editor + Beta: Miya

Ra khỏi Cục cảnh sát, sắc mặt Thư Lan hơi trầm xuống. Kiếp trước, cô từng nghĩ mình đã tìm được người bạn tốt, kết quả mọi chuyện chỉ là mơ.

“Không vui à?” Lệ Bắc Đình vòng tay ôm lấy vai cô.

“Em thấy tiếc thôi, bọn em đã từng có khoảng thời gian vui vẻ, cuối cùng lại ra nông nỗi này.” Không biết kiếp trước, cuối cùng Liễu Thiến có kết cục gì, khi đó chưa kịp biết mọi chuyện thì cô đã chết rồi.

“Có gì mà tiếc? Gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi.” Cho cô ta ngồi tù 2 năm đã quá may mắn cho cô ta rồi, anh còn chưa kịp ra tay thì cô ta đã tự tìm đường chết.

“Lệ Bắc Đình, em hỏi anh, có phải anh đã mua lại công ty mà Liễu Thiến làm việc không?” Thư Lan ngẩng đầu nhìn anh, cho dù đã mang giày cao gót nhưng cô vẫn lùn hơn Lệ Bắc Đình một chút, người này ăn gì mà cao vậy chứ.

Người đàn ông gật đầu.

“Anh là kẻ phá của mà, công ty nhỏ xíu đó có gì tốt mà thu mua chứ, lãng phí tiền. Muốn mua cũng phải mua công ty lớn chút chứ, ít ra còn có vài minh tinh nổi tiếng nữa.”

Thư Lan nhéo eo anh: “Có tiền cũng không nên tiêu như vậy, Liễu Thiến nói là do em kêu anh mua, em bị oan như vậy anh phải bồi thường cho em.”

Cuối cùng cô cũng đã thấy khả năng tiêu tiền trong nháy mắt của Lệ Bắc Đình là như thế nào. Tuy công ty nơi Liễu Thiến không lớn, nhưng thu mua cũng nhận không ít tiền.

“Đúng là oan cho em rồi, vậy em muốn anh bồi thường cái gì?” Lệ Bắc Đình kéo cửa xe, để Thư Lan ngồi vào: “Nhưng thu mua công ty Nhạc Tâm cũng không tính là hành vi phá của.”

“Anh có ý gì?” Thư Lan nhìn về phía anh, anh đóng cửa xe lại, lên xe từ bên kia: “Lợi ích trong giới giải trí không tồi, anh tính sẽ mở rộng ở phương diện này, đúng lúc thu mua Nhạc Tâm thử xem.”

Giới đó đúng là phức tạp, Lệ Bắc Đình chỉ muốn thăm dò từng bước. Nếu không ổn thì dừng đúng lúc. Nhưng tính cách anh xưa nay chưa từng có khái niệm “không được”.

“Không phải anh rất bận sao? Sao vẫn có thời gian chú ý tới giới giải trí vậy?” Bình thường Thư Lan không đu idol nhưng cô cũng thích khá nhiều nghệ sĩ, cô cũng có chú ý tới giới giải trí một ít. Vì giới giải trí và giới thời trang có liên quan đến nhau, giới trang sức và giới thời trang cũng có phần liên quan.

Cũng giống Minh Châu mời người đại diện, sẽ mời minh tinh trong giới giải trí và trang sức thích hợp, lần này mời một tiểu hoa đán* mới, diện mạo xinh đẹp, ở giới giải trí chỉ cần như vậy là đủ.

(*Tiểu hoa đán (hay Tiểu hoa) là danh từ chỉ chung nữ diễn viên còn trẻ tuổi, từ tuyến 18 cho đến tuyến đầu, đều đi theo con đường thu hút người hâm mộ hoặc thiên hẳn về mảng điện ảnh)

Vì từng tiếp xúc, nên Thư Lan biết trong giới này phúc tạp như nào, đồng tiền làm mờ mắt, quyền lực chi phối mọi thứ, con người thì liên tục bị thử thách lòng dạ

Ngay cả Liễu Thiến, một nghệ sĩ nhỏ ở tuyến 3-4, bình thường ít có cơ hội xuất hiện, nên cô ta cũng trở nên phát điên vì chuyện này.

Cho nên Thư Lan không muốn Lệ Bắc Đình tiếp xúc với giới giải trí, người đẹp trong giới giải trí thật sự rất nhiều, cô sợ Lệ Bắc Đình sẽ bị dạy hư.

“Chu Tự Bạch nói hiệu quả đầu tư và lợi ích không tồi, không phải thương nhân thường đi tới những nơi nào có tiền sao? Sao thế, em không thích anh đi sao?”

Lệ Bắc Đình nhạy bén phát hiện Thư Lan không vui lắm.

“Dĩ nhiên là không thích rồi. Giới giải trí nhiều người đẹp, lỡ anh nhìn đến hoa cả mắt thì sao?”

Thư Lan cong môi, cũng không giấu diếm, vợ ăn giấm của chồng cũng là bình thường.

“Ha ha ha, anh còn chưa tiếp xúc với ai mà em đã ghen rồi sao?” Lệ Bắc Đình duỗi tay ôm cô vào lòng: “Cho dù nhiều người đẹp cũng không liên quan tới anh, hiện tại anh là người đã ông đã kết hôn với một cô vợ xinh đẹp rồi.”

Hiếm khi Thư Lan ghen, tâm trạng Lệ Bắc Đình bỗng nhiên vui hẳn, lâu lắm anh đã không vui như thế.

“Hừ, miệng của anh cũng ngọt thật, ai biết là anh có quản được nửa th@n dưới của mình không.” Thư Lan cọ cọ vào ngực anh, giọng điệu hờn dỗi.

Với Lệ Bắc Đình thì điều này như gió xuân lướt qua mặt, khiến trái tim anh tê rần.

Anh hơi cúi đầu, cọ nhẹ cằm vào trán cô, nhỏ giọng nói: “Nếu không quản được, thì em nghĩ mình có thể ngủ một mình đến giờ sao?”

Nếu thật sự không nhịn được, với tư cách là vợ anh, thì dù anh có làm trò để có được cô, người ngoài cũng không thể nói gì được.

Nhưng Lệ Bắc Đình không như vậy, anh vẫn luôn tôn trọng cô, cô nói không được là không được, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Chỉ thế thôi, vậy mà còn bảo anh không kiềm chế nổi?

Thư Lan vừa nghe xong, hai má đỏ bừng, làm sao cô nghe không hiểu ý của Lệ Bắc Đình chứ, thẹn quá hóa giận cô nhéo mạnh vào cánh tay anh: “Đúng là không biết xấu hổ.” Vậy mà anh lại dám nói ở ngoài.

“Ui, em thật nhẫn tâm.” Lệ Bắc Đình hít hà một hơi, nói vậy anh cũng nắm lấy tay cô hôn lên môi mình: “Vậy để anh không biết xấu hổ cho em xem.”

Giữa hai vợ chồng nói chuyện như vậy cũng rất bình thường, đương nhiên Lệ Bắc Đình cũng cảm thấy bình thường.

“Anh đúng là không đứng đắn.” Thư Lan rút tay lại, lùi khỏi ngực Lệ Bắc Đình, cô giơ tay chỉnh lại tóc, hai tai đỏ bừng.

Lệ Bắc Đình dựa lưng vào ghế ngồi, khẽ cười, nhìn dáng vẻ thẹn cùng của cô thật đáng yêu.

Về tới nhà, Lệ Bắc Đình tìm hộp thuốc, xoa chút dầu thuốc cho Thư Lan: “Vết thương trên người em vất vả lắm mới tốt hơn, vậy mà lại làm mình bị thương tiếp, em đúng là đứa trẻ nghịch ngợm mà.”

Đứa trẻ nghịch ngợm mới khiến mình bị thương 3 ngày một lần như này.

“Em mới không có, vốn dĩ tối hôm nay em còn muốn đi ăn lẩu với A La mà, haiz.” Chuyện đã như vậy, tới lẩu cũng không ăn được rồi, Đỗ La cũng tự mình về nhà trước.

“Muốn ăn lẩu lắm à?” Lệ Bắt Đình cất rượu thuốc xong, hỏi cô.

“Muốn, đã lâu rồi em không ăn.” Món lẩu quả thật rất có mị lực, rõ ràng món đó không quá đặc sắc nhưng lại khiến người ta muốn ăn, mỗi lần ăn đều ăn đến no căng cả bụng.

“Ăn ở nhà cũng giống nhau, anh sẽ kêu chị Lâm sắp xếp, chúng ta lên vườn hoa trên mái nhà ăn đi.” Khó có dịp Thư Lan muốn ăn đồ ăn vặt, chuyện này nên thỏa mãn cô.

“Nhưng mà vết thương của anh còn chưa tốt, không thể ăn được.” Miệng vết thương của Lệ Bắc Đình còn chưa lành, tốt nhất không nên ăn lẩu.

“Chúng ta ăn lẩu uyên ương đi, em ăn nồi cay, anh ăn nồi nước.”

“Như vậy có thiệt thòi cho anh lắm không?” Ăn lẩu phải ăn nồi cay mới ngon chứ, ăn nước trong nồi có gì ngon đâu.

Hơn nữa hiện tại Lệ Bắc Đình không ăn được nước chấm muối cay, nhưng khi ăn lẩu phải chấm muối cay mới ngon chứ.

“Chỉ cần em vui, anh thiệt thòi một chút thì tính là gì.” Lệ Bắc Đình nhướng mày: “Ăn không?”

“Ăn!” Thư Lan từ sofa đứng lên, nhoẻn miệng cười: “Chồng thương em như vậy, thì em phải ăn.”

“Được, vậy em lên lầu thay quần áo đi, váy dơ rồi, để anh kêu chị Lâm chuẩn bị.” Lệ Bắc Đình vỗ vỗ váy cô, trên váy đã dính chút bụi.

“Được, em đi lên lầu đây.” Thư Lan từ trên sofa nhảy xuống, cô dẫm giày bước lên lầy, mỗi bước đi cô điều nhảy nhót, như chim sẻ tìm được gạo, vui vẻ không thôi.

Lệ Bắc Đình lắc đầu cười, thật ra Thư Lan khá ngây thơ, nếu không cũng sẽ không bị Liễu Thiến lừa gạt nhiều năm như vậy.

Nghĩ đến Liễu Thiến, ý cười từ đáy mắt của Lệ Bắc Đình tan đi, anh gọi điện thoại cho Kỷ Niên, có một số người, vì bản thân họ mà có thể chạm vào điểm mấu chốt của người khác.

Mà những chuyện này, không nên truyền tới tai Thư Lan, không nên làm ô uế tai cô.

Lệ Bắc Đình hy vọng, Thư Lan vĩnh viễn có thể vui vẻ mỉm cười như vậy.

Tầng cao nhất trên biệt thự có một vườn hoa, chăm sóc rất nhiều hoa, chỉ cần hoa có thể nở ở Vân Thành thì trên đó đều có hết, sẽ có chuyên gia chăm sóc chúng. Thư Lan chỉ phụ trách hưởng thụ, đặc biệt là ngày mưa, cô thích tới chỗ này ngủ, nghỉ tiếng mưa rơi vào cửa kính pha lê, cảm giác vô cùng thoải mái.

Cửa kính pha lê trên tầng cao nhất có thể điều chỉnh, bình thường thì mở ra, tới mùa mưa và mùa đông thì đóng lại. Hiện tại đã tới tháng 4-5, nơi này cũng không nóng lắm, mà ngược lại còn có gió.

Chị Lâm và đầu bếp đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, nhưng số lượng không nhiều, đồ ăn được đặt trên bàn, hai người ngồi hai bên, bên Thư Lan là nồi cay, bên Lệ Bắc Đình là nồi nước trong, đồ chấm cũng đã chuẩn bị tốt.

Sau khi chị Lâm và đầu bếp rời đi, trên tầng cao nhất chỉ còn hai người họ, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào, một cơn gió thổi qua, hoa chi lay động, hai con bướm đỏ bay lượn lờ.

Thư Lan chống khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm mặt, cười khanh khánh nhìn Lệ Bắc Đình đối diện, tâm trạng đặc biệt tốt.

“Sao vậy?” Lệ Bắc Đình dựa lưng vào ghế, hai chân khoanh lại, thanh thản ngồi đó, con ngươi đen nhánh nhìn Thư Lan.

“Anh có cảm thấy khung cảnh này đặc biệt ấm áp hay không?”

Ban đêm yên tĩnh khói trong nồi lẩu bay lên, nước đã sôi, mùi thơm truyền tới, bên tai vang lên tiếng sôi lục bục và tiếng côn trùng kêu, còn có Lệ Bắc Đình ở bên cạnh cô, cả người cô thả lỏng, như đang nằm mơ vậy.

Lệ Bắc Đình gật đầu: “Chỉ cần em muốn, mỗi ngày đều có thể như vậy.”

Đây là điều anh đã muốn từ lâu, hương vị của gia đình.

Từ sau khi mẹ anh qua đời, anh chưa từng cảm nhận được tư vị này.

Ông bà nội đối xử với anh rất tốt, nhưng đó là nhà của ông bà nội, không phải của anh, hiện tại cuối cùng anh cũng có gia đình của mình.

Là nhà của anh và Thư Lan.

“Vậy từ giờ chúng ta thường xuyên lên đây ăn nha.” Thư Lan cúi đầu nhìn một chút: “Ăn được rồi, anh gắp đi!”

Lệ Bắc Đình gật đầu, thả chân xuống, cầm đũa lên tính gắp thức ăn.

“Khoan đã.” Thư Lan vội ngăn anh lại.

“Làm sao vậy?” Lệ Bắc Đình ngạc nhiên hỏi.

“Em còn chưa chụp hình, trước khi ăn đồ ăn ngon chúng ta nên chụp ảnh trước, anh chờ chút nha.” Thư Lan tìm điện thoại, cô vẫn còn đang tìm góc để chụp vài tấm ảnh.

“Lúc này, Lệ Bắc Đình ngắt một đóa hoa hồng bên cạnh: “Thêm cái này thì sao?”””

Khớp xương ở ngón tay cầm lấy đóa hoa hồng đỏ, cảm giác dưới ánh đèn vô cùng đặc biệt, giống như họ không phải đăng ăn lẩu mà đang ăn cơm dưới ánh đèn.

Thư Lan vội vàng chụp: “OK.”

Nhưng Lệ Bắc Đình vẫn giơ tay ra, anh nhướng cằm ý bảo Thư Lan nhận đóa hoa hồng.

“Ơ, hình như đây là lần đầu anh tặng hoa cho em đấy.” Thư Lan nhận lấy, đưa lên mũi ngửi. Dù mùi lẩu nồng nặc, nhưng cô vẫn ngửi được mùi hoa hồng rất rõ.

Lệ Bắc Đình m út bò viên cho vào chén Thư Lan, anh suy tư gì đó rồi nói: “Vậy chắc anh phải tự xem lại bản thân thôi.”
 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 29: Chương 29



Chim én làm tổ trên cửa sổ, có một tấm ván gỗ thừa ra đã thành nơi chúng làm tổ chim.

“Lần trước ông chủ đến thấy tổ chim én này lắc lư sắp sụp, nên bảo chúng tôi gắn thêm một tấm ván gỗ cho chắc, tránh để chúng rơi xuống.” Quản lý Trần cũng rất ngạc nhiên, không ngờ có người muốn nhìn chim én, nhưng ngẫm lại thì cũng đúng, những người có tiền mỗi ngày đều ở trong thành phố, ít khi thấy cảnh thế này.

“Kiều Việt đúng là có lòng yêu thương động vật, tôi có thể trèo lên nhìn không?” Thư Lan đứng dưới chỉ nhìn thấy mơ hồ, không thấy rõ tổ én màu sắc ra sao.

“Có thể, ở đây có thang.” Quản lý Trần kéo cái thang lại gần, đặt dưới tổ chim.

“Đặt xích ra chút là được, đừng dọa chúng.” Thư Lan chỉ tò mò, không có ý định làm phiền bầy én nhỏ.

“Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”

Lệ Bắc Đình ở dưới đỡ thang cho cô, Thư Lan cẩn thận leo lên, cũng may hôm nay cô đi giày màu trắng nhỏ, rất thuận tiện.

Cuối cùng cũng nhìn rõ tổ chim én này, chừng 5-6 con chim non, mỗi con nhìn thấy cô đều há mỏ ra kêu inh ỏi, như là đòi ăn, không thấy chim lớn đâu, chắc là đi kiếm mồi rồi, hai con chim én muốn nuôi một ổ chim non, cũng cực nhọc lắm.

“Lệ Bắc Đình, đáng yêu quá, lông chim non còn chưa mọc dài, lông tơ thì xù xù, chỉ là chim mẹ không ở đây.” Mắt Thư Lan sáng rực lên, lần đầu tiên được ngắm mấy con chim non ở khoảng cách gần như vậy, làm cô cảm nhận được một cách sâu sắc hơi thở của sự sống tự nhiên.

“Vậy chẳng phải đến màu lông cũng không nhìn thấy được à?” Lệ Bắc Đình không hứng thú như cô, chỉ tập trung nhìn cô, có vẻ như cô rất thích mấy động vật nhỏ này.

“Em nhìn thấy, trong tổ có mấy sợi lông chim mẹ rụng xuống, màu đen, nhưng ánh sáng chiếu vào, nó lại ánh lên màu xanh lá, đúng là màu đen nhưng ánh lên nhiều màu sắc rực rỡ khác, em rất muốn cho chúng ăn nhìn chúng rất đói.”

“Không thể cho ăn được, ám hơi con người vào, sợ chim mẹ sẽ không cần chúng nữa.”

“Em biết, nên em chỉ nhìn thôi.” Cô nghe nói trong tự nhiên, một số con non nếu bị dính mùi lạ, sẽ bị mẹ của chúng bỏ rơi.

“Tổ chim én này là tổ yến à? Nhìn dơ quá, em thấy mình không nuốt nổi tổ yến nữa rồi.” Thư Lan bĩu môi, trước kia cô cũng ăn nhiều tổ yến lắm.

Lệ Bắc Đình nhịn không được bật cười, li3m môi nói: “Đây là chim én, không phải cùng một loại đâu, tổ chim én này không ăn được.”

“Nhưng tổ yến làm từ nước miếng chim én mà.”

“Thôi, em không ăn tổ yến nữa đâu, anh đỡ em xuống đi.” Thư Lan chỉ nhìn thôi, không muốn quấy rầy bầy chim nhỏ.

Cách hai bậc thang cuối, Thư Lan nắm tay Lệ Bắc Đình nhảy xuống: “Chúng đáng yêu thật, lại không sợ con người, khó trách lại làm tổ trong nhà.”

“Chim én là loài chim có ích, được con người bảo vệ, chắc chúng biết con người có ý tốt, đi thôi, đi rửa tay.” Lệ Bắc Đình kéo Thư Lan đi về phía giếng nước gần đó.

“Cái này em thấy trên TV rồi, dùng như thế nào vậy?” Thư Lan từ nhỏ lớn lên ở thành phố, giếng ở nông thôn đối với cô mà nói cũng chỉ là một danh từ.

“Ấn xuống như vầy, nước sẽ phun lên, rửa tay trước đi.” Lệ Bắc Đình ấn ra nước, Thư Lan sau khi rửa tay còn hứng nước rửa mặt, mát lạnh rất sảng khoái: “Thoải mái quá, giống như nước suối trong núi vậy.”

“Nước giếng và nước suối không khác nhau lắm, đều là nước ngầm, đông ấm hạ mát.” Lệ Bắc Đình nhìn cô như đứa trẻ tò mò, may mà hôm nay cô để mặt mộc ra ngoài, nếu không đâu dễ dàng chơi nước như vậy.

Lúc này, có thể cảm nhận được tinh thần của Thư Lan hoàn toàn thả lỏng, tâm trạng rất tốt.

“Em không muốn trở về, em muốn ở lại đây.” Thư Lan đặt tay vào thau nhôm lớn đầy nước, trong cái nắng hè oi ả mà có nước mát thế này, quá là tuyệt vời.

“Thật không? Ban đêm ở đây có thể có gián, chuột, thậm chí là rắn đó.”

Thư Lan vừa nghe lập tức đứng bật dậy, bị dọa sợ: “Thật hay giả vậy?”

“Thật, phía sau trang viên là núi, rắn rết côn trùng muỗi kiến rất dễ xuất hiện. Em tưởng đây là trang viên, bốn phía đều đông người sinh sống, rắn rết muỗi kiến đều không vào được à.”

“Vậy em không ở đây nữa, về nhà đi.” Thư Lan sợ nhất là rắn, chỉ xem trên TTV thôi cũng thấy sợ rồi.

“Ha ha, đi thôi, ăn cơm trước đã.” Lệ Bắc Đình rửa tay, kéo Thư Lan vào phòng.

Trong phòng vừa dọn đồ ăn lên, thức ăn còn nóng hổi, quản lý Trần tỉ mỉ chiêu đãi hai người giống như chiêu đãi ông chủ. Vì ông chủ đặc biệt dặn dò, hai vị khách này đều là nhân vật có tiếng tăm, không thể sơ suất.

Quản lý Trần chưa từng trực tiếp làm việc dưới trướng Kiều Việt, cũng không phải người trong giới thượng lưu, hơn nữa bên ngoài rất ít ai thấy được ảnh chụp của Lệ Bắc Đình và Thư Lan, nếu không thường quan t@m đến tin tức kinh tế tài chính thì đúng là chưa chắc nhận ra Lệ Bắc Đình.

Thức ăn dọn lên xong, quản lý Trần còn bưng một quả dưa hấu vào, bổ đôi cho hai người dùng muỗng ăn.

“Dưa hấu này do trang viên tự trồng, hoàn toàn tự nhiên, không dùng thuốc trừ sâu, Lệ tiên sinh và Lệ phu nhân nếm thử, chúng tôi đã ngâm trong nước giếng lạnh cả buổi sáng, ăn còn ngon hơn để trong tủ lạnh nhiều.”

“Vậy tôi phải ăn thử mới được, cảm ơn nhé.” Thư Lan không chờ nổi, tới đây chơi với Lệ Bắc Đình khiến cô rất thoải mái, chứ mà đang ở tiệc tối nào đó, thì đến sắc mặt cũng không dám thể hiện.

“Phu nhân khách sáo rồi, vậy tôi không làm phiền hai vị nữa, tôi đứng bên ngoài, có việc cứ gọi tôi.”

“Được, đi đi.” Lệ Bắc Đình gật đầu.

Quản lý Trần cung kính lui ra ngoài.

Thư Lan đã cắn miếng dưa hấu vào miệng, dùng muỗng múc dưa hấu rất thành thạo, mùa hè cô thường để dưa hấu trong tủ lạnh để ăn sáng, nhưng lạnh quá lại bị buốt họng, còn dưa hấu ngâm nước giếng này vừa đủ lạnh, không bị buốt.

“Cái này ngon quá, anh cũng ăn thử đi.” Thư Lan múc một miếng chính giữa, miếng ngọt nhất đưa tới bên môi Lệ Bắc Đình, làm nũng nói: “Miếng ngọt nhất cho anh, hôm nay em vui lắm.”

Lệ Bắc Đình há miệng ăn, đưa tay lau nước dưa bên môi Thư Lan, nhướn mày cười: “Thật ngọt.”

Dưa hấu ngọt, cô còn ngọt hơn.

“Ngọt phải không, mấy món này .” Màu sắc, hương vị đều đầy đủ.

“Ăn cơm trước đã, đói bụng rồi đúng không, dưa hấu lát nữa ăn tiếp.”

“Dạ, món rau này là gì vậy?” Thư Lan nhìn nó cũng không giống rau cải thường thấy.

Lệ Bắc Đình nhìn thoáng qua thực đơn, rồi nhìn vị trí món ăn: “Là lá khoai lang đỏ.”

“Lá khoai lang đỏ cũng ăn được à?” Thư Lan kinh ngạc, khoai lang thì cô ăn rồi, nhưng không biết lá cũng ăn được.

“Nếm thử xem có ngon không?” Lệ Bắc Đình cũng chưa ăn qua: “Đây là thức ăn mà người làm nông thường ăn, không phải mấy món cao cấp chúng ta hay ăn đâu.”

Không thể không nói, Kiều Việt rất có đầu óc, bố trí không tồi, đối với dân thành phố mà nói thì nơi này rất mới lạ, lại cho quảng cáo, người ở thành phố ở lâu rồi, liền thích quay về thời chưa đô thị hóa, đi về nông thôn ngoại thành chơi. Vì thế nhiều vùng quê hiện nay, du lịch nông thôn đang phát triển rất tốt.

Thư Lan thử gắp một đũa, mắt lập tức híp lại: “Ngon quá, có chút vị ngọt từ rau, rất hợp khẩu vị, hóa ra lá này cũng ăn được.”

“Vậy em ăn nhiều chút.” Lệ Bắc Đình vuốt tóc mai bên tai cô cho gọn, để cô tiện ăn cơm, bản thân anh thì chưa đói.

Lần này Thư Lan như được mở mang thế giới mới, ăn lá khoai lang đỏ, hoa bí đỏ, khoai sọ muối chua, rau sam rau dại, tôm sông nhỏ, canh cá trích, ốc đồng xào…

Rất nhiều món chưa từng nghe tên, cô chưa từng ăn qua tôm sông bé thế này, quản lý Trần nói đều là bắt ở suối gần đây, cá trích cũng nhỏ nhưng rất ngon, so với trước kia cô từng ăn thì càng ngon hơn, ốc đồng thì vị cũng khác, đều là tự nhiên, không phải nuôi trồng.

Kết quả ăn quá no, bụng căng tròn, ăn no đến mức đi không nổi.

Qua cửa sổ, cô nhìn ra ngoài thấy khách không ít, bèn tò mò hỏi Lệ Bắc Đình: “Nhiều khách như vậy, lấy đâu ra nhiều tôm sông, cá trích và ốc đồng thế?”

Thiên nhiên cũng có hạn, ăn thế này chẳng mấy mà cạn kiệt.

Lệ Bắc Đình nhướn mày, vỗ đầu cô: “Em nghĩ ai cũng ăn được đồ ăn thuần tự nhiên sao? Phần lớn mọi người ăn là đồ nuôi đó, nói thiên nhiên cho hay thôi.”

“Vậy món chúng ta ăn là từ thiên nhiên thật không? Không phải cũng là nuôi đó chứ?” Thư Lan chớp chớp mắt, cũng thấy hợp lý, người đông như vậy, từ thiên nhiên sao mà đủ.

Lệ Bắc Đình lắc đầu: “Cậu ta không dám gạt chúng ta đâu.”

“Cũng phải.” Thư Lan lè lưỡi, ai dám lừa Lệ Bắc Đình chứ.

“Ăn no rồi có muốn về luôn không?” Lệ Bắc Đình một tay tựa vào ghế cô, một tay đưa nước dưa hấu cho cô.

“Còn chỗ nào vui nữa không?” Thư Lan không muốn về, đi chơi quá vui, hôm nay trong đầu còn nảy ra nhiều ý tưởng, đều tranh thủ ghi nhớ.

Lệ Bắc Đình nhìn ra ngoài, suy nghĩ rồi nói: “Nghe nói bên này còn có thể câu cá.”

“Em không biết câu, anh biết câu không?”

Lệ Bắc Đình gật đầu: “Ông của anh thích câu cá, anh từng học qua.”

“Vậy anh dạy em đi, hiếm khi đi chơi nên em cũng không muốn về sớm liền.” Thư Lan kéo tay áo Lệ Bắc Đình làm nũng, chớp chớp mắt, cười ngọt ngào khiến người khác không thể từ chối.

“Được.” Lệ Bắc Đình thuận tay nắm lấy tay cô: “Anh sẽ bảo người sắp xếp.”

Một lúc sau, hai người ngồi xuống một chỗ khá mát mẻ, ngồi dưới gốc đa to, bóng râm rợp mát rất lớn.

Hôm nay quản lý Trần rất bận, nhưng cũng không dám nhờ người khác, tất cả đều tự mình tiếp đón, dọn bàn xong, sợ hai người nhàm chán, còn mang lên nước khoáng và nước dưa hấu, hạt dưa, bánh, đ ĩa trái cây, làm Thư Lan cảm thấy như ở nhà.

Sau đó không hề kể công mà yên lặng lui xuống.

“Quản lý Trần là người tốt.” Thư Lan ngồi xuống bên cạnh Lệ Bắc Đình, anh đang chuẩn bị mồi câu.

“Em nói tốt, vậy lát nữa thưởng thêm tiền tip.” Lệ Bắc Đình đi đâu cũng được phục vụ như vậy, nên thấy bình thường.

Nhưng Thư Lan ít khi ra ngoài với Lệ Bắc Đình. Mỗi lần Thư Lan tự mình ra ngoài, tuy có danh là Lệ phu nhân, nhưng vì cả hai không có tình cảm thật sự, nên đãi ngộ dành cho Thư Lan cũng không được tốt như vậy. Lần đầu cảm nhận được hạnh phúc khi đi cùng Lệ Bắc Đình.

“Vậy thưởng nhiều một chút, lần sau gặp Kiều Việt, em sẽ khen ông ấy với Kiều Việt.”

“Được, giờ chuẩn bị mồi câu cho tốt đi, xem có câu được mấy con cá không?”

“Nhất định được, em muốn câu ba con lớn, một con thêm cho cơm tối, một con đưa cho ba, một con đưa cho ông bà nội.” Thư Lan vỗ ngực đảm bảo.
 
Back
Top Bottom