Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 50: Chương 50


Địch Đại Hổ nghe thấy lão đại ra lệnh, hắn ta cũng lờ mờ nhớ ra chủ nhân của chiếc xe này là ai, nhưng trước đây lão đại luôn nhằm vào đám người này vì Ôn Dao, bây giờ Ôn Dao đã bị anh lừa về khu 14 Đông Châu rồi, anh còn đi tìm phiền phức của bọn họ làm gì?

Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng hắn ta cũng không dám hỏi nhiều, vì vậy hắn ta tăng tốc đuổi theo chiếc xe đó.

Thẩm Dật Xuyên hôm nay không có nhiệm vụ gì, dạo này cứ rảnh rỗi là anh ta lại dẫn người quay lại khu vực này dọn dẹp zombie, anh ta cũng không biết mình đang mong chờ điều gì, có lẽ là một tia hy vọng mong manh, hoặc có lẽ là tham luyến cảm giác quen thuộc khi Ôn Dao còn ở đây...

Dù sao thì khu vực núi Thương Bình này cũng có quá nhiều dấu vết cô từng tồn tại.

Hôm nay bọn họ không may gặp phải một làn sóng zombie khá mạnh, phải lái xe chạy trốn suốt năm tiếng đồng hồ mới thoát được, lúc này mọi người đều có chút kiệt sức.

Thẩm Dật Xuyên thay ca của Phương Lam Âm, đang ngồi ở ghế lái với vẻ mặt lạnh lùng, sắc mặt anh ta vô cùng mệt mỏi, nhìn trời sắp tối, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn hiện vẻ thất vọng.

Mấy đội viên còn lại không dám nói lời nào, trên xe im lặng như tờ.

Cho đến khi Phương Lam Âm đang ngủ gà ngủ gật ở ghế phụ nhìn thấy chiếc xe việt dã kia qua gương chiếu hậu, cô ấy sợ đến mức lập tức tỉnh táo, vội vàng nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, cảnh giác nói với mọi người: “Có xe đuổi theo chúng ta phía sau!”

Mấy người ở ghế sau vội vàng cầm s.ú.n.g thăm dò ra sau, thấy khoảng cách giữa hai xe ngày càng gần, có người nhận ra chiếc xe việt dã đó, sợ hãi nói: “Chết tiệt! Là xe của Quý Minh Trần!”

Mấy người vốn đang ủ rũ nghe vậy lập tức cảnh giác, bọn họ giương s.ú.n.g nhắm vào chiếc xe phía sau, nhưng do đối phương chưa ra tay trước nên bọn họ cũng không dám tùy tiện nổ súng.

Đó là Quý Minh Trần! Hai người bên cạnh anh đều có tài thiện xạ, gần như trăm phát trăm trúng, lúc trước bọn họ có đến trăm người đối đầu với ba người bọn họ cũng chưa chắc đã có phần thắng, huống chi hôm nay chỉ có mấy người này.

Bọn họ không biết Quý Minh Trần đuổi theo làm gì, phải nói rằng nơi này không phải là khu vực giáp ranh giữa khu 14 Đông Châu và khu 13 Bắc Châu, hôm nay bọn họ cũng không phải đến để chiếm địa bàn tìm kiếm tài nguyên, nếu không có xung đột rõ ràng thì cho dù là kẻ thù cũng không cần thiết phải nổ súng, thời buổi này sinh tồn không dễ dàng, tiết kiệm chút sức lực đối với ai cũng tốt...

Hai chiếc xe việt dã dần dần tiến lại gần, chiếc màu xanh quân đội toàn bộ đều cảnh giác, chiếc màu đen thì thong dong hơn nhiều, Quý Minh Trần thậm chí còn không cầm s.ú.n.g khi hạ cửa kính xe xuống.

Thẩm Dật Xuyên vốn đã bực bội, liếc thấy người đàn ông mặt cười gian xảo trong xe bên cạnh càng thêm bốc hỏa, ức chế trong lòng.

Anh ta hận người đó thấu xương, nhưng lại biết rõ lúc này không phải là thời cơ tốt để ra tay, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh đuổi theo làm gì?”

Quý Minh Trần khẽ cong đôi mắt hoa đào, dung mạo hòa nhã như hoa đào nở rộ, giọng nói trầm ấm êm tai: “Sao đội trưởng Thẩm vẫn không ưa tôi thế? Hôm nay tôi hiếm khi có tâm trạng tốt, gặp được người quen nên đặc biệt đến chào hỏi...”

“...” Tên này có phải bị bệnh thật không?

Thẩm Dật Xuyên một tay nắm chặt vô lăng, một tay nắm chặt khẩu s.ú.n.g trong tay, cố nén tính khí nói: “Chào hỏi thì miễn đi, trời sắp tối rồi, nếu anh không có việc gì thì mọi người cùng tiết kiệm sức lực.”

Quý Minh Trần khẽ cười một tiếng, đột nhiên đưa tay ra ngoài cửa sổ, người trên xe đối diện thấy động tác này, giương s.ú.n.g lên chĩa vào anh, bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.

Tuy nhiên, trên tay người đàn ông không cầm gì cả, những ngón tay thon dài trắng nõn buông thõng một cách tự nhiên, một chiếc vòng tay bằng bạc trượt ra từ ống tay áo sơ mi trắng tinh, khẽ đung đưa ở cổ tay.

Tuyết rơi trên mu bàn tay trắng nõn, cộng thêm chiếc vòng bạc làm nền, khiến bàn tay vốn đã đẹp lại càng thêm phần mỹ miều khác biệt.

Mấy đội viên cầm s.ú.n.g ở ghế sau xe màu xanh quân đội đều bị hành động này của anh làm cho sững sờ.

Quý Minh Trần nhướn mày nhìn Thẩm Dật Xuyên, lười biếng hỏi: “Đội trưởng Thẩm, anh thấy chiếc vòng tay mới của tôi có đẹp không?”

Mọi người: “...”

Địch Đại Hổ và Melissa nhìn nhau.

Hiểu rồi, lão đại đến để khoe khoang, hơn nữa còn cố tình đến khoe khoang.

Thẩm Dật Xuyên quay mặt đi, giọng điệu đầy tức giận: “Quý Minh Trần, nếu anh bị bệnh thì đi chữa não đi, đừng cản trở tôi ở đây...”

Lời còn chưa nói hết, ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên sắc bén, chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng khóa chặt bàn tay thon dài của người đàn ông đối diện.

Chiếc vòng bạc trên cổ tay có màu sắc hơi cũ, trông rất bình thường, nhưng anh ta không thể không nhận ra...

Đó là vật bất ly thân của Ôn Dao, đó là vòng tay của Ôn Dao!

Nhớ trước đây có lần làm nhiệm vụ, Ôn Dao trong lúc hoảng loạn bỏ chạy đã làm mất chiếc vòng bạc này, tâm trạng cô buồn bã suốt dọc đường, năm lần bảy lượt cầu xin anh ta cho quay lại tìm, anh ta bất đắc dĩ đành phải cùng cô quay lại tìm.

Sau đó chính anh ta đã tìm thấy chiếc vòng bạc này, cho nên anh ta ấn tượng rất sâu sắc.

Thẩm Dật Xuyên nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay, một lúc sau ngẩng đầu lên, trừng mắt, trên trán thậm chí còn nổi gân xanh: “Anh lấy chiếc vòng này ở đâu?!”

Phương Lam Âm thấy chiếc xe suýt chút nữa đã đ.â.m vào lan can cầu bên cạnh, sợ hãi vội vàng đưa tay đánh lái lại: “Này này, đội trưởng Thẩm! Xe! Xe!”

Thẩm Dật Xuyên dứt khoát đạp phanh, hai chiếc xe giữ nguyên tốc độ song song trượt một đoạn trên cầu rồi từ từ dừng lại.

Trên cầu gió tuyết gào thét, thậm chí ở phía xa còn có tiếng gầm rú lờ mờ của zombie, lông mi dính đầy tuyết của Quý Minh Trần rũ xuống, cười dịu dàng: “Chậc, tôi nói rồi anh cũng không tin...”

Thẩm Dật Xuyên nhìn Quý Minh Trần, anh ta không biết diễn tả tâm trạng mình lúc này như thế nào, giống như đang nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng trong muôn vàn đường cùng, đến nỗi khi đối mặt với người đàn ông đáng ghét và hận thấu xương này, anh ta vậy mà dừng lại mọi động tác, ngay cả d*c v*ng g.i.ế.c anh cũng tiêu tan không ít.

Đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt anh, chỉ mong dò la được tung tích của Ôn Dao từ đối phương.

“Ôn Dao... Cô ấy không chết, cô ấy còn sống, đúng không?” Mấy chữ này gần như là từ kẽ răng bật ra, giọng nói của người đàn ông vốn đã trầm ấm, khi hỏi câu này ngữ điệu nặng nề, kìm nén sự cầu khẩn trong lòng, cùng với nỗi đau buồn và tuyệt vọng chất chứa bấy lâu nay.

Mấy người ở ghế sau cũng nhìn nhau, nhao nhao nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giống như một đám người cầm s.ú.n.g hóng chuyện.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 51: Chương 51


So với sự căng thẳng của Thẩm Dật Xuyên, Quý Minh Trần trông thong dong hơn nhiều, anh trước tiên là cúi đầu cười một tiếng, sau đó giơ bàn tay đeo vòng bạc lên, ngón tay thon dài trắng nõn hơi cong, chống cằm: “Anh đoán xem.”

“...”

Địch Đại Hổ nhìn lão đại, không nhịn được phì cười, mãi đến khi Melissa quay lại cho hắn ta một cái tát, hắn ta mới cố nén nụ cười không nhịn nổi này.

Thẩm Dật Xuyên nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được chĩa s.ú.n.g vào trán Quý Minh Trần, giọng nói gần như gầm lên: “Quý Minh Trần!”

Đồng thời khi anh ta giơ s.ú.n.g lên, hai khẩu s.ú.n.g trong tay Melissa cũng chĩa vào đầu Thẩm Dật Xuyên, cô ta hành động nhanh nhẹn, nói cực nhanh nhưng cũng không hề hàm hồ: “Dám nổ súng, hôm nay các người đừng hòng sống sót!”

Phương Lam Âm thấy vậy, vội vàng kéo cánh tay Thẩm Dật Xuyên, nhỏ giọng nói bên cạnh: “Đội trưởng Thẩm, anh bình tĩnh một chút...”

“Đối phương bây giờ không có ý định ra tay với chúng ta, chúng ta ngàn vạn lần đừng tùy tiện nổ súng.”

Ba người đối diện không có ai là người đơn giản, Quý Minh Trần cơ bản chưa từng ra tay, thân thủ thế nào không rõ, còn hai người kia, tuyệt đối đều là chỉ huy cấp S, thân thủ nhanh nhẹn, thiện xạ.

Bọn họ đừng nói chỉ có mấy người này, cho dù có thêm mấy lần nữa, cũng chưa chắc đã là đối thủ.

Quý Minh Trần nhìn bầu không khí căng thẳng trên xe đối diện, cười rất vui vẻ, mãi đến khi khẩu s.ú.n.g của Thẩm Dật Xuyên bị Phương Lam Âm thức thời ấn xuống, anh mới kéo dài giọng trả lời: “Vẫn còn sống...”

“Tôi đã cứu mạng cô ấy, cô ấy muốn lấy thân báo đáp, nói không có gì để tặng tôi, vì vậy đã tặng tôi chiếc vòng bạc kỷ niệm mà bà cô ấy tặng.”

Nói xong, anh nhướn mày, cười nhìn Thẩm Dật Xuyên: “Coi như là tín vật đính ước.”

“...”

Nhìn biểu cảm khác nhau của đám người đối diện, Địch Đại Hổ không nhịn được phì cười, mãi đến khi Melissa quay lại cho hắn ta một cái tát, hắn ta mới cố nén nụ cười không nhịn nổi này.

Thẩm Dật Xuyên tuy đã hạ s.ú.n.g xuống, nhưng giọng điệu vẫn còn gay gắt: “Anh nói bậy!”

“Ôn Dao là người như thế nào, cô ấy ở bên cạnh tôi bảy năm, tôi còn không hiểu rõ sao? Người cô ấy chán ghét nhất chính là anh...”

Có lẽ là nhìn thấy chiếc vòng bạc nên cảm xúc quá sụp đổ, Thẩm Dật Xuyên vốn luôn trầm ổn lý trí khóe mắt đỏ hoe, sắc mặt có chút tiều tụy, bàn tay nắm chặt mép cửa sổ cũng nổi gân xanh:

“Nếu cô ấy ở bên cạnh anh mà phải chịu ấm ức, vậy nhất định là anh ép buộc cô ấy! Là anh ép buộc cô ấy!”

Phương Lam Âm bên cạnh nhìn bầu không khí căng thẳng này, trong lòng lo lắng, kéo tay áo Thẩm Dật Xuyên, nhưng lại bị người ta hất mạnh ra: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu? Nói!”

Mấy đội viên ở ghế sau cũng có người nhỏ giọng nói: “Đội trưởng Thẩm, anh đừng kích động, bây giờ chúng ta không đủ người, hơn nữa đều rất mệt mỏi, nếu thật sự chọc giận người ta thì chúng ta xong đời...”

Quý Minh Trần vẫn chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, cứ như vậy nhìn dáng vẻ tiều tụy của đối phương một cách giễu cợt, thần thái ung dung tự tại, giống như đang khiêu khích một cách im lặng.

Thẩm Dật Xuyên cố gắng kìm nén lửa giận, thử sắp xếp lại mạch lạc của sự việc.

Quý Minh Trần tên này chính là một tên b**n th** thần kinh, thích g.i.ế.c chóc, không bằng cầm thú, hắn không có chuyện gì là không làm ra được, nhớ trước đây có lần Ôn Dao đi lạc ở núi Thương Bình, suýt chút nữa rơi vào tay hắn, bị cưỡng h**p.

Hắn xuất hiện ở khu vực Bắc Châu cứu Ôn Dao là hoàn toàn có khả năng, nhưng tuyệt đối không phải xuất phát từ lòng tốt, hắn vốn đã thèm muốn Ôn Dao, vì mục đích gì, Ôn Dao rơi vào tay hắn sẽ phải chịu ấm ức gì, tất cả những điều này đều không cần nói cũng biết...

Thẩm Dật Xuyên bình tĩnh lại một chút, sau đó hạ giọng nói: “Quý Minh Trần, anh nghe tôi, anh thả cô ấy ra.”

“Anh làm như vậy sẽ không có được cô ấy đâu, cô ấy có ý chí kiên cường, anh dùng vũ lực với cô ấy chỉ sẽ phản tác dụng...”

“Anh đưa ra điều kiện đi, coi như tôi cầu xin anh, thả cô ấy về.”

Quý Minh Trần vẫn chống cằm dựa vào đầu, chỉ bình tĩnh nhìn anh ta, nhìn người đàn ông trước giờ luôn bình tĩnh trầm ổn chưa từng thất thố này, lúc này lại lộ ra vẻ điên cuồng gần như tuyệt vọng.

Cuối cùng, cúi đầu cong môi: “Thẩm Dật Xuyên, tôi ngược lại có chút bất ngờ...”

Lần này anh không gọi anh là đội trưởng Thẩm một cách đùa cợt, mà là gọi cả họ lẫn tên, nụ cười trên mặt nhạt đi rất nhiều, giống như thật sự cảm thấy bất ngờ.

Thẩm Dật Xuyên không rõ tên b**n th** thần kinh này muốn nói gì, cũng không quan tâm trời đã tối, và tuyết rơi dần ngừng lại.

Thời tiết ở Bắc Châu luôn âm u, trời dần tối, bốn bề vắng lặng, lạnh lẽo và hoang vắng.

Dưới ánh sáng lờ mờ, Quý Minh Trần ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Dật Xuyên, vẻ mặt giễu cợt trước giờ hiếm khi có thêm vài phần nghiêm túc: “Tôi cứ tưởng, anh chưa bao giờ quan tâm đến cô ấy...”

Thẩm Dật Xuyên sững sờ, nghe thấy câu này, anh ta không khỏi hoảng hốt trong lòng, nhưng lại không biết sự hoảng sợ này từ đâu mà đến.

Quý Minh Trần tiếp tục nói: “Ôn Dao là người như thế nào, đúng vậy, anh hiểu rõ, tôi cũng hiểu rõ, cô ấy thông minh, nhạy bén, kiên cường, biết điều.”

“Bất kể khi nào, cô ấy luôn có thể phối hợp với anh rất tốt, bất kể gặp phải nguy hiểm gì, xảy ra tình huống bất ngờ gì, cô ấy cũng đều là người đầu tiên nhìn về phía anh, cô ấy tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh, sẽ không màng tất cả bảo vệ anh...”

“Nhưng anh... đã đối xử với cô ấy như thế nào?” Quý Minh Trần cười một tiếng, như thể đây là một trò đùa: “Ồ, anh đã bỏ cô ấy lại trên tuyết nguyên...”

“Tuyết nguyên Bắc Châu lạnh lẽo, màn đêm dài dằng dặc không một bóng người, hơn trăm con zombie đáng sợ, anh để cô ấy một mình đối phó, sau đó cô ấy bị cắn đến cả người toàn vết thương, trên người không có một chỗ thịt nào lành lặn, còn suýt nữa bị con sói zombie biến dị xé xác…”

Thẩm Dật Xuyên sững người, đồng tử đột nhiên co rút lại: “Cô ấy bị thương?”

Nói xong anh ta cúi đầu: “Không, không thể nào, cô ấy giỏi võ như vậy, cô ấy không thể nào bị thương, mấy con zombie đó cô ấy rõ ràng có thể đối phó được…”

Lời này của Quý Minh Trần vừa dứt, không chỉ Thẩm Dật Xuyên kinh ngạc, mà Phương Lam Âm ở bên cạnh cũng không nhịn được đỏ hoe mắt, cô ấy cũng không quan tâm đến việc khuyên Thẩm Dật Xuyên quay về sớm nữa, quay sang nhìn Quý Minh Trần: “Sau đó thì sao? Vậy Ôn phó đội hiện tại thế nào rồi…”

Mấy đội viên còn lại ở ghế sau cũng lần lượt hạ s.ú.n.g xuống.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 52: Chương 52


“Sau đó à, để tôi nghĩ xem…” Quý Minh Trần như thể đặc biệt rảnh rỗi, trên cây cầu băng giá gió bắc thổi thẳng vào mặt này, kiên nhẫn trả lời câu hỏi của bọn họ: “Sau đó tôi đã đưa cô ấy đi, khâu vết thương cho cô ấy, sau đó cô ấy tỉnh lại…”

“Tỉnh lại cũng không nói gì nhiều, dù chúng tôi lái xe đi đâu, cô ấy đều yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, cũng không phản đối, cũng không nói muốn quay về Bắc Châu.”

Thẩm Dật Xuyên không nói gì, Phương Lam Âm lau mắt, giọng nghẹn ngào: “Ôn phó đội chắc chắn là thất vọng về chúng ta rồi, lúc trước mọi người đều không bỏ phiếu cho cô ấy…”

Quý Minh Trần tiếp tục nói: “Hai ngày đó ban ngày chúng tôi chạy trốn, cô ấy ngoan ngoãn nghe lời, trông không có gì khác thường, nhưng cứ đến tối cô ấy sẽ khóc.”

Nói rồi anh quay mặt sang, nói với Melissa ngồi ở ghế phụ phía trước: “Buổi tối là cô chăm sóc cô ấy, cô nói đi.”

Melissa thấy người đối diện đã hạ s.ú.n.g xuống, bèn cất s.ú.n.g lục đi nói: “Hai ngày đó trạng thái của Ôn tiểu thư đúng là rất kém, mỗi tối đều vừa khóc vừa nói lạnh, vừa khóc vừa nói đừng bỏ rơi cô ấy, mỗi lần cô ấy khóc, tôi đều dùng khăn nóng lau nước mắt cho cô ấy.”

“Nhưng Ôn tiểu thư đúng là một người rất kiên cường độc lập, nếu không phải tận mắt nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của cô ấy, thật khó tưởng tượng cô ấy sẽ khóc đến đau lòng như vậy.”

Quý Minh Trần lại mỉm cười nhìn Thẩm Dật Xuyên: “Nghe thấy chưa?”

Sắc mặt Thẩm Dật Xuyên tái nhợt, cảm xúc dần dần sụp đổ: “Không, không thể nào, Ôn Dao không phải người như vậy, cô ấy sẽ không khóc, cô ấy sẽ không…”

Nhưng lời này ngay cả chính anh ta cũng không tin, sao cô ấy lại không khóc chứ? Trong trận bão tuyết lớn hôm đó, lông mi cô ấy dính đầy sương giá, nước mắt rơi xuống, trong nháy mắt đã đóng băng…

“Vậy nên Thẩm Dật Xuyên, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy, lại còn có tư cách gì, đến hỏi tôi đòi người…”

Một câu châm chọc lạnh lùng rơi xuống, Quý Minh Trần dường như cũng mệt mỏi, anh nhíu mày, dùng ngón tay xoa xoa huyệt thái dương: “Đêm đã khuya rồi, chúng ta đi thôi.”

Địch Đại Hổ vội vàng “vâng” một tiếng rồi nhanh chóng khởi động xe.

Đợi đến khi chiếc xe việt dã màu đen kia vượt qua bọn họ biến mất trong màn đêm tuyết trắng mênh mông, Thẩm Dật Xuyên và những người khác mới từ từ kéo cửa kính xe lên.

Phương Lam Âm thấy trạng thái Thẩm Dật Xuyên không tốt, liền đổi chỗ với anh ta rồi khởi động xe.

Trên đường lái xe, Thẩm Dật Xuyên nghiêng đầu hỏi Phương Lam Âm: “Cô tin lời hắn ta nói sao?”

Phương Lam Âm nhớ lại tình hình gặp Quý Minh Trần trước đây, trả lời: “Tôi không nhìn thấu Quý Minh Trần, nhưng hình như hắn ta đối xử với Ôn phó đội có chút khác biệt, hơn nữa nói đi cũng phải nói lại, hắn ta có lý do gì để lừa chúng ta chứ?”

Thẩm Dật Xuyên lại kiên quyết lắc đầu: “Không, tôi không tin, Ôn Dao có thể sẽ đau lòng, sẽ buồn bã, nhưng cô ấy có ý chí kiên định, cô ấy và đám người Đông Châu thế bất lưỡng lập, cô ấy tuyệt đối sẽ không cùng Quý Minh Trần cấu kết, cô ấy nhất định là bị hắn ta ép buộc…”

“Quý Minh Trần có lẽ đã cứu cô ấy, nhưng cô ấy lâu như vậy không quay về căn cứ Bắc Châu, nhất định là Quý Minh Trần giam lỏng cô ấy…”

Nói đến đây, Thẩm Dật Xuyên đỏ hoe mắt cười một tiếng: “Quý Minh Trần hắn gây ra bao nhiêu tội ác, g.i.ế.c vô số người, sao có thể là người tốt chứ? Hắn ta đang giả vờ tốt bụng cái gì…”

Các đội viên phía sau chưa bao giờ thấy Thẩm Dật Xuyên như vậy, nhất thời không ai dám lên tiếng, Phương Lam Âm vừa lái xe, vừa không khỏi liếc nhìn Thẩm Dật Xuyên với ánh mắt thương hại, giọng điệu cung kính: “Đội trưởng Thẩm, nếu lời Quý Minh Trần nói hôm nay là thật, vậy hắn ta chính là ân nhân cứu mạng của Ôn phó đội…”

Thẩm Dật Xuyên chậm rãi nhìn Phương Lam Âm, thấy cô ấy nước mắt lưng tròng, nhíu mày nói: “Lúc trước cả xe chúng ta đều muốn sống sót, Ôn phó đội chắc chắn cũng muốn, trong thời buổi này, còn có ân tình nào lớn hơn ân cứu mạng chứ?”

Lời này vừa dứt, ánh sáng chưa kịp sáng lên trong đôi mắt đen láy của Thẩm Dật Xuyên bỗng chốc hóa thành tro tàn, nhưng anh ta vẫn không tin.

Sao lại không thể so sánh được chứ?

Tình đồng đội bảy năm, tình đồng nghiệp, còn có… tình yêu chưa từng nói ra giữa bọn họ…

“…”



Mây đen giăng kín bầu trời, mưa lạnh thê lương, vô số hạt mưa nhỏ li ti tưới lên thế giới lạnh lẽo xen lẫn màu xám đen và đỏ m.á.u này, b.ắ.n ra những gợn sóng lăn tăn trên mặt đất gồ ghề lồi lõm.

Vô số người chen chúc trong siêu thị, trung tâm thương mại, hiệu thuốc tiện lợi cướp sạch những món hàng ít ỏi còn sót lại…

“Mẹ kiếp! Đây là đồ ông đây cướp được trước!”

“Cút đi! Mày mà không đi ông đây g.i.ế.c mày…”

“Xin anh, cho tôi xin chút đồ ăn đi, con tôi đã đói bụng ròng rã hai ngày rồi, nó sắp c.h.ế.t đói rồi…”

Tiếng bước chân lội bì bõm trong vũng nước, tiếng khóc tuyệt vọng của người già phụ nữ trẻ em, tiếng chửi rủa tranh giành của đàn ông, đủ loại âm thanh hỗn tạp không dứt bên tai.

Ôn Dao mặc váy ngủ màu trắng, vẻ mặt ngơ ngác đi trong thế giới hỗn loạn đột nhiên xuất hiện này, những người cướp đồ ăn từ siêu thị lao ra xông thẳng qua thân thể gần như trong suốt của cô…

Thế giới là thật, còn cô chỉ là một bóng ma? Lại là mơ sao?

Ôn Dao không biết tại sao mình lại đột nhiên xuất hiện ở đây, chẳng phải cô bị tiêm thuốc thức tỉnh dị năng hệ Thuỷ, đang nằm trên giường sốt cao đau đầu đến c.h.ế.t đi sống lại sao? Hồn lìa khỏi xác rồi?

Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, bởi vì cô rất nhanh đã chú ý đến tiệm bánh mì đã đóng cửa đối diện đường, tấm biển đỏ cũ kỹ bên trên cô rất quen thuộc.

Đó là một tiệm bánh mì mà cô thường xuyên lui tới trước khi tận thế ập đến, nó nằm ngay cửa khu nhà cô, từ mẫu giáo đến cấp hai, cô gần như ngày nào cũng đến đó, chủ tiệm là một người phụ nữ trung niên mập mạp hiền lành, họ Trương, mỗi lần nhìn thấy cô đều nhiệt tình chào hỏi:

“Dao Dao, hôm nay dậy sớm vậy à?”

“Dao Dao, hôm nay bố không đưa con đi học sao?”

“Dao Dao à, váy mới hôm nay của con đẹp quá…”

Ôn Dao nhìn tấm biển hiệu và cửa cuốn quen thuộc, không khỏi đi tới, những ký ức gần như bị lãng quên chôn vùi dưới đáy lòng cũng dần dần được hé mở.

Đây là tiệm bánh mì nhà họ Trương, là tiệm của dì Trương, vậy nên nơi này là thành phố Thanh Chu, là thành phố nhỏ mà cô đã sống mười lăm năm trước khi tận thế ập đến.

Còn thời gian trong khung cảnh này đúng là bảy năm trước, xem ra cách ngày đại dịch zombie bùng phát không bao nhiêu ngày…
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 53: Chương 53


Bảy năm trước…

Ôn Dao đảo mắt, bỗng nhiên nhìn thấy một cô bé trong đám đông hỗn loạn.

Cô bé có khuôn mặt non nớt trắng trẻo, mặc đồng phục xanh trắng dính đầy bụi bẩn, chân lội bì bõm trong vũng nước, nước mắt lưng tròng, ánh mắt bàng hoàng.

Cô bé bất lực nhìn những người xung quanh chạy trốn hỗn loạn, miệng không ngừng gọi: “Chị ơi!”

“Chị ơi! Chị ở đâu…”

Những người xung quanh đang tranh giành đồ ăn vô tình va vào cô bé, cô bé loạng choạng suýt ngã, đập đầu vào cột điện bên cạnh.

Thế là cô bé lại ôm đầu, bước lên hai bước, kéo tay một ông chú chủ tiệm tạp hóa quen mặt: “Chú ơi, chú có nhìn thấy…”

Nhưng người chú tốt bụng ngày xưa lại phẩy tay, cáu gắt nói: “Đi đi đi, đừng cản đường tao!”

Đến khi đẩy cô bé ngã xuống đất, người đàn ông trung niên đầu hói mới nhìn rõ mặt cô bé, lập tức vừa sốt ruột vừa hối hận: “Là Dao Dao à? Sao con lại ở đây một mình?!”

“Ôi trời! Quân phòng thủ đã rút lui rồi, thành phố Thanh Chu sắp thất thủ rồi, con mau đi tìm bố mẹ đưa con chạy trốn đi…”

Ông chú không kịp nói thêm gì nữa, ném cho cô bé mấy gói mì ăn liền coi như là chút lòng tốt cuối cùng.

Nhìn bóng chiếc xe tải nhỏ phóng đi, Ôn Dao đứng bên cạnh cô bé trên mặt đất.

Trở về cố hương, cô nhớ lại ngọn nguồn câu chuyện.

Khi đại dịch zombie bùng phát, cô vẫn đang học ở trường, vì là học sinh nội trú nên cô không kịp về nhà, mà cùng chị họ học cùng trường loạng choạng chạy về phía nhà.

Đợi đến khi bọn họ trốn tránh, cuối cùng chạy đến gần khu nhà mình ở, đã là mấy ngày sau, hôm đó chính phủ tuyên bố quân phòng thủ rút lui, thành phố Thanh Chu đại loạn, cô và chị họ cũng bị dòng người xô đẩy tách ra.

Cô tìm chị họ ở gần tiệm bánh mì nhà họ Trương cả ngày, mãi đến khi dòng người tản đi, tất cả các cửa hàng xung quanh bị cướp sạch, cô cũng không nhìn thấy bóng dáng chị họ đâu.

Còn khu nhà cô ở bên cạnh đã bị dán niêm phong, bên trong hàng rào sắt bị khóa chặt, mấy chục con zombie hung dữ đang điên cuồng đập cửa.

Cô đơn chiếc bóng, không nhà để về, không gặp lại người quen nào nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người sống sót ở thành phố Thanh Chu thành từng nhóm lái xe chạy trốn…

Trời dần tối, cơn mưa phùn cũng dần tạnh, vũng nước phản chiếu ánh tà dương trên bầu trời, cũng phản chiếu đường phố đổ nát hoang tàn.

Bỗng nhiên mấy thanh niên đi xe máy phóng nhanh từ giữa đường tới, trong đó người thanh niên đầu nhuộm tóc bạch kim dừng xe trước mặt cô bé, còn huýt sáo với cô: “Em gái xinh đẹp, sao em lại ở đây một mình vậy?”

Giọng điệu lẻo mép, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn gì.

Cô bé ôm mấy gói mì ăn liền, quay người định bỏ đi, không ngờ lại có một chiếc xe máy khác chắn ngang, một thanh niên gầy gò khác tặc lưỡi nói: “Còn mặc đồng phục trường trung học số 1 nữa chứ, chậc chậc chậc, là nữ sinh học giỏi à…”

Giai đoạn đầu của tận thế, trật tự đạo đức vẫn còn, cô bé chỉ muốn tìm người thân của mình, không hề nghĩ tới sẽ gặp phải kẻ xấu.

Nhìn những thanh niên này, cô bé nước mắt lưng tròng, hoàn toàn không biết phải làm sao, nếu là thời bình, cô có thể gọi người, có thể báo cảnh sát, nhưng bây giờ ngoài hoang mang sợ hãi, cô không còn cách nào khác.

Ngay khi cô bé định nhân cơ hội chạy trốn, thanh niên cao to ngồi trên xe máy phía sau tháo mũ bảo hiểm xuống: “Hai người rảnh rỗi lắm à?”

Thanh niên đầu nhuộm tóc bạch kim phía trước quay đầu lại: “Anh Xuyên, khó khăn lắm mới gặp được một em gái xinh đẹp như vậy, lại còn ở một mình, hay là chúng ta đưa em ấy đi nhé?”

Có thanh niên phụ họa: “Dù sao để em ấy ở lại đây cũng chỉ có nước chết, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp chùa mà!”

Có người vỗ mạnh vào vai thanh niên kia: “Cậu muốn cứu người ta sao? Cậu là đang thấy người ta xinh đẹp nên có ý đồ xấu xa chứ gì…”

Nhóm người này tuổi còn trẻ, nhìn qua đều là những thanh niên mười tám mười chín tuổi, giống như học sinh trường nào đó, cũng giống như chỉ là đám côn đồ ngoài đường.

Người thanh niên được gọi là anh Xuyên có dáng người cao gầy, mặc áo khoác đen phối quần công nhân, ngũ quan sắc bén, vẻ ngoài lạnh lùng, khí chất có sự trầm ổn và ngông cuồng không phù hợp với lứa tuổi.

Anh ta không để ý đến mấy thanh niên đang trêu chọc, tự mình xuống xe máy, lấy bật lửa châm một điếu thuốc:

“Mấy cậu mệt chưa? Nếu mệt thì nghỉ ngơi ở đây đi, cả thành phố Thanh Chu này, hình như chỉ có chỗ này là an toàn nhất, sáng mai chúng ta lại tiếp tục lên đường.”

Thanh niên đầu nhuộm tóc bạch kim ngồi trên xe máy bên cạnh cô bé cũng xuống xe theo, chỉ vào bên kia nói: “Anh Xuyên, cô ấy, cô ấy…”

Thẩm Dật Xuyên liếc mắt lạnh lùng, giọng nói trầm trầm: “Cô ấy cái gì mà cô ấy, cậu còn thấy bản thân mình chưa đủ vướng víu, còn muốn dẫn theo một kẻ vô dụng hơn nữa trên đường sao?”

Thanh niên đầu nhuộm tóc bạch kim nghẹn họng, những thanh niên khác thấy anh Xuyên không lên tiếng, cũng lần lượt thu hồi ánh mắt thèm thuồng.

Cô bé ôm số đồ ăn ít ỏi còn lại, cảnh giác nhìn bọn họ, thấy bọn họ không có ý định ra tay với mình, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay khi cô bé định rời đi, vô tình liếc thấy băng tay của tên cầm đầu, trên đó có huy hiệu cảnh sát…

Bọn họ không phải là đám côn đồ ngoài đường, bọn họ là sinh viên trường cảnh sát! Bọn họ là sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp làm cảnh sát!

Cô bé nhìn chằm chằm vào huy hiệu, ánh mắt sáng lên, thấy nhóm thanh niên kia đi về phía một tòa nhà thương mại, cô bé vội vàng chạy tới, kéo tay áo người thanh niên dẫn đầu, ngước đôi mắt long lanh nhìn anh ta.

Mọi người kinh ngạc nhìn sang, có thanh niên trêu chọc: “Ồ, anh Xuyên, anh không vừa mắt người ta, người ta lại vừa mắt anh rồi…”

“Anh Xuyên, anh cứ đưa cô em này đi theo đi, nhìn tội nghiệp quá.”

Cô bé không quan tâm mọi người nói gì, chỉ hỏi: “Anh có thể giúp tôi một việc được không? Giúp tôi tìm chị gái của tôi, chị ấy ở gần đây…”

Thẩm Dật Xuyên nghiêng đầu nhìn cô bé với vẻ khó hiểu: “…Tại sao tôi phải giúp cô?”

Giọng nói cô bé mềm mại, nước mắt lưng tròng, nhìn qua rõ ràng rất đáng thương, nhưng lại bị cô bé cố tình làm ra vẻ kiên định: “Tôi lớn lên ở đây từ nhỏ, hai ngày nay cũng ở lại đây, tôi biết chỗ nào an toàn, chỗ nào nguy hiểm.”

Nói rồi cô bé chỉ vào tòa nhà thương mại phía trước: “Ví dụ như tòa nhà đó, lúc trưa cửa sắt vừa mới bị đóng lại, nhốt bên trong mười mấy con zombie…”

Nhóm thanh niên đang định đi vào tòa nhà đó lập tức sởn gai ốc: “Trời đất, thật hay giả vậy!?”

“Còn có trong cửa cuốn kia nữa, cũng nhốt mấy con zombie…”

Có thanh niên đi tới gõ cửa cuốn bên kia, bên trong lập tức truyền đến tiếng động mạnh ầm ầm, còn xen lẫn tiếng gầm gừ của zombie: “Anh Xuyên, cô ấy nói đúng…”
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 54: Chương 54


Thẩm Dật Xuyên có vẻ mặt khác lạ, bèn nói với cô bé: “Chúng tôi không có thời gian tìm người, nhưng tối nay cô tìm một chỗ an toàn cho chúng tôi nghỉ ngơi một đêm, chúng tôi có thể đưa cô đi.”

Thanh niên đầu nhuộm tóc bạch kim lúc trước cũng đi tới cười phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy em gái, thành phố Thanh Chu đã thất thủ rồi, làn sóng zombie từ thành phố bên cạnh ập đến đây nhiều nhất là hai ngày nữa, em ở lại đây là chờ c.h.ế.t thôi, em đi theo chúng tôi đi.”

“Chúng tôi nhận được tin tức, thành phố Lâm Hạc ở phía bắc đã xây dựng một căn cứ khu an toàn rồi, ngày mai chúng tôi sẽ khởi hành…”

Tuy thanh niên nói lời hay ý đẹp, nhưng ánh mắt anh ta nhìn cô bé rõ ràng là bất chính.

Cô bé vô thức lùi sang một bên, ánh mắt cảnh giác.

Thẩm Dật Xuyên thấy cô bé nước mắt lưng tròng, ánh mắt do dự, cũng không ép buộc, chỉ dập tắt tàn thuốc trên bức tường xi măng bên cạnh, rồi nói với mọi người: “Đi thôi.”

Trời đã tối hẳn, ngoài đèn pin trong tay bọn họ và đèn pha xe máy ra, xung quanh không còn chút ánh sáng nào nữa.

Không ai biết zombie đáng sợ sẽ xông ra từ đâu, không ai biết chỗ nào có kẻ xấu ẩn nấp, khu chợ đêm tưởng chừng yên tĩnh lại tiềm ẩn đầy nguy hiểm…

Thế là cô bé đỏ hoe mắt, cố nén nước mắt, chạy tới, lần nữa kéo tay áo người thanh niên, nghẹn ngào nói: “…Tôi đi theo anh.”

Cô bé mặc đồng phục xanh trắng đi theo nhóm thanh niên cao to trong màn đêm, càng đi càng xa, cho đến khi biến mất.

Còn Ôn Dao đứng tại chỗ chứng kiến tất cả, bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, ngay sau đó khu chợ đêm trước mắt vỡ vụn sụp đổ, cô phát hiện mình đang đứng trên một con đường cao tốc, bên cạnh đường cao tốc là một trạm xăng.

Ôn Dao bèn bước vào căn nhà trạm xăng sáng đèn.

Cô bé vẫn là cô bé đó, chỉ là gầy đi không ít, lúc này cô bé đang mặc một chiếc áo khoác bông dày không vừa người, ôm đầu gối ngồi bên đống lửa.

Hoàn toàn không để ý đến người đang lặng lẽ tiếp cận phía sau, tên thanh niên đầu uốn xoăn tên là Lưu Phi Đức, anh ta đã sớm muốn giở trò với cô gái, nhưng do Thẩm Dật Xuyên luôn ở bên cạnh nên anh ta không tìm thấy cơ hội.

Lúc này, Thẩm Dật Xuyên tình cờ ra ngoài có việc, Lưu Phi Đức và cô gái ở lại trạm xăng trông xe và đồ ăn của họ.

Lưu Phi Đức chớp lấy cơ hội, liền túm lấy tay cô gái, quật ngã cô xuống đất, bịt miệng cô lại, mắt đỏ ngầu, bắt đầu lột quần áo của cô, hung dữ nói: "Ngoan ngoãn một chút, đừng có la hét, nghe thấy chưa?!"

"Ưm—" Cô gái liều mạng vùng vẫy, tay muốn với lấy cây đuốc bị ấn chặt xuống đất xi măng, cọ xát thành một vệt máu, chiếc áo khoác bông dày cũng bị xé toạc ra.

Đang lúc chiếc quần sắp bị lột xuống, trước mắt cô gái bỗng tối sầm lại, ngay sau đó, Lưu Phi Đức bị người ta xách lên rồi ném mạnh xuống đất.

Thẩm Dật Xuyên lạnh lùng, tiện tay ném điếu thuốc trong tay, xách người dưới đất lên, giáng một cú đá mạnh vào bụng anh ta, khiến anh ta đau đớn lăn lộn trên đất chửi rủa: "Mẹ kiếp! Thẩm Dật Xuyên mày bị điên à! Tao chọc gì đến mày!!!"

Thẩm Dật Xuyên liếc nhìn cô gái bên kia, hốc mắt đỏ hoe, vẫn chưa hoàn hồn, dường như chưa hả giận, lại giáng thêm một cú đá vào anh ta: "Tao mới đi có mấy phút, mày đã giở trò với người ta rồi, thật sự không kiềm chế được thì cắt bỏ nó đi."

Lửa trại cháy bập bùng, mấy người ra ngoài tìm kiếm vật tư lần lượt trở về, mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, đều không khỏi thở dài, có người kéo Lưu Phi Đức đang bị đánh bầm dập, nhỏ giọng nói:

"Anh Đức, anh nói xem anh đây chẳng phải tự chuốc lấy đòn sao? Người ta là người mà anh Xuyên để ý, anh lại chơi trò này sau lưng..."

Lưu Phi Đức ngồi bên đống lửa, đau đến nhe răng trợn mắt, dùng gậy chọc mạnh vào đống lửa, chửi rủa:

"Anh ta để ý thì anh ta có động vào đâu! Ồ, chỉ nhặt một em gái về làm bình hoa để ngắm thôi à? Chính anh ta không dám động vào, còn không cho chúng ta động vào, cậu nói trên đời này làm gì có người như anh ta..."

Thẩm Dật Xuyên ngước mắt lên, ánh lửa soi sáng đôi mắt đen láy của anh, giọng nói trầm trầm, vẫn còn ẩn chứa cơn giận chưa nguôi: "Mày tưởng ai cũng giống như mày, là đồ súc sinh."

"Đúng đúng đúng, tao là súc sinh, mày là thánh nhân..." Lưu Phi Đức vừa nói vừa cười khẩy, như thể thấy nực cười, khoa trương biểu cảm nói: "Đều là tận thế rồi đại ca, mày còn ở đây làm trò nhân nghĩa lễ trí tín nữa, cưỡng h.i.ế.p thì đã sao, thời buổi này g.i.ế.c người cũng không phạm pháp..."

Lời anh ta chưa dứt, Thẩm Dật Xuyên đột nhiên đứng dậy, hai bước vòng ra sau lưng Lưu Phi Đức, túm lấy anh ta, rồi kéo anh ta ra mở cửa, ném mạnh xuống đất lạnh lẽo: "Cút!"

Lưu Phi Đức đau đến mức mặt mày méo mó, anh ta liếc nhìn xung quanh trời đã tối, đầy vẻ không dám tin: "Mày chỉ vì một con đàn bà này, mày bảo anh em tao cút?"

"Bao nhiêu năm anh em rồi, hả?" Tên thanh niên bị ném xuống đất không khỏi đỏ hoe mắt.

Có người thấy tình hình không ổn, bắt đầu khuyên can Thẩm Dật Xuyên: "Anh Xuyên, thôi đi, anh Đức cũng chỉ là nhất thời nông nổi..."

Có người đỡ Lưu Phi Đức dậy: "Đúng vậy, anh Xuyên, thôi đi, sau này chúng tôi sẽ trông chừng anh ta, đảm bảo không động vào Dao muội, được không?"

Cô gái ngồi bên đống lửa trong nhà ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Thẩm Dật Xuyên lạnh lùng, kiên quyết nói: "Bảo cậu ta cút! Những người các cậu có suy nghĩ giống cậu ta, cảm thấy tận thế rồi có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, hoặc không công nhận tôi, cũng có thể cút hết đi!"

"Tôi, Thẩm Dật Xuyên, không thèm làm bạn với loại rác rưởi này."

Buổi chiều hôm đó, tuyết rơi lất phất, Lưu Phi Đức bị đuổi khỏi đội vì chuyện này, những người khác im lặng suốt cả buổi tối.

Ngày hôm sau, Lưu Phi Đức do vết thương quá nặng, chân cẳng bất tiện, bị zombie rải rác bên ngoài cắn, cũng biến thành một con zombie què quặt lắc lư trước trạm xăng...

Thẩm Dật Xuyên mặt không cảm xúc nhìn, sau đó nắm lấy tay cô gái, đưa con d.a.o trong tay cho cô: "Đi g.i.ế.c nó."

Cô gái chưa g.i.ế.c bao nhiêu zombie, vốn còn hơi sợ hãi, nhưng lại nghe người đàn ông nói: "Không muốn bị bắt nạt, thì hãy vượt qua khó khăn và sợ hãi, tự mình trở nên mạnh mẽ."

Cô gái bèn cầm lấy con d.a.o trong tay anh ta, c.h.é.m thẳng vào con zombie đang lê bước, m.á.u đen đỏ hôi thối b.ắ.n tung tóe lên mặt cô, cô ngẩng đầu, nhận được ánh mắt tán thưởng của người đàn ông.

Kể từ ngày đó, cho đến nhiều năm sau này, cô đều sống vì ánh mắt đó.

Trong thời loạn lạc này, anh ta đã kéo cô một phen, nên anh ta đã trở thành người hùng trong lòng cô, sức mạnh và quyền lực mà anh ta sở hữu cũng đã trở thành tín ngưỡng của cô.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back