Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

[BOT] Mê Truyện Dịch
Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 5: Chương 5



Từ lúc bắt đầu quay, tôi cứ có cảm giác như có một ánh mắt luôn lặng lẽ bám theo mình.

Quay xong một cảnh, tôi đảo mắt tìm kiếm, quả nhiên thấy bóng người quen thuộc đứng dưới tán cây.

Tiểu Quỳ chạy như bay tới đưa áo khoác, Lận Thần thuận tay cầm lấy định khoác cho tôi thì bị Tiểu Quỳ giật lại đầy cảnh giác:

"Chuyện nhỏ này cứ để tôi lo cho!"

Trong lúc hai người họ giằng co vì một cái áo thì Lương Mộ Thần đã sải bước đi tới, mở rộng chiếc áo dạ đen dày rồi ôm gọn cả tôi vào lòng.

Bị bất ngờ nên tôi hơi loạng choạng, theo phản xạ vòng tay ôm lấy phần eo săn chắc của anh.

Qua lớp sơ mi mỏng cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh.

Phim trường ồn ào náo nhiệt, nhưng tôi lúc này chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch bên tai mình.

"Hai, hai người..."

Lận Thần thốt lên, vì quá sững sờ nên ly nước trợ lý vừa nhét vào tay cậu ấy rơi xuống đất vỡ tan.

Tôi trong màn áo đen đang định ngẩng đầu nói gì đó nhưng Lương Mộ Thần đã nhanh tay ấn đầu tôi vào ngực mình, che kín mặt lại.

Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng liếc về phía Lận Thần, ánh nhìn chứa đầy dò xét.

"Lương Mộ Thần, cậu với Trì Phi Vãn... hai người sao lại..."

Lận Thần nhìn qua nhìn lại, giọng nói đầy kinh ngạc.

Lương Mộ Thần nghe xong, khẽ nhướng mày, khóe môi cong lên, nhàn nhã nói một câu:

"Trì Phi Vãn là vợ tôi."

Không trách Lận Thần quá bất ngờ, chứ nếu là tôi thời cấp ba thì đánh chết tôi, tôi cũng không dám tin điều này đâu.

...

Tôi quen Lương Mộ Thần từ hồi còn rất nhỏ.

Anh là người Bắc Kinh, theo mẹ về nhà ông ngoại ở Thượng Hải chơi một thời gian. Sau đó dẫm bẹp cái lâu đài cát tôi vừa xây xong, tôi nổi điên đấm anh túi bụi một trận, còn anh thì mách lẻo… tôi bị ăn đòn.

Tôi lại đấm anh, anh lại mách, tôi lại bị ăn đòn.

Cứ thế, mối thù giữa hai đứa ngày càng sâu nặng.

Mỗi lần gặp mặt là phải đấu võ mồm vài câu để “tỏ lòng tôn trọng” lẫn nhau.

Có điều vì còn phải đi học nên anh chỉ sang ở mấy ngày vào dịp nghỉ hè hoặc nghỉ đông, nên số lần chúng tôi đụng mặt cũng không nhiều.

Ai ngờ lên cấp hai, anh chuyển hẳn về Thượng Hải… lại còn học cùng trường với tôi.

Từ tranh thứ hạng trong khối, đến giành danh hiệu học sinh được yêu thích nhất.

Ngay cả khi trường tổ chức bình chọn hoa khôi, anh cũng lôi ra tấm hình hồi bé mặc váy để “chiến” với tôi một phen.

Tôi cướp cái của anh, anh giành cái của tôi, mâu thuẫn cứ thế ngày một trầm trọng hơn.

Đến mức anh nói “1+1=2”, tôi nhất định phải chứng minh “1+1=3” mới chịu.

Thầy cô nhiều lần gọi cả hai lên nói chuyện, khuyên nên bắt tay giảng hòa, chỉ sợ một ngày nào đó xung đột lên tới đỉnh điểm rồi gây ra đại chiến toàn trường, làm mất mặt nhà trường.

Ngay cả lúc theo ba đến chùa thắp hương cầu nguyện, điều tôi thành tâm mong mỏi nhất là: “Lương Mộ Thần sớm gặp xui xẻo.”

Ai mà ngờ, thời thế xoay vần, giờ tôi lại đang sống nhờ dưới tay anh.
 
Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 6: Chương 6



Kèm theo từng tiếng sấm rền vang, hạt mưa to như hạt đậu đổ ầm ầm xuống biến phim trường ngoài trời thành một bãi bùn nhão nhoẹt.

Cơn mưa đột ngột khiến kế hoạch quay phim phải tạm dừng, đạo diễn đành cho mọi người nghỉ sớm.

Trên đường quay về khách sạn, Tiểu Quỳ dán mặt vào cửa kính mờ hơi nước, tiếc nuối thở dài: "Chị Phi Vãn, bánh nếp nhân hạt ở tiệm bên Tây Thành mà chị muốn ăn hôm nay lại không mua được rồi, em định tranh thủ đi mua cho chị mà."

Tiếng mưa rả rích bên ngoài nghe ru ngủ cực kỳ. Lúc cô ấy nói câu đó, tôi đang lim dim gối đầu lên bờ vai rộng rãi của Lương Mộ Thần, nửa tỉnh nửa mê chỉ lơ mơ “ừ” một tiếng.

Xuống xe bị gió lạnh thốc qua, tôi rùng mình một cái, lập tức tỉnh táo hẳn.

Nghĩ bụng về phòng cũng chẳng có việc gì, thế là cùng mấy người trong đoàn rủ nhau chơi bài giết thời gian ở phòng nghỉ khách sạn.

Lương Mộ Thần thong dong đi phía sau tôi, thấy tôi nói chuyện với Lận Thần mà càng lúc càng sát lại gần thì vẻ mặt vốn thờ ơ của anh thoáng hiện vẻ không vui, tay giơ lên kéo cổ áo tôi một cái.

Chớp mắt sau, tôi đã bị anh lôi vào trong một căn phòng.

Lưng áp vào cánh cửa cứng, hai tay anh chống hai bên vây tôi giữa vòng tay anh, từng chút một áp sát lại gần.

Giọng khàn khàn pha chút kiềm chế: "Tại sao cứ nhìn cậu ta hoài thế? Ở nhà em đã xem phim cậu ta cả đống lần rồi."

Hơi thở nóng hổi phả lên hõm cổ, khiến tim tôi run rẩy liên hồi.

Tôi cố tình chọc tức anh:

"Vì cậu ấy đẹp trai…"

Ánh mắt Lương Mộ Thần càng lúc càng tối, bàn tay nóng rực siết lấy eo tôi.

Ngón tay thô ráp nắm lấy cằm tôi, chóp mũi chạm vào nhau, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi, giọng trầm khàn thì thầm:

"Giờ còn muốn nhìn cậu ta nữa không?"

Tôi chớp chớp mắt, làm ra vẻ vô tội:

"Anh đang ghen đấy à?"

Anh nhắm mắt lại, lưỡi đẩy nhẹ bên má trong rồi giơ tay xoa rối tóc tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Thôi được rồi, đi mà chơi đi. Anh có chút việc phải ra ngoài."

Thật ra lúc nãy tôi với Lận Thần chỉ đang tám mấy chuyện năm xưa lúc còn đi học, toàn xoay quanh mấy tin đồn về tôi và Lương Mộ Thần thôi.

Tới lúc tôi ngồi xuống bàn chơi bài thì bọn họ đã chơi được mấy ván rồi.

Lận Thần không biết đánh bài, kéo ghế ngồi bên cạnh tôi tiếp tục buôn chuyện.

Tôi vừa dỏng tai nghe, vừa chú ý tình hình trên bàn.

Nói đến đoạn cao trào thì Lận Thần bỗng vỗ trán cái bốp, mở điện thoại ra lục tìm một hồi, cuối cùng moi ra được một bài đăng cũ mèm.

[Hôm qua Lương Mộ Thần nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trì Phi Vãn suốt nửa tiếng, không lẽ là thầm thích cô ta à?]

1L: [Thích á? Có mà muốn thủ tiêu thì có.]

2L: [Nhưng ai lại nhìn người mình ghét suốt nửa tiếng cơ chứ? Tôi vote cho kiểu ngoài miệng chê bai nhưng trong lòng mềm nhũn.]

3L: [Công nhận Trì Phi Vãn cũng có nhan sắc đấy, nhưng so với anh Lương nhà mình thì vẫn còn non lắm.]

4L: [Ai cho cậu quyền phán ai xứng với ai thế? Tôi thấy ánh mắt Lương Mộ Thần nhìn cô ấy tình cảm phết đấy.]

5L: [Chưa nghe câu “tình sâu nghĩa nặng, vừa yêu vừa hận” à? Lương Mộ Thần nhất định là yêu Trì Phi Vãn sâu sắc rồi!]

Giữa muôn vàn tiếng hò hét bàn phím, thì Lương Mộ Thần nhảy xuống bình luận.

123L – Lương Mộ Thần: [Nếu tôi thích Trì Phi Vãn thì kiếp này đừng mơ làm đàn ông chân chính.]

Tôi vừa đọc tới đây, còn chưa kịp chế giễu đã thấy một luồng khí lạnh quét tới sau lưng…

Tóc mai của Lương Mộ Thần ướt sũng vì mưa, ống quần lấm tấm nước, áo khoác dày sẫm màu vì bị dính ướt.

Anh khó chịu đặt đồ trong tay lên bàn cái cạch.

Tiểu Quỳ nháy mắt với tôi một cái:

“Nãy giờ tổng giám đốc Lương đưa em đi mua bánh nếp cho chị đấy chị Vãn. Anh ấy biết chị muốn ăn nên dù mưa vẫn đi xếp hàng mua…”

“Đây chẳng phải là tình yêu đích thực thì là gì đây chứ?!”

Vành tai Lương Mộ Thần hơi ửng đỏ, đường nét quai hàm căng ra, giọng hơi cứng:

“Tình yêu cái gì mà tình yêu? Tôi đối xử tốt với cô ấy chỉ vì cô ấy là vợ tôi thôi, tôi đâu có thích cô ấy.”

“Ừ ừ, biết rồi.” Tôi vừa ăn bánh nếp vừa nhai vừa đáp cho có lệ, rồi quay đầu lại, “Bốn con hai!”

“Tôi thắng rồi!”

Rõ ràng tôi chỉ đang phụ họa theo lời anh nói, vậy mà trông anh vẫn như có vẻ tức giận.

Điện thoại reo lên, anh lập tức quay lưng bỏ đi, tay siết chặt điện thoại.

Bóng lưng anh cao lớn, dáng đi dứt khoát, từng bước sải dài nặng nề như dồn nén cả cơn giận vào mỗi nhịp chân.

Hiếm khi cả nhóm được thư giãn như vậy, đánh bài đến tận gần hai giờ sáng mới tan cuộc.

Tôi vươn vai một cái, ngoảnh đầu lại nhìn thì không thấy Tiểu Quỳ đâu nữa, chẳng biết lại chạy đi đâu chơi rồi nữa.

Nghĩ chắc cô nàng đó có việc nên tôi cũng không tìm nữa, tiện đường đi với Lận Thần về phòng.

Lúc đi ngang sảnh khách sạn, lại bất ngờ thấy Lương Mộ Thần đang xách hành lý đi ra ngoài.

Tiểu Quỳ ngẩng đầu nhìn anh, vừa đi bên cạnh vừa líu lo ríu rít. Cô bé đi không theo kịp bước chân anh, có phần tức tối mà kéo tay áo anh lại.

Lương Mộ Thần cúi đầu cười khẽ, bất đắc dĩ mà bước chậm lại theo cô ấy.

Tôi nhìn thấy hai người bọn họ cùng nhau lên chiếc Maybach đỗ ngoài cửa vừa sang chảnh vừa kín đáo kia, chỉ có thể đứng im lặng nhìn theo.

Lận Thần quay đầu lại nhìn tôi, ấp úng: “Họ… họ…”

Tôi rủ mắt, mặt không đổi sắc, khẽ nói: “Đi thôi.”
 
Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 7: Chương 7



Sáng sớm hôm sau, Tiểu Quỳ vội vã chạy về khách sạn.

Lắc lắc cái đầu, miệng há ra khép vào liên tục ngáp dài.

Tôi bực mình giơ tay chọc chọc vào trán cô ấy.

“Buồn ngủ thế này, tối qua đi làm trộm à?”

Tiểu Quỳ cười hì hì cố gắng tỏ ra tỉnh táo, móc từ trong túi ra một cuốn sổ bìa da đen đưa cho tôi.

Cô nàng ghé sát vào tai tôi rồi thì thào: “Em trộm được từ chỗ tổng Giám đốc Lương đấy, chị nhớ coi cẩn thận, đừng để người khác phát hiện nha.”

Tôi không nhịn được bật cười, véo véo cái má tròn của cô ấy.

“Tiểu Quỳ giỏi quá, đúng là gián điệp hai mang, chị thương em quả không uổng mà.”

Tiểu Quỳ bị tôi véo đến nhe răng trợn mắt, dụi dụi mắt rồi chui vào phòng đi ngủ bù.

Phân cảnh của tôi hôm nay là buổi chiều, thời gian khá rảnh rỗi nên tôi bèn dựa vào sofa xem thử xem Tiểu Quỳ trộm được báu vật gì cho mình.

Trang đầu tiên, ừm…

Chi chít toàn là tên tôi.

Nhìn đến mức suýt nữa tôi không nhận ra ba chữ Trì Phi Vãn.

Trang thứ hai mới vào thẳng vấn đề.

Viết tám chữ to tướng “KẾT HÔN TRƯỚC, PHÁT TRIỂN TÌNH CẢM SAU”.

Tôi bỗng nhớ đến buổi tối trước đám cưới, Lương Mộ Thần lạnh như băng bắt tôi ký vào bản hợp đồng hôn nhân kia, chẳng lẽ chính là kinh nghiệm học được từ mấy bộ tiểu thuyết sau khi tổng giám đốc kết hôn sao?

Cũng không chắc, để xem tiếp cái coi.

Nét chữ của Lương Mộ Thần giống hệt con người anh, mạnh mẽ cứng cáp, ghi chú chỉnh tề cẩn thận như vở ghi trên lớp học.

Chỉ là nội dung ghi chép khiến người ta đọc vào phải trợn mắt há mồm.

1. Ước pháp tam chương

[Chứng minh tôi là người có nguyên tắc, khơi dậy h*m m**n chinh phục của Tảo Tảo.]

2. Chung giường chung gối

[Duy trì đường nét cơ bụng, cơ ngực. P/s: Hình như Tảo Tảo thích đàn ông có cơ bụng.]

3. Giả say

[Đàn ông say ba phần, ôm Tảo Tảo ngủ!]

[Không được uống say quá, kẻo lỡ miệng thì toi :-(]

4. Anh hùng cứu mỹ nhân

[Đợi Tảo Tảo cho cơ hội.]

5. Ly hôn

[Cái này không được không được, tuyệt đối KHÔNG ĐƯỢC, gạch bỏ gạch bỏ.]

6. Dự tiệc

[Nhất định phải giữ Tảo Tảo tránh xa Chu Thư Đạt, cái mồm ba hoa của cậu ta… nhỡ để Tảo Tảo biết tôi thầm yêu cô ấy bao năm nay thì coi như chấm hết!]

7. Tìm hiểu sở thích

[Cho tôi kiêu ngạo chút đi, mấy cái này tôi chẳng cần phải dò hỏi. Tảo Tảo thích ăn măng tươi, thích ăn sashimi, thích quần áo tông sáng, nước uống phải đúng 50 độ.]

Quả nhiên tôi đoán không sai, Tảo Tảo mà anh thích chính là tôi.

Còn vì sao anh ấy thích tôi…

Tôi ưu tú thế này, chẳng phải anh ấy thích tôi là chuyện rất bình thường hả?

Trong lòng đầy vui sướng, tôi tiếp tục lật xem về sau.

...

Ngày tháng từng ngày trôi qua, tiến độ quay phim được đẩy nhanh vùn vụt.

Đến hôm quay xong cảnh chốt hạ, đạo diễn Lý uống đến say bí tỉ, vui đến mức quên đường về.

Ai ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy, thời thế đã đổi. Bộ phim lần nữa vì vấn đề đề tài mà bị hạn chế, mấy nền tảng phim ảnh từng đàm phán trước đó lần lượt hủy hợp tác.

Chứng kiến bao nhiêu tâm huyết suốt những ngày qua sắp đổ xuống sông xuống bể, đạo diễn Lý suýt chút nữa thở không nổi, phải đưa vào bệnh viện.

Trên đầu mỗi người trong đoàn phim lúc này đều phủ kín mây u ám.

Về đến nhà, mấy hôm rồi không thấy bóng dáng Lương Mộ Thần đâu.

Anh bận đến mức chân không chạm đất, dứt khoát ăn ngủ luôn ở công ty.

Lúc nào cũng nghĩ về dáng vẻ si mê của anh, suýt chút nữa tôi quên mất thật ra anh cũng là một tổng tài bá đạo.

Hôm đó Lương Mộ Thần ghé về nhà một chuyến để lấy bức thư pháp anh vẫn cất giữ trong thư phòng, sau đó vội vội vàng vàng rời đi, lại mấy hôm liền không thấy tăm hơi.

Mãi đến khi trong nhà nhận được thiệp mời tham dự lễ hội Ánh Sáng, tôi mới biết thì ra bức thư pháp ấy là anh mang đi tặng cho ông Diêm – cây đa cây đề trong giới điện ảnh, để nhờ ông ra mặt giúp đỡ xoay chuyển tình thế.

Lễ hội Ánh Sáng là một trong những sự kiện trao thưởng cho bộ phim danh giá nhất, đồng thời cũng là nơi kết giao, gọi vốn tầm cỡ cao nhất.

Thiệp mời của họ thông thường chỉ gửi cho siêu sao tuyến một hoặc những nghệ sĩ có tiềm năng bùng nổ.

Việc bộ phim của chúng tôi lọt vào danh sách lễ hội Ánh Sáng đủ sức chứng minh với các bên phim ảnh rằng bộ này có thể kiếm tiền, lại không gặp rủi ro lớn.

Hôm lễ hội diễn ra có đủ loại danh lưu xã hội, ông lớn bà lớn trong giới phim ảnh ăn mặc lộng lẫy, tay cầm ly rượu đi lại trò chuyện khắp nơi.

Tôi xách váy, mỉm cười đối mắt với Lương Mộ Thần.

“Lương Mộ Thần, sao anh lại tốt với em thế này?”

Hai vành tai anh ửng đỏ, cố chấp biện bạch: “Em đừng hiểu lầm, anh không thích em đâu.”

Tôi cười cười, giọng dỗ dành: “Phải phải phải.”

Anh trải đường cho tôi, đầu tư cho phim, cùng ăn cùng ngủ, chỉ để… sỉ nhục tôi thôi.

Vừa rồi lúc ra ngoài trò chuyện, Lương Mộ Thần đã tỏ ra hơi mệt, giờ anh day day sống mũi rồi ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng nghỉ.

Tôi nửa ngồi xổm trước mặt anh, giọng chân thành:

“Cảm ơn anh đã vì bộ phim này mà làm nhiều việc như thế.”

Ánh mắt Lương Mộ Thần khẽ lóe lên, bất ngờ ngồi thẳng dậy, chậm rãi dụ dỗ:

“Anh làm những chuyện này vì em là vợ anh, cho nên em phải cảm ơn gì đấy chứ nhỉ?”

Tôi làm ra vẻ bừng tỉnh gật gật đầu.

“Nếu đã thế, em còn nói cảm ơn làm gì, lấy được em là do anh đáng đời thôi.”

Vừa đấu võ mồm với Lương Mộ Thần, tôi vừa cầm chai rượu bên cạnh rót một ly nhấp một ngụm.

Lương Mộ Thần nhíu mày mệt mỏi, cuối cùng không chống lại nổi cơn buồn ngủ, sau khi xin phép tôi thì châm một điếu thuốc để tỉnh táo.

Cửa phòng nghỉ bỗng bị đẩy ra.

Mấy công tử con nhà giàu bước vào, trong đó có một người lia mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Đôi mắt tam bạch điển hình khiến tôi thấy rất quen mắt, đến gần thêm chút thì tôi bỗng nhớ ra… Lần trước đi đón Lương Mộ Thần, tôi đã gặp tên này đang say khướt giở trò với bé gái, thế là tôi xông vào ngăn cản. Hắn mắng tôi nhiều chuyện, rồi là tôi rất “không cẩn thận” đá gãy chân hắn.

Giờ đây trong mắt hắn thoáng qua tia oán độc méo mó, giọng điệu đầy ác ý cất lên:

“Phụ nữ mà uống rượu, ai lại để ngồi uống kiểu này?”

“Phải bắt cô ta quỳ xuống uống mới đúng vị chứ.”

Lờ mờ vang lên vài tiếng cười giễu cợt.

Chắc là bọn họ cũng nghe đâu đó chuyện tôi và Lương Mộ Thần từng không hòa thuận nên mới dám không kiêng nể gì mà nhục mạ tôi trước mặt anh.

Lương Mộ Thần tựa lưng vào sofa, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc cùng dáng vẻ ung dung, giọng điệu thờ ơ cất lên:

“Muốn cô ấy quỳ à, được thôi.”

Tên kia đắc ý nhếch mép, còn chưa kịp cười hả hê thì Lương Mộ Thần đã vung chai rượu bên cạnh đập thẳng lên đầu hắn.

Chai rượu vỡ toang, mảnh thủy tinh văng tung tóe khắp sàn.

Dòng đỏ nổi bật hòa lẫn rượu chảy dọc xuống từ trán hắn.

Chạm phải đôi mắt đen sắc bén của Lương Mộ Thần, hắn run rẩy lùi về sau hai bước.

Nghe thấy động tĩnh bên này thì một đám người nhanh chóng bu lại.

Tên kia sờ l*n đ*nh đầu, cả bàn tay dính đầy máu, mặt mày tái mét.

“A-anh Lương, anh dựa vào đâu mà đánh tôi?”

Lương Mộ Thần chẳng thèm liếc hắn một cái, chỉ lười biếng vẫy tay, lập tức có mấy tên đàn ông to lớn xông vào kẹp hai cánh tay hắn lôi đi.

“Các, các người định đưa tôi đi đâu?”

Diệp Tảo khoanh tay đứng bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Đồ vô dụng, mất mặt xấu hổ ở đây, bị thương thì đưa đi bệnh viện chứ sao, chẳng lẽ chở thẳng đến nhà tang lễ à?”
 
Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 8: Chương 8



Dẹp yên màn náo loạn này xong thì Diệp Tảo đứng bên cạnh, vẻ mặt ngập ngừng, hình như có lời muốn nói với tôi.

Tôi theo cô ta đi ra ban công.

Diệp Tảo vốn luôn ngẩng cao cằm cùng ánh mắt kiêu ngạo, giờ đây lại có chút bối rối, hắng giọng mới cất tiếng:

“À thì… trước đây tôi từng nói mấy lời xúc phạm cô, xin lỗi nhé.”

Cô ấy ngẩng mắt nhìn tôi một cái, rồi lập tức cúi xuống nhìn mũi giày, biện bạch:

“Nhưng cũng không thể trách tôi được… Đều tại Lương Mộ Thần, cái người này khiến tất cả chúng ta hiểu lầm.”

“Hồi cấp ba lúc tụ tập ăn uống vào năm mới, anh ấy uống hơi nhiều, miệng lẩm bẩm nói thích ‘Tảo Tảo’, muốn cưới ‘Tảo Tảo’ về nhà.”

“Trong đám bạn chúng tôi thì chỉ có mình tên tôi có chữ ‘Tảo’, nhưng sau đó tôi ra nước ngoài. Mấy lần Chu Thư Đạt thăm dò anh ấy, anh ấy đều né tránh không trả lời… làm chúng tôi càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng.”

“Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc ai cũng coi cái suy đoán chưa từng xác nhận ấy thành sự thật.”

Có lẽ càng nói càng bực, giọng Diệp Tảo trở nên kích động, ánh mắt như muốn mắng chửi nặng nề.

“Tôi còn thật sự tưởng anh ấy thầm yêu mình bao nhiêu năm, mấy cậu trai người nước ngoài theo đuổi tôi nhưng tôi nào dám nhận lời, sợ phụ lòng anh ấy… Kết quả uổng phí thanh xuân tôi bao nhiêu năm trời.

“May mà tuần sau tôi quay về Mỹ rồi, đợi tôi về tôi sẽ yêu đương một trận, không, tôi sẽ yêu tới mười trận!”

Những tán lá xanh bên cửa ban công khẽ rung động, lờ mờ thấy có bóng người trốn đằng sau.

Tôi nhịn cười, lắc lắc ly rượu trong tay.

Cuối cùng Diệp Tảo cũng trút được cục tức trong lòng, cả người nhẹ nhõm không ít. Sau đó đối phương ngẩng đôi mắt lấp lánh nhìn tôi, chắc nịch nói:

“Thật ra… cô mới là ‘Tảo Tảo’, phải không?”

Lương Mộ Thần xông ra muốn ngăn cản thì đã muộn, anh nhắm chặt mắt, dáng vẻ như tro tàn trong lòng.

Chu Thư Đạt ló ra từ sau lưng anh, hả hê nói:

“Anh Lương, anh làm cái biểu cảm gì thế, chị dâu khó coi đến mức không dám nhận à? Nếu không phải anh sống chết không chịu thừa nhận, bọn em cũng đâu bị anh dắt mũi lâu vậy.”

Tôi nheo mắt, ánh nhìn đầy nguy hiểm khóa chặt lấy Lương Mộ Thần.

Anh hít thở khựng lại, ấp úng giải thích: “Không, không phải. Trước kia tôi còn trẻ người non dạ, tiện miệng thề bừa thôi.”

Anh nhắm mắt, khó khăn thốt ra sự thật.

“Nếu tôi mà thích Trì Phi Vãn thì tôi không làm đàn ông chân chính được nữa.”

Chu Thư Đạt cười ngả nghiêng, suýt lăn ra đất.

“Vậy giờ anh tính sao đây? Lỡ đâu lại linh nghiệm như mấy lần trước thì…”

Lương Mộ Thần mặc bộ vest chỉnh tề, vóc dáng cao lớn cùng vai rộng chân dài, sống mũi cao thẳng, ngũ quan sắc nét và khí chất sắc lạnh mạnh mẽ… Vậy mà lúc này lại loạng choạng như trời sụp đất lở.

Diệp Tảo tò mò hỏi: “Anh ấy từng thề gì trước kia cơ?”

Chu Thư Đạt cười hả hê, chẳng sợ chuyện thêm lớn:

“Hồi trước anh ấy thề rằng… Nếu không đánh bại được Trì Phi Vãn, không giành được danh hiệu nhân vật phong vân của trường thì phải chạy 20 vòng sân vận động. Sau đó anh ấy lười, không muốn nhận thua, kết quả lại đúng lúc gặp cậu của đoàn trưởng về thăm quê, ép anh ấy chạy đúng y 20 vòng.”

“Trước kỳ thi, anh ấy lại nói nếu thi không vượt mặt Trì Phi Vãn thì chuyến du lịch nước ngoài của nhà mình anh ấy sẽ không đi, nghỉ hè ở nhà làm 10 bộ đề. Anh ấy muốn lật kèo lại, ai ngờ hộ chiếu bỗng dưng mất tiêu, bà dì làm giáo viên còn mang đến cho anh ấy đúng 10 bộ đề.”

“Từ đó về sau, anh ấy không dám thề bừa nữa, hahahaha!”

Nghe xong, Diệp Tảo cũng bật cười.

Gió đêm lùa qua tán cây xào xạc, càng làm bóng dáng Lương Mộ Thần trở nên thê lương và buồn bã.

Tôi chớp mắt mấy cái, cuối cùng quyết định nói ra sự thật.

“Thật ra… là tôi méc với cậu của Lương Mộ Thần, mấy bộ đề kia cũng là tôi đi với dì mua về cho anh ấy.”

Tôi và Lương Mộ Thần vốn chẳng phải kiểu người hiếu thắng, nhưng cứ gặp nhau là phải phân cao thấp.

Điểm số vốn chỉ tầm trung của hai đứa… nhờ ganh đua mà chen tận vào top 10 của khối.

Kết quả là cả hai đều áp lực học tập cực lớn.

Khi tôi bị áp lực, tôi chạy đến chùa cầu thần nguyền rủa anh.

Còn anh khi áp lực thì lên diễn đàn trường tuyên chiến.

Dù tôi chẳng hay lên mạng nhưng kiểu gì cũng có người chạy đến nói cho tôi biết, Lương Mộ Thần lại đang muốn dẫm lên đầu tôi ở đâu đấy.

Vì muốn thắng anh mà mấy ngày liền tôi ngủ không ngon, vậy mà anh còn muốn quỵt lời. Lúc đó tình cờ gặp cậu Lục về thăm nhà, chính là cậu của Lương Mộ Thần, tôi liền lén méc chuyện anh thất hứa.

Lần sau đó, dì đến nhà tôi đưa bánh bao bà cụ Lục làm, nhắc chuyện nhà Lương Mộ Thần sắp đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, hỏi tôi có muốn đi cùng không. Tôi nghe đến chuyện anh lại định lật lọng thì bèn giận dỗi kể ra lời thề trước đó.

Dì cười cười rồi về nhà thương lượng với mẹ Lương, kết quả là hộ chiếu của anh đã bị giấu đi mất.

Lương Mộ Thần: “…”

Diệp Tảo: “…”

Chu Thư Đạt: “…”

Chu Thư Đạt vỗ vai anh.

“Tin tốt: anh không phải lo lời thề ứng nghiệm.”

“Tin xấu: anh nên cẩn thận, lời thề sắp ứng nghiệm thật đấy.”

Chớp mắt đã tới nửa đêm, đạo diễn Lý cười tươi rói nâng ly rượu đến cảm ơn Lương Mộ Thần.

Tối nay, ông ấy đã ký thành công hợp đồng hợp tác với nền tảng phim ảnh có chữ 'xanh' lớn nhất trong nước. Bộ phim này sẽ được đưa vào danh sách ưu tiên phát sóng và nhanh chóng ra mắt khán giả.

Mọi chuyện đã xong xuôi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiệc tan lúc gần 11 giờ đêm, giờ này mà lái xe thêm ba tiếng về biệt thự ven hồ thì không thực tế lắm, may mà nhà cũ của nhà họ Lương ở gần đây, Lương Mộ Thần gọi điện báo trước một tiếng.

Đẩy cửa biệt thự ra, đèn phòng khách vẫn để lại sáng.

Tôi chống một tay lên tường, chuẩn bị tháo giày cao gót thì Lương Mộ Thần đã ngồi thụp xuống, nắm lấy mắt cá chân tôi.

"Đừng động."

Giọng anh hơi khàn, những ngón tay thon dài khẽ m*n tr*n vết đỏ in hằn trên mắt cá chân tôi.

Có chút nhột, có chút đau.

Tôi hơi mất kiên nhẫn, đá đá chân giục anh mau mau giúp tôi thay dép.

Lương Mộ Thần rủ mi mắt, khẽ đáp một tiếng “được thôi”.

Thay dép xong thì tôi giơ tay kéo lấy cà vạt của Lương Mộ Thần, từng chút một kéo lên, nhón mũi chân, chóp mũi chạm vào chóp mũi anh.

Nhìn vệt đỏ ửng nơi gò má anh lan tới tận vành tai.

"Lương Mộ Thần, anh tính làm gì thế hả?"

Hàng mi anh khẽ run, đáy mắt tựa như có ánh sáng vụn vỡ lấp lánh.

Môi mỏng lành lạnh nhẹ nhàng áp xuống đầy lưu luyến.

Mái tóc ngắn mềm mại cọ vào má tôi như một chú cún nhỏ.

"Tảo Tảo, anh thật sự rất thích em, Tảo Tảo, Tảo Tảo……"

Tôi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không đá anh ra.

"Tên em là Trì Phi Vãn."

"Nhưng em là Tảo Tảo của anh."

Tôi hé miệng định nói gì đó thì bên tai bỗng bắt được tiếng bước chân mơ hồ.

Tôi Cứng đờ quay đầu nhìn về phía phòng khách thì lập tức thấy mẹ Lương và Tiểu Quỳ nắm tay nhìn nhau, vẻ mặt không giấu nổi phấn khích mà nói: "Hít được rồi hít được rồi!"
 
Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung
Chương 9: Chương 9 (Hoàn)



Tôi hoảng loạn vội đẩy Lương Mộ Thần ra, hai má ửng đỏ, trong đầu chỉ còn mỗi một suy nghĩ muốn rời khỏi Trái Đất ngay lập tức.

Mẹ Lương mỉm cười kéo lấy tay tôi: "Mẹ nghĩ chắc tối nay hai đứa sẽ uống chút rượu nên đã nấu sẵn canh giải rượu cho hai đứa rồi. Canh vừa mới nấu xong còn nóng đấy, uống rồi đi ngủ sớm nhé."

"Cảm, cảm ơn mẹ ạ." Tôi mím môi, cố kìm nén sự thẹn thùng đáp lời bà.

Hai mắt Tiểu Quỳ lấp lánh như có sao trời, chống cằm ngồi bên bàn ăn nhìn sang Lương Mộ Thần gọi: "Tổng giám đốc Lương, mau tới đây đi!"

Mẹ Lương dịu dàng gõ nhẹ lên đầu Tiểu Quỳ.

"Ở nhà mà còn gọi tổng giám đốc Lương à.”

Tiểu Quỳ hì hì cười, lắc đầu đắc ý nói với tôi: "Chắc chị không đoán ra đâu nhỉ, em là em gái của anh trai em đấy."

Lương Mộ Thần bước đến, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi rồi giải thích: "Là con gái của dì anh. Không biết con nhóc này nghe từ đâu chuyện em muốn đi đóng phim, thế là cứ lằng nhằng năn nỉ đòi đi làm trợ lý cho em."

Đôi mắt Tiểu Quỳ sáng long lanh: "Là dì với dượng đã em đó, dì bảo như vậy có thể được ship couple ở cự ly gần!"

Nói xong, cô nàng còn vỗ ngực, vẻ mặt đầy tự hào.

"Em là fan couple của hai người sáu năm rồi đấy nhé!"

Mẹ Lương cong khóe mắt, ánh nhìn dịu dàng: "Còn mẹ là fan couple của hai đứa mười năm rồi."

Tôi ngơ ngác há miệng, trong mắt thoáng hiện nét bàng hoàng.

Tính ra… tôi và Lương Mộ Thần kết hôn cũng chỉ mới hơn một năm thôi mà.

Mười năm trước, tôi và Lương Mộ Thần mới học cấp hai.

Bỗng dưng tôi như bừng tỉnh, chợt hiểu ra tại sao năm đó Lương Mộ Thần lại chuyển từ Bắc Kinh về Thượng Hải để học cấp hai.

Hóa ra nguồn cơn của cuộc chiến tranh giành suốt bao năm giữa tôi và Lương Mộ Thần, lại chính là mẹ Lương sao…

Dường như nhận ra tia oán thán thấp thoáng trong mắt tôi, mẹ Lương khẽ ho một tiếng rồi kéo tay Tiểu Quỳ.

"Cũng không còn sớm nữa, mẹ và Tiểu Quỳ lên lầu trước đây, hai đứa cứ từ từ uống nhé, không đủ thì trong bếp còn đó."

Bước chân tao nhã, rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt.

Lương Mộ Thần lười biếng tựa đầu vào hõm cổ tôi, khẽ thở dài:

"May mà mẹ Tô có tầm nhìn xa, chọn cho anh người vợ mà anh yêu nhất trên đời."

Tôi liếc anh một cái, hừ lạnh:

"Sao em cứ nhớ có một con cún nhỏ, ngày nào cũng nói với em là mình sẽ chẳng bao giờ thích em nhỉ."

Nói anh là cún, thế mà anh lại cố ý dùng mái tóc mềm mượt cọ cọ vào má tôi.

Bộ dạng chẳng những không biết xấu hổ mà còn thấy tự hào.

"Nói dối là chuyện của mấy cún con, cho nên mỗi câu cún con nói rằng ‘anh không thích em’ thực ra đều là đang nói ‘anh thích em’ đấy."

(Hoàn)
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back