Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh

Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 20: Nếu anh dám chết em sẽ lấy người khác (1)




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 20-2: Nếu anh dám chết em sẽ lấy người khác (2)




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 20-3: Nếu anh dám chết em sẽ lấy người khác (3)



Editor + Beta: Miya

Thư Lan nấc lên vì khóc, cô thở hổn hển, miệng lẩm bẩm: “Là con không tốt.”

Thư Chí Minh cho rằng Thư Lan đổ mọi trách nhiệm lên người mình, nhưng thật ra Thư Lan nghĩ, nếu mình không sống lại, không thay đổi tất cả, thì Lệ Bắc Đình sẽ không bị thế này, sẽ bình an sống hết quãng đời còn lại.

Thư Lan khóc đến ngất xỉu, làm Thư Chí Minh như già đi mười mấy tuổi.

Đêm nay, mọi người không quS ổn, Lệ Bắc Đình nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, không biết bao giờ mới tỉnh, Thư Lan thì khóc đến ngất xỉu, đau lòng quá độ. Vốn não cô đang bị chấn thương, cứ tiếp tục như vậy, sẽ không tốt cho cơ thể cô.

Bà cụ nghe tin Thư Lan khóc đến ngất xỉu, suy nghĩ mãi cũng không tốt cho sức khỏe. Nếu giống lần trước, Lệ Bắc Đình nằm viện lâu như thế mà Thư Lan không đến thăm lần nào, bà ấy còn có thể oán trách hai câu, nhưng lúc này, từ đầu đến cuối Thư Lan đều tỏ ra áy náy và tự trách.

Người không biết còn nghĩ vợ chồng hai người rất ân ái.

Có lẽ không ai nghĩ rằng, nửa tháng trước hai người còn quậy đến ly hôn.

Bệnh viện tràn ngập bi thương, tin tức lại vô cùng sôi nổi, chủ tịch Lệ thị xảy ra tai nạn rơi xuống sông, tin tức sống chết không rõ này lập tức châm ngòi trong giới tài chính kinh tế, ngay cả người trong giới giải trí cũng chú ý vì sản nghiệp nhà họ Lệ có liên quan đến giới giải trí, các kênh tin tức đều đăng tin, thậm chí có không ít người đến Vân Giang.

Vì chuyện xảy ra vào buổi tối, việc điều tra hơi khó khăn, mãi cho đến sáng hôm sau, cảnh sát lại đến bệnh viện, hỏi chút chuyện với Thư Lan.

Thư Lan nói hết những chuyện mình biết cho cảnh sát nghe.

Cuối cùng, phía cảnh sát hỏi một câu: “Tôi nghe nói lúc trước quan hệ giữa cô và Lệ Bắc Đình cũng không tốt?”

Những lời này làm Thư Lan sửng sốt, cô nhìn cảnh sát, họ có ý gì, nghi ngờ cô hại Lệ Bắc Đình sao?

“Cô đừng kích động, chúng tôi chỉ hỏi như thường lệ thôi, không có ý gì khác.” Phía cảnh sát hơi xấu hổ, Thư Lan đau lòng mọi người đều thấy, chỉ là câu nên hỏi vẫn phải hỏi.

Thư Lan gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước tôi và anh ấy thường xuyên cãi nhau, không hòa thuận, nhưng về sau tôi sẽ nghĩ thông suốt, nên chúng tôi đã hòa giải với nhau rồi.”

“Tại sao lại hòa giải và vì sao cô lại nghĩ thông suốt?”

“Lệ Bắc Đình luôn đối xử tốt với tôi, do tôi quá bướng bỉnh.”

“Vâng, được rồi, trước mắt tài xế xe tải đã bị bắt, sau khi kiểm tra, chúng tôi phát hiện anh ta say rượu, căn cứ treo trí nhớ của anh ta, do sốt ruột muốn đạp phanh nhưng lại nhầm thành đạp chân ga, nên mới gây ra tai nạn.”

“Chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?” Thư Lan không tin, sao có thể, hãng xe và biển số xe của Lệ Bắc Đình không tầm thường, xe bình thường nên tránh xe anh mới đúng.

“Cô nói vậy, là có suy nghĩ khác sao?”

“Không.” Thư Lan có suy nghĩ khác, lại không nói được, cô không có chứng cứ, nói ra cũng vô ích, hơn nữa sẽ rút dây động rừng.

Hơn nữa Lệ Bắc Đình vẫn chưa tỉnh, cô sợ làm vậy sẽ khiến tình trạng Lệ Bắc Đình càng tệ hơn.

“Nếu có suy đoán khác, cô có thể nói cho chúng tôi biết, trước mắt chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn.”

“Không có, do tâm trạng tôi không tốt.”

“Vậy chúng tôi đi trước, nếu nhớ ra chuyện gì, cô có thể gọi cho chúng tôi.”

Chờ cảnh sát rời đi, Thư Lan gọi Kỷ Niên vào.

“Kỷ Niên, thật sự chỉ là ngoài ý muốn thôi sao?” Thư Lan cúi đầu nhìn chiếc chăn trắng tinh, cô vẫn không tin.

“Theo kết quả tôi tra được, cũng giống cảnh sát vừa nói, tài xế xe tải và Lệ tổng không liên quan với nhau, tra người nhà anh ta cũng không có thù hận gì với Lệ tổng, không liên quan tới lợi ích.” Ngay từ đầu Kỷ Niên cũng không tin chuyện này là ngoài ý muốn, nhưng cậu ta cũng không tra được gì.

“Ừm, công ty thế nào rồi?” Nếu thật sự ngoài ý muốn, vậy có thể do số mệnh sắp đặt.

“Thị trường chứng khoán đang bắt đầu xuống giá, tin Lệ tổng hôn mê không thể giấu được nữa, chờ cảnh sát báo cáo xong, sợ là chứng khoán sẽ tiếp tục giảm. Nhưng phu nhân đừng lo, chỉ bị k1ch thích thời gian ngắn, chờ Lệ tổng tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ êm đẹp trở lại.”

“Khi nào anh ấy tỉnh, mấy giờ rồi?”

Kỷ Niên nhìn đồng hồ: “10 giờ 3 phút.”

“Lâu vậy rồi, anh ấy vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy sao?” Đã phẫu thuật hơn 8 tiếng rồi.

“Vẫn chưa.” Sắc mặt Kỷ Niên hơi trầm xuống, cậu ta không xem Lệ tổng như cấp trên, lúc trước cậu ta tiến vào Lệ thị cùng Lệ tổng, đi theo Lệ tổng, trong khoảng thời gian ngắn, cậu ta liền trở thành trợ lý, nếu Lệ tổng xảy ra chuyện, cậu ta cũng không biết nên làm gì.

“Anh đi làm việc đi, anh ấy xảy ra chuyện, chắc công ty cũng bận lắm.”

Kỷ Niên gật đầu, điện thoại cậu ta sắp bị gọi đến nổ luôn rồi, mỗi giây mỗi phút đều có người gọi tới.

Có người từng đánh giá Lệ tổng: Xuất chúng hơn người.

Tuổi còn trẻ, chỉ vài thủ đoạn mà anh đã giải quyết những vấn đề trong Lệ thị, tổng hợp tài nguyên, đầu tư dứt khoát, nhìn xa trông rộng, đẩy Lệ thị lên tầm cao mới.

Rất nhiều người nói, có Lệ tổng dẫn dắt, về sau Lệ thị sẽ trở thành công ty đứng đầu cả nước.

Cho nên trong lòng nhiều người, Lệ tổng là người dẫn dắt họ có được nhiều lợi ích hơn, đặc biệt là những cổ đông.

Bây giờ Lệ tổng xảy ra chuyện, làm sao họ có thể không lo chứ.

Kỷ Niên vừa đi, Thư Lan đã xuống giường, thay bộ đồ mới đến tìm bác sĩ trị liệu cho Lệ Bắc Đình.

Bởi vì thân phận Lệ Bắc Đình, ngay từ đầu Kỷ Niên đã tìm bác sĩ có năng lực nhất bệnh viện, cố gắng nắm chắc cơ hội.

“Lệ phu nhân, nếu cô đã hỏi, tôi xin nói thẳng, vết thương của Lệ tiên sinh rất nặng, mất máu quá nhiều, lại ngâm trong nước lâu, nếu qua 24 tiếng mà ngài ấy vẫn không tỉnh, sợ là khả năng tỉnh sẽ rất thấp, có thể ngài ấy sẽ ngủ mãi mãi.”

Bác sĩ cũng hiểu cho cảm nhận bi thương của người nhà họ Lệ, nên chuyện này ông ta chỉ nói cho mấy người trẻ tuổi trong nhà biết, còn hai cụ trong nhà thì ông ta đã nói dối, ông ta sợ họ thương tâm quá độ, tuổi lại lớn, sợ sẽ xảy ra chuyện.

Dù sao Thư Lan cũng là vợ Lệ Bắc Đình, người cùng Lệ Bắc Đình sống đến cuối đời là Thư Lan, cô cũng nên biết.

“Có khả năng sẽ trở thành người thực vật sao?” Có đôi lúc Thư Lan vẫn không hiểu được ý câu trong tiếng Trung.

Chỉ là mất máu quá nhiều, sao lại nghiêm trọng vậy chứ, người thực vật, kia chẳng phải cứ nằm đó mãi sao, những tính toán ở kiếp trước cô không cần, vì Lệ Bắc Đình sẽ không bao giờ chặn đường người đó nữa.

Sao có thể vậy, Thư Lan không tin.

“Nếu vẫn không tỉnh, kết quả sẽ như vậy. Cụ thể, còn phải xem ý chí sống của Lệ tiên sinh, nếu Lệ tiên sinh có ý chí chiến đấu, nhưng khi nào tỉnh thì không chắc.”

Bác sĩ đã cố gắng giữ mạng Lệ Bắc Đình, nhưng khi nào tỉnh thì không ai biết, bác sĩ không dám đảm bảo là anh có tỉnh không.

Thư Lan rời khỏi văn phòng bác sĩ, cô như người mất hồn, bước đi không mục tiêu, không biết nên làm gì, đầu cô lúc này trống rỗng.

Cô cảm thấy, ông trời đang trừng phạt cô, trừng phạt cô kiếp trước không biết quý trọng, kiếp này có nhận ra cũng đã quá muộn.

Nếu Lệ Bắc Đình vẫn không tỉnh, cô nên làm gì đây?

“Rè rè rè” tiếng chuông điện thoại vang lên, bắt đầu từ tối hôm qua, Thư Lan đã từ chối hết cuộc gọi, điện thoại cũng để chế độ rung.

Cô lấy điện thoại ra, người gọi là Đỗ La: “Lan Lan, cậu sao rồi, khỏe hơn chưa?”

Đỗ La chỉ mới biết tin này hôm qua, tối qua cô ấy về quê, vẫn chưa xem điện thoại. Hôm qua ở Vân Giang xảy ra chuyện lớn như thế, lại đúng lúc thấy thông báo từ cảnh sát Vân Giang đăng tin Thư Lan không sao, Lệ Bắc Đình thì hôn mê sâu.

Tại sao lại như vậy, Lan Lan vất vả lắm mới nghĩ thông suốt, sống hòa thuận với Lệ Bắc Đình, sao chuyện xui xẻo này lại xảy ra.

“A La, tớ không sao, nhưng, nhưng mà Lệ Bắc Đình vẫn chưa tỉnh.” Thư Lan ngồi ở bậc cầu thang.

“Sao nghiêm trọng vậy, bao giờ anh ấy tỉnh?”

“Bác sĩ nói không biết, nếu trước 2 giờ tối mà anh ấy vẫn không tỉnh, khó khả năng cao sẽ thành người thực vật, A La, tớ sợ lắm.” Thư Lan không dám khóc lớn ở bệnh viện, sợ làm phiền người khác, cô chỉ khóc thút thít, cô cũng không muốn cứ khóc mãi như vậy, chỉ là trừ khóc ra cô cũng không biết nên làm gì.

“Sẽ không đâu, nhất định sẽ tỉnh lại, bây giờ tớ sẽ tới bệnh viện thăm cậu.” Đỗ La nghe tiếng Thư Lan đang khóc, gặp phải chuyện thế này, không ai không khóc cả.

“A La, tớ nên làm gì đây.” Thư Lan kìm nén tiếng khóc, từ tối qua tới giờ, nước mắt cô vẫn không ngừng rơi, cứ tiếp tục như vậy, Thư Lan sợ mình sẽ khóc đến mù mắt.

Dường như cô đã mất đi khả năng kiềm chế nước mắt, còn chưa nghĩ đến Lệ Bắc Đình nước mắt cô đã rơi, khi nghĩ đến anh trái tim cô như bị người ta dùng dao đâm mạnh.

“Lan Lan cậu đừng khóc, sẽ có cách giải quyết mà, chúng ta tới đô thành tìm bác sĩ hoặc ra nước ngoài, nhà họ Lệ có tiền, nhất định có thể tìm bác sĩ tốt hơn nữa.”

Đỗ La chưa từng thấy Thư Lan đau khổ như vậy, ban đầu cô ấy cho rằng Thư Lan và Lệ Bắc Đình không có tình cảm với nhau, không ngờ tình cảm Lệ Bắc Đình và cô còn tốt hơn người ngoài nghĩ.

Bây giờ Thư Lan không nghe ai cả, khuyên cũng vô dụng, trừ khi bây giờ Lệ Bắc Đình có thể tỉnh lại.

Khi cúp máy Đỗ La xong, Thư Lan quay lại phòng bệnh, Thư Chí Minh đang tìm cô.

“Lan Lan, sao con lại ra ngoài vậy, bác sĩ đã dặn con phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bản thân mệt mỏi.” Thư Chí Minh vừa rồi đi không lâu, quay lại đã không thấy người đâu.

Tâm trạng hiện tại của Thư Lan không ổn định, Thư Chí Minh sợ cô sẽ nghĩ quẩn.

“Con không sao đâu ba, con chỉ đi dạo thôi, công ty có việc thì ba đi trước đi, đợi chút nữa A La sẽ tới thăm con.” Chuyện bác sĩ nói, Thư Lan không có ý định nói cho ba mình biết, cô không thể để ba đau lòng cùng mình được.

Thật ra Thư Chí Minh đã biết, ông ấy chỉ không muốn nói cho Thư Lan, sợ Thư Lan chịu không nổi.

Hai người dùng cách giống nhau để bảo vệ đối phương.

“Công ty không giải quyết 1-2 ngày cũng không có vấn đề, bây giờ không phải mùa tiêu thụ lớn.” Cho dù có chuyện gì, Thư Chí Minh cũng không rời đi, ông ấy không thể để Thư Lan ở đây một mình, người nhà họ Lệ đều đang lo cho bà cụ và Lệ Bắc Đình, làm gì có thời gian quan t@m đến Thư Lan.

Thư Lan cúi đầu nghĩ: “Con muốn đi thăm Lệ Bắc Đình.”

“Bây giờ chỉ có thể đứng ở cửa kính nhìn, con đừng đi làm gì.” Ông ấy nhìn một lần đã không muốn nhìn tiếp.

“Con muốn nhìn.” Tính tình ngang bướng của Thư Lan trỗi dậy, cô muốn đi thì không ai ngăn được.

Thư Chí Minh chỉ có thể dẫn cô đi.

Thư Lan đứng ở cửa kính nhìn Lệ Bắc Đình nằm bên trong, bởi vì vết thương ở sau lưng nên anh phải nằm sấp, chỉ thấy được nửa gương mặt tái nhợt như tường trắng, cổ tay được truyền thuốc, xung quanh đều là dụng cụ y tế.

Nhìn Lệ Bắc Đình yếu ớt, đây là lần thứ hai cô nhìn thấy.

Lần đầu tiên là kiếp trước, cô đang hấp hối, hơi thở yếu ớt, không mở mắt nổi, lần cuối nhìn Lệ Bắc Đình cũng giống như bây giờ.

Gương mặt trắng bệch, đôi mắt đỏ bừng, môi run rẩy, khi cô sống lại cũng không quên được cảnh đó.

Thư Lan đặt tay lên cửa kính, giống như đang vuốt mặt anh, đôi mắt khô khốc, đã không thể khóc được nữa.

Lệ Bắc Đình, anh đang cố ý trừng phạt em, trừng phạt em vì nhận ra quá muộn.

Lúc chán ghét anh, lúc nào trong mắt anh cũng hoảng sợ. Bây giờ hơi thích anh, muốn cùng anh ngắm trăng, ngắm sao, anh lại nằm trên giường bệnh, em không muốn thích anh nữa.

“Lan Lan, đừng nhìn, con về trước đi. Hãy tin Bắc Đình có thể qua được.” Thư Chí Minh không đành lòng nhìn con gái mình như vậy.

Thư Lan không nói gì, chỉ gật đầu. Cô chỉ đứng nhìn, có thể làm được gì đâu.

Quay lại phòng bệnh, cô nằm trên giường, yên tĩnh nhìn trần nhà. Thư Chí Minh muốn để cô nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng cô không chịu.

Thư Chí Minh không muốn thấy Thư Lan như vậy, ông quay đầu ra ngoài đợi. Đến phòng bệnh bà cụ đang nằm, tình huống không nguy kịch, chỉ do người lớn tuổi không chịu được k1ch thích.

Rất nhanh đã tới 12 giờ, Đỗ La đến, còn mang cơm trưa cho Thư Lan.

“Tớ biết cậu khó ăn, chắc không ăn được đồ bệnh viện, tớ có mang tới món xào cậu thích nhất này, ăn trước chút đi.”

Đỗ La mở túi đồ ăn, vừa lúc thấy Thư Chí Minh tiến vào: “Chú, con có mua thêm một phần nữa. Nghĩ chú vẫn còn ở đây trông chừng Lan Lan.”

“Tiểu La tới rồi à, không sao, các con ăn đi. Vừa lúc chú cũng định lấy cơm cho Lan Lan, cháu ăn đi, chú ra ngoài ăn một chút.” Đúng lúc để Đỗ La trấn an Thư Lan, miễn cho Thư Lan cứ suy sụp như thế.

Thư Chí Minh đi nhanh, Đỗ La không cản kịp, cô ấy mở hộp đồ ăn đưa đũa cho Thư Lan: “Nhanh ăn đi, đừng vậy nữa.”

“Tớ ăn không vô.” Thư Lan dựa đầu vào giường, ngay cả sức cầm đũa cũng không có.

“Lan Lan, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu. Lệ Bắc Đình ưu tú như thế, Diêm Vương nhất định cũng không nỡ nhận anh ấy, nhất định sẽ bình an.” Đỗ La ngồi ở mép giường: “Cậu đừng hù tớ, tớ sợ cậu xảy ra chuyện. Tớ vừa về quê tối qua, sáng nay mới biết chuyện của cậu, xin lỗi, tớ không phải người đầu tiên bên cậu.”

“Không sao, tớ không sao đâu, Lệ Bắc Đình bị thương nặng hơn tớ.” Thư Lan hít mũi.

“Nếu vậy thì cậu càng phải quý mạng mình hơn, là Lệ Bắc Đình liều mạng cứu cậu. Cậu nhẫn tâm đạp bỏ ý tốt của anh ấy à?” Đỗ La nắm tay Thư Lan, tay cô lạnh như băng. Đỗ La xoa tay giúp cô giữ ấm: “Ăn chút đồ ăn trước, được không? Chờ Lệ Bắc Đình tỉnh lại, cậu có thể chăm sóc anh ấy, nếu cậu không ăn gì, suy sụp tinh thần thì ai chăm sóc Lệ Bắc Đình đây.”

Thư Lan cảm thấy rất có lý, cô mím môi: “Được, tớ ăn.”

Nhất định Lệ Bắc Đình sẽ tỉnh lại, sẽ cần cô chăm sóc, cô là vợ Lệ Bắc Đình, là người thân thiết với anh nhất, anh bị thương nặng như thế cần phải được chăm sóc. Nếu tỉnh dậy thì phải cần tịnh dưỡng rất lâu, vậy cô cần phải có sức hơn nữa.

“Ngoan nào, ăn đi, món thịt xào này ăn ngon lắm.” Đỗ La thở phào, người cần phải ăn, không ăn cơm thì sao được.

Đỗ La kể chuyện thú vị ở quê cô ấy cho Thư Lan nghe, muốn Thư Lan vui vẻ. Đang ăn giữa chừng, Đỗ La nhận được thông báo, cô ấy nhìn thoáng rồi đặt điện thoại xuống, ăn cơm trước rồi nói sau cũng được.

Thư Chí Minh đã quay lại, thấy Thư Lan ăn cơm, trong lòng ông cũng dễ chịu phần nào. Cũng may có Đỗ La tới bầu bạn cùng Lan Lan, có thể khuyên được cô, thấy vậy ông ra ngoài, để hai người ở chung.

Ăn cơm xong, Đỗ La dọn dẹp một chút mới ngồi xuống, cầm điện thoại cho Thư Lan xem.

“Lan Lan, tớ sợ là chuyện này ngày càng nổi hơn đấy, tớ là người bạn tới báo tin cho cậu. Vốn dĩ Lệ Bắc Đình là người ở tin tức kinh tế tài chính, cũng có dính một chút tới giới giải trí, không nhiều người chú ý. Nhưng vừa rồi Liễu Thiến chia sẻ bài của cảnh sát Vân Thành, còn mua cả hot search, bây giờ giới giải trí cũng chú ý chút ít rồi.”

Tuy Liễu Thiến chỉ là diễn viên ở tuyến 3-4, nhưng cũng có một ít fans, cũng có vài tác phẩm nổi tiếng. Cô ta chia sẻ bài của cảnh sát Vân Thành, muốn cảnh sát trừng trị hung thủ, còn mua cả hot search.

Vốn dĩ chuyện này đã rất nổi, Liễu Thiến là diễn viên, mọi hành động của cô ta đều có người chú ý, cô ta vừa báo, người khác không biết có phải cô fan đang muốn lấy lòng nhà họ Lệ hay không, hay còn ý gì khác, họ cũng chia sẻ bài, các diễn viên nhỏ cũng chia sẻ theo.

Nếu là bình thường, các diễn viên khác chia sẻ gì cũng không hot, nhưng đa số mọi người đều quan tâm truyện này, nên độ hot cũng cao hơn chứ không hạ xuống.

Thư Lan lấy điện thoại, bấm vào hot search, nhìn các bình luận, tâm trạng cô lên xuống. Nhà họ Lệ đi tới tình trạng hôm nay, sao có thể không đắc tội người khác được, trừ những lời an ủi cùng với lời chửi bới hung thủ, thì không tránh khỏi có vài lời khó nghe, cũng có lẽ vì muốn cọ nhiệt. Nhưng lúc này, nói thế nào thì trái tim Thư Lan cũng như có kim đâm vào.

“Lan Lan, đừng đọc, trên mạng toàn anh hùng bàn phím. Cậu có muốn gọi cho cô ta, kêu Liễu Thiến xóa bài không.”

Quan hệ của Thư Lan và Liễu Thiến khá tốt, Đỗ La không muốn xấu sau lưng, nhưng Đỗ La thật lòng cảm thấy. Lúc này nên vì Thư Lan mà đừng đăng gì, ít nhất cũng chờ Lệ Bắc Đình tỉnh lại rồi làm loạn không được sao?

Lúc này càng có nhiều người biết chuyện, điều này càng làm ảnh hưởng tới Lệ thị, có khả năng sẽ ảnh hưởng tới trật tự của bệnh viện. Những paparazzi trong giới giải trí vì lợi ít, họ có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, căn bản khó lòng mà đề phòng.

Thư Lan không lên tiếng, cô bấm số và ra ngoài, Đỗ La tưởng cô gọi cho Liễu Thiến. Nhưng người nghe máy lại là nam.

“Kỷ Niên, anh tra mấy tin tức trên hot search giúp tôi. Là tự nhiên bị đẩy lên, hay do có người cố ý mua lại và người đó là ai.”

Kỷ Niên ở bên kia đáp lại, Thư Lan trầm mặc nắm chặt điện thoại.

“A La, hot search hiện tại là mua à.” Thật ra bình thường Thư Lan cũng chú ý tới giới giải trí, trong lòng cũng đoạn được chút ít.

“Cái này tớ không biết, nhưng trong giới giải trí, không phải mình tự mua thì là bị người khác chơi xấu mua hot search. Trừ khi chuyện này là chuyện lớn, giống diễn viên hạng nhất kết hôn sinh con, có lẽ sẽ tự mình đẩy.”

Ai cũng hiểu, ai mà chẳng muốn kiếm tiền, Weibo đâu có tốt bụng đến mức cho vị trí hot search miễn phí.

Thư Lan hít sâu: “Tớ sai rồi, sai hết mười phần.”

Sai vì lúc trước quen biết Liễu Thiến, không nên có quan hệ tốt với cô ta, Liễu Thiến thật sự sẽ niệm tình nghĩa giữa hai người sao? Ngay lúc này, cô ta vậy mà lại châm ngòi thổi gió, chuyện này mà cũng muốn cọ nhiệt.

Vậy cô sẽ khiến Liễu Thiến cọ cho đã.

Rất nhanh, Kỷ Niên đã báo tin, hot search của Liễu Thiến là do chính công ty Liễu Thiến mua.

“Kỷ Niên, anh đẩy cô ta lên vị trí đầu đi, đẩy đủ 24 tiếng, tìm thêm account marketing đăng bài pr, để cô ta hưởng thụ cảm giác này lâu chút.” Nếu thích cọ nhiệt, vậy cô sẽ thỏa mãn h@m muốn của cô ta.

Kỷ Niên cũng hiểu Thư Lan có ý gì, chuyện này ngay từ đầu ai cũng khen Liễu Thiến là người đẹp mà còn lương thiện, nhưng nếu hot quá lâu, vật cực tất phản. Đến lúc đó, Liễu Thiến sẽ bị nói là ăn bánh bao chấm máu người.

(*) một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.

Kỷ Niên có chút vui mừng. Ngay lúc này, Thư Lan có thể quyết tâm như vậy, có thể gọi là chưa ngã xuống.

Nếu Lệ tổng có thể thoát quỷ môn quan, chắc rất nhanh sẽ có gia đình hạnh phúc.

“Thư Lan, cậu và Liễu Thiến…”

“Bọn tớ đã bất hòa từ lâu rồi, cô ta chơi với tớ vì muốn làm người phát ngôn cho công ty ba tớ. Lần này tớ không gia hạn hợp đồng với cô ta, nên cô ta lộ diện ngay.” Lâu như vậy, điện thoại không gọi, tin nhắn không nhắn, nhưng lại giả vờ chia sẻ bài lên Weibo quan tâm.

“Sao lại như vậy.” Đỗ La không thích Liễu Thiến, cô ấy cảm thấy người này quá giả tạo, nhưng có đôi lúc cô ấy thấy Liễu Thiến đối xử với Thư Lan không tệ. Xem ra không có lợi thì không làm, cuối cùng cũng vì lợi ích bản thân.

“Vậy cậu kêu người mua hot search cho cô ta, không phải mất tiền của mình sao?” Đẩy lên top 1 hot search rất tiện cho cô ta, còn hot lâu nữa chứ.

“Cậu nghĩ tớ thiếu tiền sao? Khoảng thời gian này anh ấy có cho tớ tiền, cô ta mua hot search, tớ thì không chắc? Tớ muốn cô ta cảm nhận nhiệt độ của “đỉnh lưu” là thế nào.”

“Cũng đúng, ai mà nhiều tiền hơn Lệ Bắc Đình chứ. Vậy cậu đừng đau lòng quá, còn có tớ mà.”

“Tớ không thèm đau lòng. Dù sao cũng cạch mặt, chỉ vì tức giận nên mắt tớ mới bị mù, lãng phí biết bao nhiêu thứ tốt.” Thư Lan kéo WeChat của Liễu Thiến vào danh sách đen, cũng chặn số điện thoại của cô ta luôn. Đợi cô ta nhận ra thì chắc sẽ điện cho cô, cô lười trả lời lắm.

Tốt nhất Liễu Thiến không nên làm ra chuyện gì xấu, nếu không Thư Lan sẽ không nương tay. Vốn dĩ hiện tại tâm trạng cô đã không tốt.

Mới đầu, Liễu Thiến nhìn bài của mình vẫn ở hot search thì rất vui, vậy mà công ty lại bỏ tiền ra mua hot search cho cô ta. Hơn nữa còn mua loại hot search cao nhất, từ trước tới giờ cô ta chưa từng được đứng đầu hot search như này.

Số lượng fans của cô ta cũng tăng lên, điều này khiến cô ta vô cùng hạnh phúc. Lần cọ nhiệt này, xào cũng đủ lâu, đến lúc đó cô ta sẽ đăng ảnh chụp chung với Thư Lan, tạo thêm tình chị em thâm tình, có thể cô ta sẽ không có cơ hội tìm tới cửa, chỉ cần là bạn thân phu nhân tập đoàn Lệ thị là được, đủ để nhiều người làm quen cô ta.

Liễu Thiến mừng thầm, ở giới giải trí lâu như vậy, cô ta vẫn luôn bị người khác đạp dưới chân. Vì lần trước Thư Lan tuyệt tình như thế, nên cô ta không thể dẫn dắt nhân vật, gần đây chị Văn cũng lạnh lùng với cô ta nữa, lúc này chắc sẽ có người thay đổi thái độ.

Nhưng cô ta chưa kịp vui được bao lâu, chị Văn đã gọi đến, giọng điệu nóng nảy: “Hot search là do cô đẩy lên hả?”

“Chị Văn, chuyện này không phải do công ty mua à?” Liễu Thiên không ngu, cô ta làm gì có tiền mua hot search.

“Ban đầu hot search đứng thấp là do công ty mua, nhưng bây giờ nó đứng nhất rồi. Công ty mua hot search lên tới hạng nhất làm gì.” Đối với một diễn viên nhỏ, công ty không cần tiêu nhiều tiền đến như thế.
 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 20-4: Nếu anh dám chết em sẽ lấy người khác (4)



Editor + Beta: Miya

Mục đích ban đầu của công ty là muốn mượn sự quen biết của Liễu Thiến và Thư Lan để tạo hot search, việc một nghệ sĩ có được chút tiếng tăm cũng là chuyện tốt, công ty cũng đã tính kỹ, trước tiên là để hot search đó không quá nổi đợi một khoảng thời gian thì cho nó biến mất khỏi hot search làm như vậy sẽ không quá lộ liễu trước mặt cư dân mạng, đó cũng là lớp màn ở trong giới giải trí này.

Nếu một việc nào đó được lăng xê quá nhiều thì nhất định sẽ bị lật xe.

Nhưng không ai ngờ hot search hoàn toàn không hạ nhiệt mà ngược lại nó càng hot hơn, còn đứng đầu hot search, chuyện này sao có thể??

Chắc chắn là công ty không dư tiền như vậy, cho nên họ nghĩ chỉ có thể là Liễu Thiến tự mình mua, nhưng xem ra cũng không phải Liễu Thiến tự mình mua.

Lúc này chị Văn cảm thấy rất kỳ diệu, sợ là lớn chuyện rồi.

“Làm sao vậy? Đứng đầu hot search không phải rất tốt sao? Vì nó mà tôi có rất nhiều fan hâm mộ, chị Văn, chị có thể nói chuyện lại một chút xem có thể cho tôi một cơ hội được không?” Liễu Thiến vẫn còn đang đắm chìm trong lưu lượng* của mình.

(*Lưu lượng: là từ dành riêng cho những ngôi sao lớn Trung Quốc sở hữu lượng fan hâm mộ đông đảo. Mọi động thái của các ngôi sao này đều được quan tâm, thu hút lượng lớn khán giả, có sức ảnh hưởng lớn tới giới trẻ. Tứ đại lưu lượng thời đầu của Cbiz.)

“Cô bị ngu à? Không phải công ty mua cũng không phải cô mua, cô nghĩ ai muốn làm chuyện này để nâng cô lên chứ? Đây là do cô bị người khác hại đó, đồ ngu!”

Chị Văn đã ở trong giới giải trí này nhiều năm, chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể đoán được là có người giở trò quỷ phía sau, Liễu Thiến chỉ là một nghệ sĩ nhỏ không chút tiếng tăm, rốt cuộc là ai muốn hại cô ta chứ?

“Hả? Tại sao lại như vậy? Chị Văn, tôi, tôi không biết.” Liễu Thiến bị lời nói của chị ta làm cho bừng tỉnh, cô ta lập tức hoảng sợ.

Cô ta không đắc tội ai mà? Nhưng lời chị Văn nói vẫn làm cô ta tin sát đất.

“Hiện tại tôi đi hỏi thăm một chút, tốt nhất là cô nên thành thật đừng có làm chuyện ngu xuẩn gì nữa, ảnh chụp lần trước của cô và Thư Lan cũng đừng công khai.” Giới giải trí thay đổi chỉ trong nháy mắt, ai cũng không biết được giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chị Văn phải nắm chặt thời gian thật tốt.

Người Liễu Thiến đắc tội là ai không quan trọng, dù sao cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, dù gì đi nữa công ty vẫn còn nhiều người, chỉ là chị Văn sợ cô ta làm liên lụy tới công ty và liên luỵ đến bản thân chị ta.

Liễu Thiến bị chị Văn dọa như vậy thì làm sao cô ta không dám nghe theo chứ, cô ta chỉ có thể thành thật chờ tin tức, nhìn số liệu còn đang lên thì lòng cô ta càng hoảng sợ.

Qua khoảng nửa tiếng, chị Văn mệt mỏi nói: “Hot search của cô bị người khác cố tình mua, cho dù tôi có dùng tiền thì cũng không kéo xuống được, rốt cuộc là cô đã đắc tội ai vậy? Tại sao lại muốn hại cô chứ?”

Ngoại trừ hot search ra thì bình thường Liễu Thiến không có nhiều fan hâm mộ, những tài khoản marketing chị ta liên hệ nhờ xóa hot search giúp, đối phương không làm được, họ nói phía bên kia có bối cảnh khó lường.

Để một chuyện đang đứng đầu hot search hạ nhiệt, dùng mấy trăm vạn căn bản không kéo xuống được, ai có thể tiêu mấy trăm vạn để đi làm như vậy với một nghệ sĩ nhỏ, chị Văn nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra.

“Chị Văn, tôi, tôi không có, gần đây tôi rất thành thật.” Liễu Thiến vừa nghe có người muốn chỉnh mình thì cô ta càng hoảng loạn. Giới giải trí này, một khi bị người khác chỉnh thì có khi một giây sau sẽ thân bại danh liệt và không bao giờ đứng dậy được.

Chị Văn trầm mặc một lúc lâu: “Cô vẫn nên gọi cho Thư Lan hỏi một chút đi, tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”

Vì hot search lần này của Liễu Thiến có liên quan tới Lệ Bắc Đình, không liên lụy tới những nghệ sĩ khác, hơn nữa nghệ sĩ khác cũng sẽ không có nhiều tiền, nếu có tiền thì thà rằng dùng tiền đó mua hot search cho họ thì hơn. Với khứu giác nhạy bén từ chị Văn, chị ta đoán chuyện này có thể do nhà họ Lệ làm.

Có lẽ nhà họ Lệ đã tức giận.

Bởi vì chuyện Liễu Thiến làm thật sự khiến người khác nghi ngờ, cũng giống như lấy hạt dẻ từ trong lò lửa. Hơn nữa quan hệ giữa Liễu Thiến và Thư Lan không tệ, chỉ cần tới lúc đó nhờ Thư Lan tẩy trắng là được, sẽ không ai biết nó đã từng nháo thành như thế nào.

Khi chị Văn vừa cúp điện thoại, Liễu Thiến đã lập tức gọi cho Thư Lan nhưng đầu dây bên kia vẫn vang lên tiếng tút tút, cô ta lại nhắn tin qua Wechat, khi thấy dấu chấm than màu đỏ trên dòng tin nhắn, hơi thở Liễu Thiến dồn dập, vừa rồi có lẽ không phải không nghe máy mà là do cô ấy đã kéo cô ta vào danh sách đen.

Tại sao lại như vậy, sắc mặt Liễu Thiến trắng bệch, chẳng lẽ những tâm tư nhỏ đó của cô ta đã bị Thư Lan biết sao? Không có khả năng, tại sao lại như vậy, cô ta vẫn luôn ngụy trang rất tốt mà.

Hiện tại phải làm sao bây giờ…

***

Buổi chiều Thư Lan lại tới thăm Lệ Bắc Đình, vẫn là dáng vẻ cũ không có gì thay đổi, lúc cô chuẩn bị rời đi thì gặp chú nhỏ Lệ Thời.

“Thư Lan, sức khỏe của cháu thế nào rồi?” Lệ Thời lo cho bà cụ nên cũng chưa có thời gian hỏi thăm Thư Lan.

“Chú nhỏ, cháu không sao.” Thư Lan lắc đầu, nói: “Bà nội có khỏe không ạ?”

“Cháu đừng lo, bà ấy chỉ bị kích động thôi, nếu bà ấy có nói lời gì đó khó nghe thì chú thay bà ấy xin lỗi cháu, cháu đừng để trong lòng.” Bà cụ nhìn Lệ Bắc Đình lớn lên, thấy anh bị như vậy nên chịu phải kích động khó tránh khỏi việc sinh ra oán giận, Lệ Thời cũng không dám nói gì, chỉ hy vọng Thư Lan có thể hiểu được.

Thật ra mọi người đều hiểu, ai cũng không nghĩ như vậy, mà hiểu là một chuyện mà giải thích là chuyện khác.

“Không được đâu chú nhỏ, cháu là tiểu bối, sau lại để chú xin lỗi cháu được chứ, cháu hiểu, cháu sẽ không để trong lòng đâu.”

Hiện tại mọi người đều rất khó chịu, lúc nói chuyện cũng khó tránh khỏi việc nặng nhẹ, cô nghĩ nhiều cũng vô ích.

“Haiz, cháu đừng lo, từ nhỏ cơ thể Bắc Đình đã rất tốt, hệ miễn dịch rất mạnh sẽ không sao đâu.” Đối với Lệ Thời thì so với việc chú cháu, thì ông và Lệ Bắc Đình càng giống anh em hơn, tuổi không kém nhau lắm, cũng cùng nhau lớn lên, tình cảm cũng rất tốt, Lệ Bắc Đình bị như vậy trong lòng ông cũng khó chịu.

“Dạ.” Thư Lan đối với những lời này, trừ gật đầu ra thì cô cũng không biết nên nói gì.

Hy vọng ông trời có thể nghe được tiếng lòng của bọn họ.

Thư Lan quay lại phòng bệnh, Đỗ La đang nhíu mày nghe điện thoại, thấy Thư Lan quay về, cô ấy vội che loa điện thoại lại: “Lan Lan, là Liễu Thiến gọi, cô ta nói điện cho cậu không được, nên gọi cho tớ, cậu muốn nghe không?”

“Đưa cho tớ đi.” Hiện tại Thư Lan cũng không làm gì, cô muốn nghe thử xem rốt cuộc cô ta muốn nói gì.

Đỗ La đưa điện thoại cho Thư Lan rồi cô ấy lấy cớ đi vệ sinh để ra ngoài.

“Chuyện gì?” Thư Lan dựa người vào đầu giường, cô đã hoàn toàn thất vọng về Liễu Thiến, kiếp trước Thư Lan đã từng trải qua cho nên kiếp này cô hoàn toàn không có cảm giác gì.

“Lan Lan, cậu khỏe không?” Liễu Thiến không ngờ Thư Lan sẽ nghe máy, cô ta vội vàng điều chỉnh lại giọng điệu dịu dàng.

“Rất khỏe, cô quan tâm tôi trễ một chút thì có lẽ miệng hết thương đã lành rồi.”

Chỉ cần lúc trước Liễu Thiến kịp thời quan tâm cô một chút thì cô cũng sẽ không khó chịu như vậy, nhưng không có, Liễu Thiến chỉ quan tâm bản thân cô ta, muốn lợi dụng nhà họ Lệ dễ cọ nhiệt.

“À, xin lỗi cậu Lan Lan, tớ tính chiều nay đi thăm cậu, nhưng sáng nay tớ có việc nên không đi được, cậu và Lệ Bắc Đình rơi xuống sông, nên chắc điện thoại cũng hư nên gọi cũng vô dụng, nên tớ đã không gọi cho cậu.”

Nói ra thì rất tình cảm nhưng đây chỉ là một cái cớ.

“Ồ, cô không biết hiện tại số điện thoại của tôi đã sửa rồi à?” Tối qua Kỷ Niên đã sửa số điện thoại cho cô và Lệ Bắc Đình, mua điện thoại mới, Kỷ Niên đã rất vất vả.

“Cái này, Lan Lan xin lỗi cậu, cậu đừng giận, bây giờ tớ sẽ tới thăm cậu, cậu đang ở bệnh viện nào?” Không phải Liễu Thiến không biết, do cô ta không muốn gọi, vì lần trước Thư Lan tuyệt tình như vậy cô ta căn bản không muốn quan tâm Thư Lan, Thư Lan sống hay chết thì liên quan gì tới cô ta chứ?

“Không cần, nếu không có gì thì tôi cúp máy đây.” Nói cho cô ta biết cô ở bệnh viện nào để cô ta tìm người viết bài chắc?

Liễu Thiến là loại người không bao giờ quan tâm người khác.

“Này, đừng mà, Lan Lan, hình như tớ bị người khác hại rồi, cái hot search đó không phải tớ mua, cậu đừng hiểu lầm tớ, thật sự không phải tớ, tớ cũng muốn gỡ xuống chỉ là tớ không gỡ được, tớ không muốn cọ nhiệt, tớ chỉ quan tâm cậu thôi.”

Hiện tại đã có người nói Liễu Thiến ăn nhiều mà làm thì ít, dùng mạng sống của Lệ Bắc Đình để thu hút fan hâm mộ, tin nhắn của cô ta cũng nhận không ít lời chửi rủa của người khác.

“Tôi biết.”

“Lan Lan, tớ biết cậu sẽ tin tớ mà.” Liễu Thiến thở phào.

“Bởi vì hot search đó là do tôi mua.”

“…”

Liễu Thiến hít một hơi: “Lan Lan, sao cậu lại…”

“Không phải cô rất muốn lên hot search sao? Không phải cô rất muốn cọ nhiệt sao? Tôi chỉ thỏa mãn cô thôi, không phải chỉ mấy trăm vạn thôi sao, tôi chỉ ném xuống nước nghe một tiếng bịch là tôi cũng cảm thấy vui rồi.” Giọng điệu của Thư Lan đặc biệt lạnh, giống như ngày đông giá rét.

Muốn so độ giàu có với Thư Lan? Liễu Thiến còn chưa đủ tư cách đó.

“Lan Lan, tớ không có…” Liễu Thiến muốn giải thích.

Nhưng Thư Lan không muốn nghe: “Cô có hay không thì trong lòng cô rõ nhất, Liễu Thiến, tôi không muốn chơi với cô, cô tự mình giải quyết đi.”

Nói xong, Thư Lan tắt máy, cũng tiện tay kéo số cô ta vào danh sách đen.

Một đời này, cô và Liễu Thiến đã hoàn toàn kết thúc, sẽ không còn Thư Lan của lúc trước nữa.

Liễu Thiến nhìn điện thoại mà cả người run rẩy, tại sao Thư Lan lại như thế, tại sao lại biến thành như vậy, cô ấy thật sự đã biết, làm sao cô ấy biết được?

Khi số chị Văn điện vào thì cô ta theo bản năng tắt máy, hiện tại cô ta không dám nghe điện thoại, nếu như chị Văn biết Thư Lan đã bỏ cô ta thì công ty cũng sẽ bỏ cô ta, đời này cô ta coi như xong.

Chị Văn gọi hai cuộc đều bị tắt máy, chị ta gửi một tin Wechat đơn giản: 【 Liễu Thiến, chuyện này công ty quản không được, cô tự giải quyết đi.】

“Tự giải quyết? Lại tự giải quyết, làm sao tôi có thể tự giải quyết đây?” Liễu Thiến muốn phát điên.

Vừa rồi người đồng ý đăng tin lên Weibo là chị Văn, bây giờ người mặc kệ cũng là chị Văn, một mình cô ta sao có thể xử lý được?

Nhưng Liễu Thiến cũng không dám nói chuyện như vậy với chị Văn, cô ta biết chị Văn đứng chung thuyền với cô ta, nếu cô ta nói như vậy thì không cần đợi người khác ra tay, chị Văn có thể tự mình chặt đứt đường đi của cô ta.

Liễu Thiến cũng không dám vào Weibo, càng ngày càng có nhiều người nhắn tin cho cô ta, mắng cô ta, nói cô ta đùa giỡn người khác, nói cô ta cọ nhiệt, nói rất nhiều chuyện, cô ta chưa từng trải qua chuyện này nên cô ta vội thoát rồi xóa hết tin nhắn, nhưng hot search vẫn còn đứng nhất, rốt cuộc phải làm gì Thư Lan mới buông tha cho cô ta đây?

***

Thư Lan cũng không quan tâm tới những chuyện này, cô ngồi ở phòng bệnh thỉnh thoảng lại tới phòng chăm sóc đặc biệt xem một chút, không biết có phải do chuyện của Liễu Thiến khiến cô tức giận hay không. Nhưng cô vẫn cố gắng lấy lại tinh thần, hiện tại Lệ Bắc Đình vẫn còn đang hôn mê, cô cũng không thể yếu đuối được, cô phải mạnh mẽ lên, chờ Lệ Bắc Đình tỉnh lại.

Sau bữa cơm chiều, Lệ Bắc Đình vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, trong lúc đó Lệ Kiện và Triệu Cầm cũng đã tới thăm cô một lần, hai người họ cũng không ở lâu.

Lệ Kiện không hài lòng với người con dâu này, ông ta cảm thấy nhà họ Thư quá thấp kém, không xứng với Lệ Bắc Đình, nhưng Lệ Kiện không quản được Lệ Bắc Đình, hiện tại càng lớn Lệ Bắc Đình càng khó quản.

Thật ra Triệu Cầm rất hài lòng với Thư Lan, Lệ Bắc Đình cưới một người vợ không có bất cứ trợ giúp nào cho anh thì càng có lợi cho Lệ Nam Hi, chờ Lệ Nam Hi cưới một người vợ môn đăng hộ đối cho nhà họ Lệ thì chắc chắn sản nghiệp sẽ nằm trong tay Lệ Nam Hi.

Hơn nữa hiện tại Lệ Bắc Đình không rõ sống chết, trong lòng Triệu Cầm cảm thấy Lệ Bắc Đình cứ nằm mãi thì càng tốt, như vậy Lệ Nam Hi sẽ không cần làm gì, trong nhà có hai đứa nhỏ, sản nghiệp không do Lệ Nam Hi quản thì còn ai quản đây.

Ngoài mặt Triệu Cầm không dám nói ra, chỉ có thể giả vờ khổ sở.

Thư Lan vốn không muốn nhìn thấy Triệu Cầm, thấy bà ta thì cô luôn thấy khó chịu, hai người họ rời đi sớm một chút thì càng tốt.

Buổi tối Thư Lan ngủ cho tới sáng hôm sau mới thức, Lệ Bắc Đình vẫn còn chưa tỉnh, dấu hiệu sự sống vẫn còn, từ phòng chăm sóc đặc biệt đã chuyển vào phòng bệnh bình thường. Kỷ Niên đã sắp xếp phòng bệnh tốt nhất cũng phái vệ sĩ canh ở cửa, cậu sợ có người lòng dạ đen tối thừa cơ làm gì đó.

Một nhóm người ở phòng bệnh một lúc, bà cụ tuổi đã lớn còn bị kích động nên đã được Lệ Thời khuyên quay về, Triệu Cầm cũng không muốn ở đây chăm sóc Lệ Bắc Đình, Lệ Kiện cũng không thân cận với con trai nên cũng không nghĩ tới việc sẽ chăm sóc anh, cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn Thư Lan và vài người khác.

“Ba, A La, hai người nghỉ ngơi trước đi, để con ở đây chăm sóc anh ấy.” Thư Lan có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, bác sĩ nói nên nói chuyện để k1ch thích dây thần kinh của Lệ Bắc Đình, để anh tỉnh dậy sớm một chút, hiện tại có người khác ở đây nên Thư Lan không dám nói gì.

Thư Chí Minh và Đỗ La đi ra ngoài, Thư Lan nắm tay Lệ Bắc Đình, trên tay anh có dấu bầm xanh do kim đâm quá lâu. Rõ ràng chỉ mới 2 ngày, cô lại cảm giác Lệ Bắc Đình đã gầy đi rất nhiều, gân xanh trên lưng đã hiện rõ hơn.

“Sao tới giờ anh còn chưa tỉnh chứ, có phải anh cố ý làm em sợ không, nếu anh cố ý làm em sợ thì anh có thể tỉnh lại được rồi đó. Hai ngày nay em đã khóc rất nhiều, nước mắt cũng hết luôn rồi, nếu về già mà mắt em không tốt thì anh phải chịu trách nhiệm đó.”

“Lệ Bắc Đình, em không cần anh lấy một mạng đổi một mạng, em tự nguyện chắn dao vì anh, anh đừng chết vì em, sẽ không đáng đâu.”

Khó trách người khác nói kiếp trước tạo nghiệp thì đời này phải trả, hiện tại không phải cô đang bị quả báo sao.

Cô vì Lệ Bắc Đình mà chết, hiện tại Lệ Bắc Đình vì cô mà ở quỷ môn quan.

Nhưng vốn dĩ Thư Lan là người thiếu Lệ Bắc Đình nhiều nhất, nếu kiếp trước không phải cô ngu ngốc bị Lệ Nam Hi lợi dụng, Lệ Bắc Đình cũng sẽ không lâm vào cảnh thế này, một dao đó Thư Lan tình nguyện chắn cho Lệ Bắc Đình.

“Em đã tiêu tiền trong thẻ của anh, tiêu rất nhiều rất nhiều tiền, anh còn không tỉnh dậy kiếm tiền cho em, em sẽ không còn tiền để tiêu nữa, không phải anh vì em nên mới cố gắng kiếm tiền sao? Anh nói mà không biết giữ lời.”

“Lệ Bắc Đình anh mau tỉnh lại đi, tỉnh lại thì em sẽ đồng ý sinh cho anh một đứa con gái, đáng yêu như Đóa Đóa vậy.”

“…”

Thư Lan nắm chặt tay Lệ Bắc Đình, lải nhải bên tai anh, nghĩ gì nói đó vừa nói thích vừa dùng phép k1ch thích anh, cũng đáng thương cầu xin anh.

Nhưng lúc này Lệ Bắc Đình lại tàn nhẫn tới mức không phản ứng.

2 giờ chiều, Lệ Bắc Đình được y tá thay nước thuốc mới, hiện tại anh chưa tỉnh, nên phải truyền nước biển cho anh.

Thư Lan ngồi ở đầu giường nhìn từng giọt nước thuốc rơi xuống, từ ống dẫn chảy vào cơ thể anh.

Đỗ La từ bên ngoài bước vào: “Lan Lan lại xảy ra chuyện rồi, vì hot search của Liễu Thiến luôn đứng nhất nên danh tiếng của cô ta đã hoàn toàn bị lật đổ, cư dân mạng đang nghiêng về một phía, rất nhiều người nói cô ta đang cọ nhiệt. Liễu Thiến đã đem ảnh chụp mày và cô ta tung ra ngoài, cô ta còn nói hai người là bạn thân, còn nói chỉ đang lo cho cậu mà thôi.”

“Đúng là loại người không biết xẩu hổ.” Đỗ La nhìn thấy mà tức muốn chết, vốn dĩ Thư Lan đang rất khó chịu, mà Liễu Thiến lại làm ra chuyện thế này khiến cho mọi người càng chú ý.

Hơn nữa ai mà muốn làm bạn với loại người đó?

“Không sao đâu, tớ sẽ nhờ Kỷ Niên xử lý.” Thư Lan lười quan tâm Liễu Thiến.

Thư Lan gọi điện thoại cho Kỷ Niên, để Kỷ Niên dùng tài khoản Weibo công ty để đăng tin nói rõ việc Thư Lan và Liễu Thiến không thân với nhau, đối với những tin tức trên mạng công ty sẽ truy cứu rõ ràng.

Chỉ một câu này đã đánh vào mặt Liễu Thiến, ngay từ đầu đã có những người cười nhạo cô ta, hiện tại cũng thuận thế mà chửi rủa Liễu Thiến trèo cao, kết quả còn bị người ta ghét bỏ.

Lúc này, Minh Châu Châu Báu cũng đã lập tức công bố người phát ngôn mới, có người còn hỏi vì sao lại chấm dứt hợp đồng với Liễu Thiến, official weibo cũng trả lời một câu: “Loại người lười làm thì không cần nữa.”

Những người quan tâm đều biết Thư Lan là thiên kim của Minh Châu Châu Báu, hơn nữa vừa rồi Liễu Thiến còn đăng ảnh chụp của hai người nên chắc chắn có liên quan với nhau, nhưng rất hiển nhiên Liễu Thiến căn bản không trèo lên được nhà họ Thư, cô ta còn tự cho mình là đúng, lúc Lệ Bắc Đình còn đang hôn mê mà cô ta còn cố ý cọ nhiệt.

Tuy Liễu Thiến chỉ là nghệ sĩ nhỏ ở tuyến 3-4 nhưng sẽ có người cạnh tranh, nếu mà không cọ nhiệt giờ lại thì bao giờ mới cọ được đây, thuận tiện thả mấy tin thật thật giả giả lên đó để bôi đen cô ta.

Ngay lập tức Liễu Thiến sẽ hoàn toàn bị bôi đen và thanh danh của cô ta cũng biến mất.

Nhưng lúc này Thư Lan không chú ý tới, hiện tại sự chú ý của cô đều đặt lên người Lệ Bắc Đình, nào có thời gian quản Liễu Thiến ra sao chứ, cô ta sống hay chết cũng không liên quan tới cô.

Lệ Bắc Đình vẫn luôn không tỉnh, anh chỉ yên tĩnh nằm đó, nằm ở phòng bệnh ngày qua ngày đều như vậy, bác sĩ nói sức khỏe của anh vẫn bình thường chỉ là vẫn luôn không tỉnh lại, nguyên nhân cụ thể thì không rõ lắm.

Thư Lan cứ chờ như vậy, buổi tối cũng ngủ không ngon giấc, chỉ chợp mắt một lúc liền tỉnh lại, đa số cô đều bị giật mình. Mấy ngày nay mỗi lần chợp mắt cô đều mơ thấy ác mộng, cô mơ thấy Lệ Bắc Đình không tỉnh dậy, cứ mơ nhiều lần như vậy, Thư Lan sợ mình không chờ Lệ Bắc Đình tỉnh dậy được nữa.

Ngày thứ ba, đang êm đềm thì đột nhiên Lệ Bắc Đình lại xảy ra chuyện, anh lại được đưa vào phòng cấp cứu lần nữa, lại một tờ giấy báo nguy kịch được đưa tới tay Thư Lan.

Bà cụ biết chuyện thì đã trực tiếp ngã bệnh được nằm ở phòng bệnh dưới lầu, cảm xúc của ông cụ cũng không được tốt, Lệ Thời chăm sóc bà cụ, phòng bệnh chỉ còn Triệu Cầm và vài người khác.

Thư Lan như chết lặng, cô không muốn khóc mà cũng khóc không được, đã 3-4 ngày nhưng anh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, mà ngược lại bệnh tình còn nặng thêm.

Lần này, thời gian phẫu thuật ngắn hơn lần trước nhưng bác sĩ nói tình huống lần ngày khác với lần trước, nếu mấy ngày nữa mà anh không tỉnh lại thì về sau tỷ lệ tỉnh lại là cực kỳ thấp.

Sau đó Lệ Bắc Đình được đưa tới phòng chăm sóc đặt biệt và đeo mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt của anh càng ngày càng nhợt nhạt, Thư Lan đứng ở cửa kính nhìn, đôi mắt cô lưu luyến nhìn anh.

Sau khi từ phòng đặc biệt trở về, cô muốn đi thăm bà cụ một chút nhưng khi vừa bước tới cửa thì cô nghe được tiếng cãi vã.

“Ba, hiện tại giá cổ phiếu của công ty đang bị giảm xuống, nhóm đổng sự đang kháng nghị. Hiện tại Bắc Đình như thế này thì biết bao giờ mới tỉnh lại, nếu có tỉnh lại thì cũng không quản lý công ty được, còn không bằng để Nam Hi đảm nhiệm trước, ý con là tạm thời thôi chứ không phải nói là Nam Hi sẽ tiếp quản luôn đâu ạ.” Đây là giọng của Lệ Kiện.

“Không được, Lệ Nam Hi không danh chính ngôn thuận, Bắc Đình xảy ra chuyện, không phải còn có con sao? Ý của con chính là con không quản được? Nếu đã như vậy thì để tự ta quản, ta không tin là Lệ Thị có thể phá sản.” Giọng nói của ông cụ có chút mệt mỏi.

Thư Lan nhớ tới đời trước hình như ông bà cụ đều không thích Lệ Nam Hi, từ nhỏ hai người họ đã yêu thương Lệ Bắc Đình.

“Ba, người ngoài không hiểu rõ Nam Hi chẳng lẽ ba còn không rõ sao? Nam Hi chính là cháu của ba, sao ba có thể một bên nặng một bên nhẹ như vậy chứ, ba đối với Bắc Đình tốt như thế nào thì con cũng không có ý kiến, nhưng mà ba đối với Nam Hi quá bất công.” Trong giọng nói của Triệu Cầm có vài phần ủy khuất.

“Cô im miệng, nếu lúc trước khi vào cửa cô lựa chọn nói cho người khác biết Nam Hi là con của chồng cũ của cô thì nó vĩnh viễn không phải con cháu của nhà họ Lệ này, đừng tưởng là mang họ Lệ thì là người nhà họ Lệ, cháu đích tôn của nhà họ Lệ hiện tại chỉ có Bắc Đình.”

Đời này ông cụ coi trọng nhất là nghĩa khí, ông không bao giờ làm chuyện trái với lương tâm chỉ có tiếc cho mẹ của Lệ Bắc Đình là Trịnh Thục, không chăm sóc con được nên Lệ Kiện mới làm cho chuyện hồ đồ như vậy, muốn cứu vãn cũng không cứu vãn được.

Cho nên ông chỉ có thể đền bù gấp mười lần lên người Bắc Đình, đứa cháu Lệ Nam Hi này ông không có khả năng tiếp nhận nó.

Những lời gièm pha như vậy cũng không được phép xuất hiện ở nhà họ Lệ.

Thư Lan thở mạnh, hóa ra ông bà nội đã sớm biết Lệ Nam Hi là con ruột Lệ Kiện, vậy có phải Lệ Bắc Đình cũng đã biết rồi, đúng không?

Lệ Bắc Đình có nói là khi còn nhỏ anh rất nghịch ngợm, về sau lại có chuyện gì đó khiến tính tình của anh thay đổi rất lớn, biến thành một dáng vẻ trầm ổn như bây giờ, có phải là do anh đã biết chuyện này hay không?

“Huhu, ba, lúc trước chúng con có cũng có nỗi khổ mà.” Triệu Cầm khóc lóc, nếu bà ta không nói thì bà ta vĩnh viễn sẽ bị ghim trên cây cột rồi bị người khác sỉ nhục, nói bà ta là tiểu tam, bà ta vĩnh viễn sẽ bị người khác phỉ nhổ, Lệ Nam Hi chỉ nhỏ hơn Lệ Bắc Đình 2 tuổi, muốn nói dối cũng không nói được, dù sau người khác cũng không phải kẻ ngốc.

“Đừng cho là ta không biết các người muốn gì, chỉ cần ta còn ở đây thì công ty vĩnh viễn sẽ là của Bắc Đình, về sau cũng sẽ là con của Bắc Đình, mấy cái tâm tư nhỏ của các người nên cất lại đi, nhà họ Lệ không thiếu chi phí cho mẹ con các người, chỉ cần như vậy thì cả đời cũng sẽ không thiếu tiền tiêu, nhưng nếu muốn đụng tới công ty thì mấy người nằm mơ đi.”

Lời ông cụ nói cũng không nhỏ, chỉ là do ông cụ bị họ chọc tức, hiện tại Bắc Đình không rõ sống chết. Vậy mà mẹ con Triệu Cầm lại nhân cơ hội này muốn chiếm công ty làm của riêng, đúng là tâm địa rắn rết mà, lúc trước ông không nên để Triệu Cầm bước vào căn nhà này.

“Ba, chúng con không nghĩ như vậy, ba hiểu lầm rồi.” Triệu Cầm làm sao dám thừa nhận, nếu bà ta thừa nhận thì về sau mọi người sẽ đề phòng bà ta và Nam Hi.

“Ba, ba đừng tức giận, nếu ba nói muốn giao công ty cho Bắc Đình thì sao con dám nói gì chứ, chỉ là hiện tại Bắc Đình xảy ra chuyện, thị trường chứng khoán trong công ty đang xuống giá, nhóm đổng sự đã đứng ngồi không yên, con chỉ muốn để Nam Hi tiếp quản để mọi người yên tâm hơn, chờ Bắc Đình tỉnh lại thì công ty vẫn là của nó mà.”

Tuy lời Lệ Kiện nói có chút hồ đồ nhưng ông vẫn nhìn rõ mọi chuyện, Lệ Bắc Đình có tài có năng lực, còn giỏi hơn người già như ông ta, có thể quản lý công ty, nhóm đổng sự rất tin tưởng, công ty ổn định, ông ta cũng được tiếng vang, muốn xài tiền thế nào thì xài thế đó, cũng không có ý định tìm người thay thế Lệ Bắc Đình.

Chỉ là biện tại tình thế nguy cấp, hơn nữa Triệu Cầm vẫn luôn lải nhải bên tai ông ta, để Nam Hi quản một thời gian cũng không sao, dù sao chờ Bắc Đình tỉnh lại thì công ty vẫn là của Bắc Đình.

Chỉ là Lệ Kiện không nghĩ tới, một khi có một chút d*c vọng thì làm sao có thể dễ dàng buông bỏ được chứ?

Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo cũng khó.

Một khi để Lệ Nam Hi tiếp quản công ty thì hắn sẽ nguyện ý trả lại cho Lệ Bắc Đình sao?

Lệ Kiện nói một lúc, ông cụ trầm mặc thật lâu, lòng Thư Lan như bị treo lên, cầu mong ông ngàn lần đừng chấp nhận, lòng dã thú luôn lớn như vậy.

Nhưng mà cô lại không chen vào được, lúc trước quan hệ của cô và Lệ Bắc Đình không tốt, quan hệ với nhà họ Lệ cũng kém, cô cũng không sinh được đứa con nào, công ty cũng không liên quan gì tới cô.

Tuy là chính miệng Lệ Bắc Đình nói công ty là của “chúng ta”, nhưng trừ Lệ Bắc Đình ra thì ai sẽ cảm thấy Lệ Thị và Thư Lan có quan hệ với nhau chứ?

Nếu cô tùy tiện bước vào, sẽ làm người khác nghĩ rằng cô mơ mộng tới công ty của nhà họ Lệ.

Cuối cùng ông cụ thở dài: “Cứ như vậy trước đi.”

Sắc mặt Thư Lan trầm xuống, ông cụ cuối cùng vẫn đồng ý.

Lúc cô nghe được tiếng bước chân thì luống cuống rời đi, cô không thể chạm mặt bọn họ được.

Trở lại phòng bệnh, cô cầm điện thoại của Lệ Bắc Đình, bởi vì anh còn chưa tỉnh nên điện thoại vẫn tròn trạng thái tắt nguồn.

“Lệ Bắc Đình, nếu anh vẫn không tỉnh thì công ty sẽ bị người xấu lấy mấy, em không ngăn lại được.” Cô thấp giọng nói.

Công ty của mình cô còn không quản, càng đừng nói tới một công ty lớn như Lệ Thị, hơn nữa nếu cô có muốn quản thì căn bản cô và Lệ Thị không liên quan với nhau, ai sẽ nghe cô nói chứ?

Thư Lan có chút tuyệt vọng, móng tay nhéo vào lòng bàn tay mình, khớp xương trắng bệch, cô thật vô dụng cái gì cũng không làm được.

Gọi Lệ Bắc Đình không tỉnh, công ty của anh cũng không giữ được.

Cô thà rằng người nằm trong phòng bệnh lúc này là cô, như vậy Lệ Bắc Đình nhất định sẽ xử lý tốt những chuyện này, sẽ không giống cô, sẽ không vô dụng như cô.
 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 20-5: Nếu anh dám chết em sẽ lấy người khác (5)




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 21-1: Anh có thể hôn em không (1)



Editor + Beta: Miya

Khoảnh khắc đó, cơ thể Thư Lan cứng đờ, tiếng khóc bỗng ngừng lại, như trận mưa đột nhiên bị đao cắt ngang, cổ cô cứng đờ không dám quay đầu lại, sợ là ảo giác, hình như cô nghe thấy giọng Lệ Bắc Đình.

Lệ Bắc Đình cảm nhận hơi thở nóng hổi trong lòng bàn tay, anh sờ mặt cô, hỏi: “Em giận à?” Giận đến mức không thèm để ý đến anh.

Thư Lan đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lệ Bắc Đình đã tỉnh, cô vui tới mức bật khóc.

“Sao bây giờ anh mới tỉnh, hu hu…”

Gương mặt tái nhợt của Lệ Bắc Đình hơi mỉm cười, anh nghiêng người đưa tay muốn chạm vào cô, ai ngờ Thư Lan lại đứng dậy vừa khóc vừa bấm chuông, sợ bác sĩ tới chậm nên liền chạy ra ngoài gọi người.

Nhìn bàn tay giơ lên, Lệ Bắc Đình dở khóc dở cười, lần này không chiếm tiện nghi của cô được rồi.

Sau đó, một nhóm người bước vào, bao gồm bác sĩ, y tá và người nhà họ Lệ.

Bác sĩ kiểm tra cho Lệ Bắc Đình một lát, rồi thở phào nhẹ nhõm: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại thì không sao nữa, miệng vết thương còn chưa lành hẳn, tốt nhất là cậu nên nằm sấp, muốn nằm nghiêng cũng được nhưng đừng nằm lâu quá, khi đứng dậy cũng chú ý một chút.”

Vết thương sau lưng anh vốn đã được xử lý tốt, cũng không chuyển biến xấu, điều làm ông lo lắng là Lệ Bắc Đình hôn mê mãi không tỉnh, bây giờ tỉnh lại thì không sao rồi.

Bác sĩ và y tá rời đi, Lệ Bắc Đình ngồi dậy, bà cụ đi tới, nắm tay Lệ Bắc Đình khóc nói: “Bắc Đình, cháu làm bà sợ chết đi được, cháu ngủ lâu như vậy.”

“Bà, bà đừng khóc, cháu không sao, cháu lại làm bà lo lắng rồi.” Lệ Bắc Đình đưa tay lau nước mắt cho bà, an ủi bà. Ở độ tuổi của bà cụ, sợ là không có chuyện gì khó chịu hơn việc kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

“Mẹ, Bắc Đình không sao, mẹ đừng khóc nữa, bác sĩ nói mẹ không nên kích động.” Lệ Kiện khuyên nhủ, bà cụ đã nằm viện mấy ngày, may mà Bắc Đình đã tỉnh lại.

Được an ủi một lúc, bà cụ mới ngừng khóc rồi bắt đầu nói một hồi lâu.

Lệ Kiện nhìn thấy Thư Lan hai mắt đỏ hoe đứng ở một bên, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay Thư Lan cũng cực khổ, nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với Lệ Bắc Đình, bọn họ ở đây mãi cũng không làm gì, nên liền khuyên bà cụ về nhà nghỉ ngơi trước, cũng cho Lệ Bắc Đình tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Sau khi người nhà họ Lệ đi khỏi, Thư Chí Minh cũng đi ra ngoài đóng cửa lại, nhìn thấy Lệ Bắc Đình đã tỉnh, tảng đá trong lòng Thư Chí Minh cũng rơi xuống, không cần nhìn dáng vẻ không vui khó chịu của Lan Lan nữa.

Phòng bệnh đã yên tĩnh, Thư Lan vẫn ngây ngốc đứng một bên không dám tiến lên, tới bây giờ cô vẫn chưa tin Lệ Bắc Đình đã tỉnh.

Lệ Bắc Đình cười lớn, lông mày dài nheo lại, đưa tay về phía cô: “Lại đây.”

Thư Lan bước tới như người máy, đặt đầu ngón tay vào lòng bàn tay anh, tay Thư Lan còn lạnh hơn tay Lệ Bắc Đình.

Lệ Bắc Đình dùng chút sức kéo cô lại gần: “Sao em lại ngốc vậy?” Đây là bị dọa cho ngốc rồi sao.

Thư Lan ngồi ở mép giường, ngây ngốc nhìn anh.

“Sao vậy? Em không vui khi thấy anh tỉnh à?” Lệ Bắc Đình giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào đầu cô: “Không phải hồi nãy em còn uy h**p kêu anh tỉnh lại sao?”

“Anh tỉnh thật rồi.” Thư Lan cảm nhận hơi ấm trên đỉnh đầu, lẩm bẩm, giây tiếp theo, nước mắt Thư Lan giọt lớn giọt nhỏ rơi xuống, nhưng cô tuyệt nhiên không nói lời nào, khiến Lệ Bắc Đình nhìn mà đau lòng.

“Ừm, anh tỉnh rồi, đừng khóc nữa.” Lệ Bắc Đình dùng lòng ngón tay chà quanh khóe mắt cô, cố gắng lau nước mắt cho cô, nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, ống tay Lệ Bắc Đình cũng ướt đẫm.

“Oa, Lệ Bắc Đình, anh là đồ khốn nạn, sao bây giờ anh mới tỉnh…” Thư Lan nghiêng người, ôm cổ anh khóc lớn, như đã nhẫn nhịn thật lâu, bây giờ muốn đem toàn bộ ấm ức trút ra.

Lệ Bắc Đình khẽ cau mày, động tác của cô quá nhanh, làm ảnh hưởng tới miệng vết thương sau lưng anh, một lát sau khi cơn đau giảm bớt, Lệ Bắc Đình mới đặt tay lên vai và lưng cô, nhẹ nhàng vỗ về.

“Thật xin lỗi, anh ngủ lâu quá, làm em lo lắng rồi.” Giọng Lệ Bắc Đình hơi khàn, vì mấy ngày không nói chuyện, nhưng trong giọng nói khàn khàn lại có một chút dịu dàng chết người.

Anh còn tưởng mình không thể tỉnh lại, trong mơ cứ đi loanh quanh một chỗ không cách nào ra được, nếu anh không ra được, Thư Lan lo lắng thì phải làm sao, anh không ngừng tìm kiếm lối ra, tìm đi tìm lại chợt có cảm giác như trời đang mưa, cơn mưa nóng hổi làm anh tỉnh lại.

“Em không có lo cho anh, anh hư lắm, hôn mê lâu như vậy, làm em sợ muốn chết.” Nước mắt Thư Lan từ khóe mắt chảy xuống cằm, rồi rơi vào cổ áo Lệ Bắc Đình, những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài xuống ngực, nóng như cái nắng của những ngày hè.

Trong lòng Lệ Bắc Đình cảm thấy, từ cái đêm rơi xuống sông đó cho tới giờ, chỉ khi Thư Lan ngồi trong lòng anh khóc lớn như này, anh mới thực sự cảm nhận được cảm giác tìm được đường sống trong cái chết, cô còn có thể khóc lớn như vậy chắc là không bị gì.

“Đều tại anh làm em lo lắng.” Lệ Bắc Đình cọ cằm vào vai Thư Lan: “Nín đi, đừng khóc nữa, em mà khóc nữa quần áo anh ướt hết cho coi.”

Anh không biết mấy ngày nay cô đã khóc bao nhiêu, nhưng bây giờ Thư Lan khóc nhiều đến mức anh không chịu nổi, khiến anh cảm thấy đau lòng.

Từ nay trở đi, anh tuyệt đối không thể để Thư Lan khóc.

Thư Lan khóc một trận lớn xong liền cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tiếng khóc của cô dần chuyển thành những tiếng nức nở nho nhỏ, cô dựa vào lòng anh, nấc vài tiếng, cô xấu hổ tới mức tai lặng lẽ đỏ bừng.

Lệ Bắc Đình dùng bàn tay lớn vỗ nhẹ đầu cô, cười nói: *”ao Lan Lan của anh lại dễ thương vậy chứ? Ngay cả tiếng nấc cũng dễ thương nữa.”

“Đều là lỗi của anh, không được cười em.” Thư Lan vùi đầu vào cổ anh không chịu ngẩng đầu lên, không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.

“Được rồi, không cười em, nhưng em đừng khóc nữa, cứ khóc mãi mắt sẽ đau đấy. Mấy ngày nay em khóc nhiều lắm rồi.”

“Em không có, em mạnh mẽ lắm chưa khóc lần nào.” Thư Lan không chịu thừa nhận, cô không muốn anh biết mấy ngày nay ngày nào cô cũng khóc đâu.

“Mạnh mẽ như vậy, thế vừa rồi là ai đánh rơi hạt đậu vàng trong tay anh vậy?” Cái gì mà không khóc, nhìn bộ dạng này của cô sợ là một ngày khóc hai mươi bốn lần quá.

Thư Lan khịt mũi: “Dù sao cũng là chó con, không phải em.”

“Là chó con trong lòng anh.” Lệ Bắc Đình trêu chọc.

“Lệ Bắc Đình, anh chỉ biết bắt nạt em, người khác bắt nạt em, anh cũng bắt nạt em.” Mặt Thư Lan đỏ bừng, nhẹ nhàng mở miệng cắn một cái lên vai anh: “Cắn anh này, cho anh bắt nạt em.”

Răng nanh nhỏ chạm vào da thịt có chút ấm áp, Lệ Bắc Đình giả vờ hít hà một hơi: “Ai za, đau quá.”

Nghe Lệ Bắc Đình nói đau, Thư Lan liền sợ hãi, cô nhanh chóng lui ra khỏi vòng tay anh, cau mày nói: “Em không cắn mạnh.”

“Đồ ngốc, anh chọc em thôi, chút sức này của em, coi chừng tự làm răng mình đau.” Lệ Bắc Đình một tay ôm Thư Lan, một tay lau nước mắt trên mặt cô : “Khóc nhiều không tốt, khi về già mắt sẽ hay đau.”

Thư Lan mím môi, ấm ức nhìn anh, nước mắt trong hốc mắt như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào: “Còn không phải là do anh sao.”

“Ừm, đều tại anh, em đánh anh cắn anh đều được, nhưng đừng khóc, bé khóc nhè.” Nhìn thấy cô ngây thơ như vậy, Lệ Bắc Đình không đành lòng nói ra những câu nặng lời, anh còn hận không thể dâng mình lên cho cô cắn xé.

“Sau này anh không được phép ngủ lâu như vậy, anh chỉ có thể ngủ sáu tiếng một ngày, chờ em ngủ rồi anh mới được ngủ, còn phải thức dậy trước khi em thức.”

Thư Lan cúi đầu, dùng ngón tay chọt vào lòng bàn tay Lệ Bắc Đình, giọng điệu cô vừa ấm ức, vừa đáng thương lại hống hách.

Cô không muốn là người duy nhất còn thức nữa, rất khó chịu.

“Bá đạo như vậy, nhưng người thường cần phải ngủ 7 tiếng mới được coi là nghỉ ngơi đầy đủ.” Lệ Bắc Đình cụp mắt nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười, ẩn giấu sự cưng chiều.

“Cái này, vậy anh cũng chỉ có thể ngủ 7 tiếng, em muốn ngủ 8 giờ.” Thư Lan lùi một bước.

Lệ Bắc Đình vuốt tóc cô, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Được, Lan Lan thật rộng lượng.”

“Hừ.” Thư Lan kiêu ngạo nhếch miệng: “Anh đói chưa? Em đi mua đồ ăn cho anh, anh ngủ 6-7 ngày rồi, đều nhờ vào truyền dịch để sống, giờ nhìn anh gầy quá.”

Thư Lan khóc đủ rồi, cô lau khô nước mắt bắt đầu đứng dậy làm việc.

“Em quên rồi à, vừa rồi bác sĩ nói anh không được ăn, muốn ăn thì ngày mai mới được. Em rót cho anh ly nước đi, anh hơi khát.” Môi Lệ Bắc Đình trắng bệch. Mấy ngày nay Thư Lan luôn dùng tăm bông làm ướt môi cho anh.

“À, em quên mất.” Thư Lan gãi đầu, cô vui quá nên quên mất lời bác sĩ dặn.

“Không sao đâu, anh nhớ là được, điện thoại của anh đâu?” Anh hôn mê nhiều ngày như vậy, chắc chắn có rất nhiều chuyện cần giải quyết.

Thư Lan lấy điện thoại ra đưa cho anh: “Ở đây, vẫn luôn tắt máy.”

“Có lẽ mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện.” Ngủ một giấc 6-7 ngày, anh đã ngủ đủ, nhưng những người khác sợ là người này còn hưng phấn hơn người kia.

“Cảnh sát nói tài xế xe tải say rượu, là tai nạn ngoài ý muốn, anh thì vẫn luôn hôn mê nên thị trường chứng khoán của công ty tụt dốc. Hôm qua, ba anh đã kêu Lệ Nam Hi đại diện tổng giám đốc, Kỷ Niên thì đang tạm nghỉ ở nhà.” Thư Lan chỉ nói mấy việc nghiêm trọng, còn những chuyện linh tinh khác, về sau có thời gian cô sẽ nói.

“Vậy để Kỷ Niên đi tới bệnh viện một chuyến đi.”

“Đã khuya như vậy rồi, anh không ngủ, cũng phải để cho người khác ngủ chứ.” Bây giờ đã gần 11 giờ rồi.

“Em đi ngủ trước đi, biết anh tỉnh rồi cậu ấy cũng không ngủ được đâu.”

Chuyện Lệ Nam Hi trở thành đại diện tổng giám đốc cũng nằm trong dự tính của anh, Lệ Kiện vẫn luôn thiên vị Lệ Nam Hi.

Nếu hắn ta đã là đại diện tổng giám đốc, Lệ Bắc Đình tuyệt đối sẽ không để hắn ta làm mất hai chữ đại diện.

Nếu Kỷ Niên biết anh đã tỉnh, nhất định sẽ rất vui, tuy hai người là cấp trên cấp dưới, nhưng thỉnh thoảng lại giống như anh em làm việc cùng nhau.

“Em cũng không ngủ được, uống nước đi.” Thư Lan rót cho anh một cốc nước ấm: “Em đi kêu ba về nhà cái.”

Mấy ngày nay ngày nào Thư Chí Minh cũng ở bệnh viện, cô còn trẻ, tinh lực tốt, nhưng Thư Chí Minh không có nhiều tinh lực như cô, mấy ngày nay vẫn luôn chịu đựng mới không rời đi.

“Em kêu ba vào một lát, anh nói chuyện với ba một chút.” Vừa rồi toàn là người nhà họ Lệ, anh vẫn chưa kịp nói chuyện với ba vợ.

“Dạ.” Thư Lan gọi Thư Chí Minh vào, sau đó cô đi ra ngoài gọi cho Đỗ La, giờ này chắc là Đỗ La vẫn chưa ngủ.

“Có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?” Thư Chí Minh ngồi trên ghế, cảm thấy có chút mệt mỏi.

“Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn ba mấy ngày nay đã chăm sóc con.” Rõ ràng vụ tai nạn xe đã khiến Thư Chí Minh kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.

“Chỉ cần con không sao là tốt, ba cũng không có chăm sóc gì cho con, toàn là do Lan Lan chăm sóc, nó ngồi bên cạnh giường con một bước cũng không rời, mấy ngày không ngủ, vừa ngủ được một hai tiếng đã bị ác mộng làm tỉnh, con bé thường xuyên khóc, khóc tới mức cả mặt đều là nước mắt, ba chưa thấy Lan Lan như thế bao giờ cả, hơn nữa con bé còn bị thương không ít, tay chân chỗ nào cũng có các vết thương nhỏ.”

Thư Chí Minh không biết Thư Lan có nói cho Lệ Bắc Đình những chuyện này hay không, nhưng thân là một người ba, ông ấy phải lên tiếng vì con gái mình, nếu đã làm thì phải cho đối phương biết, giúp nhau cảm kích đối phương, như vậy mới có thể đi với nhau lâu dài, nếu vẫn cứ im lặng mãi không nói ra, lỡ đối phương không biết gì thì sao?

Lệ Bắc Đình gật đầu, ánh mắt nghiêm túc, giọng điệu trịnh trọng: “Con biết tình cảm của Lan Lan. Ba yên tâm, tình cảm của con đối với Lan Lan sẽ không bao giờ thay đổi.”

Dù trước đây Thư Lan có ghét anh hay bây giờ thân thiết với anh, tình cảm của anh cũng sẽ không vì vậy mà thay đổi.

Cùng lắm thì vì Thư Lan chủ động làm thân, hai người sẽ có nhiều cơ hội và thời gian để phát triển hơn, tình cảm cũng trở nên bền chặt hơn.

“Hai đứa tụi con đều là những đứa trẻ ngoan, ba tin về sau chúng con sẽ càng hợp nhau.” Như vậy, Thư Chí Minh mới yên tâm, không cần lo lắng về sau Lam Lan bị ăn h**p.

Thư Chí Minh nói chuyện không lâu thì rời đi, nhìn thấy Thư Lan đang dựa vào ghế sofa, ông ấy vỗ nhẹ vào lưng Thư Lan nói: “Lan Lan, ba về trước, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho ba.”

Lệ Bắc Đình đã tỉnh lại, Thư Lan cũng không cần làm gì, những chuyện khác đã có bệnh viện lo, ông ở đây cũng chẳng giúp được gì, mấy ngày nay ông cũng không được nghỉ ngơi, bây giờ muốn về nhà nghỉ ngơi một lát.

“Vâng, ba đi đường cẩn thận.” Thư Lan đứng dậy.

“Ừm, tối nay con nên đi nghỉ chút đi. Đã thức mấy ngày không ngủ rồi, nhìn coi quầng thâm mắt đã đen thành dạng gì rồi.”

“Con biết rồi, tối nay con sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”

Thư Chí Minh vừa rời đi, Thư Lan liền đi vào phòng, nhìn thấy Lệ Bắc Đình đang nằm nghiêng về phía mình.

“Vết thương trên người có đau không? Sao anh lại lại tự mình nằm xuống vậy?”

“Anh không sao, em đi nghỉ chút đi, lát nữa Kỷ Niên sẽ tới.” Lệ Bắc Đình nhìn quầng thâm dưới mắt cô, không khỏi đau lòng: “Anh ngủ nhiều rồi, giờ ngủ không được, em ngủ trước đi, có chuyện gì anh sẽ kêu em.”

“Nhưng em đi rồi thì ai chăm sóc anh?” Ông bà nội đã già, không thể thức khuya chăm sóc Lệ Bắc Đình. Chú nhỏ cũng có gia đình riêng phải chăm sóc. Triệu Cầm với Lệ Bắc Đình không ưa nhau, Thư Lan không dám nhờ Triệu Cầm tới chăm sóc anh.
 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 21-2: Anh có thể hôn em không (2)



Editor + Beta: Miya

“Giờ anh tỉnh rồi, không cần ai chăm sóc nữa, có chuyện gì anh sẽ bấm chuông hoặc gọi cho em. Em đem điện thoại để kế bên gối là được, đi ngủ nhanh đi, thức khuya sẽ có nếp nhăn đấy.” Ngủ nhiều ngày như vậy, Lệ Bắc Đình đã ngủ đủ rồi.

“Vậy khi nào Kỷ Niên tới em sẽ đi.” Thư Lan quả thực có chút mệt, lúc trước Lệ Bắc Đình hôn mê, trên người cô như có một sợi dây cung đang căng ra, bây giờ anh tỉnh, sợi dây trên người Thư Lan liền thả lỏng, cơn mệt mỏi cũng theo đó mà xuất hiện.

“Được.” Lệ Bắc Đình phát hiện Thư Lan thật sự rất cố chấp, chỉ cần cô muốn làm chuyện gì thì dù có thuyết phục bao nhiêu cũng không được.

Không biết vì sao Thư Lan lại nghĩ thông mà thử tìm hiểu anh nữa.

Khi Kỷ Niên tới, Thư Lan đã ngủ gật trên ghế, mắt mở không lên, khiến cho Lệ Bắc Đình không biết nói gì, đây là cố ý làm cho người ta đau lòng mà.

“Trợ lý Kỷ đến rồi à, thế em đi ngủ trước đây.” Thư Lan đi tới trước mặt Lệ Bắc Đình: “Có cần em đỡ anh ngồi dậy không?”

“Anh tự ngồi được, em đi ngủ nhanh đi.”

“Khi nào Kỷ Niên về anh nhớ kêu em dậy, em hơi mệt.” Thư Lan dụi dụi mắt.

“Biết rồi, em đi ngủ đi.”

Nhìn thấy Thư Lan đi ra ngoài, Lệ Bắc Đình thở phào nhẹ nhõm, dỗ cô khó quá đi.

Lệ Bắc Đình vịn mép giường ngồi dậy, Kỷ Niên đưa tay muốn đỡ anh, nhưng anh lại lắc đầu nói: “Ngồi xuống, kể cho tôi nghe chuyện xảy ra mấy ngày nay.”

Kỷ Niên lùi lại một bước, ngồi xuống, Lệ Bắc Đình ngồi dậy, cậu ta đưa tài liệu qua, bên trong tổng kết chuyện xảy ra mấy ngày qua, sau đó chọn ra một số điểm mấu chốt mà nói.

“Lệ tổng, mấy ngày nay xảy ra rất nhiều chuyện, trước hết là vụ tai nạn xe, dù là tôi hay bên phía cảnh sát điều tra thì đó cũng chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn. Tài xế xe tải là một tên nghiện rượu, uống rượu quanh năm, buổi chiều hôm đó là ngày phát lương, theo lời hắn ta nói thì hắn ta được thưởng thêm 500 tệ nên mới vui quá mà uống vài ngụm rượu vào bữa tối, ai ngờ lại xảy ra tai nạn, vốn dĩ hắn ta muốn đạp phanh nhưng vì quá hoảng sợ nên đã đạp nhầm chân ga.”

Đây là việc mà cảnh sát đã điều tra ra được, cũng là chân tướng mà mọi người biết.

Nhưng Lệ Bắc Đình không nghĩ vậy: “Sao lại có nhiều tiền thưởng như vậy? Là tài xế lái xe quanh năm, phanh và chân ga ở bên nào thì hắn là người biết rõ nhất, làm sao có thể nhầm được? Tài xế là người của công ty nào, tại sao lại cấp phép cho người nghiện rượu làm việc tại công ty?”

Nếu là công ty khác thì không nói, nhưng đối với công ty vận tải, xe và rượu chỉ có thể tồn tại một thứ.

“Vấn đề Lệ tổng nói tôi cũng đã nghĩ qua rồi đi xác minh, lý do tăng thêm tiền thưởng là vì lễ Thanh Minh năm nay không nghỉ lễ, nhiều tài xế khác cũng đã nhận được tiền thưởng, chứ không phải chỉ có mình hắn ta. Về phần những người khác, tôi đã điều tra nhưng không phát hiện được gì, người quản lý công ty nơi tài xế làm việc chính là cháu trai hắn ta, là họ hàng.”

Công ty nào mà không có người trong gia đình được vào?

Ban đầu Kỷ Niên còn tưởng rằng có âm mưu nào đó, nhưng lại không điều tra được gì.

Lệ Bắc Đình nhìn tài liệu trong tay, nếu không phải chuyện ngoài ý muốn, thì chính là do kẻ đó có chuẩn bị mà đến.

“Còn chuyện trên hot search là sao?” Liễu Thiến, theo anh nhớ thì hình như đó là bạn của Thư Lan, hai người còn chơi rất thân .

“Liễu Thiến muốn cọ nhiệt ngài và phu nhân, nên mới làm lớn chuyện này. Sau khi biết phu nhân đã rất tức giận, phu nhân còn yêu cầu tôi đẩy hot search của cô gái kia lên, nằm trên đó 20 tiếng, sau đó cô ta có gọi cho phu nhân, nhưng phu nhân không để ý tới.”

Lệ Bắc Đình li3m khóe môi, hình như Thư Lan và Liễu Thiến không chơi với nhau nữa.

“Cô ta đăng ảnh Thư Lan lên à?”

“Vâng ạ, sau đó tôi có nhờ luật sư của mình liên hệ với Liễu Thiến để xóa ảnh, nhưng rất nhiều người đã lưu lại. Đúng rồi Lệ tổng, ngày hôm qua trên diễn đàn có người ẩn danh tung tin đồn rằng vụ tai nạn xe là do phu nhân gây ra, ám chỉ phu nhân muốn hại ngài, phía sau lại có người giúp đổ thêm dầu vào lửa, dẫn đến chuyện này vẫn còn đang xôn xao trên mạng, Liễu Thiến còn đăng ảnh phu nhân lên, tôi thấy tốt nhất đừng để phu nhân ra ngoài một mình trong thời gian này.”

Lệ Bắc Đình lật trang kế tiếp, nhìn những lời nói ghê tởm đó, sắc mặt anh đột nhiên lạnh lùng: “Người giấu tên tung tin này là ai?”

“Là tài khoản đăng ký ở nước ngoài, sau khi kiểm tra thì là bạn của Liễu Thiến, hoặc là tài khoản Liễu Thiến dùng tiền mua, chuyện này tôi vẫn chưa nói với phu nhân.”

Kỷ Niên không hiểu vì sao lúc trước hai người còn là bạn bè, mà bây giờ Liễu Thiến lại làm ra chuyện như vậy, cô ta muốn hủy hoại danh tiếng của Thư Lan. Nếu như Lệ Bắc Đình không tỉnh lại, thì danh tiếng của Thư Lan đã bị hủy hoại hoàn toàn.

“Hợp đồng của Liễu Thiến trong công ty giải trí Lexin còn bao nhiêu năm?”

“Chắc còn khoảng 5 năm, sự việc lần này không phải do một mình Liễu Thiến gây ra, mà công ty giải trí Nhạc Tâm cũng nhúng tay vào. Ít nhất thì người đại diện của Liễu Thiến cũng biết rõ chuyện này, việc cọ nhiệt làm chuyện này lên hot search lúc đầu có lẽ là do công ty của Liễu Thiến sắp xếp.”

Vì Kỷ Niên bị ép nghỉ ở nhà, nên cậu ấy đã tổng hợp tất cả thông tin của những người này lại, cậu biết rõ Lệ Bắc Đình sẽ hỏi những vấn đề này.

“Ngày mai mua lại công ty giải trí Nhạc Tâm, tạm dừng hết tất cả hoạt động của Liễu Thiến và quản lý của cô ta cho tới khi vết thương tôi hồi phục.” Một kẻ nhỏ bé như Liễu Thiến, cứ để đến cuối cùng dùng nhắm rượu đi, những kẻ dám bắt nạt Thư Lan khi anh hôn mê, một người anh cũng không bỏ qua.

“Vâng, tôi có ghi chép lại những tài khoản góp phần gây ra sự việc này, phu nhân nói chờ khi nào Lệ tổng tỉnh lại sẽ xử lý.”

Lệ Bắc Đình gật đầu: “Để các luật sư từ bộ phận pháp lý của công ty ra mặt. Nếu tình hình nghiêm trọng, có một người thì kiện một người, vừa lúc thay đổi bầu không khí, bịa đặt không phải là chuyện tốt.”

Nghĩ tới chuyện khi anh hôn mê, Thư Lan đã phải chịu áp lực vô cùng lớn, còn bị đám người ngu dốt này vu khống, anh tức đến mức không thở nổi, lục phủ ngũ tạng đều đau, đến cả ân oán thị phi còn không phân biệt được thì đúng là nên dạy cho bọn họ một bài học nhớ đời.

Nếu không nói được lời nào hay thì tốt nhất nên ngậm miệng lại, mạng xã hội không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, mỗi người cần phải trả giá cho hành động của mình.

“Được, tôi sẽ sắp xếp. Ngoại trừ chuyện của phu nhân, còn có chuyện của Lệ Nam Hi, hôm qua anh ta nhậm chức nên tôi đã bị ép nghỉ ở nhà.”

Từ đầu đến cuối, Lệ Bắc Đình đã nói cho cậu biết thân phận của Lệ Nam Hi, hai người vẫn luôn đề phòng hắn ta.

“Cậu cứ nghỉ ngơi một thời gian đi, tiền lương vẫn sẽ được trả, giờ cứ để cậu ta làm cái chức đó đi. Tôi muốn xem xem Lệ Nam Hi có thể nghĩ ra được thủ đoạn gì.”

Lệ Bắc Đình cười lạnh, giọng điệu khinh thường, anh không lo Lệ Nam Hi sẽ gây ra phiền phức gì trong khoảng thời gian ngắn này, phải biết rằng, mỗi bước đi của Lệ Bắc Đình đều được tính toán kỹ càng, dựa vào năng lực và bản lĩnh của anh, Lệ Nam Hi có thể làm gì chứ?

“Tôi đã nghe ngóng xung quanh và biết được trong công ty có một số cổ đông khá thích Lệ Nam Hi, không biết có phải do chủ tịch đã đi chào hỏi hay không.”

Chủ tịch nhà họ Lệ là Lệ Kiện, nhưng ngay từ đầu việc lớn của công ty đều do ông cụ Lệ đưa quyết định, sau này ông cụ Lệ đã già không quản lý nữa mới giao cho ông Lệ, nên Lệ Kiện không có một chút quyền lực nào cả, chỉ là một cái vỏ rỗng.

Cũng may Lệ Bắc Đình không quan tâm nhiều đến chuyện công ty, anh sống cuộc sống như một người đã về hưu.

Lệ Bắc Đình như vậy, nhưng Triệu Cầm và Lệ Nam Hi lại không nghĩ như vậy, họ muốn cướp công ty từ tay chủ tịch Lệ.

“Không sao đâu, những lão già này chỉ là thấy tiền sáng mắt, bên nào có lợi ích thì theo bên đó. Nếu Lệ Nam Hi không tạo ra đủ lợi nhuận để thỏa mãn họ, thì sớm muộn gì họ cũng quay lưng thôi.”

Ở công ty nhiều năm như vậy, Lệ Bắc Đình cũng không phải cái gì cũng không biết, anh cũng học được một ít bản lĩnh.

“Ra vậy, thế Lệ tổng phải chăm sóc sức khỏe thật tốt. À đúng rồi, tin đồn về phu nhân vẫn chưa được làm sáng tỏ, ông cụ Lệ nói chờ cậu tỉnh lại sẽ làm rõ, hình như là lời đồn của phu nhân sẽ làm giá cổ phiếu của công ty nâng lên, cho nên ý của ông ấy…”

Lệ Bắc Đình là một người nhạy bén, cẩn thận suy nghĩ một chút sẽ hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Tôi sẽ làm rõ, cũng khuya rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, lúc ra ngoài nhẹ xíu, coi chừng đánh thức cô ấy.”

“Vang, Lệ tổng nghỉ ngơi tốt nhé.”

Bởi vì lời Lệ Bắc Đình nói nên khi đi ra ngoài Kỷ Niên bước rất nhẹ, sợ đánh thức Thư Lan.

Sau khi Kỷ Niên rời đi, Lệ Bắc Đình mở điện thoại lên, đăng nhập vào weibo, anh có tài khoản cá nhân riêng, nhưng rất ít đăng bài trên Weibo, bài đăng trên Weibo cuối cùng của anh là vào năm ngoái.

“Cảm ơn các bạn đã quan tâm, tôi đã tỉnh lại nhưng khi nhìn thấy những lời lẽ nói xấu vợ tôi, tôi thà không tỉnh lại còn hơn. Tôi xin nhắc nhở những người đã chú ý đến vấn đề này rằng tôi và vợ rất rất yêu thương nhau, nếu như không có sự chăm sóc chu đáo của vợ, có lẽ trên đời này không còn Lệ Bắc Đình nữa. Về những lời nhận xét vu khống vợ tôi, tôi đã giao toàn quyền cho bộ phận pháp lý của tập đoàn Lệ thị xử lý. Cũng xin các bạn hãy phân rõ đúng sai, đừng tung tin đồn thất thiệt.”

Sau khi Lệ Bắc Đình đăng bài lên Weibo, liền yêu cầu Kỷ Niên đăng lại bằng tài khoản chính của tập đoàn Lệ thị, sau đó mua hotsearch đẩy lên.

Mặc dù Lệ Bắc Đình cũng không hiểu vì sao Thư Lan lại đột nhiên thông suốt, nhưng nói Thư Lan hại anh, dù thế nào anh cũng không tin, người có tính cách kiêu ngạo được nuôi từ nhỏ như Thư Lan, sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện bẩn thỉu này.

Trải qua chuyện này, Lệ Bắc Đình có thể cảm nhận được Thư Lan dường như cũng có chút tình cảm với anh, nhất là vừa rồi khi cô khóc trong vòng tay anh, điều này khiến Lệ Bắc Đình cho rằng hai người là một đôi yêu nhau không có bất kỳ rào cản nào.
 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 21-3: Anh có thể hôn em không (3)




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 21-4: Anh có thể hôn em không (4)




 
Sau Khi Ly Hôn Tôi Trọng Sinh
Chương 21-5: Anh có thể hôn em không (5)




 
Back
Top Bottom