Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 80: Chương 80



Tiết Linh không thèm ngẩng đầu lên, nhập những suy đoán của mình vào ghi chú rồi để máy tính bảng đọc to ra.

“Tôi đã biết anh muốn đến thành phố An Đông để làm gì rồi. Anh muốn tìm Văn Y lấy Thái Tuế...”

Mặc dù giọng đọc điện tử vô cảm nghe có phần buồn cười, nhưng Văn Cửu Tắc chẳng thể cười nổi.

Anh chăm chú nhìn về phía trước, nghe xong thì “ừm” một tiếng, hờ hững nói:

“Em im lặng lâu như vậy là đang nghĩ chuyện này sao? Tôi còn tưởng em đang tính toán xem phải dạy dỗ tôi thế nào, làm tôi căng thẳng uổng công rồi.”

Tiết Linh nheo mắt quan sát biểu cảm của anh, trong lòng càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.

Lúc nào thì cái tên này lại tập trung lái xe như vậy chứ? Nhìn như đang chăm chú lái, nhưng thực chất trong đầu lại đang xoay đủ mọi cách để tiếp tục che giấu sự thật đây mà.

Giọng đọc điện tử lại vang lên: “Anh đang cố tình đánh lạc hướng, chứng tỏ tôi đoán trúng rồi.”

Bạn gái cũ thành thật với anh như thế, vậy mà anh lại còn chơi trò tâm cơ với cô.

Văn Cửu Tắc: “...”

“Chậc.” Anh không nhìn đường nữa, cầm lấy máy tính bảng của cô liếc qua một chút. “Tự dưng thông minh đột xuất thế này, nghĩ ngợi mấy chuyện này làm gì? Ngốc một chút, không phải sẽ sống vui vẻ hơn sao?”

Tiết Linh giật lại máy tính bảng, chỉnh âm lượng lớn nhất rồi để giọng điện tử hét vào mặt anh: “Là anh ép tôi đấy!”

Cô hoàn toàn có thể chẳng nghĩ gì cả, để mặc anh gánh vác toàn bộ áp lực tâm lý mà phát điên!

“Chuyện này có gì mà phải giấu? Không thể nói thẳng với tôi sao?”

Cái đầu của tên này đúng là có vấn đề, lúc thì suy nghĩ đơn giản đến vô tri, lúc lại vòng vo đến phát mệt.

Văn Cửu Tắc im lặng một lúc lâu rồi nói: “Chưa xác định được thì sao nói với em được?”

“Nếu Văn Y không ở thành phố An Đông, nếu cô ta không còn Thái Tuế, nếu Thái Tuế cũng vô dụng với em… Nói cho em biết, chẳng phải sẽ khiến em thất vọng sao?”

“Thất vọng thì sao? Tôi chưa từng thất vọng chắc? Thất vọng là một cảm xúc rất bình thường.”

“Khi còn nhỏ, mỗi lần nghỉ lễ tôi đều mong mẹ về thăm, nhưng vì công việc bận rộn nên bà ấy không thể về, tôi cũng thấy thất vọng. Không thi đậu trường mong muốn, tôi cũng thất vọng. Xổ số siêu thị không trúng món đồ điện yêu thích, tôi cũng thất vọng… Trong cuộc sống có biết bao điều khiến người ta thất vọng, có gì mà không chịu nổi chứ?”

Văn Cửu Tắc im lặng lâu hơn, hiếm khi anh lại không nói được gì.

Anh chợt nhớ đến mẹ mình.

Bà có sức khỏe không tốt, người bệnh lâu ngày thường hay suy nghĩ nhiều. Chỉ cần trời trở lạnh một chút, tâm trạng bà cũng ảnh hưởng theo.

Khi anh bị bắt nạt bên ngoài, khi hàng xóm láng giềng nói lời khó nghe, khi họ hàng kéo đến đòi tiền… Bất kỳ tin tức xấu nào cũng có thể khiến bà đau khổ không chịu nổi.

Dần dần, Văn Cửu Tắc đã thành thói quen không bộc lộ bất kỳ điều tiêu cực nào trước mặt mẹ, không nói những điều khiến bà lo lắng, gặp chuyện gì cũng chọn cách tự mình gánh vác và giấu nhẹm đi.

Chẳng có gì quan trọng cả, chỉ cần bà có thể khỏe mạnh và vui vẻ một chút là được.

Trên đời này, người anh quan tâm chỉ có hai người: mẹ anh và Tiết Linh.

Với Tiết Linh, anh cũng vô thức đối xử với cô theo cách đó.

Nhưng có vẻ như, cô không cần sự đối xử như vậy.

Văn Cửu Tắc không tiếp tục lảng tránh nữa, bình thản nói: “Tôi muốn em có một cuộc sống nhẹ nhàng, không phải chịu đựng thất vọng.”

Tiết Linh: “...”

Cô bắt đầu lục tìm video trên máy tính bảng, Văn Cửu Tắc mãi không thấy cô đáp lại, quay sang nhìn thì thấy cô đang nghiêm túc chọn phim.

Chẳng mấy chốc, bộ phim bắt đầu phát.

Trên màn hình là một người phụ nữ mặt mày ủ rũ, ôm chặt người đàn ông miệng đầy m.á.u khóc lóc: “Nhị Ngưu! Sao anh mắc bệnh mà không nói với em?”

Người đàn ông thoi thóp đáp: “Anh sợ em lo lắng, Quế Hoa à, anh không nói là để em có thể sống những ngày tháng vui vẻ nhẹ nhàng...”

Trong bầu không khí bi thương đẫm nước mắt, Văn Cửu Tắc bỗng thấy như có một sự chế nhạo vô hình nhắm vào mình.

Tiết Linh chưa xem xong đã đổi phim khác, lần này là một bộ phim gián điệp thời dân quốc.

“Trân Hương, tôi không hề có tình cảm với cô, từ nay về sau đừng tìm tôi nữa!”

Hình ảnh chuyển cảnh, người đàn ông mặt lạnh lùng bị b.ắ.n trúng, anh ta ôm bụng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ chính mà nói:

“Nói không yêu em là lừa em đấy. Tình cảnh của anh rất nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Em còn trẻ, anh không muốn em vì anh mà đau lòng.”

Nữ chính khóc rống lên gọi tên anh ta, còn nam phụ bị thương bên cạnh chạy tới tát cho nam chính một cái trời giáng, chửi:

“Sợ em gái tôi đau lòng thì lúc đầu đừng nói gì! Tốt nhất là đem bí mật này xuống mồ luôn đi! Giờ lại nói có nỗi khổ gì?!”

Tập phim kết thúc trong tiếng khóc lóc nức nở, nhạc phim nổi lên, ca từ như thể dành riêng cho Văn Cửu Tắc:

“Oh ~ Em yêu anh thật lòng, nhưng anh lại giấu giếm, thực ra là một lời tỏ tình~”

Văn Cửu Tắc chưa từng xem mấy bộ phim như thế này, nhưng anh cảm thấy nội dung có chút... quen quen.

Tiết Linh vẫn chưa thấy đủ, lại đổi sang một bộ phim cổ trang.

Nam chính yêu nữ chính tha thiết, nhưng vì gia đình ép buộc, anh ta phải cưới một nữ phụ môn đăng hộ đối. Gia đình còn đe dọa nếu anh ta không chia tay nữ chính, họ sẽ ra tay với cô.

Thế là nam chính mặt mày đau khổ, nói ra những lời tuyệt tình rằng anh ta chưa bao giờ yêu nữ chính.

Hai người chia tay trong đau đớn, sau đó nữ chính tìm được một nam phụ khác.

Kết quả, nam chính – người từng nói chia tay – nhìn thấy cảnh này thì không chịu nổi, lại chạy đến dây dưa.

“Đừng đi! Yến Nhi, lúc đó anh có nỗi khổ riêng, anh không yêu cô ấy, anh chỉ yêu em!”

“Bây giờ nói những lời này thì có ích gì?”

Hai người cãi qua cãi lại rồi đột nhiên... hôn nhau.

Khi đoạn đó phát lên, Tiết Linh liên tục liếc mắt đầy hàm ý về phía Văn Cửu Tắc.

Mà khi nam nữ chính bắt đầu hôn nhau, Văn Cửu Tắc cũng nhìn cô một cái đầy ẩn ý, còn thở dài tiếc nuối.

Tiết Linh: Anh đang tiếc cái gì đấy?

Cuối cùng, cô tắt quách bộ phim đầy drama kia đi, trong xe lại trở về sự im lặng.

“Xem xong có cảm giác gì không?” Tiết Linh hỏi.

“Cảm giác... rất có tính giáo dục.”

Tiết Linh hoài nghi nhìn anh: “Vậy anh hiểu được điều gì?”

Văn Cửu Tắc dùng tư duy đặc biệt của mình để trả lời: “Lúc nói chia tay với em, đáng lẽ anh nên vừa nói vừa khóc mới đúng.”
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 81: Chương 81



Hỏng rồi, anh thật sự học được điều gì đó rồi.

Tiết Linh vốn muốn anh có chuyện gì thì nói thẳng, đừng giấu giếm, nhưng anh lại bảo khóc lóc mà nói sao?

Khóc lóc mà nói à, cô còn chưa từng tận mắt thấy anh khóc, đỏ mắt rơi nước mắt lã chã? Không thể nào tưởng tượng nổi.

“Anh khóc cho tôi xem đi, tôi sẽ tha thứ cho anh.” Tiết Linh nói cứ như đang xả hàng lỗ vốn vậy.

“Em nói thật chứ?”

“Thật, anh khóc lóc cầu xin tôi tha thứ đi.”

Văn Cửu Tắc thật sự tấp xe vào lề, quay người đối diện với Tiết Linh, dường như đang chuẩn bị cảm xúc để khóc một trận.

Thế rồi, anh nhìn cô, bỗng nhiên bật cười.

Tiết Linh đập đập vào ghế, giục anh nhanh lên. Kêu anh khóc mà anh lại cười, làm gì vậy chứ?

Văn Cửu Tắc ngừng cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lại quay sang cô. Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của cô, khóe môi anh lại hơi nhếch lên.

Cười cái gì mà cười chứ!

Tiết Linh mở một bài nhạc buồn, giúp anh tạo không khí bi thương.

Kết quả lại phản tác dụng, lần này anh trực tiếp cười lăn cười bò: “Tự nhiên tôi nhớ tới bộ phim gián điệp vừa nãy, cái tên kia nửa sống nửa c.h.ế.t còn tỏ tình, thế là bị người bên cạnh tát cho bất tỉnh, buồn cười c.h.ế.t mất!”

Vốn dĩ không phải tình tiết hài hước gì, nhưng bị anh nói vậy, Tiết Linh cũng muốn bật cười.

“Còn cái bộ phim cổ trang kia nữa, nam chính nói không yêu nữ chính, ánh mắt và biểu cảm đó, ai tin được chứ? Đúng là nhảm nhí.”

Tiết Linh: Đúng, người ta diễn xuất kém, chia tay mà nữ chính còn nhìn ra được anh ta miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo. Còn anh, trời sinh là ảnh đế, lúc chia tay giả bộ y như thật.

Cô nhìn anh với ánh mắt đầy thương hại, phân tích: “Đây chính là điểm thông minh của nam chính, cho nên cuối cùng anh ta vẫn ở bên nữ chính. Còn anh thì vẫn là ‘bạn trai cũ’.”

Văn Cửu Tắc: “…”

“Anh có khóc không? Nhanh lên.”

“Khóc không nổi.” Anh tựa lưng vào ghế: “Bây giờ trong đầu toàn là mấy cái bộ phim ngốc nghếch em chiếu hồi nãy, thấy phim nào cũng buồn cười.”

Tiết Linh: Anh nói người ta buồn cười, nhưng chính anh mới buồn cười nhất.

“Anh không thấy mình giống họ sao?”

“Không thấy, chẳng giống chút nào.” Văn Cửu Tắc trơ trẽn đáp: “Tôi đâu có để em đau lòng như mấy nữ chính đó.”

Tiết Linh định phản bác, nhưng suy nghĩ một lúc lại không thể cãi lại được.

Bởi vì so với đau lòng, khi nghĩ đến anh, cô tức giận nhiều hơn.

Ba năm qua, vào những đêm mất ngủ, cô thường nhớ lại chuyện cũ, tức đến mức trong đầu nghĩ ra cả trăm cách để khiến anh c.h.ế.t đi.

Đau lòng ư? Thà nói đến mẹ mình còn đau lòng hơn.

Từ thành phố Du xuất phát, đi đường vòng vì tắc nghẽn, lại dừng nghỉ nhiều lần, họ mất một tuần mới đến được thành phố An Đông.

Văn Cửu Tắc xuống xe, dùng ống nhòm quan sát thành phố với những tòa nhà cao tầng san sát.

Trước tận thế, An Đông còn phồn hoa hơn cả thành phố Du, dân số cũng đông hơn.

Nhưng bây giờ, nơi này đã thay đổi hoàn toàn. Một số tuyến đường chính bị chặn, nhiều tòa nhà cao tầng mang vết tích bị b.ắ.n phá.

Một số nơi có bóng dáng lũ zombie lảng vảng, nhưng không thấy bóng dáng con người, ngay cả dân nhặt rác cũng không có.

Văn Cửu Tắc từng nghe nói thành phố này có một khu căn cứ, nhưng chưa từng đến nên không rõ vị trí chính xác.

Nhưng căn cứ thường không khó tìm, bởi vì có người ra vào sẽ hình thành một tuyến đường mới, thậm chí có thể có biển chỉ dẫn.

Điều kỳ lạ là, họ đi vòng quanh khu trung tâm của thành phố mà không thấy dấu hiệu nào cho thấy có người hoạt động.

Những người có kinh nghiệm sinh tồn trong tận thế đều có cách riêng, đầu tiên là tìm một cột tín hiệu cao và leo lên quan sát.

Tiết Linh đứng dưới tháp tín hiệu, nhìn anh leo lên mà lo sốt vó, sợ anh sơ suất trượt chân rơi xuống.

Trong một trăm cách c.h.ế.t mà cô tưởng tượng ra cho anh, cũng có kiểu này.

Văn Cửu Tắc đeo găng tay, bám vào thanh ngang, mượn lực trèo lên tầng trên, rất nhanh đã leo lên được mấy mét, còn tranh thủ rảnh tay làm động tác “OK” với cô.

Anh càng leo càng cao, đến mức Tiết Linh gần như không nhìn rõ nữa, lúc này anh mới dừng lại. Quan sát một lúc, anh nhanh chóng trèo xuống, trông chẳng có vẻ gì là sợ độ cao cả.

Cô nín thở nhìn anh làm việc trên cao mà sợ toát mồ hôi, thế mà anh chẳng hề hấn gì, buông tay từ độ cao hơn hai mét nhảy xuống đất.

Vừa đi về phía cô, vừa tháo găng tay, anh nói: “Tôi nhìn thấy rồi, chắc là ở hướng kia. Có một khu vực được rào lại, đi thôi.”

Trong lòng Tiết Linh nghĩ rằng tên này thật ra cũng có chút ngầu, nhưng miệng lại nói: “Anh trèo tháp còn lanh hơn cả khỉ.”

Chiếc iPad trong tay cô lập tức lên tiếng hộ chủ nhân, giọng điện tử nghe sao cũng đầy tính chế nhạo.

Văn Cửu Tắc bất ngờ đưa tay quệt một vệt bẩn lên mặt cô. Tiết Linh giơ iPad soi thử, thấy mặt mình toàn là dấu vết đen sì, còn anh thì đã nhanh chóng chui vào xe.

Tiết Linh: “…” Đúng là đẹp trai chưa được mười phút đã lòi đuôi.

Dựa vào phương hướng anh xác định, họ đến được căn cứ của thành phố An Đông, nhưng lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn - căn cứ này đã bị bỏ hoang.

Khu vực được rào lại thực sự có nhà cửa tạm bợ, nhưng phần lớn đã bị tháo dỡ.

Nơi này từng có người sinh sống, nhưng giờ chỉ còn lại những căn nhà di động không thể mang đi, rác sinh hoạt bỏ hoang, cùng với zombie.

Rất có thể nơi này đã bùng phát một đợt tấn công zombie lần thứ hai, khiến căn cứ bị bỏ lại, những người còn sống đã di dời đi nơi khác.

Trong tình hình hiện tại, giao thông bất tiện, tin tức không được cập nhật kịp thời, rất nhiều căn cứ lớn nhỏ mọc lên rồi lại biến mất, những người ở xa rất khó biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, điều này cũng là chuyện bình thường.

Tiết Linh lén quan sát nét mặt Văn Cửu Tắc, lại phát hiện anh cũng đang nhìn cô.

“Không sao, nhiều người như vậy không thể nào c.h.ế.t hết được, chắc họ đã chuyển đến một căn cứ gần đây rồi. Mai tìm tiếp.” Giọng điệu của anh rất thoải mái.

Sau đó, họ làm đúng như anh nói, tiếp tục tìm kiếm xung quanh, muốn tìm người để hỏi thăm tình hình.

Hai ngày sau, cuối cùng cũng gặp được người sống.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 82: Chương 82



Là Tiết Linh phát hiện ra trước tiên, cô tinh mắt nhìn thấy bên vệ đường có một mảnh vườn nhỏ được bao quanh rất cẩn thận, cây cối trồng rất tỉ mỉ, không có cỏ dại, có thể nhìn thấy ngay những quả ớt đỏ tươi treo trên cành.

Tiết Linh vui mừng vỗ vỗ tay vào cánh tay của Văn Cửu Tắc, bảo anh dừng lại để xem khu vườn, muốn nói với anh là có người đang sống ở đây.

Văn Cửu Tắc nhìn khu vườn, nói: "Cà tím, rau xanh, ớt, ôi còn có cả dưa chuột nữa, lát nữa tôi sẽ xuống hái một ít."

Tiết Linh: "…"

Cô đâu có ý này? Cái này rõ ràng là có người chăm sóc, anh định xuống hái sao?

Nhưng Văn Cửu Tắc đã xuống xe, mang theo súng, đi thẳng vào một ngôi nhà gỗ kiểu cũ ở vùng quê.

Chẳng lẽ anh đi g.i.ế.c người sao? Tiết Linh tưởng tượng cảnh s.ú.n.g nổ vang lên trong đầu, hơi lo lắng và nấp sát vào cửa kính xe nhìn.

Không lâu sau, Văn Cửu Tắc cùng một ông lão lớn tuổi đi ra từ sân, cả hai đứng ngoài cửa vườn, chỉ trỏ cái gì đó, có vẻ như đang hỏi đường, bầu không khí lại khá thân thiện?

Văn Cửu Tắc hỏi đường, rồi đề nghị đổi ít rau, ông lão gật đầu đồng ý, vào trong nhà lấy cho anh một cái giỏ, bảo anh tự đi hái rau trong vườn.

Văn Cửu Tắc cầm giỏ, trước tiên đi đến xe kéo Tiết Linh xuống.

Tiết Linh liếc nhìn ông lão ngồi bên cửa vườn, bước đi có phần cứng ngắc, trong khi vẫn mạnh tay véo cánh tay của Văn Cửu Tắc qua lớp tay áo.

Háo rau mà cũng phải cô làm, nếu bị phát hiện thì sao đây! Ông lão tuổi cao như vậy, đừng để cô làm ông hoảng sợ đột tử chứ.

Tiết Linh vội vàng chỉnh lại khẩu trang và mũ.

"Đừng lo, giỏ em cầm đi." Văn Cửu Tắc cười, đẩy cô vào vườn rau.

Tiết Linh tức giận hái ớt, quyết định để anh ăn ớt cho đến đau bụng.

Hái được một lúc, cô bỗng nghe thấy trong ngôi nhà nhỏ bên cạnh có tiếng động. Phản ứng đầu tiên của cô là ông lão nuôi heo, nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng gào quen thuộc của zombie.

Tiết Linh dừng tay lại, chỉ về phía ngôi nhà phát ra âm thanh.

Văn Cửu Tắc không thèm để ý, lấy một quả cà tím bỏ vào giỏ, chỉ đến khi Tiết Linh kéo tay anh hai lần, anh mới ngước mắt nhìn qua, tùy tiện nói: "Tôi thấy rồi, trong nhà đó nhốt mấy con zombie."

"Em muốn xem thì đi xem thử."

Tiết Linh buông giỏ, lén lút đi qua nhìn một cái.

Đó là một ngôi nhà nhỏ dùng để chứa đồ cũ, nhưng lại được dọn dẹp sạch sẽ, trên sàn có trải chiếu, bên trong có bốn con zombie bị nhốt lại.

Một phụ nữ lớn tuổi, một đôi vợ chồng trẻ, và một đứa trẻ.

Tiết Linh nghĩ đến độ tuổi của ông lão, chắc đây là vợ, con trai, con dâu và cháu trai của ông ta.

Cô quay lại bên cạnh Văn Cửu Tắc, ngồi xuống bên một cây bắp cải, ngẩn người.

Văn Cửu Tắc vuốt đầu cô: "Nhanh lên, đừng lười biếng."

Tiết Linh trừng mắt nhìn anh, nắm lấy cây bắp cải, rứt mạnh một cái.

Hỏi đường rồi, họ đổi được hai gói muối, rồi tiếp tục lên đường với một giỏ rau và một con zombie.

Khi đang lái xe, Văn Cửu Tắc thấy Tiết Linh vẫn quay lại nhìn, bỗng nhiên lên tiếng: "Chuyện này nhiều lắm, hầu hết đều là người ở nông thôn, cả nhà biến thành zombie hết rồi, chỉ nhốt trong nhà thôi. Họ cũng không muốn đi đến căn cứ, cứ sống ở nhà."

Rất nhiều người cũng c.h.ế.t yên lặng như vậy trong nhà.

Tiết Linh bấm vào màn hình iPad, giọng điện tử vang lên: "Tôi thấy nhà ông lão còn nuôi gà, có thể đổi một con gà nấu canh uống."

Giọng điện tử dừng lại một chút rồi lại nói: "Anh đúng là hay thương cảm quá, Văn Cửu Tắc."

Văn Cửu Tắc cười khổ: "Không nói gì nữa."

Anh không muốn cô thấy cảnh đó rồi cảm thấy buồn.

Trước kia cô xem những bộ phim hoạt hình thiếu nhi cũng có thể khóc.

Căn cứ gần nhất với thành phố An Đông là căn cứ Y Thành. Căn cứ này khá bảo thủ, ngoài cổng không có khu giao dịch, phải vào trong thành phố, nhưng lại có nhân viên kiểm tra, không chỉ kiểm tra người trên xe mà còn kiểm tra cả đồ đạc mang theo.

Văn Cửu Tắc phải vào căn cứ để hỏi tin tức, không thể mang Tiết Linh theo.

Anh đậu xe ở một ch* k*n đáo, chuẩn bị tự mình vào căn cứ một chuyến.

Trước khi đi, anh không yên tâm hỏi Tiết Linh: "Em không định tự lái xe đi mất, để tôi lại đây chứ?"

Tiết Linh: "Anh vừa gợi ý cho tôi một ý tưởng mới..."

Văn Cửu Tắc ghé cổ cô: "Vậy em đi cùng tôi đi, tôi không yên tâm."

Tiết Linh: "Có nhân viên kiểm tra ở cửa, làm sao tôi vào được?"

Văn Cửu Tắc: "Chúng ta không đi cửa chính, tìm cách leo tường, muốn vào thì luôn có cách."

Tiết Linh: "Không không không, buông tôi ra! Tôi chỉ đùa thôi mà!"

Sau khi thề sẽ không tức giận bỏ đi, Văn Cửu Tắc mới thả cô ra, mang balo và tự mình vào căn cứ Y Thành.

Văn Cửu Tắc đi rồi, Tiết Linh tháo mặt nạ ra, đắp mặt nạ dưỡng da rồi xuống xe tập một bộ thái cực quyền.

Cảm giác gần đây ít vận động, cơ thể cứng đơ, khớp cũng không linh hoạt nữa, vẫn nên tập thể dục một chút.

Mặc dù có thể chẳng có tác dụng gì.

Nhưng tác dụng tâm lý thì cũng có mà.

Ra khỏi tầm nhìn của Tiết Linh, biểu cảm trên mặt Văn Cửu Tắc trở nên lạnh nhạt hơn. Anh hỏi nhân viên làm việc tại cửa căn cứ xem có nơi tìm người hay không, đồng thời cũng hỏi một số tin tức khác.

Căn cứ Y Thành quả thực có một số người từ thành phố An Đông, nhưng thành phố An Đông rộng lớn như vậy, muốn tìm người quen của Văn Cửu Tắc quá khó.

Anh không tìm được bất kỳ tin tức nào về người mà anh đang tìm.

Văn Cửu Tắc không dễ dàng bỏ cuộc, căn cứ Y Thành không có tin tức, xung quanh vẫn còn nhiều căn cứ khác.

Với tính bướng bỉnh của mình, anh đã đi khắp các căn cứ trong một tháng, cuối cùng cũng nghe được một tin tức có thể là về người mà anh tìm.

"Người mà anh nói tôi biết, mấy tháng trước đi cùng đoàn xe, không biết đi đâu rồi."

Đến đây, manh mối lại đứt đoạn.

Ít nhất, người mà anh tìm vẫn còn sống cách đây vài tháng, nhưng giờ không biết họ đi đâu.

Đến lúc này, trời đã vào thu, thời tiết ngày càng lạnh, sáng sớm, trên nắp xe phủ đầy sương.

Văn Cửu Tắc có lẽ vì tìm người mệt mỏi, nằm trong xe không muốn dậy.

Tiết Linh thì không sợ lạnh, cô dậy từ sớm, đi dạo một vòng bên bờ sông, dù không cần hít thở nhưng cũng cố gắng hít một chút không khí trong lành.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 83: Chương 83



Tiết Linh quay lại xe, thấy lớp sương trên nắp capo đã tan, mặt trời cũng lên được một lúc rồi, vậy mà Văn Cửu Tắc vẫn còn nằm trong xe ngủ, chỉ là đổi tư thế nằm nghiêng.

Hả? Còn chưa dậy? Hôm nay không cần làm việc nên ngủ nướng à?

Cô chờ thêm một lát, thấy anh vẫn không có động tĩnh gì, bèn trèo lên xe, đẩy đẩy anh.

Người anh rất nóng. Trước giờ cơ thể anh vẫn luôn ấm áp, nhưng nhiệt độ này... có gì đó không đúng lắm?

Không xác định được cảm giác nóng lạnh của bản thân sau khi trở thành zombie, Tiết Linh kéo áo anh lên, sờ thử mấy chỗ trên người anh.

Văn Cửu Tắc trở mình, mở mắt ra, đặt cánh tay lên trán, giọng khàn khàn: "Em đi loanh quanh bên ngoài bao lâu rồi? Lạnh như cục đá vậy."

Tiết Linh nhìn anh, nghi ngờ hỏi: "Anh... bị bệnh sao?"

Văn Cửu Tắc mà cũng bị bệnh à?! Anh là người mà dù trời mùa đông chỉ mặc một chiếc áo khoác gió cũng không cảm lạnh cơ mà!

Thể trạng của anh tốt đến mức nào ư? Tiết Linh từng nghi ngờ anh có phải là người ngoài hành tinh không.

Vết bầm hay vết thương trên người anh, không cần bôi thuốc, chỉ hai ngày là biến mất.

Có lần bị xe điện tông trúng, bà cô lái xe còn bị gãy chân, vậy mà anh chẳng hề hấn gì.

Nếu không phải trông anh cao to vạm vỡ, bà cô kia chắc đã đòi tiền bồi thường ngay tại chỗ rồi.

Mùa đông lạnh buốt, anh có thể dùng nước lạnh gội đầu, trong khi Tiết Linh ngồi co ro trước máy sưởi, run rẩy sưởi tay, còn thấy anh mở tủ lạnh lấy một chai nước đá, tu ừng ực hơn nửa chai.

Một cơ thể khoẻ mạnh đến mức phản khoa học như thế mà cũng bị bệnh ư?!

Bạn gái cũ sốc đến mức sắp bật dậy từ trong mộ luôn rồi.

Tiết Linh đẩy cánh tay đang đặt trên trán của Văn Cửu Tắc ra, áp trán mình lên trán anh, cẩn thận cảm nhận một lúc lâu.

Văn Cửu Tắc nhấc chân, đè cô xuống, không cho cô dậy: "Đừng nghĩ nữa, chỉ là bị sốt thôi."

Từ cú sốc "ngoài mắc bệnh tâm lý ra thì Văn Cửu Tắc còn có thể bị sốt" mà hoàn hồn lại, Tiết Linh hơi tê dại.

Giờ phải làm sao đây? Thuốc tìm được trước đó đều đã đổi hết rồi, chỉ còn lại mấy loại thuốc dành cho bệnh tâm lý, đâu có tác dụng gì với sốt.

Cô đã bảo thời tiết lạnh thế này đừng có ra ngoài mà chỉ mặc một cái áo mỏng nữa, Văn Cửu Tắc lại không nghe, cứ thích bày vẻ phong độ, ngay cả áo khoác cũng không chịu mặc dày hơn.

Anh hai mươi mấy tuổi rồi, sao có thể so với lúc mười chín tuổi được?

Cô thừa nhận cái áo khoác bông dày mà mình tìm cho anh đúng là hơi xấu, nhưng giờ cũng có ai nhìn đâu, mặc đồ xấu một chút thì sao chứ? Cô còn từng mặc cái váy xấu tệ mà anh tìm cho mà, để cô nhân cơ hội này trả đũa lại thì có sao đâu?

Tiết Linh chợt nghĩ, có khi nào anh bị bệnh là vì dạo này tìm Văn Y quá căng thẳng, tâm lý chịu áp lực lớn không?

Sau khi phân tích sơ qua, cô cảm thấy khả năng này khá cao.

Trước đó anh còn nói sợ cô thất vọng, không muốn tạo áp lực cho cô, vậy mà chính anh mới là người thất vọng và áp lực nhất, thậm chí còn vì chuyện này mà đổ bệnh.

Một lát sau, Tiết Linh lại nghĩ đến một khả năng còn đáng sợ hơn.

Có khi nào... cô vô tình cào trúng anh, khiến anh nhiễm virus zombie?

Có một số người nếu vết thương nhỏ, quá trình zombie hoá sẽ diễn ra chậm hơn, giai đoạn đầu tiên chính là sốt cao.

Tiết Linh giật mình ngồi bật dậy, hất văng cái chân đang đè lên người cô của Văn Cửu Tắc ra.

Văn Cửu Tắc đập đầu vào cửa xe một cái "bốp", đầu óc cũng tỉnh táo hơn hai phần.

Anh vừa định hỏi có phải cô biến thành zombie nữ hiệp rồi không mà khoẻ vậy, thì Tiết Linh đã nhào tới, kéo áo anh ra, tỉ mỉ kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.

"Em tìm cái gì trên người tôi thế?"

Không tìm thấy vết thương, Tiết Linh hỏi: "Tôi có vô tình cào trúng anh không?"

"..." Văn Cửu Tắc: "Nghĩ gì thế? Bình thường em đánh tôi toàn dùng nắm đấm, chưa bao giờ dùng móng vuốt, sao có thể cào trúng tôi được."

"Tôi chỉ bị sốt thôi, ngủ một giấc là khoẻ, không sao đâu."

Dù có xảy ra chuyện gì, anh cũng chỉ nói là "không sao cả".

Tiết Linh kéo tay anh ra khỏi tóc mình, nhét vào trong chăn, rồi ra sau xe lôi cái áo khoác bông dày ra, đắp hết lên người anh.

Hết cách rồi, thấy anh hiếm khi bệnh thế này, hôm nay cô đành làm chút đồ ăn nhẹ cho anh vậy.

Sau khi thành zombie, Tiết Linh chưa từng nấu cơm. Giờ cô lấy gạo và nồi ra, chuẩn bị vo gạo, nhưng khi nhìn thấy bộ móng tay đen sì của mình, cô chợt rơi vào trầm tư.

Một câu hỏi được đặt ra: Nếu lúc này cô nhúng móng tay vào nước vo gạo, cơm hấp ra có chứa virus zombie không?

Như thế có tính là đầu độc không?

Nhìn chằm chằm vào nước trong nồi, Tiết Linh cầm nồi lên, do dự không biết phải làm thế nào.

Tay bỗng nhẹ đi, cái nồi bị người ta lấy mất.

Văn Cửu Tắc bóp bóp cái cổ nóng bừng của mình, giọng khàn khàn: "Để tôi làm."

Dù đang sốt, nhưng động tác vo gạo, nấu cơm của anh vẫn thuần thục như thường, đặt nồi lên bếp, xong rồi còn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

Tiết Linh lại lấy áo khoác bông dày từ trên xe ra, khoác lên người anh, rồi ngồi xuống bên cạnh chờ cơm chín cùng anh.

Bếp lửa bập bùng, nước trong nồi sôi ùng ục.

Tiết Linh liếc nhìn khuôn mặt cúi thấp của Văn Cửu Tắc, nhìn một lần, rồi lại một lần.

Anh chưa từng bị bệnh, nhưng trước kia Tiết Linh đã từng.

Cô lại phát hiện thêm một lợi ích của việc làm zombie: Zombie sẽ không bao giờ bị bệnh!

Hồi còn bên nhau hơn một năm, Tiết Linh từng bị bệnh một lần, mà lần đó đã khiến cô thay đổi hoàn toàn nhận thức về Văn Cửu Tắc.

Cô kinh ngạc phát hiện, hoá ra anh rất giỏi trong việc chăm sóc người bệnh.

Lần đó Tiết Linh bị ốm là do một trận cúm mùa khá nghiêm trọng.

Cô l.à.m t.ì.n.h nguyện viên ngoài trời cả ngày, về nhà liền cảm thấy không khỏe, uống thuốc cảm xong thì cuộn mình trên giường ngủ.

Văn Cửu Tắc về đến nơi, phát hiện cô bị sốt, gọi thế nào cũng không tỉnh, người đã mê man vì nóng sốt.

Vậy nên, chính anh đã lôi cô ra khỏi chăn, mặc quần cho cô, rồi trực tiếp bế đến bệnh viện.

Lúc Tiết Linh tỉnh táo hơn một chút, cô đã thấy mình dựa vào ghế, đang truyền nước.

Xung quanh toàn là bệnh nhân bị cảm sốt, Văn Cửu Tắc ngồi ngay bên cạnh.

Mãi sau cô mới dần nhận thức được âm thanh trẻ con khóc, người lớn ho khan, đầu óc nặng trĩu được anh đỡ nhẹ một chút.

Tiết Linh theo phản xạ cúi xuống nhìn người mình... trên mặc áo ngủ lúc trước khi đi ngủ, dưới mặc một chiếc quần hoàn toàn không hợp chút nào.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 84: Chương 84



Tiết Linh không hiểu, tủ quần áo có bao nhiêu cái quần, vậy mà Văn Cửu Tắc có thể chọn trúng cái không hợp nhất.

"Em bị sốt đến ngu người rồi à, sao không nói gì?" Văn Cửu Tắc cúi xuống, ghé sát mặt cô.

Tiết Linh nắm lấy tay anh, hạ giọng: "Tôi không mặc áo trong."

Cái này cũng phải nhờ anh mặc giúp sao?

Văn Cửu Tắc liếc mắt nhìn qua, thản nhiên đáp: "Không để ý. Không sao, nhìn không ra đâu."

Tiết Linh đưa tay che lại, giọng yếu ớt: "Không được, tôi không có cảm giác an toàn."

"Vậy phải làm sao?" Văn Cửu Tắc giơ tay định cởi chiếc áo dài tay trên người ra: "Tôi cởi cái này đưa em đắp tạm nhé?"

Anh chỉ mặc một chiếc áo duy nhất, Tiết Linh lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y anh lại, sợ đến toát cả mồ hôi.

Cô cảm thấy không mặc áo trong thì có chút trống trải, nhưng nếu bên cạnh có một gã đàn ông c** tr*n thì chẳng phải càng khiến người ta chú ý hơn sao?!

Cuối cùng, Văn Cửu Tắc ra ngoài bệnh viện tìm một cửa hàng, mua về một tấm chăn.

Nhân tiện còn mua cả một chiếc bình giữ nhiệt, đổ nước ấm rồi mang về.

Trong khoảng thời gian anh đi mua đồ, người mẹ bế con đi tiêm bên cạnh bắt chuyện với Tiết Linh.

"Bạn trai cháu phải không? Nhìn tốt ghê, vừa nãy cháu ngủ không ngồi vững, cậu ấy đã ôm lấy cháu đấy."

Tiết Linh mơ màng không nhớ rõ, nhìn động tác người mẹ đang ôm con, thầm nghĩ chẳng lẽ là ôm theo tư thế đó?

Người mẹ kia lại nói tiếp: "Vừa rồi con dì không chịu tiêm, vừa khóc vừa quậy, bạn trai cháu bảo nó đừng khóc nữa, thế là nó lập tức ngoan ngoãn, ha ha ha."

Tiết Linh: "..."

Với dáng người và khuôn mặt của Văn Cửu Tắc, nếu anh không cười thì trông đúng là có thể dọa trẻ con ngừng khóc ngay lập tức.

Không chỉ có trẻ con, ngay cả mẹ chúng cũng sợ.

Văn Cửu Tắc cầm theo tấm chăn mới và bình giữ nhiệt quay lại, người mẹ bên cạnh vừa rồi còn nói liên tục, giờ lập tức im bặt, cúi đầu dỗ con.

"Uống chút nước ấm đi, tay cầm nổi không?" Văn Cửu Tắc ngồi xổm trước mặt cô, mở tấm chăn ra đắp lên người cô, lại mở nắp bình giữ nhiệt.

Tiết Linh nhìn anh, cảm thấy người mẹ bên cạnh có sai lầm rồi, Văn Cửu Tắc chỉ là cao hơn người ta một chút thôi, đâu có đáng sợ gì.

Anh cầm bình giữ nhiệt, Tiết Linh cúi đầu uống một ngụm, phát hiện nước có vị hơi ngọt lẫn chút mặn.

Lúc bị sốt uống nước đường pha muối, cô nhớ hồi bé mỗi lần sốt, mẹ đều làm thế, nhưng lớn lên rồi hiếm khi thấy ai còn giữ thói quen này, hầu như đều uống nước ấm bình thường.

Lần này bị cảm sốt, Tiết Linh truyền nước ba ngày.

Ngày thứ hai đến bệnh viện, y tá phụ trách tiêm cho cô là một cô gái trẻ, chắc là thực tập sinh, động tác chưa thuần thục lắm, lại rất căng thẳng, tiêm hai lần đều không chuẩn.

Mỗi lần thất bại cô ấy lại liếc nhìn Văn Cửu Tắc một cái, dường như rất sợ anh nổi giận, càng nhìn càng căng thẳng, đến lần thứ ba vẫn không thành.

Văn Cửu Tắc nói để anh làm. Lúc đó, biểu cảm của Tiết Linh chẳng khác nào cô y tá kia.

Anh cũng biết tiêm sao?

"Không được đâu..." Cô y tá chưa kịp nói hết câu, Văn Cửu Tắc đã tiêm xong.

Cô y tá nhanh chóng xử lý phần còn lại, dặn dò mấy câu rồi xấu hổ chạy mất.

"Sao anh lại biết tiêm? Còn rất thuần thục nữa."

"Đơn giản thôi, nhìn một lần là biết."

"Hả? Anh lấy tôi ra thử tay à?"

"Không tốt sao? Nếu tôi tiêm lệch, em có thể mắng tôi vài câu cho hả giận. Nếu là cô y tá kia tiêm lệch, em chỉ có thể nhịn rồi nói 'không sao'."

"..."

"Yên tâm, tôi từng luyện rồi." Văn Cửu Tắc cầm tay cô, lòng bàn tay nóng ấm.

Tiết Linh tò mò hỏi anh luyện lúc nào, luyện thế nào, nhưng Văn Cửu Tắc không trả lời.

Thực ra rất đơn giản, từ nhỏ anh đã biết làm rồi.

Hồi anh còn nhỏ, mẹ bị bệnh tim, không thể đến bệnh viện lớn, mỗi lần bệnh nặng đều nhờ bác sĩ phòng khám gần đó đến truyền nước.

Lẽ ra bệnh nhân phải đến phòng khám, nhưng vị bác sĩ đó là bạn học cũ của mẹ, thấy bà không thể đi được nên mang thuốc đến nhà giúp tiêm.

Thay thuốc, rút kim, cầm chai nước truyền giúp mẹ đi vệ sinh, những chuyện đó Văn Cửu Tắc đã quen thuộc từ bé.

Truyền dịch nhiều, không tránh khỏi tình huống ngoài ý muốn, chẳng hạn như kim bị rút ra, hoặc cử động mạnh quá làm sưng lên, phải tiêm lại.

Bác sĩ không thể lúc nào cũng đến ngay được, hơn nữa sau mấy lần đến nhà truyền dịch cho mẹ anh, hàng xóm bắt đầu đồn thổi, bác sĩ đó cũng không mấy vui vẻ mà đến nữa.

Văn Cửu Tắc có lẽ trời sinh to gan, học hai lần là biết tiêm, sau đó anh thường xuyên đến phòng khám lấy thuốc, tự tiêm cho mẹ.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Tiết Linh cảm thấy chuyện Văn Cửu Tắc biết tiêm rất thú vị, hai ngày sau còn mong anh lại tiêm cho mình lần nữa.

Tiếc là mấy ngày đó, y tá đến là một người lớn tuổi, trông có vẻ nghiêm túc, tiêm rất chuẩn, không cho Văn Cửu Tắc cơ hội thể hiện.

Truyền xong về nhà, Tiết Linh lại nằm thêm hai ngày, cơm nước đều do Văn Cửu Tắc lo liệu.

Anh biết tự nấu, cũng mua thêm ít đồ ăn bên ngoài, khẩu vị nhạt, rau nhiều thịt ít, rất thích hợp với người bệnh.

Ba bữa thuốc, anh nhớ rất rõ, đến giờ sẽ nhắc cô uống, nước và thuốc đều đưa tận tay, mãi đến khi cô hoàn toàn khỏi bệnh.

Những ngày Tiết Linh bị ốm, Văn Cửu Tắc chu đáo đến mức không giống anh chút nào, khiến cô suýt hoài nghi mình bị bệnh nan y, chỉ là anh giấu không nói.

Quan trọng nhất là, suốt mấy ngày đó, anh hoàn toàn không làm trò, không chọc giận cô lấy một lần.

"Lúc tôi bệnh sao anh không chọc tôi mà lại đối xử tốt thế?"

"Ồ, tôi không thích em bị bệnh, muốn em nhanh khỏe."

Văn Cửu Tắc không thích người khác bệnh, cũng chịu không nổi bản thân bệnh. Cảm giác yếu ớt khiến người ta bất an, dù chỉ là trong mơ, anh vẫn lo mình không thể giải quyết được những chuyện cần làm ngay.

Sau khi ăn qua loa một chút, Tiết Linh giục Văn Cửu Tắc lên xe nằm nghỉ, quấn kín người lại.

Cô lấy bình giữ nhiệt, cho thêm muối và đường, lắc qua lắc lại.

Văn Cửu Tắc ở trong xe nhìn cô, cơ thể gầy hơn trước, sắc mặt tái nhợt, động tác lắc bình giữ nhiệt từng chút một, trông như một con rối gỗ bị lag.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 85: Chương 85



Bầu trời phía sau xám xịt như chì, hòa lẫn với bóng dáng mờ nhạt của thành phố, gió lớn cuốn theo đám cỏ khô, thổi mái che bên cạnh xe kêu lạch cạch.

Văn Cửu Tắc nhắm mắt lại.

Anh cảm thấy mệt.

Một kiểu mệt mỏi khi đã nhìn thấy đích đến nhưng biết bản thân không thể chạm tới.

Ba năm qua, anh đã đi khắp nơi, không ngừng tìm kiếm, dù có bị thương nặng đến đâu, chỉ cần còn tỉnh lại được, anh vẫn tiếp tục tiến về phía trước, chưa từng dừng lại.

Nhưng giờ anh đã tìm thấy Tiết Linh, giọng nói luôn thúc giục anh cũng nhỏ đi rất nhiều. Mấy ngày trước, anh đã nghĩ - có lẽ mình nên dừng lại một thời gian.

Tiết Linh trở lại xe, lập tức đóng cửa lại để ngăn cơn gió lạnh bên ngoài. Cô nhẹ nhàng dịch vào, áp người lên tấm chăn đang đắp trên người anh.

Văn Cửu Tắc quấn chăn lại ôm cô vào, Tiết Linh liền kéo chăn, bọc ngược về phía anh.

“... Nóng quá.” Văn Cửu Tắc nói.

Tiết Linh lại lấy bảng viết của mình ra, vì dùng máy tính bảng quá hao pin, cô phải tiết kiệm.

"Phải ra mồ hôi! Bổ sung nước nhiều vào."

Văn Cửu Tắc day day trán, nói tiếp: “Ngủ lâu quá, nằm không nổi.”

Tiết Linh cảm thấy anh hơi giống trẻ con, bèn hỏi: “Tôi kể chuyện cho anh nhé?”

Trong máy tính bảng hình như có đủ loại chuyện ru ngủ, có thể bật lên cho anh nghe.

“Được đấy, vậy kể truyện cổ tích Hoàng tử ếch đi.”

Anh vừa dứt lời liền chờ Tiết Linh xấu hổ nổi cáu mà đánh anh, ai ngờ chỉ nhận được một cái chạm lạnh lạnh trên trán.

Tiết Linh không hề giận, lần đầu tiên từ khi thành zombie, cô chủ động hôn trán anh, còn đưa tay xoa nhẹ để an ủi.

Văn Cửu Tắc không nói gì nữa, yên lặng nằm xuống.

Tiết Linh lấy máy tính bảng ra, bật nhỏ tiếng tài liệu ôn thi công chức. Máy của cô đủ thứ linh tinh, ngay cả tài liệu ôn thi cũng có, hơn nữa còn có cả kho đề thi đồ sộ.

Văn Cửu Tắc: “... Trước đây em từng học mấy cái này à?”

Tiết Linh đáp phải, bảo rằng những thứ này thực sự rất buồn ngủ, cô có kinh nghiệm.

Một số câu hỏi cô vẫn còn nhớ, chỉ tiếc là lúc trước vất vả học đến mức rụng cả nắm tóc, cuối cùng lại chẳng dùng đến.

Đời này, cô không thể nào thi công chức nữa rồi.

“Giả sử tôi phạm tội, em còn thi công chức được không?” Văn Cửu Tắc đột nhiên hỏi.

Chắc vẫn được nhỉ, dù sao cũng chỉ là bạn trai cũ thôi. Nhưng Tiết Linh thấy anh đang bệnh, không muốn k*ch th*ch anh, bèn nói mình không biết.

“Thế họ có tuyển zombie không?”

Tiết Linh: “...”

Cô lập tức dịch lại gần, căng thẳng sờ trán anh, sao mà sốt đến mức nói mê sảng rồi vậy?

Văn Cửu Tắc cười khẽ.

Thấy anh không có vẻ muốn ngủ, mà đầu óc còn không được tỉnh táo lắm, Tiết Linh bỗng nghĩ... trạng thái này của anh có khi chịu nói thật không nhỉ? Chẳng phải người ta hay nói, lúc ốm là lúc dễ mềm lòng nhất sao?

Tiết Linh nảy ra ý định chơi chiêu, liền nâng đầu Văn Cửu Tắc lên, để anh gối trên đùi mình, rồi đắp chăn kín lại, còn vỗ nhẹ lên trên.

“Tôi thấy bây giờ thế này cũng tốt, không nhất thiết phải tìm Thái Tuế đâu.”

“Tôi như thế này rồi, chưa chắc Thái Tuế có tác dụng, nên cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất, đúng không?”

Văn Cửu Tắc tựa trên đôi chân cứng nhắc của cô, giọng khàn khàn: “Không đúng.”

Giọng anh trầm xuống, như mơ màng: “Em có bao giờ nghĩ tới chưa, zombie không ăn không uống, lấy đâu ra năng lượng để duy trì hoạt động? Bây giờ em còn cảm thấy ổn, nhưng biết đâu hai năm nữa sẽ không cử động nổi thì sao?”

Biết đâu, hai năm nữa cô sẽ mục nát hoàn toàn thì sao?

Phản ứng đầu tiên của Tiết Linh là: “Nếu zombie dễ dàng tiêu hết sạch thế, thì tận thế đã xong hơn một nửa rồi, mọi người có thể trở về thành phố!”

Dù nhìn thế nào thì cũng là chuyện tốt mà.

Văn Cửu Tắc im lặng nhìn cô một lúc lâu, khóe môi kéo lên một nụ cười gượng gạo: “Cảm ơn em đã an ủi tôi, tự nhiên cảm thấy bệnh tình nặng hơn rồi.”

Tiết Linh vội vỗ nhẹ anh qua lớp chăn: “Tôi chỉ đoán thôi mà, biết đâu zombie vẫn có thể hoạt động mấy chục năm nữa thì sao.”

Cô nghĩ ngợi rồi đưa ra ví dụ: “Thịt tươi rất dễ thối rữa, thời hạn bảo quản ngắn, nhưng thịt khô thì để được rất lâu, nên bây giờ hạn sử dụng của tôi còn lâu hơn anh đấy.”

Văn Cửu Tắc: “... Em đúng là thiên tài.”

Sau khi nói chuyện, Tiết Linh nhìn anh mà đau đầu.

Sao anh lo nghĩ nhiều thế không biết.

Trải qua ba năm làm zombie, cô từng nghĩ mình đã trở nên u ám hơn, nhưng so với Văn Cửu Tắc, cô lại cảm thấy mình vẫn còn khá lạc quan.

Văn Cửu Tắc mất ba ngày mới khỏi bệnh, không uống thuốc, hoàn toàn dựa vào hệ miễn dịch của bản thân.

Vừa khỏi bệnh, anh đã muốn lên đường.

Tiết Linh tưởng anh sẽ tiếp tục đi tìm Văn Y, nhưng Văn Cửu Tắc nói: “Đi thôi, đến xem Binh mã dũng.”

“Giờ tôi không muốn xem nữa.” Mà thực ra, lúc trước cô cũng đâu có thật sự muốn đi, chỉ thuận miệng nói thôi.

Tiết Linh nhận lấy bản đồ trên tay Văn Cửu Tắc, gấp lại kẹp vào trong sách.

“Đông đến rồi, đi ngoài trời rất mệt, mình tìm chỗ nào đó ở một thời gian đi.” Cô bắt đầu liệt kê những bất tiện khi sống trên xe.

Lạnh, tốn xăng, không nằm thẳng được, đồ đạc quá nhiều không đủ chỗ để... Tóm lại, cô muốn tìm chỗ ở, không muốn ngủ trên xe nữa.

Văn Cửu Tắc thỏa hiệp: “Được thôi, thế em muốn ở đâu?”

Thế giới bây giờ, nhà hoang không người ở nhiều vô số kể.

Trong thành phố đầy rẫy zombie, dù ở nơi có ít zombie cũng không thể ở lâu, vì không biết khi nào sẽ có con bất ngờ lao ra từ góc khuất, dù có mạnh đến đâu cũng không thể lúc nào cũng cảnh giác cao độ.

Vậy nên chỉ có thể tìm nơi ngoài thành phố.

Văn Cửu Tắc gợi ý trước: “Đưa em đến biệt thự lớn ở nhé, thế nào?”

Tiết Linh kiên quyết từ chối, biệt thự lớn, chỉ đẹp mà không thực dụng!

Cô thật sự đã ở rồi, ba năm lang thang, cô từng thử sống ở rất nhiều căn nhà khác nhau. Lúc đầu thấy nhà nào đẹp thì vào xem thử, ở vài ngày trải nghiệm một chút.

Cô nhớ có một căn biệt thự rất lớn, xây như cung điện, diện tích cực kỳ rộng, phòng nhiều đến mức đếm không xuể, hồ nước vườn hoa đầy đủ cả.

Nhưng ở không thoải mái chút nào, đẹp mà vô dụng!

Trong nhà có bậc thềm, zombie đi lại rất bất tiện, trần nhà lại cao, mọi thứ đều trống trải, ngoài khu vực hay lui tới, chỗ nào cũng phủ đầy bụi.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 86: Chương 86



Ở thời điểm hiện tại, nếu muốn tìm một nơi để sinh sống lâu dài, tốt nhất nên chọn những thị trấn nhỏ hoặc làng quê ven đường, nơi zombie đã bị dọn sạch và ít người lui tới.

Tốt nhất địa hình xung quanh phải rộng rãi, nếu có người hoặc zombie xuất hiện thì có thể phát hiện ngay lập tức.

Nơi ở phải cách một căn cứ khoảng nửa ngày đường, như vậy Văn Cửu Tắc có thể định kỳ đến đó đổi lấy nhu yếu phẩm, còn một hướng khác phải thông đến một thành phố lớn ít người dám vào, thuận tiện để Tiết Linh đi tìm hàng hóa.

Tốt nhất quanh nhà có sẵn một mảnh vườn để tự trồng rau.

Nếu gần đó có sông thì càng tốt, có thể câu cá ăn.

Tốt nhất còn có nước máy, vì bây giờ rất nhiều nơi nước máy đã không còn sử dụng được.

Những vùng quê hẻo lánh vẫn còn nước sinh hoạt là nhờ đường ống dẫn từ suối trên núi, chỉ cần bể chứa trên đó chưa cạn thì vẫn có thể dùng.

Nhà không cần quá lớn nhưng nên mới một chút, không được quá bẩn, có đầy đủ nội thất cơ bản là được.

Tốt nhất là có một gian bếp riêng, kiểu có bếp đất, vì bây giờ không thể dùng nhiều điện để nấu nướng, cũng không có gas, nên chỉ có thể đốt củi, mà bếp đất thì tiện hơn hẳn.

Mà như vậy thì gần đó còn phải có rừng để chặt củi nữa…

Văn Cửu Tắc không để cô nói tiếp. Cứ tiếp tục thế này, e là đến khi tuyết rơi cũng không tìm được nơi thích hợp mất.

Cuối cùng, hai người mất mười ngày để chọn ra một chỗ.

Hầu như đáp ứng đầy đủ yêu cầu của Tiết Linh, chỉ có điều không có nước máy, nhưng trong sân có giếng bơm tay nên cũng không thành vấn đề.

Văn Cửu Tắc chỉ coi đây là một nơi dừng chân tạm thời, nhưng Tiết Linh thì lại hào hứng như vừa dọn về nhà mới.

Cô thúc giục Văn Cửu Tắc dọn dẹp bên trong, rồi chuyển hết đống đồ trên xe xuống, sắp xếp vào trong nhà và nhà bếp.

Cô đã ở trong xe mấy tháng trời, đồ đạc ngày càng nhiều, đến mức không gian trong xe chỉ còn đủ chỗ để nằm, thậm chí trên nóc xe cũng chất đầy.

Trước kia Văn Cửu Tắc lang bạt bên ngoài ba năm, mà trên xe cũng không có bao nhiêu đồ.

Bây giờ dọn xuống, hai người phải khiêng mấy chuyến mới hết.

Văn Cửu Tắc giúp Tiết Linh cầm sách vở và quần áo, còn cô thì ôm theo mấy món đồ dùng cá nhân thường ngày, như máy tính bảng, lược, gương nhỏ… lon ton đi theo sau anh.

Họ ở trong phòng ngủ dưới tầng một, căn phòng đã được Văn Cửu Tắc dọn sạch, chỉ còn lại giường, tủ quần áo và một chiếc bàn.

Mặc dù dọn hết đồ trên xe vào nhưng căn phòng vẫn có vẻ trống trải.

Tiết Linh nhìn quanh, cảm thấy thiếu đủ thứ.

Trước tiên là thiếu chăn. Trước đây, Văn Cửu Tắc chỉ đắp tạm một chiếc chăn mỏng và áo bông dày trên xe, nhưng đến mùa đông sẽ rất lạnh, nên cần phải có chăn bông.

Thiếu ga giường và đồ dùng cá nhân, chủ yếu là đồ của Văn Cửu Tắc.

Không chỉ quần áo, anh còn thiếu cả giày.

Anh rất hao giày, dù là giày da bền chắc hay giày thể thao loại tốt, đi một thời gian là hỏng.

Lúc Văn Cửu Tắc xách hộp pin dự trữ vào phòng, Tiết Linh cúi đầu nhìn xuống chân anh.

Đôi giày anh đang đi đã được hai tháng, không tránh khỏi dính đầy bụi bẩn. Mấy nếp gấp trên giày chỉ là vấn đề thẩm mỹ, nhưng phần đế thì sắp rách đến nơi rồi.

Thật ra, đôi này vẫn còn tốt, vì đôi trước anh đi đến mức đế giày rớt hẳn ra, một bên dây buộc thậm chí còn phải thay bằng một sợi dây khác.

Quần áo rách anh vẫn mặc, giày rách cũng không màng, nếu không có ai nhắc thì anh chẳng bao giờ để ý đến những thứ này.

Vậy mà một người sống xuề xòa thế này lại có thể đẹp trai đến khó tin.

Đàn ông ở ngoài trời nhiều năm dễ bị rám nắng, da không còn mịn màng, trông già dặn hơn.

Văn Cửu Tắc cũng vậy, nhưng càng phong trần thì anh lại càng có sức hút—kiểu cảm giác vừa nhìn đã biết là rất có bản lĩnh.

Giống như những vết xù xì trên thân cây già, như lớp đất vàng khô cứng, hay như chiếc xe đầy vết xước và móp méo của anh, dù trông chẳng ra sao nhưng vẫn có thể chạy băng băng qua đường rừng và lội suối.

Thấy cô nhìn chằm chằm vào giày mình, Văn Cửu Tắc đặt đồ xuống, thản nhiên nói:

“Lại thấy khó chịu với đôi giày rách của tôi à? Ghét thì đừng nhìn.”

Anh mang cỡ giày khá lớn, nên tìm giày cho anh cũng khá phiền phức.

Tiết Linh đột nhiên siết chặt nắm tay, khiến Văn Cửu Tắc theo phản xạ nghiêng người tránh đi, cứ tưởng cô lại muốn đánh mình.

Nhưng lần này cô chỉ đang lấy tinh thần, chuẩn bị xắn tay áo lao vào làm việc.

Cô nhanh chóng tuyên bố sẽ đi nhặt đồ, đến thành phố tiến hành một đợt “mua sắm miễn phí” quy mô lớn, mang thật nhiều thứ về để lấp đầy ngôi nhà mới!

Trước đây ở trên đường thì có thể chấp nhận sống tạm bợ, nhưng nếu đã ổn định thì cái gì cũng thiếu cả.

Đêm xuống, một chiếc đèn nhỏ sáng lên trong phòng ngủ.

Tiết Linh nằm sấp trên giường gỗ cứng, vừa suy nghĩ vừa liệt kê những thứ cần thiết. Cô viết một món vào bảng viết, còn Văn Cửu Tắc thì ghi chép lại trên giấy.

“Quên mất, cần mua nước giặt nữa.” Tiết Linh bổ sung. “Nhưng nước giặt vừa nặng lại hao nhanh, thôi mua xà phòng cho tiết kiệm.”

Văn Cửu Tắc dựa vào giường, thêm xà phòng vào danh sách.

Trước đây, khi còn sống chung, hai người cũng từng có những khoảnh khắc như thế này, cùng thảo luận những thứ cần mua cho nhà cửa rồi ghi chú lại.

“À đúng rồi, còn cần đèn năng lượng mặt trời nữa, cái này không tốn điện!” Tiết Linh nghĩ đến đâu nói đến đó.

Văn Cửu Tắc viết thêm vào danh sách, rồi hỏi: “Em biết đi đâu tìm đèn năng lượng mặt trời không?”

“Siêu thị không có à?”

“Siêu thị? Tôi chưa từng thấy trong siêu thị. Em phải đến cửa hàng điện gia dụng hoặc tiệm kim khí mà tìm. Nếu đã tới đó, tiện thể mang thêm ít dụng cụ về, tôi sửa đồ.”

“Dụng cụ gì? Tua vít?”



Hai người cứ thế bàn bạc đến nửa đêm, Văn Cửu Tắc ngủ mất, còn Tiết Linh vẫn đang nghĩ xem còn thiếu gì không.

Để tiện cho cô, đèn trong phòng vẫn để sáng. Dù sao Văn Cửu Tắc cũng quen rồi, dù mở đèn anh vẫn ngủ được.

Sau khi kiểm tra lại danh sách, cô cảm thấy chán nên xoay người, vô thức cầm lấy bàn tay đặt bên người của Văn Cửu Tắc, giơ lên trước ánh đèn để nhìn kỹ.

Bàn tay anh to, ngón tay dài, đốt ngón tay thô. Vì thường xuyên dùng d.a.o nên ngón tay có hơi cong và biến dạng, lòng bàn tay đầy vết chai và sẹo, so với trước kia thì thô ráp hơn nhiều, móng tay ngón trỏ còn bị sứt một mảnh.

Quan sát một hồi, Tiết Linh cúi xuống nhìn danh sách một lần nữa, quyết định thêm vào một món - kem dưỡng da tay.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 87: Chương 87



Mãi đến khi ngoài cửa sổ hửng sáng, Tiết Linh mới “cạch” một tiếng, tắt đèn ngủ.

Sáng dậy, cô dọn dẹp phòng sạch sẽ, rồi Văn Cửu Tắc lái xe đưa cô đến thành phố đầy rẫy zombie để lấy đồ.

Tiết Linh không phải lần đầu làm chuyện này, Văn Cửu Tắc cũng quen rồi, tìm một ch* k*n đáo ngồi đợi cô.

Cầm danh sách mua sắm, Tiết Linh xuất phát.

Văn Cửu Tắc ngồi trên nóc xe, gió lạnh thổi qua chiếc áo khoác mà Tiết Linh ép anh mặc.

Thấy hơi nóng, anh liền tháo chiếc mũ len màu xanh trên đầu xuống.

Chiếc mũ này ban đầu là của Tiết Linh, nhưng từ sau lần anh bị ốm, cô đã ép anh đội nó.

Văn Cửu Tắc cầm cuốn sách mà Tiết Linh tiện tay để trên xe, thỉnh thoảng lật vài trang g.i.ế.c thời gian. Cách một lúc lại cầm ống nhòm lên quan sát, vừa tìm bóng dáng của Tiết Linh, vừa đề phòng có nhóm nhặt đồ nào khác đến gần.

Súng và d.a.o ngắn đều mang theo người, nhưng anh đã lâu không còn vì chờ đợi mà bồn chồn khó chịu đến mức phải nghịch d.a.o nữa.

Cũng không còn lo lắng bất an như mấy tháng trước, vì anh biết, Tiết Linh sẽ sớm quay lại.



Tiết Linh đẩy một chiếc xe đẩy siêu thị cỡ lớn chất đầy đồ trở về.

Văn Cửu Tắc đội lại mũ, đứng dậy ra đón, nhưng Tiết Linh chỉ nói còn nữa, rồi quay người đi tiếp.

Chẳng mấy chốc, cô đẩy thêm ba xe hàng chất đầy ắp, còn có mấy túi chăn lông vũ mới tinh.

Văn Cửu Tắc nhìn thấy trong đó có hai cần câu cá, thứ này không có trong danh sách.

Những món không có trong danh sách mà Tiết Linh vẫn lấy còn rất nhiều, ví dụ như bình đun nước nóng, rổ đựng rau, cây lau nhà, giẻ lau, hay một số gia vị như dầu, muối, tương, giấm... toàn là đồ dùng hằng ngày.

"Đều hết hạn rồi, nhưng biết đâu vẫn còn mùi vị, cứ thử xem!" Mỗi lần nhặt được đồ miễn phí, Tiết Linh đều vô cùng hào hứng.

Văn Cửu Tắc còn gì để nói nữa, cứ mang về hết thôi.

Riêng đồ của anh, đã chiếm trọn một xe hàng.

Quần áo, giày dép, khăn quàng cổ, tất, nước cạo râu, d.a.o cạo râu... thứ gì cũng có, còn có cả bộ dụng cụ sửa chữa mà anh cần.

Cảm giác như đang ăn bám bạn gái vậy.

Nhưng Văn Cửu Tắc chẳng bận tâm, anh ăn khỏe mà.



Dọn dẹp lại đống đồ linh tinh, Văn Cửu Tắc nhìn thấy hơn chục gói hạt giống rau.

Anh còn tưởng Tiết Linh chỉ tiện miệng nói về chuyện trồng rau, ai ngờ cô lại thực sự lấy về.

Tối hôm đó, chiếc giường gỗ cứng đã được lót thêm đệm, phủ lên trên là chăn bông, và cuối cùng là chăn lông vũ.

Đúng lúc nhiệt độ bên ngoài hạ xuống, gió đêm thổi vù vù qua cửa sổ, dù Tiết Linh chưa cảm thấy lạnh, nhưng được bọc trong chăn mềm mại, cô vẫn cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Chỉ là Văn Cửu Tắc lại thấy nóng, nửa người nằm ngoài chăn.

Bàn bên cạnh giường đặt một bình giữ nhiệt đầy nước nóng, bên cạnh còn có một bánh trà cũ.

Tiết Linh thích uống đủ loại trà - trà hoa, trà trái cây, theo mùa mà thay đổi. Mùa đông, trong bình giữ nhiệt của cô chắc chắn phải có cúc hoa và táo đỏ, còn trà đậm thì là thứ không thể thiếu mỗi khi thi cử.

Nhưng Văn Cửu Tắc lại quen uống nước lọc, tốt nhất là nước không pha gì cả.

Vậy nên, thay vì nói bánh trà này là cô mang về cho anh, thì thực ra là vì cô muốn uống nhưng không được, nên mang về để ngắm cho đỡ thèm.



Sáng sớm, rừng núi gần đó và con đường phía xa bị sương mù mỏng bao phủ, trong phòng ngủ cũng có chút không khí lành lạnh.

Văn Cửu Tắc bị động tác xuống giường đi giày của Tiết Linh làm tỉnh, anh vò đầu ngồi dậy.

Tóc anh hơi dài, xoăn nhẹ, che khuất tầm mắt nên anh phải vuốt ra sau.

"Sớm vậy mà dậy làm gì?"

Tiết Linh hào hứng đề nghị: "Hôm nay trồng rau đi!"

Văn Cửu Tắc: "…"

Tiết Linh nhanh chóng lấy mấy gói hạt giống ra, hỏi anh muốn trồng loại nào.

Văn Cửu Tắc không nói gì, chỉ nhận lấy mấy gói hạt rồi xem kỹ.

"Dù tôi không có kinh nghiệm trồng rau, nhưng ở đây ghi mùa trồng là tháng Năm. Bây giờ hình như là mùa đông?"

Tiết Linh mới sực nhớ ra. Cô chẳng có kinh nghiệm trồng trọt gì cả, thậm chí còn từng nhầm lẫn, nghĩ rằng lạc mọc trên cành.

Nhưng những người trẻ lớn lên trong thành phố như cô, ai mà chưa từng có giấc mơ về một cuộc sống điền viên?

Trước đây, trên mạng từng rộ lên trào lưu làm video về cuộc sống đồng quê, rất nhiều blogger rời thành phố về quê, xây nhà trồng rau. Bỏ qua việc có thật hay không, chỉ riêng những hình ảnh trong video đã đủ khiến cuộc sống ấy trở nên yên bình và tươi đẹp.

Tiết Linh tìm được một cửa hàng bán đồ kim khí, bên cạnh lại có trạm giống cây trồng, nên cô đã nhớ đến những video trồng rau đó và hớn hở mang hạt giống về.

"Không trồng được sao?" Cô thất vọng nằm bò ra mép giường.

Văn Cửu Tắc nhặt một gói hạt giống lên: "Trên này ghi là cải bắp mùa đông, chắc cái này trồng được."

"Vậy trồng cái này, mấy thứ khác để sau."

Văn Cửu Tắc cảm thấy hình như cô không chỉ định ở đây một mùa đông, mà còn có ý định sống lâu dài, đến cả chuyện mùa sau trồng gì cũng tính rồi.



Hai kẻ hoàn toàn không biết gì về trồng trọt, cứ như đang chơi trò gia đình, đơn giản đào một khoảnh đất sau nhà, trồng hạt giống cải bắp vào.

Tiết Linh tận hưởng trọn vẹn niềm vui điền viên, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Còn Văn Cửu Tắc thì chỉ coi như hoạt động gân cốt, chẳng hy vọng gì vào chuyện rau có thể mọc lên.

So với đám rau chưa biết bao giờ mới thu hoạch được, vấn đề nhức nhối trước mắt là cái bếp củi.

Một là khó kiểm soát lửa, hai là cái nồi quá to. Văn Cửu Tắc chỉ nấu phần ăn cho mình, nhưng thức ăn nhanh chóng dính hết xuống đáy nồi, không cách nào vét lên nổi.

Tiết Linh ngồi bên bếp củi nhóm lửa, lửa cháy bừng bừng.

Văn Cửu Tắc đứng bên nồi, mặt không đổi sắc vét phần cơm cháy, nhai rôm rốp.

Còn không bằng trước đây dùng bếp lò nhỏ mà nấu từ từ nữa.



Cách chỗ họ ở nửa ngày xe có một căn cứ tên là Tân Tứ. Văn Cửu Tắc đã lái xe đến đó một chuyến.

Anh mang về cả một xe than tổ ong.

Hiện tại, căn cứ đều giới hạn điện, giá điện đắt đỏ, dùng điện cho mọi thứ không còn là lựa chọn thực tế, thế nên nhiều người đã tìm cách khác để sưởi ấm và nấu ăn.

Vừa hay gần đó có mỏ than, thế là có kẻ nhanh nhạy làm ra than tổ ong để bán, trở thành mặt hàng cực kỳ đắt khách trong căn cứ.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 88: Chương 88



Tiết Linh đi vòng quanh đống than tổ ong đen sì, cô nhớ hồi nhỏ từng thấy một số nhà đốt than tổ ong, nhưng khi lớn lên thì gần như không còn thấy nữa.

"Vậy sau này nấu cơm, nấu ăn đều dùng bếp than à, không dùng bếp đất nữa sao?" Tiết Linh hỏi, có chút thất vọng. "Thế thì không cần lên núi kiếm củi rồi."

Cô còn muốn thử cảm giác đi đốn củi nữa, trước đây chưa từng trải nghiệm.

Văn Cửu Tắc liếc cô một cái: "Có phải em còn muốn vào rừng hái nấm không?"

Trước đó cô thường háo hức xem mấy video hái nấm, Văn Cửu Tắc cũng bị ép xem không biết bao nhiêu lần. Cô đúng kiểu thấy người ta làm gì cũng muốn làm theo.

Bị nói trúng tim đen, Tiết Linh cũng không giấu nữa: "Thế bao giờ đi? Nhưng chỗ này hình như không có nấm, với lại bọn mình đâu biết cái nào ăn được đâu."

Văn Cửu Tắc hờ hững đáp: "Sợ gì, gặp gì nhặt nấy, ăn trúng độc c.h.ế.t tôi là được."

Tiết Linh: "..."

Không đi nữa không được à!

Vài tháng trước, lúc còn lang thang trên đường, ngày nào họ cũng chỉ lặp đi lặp lại việc lái xe, tìm đường, dừng lại là ăn uống rồi ngủ nghỉ.

Bây giờ đã ổn định ở một chỗ, ngày ngày chẳng có mấy việc để làm.

Văn Cửu Tắc ngồi chán nản trên ghế trong phòng khách, Tiết Linh ôm quả bóng rổ bước tới, ném thẳng vào lưng anh.

Ra ngoài chơi bóng nào!

Bóng rổ là thứ cô tiện tay lấy trong siêu thị, nhãn mác vẫn còn dán nguyên.

Văn Cửu Tắc chụp lấy bóng, cùng cô ra ngoài tìm chỗ chơi.

Trong làng có một khu sinh hoạt ngoài trời, lắp vài thiết bị tập thể dục cho người già, còn có một cái cột rổ tàn tạ, khung đã méo hẳn.

"Chơi ở đây à? Em biết ném rổ không?"

Ai bảo chơi bóng rổ là phải ném rổ? Tiết Linh giật lấy bóng, ném thẳng về phía xa.

Văn Cửu Tắc nhàn nhã bước tới, dùng mũi chân hất bóng lên rồi đón lấy.

Vừa quay lại, bóng trong tay đã bị Tiết Linh cướp mất, lại ném đi lần nữa.

Anh phản ứng lại, cười như không cười: "Em đang coi tôi là chó để chơi trò nhặt bóng đấy à?"

Tiết Linh: Anh nhạy thế à? Lừa khó ghê.

Lần này Văn Cửu Tắc không cho cô cướp bóng nữa, tự mình chơi bóng. Tiết Linh lao vào giành, anh xoay người một cái, bóng đã qua tay kia tiếp tục nảy.

Thế là chuyển thành trò cướp bóng.

Rồi lại biến thành trò chuyền bóng.

Cuối cùng đổi thành đá bóng.

Bóng lăn xuống mương bùn phía xa, Văn Cửu Tắc nhảy xuống nhặt lên, bóng đã lấm lem bùn đất.

Tiết Linh chán rồi, leo lên một thiết bị tập thể dục của người già, đu đưa thử.

"Thứ chậm chạp đó có gì vui đâu, dám thử đu xà kép không?" Văn Cửu Tắc nói.

Đừng coi thường sức mạnh tay và độ bám của zombie, cô bây giờ đu xà kép chẳng vấn đề gì, chỉ là nhảy lên không tới.

Văn Cửu Tắc nhấc cô lên đặt lên thanh xà: "Bám chặt vào."

Chờ cô bám chắc rồi, anh buông tay, thản nhiên ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi, nhìn cô cười tủm tỉm.

Bị treo lơ lửng không xuống được, Tiết Linh: "..."

Buông tay là ngã mất, cái xà kép này cao ghê.

"Auuu!" Anh bị điên hả! Mau thả tôi xuống!

Cuối cùng, Tiết Linh đuổi theo Văn Cửu Tắc, ép anh về nhà. Trông cảnh tượng này không khác gì phim người và zombie rượt đuổi nhau.

Chỉ có điều, người bị zombie đuổi kịp không bị cắn, mà bị đánh.

Buổi chiều, họ ra bờ sông câu cá.

Trước tiên phải đào giun làm mồi. Nhìn Văn Cửu Tắc bới trong đống đất ẩm, moi ra một nùi giun ngoằn ngoèo, Tiết Linh lùi xa, sợ anh lại giở trò dọa cô.

Văn Cửu Tắc xách xô và cần câu, Tiết Linh cầm theo ghế gấp, tìm một chỗ thích hợp bên sông để câu.

Anh giúp cô mắc mồi, lúc xuyên giun vào lưỡi câu, cô còn tránh thật xa, đợi anh làm xong mới dám lại gần.

Tiết Linh giơ cần câu, mạnh tay quăng xuống, nhưng lưỡi câu mắc vào cành cây khô bên bờ.

Gỡ ra, thử lần hai, suýt nữa quăng trúng đầu Văn Cửu Tắc.

Anh vỗ tay khen: "Ném chuẩn ghê."

Tiết Linh: Do động tác zombie bị cứng đờ nên cô mới quăng tệ vậy, không phải lỗi của cô!

Vất vả lắm mới quăng cần trúng sông, Văn Cửu Tắc cũng thả cần câu xong, hai người ngồi chờ.

Nửa ngày chẳng có cá cắn câu, anh cắm cần xuống đất, đứng dậy đi vào lùm cây gần đó.

Tiết Linh tưởng anh đi vệ sinh, vẫn chăm chú nhìn phao câu của mình.

Chẳng bao lâu sau, Văn Cửu Tắc quay lại, cầm theo một thứ dài dài.

"Nhìn nè, cái gì đây?"

Tiết Linh ngoảnh lại thấy vật dài ngoằng trong tay anh, lập tức nghĩ đến rắn, giật mình ném luôn cần câu, ngã ngồi xuống đất.

"Là một bộ da rắn lột đấy, nhìn này, to thế này, chắc con rắn cũng bự, cỡ bằng bắp tay." Văn Cửu Tắc lắc lắc bộ da rắn.

Tiết Linh tức tối bật dậy, Văn Cửu Tắc nghiêng người tránh cú đ.ấ.m của cô, nhanh chóng chạy dọc bờ sông: "Tôi có cố ý dọa em đâu, là em tự dọa mình đấy chứ?"

Tiết Linh chỉ đuổi hai bước rồi dừng, bờ sông khó đi, cô lười chạy. Quay đầu nhìn cần câu của mình, cô hét toáng lên.

Cần câu của cô! Sắp bị cá kéo đi rồi!

Cần câu đã trôi xuống sông, cô lập tức lao theo, nhưng Văn Cửu Tắc nhanh chân hơn, lội xuống nước vớt cần câu lên, trở lại bờ.

Tiết Linh vội vàng chìa tay: Đưa đây mau! Để tôi câu tiếp!

Như ý nguyện, cô giằng lại cần câu, đứng trên bờ kéo vật dưới nước lên, giằng co một lúc, cuối cùng cũng lôi được con cá lên.

Một con cá trông có vẻ bình thường nhưng vô cùng lì lợm, nhảy tưng tưng trong xô nước, b.ắ.n ra xung quanh một vòng nước.

Cô khoái chí ngắm một hồi, lại ngồi xuống câu tiếp.

Văn Cửu Tắc xắn quần ướt lên, cần câu của anh mãi không có cá cắn, còn cô thì lại nhanh chóng câu được con thứ hai.

Cô đắc ý chỉ vào xô nước cho anh xem: Hai con cá, một to, một nhỏ, đều là tôi câu được đấy.

Văn Cửu Tắc: "Em câu được, chẳng phải cũng đều là tôi ăn hết à?"

Gió sông mạnh, tóc Văn Cửu Tắc bị thổi rối bù, Tiết Linh cũng lộn xộn chẳng kém.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 89: Chương 89



Gió lạnh quất vào mặt đau rát, nhưng Văn Cửu Tắc da mặt dày, nên vẫn lì lợm ngồi cùng Tiết Linh suốt cả buổi chiều.

Cuối cùng, thành quả của họ là Tiết Linh câu được bốn con cá, còn Văn Cửu Tắc thì trắng tay.

“Đây là phúc lợi dành cho người mới, biết không? Ngày mai là không câu được nữa đâu.” Văn Cửu Tắc xách xô lên nói.

Đúng, đúng, tôi là người mới, tôi thuần túy dựa vào may mắn. Tiết Linh rộng lượng bao dung sự ghen tị của người đàn ông này.

Hôm nay, Tiết Linh câu được cá, Văn Cửu Tắc ăn được cá, cả hai đều có thu hoạch.

Trước khi đi ngủ, Tiết Linh kéo một cái xô ra, bảo Văn Cửu Tắc ngâm chân, phải ngâm đủ mười phút.

Còn cô thì qua loa lau chùi qua rồi thoải mái chui vào giường, rút ra một cuốn sách văn học cao cấp, bắt đầu tẩm bổ tâm hồn.

Làm zombie còn có một lợi ích nữa: Bây giờ, cho dù có là thứ ru ngủ đến đâu cũng không thể khiến cô buồn ngủ, kiến thức cứ thế nhét thẳng vào đầu.

Còn giữ lại được bao nhiêu thì chưa biết, nhưng ít nhất cô đọc không buồn ngủ, cứ thế mà nhồi vào.

Văn Cửu Tắc ngâm chân xong, hỏi cô: “Em không ngâm à?”

Tôi là zombie, ngâm chân làm gì, không cần.

Tiết Linh lật qua một trang sách, cảm giác có vài dòng chữ vừa đọc xong chen vào đầu, rồi lại trôi tuột ra khỏi tai.

Văn Cửu Tắc đưa tay bóp bóp cánh tay cô: “Ở ngoài hứng gió lạnh cả ngày rồi, cứng đờ hết rồi này. Để anh xoa bóp cho em nhé?”

Tiết Linh nghĩ cũng đúng, bèn đặt sách xuống, nằm sấp ra.

Bàn tay Văn Cửu Tắc rất nóng, nắm lấy cánh tay cô, trước tiên bóp nhẹ các khớp, rồi n*n b*p cơ bắp.

Tiết Linh bất giác nhớ đến lúc mình nấu ăn trước đây, cái cách cô vỗ đập thịt bò, thịt gà, làm cho phần thịt đã c.h.ế.t mềm ra, để khi ăn có độ dai vừa phải hơn.

Khi Văn Cửu Tắc xoa bóp xuống chân cô, Tiết Linh lại nhớ đến một chuyện khác.

Trước đây, anh cũng từng mát-xa cho cô.

Lúc đó họ còn trong giai đoạn mập mờ, cô quyết định chạy bộ buổi tối để rèn luyện, kết quả là chạy xong hai chân đau nhức.

Người ít vận động mà bỗng dưng tập thể dục, ngày hôm sau sẽ đau đến nỗi bước đi cũng khó khăn.

Nhìn cô khập khiễng, Văn Cửu Tắc cười chán chê rồi mới bảo sẽ giúp cô xoa bóp.

Lúc ấy, họ ở căn hộ thuê, trong phòng ngủ của cô. Cửa sổ có rèm che nhưng không kéo kín, có thể nghe thấy tiếng bóng rổ đập vang từ sân thể thao gần trường đại học.

Văn Cửu Tắc có vẻ rất có kinh nghiệm, vừa bóp chân cô vừa ấn ấn, chỉ là lực hơi mạnh, khiến Tiết Linh tê dại, vô thức đạp chân vào bụng anh.

Cô vô tình đạp lệch vị trí, còn chạm phải vài lần, cảm giác mềm mềm, lại có gì đó giật giật dưới lòng bàn chân.

Văn Cửu Tắc ngồi xếp bằng trên giường, đột nhiên dừng lại, nhìn cô chăm chú. Lúc này, Tiết Linh mới nhận ra mình đã đá vào đâu, lúng túng nhấc chân lên, nhưng lại bị anh giữ lại.

Trong tình huống như thế, ánh mắt giao nhau như có một lực hút khó cưỡng.

Tiết Linh như nam châm bị ánh mắt anh hút chặt, ánh mắt nóng rực, trượt từ mắt cô xuống môi. Cô cũng nhìn môi anh, bởi vì nụ cười còn vương trên môi, hơi hé mở một khe nhỏ.

Đầu óc cô trống rỗng, vừa nóng vừa căng, hơi thở trở nên rõ ràng hơn. Khi vô thức tránh né ánh nhìn, cô lại thấy cánh tay anh đặt trên chăn, gân xanh nổi rõ.

Cô không nghĩ nhiều, giơ tay chạm vào những đường gân đó. Vừa mới chạm vào, Văn Cửu Tắc đã lập tức cúi xuống gần cô hơn.

Mọi thứ diễn ra quá đỗi tự nhiên, họ hôn nhau.

Chân cô bị bàn tay anh giữ lấy, cả người bị kéo lại gần, rồi cả hai đều không kiềm chế nổi, lúc dừng lúc tiếp tục, phần lớn là cô dừng, dây dưa đến tận khuya. Ngày hôm sau, Tiết Linh buộc phải xin nghỉ học, không tham gia hoạt động của hội sinh viên. Dĩ nhiên, Văn Cửu Tắc cũng chẳng thể đến lớp...



Được rồi, ký ức dừng lại ở đây, tốt nhất nên nghĩ đến chuyện vào bếp nấu ăn đập thịt gà thì hơn.

Thịt gà, thịt gà… cơ bắp, những thớ cơ nổi lên thật sự trông rất đẹp.

Vì những ký ức không phù hợp mà chột dạ, Tiết Linh liếc nhìn Văn Cửu Tắc đang chuyên tâm xoa bóp, bỗng nhiên chụp lấy chăn bọc kín đầu mình.

Ngay giây tiếp theo, tấm chăn bị Văn Cửu Tắc lật tung lên, kéo theo cả những ký ức nhuốm màu vừa rồi bay biến đi.

“Tôi mát-xa cho em xong rồi, giờ đến lượt em.” Anh nói, “Đừng có lười, mau dậy đi.”

Tiết Linh: “…”

Cô ngồi bật dậy, vung một tràng đ.ấ.m loạn xạ vào lưng Văn Cửu Tắc.

Đúng là kiểu đàn ông giỏi phá hỏng bầu không khí. :)

Đèn năng lượng mặt trời được lắp đặt trong sân, cứ đến khi trời tối là tự động sáng lên.

Chỉ cần không kéo rèm, ánh sáng này có thể chiếu vào phòng ngủ, khiến cả căn phòng bừng sáng, giống như những đêm trăng rằm.

Những đêm mất ngủ, zombie chỉ có thể nằm trên giường đọc sách, thật là nhàm chán. May mà Văn Cửu Tắc không bao giờ ngủ lâu, đêm khuya mới ngủ, nhưng trời tờ mờ sáng đã tỉnh.

Anh mà thức dậy, thì Tiết Linh ít khi cảm thấy buồn chán.

Sáng sớm, vừa mở mắt, Văn Cửu Tắc đã nghe thấy yêu cầu của Tiết Linh.

“Sau này lúc anh ngủ, tôi có thể ra ngoài dạo một chút không? Nằm trên giường mãi chán quá.”

Văn Cửu Tắc lập tức đồng ý: “Được thôi.”

Tiết Linh vui mừng nghĩ thầm: Người mới tỉnh dậy quả nhiên đầu óc vẫn còn mơ hồ.

Nhưng ngay sau đó, Văn Cửu Tắc nhấn mạnh: “Nếu giữa đêm em bị hổ báo hay sói trong rừng tha đi, nhớ để lại dấu vết dọc đường, để tôi tỉnh dậy còn lần theo tìm em.”

Tiết Linh: “…”

“Ở đây có hổ báo và sói thật à?” Tiết Linh nghe anh nói mà hơi lo lắng.

“Căn nhà này gần núi vậy, em quên là lần trước chúng ta còn thấy hổ à?”

Dù con hổ đó là từ sở thú chạy ra, nhưng vẫn đủ để tăng độ tin cậy cho lời nói của Văn Cửu Tắc. Nhỡ đâu quanh đây cũng có con báo nào đó từ sở thú trốn ra thì sao?

Tiết Linh quyết định từ bỏ ý định ra ngoài đi dạo một mình vào nửa đêm, nhưng cô lại đề nghị: “Vậy ban ngày chúng ta lên núi xem có con thú lớn nào không.”

Văn Cửu Tắc đôi khi không hiểu rốt cuộc cô là gan lớn hay nhát gan nữa.

Nhìn cô mong ngóng như vậy, anh vẫn chiều theo, cùng cô lên núi dạo một vòng.

Tiết Linh xách theo giỏ, còn Văn Cửu Tắc mang theo rìu.

Tiện thể chặt ít củi, dù sao dùng bếp đất nấu nước vẫn thuận tiện hơn.

Khu rừng nhỏ không cao lắm, chỉ toàn chim chóc, chẳng thấy bóng dáng con thú nào lớn.
 
Back
Top Bottom