Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMHi1SZg_G15dJgN-u3OP-E9m-jq-Oyq_yqmb4v3zA4RLBPD_IPOLZNeuqX40Oajcj32kzygGXmIsyOXEtGA37nuDUnCLCcN0PI6mdekoUHILm5TRdL8HkX7AA6NfP6eB-xj7o0ArUo8uYhkTgbj1AN=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Tác giả: Chu Vu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Mạt Thế, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm thứ ba biến thành Zombie, Tiết Linh trà trộn trong đám Zombie du đãng thì bất ngờ gặp phải một đoàn xe tiêu diệt Zombie.

Thật trùng hợp, người đàn ông đứng trên nóc xe cầm súng chĩa vào cô không phải là bạn trai cũ của cô, Văn Cửu Tắc sao???​
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 1: Chương 1



Năm 3035, tháng 8… có lẽ là tháng 8, Tiết Linh không nhớ rõ thời gian nữa.

Nhưng không sao, bây giờ việc nhớ thời gian cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Năm nay thời tiết nóng một cách kỳ lạ, mặt trời đã chiếu rọi suốt nửa tháng mà không có một giọt mưa nào. Tiết Linh tìm một chỗ râm mát dưới tán cây dày, nằm xuống, chiếc ghế xích đu cũ kỹ dưới thân cô kêu lên kẽo kẹt.

Tiết Linh đã không cần ngủ, việc nằm đây chỉ là để giết thời gian.

Cô nhắm hờ mắt lại, nhìn những bóng người đang di chuyển ở phía xa.

Nơi này từng là một công viên, nếu là ba năm trước, hẳn sẽ có nhiều người già và trẻ nhỏ đi dạo ở đây mỗi ngày.

Âm thanh trò chuyện của người già, tiếng trẻ nhỏ cười đùa đã từng làm nơi này trở nên ồn ào, nhưng giờ đây nơi này rất yên tĩnh.

Những người già còng lưng bước đi chậm chạp, những đứa trẻ thấp bé bước từng bước một, một vài thanh niên loạng choạng, hành động cứng nhắc và chậm chạp.

Tất cả họ đều là Zombie, khi không cảm nhận được hơi thở của người sống, chỉ đi lang thang một cách vô định - giống như những NPC trong trò chơi điện tử không được kích hoạt chế độ chiến đấu.

Tiết Linh cứng nhắc lật mình, như thể nghe thấy tiếng xương mình kêu lên, cũng giống như chiếc ghế xích đu bên dưới.

Không còn cách nào khác, dù sao giờ cô cũng là một Zombie, cơ thể cứng nhắc, nhiều động tác thực hiện rất khó khăn, cũng giống như những đồng loại đang lang thang không xa.

Cô nghiêng người, bắt đầu nhìn vào vỏ cây của cái cây già bên cạnh, có một con kiến đang bò lên. Cô theo dõi con kiến leo lên cao dần, biến mất trên những cành cây cao, không còn nhìn thấy nữa.

Cuộc sống của xác sống thật đơn điệu và nhàm chán, chỉ cần ngồi đờ ra cả ngày. Tiết Linh đã sống như vậy được một thời gian dài.

Không biết còn phải sống như thế bao lâu nữa, có thể phải chờ đến khi cô mục nát?

Điều đó có vẻ khó khăn, xác sống dần trở nên gầy guộc, da dẻ cũng ngày càng cứng cáp, biết đâu sau này sẽ trở thành đồng da sắt thịt, cô sẽ sống lâu trăm tuổi.

Sống hai mươi hai năm, c.h.ế.t bảy mươi tám năm, vậy mà không tính là sống lâu trăm tuổi sao?

Hôm nay chắc hẳn lại là một ngày hòa bình không có gì xảy ra. Tiết Linh nhìn về phía chân trời, nơi ánh hoàng hôn cam đỏ dần lan tỏa, trong lòng thầm cảm khái như vậy.

Có những điều không nên nghĩ tới, vừa mới nghĩ như vậy thì một tiếng nổ vang lên từ xa.

Âm thanh này thật nghiêm trọng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả Zombie đang lang thang.

Zombie sẽ tụ tập về nơi phát ra tiếng động, Tiết Linh thấy những đồng loại của mình, như thể nghe thấy tiếng gọi của thức ăn, ngay lập tức bỏ đi sự chậm chạp, lao về phía có âm thanh.

Những zombie trong công viên nhỏ này nhanh chóng kêu gào rồi bỏ chạy, Tiết Linh vẫn nằm im trên ghế xích đu của mình.

Chỉ có con người mới gây ra tiếng động như vậy, là một zombie nhưng vẫn giữ được lý trí của con người, Tiết Linh không bao giờ chấp nhận việc ăn thịt người. Vì vậy, cô không tham gia vào sự ồn ào này.

Thành phố An Khê không lớn, cũng không có gì đặc biệt, sau khi bùng phát dịch zombie, số người sống ngày càng ít đi. Tiết Linh đã đến đây khoảng một năm trước, trong suốt năm đó, cô chỉ gặp vài lần người sống.

Lần này âm thanh lớn như vậy, có vẻ không phải chỉ có một hai người, không biết họ là ai, đến đây làm gì.

————

Khi mặt trời lặn hẳn, một đoàn xe tiến vào thành phố An Khê.

Tất cả Zombie ở đây đều bị tiếng nổ từ thiết bị nổ đặt ở phía bên kia thu hút đi, đoàn xe di chuyển rất thuận lợi, b.ắ.n hạ một vài xác sống rải rác gần đó, nhanh chóng đến một nơi thích hợp để cắm trại.

Tại một bãi đỗ xe hoang phế, những người trong đoàn xe thành thạo dọn dẹp nguy hiểm và những chiếc xe cũ chắn đường, thiết lập một số chướng ngại vật có thể ngăn Zombie.

Vài chiếc đèn lớn được đặt bên xe, có người dựng nồi đun nước, rất nhanh một mùi thức ăn thơm phức lan tỏa.

Chẳng bao lâu, một chiếc xe cải tiến với vẻ ngoài tồi tàn từ trên đường đi tới, khi thấy đó là xe quen thuộc, mọi người trong trại lập tức mở cánh cổng lớn và những chướng ngại vật phía sau, để xe vào.

Xe dừng lại, vài người bước xuống.

“Anh Mễ, các anh đi dụ Zombie ở quảng trường Đông Nam có thuận lợi không?”

“Chúng tôi đều là người có kinh nghiệm, sẽ không xảy ra sự cố gì đâu.”

“Tiểu Anh, lần đầu tiên đi cùng anh Mễ dụ Zombie, có bị dọa tè ra quần không haha!”

“Cậu mới bị dọa tè ra quần! Tôi đâu có yếu đuối như vậy!”

“Được rồi, được rồi, canh đã sôi, cơm đã xong, ăn thôi!”

Trong trại có hơn hai mươi người, ồn ào náo nhiệt, Đới Anh ôm chú chó golden của mình đang đến chào đón, âu yếm xoa đầu nó.

Cậu ta chen vào đám đông, lấy hai bát súp đặc, nhét hai hộp đồ ăn vào túi, rồi lại chen ra ngoài, tìm kiếm bóng dáng của anh họ.

Trên nóc xe ở rìa ngoài có một người đang đứng canh.

“Anh họ, sao anh lại ngồi một mình ở đây, không vào bên trong cùng mọi người?”

“Quá ồn ào.” Người ngồi trên nóc xe, Văn Cửu Tắc, lười biếng nói.

Anh cao lớn, vai rộng eo thon, mặc một chiếc áo phông đen đơn giản vừa vặn với cơ thể làm nổi bật cơ bắp ở ngực, nhìn rất mạnh mẽ.

Tuy nhiên, tóc anh dài quá, rối bời, phần đuôi tóc quét lên vai, lại không được chăm sóc nhiều, ngồi cúi lưng lười biếng như vậy trông có vẻ hơi uể oải.

Đới Anh, một cậu thanh niên mười chín tuổi còn yếu ớt, mỗi lần thấy dáng vẻ của anh họ thì rất ghen tỵ, cậu ta cũng muốn lớn lên giống như vậy.

Hôm nay cậu ta cùng anh Mễ ra ngoài dụ Zombie, suýt chút nữa đã bị Zombie tóm được, anh họ chỉ bằng một tay đã kéo cậu ta trở lại xe, rồi q*** t** c.ắ.t c.ổ con Zombie kia.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 2: Chương 2



Bây giờ, Zombie không giống như những Zombie ban đầu, cổ cứng vô cùng nhưng anh Mễ có thể c.h.é.m một nhát là đứt. Thật sự rất lợi hại.

Văn Cửu Tắc cũng đang ăn, một tay cầm bánh quy năng lượng, tay còn lại nghịch ngợm con d.a.o c.h.é.m Zombie.

“Anh họ, đừng ăn cái này nữa, đến đây, có súp và cả đồ hộp nè!” Tiểu Anh cũng leo lên nóc xe, vui vẻ đưa súp nóng và đồ hộp cho anh.

Văn Cửu Tắc nhìn ánh mắt thán phục của Tiểu Anh, mỉm cười, cảm thấy cậu bé giống như chú chó vàng bên cạnh, cái đuôi cũng sắp vẫy lên.

“Anh à, tiếp theo anh có đi cùng chúng em không?” Tiểu Anh hỏi: “Anh nói muốn đi xem Khâu Trang, chúng em có thể đi cùng anh, rồi anh lại về trại với chúng em.”

Văn Cửu Tắc không đồng ý: “Không cần.”

Tiểu Anh vẫn muốn thuyết phục thêm, sau ngày tận thế, việc gặp lại người thân thật sự rất khó khăn.

Khi mới bắt đầu tận thế, mọi thứ rất hỗn loạn, mạng lưới giao thông hoàn toàn sụp đổ, họ đã không liên lạc được với anh suốt một thời gian dài, mãi đến hai tháng trước mới tình cờ gặp lại.

Vì anh Mễ, tạm thời anh mới đi cùng đoàn của họ.

Nhưng anh cũng đã nói sẽ không đi cùng mãi, sau khi xem Khâu Trang xong sẽ chia tay.

“Anh họ, dù sao anh cũng không có điểm đến, sao không đi cùng em? Cùng nhau thì tốt hơn, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau…”

Văn Cửu Tắc chỉ im lặng, nhai bánh quy và chơi với con dao, không có phản ứng gì.

Tiểu Anh nói mãi mà không có kết quả, thở dài uống súp của mình.

Trông anh họ có vẻ rất thoải mái, không để ý gì cả, mặc dù thường xuyên cười, nhưng thực sự rất khó gần.

Tiểu Anh đã theo đoàn hai tháng, thấy anh vừa đẹp trai vừa mạnh mẽ, nhiều người trong đoàn thích anh, nhưng chẳng ai có thể thực sự thân thiết với anh.

“Anh họ, tiếp theo anh muốn đi đâu?”

“Không biết.”

“Anh họ, anh đi khắp nơi có phải là du lịch không?”

“Không phải.”

“Vậy sao anh lại đi khắp nơi, bên ngoài giờ nguy hiểm như vậy.”

“Cậu nhiều chuyện quá, ăn xong thì đi nghỉ đi… Cho tôi mượn chó của cậu chơi một chút.”

“Ôi, Puff lên đây, chơi với anh họ nào!”

Chú chó vàng nghe lời nhảy lên nắp xe, vẫy đuôi và đặt đầu lên đầu gối của Văn Cửu Tắc.

Tiểu Anh đã nuôi chó này từ trước khi xảy ra tận thế, nuôi được vài năm rồi.

Cậu ta cầm hai bát súp trống rỗng, thấy anh họ xoa cằm của Puff, có vẻ rất thích nó, bỗng nhớ ra điều gì.

“Anh họ, anh còn nhớ không, khoảng bốn năm trước, khi anh học ở thành phố Du, có thời gian thường xuyên giúp em dắt chó đi dạo.”

Văn Cửu Tắc dừng lại động tác vuốt chó, cười vô tư: “Ừ, nhớ chứ.”

Trời ngày càng tối, trại trở nên tĩnh lặng.

Từ từ, một tia sáng bình minh xuất hiện bên trời, một ngày mới đã đến.

“Hôm nay là ngày 26 tháng 8 năm 3035, thứ Hai, nhiệt độ bề mặt 37°, thời tiết quang đãng.”

Đài phát thanh trên xe thông báo.

Đoàn xe lại khởi hành, rời khỏi trại đã nghỉ ngơi một đêm.

Hôm nay Tiết Linh không ở trong công viên, chiếc ghế mà cô thường nằm đã bị cô đè hỏng vào sáng nay.

Cô cảm thấy đây là một điềm xấu, quyết định ra ngoài tìm một chiếc ghế nằm khác.

Cuộc sống của Zombie thật quá đơn điệu và tẻ nhạt.

Cô có thể dành cả ngày chỉ để tìm một chiếc ghế nằm ưng ý. Nếu đi xa, có thể còn mất cả ngày chỉ để kéo ghế về.

Thật trùng hợp, khi cô tìm thấy một chiếc ghế nằm phù hợp ở một cửa hàng nào đó với cửa mở toang, bên ngoài lại có tiếng xe cộ.

Có vài chiếc xe đi vào con phố này, họ không chạy nhanh, vì trên đường vẫn còn một số xe bỏ hoang chắn ngang, họ không thể đi thông suốt, phải xuống xe kéo.

Âm thanh này đã thu hút những Zombie đang lang thang xung quanh, Tiết Linh thấy vài Zombie phấn khích chạy qua cửa kính, rồi lại có chục Zombie khác.

Giữa tiếng gào thét của Zombie, cô nghe thấy giọng người.

“Một vài người sẽ lại đến để di chuyển máy móc, không bằng dọn dẹp Zombie trên con phố này luôn.”

“Được, cậu dẫn người đi gây sự chú ý với Zombie, Văn Cửu Tắc ở trên xe chỉ huy, được không?”

Tiết Linh vẫn đang bám tay vào chiếc ghế nằm mà cô vừa tìm được, nhìn quanh trong cửa hàng hỗn độn.

Không có nơi nào để trốn, cửa dẫn vào phòng phía sau đã khóa, nếu đúng như những người bên ngoài nói, muốn dọn dẹp Zombie trên phố này, ở lại đây cô cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Thôi, rời khỏi đây trước đã, vài ngày nữa sẽ quay lại lấy ghế nằm.

Cô lảo đảo bước ra ngoài, chuẩn bị rút lui.

Thật không may, một đám Zombie tràn vào từ đầu phố, Tiết Linh bị chặn lại ở đây. Đoàn xe tiến vào nhanh hơn cô nghĩ, cô đã nghe thấy tiếng động phía sau.

Tiết Linh thường rất chú ý giữ khoảng cách với những đồng loại, nhưng giờ tình huống khẩn cấp, cô cắn răng chen vào giữa đám Zombie.

“BANG.”

Một Zombie bên cạnh đột nhiên ngã xuống làm cô giật mình.

Cô phát hiện ra Zombie đó bị b.ắ.n vào đầu bởi một khẩu s.ú.n.g giảm thanh, theo phản xạ, Tiết Linh quay đầu nhìn lại.

Thật kỳ lạ, đoàn xe đang di chuyển chậm rãi, còn cách cô một khoảng, có vài người đang trên xe tiêu diệt Zombie, nhưng ánh mắt cô gần như ngay lập tức bị một người ngồi trên nóc xe thu hút.

Chỉ nhìn một cái, thậm chí chưa nhìn rõ, tên của người đó đã hiện lên trong đầu cô.

Một tiếng “BANG” nữa vang lên, xung quanh lại có một Zombie ngã xuống.

Người đàn ông trên nóc xe cầm s.ú.n.g đang b.ắ.n từng phát, trong đám Zombie liên tục có Zombie ngã xuống.

Tiết Linh chợt thấy tối sầm, sau đó ngã xuống cùng với những con Zombie bên cạnh.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 3: Chương 3



Mặt trời chiếu rọi gay gắt, trên đường phố bốc lên mùi hỗn hợp của xăng, bụi bẩn và cao su.

Tiết Linh nằm giữa đám Zombie bị b.ắ.n đầu, những con Zombie không chú ý đến vệ sinh, mùi hôi thối xộc vào mũi cô.

Nhưng cô không động đậy, giống như thật sự đã chết.

So với nỗi sợ bị đe dọa đến tính mạng, cảm xúc mạnh mẽ hơn lúc này của Tiết Linh là sự xấu hổ. Tại một thời điểm và địa điểm không ai ngờ tới, cô bất ngờ gặp lại bạn trai cũ sau ba năm... thật muốn trốn đi!

Vừa rồi trong khoảnh khắc chớp nhoáng, cô không kịp suy nghĩ nhiều, theo phản xạ nằm xuống giả chết, chỉ để không phải đối mặt.

Có câu nói rất hay, lúc bạn ở trạng thái tồi tệ nhất, người bạn không muốn gặp nhất chính là bạn trai cũ.

Khi chia tay với cái tên đáng ghét đó, cô đã mong muốn được làm thịt anh.

Cô đã tưởng tượng về một tương lai huy hoàng, nơi cô trở thành một người phụ nữ giàu có và anh thì sa sút.

Chắc chắn anh sẽ không nhận ra cô.

Nhưng thực tế lại khác xa với những gì cô tưởng tượng.

Bây giờ, cô nằm lăn lóc giữa đám Zombie, giống như một đống rác, trong khi anh, Văn Cửu Tắc thì ngồi trên xe b.ắ.n Zombie, chắc chắn không nhận ra cô.

Nếu hồi nãy cô nằm xuống muộn hơn một chút chắc đã bị Văn Cửu Tắc b.ắ.n chết.

Tiết Linh cảm thấy bực bội và khó chịu, chỉ cầu mong anh thật sự không nhận ra mình.

Cô cầu nguyện họ sẽ nhanh chóng rời khỏi con phố này, để cô có thể nhân lúc bọn họ dọn dẹp xác Zombie mà lén lút trốn đi.

Cô cần tìm một nơi khác, và không quay lại đây nữa.

Trong lúc suy nghĩ rối bời, đoàn xe đã tiến gần, Tiết Linh nghe thấy ai đó kinh ngạc gọi: “Anh, anh làm gì vậy?”

Rồi có tiếng bước chân tiến thẳng về phía cô.

Tiết Linh: “...”

Cô thực sự không muốn thừa nhận rằng mình có thể nghe ra tiếng bước chân của cái tên đáng ghét Văn Cửu Tắc kia.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, dừng lại bên cạnh cô.

Anh im lặng một lúc lâu như thể đang nhìn chằm chằm vào cô.

Tại sao? Anh cảm thấy trông cô quen à? Nhận ra cô rồi ư? Đừng mà!

Tiết Linh úp mặt xuống, cảm thấy toàn thân cứng đờ vì căng thẳng.

Dù đã c.h.ế.t lâu, tim và hơi thở đã biến mất, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh.

Một bàn tay đột nhiên chạm vào gáy cô.

Bàn tay của Văn Cửu Tắc rộng lớn, những ngón tay dài, anh có thể che kín gáy cô bằng một tay.

Bàn tay đó lướt qua mái tóc rối của cô, sau đó như bị điện giật mà co lại.

Người đàn ông quỳ bên cạnh cô, lại im lặng một lúc, như tự nói với mình: “Tôi không b.ắ.n trúng em, sao lại ngã xuống vậy.”

Tiết Linh từ từ chớp mắt, cảm thấy may mắn vì Zombie không có nước mắt.

Cô không biết tại sao mình lại có cảm giác muốn khóc khi nghe giọng anh.

Văn Cửu Tắc, Văn Cửu Tắc, cái tên đáng ghét đó!

Cô bỗng nổi điên, như một Zombie thực thụ, há miệng định cắn anh.

Bất kỳ Zombie nào tấn công người cũng đều đáng sợ, Tiết Linh cũng không ngoại lệ.

Dù cô chăm sóc bản thân, không như những Zombie vô tri khác, nhưng làn da cô cũng trở nên xanh xao, cứng đờ, đôi mắt mờ mịt màu đỏ thẫm, với hàm răng sắc nhọn của Zombie.

Cô nghĩ, chắc chắn mình trông rất đáng sợ.

Cô lao về phía Văn Cửu Tắc, nghĩ rằng nếu anh thấy mình như vậy thì thà g.i.ế.c cô còn hơn.

“Á! Anh ơi!”

“Trời ơi, cẩn thận đấy, Văn Cửu Tắc!”

Thấy cảnh Zombie nổi điên tấn công, nhiều người phía sau phát ra tiếng kêu kinh hoàng.

Tiết Linh cảm thấy hôm nay có lẽ sẽ c.h.ế.t ở đây, nhưng trước khi chết, cô phải làm cho Văn Cửu Tắc sợ hãi đến mức hoảng loạn!

Cô muốn nhắm mắt mà không hối tiếc.

Thực ra, ánh mắt của Zombie không tốt lắm, cô lại đang trong cơn kích động, tầm nhìn mờ mịt, khi đang vung tay lên thì đột nhiên bị ai đó nắm chặt cổ tay.

Tiếp theo, cô cảm thấy trời đất xoay chuyển, chưa kịp phản ứng thì đã bị giữ c.h.ặ.t t.a.y sau lưng.

Văn Cửu Tắc rất mạnh, bàn tay anh nóng như lửa, Tiết Linh không thể vùng ra, nghĩ một chút có nên cố gắng quay đầu cắn người phía sau không, nhưng cuối cùng đã từ bỏ.

Cô không muốn làm điều vô ích.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 4: Chương 4



Sau khi cơn xấu hổ ban đầu qua đi, cô cảm thấy mình chỉ có thể chấp nhận.

Bây giờ cô là một Zombie, Zombie không biết gì cả! Nếu có bản lĩnh thì g.i.ế.c cô đi!

Thấy Văn Cửu Tắc đã khống chế được Zombie tấn công, Đới Anh ôm s.ú.n.g giảm thanh chạy đến, lo lắng nói:

“Anh họ, chuyện gì vậy?”

Vừa rồi đang tiêu diệt Zombie trên xe thì đột nhiên im lặng nhảy xuống.

Còn ném s.ú.n.g giảm thanh qua cửa sổ cho cậu ta rồi rồi vội vã lao về phía đám Zombie.

“Vừa rồi làm em sợ c.h.ế.t khiếp, anh không phản ứng gì sao…”

Đới Anh vừa nói, vừa nhận ra, nhìn Zombie mà anh đang giữ, rồi nhìn biểu cảm của Văn Cửu Tắc.

“Anh họ, con Zombie này, có phải là người quen không?”

Nếu không thì mọi lần gặp Zombie, anh sẽ giải quyết ngay lập tức, sao bây giờ chỉ khống chế mà không ra tay.

Anh vẫn còn giữ con d.a.o ngắn có thể c.h.é.m đứt cổ Zombie bên hông, giờ không có ý định rút ra.

“Ừm.” Văn Cửu Tắc chỉ đơn giản nắm chặt Tiết Linh và kéo về phía đoàn xe.

Mọi người trong đoàn xe đều nhìn họ, người dẫn đầu, anh Mễ, có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng.

Đới Anh nhận thấy ánh nhìn của họ, muốn khuyên vài câu, nhưng nhìn vẻ bình tĩnh của Văn Cửu Tắc lại không dám mở miệng.

“Đừng đứng đó, đi lái xe đi.” Văn Cửu Tắc nói.

Anh mở cửa xe, ném Tiết Linh vào trong, rồi cũng ngồi vào, Đới Anh thấy vậy cũng nhanh chóng mở cửa lái xe và tiếp tục điều khiển.

Chiếc xe này là của Văn Cửu Tắc, thường thì Đới Anh sẽ lái, còn anh thì ngồi ở hàng ghế sau nghỉ ngơi hoặc ngồi trên nóc xe tiêu diệt Zombie.

Trong xe có một Zombie, người bình thường sẽ thấy lo lắng, nhưng Văn Cửu Tắc nhìn có vẻ bình thường nhưng lại rất bất thường, Đới Anh lái xe không tập trung, liên tục nhìn ra phía sau.

Tiết Linh không nghĩ rằng lại xảy ra như vậy, cô nhớ rõ danh tính Zombie của mình, chỉ hét lên vài tiếng trong xe, ban đầu vùng vẫy một chút, nhưng lại bị giữ chặt. Văn Cửu Tắc nắm chặt hai tay cô phía sau, một tay đeo găng tay da bịt miệng cô, ấn cô ngồi lên đùi mình.

Cô bị mắc kẹt trong vòng tay anh, lưng áp sát n.g.ự.c anh. Tiết Linh bất ngờ quên luôn việc mình là Zombie.

Á... anh? Tôi? Chuyện gì thế này?!

Văn Cửu Tắc luôn ấm áp, Tiết Linh cảm thấy bàn tay anh che mặt cô nóng đến khó chịu, cô cố gắng xoay đầu muốn thoát ra, nhưng bị anh ấn xuống mạnh hơn.

Tiết Linh cảm nhận thấy đầu anh nghiêng về phía cô, dựa vào cổ cô, tạo thành một cái ôm thân mật.

Anh dựa vào vai cô, nhẹ nhàng thở dài... thở dài?

Tư thế ôm như vậy là chuyện bình thường trước đâu, nhưng bây giờ họ đã chia tay, điều quan trọng là, bây giờ cô là một Zombie!

Cô, là, Zombie, á!

Bạn trai cũ không bình thường hơn cả Zombie còn khiến cô sợ hơn. Nhiều năm không gặp, sao anh lại điên rồi?

Nhưng nghĩ kỹ lại, Văn Cửu Tắc vốn đã không bình thường.

Cô bị hơi ấm từ cơ thể anh bao vây, rất muốn tránh khỏi, lúc này đột nhiên chú ý đến một cái đầu chó ló ra từ ghế phụ.

Chú chó ngồi ở ghế phụ giống như chủ của nó, đang nhìn hai người ở hàng ghế sau.

Biểu cảm của Đới Anh như thể sụp đổ, vừa sợ hãi vừa xấu hổ, giống như đang diễn xuất cho Tiết Linh.

Chú chó lớn thì khác, đôi mắt đen láy nhìn Tiết Linh, lưỡi hơi thè ra, không cảm thấy có gì không đúng với cảnh tượng trước mặt.

Đới Anh chợt nhớ ra trong xe còn có chó của mình, nó rất thông minh, khi gặp Zombie nó sẽ phát ra tiếng báo động, đã từng bảo vệ cậu ta khi tấn công Zombie, là một chú chó dũng cảm không sợ Zombie.

Đới Anh muốn lên tiếng an ủi nó, bảo nó đừng sủa vào Zombie trong xe.

Nhưng nó chỉ nhìn chằm chằm vào hai người ở hàng ghế sau một lúc, rồi chỉ sủa hai tiếng, không phải là tiếng sủa đối kháng khi nhìn thấy Zombie.

Hơn nữa, cái đuôi to của nó còn quét qua quét lại trên ghế như một cái chổi.

Đó là phản ứng chỉ có khi gặp người quen.

Nó như vậy đã nhắc nhở Đới Anh, cậu ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, rồi nhìn kỹ lại con Zombie bị Văn Cửu Tắc giữ chặt.

Hóa ra đó là bạn gái cũ của Văn Cửu Tắc!

Nhiều năm trước, khi cậu ta chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, cậu ta không nhớ rõ lắm.

Chính là lúc Văn Cửu Tắc học đại học gần nhà cậu ta, thường xuyên đến giúp cậu ta dắt chó đi dạo, cậu ta nhớ rằng bạn gái anh rất thích chó nên muốn dẫn nó đi chơi cùng.

Cậu ta chỉ gặp người ấy hai lần... chính là cô!

Cậu ta nhớ người chị đó cũng là người địa phương ở thành phố Y, sao lại chạy đến An Khê xa xôi thế này.

Tiết Linh không để ý đến biểu cảm của người em họ, khi thấy cái đầu Golden xuất hiện, cô đã lùi lại theo phản xạ.

Là chó! Trông hơi quen nhỉ?

Cô nhớ chú chó này, vì nó đã đuổi theo cô suốt nửa tháng, khiến cô sợ hãi mà chạy trốn không ngừng, để lại cho cô một số ám ảnh tâm lý.

Đó có lẽ là bốn năm trước.

Cô và Văn Cửu Tắc xác định mối quan hệ không lâu, cô không nhớ rõ vì sao lại muốn tập thể dục nên đã mời Văn Cửu Tắc chạy bộ vào ban đêm.

Nhưng việc tập thể dục còn khó khăn hơn cả việc học, cô chưa chạy được một đoạn đường đã thở hổn hển nói không nên lời, ngày hôm sau đã muốn từ bỏ, mãi không chịu ra khỏi cửa.

Văn Cửu Tắc khi đó cười tươi nói sẽ nghĩ cách giúp cô, đã thuyết phục được cô ra ngoài.

Họ chưa chạy được bao lâu thì không biết từ đâu một chú Golden lớn lao ra, sủa về phía cô rất dữ dội.

Trước đó Tiết Linh không sợ chó lắm, nhưng một chú chó lớn như vậy chạy tới sủa ầm ĩ, phản ứng đầu tiên của cô là chạy.

Cô chạy phía trước, chó đuổi theo phía sau, cô hoảng hốt kêu Văn Cửu Tắc, Văn Cửu Tắc chỉ cười tươi chạy ở phía trước, có lúc còn chạy lùi, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.

Anh chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở cô: “Chó sắp đuổi kịp rồi, nó sẽ cắn vào m.ô.n.g của em đấy!”

Cô chỉ có thể vừa chửi anh vừa chạy như điên, trong khi chó đuổi theo khiến cô phát huy sức mạnh siêu nhiên.

Mệt mỏi trở về nhà, Văn Cửu Tắc đỡ lấy nắm đ.ấ.m của cô, an ủi nói gặp phải một chú chó lớn hung dữ như vậy là một sự cố, ngày mai họ sẽ chọn con đường khác mà chạy từ từ.

Sau đó, trên một con đường khác, họ lại gặp chú chó Golden hung dữ đó.

Và khi cô nhìn vào mắt nó, chú chó bắt đầu đuổi theo cô.

...

Nửa tháng bị chó đuổi, Tiết Linh mới phát hiện rằng chú chó lớn đó là của nhà Văn Cửu Tắc, mỗi tối anh đều dẫn chó ra đuổi theo cô.

Diễn xuất thật tuyệt, cả người và chó đều rất giống thật, nếu không phải cô trông thấy anh dẫn chú chó Golden cho nó ăn, khen nó làm tốt, có lẽ Tiết Linh vẫn bị lừa.

Đã lâu như vậy, nhớ lại chuyện đó, Tiết Linh vẫn cảm thấy tức giận, muốn đ.ấ.m vào khuôn mặt cười tươi của Văn Cửu Tắc một cái.

Anh là người sao? Hả? Anh có phải người không?!

Người đàn ông cười tươi không phải là người tốt!

Tiết Linh nhăn mặt lùi lại, Văn Cửu Tắc bỗng cười một cái.

“Đã trở thành Zombie rồi còn có thể sợ gì nữa.”
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 5: Chương 5



Đoàn xe tụ tập thành vòng tròn, dừng lại trên một khu đất bằng phẳng để nghỉ ngơi.

Đây là nơi trước đó anh Mễ, Đới Anh và Văn Cửu Tắc đã chọn, nơi có ít Zombie và không xa nhà máy ở vùng ngoại ô họ sắp đến, xa xa là một cánh đồng bị bỏ hoang.

Xe của Văn Cửu Tắc vẫn đứng ở vị trí bên ngoài, mọi người trong đoàn xe có ý thức hay vô tình đều nhìn về phía xe của anh.

Trên con phố hồi nãy, mọi người đều thấy rõ, Văn Cửu Tắc đã đưa một Zombie lên xe.

Zombie không có lý trí, lúc nào cũng muốn tấn công người, ở trong đoàn xe, nó là mối đe dọa cho tất cả mọi người.

Đới Anh vừa xuống xe, anh Mễ đã gọi cậu ta lại để hỏi tình hình.

Đới Anh quay lại nhìn xe, thì thầm: "Cái con Zombie đó là bạn gái cũ của anh Cửu Tắc."

Anh Mễ là một người đàn ông ngoài ba mươi, không cao nhưng thân hình vạm vỡ, tính tình hào sảng. Anh ta ngạc nhiên một chút rồi thở dài: "Tôi có thể hiểu tâm trạng của nhỏ Cửu Tắc, nhưng mà, cậu ấy đưa Zombie vào đoàn xe, chắc chắn mọi người sẽ có ý kiến."

"Zombie thì vẫn là Zombie, không phải người sống, dù có đưa nó đến bên mình, nó cũng không nhớ người thân bạn bè trước đây, chỉ biết muốn ăn thịt người... Này, Đới Anh, cậu khuyên anh Cửu Tắc của cậu giết cái con Zombie đó đi, rồi chôn."

Đới Anh nhớ lại lúc trên xe, anh không để tâm mà ôm Zombie thì nổi da gà: "Em nghĩ anh Cửu Tắc chắc chắn sẽ không muốn làm vậy."

"Nếu không xuống tay được, cũng có thể bỏ xa nó ra, nói đi cũng phải nói lại, cậu ấy không thể lúc nào cũng mang theo Zombie đi được." Anh Mễ nói.

Đới Anh cũng nghĩ như vậy.

Khi mới bắt đầu tận thế, mọi người đều có người thân, bạn bè, người yêu trở thành Zombie, có nhiều người không thể xuống tay với Zombie, mặc dù trong lòng đã hiểu rằng người đó đã chết, họ vẫn không muốn chấp nhận.

Có nhiều người mang theo người thân đã biến thành Zombie, hy vọng một ngày nào đó họ có thể phục hồi.

Nhưng một, hai ngày thì còn được, thời gian lâu rồi, những người mang theo Zombie, một là bị nó cắn và biến thành đồng loại, hai là vì mang theo Zombie nên bị mọi người xa lánh, cuối cùng c.h.ế.t bên ngoài.

Có người còn nuôi Zombie để cho nó đi hại người, những người này cuối cùng cũng bị g.i.ế.c chung với Zombie.

Đới Anh đã thấy quá nhiều bi kịch như vậy trong những năm qua, giờ mọi người đã quen với việc có người thân, bạn bè biến thành Zombie, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t chôn đi, tốt cho tất cả mọi người.

Cậu ta không muốn anh Cửu Tắc bị mọi người xa lánh chỉ vì một con Zombie, cũng không muốn một ngày nào đó anh lại vô tình mất mạng dưới tay chính con Zombie đó.

Cậu ta đã quyết tâm phải khuyên nhủ anh Cửu Tắc, khi quay lại xe, nhìn thấy anh Cửu Tắc vẫn ôm con Zombie, vẻ kiên quyết lại trở nên do dự.

"Anh họ, anh... con Zombie này..."

"Im đi." Văn Cửu Tắc nhắm mắt dựa vào vai Tiết Linh, thốt ra hai chữ.

Đới Anh ngượng ngùng quay lại lái xe, nghĩ rằng để anh bình tĩnh một chút, tối nay sẽ nói.

Vì một con Zombie, không khí trong đoàn xe lúc nghỉ ngơi cũng trở nên căng thẳng, cho đến khi đến nơi cũng không nghe thấy tiếng cười nói như trước.

Đoàn xe của họ lần này đến thành phố An Khê là có nhiệm vụ.

Tận thế đã ba năm, tín hiệu mạng vẫn chưa phục hồi, liên lạc xa trở thành một vấn đề lớn, các căn cứ lớn nhỏ rải rác khắp nơi tự quản lý.

Căn cứ của Đới Anh không lớn không nhỏ, xung quanh có ruộng đồng, gần có rừng núi, thực phẩm cơ bản tự cung tự cấp, nhưng nhiều vật dụng cần thiết lại khan hiếm.

Trong căn cứ có một người địa phương ở An Khê, biết ở đây có một khu công nghiệp có nhà máy dệt, nhà máy giấy vệ sinh và nhà máy xà phòng, cùng một số nhà máy nhỏ khác.

Căn cứ đã quyết định cử người đến xem tình hình, nếu có thể sẽ vận chuyển một lô máy móc về.

Bây giờ họ đã tìm thấy khu nhà máy, phát hiện ra ở đây thật sự không bị hư hại nhiều, mọi người đều rất vui mừng.

Tiếp theo là tiến vào khu nhà máy, dọn sạch Zombie đảm bảo an toàn, vận chuyển máy móc còn nguyên vẹn lên xe.

Nếu ở đây có nhiều máy móc có thể sử dụng thì họ sẽ phải quay về căn cứ gọi người trợ giúp.

Anh Mễ chỉ định người trong đoàn phân chia nhiệm vụ dọn dẹp, có người nhìn về phía xe của Văn Cửu Tắc.

"Anh Mễ, sao lần này Văn Cửu Tắc không cùng chúng ta đi dọn Zombie?"

Văn Cửu Tắc có kỹ năng tốt, rõ ràng trước đây đã được tập luyện, có anh, mọi người trên đoạn đường này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Thông thường trong nhiệm vụ dọn Zombie, anh Mễ sẽ hỏi, Văn Cửu Tắc luôn sẵn lòng tham gia.

Có một người nhắc đến Văn Cửu Tắc, lại có người đề xuất: "Nếu cậu ấy đi dọn Zombie, thì con Zombie đó sẽ làm sao, để nó ở trong căn cứ à?"

"Tôi không yên tâm khi để Zombie ở lại trong căn cứ, vợ tôi còn phải nấu ăn ở trong đó, nếu con Zombie đó tấn công người thì sao."

Đới Anh đi qua nghe thấy câu này, vội vàng nói: "Anh Cửu Tắc đã trói nó lại, để trong xe chỉ cần không lại gần là không sao."

Có người còn muốn phản bác, cửa xe bỗng mở ra, Văn Cửu Tắc cũng bước xuống, nhìn thấy anh đi qua, những người trước đó đưa ra ý kiến cũng không nói gì nữa.

Anh Mễ cười tươi, vẫy tay với Văn Cửu Tắc, thương lượng: "Chúng ta đi xem nhà máy xà phòng gần nhất, cậu cùng đi dọn Zombie với chúng tôi nhé?"

"Như đã nói trước, dọn xong rồi, tôi sẽ cho cậu hai bình xăng, một trăm viên đạn, được không?"

Xăng và đạn bây giờ là hàng hóa khó tìm.

Văn Cửu Tắc giúp đoàn xe này, ngoài Đới Anh ở đây, sự hào phóng của anh Mễ cũng là một lý do.

Văn Cửu Tắc suy nghĩ một chút, đồng ý ngay: "Được."

Anh Mễ và những người khác trong đoàn đều thở phào nhẹ nhõm, Đới Anh giơ tay: "Tôi cũng đi!"

Văn Cửu Tắc vỗ vai em họ: "Cậu không cần đi, ở lại trông xe của tôi, đừng để người khác lại gần."

"… Được rồi." Đới Anh tiễn anh Cửu Tắc và anh Mễ cùng đi, trong trại chỉ còn lại vài người.

Cậu ta quay lại bên xe của Văn Cửu Tắc, nhìn qua cửa sổ vào trong, thấy con Zombie bị trói vẫn còn khá yên tĩnh thì yên tâm ngồi bên xe chơi với chú chó của mình.

Khi Văn Cửu Tắc không có ở đó, cậu ta không dám ở trong xe một mình với Zombie. Thật đáng sợ.

Đột nhiên một người đàn ông trung niên lại gần, ôm một cậu bé mặt trắng bệch.

"Đới Anh à."

"Chú Phong, có chuyện gì vậy?"

"Tôi muốn hỏi, nhỏ Cửu Tắc có định mang con Zombie đó theo mãi không?"

"À... cái này..."

"Tôi nói này, điều này không ổn đâu, cậu xem những người mang theo xác sống đi, ai có kết cục tốt chứ."

Phong Vĩ và con trai không phải là thành viên cố định của đoàn xe, lần này đi theo đoàn đến An Khê, là vì muốn tìm thuốc.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 6: Chương 6



Cậu bé Phong Tử Thành mới chín tuổi, bị bệnh tim, thuốc cậu bé cần không tìm thấy ở căn cứ, Phong Vĩ không thể nhìn con mình c.h.ế.t vì bệnh, nên quyết định đi theo đoàn, hy vọng An Khê vẫn còn bệnh viện và hiệu thuốc có thuốc cho con.

Vì bệnh tim của cậu bé, Phong Vĩ đi đâu cũng mang theo con, mọi người trong đoàn đều chăm sóc họ, Phong Vĩ cũng không cần đi dọn Zombie, chỉ ở lại trong trại giúp đỡ. Bây giờ xăng khan hiếm, xe cộ có thể sử dụng cũng ít, mọi người đều chen chúc ngồi, cậu bé không chịu nổi nên hai cha con thường đi xe của Văn Cửu Tắc, vì xe của anh rộng rãi nhất.

Sau khi biết chuyện bệnh tim của cậu bé, Văn Cửu Tắc cho phép hai cha con đi nhờ xe, khi di chuyển không cần phải g.i.ế.c Zombie.

Nhưng nếu trong xe có thêm một con Zombie, sau này họ sẽ không dám ngồi nữa.

"Cậu nên tranh thủ lúc nhỏ Cửu Tắc không có ở đây, nhanh chóng xử lý con Zombie đó đi." Phong Vĩ khuyên nhủ.

"Không được!" Đới Anh phản đối ngay lập tức: "Anh Cửu Tắc sẽ giận đấy!"

"Cậu không xuống tay được, tôi sẽ làm!" Một người phụ nữ trung niên vạm vỡ cầm d.a.o đến: "Đến lúc đó cậu cứ nói Zombie là tôi giết, tôi xem Cửu Tắc có thể đánh tôi không!"

Người phụ nữ này phụ trách nấu ăn và giữ trại, cùng chồng là anh Vương đều là những người lâu năm trong đoàn, mọi người gọi cô là chị Lưu.

Thỉnh thoảng khi trong đoàn không đủ người, cô ta cũng sẽ đi tiêu diệt Zombie cùng người khác, g.i.ế.c Zombie còn nhanh hơn nhiều so với những người đàn ông gầy yếu.

Bởi vì hai vợ chồng đã chứng kiến cảnh con gái duy nhất bị Zombie ăn thịt nên cô ta là người ghét nó nhất.

"Zombie là gì? Là thú dữ ăn thịt người, đã không còn là con người nữa, chính vì có những thứ này, cuộc sống của chúng ta mới không yên ổn, nếu phải nuôi một con Zombie trong trại, tôi là người đầu tiên không đồng ý!"

Chị Lưu la hét.

Nếu chỉ có Phong Vĩ thuyết phục, Đới Anh còn phải do dự, nhưng chị Lưu này đã ở bên cạnh cậu ta rất lâu, lời nói của cô ta rất khó làm Đới Anh không d.a.o động.

Dù sao cậu ta cũng cảm thấy anh Cửu Tắc không nên mang theo một con Zombie.

"Giết cô ta... không được, thế này đi, tôi lái xe vứt cô ta đi xa một chút." Đới Anh do dự một lúc rồi nói.

"Vứt đi chỗ khác có phải cũng như nhau không, phải g.i.ế.c c.h.ế.t cho xong!" Chị Lưu nói.

"Không được, anh Cửu Tắc sẽ giận thật đấy!" Đới Anh nhấn mạnh: "Tôi sẽ đưa cô ta đi xa."

Tiết Linh ngồi trong xe, cô đã nhiều lần cố gắng trốn thoát nhưng không thành công, đành phải thả lỏng tâm trạng.

Zombie không biết mở cửa xe, cái tên khốn kiếp đó cảnh giác quá, thậm chí còn khóa cửa và cửa sổ.

Bỗng có người ngồi vào ghế lái. Là em họ của Văn Cửu Tắc, cậu ta nhìn cô một cái, nhanh chóng nói:

"Xin lỗi nhé, tôi sẽ vứt cô đi xa hơn một chút, đừng trách tôi, ai bảo cô là Zombie chứ."

Cậu ta biết Zombie không hiểu lời người, nói những điều này chỉ để tự mình cảm thấy dễ chịu hơn.

Trước khi khởi động xe, cậu ta kiểm tra lại Zombie ở ghế sau đã bị buộc tay và thắt dây an toàn, sẽ không đột ngột lao tới cắn cậu ta, rồi nhanh chóng khởi động xe đi ra ngoài.

Tiết Linh không ngờ lại có điều bất ngờ như vậy, muốn chạy trốn mà em họ lại đến trợ giúp.

Cảm ơn nhiều nhé!

Tiết Linh hợp tác trong suốt chuyến đi, không cố ý gào thét hay vật lộn để khiến Đới Anh lo lắng, để cậu ta bình an đưa cô đến một khu rừng hẻo lánh.

Xe dừng lại bên đường một lúc, thả Tiết Linh xuống xe, rồi nhanh chóng rời đi.

Tiết Linh từ từ bò dậy, trong lòng thầm than.

Sao không tốt bụng giúp cô cởi trói luôn nhỉ?

Cái tên khốn kiếp Văn Cửu Tắc buộc cô chặt quá, một Zombie như cô thật sự khó có thể tự tháo được!

Có vẻ như cô phải tìm một nhà bếp để lấy dao, cắt đứt cái dây da này.

Tốt lắm, cô lại tự do rồi! Nhanh chóng đi thôi!

Cô lảo đảo bước trên con đường hoang vắng, nghĩ rằng không muốn gặp Văn Cửu Tắc nữa.

Cô đang c.h.ế.t tốt, nhưng lại bị Văn Cửu Tắc ôm suốt trong xe, cảm giác như đã c.h.ế.t thêm một lần nữa.

Buổi tối, những người đàn ông kết thúc việc dọn dẹp từ nhà máy rút lui, ai nấy đều rất vui vẻ, vì nhiều máy móc trong nhà máy vẫn còn sử dụng được.

Văn Cửu Tắc rời khỏi đoàn, quần áo dính đầy m.á.u và bùn, tay anh đang lau d.a.o ngắn, s.ú.n.g cắm nghiêng ở thắt lưng.

Anh đi đến bên xe của mình: "Có trông xe giúp tôi không, không có ai lại gần chứ?"

"À..." Đới Anh lúng túng, trả lời một câu qua loa.

Văn Cửu Tắc nhìn thấy biểu cảm của cậu ta thì lập tức cảm thấy không ổn, đột ngột cau mày, kéo cửa xe ra.

Trong xe có Phong Vĩ và con trai, người đàn ông trung niên trông chất phác ôm con trai đang ngủ say, nở nụ cười và chào anh: "Cửu Tắc, cậu về rồi à."
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 7: Chương 7



Họ giả vờ như không có chuyện gì, nhưng thật ra đang lén lút quan sát biểu cảm của anh.

Văn Cửu Tắc đã ở bên họ một thời gian, thường cười tươi, chưa bao giờ nổi giận, mặc dù không thân thiết với mọi người, nhưng có vẻ tính tình cũng không tệ.

Nhưng lúc này, nụ cười của anh đã biến mất, khuôn mặt nghiêm nghị khiến mọi người cảm thấy hồi hộp.

Ngồi trong xe bị anh nhìn chằm chằm, Phong Vĩ cảm thấy không thể cười nổi.

“Xuống xe.” Văn Cửu Tắc nói.

Phong Vĩ vội vàng giải thích: “Đừng giận, Cửu Tắc à, chúng tôi cũng vì lợi ích của cậu, để Zombie trong xe rất nguy hiểm...”

“Tôi nói anh xuống xe.”

“Cậu nhìn con tôi đi, Tử Thành đang ngủ, xuống xe sẽ bị cảm lạnh, tôi...”

Văn Cửu Tắc giơ tay, thô bạo nắm lấy cổ áo của Phong Vĩ, kéo anh ta ra khỏi xe.

Cổ áo siết chặt vào cổ, Phong Vĩ mặt đỏ bừng, thở không ra hơi kêu lên: “Làm gì vậy, cẩn thận đứa nhỏ!”

Văn Cửu Tắc không thèm để tâm đến tiếng kêu của anh ta, vẫn kéo cả anh ta và con trai, ném hai người xuống xe.

Phong Vĩ vấp ngã, cả thân mình đổ về phía trước, kêu lên “ôi” một tiếng, còn cậu bé Tử Thành cũng bị đánh thức, sợ hãi khóc trong lòng bố, thu hút sự chú ý của mọi người trong đoàn.

“Chuyện gì vậy?”

“Sao Tử Thành lại khóc?”

Văn Cửu Tắc không quan tâm đến những lời bàn tán đó, nhìn về phía Đới Anh, người đang lúng túng bên cạnh xe: “Người đâu?”

Đới Anh cẩn thận nhìn anh: “Anh Cửu Tắc, đừng giận.”

Lúc này chị Lưu chạy đến chắn trước mặt Đới Anh, la lớn: “Cái con Zombie đó chúng tôi đã giúp xử lý rồi, sao, cậu còn định trách em họ vì một con Zombie à? Tôi thấy cậu cũng là người biết lý lẽ, sao lại ngu ngốc như vậy!”

Đới Anh hiểu rõ hơn ai hết về Văn Cửu Tắc, thấy vẻ bình tĩnh đến mức cực điểm của anh, lòng cậu ta càng lo lắng hơn.

Nhìn thấy anh định đưa tay sờ vào s.ú.n.g bên hông, cậu ta hoảng hốt kêu lên “Anh Cửu Tắc!” rồi kéo chị Lưu lùi lại.

Chỉ nghe thấy một tiếng s.ú.n.g vang lên, viên đá dưới chân chị Lưu vỡ vụn. Nếu không nhờ Đới Anh kéo lại, có lẽ chân cô ta đã bị b.ắ.n trúng.

Mảnh vụn đá văng lên đập vào chân cô ta, khiến những người xung quanh hoảng hốt kêu lên.

Phong Vĩ ngã xuống đất, ôm chặt đứa trẻ đang khóc lùi xa, không dám phàn nàn thêm câu nào.

Chị Lưu vẫn chưa hết hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch, bị chồng kéo lùi lại.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Văn Cửu Tắc, có người đột ngột phát điên, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.

Văn Cửu Tắc lạnh lùng hỏi Đới Anh: “Tôi hỏi cậu, người đâu?”

Đới Anh cũng bị dọa sợ, run rẩy dưới ánh mắt của anh, môi mấp máy: “Em đã đưa cô ta đến... đến bìa ruộng hoang trước đó rồi.”

Văn Cửu Tắc không nói một lời, thu s.ú.n.g lại, leo lên xe của mình, khởi động và lái đi, không hề quan tâm đến những người còn lại.

Trời sắp tối, con đường hoang đầy cỏ dại, Văn Cửu Tắc lái xe đi, ánh mắt tìm kiếm xung quanh.

Khi đến vị trí mà Đới Anh chỉ, anh dừng xe, tắt máy, xuống xe và đi vào ruộng hoang để tìm dấu vết của Tiết Linh.

Zombie không có trí khôn, miễn là không bị tiếng động lớn hay mùi người thu hút, chúng chỉ lang thang quanh khu vực, trong thời gian ngắn sẽ không đi xa.

Khi trời bắt đầu tối, Văn Cửu Tắc tìm thấy một đống cỏ.

Trên đó có một bóng đen nằm nghiêng.

Chính là Tiết Linh, cô không thấy ai ở gần nên dùng đá cọ xát vào dây buộc tay mình, nhưng không những không thể cắt đứt được, mà còn khiến mình mệt mỏi hơn.

Vì thế cô nhanh chóng từ bỏ, quyết định sẽ tiếp tục vào ngày mai, tìm một đống cỏ dày để nằm nghỉ.

Cô không nghĩ rằng Văn Cửu Tắc sẽ quay lại tìm mình, rõ ràng là những người trong đoàn xe của anh, bao gồm cả Đới Anh, đều không muốn cô ở lại.

Họ đã đưa cô đi, liệu Văn Cửu Tắc có còn quay lại để đưa cô trở về không?

Chưa nói đến việc bạn gái, ngay cả quan hệ bạn trai cũ cũng chưa đạt đến mức độ đó.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 8: Chương 8



Trong không gian hoang vắng tĩnh lặng, có tiếng bước chân dẫm lên cỏ dại tiến gần đến cô.

Tiết Linh: “…”

Có người ngồi xuống bên cạnh cô, đống cỏ bên cạnh lún xuống.

Âm thanh bật lửa vang lên. Mùi t.h.u.ố.c lá nhẹ nhàng lan tỏa.

Văn Cửu Tắc không nói gì, Tiết Linh rời khỏi tư thế nằm, quay đầu lại, thấy mẩu t.h.u.ố.c lá đỏ rực ở miệng anh. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt u ám.

Hình như anh đã hút hai hơi thuốc mạnh, rồi dùng ngón tay cái ấn mạnh vào thái dương, tự nói: “Suýt nữa thì lại làm mất.”

Tiết Linh rất muốn hỏi anh đang nghĩ gì, nhưng tiếc là Zombie không biết nói. Dù có hét lên, anh cũng không hiểu cô đang nói gì.

Văn Cửu Tắc cứ thế ngồi bên cạnh, bình tĩnh hút hết một điếu thuốc. Sau đó, cô cảm nhận được tay anh chạm vào dây buộc mà cô đã cọ xát mãi, từ từ tháo nó ra.

Anh đặc biệt đến đây để cởi trói cho cô sao? Thật sự sẽ thả cô đi?

Tiết Linh chưa kịp vui mừng, cổ tay bị trói lâu giờ đã bị bàn tay ấm áp của anh nắm chặt.

Anh xoa xoa cổ tay cô: “Có vết bầm tím rồi... Zombie có cảm thấy đau không?”

“Chắc là không.”

Anh miệng nói không, nhưng tay vẫn không rời khỏi cổ tay cô, nắm lấy cổ tay cứng ngắc của cô mà x** n*n.

Một lúc sau, anh thả lỏng vai xuống, cuối cùng còn nằm hẳn sang bên cạnh cô, một chân gác lên chân kia trong tư thế thoải mái.

... Thật kiêu ngạo!

Một con Zombie như cô có cảm giác bị xem thường.

Tiết Linh phát ra tiếng gào thét đáng sợ lao về phía anh.

Cô thừa nhận, có phần cố tình khiêu khích để dọa anh.

Nhưng so về sức mạnh với Văn Cửu Tắc thì thật là quyết định tồi tệ. Cô đã tự đưa mình vào thế bị kiểm soát.

Văn Cửu Tắc giữ chặt hai tay cô ở phía trước, kẹp chân cô lại, không để cô vùng vẫy.

Tiết Linh bị anh nửa đè trong lòng, không thể cử động, cảm thấy hơi ấm từ cơ thể anh thật khó chịu.

Hình như anh không hề cảm thấy mình nặng nề hay nóng bức, thậm chí còn dựa đầu vào người cô.

“Hmm... trên người em hơi hôi.” Anh đột nhiên nói.

Tiết Linh: “…”

Văn Cửu Tắc không ngờ cô lại phát điên, suýt nữa không giữ được cô.

“Sao em cứ giãy giụa mãi vậy, đói à? Chẳng lẽ là nghe được tôi nói nên tức giận?”

Tôi không hiểu! Không hiểu tiếng chó sủa!

Tiết Linh bỏ lại gánh nặng nhân loại còn lại, hoàn toàn phát điên.

Văn Cửu Tắc thấy cô giãy giụa mạnh, đành phải buông tay ra, đứng không xa, vỗ tay về phía cô: “Muốn tấn công tôi à? Đến đi, xem em có bắt được tôi không.”

Ngay khoảnh khắc đó, những mối thù xưa bỗng ùa về, Tiết Linh quên mất sự chênh lệch sức mạnh giữa họ, không phục thì phải lao vào đánh anh.

Văn Cửu Tắc chống hai tay, né tránh vài lần, thấy vẻ mặt cô dữ tợn, thậm chí còn cười thành tiếng, nói: “Đi bộ lảo đảo, giống như một con chim cánh cụt.”

Đó có thể là lý do khiến một số người trở thành “bạn trai cũ.”

Thật sự rất quá đáng!

Chạy một hồi, cơn giận của Tiết Linh đã tan biến, mà cô vẫn chưa chạm được vào người anh dù chỉ một sợi tóc.

Cô dừng lại, chợt cảm thấy may mắn vì mình đã chết, sẽ không bị tức c.h.ế.t lần nữa.

Văn Cửu Tắc thong thả đi đến gần.

“Còn chơi nữa không?”

Tiết Linh bỗng nhiên với tay chọc vào hông anh, Văn Cửu Tắc xoay người né tránh. Anh lại gần, cười tươi: “Làm lại nhé?”

Tiết Linh không muốn chơi nữa, quay đầu lảo đảo đi về phía đống cỏ lúc nãy.
 
Sau Khi Biến Thành Zombie Bị Bạn Trai Cũ Bắt Được
Chương 9: Chương 9



Thấy vậy Văn Cửu Tắc theo sau thở dài: “Sao cảm giác em hoạt bát hơn trước nhiều vậy.”

Tôi đã c.h.ế.t rồi! Anh còn nói tôi hoạt bát! Nghe xem mình đang nói cái gì đi!

Tiết Linh ngã vào đống cỏ, định quăng mình vào đó. Khi đang lăn, một cánh tay bất ngờ chặn lại, kéo cô trở về.

“Em muốn ngủ ở đây, hay là lên xe ngủ?”

Anh nhét cô trở lại ghế sau của xe, lần này không trói cô lại, còn lấy một cái chăn đắp lên người cô.

Sau đó, anh đóng cửa xe và đi ra ngoài.

Trong bóng đêm, anh dần mất đi nụ cười, dựa vào cửa xe, lại châm một điếu thuốc, ngồi bên ngoài cả đêm không chợp mắt.

Tiết Linh nghĩ rằng anh sẽ nhanh chóng lái xe đưa cô về trại, nhưng không, sáng hôm sau, anh vẫn ở lại đây. Tiết Linh ngẩng đầu từ sau cửa sổ quan sát, thấy anh đang rửa mặt bên một cái mương, lau tóc hai lần, rồi vặn khăn đi về phía xe.

Cô lập tức nằm cứng đơ trở lại.

Cánh cửa xe bên trên bị mở ra, một chiếc khăn ướt lạnh lẽo phủ lên mặt cô và chà xát.

Văn Cửu Tắc giơ khăn lên xem bụi bẩn trên đó, nói: “Không ngạc nhiên khi có chút mùi, em xem đi, bẩn quá.”

Tiết Linh nắm chặt tay.

Cô là một Zombie, thân thể cứng ngắc, việc giữ gìn vệ sinh cá nhân thật sự rất phiền phức, và cô hòa mình vào đám Zombie, những đồng loại sẽ không quan tâm cô có rửa mặt mỗi ngày hay không, con người thì càng không để ý. Vì thế cô không thể tránh khỏi việc lơi lỏng một chút.

Hơn nữa, một Zombie mà quá sạch sẽ, ở giữa đám xác sống thì rất nguy hiểm, nếu gặp phải băng nhóm con người, rất dễ trở thành mục tiêu đầu tiên bị giết.

Văn Cửu Tắc là một con người, anh hiểu gì về trí khôn sinh tồn của Zombie chứ!

“Hay là tôi tìm một chỗ giúp em tắm rửa?” Văn Cửu Tắc nói.

Anh kéo lên chiếc áo phông đen của mình: “Tôi cũng đã hai ba ngày không tắm, hình như có mùi rồi.”

Từ góc nhìn của Tiết Linh, cô thấy anh kéo áo lên, lộ ra cơ bụng đẹp, còn có ngực... cảm giác còn quyến rũ hơn ba năm trước nhỉ.

Cô nhắm mắt lại.

Xe vẫn chưa kịp chạy đi thì Đới Anh và anh Mễ đã tìm đến.

“Anh Cửu Tắc, cả đêm anh không về.” Đới Anh mặt mày lo lắng: “Anh không định quay về sao?”

“Không về nữa.” Văn Cửu Tắc trả lời một cách lạnh nhạt.

Anh Mễ lại đến khuyên: “Cửu Tắc à, chuyện này mọi người đều có lỗi, chúng ta đã bàn bạc rồi, cậu về với chúng tôi đi, dù sao cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, mọi việc phải có đầu có đuôi, đợi chúng ta giải quyết xong, cậu muốn đi thì cứ đi.”

“Zombie đó cậu cũng có thể mang về, tôi đã nói với họ, chỉ cần cậu quản lý nó tốt, không để nó làm hại người là được.”

“Có vẻ các anh nhầm rồi.” Văn Cửu Tắc dựa vào xe, cười như không cười: “Họ nghĩ gì tôi không quan tâm, tôi không về không phải vì họ không đồng ý, mà vì tôi không muốn họ làm hại Tiết Linh.”

Đới Anh ngẩn ra, anh Mễ không đồng tình: “Cậu rất giỏi, nhưng dù giỏi đến đâu, một mình cũng có lúc không tiện. Trong những lúc đó, là con người, giúp đỡ lẫn nhau mới là cách sinh tồn.”

“Giúp đỡ lẫn nhau? Các anh đã giúp tôi điều gì chưa, chẳng phải tôi luôn giúp các anh sao?”

Văn Cửu Tắc không còn vẻ lơ đãng như trước, ánh mắt và biểu cảm trở nên sắc bén.

“Được rồi, đừng nói những điều vô ích, đưa cho tôi xăng và đạn như đã hứa, tôi lập tức đi ngay.”

Đới Anh khóc lóc rời đi cùng anh Mễ, cậu ta bị thái độ lạnh nhạt của anh làm tổn thương, không ngờ anh lại tức giận đến vậy, ngay cả cậu ta cũng không muốn nhìn.

Những cuộc gặp gỡ trước đây của họ không nhiều lắm, chỉ là vài năm trước có thời gian liên lạc nhiều hơn một chút, nhưng dù sao họ cũng là người thân.

Tiết Linh lén quan sát từ sau cửa sổ, thấy họ ra đi không vui vẻ.

Văn Cửu Tắc vì cô mà cãi nhau với đoàn xe, giờ đây muốn chia tay.

Đây là chuyện gì vậy?

Văn Cửu Tắc bỏ xăng và đạn vào xe, lái xe chở Tiết Linh rời khỏi đây, theo hướng ngược lại với trại.

Khi không cười, khuôn mặt anh dễ gây áp lực lớn, tỏ ra sự lạnh lẽo khác thường.

Xe chạy một lúc, Văn Cửu Tắc không nghe thấy tiếng động ở ghế sau nên quay đầu nhìn lại.

Anh lại trở nên tươi cười, kéo dài âm điệu, nghi hoặc hỏi: “Hmm? Sao không có động tĩnh, chẳng lẽ bị những người lúc nãy dọa sợ rồi?”

“Không sao đâu, chúng ta không quay về chỗ đông người, tìm một chỗ vắng vẻ, như vậy sẽ không có ai đến làm hại em.”
 
Back
Top Bottom