Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 20: Chương 20



Anh nhìn theo bóng dáng cô, bỗng dưng không muốn chờ đợi nữa. Anh không muốn tiếp tục đi theo sự sắp đặt của nhà họ Văn.

Sau khi trở về nhà họ Văn ở thành phố An Khê, ông nội anh đột ngột qua đời, khiến gia đình rơi vào hỗn loạn.

Mọi thứ vốn dĩ ổn thỏa, nhưng sự xuất hiện của Zombie đã làm rối loạn kế hoạch của anh.

Ngày tận thế đến một cách đột ngột, anh quyết định từ bỏ những sắp đặt của gia đình, chuẩn bị chuyển mẹ đi trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ.

Nhưng sự bùng nổ của Zombie diễn ra quá nhanh, đầu tiên là bệnh viện bị lâm vào tình trạng hỗn loạn.

Nó chẳng khác gì một địa ngục, ngay lập tức bị phong tỏa, không ai dám vào.

Anh đã tìm đủ mọi cách để vào Bệnh viện Văn Khánh An Khê, nhưng khi đến phòng bệnh của mẹ, điều anh thấy là t.h.i t.h.ể của bà.

Không biết là may mắn hay bất hạnh, bà không bị nhiễm virus Zombie, mà c.h.ế.t vì bệnh tim.

Trong cảnh hỗn loạn của bệnh viện, bà bị hoảng sợ và đột nhiên phát bệnh, nhưng không có bác sĩ nào đến kịp để cứu chữa, nên bà đã yên lặng ra đi trong phòng bệnh.

Anh mang t.h.i t.h.ể mẹ đi, giữ lại tro cốt của bà, cuối cùng chôn bà ở đây.

Bởi vì trước đây mỗi lần anh đến thăm bà, bà đều cười và chỉ về phía nghĩa trang, nói rằng nếu bà c.h.ế.t thì hãy chôn bà ở đó, gần bệnh viện, tiện cho việc thăm.

Lúc đó thật sự rất hỗn loạn, anh không có thời gian để đau buồn, chôn cất mẹ xong lại vội vàng trở về thành phố cũ để tìm Tiết Linh.

Máy bay và tàu cao tốc ngừng hoạt động, anh phải lái xe trở về, đường đi rất nguy hiểm, anh đã chậm trễ một thời gian.

Khi trở lại thành phố, anh không tìm thấy cô.

Sau đó, anh vẫn tiếp tục tìm kiếm xung quanh, không ngờ sau một thời gian dài không còn hy vọng, lại thấy người mình muốn tìm ở thành phố An Khê.

Tại sao cô lại ở An Khê?

Giờ đây, Tiết Linh không thể cho anh câu trả lời, mà Văn Cửu Tắc cũng không muốn nghĩ thêm.

Có lẽ cô đến đây để tìm kiếm câu trả lời cho bản thân.

Cuộc gặp gỡ cuối cùng của họ không mấy vui vẻ, không biết cô đã đến tìm anh với tâm trạng như thế nào?

Cô có đến đây trong thời kỳ hỗn loạn nhất ư? Nếu không tìm thấy anh, liệu có sợ hãi không? Cô đã trải qua điều gì khi trở thành Zombie?

Hai người mà anh muốn bảo vệ nhất, một người đã chôn dưới đất, một người bên cạnh anh, đều đã chết.

Văn Cửu Tắc bỗng nhiên muốn cười, thầm mắng một câu chửi thề, cuộc sống c.h.ế.t tiệt này, đúng là đang trêu chọc anh.

Anh vốn đang ngồi dưới gốc cây, nhưng dần dần nằm xuống, duỗi dài chân, không màng đến việc gối đầu lên những chiếc kim thông, nhắm mắt lại.

Tiết Linh giả vờ đi quanh gần đó, thấy anh yên tĩnh một lúc lâu thì lén lại gần, phát hiện anh đã ngủ.

Chẳng lẽ là giả vờ ngủ? Tiết Linh tiến gần, há miệng ra định c*n v** c* anh, nhưng chờ một lúc Văn Cửu Tắc vẫn không động đậy.

Hơi thở của anh đều đặn, khuôn mặt đang ngủ không có biểu cảm gì.

Thật sự đã ngủ rồi.

Tiết Linh ngỡ ngàng, anh thật sự quá bình thản, cứ như vậy ngủ đây sao?

Cô là một Zombie vẫn ở bên cạnh, thật sự không sợ cô cắn anh sao?

Hơn nữa, ở nơi trời đất mênh m.ô.n.g này, xung quanh còn có những con Zombie khác nữa!

Tiết Linh nghĩ vậy thì quay lại, thấy có một con Zombie đang đến gần.

Cô liếc nhìn Văn Cửu Tắc đang ngủ, rồi đi về phía con Zombie đó.

Cô không còn giữ dáng vẻ cứng nhắc như trước, tốc độ đi nhanh hơn, động tác còn linh hoạt hơn cả con Zombie trước mặt, một cú đ.ấ.m đã làm lệch đầu của nó, rồi đá mạnh vào đầu gối nó.

Một lúc sau, Tiết Linh mắng thầm, kéo con Zombie đã ngã xuống vào sau một bia mộ, tránh để Văn Cửu Tắc phát hiện.

Văn Cửu Tắc tỉnh dậy, ánh sáng chiếu qua những khe lá thông khiến anh nheo nheo mắt, giơ tay che trán, thầm nghĩ, hóa ra không bị cắn.

Xung quanh không có một tiếng động nào, anh đứng dậy thấy Tiết Linh vẫn đang lượn lờ gần đó.

Sao cô không đến cắn anh nhỉ, phải chăng là không có hứng thú với thức ăn không động đậy?

Anh vừa ngủ dậy thì cảm thấy đói.

Văn Cửu Tắc đi tới, ngồi xuống bậc thềm bên cạnh Tiết Linh.

Mở ba lô của mình, lấy ra một hộp thịt, một hộp cam, một gói mì ăn liền và một ổ bánh mì bọc sơ sài.

Anh đã đi đến rất nhiều nơi, những căn cứ lớn nhỏ khác nhau, điều đầu tiên họ đảm bảo luôn là thực phẩm. Mỗi căn cứ sẽ sản xuất những loại thực phẩm tiện lợi khác nhau, dùng để trao đổi hàng hóa.

Bánh quy nén là thứ dễ bảo quản nhất và phổ biến nhất, cũng rẻ hơn một chút, trong khi những loại bánh mì và đồ hộp có hương vị ngon hơn thì thường đắt hơn.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 21: Chương 21



Văn Cửu Tắc mở hộp đồ ăn, đưa lại gần Tiết Linh: “Có muốn ăn không?”

Tiết Linh lén ngửi mùi thức ăn lâu ngày chưa thấy.

Cô đã lâu không ăn thức ăn của con người, trong lòng thầm ch** n**c miếng, nhưng cơ thể lại không có phản ứng gì với loại thực phẩm này.

Thấy cô không phản ứng, Văn Cửu Tắc tự ăn.

Anh mở gói mì ăn liền, đổ nước vào, chờ một lúc cho ngấm, rồi đưa lại gần Tiết Linh để cô ngửi.

“Thơm không? Có muốn ăn không?”

Tiết Linh: Thơm, nhưng không muốn ăn.

Văn Cửu Tắc rút tay lại, ăn luôn phần mì đó.

Anh nhận ra đôi mắt đỏ ngầu của Tiết Linh đang nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì.

“Chẳng lẽ em muốn ăn bánh mì?”

Anh nhét mạnh ổ bánh mì vào tay Tiết Linh, chờ phản ứng của cô.

Tiết Linh cầm bánh mì, trong lòng nghĩ: Cô không muốn ăn bánh mì, nhưng nếu nhớ không nhầm thì anh không thể ăn nó, vì nếu ăn sẽ bị dị ứng và nổi nốt đỏ.

Giữa thời kỳ tận thế, thực phẩm rất quý giá, tốt nhất không nên lãng phí.

Cô do dự một lúc, rồi buông tay, để bánh mì rơi vào lòng Văn Cửu Tắc.

“Thôi được, không ăn bánh mì thì tôi tự ăn vậy.” Văn Cửu Tắc nhanh chóng giải quyết ổ bánh mì, xoa xoa sau đầu cô và thở dài.

“Sao em không ăn gì cả, không thấy đói à?”

Chắc chắn là có đói, có lẽ giống như cảm giác đã đói hai bữa, bụng thì âm ỉ nhưng mức độ này chưa đủ để khiến cô mất lý trí đi ăn thịt người.

Hơn nữa, cô quen với việc nhịn đói từ lâu rồi.

Chả trách cô lại thích nằm yên một chỗ, vì như vậy sẽ cảm thấy không đói lắm.

Tối hôm đó họ ngủ ở nghĩa trang.

Một người một Zombie ngủ trong xe, ghế trong xe được gập phẳng lại, tạo thành một cái giường không quá lớn.

Tiết Linh nằm trong đó cảm thấy khá thoải mái, nhưng với Văn Cửu Tắc, người dài chân dài tay, thì lại không thoải mái chút nào. Anh đặt hai chân vào vô lăng, ngửa đầu nhìn trần xe.

Tiết Linh nhận ra anh không làm gì để bảo vệ mình, cứ thế nằm bên cạnh cô.

Trước đây, ít nhất anh còn nhớ phải trói cô lại để tránh bị cô cắn, giờ có lẽ vì phát hiện ra cô không thật sự cắn anh nên đã trở nên ngang tàng hơn.

“Tiết Linh.” Văn Cửu Tắc đột nhiên mở miệng: “Lần trước tôi nói chia tay với em, là vì…”

Tiết Linh nghe chăm chú.

Nhưng Văn Cửu Tắc, cái tên đó, nói đến một nửa thì lại không tiếp tục.

Anh bắt chuyện rồi ngay lập tức mất hứng: “Thôi đi, dù sao em cũng không hiểu gì, chẳng có gì để nói.”

Tiết Linh: “…”

Cô cảm thấy có một cơn giận quen thuộc đang dâng lên.

Ngay sau đó âm thanh gầm gừ của Zombie vang vọng trong xe, Văn Cửu Tắc vẫn không hề động đậy, chỉ đổi chân sang tư thế khác.

Tiết Linh rất muốn lao tới lắc lắc đầu anh, bảo anh mau nói tiếp.

Rồi cô nghe anh nói: “Có lúc tôi cảm thấy em khác với những con Zombie khác, như thể em có thể hiểu tôi đang nói gì.”

Zombie trong xe vẫn gầm gừ, thậm chí còn gầm lớn hơn vì lo sợ.

Văn Cửu Tắc gối đầu lên tay tự nói: “Nhưng làm sao có thể, chỉ vì tôi thích em, nên mới cảm thấy em đặc biệt thôi.”

Tiết Linh: “!”

Âm thanh gầm gừ của Zombie dừng lại một chút rồi lại vang lên.

Cô không ngờ Văn Cửu Tắc bỗng dưng nói thích cô. Đây có phải là lời tỏ tình không?

Khi còn là người yêu, anh không chịu nói một câu tỏ tình, miệng như bị khâu lại.

Mỗi khi châm chọc, anh đều nghĩ ra mười kiểu trong một phút, miệng như bị nhiễm độc.

Bảo anh trước đây không nói, giờ thì trễ rồi! Nói làm gì nữa? Giờ họ đã khác nhau cả loài rồi!

Văn Cửu Tắc lật người, cười nhìn cô đang gào thét, rồi nảy ra ý tưởng:

“Ngày mai tôi sẽ tìm một cái còng tay chắc chắn hơn, nếu sau này tôi cũng biến thành Zombie, thì chúng ta còng lại với nhau, đi đâu cũng có bạn, em thấy thế nào?”

Tiết Linh cảm thấy thế nào? Cô nghĩ không được, anh chạy như chó hoang, nếu biến thành Zombie thì chắc cũng không khác gì, cô không theo kịp đâu.

Nếu Văn Cửu Tắc ngửi thấy mùi người mà hưng phấn, anh chạy nhanh phía trước, cô sẽ bị kéo lê trên đất.

Nhất định không được!

Chắc anh đã quên chuyện chơi trò hai người ba chân, hai người họ đã ngã lăn lóc như thế nào rồi.

Nhưng Văn Cửu Tắc có vẻ thật sự có chút động lòng, hôm sau anh lái xe rời khỏi nghĩa trang, miệng lẩm bẩm chỗ nào có còng tay, nói xem có nên vào đồn cảnh sát xem không.

Anh nói đi là đi, tìm được một đồn cảnh sát bên đường, liền dừng xe xuống.

Anh vừa biến mất ở cửa, Tiết Linh ngồi trong xe đã thấy một chiếc xe điện độ lại từ góc phố, một người đàn ông đeo mặt nạ đi tới.

Không lẽ lại là cướp? Trước đây khi cô còn là người, muốn gặp một người sống thật khó, giờ đi cùng Văn Cửu Tắc, người sống cứ liên tiếp xuất hiện.

Đến đây, đến đây, hãy mở cửa ra, mở cửa rồi cô sẽ lao ra cắn anh ta.

A, tới đây nó niềm vui nè!

Tiết Linh trong xe tạo dáng sẵn sàng.

Nhưng lần này cô không có đất dụng võ, người đàn ông đi xe điện đến gần, thì Văn Cửu Tắc đã từ trong cửa bước ra, tay cầm hai chiếc còng tay sáng loáng.

Anh ngay lập tức chú ý đến người mới đến, tay đã đặt lên thắt lưng chỗ súng.

Người đàn ông đi xe điện thấy anh đột nhiên sững người, đứng im tại chỗ.

“Anh?” Người đàn ông kéo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt trẻ trung đầy ngạc nhiên.

“Phương Hiển Văn?” Văn Cửu Tắc cũng nhận ra anh ta.

“Chết thật, đúng là anh nè, soa anh lại ở đây? Khi nào anh về? Anh định đến Khu Trang à?” Phương Hiển Văn tiến lại gần, ngạc nhiên đánh giá anh từ trên xuống dưới.

Thành phố An Khê là địa bàn của nhà họ Văn, Khu Trang chính là căn cứ lớn của gia đình, ở đó có mười hộ thì có bảy hộ mang họ Văn, giữa họ có mối quan hệ thân thuộc, trước ngày tận thế vẫn duy trì tập tục gia tộc.

Phương Hiển Văn không mang họ Văn, nhưng cũng là người Khu Trang, anh ta gọi mẹ Văn Cửu Hoàn là dì, gọi Văn Cửu Hoàn là anh họ.

Bởi vì có quan hệ này nên từ nhỏ Phương Hiển Văn đã là em trai tùy tùng của Văn Cửu Hoàn.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 22: Chương 22



Văn Cửu Tắc được đưa vào nhà họ Văn, Văn Cửu Hoàn không ưa anh, có lúc lười biếng không muốn động tay, liền sai Phương Hiển Văn đi làm khó anh.

Ban đầu, Phương Hiển Văn cũng thực sự cố gắng làm khó Văn Cửu Tắc, nhưng sau đó bị anh đánh cho khiếp vía, cuối cùng lại gọi anh là "anh" và còn giúp anh qua mặt Văn Cửu Hoàn.

Để gây khó dễ cho Văn Cửu Tắc, Văn Cửu Hoàn đã âm thầm đổi nguyện vọng trường học và chuyên ngành của anh, khiến anh vào cùng một trường với mình.

Phương Hiển Văn, với tư cách là đàn em trên danh nghĩa của Văn Cửu Hoàn, cũng chủ động vào cùng một trường, anh ta sinh sau Văn Cửu Tắc vài tháng, cùng khóa với anh và còn từng là bạn cùng phòng đại học.

So với Văn Cửu Hoàn, trong suốt thời gian học đại học, mối quan hệ giữa Phương Hiển Văn và Văn Cửu Tắc lại tốt hơn một chút.

Ba năm trước, Văn Cửu Tắc rời Khu Trang, Phương Hiển Văn đã không gặp lại anh. Giờ gặp lại, anh ta có chút bất ngờ.

Chỉ là nhớ đến tình hình hiện tại của Khu Trang, anh ta lại có chút lo lắng cho anh.

Văn Cửu Tắc nhìn ra anh ta đang nghĩ gì, nói: “Tôi chỉ ghé qua, sẽ đi ngay, không định đến Khu Trang.”

Trước khi tìm thấy Tiết Linh, anh thực sự có ý định đến Khu Trang, nhưng giờ không cần thiết nữa.

Phương Hiển Văn nghe vậy, cũng thở phào: “Vậy thì tốt, gần đây Khu Trang khá hỗn loạn, nếu anh đến bây giờ có lẽ sẽ gặp rắc rối hơn.”

Khu Trang hiện giờ là căn cứ duy nhất còn lại ở thành phố An Khê, người vẫn đông, với uy thế trước đây của nhà họ Văn, giờ trong căn cứ có một trong những người quản lý chính là chú hai của Văn Cửu Tắc, cha của Văn Cửu Hoàn.

“Khá hỗn loạn?” Văn Cửu Tắc hỏi.

“Mấy ngày nay có một đoàn xe từ căn cứ khác đến, đang chuyển hàng ở khu công nghiệp, có người trong Khu Trang biết được đã báo lên, chú dì của tôi liền cử người đi chặn họ lại.”

“Khu công nghiệp… không phải là đoàn xe của Đới Anh đó sao?”

Những thứ bỏ hoang không chủ trong thế giới tận thế, mọi người đều mặc định ai lấy được thì thuộc về người đó, như những máy móc ở khu công nghiệp ngoại ô An Khê, trước đây để đó không ai cần, giờ sao lại gây ra chuyện?

“Bây giờ thế nào, hai bên đã đánh nhau chưa?”

“Nghe nói đã xảy ra một trận đánh, cả hai bên đều có người bị thương, nhưng không ai chết, đoàn xe ngoại lai không thể mang đi thứ gì, đã bị đuổi đi.”

Phương Hiển Văn kể lại những gì anh ta biết: “Vì sợ những người đó vẫn ẩn nấp ở đây chưa đi, căn cứ còn cử chúng tôi đi tuần tra, xác nhận họ đã thật sự rời đi.”

Văn Cửu Tắc hừ một tiếng: “Không phải chú Văn luôn nói mình là người rộng rãi sao, sao lại không cho người khác nhặt những thứ phế liệu mà mình không cần?”

Phương Hiển Văn ngại ngùng: “Hì, chú dì không muốn quản, đây không phải là ý của anh họ Cửu Hoàn sao.”

“Anh biết mà, tính cách anh ta rất bạo ngược, nói An Khê là địa bàn của chúng ta, mọi thứ trong An Khê cũng là của chúng ta, người ngoại tỉnh đến lấy là khiêu khích. Dù không cần cũng không thể để người khác hưởng lợi, anh ta phải quản, chú dì cũng chỉ có thể nghe theo anh ta mà thôi.”

“Văn Cửu Hoàn?” Văn Cửu Tắc đột nhiên nghi hoặc lặp lại.

“Đúng vậy, chính là ý của anh họ Cửu Hoàn.” Phương Hiển Văn không hiểu sao sắc mặt anh bỗng thay đổi.

“Văn Cửu Hoàn hiện giờ thế nào?” Văn Cửu Tắc thu lại biểu cảm, hỏi, tay chơi đùa với cán d.a.o ngắn của mình.

“Không tốt lắm, hình như anh ta bị thương ba năm trước, sức khỏe luôn không tốt, mặt mày trắng bệch, giờ cũng không thích ra ngoài gặp người, cả ngày chỉ ở trong phòng.”

Phương Hiển Văn nói đến đây, cẩn thận hỏi: “Anh còn hận anh ta không? Đã qua lâu như vậy rồi…”

Văn Cửu Tắc lộ ra nụ cười nhạt, đuổi Phương Hiển Văn đi.

Nhìn Phương Hiển Văn vẫy tay rời đi, biểu cảm vô tư của anh chuyển thành suy tư.

Văn Cửu Hoàn vẫn còn sống.

Nhưng điều đó không thể xảy ra, ba năm trước khi anh rời Khu Trang, chính mắt anh thấy Văn Cửu Hoàn bị nhiễm virus Zombie rồi mới rời đi.

Văn Cửu Hoàn đã nhiễm virus, sao có thể không biến thành Zombie mà giờ vẫn còn sống?

Anh ném d.a.o ngắn lên rồi bắt lấy, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Tiết Linh ngồi trong xe, thấy ngoài trời Văn Cửu Tắc nói chuyện với người khác xong, lên xe nói với cô:

“Tôi sẽ ra ngoài một chuyến, tối có thể cũng không về, em ở đây đừng đi xa nhé, được không?”

“Nếu em hứa với tôi thì tôi sẽ không trói em lại nhốt trong xe.”

Tiết Linh: …

Nếu là một Zombie bình thường thì làm sao hiểu và hứa được?

Cô gào lên hai tiếng.

Văn Cửu Tắc nói: “Được, em đã hứa rồi, thì không được đi lung tung nữa.”

Anh dừng xe ở một căn nhà hẻo lánh, khóa cổng bên ngoài lại.

Anh định đến Khu Trang, nhưng đi chiếc xe này quá thu hút sự chú ý, anh chuẩn bị đổi sang phương tiện ít nổi bật hơn.

Trong một hộ gia đình, anh tìm thấy một chiếc xe máy có thể đổ xăng, vì thế Văn Cửu Tắc đội mũ bảo hiểm, lái xe đến Khu Trang.

Anh rất quen thuộc với khu vực quanh đây, ba năm không gặp, có nhiều công trình mới, vòng ngoài còn thêm một hàng rào.

Có lẽ có thể chặn Zombie, nhưng với tài nghệ của Văn Cửu Tắc, điều này không phải vấn đề.

Kiên nhẫn chờ trời tối, Văn Cửu Tắc nhảy qua hàng rào, theo trí nhớ tìm vị trí nhà họ Văn trong căn cứ Khu Trang đã biến đổi.

Nhà họ Văn trước đây sống trong một biệt thự cổ điển, giá trị cao, có vườn phía trước và sau, dựa lưng vào núi, mặt hướng ra phía sông, phong thủy rất tốt.

Khi ông nội Văn còn sống, con cái, con dâu, cháu trai, cháu gái đều sống ở đây, Văn Cửu Tắc cũng trở về nhà họ Văn.

Nhưng giờ ông nội Văn đã qua đời, tận thế cũng đã ba năm, không ngờ họ vẫn còn sống ở đó.

Thật thuận tiện cho Văn Cửu Tắc, anh dễ dàng tìm thấy phòng của Văn Cửu Hoàn.

Trong ngôi nhà lớn như vậy nhưng người ở chưa lên đến con số mười, có động tĩnh cũng không dễ dàng thu hút người khác, thật tốt.

Văn Cửu Tắc như một con báo săn mồi trong bóng tối, bước chân không phát ra tiếng, đến trước cửa phòng Văn Cửu Hoàn đang bật đèn.

Anh đứng yên ở cửa một lúc, lắng nghe tiếng động bên trong, sau đó khẽ gõ vào cửa.

“Ai?” Trong phòng vang lên một giọng nói khàn khàn.

Văn Cửu Tắc suýt nữa không nhận ra đó là giọng của Văn Cửu Hoàn, giọng nói ấy khàn khàn, khó nghe đến mức làm người khác cảm thấy khó chịu.

Ngoài cửa không có động tĩnh, Văn Cửu Hoàn đi đến mở cửa, bước chân nghe có vẻ chậm chạp.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 23: Chương 23



Rõ ràng anh ta nghĩ rằng trong căn cứ - ngôi nhà lớn của mình, sẽ không có nguy hiểm gì nên hoàn toàn không phòng bị.

Cánh cửa vừa hé mở, bên ngoài một sức mạnh lớn bất ngờ đẩy cửa ra, Văn Cửu Hoàn bị người ta đẩy ngã xuống đất.

Giờ đây, phản ứng của anh ta chậm chạp, mãi đến khi bị người ta giữ chặt trên đất mới nhận ra có điều không ổn, mở miệng định mắng mỏ.

Cằm của anh ta bị một bàn tay nắm chặt, sức mạnh rất lớn, lại ép mặt anh ta xuống đất, bịt kín âm thanh đang định phát ra.

Má anh ta cọ xát mạnh vào mặt đất, Văn Cửu Hoàn cố gắng nghiêng đầu, cuối cùng nhìn rõ người tấn công mình là ai.

Khi nhận ra đó là Văn Cửu Tắc, anh ta gần như tức điên.

Văn Cửu Tắc, sao lại là anh!

Văn Cửu Tắc giữ chặt hai tay anh ta, dùng đầu gối đè lên lưng anh ta khiến anh ta không thể đứng dậy, tay còn lại cầm d.a.o ngắn.

Văn Cửu Hoàn nhìn thấy ánh sáng của lưỡi d.a.o lóe lên, cảm giác bên má lạnh đi, một mảng thịt mềm rơi xuống đất. Đó là… tai của anh ta!

Văn Cửu Tắc dùng đầu d.a.o chọc vào cái tai đó, quan sát một lúc.

Máu của Zombie màu đỏ đậm, cơ thể Zombie bị cắt ra chỉ chảy rất ít m.á.u và sẽ nhanh chóng đông lại.

Văn Cửu Tắc bỗng phát ra một tiếng cười.

“Cậu là Zombie.” Anh khẳng định, chất giọng mang theo sự nghi ngờ và tò mò: “Sao cậu lại khác với những con Zombie bình thường?”

Đêm tối buông xuống, xung quanh nhà họ Văn đèn đường lờ mờ, rất yên tĩnh.

Trong phòng Văn Cửu Hoàn, anh ta mất một bên tai, bị trói chặt.

Khác với lúc trói Tiết Linh chỉ buộc tay, hiện tại Văn Cửu Hoàn bị trói từ tay đến chân, không thể cử động, chỉ có thể nằm trên đất thở hổn hển.

Cửa đã được đóng lại, Văn Cửu Tắc ngồi xổm trước mặt Văn Cửu Hoàn, mũi chân dẫm lên một bên tai đã đông lại, tay thì xoay xoay con d.a.o ngắn.

“Được rồi, kể cho tôi nghe đi, tại sao cậu lại khác với những Zombie bình thường?”

Văn Cửu Hoàn căm thù nhìn anh, lộ ra hàm răng sắc nhọn ẩn giấu bên trong.

Anh ta ghét Văn Cửu Tắc, giống như Văn Cửu Tắc ghét anh ta.

Vợ ông nội Văn sinh được hai người con trai, trưởng là Văn Hành Nhất, thứ là Văn Thịnh Song.

Cha của Văn Cửu Hoàn, Văn Thịnh Song chỉ có một đứa con, còn bác anh ta, Văn Hành Nhất thì sinh được hai cô con gái.

Ông nội Văn là một người cha gia trưởng khá truyền thống, ông ta cho rằng chỉ có đàn ông mới có thể trụ cột gia đình, con gái sớm muộn gì cũng phải gả đi, không thể thừa kế gia sản, chỉ được tính là một nửa người nhà họ Văn.

Vì vậy, Văn Cửu Hoàn là cậu bé duy nhất trong thế hệ này, từ nhỏ đã nhận được nhiều sự chú ý và yêu thương nhất trong nhà họ Văn.

Nhưng bác anh ta, Văn Hành Nhất lại là một người khá phong lưu, đã ngủ với không ít phụ nữ bên ngoài, để lại không ít con riêng.

Sau khi ông ta qua đời vì bệnh, ông nội Văn cho rằng con trai trưởng chỉ có hai cô con gái là không hợp lý, nên đã tìm đứa con riêng duy nhất của ông ta từ bên ngoài, đưa về nhà họ Văn, chính là Văn Cửu Tắc.

Vị trí của Văn Cửu Hoàn trong gia đình bị đe dọa, một đứa con riêng từ bên ngoài, cướp đi những thứ vốn thuộc về anh ta, đương nhiên khiến anh ta cực kỳ ghét bỏ, thậm chí muốn anh c.h.ế.t ngay lập tức.

Thật tiếc, thằng con riêng da dày thịt chắc, sống sót qua bao nhiêu khó khăn, lại có ông nội bảo vệ, anh ta không dám làm quá tay.

Đến khi lớn lên, thằng con riêng còn cướp đi người con gái anh ta thích, sự ghét bỏ của Văn Cửu Hoàn biến thành thù hận.

Sau đó ông nội bệnh nặng, anh ta muốn nhân cơ hội này xử lý Văn Cửu Tắc, nhưng ai ngờ lại xuất hiện Zombie.

Anh ta không xử lý được Văn Cửu Tắc, ngược lại còn bị anh nắm lấy cơ hội suýt nữa mất mạng!

Ba năm rồi nhưng Văn Cửu Hoàn vẫn nhớ ngày hôm đó, kẻ mà anh ta đánh luôn không dám phản kháng, mắng không dám nói lại, đang cười cợt ấn cổ anh ta vào miệng Zombie.

Anh nói: “Văn Cửu Hoàn, cậu đoán xem nếu cậu biến thành Zombie, được thả ra, có phải sẽ ăn hết những người trong nhà họ Văn không?”

“Tôi rất mong chờ, tiếc là tôi vội vàng, không thể thấy cảnh đó…”

Văn Cửu Hoàn bị Zombie cắn, anh ta hoảng sợ kêu lên, thậm chí mất cả sự tự trọng mà khóc lóc.

Nhưng anh ta nhanh chóng cảm thấy cơ thể mình bắt đầu cứng lại, toàn thân tê dại, đầu óc mơ hồ, chỉ còn một cảm giác đói khát không thể chịu đựng đè nén lý trí.

Nếu không phải anh ta vô tình ăn phải thứ đó, có lẽ lúc đó anh ta thật sự đã trở thành những con Zombie xấu xí đáng sợ đó.

Ba năm rồi, anh ta sống trong kiểu ngày tháng không thấy ánh sáng, như cái bóng không có linh hồn, mỗi lần nghĩ đến đều phải mắng chửi Văn Cửu Tắc, hôm nay, ác mộng lại tái hiện, Văn Cửu Tắc không c.h.ế.t bên ngoài, lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh ta.

Anh gầy gò hơn ba năm trước, khí chất cũng càng thêm u ám đáng sợ.

Anh lại mang theo nụ cười từng đưa anh ta đến bên miệng Zombie, hỏi: “Cậu không muốn nói sao?”

Văn Cửu Hoàn bị ngọn lửa thù hận gần như thiêu rụi lý trí lại nổi lên, trong lòng xuất hiện nỗi sợ hãi, nhưng không muốn dễ dàng khuất phục.

Văn Cửu Tắc thấy anh ta không chịu khuất phục, cười nhẹ một tiếng, mũi chân dẫm mạnh xuống.

“Bịch.”

Anh dẫm lên mảng thịt nhuyễn, đặt d.a.o ngắn lên ngón tay của Văn Cửu Hoàn.

“Tôi sẽ bắt đầu cắt từ ngón tay của cậu, cắt xong ngón tay sẽ cắt đến cánh tay… Chúng ta sẽ xem đến khi nào cậu không chịu nổi mà chịu nói.”

Zombie không cảm thấy đau, nhưng bất kỳ ai còn lý trí, khi tận mắt thấy bộ phận cơ thể của mình bị cắt bỏ, đều sẽ cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

Hơn nữa, Văn Cửu Hoàn không phải là người có ý chí kiên định, từ nhỏ anh ta đã sống trong nhung lụa, không thể chịu nổi một chút tủi thân.

Văn Cửu Tắc kéo một tay của Văn Cửu Hoàn ra, đặt trước mặt anh ta, tay đưa d.a.o xuống.

Ngón cái.

Ba năm tận thế, Văn Cửu Tắc đã chứng kiến và trải qua không biết bao nhiêu chuyện tàn bạo đẫm máu, ánh mắt anh không hề di chuyển, tay cũng rất vững.

Văn Cửu Hoàn thì không ngoài dự đoán, vừa thấy nhát d.a.o đầu tiên đã sụp đổ.

“Nói… nói, tôi nói…” Anh ta lắp bắp mở miệng.

Văn Cửu Tắc không thu hồi d.a.o ngắn, vẫn giữ chặt giữa các ngón tay của anh ta: “Nói đi.”

“Tôi đã ăn… Thái Tuế nên thành ra như vậy, cái khác, tôi không biết.”

“Thái Tuế?”
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 24: Chương 24



Ba năm trước, sức khỏe của ông nội Văn ngày càng xấu đi. Người như ông ta, khi già đi bắt đầu sợ chết, hy vọng sống lâu trăm tuổi.

Trong bệnh tật, ông ta lại nhớ đến người con trai cả đã c.h.ế.t sớm, bắt đầu nghi ngờ phong thủy của mồ mả tổ tiên không tốt, vì vậy ông ta tự mình chủ trì việc tu sửa mồ mả tổ tiên.

Mồ mả của nhà họ Văn đều nằm ở núi An Khâu, ông nội Văn sửa lại mồ mả thuộc về tổ tiên của ông ta, đời thứ sáu.

Ông ta đã lấy ra một loại Thái Tuế đặc biệt từ trong mồ.

Loại này, khi xuất hiện trong các tài liệu cổ, đã được thổi phồng lên như một loại linh dược.

Ông ta cũng nghĩ như vậy, ông ta cảm thấy mình bệnh nặng, tu sửa mồ mả tổ tiên, đúng lúc gặp được loại Thái Tuế này, là điềm báo ông ta không nên c.h.ế.t sớm.

Văn Cửu Tắc thì khinh thường điều đó. Thái Tuế, chẳng phải chỉ là một loại nấm đặc biệt thôi sao?

Sự tồn tại của Thái Tuế chỉ có vài người trong nhà họ Văn biết, ông nội Văn giữ rất chặt thứ đó, còn lén lút gửi đi kiểm tra, sau đó ông ta lấy ra một phần tư để thử nghiệm.

Dù cho thứ đó có hữu dụng hay không, Văn Cửu Tắc cũng không muốn để ông ta đạt được điều mình mong muốn, anh đã tráo đổi, để cho ông nội Văn đang nằm trên giường bệnh ăn phải hàng giả.

Còn phần Thái Tuế thật, anh mang về… lại bị Tiết Linh ăn nhầm.

Văn Cửu Tắc dừng lại động tác chơi dao.

Đúng rồi, Tiết Linh đã ăn một phần tư Thái Tuế.

“Cậu nói cậu ăn Thái Tuế rồi biến thành như vậy, cậu đã ăn bao nhiêu?”

Văn Cửu Hoàn khẽ rung rẩy: “Tôi đã ăn hết Thái Tuế còn lại ở chỗ ông nội.”

Văn Cửu Hoàn là một Zombie, nhưng vẻ ngoài của cậu ta vẫn giống con người hơn, da trắng bệch chứ không phải xanh xao, mắt cũng không đỏ thẫm, nhìn kỹ mới thấy trong đồng tử có chút đỏ. Cậu ta vẫn có thể nói, mặc dù giọng nói khàn khàn.

Nếu cậu ta ăn ba phần tư còn lại của Thái Tuế mới duy trì được hình dạng này, vậy Tiết Linh thì sao?

Văn Cửu Tắc ngay lập tức nghĩ đến điều này, anh nhớ đến những ngày gần đây gặp lại Tiết Linh, thỉnh thoảng có cảm giác như cô có thể hiểu những gì anh nói.

Anh nhớ đến Tiết Linh giả vờ tấn công, nhưng chưa bao giờ thực sự làm tổn thương mình.

Anh nhớ đến việc cô không muốn ăn thịt người.

Văn Cửu Tắc từ từ nắm chặt cán dao, trong lòng trào dâng niềm vui và kỳ vọng lớn lao.

Có phải cô còn có ý thức không?

Anh đột nhiên nhìn chằm chằm vào Văn Cửu Hoàn, ánh mắt khiến người khác rùng mình.

Nếu để Tiết Linh ăn Văn Cửu Hoàn, liệu cô có thể trở thành như Văn Cửu Hoàn bây giờ không?

Không, anh không cần cô trở lại thành người, chỉ cần cô còn nhớ đến anh là được. Là Zombie cũng chẳng sao, gì cũng tốt.

“Ha ha ha.”

Văn Cửu Hoàn nghe thấy Văn Cửu Tắc cười khẽ sau một lúc im lặng, anh không ngừng cười một lúc lâu, một tay che mặt để che đi biểu cảm của mình.

Không biết tại sao anh lại cười vô cớ, nhưng tiếng cười đó khiến người khác cảm thấy rợn tóc gáy, nghi ngờ anh đã điên.

“Cộc cộc.”

Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, một giọng nữ trẻ hỏi: “Anh Hoàn, có phải anh đang cười không? Đêm khuya mà anh làm gì vậy?”

Văn Cửu Hoàn nghe ra đó là giọng của em họ Văn Tương, ánh mắt cậu ta bỗng bùng lên ánh sáng cầu sinh, mở miệng muốn cầu cứu.

Văn Cửu Tắc ngừng cười, mũi d.a.o chỉ vào miệng cậu ta, hỏi: “Cậu muốn danh phận Zombie của mình bị lộ sao?”

Văn Cửu Hoàn cứng người.

Ba năm qua cậu ta không dám để bất kỳ ai biết mình đã biến thành Zombie, cố gắng che giấu sự khác thường của mình.

Cậu ta không ngu, biết tình huống đặc biệt của mình, nếu bị người khác biết sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy cậu ta nói với mọi người là mình bị bệnh, và giảm thiểu tiếp xúc với mọi người.

Nếu Văn Tương biết…

Văn Cửu Tắc nhìn thấy biểu cảm của cậu ta thì biết cậu ta đang nghĩ gì, đứng dậy đi đến bên cửa.

Bên ngoài, Văn Tương vẫn đang thắc mắc, mấy năm qua tính tình anh họ của mình quá kỳ quái, mỗi lần gặp đều phồng mặt, da trắng như tường, hôm nay sao lại cười vui vẻ như vậy, và giọng nói này, có chút quen thuộc.

Cánh cửa mở ra, Văn Tương còn chưa kịp nói “anh”, miệng cô ta đã bị che lại, cả người bị một sức mạnh lớn kéo vào trong phòng.

“Ưm!”

Văn Tương mở to mắt, bị trói tay ném tới bên cạnh Văn Cửu Hoàn.

Văn Tương là em gái cùng cha khác mẹ với Văn Cửu Tắc, còn có một chị gái sinh đôi là Văn Ý.

Văn Cửu Hoàn ghét Văn Cửu Tắc vì sự xuất hiện của anh ảnh hưởng đến địa vị của cậu ta, còn Văn Tương ghét Văn Cửu Tắc thì hoàn toàn vì sự ghê tởm đối với sản phẩm của việc cha mình ngoại tình.

Ngoài Văn Ý lớn tuổi hơn một chút, Văn Tương và Văn Cửu Hoàn không ít lần ức h.i.ế.p Văn Cửu Tắc.

Ngày đầu tiên Văn Cửu Tắc vào nhà họ Văn đã bị Văn Tương đẩy từ trên lầu xuống, ngã đến chảy m.á.u đầu.

Vì có chung kẻ muốn bắt nạt, nên quan hệ của bọn họ còn tốt hơn cả anh em ruột.

“Văn Tương, cô đến thật đúng lúc, tôi có việc muốn hỏi cô.”

“Phì! Đồ khốn, sao anh không c.h.ế.t bên ngoài, còn dám trở về!” Văn Tương chưa hiểu tình hình, vẫn chửi mắng như mọi khi.

Văn Cửu Tắc bị chửi không có chút phản ứng nào, vẫn cười, anh quay sang hỏi Văn Cửu Hoàn bên cạnh:

“Làm sao bây giờ, nếu em họ của cậu phát hiện ra danh phận Zombie thì liệu có chạy ra ngoài nói lung tung không?”

Văn Cửu Hoàn toàn thân run rẩy, Văn Tương nhận ra có điều không ổn, nhìn về phía hai người bọn họ, đặc biệt là nhìn vào anh họ của mình, Văn Cửu Hoàn.

Cô ta trợn tròn mắt: “Cái gì? Zombie? Sao có thể, sao anh Hoàn lại biến thành Zombie chứ?”

Nhưng ánh mắt cô ta rất tinh tường, đã nhìn thấy rõ tai bị mất của Văn Cửu Hoàn và mảng m.á.u đông đỏ, cũng như những chiếc răng nanh thuộc về Zombie lộ ra khi cậu ta đối mặt với lời đe dọa của Văn Cửu Tắc.

Văn Tương sợ hãi lùi xa khỏi Văn Cửu Hoàn.

Cô tiểu thư chưa từng trải qua khổ cực, sau ngày tận thế vẫn sống yên ổn trong lâu đài, bị những gì xảy ra trước mắt làm cho hoảng loạn, ánh mắt quét qua mảnh thịt bầy nhầy trên mặt đất, thậm chí lộ ra vẻ mặt muốn nôn.

Văn Cửu Tắc vỗ nhẹ lên mặt cô ta: “Tôi hỏi cô, cô có biết Thái Tuế của nhà họ Văn ở đâu không?”

Mặc dù Văn Cửu Hoàn nói cậu ta đã ăn hết Thái Tuế còn lại, nhưng Văn Cửu Tắc không quá tin tưởng vào việc Văn Cửu Hoàn sẽ ngoan ngoãn nói sự thật.

Văn Tương biến sắc, ánh mắt không thể giấu được sự hoảng loạn: “Cái gì, tôi không biết, tôi chưa từng thấy, Thái Tuế mất tích thì liên quan gì đến tôi!”
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 25: Chương 25



Văn Cửu Tắc: “…”

Văn Tương từ nhỏ đã như vậy, không có chút tâm cơ nào, thậm chí tính độc ác cũng rất thẳng thắn, mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên mặt, ngốc hơn nhiều so với chị gái của cô ta.

“Rõ ràng cô biết về Thái Tuế, không muốn nói sao?” Văn Cửu Tắc kéo cô ta trở lại bên cạnh Văn Cửu Hoàn: “Hai anh em các người thật giống nhau, đều không thấy quan tài không rơi lệ.”

“Nếu không nói, tôi sẽ nhét cô vào miệng cậu ta đấy?”

Thấy cổ mình ngày càng gần với gương mặt xanh xao và hàm răng sắc nhọn của anh họ, Văn Tương hoảng sợ đến mức đầu óc trắng xóa, không biết mình đã nói gì, chỉ khi Văn Cửu Tắc kéo cô ta mới lấy lại tinh thần.

“Nói đi.”

Văn Tương liếc nhìn Văn Cửu Hoàn, môi mấp máy hai cái, khi thấy Văn Cửu Tắc lại chuẩn bị động thủ, cô ta vội vàng nói: “Tôi chỉ biết khi ông nội chết, chị tôi đã mang Thái Tuế đi!”

Khi chị cô ta nhân lúc hỗn loạn mang Thái Tuế đi, còn hỏi cô ta có muốn cùng đi không, nhưng cô ta không dám, bên ngoài hỗn loạn quá, đi ra ngoài gặp chuyện không may thì sao, vì vậy chị cô ta chỉ đi một mình, đã đi ba năm không có tin tức.

Sau đó, khi chú hai hỏi về Thái Tuế, cô ta không nói gì, chuyện này cứ thế trôi qua, cô ta còn thầm cảm ơn vì chú hai không truy cứu.

Trong phòng im lặng một lúc lâu, nụ cười của Văn Cửu Tắc biến mất.

Bởi vì tâm trạng tốt do đoán rằng Tiết Linh còn có lý trí cũng tan biến.

Anh đột nhiên siết chặt cổ hai người, lạnh lùng nói: “Các người nói không giống nhau, vậy rốt cuộc ai đang lừa tôi?”

Khi Văn Cửu Tắc lén lút vào nhà họ Văn thực hiện một số hoạt động nghi ngờ, Tiết Linh cũng không ngoan ngoãn ở lại trong xe.

Cửa xe không khóa, cô trực tiếp đẩy cửa bước ra, đi một vòng trong sân nhỏ, dán sát vào tường không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô lập tức tăng tốc đi đẩy cửa.

Cửa sân đã bị khóa, nhưng không sao, cô quay người vào nhà từ cửa bên, rồi đi ra từ cửa bên kia.

Không ngờ cô lại biết mở cửa. Văn Cửu Tắc, anh đã lơ là rồi!

Tiết Linh ra đến đường, đi dọc theo bóng của các ngôi nhà.

Đi được một lúc, cô thấy một hiệu thuốc với cửa kính vỡ, cúi người chui vào từ cánh cửa hỏng.

Kệ hàng gần như trống rỗng, Tiết Linh lướt qua một lượt, không thấy thứ mình muốn tìm, đành phải quay ra.

Thế giới tận thế đã bắt đầu lâu như vậy, nói đến những thứ khó tìm nhất, chắc chắn là thuốc. Những hiệu thuốc nhỏ ven đường như thế này, là những nơi đầu tiên bị người ta lấy sạch.

Vì vậy, cô đoán mình không thể tìm được gì ở những hiệu thuốc nhỏ này.

Trong tình huống như vậy, nếu còn nơi nào có thuốc đầy đủ nhất... Tiết Linh nhìn về phía xa, thấy dòng chữ lớn “Bệnh viện Văn Khánh An Khê”.

Đó tất nhiên là một bệnh viện lớn đông đúc Zombie mà không ai dám vào.

May mắn là không xa lắm, vừa lúc Tiết Linh cũng không có việc gì, cô quyết định đi bộ đến đó xem sao.

Hôm qua vừa đi qua khu vực gần đó, Tiết Linh một lần nữa đến trước cổng bệnh viện, lần này nhìn rõ hơn. Nhìn một cái toàn là đầu người, mật độ Zombie rất cao.

Người bình thường nhìn thấy sẽ muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng với Tiết Linh, cô có thể đi lại thoải mái trong đây.

Kể từ khi trở thành Zombie, mỗi lần qua đường cô đều đi như vậy.

Tất nhiên, nếu cô muốn bò trên đất hoặc nhảy nhót, cũng chẳng ai quản.

Đến cổng bệnh viện, cánh cổng sắt lớn đã bị khóa chặt, phía trước còn có một đống hàng rào hỗn độn.

Sau cánh cửa là hàng loạt Zombie chen chúc nhau, đầu người nhô ra, vô số đôi tay vươn ra ngoài qua khe cửa sắt.

Đối với con người mà nói, bệnh viện như vực sâu hang cọp, nhưng với Tiết Linh, có lẽ chỉ như siêu thị đông đúc vào cuối tuần, chỉ là hơi chật một chút mà thôi.

Cô đã nhìn ra chỗ vào bệnh viện, đi đến trước chòi bảo vệ, nhanh chóng mở cửa kính, từ cửa sổ chui vào bên trong.

Bảo vệ trong chòi đang lắc lư trong không gian chật hẹp, nghe thấy tiếng động liền “nhìn” về phía cô.

Tiết Linh nhặt một cái gậy cảnh sát đầy bụi từ dưới đất, đẩy bảo vệ sang một bên, lấy đi cái đèn pin rõ ràng trên người gã ta.

Cạch, cạch.

Thử một chút thấy vẫn còn dùng được, Tiết Linh liền giữ lại.

Mở cửa chòi bảo vệ, cô thành công vào bệnh viện. Tất nhiên, điều đầu tiên phải đối mặt là một đám xác c.h.ế.t đông đúc ở gần cửa.

Tiết Linh đã rất quen với cảm giác lướt qua đám Zombie, thực ra cũng giống như những ngày Tết đi đến bến xe đông đúc, hay khi đi tham quan những điểm du lịch nổi tiếng trong kỳ nghỉ.

Cùng là xác chết, nhưng xác c.h.ế.t không quan tâm đến cô, chỉ cần cô không gây tiếng động, vẫn có nhiều xác c.h.ế.t như đang vây quanh.

Thói quen chen chúc đã in vào DNA, cho dù đã thành Zombie vẫn không mất đi.

Tiết Linh trong đám Zombie cố gắng tìm ra khe hở, nếu không được thì chọn đại một con xui xẻo nào đó, dùng gậy cảnh sát đánh mạnh vào chân, đổ một cái là có khe hở.

Nói thật thì còn dễ hơn cả việc chen chúc trong những điểm du lịch, vì những con Zombie bị cô chen qua sẽ không chửi mắng hay nổi giận với cô, cũng không ai nhân lúc hỗn loạn mà sờ mó cô.

Khi thành công vượt qua vùng đông đúc xác c.h.ế.t làm người ta sợ hãi, Tiết Linh hơi cứng nhắc vỗ vỗ váy xấu xí của mình.

Sau đó cô lảo đảo đi vào bên trong bệnh viện.

Nhà thuốc, nhà thuốc ở đâu?

Theo kinh nghiệm trước đây đi bệnh viện, lấy thuốc thường ở bên cạnh sảnh thanh toán.

Cô liếc nhìn những biển chỉ dẫn mờ nhạt, bước vào sảnh cấp cứu đối diện.

Cửa kính đã khóa, ổ khóa treo lơ lửng bên ngoài. Tiết Linh gỡ khóa ra, đẩy cánh cửa đã bị khóa ba năm.

Bên trong, những xác c.h.ế.t lượn lờ đều tươi mới hơn so với những xác c.h.ế.t bên ngoài đã bị mưa gió tàn phá ba năm, ít nhất quần áo không bị phai màu và rách nát nghiêm trọng như vậy.

Tiết Linh phớt lờ tất cả các xác c.h.ế.t xung quanh, tự nhiên đi qua lại trong sảnh, ngước đầu tìm kiếm biển chỉ dẫn.

Một xác c.h.ế.t bên cạnh không nhìn đường lướt qua, thấy sắp va phải mình, Tiết Linh khẽ di chuyển một chút để cho nó đi qua, và giữ khoảng cách xa xa.

Không có lý do gì khác, chỉ vì xác c.h.ế.t này có mùi quá hôi.

Một số xác c.h.ế.t đi qua cũng khô héo, cơ thể gần như không có mùi, nhưng một số xác c.h.ế.t bị tổn thương nghiêm trọng sẽ phát ra mùi thối rữa, và xác c.h.ế.t này thì như vậy.

Bệnh viện Văn Khánh An Khê quá lớn, bệnh viện này không giống với nhiều bệnh viện công mà cô đã từng đến, cô tìm mãi mà vẫn không thấy nhà thuốc.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 26: Chương 26



Ở đây cũng không ai có thể chỉ đường cho cô, cô chỉ có thể từ từ tìm kiếm.

Trong bệnh viện đầy xác chết, sự tĩnh lặng thật kỳ lạ, thỉnh thoảng có tiếng động phát ra, đều là do những xác c.h.ế.t vô tình đụng phải cái gì đó.

Một nhóm xác c.h.ế.t như những bông hoa hướng dương, đồng loạt quay đầu về phía phát ra tiếng động, không cảm nhận được sự tồn tại của con người, lại quay đầu trở lại.

Ánh sáng dần mờ đi, có một số chỗ không rõ nữa. Hệ thống điện của bệnh viện đã hỏng từ lâu, không có đèn, Tiết Linh bật đèn pin lên.

Ánh sáng d.a.o động khiến hành lang của bệnh viện trông càng đáng sợ hơn, thỉnh thoảng đèn pin chiếu qua, làm sáng lên những gương mặt xác c.h.ế.t xanh xao, hư hại không đồng đều, khắp nơi đều là bóng ma lờ mờ.

Những người nhát gan đứng ở đây có thể bị dọa c.h.ế.t tại chỗ.

Trước đây Tiết Linh cũng không phải là người dũng cảm, nhưng cô đã quen với điều đó, vẫn bình tĩnh tìm kiếm nhà thuốc trong môi trường như phim kinh dị này.

Cuối cùng đã tìm thấy! Cô vui vẻ lắc lư đèn pin, vẽ một vòng trên trần nhà, rồi tốn chút công sức để vào được nhà thuốc.

Một nữ y tá mặc đồng phục đang di chuyển chầm chậm bên kệ thuốc, trên n.g.ự.c áo trắng có những vết m.á.u lớn đã biến thành màu đen.

Tiết Linh đi nhanh hơn cô ta một chút, vòng qua vài người, tìm kiếm trên kệ thuốc.

Ở đây có rất nhiều loại thuốc, đủ loại khác nhau, Tiết Linh hầu như không nhận ra. Cô lật qua những loại thuốc quen mắt, cuối cùng cũng tìm thấy, nhưng nhìn sản xuất và hạn sử dụng, đã hết hạn!

Thuốc hết hạn giờ có ăn được không?

Tiết Linh do dự một chút, nhưng vẫn quyết định tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng, cô tìm thấy một số loại thuốc có hạn sử dụng còn lại hơn ba năm, vẫn chưa kịp hết hạn.

Sau đó, cô nhìn về phía những kệ thuốc lớn.

Đã đến đây, sao không mang thêm một ít về?

Mặc dù lúc đầu chỉ muốn tìm một loại thuốc, nhưng giống như đi siêu thị vậy, dù ban đầu chỉ muốn mua một chai xì dầu, cuối cùng khi rời siêu thị cũng sẽ mang theo một túi lớn đồ.

Tiết Linh từ quầy lấy thuốc móc ra một cái túi lớn, bắt đầu thu thập hàng hóa.

Một đêm đó, Tiết Linh và Văn Cửu Tắc đều thu hoạch không ít.

Khi trời sắp sáng, Văn Cửu Tắc đã leo qua bức tường cao của căn cứ, rời khỏi Khu Trang.

Anh không trở về ngay cái sân nhỏ đó, mà dừng chiếc xe máy tìm được ở một khu đất hoang, xuống xe châm một điếu thuốc.

Trời mới chỉ nhú lên ánh sáng, gió thổi qua mặt trong cánh đồng vẫn mang theo chút lạnh lẽo của ban đêm.

Văn Cửu Tắc dựa vào xe, khói trắng từ từ thoát ra, rồi bị gió thổi bay đi.

Anh ngẩn người nhìn về phía chân trời, tay nâng lên xoa mặt.

Anh vừa lặp đi lặp lại xác nhận thông tin về Thái Tuế từ miệng Văn Cửu Hoàn và Văn Tương.

Có thể xác định rằng sự biến đổi của Văn Cửu Hoàn là do Thái Tuế được mang ra từ mồ tổ tiên nhà họ Văn.

Cô tiểu thư nhà họ Văn, Văn Ý, đã rời khỏi nhà họ Văn ngay sau anh ba năm trước, cũng đã mang đi một phần Thái Tuế.

Nhưng số lượng cô ta mang đi không nhiều, Văn Cửu Tắc suy luận từ lời của hai người họ.

Phần Thái Tuế còn lại đã bị Văn Cửu Hoàn ăn, cậu ta ăn nhiều hơn cả Tiết Linh, vì vậy tình trạng tốt hơn cô.

Trước khi rời đi, Văn Cửu Tắc đã suy nghĩ một lúc xem có nên g.i.ế.c Văn Cửu Hoàn không.

Cuối cùng anh đã từ bỏ.

Có lẽ trên thế giới này chỉ có tình trạng của Văn Cửu Hoàn giống với Tiết Linh, nếu như sự bất thường của Tiết Linh bị phát hiện, có Văn Cửu Hoàn bên cạnh, Tiết Linh sẽ không phải là người nguy hiểm nhất.

Anh còn nghĩ đến nhiều điều hơn nữa, nếu tình trạng của Tiết Linh không tốt như anh nghĩ, anh có thể tìm cách để người khác nghiên cứu Văn Cửu Hoàn, có lẽ sẽ tìm ra cách giúp Tiết Linh tốt hơn.

Vì vậy, tạm thời không thể xử lý Văn Cửu Hoàn.

Nhưng trước khi đi, anh đã để cổ Văn Tương bên miệng Văn Cửu Hoàn.

Thời điểm thử thách tình cảm anh em của họ đã đến.

Không biết Văn Cửu Hoàn có vì giữ bí mật của mình mà cắn Văn Tương một cái không… điều này anh không biết.

Gạt tàn thuốc, Văn Cửu Tắc nở một nụ cười.

Tạm thời không thể g.i.ế.c Văn Cửu Hoàn, nhưng anh cũng không muốn để cậu ta sống quá dễ dàng.

Trên đường rời khỏi Khu Trang, một lúc sau Văn Cửu Tắc đã cảm thấy nôn nóng, từ tối qua nghe thấy chuyện về Thái Tuế, anh rất muốn trở về hỏi Tiết Linh, hỏi xem cô có thực sự còn lý trí không.

Nhưng xe chạy đến giữa đường, gió đêm thổi qua, cảm xúc nóng bỏng trong lòng anh dần dần tắt lịm.

Anh lạnh lùng nghi ngờ về những gì Văn Cửu Hoàn nói, thực sự cậu ta không nói dối sao?

Dù cho anh đã lặp đi lặp lại tra hỏi dọa dẫm, Văn Cửu Hoàn suýt bị anh làm cho phát điên, nhưng có thể cậu ta vẫn nói dối.

Hoặc là, có khả năng nào đó, sự bất thường của Văn Cửu Hoàn là do nguyên nhân khác, không phải vì Thái Tuế, Tiết Linh cũng không còn lý trí như anh đã đoán.

Liệu anh có đoán sai không?

Vận may của anh từ nhỏ đã rất kém, khiến anh cảm thấy lần này cũng không thể may mắn như vậy.

Văn Cửu Tắc không có biểu cảm gì, lại hút một hơi thuốc thật sâu. Dựa vào xe nhìn con đường đã đi qua, rất lâu không quay lại xe.

Một đêm không ngủ, trong tâm trạng u sầu mệt mỏi lại mang theo vẻ tiều tụy.

Văn Cửu Tắc, 24 tuổi, nhìn có vẻ như một người đàn ông trưởng thành và đầy sức hút.

Nhưng anh vài năm trước không phải như vậy.

Khi 19 tuổi, năm đầu đại học, là lúc anh gặp khó khăn nhất.

Mẹ anh bệnh tình nặng hơn, nằm trong bệnh viện của nhà họ Văn cần cấp cứu bất cứ lúc nào.

Anh nhiều lần có ý tưởng đưa mẹ rời đi, nhưng ông nội Văn cho rằng anh đã trưởng thành, muốn thoát khỏi sự kiểm soát, nên càng quản lý anh chặt chẽ hơn.

Nhà họ Văn có gia sản lớn, công ty mở khắp thành phố An Khê và cả tỉnh Hạ, trên bề mặt họ đã rửa sạch, nhưng bên dưới vẫn còn một số ngành nghề tối tăm, ông nội Văn không muốn cháu trai Văn Cửu Hoàn tiếp quản nên muốn bồi dưỡng Văn Cửu Tắc.

Còn với Văn Cửu Hoàn, cậu ta nghĩ rằng ông nội Văn bắt đầu coi trọng thằng con riêng này, nên lại càng ghét anh, tần suất gây khó dễ cho anh cũng dần tăng lên.

Việc thay đổi đại học và chuyên ngành của anh là một sự sỉ nhục và cũng là một lời cảnh cáo.

Văn Cửu Tắc không thể làm gì, dù chỉ bằng một tay anh cũng có thể bóp c.h.ế.t Văn Cửu Hoàn, nhưng khi đối phương vung gậy về phía anh, anh không hề phản kháng.

Ông nội Văn hy vọng anh trở thành một con ch.ó nghe lời cho nhà họ Văn, từ khi anh 12 tuổi vào nhà họ Văn, đã bắt đầu mài giũa tính cách anh, qua nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa hài lòng lắm với anh.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 27: Chương 27



Dưới sự nuông chiều của ông nội Văn, Văn Cửu Hoàn càng ngày càng kiêu ngạo trong việc đối phó với anh.

Mỗi khi nhìn thấy gương mặt của cậu ta, trong lòng anh đều không thể kìm nén sự tức giận.

Vì ghét Văn Cửu Hoàn, nên ban đầu anh cũng ghét Tiết Linh.

Có thể bị loại người như Văn Cửu Hoàn để ý, chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp.

Anh biết Tiết Linh là người mà cậu ta đã biết từ rất lâu trước khi anh biết cô.

Ban đầu, anh nghe Văn Cửu Hoàn và những người khác bàn luận về cô.

Văn Cửu Hoàn nói: “Chính là Tiết Linh ở bộ liên lạc bên cạnh, tôi thích kiểu người như thế.”

“Bây giờ những cô gái này ai cũng không tự trọng, cái gì? Cô gái ở bộ văn nghệ, Giang Mễ? Cô ta không được, nhìn thì xinh đẹp nhưng không phù hợp để kết hôn…”

“Các cậu hiểu gì chứ, chờ xem, chỉ cần tôi muốn theo đuổi, chắc chắn sẽ dễ dàng mà thôi.”

Cậu ta thường xuyên nhắc đến Tiết Linh, lời lẽ thể hiện sự quyết tâm.

Từ nhỏ cậu ta đã như vậy, cái gì cậu ta thích thì nhất định phải có, như thể cả thế giới này phải xoay quanh cậu ta vậy.

Trong một sự kiện, Văn Cửu Tắc đã thấy Tiết Linh mà Văn Cửu Hoàn thường nói đến.

Cô có ngoại hình xinh đẹp, không cao lắm, khí chất mang lại cảm giác dịu dàng không có tính công kích.

Đứng ở cửa sự kiện, cô kiên nhẫn giải đáp thắc mắc cho mọi người, chỉ đường cho người khác, phân phát nước.

Đồng nghiệp của cô đã lén lút rời đi, nhờ cô ở lại, cô khó xử nhíu mày nhưng vẫn đồng ý, đứng đó giữa cái nóng oi ả.

Trông cô có vẻ yếu đuối và không có chút cá tính nào, còn khiến anh cảm thấy ghét hơn cả tưởng tượng, Văn Cửu Tắc nghĩ.

Văn Cửu Tắc không quan tâm đến ai, cũng không thích hòa mình vào những ồn ào nhàm chán.

Anh vô tình va phải hiện trường một lời tỏ tình của Tiết Linh, bởi vì phát hiện ra nhân vật chính của trò hề lại là cô gái mà em họ mình thích, nên anh mới có chút hứng thú dừng lại, lười biếng đứng xem một lúc.

Sự ngại ngùng và khó xử rõ ràng hiện trên mặt Tiết Linh, cô trông có vẻ rất muốn ngắt lời từ chối nhưng không mở miệng, chỉ cười gượng chờ cậu con trai kia nói xong những lời ngớ ngẩn.

Tính tình tốt đến mức khó tin.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy anh giữa đám đông, ánh mắt lóe lên một chút.

Văn Cửu Tắc thực sự rất vui khi thấy cô lúng túng không biết phải làm sao, và còn thầm vui mừng vì điều đó.

Anh không phải là người xấu, nhưng lại nghĩ rằng: đúng là đáng đời. Trong tình huống này, nếu không mạnh mẽ hơn một chút thì có ai đến cứu cô?

Trong suốt 19 năm cuộc đời của Văn Cửu Tắc, anh hiểu rõ nhất một điều: không ai sẽ cứu bạn, cũng không thể cứu bạn, chỉ có tự cứu lấy mình thôi.

Trong mắt cô có một chút cầu cứu không dễ nhận thấy, vô thức nhìn quanh, nhưng dường như không ai nhận ra tín hiệu yếu ớt đó.

Cuối cùng, cô và Văn Cửu Tắc đã chạm mắt.

Coi như đó là để trả ơn cái bánh mì lần trước cô đã cho mình, Văn Cửu Tắc nghĩ, tiến lên đá bay một cốc trà sữa, c**ng b*c chấm dứt lời tỏ tình này.

Xem xong một màn náo nhiệt, anh định rời đi cùng đám đông, nhưng khi Tiết Linh cầm dụng cụ dọn dẹp hiện trường, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn anh, nhìn một lần rồi lại lần nữa, như thể muốn nói điều gì đó với anh.

Văn Cửu Tắc cũng có chút tò mò cô muốn nói gì, nên ngồi đó chờ đợi.

Cuối cùng chỉ nhận được một lời cảm ơn nhàm chán, Văn Cửu Tắc cười trên mặt, nhưng trong lòng có chút không kiên nhẫn.

Anh nói câu “Làm bạn gái tôi đi” với ý đồ xấu, mục đích là để chọc ghẹo cô, nhưng cô lại ngớ người một lúc, rồi gật đầu.

Văn Cửu Tắc nhìn cô một lúc, cảm thấy cô trông thật ngốc nghếch, hình như não bộ đã ngừng hoạt động từ lâu.

Lời nói vừa vô tình vừa không nghiêm túc. Nhưng lúc đó nhìn thấy gương mặt không biết gì của Tiết Linh, trong lòng Văn Cửu Tắc nảy sinh một ý nghĩ tối tăm.

Không phải Văn Cửu Hoàn thích cô sao?

Nếu Văn Cửu Hoàn biết Tiết Linh ở bên anh, chắc chắn sẽ tức điên.

Vì vậy, anh cười một cái, nhìn Tiết Linh mà nghĩ: Ai bảo cậu đồng ý chứ, tự nhận xui xẻo đi.

Làm bạn gái tôi gặp nhiều rắc rối đấy.

Anh không thực sự định làm bạn trai của cô, lúc đầu chỉ vì thấy tính khí của cô không vừa mắt, cố tình tìm chuyện để chọc tức cô mà thôi.

Tiết Linh không phải là người không biết tức giận, chỉ là cô giận cũng không dám biểu hiện ra ngoài, giả vờ như không có, rồi nén lại mà thôi.

Văn Cửu Tắc nhìn cô, tò mò không biết nếu cô không chịu được nữa, thật sự tức giận sẽ ra sao.

Cảm giác sẽ có chút thú vị.

Anh không hứng thú với bất cứ điều gì, nhưng dần dần lại nảy sinh một sự quan tâm lớn đối với việc chọc tức Tiết Linh.

Và sự kiên trì của anh đã có hiệu quả, chỉ là anh không ngờ lần đầu tiên thấy Tiết Linh nổi giận lại là vì mình.

Khi Văn Cửu Hoàn biết Tiết Linh và anh ở bên nhau, đúng là nổi cơn thịnh nộ, tức giận không chịu nổi, lại còn cho anh một trận.

Vết thương trên mặt bị Tiết Linh nhìn thấy, lúc đó cô không nói gì, nhưng sau đó đã tìm đến trường của họ, chủ động tìm Văn Cửu Hoàn nói chuyện.

“Cậu lại đánh Văn Cửu Tắc đúng không? Nếu cậu đánh anh ấy vì danh phận con riêng, tôi thấy lý do của cậu không hợp lý chút nào.”

“Không phải nên trách bác của cậu sao? Tại sao cậu không đánh bác của cậu, có phải vì không dám không? Hơn nữa, cậu chỉ là em họ của anh ấy, không phải là em ruột, vậy có liên quan gì đến cậu?”

“Tại sao tôi lại ở bên Văn Cửu Tắc?”

“Tôi nghe cậu nói với người khác về tôi, cảm thấy tôi hiền lành và dễ thương đúng không? Cậu yêu cầu phụ nữ phải hiền lành và dễ thương? Vậy yêu cầu của tôi với đàn ông là như một người đàn ông, Văn Cửu Tắc phù hợp với yêu cầu của tôi hơn cậu, vì vậy tôi chọn anh ấy.”

“Cậu tốt nhất đừng đánh Văn Cửu Tắc nữa, lần trước cậu đánh anh ấy trong rừng tôi đã quay video lại.”

“Nếu tôi phát hiện cậu lại đánh anh ấy, tôi sẽ đưa video lên diễn đàn của vài trường gần đây, gửi cho bạn bè lớp cậu và những người trong hội sinh viên, để mọi người xem cậu đánh người như thế nào.”

“…”

Họ đứng dưới gốc cây bên cạnh thư viện nói chuyện, đúng lúc Văn Cửu Tắc đang ngồi ở cửa sổ hành lang trên đầu họ, hút thuốc, nghe hết toàn bộ.

Anh thấy gương mặt giận dữ của em họ mình bị Tiết Linh chặn lại, biến thành màu gan heo, đỏ rồi lại đen, đen rồi lại xanh, thật sự rất thú vị.

Anh suýt không nhịn được mà cười thành tiếng, đồng thời trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, anh vẫn tưởng Tiết Linh không dám nói nặng lời với người khác, không ngờ cô còn biết châm chọc.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 28: Chương 28



Anh đứng ở cửa sổ, thấy Văn Cửu Hoàn đang giận đến run rẩy tại chỗ, cũng thấy Tiết Linh đi ra một đoạn, đột nhiên không kìm nén được, đưa tay đ.ấ.m vào ngực, vẻ mặt đầy lo lắng, còn quay đầu nhìn lại, như thể sợ Văn Cửu Hoàn sẽ đuổi theo đánh cô.

Sợ hãi như vậy, mà còn dám chạy đến nói những lời mạnh mẽ?

Tiết Linh luôn luôn phá vỡ ấn tượng ban đầu của anh.

Khi hai người xác định mối quan hệ chưa lâu, Tiết Linh tự giác đề nghị sống chung.

Văn Cửu Tắc không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu như vậy, vì lúc đó họ thậm chí chỉ nắm tay nhau chưa đến hai lần.

Mà cô trông có vẻ là người kín đáo, bảo thủ, chắc chắn không thể chấp nhận mối quan hệ tiến triển quá nhanh.

Nhưng cô lại tìm đến anh, chủ động nói: “Tôi đang thuê một căn phòng gần đây, còn một phòng trống, anh có thể chuyển đến ở cùng không?”

“Tại sao?” Anh không hiểu sao cô lại đột ngột đưa ra yêu cầu này.

“Bởi vì… tôi ở đó một mình không an tâm, gần đây thường có người lạ lảng vảng trước cửa nhà tôi, tôi hơi sợ.”

Cho đến khi Văn Cửu Tắc trở về ký túc xá, bạn cùng phòng Phương Hiển Văn của anh đến khoe khoang:

“Hôm qua có một cô gái đến tìm cậu, chính là cô gái mà em họ của cậu, Văn Cửu Hoàn thích, cậu ấy còn hỏi về tình hình của cậu nữa, tôi đoán cậu ấy đến để thăm dò thông tin cho em họ cậu.”

“Vì vậy tôi đã nói với cậu ấy rằng cậu sống khổ sở lắm, bị tất cả mọi người trong ký túc xá xa lánh, đồ đạc để trong ký túc xá đều bị ném đi, còn không cho cậu về ngủ, khiến cậu thường xuyên phải ngủ ngoài đường, như vậy khi cậu ấy nói với em họ cậu, chúng ta sẽ không bị lộ.”

Văn Cửu Tắc: “…”

Cuối cùng cũng hiểu tại sao Tiết Linh lại mời anh sống chung.

“Nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa, cứ coi như cậu là người câm đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/sau-khi-bien-thanh-zombie-bi-ban-trai-c*-bat-duoc/chuong-40.html.]

Văn Cửu Tắc vỗ vai Phương Hiển Văn: “Còn nữa, giờ cậu ấy là bạn gái tôi.”

Phương Hiển Văn ngẩn người: “Hả? Cái gì?”

Dù là một hiểu lầm, nhưng Văn Cửu Tắc vẫn chuyển đến sống cùng Tiết Linh.

Không thấy người lạ nào lảng vảng ở cửa, nhưng đã dọn dẹp một người đàn ông trung niên luôn tán tỉnh cô trong thang máy.

Trong ký túc xá, những người ở cùng rất sợ anh, chỉ cần anh ở trong ký túc xá thì mọi người đều không dám nói to, đặc biệt là khi anh trở về với vết thương, mọi người đều không dám ở lại trường, thà sống bên ngoài để nhường lại ký túc xá cho anh.

So với mấy cậu bạn nhát gan đó, Tiết Linh lại rất kỳ lạ, cô không sợ anh, mặc dù anh cao lớn, khí chất lại không giống người tốt.

Cô dường như cảm thấy, anh là người cần được chăm sóc và bảo vệ.

Rõ ràng cô còn thấp hơn vai anh, nhưng lại có một sự bảo vệ vô lý đối với anh.

Cùng lúc đó, cô cũng ngày càng quen thuộc với việc tức giận với anh.

Lần cô lớn tiếng nhất với anh là vào ngày sinh nhật của anh, khi anh ăn một chiếc bánh ngọt mà cô mang về, trên cánh tay nổi lên một mảng phát ban đỏ.

Cô không thể chịu nổi mà quát lên: “Sao anh không nói sớm là dị ứng với trứng, biết dị ứng rồi mà còn ăn nhiều như vậy?”

“Không phải em nói phải ăn hết sao?” Văn Cửu Tắc ngồi trên ghế sofa, phản bác lại.

“Tôi đâu có biết anh dị ứng với trứng! Tại sao anh không nói? Anh có phải là ngốc không?”

“Có gì đâu mà phải nói, chỉ là một chút dị ứng, sẽ khỏi nhanh thôi.” Văn Cửu Tắc không hiểu tại sao cô lại tức giận, thậm chí còn tức giận hơn cả việc bị chó đuổi.

Anh đã dị ứng với trứng từ nhỏ, khi đó nhà nghèo, mỗi lần mẹ anh đều để lại trứng cho anh ăn.

Khi còn nhỏ, tình trạng dị ứng này nghiêm trọng hơn, ăn trứng sẽ khó thở, nhưng mẹ anh không biết đó là dị ứng, bà giống như nhiều bậc phụ huynh khác, cho rằng trứng rất bổ dưỡng, là thứ tốt, sao có thể không ăn được?

Khi lớn lên, tình trạng dị ứng này đã cải thiện nhiều, chỉ cần ăn những sản phẩm có chứa trứng thì sẽ nổi một chút phát ban đỏ mà thôi.

Đối với Văn Cửu Tắc, người thường xuyên bị thương, thì cái dị ứng phát ban đỏ này không có gì đáng để chú ý.

Từ nhỏ đến lớn anh không để ý, trứng cứ ăn, anh cũng khỏe mạnh. Người khác không để ý, anh cũng không để ý, bánh mì trứng, ăn gì thì ăn.

Nhưng khi Tiết Linh phát hiện anh dị ứng với trứng, cô đã mắng anh một trận, rồi đi mua thuốc dị ứng, thúc giục anh uống.

Cô nắm lấy cánh tay anh, nhíu mày nhìn, còn sờ vào mảng phát ban đỏ của anh.

“Bây giờ còn ngứa không?”

Trước đó không cảm giác gì, nhưng khi bị ngón tay cô chạm vào, chỗ da đó bỗng nhiên ngứa lên.

Ngón tay của cô lạnh lạnh, đầu ngón tay hơi mềm, cảm giác rõ rệt, khơi dậy một số cảm xúc mà trước đây anh không để ý.

Tối hôm đó, anh cứ vô thức gãi vào cánh tay, gãi ra những vết đỏ dài, mới dập tắt được cảm giác ngứa ngáy.

Sau này, Tiết Linh không còn mua bánh mì hay bánh ngọt về nhà nữa, ngay cả khi cô đi siêu thị mua mì cũng phải xem rõ có phải mì trứng không.

“… Có cần chú ý đến vậy không?”

Cô lật xem bảng thành phần, đầu cũng không ngẩng lên: “Tất nhiên là cần.”

Anh lặng lẽ theo sau cô, một tay xách giỏ mua hàng nặng trĩu, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

“Tiết Linh.”

“Hả?”

“Nếu thương xót đàn ông thì cuộc đời sẽ rất bất hạnh.” Giống như mẹ anh.

Tiết Linh quay lại, tức giận trừng anh: “Anh lại bắt đầu rồi sao, một ngày không thấy tôi tức giận là không chịu nổi hả?”

“Tiết Linh.”

“Lại gì nữa?”

“Sau này em đừng làm người phụ nữ hiền thục nữa.”

Văn Cửu Tắc nghĩ, nếu cô cứ chăm sóc ai như vậy, sẽ khiến người đàn ông đó trở thành kẻ vô dụng, thì cô sẽ phải sống những ngày khổ sở.

Chỉ cần nghĩ đến thôi đã khiến anh cảm thấy khó chịu.

Tiết Linh lườm về phía kệ gia vị, mệt mỏi nói: “Được rồi, tôi không làm người phụ nữ hiền thục nữa, để cho anh làm, sau này anh làm người phụ nữ hiền thục nhé.”

Không biết con ch.ó đang sủa gì mỗi ngày.

Văn Cửu Tắc không biết từ lúc nào mà mình từ ghét chuyển sang thích Tiết Linh, khi anh nhận ra điều đó thì cũng nhận ra mình càng ghét Văn Cửu Hoàn hơn.

Bởi vì Văn Cửu Hoàn thích Tiết Linh nên anh càng không thể chịu đựng sự tồn tại của Văn Cửu Hoàn.

Loại người như cậu ta, tại sao lại có quyền thích cô?

Vào ngày đầu tiên xác định mối quan hệ với Tiết Linh, Văn Cửu Tắc nghĩ: Mình không thích cô ấy như vậy, yếu đuối, không có chính kiến, hay để người khác bắt nạt.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 29: Chương 29



Vào ngày thứ một trăm xác định mối quan hệ với Tiết Linh, Văn Cửu Tắc nghĩ: Mình không thích cô ấy như vậy, cô ấy nên trở nên nóng tính, xấu tính, không biết chăm sóc người khác, như vậy sẽ không có ai đến chiếm đoạt cô ấy, cũng sẽ không thu hút những gã đàn ông vô dụng.

Anh cũng biết mình nằm trong số những gã đàn ông vô dụng đó.



Khi điếu thuốc cháy hết, mặt trời bắt đầu ló dạng, chiếu sáng cánh đồng hoang.

Văn Cửu Tắc trở về hiện thực từ những ký ức.

Cuối cùng anh cũng trèo lên xe, trở về cái sân nơi để xe.

Cánh cổng vẫn được khóa chặt, anh mở khóa, khi tiến lại gần chiếc xe thì cảm thấy nhịp tim mình càng tăng nhanh, nặng nề đập trong lồng ngực.

Anh cảm giác như khoảnh khắc này mới thực sự gặp lại người đã lâu không gặp.

Dừng lại một chút trước cửa xe, anh kéo mở cửa sau.

Hình bóng của Tiết Linh cuộn tròn ở góc, không nhúc nhích.

Văn Cửu Tắc nhìn cô, không biết phải mở lời thế nào.

Đột nhiên ánh mắt anh lướt qua một chiếc hộp nhỏ trên ghế, là một hộp thuốc chống dị ứng.

Anh nhớ rất rõ, trước đây trên xe không có cái này.

Văn Cửu Tắc đặt tay lên hộp thuốc dị ứng, nhưng mắt thì không rời khỏi Tiết Linh.

Cô dựa đầu vào cửa sổ, chiếc váy mà anh đã thay cho cô xòe ra trên ghế, nhìn kỹ sẽ thấy trên đó có một vài vết bụi và vết bẩn.

Cô đã đi tìm thuốc cho anh, cô vẫn còn lý trí, cô vẫn nhớ anh...

Văn Cửu Tắc bỗng chốc ngừng thở, từ những cảm giác không chắc chắn từ đêm qua, từ nỗi đau khi thấy Tiết Linh biến thành Zombie sau ba năm, cho đến nỗi tuyệt vọng trong suốt ba năm qua… tất cả đều tựa như gió cuốn đi.

Chỉ còn lại một suy nghĩ: ôm chặt cô.

Anh chui vào ghế sau, cả người đè lên Tiết Linh, bao trùm cô trong vòng tay mình.

Tiết Linh, người đã lao động cả đêm, cảm thấy cơ thể mình như bị rút cạn sức lực, đang co mình trong xe nghỉ ngơi thì bị người đàn ông đột ngột lên xe, không nói một lời, đè sát vào mình làm cô giật mình.

Cô vốn đã co mình ở góc, giờ bị Văn Cửu Tắc ép sát vào cửa kính và lưng ghế.

Sức lực của anh rất lớn, cảm giác như cô sắp bị anh ép thành một chiếc bánh, may mà giờ cô đã là Zombie, không cần thở, nếu không có lẽ cũng sẽ bị ngạt thở.

Tiết Linh cảm giác anh dường như không chỉ muốn ép cô thành bánh, mà còn kéo cô vào lòng, ôm chặt, tay vô thức sờ vào sau đầu cô như đang xác nhận điều gì đó.

Một bàn tay khác thì ấn chặt vào lưng cô, phát ra sức nóng kinh người, còn đang ép cô về phía trước.

Tiết Linh không kịp phản ứng, đầu đã chạm vào cổ của Văn Cửu Tắc.

Tư thế này thật nguy hiểm! Cô chỉ cần mở miệng là có thể c*n v** c* anh, cho dù Văn Cửu Tắc có phản ứng nhanh đến đâu cũng không kịp ngăn cản.

Tuy nhiên, hiện tại anh có vẻ cũng không hoàn toàn tỉnh táo, có lẽ nếu cô cắn anh, anh cũng sẽ không né tránh.

Chỉ có Tiết Linh, với cái đầu duy nhất có thể cử động, nghĩ như vậy.

Trong n.g.ự.c cô yên tĩnh, trái tim đã không còn đập, nhưng lúc này, n.g.ự.c cô áp sát Văn Cửu Tắc, anh lại đang hồi hộp, cô có thể cảm nhận rõ ràng.

Hơi thở của anh cũng gấp gáp, thỉnh thoảng ngừng lại, như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc quá mãnh liệt.

Tất cả phản ứng của Văn Cửu Tắc đều nói cho cô biết rằng anh đang rất kích động.

Tiết Linh chưa bao giờ thấy anh như vậy, anh luôn bình tĩnh, thờ ơ, với vẻ mặt chưa bao giờ biết sợ hãi.

Cô nhớ có một lần, họ đi cáp treo, cáp treo bỗng dừng lại giữa chừng do sự cố, treo lơ lửng ở độ cao ngàn mét, không nhúc nhích.

Gió núi mạnh mẽ, làm cáp treo rung lắc, lúc đó mấy người trên cáp đều sợ hãi, một người khóc hỏi: “Chúng ta sẽ không rơi xuống chứ?”

Chỉ có Văn Cửu Tắc vẫn thản nhiên như vừa mới tỉnh dậy, ngáp một cái, đưa tay ôm chặt cô, đặt mặt cô lên n.g.ự.c mình.

“Em sợ thì đừng nhìn xuống, sẽ không có chuyện gì đâu.” Anh nói một câu nhẹ nhàng, cuối cùng còn tựa cằm lên đầu cô và ngủ thiếp đi, vì hôm đó anh bị cô kéo dậy lúc bốn giờ rưỡi để xếp hàng đi cáp treo.

Lúc đó, nhịp tim anh rất ổn định, đập đều đặn.

Không giống như bây giờ, gấp gáp như vậy.

Tiết Linh không ngờ anh lại có phản ứng mãnh liệt như thế, dù sao những ngày trước, khi anh đột nhiên gặp cô trên phố, cũng không có kích động như vậy, còn có thể bình tĩnh, mỉm cười chào hỏi cô.

Có phải anh vừa mới đi ra ngoài, gặp phải k*ch th*ch gì khác không?

Tiết Linh cố gắng ngẩng đầu, cách xa cổ Văn Cửu Tắc một chút, muốn xem lúc này anh có biểu cảm gì, nhưng bàn tay anh lại đè cô quay về.

"Tiết Linh…"

Tiết Linh chờ đợi rất lâu, đến lúc không kiên nhẫn nổi nữa, cuối cùng Văn Cửu Tắc mới chịu buông cô ra.

Anh nhìn vào mắt cô, từ từ hỏi: “Em còn nhớ tôi không, đúng không?”

Tiết Linh không có ý định giấu diếm việc muốn đưa thuốc cho anh, cứ giả vờ như một Zombie cô không chịu nổi, nhưng cũng không muốn dễ dàng thừa nhận.

Dù sao cô là Zombie lại không nói được, nên không lên tiếng, cũng không phản ứng.

Văn Cửu Tắc lại hỏi một lần nữa, giọng nói càng thấp và dịu dàng hơn, những ngón tay nóng bỏng lau đi chút bụi trên mặt cô.

Tiết Linh rời tầm mắt đi, không nhìn anh nữa.

Văn Cửu Tắc đột nhiên lại cúi người về phía trước, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai cô, tư thế này trông như đang thể hiện sự yếu đuối, giọng nói cũng vậy.

“Có phải chị đang giận không… để ý đến em một chút đi, chị Linh.”

Tiết Linh: “…”

Oaa, nghe xem, tên kiêu ngạo này đang gọi cô là gì vậy?

Cô hơn anh một tuổi, nhưng trước đây chỉ gọi tên, sống c.h.ế.t không chịu gọi những lời dễ nghe, giờ biết mở miệng rồi.

Tiết Linh cong ngón tay lại, dùng kẽ tay nắm lấy tai Văn Cửu Tắc kéo mạnh một cái.

Văn Cửu Tắc chỉ ôm cô, cười khẽ: “Em vẫn ở đây.”

Tiết Linh ngồi trên đùi anh, bị anh ôm nhẹ nhàng lắc lư hai cái.

Hơi ấm từ người và cổ anh lại gần bên miệng cô.

Thấy vậy Tiết Linh kiên quyết đẩy đầu và cổ của anh cách xa một chút.
 
Back
Top Bottom