Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 50: Chương 50



Chú chó chẳng hề hay biết mình suýt nữa bị bắt cóc, nhưng lại hiểu được ý tứ xua đuổi của anh, không nỡ rời đi nên sủa hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn chạy về phía chủ nhân.

Cùng với chủ nhân ngốc nghếch của nó, cả hai đứng nhìn chiếc xe dần xa khuất.

“Không ở lại đây thêm vài ngày sao?” Tiết Linh viết.

“Không.” Văn Cửu Tắc trả lời. “Người đông, phiền phức.”

Thành viên trong đội xe biết anh mang theo zombie cũng đang ở căn cứ này, nếu ở lâu thêm vài ngày, lỡ có kẻ ôm hận mà tìm đến gây chuyện thì sao.

Anh không sợ, nhưng không muốn để Tiết Linh bị nhiều ánh mắt chú ý đến, điều đó rất nguy hiểm.

Biết có nguy hiểm thì phải tránh xa, đừng đợi đến lúc chuyện xảy ra rồi mới hối hận.

Anh lái xe một mạch ra khỏi căn cứ Bình Khu, chạy thật xa rồi mới dừng lại sắp xếp lại đống vật tư vừa đổi được.

Ngoài xăng và thực phẩm, anh còn lấy được một cục pin sạc di động dùng ngoài trời. Nó có tay xách như một chiếc hộp, có thể sạc được nhiều thiết bị điện tử.

Trước đó trên xe cũng có một cái, nhưng Văn Cửu Tắc hầu như chỉ dùng để thắp sáng vào ban đêm.

Cái mới này sẽ có công dụng khác.

“Cái này cho em.”

Một chiếc máy tính bảng được đưa vào tay Tiết Linh.

“Tuy không thể kết nối mạng, nhưng có sẵn mấy trò chơi offline, còn có sách, phim, các loại video để g.i.ế.c thời gian.”

Những thiết bị điện tử thế này rất rẻ, chẳng mấy ai muốn đổi.

Không phải căn cứ nào cũng có điện để dùng, một số căn cứ nhỏ không có thiết bị phát điện, chỉ một số ít người được dùng điện. Căn cứ cỡ trung và lớn có cách phát điện riêng, nhưng cũng không thể tùy tiện dùng như thời bình.

Căn cứ Bình Khu này thuộc loại căn cứ trung bình, mỗi ngày chỉ đảm bảo cung cấp điện sáu tiếng, phí điện còn không rẻ.

Những điều này Tiết Linh không biết. Cô đã ba năm không chạm vào thiết bị điện tử, giờ cầm được chiếc máy tính bảng trong tay, động tác chọt chọt, bấm bấm còn cứng hơn cả khi viết chữ.

Sau đó suốt cả ngày, cô vùi đầu vào xem máy tính bảng, ngay cả lúc Văn Cửu Tắc nói chuyện, ánh mắt cũng không rời khỏi màn hình.

Không nhận được phản hồi, Văn Cửu Tắc: “…”

Zombie với con người cũng chỉ nhiệt tình với nhau đến mức này thôi.

Anh sợ Tiết Linh buồn chán, thấy cô ngày nào cũng ngồi ngẩn ngơ nên mới đổi máy tính bảng cho cô. Giờ thì cô không chán nữa rồi, nhưng anh lại thấy chán.

Nể tình cô đã buồn chán rất lâu, hiếm khi nào Văn Cửu Tắc không làm loạn, để mặc cô cắm đầu cắm cổ xem phim.

Nhưng đến tối, khi anh bưng cơm ngồi đối diện ăn, Tiết Linh lại mở video mukbang, điều này khiến Văn Cửu Tắc không hài lòng.

Anh đang ngồi ngay đây ăn cơm, vậy mà cô không nhìn anh, lại đi xem mukbang. Ý gì đây, là cách ăn của anh không đủ k*ch th*ch khẩu vị zombie sao?

Đến khi Tiết Linh mở video của một blogger thể hình nam, nhìn cơ bắp đầy màn hình, Văn Cửu Tắc cười mà không cười, giật lấy máy tính bảng: “Trước giờ đâu thấy em thích xem cái này.”

Tiết Linh nhìn anh một cái, viết: “Đây là phiên bản mukbang phù hợp với zombie hơn.”

Văn Cửu Tắc: “…”

Cô đang kể chuyện cười địa ngục đấy à?

“Đùa thôi.” Tiết Linh viết.

Cô lấy lại máy tính bảng từ tay Văn Cửu Tắc, tiếp tục lướt qua kho video đồ sộ, cuối cùng tìm được một bộ sưu tập video dạy nấu ăn gia đình của đầu bếp.

“Nhìn này, học nấu ăn đi.” Cô tìm mấy món đơn giản, đưa cho Văn Cửu Tắc xem.

Văn Cửu Tắc nhìn màn hình, cũng trả lại một câu chuyện cười địa ngục: “Bảo tôi chăm chỉ học nấu ăn để tự vỗ béo mình, em cũng xem như chính thức bước vào ngành chăn nuôi rồi.”

Anh thật sự tò mò: “Giờ tôi trong mắt em là gì? Đùi gà? Thịt bò? Sườn heo?”

Tiết Linh: “…”

Là gì với gì chứ, Văn Cửu Tắc thì vẫn là Văn Cửu Tắc, không bao giờ trở thành thịt bò hay sườn heo được.

Nếu nhất định phải so sánh, thì giống như hồi nhỏ, cô từng được cậu và mợ dẫn đi chơi phố, họ mua cho cô một cây kẹo đường cực kỳ đáng yêu.

Mùi caramel thơm ngọt, l.i.ế.m một cái liền tan trên đầu lưỡi, nhưng cô lại đặt nó bên giường mấy ngày liền.

Đêm đến, khi cơn đói cồn cào, cô nhìn cây kẹo thật đẹp, nhưng lại không nỡ ăn, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy thỏa mãn và vui vẻ.

Sau đó, kẹo thu hút kiến, mợ giục cô ăn nhanh đi, cô vẫn không nỡ.

Cuối cùng, nó ch** n**c, cô vẫn không nỡ ăn.

Mợ bảo cô lãng phí quá, nhưng cô không hối hận vì đã không ăn sớm hơn. Vì quá thích nó, nên cô không đành lòng nhai nát nó.

Chỉ hy vọng, có thể giữ nó lại lâu hơn một chút.

“Nói đi, em có cảm thấy tôi ngon không?” Văn Cửu Tắc cười tủm tỉm hỏi tới.

Tiết Linh kiên quyết lắc đầu.

Cô sợ nếu mình nói “ngon”, Văn Cửu Tắc sẽ cắt một miếng thịt đưa cho cô nếm thử thật mất.

Nghĩ một chút, cô viết: “Là thịt chó, không ngon.”

Văn Cửu Tắc nghe xong lập tức không hỏi nữa, cảm thấy câu trả lời này quá tệ. Anh vươn tay, túm lấy mặt cô, xoay trái xoay phải mà vò nắn.

“Không có khẩu vị gì cả.” Anh cười khẩy nói.

Từ căn cứ Bình Khu đến thành phố Du còn một quãng đường khá xa.

Trước tận thế, đi máy bay hay tàu cao tốc chỉ mất vài tiếng, nhưng bây giờ, phải lái xe, vừa đi vừa nghỉ, lại phải tránh nguy hiểm, ít nhất cũng mất hai tháng.

Nhưng Văn Cửu Tắc đã đi qua tuyến đường này rồi, rất quen thuộc, đến đây không cần nhìn bản đồ nữa, chỉ cần dựa vào các dấu hiệu quen thuộc để định hướng.

Anh cũng biết dọc đường có những căn cứ nào có thể bổ sung vật tư, thậm chí có một tấm bản đồ do chính anh vẽ, trên đó có những ký hiệu chỉ anh mới hiểu.

Những khu vực từng đông đúc giờ sụp đổ nhanh nhất, phần lớn căn cứ hiện tại đều xây dựng ở những nơi hẻo lánh, hoặc gần những thị trấn nhỏ có ít người.

Giữa các căn cứ là những khu vực hoang tàn rộng lớn, từng là thành phố phồn hoa, nay vắng bóng người.

Những khi đến đây, đường vắng tanh, Văn Cửu Tắc sẽ mở cửa sổ xe, để gió bên ngoài thổi vào.

Anh cũng thường tìm nơi ít zombie để cùng Tiết Linh xuống xe dạo quanh, buổi tối tìm chỗ nghỉ ngơi, nấu ăn.

Nhưng hễ đến gần căn cứ, thấy có người hoặc xe cộ, Văn Cửu Tắc sẽ lập tức đóng chặt cửa xe, im lặng phóng vút qua, trừ khi cần thiết chứ tuyệt đối không giao tiếp với ai.

Ánh mắt cảnh giác, đề phòng mọi người xung quanh, so với Tiết Linh, anh trông còn giống một con zombie ẩn nấp giữa loài người hơn.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 51: Chương 51



Văn Cửu Tắc nghĩ mãi cũng không tìm được chuyện gì thú vị để kể.

Anh suy nghĩ xem có chuyện gì có thể khiến Tiết Linh cảm thấy hứng thú, rồi nói: “Trên bản đồ này có một căn cứ có phong cách rất giống bọn cướp, quy mô cũng khá lớn. Hồi trước tôi suýt bị kẹt ở đó, phải liều mạng mới thoát ra được.”

Tiết Linh nghe vậy liền căng thẳng, nắm chặt tay, chờ nghe phần tiếp theo.

“Nguyên nhân… nguyên nhân tôi cũng không nhớ rõ, chỉ là trong đó có một tên thủ lĩnh không ưa tôi, thế là anh ta dẫn theo mấy chục người truy sát tôi. Tôi đã chạy ra khỏi căn cứ rồi mà bọn họ vẫn đuổi không tha.”

Vết sẹo dài trên eo anh chính là lưu lại từ lần đó.

“Tôi dẫn bọn họ chạy vòng vòng trong thành phố hoang phế gần đó, cuối cùng lẩn vào một tòa cao ốc trống trải, mất nguyên một ngày một đêm mới đối phó xong hết, sau đó cướp xe của bọn chúng chạy đi.”

“Đúng rồi, chính là chiếc xe hiện tại này. Phải cảm ơn bọn chúng, xe này dùng rất tốt.”

Thấy Tiết Linh buông lỏng tay, còn đung đưa nắm tay nhỏ thể hiện sự vui vẻ, Văn Cửu Tắc cũng cười lười biếng.

Anh không kể quá nhiều về sự nguy hiểm lúc đó. Đêm hôm ấy, một tay anh giữ ruột mình không bị lòi ra, tay còn lại lái xe lao điên cuồng. Cả ghế ngồi toàn là m.á.u của anh.

Lúc đó, anh nghĩ mình sẽ c.h.ế.t ở nơi đó. Trong trạng thái nửa hôn mê, anh nghiến răng mò thuốc trong xe, băng bó qua loa, cuối cùng lại cầm cự được.

Có lẽ là mạng anh lớn khó chết, cũng có lẽ là anh không cam tâm bỏ mạng như vậy.

Tiết Linh có hơi nghi ngờ anh đang bịa chuyện để trêu mình, nhưng vẫn nể mặt mà vỗ tay.

Những gì anh không nói, cô tự động não bổ sung. Trong đầu cô, chắc chắn tình huống lúc ấy phải kịch tính như trong phim hành động.

Cảnh cuối cùng khi anh thoát thân, nhất định phải có ánh bình minh làm nền, tượng trưng cho việc thoát khỏi cửa tử, mọi chuyện sau này sẽ thuận lợi hơn.

“Vậy nên, sau này nếu đi ngang qua căn cứ đó, tốt nhất chúng ta nên vòng đường khác.” Văn Cửu Tắc đánh dấu một dấu “X” trên bản đồ.

Tiết Linh gật đầu.

Văn Cửu Tắc lại đánh thêm một dấu “X” vào một căn cứ khác: “Căn cứ này cũng không thể đi.”

Lẽ nào đây cũng là một căn cứ đen?

Văn Cửu Tắc nói: “Đây là căn cứ lớn nhất ở ba tỉnh lân cận, số người sinh sống trong đó rất nhiều, quản lý vô cùng nghiêm ngặt. Cổng vào đều có người canh gác kiểm tra, chúng ta tuyệt đối không thể lại gần.”

Tiết Linh chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Anh từng ở đó lâu nhất, biết rõ trong căn cứ có cả một con phố dài dán đầy thông báo tìm người, trong đó có cả tờ anh dán để tìm Tiết Linh.

“Còn căn cứ này nữa, cũng đừng đến.” Anh lại gạch thêm một dấu “X”.

Lần này thì sao?

Văn Cửu Tắc nhàn nhạt nói: “Con gái của thủ lĩnh căn cứ đó để ý tôi, muốn tôi làm con rể ở rể.”

Tiết Linh: “…”

"Anh bịa chuyện?" Cô viết lên bảng.

Văn Cửu Tắc chỉ cười mà không nói gì.

Trước khi đi ngủ, Tiết Linh đang nằm thẳng, bỗng nhiên ngồi bật dậy, cầm bảng viết đập lên người Văn Cửu Tắc.

Trên bảng vẫn còn ba chữ "Anh bịa chuyện" chưa kịp xóa.

“Là bịa, tôi đùa em đấy.” Văn Cửu Tắc bị cô đánh đến bật cười.

Tiết Linh lại nằm xuống.

Thật ra cũng không có gì đáng để tức giận.

Dù sao hai người họ đã chia tay rồi.

Hơn nữa, một người là zombie, một người là con người. Sau này bọn họ có thể cứ thế mà ở bên nhau mãi sao? Chắc chắn là không thể.

Tiết Linh đặt hai tay lên ngực, một lúc sau lại ngồi dậy, viết: "Thật sự là bịa?"

“Phụt.” Văn Cửu Tắc quay người nằm nghiêng, cả vai run rẩy vì cười.

“Là bịa, không ai để ý tôi đâu.” Anh nói: “Phải bị mù mới thích tôi.”

Tiết Linh: “…”

Bị chửi rồi.

Cô giơ chân đá mạnh vào chân anh.

Văn Cửu Tắc vẫn đang cười.

Tiết Linh nghĩ: Chẳng lẽ chân anh có công tắc, giẫm một cái là cười một cái?

Sợ rằng chỉ giẫm một bên thì ngày mai anh đi lại sẽ 'không tiện', cô chu đáo giẫm luôn bên còn lại.

Tiết Linh ngồi ở ghế lái, mắt nhìn chằm chằm phía trước, vô cùng tập trung lái xe.

Văn Cửu Tắc dựa vào ghế phụ ngủ gà ngủ gật, hai tay vòng trước ngực. Vì dưới chân anh chất đầy sách, không đủ chỗ để duỗi thẳng đôi chân dài, nên anh đành ngủ trong tư thế d*ng ch*n.

Anh ngủ rất say, xe có xóc nảy thế nào, đầu lắc lư ra sao cũng không tỉnh lại.

Phía trước xuất hiện một đám zombie, Tiết Linh không tránh được nên trực tiếp đ.â.m qua, bánh xe lăn qua khiến xe lại xóc thêm một lần.

Văn Cửu Tắc vẫn ngủ, rõ ràng trên xe anh ngủ còn ngon hơn khi nằm trên giường gấp vào ban đêm.

Lại chạy thêm một đoạn, bỗng có một con zombie từ bên đường lao ra, đập mạnh vào cửa kính chỗ ghế lái khiến Tiết Linh giật nảy mình.

Nhưng nó nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.

Nhìn vết bàn tay xám xịt trên cửa kính, Tiết Linh bất mãn hừ một tiếng.

Dù âm thanh không lớn, nhưng Văn Cửu Tắc bỗng nhiên tỉnh dậy. Anh ngồi thẳng dậy nhìn cô, rồi đưa tay xoa mạnh sau cổ.

“Sao thế?”

Thấy không ổn, anh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có phải em đi nhầm đường rồi không?”

Tiết Linh còn đang lo lái xe, không rảnh trả lời, mà Văn Cửu Tắc cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ thấy không có gì nguy hiểm thì lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Khi xe dừng lại, Tiết Linh giơ nắm tay huých vào tay anh, gọi anh dậy. Văn Cửu Tắc mở mắt, liếc nhìn một tòa nhà chọc trời nổi bật phía xa.

Tiết Linh đã lái xe đến thành phố lớn ngày trước - Tân thị. So với Tân thị, An Khê thị chỉ là một thị trấn nhỏ.

Cô tháo găng tay và mũ, viết lên bảng: "Tôi vào thành phố lấy hàng miễn phí, anh chờ ở đây."

Không cần hỏi cô định tìm cái gì, chắc chắn là vì anh.

Văn Cửu Tắc kéo cô trở lại xe: “Đến đó còn xa lắm, em đi bộ mất nửa ngày, lái xe vào sâu thêm chút đi.”

Tiết Linh lo lắng trong thành phố có quá nhiều zombie nên mới dừng xe ngoài rìa, nhưng Văn Cửu Tắc thì không quan tâm, anh lái xe xông thẳng vào giữa đàn zombie.

Nhìn đám zombie trên đường ngày càng đông, không ngừng đập vào cửa kính, Tiết Linh bắt đầu thấy bất an.

Cô sợ lát nữa xe mà dừng lại, Văn Cửu Tắc sẽ bị vây kín…
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 52: Chương 52



Ở một nơi có nhiều zombie như thế này, nếu bánh xe bị kẹt bởi xác zombie rồi không di chuyển được…

Tiết Linh chợt nhớ đến những người đã tự sát trong xe mà cô từng thấy.

“Đã là zombie rồi, liều lĩnh một chút đi!” Văn Cửu Tắc cổ vũ.

Tiết Linh nghi ngờ anh còn chưa tỉnh ngủ.

Sau một màn biểu diễn kỹ thuật lái xe đầy gay cấn, cuối cùng bọn họ cũng tìm được một nơi có ít zombie hơn, Văn Cửu Tắc dừng xe lại.

Tiết Linh bảo anh ở yên đây chờ, cô xuống xe một mình, nhưng ai ngờ Văn Cửu Tắc cũng xuống theo.

Tiết Linh: “?”

Văn Cửu Tắc: “Ở đây ít zombie mà, đi thêm chút với em.”

Anh quên lần trước bị zombie vây chặt thế nào rồi à?

Nguy hiểm như vậy mà vẫn muốn đi theo, lỡ bị vây lại, với thân hình to lớn của anh, cô có che đầu cho anh cũng không che nổi chân.

Nhưng Văn Cửu Tắc cứ khăng khăng đòi đi, cô cũng chẳng còn cách nào đuổi anh về xe, đành phải tăng tốc bước đi trước để thăm dò, tìm con đường ít zombie nhất.

Văn Cửu Tắc cầm d.a.o ngắn, c.h.é.m gọn mấy con zombie xông đến bên đường, thấy Tiết Linh phía trước đang so sánh số lượng zombie ở hai con phố, ra hiệu gọi anh, anh lập tức đuổi theo.

Cứ thế đi mãi đến khi phía trước zombie quá đông, không thể tiếp tục, Văn Cửu Tắc mới chịu dừng lại: “Tôi sẽ chờ em ở đây.”

Nếu anh còn không chịu dừng, có khi Tiết Linh sẽ quay đầu trở về mất.

Anh đứng một lúc rồi bước vào một tòa nhà dân cư bên cạnh, đi qua hành lang dính đầy vết m.á.u cũ đã sậm màu, leo lên tầng thượng, tìm một vị trí thích hợp, lấy ống nhòm ra quan sát Tiết Linh.

Giữa đám zombie lang thang vô định, Tiết Linh vô cùng nổi bật.

Cô có mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến trung tâm thương mại lớn.

Sau đó, cô bị chặn lại trước cánh cửa lớn đóng chặt.

Anh thấy cô đi một vòng quanh mấy cửa chính, đá cửa... không mở được, đập kính... không vỡ, không cam lòng kiễng chân áp sát vào cửa kính, cố nhìn vào bên trong.

Cầm ống nhòm, Văn Cửu Tắc khẽ cong môi.

Dễ thương thật.

Không vào được cửa này, Tiết Linh không nản lòng mà tiếp tục tìm lối khác. Bóng dáng cô khuất khỏi tầm mắt anh.

Dù vậy, Văn Cửu Tắc vẫn giữ nguyên ống nhòm, tìm kiếm bóng dáng cô.

Chờ rất lâu sau, cuối cùng Tiết Linh cũng xuất hiện lại.

Cô khoác một chiếc áo khoác rộng thùng thình, hai tay xách đầy túi, trông chẳng khác nào vừa đi siêu thị về.

Cô đã đi mua sắm, nhất định phải gom thật nhiều đồ. Tiết Linh rất thích tích trữ, ước gì có thể mua đủ đồ dùng cho cả năm.

Lúc còn sống chung với cô, Văn Cửu Tắc thường bị cô kéo đi siêu thị.

Siêu thị gần chỗ họ ở lúc nào cũng đông đúc, vì mấy khu dân cư xung quanh đều thích đến đó mua sắm. Hơn nữa, siêu thị này rất hay tổ chức khuyến mãi, mỗi lần giảm giá là người chen chúc không ngớt.

Có lần, siêu thị khuyến mãi bánh bao đông lạnh, Tiết Linh rất thích ăn bánh bao, thấy nhiều người vây quanh quầy, còn có một dì lớn tuổi nói bánh bao này ngon lắm, thế là cô cũng động lòng, định chen vào mua một ít.

Nhưng chen mãi không nổi.

Thấy cô đứng bên ngoài do dự, Văn Cửu Tắc dứt khoát giúp cô một tay, anh đưa hai tay luồn vào nách cô, trực tiếp nhấc bổng cô lên, thả thẳng vào vòng trong.

Cuối cùng, bánh bao ngon thì mua được rồi, nhưng về đến nhà, Tiết Linh úp mặt vào gối ôm trên sofa, không chịu ngẩng đầu.

Mấy tiếng liền không thèm để ý đến anh, mãi đến tối, khi anh nấu bánh bao xong gọi cô ra ăn, cô mới bò dậy.

Ngồi xuống bàn, vừa ăn một miếng bánh bao, cô bỗng hít mũi, lẩm bẩm: “Hôm nay xấu hổ c.h.ế.t đi được.”

“Có gì mà xấu hổ, họ đâu có quen em.”

“...Từ hôm nay, họ sẽ quen tôi rồi.”

Vì chiều cao và gương mặt, Văn Cửu Tắc nhanh chóng trở thành nhân vật nổi bật trong khu vực họ sống. Các dì, các cô hàng xóm đồn đoán đủ điều về anh.

Người thì bảo anh là người mẫu, kẻ thì đoán anh là ngôi sao võ thuật đến từ Hong Kong, thậm chí có người còn nghi ngờ anh là dân giang hồ.

Còn Tiết Linh thì trước đó chẳng có gì nổi bật, nhưng sau lần ấy, ai cũng biết cô.

Nhắc đến cô, ai cũng nói: “cô gái nhảy lên quầy giật bánh bao”, “nghe nói còn leo lên kệ, giẫm đầu người khác để cướp bánh”, “ở siêu thị cãi nhau với bạn trai rồi bị anh ta ném vào đám đông”… Càng truyền càng lệch lạc.

Chính vì vậy, từ sau lần đó, Tiết Linh không bao giờ muốn để anh đi siêu thị cùng nữa. Nếu anh đi cùng, cô cũng bắt anh đứng xa xa chờ, còn cô tự đi mua.

Giống như bây giờ.

Văn Cửu Tắc nhìn qua ống nhòm, thấy Tiết Linh đã ra khỏi trung tâm thương mại, định xuống đón cô thì thấy cô lại nhìn quanh, rồi rẽ vào một con phố khác.

Anh nhíu mày.

Từ tòa nhà này không thể quan sát được con phố đó.

Anh chờ thêm một lát, thấy trời sắp tối mà vẫn không thấy cô trở lại, không thể tiếp tục chờ nữa.

Anh bắt đầu quan sát địa hình xung quanh, tính toán xem có thể di chuyển từ tòa nhà này sang tòa nhà khác để vượt qua con phố đầy zombie kia hay không.

Nhưng trước khi anh kịp hành động, Tiết Linh đã xuất hiện.

Cô mang theo hàng đống đồ, cả đeo cả xách, trên tay còn kéo theo một thứ gì đó to đùng. Dù gương mặt hơi căng cứng nhưng dáng đi của cô lại toát lên vẻ hớn hở.

Đi được một đoạn, cô làm rơi một túi, quay lại nhặt, rồi lại làm rơi cái khác, cứ thế lặp lại.

Nhìn cô loay hoay mãi qua con phố đầy zombie, Văn Cửu Tắc bước đến đón.

Lúc này, anh mới nhìn rõ thứ cô đang kéo theo... một cái đùi lợn muối khổng lồ.

Ánh mắt cô sáng lấp lánh đầy tự hào, như muốn khoe với anh: Nhìn này, đùi lợn muối đấy!

Không quan tâm đến việc đùi lợn này còn ăn được không, Văn Cửu Tắc trước hết nhận hết đống đồ từ tay cô, tiện thể vác luôn cô lên vai, sải bước về phía xe.

Chiếc áo khoác ngoại cỡ của cô phồng căng, nằm trên vai anh cộm cấn vô cùng. Đến xe, anh thả cô xuống, xoa xoa vai:

“Trên người em là cái gì thế?”

Tiết Linh kéo áo khoác ra hai bên, để lộ cổ đeo đầy dây chuyền vàng lấp lánh.

Văn Cửu Tắc: “…”

Cô lại giơ tay lên, tay áo trượt xuống, để lộ hai cánh tay đeo hàng chục vòng vàng và lắc tay.

Văn Cửu Tắc: “…”

Anh từng nói với cô, ở các căn cứ lớn, vàng vẫn có thể dùng làm tiền tệ, vì chỉ trao đổi bằng vật phẩm thì không tiện lắm.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 53: Chương 53



Vừa nhìn rõ bộ dạng "kẻ cướp tiệm vàng" độc đáo của cô, Văn Cửu Tắc suýt nữa bật cười.

Tiết Linh hớn hở một cách khó hiểu, khoe hết đống vàng trên người, rồi lại móc từ trong túi ra—tất cả đều là vàng.

Khi Văn Cửu Tắc gỡ từng món trên người cô xuống, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Đúng là một "chị đại giàu nứt đổ vách" sáng chói lóa.

Nhưng sự phấn khích của Tiết Linh với vàng cũng không kéo dài lâu.

Cô còn mang theo một số loại thuốc tìm được trong tiệm dược. Để lại thì cũng chỉ lãng phí vì đến hạn sẽ hết hạn sử dụng, nên cô lấy khá nhiều.

Tuy nhiên, lần này thời gian không đủ, cô không lọc kỹ mà chỉ chọn một ít thuốc trị thương.

Ngoài ra, còn có một số quần áo và đồ dùng hàng ngày. Ít ra, điều này cũng giúp Văn Cửu Tắc thoát khỏi cảnh "thiếu vải", không còn phải thường xuyên để lộ tấm lưng trần giữa nơi hoang dã nữa.

Nhưng thứ khiến Tiết Linh quan tâm nhất chính là cái đùi lợn muối to tướng kia.

Lúc Văn Cửu Tắc lái xe đi, tìm một chỗ trống ven đường để nấu ăn, Tiết Linh đã ngồi xổm bên cạnh cái đùi lợn, chăm chú nghiên cứu.

Cái đùi lợn này nặng thế mà cô cũng kiên cường kéo về được.

Tiết Linh dùng một nhánh cây nhỏ chọc chọc vào đùi lợn, quay sang hỏi Văn Cửu Tắc: "Cái này còn ăn được không?"

Hình như cô từng nghe nói loại này có thể để lâu mà không hỏng.

Văn Cửu Tắc cũng chẳng chắc nó còn ăn được không, nhưng anh vẫn thản nhiên cạo lớp lông trắng trên bề mặt, nói: "Ăn được, sao lại không? Lát nữa cắt thử xem."

Cô đã khổ công kéo về, dù không ăn được thì cũng phải ăn.

Quả nhiên, Tiết Linh vui vẻ ra mặt, giục anh mau chóng nấu cơm.

Nhìn cô mong chờ như vậy, Văn Cửu Tắc nhất thời không xác định được, rốt cuộc cô muốn làm món ngon cho anh ăn, hay chỉ đơn giản là tò mò xem cái đùi lợn này có ăn được không.

Văn Cửu Tắc bắt tay vào chuẩn bị nấu ăn, Tiết Linh ngồi bên cạnh xem. Cơm còn chưa chín, bỗng có một đoàn xe lớn chạy tới.

Anh lập tức đặt đồ trong tay xuống, Tiết Linh cũng phản ứng, đi về phía xe. Văn Cửu Tắc giúp cô đội mũ, đeo kính, găng tay, lại đưa thêm một chiếc khẩu trang cho cô.

"Ngồi yên trên xe, tôi đi xem tình hình."

Anh cầm chặt khẩu súng, rồi bước ra ngoài.

Từ trước đến nay, họ chỉ gặp những đoàn xe nhỏ trên đường. Còn đoàn xe này có hơn hai mươi chiếc, trong đó còn có cả xe tải lớn, lần đầu tiên anh thấy kiểu này.

Những đoàn xe kiểu này thường vận chuyển hàng hóa đường dài, bản thân đội xe có thực lực mạnh, người trong đoàn cũng có điều kiện sống khá tốt. Họ thường không thèm cướp bóc lữ khách đơn độc, nhưng cũng có ngoại lệ.

Có những đoàn xe mà đạo đức của thành viên rất thấp, thích gây chuyện chỉ để giải trí. Văn Cửu Tắc đã từng gặp loại người này.

Anh quan sát đoàn xe, ước chừng họ đang chở hàng gì và định đi đâu. Nhìn chung không có gì đáng lo, anh chỉ tựa vào xe, chờ đoàn xe đi qua.

Thỉnh thoảng có người trên xe liếc nhìn anh vài cái, nhưng không mấy để tâm. Khi hơn nửa đoàn xe đã chạy qua, bỗng một chiếc xe tải dừng lại.

Một người đàn ông tóc húi cua thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Văn Cửu Tắc hai giây, rồi sửng sốt kêu lên:

"Anh Cửu Tắc? Là anh phải không?! Đệch, sao anh lại ở đây?!"

Văn Cửu Tắc cũng nhận ra người đó, thoáng ngạc nhiên, rồi hiếm hoi nở một nụ cười: "Lâm Quốc Thắng?"

Chiếc xe tải vừa dừng, mấy chiếc phía sau cũng dừng lại theo. Gã đầu húi cua chẳng buồn để ý, mặt mày hớn hở như gặp được cố nhân, phấn khích đến mức suýt leo ra khỏi cửa sổ.

"Anh, mấy năm rồi không gặp, đúng là anh rồi! Em vừa nhìn đã thấy quen quen, sao anh chẳng thay đổi gì thế hả? Hahaha!"

Những người trong xe phía trước và phía sau cũng tò mò thò đầu ra xem chuyện gì đang xảy ra. Có người hét lên: "Lâm Quốc Thắng! Mày dừng xe làm gì đấy?!"

"Là anh Cửu Tắc! Mau lại đây xem này!" Húi cua vừa hét một tiếng, bảy tám cái đầu thò ra.

Chẳng mấy chốc, cả đoàn xe đều dừng lại, từ trước ra sau, mấy gã đàn ông to lớn lực lưỡng nhảy xuống, cùng với gã húi cua bao vây Văn Cửu Tắc.

Tiết Linh nhìn ra qua khe cửa sổ, thấy cảnh tượng chẳng khác nào tụ họp băng đảng. Cô cũng nhận ra họ, tất cả đều là người của thành phố Du.

Dù trông có vẻ giống dân anh chị, nhưng thật ra… bọn họ chỉ là giáo viên dạy võ thuật thiếu nhi.

Văn Cửu Tắc từng làm việc bán thời gian ở đó, nên Tiết Linh cũng từng đến tìm anh.

Lúc trước, việc Văn Cửu Tắc làm thêm ở lớp võ thuật thiếu nhi hoàn toàn là một sự tình cờ.

Sau khi bị sửa đổi nguyện vọng và bị ép đến thành phố Du học, anh mang đầy căm phẫn, cả người tỏa ra khí thế hung dữ. Ngay cả khi cười, anh cũng trông còn đáng sợ hơn không cười. Đi trên đường, người khác đều tự động né tránh.

Lâm Quốc Thắng - gã đầu húi cua - là một người cực kỳ vô tư, không biết nhìn sắc mặt người khác, cũng không hiểu bầu không khí xung quanh. Anh ta cầm một xấp tờ rơi, chặn ngang đường Văn Cửu Tắc, đang đầy bực bội.

Văn Cửu Tắc không mấy để tâm, nhưng lại nghe rõ hai chữ "võ thuật" từ cái giọng địa phương đặc sệt của anh ta, liền ngắt lời hỏi: "Cậu biết võ à? Ở đây có chỗ tập?"

Lâm Quốc Thắng nghĩ ngợi một chút, rồi cười toe toét: "Đúng thế!"

Văn Cửu Tắc lúc đó đang bức bối, chỉ muốn tìm ai đó đánh một trận để xả cơn giận, liền nhấc chân đi theo anh ta. Hai người băng qua một con phố, lên tầng ba.

Qua cửa kính, anh thấy một đám nhóc con đang hì hục tập võ, đồng thời nhìn lên tấm biển hiệu - Trung Tâm Đào Tạo Võ Thuật Thiếu Nhi Ánh Dương Bảy Sắc.

Cái gì đây???

Lâm Quốc Thắng đã vào trong gọi: "Anh Sài, có khách muốn tìm hiểu lớp học!"

Văn Cửu Tắc quay người muốn đi, nhưng Lâm Quốc Thắng vội kéo lại: "Ê, đừng đi mà!"

Văn Cửu Tắc liền bẻ quặt tay anh ta ra sau.

Lúc đó, một người đàn ông bước ra tiếp đón, thấy cảnh này liền lao vào giải cứu đồng bọn… và thế là họ đánh nhau ngay trước cửa.

Văn Cửu Tắc cũng không rõ vì sao càng đánh càng đông người vây lại. Đám trẻ con đứng xem, mấy gã đàn ông thì vỗ tay cổ vũ.

Sau trận đấu, một người đàn ông trung niên đeo đồng hồ, trông nhã nhặn, bước tới bắt tay anh một cách đầy nhiệt tình:

"Tôi là chủ ở đây, họ Hoàng. Cậu có hứng thú làm việc cho chúng tôi không? Vào trong nói chuyện đi!"

Hoàng lão bản rất có tố chất của dân đa cấp. Nói chuyện xong, Văn Cửu Tắc thành giáo viên bán thời gian ở lớp võ thuật thiếu nhi.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 54: Chương 54



Không phải vì tiền lương, mà bởi vì mấy giáo viên ở đây đều có tay nghề không tệ, Hoàng lão bản nói có thể để họ luyện tập cùng anh miễn phí.

Trước đây, nơi này thực ra là một võ quán, nhưng theo thời gian, võ quán đã suy tàn.

Sau khi quán chủ cũ qua đời, con trai ông - Hoàng Thịnh - không thừa hưởng được võ nghệ cao cường của cha, mà lại giống một thương nhân trí thức hơn. Nắm bắt xu hướng phụ huynh muốn con cái học kỹ năng từ nhỏ, giữa muôn vàn trung tâm đào tạo mọc lên như nấm, anh ta đã biến võ quán thành trung tâm huấn luyện võ thuật thiếu nhi, phát triển rất thuận lợi.

Vậy nên, các giáo viên ở đây đều là đệ tử cũ của võ quán, mỗi người đều có thực lực.

Văn Cửu Tắc chỉ muốn tìm một nơi có thể đấu tập với người khác, trút bớt năng lượng và cảm xúc. Hoàng Thịnh vừa thuyết phục một chút, anh cũng chẳng phản đối, liền đồng ý.

Cộng thêm Hoàng Thịnh, trung tâm có bảy giáo viên, còn Văn Cửu Tắc chỉ là người ngoài biên chế.

Anh chỉ lớn hơn Lâm Quốc Thắng một tuổi, nhỏ hơn tất cả những người còn lại. Nhưng gọi mãi, ai nấy cũng theo thói quen của Lâm Quốc Thắng mà gọi anh là "anh Cửu Tắc".

Ban đầu, những người lớn tuổi cố ý trêu chọc mà gọi như vậy, nhưng sau khi bị anh đánh bại hết lượt, tiếng "anh" kia dần dần trở nên chân thành, chứa đầy sự kính nể và thân thiết.

Ở chung với những người này rất đơn giản, thoải mái. Quan hệ giữa anh và họ tốt hơn nhiều so với những người được gọi là bạn học hay người thân trên danh nghĩa của anh.

Thế nên, có đôi khi anh bầm tím mặt mày, trên người đầy vết bầm, không phải hoàn toàn do Văn Cửu Hoàn gây ra, mà là do luyện tập đối kháng trong võ quán, ra tay không đúng chừng mực mà bị thương.

Nhưng Tiết Linh lại tính hết lên đầu Văn Cửu Hoàn, mà anh cũng chẳng buồn giải thích.

Lúc rời khỏi thành phố Du quá vội vàng, Văn Cửu Tắc chỉ kịp gọi điện báo nghỉ việc với Hoàng lão bản, không có cơ hội từ biệt đám người này.

Bây giờ gặp lại, mấy người đàn ông đã thêm phần phong trần đều giữ lấy vai anh, oán trách rằng anh không có nghĩa khí, nói đi là đi.

Anh Sài còn đùa giỡn, huých anh một cái: "Thằng nhóc cậu, đi rồi chẳng có tin tức gì, có biết bọn anh lo lắng không hả!"

Lực tay của gã khá mạnh, nếu không phải Văn Cửu Tắc đứng vững, e là đã bị đẩy lùi cả hai mét.

Anh phủi tay hất mấy cái tay trên người xuống, có hơi chịu không nổi sự nhiệt tình của đám thô kệch này, ngay cả khi tái ngộ với bạn gái, anh cũng không bị đối xử như thế này.

"Đi thôi! Khó khăn lắm mới tóm được cậu, theo bọn tôi đi, tụ tập một bữa cho đàng hoàng!"

"Hay là buộc xe của cậu vào xe bọn tôi, anh Cửu Tắc, anh ngồi xe tôi đi, vừa hay trên đường còn có thể trò chuyện!" Gã đầu húi cua đề nghị.

Văn Cửu Tắc suýt nữa bị họ hợp lực kéo đi, dứt khoát từ chối: "Không cần, trong xe tôi còn có bạn gái, không tiện."

Mấy người bỗng chốc im bặt.

Gã đầu húi cua liếc nhìn cửa kính xe tối đen, thấp giọng hỏi: "Vẫn là người trước kia?"

Văn Cửu Tắc nhướng mày: "Chứ còn ai nữa?"

Sợ vô tình chạm vào vết thương lòng của anh, mấy người đều thở phào, sau đó lại bật cười.

Anh Sài quyết định: "Trời sắp tối rồi, cậu chắc cũng định nghỉ ở trại phía trước, chúng ta đến đó rồi nói tiếp!"

Văn Cửu Tắc quay lại xe, định hỏi ý kiến Tiết Linh, nhưng vừa vào đã thấy cô giơ bảng viết đầy chữ "HAHAHAHA".

Bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình trong xe, nhưng Tiết Linh lại thấy rất rõ ràng.

Anh chàng lạnh lùng của cô bị một đám đàn ông vây quanh, bị người ta đẩy bên này kéo bên kia, vừa bất đắc dĩ vừa bất lực đối phó, thực sự buồn cười muốn chết.

Vừa rồi còn có người hớn hở nắm lấy cánh tay anh, anh giật ngược lại, giống như đang chơi kéo co vậy. Cô còn thấy anh âm thầm dùng lực nữa kìa.

Nhìn một lúc, Tiết Linh thậm chí có chút lo lắng, sợ thật sự bị họ kéo đi mất.

Đám người kia trông có vẻ rất lợi hại, cảm giác Văn Cửu Tắc một mình không đánh lại họ.

Anh khởi động xe, liếc cô một cái: "Cười nhạo tôi?"

Tiết Linh gật đầu, lỡ miệng phát ra hai tiếng "hừ hừ" nho nhỏ, rồi vội lấy tay che miệng lại, sợ bị phát hiện.

Anh giơ tay xoa xoa gáy cô: "Tí nữa tôi qua đó nói chuyện với họ, mai chúng ta sẽ tách ra đi riêng."

Tiết Linh hơi sững lại vì lời anh nói.

Cô thấy anh gặp lại mấy người này rất vui, cứ tưởng anh sẽ muốn ở lại thêm một thời gian, thậm chí có thể đi cùng họ.

Con người vốn là sinh vật quần cư, nếu có thể hòa hợp với người khác, ai lại thích sống tách biệt một mình?

Một giờ sau, đoàn xe đến một trại dừng chân sáng đèn.

Xung quanh trại có hàng rào cao quấn đầy dây thép gai, bên trong đã có mấy chiếc xe dừng lại, có người đang nhóm lửa nấu ăn.

Đoàn xe lớn vừa vào đã chiếm hơn nửa chỗ trống. Văn Cửu Tắc đỗ xe sát cổng nhất, giữ một khoảng cách với đoàn xe kia.

Tiết Linh quan sát, phát hiện trong trại có nhiều đoàn xe lớn nhỏ dừng chân qua đêm, duy trì một sự yên bình không xâm phạm lẫn nhau.

Thì ra những nơi thế này có thể vào nghỉ tùy ý.

Nhưng trên suốt hành trình, Văn Cửu Tắc chưa từng đưa cô vào những chỗ này, mà luôn chọn những nơi hoang vắng để nghỉ ngơi.

So với vùng hoang dã đầy rẫy zombie, những trại như thế này chắc chắn an toàn hơn nhiều.

Vậy tại sao anh chưa từng ghé vào?

Đáp án rất rõ ràng - là vì cô.

Bên ngoài, gã đầu húi cua vừa dừng xe đã chạy sang gọi người, Văn Cửu Tắc tháo dây an toàn, nói: "Tôi qua đó nói chuyện với họ, em ở trên xe…"

Tiết Linh đã lấy máy tính bảng ra, bật bộ phim còn dang dở, vẫy tay với anh một cái.

Anh xuống xe, gã đầu húi cua dòm vào trong xe, nhưng vì anh đóng cửa quá nhanh, chỉ thấy thấp thoáng một bóng người.

"Sao cô ấy không xuống đi ăn cùng? Anh Sài nói ăn lẩu đấy! Anh ấy phụ trách khẩu phần ăn, ngày thường keo kiệt lắm, nay gặp anh mới hào phóng đấy!"

Văn Cửu Tắc khóa cửa: "Cô ấy bị ốm, không thể ra gió, để cô ấy nghỉ sớm."

Dưới màn đêm, nước lẩu đỏ sánh sôi sùng sục, trong đó thả đầy mì khô, lát bánh bao, cùng một ít rau và thịt.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 55: Chương 55



Không còn nhiều loại như trước đây, nhưng số lượng lại nhiều, ăn bao no. Mấy người quây quần bên nhau, vừa tranh nhau ăn vừa thấy thèm ăn hơn.

Những người khác trong đội xe không quen biết với Văn Cửu Tắc ngửi thấy mùi thơm liền cầm bát qua xin ăn ké, nhưng đều bị lão Vinh đuổi đi.

Chỗ này chỉ có mấy người quen trước đây ở trung tâm huấn luyện.

Lão Vinh lấy ra chai Coca quý giá của mình, rót cho mỗi người một ly.

Bây giờ Coca rất đắt đỏ, không dễ gì có để uống, Tiểu Cận tranh thủ uống hai cốc, bị lão Vinh mắng cho hai câu.

Văn Cửu Tắc ngồi đó nhìn những bọt khí trong ly Coca nổi lên, nghe bọn họ ồn ào, khóe môi hơi nhếch lên, rồi vô thức quay đầu nhìn về phía xe mình.

Lão Vinh chú ý thấy, hỏi: “Muốn mang một ly cho bạn gái cậu không?”

“Không cần, bây giờ cô ấy không uống được.” Văn Cửu Tắc không giải thích thêm.

Ăn uống no nê, họ bắt đầu kể lại những chuyện đã trải qua trong hai năm qua.

Những người này vốn không vướng bận gì, sau khi võ quán đóng cửa cũng không có chỗ nào để đi, từ trước đã coi võ quán như nhà, sau này lại coi trung tâm huấn luyện như nhà, đến tận khi mạt thế đến cũng vẫn đi theo lão Hoàng.

Lão Hoàng đúng thật là một người tài giỏi, dẫn họ chuyển đến căn cứ đáng tin cậy từ sớm, rồi thành lập một công ty vận chuyển.

“Nằm trong căn cứ An Hoa, lão đại Hoàng bây giờ ngồi đó trấn giữ, chúng tôi có hẳn một tòa nhà ở đấy, tất cả đều sống cùng nhau. Cửu ca, cậu đi với bọn tôi đi!”

“Tôi còn phải về thành phố Du một chuyến, có chút việc cần giải quyết.” Văn Cửu Tắc từ chối.

Nói một lúc, câu chuyện lại chuyển sang anh.

Tiểu Cận cảm thán: “Không ngờ đã hơn ba năm rồi mà anh vẫn còn ở bên bạn gái, thật tốt quá. Trước đây không phải anh đi rồi sao? Bạn gái anh còn đến chỗ bọn tôi tìm anh đấy.”

Văn Cửu Tắc nhìn cậu ta: “Tìm tôi? Khi nào?”

“Là hồi ba năm trước, lúc mới loạn lên, nghe nói có zombie, một đống người chạy trốn, một đống khác thì ru rú ở nhà không dám ra ngoài. Cô ấy đến tìm bọn tôi hỏi xem có liên lạc được với anh không, tôi bảo là không liên lạc được, trông cô ấy thất vọng lắm.”

“Sau này tình hình loạn hoàn toàn, bọn tôi chuẩn bị rời đi, còn tính ghé qua chỗ cô ấy xem anh có về không, kết quả thấy khu nhà anh ở bị cháy mất một nửa, cũng không tìm được người.”

Tiểu Cận cười hớn hở: “May mà giờ cả hai đều không sao, cuối cùng vẫn tìm được nhau rồi.”

Văn Cửu Tắc không nói gì, bỗng dưng rất muốn hút một điếu thuốc.

Anh không nghiện thuốc, chỉ là đôi khi quá mệt, thái dương sẽ đau nhói, hút một điếu có thể giúp tỉnh táo và giảm đau đầu.

Từ sau khi tìm được Tiết Linh, anh gần như không còn hút nữa, trong bao thuốc vẫn còn hơn nửa, vứt trong xe đến mức không nhớ nổi nhét vào đâu.

Văn Cửu Tắc xoa xoa ngón tay, dùng sức ấn ấn vào huyệt thái dương đang nhức.

“Tôi về xe một lát.”

Mở cửa xe, Tiết Linh không còn ngồi xem phim như trước khi anh rời đi nữa.

Cô đang cô đơn gục trên cửa kính xe, nhìn về phía một đội xe khác.

Đội xe đó cũng khá náo nhiệt, có mấy người đang ngồi dưới ánh đèn chơi bài.

Văn Cửu Tắc trầm mặc, anh muốn hỏi cô có phải đang ngưỡng mộ bầu không khí náo nhiệt ấy, cũng muốn một lần nữa hòa vào đám đông không?

Anh vươn tay, kéo cô vào lòng.

Ai ngờ Tiết Linh vùng vẫy mạnh mẽ, không thèm quay đầu lại đã đẩy mặt anh ra, tiếp tục nhào đến cửa sổ nhìn ra ngoài.

Văn Cửu Tắc: “... Em đang nhìn gì vậy?”

Tiết Linh lỡ mất đoạn quan trọng, tiếc nuối đập nhẹ vào cửa kính, rồi thu ánh mắt lại, sờ đến bảng viết, vừa viết vừa vẽ để kể cho anh nghe về những gì mình vừa thấy.

Trong đội xe kia, người phụ nữ mặc đồ đỏ và người đàn ông mặc đồ xanh là một đôi, lúc ăn còn ôm nhau ăn.

Còn một người phụ nữ mặc đồ xanh lục và một người đàn ông mặc đồ đen, cũng là một cặp vợ chồng.

Nhưng vừa rồi, người đàn ông mặc đồ xanh lấy cớ đi vệ sinh, lén ra phía sau xe, ôm hôn người phụ nữ mặc đồ xanh lục.

Cô vợ áo đỏ và ông chồng áo đen vẫn còn đang vui vẻ chơi bài, không hề phát hiện!

Văn Cửu Tắc đỗ xe ở một vị trí cực kỳ lý tưởng, mọi chuyện xảy ra bên đó, Tiết Linh trên xe đều nhìn thấy rõ mồn một.

Văn Cửu Tắc: “...”

Mắt Tiết Linh sáng rực, cô viết ngoáy: “Bọn họ còn bắt đầu c** đ*, lén lút đi về phía căn phòng trống đằng kia rồi!”

Chỉ trách Văn Cửu Tắc đột nhiên chạy đến quấy rầy, làm cô không kịp xem kỹ rốt cuộc họ đã vào căn phòng nào.

Kể xong chuyện bát quái, nhận ra sắc mặt Văn Cửu Tắc có gì đó không đúng, Tiết Linh cuối cùng cũng nhớ ra phải quan tâm anh một chút, viết: “Anh nói chuyện xong rồi?”

Văn Cửu Tắc: “Chưa, lên xe lấy ít đồ.”

Vốn định tìm thuốc lá, nhưng giờ lại không muốn hút nữa.

“Cái chân giò hun khói kia, mang sang cho họ nếm thử nhé?” Văn Cửu Tắc nhớ đến cái chân giò chưa kịp ăn.

Tiết Linh rất hào phóng gật đầu, đồng ý chia sẻ với bạn bè của anh.

Cô lại nghiêng người về phía cửa sổ, muốn xem bên kia còn diễn biến tiếp theo hay không.

Văn Cửu Tắc xách giò hun khói xuống xe.

Không biết có ăn được không, để mấy ông anh này thử trước xem sao.

Khi Văn Cửu Tắc vừa rời khỏi, trong đội xe có một cô gái trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh đám người của Lâm Quốc Thắng.

“Ê, anh chàng đẹp trai kia là người quen cũ của mấy anh hả? Anh ấy tên gì vậy?”

“Anh ấy tên Văn Cửu Tắc, trước mạt thế từng làm việc cùng bọn anh ở võ quán.” Lâm Quốc Thắng đáp.

“Em thấy mấy anh gọi anh ấy là anh Cửu Tắc, chẳng lẽ anh ấy lớn tuổi hơn mọi người à? Trông đâu có giống.” Cô gái có khuôn mặt tròn trắng nõn cười hì hì.

“Không phải đâu, anh Cửu Tắc chỉ hơn anh có một tuổi thôi, nhưng anh ấy lợi hại lắm, trước đây từng đánh bại hết cả võ quán, ngay cả lão Sài cũng đánh không lại. Gọi là anh Cửu Tắc là tôn trọng đấy, hiểu chưa?”

“Vừa giỏi vừa đẹp trai, Lâm tử, anh giới thiệu bọn em làm quen đi!”

Lúc này Lâm Quốc Thắng mới hiểu ra ý đồ của cô gái, trách sao lúc nãy mấy ông anh bên cạnh không ai lên tiếng, chỉ có mình cậu ta ngốc nghếch trả lời.

“Không được đâu, anh Cửu Tắc có bạn gái rồi, bạn gái anh ấy đang ở trong xe kìa, em đừng nghĩ đến nữa.”

Cô gái tên Trình Chân này tính tình cởi mở, hay cười, trong đội xe có không ít chàng trai trẻ thích cô ta, nhưng cô ta chẳng để mắt đến ai, không ngờ lại nhắm trúng Văn Cửu Tắc.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 56: Chương 56



Nhưng chuyện này cũng bình thường thôi, Văn Cửu Tắc từ trước đến giờ luôn được người khác để ý.

Lâm Quốc Thắng vẫn nhớ hồi còn ở võ quán… không, là lớp huấn luyện thiếu nhi, những phụ huynh đưa con đến học, chỉ cần là phụ nữ trẻ, ai cũng thích liếc nhìn anh Cửu Tắc của bọn họ thêm mấy lần.

Nếu là dì hay chị gái của đứa trẻ đến đưa đón, người nào táo bạo một chút còn chủ động xin cách liên lạc của anh.

Thậm chí có người vì anh mà nhất quyết đăng ký cho con mình vào lớp huấn luyện thiếu nhi, muốn được anh dạy dỗ. Mà không chỉ một hai cô gái như thế, anh Vinh ngày nào cũng phải từ chối đến miệng khô lưỡi rát.

Ông chủ Hoàng thấy vậy mà đau lòng không thôi, cảm thấy cơ hội kiếm tiền béo bở thế này lại bị bỏ lỡ, còn bàn bạc với anh chuyện hợp tác mở phòng gym, để anh làm huấn luyện viên, đảm bảo sẽ có vô số cô gái sẵn sàng đóng phí hội viên.

Văn Cửu Tắc chỉ cười khẩy một tiếng, nói: “Hay là anh cứ mở hẳn một câu lạc bộ đi, tôi làm nhân vật chủ chốt, anh cứ niêm yết giá rõ ràng rồi đem tôi ra đấu giá, thấy thế nào?”

Ông chủ Hoàng nghiến răng: “Cũng không phải không được, chỉ cần cậu chịu dấn thân…”

Thế là anh cười cười, sau đó đánh ông chủ Hoàng một trận.

Anh ra tay không chút lưu tình, khiến ông chủ Hoàng phải ôm hai con mắt thâm tím suốt nửa tháng, không dám bén mảng đến lớp huấn luyện thiếu nhi, sợ lại chọc phải họng súng.

Anh em bọn họ ai cũng hiểu tại sao anh được chào đón như vậy - ngoại hình đẹp, vóc dáng còn đẹp hơn, khoác lên mình chiếc áo võ thuật màu đen, lại mang dáng vẻ lạnh lùng không thèm để ý đến ai. Đừng nói là con gái, ngay cả con trai cũng thấy ngầu.

Nhưng có ngầu đến mấy thì cũng là “hoa đã có chủ” rồi.

Trình Chân nhìn về phía xe của Văn Cửu Tắc: “Có bạn gái rồi à? Sao vừa nãy không thấy?”

Thấy cô ta có vẻ còn chưa cam tâm, Lâm Quốc Thắng liền không vui mà nói: “Đã bảo là bạn gái người ta ở đó mà, bọn họ tình cảm tốt lắm đấy, không tin thì hỏi anh Vinh đi!”

Trình Chân quay sang nhìn những người khác, anh Vinh tính tình hòa nhã, cười đáp: “Anh Cửu Tắc rất nghe lời bạn gái mình, cô ấy bảo anh ấy về lúc mười giờ tối, chín rưỡi anh ấy đã về rồi.”

Trình Chân: “Hả?”

Người đàn ông ấy nhìn qua đâu giống kiểu “nghe lời” chứ? Với khí chất phóng khoáng bất kham thế kia mà lại nghe lời sao?

“Đúng vậy, bạn gái anh ấy bảo ngồi xổm thì anh ấy không dám ngồi.” Một người trẻ tuổi khác tên A Truyền chen vào.

“Tôi có lần đứng bên kia đường đối diện lớp huấn luyện, thấy anh Cửu Tắc ngồi trên lan can đợi xe, Tiết Linh không leo lên được, thế là cô ấy bảo anh Cửu Tắc xuống ngồi xổm cho cô ấy ngồi lên lưng, anh ấy cũng ngoan ngoãn để cô ấy ngồi.”

Trình Chân cảm thấy bọn họ nói hơi quá rồi, nghe đến giả tạo, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

“Này, cô đừng không tin chứ. Cô xem anh Cửu Tắc đối với ai cũng lạnh nhạt, nói mười câu chưa chắc đã đáp lại một chữ, nhưng trước mặt bạn gái thì miệng có thể thao thao bất tuyệt. Người ta không thèm để ý tới anh ấy, anh ấy còn cố tình sáp lại để bị mắng nữa kìa.”

Lâm Quốc Thắng không chút do dự mà bóc trần chuyện cũ của anh.

Anh ta nhớ rõ lắm, hồi đó Văn Cửu Tắc cùng bọn họ ra ngoài ăn đêm, Tiết Linh đến tìm anh.

Người còn chưa tới, anh đã bảo ông chủ thêm vào đủ món cô thích.

Đến khi cô đến nơi, anh lại cầm thực đơn ra vẻ nghiêm túc hỏi cô muốn ăn gì. Tiết Linh nói một món, anh bảo hết hàng rồi, cô nói món khác, anh cũng nói không còn, liên tiếp mấy món đều vậy, làm cô tức đến đỏ mặt.

Cuối cùng, khi ông chủ mang lên một loạt món ăn đã được gọi sẵn, Văn Cửu Tắc còn trơ trẽn mà nói dối: “Không biết ai gọi nữa, chắc là bị đưa nhầm rồi, em ăn đi, kẻo lát có người đến đòi lại đấy.”

Tiệm ăn đó chỉ có đồ uống lạnh, Tiết Linh không uống được, Văn Cửu Tắc còn cố ý đi nơi khác mua đồ uống nhiệt độ thường cho cô.

Lâm Quốc Thắng khi đó ngồi ngay đối diện bọn họ, tận mắt nhìn thấy miệng Tiết Linh dính dầu, cô còn chưa kịp tìm giấy lau, Văn Cửu Tắc đã nhanh chóng đưa giấy lên chấm vào môi cô.

Nếu nói là lau giúp cô thì cũng không hẳn, vì lau xong anh còn cố ý trêu chọc.

“Em lau miệng rồi, nhưng vẫn còn dầu! Lại lau lên mũi tôi rồi!”

“Ồ, thấy mũi anh bóng loáng, tưởng cũng dính dầu, tiện thể lau luôn.”

Hai người đấu khẩu vài câu.

Cái cảm giác này, Lâm Quốc Thắng nói không rõ, nhưng cậu ta chưa từng thấy anh Cửu Tắc đối xử như thế với ai khác.

Chàng trai nhút nhát A Lộc cũng lên tiếng: “Tôi từng thấy vết răng trên người anh Cửu Tắc, là bạn gái anh ấy cắn, trên eo ấy, có mấy dấu lận.”

Khi đấu tập với Văn Cửu Tắc, anh vô tình vén áo lên, thế là cậu ta trông thấy.

A Lộc tò mò buột miệng hỏi, Văn Cửu Tắc thản nhiên đáp: “Tiết Linh cắn đấy, sao cắn tôi à? Chắc ngứa răng, lấy tôi làm chỗ mài.”

Giọng điệu ấy làm A Lộc thấy răng ê ẩm.

Trình Chân không nghe nổi nữa, cảm giác như có gì nghẹn trong cổ họng, có lẽ là do buổi tối ăn quá no.

Đúng lúc đó, Văn Cửu Tắc cầm theo một cây giò hun khói trở về.

Thấy mấy người kia ngồi im re, không ai nói chuyện, ánh mắt còn dán lên anh, anh lấy làm lạ: “Sao không trò chuyện, nhìn tôi làm gì?”

Nào phải không trò chuyện, mà là vừa nãy toàn nói về anh thôi.

Lâm Quốc Thắng hạ giọng nói với Trình Chân: “Thấy chưa, lúc nãy mặt còn khó coi, đi lên xe hít một hơi ‘tiên khí’ của bạn gái xong, giờ lại bình thường rồi kìa.”

Trình Chân nhìn gương mặt của Văn Cửu Tắc, cảm giác khó mà diễn tả bằng lời: “…”

Văn Cửu Tắc không chú ý đến cô ta, chỉ đặt cây giò hun khói lên bàn: “Giò này, mọi người nếm thử đi.”

“Ồ, giò à? Bự thế.” Anh Vinh bước tới xem xét.

“Giò mọc lông rồi, ăn được không vậy?” Lâm Quốc Thắng hỏi.

Trình Chân ho nhẹ, chen vào: “Lông này không sao cả, quê tôi trước đây cũng hay ướp giò kiểu này, nhìn miếng này bảo quản rất tốt, chất lượng cũng cao, chỉ cần cạo sạch bên ngoài là ăn được.”

Cô ta mỉm cười với Văn Cửu Tắc: “Anh tìm được à? Giỏi thật, bây giờ kiếm được giò ngon thế này khó lắm, anh lấy ở đâu vậy?”

Văn Cửu Tắc đáp gọn lỏn: “Không biết, bạn gái tôi tìm được, tôi chỉ ăn bám thôi.”

Trình Chân: “…”

Cô nàng hoàn toàn từ bỏ, đứng dậy bỏ đi, vừa đi vừa trợn mắt.

Tra nam, đàn ông hư hỏng, đầu óc mê muội vì yêu thì còn được, nhưng ăn bám thì không thể chấp nhận.

Có người nhịn không được bật cười, có người thì thấy tiếc nuối.

“Đi luôn rồi à, tôi còn chưa kể đoạn hay nhất mà.” Lâm Quốc Thắng lầm bầm.

Cậu ta còn chưa kể vụ sốc nhất - hồi đó Tiết Linh đi dự tiệc uống say, gọi nhũ danh của anh Cửu Tắc.

Cô gọi anh là… Tiếu Tiếu!
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 57: Chương 57



Anh Cửu Tắc vừa ngầu vừa bá đạo, vậy mà tên ở nhà lại là Tiếu Tiếu!

Lâm Quốc Thắng mồm miệng rộng thô, không giữ nổi bí mật, thế là chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp lớp huấn luyện. Sau đó, ai dám hùa theo gọi "Tiếu Tiếu" đều bị anh đánh cho một trận.

Đặc biệt thảm nhất là Lâm Quốc Thắng, bị đánh đến phát khóc, từ đó không bao giờ dám gọi cái tên như quả b.o.m này nữa.

"Vừa rồi còn chuyện gì chưa nói xong? Mấy người nãy giờ chẳng lẽ đang nói xấu tôi?" Văn Cửu Tắc đặt tay lên vai Lâm Quốc Thắng, cười híp mắt hỏi.

"A... Không có đâu! Bọn tôi sao dám nói xấu anh, chỉ là trò chuyện thôi. Đúng rồi, cái đùi heo muối này ăn thế nào? Ngon không?"

Văn Cửu Tắc: "Đương nhiên là ngon rồi, để tôi cắt một ít cho cậu nếm thử. Ăn nhiều vào, Lâm Tử."

Lâm Quốc Thắng vui vẻ: "Được, tôi sẽ ăn nhiều hơn. Anh Cửu Tắc vẫn quan tâm tôi nhất!"

Những người khác không nỡ nhìn cậu ta, đúng là đầu óc có vấn đề.

Hương vị của đùi heo muối thực sự rất ngon, ai cũng ăn không ít, kể cả Văn Cửu Tắc.

Tối hôm đó, họ trò chuyện đến tận khuya mới đi nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Văn Cửu Tắc nói sẽ rời đi. Mọi người đều không nỡ, nhưng những người lớn tuổi như anh Sài, anh Vinh không cố giữ lại, chỉ có Lâm Quốc Thắng đứng nhìn anh lái xe đi, suýt nữa thì bật khóc.

"Anh Vinh, sao mọi người không khuyên anh Cửu Tắc ở lại chỗ chúng ta? Ở cùng nhau chẳng phải tốt hơn sao? Anh ấy với Tiết Linh cứ lang thang bên ngoài, lỡ bị bắt nạt thì sao?"

Lão Vinh, người luôn tinh tế, khẽ thở dài: "Cậu không nghe anh Cửu Tắc nói à? Tiết Linh đang bệnh, không tiện đến chỗ chúng ta."

"Bệnh thì càng phải đến căn cứ chứ, ở đó có bác sĩ mà!"

Anh Sài vỗ đầu cậu ta: "Thôi nào, lái xe đi, chúng ta cũng phải lên đường rồi."

Những người lớn tuổi trong nhóm đều nhận ra điều bất thường. Văn Cửu Tắc giấu Tiết Linh kỹ đến mức không ai thấy được, rốt cuộc là bệnh gì mà phải giấu như thế?

Lúc ăn cơm, anh cũng không để phần mang về cho cô.

Nếu Tiết Linh vẫn còn cần ăn uống, anh chắc chắn sẽ không quên chuẩn bị.

Chỉ sợ rằng...

Không ai nói ra suy đoán đó, chỉ lặng lẽ tiễn anh đi với tâm trạng nặng nề.

Nếu thực sự là như vậy, anh sẽ đi đâu? Sau này phải làm thế nào?

"Đi nhanh thế à?" Tiết Linh giơ bảng viết.

"Vẫn tiếc vì tối qua xem drama mà không có hồi kết à?" Văn Cửu Tắc lái xe lên đường.

"Anh không muốn trò chuyện với bạn bè thêm chút nữa sao?"

"Chuyện để nói đâu có nhiều vậy, cả đêm rồi mà còn chưa đủ à."

Tiết Linh đổi câu hỏi: "Đùi heo muối có ngon không?"

"Ngon, mọi người đều khen ngon." Thế nên anh mới mang về gần nửa cái.

Tiết Linh hài lòng, đặt bảng xuống.

Vì bản thân lúc nào cũng đói, nên cô mong muốn Văn Cửu Tắc có thể ăn thật no. Nhìn thấy gì ăn được, cô cũng muốn nhét cho anh.

Từ sau lần tình cờ gặp lại người quen, nghỉ ngơi một đêm ở căn cứ, mỗi tối Tiết Linh đều thúc giục Văn Cửu Tắc tìm chỗ dừng chân nghỉ ngơi.

Văn Cửu Tắc nheo mắt, nghi hoặc nhìn cô: "Nói thật đi, em muốn tôi vào căn cứ để an toàn hơn, hay chỉ vì muốn hóng hớt drama?"

Tiết Linh: "..."

Tôi không thể muốn cả hai à?

Văn Cửu Tắc bật cười, nghiêng người xoa đầu cô: "Tâm lý của em cũng tốt đấy."

Tốt hơn trạng thái tinh thần của anh nhiều.

Tiết Linh thầm nghĩ, đừng xem thường số lượng ‘gà súp tâm hồn’ tôi đã uống.

Hồi trước còn cười nhạo mấy video đó nữa kìa.

Dù vậy, phần lớn thời gian Văn Cửu Tắc vẫn chọn nghỉ ngoài trời, chỉ thỉnh thoảng mới vào căn cứ.

Mà căn cứ thì đúng là lắm chuyện. Ngoại tình, cãi nhau, trộm cắp, đủ loại drama kỳ quặc.

Văn Cửu Tắc lái một chiếc xe riêng lẻ, vào căn cứ lập tức bị người ta để mắt tới.

Một gã đàn ông mặt mày gian xảo gõ cửa xe, giơ ra một bộ bài: "Anh bạn có muốn chơi vài ván không? Bên tôi đang thiếu một người, yên tâm, chúng tôi không đánh lớn đâu..."

"Chơi bài?" Văn Cửu Tắc chống tay lên cửa xe, lộ ra khẩu súng, cười nửa miệng: "Tôi thích đánh người hơn, cậu muốn thử không?"

Gã kia sợ đến mức chạy mất dép.

Văn Cửu Tắc còn tiện tay giật luôn bộ bài của gã ta, hành vi này so với mấy kẻ lừa bịp càng giống côn đồ hơn.

Anh đóng cửa xe, giơ bộ bài lên với Tiết Linh: "Chán quá, chơi bài đi."

Chơi bài, đối với một người hiện tại là zombie như Tiết Linh, đúng là một thử thách không nhỏ.

Trước tiên, ngón tay cô cứng đờ, tốc độ co duỗi rất chậm, mỗi khi làm động tác tinh vi đều cực kỳ vụng về.

Bài tây thì mỏng lại trơn, bảo một zombie cầm cả xấp bài trên tay, rồi chọn bài đánh ra, còn khó hơn nhiều so với việc cầm bút gõ lên bảng viết.

Lỡ tay một cái, bài rơi hết xuống đất. Đến lúc muốn rút một hai lá bài cụ thể, lại không thể kẹp ra chính xác.

Quan trọng hơn là, thứ chơi bài với cô không phải con người.

Tiết Linh đã thảm đến thế này rồi, vậy mà đối diện cô, Văn Cửu Tắc vẫn mặt dày nhìn trộm bài của cô.

Cô đang cúi xuống nhặt bài, vừa ngẩng đầu lên đã thấy ánh mắt anh lướt qua từng lá bài trên tay mình.

Cô lập tức đặt bài xuống, giận dữ viết lên bảng: "Anh còn là người khoong?"

Cô còn dùng sức đập bảng viết mấy cái.

Văn Cửu Tắc xoay bài trên tay, như đang biểu diễn ảo thuật, nhún vai: "Gâu gâu."

Sau đó, không thèm che giấu, anh quăng hết bài ra, tuyên bố: "Tôi thắng rồi."

Tiết Linh: "..."

Không chơi nữa, cô muốn đánh anh!

Chuyện này dễ hơn chơi bài nhiều!

Cuối cùng, bộ bài trở thành đạo cụ để Văn Cửu Tắc chơi trò ném phi tiêu trên đường, rải hết dọc đường đi.

Nhưng bộ bài lại vô tình gợi lên một ý tưởng cho anh.

Anh kiếm được một bộ cờ cá ngựa từ một người trong căn cứ, rồi rủ Tiết Linh chơi cùng.

Tiết Linh cũng đang buồn chán, mặc dù biết chắc người này chẳng có ý tốt gì, nhưng vẫn đồng ý chơi.

Ném xúc xắc thì dễ hơn nhiều, còn di chuyển quân cờ thì tuy hơi chậm, nhưng may mà Văn Cửu Tắc cũng không vội, cứ kiên nhẫn chờ cô từ từ dịch chuyển.

Lúc đầu thì không sao, nhưng khi quân đỏ của cô sắp về đích, Văn Cửu Tắc đột nhiên đẩy quân cờ của cô về vạch xuất phát.

Bắt đầu lại từ đầu.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 58: Chương 58



Tiết Linh: "…"

Thôi được rồi, chơi cờ cá ngựa vốn dĩ là như vậy, quân cờ rất dễ bị người khác đẩy về vạch xuất phát. Không sao, chơi lại từ đầu là được.

Việc Văn Cửu Tắc làm thế, cô không hề bất ngờ tí nào.

Haha, suýt nữa bị cái vẻ thảnh thơi của anh lừa gạt, tưởng hôm nay anh sẽ không giở trò!

Tiết Linh lập tức cảnh giác, mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, theo dõi từng quân cờ của mình và Văn Cửu Tắc, tính toán xem quân nào có nguy cơ bị đẩy về "nhà".

Sau đó, quân cờ thứ hai của cô bị đẩy về.

Tiếp đến, quân thứ ba cũng chịu chung số phận…

Người ta chơi cờ cá ngựa là để đưa quân cờ của mình về đích, còn Văn Cửu Tắc thì không, mục tiêu của anh là đẩy hết quân cờ của cô về vạch xuất phát!

Tiết Linh tức đến nghiến răng, lập tức đổi chiến thuật, cũng bắt đầu tìm cách đẩy quân cờ của anh về.

Nhưng đến khi cô thành công đẩy quân của anh về vạch xuất phát, Văn Cửu Tắc chẳng hề quan tâm, vẫn tiếp tục cản đường cô, chơi theo kiểu "cứ ngăn địch là được, mình thì kệ".

Văn Cửu Tắc lại đổ được sáu điểm, đưa quân cờ cuối cùng của Tiết Linh vừa mới xuất phát trở về vạch ban đầu.

Bốn quân cờ xếp ngay ngắn ở điểm xuất phát.

"Hết rồi, lại có thể bắt đầu lại từ đầu rồi." Văn Cửu Tắc cười híp mắt nói.

Tiết Linh cúi đầu nhìn nắm đ.ấ.m của mình, cảm thấy nó đang rất muốn xông lên.

Văn Cửu Tắc chớp mắt: "Sao thế, mau bắt đầu lại đi nào!"

Ngay khoảnh khắc Tiết Linh siết chặt nắm tay, lao về phía anh, Văn Cửu Tắc gần như phản ứng ngay tức khắc, nhấn chân lên tảng đá bên cạnh, nhảy vọt ra xa vài mét.

Hai người đang ngồi dưới một gốc cây bên đường chơi cờ, xung quanh địa hình trống trải. Văn Cửu Tắc thì nhanh nhẹn, phản xạ cực nhanh, Tiết Linh hoàn toàn không bắt được anh.

Bắt không được, cô liền xoay người hai vòng, chộp lấy quân cờ của anh, ném thẳng xuống rãnh nước gần đó.

Nhưng làm thế vẫn chưa nguôi giận, cô thẳng thừng đổ người xuống đất.

Dù sao xung quanh cũng chẳng có ai, cô bắt đầu bới đất, đào ra mấy cái rãnh.

Thấy cô không đuổi theo nữa, Văn Cửu Tắc ung dung quay lại, đứng cách cô một khoảng rồi ngồi xổm xuống: "Lần này giận dữ ghê nhỉ."

"Grừ!" Tiết Linh gầm lên một tiếng zombie đầy đe dọa.

"Dù không hiểu nhưng tôi biết chắc em đang chửi tôi rất khó nghe." Văn Cửu Tắc khuyên nhủ: "Thôi nào thôi nào, chỉ là chơi game thôi mà, tôi đảm bảo sẽ không đẩy quân cờ của em nữa."

Tiết Linh vốc một nắm đất, ném thẳng vào mặt anh.

Văn Cửu Tắc phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, nghiêng người né tránh ngay tức khắc.

Tiết Linh vừa ngẩng đầu lên lại nằm xuống, trông có vẻ định nằm luôn một lúc không dậy.

Làm zombie thật sự rất tiện, cô giờ giận dỗi cũng như trẻ con.

Văn Cửu Tắc cười một lúc, rồi đột nhiên nghiêm túc nói: "Dậy mau! Có cả đống kiến đang bò lên người em kìa!"

Tiết Linh bật dậy ngay lập tức, cuống quýt cúi đầu kiểm tra quần áo.

Không thấy kiến, rồi nhìn thấy nụ cười của Văn Cửu Tắc, cô mới nhận ra mình bị lừa.

Hai năm trước, khi cô còn là một zombie lẻ loi đi trên con đường dài không thấy điểm dừng, từng có lúc cô muốn dừng lại.

Khi ấy, cô vừa hay nhìn thấy một cái hố bên đường, cô thử nằm xuống, vừa vặn lấp đầy nó.

Cô đã nằm trong cái hố đó ba ngày, hy vọng có người đi qua, tốt bụng xúc ít đất chôn cô lại luôn.

Nhưng không có ai đến, chỉ có một đàn kiến kéo đến.

Đến khi cô nhận ra, người cô đã bị kiến bò đầy, sợ đến mức bật dậy, ra sức phủi sạch kiến trên người, rồi còn ngâm mình trong nước một lúc.

Từ đó trở đi, dù ở đâu, cô cũng không bao giờ nằm quá lâu.

Thỉnh thoảng lại phải ngồi dậy cử động một chút, tránh để kiến bò lên người.

Nếu chúng mà chui vào mũi, vào miệng, thì cô chịu không nổi đâu.

Mấy con nhỏ xíu này rất ít khi bò lên người sống, nhưng đối với zombie thì không nương tay chút nào.

Văn Cửu Tắc chỉ tiện miệng dọa một câu, không ngờ cô lại phản ứng lớn như vậy.

Cô vỗ người lia lịa, kiểm tra hết quần áo, tóc tai, đến khi chắc chắn không có gì mới dừng lại.

Lúc đầu anh còn thấy buồn cười, nhưng dần dần, anh chợt nhận ra điều gì đó.

Tại sao cô lại căng thẳng như vậy?

Tiết Linh xác nhận không có kiến trên người, tức giận đi qua đá anh một phát.

Sau đó cầm bảng viết lên, nghiêm túc tuyên bố: "Không được dùng kiến dọa tôi!"

"Tôi sẽ nổi giận thật đấy!"

Để khiến tên khốn này hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô quyết định dọa lại anh: "Trước đây tôi suýt chút nữa bị kiến ăn sạch đó!"

Văn Cửu Tắc cầm bảng viết, nhìn dòng chữ trên đó, nụ cười trên môi lập tức biến mất.

Từ hôm đó, anh không còn rủ Tiết Linh chơi mấy trò linh tinh nữa, cũng không cố ý trêu cô, thậm chí chẳng nói chuyện nhiều.

Lúc đầu, Tiết Linh rất hài lòng với trạng thái này, nghĩ rằng cuối cùng cũng dọa được anh.

Nhưng rồi, một ngày, hai ngày… đến ba bốn ngày trôi qua, Văn Cửu Tắc vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm mặc, lái xe trong im lặng, cứ như đang đắm chìm trong suy nghĩ về cuộc đời.

Tiết Linh nhìn anh như vậy, đột nhiên cảm thấy không quen lắm.

Cô nhận ra, có vẻ như lời mình viết trước đó có sát thương hơi mạnh, khiến Văn Cửu Tắc bị đả kích đến trầm cảm rồi.

Phát hiện này khiến Tiết Linh cạn lời.

Điểm dễ bị tổn thương của anh đúng là kỳ lạ, bị chửi cỡ nào cũng không hề hấn, bị đánh thì lại càng chẳng bận tâm, mặt dày đến mức đáng sợ.

Nhưng chỉ cần cô nói mấy câu nghiêm túc, lại khiến anh suy sụp thế này.

Chẳng lẽ chỉ vì câu "Tôi suýt bị kiến ăn mất"?

Không lẽ anh đã tự tưởng tượng ra một viễn cảnh thê thảm nào đó, rồi ôm cảm xúc nặng nề suốt mấy ngày liền?

Bình thường cô chỉ tức giận nhất thời, chuyện qua là thôi.

Còn Văn Cửu Tắc thì lại ôm sự phiền muộn này suốt nhiều ngày liền.

Tiết Linh mở bảng viết, bật loa ngoài phát một loạt video tổng hợp những trò đùa lạnh.

Đến cô – một thây ma không thể cười – cũng suýt bật cười, vậy mà bên cạnh, Văn Cửu Tắc vẫn không hề có ý muốn cười.

Tiết Linh: "…"

Chẳng lẽ mấy chuyện này không buồn cười sao?
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 59: Chương 59



Văn Cửu Tắc để cô ngồi trên đùi mình, làm ướt khăn rồi giúp cô lau người.

Khăn nóng áp lên phần lưng gầy guộc, lướt qua từng đốt xương lộ rõ của Tiết Linh, động tác của anh chợt khựng lại.

Cô cảm nhận được anh đặt đầu lên lưng mình, hơi thở ấm áp phả lên làn da.

Cả người cô bị anh ôm lấy, giọng nói của anh vô cùng dịu dàng: “Trở thành zombie là cảm giác thế nào? Em có thấy khó chịu không?”

“Có từng nghĩ đến việc giải thoát không?”

Anh quá dịu dàng, dịu dàng đến mức có chút kỳ lạ. Nghe đến đây, Tiết Linh lập tức giật mình, kinh hãi muốn quay đầu nhìn biểu cảm của anh.

Anh không phải cảm thấy cô làm zombie quá đáng thương nên muốn cho cô một cái kết thúc luôn đấy chứ?

Cô vội vàng vỗ vỗ cánh tay đang ôm lấy mình: Đừng mà! Đừng dọa zombie như vậy chứ!

Thật ra làm zombie cũng không tệ lắm. Đúng là cô từng có ý nghĩ “chôn luôn cho rồi”, nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy cũng không đến mức bi thảm như vậy. Gần đây, cô còn phát hiện ra không ít lợi ích khi làm zombie nữa!

Tiết Linh nhớ đến dáng vẻ Văn Cửu Tắc lúc dứt khoát c.h.é.m đầu zombie trên đường đi, rùng mình một cái. Cô chỉ hận mình không thể nói chuyện, không thể khuyên nhủ anh cho đàng hoàng: Đừng có kích động!

Văn Cửu Tắc khẽ dụi chóp mũi vào lưng cô, rồi ngẩng đầu nhìn ánh mắt đầy hoảng hốt của cô, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay.

“Em sợ gì chứ, tôi chỉ hỏi thôi, đâu có định làm gì đâu.”

Tiết Linh bán tín bán nghi nhìn anh một hồi lâu, suýt nữa muốn bắt anh thề, rồi mới sợ hãi vỗ vỗ n.g.ự.c mình.

Văn Cửu Tắc tiếp tục giúp cô lau người, còn tiện tay chải tóc cho cô.

Tiết Linh ngẩn người suy nghĩ, rồi cầm bảng viết lên, chuẩn bị nói chuyện nghiêm túc với anh.

Cô cúi đầu viết thật lâu, chủ đề là: “Khuyên người ta biết trân quý... sinh mệnh của zombie”.

Xem như bây giờ cô đang bị bệnh đi, một căn bệnh truyền nhiễm nên phải sống xa loài người. Cuộc sống cũng gặp nhiều khó khăn, lại còn chịu đau đớn... chủ yếu là đói, nhưng đâu thể vì bị bệnh mà muốn c.h.ế.t đúng không?

Càng không thể có chuyện bệnh nhân còn chưa từ bỏ, người nhà bệnh nhân lại thấy đau lòng quá nên xử lý luôn bệnh nhân, đúng không?

Văn Cửu Tắc mất ba giây để đọc hết những gì cô viết suốt ba mươi phút.

“Đúng, em nói rất có lý, còn thuyết phục hơn mấy bài văn gà bông kia nhiều.” Anh vừa nói vừa chải tóc cho cô.

Tiết Linh cảm thấy anh chỉ nói qua loa cho có.

Không thể để anh trốn tránh nữa!

Cô lục tìm túi thuốc an thần, lấy ra một viên đưa cho Văn Cửu Tắc.

Viên thuốc đưa đến tận miệng, Văn Cửu Tắc lười từ chối, cứ thế nhận lấy rồi nuốt xuống.

Anh uống một ngụm nước, nói: “Thuốc này không thần kỳ như em nghĩ đâu, không phải cứ uống vào là vui vẻ ngay. Đa phần nó chỉ có tác dụng an ủi tâm lý thôi.”

Nếu uống lâu dài, sẽ trở thành như mẹ anh - cố níu kéo một tinh thần sắp sụp đổ, để rồi khiến cơ thể càng thêm kiệt quệ. Ngoài ra, không có tác dụng nào khác.

Không bao lâu sau khi uống thuốc, Văn Cửu Tắc bỗng nhíu mày rồi xuống xe.

Tiết Linh nghe thấy tiếng anh nôn.

Một lúc sau, anh súc miệng xong rồi quay lại, dựa người vào ghế: “Bác sĩ Tiết Linh à, đừng có chữa ngựa sống như ngựa c.h.ế.t chứ.”

Tiết Linh cầm vỉ thuốc lên, cẩn thận xem lại tờ hướng dẫn dày đặc chữ, mất một lúc lâu mới tìm thấy liều lượng: Mỗi lần nửa viên… Nhỏ như vậy, cô cứ tưởng một viên là liều lượng nhỏ nhất rồi.

Không cẩn thận để anh uống quá liều, nên mới bị nôn sao?

Cô chột dạ lật xem tiếp, nhìn thấy phần tác dụng phụ có ghi: Buồn nôn, nôn mửa.

Cũng có khả năng là phản ứng bình thường của thuốc!

Dù Văn Cửu Tắc không trách cô, nhưng anh ngồi đó có vẻ không thoải mái.

Tiết Linh cẩn thận chạm vào anh, đưa nước cho anh.

Văn Cửu Tắc nhìn cô một cái rồi nhận lấy uống.

Tiết Linh giơ bảng viết: “Anh giận à?”

“Chuyện nhỏ này thì có gì đáng giận.” Anh cười nhạt, vặn nắp bình nước rồi đặt lại chỗ cũ.

Tiết Linh viết tiếp: “Là lỗi của tôi, lần sau tôi không ép anh uống nữa.”

Cô cảm thấy áy náy. Dù gương mặt đã xanh trắng cứng đờ, khó thể hiện cảm xúc, nhưng vẫn còn chút dáng vẻ của trước kia.

Bây giờ, cô trông giống hệt cái lần cô lỡ mạnh chân đá anh một cú.

Một giây trước còn tức giận, giây sau nhận ra mình đánh người, lập tức trên mặt lộ ra vẻ hối lỗi và hoảng hốt.

Ánh mắt hiện rõ nỗi sợ hãi, cứ đứng yên tại chỗ như một đứa trẻ gây họa, thấp thỏm chờ đợi người lớn trách mắng.

Chính cô đánh anh, nhưng lại tự dọa chính mình.

Thật là…

Văn Cửu Tắc không phải người có tính khí tốt. Môi trường sống từ bé đến lớn khiến anh quen với bạo lực.

Nhưng khi nhìn thấy biểu cảm đó của Tiết Linh, anh không thể nào tức giận với cô được. Ngược lại, anh còn lo dọa cô sợ, theo bản năng nở nụ cười hờ hững như mọi khi, lười biếng trêu:

“Em ngay cả tôi cũng dám đánh, thì sau này đừng ngán ai nữa.”

Lúc đó, câu anh nói nhiều nhất chính là câu này.

Mỗi lần bị cô tức giận đ.ấ.m một cú vào ngực, anh lại vừa xoa n.g.ự.c vừa cười: “Ngay cả tôi còn dám đánh, thì đừng sợ ai hết.”

Có lẽ là vì đánh anh nhiều quá nên cô dần có gan cãi nhau với người khác.

Nhưng sau khi xa cách quá lâu, cô lại bắt đầu nhát gan rồi.

Văn Cửu Tắc nhắm mắt, giọng trầm thấp: “Sợ gì chứ, chẳng phải tôi đã hứa với em rồi sao? Tôi sẽ không giận em đâu.”

Tiết Linh: “…”

Có vụ này sao? Khi nào vậy? Sao cô không biết?!

Chuyện đó xảy ra vào khoảng giữa quãng thời gian họ quen nhau.

Một buổi tối, Văn Cửu Tắc đang ở trung tâm huấn luyện thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Là bạn học của Tiết Linh gọi đến.

Giọng nữ trong điện thoại nói: “Alo, anh là bạn trai của Linh Linh phải không? Anh có thể đến KTV đón cô ấy không? Cô ấy uống say rồi…”

Âm thanh hỗn loạn vang lên từ đầu dây bên kia - tiếng hét kinh hãi của các cô gái, giọng mắng chửi của một người đàn ông quen thuộc, cùng với ai đó đang la lớn: “Đừng đánh nữa!”

“Văn Cửu Hoàn, thôi đi, bình tĩnh lại nào!”
 
Back
Top Bottom