Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
654,357
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczO9vbW_fwgvTsTaFR-qU9ZVI_6jnP3MCURDZr069J4_AupHe39vD66qhNie_qZaXxbvhz-Hj0omU48eASzJbsAZAXUEHCQxY_20Nz4Wm7ffLKrgFVwJhp3i3ktMdO5Lx8z3MLYEIsKVmWBEteurj244=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc
Tác giả: Đang cập nhật
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Ngược
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi vụ giết người bất thành của Khương Lưu Huỳnh bùng nổ trên các nền tảng mạng, cô nhanh chóng trở thành hiện tượng nổi tiếng, cuối cùng bị mọi người nhất trí đưa lên danh sách “Nhân vật xấu xa nhất toàn quốc thế kỷ 22”.



Có tin đồn rằng, năm cô bốn tuổi, cô đã bỏ mặc anh trai mình, tự mình chạy thoát, để lại anh trai trên chiếc xe của những kẻ bắt cóc.



Khi trở về Khương gia, cô vu khống cha mẹ nuôi, những người đã cưu mang và nuôi dưỡng cô suốt mười năm, là bọn buôn người.



Năm mười sáu tuổi, cô đã đến bệnh viện để phá thai.



Cô thậm chí còn nhẫn tâm đẩy em gái mình xuống cầu thang, khiến cô ấy trở thành một người thực vật.



Những hành động trên chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Ngày càng có nhiều người lên tiếng, họ tuyên bố từng chứng kiến Khương Lưu Huỳnh ăn cắp, bắt nạt bạn học, và thậm chí bán thân trong các hộp đêm.



Họ chỉ trích cô, sỉ nhục cô...



Cho đến khi máy trích xuất ký ức xuất hiện, sự thật dần dần lộ ra.



Những người từng căm ghét, phỉ báng Khương Lưu Huỳnh lần lượt gửi lời xin lỗi: “A Huỳnh, xin lỗi, tỉnh lại đi, chúng tôi sai rồi.”



Người anh cả từng thờ ơ với cô nay mỗi ngày đều khóc bên giường cô, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi em, em gái.”



Người anh thứ hai, kẻ đã từng căm ghét cô, đã tự đâm dao vào ngực mình, khóc lóc lặp lại hàng trăm lần: “Trả lại cho em, em tha thứ cho anh được không?”



Người em trai đã ném hỏng màu vẽ, hủy hoại ước mơ của cô; người cha không quan tâm, nghe theo lời đồn đại mà trừng phạt cô, cuối cùng cũng như phát điên mà tìm kiếm những món đồ cô từng sử dụng.



Nhưng nhà phát triển của máy trích xuất ký ức đã nói: “Cô ấy đã chết rồi.”​
 
Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc
Chương 1



[Sao trong phòng phát trực tiếp lại tối đen như vậy? Không phải nói là “phòng ký ức trực tiếp” à?]

[Đúng rồi! Nghe nói chỉ cần đeo kính này là có thể nhìn thấy những gì người khác đã thấy, qua góc nhìn thứ nhất, chắc chắn sẽ có cảm giác nhập vai rất mạnh mẽ!]

[Không biết là ký ức của ai nhỉ? Nếu là của người giàu thì tốt quá, để những người bình thường như chúng ta có thể mở rộng tầm mắt, haha.]

“Chào mừng các khán giả đến với phòng ký ức trực tiếp của chúng tôi. Như tên gọi, những gì các bạn sẽ thấy, nghe và thậm chí cảm nhận ngay sau đây đều là những gì người cung cấp ký ức đã từng thực sự trải qua.”

“Bản thân tôi xin lấy danh dự đảm bảo về tính chân thật của buổi phát trực tiếp này, không có giả mạo, không có kịch bản, không chỉnh sửa.”

“Mà người đóng góp ký ức lần này là —”

“Khương Lưu Huỳnh.”

Hình ảnh chưa xuất hiện, nhưng giọng nam trầm ấm, đầy từ tính đã vang lên rõ ràng trong tai mọi người.

Khung bình luận như bị đông cứng lại, trống không suốt ba giây… và rồi, nó bùng nổ như núi lửa, tràn ngập màn hình.

Mọi người rõ ràng chú ý đến đối tượng trích xuất ký ức nhiều hơn là giọng nói hay ho kia:

[Aaa, sao lại là ký ức của một tội phạm chứ? Mẹ ơi, con không dám xem nữa!]

[Trời ạ, người đáng ghê tởm như thế cũng có thể đóng góp ký ức sao? Chương trình này có phải đang đùa không?]

[Ê ê, mọi người sai rồi! Đây là người đầu tiên sử dụng máy trích xuất ký ức đấy. Chắc chắn cô ta phải chịu rất nhiều đau đớn. Theo tôi, đây chính là sự trừng phạt thích đáng cho cô ta!]

[Đồng ý, đồng ý. Người nhẫn tâm hại cả em gái mình, tù chung thân còn là quá nhẹ cho cô ta. Làm chuột thí nghiệm là đáng, đau đớn c.h.ế.t đi thì càng tốt.]

Cùng lúc đó, trong phòng phát sóng trên tầng cao nhất của một tòa cao ốc, ba người đàn ông bị trói vào ghế. Mỗi người trong số họ, nếu xuất hiện riêng lẻ, đều là những nhân vật nổi tiếng khiến thế giới phát cuồng.

“Bạch Ly, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nếu không thả chúng tôi ra, Khương gia sẽ không tha cho anh đâu!” Thiếu niên tóc đỏ mở miệng trước tiên. Khi nhận ra mình bị bắt cóc, trạng thái của hắn trở nên cực kỳ tồi tệ, đặc biệt là khi nghe đến cái tên Khương Lưu Huỳnh, sự căm ghét hiện rõ trong mắt.

Huống hồ Bạch Ly - tên điên này - còn phát minh ra cái máy trích xuất ký ức kia? Bắt họ phải ngồi xem quá trình phạm tội của tiện nhân đó?

Nghĩ đến đây, Khương Diễm bật ra một tiếng cười lạnh:

Hạt Dẻ Rang Đường

“Hừ, cũng không biết cô ta đã leo lên giường anh bao nhiêu lần để khiến anh làm ra được những chuyện này.”

“Vì tiện nhân kia, anh đã từ chối hôn ước với chị tôi, đưa cô ta ra khỏi nhà tù, rồi còn bắt chúng tôi tới đây. Rốt cuộc anh muốn gì? Nói đi chứ!”

Cuối cùng, hắn lại phát điên, điên cuồng giật cái kính chuyên dụng đeo trên đầu mình, trông hệt như một con ch.ó điên.

Hai người đàn ông còn lại bị trói lại vẫn im lặng, mặc cho đứa em cùng cha khác mẹ là Khương Diễm hét lên với Bạch Ly.

Nếu là trước đây, có lẽ họ sẽ quan tâm đến việc hợp tác giữa hai nhà mà kịp thời ngăn lại.

Nhưng hôm nay, dù là Khương Tư Niên, con trai cả của nhà họ Khương, hay Khương Thành Du, con thứ, cả hai đều mặc nhiên cho Khương Diễm vô lễ, thậm chí trong mắt họ cũng hiện lên sự căm ghét tương tự. Đối với người em gái ruột cùng cha cùng mẹ của họ — Khương Lưu Huỳnh.

Bạch Ly, người ngồi trước chiếc bàn cầm micro, khi nghe thấy từ “tiện nhân” và “leo giường”, lông mày anh khẽ nhíu lại.

Anh nhẹ nhàng chạm vào micro, cuối cùng lên tiếng:

“Chỉ muốn mời các người cùng xem buổi phát trực tiếp thôi, yên tâm, sau khi trời tối tôi sẽ thả các người ra. Còn sau đó có xem tiếp hay không là lựa chọn của các người.”



[Có hình rồi! Có hình rồi! Trời ơi, biệt thự này lớn quá!]

[Chết tiệt, sao một người đàn bà độc ác như thế lại được sống trong căn nhà tốt như vậy chứ!]

Hình ảnh di chuyển theo nhân vật chính, dường như cô đang chơi xích đu, lên rồi xuống.

“Em gái, chúng ta đừng chơi nữa có được không? Anh sẽ bế em đi rửa tay rồi ăn cơm nhé.”

“Dạ~”

Máy quay chuyển hướng… một khuôn mặt trắng trẻo hiện lên trước mắt, khoảng bảy tám tuổi.

“Nhưng em không cần anh bế đâu, anh sẽ mệt lắm.” Giọng nói trong trẻo non nớt vang lên, khiến mọi người không khỏi tò mò về diện mạo của cô bé.

“Em rất nhẹ, anh không mệt đâu.”

Chỉ thấy cậu bé bế cô lên mà không chút do dự, ánh mắt kiên định, cánh tay mạnh mẽ, khiến mọi người lại bắt đầu gào lên vì cảm thán.

[Aaa, đây chắc chắn là Khương Tư Niên! Tuyệt đối là anh ấy!]

[Lầu trên sao biết chắc vậy? Nhà họ Khương có ba người con trai, cậu bé đẹp trai thế này chắc chắn là đại minh tinh Khương Thành Du của chúng tôi rồi!]

[Vớ vẩn, tôi làm việc ở tập đoàn Khương thị, sao có thể không nhận ra sếp của mình được. Không ngờ hồi nhỏ lại đáng yêu thế, “ăn~ cơm~ cơm~” khác xa với vị tổng tài nghiêmtúc, lạnh lùng bây giờ!]

Khi mọi người còn đang tranh cãi ồn ào, trong màn hình lại xuất hiện một cậu bé khác, khoảng chưa đầy sáu tuổi.

“Em gái, mau lại đây ngồi với anh hai! Hôm nay anh ở trường mẫu giáo học được nhiều thứ lắm, em chắc chắn sẽ thích nghe đúng không?”

“Không được, em gái phải ngồi với anh cả. Tay anh vững, anh có thể đút cho em ăn.”

“Không được, không được, các anh phải ăn uống đàng hoàng thì mới mau lớn. Huỳnh Huỳnh cũng có thể tự ăn mà!”

Hình ảnh liên tục thay đổi giữa hai người họ, rồi xuất hiện cả cha Khương và mẹ Khương, trên gương mặt mọi người đều rạng rỡ với nụ cười hạnh phúc.

[Trời ạ, người đàn bà độc ác này hồi nhỏ lại sống tốt như vậy sao? Trước đây tôi cứ nghĩ tuổi thơ cô ta phải chịu đựng nhiều sự ngược đãi thì mới dẫn đến tâm lý vặn vẹo thế này.]

[Xem ra cô ta bẩm sinh đã xấu xa rồi. Lại có người viết huyết thư, xin tòa xử Khương Lưu Huỳnh tù chung thân! Đừng để cô ta ra ngoài tai hoạ các ca ca nữa.]

[Nhưng… mọi người không thấy cô ấy rất hiểu chuyện sao?]

Trong phòng phát sóng, mọi ánh mắt đều dồn về phía Khương Tư Niên và Khương Thành Du.

Khương Thành Du hừ lạnh một tiếng:

“Lúc đó tôi đúng là mù mắt, đừng nhìn tôi.”

Một lúc lâu sau, Khương Tư Niên mới chậm rãi lên tiếng:

“Trước đây tôi cũng từng nghĩ… Khương Lưu Huỳnh rất ngoan ngoãn, ngây thơ, và dễ thương…”

Trong mắt anh ta lúc này dường như thoáng hiện lên chút tiếc nuối, nhưng rồi nó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và phản kháng quen thuộc. Cuối cùng, anh ta khẽ kéo khóe miệng với nụ cười mỉa mai và nói:

“Rồi sau đó chúng tôi cùng bị bắt cóc, bị nhốt trong một chiếc xe tải. Tôi đã cố hết sức mở cửa, nhưng nó lại đẩy tôi ra khi tôi bị thương, tự mình bỏ chạy.”
 
Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc
Chương 2



Câu nói này được ghi lại rõ ràng trong buổi phát trực tiếp, mọi người lại một lần nữa cảm thấy khiếp sợ.

[Hại em gái cùng cha khác mẹ không nói, nhưng làm sao cô ta có thể hại cả anh trai ruột được!]

[Cái gì gọi là không nói, mạng của người khác thì không phải là mạng sao, Khương Lưu Huỳnh nhất định phải xuống địa ngục!]

[Ôi ôi ôi, thương BOSS của tôi, đối xử tốt với cô ta như vậy, mà kết quả lại là một con bạch nhãn lang.]

Đúng lúc này, cảnh tượng trước mắt mọi người bỗng chuyển động, giống như một bức màn đột ngột hạ xuống, vừa rồi còn sáng sủa, giờ đã trở thành một vùng tối.

Hạt Dẻ Rang Đường

Còn có tiếng gầm rú của động cơ…

Khi mọi người đang thắc mắc và comment hỏi thăm, thì cuối cùng một giọng nói vang lên,

“Anh… anh ơi, anh tỉnh lại đi, hu hu hu…”

“Ở đây tối quá, Huỳnh Huỳnh sợ…”

Trong phòng livestream, Khương Tư Niên nghe thấy tiếng khóc ấy cùng với tiếng xe tải chạy, anh mỉm cười một cách chua xót và nói:

“Chính tại đây, nó ích kỷ đẩy tôi ra, nếu không phải đúng lúc tài xế không nhìn lại thì có lẽ tôi đã không còn cơ hội thoát thân.”

Lời nói của anh ta chứa đựng nỗi đau khôn cùng và sự tự giễu khiến mọi người không khỏi xót xa, ngay cả Khương Thành Du, người bình thường có quan hệ không mấy tốt với Khương Tư Niên, cũng hiếm khi lên tiếng an ủi anh ta:

“Anh đừng buồn, kẻ ác sẽ có ngày bị trời phạt, Khương Lưu Huỳnh căn bản không xứng làm em gái của chúng ta, có Oản Oản là đủ rồi.”

Khương Diễm vừa nghe liền vội vàng đồng ý:

“Đúng vậy, anh hai, con tiện nhân này dù có chạy thoát thì sau này vẫn sẽ bị lạc thôi! Hại người cuối cùng thành hại mình!”

……

Màn hình vẫn tối đen như mực, nhưng có thêm một giọng nói khác, chính là Khương Tư Niên vừa tỉnh dậy, “Đừng… sợ, anh ở đây.”

Hôm nay là sinh nhật tám tuổi của Khương Tư Niên, tên tội phạm đã lợi dụng lúc tiệc tùng đông đúc để lén lút ôm Khương Lưu Huỳnh đi, còn Khương Tư Niên thì đúng lúc thấy và chạy theo.

“Xin lỗi, hu hu hu, xin lỗi anh…”

Khương Lưu Huỳnh lúc này gần như khóc thành người khóc, “Nếu không phải vì em, anh cũng sẽ không chạy theo, anh cũng sẽ không vì em… trong lúc giằng co với kẻ xấu mà bị đánh ngất.”

“Đừng khóc, đừng khóc, không phải lỗi của em, anh nhất định sẽ tìm cách cứu em ra ngoài!”

……

Sau một hồi tiếng va chạm, màn hình tối đen cuối cùng cũng sáng lên với ánh sáng vàng vọt, hóa ra là Khương Tư Niên dùng mỏ lết trong xe tải để phá cửa tạo ra một khe hở, tay anh đã vươn ra được nửa chừng, dường như đang mò mẫm tìm khóa bên ngoài.

“Ưm—tại sao lại cảm thấy có người đang đập vào cửa xe, tôi phải xuống xem sao, không thể để hai đứa ranh con kia nhảy khỏi xe được.”

Mặc dù vị trí của ghế lái rất gần,

nhưng lúc này mọi người như bị một bàn tay vô hình siết chặt vào tim, hồi hộp tập trung nhìn vào khe hở đó.

Chỉ có Khương Tư Niên trong lòng dấy lên một chút nghi hoặc, vì trong trí nhớ của anh chưa bao giờ nghe thấy câu này.

[Ôi ôi ôi, cửa đã mở! Nhưng tay Khương BOSS của chúng ta lại chảy máu!]

[Có phải bị mảnh kim loại văng ra cắt trúng không? Ô ô ô, nhất định phải nhớ tiêm phòng uốn ván nhé.]

[Thảm rồi, thảm rồi, xe dừng lại, nhanh chạy nhanh chạy!]

“Cạch…” âm thanh cửa xe mở ra,

Khương Tư Niên mãi không hiểu tại sao lúc đó lại không nghe thấy gì, thậm chí còn tưởng rằng tài xế đi vệ sinh nên xe mới dừng lại.

……

Khi Khương Tư Niên chuẩn bị nhảy xuống xe trước thì lại bị Khương Lưu Huỳnh ở phía sau túm lấy,

cô bé thì thầm: “Anh bị thương, tay chảy máu…”

[Đến rồi đến rồi, con tiện nhân vô ơn này định bỏ rơi Khương BOSS của chúng ta!]

[Ôi ôi ôi, tiện nhân, sao không đi c.h.ế.t đi!]

[Không sao, nghe nói người bị bỏ lại phía sau là cô ta, ha ha ha, cái này đúng là ví dụ điển hình cho thông minh mà cũng bị thông minh hại đấy.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-k...-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-2.html.]

“Em gái, em làm sao vậy? Có khó chịu không? Chúng ta đi trước, chờ một lát anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”

“Lạch cạch lạch cạch…” tiếng bước chân đến gần hơn.

“Không!” Khương Lưu Huỳnh mới bốn tuổi đã bùng nổ sức mạnh kinh ngạc đẩy Khương Tư Niên ngã xuống, vị trí của người cách xa như vậy, nhưng Khương Lưu Huỳnh vẫn nghe thấy, rồi sau đó tự mình nhảy xuống.

……….

Cảnh tượng này lại khiến màn hình phát trực tiếp bùng nổ, tràn ngập tiếng chửi rủa, hồi tưởng lại lúc trước, hình ảnh cô bé nhỏ nhắn trong chiếc váy công chúa xinh đẹp, lăn lộn hai vòng trên đất và dính đầy bụi bẩn, cuối cùng là bóng lưng lảo đảo rời đi, Khương Tư Niên bỗng dưng cảm thấy một nỗi đau không rõ nguyên nhân.

Cho đến khi cảnh tiếp theo khiến mọi người ngỡ ngàng, cô bé Khương Lưu Huỳnh nhỏ xíu lại không chọn chạy về phía lề đường, hay trốn vào những bụi cỏ um tùm ven đường, mà lại chọn chạy ra giữa đường, hoàn toàn lộ rõ trong tầm nhìn của bọn bắt cóc.

Chuyện này cũng không sao, khán giả nghĩ có thể là cô quá ngu ngốc không phân biệt được hướng, nhưng hành động tiếp theo của cô lại cho họ biết rằng câu trả lời rõ ràng không phải như vậy!

Cô kiên quyết theo hướng đó, may mắn chạy qua dòng xe cộ, sau khi đến bên kia lại tiếp tục chạy về phía bọn bắt cóc!

[Cô ta điên rồi à? Hay chỉ đơn thuần là não có vấn đề?]

[Cười c.h.ế.t tôi, hahaha lần đầu thấy có người IQ thấp đến vậy, thật là vừa xấu vừa ngu.]

[Không, chạy sai hướng thì có thể hiểu, nhưng cô ta không phải đã nhìn thấy bọn bắt cóc sao? Sao còn chạy về phía đó?]

May mắn thay, một chiếc xe hơi chạy vù vù đã chặn đường đi của bọn bắt cóc, nhân cơ hội này, Khương Lưu Huỳnh ngoái đầu nhìn về phía anh trai vừa xuống xe, đang chạy về phía bên kia.

Nhìn bóng lưng anh dần xa, Khương Lưu Huỳnh cười rồi lại khóc, “Anh… anh ơi, xin lỗi, Lưu Huỳnh không chạy nổi nữa…”

Cô bé thở hổn hển, không nỡ rời mắt, tự động viên mình:

“Không… không thể, không được để kẻ xấu đuổi theo anh, em phải tiếp tục chạy!”

Cô bé lại bùng nổ sức mạnh phi thường, chạy về phía trước.

[Vậy có phải cô ấy… là để giúp BOSS thu hút kẻ xấu nên mới đẩy BOSS ra chạy trước không?]

Khi dòng bình luận này xuất hiện, tất cả người xem buổi phát trực tiếp đều im lặng, họ không còn nói gì, mà chăm chú nhìn vào màn hình, cùng cầu nguyện rằng Lưu Huỳnh đừng bị kẻ xấu đuổi kịp.

Nhưng tin tức về tiểu thư nhà họ Khương mất tích mười năm đã sớm định sẵn kết cục này.

Ngoài màn hình, Khương Tư Niên cũng khi nghe thấy câu đó mà tim đột ngột nhói đau, chợt nhớ lại ánh mắt của em gái lúc đẩy anh, trong nỗi không nỡ ấy có một chút xót xa, lúc đó anh nghĩ rằng em gái muốn bỏ rơi mình, nhưng bây giờ…

Sai rồi, anh đã hiểu lầm em gái, đã hiểu lầm suốt nhiều năm, lúc đó cô mới bốn tuổi, làm sao có thể có những suy nghĩ ác độc như vậy?

Nếu không phải nhờ Bạch Ly phát minh ra cái máy trích xuất ký ức, anh sẽ mãi mãi sống trong sự hiểu lầm đó, mãi mãi, cho đến chết.

……

Cô bé mệt lả cuối cùng cũng dừng lại bước chân loạng choạng, quỳ gối, thở hổn hển.

“Nhóc con, chạy cũng nhanh đấy, đợi tao bắt xong mày rồi sẽ lái xe đi bắt thằng kia.”

Vết m.á.u chảy ra, hiện lên trên làn da trắng bệch đặc biệt chói mắt, nhưng cô chỉ liếc nhìn một cái,

rồi nhanh chóng nhìn xung quanh, vung tay ra hiệu với những chiếc xe đang đi qua, cô muốn bắt xe, nhưng không có chiếc xe nào chịu dừng lại, thậm chí còn có tiếng còi liên tục vang lên như đang cảnh cáo cô.

Cuối cùng, không còn cách nào, cô quỳ xuống, lớn tiếng kêu cứu: “Xin mọi người, các chú các cô, xin hãy dừng lại giúp em và anh em với!”

Nhưng trong hình ảnh, vẫn chỉ có những ánh đèn chói lóa liên tục lướt qua,

lúc này không chỉ có ánh mắt của Khương Tư Niên toát lên sự xót xa, ngay cả ánh mắt của Khương Thành Du cũng trầm xuống.

[Những tài xế này sao có thể lạnh lùng như vậy!]

[Trời ơi, lúc nhỏ Lưu Huỳnh thật là tội nghiệp quá.]

Chỉ có Khương Diễm vẫn giữ vẻ mặt chán ghét, “Dù bây giờ cứu được anh cả thì có ý nghĩa gì, cô ta đã làm quá nhiều chuyện xấu rồi.”

Vừa nói ra câu này, quả nhiên đã kích hoạt nhiều bình luận ủng hộ anh,

[Đúng đúng, chính vì cô ta mà Khương BOSS mới bị bắt, đây là điều cô ta đáng phải chịu.]

[Đồng ý, hơn nữa tài xế cũng không có nghĩa vụ phải dừng lại cứu cô ta, nếu bọn bắt cóc có d.a.o thì sao?]

Khương Lưu Huỳnh bỗng dưng hoảng sợ mở to mắt, đúng lúc nhìn thấy vết thương trên cánh tay, vết thương đó là do cô lúc nhảy xe bị cọ vào.
 
Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc
Chương 3



Khương Tư Niên cũng có thể nhìn thấy những dòng bình luận này.

So với sự lạnh nhạt ban đầu, lúc này trong mắt anh ta đã có thêm vài phần tức giận. Anh nói với giọng điệu cứng rắn:

“Em ấy cũng không có nghĩa vụ phải cứu tôi.”

“Hơn nữa, bảo vệ… em gái, đó là điều mà anh trai, nên làm.” Những lời ngắn gọn ấy giống như xương cá mắc nghẹn ở cổ họng, muốn nói nhưng lại không thể.

Khi những lời này được thốt ra, Khương Thành Du và Khương Diễm đều ngạc nhiên nhìn về phía anh.

Khương Diễm vội vàng lên tiếng: “Anh đừng quên những gì cô ta đã làm với anh, với chúng ta, và với chị Oản Oản sau này.”

Câu này dường như lại gợi lên vô số kỷ niệm đau thương, Khương Tư Niên thở dài nặng nề.

“Cậu nói đúng, nhưng anh sẽ cố gắng giúp em ấy giảm án, hy vọng em ấy có thể cải tạo trong tù.”



“Chết tiệt, còn muốn đón xe sao?”

Tiểu Lưu Huỳnh hoảng sợ nhìn về phía sau, gương mặt xấu xí kia. Hắn ta như một kẻ săn mồi đang trêu đùa con mồi, chậm rãi bước lại gần.

“Chú ơi, chú ơi, cháu xin chú, nếu chú bắt cháu thì đừng bắt anh cháu nữa…!”

Cô hiểu rõ rằng mình không thể chạy thoát, cả người kiệt sức gục xuống đất, đến giây phút cuối cùng vẫn đang tìm cách bảo vệ anh trai.

Tên cướp dường như nghe thấy điều gì đó buồn cười, cười ha hả một cách tàn nhẫn rồi nói:

“Mày nằm mơ đi nhé.”

Cô bé bị hắn ta nắm chặt phần gáy, cao cao nhấc lên. Cô vùng vẫy, lắc lư, thậm chí ôm chặt cánh tay hắn ta và cắn vào.

“Á!”

Cảnh vật đột nhiên quay cuồng dữ dội, không biết đã qua bao lâu thì rơi vào bóng tối vô tận.

Chỉ có điều họ vẫn có thể nghe thấy âm thanh, điều này chứng tỏ Khương Lưu Huỳnh cũng có thể nghe thấy, cô vẫn còn có ý thức!

Chỉ cần cố gắng chịu đựng cho đến khi bác sĩ đến là được!

“Xong rồi xong rồi, từ chỗ cao như vậy mà rơi xuống thì không c.h.ế.t cũng thành tàn phế…”

“Không được, tôi phải gọi điện hỏi một chút.”

Tiếp theo, tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh bíp bíp từ điện thoại.

[Khoan đã, Khương Lưu Huỳnh có thính lực gì mà lại nghe được? Xa như vậy mà trong điện thoại vẫn có thể nghe thấy?]

[Thật kỳ diệu, vừa rồi trong chiếc xe tải cũng vậy,]

[Không lẽ là chương trình cố ý quay để làm sạch danh tiếng cho Khương Lưu Huỳnh?]

“Không phải.”

?

Tất cả mọi người đều nghi hoặc nhìn về phía phát ra âm thanh, lần này lên tiếng lại là Khương Thành Du!

Anh ta tiếp tục giải thích: “Thính lực của Khương Lưu Huỳnh thật sự… rất tốt, có lần tôi ở nhà với nó, nó đột nhiên nói với tôi rằng bên cạnh có chú đang đánh cô, nó còn nói có trẻ con đang khóc.”

“Sau đó tôi đã gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát thực sự đã phát hiện ra một vụ chồng bạo hành vợ cách nhà chúng tôi một km ở một biệt thự. Họ cũng thật sự có một em bé nhỏ.”

“Việc này tôi chỉ nói với bố mẹ thôi.”

[Trời ơi, một ngàn mét đấy, tôi mà nói chuyện với bạn cùng phòng cách mười mét thì tôi cũng phải “hả?” ba lần.]

[Nếu điều này là thật, Khương Lưu Huỳnh chẳng phải lại cứu được hai người nữa sao?]

Khương Thành Du nhìn thấy câu này thì nắm chặt tay, trong lòng suy nghĩ:

Đúng vậy, em ấy đã dùng thính lực siêu phàm để cứu anh cả, cứu hai người lạ, nhưng lại dùng khả năng này để hại mình và Oản Oản…

Khương Diễm thấy anh hai mình thất thần còn tưởng anh cũng cảm thấy thương hại cho người phụ nữ độc ác này, vội vàng đá anh một cái,

“Anh hai, đừng để bị lừa bởi bộ dạng hiện tại của cô ta như anh cả nhé.”

“Con tiện nhân này, những gì cô ta phải chịu đựng hiện tại so với những gì chị tôi chịu đựng thì chẳng đáng là gì. Chị tôi đã trở thành người thực vật rồi, sao mà con tiện nhân này còn có thể tự do như vậy được!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-k...-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-3.html.]

Khương Thành Du bị đá một cái thì lập tức lộ vẻ không hài lòng và chán ghét,

“Đủ rồi, tôi biết rõ em ấy là người như thế nào, tôi không thể nào cảm thấy thương hại em ấy.”

Giọng của người đàn ông vừa dứt thì tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh chói tai từ tai nghe.

Đó là một giọng nữ sắc nhọn từ đầu dây bên kia hét lên.

“Alô? Cô đang làm gì vậy? Tại sao người tôi bảo bắt vẫn còn ở tiệc? Ngược lại là em gái và anh trai của hắn, Khương Tư Niên đã biến mất! Đây là tiệc sinh nhật của Khương Tư Niên đấy, cô muốn họ phát hiện ra sao???”



[Vậy thì… họ định bắt ai?]

[Hình như lúc đó Khương Tam Thiếu còn chưa ra đời nhỉ? Vậy chỉ có thể là Khương Nhị Khương Thành Du thôi nhỉ?]

Hạt Dẻ Rang Đường

[WC! May quá, may quá, Khương Ảnh Đế của chúng ta không bị bắt, không bị thương, A Men, lần đầu tiên cảm ơn người phụ nữ xấu xa này!]

[A Men]

[A Men]

+10088

Chỉ có thể nói không hổ danh là Ảnh Đế, lần này đã thu hút không ít fan lao vào bình luận.

Còn Khương Thành Du, nhân vật chính, thì tròn mắt không thể tin nổi.

Mọi người trong phòng phát sóng lần này âm thầm hướng ánh mắt về phía anh ta.

Khương Thành Du không hiểu sao lại cảm thấy cổ họng khô khốc, nếu anh không nhận nhầm người…

Không, không có nếu, chỉ có thể trách nó xui thôi.

Khương Thành Du rất nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng để tiếp tục theo dõi.

Chỉ nghe tên cướp nghiến răng nói:

“Muốn trách thì trách lúc ấy tôi nói chuyện điện thoại với cô bị nó nghe thấy, may mà tôi nhìn thấy cái kẹp tóc gà trên đầu nó, nếu không đã để nó chạy mất rồi.”

“Lúc đầu tôi định đánh ngất nó rồi đi bắt người khác, kết quả là tên lớn lại phát hiện ra, thật sự xui xẻo.”

Đầu dây bên kia im lặng ba giây, cuối cùng nói: “Thôi được, tên lớn cũng được, chỉ cần có người thừa kế nhà họ Khương là được.”

“À… tên lớn đã chạy mất, còn tên nhỏ, nó… tự dưng không cẩn thận lăn xuống từ sườn núi bên đường, tôi mở đèn pin điện thoại chỉ thấy nhiều cỏ dính m.á.u và đá, tôi cảm giác… c.h.ế.t rồi.”

Khoảnh khắc này, mọi thứ như nổ tung,

trước mắt mọi người đều bị những dòng bình luận tràn ngập.

[Á á á cái kẹp tóc gà này là cái quái gì! Ai đã cho cô ta đeo, đứng ra đây!]

[Khốn kiếp! Không biết đã chảy bao nhiêu máu?]

[Đủ rồi, khoảnh khắc này tôi thấy thương hại cô ta, chờ đến khi những hành vi xấu xa xuất hiện tôi sẽ lại chửi cô ta.]

Giữa đám đông giận dữ, chỉ có một người ánh mắt đầy kinh ngạc, miệng không tự chủ mà hé mở, cổ họng cũng trở nên rất khô.

Dần dần, cảm xúc trong những dòng bình luận như được mang vào phòng phát sóng, thậm chí ngay cả Khương Diễm, người vừa rồi còn thờ ơ, cũng vô thức chửi một câu: “Chết tiệt! Con tiện nhân này có gu thẩm mỹ gì vậy?”

Người dẫn chương trình Bạch Ly ngạc nhiên nhìn hắn một cái, hắn vội vàng giải thích:

“Tôi đang bênh vực anh cả tôi,”

“Chắc chắn là con tiện nhân này muốn thu hút sự chú ý của mọi người trong bữa tiệc sinh nhật của anh cả nên mới đeo cái kẹp tóc mào gà này! Kết quả lại vì cái ý nghĩ nhỏ bé này mà hại anh cả.”

[Ủng hộ! Không ngờ cô ta còn nhỏ tuổi mà đã có tâm tư nặng như vậy.]

[Á???? Cô ta mới bốn tuổi thôi…]

[Có vấn đề gì với trẻ con? Chẳng phải đã nghe nói đến ‘bẩm sinh đã xấu’ sao? Cô ta chỉ để gây sự chú ý mà đeo cái phụ kiện quá mức như vậy, cuối cùng lại hại Khương BOSS của chúng ta! Quá hại người!]

“Không, không phải…”

Khi cuộc tranh luận sắp sửa bắt đầu thì từ tai nghe truyền đến giọng nói của Khương Thành Du, rất khàn khàn, nói ra một cách khó khăn như thể đã ba ngày chưa uống nước:

“Cái phụ kiện đó, là tôi, đeo cho em ấy.”

Là chính anh ta đã đeo cho Khương Lưu Huỳnh, bởi vì anh ta biết cô rất ghét những thứ lông xù, hôm đó vì là sinh nhật anh cả nên cô luôn quấn quýt bên anh cả, không để ý đến anh ta, nên anh đã cố tình chọn cái này, nhưng, Khương Lưu Huỳnh cũng không từ chối phải không?
 
Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc
Chương 4



Ký ức của Khương Lưu Huỳnh dường như dừng lại ở đây, luôn trong trạng thái màn hình đen và im lặng.

[Khương Nhị Thiếu thật sự là, đúng là kẻ hại em gái.]

Fan của Khương Thành Du vừa thấy lời chế giễu rõ ràng này lập tức phản ứng ngay.

[Cho dù là ca ca chúng tôi đeo cho cô ta thì sao? Ca ca chúng tôi là một trai thẳng! Trai thẳng thì có gu thẩm mỹ gì?]

[Hơn nữa, Khương Lưu Huỳnh cũng không từ chối, không phải là chứng tỏ cô ta cũng thích sao? Nếu có gì phải trách thì chỉ có thể trách chính cô ấy, đừng có lôi kéo ca ca của chúng tôi vào!]

Hạt Dẻ Rang Đường

Khương Thành Du nhìn thấy những lời ủng hộ mình, trong lòng lại tăng thêm một phần tự tin, cảm giác tội lỗi cũng từ từ biến mất.

“Đúng, chỉ có thể trách nó xui xẻo, nếu không tại sao…”

Ngay lúc này, Khương Tư Niên chậm rãi mở miệng cắt ngang anh ta.

“Bởi vì lúc đó em ấy chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của chúng ta, mà cậu rõ ràng biết em gái ghét những thứ lông xù…”

“Anh cả, anh có ý gì? Chẳng lẽ em đã bắt nó đeo sao?”

“Vậy bây giờ anh chỉ vì đoạn video chưa đến nửa giờ này mà muốn bảo vệ nó sao? Anh quên mất em gái mà thực sự yêu chúng ta là Oản Oản hiện đang nằm trong bệnh viện sao!”

Khương Thành Du như bị chạm vào nỗi đau, bắt đầu la hét mà không màng đến hình tượng, các tĩnh mạch trên cổ nổi lên từng cái, hình ảnh này khiến các fan của anh ta càng thêm đau lòng, bắt đầu công kích Khương Tư Niên.

Các bình luận loạn xạ, mặc dù Khương Tư Niên không phải là ngôi sao, nhưng ngoại hình điển trai, lại là phó tổng giám đốc của Khương thị, không ít nhân viên lập tức trở thành fan của anh ta, tham gia vào cuộc chiến với fan của Khương Thành Du.

“Được rồi! Bây giờ còn một vấn đề quan trọng hơn, hồi đó chỉ bắt được tên đàn ông bắt cóc này, nhưng người phụ nữ đã gọi điện cho hắn mới thực sự là chủ mưu!”

“Có nghĩa là vụ án này còn chưa kết thúc… không được, tôi phải trở về kiểm tra lại một lần nữa, tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau.”

Đây là lần đầu tiên Khương Tư Niên cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sợi dây trói ở cổ tay, chưa kịp thoát ra thì Bạch Ly đã mở miệng:

“Đừng lo lắng, Khương tiên sinh, tôi đã gửi đoạn ghi âm cuộc trò chuyện này tới đồn cảnh sát, tin rằng họ sẽ nỗ lực hết sức để giúp anh điều tra.”

“Tiếp tục xem đi, chẳng lẽ anh không muốn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì với Lưu Huỳnh sao?”

……

Khương Tư Niên im lặng, anh thực sự muốn biết, nhưng cũng sợ hãi, nếu như em gái lúc đó chưa biến chất, thậm chí lại rất nhân hậu, vậy thì sau này em ấy đã trải qua điều gì mà lại trở nên ích kỷ, độc ác như bây giờ, Khương Tư Niên không dám nghĩ…

Lúc này, trong buổi phát sóng im lặng vang lên giọng của một bà lão.

“Ôi chao, hôm nay vận may của tôi thật tốt, nhặt không được một đứa trẻ!”

[Tôi biết tôi biết! Người này chắc chắn là người phụ nữ đáng thương đã nuôi dưỡng Khương Lưu Huỳnh mười năm, sau đó bị cô ta kiện ra tòa!]

[Khương Lưu Huỳnh thật là một kẻ ăn cháo đá bát, đó là mười năm đấy, lại còn lấy oán trả ơn.]

Giữa những lời chửi rủa, có một câu nổi lên: [Hỏi một câu chút, các bạn không thấy những gì người phụ nữ này nói có gì đó kỳ lạ không?]

Nhưng không có ai chú ý đến điều đó, hoặc nói cách khác, họ đều chìm đắm trong thế giới riêng của mình, dựa vào màn hình chắn mà đứng ở vị trí cao hơn về mặt đạo đức, tùy ý lên án người khác.

Không biết có phải do ông trời không thể nhịn nổi hay không, mà đoạn ký ức này lại nhanh chóng tua, chỉ lướt qua vài đoạn ngắn.

Đó là những mảnh đất vàng, những cánh đồng xanh mướt, và một ngôi làng đổ nát.

Nơi này lạc hậu đến mức giống như làng quê của thế kỷ trước.

“Cường tử! Ông xem tôi nhặt được gì này?”

“Ôi dào! Cô được đấy, chỉ trong nửa giờ mà đã mang về được một cô bé, nhưng mà cô bé này còn sống không? Cô ra tay cũng quá mạnh đấy.”

“Không không, đứa trẻ này là tôi nhặt được, còn sống cơ, không tin ông sờ thử đi, da dẻ mịn màng, nuôi tốt sẽ bán được giá đấy, hehe.”

Trong phòng phát sóng vang lên tiếng hít thở ngạc nhiên, ngay cả tiếng chửi mắng cũng đột nhiên giảm đi một nửa.

[Bắt cóc? Bán? Vậy có phải Khương Lưu Huỳnh sau này kiện họ ra tòa vì họ là bọn buôn người không?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-khi-k...-nguoi-tung-bat-nat-co-deu-khoc/chuong-4.html.]

[Không thể nào? Tôi nghe nói Khương Lưu Huỳnh thua kiện đó mà,]

[Hứ hứ, vậy có nghĩa là chắc chắn là giả rồi! Biết đâu cặp buôn người này đã bán cho cô ta một gia đình nuôi tốt đẹp, nuôi dưỡng cô ta suốt mười năm thì sao]

[Có phải tất cả bọn buôn người đều xấu không? Biết đâu cặp này lại tốt, Khương Lưu Huỳnh chỉ đang suy diễn về tâm địa của người khác thôi,]

[Bạn có bệnh à ? Lầu trên, tôi chúc con trai/cô con gái của bạn gặp được một người buôn người tốt.]

Màn hình lại lướt qua vài hình ảnh, khi Khương Lưu Huỳnh mở mắt lần nữa, mọi người ngạc nhiên phát hiện cô ấy đang nằm trong một cái chuồng bò!

Trên tường gạch cao là những vết bẩn màu đen, và dưới đất là một lớp rơm dày trộn lẫn với bùn, chỉ cần nhìn thôi đã thấy thật ghê tởm, đừng nói gì đến việc nằm ở đó.

“Xoạt xoạt——” đúng lúc này, cánh tay dính đầy bùn của cô bé động đậy, váy công chúa trên người Tiểu Lưu Huỳnh không biết từ lúc nào đã được thay bằng chiếc áo vải rộng thùng thình màu vàng, cô ôm chặt lấy đôi chân mình, khẽ gọi:

“Bố… Mẹ, anh trai, sao còn chưa đến…

“Huỳnh Huỳnh thật sự rất đói, hu hu hu…” Giọng nói vốn còn hơi ngây thơ giờ đã hoàn toàn khản đặc, cũng không biết đã khóc bao lâu, lại đói bao lâu…

Khi trời sáng dần, khóa chuồng bò đột nhiên phát ra tiếng “cạch”.

Một người phụ nữ trung niên trông có vẻ chất phác xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhưng tiếp theo lời nói của bà ta đã hoàn toàn phá vỡ hình ảnh chất phác ấy,

“Tiểu súc sinh này còn dám chạy nữa không? Hả? Vào ổ của Lý Nương tao rồi mà còn muốn chạy?”

Chỉ thấy biểu cảm của bà ta đột nhiên trở nên hung ác, bàn tay thô ráp một cái nắm lấy tóc của Khương Lưu Huỳnh kéo ra ngoài.

Cô bé còn chưa bình phục hết thương tích, hoàn toàn là thêm thương tích mới vào chỗ cũ, bàn tay ma sát với mặt đất m.á.u chảy bê bết thật đáng sợ,

“Đau… hu hu hu đau quá…”

Cuối cùng, Lý Nương trực tiếp ném người ra ngoài khoảng đất trống,

Khương Lưu Huỳnh đã hoàn toàn mất đi sức kháng cự, vừa khóc vừa cầu xin:

“Dì…Dì ơi, xin dì, đừng bán cháu, bố mẹ và anh trai cháu sẽ lo lắng đấy.”

Với tư cách là một kẻ buôn người, Lý Nương tự nhiên sẽ không thương xót, mà còn nhìn thấy vết m.á.u lẫn bùn trên người cô bé thì có phần chán ghét.

Miệng bà ta lẩm bẩm hai câu “bẩn c.h.ế.t đi được” rồi mở vòi nước rửa tay, ngay sau đó, bà ta không do dự mà chĩa miệng vòi vào Tiểu Lưu Huỳnh tội nghiệp.

Ngay lập tức, dòng nước lạnh như băng tuôn xuống như thác, tàn nhẫn đổ vào người cô bé, chẳng mấy chốc mà người cô đã ướt sũng, trong tiết thu lạnh lẽo khiến cô run rẩy.

Không biết có phải do để ý thấy điều gì mà người phụ nữ đã bước nhanh đến trước mặt Khương Lưu Huỳnh, nâng cằm cô lên, sau khi quan sát một hồi thì vẻ mặt vặn vẹo của bà ta bỗng nhiên trở lại bình thường, thậm chí còn mang vẻ ngạc nhiên lẩm bẩm: “Đẹp thật, được rồi, vào trong với tao.”

Sau khi ngắm nghía thêm, Lý Nương lại dẫn cô bé vào trong nhà, cho cô thay bộ quần áo khô, thậm chí còn giúp cô bôi thuốc nói:

“Nghe lời tao, tao sẽ không bán mày đâu.”

Giống như vẻ mặt xấu xa vừa rồi chỉ là một ảo ảnh.

Nghe thấy những lời này, người xem trong phòng livestream cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, so với việc bị bán đến nơi xa lạ không biết, ít nhất ở lại thành phố Bắc Kinh còn có một cơ hội để tìm thấy cô không phải sao?

[Thấy chưa, tôi đã nói mà kẻ buôn người này không tệ như vậy.]

[Đúng vậy, nếu kẻ buôn người này không nhặt được Khương Lưu Huỳnh bị thương, có lẽ cô ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi, huống chi còn có ân nuôi dưỡng suốt mười năm.]

Khương Thành Du nhìn cảnh tượng này như thể đã tìm thấy lý do cho bản thân, lập tức quay đầu nói với người bên cạnh:

“Anh cả, anh thấy không? Người mẹ nuôi của Khương Lưu Huỳnh đối với nó cũng không tệ, cuối cùng còn bị nó vạch mặt, chưa nói đến chúng ta…”

Khương Tư Niên không thể chịu đựng thêm nữa, trực tiếp cắt lời phản bác:

“Khương Thành Du, cậu đủ rồi đấy! Anh tin rằng bản chất của em gái không xấu, chỉ là sau này thiếu sự giáo dục… nên mới dẫn đến em ấy làm ra những điều không hay.”

“Hơn nữa, người phụ nữ đó dù thế nào cũng là kẻ buôn người, chỉ cần đã hại người thì phải nhận được sự trừng phạt của pháp luật.”

Bạch Ly nghe thấy cuộc đối thoại của họ thì cười lạnh một tiếng, nhưng không nói gì.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back