Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 40: Chương 40



Bất kể trong lòng có vui vẻ hay không, Văn Cửu Tắc vẫn dừng xe trên một con phố ít zombie hơn, nhìn Tiết Linh bước xuống xe.

Cô thay áo phông và mặc một chiếc váy dài, trên lưng đeo một chiếc túi nhỏ, vui vẻ đi về phía bảo tàng.

"Cộc cộc." Văn Cửu Tắc đột nhiên gõ lên cửa sổ xe.

Chờ Tiết Linh quay đầu nhìn, anh cười nói: "Nếu đến tối mà em chưa ra, tôi sẽ vào tìm em."

Nói xong, anh kéo cửa kính lên, một tay kê sau đầu, ngả lưng vào ghế lái.

Tiết Linh: "..."

Anh sợ cô nhân cơ hội bỏ trốn hay sao?

Cả đời cô luôn muốn đến bảo tàng Nguyên Hồ, lúc còn sống thì không có cơ hội, giờ đây, tiếc nuối nhỏ bé này cuối cùng cũng có thể bù đắp.

Là một zombie, Tiết Linh đường hoàng bước vào bảo tàng.

Dù tốn chút thời gian để tìm lối vào, nhưng không sao, hôm nay cô đi bảo tàng không cần phải xếp hàng.

Điện trong bảo tàng đã mất từ lâu, Tiết Linh bước từ sảnh lớn còn sáng sủa vào khu triển lãm tối đen như mực.

Mất đi hệ thống chiếu sáng, mỗi gian triển lãm đều tối om, các hiện vật bên trong tủ kính vẫn giữ nguyên trạng thái của nhiều năm trước. Các zombie trong bảo tàng đi loanh quanh quanh các quầy trưng bày, chúng đã "tham quan" ở đây suốt ba năm rồi.

Tiết Linh: "..."

Văn Cửu Tắc ngồi trong xe chưa bao lâu đã thấy Tiết Linh quay lại, nhanh hơn anh dự đoán rất nhiều.

Hơn nữa, trông cô có vẻ hơi ỉu xìu, không còn hào hứng như lúc đi vào.

Bộ dạng này của cô khiến anh nhớ đến lần hai người đi du lịch ở Lan Bá ba năm trước. Khi đó, vì xấu hổ đến "chết" trên quảng trường đông nghịt người, cô tức giận tuyên bố muốn đi một mình đến khu phố quán bar để nghe nhạc hội ngoài trời, không cần anh đi cùng, bảo anh cứ về khách sạn ngủ.

Kết quả là nhạc hội mới bắt đầu, hát được hai bài, cô đã chạy về khách sạn.

Còn mua theo đồ ăn vặt và đồ uống, ngồi bên mép giường mặt mày ủ rũ.

"Sao thế? Mới đó đã về rồi?" Anh hỏi.

"Không vui." Cô đáp.

Văn Cửu Tắc cầm lấy đồ ăn vặt cô mang về, ăn hai miếng rồi tiện tay đưa cho cô: "Muốn ăn không?"

"Không ăn, không có khẩu vị." Cô nói.

Văn Cửu Tắc nhai hết đồ ăn, đứng dậy cầm điện thoại đi ra ngoài: "Đi thôi."

Cô miệng thì chê nhạc hội dở tệ, ca sĩ còn hát chói tai, nhưng khi đến đó thì lại vui vẻ hòa theo đám đông reo hò cổ vũ, thậm chí còn ăn hết sạch từ đầu đến cuối con phố.

Sau đó còn mạnh miệng đẩy anh vào quán bar uống rượu, vừa nhát gan vừa hăng hái mà uống tới bến.

... Cô là một người rất cần người đồng hành cùng.

Nghĩ đến đây, Văn Cửu Tắc bất giác bật cười.

Anh nhìn Tiết Linh leo lên xe, hỏi cô: "Nhanh vậy sao?"

Tiết Linh ngồi ngay ngắn, chậm rãi cầm lấy bảng viết, uể oải viết xuống: "Không vui."

Vẫn là cái dáng vẻ này, Văn Cửu Tắc nghĩ thầm.

Trong tay cô có thêm một chiếc túi vải in logo của bảo tàng, bên trong là một số huy hiệu kỷ niệm, sổ tay lưu niệm và mô hình các hiện vật lịch sử. Ngoài ra còn có một chiếc áo phông cỡ lớn của bảo tàng, đúng kích thước anh mặc được.

Ném hết mấy món quà lưu niệm sang chỗ Văn Cửu Tắc, Tiết Linh tựa đầu vào cửa kính, im lặng một lúc.

Lúc trước vào bệnh viện ban đêm cô còn chẳng sợ, vậy mà vừa nãy trong bảo tàng tối đen lại càng đi càng thấy rợn người. Đến khu triển lãm lăng mộ cổ, cô còn chẳng dám bước vào, sợ xác ướp bên trong bất ngờ bật dậy.

Khoan đã! Tiết Linh bỗng bừng tỉnh nhận ra, cái gì mà xác ướp biết động chứ, zombie đầy rẫy khắp nơi, chính cô cũng là một con zombie mà!

Xác ướp cổ đại thì có gì đáng sợ? Thêm mấy trăm năm nữa, cô cũng thành xác ướp cổ thôi!

Miên man suy nghĩ đủ thứ, Tiết Linh bỗng nhận ra Văn Cửu Tắc vẫn im lặng từ nãy đến giờ, cô tò mò ngẩng đầu nhìn anh.

Anh tựa người vào ghế, ánh mắt dõi theo bảo tàng phía xa, như đang suy tư điều gì đó.

"Anh đang nghĩ gì vậy?" Tiết Linh giơ bảng viết lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

Văn Cửu Tắc liếc nhìn cô một cái: "Tôi đang nghĩ xem có cách nào để đi bảo tàng cùng em không."

Tiết Linh: ?

Gì vậy trời, nguy hiểm thế mà cũng muốn tìm cách đi theo cô? Anh bám người quá rồi đó!

Cô lập tức lắc đầu từ chối.

"Tôi không muốn đi nữa."

Văn Cửu Tắc nhìn dòng chữ trên bảng của cô, bỗng hừ một tiếng, ánh mắt rõ ràng viết: "Tôi không tin."

Cô lặp lại: "Thật sự không muốn đi nữa mà."

Thấy Văn Cửu Tắc vẫn còn đăm chiêu nhìn bảo tàng, Tiết Linh lập tức tước đi quyền lái xe của anh, tự mình ngồi vào ghế lái, đánh tay lái rời khỏi khu vực này.

Chạy một lúc, cô tạm dừng xe rồi viết: "Đi hồ Nguyên Hồ thì đi đường nào?"

Văn Cửu Tắc cũng không biết.

Hai người cứ thế lái xe vòng vèo, tránh xa những con phố có nhiều zombie. Cuối cùng, họ dừng lại trước một hiệu sách nhỏ ven đường.

Bên trong có một con zombie đang bò lê lết trên sàn, tấm kính cửa hàng bị nó đập đến "cộp cộp".

Tiết Linh nhanh chóng xuống xe trước anh, lao thẳng đến hiệu sách, sau đó… không mở nổi cái khóa dây quấn quanh tay nắm cửa.

Cô loay hoay một lúc, rồi mặt không cảm xúc quay đầu nhìn Văn Cửu Tắc.

Anh xuống xe, chu đáo bẻ khóa quẳng sang một bên, sau đó lùi lại vài bước, làm động tác mời cô vào: "Mời."

Tiết Linh đẩy cửa ra, xông vào lôi con zombie bên trong đi chỗ khác.

Cô vừa kéo con zombie khuất sau giá sách, Văn Cửu Tắc vừa cầm chặt con d.a.o ngắn, chậm rãi bước vào, tiện tay lướt qua kệ sách tìm kiếm.

Anh muốn tìm một tấm bản đồ, nếu không có thì ít nhất báo du lịch địa phương cũng sẽ có bản đồ đính kèm.

Tiết Linh nhanh chóng quay lại, thấy anh đang lật tìm trên giá sách, cô cũng đưa mắt lên kệ và bắt đầu lật xem.

Chỗ này chắc đã bị người ta lục soát từ lâu, sách vở còn lại không nhiều, phần lớn là sách tham khảo và bài tập của học sinh.

Ngoài ra còn có một số tiểu thuyết, sách xã hội học, và vài cuốn triết học bán chạy.

Một cuốn trong đó trông rất quen, Tiết Linh từng mua qua. Khi đó, mấy trang review nói rằng đọc cuốn này có thể mở mang tầm mắt, là một quyển sách có thể thay đổi cả cuộc đời.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 41: Chương 41



Cô mua về, đọc được hơn chục trang thì bỏ dở, vì sách viết quá trừu tượng và đầy triết lý, cuối cùng bị cô để xó mấy tháng trời.

Sau đó, khi Văn Cửu Tắc ở cùng cô, cô từng thấy anh mấy lần cầm cuốn đó lên đọc. Cuối cùng, anh đã đọc hết cả cuốn.

Không hổ danh là sinh viên chuyên ngành Ngôn ngữ và Văn học, năng lực đọc hiểu còn vượt xa vẻ bề ngoài!

Tiết Linh chọn vài quyển trên kệ, rồi chần chừ một chút, vẫn rút luôn cả cuốn sách quen thuộc kia.

Thử đọc lại xem, biết đâu bây giờ có thể hiểu được rồi.

Lúc còn sống, cô không đọc nổi là do tâm không tĩnh. Bây giờ thì tâm cô quá tĩnh luôn, đến nỗi không có lấy một nhịp đập.

Văn Cửu Tắc lục lọi tìm thấy một tấm bản đồ, lấy thêm vài tập sách du lịch mỏng, còn Tiết Linh ôm cả chồng sách trên tay.

Anh không có ý kiến gì về đống sách cô chọn, chỉ lặng lẽ cầm giúp hơn nửa.

Phát hiện cuốn sách quen thuộc, anh cầm lên xem kỹ hơn: "Đây chẳng phải cuốn mà em dùng để chèn mì ăn liền sao?"

Tiết Linh: "..."

Lên xe, anh xếp ngay ngắn chồng sách của cô, sau đó rút ra một quyển từ tập sách du lịch của mình, đưa cho Tiết Linh.

"Đây, đọc cái này đi."

Tiết Linh tò mò nhận lấy, nhìn bìa sách đầy màu sắc, nổi bật mấy chữ to: "Món canh tâm hồn mà giới trẻ hiện đại cần nhất".

Trước tận thế, trong một ứng dụng trên điện thoại Tiết Linh có một thư mục sưu tầm, bên trong toàn là các video "súp gà cho tâm hồn".

Có những video giọng nữ du dương kể về đạo lý nhân sinh trong tiếng sáo và đàn nhị nhẹ nhàng;

Có giọng nam phát thanh viên trầm ấm đọc những trích đoạn văn học kinh điển giữa nền nhạc hùng tráng và cảnh non nước hữu tình;

Có các đoạn trích bài giảng của một bậc thầy quốc học danh tiếng thế kỷ trước, khuyến khích mọi người vượt qua khó khăn;

Có đạo sĩ để râu, búi tóc, mặc đạo bào, điềm nhiên chỉ dạy cách đối diện nghịch cảnh;

Có những tiết giảng Phật học về nhân sinh của giáo sư đại học danh tiếng;

Có cả những nhân vật anime hai chiều, nói ra những mẹo "phó mặc đời" kỳ quặc mà hài hước;

Có thầy bói trải bài tarot, nói với khán giả rằng tương lai sẽ có may mắn gì đang chờ đợi...

Từ triết học cổ đại đến huyền học phương Tây, từ hàn lâm bác học đến dân gian bình dân, tất cả đều có chung một điểm: "gà hầm".

Văn Cửu Tắc từng nhìn thấy thư mục đó của cô, sau đó cười nhạo không thương tiếc.

Giờ anh đưa cho cô cuốn "Món canh tâm hồn mà giới trẻ hiện đại cần nhất", chắc chắn là có ý trêu chọc!

Thôi được rồi, Tiết Linh thừa nhận, đúng là có những video hơi kỳ lạ thật.

Nhưng cô không xem chúng để học đạo lý nhân sinh, mục đích duy nhất của cô chỉ có một:

Cô muốn nghe ai đó nói với mình rằng, chỉ cần kiên trì, cuộc sống sẽ trở nên tốt hơn, tất cả đau khổ hiện tại rồi sẽ qua đi, tương lai vẫn còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ đón.

Trong quá khứ, có rất nhiều thời điểm cô cảm thấy bế tắc, chẳng biết tâm sự cùng ai, cũng không ai có thể an ủi cô. Chỉ có thể tự mình nuốt trọn mọi cảm xúc.

Nhưng khi những cảm xúc đó tích tụ quá nhiều, không cách nào xoa dịu, cô sẽ tìm đến những video đó.

Có những triết lý vô nghĩa đến mức buồn cười, nhưng lại khiến cô bật cười thật sự;

Có những "gà hầm độc hại" khiến cô tức giận, trong lòng phản bác rằng đâu phải như thế!

Có những video hài hước dễ thương làm tâm trạng cô tốt lên;

Có những lời an ủi dịu dàng, cô sẽ khẽ lẩm bẩm theo: "Đúng vậy, đúng vậy, chuyện tốt đẹp sắp xảy ra rồi!"

Cứ như vậy, cô đã sống qua hơn hai mươi năm một cách tạm ổn và vui vẻ.

Nhưng Văn Cửu Tắc là kiểu người có thái độ thù địch và cảnh giác cao với mọi thứ xung quanh, lại còn bi quan.

Nghe thấy từ "gà hầm", phản ứng đầu tiên của anh là đạp đổ luôn cả nồi, chẳng thèm nghe xem nó nói cái gì.

Do hoàn cảnh trưởng thành, anh chín chắn hơn rất nhiều người cùng tuổi, nhưng vẫn còn những điểm chưa trưởng thành.

Tiết Linh không so đo với anh, cứ coi anh như một con ch.ó là được rồi.

Nếu thật sự tức giận, thì cứ đ.ấ.m anh vài cái, dù sao anh cũng chẳng đánh lại.

Tiết Linh ngồi ghế phụ, bình tĩnh mở cuốn "Món canh tâm hồn" ra.

Dòng đầu tiên đập vào mắt:

"Chỉ cần còn sống, thì vẫn còn hy vọng."

Tiết Linh: "..."

Đúng là nói trúng tim đen. Người ta bây giờ đã không được tính là còn sống nữa rồi mà.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 42: Chương 42



Cô gập sách lại, đặt sang một bên.

Văn Cửu Tắc hỏi: "Mới nhìn một cái đã không đọc nữa à?"

Haiz, khỏi cần nói, phiên bản không còn phù hợp nữa rồi.

Tiết Linh thở dài, viết lên bảng: "Vì gu thẩm mỹ của anh quá tệ, tôi không thích đọc."

Một người nấu ăn dở thế này thì tìm đâu ra được "món gà hầm" ngon chứ.

Trong lúc trò chuyện, họ chạy ngang qua Bệnh viện số một Nguyên Hồ.

Bệnh viện rộng lớn này gần như bị san bằng một nửa, bên trong không có zombie chen chúc, chỉ còn lại những tòa nhà bị đánh sập bởi b.o.m đạn, chứng tỏ nơi này từng bị thanh trừng bằng vũ lực.

Tiết Linh chống tay lên cửa kính, nhìn đống đổ nát của bệnh viện, thầm đoán hẳn phải có một đội quân quy mô lớn mới có thể đột phá "phó bản bệnh viện khó nhất thời mạt thế".

Với nhân lực ít ỏi, chắc chắn phải có hỏa lực cực mạnh yểm trợ.

Những vụ nổ sẽ thu hút zombie từ khắp nơi đổ về, bảo sao khu vực này và mấy con phố lân cận gần như chẳng thấy bóng dáng zombie.

Nhưng khi tiến gần đến trung tâm thành phố, dọc theo những con đường sầm uất trước kia, zombie lại bắt đầu xuất hiện dày đặc.

Bọn chúng bám theo xe ngày càng nhiều. Văn Cửu Tắc tăng tốc trên con phố đầy xe phế liệu, luồn lách tránh né.

Bị zombie truy đuổi là chuyện thường ngày với anh. Anh bình tĩnh quan sát địa hình, xoay vô lăng, tông văng chướng ngại trước cổng một khu dân cư cao cấp, lao xe vào trong.

Băng qua khu chung cư, đến cổng sau, anh không xuống xe mà trực tiếp giơ súng, nhắm chuẩn b.ắ.n vỡ ổ khóa, đạp cửa xông ra, cắt đuôi cả đám zombie.

Cứ luồn lách vòng vèo như vậy, cuối cùng, họ cũng nhìn thấy hồ Nguyên Hồ.

Nguyên Hồ là niềm tự hào của thành phố này, nổi tiếng với hồ nước trong xanh, hàng chục dặm hoa sen ven bờ, cùng những hàng đào, mận, mơ nở rộ mỗi độ xuân về, thu hút vô số du khách ghé thăm.

Bây giờ không phải là mùa đẹp nhất để ngắm Nguyên Hồ, nhưng cũng không tệ.

Xe chạy đến gần hồ, từ xa đã có thể thấy bóng người đi lại ven hồ, thoạt nhìn chẳng khác gì trước tận thế.

Nhưng khi đến gần hơn, có thể nhận ra những "người đi đường" đó di chuyển chậm chạp, lảo đảo cứng nhắc.

Nhiều quầy hàng ven hồ trở nên bừa bộn, biển hiệu rực rỡ ngày nào nay đã bạc màu vì gió mưa.

...

Văn Cửu Trạch tìm một chỗ có ít zombie đậu xe, rồi cùng Tiết Linh xuống xe.

Tiết Linh hơi chần chừ, anh cũng muốn đi cùng sao?

Cô còn chưa kịp viết xong "Anh đợi tôi trên xe đi", thì Văn Cửu Tắc đã thản nhiên nói:

"Không."

Rồi cứ thế sải bước đi trước cô.

...

Hàng cây xanh rợp bóng ven hồ, những tán liễu mềm mại đung đưa, chỉ còn lại tiếng ve kêu râm ran trong không khí tĩnh lặng.

Sen hồng trắng nở rộ giữa những chiếc lá xanh tròn trĩnh, trông vô cùng kiều diễm. Lác đác còn có những búp sen xanh ngắt.

Nhưng chỉ cần nhìn kỹ, có thể thấy dưới tán lá sen, không ít zombie đang ngâm mình dưới nước.



"Không có lan can ven hồ đúng là nguy hiểm thật, lũ zombie cứ thế mà rơi xuống hồ!"

Tiết Linh nhìn bảng cảnh báo gần đó: Cẩn thận rơi xuống nước, chú ý an toàn.

Rồi nhìn sang đám zombie đang chồng chất trong nước, không c.h.ế.t đuối nhưng cũng không bò lên được.



Văn Cửu Tắc thản nhiên giẫm lên một cái đầu zombie vừa nổi lên mặt nước, nhấn nó chìm xuống, chặn lại tiếng gầm gừ của nó.

Tay còn tiện tay bứt một chiếc lá sen để lau dao.

Phía sau lưng anh, hai con zombie vừa mất đà ngã xuống.

Tiết Linh nãy giờ mải nhìn hồ nước, đến giờ mới nhận ra anh đã ra tay lúc nào không hay.

Khu vực bờ hồ này tuy ít zombie, nhưng không phải là không có.

Ngoài hai con đã nằm xuống, mấy con khác cũng đã phát hiện ra hơi thở của con người, bắt đầu lảo đảo tiến lại gần.



Một nhóm zombie kéo đến, Văn Cửu Tắc ôm vai Tiết Linh, đẩy cô bước nhanh hơn.

Tiết Linh: Tôi muốn đi dạo ngắm cảnh chứ không phải chạy thi tốc độ ở ven hồ đâu!

Nhưng Văn Cửu Tắc thì lại giống như đang chơi Plants vs Zombies phiên bản thực tế.

Ban đầu chỉ có một hai con lác đác, bị anh dễ dàng giải quyết. Nhưng về sau số lượng zombie càng lúc càng đông, bắt đầu giải quyết không xuể.

Nhìn thấy đám zombie kéo đến ngày càng đông, Tiết Linh lập tức đẩy lưng anh.

Đừng đánh nữa! Mau đi đi!

Văn Cửu Tắc một tay cầm d.a.o ngắn, một tay kéo lấy cánh tay cô, sải bước dài vượt qua bồn hoa ven hồ, tiện thể xách theo Tiết Linh có bước chân ngắn hơn.

Tránh đám zombie bên trái, lại đá bay một con lao đến từ lối nhỏ bên phải.

Tiết Linh đ.ấ.m thình thịch vào lưng anh, giục anh mau quay lại xe.

Nhìn cô cũng học theo mình định đá một con zombie, Văn Cửu Tắc bật cười, kéo cô trở lại rồi vác thẳng lên vai.

Trước khi đám zombie tập trung lại quá đông, cả hai từ bên sườn thoát ra, chạy thẳng về chỗ đậu xe.

...

Chuyến du ngoạn ven hồ, mới bắt đầu đã phải kết thúc vì những "du khách" quá mức nhiệt tình.

Xe khởi động, rời khỏi bờ hồ, Tiết Linh ngồi ở ghế phụ, nhìn ra bên ngoài.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự hồi hộp đến nghẹt thở khi bị bao vây bởi lũ zombie như thế này.

Lá gan của Văn Cửu Tắc cũng quá lớn rồi.



Tiết Linh cúi đầu nhìn mấy cái gương sen trong tay, thứ mà cô đã tranh thủ hái được lúc nãy.

Vừa căng thẳng, tay cô đã bóp chặt làm hạt sen vỡ ra, phát ra tiếng "bộp bộp".

Một bàn tay bên cạnh vươn qua, nhận lấy gương sen từ tay cô, bóc ra ăn.

Văn Cửu Trạch vừa nhai hạt sen, vừa thoải mái hỏi:

"Tiếp theo đi đâu? Chùa Độ Vân?"

Tiết Linh phất tay.

"Thôi, khỏi đi. Zombie nhiều quá."

Cô ở vùng quê lâu rồi, suýt thì quên mất thành phố vẫn còn nhiều zombie như vậy.



Dưới sự kiên quyết của Tiết Linh, chuyến du ngoạn ngắn ngủi tại Nguyên Hồ kết thúc, họ đổi hướng, đi vào con đường nhỏ hẻo lánh hơn.

Đây là tuyến đường quốc lộ nối hai tỉnh, có một đoạn dài đi qua vùng núi.

Càng đi sâu vào, hai bên đường càng ít dấu vết con người, ngay cả xe phế bỏ cũng không thấy.

Hai bên chỉ còn cây cối rậm rạp, chiếc xe như đi vào một dải ánh sáng xanh thẳm giữa rừng.

Trời tối dần, có dấu hiệu sắp mưa.



Mưa lất phất rơi xuống, Văn Cửu Tắc cho xe dừng trong một đường hầm để trú qua đêm.

Vì Tiết Linh không đuổi anh ra ngoài nấu ăn, nên anh chỉ ăn tạm một chút rồi nằm trong xe g.i.ế.c thời gian.

Ngoài xe, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, xua tan đi cái oi bức mùa hè.

Trong xe chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ.

Tiếng lật trang sách khẽ vang lên, Tiết Linh liếc mắt sang.

Văn Cửu Tắc đang cầm cuốn "Món canh tâm hồn mà giới trẻ hiện đại cần nhất" mà anh nhét vào tay cô lúc trước.

Đột nhiên, anh lười biếng cất giọng đọc:

"Những khó khăn trong cuộc sống, cũng có thể coi là quá trình trưởng thành của sinh mệnh... Cuộc đời là một khóa học trải nghiệm, ta dùng thể xác để cảm nhận thế giới, dùng linh hồn để tìm kiếm ý nghĩa..."

Giọng anh trầm ấm, nghe không ra cảm xúc gì, cũng không rõ là đồng tình hay giễu cợt.

Nhưng có lẽ vì giọng hay, nên mấy câu này nghe lại có vẻ rất có lý.

Thậm chí còn dễ nghe hơn những video "gà hầm" mà cô từng xem rất nhiều.



Trong tiếng mưa rơi rả rích, Tiết Linh hiếm hoi cảm nhận được sự bình yên.

Cô đặt hai tay lên bụng, nhắm mắt lắng nghe, tựa như đang hưởng thụ cảm giác "nhập thổ vi an".

Văn Cửu Tắc đọc được vài đoạn, bỗng dưng ngừng lại.

Anh nghiêng người, chạm nhẹ vào vai Tiết Linh.

Cô không động đậy, vẫn nhắm mắt an nhiên.

Không thấy cô phản ứng, anh buông sách, áp sát lại, nín thở một chút, rồi đưa tay mở mắt cô ra.

Tiết Linh: ...

Đôi mắt đỏ sẫm đảo nhẹ, cô đưa tay gạt tay anh ra.

Thật sự là, không để cho người ta an nghỉ yên ổn được à?
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 43: Chương 43



Chỉ có anh là giỏi nhất trong việc phá vỡ bầu không khí.

Thấy vậy, Văn Cửu Tắc thu tay lại, ngồi về ghế lái, thoải mái cười nói:

“Làm tôi giật cả mình, còn tưởng lỡ đọc kinh siêu độ cho em rồi.”

Anh nghĩ mình đang tụng kinh Phật chắc? Còn siêu độ nữa chứ.

Cô đổi tư thế, nhưng không nhắm mắt nữa. Khi Văn Cửu Tắc liếc nhìn, cô còn hời hợt giơ tay động đậy, biểu thị rằng mình chưa bị siêu độ.

Cứ thế, trong tiếng mưa rơi, một đêm trôi qua. Sáng hôm sau trời quang, mặt trời lại ló rạng.

Đường hầm tối đen sáng lên, cả hai phía lối ra đều tỏa ánh sáng. Chiếc xe khởi động, lao về phía trước, tiến vào không gian xanh tươi mát rượi sau cơn mưa.

Văn Cửu Tắc nhìn biển báo phía trước, đối chiếu bản đồ, chuẩn bị rẽ trái, thì bất chợt bên cạnh có một tấm bảng ghi chú chìa ra.

Trên đó viết: “Em muốn đi xem Binh mã dũng*.”

*Binh mã dũng (兵马俑) là các bức tượng chiến binh và ngựa bằng đất nung được chôn theo Tần Thủy Hoàng, vị hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc, để bảo vệ ông trong thế giới bên kia.

Văn Cửu Tắc: “…”

Binh mã dũng ở tận phía bắc, còn nơi anh định đến là An Đông, một nam một bắc.

Thực ra, Tiết Linh không thật sự muốn đi xem Binh mã dũng. Cô cố tình nói vậy.

Ai bảo Văn Cửu Tắc không chịu nói anh định đưa cô đi đâu. Trước đó cô đã hỏi, nhưng anh lại lảng tránh.

Được thôi, không chịu nói chứ gì, vậy thì đi khắp đất nước luôn!

Dù sao Tiết Linh cũng chắc chắn rằng Binh mã dũng không phải là điểm đến của Văn Cửu Tắc.

Văn Cửu Tắc không vội lái xe, quay sang nhìn cô: “Em có phải là…”

Tiết Linh vểnh tai, chờ anh thú nhận.

“… Có phải là muốn đi trộm Binh mã dũng không?”

Tiết Linh: “…”

Anh trộm ấy! Anh mới đi trộm Binh mã dũng ấy!

“Không thì chẳng lẽ là muốn đi mua ngọc sao?” Văn Cửu Tắc nghiêm túc suy tư.

Tiết Linh lười tốn sức viết chữ đấu võ mồm với anh. Trước đây cô đã chẳng đấu lại được cái miệng độc địa đó, bây giờ vừa viết chữ chậm vừa câu từ ngắn gọn, sức sát thương càng yếu hơn.

Bỗng cô nghĩ ra điều gì đó, lục tìm trong đống sách dưới ghế, lật trang ào ào rồi khoanh một câu mình muốn.

Văn Cửu Tắc nhìn thấy câu cô khoanh tròn rồi giơ lên:

“Đàn ông là sinh vật giỏi giả ngu nhất. Dù có đoán trúng bí mật họ muốn che giấu, họ cũng sẽ bày ra vẻ mặt vô tội, giả vờ không hiểu gì, vô cùng đáng ghét!”

Văn Cửu Tắc: “…”

Cái quái gì đây, sách gì mà viết đúng thế?

“Được rồi, em thật sự nhất định phải đi xem Binh mã dũng bây giờ sao? Chờ một thời gian nữa có được không?”

Anh hạ giọng thương lượng, ánh mắt lười biếng xen lẫn ý cười, dưới ánh sáng phản chiếu từ những tán cây bên ngoài trông lại có vẻ dịu dàng đặc biệt.

Zombie Tiết Linh từ chối lời dụ dỗ của con người - bạn trai cũ - Văn Cửu Tắc.

Cô cúi đầu lật sách, lấy ra một quyển, lại lật thêm một quyển.

Văn Cửu Tắc nhìn cô mãi vẫn chưa tìm được câu thích hợp, nhịn không được bật cười: “Tìm không ra thì thôi nhé?”

Cuối cùng, Tiết Linh khoanh tròn một câu vừa ý:

“Tôi là kiểu người rất kỳ lạ, những chuyện không quan trọng thì có thể nói từ sáng đến tối, nhưng những điều thực sự để tâm, dù là yêu hay là đau thương, lại không thể thốt nên lời.”

Cô khoanh câu này, rồi trên bảng viết thêm hai chữ bổ sung: “Đáng ghét!”

Văn Cửu Tắc câm nín.

Anh liếc nhìn màu xanh ngoài cửa xe, rồi nhanh chóng quay lại, vẫn giữ nụ cười cợt nhả quen thuộc, hỏi một cách vô lại:

“Vậy trước tiên theo tôi về thành phố Du một chuyến nhé?”

“Chờ chuyến này xong, em muốn đi đâu cũng được.”

Dựa vào việc Tiết Linh viết chữ chậm, tìm câu còn chậm hơn, Văn Cửu Tắc tranh thủ nói tiếp:

“Nói thật đi, em thật sự không muốn về xem thử sao?”

Bị anh nắm thóp rồi! Ban đầu, Tiết Linh rời khỏi thành phố Du là vì đau lòng và trốn tránh. Nhưng sau một thời gian lang bạt bên ngoài, cô thực sự muốn quay lại.

“Để tôi đoán xem, có phải em không dám về không?” Văn Cửu Tắc chợt quan sát biểu cảm của cô rồi nói: “Sợ bị người quen nhìn thấy bộ dạng bây giờ?”

Anh trông có vẻ rất đắc ý, như thể đã chắc chắn đoán đúng tâm tư của cô.

“Sợ gì chứ? Đã bị tôi nhìn thấy rồi, thì có bị người khác thấy cũng không đến nỗi nghiêm trọng.”

Cũng đúng. Những cảm xúc phức tạp và khó xử đã bị bào mòn hết khi cô bất ngờ gặp lại Văn Cửu Tắc. Nếu bây giờ gặp lại người khác, chắc cũng chẳng khó chịu đến thế.

Nhưng vừa thấy vẻ đắc thắng của anh là cô lại khó chịu, bèn viết ba chữ trên bảng làm đòn phản kích...

Bạn trai cũ.

Nụ cười tự tin chiến thắng trên mặt Văn Cửu Tắc lập tức biến mất.

Anh mím môi, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiết Linh không ngờ chỉ ba chữ này lại có sức sát thương lớn như vậy. Bởi vì suốt quãng đường sau đó, Văn Cửu Tắc đột nhiên im bặt, không nói một lời.

Cô ngồi yên suốt chặng đường, không bị quấy rầy, ngạc nhiên vô cùng.

Lại nhìn sang người đàn ông bên cạnh, thấy anh đang nhìn chăm chú về phía trước, giữa chân mày hơi cau lại.

Ơ kìa, anh trai họ Văn này bị sao thế? Hôm nay lái xe không buồn ngủ nữa à? Có tâm sự gì sao?

Cuối cùng, sau một hồi lâu, có vẻ như anh đã tự thuyết phục được chính mình, lại lên tiếng.

“Em vẫn còn để tâm chuyện chia tay à?”

Mở miệng ra là chẳng có lời nào tử tế.

Nếu anh không để tâm, thì cần gì phải im lặng lâu như vậy chứ?

Chính anh cũng nhận ra câu này không ổn, lập tức ngậm miệng, cau mày đầy phiền muộn.

Ban đầu, Tiết Linh đúng là có để tâm, nhưng thấy anh phản ứng như vậy, tự dưng lại chẳng khó chịu nữa. Cô chỉ chờ xem anh còn định nói gì tiếp theo.

Văn Cửu Tắc nói: “Tôi muốn cưới em… được không?”

Tịch Linh: “?”

Anh nhảy cóc bao nhiêu bước rồi thế?

“Không được!” Cô hoàn hồn, lập tức viết to hai chữ, bày tỏ sự từ chối chắc nịch.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 44: Chương 44



Văn Cửu Tắc nhìn thấy, ngược lại còn bật cười, thoải mái tựa người ra sau nói:

"Được thôi, bây giờ em cũng từ chối tôi một lần rồi, chuyện trước kia coi như hòa một nửa."

Anh tự mình tuyên bố.

Tiết Linh: "…"

A a a a c.h.ế.t tiệt, sao mình lại không nói được chứ, muốn chửi anh quá! Muốn lớn tiếng chửi anh!

Tiết Linh giơ bảng viết đập mạnh lên đầu Văn Cửu Tắc.

"Chỉ có một cái bảng viết thôi đấy, đập hỏng thì không có cái thay thế đâu." Văn Cửu Tắc nhắc nhở. "Hay em lấy sách mà đập, thứ đó khó hỏng hơn, mà đập người cũng đau hơn cái bảng viết nhẹ tênh này."

Nhìn kiểu này chắc có kinh nghiệm bị đánh không ít lần rồi.

Chiếc xe lảo đảo một lúc rồi dừng lại, cửa ghế phụ mở ra, Tiết Linh xuống xe, tức giận đi vòng vòng tại chỗ, sau đó chạy ra bên đường đ.ấ.m vào thân cây.

May mà cô đã c.h.ế.t rồi, nếu không thật sự sợ bị anh chọc tức đến c.h.ế.t lần nữa.

Chuyện năm xưa không thể nói rõ ràng một lần sao? Không thể giải thích đàng hoàng một chút à? Không thể nói thật với cô là lúc đó anh đã nghĩ gì sao? Cái này khó đến thế à?

Cô đ.ấ.m thân cây hai cái, Văn Cửu Tắc đã bước tới kéo cô về, chưa kịp trừng mắt nhìn anh, anh đã nắm lấy nắm đ.ấ.m xanh xao của cô, đặt lên đầu mình:

"Thôi thì đánh tôi đi, tôi đảm bảo không né."

Tiết Linh trừng mắt nhìn anh đang nửa quỳ trước mặt mình, cuối cùng vẫn không nỡ ra tay.

Trước đây đừng nói là đánh người, ngay cả nói nặng một câu cô cũng chưa từng, chưa bao giờ cãi nhau với ai.

Nhưng chửi Văn Cửu Tắc, bị anh chọc tức đến mức đ.ấ.m anh, không biết từ khi nào đã trở thành chuyện quá quen thuộc.

Lần đầu tiên bị anh chọc tức đến mất lý trí, cô đã dùng hết sức đạp anh một cú. Đến khi hoàn hồn, cô lập tức sợ hãi, lo anh sẽ tức giận nổi đóa, bởi vì anh là một người đàn ông cao lớn, trông có vẻ dữ dằn và khó đối phó. Nếu anh giận thật thì…

Nhưng anh không hề tức giận, thậm chí chẳng có phản ứng gì, dù trên chân đã bầm tím một mảng, anh vẫn cười tít mắt nói chuyện với cô, hoàn toàn không để tâm đến cú đá kia.

Tiết Linh cảm thấy anh giống như một con ch.ó lớn trông thì đáng sợ nhưng thật ra lại rất ngoan ngoãn, dù bị chủ nhân đá một cú, cũng không kêu gào dữ tợn, mà vẫn quấn quýt bên chân, lần sau tiếp tục chọc người ta nổi giận.

Dù có bị đá bao nhiêu lần, vẫn cứ như vậy.

Sau đó Tiết Linh đã suy nghĩ rất lâu, có phải trong lòng ai cũng tồn tại một phần bản năng bạo lực không?

Dù thế nào đi nữa, đánh người là không đúng.

Thế là cô áy náy xin lỗi anh, nói rằng mình không nên ra tay, đảm bảo lần sau tuyệt đối không làm vậy nữa.

Văn Cửu Tắc nghe cô xin lỗi, kéo cô ngã xuống sofa, cười bảo:

"Tôi nói này, em đừng lúc nào cũng tự đòi hỏi mình phải có đạo đức cao như vậy nữa được không?"

"Nếu lần sau bực bội thì cứ tiếp tục đánh tôi vài cái, dù sao em cũng biết mà, da tôi dày thịt tôi chắc lắm." Anh nhún vai, vẻ mặt chẳng hề để tâm.

Khi đó trong lòng Tiết Linh tràn ngập sự tự trách, cô nhìn anh đầy áy náy, phản bác:

"Nếu tôi tức giận là đánh anh, thì có khác gì Văn Cửu Hoàn chứ?"

Văn Cửu Tắc nghe đến cái tên Văn Cửu Hoàn thì sắc mặt lập tức không vui, anh nói:

"Không giống, tôi không muốn để Văn Cửu Hoàn đánh, nhưng lại cam tâm tình nguyện để em đánh."

Tiết Linh nín thở, truy hỏi:

"Tại sao tôi lại được, tôi và cậu ta có gì khác nhau?"

Văn Cửu Tắc phì cười:

"Vì sức em yếu hơn cậu ta nhiều, đánh người chẳng khác nào làm nũng cả."

Tiết Linh thề sẽ không bao giờ ra tay với Văn Cửu Tắc nữa, nhưng ngay tại chỗ đã thất thủ.

Tóm lại, Tiết Linh vốn dĩ muốn trở thành một người đạo đức cao thượng, nhưng lại bị một kẻ đáng ăn đòn như Văn Cửu Tắc kích phát nhân cách bạo lực, chỉ cần nghe anh bắt đầu nói linh tinh là lập tức phản xạ có điều kiện muốn đ.ấ.m anh một cái.

Chính vì sự dung túng của anh, mà cô đã hình thành một thói quen xấu.

Tức giận nhất còn từng cắn anh, c*n v** c*, vai, cánh tay, lòng bàn tay… thậm chí cả n.g.ự.c cũng đã từng cắn.

Anh nhìn dấu răng rồi còn hỏi một cách nghiêm túc:

"Răng em vẫn ổn chứ? Có bị lung lay không?"

Có lần cô cắn đến mức tay anh chảy máu, anh cứ nhìn vết cắn mãi rồi hỏi cô:

"Em nói xem, có phải tôi nên đi tiêm phòng dại không?"

Đương nhiên anh không tiêm, thậm chí ngay cả băng cá nhân cũng không dán, cứ thế để dấu răng của cô lộ rõ.

Trong quãng thời gian ở bên Văn Cửu Tắc, điều mà Tiết Linh sợ nhất không phải là anh làm tổn thương cô, mà là sợ chính mình, vì đã quen xả giận lên anh mà vô thức làm tổn thương anh.

Tiết Linh giật tay khỏi Văn Cửu Tắc, không đập đầu anh, mà đi dọc theo con đường một đoạn rồi nằm dài ra đất.

Cô dang rộng tứ chi, nằm giữa con đường xanh rợp bóng cây, nơi vừa được cơn mưa rửa trôi và phơi khô dưới ánh nắng, nằm ra dáng muốn lao đầu vào xe tự sát.

Văn Cửu Tắc bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, ngắm nhìn vẻ mặt cứng đờ của cô:

"Đừng nhịn nữa, nhịn tức hại sức khỏe đấy."

Tiết Linh: Tôi còn có thể hại sức khỏe thế nào nữa đây? Chẳng lẽ bây giờ tôi còn có thể mắc ung thư chắc?

Thấy cô mãi không chịu dậy, Văn Cửu Tắc cũng nằm xuống bên cạnh, nheo mắt nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rồi nghiêng đầu, tựa lên n.g.ự.c cô, đè lên lồng n.g.ự.c gầy gò của cô, khẽ nói:

"Tôi hối hận rồi."

"Nếu sớm biết trước…"

Nếu sớm biết trước tận thế sẽ xảy ra, anh sẽ không chia tay với Tiết Linh. Nếu sớm biết cô sẽ biến thành zombie, anh sẽ không bỏ lại cô một mình ở thành phố Du.

Văn Cửu Tắc ghét nhất hai chữ "sớm biết", trên đời này làm gì có sớm biết trước, hối hận là điều vô dụng nhất. Thế nhưng anh đã chìm trong hối hận rất lâu.

Không muốn nghĩ, cũng không muốn nhắc lại, thà để cô đánh anh một trận còn hơn.

Đáng tiếc, Tiết Linh không nỡ ra tay, mà lại tự làm bản thân tức đến phát điên.

Cuối cùng, anh nói:

"Chuyện khi đó, xin lỗi, là tôi sai."

Tuy vẫn chẳng có một lời giải thích rõ ràng, nhưng với tính cách của anh, có thể nghiêm túc xin lỗi như vậy đã là hiếm thấy rồi.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 45: Chương 45



Trong hai ngày tiếp theo, cô rõ ràng vẫn chưa vui vẻ lắm. Dù khuôn mặt của zombie không có nhiều biểu cảm, nhưng cô hầu như không chủ động giao tiếp nữa.

Nếu cô không chịu viết chữ, thì dù có cầm tay cô viết cũng không thể nói chuyện được.

Một zombie không biết nói chuyện, khi chiến tranh lạnh, lại có lợi thế trời sinh.

Hôm đó, khi dừng xe bên đường để nhóm lửa nấu ăn, Văn Cửu Tắc còn đang suy nghĩ làm thế nào để cô vui lên. Đột nhiên, cô trợn tròn mắt, nhào tới, kích động lắc mạnh cổ anh, sau đó gấp gáp chỉ ra sau lưng anh.

Văn Cửu Tắc nghi hoặc nhìn theo hướng cô chỉ, liền thấy một con thú lớn trong rừng ven đường.

"Hổ?"

Cô gật đầu lia lịa, nắm chặt lấy áo anh đầy kích động.

Cô sợ c.h.ế.t khiếp! Vừa nãy còn đang giận dỗi, bỗng nhiên trong rừng lại nhảy ra một con hổ. Ở đâu ra hổ vậy chứ?

Tên ngốc này còn ngồi đây không nhúc nhích nữa! Có hổ đấy! Hổ đang tiến lại gần kìa! Không mau chạy đi sao?

Văn Cửu Tắc bị cô kéo đến mức áo T-shirt cũng bị biến dạng, cổ áo rộng toác ra. Anh suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tôi biết rồi, hình như gần đây có một sở thú... Hay là tôi đưa em đến sở thú chơi nhé?"

Chắc vậy là có thể dỗ cô hết giận rồi.

Cô: "..."

Anh đúng là dây thần kinh có vấn đề!

Văn Cửu Tắc vừa hỏi, tay đã đặt lên khẩu s.ú.n.g bên hông, tay kia rút ra con d.a.o găm.

Ánh mắt anh dán chặt vào con hổ xa xa, cổ tay khẽ vung lên, con d.a.o găm lao vút đi, cắm thẳng vào một thân cây phía trước con hổ.

Con hổ vàng óng đó không lao tới tấn công, mà chỉ quay đầu lủi vào rừng, nhanh chóng biến mất.

Cô lúc này mới buông áo của Văn Cửu Tắc ra.

Văn Cửu Tắc nhìn xuống cổ áo xộc xệch của mình, lại nhìn gấu áo bị cô bấu đến thủng mấy lỗ, thầm nghĩ, bây giờ cô mạnh thật đấy.

Anh bước tới rút con d.a.o từ thân cây ra, cất lại vào vỏ.

"Đi thôi." Anh lên xe, nổ máy.

Cô chẳng buồn giận dỗi với anh nữa, cô vẫn còn bàng hoàng, vội vàng cầm bảng viết lên: "HỔ!"

Văn Cửu Tắc khó hiểu nhìn cô: "Hổ thì sao? Có gì đáng sợ đâu."

"Hổ ăn thịt người đấy!" Cô viết.

Văn Cửu Tắc: "Khắp nơi đều có zombie ăn thịt người, hổ chẳng qua là ít gặp hơn một chút mà thôi."

Cô: "..."

Hình như... cũng có chút lý lẽ.

Văn Cửu Tắc lục tìm trong đống bản đồ cũ mới mà anh thu thập được, tìm ra một tấm bản đồ gần đây: "Sở thú Gia Thành... Đi đường này có thể đến."

Cô câm nín nhìn anh. Hóa ra anh không nói bừa, mà thực sự muốn đi à?

Nhưng mà...

"Hổ đã chạy ra ngoài rồi!" Cô viết.

Nếu động vật lớn trong sở thú đều đã chạy ra và lang thang trong vùng lân cận, chẳng phải rất nguy hiểm sao?

Văn Cửu Tắc an ủi cô: "Không sao, sở thú có rất nhiều loài động vật, hổ chạy mất rồi thì chúng ta vẫn có thể xem những con khác, chẳng lẽ tất cả đều chạy mất à?"

Cô: "Anh nghĩ tôi lo lắng chuyện này sao?!"

Dù sao cuối cùng, bọn họ vẫn đi đến sở thú đó.

Sở thú này nằm ở vùng ngoại ô, diện tích rất rộng, lớn hơn nhiều so với sở thú ở thành phố Du mà cô từng đến trước đây. Điều kỳ lạ là nơi này không thấy nhiều zombie.

Là vì thời điểm tận thế bùng phát không có nhiều du khách ở đây, hay vì lý do nào khác?

Dù thế nào đi nữa, điều đó cũng khiến hành trình tham quan của họ thuận lợi hơn.

Cô lo lắng sẽ có thú dữ bất ngờ lao ra, bám sát sau lưng Văn Cửu Tắc, dáo dác nhìn quanh như một tên trộm.

Văn Cửu Tắc nắm lấy tay cô, kéo đi về phía trước, cười nhạo cô: "Dù có thú dữ, nó cũng không thích ăn em đâu, đừng căng thẳng."

Cô bị anh nắm tay, bỗng ngây người.

Văn Cửu Tắc không đeo găng tay da để ngăn nguy hiểm, anh cứ thế nắm lấy tay cô, giống như trước đây. Lòng bàn tay nóng hổi của anh áp lên mu bàn tay cô.

Cô bỗng nhớ lại lần đầu tiên hai người họ nắm tay nhau mấy năm trước.

... Đừng hiểu lầm, đây không phải hồi ức lãng mạn gì đâu.

Lúc đó, hai người họ mới xác định quan hệ chưa lâu, vẫn còn khá xa cách. Cô khách sáo với anh, mà Văn Cửu Tắc cũng lạnh nhạt với cô.

Ngày hôm đó, Văn Cửu Tắc đứng đợi cô ở cổng phụ trường học, rồi đột nhiên chủ động chìa tay ra.

Trước đây, khi đi cùng nhau, Văn Cửu Tắc một là đi trước cô, hai là đi bên cạnh nhưng tay luôn đút túi. Thỉnh thoảng nếu cô đi quá sát mép đường, gần xe cộ, anh mới vươn tay kéo cô lại một chút, nhưng chưa từng chủ động nắm tay.

Nên khi anh chủ động chìa tay ra, cô thấy hơi ngạc nhiên, lại có chút hồi hộp.

Cô đưa tay ra, để anh nắm lấy.

Cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay anh, chút e thẹn và căng thẳng của cô vừa mới nhen nhóm thì đã lập tức nhận ra tay anh có gì đó ẩm ướt.

Cô rút tay lại nhìn, trên mu bàn tay có dính chút chất lỏng xám trắng…

Phân chim?!

Phân chim!!!

Văn Cửu Tắc giơ bàn tay đó lên, cười tít mắt: "Vừa nãy đợi em, tôi vô tình chạm vào lan can dính phân chim."

"..."

Có lẽ từ lúc đó, cách họ đối xử với nhau dần thay đổi, từ khách sáo xa cách trở thành một người thì trêu chọc, một người thì tức giận, dần dà thành kiểu hay đánh qua đánh lại.

Không biết từ khi nào, họ đã quen với việc nắm tay nhau. Nhưng mỗi lần, cô đều phải nhìn kỹ xem tay anh có thứ gì đáng ngờ không rồi mới dám nắm.

Thay vì cảm giác bẽn lẽn khi nắm tay bạn trai, cô nghĩ nhiều hơn về việc, liệu hôm nay anh lại định chơi trò gì nữa?

Cô hoàn hồn từ dòng hồi ức, mới phát hiện ra mình bị anh kéo đi đến đâu rồi - Khu vực thú dữ.

Anh đúng là kiểu người biết rừng có hổ, vẫn cứ hướng về núi hổ mà đi.

May thay, hàng rào ở khu thú dữ đã bị phá một lỗ lớn, bên trong không còn con nào.

… Nhưng như vậy chẳng phải càng đáng sợ hơn sao? Nhỡ đâu chúng vẫn đang lảng vảng quanh đây thì sao?!

"Chạy hết rồi?"

Văn Cửu Tắc nhướn mày, nhấc chân định bước vào chỗ đó để xem bên trong, nhưng bị cô kéo mạnh ra sau suýt ngã.

Cô gần như lôi xềnh xệch anh rời khỏi khu vực đó.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 46: Chương 46



Hai người đi qua vài khu, bên trong có thể nhìn thấy bộ xương còn sót lại của những con chim đã chết, nhưng cũng có những khu trống không.

Tiết Linh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng Văn Cửu Tắc ra hiệu cho cô ngẩng đầu lên. Trên tán cây phía trên họ, có hai con vẹt sặc sỡ đang đậu.

Tiết Linh thấy vui lên một chút, chỉ vào con vẹt rồi kêu: "Auuu!"

Con vẹt trên cây cúi xuống nhìn người và zombie bên dưới, há miệng ra bắt chước: "Auuu!"

Văn Cửu Tắc phì cười: "Bắt chước cũng giống ghê đấy."

Trong rừng lại vang lên một tràng quái dị: "Auuuuu!"

Hóa ra bên trong còn một con vẹt khác.

Tiết Linh và Văn Cửu Tắc: "…"

So với những loài chim bị nhốt trong lồng, thì những con thiên nga, uyên ương, hạc đỉnh hồng được thả tự do bên bờ hồ lại có số phận tốt hơn, sống sót nhiều hơn.

Ở phía bên kia bờ hồ, Tiết Linh còn thấy một ổ trứng trong bụi cỏ, nhưng không biết là của loài chim nào.

Lồng công bên cạnh thì trống không, nhưng đàn công vẫn ổn, đang vẫy vẫy cái đuôi dài, thong dong đi lại trên đường.

Thấy có người tới gần, một con công ngẩng cao cái cổ dài, dáng vẻ đầy kiêu ngạo, không thèm liếc nhìn ai mà chậm rãi đi qua.

Văn Cửu Tắc dõi mắt theo nó, hỏi: "Không biết công có ăn được không nhỉ?"

Tiết Linh do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy anh về phía trước. Thôi vậy, nó đẹp thế này, đừng ăn nó nữa.

Phía trước có cầu nhỏ nước chảy, có những hồ lớn nhỏ, từng đàn cá cảnh bơi lượn thong dong trong hồ, không khác gì so với trước tận thế.

Những con cá cảnh xinh đẹp thường không ngon lành gì.

Sợ Văn Cửu Tắc lại nổi ý định, Tiết Linh nhanh chóng chỉ vào đàn cá, lắc đầu rồi làm động tác khoanh tay, ý bảo chúng không ăn được.

Văn Cửu Tắc cũng chỉ vào hồ cá, nhưng không phải chỉ đàn cá, mà là thứ gì đó ở mép hồ. Tiết Linh nhìn kỹ lại, bên đó có mấy xác zombie đang ngâm trong nước, một đàn cá màu đỏ vàng đang bâu quanh chúng mà rỉa.

Zombie chê cá không ngon, nhưng cá thì không chê zombie.

Tiết Linh: Nhìn thấy cảnh này ai mà còn thèm ăn cá nổi chứ!

Ba năm qua, cô từng thấy động vật bị zombie cắn, hầu như chỉ có thể c.h.ế.t đi mà không giống con người, biến thành zombie.

Vậy còn những con cá đã ăn thịt zombie này thì sao? Chúng sẽ c.h.ế.t à?

Hai người ngồi xổm bên hồ quan sát hồi lâu mà không thấy gì khác lạ. Lúc đó có hai con zombie đi tới, bị Văn Cửu Tắc c.h.é.m gọn rồi ném xuống hồ, coi như bổ sung bữa ăn cho đàn cá.

Nhưng khi zombie tươi rơi xuống nước, đàn cá lập tức tản ra, không hề đụng đến.

"Xác mới thì không ăn, phải ngâm một thời gian mới ăn, chẳng lẽ ngâm lâu rồi sẽ bớt độc, có thể ăn được?" Văn Cửu Tắc suy đoán.

Tiết Linh có ý kiến khác, cô viết: "Có thể là do xác zombie chưa ngâm, chúng cắn không nổi."

Càng ở trạng thái zombie lâu, cơ thể chúng càng trở nên cứng chắc, da dẻ có độ đàn hồi cao, thậm chí đ.â.m d.a.o vào cũng nghe "keng keng" như c.h.é.m vào kim loại, d.a.o kém chất lượng còn có thể bị gãy, thì cá làm sao mà cắn được?

Điều cô tò mò hơn là tại sao Văn Cửu Tắc lại có thể dễ dàng dùng d.a.o găm c.h.é.m đứt đầu zombie như vậy.

Những con cá trong hồ sống thoải mái, còn những con cá cảnh trong bể kính thì thảm hại hơn nhiều.

Không có ai thay nước, hệ thống cung cấp oxy cũng đã dừng hoạt động từ lâu. Nước trong bể đã chuyển thành màu xanh đục, khỏi cần nói cũng biết những con cá cảnh bên trong đã c.h.ế.t sạch.

Hai người chỉ liếc qua một cái rồi đi tiếp. Văn Cửu Tắc dắt Tiết Linh tới một nơi được xây theo kiểu hang đá.

Tiết Linh chưa kịp nhìn kỹ bảng hiệu, còn đang tự hỏi đây là khu vực gì, thì đã thấy một con trăn khổng lồ nằm sau tấm kính.

Tiết Linh: "!"

Văn Cửu Tắc nghe thấy tiếng áo thun của mình bị xé rách.

May mà cô vẫn còn chút lý trí, không cào lên người anh mấy vết mà chỉ xé rách áo.

Con trăn lớn sau lớp kính bất động, Tiết Linh nhìn những hoa văn sặc sỡ trên thân nó, gần như dán chặt vào người Văn Cửu Tắc.

Muốn hỏi nó còn sống hay đã chết, nhưng lại sợ hỏi rồi thì anh sẽ đập vỡ kính để kiểm chứng giúp cô.

Thế là cô chỉ đành quay mặt đi, dùng nắm tay đẩy lưng anh, ra hiệu mau mau đi tiếp.

Cô không dám nhìn kỹ đám rắn kia, nhưng vô tình thấy một cái tổ rắn trống rỗng, liền lo lắng không biết con rắn đó đã trốn ra ngoài chưa, sợ rằng dưới chân mình bất cứ lúc nào cũng sẽ có rắn bò qua.

Đi hết khu vực này, hai người lại nhìn thấy cá sấu sau lớp kính.

Một con cá sấu há miệng bất động, trông y như một bức tượng.

Văn Cửu Tắc ngồi xuống quan sát một lúc, rồi gõ lên kính.

"Còn sống hay c.h.ế.t rồi?"

Tiết Linh hiểu quá rõ anh. Vì ngay khi anh hỏi xong câu này, liền giơ tay thử ấn vào mép kính, trông như định tháo kính ra để lôi cá sấu ra kiểm tra.

Khi anh đập mạnh lên kính, Tiết Linh cũng đ.ấ.m mạnh vào người anh.

Cuối cùng, lớp kính vẫn nguyên vẹn, đành để lại một dấu chấm hỏi to đùng về chuyện mấy con cá sấu kia còn sống hay không.

Rời khỏi khu này, áo thun cũ của Văn Cửu Tắc gần như bị Tiết Linh giằng xé đến mức nát bươm, chẳng khác nào một đống giẻ rách.

Mặc bộ đồ tơi tả như ăn mày, hai người tiếp tục đến khu vực tiếp theo.

Nơi này là Núi Khỉ.

So với những khu vực khác, nơi thì trống trơn, nơi thì động vật đã chạy mất, thì đám khỉ ở đây lại hoành hành, mở rộng lãnh thổ.

Vừa bước vào, trên núi giả, trên cây cối xung quanh, đâu đâu cũng toàn là khỉ! Liếc sơ qua ít nhất cũng phải mấy trăm con.

Thấy có người xuất hiện, một con khỉ bắt đầu kêu lên, rồi cả bầy cùng nhau réo rắt.

Tiết Linh cảm thấy không ổn, còn Văn Cửu Tắc thì lập tức kéo cô xoay người chạy.

"Chạy mau!" Văn Cửu Tắc nói.

Một người đàn ông có thể bình thản đối mặt với hổ, cuối cùng cũng phải khuất phục trước mấy trăm con khỉ.

Dù chính mình cũng đang thảm hại, nhưng Tiết Linh không nhịn được có chút buồn cười.

Anh hùng hồn lắm mà, giờ thì biết sợ rồi chứ!

Sau lưng vang lên tiếng bước chân của đám khỉ rượt đuổi, không biết chúng vớ được thứ gì, ríu rít ném loạn lên người họ.

Đủ loại đất cát, đá vụn, hạt khô rơi lộp bộp lên người, như mưa trút xuống.

Văn Cửu Tắc che đầu cho Tiết Linh, gần như không để cô bị văng trúng, nửa kéo nửa bế cô lao khỏi khu Núi Khỉ.

Khi dừng lại, trên người anh toàn là vệt bẩn, trong tóc còn dính đầy đất cát, nhìn không thể nào tệ hơn.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 47: Chương 47



Tiết Linh muốn cười.

Tiếc là cô không thể làm ra vẻ mặt cười "ha ha", chỉ hơi nhe răng ra một chút.

Văn Cửu Tắc hiểu ngay, liếc nhìn cô rồi vỗ vỗ lên tóc mình:

"Bây giờ vui rồi chứ?"

Không có!

Tiết Linh lập tức thu lại hàm răng đang nhe ra.

Vô duyên vô cớ vào sở thú bị khỉ đuổi đánh một trận, hai người lại tiếp tục lên đường.

Trong đám cỏ dại cao ngang đầu gối, Tiết Linh cúi người lật tìm dưới đám lá bí đao.

Không có ai chăm sóc, nhưng những hạt giống rau quả từ trước kia vẫn tiếp tục nảy mầm và sinh trưởng năm này qua năm khác, nở hoa kết trái trên mảnh đất này.

Cô tìm rất tập trung, càng lúc càng đi xa hơn. Đến khi cuối cùng cũng phát hiện một quả bí đao vỏ xanh lớn, cô bỗng nghe thấy tiếng động cơ xe dừng lại trên con đường phía xa.

Đó là một chiếc xe tải có thùng phía sau, cả lúc chạy và lúc dừng đều phát ra âm thanh không hề nhỏ.

Tiết Linh ôm quả bí đao đứng thẳng dậy, bước nhanh về theo đường cũ.

Sáng nay, cô và Văn Cửu Tắc đã đi ngang qua một thị trấn nhỏ ven đường. Thấy gần đó có khá nhiều vườn rau, cô bèn quyết định vào tìm chút rau tươi.

Còn Văn Cửu Tắc thì bị cô sai đi mấy nhà xung quanh để tìm quần áo.

Anh trước giờ sống qua loa, tổng cộng chỉ có hai chiếc áo thun thay phiên mặc - một đen, một trắng.

Bị cô xé rách một chiếc trong sở thú, chiếc còn lại cũng bị cô cào thủng mấy lỗ, trở thành áo lưới. Hiện giờ, thứ duy nhất còn nguyên vẹn để mặc lại chính là chiếc áo thun hợp tác với bảo tàng mà cô đã mang về.

Giờ số quần áo cô có để mặc còn nhiều hơn anh.

Trong lúc Văn Cửu Tắc đang lục tìm quần áo trong một căn nhà bỏ hoang ven đường, anh nghe thấy động tĩnh bên ngoài còn sớm hơn Tiết Linh.

Anh bỏ đống quần áo trên tay xuống, đi đến cửa sổ tầng hai nhìn thoáng qua bên dưới, rồi mới xách theo một chiếc túi đi xuống lầu.

Xuống từ chiếc xe tải có thùng phía sau là ba người đàn ông - hai trung niên, một thanh niên. Trên xe còn có một cô gái trẻ, đang tựa vào cửa sổ nói chuyện với họ.

Họ đang bàn tán về chiếc xe của Văn Cửu Tắc đậu bên cạnh.

“Xe này ngon đấy, chắc đã được độ lại rồi nhỉ?”

“Không thấy ai xung quanh, biết đâu là xe bỏ hoang, bố, chú hai, hay là chúng ta lái đi luôn đi?”

“Đừng có ngốc, nhìn là biết không phải xe bỏ hoang, có khi người ta chỉ vào nhà tìm đồ thôi.”

Lúc đó, Văn Cửu Tắc đi ra.

Anh liếc nhìn mấy người ở đó, kéo cửa xe ném chiếc túi trong tay vào trong, sau đó đóng cửa xe “rầm” một tiếng, rồi dựa vào thân xe.

Anh cao hơn ba người đàn ông kia nửa cái đầu, cơ bắp ở cánh tay và n.g.ự.c nhìn qua là biết không ít lần vận động.

Chưa nói đến thể hình cường tráng và khí chất khó dây vào, chỉ riêng khẩu s.ú.n.g và con d.a.o găm trên người anh thôi cũng đủ để mấy người kia từ bỏ ý định cướp xe.

Gã thanh niên vừa nãy còn ham hố lập tức thu lại ánh mắt tham lam, lặng lẽ lùi về xe mình.

Người đàn ông trung niên lớn tuổi nhất hiển nhiên là kẻ dày dạn, quan sát Văn Cửu Tắc hai lượt rồi nở nụ cười, lấy một điếu thuốc ra mời:

“Cậu em từ đâu tới vậy?”

Văn Cửu Tắc không nhận, xua tay từ chối.

Ra ngoài một mình, cảnh giác là điều bắt buộc. Trước đây anh từng gặp phải tình huống t.h.u.ố.c lá bị tẩm thuốc.

“Cứ lái xe đi lang thang thôi.” Anh đáp.

Người đàn ông trung niên cất điếu thuốc lại, tự mình châm một điếu, cười nói:

“Nhìn hướng này, có phải cậu định đến căn cứ Bình Khu hay căn cứ Xuyên An không?”

Từ con đường này đi, rẽ trái sẽ đến căn cứ Bình Khu, rẽ phải sẽ đến căn cứ Xuyên An.

Anh ta giới thiệu đơn giản về nhóm mình:

“Tôi với em trai và hai đứa con, đi từ căn cứ Xuyên An, chuẩn bị đến đây tìm ít đồ bỏ đi.”

Giờ đây, việc vào thành phố bỏ hoang để tìm kiếm vật tư còn sót lại được gọi là “nhặt rác.”

Loại người như họ không hiếm gặp, thường tổ chức thành đội nhỏ, chủ yếu là theo đơn vị gia đình.

Nhóm này có vẻ chỉ tìm kiếm ở những thị trấn nhỏ hoặc khu vực ngoại ô, không dám mạo hiểm vào sâu trong thành phố.

Văn Cửu Tắc hờ hững đáp: “Có thể sẽ đến căn cứ Bình Khu.”

Người đàn ông trung niên cười hỏi:

“Cậu là người của căn cứ Bình Khu à? Trước đây tôi cũng từng đến đó, nhưng chưa gặp cậu bao giờ.”

Số người trong căn cứ khá đông, nhưng không phải ai cũng có gan hoặc điều kiện để ra ngoài. Phần lớn mọi người đều làm việc trong căn cứ hoặc khu vực xung quanh.

Chàng trai trẻ trước mặt lại đi một mình, lái một chiếc xe như vậy, có đủ xăng để rong ruổi khắp nơi, chắc chắn không phải người bình thường.

Bọn họ thường xuyên ra ngoài, thông tin rất nhạy bén, nên không thể nào chưa từng nghe nói đến người này.

“Từng ở căn cứ Bình Khu một thời gian.” Văn Cửu Tắc bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.

Ánh mắt anh lướt qua người đàn ông trung niên trông có vẻ thân thiện nhưng cơ thể lại hơi căng thẳng, rồi đến gã trung niên gầy đen đang đứng gần đó với vẻ cảnh giác, cuối cùng là hai thanh niên trai gái kia, những kẻ vẫn im lặng từ nãy đến giờ.

Khi ra ngoài, gặp người sống còn đáng cảnh giác hơn gặp zombie, vì rất có khả năng sẽ gặp phải cướp đường g.i.ế.c người.

Dù bên kia có bốn người, còn Văn Cửu Tắc chỉ có một, nhìn qua tưởng anh ở thế yếu, nhưng thực ra nhóm bốn người kia càng không muốn xảy ra xung đột.

Văn Cửu Tắc trông có vẻ nhàn nhã hơn họ nhiều, thậm chí còn hỏi ngược lại:

“Các người định nhặt rác ở đây, hay chỉ nghỉ ngơi một lát rồi đi?”

Khu vực này bọn họ đã đến tìm kiếm từ trước, chẳng còn gì đáng giá. Nếu không phải vì thấy chiếc xe bên đường, họ cũng không dừng lại làm gì.

Người đàn ông trung niên cười khẽ:

“Cũng không còn sớm, bọn tôi chuẩn bị đi ngay đây.”

Anh ta gọi những người khác lên xe, chiếc xe tải xanh nhanh chóng lăn bánh rời khỏi.

Văn Cửu Tắc nhìn theo chiếc xe khuất xa. Cô gái trẻ ngồi trên xe thò đầu ra nhìn lại, thấy anh vẫn đứng nguyên tại chỗ thì giật mình, vội vã rụt đầu vào.

Chờ xe đi xa, Văn Cửu Tắc mới quay người đi về phía sau ngôi nhà.

Anh bước rất nhanh, nhưng khi vừa đi ra cửa sau thì bỗng khựng lại.

Tiết Linh đang ngồi xổm dưới chân tường, ôm chặt một quả bí đao lớn, ngẩng đầu nhìn anh.

Gương mặt lạnh lùng, xa cách khi đối mặt với nhóm người vừa rồi, lúc nhìn thấy Tiết Linh lại vô thức nở một nụ cười.

Nhưng nụ cười ấy rất nhanh đã phai nhạt.

Trước đây cô vốn đã nhỏ nhắn, không biết có phải vì thành zombie mà “teo nhỏ” đi không, giờ ngồi xổm ở đây, trông thật đáng thương.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 48: Chương 48



"Nghe thấy có người đến, có phải sợ rồi nên trốn ở đây không?"

Anh đón lấy quả bí, kéo Tiết Linh đứng dậy, nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô.

Không mang theo bảng viết bên người, Tiết Linh chỉ tay về phía con đường lớn bên kia, Văn Cửu Tắc liền nói: "Người đi rồi, không sao đâu."

Anh cùng cô đi về phía trước, nhìn quả bí to được chính tay mình nâng lên, bất chợt thấp giọng than thở: "Tôi đâu có thích ăn bí đao."

Tiết Linh trừng mắt đầy tức giận, có cái ăn là tốt rồi, còn dám kén chọn!

Thấy anh định đưa cô ra xe, Tiết Linh vội kéo áo anh nhắc nhở - quần áo.

Văn Cửu Tắc nói: "Toàn bộ đều quá nhỏ, không mặc được."

Tiết Linh không tin. Văn Cửu Tắc theo cô vào trong nhà, cô cầm một chiếc áo thun mà anh tiện tay vứt lên đống quần áo, giơ ra ướm thử lên người anh.

Có vẻ hơi chật, nhưng áo có độ co giãn, biết đâu vẫn có thể mặc được.

Văn Cửu Tắc dùng một tay cởi chiếc áo đang mặc, thay cái mà cô đưa.

Tiết Linh nín cười, trông cứ như người lớn mặc đồ trẻ con, bó sát đến mức buồn cười, vừa ngớ ngẩn vừa kỳ quặc.

Cái này không ổn, cô lại tìm một chiếc áo sơ mi của người trung niên, Văn Cửu Tắc mặc vào, phía trước kéo không nổi, tay áo cũng ngắn cũn.

Tiết Linh: Thật là, cao lớn làm gì để rồi không tìm được quần áo vừa vặn!

Lên xe, Tiết Linh thấy trên ghế có thêm một túi đồ, bên trong toàn quần áo sặc sỡ... của cô.

Tìm quần áo cho mình thì không được, lại đi tìm thêm đồ cho cô.

Cô lôi ra một chiếc váy voan kiểu phụ nữ trung niên.

Văn Cửu Tắc nói: "Khu này gần một số căn cứ có người sinh sống, sắp tới có thể sẽ gặp người thường xuyên hơn. Sau này em cứ ngồi trên xe, có ai nói chuyện thì cũng đừng đáp lại."

Không thể để người khác phát hiện cô là zombie, Tiết Linh hiểu điều đó.

Cô đã chuẩn bị kỹ càng từ trước: chỉ cần mặc áo dài tay, quần dài, đeo găng tay, đội mũ che kín da thịt, không lại gần ai quá mức, hẳn là không có vấn đề.

"Vừa hay, em có thể mặc bộ này. Áo dài tay làm lớp trong, bên ngoài khoác chiếc váy voan này, rồi thêm quần tất đen..."

Tiết Linh sớm biết gu thẩm mỹ của anh tệ như kít, nhưng vẫn không khỏi bàng hoàng trước cách phối đồ này.

Áo cao cổ dài tay đi với váy voan? Sao anh lại nghĩ ra được chứ?

Thẩm mỹ khác người đến thế, chẳng lẽ anh từng là nhà thiết kế thời trang cao cấp?

Hơn nữa, cái mà anh gọi là "quần tất đen" thực chất là một chiếc quần giữ nhiệt nữ.

Tiết Linh thẳng thừng từ chối phong cách thời trang của Văn Cửu Tắc, thay vào đó mặc bộ quần áo dài tay mà lần trước cô kiếm được, khoác ngoài một chiếc áo gió rộng, có thể che nửa khuôn mặt.

May mà zombie không sợ nóng, nếu không mặc thế này mà ngồi trong xe, cô chắc chắn sẽ bị sốc nhiệt.

Văn Cửu Tắc tìm ra mấy đôi găng tay, đưa cho cô chọn.

Tiết Linh hạ cửa sổ xe, lạnh lùng ném đôi găng tay len màu xanh dâu tây ra ngoài, rồi đeo vào đôi găng tay đen đơn giản dành cho người đi xe máy.

"Còn mũ nữa."

Lần này thì không có lựa chọn, chỉ có một chiếc mũ rộng vành kiểu vintage, trên còn có nơ lụa hoa nhí và viền ren đầy nữ tính.

Mặc nguyên một bộ thế này mà ngồi trong xe thực sự quá lố bịch, nhưng Tiết Linh vẫn cắn răng chịu đựng.

"Cả kính nữa."

Cái kính râm này chắc là Văn Cửu Tắc tìm được, cũng là món phụ kiện duy nhất làm cô hài lòng.

Tiết Linh vui vẻ đeo cặp kính râm lớn, che đi đôi mắt zombie đỏ sậm, tự soi mình trong gương xe.

Đã lâu rồi cô mới có cảm giác giống một con người như vậy.

Văn Cửu Tắc cũng đeo kính râm, cùng kiểu với cô.

Thực ra kiểu dáng kính này khá quê mùa, có người đeo vào trông như thầy bói, nhưng anh đeo lên lại toát ra vẻ cool ngầu, như thể đang diện một món phụ kiện thời trang retro vậy.

Trên đường đi, quả nhiên họ liên tục chạm mặt người khác.

Nhưng Văn Cửu Tắc không giao tiếp với ai, cứ thế lái xe lướt qua. Dù có người chủ động bắt chuyện, anh cũng không đáp lời.

Văn Cửu Tắc định tới căn cứ Bình Khu để bổ sung vật tư. Đây là nơi cậu em họ Đới Anh cùng cô dì của anh sinh sống, trước đó tình cờ gặp lại họ ở đây, anh đã ở lại một thời gian.

Đội xe mà Đới Anh tham gia không phải đội đầu tiên anh từng theo.

Trước đây, khi đi khắp nơi tìm người, anh đã ghé qua hàng chục căn cứ lớn nhỏ, cũng từng đồng hành cùng nhiều đội xe khác nhau.

Nhưng giữa anh và họ đều chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần, làm việc đổi lấy vật tư, nếu có bất đồng thì lập tức chia tay.

Đội của Đới Anh từng đi An Khê vận chuyển máy móc, nhưng bị người của căn cứ Khu Trang ngăn chặn, không thể thành công. Nếu tính thời gian thì bây giờ chắc họ đã quay về.

Văn Cửu Tắc không định tìm họ. Anh lái xe đến cổng căn cứ Bình Khu, định xuống xe đổi chút đồ rồi rời đi.

Gần cổng căn cứ có khu trao đổi vật tư, nơi này được thiết lập để các đội xe qua lại có thể giao dịch, tránh việc xe lạ ra vào căn cứ gây rắc rối.

Trước khi xuống xe, Tiết Linh lôi từ gầm ghế sau ra một túi đồ, đưa cho anh.

Văn Cửu Tắc nhìn thấy dòng chữ "Bệnh viện Văn Khánh, An Khê" in trên túi, rồi liếc sang túi thuốc khác đặt trên ghế sau.

Thì ra túi thuốc đựng thuốc dị ứng, thuốc ngủ và thuốc an thần kia là "dành riêng" cho anh, ngoài ra cô còn giấu thêm một túi khác.

"Hôm đó em lấy bao nhiêu thuốc vậy?"

Tiết Linh ra hiệu - chỉ có nhiêu đây thôi. Cô tiện tay nhặt đủ loại thuốc, không chắc có dùng được không.

Nhưng bây giờ thuốc men khan hiếm, hẳn có thể đổi được giá tốt.

Tiết Linh hào phóng bày tỏ: Lấy hết đi đổi tiền đi!

Văn Cửu Tắc lại lần nữa ăn bám chị đại giàu có, mang theo phần thưởng của "bà chủ" xuống xe.

Văn Cửu Tắc rất quen thuộc với việc đổi vật tư, chẳng mấy chốc đã đổi được một đống đồ cần thiết.

Trong lúc chờ nhận hàng, anh luôn chú ý đến chiếc xe của mình.

Anh đỗ xe ở vị trí gần nhất, đứng ngay trước khu giao dịch có thể nhìn thấy rõ. Nếu có người lạ tiếp cận, anh có thể kịp thời phát hiện.

Anh không yên tâm để Tiết Linh rời khỏi tầm mắt mình trong một nơi như thế này.

Lúc đang bàn giao hàng hóa, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gọi:

"Anh họ!"
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 49: Chương 49



Đới Anh treo cánh tay bị thương, vẻ mặt có chút ngượng ngùng nhìn anh. Văn Cửu Tắc liếc cậu ta một cái, tiếp tục nhét đồ vào túi.

Đới Anh ấp úng tiến lại gần, hạ giọng nói:

“Anh, anh không sao chứ? Bọn em và xe đội của anh Mễ ở An Khê bị bọn đầu sỏ địa phương đuổi đi, không lấy được đồ, còn bị đánh một trận, tay em cũng bị thương rồi.”

Cậu ta cử động cánh tay mình một chút.

Văn Cửu Tắc cười lạnh:

“Đáng đời.”

“Anh, em biết sai rồi.” Đới Anh theo sát phía sau, liếc nhìn xung quanh thấy không ai để ý, mới nhỏ giọng nói: “Lần này trở về, mẹ em đã dạy dỗ em một trận, em không nên làm như vậy.”

Mẹ cậu ta nói, trong đội xe có người lo lắng cho sự an toàn của mình, muốn xử lý zombie cũng là điều dễ hiểu. Nhưng bọn họ là người thân, lẽ ra cậu ta phải đặt mình vào vị trí của anh họ mà suy nghĩ.

Anh họ cậu ta là người có năng lực, biết rõ mình đang làm gì, không đến lượt một thằng nhóc non nớt như cậu ta tự ý quyết định thay.

Chuyện này có rất nhiều cách giải quyết khéo léo hơn, vậy mà cậu ta lại bị người ta kích động vài câu rồi làm chuyện ngu xuẩn.

“Anh, anh vẫn đang đi cùng… cô ấy sao?”

Văn Cửu Tắc: “Có gì thì nói thẳng.”

Đới Anh càng thêm lúng túng: “Trong đội xe có một bác, sau khi trở về đã loan tin khắp nơi trong căn cứ rằng anh nuôi zombie. Nếu còn ở lại đây, có lẽ sẽ bị điều tra đó.”

Văn Cửu Tắc nhàn nhạt nói: “Ờ, tôi sắp đi rồi.”

Anh vốn không định ở lâu. Đối với một số người, bị căn cứ từ chối tiếp nhận là chuyện nghiêm trọng như trời sập, nhưng với Văn Cửu Tắc, thế giới rộng lớn như vậy, anh có thể đi bất cứ đâu.

Đới Anh thất vọng: “A, anh định đi luôn sao? Mẹ em còn bảo em ở đây chờ anh, muốn mời anh về ăn cơm, để em nhận lỗi với anh mà.”

Văn Cửu Tắc không hề nể nang cậu ta: “Muốn xin lỗi thì nói ngay bây giờ đi.”

Đới Anh cúi đầu nhận lỗi, mặt méo xệch: “Nếu mẹ em biết anh cứ thế bỏ đi, chắc chắn sẽ mắng em c.h.ế.t mất.”

Mẹ cậu ta là em họ của mẹ Văn Cửu Tắc.

Năm đó, người đàn ông trăng hoa bạc tình nhà họ Văn lừa mẹ anh trao cả trái tim lẫn thân thể, sau đó phủi tay biến mất. Khi ấy, mẹ anh chỉ là một nữ sinh trung học còn ngây thơ, chưa hiểu sự đời.

Chuyện chưa cưới đã có thai khiến bà chịu không biết bao nhiêu ánh mắt khinh thường, phải nghe bao nhiêu lời gièm pha. Người ta nói bà không có cha mẹ dạy dỗ, mới thành ra không biết tự trọng, còn nhỏ tuổi đã có thai với một kẻ không rõ lai lịch.

Họ hàng ai nấy đều thấy mất mặt, không muốn qua lại với bà, chỉ có mỗi em họ của bà là đến chăm sóc lúc bà sinh con, sau này còn giúp đỡ vài lần.

Hồi nhỏ, những lần hiếm hoi Văn Cửu Tắc được ăn bánh kẹo, cũng là do bà ấy mang đến khi đến thăm hai mẹ con.

Thế nên, khi gặp lại trong tận thế, anh mới chịu giúp đỡ Đới Anh, dạy cậu ta vài thứ.

Đới Anh theo sau anh lải nhải không ngừng, hết bảo anh về nhà ăn cơm, nói cậu ta biết một chỗ có thể giấu zombie mà không ai phát hiện, lại lo lắng cho anh, sợ anh bị phát hiện rồi bị cả căn cứ bài xích.

Văn Cửu Tắc quay đầu, ném cho cậu ta một hộp thuốc giảm đau: “Cái này đưa cho mẹ cậu, chẳng phải bà ấy hay đau đầu sao?”

“Còn cậu, cầm thuốc rồi thì câm miệng, biến đi, đừng nói thêm chữ nào nữa.”

Anh ghét ồn ào.

Đới Anh cầm hộp thuốc, cứng họng. Thực ra cậu ta rất ngưỡng mộ ông anh họ này, giờ thấy anh sắp đi, cuối cùng không nhịn được, hỏi câu cuối cùng: “Anh, anh còn quay lại không?”

Văn Cửu Tắc phất tay một cái.

Anh chắc sẽ không quay lại đây nữa.

Nếu không tìm được Văn Y ở thành phố An Đông, anh cũng chỉ có thể… đi xem Binh mã dũng thôi. Có khi nào cô ta c.h.ế.t dọc đường cũng chẳng sao.

Vác đồ trở lại xe, trong khoảng thời gian anh đi, không có người lạ nào đến gần, nhưng lại có một con ch.ó quen thuộc ở đó.

Thú cưng của Đới Anh – chú chó Golden. Nó đi theo chủ ra ngoài, thấy chiếc xe quen thuộc này liền tự chạy đến.

Lúc nãy Đới Anh nói chuyện với Văn Cửu Tắc, nó đã tựa hai chân lên cửa xe, lè lưỡi thở hổn hển, vẫy đuôi liên tục.

Cửa kính xe có dán lớp chống nhìn trộm, nó không thấy được bên trong, nhưng có thể cảm nhận được bên trong có người.

Ở ghế sau, Tiết Linh ngồi cách một lớp cửa xe nhìn con chó.

Có cửa chắn giữa hai bên, cô không còn sợ nữa, thậm chí còn thấy nó rất đáng yêu, bèn dùng ngón tay gõ gõ lên cửa kính, trêu chọc nó.

Cô gõ nhẹ một cái bằng móng tay, con ch.ó bên ngoài liền giơ chân đập lên cửa kính một cái, cứ thế chơi với nhau một lúc lâu, cho đến khi Văn Cửu Tắc quay về.

Nhìn thấy anh, nó không dựa lên cửa xe nữa, nhảy xuống, chạy lon ton lại gần, cọ cọ vào chân anh.

Văn Cửu Tắc rảnh tay xoa đầu nó một cái: “Ngoan, đáng yêu hơn chủ của mày nhiều.”

Anh mở cửa xe, đặt đồ lên xe, Tiết Linh co người về phía sau, nhưng lại không nhịn được thò đầu ra nhìn con chó, bộ dạng vừa sợ vừa muốn chơi.

Văn Cửu Tắc nhìn con ch.ó dưới chân mình, bỗng hỏi: “Muốn nuôi chó không? Hay là chúng ta mang Golden đi luôn đi?”

Tiết Linh: Cái loại anh họ độc ác gì vậy chứ? Chẳng khác nào bọn trẻ con đến nhà bà con chơi, thấy đồ chơi hay liền lấy về nhà!

Cô lập tức lắc đầu nguầy nguậy, tay chân ra sức xua từ chối.

Hứng thú của cô với chó chỉ là “Diệp Công thích rồng”*. Lúc không động thì thấy bộ lông xù của chúng thật đáng yêu, nhưng khi nó chạy tới gần, cô lại sợ c.h.ế.t khiếp.

*Diệp Công thích rồng: Một điển tích của Trung Quốc, chỉ những người ngoài miệng nói thích một thứ gì đó nhưng thực chất không hề thích, thậm chí là sợ hãi nó.

Hơn nữa, cô cũng đã có một “chú chó” của riêng mình rồi.

Lúc thông minh thì giống Border Collie*, lúc gây chuyện thì như Husky*. Ai dám bảo Văn Cửu Tắc không phải chó chứ!

*Border Collie là một loại chó gia súc kiêm chó săn, có ba điểm nổi bật đó là chúng được coi là đứng hạng nhất trong danh sách những giống chó thông minh, chúng sáng dạ, dễ dạy, tiếp thu lệnh nhanh và là giống chó chăn, lùa gia súc, gia cầm điệu nghệ trên những cánh đồng lớn.

*Husky: chó cute mà bị thiểu năng :))

Lúc mới biết bộ mặt thật của Văn Cửu Tắc, bị anh chọc tức đến mức không nói nên lời, cô đã tự an ủi mình: Cứ coi như anh là một con ch.ó đi.

Dù sao thì những người nuôi Husky cũng thường xuyên bị chó nhà mình làm cho tức điên, ít ra Văn Cửu Tắc còn không cắn xé đồ đạc, cũng biết nghe hiểu tiếng người.

Nghĩ vậy, mức độ bao dung của cô với anh lại tăng lên đáng kể.

Văn Cửu Tắc không biết cô đang nghĩ gì, chỉ tưởng rằng cô vì từng bị chó rượt nên vẫn còn ám ảnh, không muốn nhìn thấy con ch.ó lớn này, đành tiếc nuối từ bỏ ý định.

Anh còn định để cái thằng em họ ngốc nghếch kia nếm thử cảm giác, người mà mình quan tâm bị cướp đi sẽ như thế nào.

Chờ đến khi cậu ta khóc lóc đuổi theo, anh sẽ trả chó lại.

Cảm ơn lòng tốt của chị dâu cậu đi.

“Đi đi, về với chủ mày đi.” Văn Cửu Tắc dùng chân đá nhẹ vào Golden.
 
Back
Top Bottom