Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ

Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ
Chương 90: Là con gái của ai



Nếu lúc đó Tần Hoạ quan sát kỹ, cô sẽ phát hiện ra bàn tay mở cửa xe cho cô của Giang Cảnh Sơ đang khẽ run.

Nhưng cô không nhận ra, chỉ cảm thấy anh hôm nay có chút kỳ lạ, ngoan ngoãn lên xe.

“Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?”

Giang Cảnh Sơ mặt lạnh, lái xe với tốc độ rất nhanh.

Tần Hoạ lòng đầy bất an, cho đến khi điện thoại Giang Cảnh Sơ vang lên.

Anh đeo tai nghe bluetooth, nghe một lúc, sắc mặt càng lúc càng trầm, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: “Anh biết rồi.’

Khi cuộc gọi kết thúc, anh tấp xe vào lề.

“Xuống xe.”

Chỉ hai từ ngắn gọn, lạnh lùng.

Tần Hoạ bước xuống, lúc này mới nhận ra Giang Cảnh Sơ đưa cô trở lại khu căn hộ bọn họ ở, không phải đi đón bé Y Y.

“Giang Cảnh Sơ, chúng ta không phải đi đón Y Y sao?”

"Ừm, lát nữa."

Anh kéo tay cô vào thang máy.

Tần Hoạ càng thêm bất an, nhận thấy tay anh run run, như đang kiềm nén cảm xúc mạnh mẽ.

“Anh sao vậy?"

Không có câu trả lời.

Đi thang máy đến tầng, vào nhà, Giang Cảnh Sơ lập tức vào phòng ngủ, lấy thuốc từ ngăn kéo, nuốt vài viên.

Tần Hoạ nghi hoặc bước tới, muốn xem anh uống thuốc gì, nhưng vừa tới gần đã bị anh kéo ngã xuống giường.

“Giang Cảnh Sơ! Anh làm gì vậy!”

Cô vùng vẫy nhưng bị anh chế trụ, áp chặt hai tay l3n đỉnh đầu.

“Trước tiên, trả lời anh một việc.”

Giang Cảnh Sơ cúi xuống, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô.

“Y Y rốt cuộc là con ai?”

Tần Hoạ còn chưa kịp phản ứng thì đỏ bừng mặt.

“Giờ mới hỏi, anh không thấy muộn à?”

“Anh hỏi nghiêm túc.”

Sự nghiêm túc trong giọng anh khiến cô không thể trêu đùa.

“Y Y gọi ai là ba thì là con của người đó.”

Giang Cảnh Sơ cảm giác tim mình như bị ai bóp chặt.

“Nhưng bé cũng từng gọi Ôn Lễ là bà đấy.”

Tần Hoạ thở dài: “Nhưng bé chưa từng gọi anh là ‘ba Giang’.”

Giang Cảnh Sơ nhắm mắt, hít sâu, cố kiềm chế cơn đau đớn.

Anh đã từng tự nhủ, chỉ cần cô hạnh phúc, con của cô dù không phải m.á.u mủ, anh cũng yêu thương.

Nhưng bây giờ biết Y Y chính là con gái ruột của mình, cảm xúc đó hoàn toàn sụp đổ.

Anh đau đến mức nước mắt dâng tràn.

“Em có gan thật đấy, dám mang thai con của anh, rồi một mình ra nước ngoài suốt năm năm.”

Tần Hoạ từng tưởng tượng nhiều lần khoảnh khắc Giang Cảnh Sơ biết Y Y là con anh.

Có thể anh sẽ ôm cô con bé vui mừng, hoặc rơi nước mắt hạnh phúc.

Chỉ không ngờ, anh lại đau khổ đến vậy.

Cô dịu dàng vuốt v3 gò má anh, cố làm giọng mình nhẹ nhàng: “Chẳng phải rất tốt sao, không tốn công sức gì mà tự nhiên có thêm một cô công chúa nhỏ.’

Giang Cảnh Sơ khẽ cười khổ, nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Sau đó, ánh mắt anh chuyển thành oán hận.

“Nếu không phải anh dùng tin đính hôn để dụ em về, em có phải đã thật sự định dẫn con gái anh đi lấy người khác không?”

Tần Hoạ bật cười nhạt: “Anh yên tâm, em chưa bao giờ định ở bên Ôn Lễ, cũng sẽ không để Y Y gọi người khác là ba.”

Cô nói xong, chợt sững lại: “Khoan đã, anh vừa nói gì? Dùng tin đính hôn dụ em về?”

Giang Cảnh Sơ cười lạnh, không muốn kể lại những ngày mình bị giày vò ra sao.

Anh chỉ trừng mắt, nghiến răng: “Đừng đánh trống lảng. Câu hỏi thứ hai: Năm năm trước, tại sao em đột ngột chia tay anh?”

Tần Hoạ cắn môi, đôi mắt long lanh: “Giang Cảnh Sơ, nguyên nhân cụ thể em không muốn nhắc lại. Em chỉ muốn anh biết, từ đầu đến cuối, giữa em và Ôn Lễ chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Sau lời này, không khí chìm vào một khoảng lặng dài, tĩnh lặng đến mức họ có thể nghe rõ nhịp tim của đối phương.

Một lúc sau, giọng nói trầm thấp, đầy kìm nén của Giang Cảnh Sơ vang lên từ phía trên Tần Hoạ: “Ý em nói, chưa từng xảy ra chuyện gì là ý gì?”

Tần Hoạ thở dài: “Chính là ý mà anh nghĩ đó, Giang Cảnh Sơ, từ đầu đến cuối, em chưa từng phản bội anh.”

Giang Cảnh Sơ, từ đầu đến cuối, em chưa từng phản bội anh.

Nghe vậy, Giang Cảnh Sơ như bị sét đánh ngang tai, thế giới của anh trong khoảnh khắc hoàn toàn đảo lộn.

Sau một lúc lâu, khoé môi anh chậm rãi cong lên, độ cong càng lúc càng lớn, trong đầu như bùng nổ pháo hoa, từng chùm từng chùm rực rỡ, không thể ngăn lại.

“Giỏi lắm, Tần Hoạ, em đúng là giỏi lắm.”

Vừa dứt lời, Giang Cảnh Sơ cúi đầu, không chút nể nang hôn lên Tần Hoạ. Nụ hôn ấy mang theo cơn bão cảm xúc bị dồn nén nhiều năm, cuồng nhiệt, mạnh mẽ.

Từ gò má, môi đến xương quai xanh, anh không bỏ qua bất cứ chỗ nào trên cơ thể cô.

Mái tóc đen xoăn mềm của Tần Hoạ xoã tung trên gối, tương phản rõ rệt với màu trắng của vỏ gối, bàn tay chưa bị giữ chặt níu lấy ga giường, trắng muốt mềm mại.

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn tường, ánh sáng vàng nhạt mơ hồ phủ khắp không gian, mập mờ chiếu lên hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau...

Khi Hàn Hiến gọi điện tới, Giang Cảnh Sơ vừa bế Tần Hoạ vào phòng tắm.

Cả hai đều ướt đẫm mồ hôi, bầu không khí quanh họ phảng phất mùi hương ái muội.

“Anh Cảnh, rốt cuộc cậu với chị dâu về từ bao giờ vậy? Y Y cứ nhắc mãi muốn tìm ba mẹ đấy.”

Giang Cảnh Sơ “ừ” một tiếng, liếc nhìn cô gái nhỏ trong lòng mệt đến không mở nổi mắt, không hiểu sao người mệt là anh, mà trông cô còn như kiệt sức hơn.

“Không tới nữa, cậu mang Y Y đến nhà tôi đi.”

Cúp máy, Giang Cảnh Sơ trượt xuống bồn tắm, ôm lấy Tần Hoạ: “Mệt vậy sao? Để anh tắm cho em nhé?”

Tần Hoạ uể oải “ừm” một tiếng. Hậu quả là lần tắm này kéo dài thêm cả tiếng đồng hồ.

Lúc Hàn Hiến cùng vợ đưa Y Y về tới nơi, Giang Cảnh Sơ và Tần Hoạ vừa dọn dẹp xong.

“Ba mẹ!”

Y Y như con bướm nhỏ lao vào lòng Giang Cảnh Sơ. Anh ôm chặt con bé, hôn liên tục lên má bé.

Biết Y Y là con ruột mình, trong lòng anh đầu tiên là niềm vui vỡ oà, sau đó lại dâng lên nỗi áy náy sâu sắc.

Anh khó lòng tưởng tượng nổi, năm đó Tần Hoạ đã phải chịu đựng cảnh đơn độc sinh con nơi đất khách quê người như thế nào.

Ngoài cửa, Chu Điềm Điềm ló đầu vào, vẫy tay gọi Tần Hoạ.

Tần Hoạ đi tới, Chu Điềm Điềm nhìn Giang Cảnh Sơ rồi nhỏ giọng hỏi: “Bé ơi, cậu với anh Cảnh thật sự kết hôn rồi sao?”

Tần Hoạ cười nhẹ: “Hôm trước chẳng bảo có tin vui muốn báo cho cậu đấy sao? Chính là chuyện này.”

Trong lòng Chu Điềm Điềm trào lên niềm vui mừng thay bạn. Trong kỳ trăng mật, Hàn Hiến đã kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về Giang Cảnh Sơ. Lúc đó cô mới biết, trong lòng anh chưa bao giờ quên được Tần Hoạ.

“Buổi tối anh Cảnh cho mình xem giấy đăng ký kết hôn. Mình sợ hai cậu lại vì hiểu lầm mà lỡ mất nhau nên đã kể chuyện Y Y là con hai người cho anh ấy, cậu không giận mình chứ?”

Thì ra là Chu Điềm Điềm nói cho anh biết. Tần Hoạ thầm nghĩ, thì ra là như vậy, khó trách Giang Cảnh Sơ lại đột nhiên thay đổi.

Cô lắc đầu: “Vốn dĩ mình cũng định nói cho anh ấy biết. Anh ấy ngốc thôi, con gái ruột cũng không nhận ra.”

Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.

“À, mà cậu cũng bảo có tin vui muốn nói với mình, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Chu Điềm Điềm mím môi cười, chỉ tay vào bụng mình: “Y Y sắp có em trai hoặc em gái rồi đó.”

Tần Hoạ lập tức hiểu, ánh mắt đầy vui mừng: “Thật hả? Vậy thì tốt quá! Khi nào vậy?”

Chu Điềm Điềm hơi ngượng ngùng: “Chắc là mấy ngày ở trấn Minh Khê, bọn mình không dùng biện pháp gì cả.”

Đầu tháng Bảy, một tin tức chấn động chiếm trọn trang nhất các báo kinh tế: “Hôn ước giữa nhà họ Giang và nhà họ Kỷ bị hủy bỏ!”

Cặp đôi từng gây bão dư luận, được ví như chàng hoàng tử và nàng công chúa đời thực. Vậy mà chỉ sau vài tháng, chuyện lại biến đổi đột ngột.

Cư dân mạng ồ ạt kéo tới tài khoản của Kỷ Tĩnh Nhã và Giang Cảnh Sơ, hỏi dồn về tin đồn huỷ hôn.

Sáng hôm sau, tám giờ, Kỷ Tĩnh Nhã đăng một dòng ngắn gọn: “Núi cao biển rộng, mỗi người một phương.”

Một câu nói mơ hồ nhưng cũng là ngầm thừa nhận việc huỷ hôn.

Những fan từng “chèo thuyền” cho cặp đôi này lập tức gào khóc, không chấp nhận nổi, thi nhau đổ lỗi: Phải chăng là Thái tử nhà họ Giang thay lòng?

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Ngay sau đó, một bức ảnh bất ngờ lan truyền trên mạng khiến dư luận náo động.

Trong ảnh, Giang Cảnh Sơ đang đứng trước công ty Tần Hoạ, ánh mắt dịu dàng, chăm chú nhìn cô gái từ xa bước ra.

Ảnh rõ nét đến từng chi tiết. Dân mạng nhanh chóng lần ra được danh tính Tần Hoạ, rồi kéo nhau sang Weibo cô để chỉ trích.

[Tiểu tam, đi c.h.ế.t đi!]

[Đồ lọ lem mơ mộng làm nữ hoàng, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!]

[Nhìn mặt là biết loại quyến rũ đàn ông rồi, Thái tử gia chỉ chơi đùa thôi!]
 
Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ
Chương 91: Sóng gió từ việc hủy hôn



Tần Hoạ rất ít khi lên Weibo nên hoàn toàn không hay biết về cơn sóng dữ trên mạng, chỉ vì bức ảnh chụp chung giữa cô và Giang Cảnh Sơ.

Sáng nay, khi tới công ty, cô lập tức cảm nhận được bầu không khí bất thường.

Ánh mắt của các đồng nghiệp đầy ẩn ý, thậm chí còn thì thầm bàn tán ngay trước mặt cô.

“Không thể tin được, hoá ra cô ta lại là loại người như vậy.”

“Đúng đó, bình thường ra vẻ cao quý thanh cao lắm, ai ngờ chỉ là giả tạo.”

“Ngay cả hôn phu của cô Kỷ còn có thể quyến rũ, thủ đoạn đúng là cao siêu.”

Tần Hoạ vốn không quá để t@m đến ánh nhìn của người khác, nhưng nghe thấy những từ nhạy cảm đó, đôi mày cô không khỏi khẽ nhíu lại.

“Các người có chuyện gì, phiền nói thẳng ra được không?”

Nhóm người đó liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ trào phúng: “Tổ trưởng Tần, mấy chuyện cô làm, chúng tôi thật sự ngại phải thẳng thắn đấy.”

Tần Hoạ càng nghe càng thấy khó hiểu: “Tôi đã làm gì?”

“Thôi đi, Weibo nhà cô nổ tung rồi, còn ở đây giả vờ ngây thơ với chúng tôi à?”

Tiểu A, người luôn ghét nhất kiểu người a dua hùa theo, lập tức đứng ra bênh vực cho Tần Hoạ: “Chỉ một tấm ảnh thôi mà, có thể chứng minh được gì chứ?”

Nói rồi kéo Tần Hoạ đi về phía văn phòng: “Tổ trưởng Tần, chị đừng để ý đến những lời nhảm nhí đó!”

“Nhảm nhí? Tiểu A, lần trước tôi đã nhắc cô rồi, biết người biết mặt khó biết lòng. Bây giờ bằng chứng rành rành ra đó, cô còn dám bênh vực cô ta?"

Tiểu A liếc mắt nhìn Tống Á Lệ, người đang khoanh tay, giọng đầy mỉa mai: “Chỉ chút chuyện vặt vãnh này cũng gọi là bằng chứng? Tổ trưởng Tần và Giang tổng có hợp tác, đi chung xe thì sao?’

“Chỉ là đi xe thôi sao?” Tống Á Lệ bật cười lạnh lẽo: “Có vẻ mạng cô vẫn còn 2G đấy, khuyên cô nên cập nhật tin tức đi, còn nhiều ‘bất ngờ’ lắm.”

Nghe vậy, Tiểu A vừa định lấy điện thoại ra xem thì phát hiện Tần Hoạ không biết từ lúc nào đã mở Weibo.

Trên màn hình điện thoại, trang mới nhất đang hiện ra chín bức ảnh ghép lại trong một bài đăng.

Mở từng bức ra xem, toàn bộ đều là ảnh Tần Hoạ và Giang Cảnh Sơ bên nhau.

Có tấm Giang Cảnh Sơ cõng Tần Hoạ leo núi, có tấm anh giơ cao cô để buộc dải lụa cầu nguyện, thậm chí còn có ảnh cả hai cùng ra vào khách sạn.

Nhìn những tấm ảnh đó, trái tim vốn còn kiên định của Tiểu A cũng bắt đầu d.a.o động ít nhiều.

“Tổ trưởng Tần... những bức ảnh này…’

Tần Hoạ lật xem từng tấm, ánh mắt tối lại, cuối cùng dừng lại trên gương mặt đắc ý của Tống Á Lệ.

“Những bức ảnh này... đều là thật.”

Vừa dứt lời, văn phòng như nổ tung.

“Trời ơi, thừa nhận rồi sao?”

“Chắc nôn nóng trèo cao quá rồi.”

“Trèo cao? Đối tượng là thái tử của nhà họ Giang đấy! Cô ta có tư cách gì? Chắc chỉ là để người ta vui chơi thôi, mơ mộng bước chân vào nhà họ Giang, đúng là kiến trèo lên ghế, nằm mơ cũng không tới.”

Tống Á Lệ càng thêm đắc ý, đôi mắt long lanh đầy khiêu khích: “Cô có biết hành vi của mình sẽ mang lại rắc rối lớn thế nào cho công ty không? Hình ảnh công ty bị tổn hại, khách hàng cũng sẽ e ngại không dám thuê nữ thiết kế nữa!”

Câu nói đó khiến không ít nữ đồng nghiệp đồng tình.

“Đúng vậy, người ta tìm cô thiết kế phòng cưới, chưa hoàn thành xong thì vị hôn phu đã bị cô cướp mất.”

“Haiz, xem ra sau này nữ thiết kế càng khó có chỗ đứng.”

Tần Hoạ tất nhiên nghe rõ những lời bàn tán đó. Cô lạnh lùng quét mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt sắc bén dừng lại trên người Tống Á Lệ.

“Tôi chỉ thừa nhận ảnh là thật nhưng chưa từng nói mình chen chân vào chuyện tình cảm của họ. Tống Á Lệ, dám cá cược với tôi không?”

Tống Á Lệ mắt sáng rực: “Cược cái gì?”

“Nếu vì chuyện này mà thực sự làm tổn hại hình ảnh công ty, hoặc khiến nữ đồng nghiệp bị ảnh hưởng việc nhận đơn hàng, tôi sẽ lập tức xin nghỉ, từ đây biến mất khỏi YJ.”

Nghe vậy, ánh mắt Tống Á Lệ càng lấp lánh: “Được thôi, nhưng nếu ngược lại…”

Tần Hoạ còn chưa nói hết câu, Tiểu A đã mạnh mẽ tiếp lời: “Nếu không xảy ra chuyện đó, thì Tống Á Lệ, từ nay về sau, mỗi lần gặp tổ trưởng Tần đều phải nhường đường, không được lắm lời!”

Tống Á Lệ chẳng hề lo lắng, vì trong lòng cô ta chắc chắn Tần Hoạ không có cửa thắng.

“Được! Tốt nhất cô đừng nuốt lời đấy.”



Cùng lúc đó, tại tập đoàn Giang Thị.

Cao Phỉ đứng nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, nhìn người đàn ông đang chăm chú xem từng tấm ảnh trên điện thoại, gương mặt không lộ chút cảm xúc.

“Giang tổng, cần tôi cho người đè hot search xuống không?”

Giang Cảnh Sơ không trả lời ngay, ngược lại còn thong thả lưu lại từng tấm ảnh.

“Những tấm này, ai chụp?”

“Chỉ là một tay thám tử tư vô danh, đã khai ra người thuê là đồng nghiệp của phu nhân, tên Tống Á Lệ.”

Cách đây không lâu, Cao Phỉ đã biết chuyện Giang tổng và Tần Hoạ âm thầm đăng ký kết hôn nên nay trong cách xưng hô cũng đã âm thầm thay đổi.

“Tống Á Lệ à?”

Trong đầu Giang Cảnh Sơ hiện lên chút ấn tượng mờ nhạt về cô ta. Lần trước tại công ty, khi Tống Á Lệ công khai chèn ép Tần Hoạ, anh đã từng cảnh cáo, nhưng xem ra đối phương vẫn chưa biết điều.

“Biết rồi, cậu ra ngoài đi.”

Cao Phỉ có chút do dự: “Vậy còn chuyện trên mạng? Để mặc nó tự lan rộng thế này? Giờ toàn bộ bình luận đều đang bôi nhọ phu nhân đấy.”

Giang Cảnh Sơ mặt không đổi sắc, thản nhiên đáp: “Chuyện này, tôi tự có cách.”

Chỉ mười phút sau, những cư dân mạng đang hóng chuyện một cách mù quáng bất ngờ phát hiện Thái tử gia nhà họ Giang tại Bắc Thành đã đăng tải một bài viết mới trên mạng xã hội.

“@Tần Hoạ, quãng đời còn lại, mong em chỉ giáo. Giang phu nhân của tôi.”

Đính kèm phía dưới là hai bức ảnh, một tấm chụp thời Tần Hoạ còn đang học đại học, cùng Giang Cảnh Sơ đứng chung trong khuôn viên trường. Tấm còn lại là ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn đỏ chói, tên của hai người đứng sát cạnh nhau.

Bài đăng vừa được gửi đi, chưa đầy nửa tiếng, toàn bộ mạng lưới gần như tê liệt.

[Trời đất ơi? Thái tử gia đã đăng ký kết hôn với Tần Hoạ từ bao giờ vậy?]

[Nhìn ảnh thì hình như hai người quen nhau từ thời đại học? Chẳng lẽ là thanh mai trúc mã?]

[Nếu là yêu nhau từ thời học sinh đến giờ thì chuyện tiểu tam gì đó đúng là nực cười quá.]

[Tôi đồng ý.]

[Tôi cũng đồng ý.]

Ngay lập tức, làn sóng dư luận trên mạng chuyển hướng hoàn toàn. Có người thậm chí còn đặt hai bức ảnh Giang Cảnh Sơ chụp cùng Kỷ Tĩnh Nhã và chụp cùng Tần Hoạ lên so sánh.

[Chụp với thiên kim nhà họ Kỷ thì đúng là đẹp trai thật nhưng lạnh lùng quá, chẳng khác gì một cỗ máy không cảm xúc. Còn chụp cùng Tần Hoạ thì khác hẳn, khóe miệng lúc nào cũng mỉm cười, ánh mắt nhìn cô ấy còn tràn đầy cưng chiều.]

[Nghe bạn nói tôi mới để ý, cảm giác couple Cảnh Hoạ còn tuyệt hơn nhiều! Đúng là tiên đồng ngọc nữ. Phải công nhận, Tần Hoạ thực sự rất đẹp.]

Trên mạng ồn ào náo nhiệt bao nhiêu thì công ty YJ lại tĩnh lặng đến kỳ lạ bấy nhiêu.

Mọi người chỉ dám len lén cúi đầu, im lặng cập nhật hot search, thậm chí không dám thở mạnh.

Ai mà ngờ được? Tần Hoạ - người họ từng châm chọc, dè bỉu lại chính là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Giang? Còn được đích thân Thái tử gia công khai thổ lộ?

Là thiếu phu nhân nhà họ Giang đấy!

Ai nấy đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, hối hận muốn chết.

Và rồi, như một cơn mưa rào không báo trước, đơn đặt hàng đổ về YJ như tuyết bay.

Không ai ngờ rằng, chỉ trong nửa tiếng sau bài đăng của Giang Cảnh Sơ, điện thoại công ty đã suýt bị đánh sập vì số lượng khách gọi đến yêu cầu ký hợp đồng.

Các đơn hàng tìm đến dồn dập, xếp lịch làm việc của Tần Hoạ kín cả đến năm sau.

Những đồng nghiệp khác cũng được hưởng ké, khách hàng ùn ùn kéo tới, đơn hàng chồng chất, ai cũng hân hoan vui mừng.

Nhưng tất cả đều hiểu rõ trong lòng: Đám khách này không phải vì danh tiếng của YJ Company mà là vì... Tần Hoạ.

Chính xác hơn, là vì Tần Hoạ đứng sau có Giang Cảnh Sơ!

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Ngược lại, bên phía Tống Á Lệ, điện thoại cũng reo liên hồi nhưng không phải cuộc gọi đặt hàng, mà toàn là cuộc gọi hủy hợp đồng.

Không hiểu sao, tất cả khách hàng của cô ta đồng loạt yêu cầu giải trừ hợp đồng, không tiếc tổn thất.

Mỗi lần gác máy, sắc mặt Tống Á Lệ lại trắng bệch thêm một phần. Chẳng mấy chốc, lưng áo cô ta đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cô ta nghiến răng, đột ngột đứng bật dậy, lao thẳng vào văn phòng Tần Hoạ: “Chính cô làm phải không?!”

Tần Hoạ đang tập trung vẽ bản thiết kế, nghe tiếng quát bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy vẻ khó hiểu.

Tống Á Lệ tức giận đến mức gân xanh nổi trên trán, ngũ quan vặn vẹo: “Là cô giở trò sau lưng khiến khách hàng của tôi đồng loạt hủy hợp đồng đúng không?”

Văn phòng đang mở cửa, lời nói giận dữ của cô ta không sót chữ nào lọt vào tai những người ngồi ngoài.

Tất cả đồng nghiệp đều rụt cổ, lặng lẽ cúi đầu, lòng thầm run rẩy. Ai nấy tự hỏi: Liệu người tiếp theo bị “xử lý” có phải là mình không? Bởi lẽ, khi nãy họ cũng đâu ít lời đ.â.m chọt Tần Hoạ...

Đúng lúc mọi người đang căng thẳng lắng nghe động tĩnh trong văn phòng, một tràng bước chân trầm ổn, dứt khoát đột ngột vang lên.

Mọi người ngẩng đầu, đồng loạt sững sờ.

Chính là nam chính đang làm náo động hot search - Thái tử gia nhà họ Giang, Giang Cảnh Sơ!

Anh mặc vest chỉnh tề, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, bước qua từng ô bàn làm việc mà không hề liếc ngang một cái, thẳng tiến về phía văn phòng của Tần Hoạ.
 
Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ
Chương 92: Cút khỏi Bắc Thành



“Tôi làm.”

Tần Hoạ vừa định trả lời thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Cùng lúc đó, cô và Tống Á Lệ đều quay đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy Giang Cảnh Sơ đứng tựa lưng vào khung cửa, tay đút túi quần, sắc mặt nhàn nhạt.

Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lùng.

“Nhà thiết kế Tống, tất cả khách hàng của cô đều là do tôi ra lệnh huỷ hợp đồng. Thế nào, có ý kiến à?”

Tống Á Lệ vừa nhìn thấy Giang Cảnh Sơ đã chân tay bủn rủn, giờ nghe anh thẳng thắn thừa nhận, lại càng không dám hé răng chất vấn nửa câu.

Bởi vì ở Bắc Thành, thái tử nhà họ Giang đại diện cho quyền lực tuyệt đối.

“Không, không có ý kiến…”

Nhìn vẻ mặt trắng bệch vì sợ hãi của cô ta, Giang Cảnh Sơ bật cười khẩy, lạnh lùng: “Không có ý kiến thì còn không mau cút!”

Tống Á Lệ từ trước đến nay chưa từng bị ai mắng thẳng mặt như vậy. Mặt cô ta đỏ bừng rồi lại tái nhợt, cúi gằm đầu, vội vã bước ra ngoài.

“Đứng lại!”

Tiếng người đàn ông phía sau trầm thấp vang lên, như cười như không: “Tôi bảo cô cút, không phải chỉ cút khỏi văn phòng này, mà là cút khỏi Bắc Thành.”

Một câu nhẹ bẫng nhưng rơi vào tai Tống Á Lệ chẳng khác nào một bản án tử. Cả người cô ta loạng choạng, suýt ngã.

Đám nhân viên ở khu làm việc cũng sững sờ, đồng loạt cúi đầu, giả vờ bận rộn. Thậm chí ước gì có thể biến mất tại chỗ, chỉ sợ thái tử gia si tình này nổi hứng, tìm họ tính sổ tiếp.

May mắn thay, sau khi Tống Á Lệ hoảng loạn bỏ chạy, hơi thở lạnh lẽo trên người Giang Cảnh Sơ cũng tan đi, khoé môi cong lên, sải bước đi về phía Tần Hoạ.

“Vợ ơi, khi nào em tan làm vậy? Anh nhớ em rồi.”

Cả công ty: …

Tần Hoạ đứng dậy, tiện tay đóng cửa văn phòng lại.

“Giang Cảnh Sơ…”

“Khoan!”

Giang Cảnh Sơ dựa vào bàn làm việc, lười biếng xoay xoay một cây bút trong tay.

“Đừng có mà xin tha cho loại người đó với anh. Dám bắt nạt vợ anh thì chẳng là cái thá gì cả.’

Tần Hoạ bật cười: “Ai thèm xin cho Tống Á Lệ chứ.”

Giang Cảnh Sơ nhướng mày: “Vậy em định nói gì?”

Tần Hoạ khẽ cười, kéo cà vạt anh xuống, kiễng chân hôn nhẹ lên má anh.

“Là muốn thưởng cho anh. Cảm ơn anh, chồng của em.”

Chính là để đáp lại lời tỏ tình trên Weibo của anh.

Khoé miệng Giang Cảnh Sơ nhếch lên, nhanh như chớp vòng tay ôm lấy gáy cô.

“Nếu là thưởng, thế này chưa đủ thành ý.”

Nói rồi, anh nghiêng đầu, bá đạo chiếm lấy đôi môi cô.



Sau sóng gió hủy hôn giữa nhà họ Giang và nhà họ Kỷ, không những hai bên không xảy ra hiềm khích mà còn nhờ cách xử lý khéo léo của Giang Cảnh Sơ, quan hệ hợp tác thương mại giữa hai gia tộc ngày càng sâu sắc.

Mọi việc đã vậy, ông nội Giang và Giang Thừa Vọng cũng không còn gì để trách móc.

Chỉ là, đối với Tần Hoạ, hai người lớn vẫn khó lòng chấp nhận.

Bà cụ Giang vì nóng lòng muốn có chắt mà Giang Cảnh Sơ lại không chịu về nhà tổ, bất đắc dĩ bà đành đích thân đến tìm.

Vừa đến khu biệt thự Hằng Phong Gia Viên, từ xa bà đã nhìn thấy Giang Cảnh Sơ một tay bế một bé gái nhỏ, tay còn lại nắm tay một cô gái đẹp như tranh, ba người vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.

Tim bà cụ thót lên, vội túm lấy tay người giúp việc bên cạnh: “Mắt bà còn tốt, nhìn kỹ xem, đứa bé đó có phải là Tiểu Sơ không?”

Người giúp việc đã phục vụ nhà họ Giang cả đời, chỉ cần nhìn dáng đi đã nhận ra ngay: “Thưa lão phu nhân, đúng là thiếu gia rồi ạ.”

Bà cụ nghe vậy, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, giấu đi những nghi ngờ trong lòng, nhanh chân bước tới.

Lúc đó, Giang Cảnh Sơ đang nghe bé Y Y kể chuyện trường học mới, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc. Phải đến khi Tần Hoạ khẽ kéo tay áo anh, anh mới phát hiện ra sự có mặt của bà cụ.

Anh sững người một chút, nhưng rất nhanh liền lấy lại phong thái tự nhiên: “Bà nội, sao hôm nay bà lại đến đây?”

Bà cụ thở dài một tiếng: “Nếu ta không tới, chắc cháu quên mất ta là ai rồi.”

Giang Cảnh Sơ cười cợt: “Làm sao mà quên được, bà là người phụ nữ mà cháu yêu nhất trên đời... à, cũng chỉ là một trong số đó thôi.”

Bà cụ lườm anh một cái: “Đúng là chẳng đứng đắn gì cả.”

Ánh mắt bà đảo qua Tần Hoạ vài giây, rồi nhìn về phía bé gái trong lòng anh.

“Cô bé này là...?”

Giang Cảnh Sơ cười, cúi xuống dặn dò: “Y Y, gọi bà cố đi con.”

Bé Y Y vô cùng đáng yêu, giọng non nớt ngọt ngào: “Bà cố ơi~”

“Bà... bà cố?”

Bà cụ sửng sốt, càng nhìn bé càng thấy quen mắt, mãi đến khi người giúp việc bên cạnh buột miệng: “Lão phu nhân, bà nhìn xem, mắt mũi cô bé giống hệt thiếu gia hồi nhỏ kìa!”

Bà cụ như bừng tỉnh, khó tin nhìn Giang Cảnh Sơ: “Tiểu Sơ à, ta tuổi cao rồi, chịu không nổi trò đùa đâu. Mau nói thật đi, bé con này là của ai?”

Giang Cảnh Sơ nhướng mày, thản nhiên đáp: “Là con của cháu đấy ạ.”

Bà cụ trừng mắt: “Cái gì gọi là con gái nhà cháu?”

Giang Cảnh Sơ cong khóe môi: “Bà nội, Y Y là con gái của cháu với Tần Họa. Nhưng nếu gia đình không chịu nhận Tần Họa vào nhà họ Giang, vậy thì đương nhiên Y Y chỉ có thể là con gái của cháu thôi.”

Một câu nói khiến đồng tử của bà cụ chấn động dữ dội, nước mắt vui mừng lấp lánh nơi khóe mắt.

Bà lập tức nắm lấy tay Tần Họa: “Cháu dâu, lời Tiểu Sơ nói là thật sao? Đứa bé này thật sự là con của cháu với Tiểu Sơ sao?”

Tần Họa bị phản ứng của bà làm cho có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu: “Bà nội, đúng vậy. Y Y là con gái của cháu với Giang Cảnh Sơ. Năm năm trước, cháu vô tình mang thai, một mình sinh bé ở Anh Quốc. Mãi gần đây, Cảnh Sơ mới biết đến sự tồn tại của Y Y.”

Bà cụ kích động lấy khăn tay chấm nước mắt: “Đứa nhỏ này, thật khổ cho cháu rồi.”

Bà quay người, ánh mắt rực sáng nhìn Giang Cảnh Sơ: “Đưa Y Y cho ta, ta phải mang nó về tổ trạch cho ông nhà ta nhìn thấy.”

Giang Cảnh Sơ ôm Y Y né về phía sau: “Không được đâu, con gái là của cháu, không liên quan gì đến nhà họ Giang hay ông nội cả.”

Bà cụ tức giận giơ tay đ.ấ.m nhẹ vào người Giang Cảnh Sơ: “Thằng nhóc thối! Còn muốn ngăn cản Tần Họa bước vào nhà họ Giang sao? Hai đứa đến giờ còn chưa tổ chức hôn lễ, vậy mà đã muốn ôm không một cô con gái lớn thế này!”

Giang Cảnh Sơ còn đang giả vờ lắc đầu, nhưng Y Y dường như lại rất thích người bà cố này. Cô bé xoay người trong lòng Giang Cảnh Sơ, nũng nịu: “Ba ơi, con muốn đi với bà cố, thả con xuống đi mà.”

Nhìn xe của bà cụ dần khuất bóng, khóe môi Giang Cảnh Sơ cong lên nụ cười như mưu kế đã thành.

Tần Họa thấy vậy, không nhịn được bật cười khẽ “đánh vòng cứu quốc”, chiêu này anh quả thực vận dụng thành thạo.

Y Y theo bà cụ về tổ trạch. Tối hôm đó, cả nhà họ Giang náo động.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Nửa đêm, chính Giang Thừa Vọng phải đích thân gọi điện cho Giang Cảnh Sơ, yêu cầu anh lập tức dẫn Tần Họa về nhà.

Kết quả, Giang Cảnh Sơ chỉ lạnh nhạt buông hai chữ: “Không về.”

Điện thoại bị dập thẳng.

Giang Thừa Vọng nhìn ông cụ đang ngồi chủ vị, ôm lấy Y Ycưng chiều không thôi, khẽ giật giật khóe môi: “Ba, Tiểu Sơ nói sẽ không về.”

Ông cụ hừ lạnh một tiếng: “Không về cũng không sao. Y Y là dòng m.á.u của nhà họ Giang, phải nhập gia phả. Nếu việc này không lo xong, thì con cũng đừng vác mặt về đây nữa!”

Giang Thừa Vọng nhếch miệng cười khổ. Rõ ràng người từng kiên quyết phản đối Tần Họa bước vào nhà họ Giang nhất, chẳng phải chính ba sao...

Bên này, Y Y đã không còn ở nhà, Giang Cảnh Sơ lập tức nghĩ đến việc tranh thủ tận hưởng thế giới hai người với Tần Họa.

Anh đã sớm dặn dò Cao Phỉ trang hoàng lại nhà cửa từ trong ra ngoài, còn đích thân xuống bếp nấu mấy món ăn, kiên nhẫn chờ Tần Họa trở về.

Trong lúc chuẩn bị, anh vô tình nhớ ra chuyện gì, liền vào phòng thay đồ tìm kiếm. Khi trở ra, bất cẩn làm rơi một chiếc hộp nhỏ.

Một vật màu đen từ trong hộp lăn ra ngoài.

Giang Cảnh Sơ nhặt lên, phát hiện đó là một cây bút ghi âm. Lông mày anh khẽ nhíu lại, do dự một chút rồi bấm nút mở.
 
Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ
Chương 93: Chân tướng sáng tỏ



Tần Họa tan làm về nhà, vừa mở cửa đã nhìn thấy ánh nến lung linh khắp phòng.

Dõi theo ánh nến, cô còn nhìn thấy những cánh hoa hồng trải đầy trên nền đất, hương hoa nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.

Khóe môi Tần Họa khẽ cong lên, cô gọi một tiếng: “Giang Cảnh Sơ?”

Trong nhà mãi chẳng có ai trả lời.

Ý cười nơi đáy mắt cô càng sâu hơn, cô cẩn thận men theo cánh hoa hồng, đi đến phòng khách, đảo mắt nhìn quanh nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng người mình mong đợi.

“Anh trốn ở đâu vậy? Trong phòng ngủ à? Em vào đây nhé.”

Cô cố tình bước nhẹ chân, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ vẫn không thấy Giang Cảnh Sơ đâu.

Lạ thật, đã bày biện lãng mạn thế này, sao người lại không có mặt?

Tần Họa nghĩ nghĩ, lại chạy ra ban công tìm rồi lục lọi cả phòng ăn, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại ở cánh cửa phòng thay đồ.

Ánh mắt cô khẽ d.a.o động, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Quả nhiên, một bóng người lặng lẽ ngồi trên ghế sofa.

“Ha! Tìm thấy anh rồi nhé!”

Tần Họa bật cười, cúi người ôm lấy cổ Giang Cảnh Sơ, hôn mạnh một cái lên má anh.

“Sao lại trốn ở đây?”

Nếu là bình thường, chỉ cần Tần Họa chủ động hôn mình, Giang Cảnh Sơ nhất định sẽ kéo cô vào lòng, hôn sâu thêm.

Nhưng lần này, anh chỉ lặng lẽ quay đầu lại, ánh mắt trầm lặng nhìn cô: “Em về rồi à?"?”

Tần Họa cuối cùng cũng nhận ra sự bất thường.

Cô bước đến trước mặt anh, quỳ gối xuống, để ánh mắt ngang bằng với anh.

“Anh sao vậy?”

Giang Cảnh Sơ mở lòng bàn tay ra, khẽ cười tự giễu.

“Lúc nãy không cẩn thận nghe được một vài chuyện, có chỗ không hiểu lắm. Tần Họa, em có thể giải thích cho anh không?”

Ánh mắt Tần Họa chậm rãi dời xuống, rơi vào lòng bàn tay anh, nơi đó đang đặt một chiếc bút ghi âm màu đen.

Đồng tử cô co rút kịch liệt.

Chiếc bút ghi âm này, ban đầu cô giữ lại chỉ để đề phòng bị Viên Mai uy h**p.

Không ngờ, hôm nay lại bị Giang Cảnh Sơ vô tình nghe thấy.

Tần Họa mím chặt môi: “Anh... không hiểu chỗ nào?”

Giang Cảnh Sơ sắc mặt điềm tĩnh nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy, trong mắt anh đã ngập tràn đau đớn.

“Anh muốn biết, năm đó chúng ta chia tay... mẹ anh đã đóng vai trò gì?”

Tần Họa khẽ thở dài: “Mẹ em nợ nần vì cờ bạc, thiếu năm triệu. Dì ấy cho mẹ em mượn tiền, với điều kiện... là em phải chia tay với anh.”

Những lời giấu kín suốt năm năm, mỗi khi nhớ lại đều như khoét rách từng thớ thịt trong lòng cô. Nhưng khi thật sự thốt ra hôm nay, lại nhẹ nhõm đến lạ kỳ.

Giang Cảnh Sơ nghe cô bình thản thừa nhận, trái tim như bị d.a.o đ.â.m một nhát, đau đến mức không thể hít thở.

Anh từng nghĩ đến vô vàn lý do khiến họ phải chia tay nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Viên Mai.

Bởi vì thời gian anh và Tần Họa bên nhau, Viên Mai luôn ở nước ngoài, hơn nữa anh cũng chưa từng nhắc đến Tần Họa trước mặt bà.

Anh thực sự không thể ngờ, Viên Mai đã biết được tình cảm của họ và sau lưng anh, bà đã ép Tần Họa đến bước đường cùng.

Giang Cảnh Sơ cố nén cơn đau thấu tim gan, ánh mắt rốt cuộc cũng cố định lại, đối diện với đôi mắt đẫm nước của Tần Họa.

“Vậy nên chuyện em và Ôn Lễ chỉ là một màn kịch để em cố tình diễn cho anh xem?”

Ngón tay đang đặt trên đầu gối anh của Tần Họa khẽ run lên.

“Khi ấy, em đã rất nhiều lần đề nghị chia tay nhưng anh không đồng ý. Sau đó, đám chủ nợ đến tận nhà đòi tiền, bà ngoại…”

Tần Họa nói đến đây, cổ họng nghẹn lại, mặt cũng lộ ra vẻ bi thương.

“Bà ngoại vì quá kích động mà bị bệnh tim tái phát, đêm đó không cứu được, qua đời trong bệnh viện. Mẹ em tuyệt vọng cầu xin em... Em không còn cách nào khác, đành phải nghĩ ra một cách nhanh nhất để rời khỏi anh.”

Nói xong, trái tim cô như bị xé toạc, cô tìm bàn tay Giang Cảnh Sơ, nắm chặt lấy.

“Xin lỗi anh, Giang Cảnh Sơ... Bao năm qua, em luôn hối hận. Em không nên chọn cách làm anh đau lòng nhất.”

Giang Cảnh Sơ ngẩng đầu, hồi lâu mới bật cười khẽ.

Tần Họa nhìn thấy nơi cổ anh, quả hầu khẽ trượt lên xuống, ánh mắt dường như ánh lên một tia sáng nhưng rất nhanh liền bị anh giấu vào mái tóc đen rối bời.

“Xin lỗi anh sao...?” Giang Cảnh Sơ cười chua xót, giọng trầm thấp: “Tần Họa, em thà đ.â.m d.a.o vào tim anh còn hơn.”

Anh nghiến răng, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh ngày đó. Cái gạt tàn bay thẳng vào trán cô, m.á.u chảy đầm đìa, trái tim anh như bị xé nát từng mảnh.

Anh cúi đầu, dịu dàng nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng vuốt v3 vết sẹo bên lông mày cô.

“Ngày đó, tại sao em không nói với anh? Em không tin anh sao?”

Tần Họa lắc đầu, đối diện với đôi mắt ươn ướt của anh, cười tự giễu.

“Em còn mặt mũi nào để nói với anh chứ? Chẳng lẽ lại mở miệng xin anh tiền, vì một người mẹ mê cờ b.ạ.c như vậy sao?”

Giang Cảnh Sơ nhìn cô chăm chú.

Nếu là năm năm trước, anh nhất định sẽ ôm cô mà gào lên: “Vì sao không nói? Tiền anh có đầy! Mẹ em mỗi ngày thua năm triệu, anh cũng lo được cho em!”

Nhưng giờ đây, anh không nói nổi.

Bởi anh quá hiểu Tần Họa, cô kiêu ngạo và cố chấp.

Năm đó, chỉ vì anh lén đưa tiền cho mẹ cô, cô đã tức giận đến mức kiên quyết đòi chia tay. Vậy thì, làm sao cô có thể chủ động mở miệng, xin anh lấp vào cái hố nợ vì cờ b.ạ.c ấy?

Tần Họa không nhận ra ánh mắt nặng trĩu của anh, chỉ cười nhạt.

“Anh có biết không? Khi dì ấy hẹn em ra gặp, dì ấy chọn quán cà phê đối diện tòa nhà của tập đoàn Giang Thị. Dì chỉ vào tòa nhà chọc trời đó, nói với em rằng, tương lai anh nhất định sẽ nắm giữ cả Giang Thị. Ngày hôm đó, em đứng dưới ánh mặt trời, nhìn tòa nhà rực rỡ ánh vàng, cũng giống như anh vậy - một người toả sáng rực rỡ, mà những người tầm thường như em chỉ có thể ngước nhìn từ xa.”

Tần Họa mím môi, đôi mắt tràn ngập bi thương.

“Giang Cảnh Sơ, chúng ta khi đó... đúng là khác nhau một trời một vực.”

Nghe vậy, trái tim Giang Cảnh Sơ lại nhói đau thêm một lần.

Viên Mai quả nhiên là người lăn lộn trên thương trường bao năm.

Bà ta quá hiểu lòng người, biết cách đánh trúng nỗi tự ti sâu kín nhất trong lòng Tần Họa. Đưa cô tới trước tòa nhà đó để cô tận mắt nhìn thấy khoảng cách không thể vượt qua giữa hai người họ.

Một chiêu hạ gục.

Giang Cảnh Sơ rốt cuộc cũng hiểu toàn bộ sự thật.

Anh bật cười khẽ, giọng khản đặc, viền môi mím chặt.

“Tần Họa... Nghe xong tất cả, anh thà rằng năm xưa em thực sự đã thay lòng đổi dạ.”

Bởi vì, khi biết tất cả những đau đớn và bất đắc dĩ cô đã trải qua, Giang Cảnh Sơ chỉ thấy hối hận và tự trách đến mức gần như nghẹt thở.

Tần Hoạ ôm chặt lấy eo Giang Cảnh Sơ, nghiêng đầu tựa vào đầu gối anh.

“Anh tốt như vậy, làm sao em nỡ yêu người khác chứ.”

Tần Hoạ xưa nay luôn lạnh nhạt kiệm lời, khi yêu Giang Cảnh Sơ cũng chưa từng nói ra những lời ngọt ngào như thế. Vậy mà lúc này, cô lại dùng chúng để an ủi anh. Giang Cảnh Sơ khẽ nuốt xuống, yết hầu khẽ động.

Anh lấy từ trong túi quần ra một vật nhỏ, nhẹ nhàng đẩy vào ngón tay cô.

“Hoạ Hoạ, cho anh một cơ hội nhé. Quãng đời còn lại, anh nhất định sẽ đối xử thật tốt với em và bé Y Y, bù đắp cho hai mẹ con em gấp trăm ngàn lần những gì anh đã thiếu sót trước đây được không?”

Tần Hoạ cảm thấy nơi ngón tay khẽ mát lạnh, đưa tay lên nhìn thì thấy một chiếc nhẫn kim cương toả sáng rực rỡ dưới ánh nến lung linh.



Tại biệt phủ nhà họ Giang.

Viên Mai vận một bộ đồ cao cấp, giày cao gót nện trên con đường lát đá, chậm rãi bước vào khu vườn sâu thẳm.

Từ xa, bà ta đã thấy một đám người hầu đang đuổi theo một bé gái nhỏ trong vườn, vui đùa ríu rít.

Cụ ông và cụ bà ngồi trên hai chiếc ghế mây, ánh mắt tràn đầy yêu thương, trìu mến dõi theo bóng dáng bé con.

Trong ký ức của Viên Mai, dường như trong gia đình không có đứa trẻ nào nhỏ như vậy. Trong lòng dấy lên một tia nghi hoặc, bà ta ép mình nén xuống rồi tiến lên.

“Ba, mẹ.”

Cụ ông chỉ lạnh nhạt “Ừm” một tiếng, ánh mắt chưa từng rời khỏi bóng dáng bé gái, cũng chẳng buồn liếc nhìn bà ta.

Cụ bà cũng chỉ hời hợt đáp lời, sau đó chỉ vào bé gái phía xa, cười tươi rạng rỡ: “Nhìn cháu gái của con đi, đáng yêu biết bao, cái miệng nhỏ xíu lại ngọt ngào. Mấy ngày nay, ba mẹ cảm thấy cuộc sống thật sự có ý nghĩa.”

“Cháu gái của con?”

Gương mặt luôn bình tĩnh, tự chủ của Viên Mai xuất hiện vết nứt nhỏ, không khỏi nghĩ thầm: Chẳng lẽ mẹ già rồi nên hồ đồ?

Nhớ tới mục đích chính của chuyến đi hôm nay, Viên Mai khẽ ho một tiếng: “Mẹ, hôm nay con tới, vẫn là vì chuyện của Tần Hoạ. Tiểu Sơ quá hồ đồ, chúng ta không thể cùng nó hồ đồ theo được.”

Cụ bà nghe vậy cuối cùng cũng thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nhìn bà ta: “Tiểu Sơ và Tần Hoạ đã đăng ký kết hôn rồi, con còn có thể làm gì?”

Viên Mai trầm ngâm một lát.

“Đã lấy giấy kết hôn rồi thì cũng có thể ly hôn. Với bối cảnh nhà chúng ta, ở Bắc Thành này, có biết bao nhiêu tiểu thư danh giá xếp hàng chỉ mong được gả cho Tiểu Sơ.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Cụ bà nhấp một ngụm trà, giọng điệu không nặng không nhẹ: “Vậy con định làm cách nào khiến họ ly hôn?”

Viên Mai cắn răng, giọng trầm xuống: “Không giấu mẹ, năm năm trước con đã biết đến Tần Hoạ. Khi đó chỉ cần năm trăm vạn là đủ để con khiến cô ta rời khỏi Tiểu Sơ. Bây giờ, chỉ cần cô ta chịu buông tay, trả lại thân phận thiếu phu nhân nhà họ Giang, con sẽ không tiếc bất kỳ giá nào.”

Cụ bà vẫn luôn nghĩ rằng năm xưa Giang Cảnh Sơ và Tần Hoạ chia tay là do tình cảm đôi bên phai nhạt. Giờ đây mới biết thì ra sau lưng tất cả lại là sự can thiệp của Viên Mai.

Bà tức đến nỗi chiếc tách trà trên tay đập mạnh lên mặt bàn trà, phát ra tiếng “cạch” vang dội.

“Tiểu Viên, con thật hồ đồ! Năm xưa hại Tiểu Sơ thê thảm chưa đủ, giờ con còn muốn lấy nốt nửa mạng sống còn lại của nó hay sao?”
 
Sau Khi Bị Ép Chia Tay, Tôi Mang Thai Con Của Bạn Trai Cũ
Chương 94: Yêu em, không chỉ thế (Hoàn)



Viên Mai nhíu mày: “Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Sao con có thể hại Tiểu Sơ được? Chẳng phải tất cả đều là vì nghĩ cho nó sao?”

Bàn tay cụ bà run lên vì tức giận: “Con đánh tan một đôi uyên ương rồi lại xách m.ô.n.g đi nơi khác. Con có biết không, Tiểu Sơ vì Tần Hoạ mà mắc phải chứng bệnh tâm lý cực kỳ nghiêm trọng, từng trầm cảm nặng, thậm chí nhiều lần có ý định tự sát!”

Viên Mai chưa từng nghe nói Giang Cảnh Sơ từng bị trầm cảm nặng như thể bị một gậy nện trúng đầu, đứng ngây ra không thốt nên lời.

Cụ bà hừ lạnh: “Những năm qua, con có từng nhìn thấy Tiểu Sơ sống khổ sở thế nào không? Cả ngày chỉ biết ép nó tiếp quản Giang Thị. Nay Tần Hoạ quay về, nó mới dần có dáng dấp một người sống bình thường, con còn dám giở trò cũ?”

Viên Mai im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh: “Nhưng mà... Tần Hoạ người phụ nữ đó, cô ta chẳng qua chỉ vì nhắm vào gia thế nhà họ Giang, nhắm vào thân phận của Tiểu Sơ thôi mà…”

Lời còn chưa dứt, cụ bà đã lạnh lùng cắt ngang: “Nếu con bé thật sự tham vọng như vậy, năm đó sinh con ra đã tìm tới chúng ta rồi, sao phải một mình vất vả ở nước ngoài nuôi đứa bé lớn chứ!”

Viên Mai lúc này thật sự không hiểu nổi: “Con... mẹ, mẹ nói Tần Hoạ sinh con rồi?”

Vừa dứt lời, bà ta bỗng nhớ tới điều gì đó, giật mình quay đầu nhìn về phía cô bé con đang cười tươi trong vườn. Đôi mắt, cái mày kia... chẳng phải giống hệt Giang Cảnh Sơ hồi nhỏ sao!

Viên Mai ngây người tại chỗ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.



Y Y ở lại biệt phủ nhà họ Giang trọn một tuần.

Đến thứ hai, Giang Cảnh Sơ mới phái Cao Phỉ đến đón.

Nhưng ông bà cụ nhất quyết không chịu giao bé, chỉ nói đúng một câu: “Chỉ khi nào Giang Cảnh Sơ và Tần Hoạ cùng nhau đến đón mới cho phép Y Y về nhà.”

Giang Cảnh Sơ thương xót Tần Hoạ, không muốn ép buộc cô. Nhưng cuối cùng, vì Tần Hoạ nhớ con quá đỗi, dỗ dành mãi, anh mới chịu cùng cô lái xe về biệt phủ.

Đến nơi mới biết, ông cụ đã sớm chuẩn bị sẵn một bữa tiệc Hồng Môn.

Ngoài ông bà cụ, còn có ba Giang, thậm chí cả Viên Mai cũng có mặt.

Ông cụ chỉ nói ngắn gọn: “Y Y phải được ghi vào gia phả, hôn lễ của hai đứa cũng phải tổ chức linh đình.”

Trên đường đến đây, Giang Cảnh Sơ đã dặn Tần Hoạ: Sau khi đến nơi, đừng nói gì cả, mọi chuyện để anh lo.

Lúc này, anh vắt chéo chân, vẻ mặt thờ ơ, ung dung nói: “Chuyện này chẳng có gì phải bàn. Là cháu kết hôn chứ không phải nhà họ Giang các người lấy dâu.”

Ông cụ biết lần trước mình ăn nói hơi quá đáng, nhưng lại không chịu mất mặt, chỉ đành ho nhẹ một tiếng, ra hiệu cho con trai.

Ba Giang bất đắc dĩ lên tiếng: “Cảnh Sơ à, người một nhà nào có thù oán gì qua đêm đâu. Ông nội đã gọi hai đứa về đây, chứng tỏ đã chấp nhận Tần Hoạ làm con dâu nhà họ Giang. Con đừng bướng bỉnh nữa.”

Giang Cảnh Sơ khẽ hừ một tiếng, đôi mắt hẹp dài đầy giễu cợt: “Ông nội chấp nhận hay không, con còn chưa để tâm. Nhưng con biết, Viên Mai tuyệt đối sẽ không chịu chấp nhận. Nếu mẹ cứ ba ngày năm bận đến xỉa xói bên tai thì con và Tần Hoạ còn sống thế nào được?”

Viên Mai vốn luôn kiêu ngạo, chưa từng cúi đầu trước chồng mình, vậy mà lúc này nhớ tới lời cụ bà nói rằng chính bà ta suýt nữa khiến Giang Cảnh Sơ tự sát, trong lòng cũng thoáng chột dạ.

Bà ta bước lên một bước: “Tần Hoạ, hôm nay ở đây toàn người nhà, chuyện năm xưa là dì suy nghĩ không thấu đáo. Dì xin lỗi cháu và Tiểu Sơ.”

Dù vậy, tính tình bà ta vốn kiêu ngạo, bảo cúi người xin lỗi trước mặt con trai và con dâu thì chẳng đời nào.

Việc có thể chủ động nhận lỗi đã khiến Tần Hoạ vô cùng kinh ngạc.

Cô mím môi, vừa định nói gì đó. Nhưng Giang Cảnh Sơ siết c.h.ặ.t t.a.y cô, ra hiệu cô đừng lên tiếng.

“Chỉ một câu xin lỗi nhẹ hẫng là có thể bù đắp cho năm năm con và Tần Hoạ bỏ lỡ, cho năm năm con gái con thiếu thốn tình yêu của ba sao?”

Giang Cảnh Sơ dứt lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt kinh hoảng của Viên Mai: “Xin lỗi, chúng con không thể chấp nhận.”

“Tiểu Sơ, mẹ…”

Viên Mai hiểu rõ tính cách Giang Cảnh Sơ, biết anh sẽ không dễ dàng tha thứ. Bà ta còn định nói gì đó nhưng ông cụ đã giơ tay ngăn lại.

“Thôi, những chuyện này để sau hẵng bàn. Trước mắt, nói chuyện chính đã.”

Giang Cảnh Sơ đứng dậy, thái độ lười biếng: “Chuyện chính cũng chẳng có gì để nói. Nếu mọi người thích Y Y như vậy thì cứ để con bé ở lại đây chơi với ông bà thêm ít hôm.”

Nói xong, anh kéo Tần Hoạ quay người rời đi.

Ông cụ vốn tính toán sẽ lấy Y Y ra ép Giang Cảnh Sơ phải thỏa hiệp, nào ngờ thằng nhóc này chẳng buồn phối hợp, tức đến mức chống gậy đứng bật dậy.

“Sao hả? Vì tức giận với chúng ta mà ngay cả con ruột mình cũng không cần nữa sao?”

Giang Cảnh Sơ quay lưng về phía mọi người, khẽ cong môi, nhấc tay gãi gãi mi tâm.

“Cháu dự định dẫn Tần Hoạ ra nước ngoài chơi một chuyến, hưởng thụ thế giới hai người. Nếu chơi vui, tâm trạng tốt, chuyện cưới xin sẽ tính tiếp.”

Tần Hoạ cứ tưởng anh chỉ nói đùa, ai ngờ vừa rời khỏi biệt phủ, anh đã kéo cô thẳng ra sân bay.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Tần Hoạ nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, ngạc nhiên hỏi: “Không phải chứ, chúng ta thật sự ra nước ngoài sao?”

Giang Cảnh Sơ đeo kính râm, nghe vậy liếc cô một cái: “Em thấy anh giống như đang đùa sao?”

Tần Hoạ mím môi, trong lòng có chút lo lắng: “Vậy còn Y Y thì sao? Con bé lâu không gặp mẹ, chắc chắn sẽ quậy đó.”

Giang Cảnh Sơ xoa xoa đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: “Em nghĩ lại xem, cả tuần qua ở nhà cũ, con bé có làm ầm ĩ lần nào không?”

Tần Hoạ bừng tỉnh nhận ra. Quả thật suốt thời gian đó, nhóc con chẳng những không quấy khóc, thậm chí còn chẳng gọi điện cho cô lấy một lần.

Giang Cảnh Sơ khẽ cười: “Yên tâm đi, trong nhà có bao nhiêu bảo mẫu, sân vườn lại rộng, thêm cả ông bà nội, ông bà cố đều cưng chiều, Y Y chắc chắn chơi đến quên cả trời đất.”

Bị Giang Cảnh Sơ dỗ dành một hồi, Tần Hoạ cũng hết lo lắng, theo anh bắt đầu một chuyến du lịch bất chợt.

Máy bay riêng của nhà họ Giang không có điểm đến cố định. Đi đến đâu, chơi đến đó.

Không có công việc phiền toái, cũng không có trẻ nhỏ làm phiền, trong mắt họ, chỉ còn lại phong cảnh và nhau.

Đến khi trở về nước, đã là hai tháng sau.

Máy bay trực tiếp hạ cánh xuống Nam Thành.

Giang Cảnh Sơ dẫn Tần Hoạ về Minh Khê. Đến nơi, cô mới biết, anh đã thật sự mua lại căn nhà cũ của bà ngoại cô.

Tần Hoạ không biết, vì cô, Giang Cảnh Sơ đã tốn biết bao công sức khôi phục mọi đồ đạc bài trí trong nhà y như hồi bà ngoại cô còn sống.

Bước vào cửa như thể bọn họ đã băng qua thời gian, quay lại năm năm về trước khi cô dẫn bạn trai về nhà, bà ngoại còn đang bận rộn trong bếp, cầm cái vá chạy ra ngoài, nụ cười khiến những nếp nhăn trên mặt tụ lại thành một đóa hoa.

Nhớ lại khoảnh khắc ấy, trong mắt Tần Hoạ ánh lên những giọt nước long lanh, khẽ thì thầm: “Bà ơi, bọn cháu về rồi đây.”

Năm năm xa cách, cô và Giang Cảnh Sơ rốt cuộc cũng cùng nhau trở về.

Ở lại căn nhà cũ một tuần, mỗi ngày, họ như cặp vợ chồng bình thường nhất trên thế gian cùng nhau đi chợ, nấu cơm.

Những lúc rảnh rỗi, hai người còn ghé thăm Miếu Nguyệt Lão. Giang Cảnh Sơ nói là để trả lễ, tiện thể quyên góp một khoản tiền lớn cho chùa.

Đêm cuối cùng trước khi trở về Bắc Thành, Giang Cảnh Sơ từ phía sau ôm lấy eo Tần Hoạ, cằm tựa lên hõm vai cô, giọng khàn khàn mà dịu dàng: “Vợ yêu, về rồi tổ chức đám cưới nhé?”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính khiến toàn thân Tần Hoạ khẽ run lên: “Chắc là không kịp đâu.”

Giang Cảnh Sơ nhướng mày: “Ý gì vậy?”

Tần Hoạ thở dài, nhẹ nhàng dắt tay anh đặt lên bụng mình: “Em không muốn mặc váy cưới với cái bụng bầu to thế này đâu.”

Giang Cảnh Sơ: ??

Hai giây sau: !!!

“Vợ ơi, em lại mang thai rồi à?”



Mùa xuân năm sau, Chu Điềm Điềm sinh một bé gái tại bệnh viện tư thuộc Giang Thị.

Hàn Hiến ôm con gái trong tay, mặt mày rạng rỡ đến mức miệng không khép lại được, không ngừng chạy tới khoe với Giang Cảnh Sơ: “Anh Cảnh, cậu xem con gái tôi này, vừa nhìn đã biết là một mỹ nhân tương lai!”

Giang Cảnh Sơ liếc nhìn cô bé sơ sinh nhăn nheo trong tã lót: “Cái dạng này mà cậu cũng gọi là mỹ nhân à?”

Hàn Hiến "tsk" một tiếng, bĩu môi: “Cậu thì biết gì! Trẻ con mới sinh đều vậy hết, sau này lớn lên sẽ xinh đẹp thôi.”

Giang Cảnh Sơ không đáp. Trong đầu anh vẫn vang vọng tiếng Chu Điềm Điềm lúc sinh khóc thảm thiết đến mức dọa người.

Anh quay đầu, ánh mắt đau lòng nhìn về phía bụng bầu của Tần Hoạ: “Vợ yêu, hồi em sinh Y Y cũng đau thế này sao?”

Tần Hoạ nhớ lại, lúc sinh Y Y, cô còn gặp nguy hiểm hơn, suýt nữa mẹ con không giữ nổi. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng bối rối của Giang Cảnh Sơ, cô cũng không nỡ nhắc lại.

Sau khi về nhà, Giang Cảnh Sơ đối xử với cô càng thêm nâng niu cẩn trọng.

Trước ngày dự sinh một tháng, anh thậm chí nghỉ làm, mỗi ngày để Cao Phỉ đưa tài liệu đến tận nhà.

Giang Cảnh Sơ suốt ngày canh chừng Tần Hoạ, hỏi han không ngừng, làm cô cũng bị lây tâm trạng căng thẳng.

Nhưng, đúng vào ngày trước khi sinh, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Tần Hoạ không chú ý, giẫm phải món đồ chơi Y Y đánh rơi, trượt chân ngã, bụng đau dữ dội, đứng cũng không nổi.

Giang Cảnh Sơ tận mắt chứng kiến, mặt mày tái nhợt.

Anh bế thốc cô lên, lao vội tới bệnh viện. Trên đường, nước ối vỡ tràn ra, ướt đẫm cả người anh.

Tần Hoạ xấu hổ vô cùng nhưng Giang Cảnh Sơ không để tâm chút nào, vừa gọi điện thông báo cho bệnh viện chuẩn bị phòng sinh, vừa không ngừng trấn an cô.

Tần Hoạ nhìn những ngón tay run run của anh, thầm nghĩ: Người cần được trấn an chắc là anh mới đúng.

Cô vừa vào bệnh viện liền được đẩy thẳng vào phòng sinh.

Giang Cảnh Sơ một mình đứng ngoài phòng sinh, lòng rối như tơ vò, lần đầu tiên trong đời cảm nhận rõ rệt sự bất lực.

Không lâu sau, Hàn Hiến, Hướng Đông và đám bạn thân cũng như ông bà nội, ba Giang đều lần lượt kéo đến.

Hai tiếng sau, cửa phòng sinh mở ra.

Y tá bế một nhóc con nhỏ xíu, cười tươi báo tin: “Chúc mừng Giang tổng, Giang phu nhân đã hạ sinh một bé trai khỏe mạnh!”

“Trời ạ! Anh Cảnh, cậu thật lợi hại, giờ thì đủ nếp đủ tẻ rồi!”

Mọi người đều vây quanh chúc mừng.

Ông bà nội Giang còn vui mừng hứa sẽ tặng bao lì xì cho toàn bộ đội ngũ y bác sĩ tham gia đỡ đẻ.

Chỉ có Giang Cảnh Sơ, không mảy may nở nụ cười, gạt mọi người sang một bên định lao thẳng vào phòng sinh, bị y tá chặn lại: “Giang tổng, Giang phu nhân vẫn đang khâu lại vết thương, anh chưa thể vào.”

Vẫn phải khâu à?

Nghe vậy, lòng Giang Cảnh Sơ càng đau nhói.

Khi Tần Hoạ được đẩy ra, anh nắm lấy tay cô, khẽ nói ba lần: “Vợ ơi, chỉ hai đứa thôi, sau này không sinh nữa.”

Cậu bé nhà họ Giang do chính ông nội đặt tên: Giang Dục Thần, nghĩa là ánh sáng soi rọi.

Sau khi xuất viện, cả gia đình bốn người chuyển về biệt thự Kinh Hòa Loan.

Tần Hoạ từng ở đó một thời gian, nhưng lần này dọn về, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

Có lẽ bởi vì từng ngóc ngách trong căn nhà đều do cô và Giang Cảnh Sơ cùng nhau thiết kế.

Cô chợt nhận ra, có lẽ ngay từ khi ấy, Giang Cảnh Sơ đã quyết định nơi này sẽ là mái ấm chung của cả hai.

Nhà họ Giang còn thuê thêm mấy bảo mẫu và người giúp việc chăm sóc hai mẹ con chu đáo đến từng ly từng tí.

Khi Giang Dục Thần được ba tháng tuổi, đám cưới của Tần Hoạ và Giang Cảnh Sơ cuối cùng cũng chính thức được tiến hành.

Nửa năm sau, tại trang viên tư nhân lớn nhất Bắc Thành.

Một lễ cưới muộn tới sáu năm rốt cuộc diễn ra.

Hàng trăm ngàn đóa hoa hồng được vận chuyển bằng đường hàng không, trải đầy khắp nơi.

Chú rể mặc vest chỉnh tề, mái tóc chải chuốt.

Cô dâu vận váy cưới trắng tinh, đuôi váy dài thướt tha, bước đi uyển chuyển.

Y Y mặc váy công chúa, tự tay mang nhẫn cưới đến cho ba mẹ.

Khi MC tuyên bố chú rể có thể hôn cô dâu, Giang Cảnh Sơ khẽ vén tấm voan mỏng. Anh cúi đầu, trân trọng mà sâu đậm hôn lên môi Tần Hoạ.

“Vợ yêu, anh yêu em, mãi mãi.”

Tiếng vỗ tay vang dội, tình yêu của họ - mãi mãi trường tồn!

---- HẾT RỒI ----
 
Back
Top Bottom