Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 55: Chương 55


Trên đường từ thành phố Thanh Chu đến khu vực an toàn thành phố Lâm Hạc, đội của họ ban đầu có bảy tám người, c.h.ế.t đến mức chỉ còn lại lác đác vài người, cô và Thẩm Dật Xuyên sống sót.

Khu vực an toàn thành phố Lâm Hạc tuyển dụng nhân viên tìm kiếm, hàng trăm người ra ngoài tìm kiếm vật tư, chiến đấu với đủ loại zombie, cô và Thẩm Dật Xuyên sống sót.

Sau đó, khu vực Bắc Châu được thành lập, thành phố Lâm Hạc được chia thành Bắc Châu khu 13, với tư cách là lứa huấn luyện viên đầu tiên của căn cứ khu 13, họ đã hoàn thành vô số nhiệm vụ gian khổ.

Cho đến khi trải qua đủ loại khảo hạch lớn nhỏ, trải qua sinh tử mới được chọn vào lứa sĩ quan dự bị đầu tiên, cô cũng sống sót cùng Thẩm Dật Xuyên...

Cô là cộng sự tốt nhất của anh ta, là con d.a.o sắc bén nhất, bất kể anh ta ra lệnh gì, giao nhiệm vụ gì, cô đều sẽ cố gắng hết sức hoàn thành, phấn đấu đến mức hoàn hảo.

Anh ta yêu cầu cô đặt lợi ích của nhóm lên hàng đầu, cô liền cố gắng hết sức bảo vệ từng thành viên, anh ta muốn g.i.ế.c kẻ thù Quý Minh Trần, cô liền vung d.a.o mỗi khi gặp anh...

Bấy nhiêu năm, bấy nhiêu ngày, ngày qua ngày, đêm qua đêm, cho đến cuối cùng, họ gần như đã hòa làm một, nơi ánh mắt anh ta nhìn tới, chính là nơi lưỡi d.a.o của cô hướng đến.

Cô hoàn toàn sống như cái bóng của anh ta, như hình với bóng, không thể tách rời...

Có người hỏi cô tại sao, cô đáp không biết, có người hỏi cô có tư tình không? Cô trả lời không có.

Nhưng thực ra chỉ có Ôn Dao cô tự biết, cô ngưỡng mộ Thẩm Dật Xuyên, cũng thích Thẩm Dật Xuyên, chỉ là sinh nhầm thời, cô chỉ có thể đè nén tình yêu thấp hèn này xuống...

Điều duy nhất có thể làm, chỉ là lặng lẽ ở bên cạnh anh ta, chờ đợi anh ta cúi đầu ban cho cô sự an ủi, khao khát anh ta có thể ngoái đầu nhìn cô một cái.

Trong giấc mơ kỳ lạ, Ôn Dao từng bước đi về phía trước, những hình ảnh thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt cô từng mảnh từng mảnh bị xé toạc, cuối cùng cô dứt khoát chạy về phía trước, nên đã nhìn thấy thêm nhiều quá khứ về cô và Thẩm Dật Xuyên.

Bao nhiêu khoảnh khắc, cô đứng bên cạnh anh lặng lẽ nhìn anh ta, rất muốn hỏi một câu, Thẩm Dật Xuyên, anh có quan tâm đến tôi không?

Hoặc là, anh đã từng thích tôi chưa?

Nhưng cô không đủ can đảm để hỏi ra miệng...

Còn bây giờ, quá khứ lần lượt hiện về trong giấc mơ, cô đã nhìn rõ...

Trong bao nhiêu hình ảnh đó, cô liều c.h.ế.t vì anh ta, đỡ d.a.o đỡ thương tích cho anh ta, nhưng Thẩm Dật Xuyên đã từng bày tỏ thích cô chưa? Không có, đã từng đối xử đặc biệt và ưu ái với cô chưa? Cũng không có, sự quan tâm duy nhất anh ta dành cho cô, chẳng qua là xuất phát từ đồng đội hoặc cộng sự, chỉ vậy thôi.

Anh ta sẽ vì cô mà bỏ rơi người anh em tốt Lưu Phi Đức đã theo anh ta nhiều năm, cũng sẽ vì một người quan trọng nào đó mà bỏ rơi cô, tất cả đều lấy lợi ích của anh ta, đại cục của anh ta, đạo nghĩa của anh ta làm trọng.

Đây chính là Thẩm Dật Xuyên, Thẩm Dật Xuyên theo chủ nghĩa vị kỷ tuyệt đối.

Không biết có phải những hồi ức này đã khơi dậy nỗi uất ức và đau đớn tích tụ bấy nhiêu năm hay không, Ôn Dao mệt mỏi vì chạy trong vô số ảo ảnh tan vỡ không khỏi bật khóc.

Ánh mắt cô tuyệt vọng, cũng không biết mình đã chạy đến đâu, bầu trời xung quanh vốn âm u, nhưng cô càng chạy càng tối, càng chạy càng tối, cuối cùng cả người cô chìm trong bóng tối dày đặc.

Ôn Dao ôm đầu, đầu đau như búa bổ, tinh thần như bị nghiền nát, biết rõ là ác mộng, nhưng không sao tỉnh lại được...

"Ôn Dao?"

"Ôn Dao, tỉnh dậy."

Giữa tiếng vo ve bên tai, cô mơ hồ nghe thấy có người gọi mình, giọng nói đó xa xăm, như đến từ một thế giới khác.

Khoảnh khắc cô gục ngã mở mắt ra, đột nhiên quay đầu lại, cả thế giới bỗng trở nên yên tĩnh và trắng xóa, cô cứ như vậy đứng trên tuyết trắng xóa, xung quanh gió lạnh thổi tới, có bông tuyết rơi trên hàng mi của cô.

Đợi màn sương mù dày đặc tan đi, cô nhìn thấy một người trong màn sương mờ ảo.

Người đàn ông có khuôn mặt mơ hồ, dáng người cao ráo, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trên tay còn cầm một bông hồng rực rỡ.

Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào hỗn loạn, bóng người mơ hồ đang bước về phía cô dần trở nên rõ ràng, khi người đàn ông ngước mắt lên, cô nhìn thấy một đôi mắt đào hoa long lanh dịu dàng mỉm cười...

"..."

...

Lúc này, trong phòng bệnh trên tầng ba của biệt thự lâu đài cổ, Lâm Trạch Nhân chăm chú quan sát các dữ liệu trên màn hình, sau đó quay sang nói với Quý Minh Trần đang ngồi bên giường bệnh: "Các dấu hiệu sinh tồn đều bình thường, không có vấn đề gì."

Quý Minh Trần nhíu mày: "Vậy tại sao cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh?"

Melissa dựa lưng vào cửa phòng bệnh, cũng rất khó hiểu: "Chúng ta đã ra ngoài nửa tháng rồi, nghĩa là cô ấy đã hôn mê được nửa tháng?"

"Các phản ứng bệnh lý của thuốc thức tỉnh dị năng chưa từng có trường hợp nào vượt quá bảy ngày."

Quý Minh Trần nhìn cô gái đang chìm trong ác mộng, nước mắt tuôn rơi trên giường bệnh cũng cảm thấy tâm trạng phức tạp, ban đầu anh định dùng tay áo lau nước mắt cho cô, kết quả cả tay áo đều ướt sũng.

Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể lấy một chiếc khăn sạch lau cho cô, nhưng chẳng mấy chốc chiếc khăn cũng ướt sũng...

"..."

Đây là hệ Thuỷ sao? Chậc, nước thật nhiều...

Quý Minh Trần đặt khăn xuống, giọng nói nhàn nhạt phân tích: "Chắc là bị ác mộng sâu bủa vây rồi, nghĩ cách đánh thức cô ấy dậy đi."

Lâm Trạch Nhân thăm dò hỏi: "Vậy thì điện giật? k*ch th*ch điện não sâu?"

Quý Minh Trần cong môi với Lâm Trạch Nhân, nụ cười dịu dàng: "Được đấy, hay là bác sĩ Lâm thử trước nhé?"

Nghe ra giọng điệu mỉa mai này, Lâm Trạch Nhân: "..."

Đối mặt với một người chìm trong ác mộng hôn mê bất tỉnh, không được véo đau cô ấy, cũng không được lớn tiếng quát cô ấy, còn không được phép dùng k*ch th*ch điện não sâu với cô ấy, nhất định phải dịu dàng nhẹ nhàng gọi như vậy, người này có thể tỉnh lại mới lạ đấy!

Lâm Trạch Nhân hết cách, xòe tay nói: "Đánh thức người đang ngủ say, phương pháp khoa học thì chỉ có mấy cách đó, hay là Minh trưởng quan thử cách thần tiên hơn đi, hôn cô ấy một cái?"

"..."

Melissa kinh ngạc nhìn bác sĩ Lâm, cảm thấy đây không giống như những lời anh ta có thể nói ra: "Cách này có tác dụng sao?"

Lâm Trạch Nhân đút hai tay vào túi áo blouse trắng, trong lòng rất cạn lời, nhưng bề ngoài chỉ có thể duy trì sự cung kính với cấp trên, nên ra vẻ nghiêm túc, nghiêm trang nói bậy: "Có tác dụng hay không thì không biết, dù sao Bạch Tuyết và Công chúa ngủ trong rừng đều tỉnh dậy như vậy..."

Lời này vừa dứt, Quý Minh Trần khẽ nhướng mày, như thể bừng tỉnh đại ngộ: "Có lý, tôi thử xem."

Mọi người có mặt: "..."
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 56: Chương 56


Người đàn ông có dung mạo tuyệt sắc nói xong quả nhiên cúi người xuống, ngón tay trắng nõn thon dài chạm vào má Ôn Dao.

Sau khi nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối, anh thành kính cúi đầu, một nụ hôn vô cùng dịu dàng rơi trên vầng trán trơn bóng của cô gái, sau đó còn nhẹ nhàng véo d** tai cô nói: "Tỉnh dậy nào công chúa nhỏ, đừng ngủ nữa."

Lâm Trạch Nhân đảo mắt nhìn trời, nghĩ thầm thế này có thể tỉnh mới lạ đấy, nhưng ngay lúc anh ta đang chán nản, định kiếm cớ cáo từ, cô gái trên giường bệnh ngừng thút thít.

Hàng mi cong dài dính nước mắt run rẩy, không lâu sau liền mơ màng mở mắt ra, đôi mắt cô long lanh nước, như thể chưa hoàn hồn, vẻ mặt lộ ra sự yếu đuối và bất lực hiếm thấy.

Lâm Trạch Nhân: "??????" Điều này hợp lý sao? Điều này khoa học sao??!

Melissa có chút không dám tin: "... Tỉnh rồi?"

Hai nữ hầu cũng há hốc mồm, họ nhìn Minh trưởng quan mặc áo trắng dung mạo tuấn tú, lại nhìn cô gái mềm mại mặc váy ngủ ren trên giường, trong phút chốc thật sự nhập tâm vào câu chuyện cổ tích về nàng công chúa ngủ trong rừng.

Ôn Dao vẻ mặt ngơ ngác, những điều trong giấc mơ vẫn còn hiện rõ mồn một, trong từng hình ảnh đó, cô thất vọng, cô chịu đựng đau khổ, cô cam chịu cầu toàn, tuyệt vọng và đau đớn...

Quý Minh Trần thấy người cuối cùng cũng tỉnh lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên má cô, giọng điệu lười biếng mang theo ý cười như mọi khi: "Cuối cùng cũng tỉnh rồi, em có biết mình đã hôn mê bao lâu rồi không?"

"Em nói xem sao em lại yếu ớt như vậy, người khác tiêm thuốc thức tỉnh dị năng này nhiều nhất hôn mê bảy ngày, em thì hay rồi..."

Lời còn chưa dứt, cô gái trên giường bệnh đột nhiên đưa tay ra, ôm lấy cổ người đàn ông trước mặt.

Một hành động đột ngột, Quý Minh Trần lập tức cứng đờ người, những người khác có mặt cũng đều sững sờ.

Ôn Dao vẫn mặc váy ngủ ren trắng, tay áo ngắn, nên đôi tay trắng nõn cứ thế áp vào da cổ người đàn ông, xúc cảm mềm mại và mịn màng.

Quý Minh Trần bỗng cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại, không chắc chắn đưa tay lên, nhưng không dám đặt xuống: "... Làm gì vậy? Vừa tỉnh dậy đã lao vào lòng?"

Trước đây những lời trêu chọc như vậy thường sẽ đổi lại sự phản bác giận dữ của Ôn Dao, nhưng lúc này cô đang buồn bã, trong đầu toàn là sự thất vọng tích tụ trong giấc mơ.

Cô không nói gì, chỉ ôm chặt Quý Minh Trần, nước mắt lặng lẽ thấm ướt áo sơ mi của anh, không lâu sau vang lên tiếng nức nở khe khẽ, sự uất ức không kìm nén được tuôn ra từ tiếng khóc nghẹn ngào, càng cho thấy cô đã gục ngã.

Melissa thấy cảnh này, cũng không tiện làm bóng đèn nữa, vội vàng kéo Lâm Trạch Nhân đang đứng hình ra ngoài: "Bác sĩ Lâm, bên Địch Đại Hổ vẫn cần anh qua xem."

Hai nữ hầu nhìn nhau, cũng thức thời đi theo ra ngoài.

Quý Minh Trần chưa bao giờ thấy Ôn Dao như vậy, trước hết là khoảng thời gian cô đến Đông Châu, trừ lúc ngủ ra thì chưa bao giờ khóc, tiếp theo là trước đây dù cô có khóc, thì cũng chỉ đỏ hoe mắt rơi nước mắt...

Chưa từng có lần nào, cô khóc đau lòng như vậy.

Anh hiểu Ôn Dao, nỗi đau mà thuốc thức tỉnh dị năng mang đến sẽ không khiến cô khóc như vậy, mà điều duy nhất có thể khiến cô đau lòng như vậy, không gì khác ngoài ác mộng trong lúc hôn mê...

Chắc là cô lại mơ thấy Thẩm Dật Xuyên rồi.

Quý Minh Trần tâm trạng phức tạp cụp mắt xuống, tay đặt lên tóc sau gáy cô, nhẹ nhàng v**t v* người trong lòng, an ủi: "Đừng khóc, đó đều là mơ..."

Ôn Dao dần dần tỉnh táo lại, nhận ra mình chiếm tiện nghi của người khác như vậy là không tốt, nhanh chóng kìm nén cảm xúc, ngừng rơi nước mắt.

Cô từ từ buông cổ người đàn ông ra, hỏi anh: "... Đây là đâu? Tôi không phải... đang ngủ trong phòng sao?"

Quý Minh Trần đau cả eo, đợi cô buông tay mới đứng thẳng dậy, anh cúi đầu nhìn áo sơ mi ướt đẫm nước mắt của mình: "... Phòng bệnh, thấy em mãi không tỉnh, nên bế em xuống kiểm tra."

Ôn Dao bèn nhìn các thiết bị kiểm tra bên cạnh, gật đầu.

Căn phòng chìm vào im lặng trong giây lát, cả hai đều không nói gì.

Ôn Dao quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt vẫn còn hơi kinh ngạc của Quý Minh Trần, sự xấu hổ muộn màng dâng lên, bèn cúi đầu tự an ủi mình: "Dù sao, anh cũng không phải chưa từng thấy tôi khóc."

Quý Minh Trần tiện tay rút một tờ giấy, dán lên chỗ ướt ở cổ áo, không lâu sau tờ giấy cũng ướt sũng: "... Được rồi, tôi đã thấy rồi."

"..."

Ôn Dao ngồi ngây người một lúc rồi cảm thấy có gì đó không đúng, cô đưa tay sờ sờ cánh tay mình, sau đó ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ, lại vén chăn lên, nhìn xuống bắp chân mình, lúc này mới chợt phát hiện ra làn da của cô chỗ nào cũng bóng loáng như ngọc.

Tất cả các vết thương, vảy, thậm chí cả sẹo đều biến mất, cơ thể cô đã thay đổi?!

Quý Minh Trần thấy phản ứng của cô, giải thích: "Đây là dấu hiệu của việc thức tỉnh dị năng thành công, sau khi trở thành dị năng giả, thể chất các mặt sẽ được tiến hóa, đương nhiên những vết thương trước đây cũng có thể nhân tiện chữa lành."

Nói xong, anh vứt tờ giấy, cong môi cười với cô: "Ôn tiểu thư, chào mừng em gia nhập thế giới dị năng giả."

Ôn Dao ngây người nhìn Quý Minh Trần, cô cảm nhận kỹ càng, cơ thể quả thật đã khác, cô có thể cảm nhận rõ ràng toàn thân đều tràn đầy sức sống, cơ thể khỏe mạnh hơn trước, ngũ quan cũng trở nên nhạy bén hơn rất nhiều...

Tiếng vỗ cánh của chim bồ câu ngoài cửa sổ, tiếng bước chân trên hành lang, thậm chí cả tiếng trò chuyện của những người khác ở quảng trường dưới lầu biệt thự cổ, tất cả đều trở nên vô cùng rõ ràng, trước đây những âm thanh này trừ khi cô đủ tập trung, nếu không rất khó để ý đến.

Bây giờ chỉ cần tùy tiện, là có thể tập trung chú ý để ý đến tất cả những thông tin mà cô muốn biết...

Sự khác biệt này, giống như một người ba ngày ba đêm không ngủ bỗng nhiên ngủ no vậy.

Thật kỳ diệu!

Ôn Dao có chút kinh hỉ duỗi tay ra, cố ý dùng sức thúc giục dòng chảy kỳ dị trong cơ thể, không lâu sau lòng bàn tay trắng nõn xuất hiện một vòng xoáy nước nhỏ mang theo màu xanh nhạt.

Đó là một khối nước...

Cô tiếp tục dùng sức, vòng xoáy nước phẳng biến thành một quả cầu nước nhỏ, ước chừng bằng quả bóng bàn.

Nhưng lúc này cô đã rất kiệt sức, dòng chảy trong cơ thể không thể vận động, cho dù có vận động thế nào cũng giống như đang đẩy một khối thép nặng ngàn cân.

Dị năng hệ Thuỷ chẳng lẽ chỉ có vậy?!

Vì vậy, Ôn Dao ném quả cầu nước trong tay ra ngoài, cô muốn thử xem lực ngưng tụ của quả cầu nước này như thế nào, nhưng vì quá nhập tâm mà quên mất trong phòng còn có một người.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 57: Chương 57


Quý Minh Trần vốn định đi thay quần áo, vừa lúc đi đến cuối giường, quả cầu nước kia lại vừa khéo đập trúng cổ anh, bọt nước b.ắ.n ra làm ướt cằm và yết hầu của người đàn ông, phần nước còn lại thì theo đó nhỏ giọt xuống.

Cảm nhận được sự mát lạnh này, anh đưa ngón tay lên sờ, sau khi nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của nước trên đầu ngón tay, anh chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía thủ phạm trên giường: "... Sao vậy? Còn cảm thấy tôi chưa đủ ướt sao?"

"..."

Ôn Dao hoàn toàn không ngờ lại ném trúng người anh, vội vàng rụt tay lại, ánh mắt áy náy: "Xin... xin lỗi, tôi không cố ý."

Quý Minh Trần như có điều suy nghĩ, liền quay trở lại, đưa cho Ôn Dao một gói khăn giấy: "Em làm, lau sạch đi."

Chuyện xấu là do mình làm, Ôn Dao lúc này cũng không tiện từ chối, vội vàng trượt xuống mép giường ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn rút ra mấy tờ giấy: "Lau chỗ nào?"

Quý Minh Trần cúi người về phía cô, giọng nói trầm ấm và trong trẻo: "Chỗ nào ướt thì lau chỗ đó..."

"..."

Đầu tai Ôn Dao hơi tê dại, luôn cảm thấy bầu không khí này lại có gì đó không đúng, cô cầm khăn giấy trước tiên lau cằm của người đàn ông, sau đó ánh mắt rơi vào yết hầu của anh.

Làn da cổ anh trắng nõn, đường cong yết hầu nhô lên hoàn mỹ xinh đẹp, điểm xuyết trên đó là vài giọt nước, như thể mang theo vẻ quyến rũ, cứ nhìn như vậy cũng không hiểu sao lại có chút mê hoặc...

Ôn Dao do dự hai lần, đưa tay lau qua, không ngờ đầu ngón tay cô vừa chạm nhẹ, chỗ nhô lên kia liền trượt lên xuống, giống như đang đùa giỡn với cô, nhẹ nhàng lăn qua đầu ngón tay cô qua lớp khăn giấy mỏng manh.

Giống như một sinh vật sống, biết cử động, xúc cảm ấm áp...

Thêm vào lúc này khoảng cách của hai người rất gần, mùi hương nhàn nhạt trên người anh thoang thoảng phả tới, bao trùm lấy cô.

Ôn Dao bỗng nhiên lòng bàn tay căng thẳng, lông mi run rẩy, ngẩng mắt nhìn anh.

Quý Minh Trần cũng đang nhìn cô, lông mi anh hơi rũ xuống, đôi mắt đào hoa cong lên, ánh mắt long lanh sâu thẳm, phản chiếu hình bóng của cô, dường như chứa đựng vô vàn tình ý mùa xuân...

"..." Người đàn ông này đúng là yêu tinh, cô không nên nhìn anh!

Ôn Dao cụp mắt xuống, nhanh chóng lau sạch những giọt nước trên cổ anh một cách lung tung, sau đó rụt tay lại.

Tuy nhiên, Quý Minh Trần lại không vội rời đi, bàn tay trắng nõn thon dài đặt lên cúc áo trên cổ áo sơ mi, nhẹ nhàng cởi ra hai cúc.

Ôn Dao liền nhìn thấy xương quai xanh và một phần nhỏ đường nét cơ n.g.ự.c của người đàn ông, ánh mắt như bị cái gì đó làm bỏng, cô vội vàng dời mắt, giọng nói cũng trở nên không tự nhiên: "Anh làm gì vậy..."

Lần này Quý Minh Trần cũng không làm phiền cô giúp đỡ, đưa tay rút hai tờ khăn giấy từ gói giấy trước mặt Ôn Dao, sau đó thẳng người tự lau những giọt nước ở đó.

Ôn Dao: "..."

Rõ ràng anh cũng không làm gì cả, đường đường chính chính đi ngang qua cuối giường cô, lại đột nhiên bị cô ném trúng một quả cầu nước, dù sao cũng là cô sai, bảo cô giúp lau sạch cũng là chuyện nên làm.

Mọi thứ đều rất hợp tình hợp lý, nhưng tại sao, trong đầu cô lại toàn những thứ không nên nghĩ?

Quý Minh Trần chậm rãi lau những giọt nước trên người, vừa cười vừa trách móc: "May mà em là dị năng giả cấp thấp, quả cầu nước không có sát thương gì, nếu cấp bậc cao hơn một chút, đây chẳng phải là... mưu sát chồng sao?"

Nghe thấy chữ "chồng" đầy ẩn ý này, Ôn Dao vốn đã không ổn trong lòng lại càng đỏ mặt: "Quý Minh Trần..."

"Hửm?"

Ôn Dao khẽ cau mày, nghiêm túc nói: "Anh có thể đừng lúc nào cũng như vậy được không?"

Quý Minh Trần lau xong cũng lười cài cúc áo, cứ thế lười biếng dựa vào cửa sổ, anh nhẹ nhàng vo tròn khăn giấy ném vào thùng rác bên cạnh, lúc ngẩng đầu lên thì giọng nói kéo dài: "Tôi làm sao?"

"..."

Ôn Dao thật ra biết Quý Minh Trần không phải cố ý trêu chọc cô, bọn họ quen biết cũng không phải ngày một ngày hai, anh vốn là người có tính cách và giọng điệu như vậy, bất kể là nam nữ già trẻ, thậm chí là chim bồ câu trên sân thượng của lâu đài, người đang hấp hối giãy giụa, anh đều có thể trêu chọc đến bay lên...

Thêm vào đó lại có một khuôn mặt đẹp như yêu tinh, cử chỉ điệu bộ đều khiến người ta suy nghĩ miên man, khiến người ta hiểu lầm anh thích mình, thật ra là chuyện rất bình thường.

Cô nhớ quản gia Chu đã từng cảnh cáo những nữ hầu mới đến: "Trong lâu đài này, mỗi người phụ nữ tiếp xúc với Minh trưởng quan, từ Vi tiểu thư đến những nữ hầu khác, rồi đến các nữ chỉ huy đội, đều dễ dàng hiểu lầm anh ấy có ý với mình, nhưng trên thực tế, anh ấy không thể nào thích ai được."

"Người này, lướt qua muôn hoa, nhưng không dính một chiếc lá nào, trong xương cốt lạnh lùng bạc tình, hoàn toàn không dịu dàng dễ gần như vẻ bề ngoài, các cô ở chung với anh ấy, nhất định phải cẩn thận, đừng để bị vẻ bề ngoài của anh ấy lừa gạt."

Nghĩ vậy, Ôn Dao thăm dò: "Thật ra thì... anh không có ý gì với tôi đúng không?"

"Hửm?"

"Lúc đầu là do thân phận của tôi nhạy cảm, anh vì muốn che giấu tai mắt của mọi người nên nói tôi là bạn đời của anh, sau đó anh muốn tôi nghỉ ngơi thật tốt ở khu biệt thự cổ, cũng thuận nước đẩy thuyền nói như vậy..."

Ôn Dao lúc nói những lời này không dám nhìn anh, cũng không biết tại sao lại có chút căng thẳng và chột dạ: "Nếu anh không có ý này, vậy anh có thể đừng lúc nào cũng nói những lời mập mờ này được không, cũng có thể giữ một chút khoảng cách thích hợp với tôi..."

Từ trước đến nay, thật ra cô chỉ coi anh là ân nhân, chứ không phải bạn đời, nếu vốn không có tình cảm nam nữ mà lại thường xuyên nảy sinh h*m m**n về mặt sinh lý này, cô luôn cảm thấy kỳ quặc, sẽ có cảm giác tội lỗi như đang xúc phạm ân nhân...

"Cho nên, em đang trách tôi quyến rũ em sao?" Quý Minh Trần cúi đầu sửa sang lại ống tay áo, lúc ngẩng lên vẫn cười dịu dàng: "Là ý này sao?"

Ôn Dao thật sự không ngờ anh có thể nói thẳng ra như vậy: "Tôi cũng không phải..."

Quý Minh Trần ngắt lời: "Ôn tiểu thư, đây là muốn gán tội thì thiếu gì lý do."

"Em vừa tỉnh dậy đã ôm tôi khóc, khóc xong lại trở mặt không nhận người, còn lấy quả cầu nước ném tôi, tôi bảo em giúp tôi lau sạch, kết quả bây giờ em lại trách tôi quyến rũ em..."

"Tôi..." Ôn Dao nhất thời nghẹn lời, vậy mà nửa ngày cũng không nghĩ ra lời nào để phản bác.

Quý Minh Trần cụp mắt xuống, nụ cười trên mặt không biết vì sao cũng nhạt đi một chút, anh khẽ nói: "Được rồi, vậy giữ khoảng cách."

Nói xong, liền không quay đầu lại rời khỏi phòng bệnh.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 58: Chương 58


Ôn Dao nhìn bóng lưng người đàn ông sải bước rời đi, lông mày nhíu lại, không chắc chắn lắm dáng vẻ này của anh có phải là đang tức giận hay không.

Tại sao anh lại tức giận? Là do cô làm ướt áo sơ mi của anh? Hay là ném quả cầu nước vào anh là rất bất lịch sự? Hay là, rõ ràng anh không có ý câu dẫn cô, là cô tự mình suy nghĩ nhiều rồi lại đổ lỗi cho anh?

Ôn Dao có chút buồn bực ôm trán: "Xin lỗi... Tôi thật sự không cố ý."

Khóc chỉ là do cảm xúc nhất thời, ném anh là ngoài ý muốn, còn về việc đổ lỗi cho anh... đó cũng là vì, cô cảm thấy bản thân cứ như vậy mà có ý đồ không an phận với người khác là rất không tốt.

Nếu có thể giữ khoảng cách, cô hẳn là sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.

...

Quý Minh Trần vốn định ra ngoài giải khuây, nhưng lại nhìn thấy Melissa và bác sĩ Lâm ở cửa phòng bệnh cuối hành lang, Địch Đại Hổ trên đường từ Bắc Châu trở về bị thương nhẹ, Melissa đang hỏi bác sĩ Lâm những điều cần chú ý.

Quý Minh Trần nghĩ đến điều gì đó, như có điều suy nghĩ đi tới.

Lâm Trạch Nhân nhìn thấy vị Phật rảnh rỗi này lại tới, lời nói đến miệng không khỏi dừng lại, gượng cười lễ phép hỏi: "... Minh trưởng quan còn chuyện gì sao?"

Quý Minh Trần gật đầu, sau đó nhìn sang Melissa bên cạnh, mỉm cười hỏi: "Melissa, cô nhìn thấy chưa? Cô ấy vừa ôm tôi khóc."

Melissa chưa bao giờ bất ngờ khi lão đại có thể nói ra những lời linh tinh gì, cô ta nghiêm túc gật đầu, sau đó quay sang hỏi Lâm Trạch Nhân đang chuẩn bị rời đi: "Bác sĩ Lâm, vừa rồi anh có nhìn thấy không?"

Đối mặt với câu hỏi nhàm chán này, trong lòng Lâm Trạch Nhân thật ra rất cạn lời, anh ta cho rằng đội trưởng Meissa chắc là bị lây bệnh thần kinh của Minh trưởng quan rồi, vì vậy cũng duy trì nụ cười giả tạo: "Vâng, tôi cũng nhìn thấy."

Quý Minh Trần khẽ gật đầu: "Xem ra không phải là ảo giác..."

Lâm Trạch Nhân: "..."

Là bác sĩ, lại còn là bác sĩ khoa não giỏi nhất trước đây, anh ta lần thứ n không nhịn được muốn kiểm tra não cho anh.

Quý Minh Trần dựa lưng vào cửa văn phòng, hơi ngẩng đầu, đôi môi mỏng khẽ mở, yết hầu xinh đẹp nhẹ nhàng chuyển động: "Sau khi tiêm thuốc thức tỉnh dị năng, sẽ khiến người ta mơ một giấc mơ dài, hồi tưởng lại quá khứ khắc cốt ghi tâm nhất trong đời..."

Lâm Trạch Nhân không biết anh muốn nói gì, Melissa cũng không biết, nhưng cả hai đều phải giữ vẻ mặt nghiêm túc, tập trung lắng nghe.

Ánh mắt Quý Minh Trần khó hiểu, khóe môi cong lên, sau đó quay sang nhìn Lâm Trạch Nhân: "Cho nên cô ấy mơ thấy Thẩm Dật Xuyên..."

Lâm Trạch Nhân ngoài mặt không dám lên tiếng: "..." Cô ấy mơ thấy ai thì liên quan gì đến tôi.

"Cô ấy khóc đau khổ và tuyệt vọng như vậy, nhất định là đã quyết định buông bỏ rồi, con người chỉ khi thất tình hoặc mất đi người mình yêu thương, mới khóc như vậy..."

Melissa có chút hiểu ra: "Cho nên ý của lão đại là?"

Quý Minh Trần nháy mắt với Melissa: "Cho nên chuyện chúng ta gặp Thẩm Dật Xuyên ở Bắc Châu, đừng cho cô ấy biết, cô thay tôi quản chặt miệng của Địch Đại Hổ."

Melissa hoàn toàn hiểu ra, trịnh trọng gật đầu: "Tôi bảo đảm anh ta sẽ không nói ra ngoài, nếu anh ta dám nói, tôi sẽ cho anh ta mười cái tát ngay lập tức."

Địch Đại Hổ vừa tỉnh ngủ trên giường bệnh bên cạnh: "!?"

Quý Minh Trần mỉm cười gật đầu với Melissa, sau đó thẳng người thong thả rời đi.

Khoảng thời gian Ôn Dao ở biệt thự cổ, thật ra anh có thể cảm nhận được tâm trạng của cô luôn buồn bã.

Trên đường trở về Đông Châu, cô sẽ khóc vào ban đêm, đưa cô về biệt thự cổ, rõ ràng cô có thể lựa chọn ở lại, nhưng lại không có cảm giác an toàn mà rời đi, sau đó, anh đưa cô đến tất cả những nơi cô muốn đến, chơi cùng cô, cho cô những thứ cô muốn, cô vẫn không vui vẻ như vậy.

Khi cô thu lại móng vuốt sắc nhọn, tính tình vô cùng ôn hòa, giống như một con búp bê sứ ngoan ngoãn, hoàn toàn không có nhiều cảm xúc bộc lộ ra ngoài.

Cho nên lần này trở về từ Bắc Châu, ban đầu anh muốn nói cho cô biết chuyện gặp Thẩm Dật Xuyên, nói cho cô biết, người mà cô kiên trì theo đuổi bấy lâu nay rất quan tâm đến cô...

Nói cho cô biết, sau khi làm mất cô, Thẩm Dật Xuyên luôn trầm ổn bình tĩnh cũng sẽ đỏ mắt khi nhìn thấy vòng tay của cô.

Ban đầu anh muốn vừa cười vừa nói cho cô biết, nhưng nhìn thấy cô sau khi tỉnh dậy lại khóc thảm thiết như vậy, anh đột nhiên không muốn nói gì nữa.

Bây giờ cô đã buông bỏ, anh cũng chỉ muốn, để mặc cô buông bỏ.

Quý Minh Trần đi đến cửa thang máy, trong lúc chờ thang máy, anh cầm một bông hồng tươi thắm trong bình sứ trên bàn bên cạnh, xoay tròn giữa các ngón tay.

Hãy tha thứ cho sự ích kỷ khi tôi che giấu sự thật, tha thứ cho sự hèn hạ khi tôi muốn độc chiếm cô.

Nhưng tình yêu luôn ích kỷ, phải không?

Thang máy "ding" một tiếng đến nơi, Quý Minh Trần mỉm cười cắm bông hồng trở lại bình hoa, sau đó một tay đút túi bước vào thang máy.

...

Ôn Dao tỉnh lại lúc trời vừa sáng, chưa được bao lâu.

Sau khi Quý Minh Trần rời đi, cô cũng không nán lại lâu, nhanh chóng xuống giường trở về phòng thay quần áo rửa mặt, đợi đến khi cô cuối cùng cũng sửa soạn xong xuôi, chuẩn bị đi xin lỗi Quý Minh Trần một cách chân thành, thì hình như anh không có ở biệt thự cổ.

Cô gõ cửa phòng anh ở lại rất lâu, cuối cùng vẫn là quản gia Chu lên nói cho cô biết Minh trưởng quan đã ra ngoài từ sớm.

Người này trước đây thường ra ngoài, đều sẽ nói cho cô biết đi mấy ngày, khi nào về đại loại vậy, nhưng lần này lại không nói một lời, cho nên chắc là thật sự tức giận rồi?

Ôn Dao không còn cách nào khác, vậy chỉ có thể đợi anh về rồi xin lỗi sau.

Cô trở về phòng, mở cuốn sổ cũ nát kia ra, cẩn thận nhớ lại giấc mơ đó.

Cốt truyện hữu ích trong mơ rất ít, dòng thời gian thật ra cô cũng không chắc chắn, nhưng có thể suy đoán được, thời gian cô thức tỉnh dị năng sớm hơn Thẩm Dật Xuyên và Mộc Sanh Sanh một năm, ít nhất là sớm hơn một năm...

Dị năng hệ Thuỷ giai đoạn đầu rất yếu, nhưng không sao, có thể nâng cấp, cho nên cô chỉ cần cố gắng nâng cấp trong vòng một năm, ưu thế của kẻ hậu sinh khả úy cũng sẽ có.

Ôn Dao mừng rỡ vì đã thức tỉnh dị năng, cả ngày đều ở trên sân thượng tầng cao nhất của biệt thự cổ nghiên cứu dị năng mới của mình.

Cô phát hiện cho dù có cố gắng thế nào, lòng bàn tay cô cũng chỉ có thể tạo ra một quả cầu nước bằng quả bóng bàn, hơn nữa quả cầu nước này không có lực ngưng tụ, rất tản, ném quả cầu nước này ra ngoài, cũng không thể gây ra bao nhiêu sát thương, giống như đang chơi trò ném bóng nước vậy, ném vào chim bồ câu, chim bồ câu cũng chỉ im lặng nhìn cô.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 59: Chương 59


Đến chiều tối, trên trời đột nhiên kéo đến mây đen dày đặc, không lâu sau liền đổ mưa, Ôn Dao nhìn cơn mưa như trút nước, bỗng nhiên nảy ra một ý, vì vậy quyết định điều khiển nước mưa.

Điều khiển thì có thể điều khiển, cô có thể dùng nước mưa nặn thành một quả cầu nước bằng quả bóng chày, nhưng vẫn không thể gây ra bất kỳ sát thương nào...

Cố gắng dùng quả cầu nước này để gây sát thương vật lý, còn không bằng nhặt một cục đá cho tiện.

Cuối cùng, Ôn Dao từ bỏ, xem ra giai đoạn đầu cô vẫn phải dựa vào vũ khí, hoặc là d.a.o hoặc là súng.

Khi trời tối hẳn, trên tầng cao nhất nổi gió lớn, gió thổi những đám mây đen dày đặc trên trời cuồn cuộn, kèm theo vài tiếng sấm sét, không lâu sau mưa càng lúc càng lớn, biến thành những hạt mưa to như hạt đậu, rơi lộp bộp xuống vũng nước trên mặt đất, tạo thành những gợn sóng trắng xóa.

Ôn Dao đứng trong mưa, nhìn cơn mưa như trút nước, không khỏi sững sờ...

Nước mưa lạnh lẽo, thấm vào tận xương tủy.

Cô bất chợt nghĩ đến Thẩm Dật Xuyên.

Nghĩ đến những năm tháng kiên trì sinh tồn ở khu 13 Bắc Châu và những người đã đi theo bước chân của anh ta, cũng nghĩ đến câu nói lạnh lùng, tuyệt tình của người đàn ông trong tuyết rơi và bóng lưng đen quyết tuyệt rời đi.

Còn có cả giấc mơ, anh ta đã b.ắ.n cô một phát súng.

Trong ngục tối âm u, cô bị tra tấn dã man, trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ, sống dở c.h.ế.t dở như một kẻ điên, ngày qua ngày chịu đựng, chờ đợi, mong mỏi Thẩm Dật Xuyên xuất hiện, khát khao anh ta có thể đưa cô rời đi, kết quả nhận được là lời an ủi dịu dàng của anh ta cùng với một phát s.ú.n.g vào giữa trán.

Trong câu chuyện mơ hồ giữa thật và giả đó, cô bị gán cho cái danh phản bội, c.h.ế.t dưới s.ú.n.g của Thẩm Dật Xuyên, c.h.ế.t trong ngục tối lạnh lẽo nhất của Bắc Châu.

"..."

Tia chớp chiếu sáng khuôn mặt thanh tú của cô gái, đôi lông mày xinh đẹp chỉ còn lại sự tĩnh lặng và kiên cường. Khi nghĩ lại người này, trong lòng cô không còn chút gợn sóng nào, yêu hay hận, bây giờ cô đều buông bỏ hết.

Tạm biệt, Thẩm Dật Xuyên.

Tạm biệt, người đàn ông đã kéo cô ra khỏi tuyệt vọng rồi lại chính tay đẩy cô vào tuyệt vọng.

Lần sau gặp lại, chúng ta sẽ là kẻ thù.

Quý Minh Trần trở về không thấy Ôn Dao, hỏi ra mới biết hai nữ hầu nói cô đã lên sân thượng, tự nghịch nước cả buổi chiều, sau đó trời đổ mưa lớn, bọn họ gọi cô cũng không vào.

Đối với điều này, Quý Minh Trần vốn định phớt lờ cô hai ngày: "..."

Anh nhíu mày, cầm một chiếc ô trong suốt lên sân thượng.

Lúc này trời đã khuya, Ôn Dao đang định quay người trở về thì bỗng thấy trên đầu có một chiếc ô che tới, ngay sau đó trước mặt tối sầm lại, mùi hương quen thuộc ấm áp trên người anh ta cũng phả tới, trong đêm mưa lạnh lẽo này lại càng rõ ràng hơn.

Ôn Dao ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông áo trắng đang cầm ô: "Sao anh lại tới đây?"

Quý Minh Trần quan sát khuôn mặt cô, tuy vẫn là khuôn mặt thanh tú như mọi khi, nhưng đôi mắt hạnh lại tràn đầy ánh sáng, cô không hề buồn bã: "Chơi mưa vui lắm sao?"

Ôn Dao cũng chú ý đến biểu cảm của anh, không chắc anh có còn đang tức giận hay không, nhưng người này lúc nào cũng cười, dù vui buồn giận dữ anh đều cười, trong lòng nghĩ gì dường như không thể hiện ra ngoài.

Vì vậy, cô cụp mi xuống, học theo lời anh nói: "Không có, tôi đang ngắm cảnh, quên mất trời mưa to như vậy."

"..."

Hai người trở về tầng năm của biệt thự cổ, Ôn Dao không về phòng mình mà đi theo Quý Minh Trần đến tận cửa phòng anh.

Quý Minh Trần nghiêng đầu liếc nhìn, thấy Ôn Dao đang đứng im lặng nhìn anh, lúc này cô ướt sũng, hàng mi dính đầy nước, đôi mắt xinh đẹp trong veo cũng mờ mịt.

Chiếc váy ướt sũng dính vào người, phác họa hoàn hảo thân hình cân đối, thậm chí vì chất liệu hơi mỏng, cảnh tượng bên dưới cổ áo có chút ẩn hiện, như màu đào trong sương.

Ánh mắt Quý Minh Trần hơi tối lại, theo bản năng cụp mi xuống, giọng nói trầm trầm: "Ướt sũng như vậy rồi còn đi theo tôi làm gì? Em đang nghĩ gì vậy..."

Ôn Dao nghe người đàn ông này vừa mở miệng, lời nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.

Quý Minh Trần chợt nghĩ đến điều gì, đột nhiên đưa tay dùng hai ngón tay véo lấy lớp vải trên vai cô, nhẹ nhàng kéo cô ra xa một chút: "Ôn tiểu thư, xin giữ khoảng cách."

"Nếu không, em cứ quyến rũ tôi như vậy, khiến tôi rất không an toàn."

"..."

Vốn định xin lỗi, nghe thấy câu này, Ôn Dao lập tức thu hồi tất cả những lời lẽ dịu dàng, xem ra người này không phải không tức giận, mà là trực tiếp lấy gậy ông đập lưng ông.

Được rồi, điều này đúng ý cô.

Ôn Dao dứt khoát gật đầu: "Được rồi, vậy tôi không làm phiền anh nữa, tôi về thay quần áo đây."

Nhìn bóng lưng cô gái xoay người rời đi, Quý Minh Trần không khỏi nhíu mày.

Không tức giận cũng không phản bác? Cứ thế mà đi?

"..."

...

Tối hôm đó khi Ôn Dao nhắm mắt ngủ, cô luôn cảm thấy có thứ gì đó đang phát sáng trong bóng tối, hơn nữa còn tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo.

Cô xác nhận mình đã tắt đèn trong phòng, ngoài cửa sổ cũng không có ánh sáng nào, cô tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng phát hiện ra ánh sáng này lại đến từ ý thức của mình.

Vì vậy, cô dứt khoát nằm trên giường nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận, không lâu sau, cô nhìn thấy trong bóng tối vô tận có những chấm sáng xanh lấp lánh không ngừng hội tụ từ khắp nơi, cuối cùng hình thành một quả cầu ánh sáng nhỏ màu xanh, giống như một bóng đèn nhỏ chiếu sáng thế giới ý thức của cô.

Linh nguyên?

Ồ, cô nhớ ra rồi...

Dị năng giả có linh nguyên, giống như quả cầu năng lượng, cũng giống như nội đan của giới tu tiên, việc nâng cấp dị năng dựa vào việc linh nguyên hấp thụ năng lượng.

Năng lượng thu thập được càng nhiều, linh nguyên có thể điều khiển năng lượng càng nhiều, hay còn gọi là càng mạnh.

Nguyên nhân cô bây giờ chỉ có thể điều khiển một quả cầu nước nhỏ là vì cô mới cấp một, năng lượng linh nguyên có hạn, lượng nguyên tố nước có thể khống chế tự nhiên sẽ không nhiều.

Giấc mơ đó chủ yếu là về tình yêu cẩu huyết, dường như không có nhiều chi tiết về cách nâng cấp, nhưng việc nâng cấp của Thẩm Dật Xuyên và Mộc Sanh Sanh dường như đều xảy ra sau khi chiến đấu với zombie...

Vì vậy, việc nâng cấp chắc chắn có liên quan đến việc tiêu diệt zombie.

Đêm khuya thanh vắng, Ôn Dao yên lặng nhớ lại, sau khi thức tỉnh dị năng thành công, trong lòng dần có một mục tiêu mới.

Thuốc thức tỉnh dị năng không thể cho cô không công, cô phải phát huy lợi thế của dị năng giả trong thời gian ngắn nhất, một năm, cô phải luyện súng, đồng thời phải nâng cấp trước khi Thẩm Dật Xuyên thức tỉnh dị năng.

Như vậy, khi Thẩm Dật Xuyên trở nên mạnh mẽ hơn ở giai đoạn sau, thậm chí là giai đoạn cuối khi anh ta trở thành chỉ huy khu 13 Bắc Châu và tấn công, cô mới có khả năng chiến đấu bên cạnh Quý Minh Trần.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back