Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 60: Chương 60


Cô đã nhìn ra người này Quý Minh Trần, không có gì bất ngờ xảy ra thì anh ta chính là kiểu nhân vật phản diện c.h.ế.t vì nói nhiều + quá tự phụ, rất nhiều chuyện anh ta căn bản không quan tâm, làm việc ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, không hề chuyên tâm, cũng không có chút nào sự nỗ lực của Thẩm Dật Xuyên...

Trong câu chuyện giấc mơ đó, nếu nói vị trí của cô là đá kê chân, pháo hôi của nam chính, vậy thì Quý Minh Trần chính là trùm phản diện siêu mạnh, mỗi ngày không làm bao nhiêu việc chính đáng, chỉ chờ nam chính đến phản sát, từ đó làm nổi bật trí tuệ và sự mạnh mẽ của nam chính.

Quý Minh Trần hiện tại có dị năng hệ Hỏa mạnh, cũng có lợi thế là chỉ huy căn cứ, nhưng giai đoạn sau Thẩm Dật Xuyên sẽ trở thành cường giả hệ Kim và trở thành lãnh chúa Bắc Châu.

Đêm đó, Ôn Dao chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ miên man, trưa hôm sau, cô tìm thấy Quý Minh Trần, nhân lúc anh rảnh rỗi, nói với anh suy nghĩ của mình.

Mưa liên miên suốt mấy tháng, hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi, những đám mây dày đặc tản ra, lộ ra vài tia nắng vàng rực rỡ.

Trên ghế dài sân thượng của lâu đài, những ngón tay trắng nõn của người đàn ông đặt bên môi, nghe vậy liền mở mắt nhìn người đẹp dịu dàng mặc váy trắng đang đứng bên cạnh, hỏi với giọng lười biếng: "Em nói gì? Em muốn đến doanh trại cấp D?"

Như bị nắng chiếu vào, anh nheo mắt cười với Ôn Dao: "Hơi nắng, lại đây che cho tôi một chút."

Ôn Dao: "..."

Người này ngày nào cũng như một con mèo lười màu trắng, theo logic phát triển bình thường của sự vật, tương lai thật sự có khả năng c.h.ế.t vì an nhàn.

Ôn Dao ngoan ngoãn bước tới, che đi ánh sáng chói mắt: "Đúng vậy, trước đây anh bảo tôi dưỡng thương ở biệt thự, bây giờ vết thương của tôi đã lành, tôi cần quay lại trại huấn luyện."

"Bây giờ tôi đã thức tỉnh dị năng, cần phải trưởng thành và nâng cấp, nếu có một ngày anh cần tôi, tôi hy vọng mình có thể giúp được."

Quý Minh Trần khẽ nhướn mày, nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm: "Vì tôi?"

Ôn Dao gật đầu: "Ơn huệ của anh quá nhiều, dù sao cũng phải trả."

Nói là làm, những gì cô có thể làm cho chỉ huy căn cứ khu 13 Bắc Châu, cô cũng có thể làm cho anh.

Anh cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng, tin tưởng cô và ban ơn cho cô, vậy thì cô nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ anh bình an vô sự, ít nhất là ngăn chặn bi kịch anh tự thiêu trong giấc mơ...

Và muốn làm được tất cả những điều này, phải trở nên mạnh mẽ hơn, ít nhất là mạnh hơn kẻ thù của anh, Thẩm Dật Xuyên.

Quý Minh Trần cụp mi xuống, phân tích lời này.

Ồ, không phải vì anh, mà là vì trả ơn anh...

Anh lại nhắm mắt lại, xoa xoa thái dương: "Ở đây là khu 14 Đông Châu, vì vậy em phải nghe lời tôi, đã quên rồi sao?"

Ôn Dao không hiểu lắm ý anh là gì, là không cho cô đi sao?

Nhưng anh cũng không cần cô, giữ cô lại ở biệt thự làm gì? Làm bình hoa để mỗi ngày ngắm hai lần? Hay là chơi đồ chơi với anh, nuôi chim bồ câu, tưới hoa?

Quý Minh Trần đợi một lúc, không nghe thấy câu trả lời, lại ngẩng lên nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đào hoa của anh cong lên: "Bảo bối, em che mất ánh sáng của tôi rồi..."

"..."

Ôn Dao hít sâu một hơi, lại bước sang một bên, không nhịn được nói: "Vừa rồi không phải anh nói nắng quá, bảo tôi che sao?"

Sau khi bóng dáng cô di chuyển, ánh nắng chói chang lại tràn xuống, như những hạt vàng li ti rắc lên khuôn mặt trắng nõn của người đàn ông, hàng mi dài in bóng đẹp mắt trên mí mắt, đôi môi mỏng nhạt màu cũng ánh lên vẻ sáng bóng.

Khuôn mặt anh vốn đã tuấn tú như yêu tinh, được bao phủ bởi lớp ánh sáng rực rỡ này, giống như một pho tượng thần bằng ngọc được chạm khắc tinh xảo.

Đây là một người đẹp như vậy, nhưng đầu óc lại không được tốt lắm, anh ta dường như mới nhớ ra, vẻ mặt vô tội nói một cách đương nhiên: "Quên mất rồi."

Ôn Dao: "..." Não anh là não cá vàng à?

Mạch não của người đàn ông này ở những thời điểm khác nhau là khác nhau, ngay khi cô quyết định đổi thời điểm khác để nói chuyện với anh, Quý Minh Trần đã kịp thời kéo tay áo cô lại.

Ôn Dao quay đầu nhìn vào đôi mắt đào hoa thâm tình của người đàn ông: "..."

Quý Minh Trần lười biếng giơ tay, chỉ vào ghế dài bên cạnh: "Ngồi với tôi một lát."

Sau khi Ôn Dao ngoan ngoãn ngồi xuống, mới nghe thấy người đàn ông chậm rãi nói: "Tại sao muốn đến doanh trại cấp D?"

Ôn Dao biết anh ta nghe tai này lọt tai kia, căn bản không nghe lọt, vì vậy kiên nhẫn lặp lại những lời vừa nói, sau đó giải thích nghiêm túc: "Doanh trại cấp ABC không mở cửa cho người ngoài, hơn nữa cần phải kiểm tra mới có thể vào, còn doanh trại cấp D mở cửa cho người mới, chỉ cần có tiền vàng là được."

"Hiện tại tuy tôi đã thức tỉnh dị năng hệ Thủy, nhưng cấp bậc quá thấp, tác dụng không lớn, vẫn phải dùng vũ khí trước, lần này tôi định luyện súng, nhưng tôi quen dùng đao, s.ú.n.g ống rất kém, không khác gì người mới trong trại huấn luyện sơ cấp, đến doanh trại cấp D cũng vừa hay."

Quý Minh Trần trầm ngâm một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được."

Ôn Dao: "?" Vậy mà đồng ý rồi?

Đột nhiên cảm thấy không quen lắm...

"Tôi quả thật thường xuyên không có ở khu biệt thự, nếu em cảm thấy cô đơn, muốn đến trại huấn luyện Đông Châu chơi thì cứ đi." Giọng nói ôn nhuận, trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai: "Nhưng tôi có hai yêu cầu..."

Ôn Dao yên lặng nhìn anh, lúc này trên vai Quý Minh Trần đậu một con chim bồ câu, con bồ câu trắng xinh đẹp đó đang chăm chú chải lông.

"..." Quả nhiên là chim bồ câu do Quý Minh Trần nuôi, thật sự giống anh, vừa trắng vừa đẹp lại còn mắc bệnh sạch sẽ, thích chải lông...

"Yêu cầu gì?" Ôn Dao hỏi.

Quý Minh Trần cầm thức ăn cho chim bồ câu, dụ con chim bồ câu trên vai xuống lòng bàn tay, sau đó đưa cho Ôn Dao: "Thứ nhất, không được bị thương."

"Thứ hai, định kỳ quay lại biệt thự cho tôi kiểm tra."

Ôn Dao không biết tại sao người này lại đưa chim bồ câu cho cô, nhưng thấy chim bồ câu nghiêng đầu, còn dùng đôi mắt đen tròn nhìn cô, cô cũng đưa ngón tay ra vuốt nhẹ đầu chim bồ câu: "Nhưng, đến trại huấn luyện làm sao tránh khỏi bị thương..."

Quý Minh Trần thấy cô thích, bèn bắt con chim bồ câu lên ngón tay cô, con chim bồ câu này béo nhất, cũng là con ngoan ngoãn, nghe lời nhất, anh bắt nó qua, nó liền ngoan ngoãn đậu trên tay Ôn Dao:

"Giao chiến gần với zombie dễ bị thương, nhưng nếu em luyện s.ú.n.g tốt thì sẽ không..."

Ôn Dao vẫn cảm thấy không thực tế lắm: "Vậy nếu tôi lỡ bị thương thì sao?"

Quý Minh Trần nằm xuống vị trí cũ: "Ở khu 13 Bắc Châu, chỉ huy căn cứ ra lệnh cho em, em vi phạm, sẽ thế nào?"

Ôn Dao hiểu rồi, ý anh ta là lời này không phải đang nói đùa với cô, mà là đang ra lệnh, vì vậy cụp mắt xuống nói: "Sẽ bị phạt..."

Bọn họ là chỉ huy đội, cần phải nghe theo chỉ thị của chỉ huy căn cứ, nếu vi phạm mệnh lệnh cấp trên, nhất định sẽ bị phạt tùy theo mức độ nặng nhẹ.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 61: Chương 61


Tất nhiên, hình phạt thật sự thường không có, nhiều nhất là bị nhốt, hoặc bị phạt đi làm nhiệm vụ tiêu diệt zombie nguy hiểm và kinh khủng hơn...

"Vì vậy, ở chỗ tôi cũng vậy." Quý Minh Trần cười nhìn cô.

"Được rồi, vậy tôi cố gắng hết sức."

Ôn Dao nhìn con chim bồ câu trên tay, có lẽ vì con chim bồ câu này quá béo, hoặc là vì cô đã từng sống trong điều kiện khó khăn nhiều năm, nên phản ứng đầu tiên của cô không phải là thưởng thức vẻ đẹp của nó, mà là nghĩ nếu dùng nó để hầm canh chắc chắn sẽ rất ngon.

Khi ý nghĩ g.i.ế.c chóc này xuất hiện trong đầu, cô vội vàng thả con chim bồ câu xuống.

Người ta tốt bụng đưa thú cưng cho cô chơi đùa, vậy mà cô lại nghĩ đến việc g.i.ế.c chóc, thật có lỗi quá...

...

Huấn luyện viên của doanh trại cấp ABCD sẽ có đồng phục huấn luyện thống nhất, ba bữa một ngày cũng có nhà ăn, hầu như không cần mang theo gì.

Vì vậy, lần này ra ngoài, Ôn Dao chỉ đơn giản thay một bộ đồ thể thao màu xám, sau đó cầm khẩu s.ú.n.g lục bạc mà Quý Minh Trần tặng, hành lý gọn nhẹ.

Cô nhớ đường, vốn định tự mình đi, nhưng khi xuống lầu, Hà Phong Diên đã đợi sẵn ở cổng biệt thự, thấy cô liền vội vàng mở cửa ghế sau, cung kính nói với cô: "Dao tiểu thư, Minh trưởng quan đã dặn dò tôi đưa cô đến trại huấn luyện."

"..."

Thấy xe và người đều đã đến, Ôn Dao cũng không từ chối ý tốt của họ: "Được rồi, cảm ơn."

...

Lúc này trên sân thượng lâu đài, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao ráo đang chống hai tay lên lan can, trên bệ lan can đặt một chiếc lồng kim loại được chế tác tinh xảo, trong lồng nhốt một con chim hoàng yến lông mượt mà, xinh đẹp.

Quý Minh Trần thỉnh thoảng gõ nhẹ vào lồng, ánh mắt bình tĩnh, có chút lạnh lùng nhìn xuống phía dưới, cho đến khi chiếc xe màu đen chạy ra khỏi quảng trường biệt thự, biến mất trong bóng cây ngô đồng, anh mới cụp mi xuống, xoay người lại, dựa lưng vào lan can nhìn Chu quản gia, sau đó cong môi mỉm cười.

Chu quản gia: "..."

Ông vừa được Minh trưởng quan gọi đến, đợi lâu như vậy cũng không biết anh ta muốn làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi lệnh.

Quý Minh Trần đặt hai tay lên lan can sân thượng phía sau, yết hầu xinh đẹp trượt lên xuống, anh khẽ thở dài: "Tôi cứ tưởng mình đưa cô ấy đến Đông Châu là có thể để cô ấy ở bên cạnh tôi, chậc, không ngờ..."

Nói xong, anh cúi đầu cười: "Dù cô ấy đã đến Đông Châu, chúng tôi cũng không thể bên nhau ngày đêm."

Chu quản gia nghe vậy không khỏi ngẩng lên nhìn Minh trưởng quan, thấy anh có vẻ thất tình, không nhịn được nói: "Nhưng chỉ cần Minh trưởng quan muốn, Dao tiểu thư có thể ở lại biệt thự bầu bạn với ngài..."

Quý Minh Trần lại tự lắc đầu: "Cuộc sống sung túc ở biệt thự có thể cám dỗ được rất nhiều người, nhưng không thể cám dỗ được cô ấy, ngay cả tôi cũng không thể cám dỗ cô ấy..."

Chu quản gia cũng không biết lời này của Minh trưởng quan là thật hay giả...

Trên đời này làm gì có ai mà Minh trưởng quan không cám dỗ được, ngay cả chim bồ câu trên sân thượng cũng thích bay đến chỗ anh.

Nếu anh cũng không cám dỗ được, vậy xem ra Dao tiểu thư này thật sự có chí hướng kiên định...

“Nếu tôi cứ nhất quyết giữ cô ấy lại, cô ấy cũng sẽ ở lại, nhưng cô ấy sẽ không vui, mà tôi, tôi không muốn cô ấy không vui.”

Chu quản gia toát mồ hôi lạnh: “…” Quả thật là một vấn đề nan giải, ông cũng không biết nên làm thế nào.

Quý Minh Trần lại trêu chọc con chim hoàng yến trong lồng một lúc, nhìn chú chim nhỏ với bộ lông tuyệt đẹp, anh cong khóe môi, cử chỉ tao nhã quý phái: “Vì vậy, tôi nghĩ, chiếc lồng lộng lẫy có thể nhốt được chim sẻ, nhưng chắc chắn không thể nhốt được chim hồng hạc, thôi bỏ đi…”

Chu quản gia cúi đầu, hoàn toàn không biết đối phương gọi mình đến để làm gì, chẳng lẽ chỉ để nghe anh than thở về cuộc đời sao?

Ngay khi ông đang cân nhắc xem có nên hỏi hay không, Quý Minh Trần mỉm cười nói với ông: “Phòng của cô ấy không được phép để người khác động vào, tất cả đồ đạc đều giữ nguyên cho cô ấy, mỗi ngày đều phải sai người dọn dẹp sạch sẽ.”

Cô thích đi đâu thì cứ để cô đi, dù anh tạm thời không thể ở bên cạnh, ít nhất cũng có thể để cô có một nơi để quay về.

Chu quản gia: “…Vâng, những điều này tôi đều biết.”

Sau phát s.ú.n.g của Vi tiểu thư, tất cả mọi người trong khu biệt thự cổ đều biết tâm ý của Minh trưởng quan, ai còn dám chậm trễ nữa.



Lái xe từ khu biệt thự cổ đến khu thành phố phía Bắc mất khoảng một đến hai tiếng đồng hồ, nơi này đất rộng người thưa, các công trình kiến trúc chủ yếu là nhà thấp tầng, nhà cao tầng rất hiếm thấy.

Hôm nay, trại huấn luyện vẫn đang tuyển người, nhưng số người xếp hàng không đông như ngày Ôn Dao đến.

Sau khi xe dừng hẳn, Hà Phong Diên xuống xe trước, sau đó bước hai bước đến ghế sau mở cửa cho Ôn Dao.

Sau khi Ôn Dao xuống xe, Hà Phong Diên không vội lên xe mà nói với cô gái bên cạnh: “Đi thôi, tôi đưa cô vào trong, tiện thể chào hỏi các vị trưởng trại và huấn luyện viên trong trại huấn luyện.”

Mặc dù cô gái nhỏ này không hề đơn giản, nhưng dù sao cô ấy cũng là người trong lòng của Minh trưởng quan, trại huấn luyện là nơi tuyển chọn và đào tạo chiến binh, có một hệ thống quân sự hóa riêng, huấn luyện viên chắc chắn sẽ nghiêm khắc, điều kiện cũng khó khăn, có thể sẽ khiến cô ấy chịu thiệt thòi…

Hà Phong Diên bước đi, Ôn Dao lại đứng yên tại chỗ.

Hà Phong Diên bèn quay đầu lại, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

Ôn Dao: “Cảm ơn ý tốt của đội trưởng Hà, tôi tự mình vào được.”

Hà Phong Diên cau mày, giải thích: “Không phải ý tốt của tôi, mà là của Minh trưởng quan.”

Ôn Dao gật đầu: “Tôi biết, nhưng tôi đến trại huấn luyện là để trưởng thành, nếu người khác luôn nhường nhịn tôi, vì nể mặt Minh trưởng quan mà không dám quá khắt khe với tôi, vậy tôi làm sao trưởng thành và tiến bộ được?”

Nếu muốn được người khác tôn trọng và đối xử tử tế, hoặc điều kiện sống tốt, cô cứ ở lại khu biệt thự cổ chơi với Quý Minh Trần là được rồi, đã chọn đến trại huấn luyện khu 14 Đông Châu, vậy mục đích của cô không phải là để hưởng thụ cuộc sống.

Hà Phong Diên lộ vẻ lo lắng: “Nhưng…”

Ôn Dao kiên định nói: “Doanh trại cấp F như địa ngục trần gian tôi còn ở được, doanh trại cấp D có trật tự đối với tôi thực sự không đáng là gì.”

Hơn nữa, hồi còn sinh tồn ở doanh trại cấp F, cô không chỉ bị thương khắp người mà còn không quen biết ai, bây giờ cô không chỉ thức tỉnh dị năng, thể chất tiến hóa, mà còn hiểu biết nhất định về trại huấn luyện và toàn bộ khu 14 Đông Châu.

Từ doanh trại cấp D đến doanh trại cấp A, đối với cô chỉ là vấn đề thời gian.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 62: Chương 62


Hà Phong Diên nhìn dáng vẻ kiên định của cô gái trước mặt, bỗng nhiên không nói gì nữa, ánh mắt nhìn cô cũng thêm vài phần thưởng thức và kính trọng.

Người có thể được Minh trưởng quan nhớ nhung nhiều năm như vậy, quả nhiên không phải là một nhân vật đơn giản…

Anh ta bèn lấy một túi tiền vàng nặng trĩu từ trên xe, xoay người đưa cho Ôn Dao: “Cô đi đi, để tránh gây ra những hiểu lầm không đáng có, cô Ôn ra ngoài vẫn nên tạm thời dùng cái tên Thu Dao này.”

Ôn Dao nghe vậy kinh ngạc nhìn anh ta.

Về thân phận trước đây của Ôn Dao, Hà Phong Diên cũng là sau này mới biết được từ Địch Đại Hổ.

Đối với điều này, anh ta cười giải thích: “Đừng căng thẳng, ở khu 14 Đông Châu, chỉ có Minh trưởng quan và những người khác thường xuyên đến Bắc Châu, những người thực sự nhìn thấy diện mạo thật của Ôn Dao ở Bắc Châu không nhiều, chỉ có một số thành viên đội, cũng đã được Minh trưởng quan nhắc nhở.”

Ôn Dao sững người, gật đầu nhận lấy túi tiền vàng.

Xem ra Quý Minh Trần thật sự rất có bản lĩnh…

Túi tiền vàng mà Hà Phong Diên đưa rất nặng, mở ra xem thì số lượng tiền vàng bên trong hoàn toàn không chỉ mười đồng, ước chừng có đến hơn trăm đồng.

Kể từ khi tận thế xảy ra, các thiết bị điện tử liên lạc đều bị hư hại, tiền tệ không thể lưu thông dưới dạng điện tử, cộng thêm việc người tị nạn chạy trốn khắp nơi, di chuyển giữa các khu vực của bốn châu, tiền giấy trước đây quá khó thống nhất và không còn phù hợp.

Vì vậy, các khu vực của bốn châu dần dần chuyển sang sử dụng tiền vàng và tiền bạc làm đơn vị tiền tệ cơ bản để lưu thông.

Tất nhiên, đây cũng là trong khu vực an toàn có hệ sinh thái ổn định, nếu lưu lạc ở khu vực nguy hiểm, giá trị của những thứ như tiền vàng và tiền bạc thậm chí còn không bằng thức ăn và vũ khí…

Trước đây, Ôn Dao về cơ bản đều làm nhiệm vụ ở các khu vực nguy hiểm, vì vậy cô không có thói quen tích trữ những thứ bên ngoài này.

Điều quan trọng nhất trong ngày tận thế là sinh tồn, khi đối mặt với thảm họa và khủng hoảng thực sự, mang theo những thứ nặng trĩu này lại là một gánh nặng.

Vì vậy, bây giờ cô cũng không cần.

Ôn Dao gọi Hà Phong Diên lại trước khi anh ta quay người, sau đó lấy ra mười đồng tiền vàng trước mặt anh ta và đưa túi tiền lại cho anh ta.

Hà Phong Diên không hiểu: “Trong thành phố Cảng Kiều, có chợ cố định, đồng vàng và đồng bạc đều hữu dụng.”

Ôn Dao: “Tôi biết, nhưng tôi không cần.”

Hơn nữa, cho dù cô thực sự cần, cô cũng có thể kiếm được bằng cách hoàn thành nhiệm vụ trong trại huấn luyện, cô hoàn toàn có thể tự cung tự cấp.

Hà Phong Diên không nói nên lời.

Cũng đúng…

Người bình thường cần tiền, đều là để có điều kiện sống vật chất tốt hơn cho bản thân, còn những người như Dao tiểu thư, người trực tiếp từ đỉnh chuỗi thức ăn xuống chỉ để cầu mong trưởng thành, chắc chắn không quan tâm đến những thứ tầm thường này.

Hà Phong Diên bèn nhận lại túi tiền vàng, dặn dò cô lần cuối: “Minh trưởng quan có nhiệm vụ đặc biệt, thường xuyên ra ngoài, có thể không thường xuyên ở khu biệt thự cổ, nhưng tôi thường xuyên ở đó, nếu cô có gì cần, hoặc gặp phải khó khăn gì, đều có thể quay lại tìm tôi bất cứ lúc nào.”

Nhìn dáng vẻ dặn dò hết lần này đến lần khác của đối phương, Ôn Dao sững người, không hiểu sao lại nhớ đến cảnh bố mẹ đưa cô đi học cấp ba nhiều năm trước.

Cô là con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được nuông chiều, từ mẫu giáo đến cấp hai, đều đi học, mỗi ngày đều có bố hoặc mẹ đưa đón.

Sau đó, cô thi đỗ vào trường cấp ba cách nhà rất xa, phải ở nội trú, bố mẹ năm đó cũng là bộ dạng cực kỳ lo lắng như vậy.

Chỉ là học cấp ba thôi mà, trước khi đi họ cứ ba bước ngoái đầu lại một lần, lúc thì lo cô không biết tự chăm sóc bản thân, lúc thì lo cô tính cách hướng nội, xinh đẹp nên dễ bị bắt nạt và cô lập ở trường, lúc lại sợ cô không đủ tiền, quay người lại nhét thêm cho cô mấy trăm tệ…

Gia đình cô không phải là gia đình giàu có gì, nhưng sống trong một gia đình ấm áp và hòa thuận, trong mười lăm năm qua, cô đã có được tất cả tình yêu thương của bố mẹ, ông bà nội ngoại.

“…”

Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, Ôn Dao không biết trong lòng mình là cảm xúc gì…

Cô nói lời cảm ơn với người đàn ông mặc đồng phục đen, sau đó nhanh chóng cất mười đồng tiền vàng trong lòng bàn tay và xoay người.

Mặc dù với năng lực của cô thì không cần lắm, nhưng nghe đối phương nói như vậy, cô cảm thấy rất ấm lòng.

Cảm giác có chỗ dựa, cảm giác có người để dựa dẫm, thực sự khác với khi cô chỉ có một mình.

Quý Minh Trần có lẽ không phải là người tốt, nhưng trong thế giới tàn khốc và lạnh lẽo này, anh cho cô cảm giác ấm áp.

Không liên quan đến tình yêu, ít nhất là sự ấm áp.

Hà Phong Diên vừa hút thuốc vừa dựa lưng vào cửa xe tiễn Ôn Dao.

Người lái xe nhìn bóng lưng mảnh mai của cô gái, ngẩng đầu nhìn Hà Phong Diên: “Đội trưởng Hà, nếu không chúng ta đừng nói với Dao tiểu thư, lén đi chào hỏi mấy vị trưởng doanh trại đó, dù sao cũng là người trong lòng của Minh trưởng quan, không sai người trông chừng thì khó mà yên tâm được?”

Hà Phong Diên lắc đầu, ném đầu t.h.u.ố.c lá xuống đất dẫm tắt: “Không cần thiết phải làm vậy.”

“Cô ấy rất lợi hại, không bao lâu nữa, cô ấy sẽ đứng bên cạnh Minh trưởng quan.”

Đến trại huấn luyện chỉ là làm thủ tục thôi, rất nhanh, cô sẽ trở thành một chiến binh siêu cường thực sự, chiến đấu bên cạnh những chỉ huy cấp S như bọn họ.



Ôn Dao xếp hàng nửa tiếng mới đến cổng trại huấn luyện, người làm thủ tục đăng ký lần này vẫn là người phụ nữ đó.

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn thấy cô còn rất kinh ngạc, bà ta có ấn tượng rất sâu sắc với cô gái nhỏ xinh đẹp này, lúc này thấy cô ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, bà ta đánh giá cô từ trên xuống dưới mấy lần: “Thu Dao? Cô vậy mà còn sống à…”

Ôn Dao: “…”

Mặc dù lời nói không hay ho gì, nhưng trong thời buổi này, bà ta có thể thốt ra lời cảm thán như vậy cũng là hợp tình hợp lý.

“Đúng vậy, tôi vẫn còn sống, hơn nữa tôi cũng đã tìm được người nhà của tôi, lần này tôi đến doanh trại cấp D.”

Cô thuận miệng tìm một lý do để lấp l**m, nói xong liền đặt tiền vàng lên chiếc bàn gỗ cũ kỹ.

Nếu nói doanh trại cấp F là một cuộc hỗn chiến vô trật tự, gian khổ cầu sinh, thì doanh trại cấp D hoàn toàn ngược lại, nghiêm khắc và trật tự, bốn doanh trại ABCD, mức độ tự do từ cao đến thấp, cấp bậc càng cao quyền lực càng lớn càng tự do, cấp bậc càng thấp quyền lực càng nhỏ càng bị người khác kiểm soát.

Nhưng ưu điểm là, doanh trại CD là nơi huấn luyện chiến binh cấp sơ cấp, tất cả các học viên đều được các huấn luyện viên cấp cao bảo vệ từng lớp.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 63: Chương 63


Các loại zombie và biến dị thể đặc biệt nguy hiểm sẽ do các chỉ huy cấp cao lên kế hoạch tác chiến, không cần những người mới như bọn họ trực tiếp đối mặt, ngay cả nhiệm vụ được giao cho bọn họ cũng là những nhiệm vụ mà bọn họ có thể làm được, hơn nữa độ an toàn rất cao.

Hiện nay, hầu hết các trại huấn luyện ở các khu vực an toàn đều có mô hình tương tự như vậy, cấp bậc nào làm việc nấy, để đảm bảo tối đa tỷ lệ sống sót của loài người…

Ở Bắc Châu, ngoại trừ không có doanh trại cấp F, những thứ khác đều gần giống nhau, nhưng cũng có thể chính vì không có doanh trại cấp F đông người nên nguồn lực mà tầng lớp thượng lưu nắm giữ mới đặc biệt khan hiếm, nguồn lực vốn đã hạn chế, bị người yếu chia đều thì càng hạn chế hơn.

Ôn Dao vừa đi vừa suy nghĩ, không khỏi hiểu ra tại sao Quý Minh Trần có thể sống xa hoa, trong khi các quan chức cấp cao ở Bắc Châu hầu hết đều sống khổ sở.

Mặc dù cô tôn trọng sự sống, nhưng không thể không thừa nhận rằng sự cường thịnh của Đông Châu là có lý do, trong thời kỳ tận thế khan hiếm tài nguyên, rõ ràng cơ chế sàng lọc của Đông Châu có lợi hơn cho việc bồi dưỡng người mạnh…

Nó có thể không nhân văn, nhưng nó phù hợp hơn với bản chất con người.

Dù sao thì, ai muốn vất vả phấn đấu thăng cấp cuối cùng vẫn sống khổ sở như vậy chứ? Con người luôn cần có một chút hy vọng, phải không?

“…”



Học viên doanh trại cấp D được chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm từ ba mươi đến năm mươi người, có hai đến ba huấn luyện viên, những huấn luyện viên này là các chỉ huy hoặc thành viên đội có sở trường ở các khía cạnh khác nhau và giỏi giảng dạy.

Huấn luyện viên dẫn Ôn Dao tham quan sân huấn luyện họ Trần, là một phụ nữ ba mươi tuổi, nghe nói trước đây là nữ đặc công trong quân đội.

Trần Khả Lâm giới thiệu xong các sân huấn luyện, nhìn đồng hồ: “Bây giờ đã gần đến giờ ăn trưa rồi, cô đi ăn cơm trước đi, thời gian nghỉ trưa bao gồm cả thời gian ăn cơm chỉ có 40 phút, ăn cơm xong đi dọn dẹp ký túc xá, rồi chiều nay sẽ bắt đầu huấn luyện thể lực luôn.”

Ôn Dao: “Vâng.”

Đối phương đề nghị cô dọn dẹp ký túc xá vào buổi trưa, chắc chắn là buổi chiều sẽ huấn luyện rất vất vả, có lẽ là sợ cô quay về ký túc xá sẽ mệt mỏi rã rời.

Đồ ăn ở doanh trại cấp D tốt hơn doanh trại cấp F một chút, có ba bữa, nhưng vẫn rất thô, Ôn Dao lúc ăn trưa thậm chí còn thấy khó nuốt…

Nhà ăn của khu biệt thự cổ là cấp độ khách sạn năm sao, được Quý Minh Trần nuông chiều bao nhiêu ngày nay, bây giờ cô hoàn toàn được trải nghiệm thực tế thế nào là từ xa hoa đến đạm bạc.

Trong nhà ăn cũ kỹ lộn xộn, các học viên ướt đẫm mồ hôi lần lượt bước vào, sau khi kết thúc buổi huấn luyện buổi sáng, tất cả mọi người đều mệt mỏi như người mất hồn, thậm chí còn không có sức để nói chuyện, hầu hết mọi người đều chỉ lo cúi đầu ăn cơm.

Ôn Dao ngồi ở góc nhai chậm rãi, bỗng nhiên trước mặt tối sầm lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Thu Chí vẫn là mái tóc vàng hoe đó, cúi gằm mặt, mặc bộ đồ huấn luyện màu xám, mồ hôi nhễ nhại, quần áo ướt sũng, cả người mệt mỏi tiều tụy như vừa ngồi tù mười năm.

So với vẻ mặt sầu muộn của cậu ta, Ôn Dao lại điềm tĩnh và sảng khoái hơn nhiều, cô xắn tay áo lên, đặt đũa xuống nói nhỏ: “Thu Chí?”

Thu Chí cũng không hỏi cô tại sao lại ở đây, ủ rũ than thở: “Em còn tưởng doanh trại cấp D là trại huấn luyện chính quy thì tốt lắm, kết quả mẹ nó còn khổ hơn doanh trại cấp F, sáng năm giờ dậy, tối mười hai giờ ngủ, cơ bản không có thời gian nghỉ ngơi, làm gì cũng bị gò bó, ngày nào cũng luyện tập đến c.h.ế.t đi sống lại, mấy ngày nay em sống đúng là không bằng chó bằng lợn…”

Ôn Dao cúi đầu, cười khẽ một cách sắc bén: “Đó là vì lúc ở doanh trại cấp F có tôi, chỉ dựa vào một mình cậu, cậu còn không giành được cơm ăn.”

Doanh trại cấp D ít nhất cũng có sự đảm bảo an toàn, đồ ăn cũng được phân chia đồng đều cho mọi người, dù có vất vả đến đâu cũng không đến mức bị người ta g.i.ế.c c.h.ế.t hoặc c.h.ế.t đói.

Thu Chí: “…” Vậy mà không nói nên lời.

Cậu ta lấy mũ ra quạt gió, lập tức xìu xuống: “Em chỉ nói vậy thôi, đơn giản là than thở một chút, không có ý gì khác, cuộc sống của em bây giờ đúng là tốt hơn cái kiếp ruồi nhặng gì đó trước kia nhiều rồi, tuy vất vả nhưng ít nhất em có thể sống một cách đường hoàng, ít nhất cũng giống một con người.”

Nói xong, cậu ta dường như nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong n.g.ự.c ra hai đồng tiền vàng sáng bóng đặt lên bàn: “Cho chị này, nợ ân tình không thể không trả, còn tám đồng nữa em sẽ trả dần sau.”

Ôn Dao sững người, ngẩng đầu nhìn cậu ta, chàng trai trẻ bỗng nhiên cảm thấy chột dạ, giải thích: “Không phải em ăn trộm, cũng không phải em cướp được, là em tự mình kiếm được!”

“Em biết chị không cần, nhưng em cũng không muốn nợ người khác, sau này chị có gì cần, em nhất định sẽ xông pha khói lửa, không ngại nguy nan!”

Ôn Dao mặt không cảm xúc nói: “Vậy sao? Vậy lúc nhìn thấy làn sóng zombie, sao cậu lại chạy nhanh hơn ai hết?”

Thu Chí nghẹn lời, nhanh chóng giải thích: “Không phải em! Thật sự không phải em, lúc đó em còn quay lại kéo chị mà, là hai người họ chạy trước…”

Ôn Dao không nói gì, đôi khi nghĩ lại, thực ra điều này cũng không có gì sai.

Bản chất con người vốn ích kỷ, ngay cả Thẩm Dật Xuyên, người đã đồng cam cộng khổ với cô bảy năm, những người đồng đội đã cùng nhau chiến đấu nhiều năm cũng có thể bỏ rơi cô để cầu toàn, những người bình thường đáng thương như những người này thì có gì đáng trách chứ?

Ôn Dao không cần tiền, nhưng cũng không làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, cô bèn cầm hai đồng tiền vàng lên nói với Thu Chí: “Được rồi, tôi nhận.”

Thời tiết quang đãng được một ngày thì lại mây đen kéo đến, mưa to liên miên, thành phố Cảng Kiều đón một lượng lớn người tị nạn, đồng thời làn sóng zombie bên ngoài thành phố cũng chất đống như núi.

Thành phố Cảng Kiều là thành phố ven biển, phía đông bị quái vật biển tấn công, phía tây bị làn sóng zombie chen chúc, các bến cảng và các tuyến phòng thủ mấy ngày nay đặc biệt cảnh giác.

Trong phút chốc, tất cả các chỉ huy của khu biệt thự cổ đều được điều động, ngoại trừ những người nhàn rỗi không có sức chiến đấu, chỉ còn lại Quý Minh Trần và Lâm Trạch Nhân là rảnh rỗi.

Tất nhiên, Lâm Trạch Nhân cũng không phải là người nhàn rỗi, với tư cách là tiến sĩ y khoa hàng đầu, ngoài việc cứu người, anh ta còn nghiên cứu một số loại thuốc, nhiều loại thuốc đặc trị hoặc vắc-xin virus cũng do anh ta tham gia nghiên cứu và sản xuất…
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 64: Chương 64


Hôm nay, anh ta đang chăm chú đọc báo cáo tài liệu thì bị Quý Minh Trần kéo đến văn phòng tầng bốn.

Ban đầu, Lâm Trạch Nhân tưởng rằng Minh trưởng quan có việc gì đó muốn bàn bạc với mình, kết quả đối phương chỉ kéo anh ta cùng xem màn hình máy tính.

Trên màn hình lớn hiển thị một bản đồ vệ tinh cục bộ có thể phóng to thu nhỏ, ở giữa bản đồ có một chấm đỏ di chuyển, khi chấm đỏ di chuyển, phía sau sẽ kéo theo một vệt đỏ dài.

Có thể nhận ra điểm đỏ đó nằm ở vùng ngoại ô phía bắc của Cảng Kiều, phạm vi di chuyển của nó không lớn, dấu vết dày đặc, có thể thấy rằng nó đã hoạt động trong một phạm vi nhỏ trong những ngày này.

Lâm Trạch Nhân nhanh chóng hiểu ra đó là gì, anh ta cảm thấy cực kỳ khó hiểu, nhất thời không biết rốt cuộc là Ôn tiểu thư hay Minh trưởng quan có vấn đề về đầu óc hơn.

Một người rõ ràng có điều kiện sống sung túc, cơm ăn áo mặc không lo, lại cứ muốn đến trại huấn luyện chịu khổ chịu nạn...

Một người rõ ràng có thể dùng hàng ngàn cách để giữ người ta lại biệt thự cổ, giờ lại chỉ có thể ngồi trước màn hình máy tính nhìn hình nhớ người...

Đồ thần kinh, cặp đôi này đều là đồ thần kinh!

Phiền c.h.ế.t đi được, rốt cuộc khi nào anh ta mới có thể quay lại xem báo cáo...

Đứng suốt hai tiếng đồng hồ, đến khi chân Lâm Trạch Nhân tê dại, Quý Minh Trần mới rời ánh mắt tập trung khỏi màn hình máy tính, mỉm cười nhìn anh ta, giọng nói êm ái, dịu dàng và trầm thấp: "Bác sĩ Lâm, anh lại đang chửi rủa tôi trong lòng đấy à?"

Lâm Trạch Nhân mỉm cười lịch sự, mỗi ngày đều diễn kịch giả tạo với anh: "Sao có thể chứ, Minh trưởng quan, ngài là cấp trên của tôi, dù thế nào tôi cũng phải tôn trọng ngài."

Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông phản chiếu ánh sáng xanh nhạt phát ra từ màn hình, vô cớ tăng thêm vài phần vẻ đẹp lạnh lùng, khóe môi anh cong lên, hàng mi rũ xuống, giọng điệu tiếc nuối như thể anh vô cùng vô tội: "Bọn họ đều đi rồi, trong biệt thự cổ rộng lớn này, chỉ còn mỗi bác sĩ Lâm anh bầu bạn với tôi..."

Lâm Trạch Nhân, người không hề cảm thấy vinh dự chút nào, tiếp tục cười gượng: "Cách đây không lâu, khu 10 Bắc Châu đã hoàn toàn thất thủ, đó là khu vực sinh tồn lớn nhất của những người sống sót ở Bắc Châu hiện tại, làn sóng zombie bên trong không chỉ ảnh hưởng đến các khu vực khác của Bắc Châu, mà khu 14 Đông Châu của chúng ta nằm ở ranh giới giữa hai châu cũng bị ảnh hưởng, vì vậy... gần đây mọi người đều rất bận."

Ý ngoài lời là, chỉ có anh rảnh rỗi thôi.

Thấy người ta cứ không chịu để mình rời đi, Lâm Trạch Nhân đành chủ động đưa ra ý kiến: "... Nếu không ngài đi đón Ôn tiểu thư về, để cô ấy bầu bạn với ngài?"

Quý Minh Trần dựa lưng vào ghế, ngón tay day day thái dương, khẽ lắc đầu: "Cô ấy đã chọn đến trại huấn luyện, sẽ không muốn quay lại đâu."

Lâm Trạch Nhân suy nghĩ một chút, tiếp tục đưa ra ý kiến tồi: "Núi không đến thì anh đến, vậy Minh trưởng quan ngài đến trại huấn luyện bầu bạn với cô ấy?"

Tuy nhiên, ngay khi bọn họ đang nói chuyện phiếm ở đây, thì hai người đồng thời bước ra từ thang máy ở hai bên tầng bốn của biệt thự cổ, cả hai đều có vẻ mặt lo lắng, vội vã.

Trước cửa văn phòng tầng bốn, Hà Phong Diên sững sờ khi nhìn thấy Melissa, Melissa cũng sững sờ khi nhìn thấy Hà Phong Diên.

Cuối cùng, cả hai đều nghiêm mặt, im lặng xông vào văn phòng, Melissa lên tiếng trước: "Không xong rồi lão đại, số lượng zombie bên ngoài thành quá nhiều, tường thành phía Tây Nam sắp không giữ được nữa!"

Hà Phong Diên liếc nhìn Melissa: "Bắt được hai tên gián điệp đến từ Bắc Châu gần căn cứ nghiên cứu, không rõ chúng trà trộn vào bằng cách nào, còn có đồng bọn khác của chúng chưa bị bắt, bây giờ các đội đều đang bận rộn phòng thủ thành phố, tôi lo rằng chúng sẽ gây ra nội loạn."

Quý Minh Trần xoay ghế lại, nhướng mày, lần này hiếm khi nghiêm túc hơn một chút: "Bên nào vấn đề nghiêm trọng hơn?"

Hà Phong Diên: "Bên cô ấy."

Melissa: "Bên tôi."

"Nếu tường thành phía Tây Nam thất thủ, thì khu 14 Đông Châu của chúng ta cũng sắp thất thủ rồi..." Melissa vô cùng lo lắng nói.

Quý Minh Trần đứng dậy một cách uể oải, đưa tay ra sau, thuận tay cầm lấy một khẩu s.ú.n.g lục trên bàn làm việc, mỉm cười với Hà Phong Diên: "Khóa chặt tất cả các cửa an toàn của căn cứ nghiên cứu, chờ tôi về sẽ tự mình thẩm vấn những kẻ bị bắt sống."

Hà Phong Diên gật đầu: "Rõ."

Lâm Trạch Nhân nhìn bóng lưng áo trắng cầm s.ú.n.g rời đi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Được rồi, cuối cùng cũng tìm được việc cho vị Phật nhàn rỗi này làm rồi...

...

Trên xe, Melissa lái xe, Quý Minh Trần ngồi ở ghế phụ, vừa xoay xoay khẩu s.ú.n.g trong tay vừa hỏi: "Tường thành phía Tây Nam bao nhiêu năm nay chưa từng có chuyện không giữ được, lần này sao lại suýt chút nữa không giữ được?"

Melissa cau mày: "Lần này zombie ùa đến quá đông, từng đợt từng đợt, biến dị thể đủ loại, thậm chí còn xuất hiện cả zombie khổng lồ, cao ba năm mét, khi đi đến thì mặt đất rung chuyển..."

"Hơn nữa, hai ngày nay mưa như trút nước không ngừng, zombie bị g.i.ế.c chất thành đống, đổ dầu cũng không châm lửa được, zombie dù sao cũng là vật chết, chất đống một hai ngày, lại có thể tái tổ hợp biến dị, quá khó đối phó!"

Quý Minh Trần chống tay lên cửa sổ, trầm ngâm: "Khu vực giáp với khu 10 Bắc Châu là khu 12 Bắc Châu và khu 13 Bắc Châu..."

"Chúng ta và khu 10 Bắc Châu ngăn cách bởi khu 13 Bắc Châu." Nói xong, anh nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào cong lên khi cười thật dịu dàng: "Vậy nên những con zombie này, sao lại đi đường vòng chứ?"

Melissa dường như chưa từng nghĩ đến vấn đề này, không khỏi kinh ngạc nhìn lão đại.

Đúng vậy, khu 10 thất thủ, sao bên khu 13 Bắc Châu không có động tĩnh gì? Ngược lại khu 14 cách xa hơn lại bị liên lụy?

"Vậy nên lão đại đang nghi ngờ người của khu 13 Bắc Châu giở trò quỷ?"

Quý Minh Trần không nói thêm gì nữa, khóe môi cong lên một độ cong vui vẻ khi cười nhẹ, vẻ mặt như gió xuân thoảng qua không chỉ không có chút căng thẳng tức giận nào, mà còn ung dung nhàn nhã đến lạ thường: "Vậy thì thật thú vị đấy..."

Chương 66: Ngọn lửa ngút trời, soi sáng đôi mắt của các chiến binh

Mưa như trút nước, những đám mây đen trên đỉnh đầu không biết đã tích tụ bao nhiêu lớp, khiến bầu trời tối đen như thể đang là lúc rạng sáng.

Khi Quý Minh Trần che ô xuống xe, dưới chân tường thành xác c.h.ế.t chất thành núi, nếu không có các chiến binh liều mình chống cự, thì những con zombie đáng sợ đang lao tới kia gần như có thể trèo lên tường thành.

Mùi tanh nồng nặc lan tỏa trong màn mưa, khiến người ta buồn nôn, hàng chục sĩ quan chỉ huy cấp S đang chỉ huy vô số thành viên đội cầm s.ú.n.g chiến đấu, tiếng s.ú.n.g nổ vang trời.

Dưới cơn mưa tầm tã, tất cả mọi người đều ướt sũng, tầm nhìn bị màn mưa che khuất, họ chiến đấu hết sức căng thẳng, không còn chút ung dung như trước khi phòng thủ thành.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back