Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái

Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 65: Chương 65


"Mẹ kiếp! Trời bị thủng lỗ rồi à? Sao cứ như dội nước thế này..."

"Mưa to thế này, đốt lửa kiểu gì! Có thể đốt cháy mới là lạ! Đổ dầu cũng vô dụng!"

Có người quay đầu lại từ mép tường thành, vô tình nhìn thấy bóng dáng áo trắng đột ngột xuất hiện, mắt sáng lên: "Tuyệt quá! Minh trưởng quan đến rồi!"

"Anh ấy có thể điều khiển lửa, nếu có thể thiêu rụi đống xác c.h.ế.t này, thì chẳng còn gì đáng ngại nữa!"

Dưới sự mong đợi của họ, người đàn ông áo trắng bước đến mép tường thành, lần này anh hiếm khi không che ô, cả người ướt sũng vì mưa, những giọt nước lăn dài trên khóe mắt, lông mày, chảy qua cằm, yết hầu, rồi rơi vào cổ áo, khiến khuôn mặt vốn thanh tú, lạnh lùng của anh thêm phần quyến rũ.

Quý Minh Trần không để ý những ánh mắt nhìn về phía mình, uốn người xuống một cách nhàn nhã, một tay cầm khẩu s.ú.n.g lục màu đen, tay kia ấn xuống nền gạch đá xanh.

Ngay sau đó, lửa bùng lên từ mặt đất, ngọn lửa màu vàng rực rỡ lan rộng trên đống zombie chất thành dốc, xa đến hàng trăm mét dưới chân tường thành, ngọn lửa ngút trời, thiêu đốt dữ dội trong màn mưa tầm tã, ngay lập tức soi sáng đôi mắt của tất cả các chiến binh.

Mùi khét lẹt lan tỏa trong không khí ẩm ướt, xen lẫn với mùi m.á.u tanh nồng nặc, còn những con zombie vẫn đang di chuyển trong biển lửa thì phát ra tiếng gào thét thảm thiết, cùng với tiếng "xèo xèo" của dầu cháy vang lên.

Một đám cháy lớn trong mưa, chẳng mấy chốc đã thiêu rụi đống zombie và xác chết.

...

Là trại huấn luyện dành cho lính mới, để đảm bảo an toàn cho họ, doanh trại cấp D không tham gia huấn luyện thực chiến bên ngoài trong giai đoạn đầu.

Về cơ bản là huấn luyện thể lực khép kín, chẳng hạn như huấn luyện sức bền, huấn luyện sức mạnh, v.v., những thứ này đối với Ôn Dao hoàn toàn là cơ bản, thậm chí cô còn phát hiện sau khi dị năng thức tỉnh, thể chất của cô còn mạnh hơn trước gấp bội.

Chạy bộ 30 km, người khác đều thở hổn hển như chó, sau khi chạy xong thì ngã gục như xác chết, cô lại vẫn có thể như không có việc gì.

Huấn luyện độ chính xác khi dùng vũ khí lạnh c.h.é.m vào gốc cây, người khác mất bao nhiêu công sức cũng không c.h.é.m được một miếng, cuối cùng người mệt lử nhưng chỗ c.h.é.m vẫn nham nhở như bị chó gặm, còn cô thì c.h.é.m từng miếng rõ ràng như cắt củ cải.

Huấn luyện nhanh nhẹn né roi da, người khác bị huấn luyện viên đánh đến người toàn vết đỏ, chỉ có cô là né tránh dễ dàng trong đám roi loạn xạ, không hề hấn gì.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, đã khiến tất cả mọi người trong doanh trại cấp D phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Sức mạnh, tốc độ, sức bền, dẻo dai, độ chính xác... cô đều là người giỏi nhất.

Hôm nay trời mưa rất to, Ôn Dao là người đầu tiên hoàn thành bài tập chạy 30 km, cô trốn vào mái hiên bên cạnh sân tập, vắt nước trên tay áo.

Còn những người khác chưa đạt mục tiêu, hiện vẫn đang chạy lưa thưa trên đường chạy bằng nhựa màu đỏ đã bong tróc, mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại, nước mưa b.ắ.n tung tóe, thở hổn hển, kiệt sức...

Nhóm người chạy cuối cùng thậm chí còn chậm như sên, có người còn lăn ra ngất xỉu.

Dưới cơn mưa tầm tã, có người hét lên với Trần Khả Lâm: "Báo cáo huấn luyện viên Trần, anh ta ngất xỉu rồi!"

"Kéo xuống, chưa c.h.ế.t thì chiều tiếp tục chạy!"

"Rõ!"

Trần Khả Lâm cũng đứng dưới mưa giám sát họ, thấy người đàn ông béo chạy cuối cùng gần như sắp dừng lại, cô bước tới, quất một roi, quát: "Đồ bỏ đi! Zombie đến mà anh cũng dám chạy chậm như vậy à!?"

Người đàn ông béo bị đánh "á" lên một tiếng, vội vàng tăng tốc.

Trần Khả Lâm thu roi lại, nhìn cô gái đang lặng lẽ ngồi trên ghế dài dưới mái hiên.

Cô gái đó có làn da trắng nõn xinh đẹp, dáng người mảnh mai, tóc đuôi ngựa buộc cao sau gáy, mặc bộ đồ huấn luyện màu xám đồng phục rộng thùng thình, trông như đứa trẻ con lén mặc đồ người lớn vậy.

Xinh đẹp, đáng yêu như vậy, nói chuyện lại dịu dàng nhỏ nhẹ, nhìn thế nào cũng là một cô gái yếu đuối, không ngờ lại là một nhân vật lợi hại.

Trần Khả Lâm bèn bước tới, đưa cho cô một chai nước khoáng: "Nói chứ, mấy người đã chọn làm thợ săn, chắc là không muốn chịu sự quản lý của bốn châu đúng không? Sao giờ lại muốn đến trại huấn luyện khu 14 Đông Châu..."

Thân thủ của Ôn Dao không hề tầm thường, để không để lộ thân phận chỉ huy Bắc Châu trước đây của mình, cô nói với bên ngoài rằng mình từng là thợ săn.

Thợ săn không thuộc bất kỳ tổ chức nào, vì thiếu thốn tài nguyên vũ khí nóng, nên chủ yếu sử dụng vũ khí lạnh, họ thường xuyên săn b.ắ.n ở khu vực nguy hiểm, thậm chí không có nơi trú ẩn, thực lực không hề thua kém thành viên đội, mà trước đây cô quen dùng đao, nên rất hợp lý.

Ôn Dao nhận lấy chai nước khoáng, lịch sự cảm ơn: "Trước đây tôi có đồng đội, nhưng họ đều đã chết, chỉ còn mình tôi sống sót lưu lạc đến đây."

"Bây giờ thế giới này, đơn độc một mình cũng không sống được lâu đâu."

Bên này Trần Khả Lâm và Ôn Dao đang trò chuyện, bên kia một cô gái có vẻ ngoài thanh tú, dáng người yếu ớt ôm bụng chạy chậm rãi đến.

Trần Khả Lâm liếc nhìn sang đó, sắc mặt lập tức lạnh xuống, cau mày quát: "Cô đến đây làm gì? Cô chạy xong rồi à?"

Kim Y Văn nhìn Ôn Dao đang ngồi uống nước bên kia, nước mắt lưng tròng nói với Trần Khả Lâm: "Báo cáo huấn luyện viên Trần, tôi bị đau bụng, tôi có thể nghỉ ngơi một chút không..."

Ôn Dao nghe vậy cũng nhìn sang, Kim Y Văn vội vàng nhìn cô, cầu xin: "Tôi thật sự rất khó chịu..."

Lời còn chưa dứt, Trần Khả Lâm đã cầm roi đứng dậy, quất mạnh vào lưng cô gái gầy yếu: "Cút!"

"Đau bụng thì cô đi nói với zombie, cô xem zombie có tha cho cô vì cô đau bụng không!"

Kim Y Văn bị roi đánh đến mức hét lên, dưới sự uy h.i.ế.p của Trần Khả Lâm, cô ta chỉ có thể bất đắc dĩ quay lại đường chạy, vừa khóc vừa chạy.

Trần Khả Lâm quay lại, vừa lẩm bẩm vừa chửi rủa: "Cô ta không phải lần đầu tiên đâu, lần nào tập chạy cũng đau bụng, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy!"

"Tôi ghét nhất là loại người giả vờ yếu đuối, giả vờ đáng thương để trốn tránh luyện tập, bây giờ là thời đại nào rồi mà không biết à? Còn tưởng đang học thể dục cấp ba đấy à..."

Ôn Dao rời mắt khỏi bóng lưng của Kim Y Văn, lại lặng lẽ uống một ngụm nước, không nói gì.

Trần Khả Lâm ngồi xuống nói với cô: "Thực lực của cô, không cần phải ở lại doanh trại cấp D, cô đến đúng lúc đấy, bài kiểm tra thăng hạng từ D lên C sau hai ngày nữa, cô trực tiếp tham gia đi."

Ôn Dao nhìn Trần Khả Lâm với vẻ từng trải, cảm thấy khá vui.

Cô vốn còn đang phiền não vì doanh trại cấp D không thể ra ngoài g.i.ế.c zombie, không ngờ, cô không cần ở lại mấy ngày đã có thể đến doanh trại cấp C, doanh trại cấp C trở lên không còn là kiểu huấn luyện khép kín như doanh trại cấp D nữa, họ có nhiệm vụ, có phần thưởng, tần suất ra ngoài thành tăng lên rất nhiều...

Cô gật đầu với Trần Khả Lâm, mỉm cười cảm ơn: "Ừm, tôi biết rồi."
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 66: Chương 66


Buổi huấn luyện sáng nay kết thúc, buổi chiều có nửa ngày nghỉ ngơi, thời gian nghỉ ngơi của doanh trại cấp D rất ít, mỗi tháng chỉ có nửa ngày này là được tự do hoạt động.

Mỗi khi đến lúc này, nhóm học viên bị "giam cầm" như bọn họ có thể ra khỏi doanh trại để thăm gia đình, cũng có thể đến chợ trong thành mua sắm những thứ cần thiết...

Ôn Dao không có gia đình để thăm, cũng không cần mua sắm gì, đang lúc cô suy nghĩ xem nên làm gì thì bỗng nhiên trong đầu lóe lên ý nghĩ về Quý Minh Trần.

Hình như anh đã ra lệnh cho cô, bảo cô định kỳ quay lại biệt thự cổ để kiểm tra xem anh có bị thương không.

Tuy là một mệnh lệnh khá nhàm chán, nhưng nếu có thời gian thì vẫn nên quay lại một chuyến...

Khu biệt thự cổ hơi xa, cô không có xe thì phải đi bộ rất lâu, vì vậy cô phải mang theo tiền vàng để thuê xe.

Ôn Dao nghĩ vậy, liền đi về phía tòa nhà ký túc xá xi măng cũ kỹ đối diện sân tập.

...

Lúc này, trong một căn phòng của tòa nhà ký túc xá, Kim Y Văn khóc đến đỏ cả mắt, cô ta tự mình bôi thuốc lên lưng, vừa xuýt xoa vừa than thở: "Tôi cứ tưởng doanh trại cấp D trong truyền thuyết tốt đẹp lắm, kết quả chỉ có vậy thôi, những học viên như chúng ta sống còn không bằng tù nhân..."

Cô ta bôi thuốc xong, rụt tay lại, nhìn thấy vết m.á.u trên đầu ngón tay, cô ta hoảng hốt, vẻ mặt càng thêm tủi thân: "Hu hu hu chảy m.á.u rồi..."

Nói xong, cô ta ném tuýp thuốc mỡ, không nhịn được mà òa khóc: "Tại sao lại đưa chúng ta đến doanh trại cấp D! Thế này còn không bằng để chúng ta quay lại doanh trại cấp F! Ở doanh trại cấp F ít nhất không có những huấn luyện viên cứ động tí là quất roi..."

Bối Hiểu Đóa phơi quần áo xong đi vào từ ban công, nhìn thấy Kim Y Văn đang lải nhải không ngừng, thở dài: "Doanh trại cấp D ít nhất còn có quy củ, không ai dám bắt nạt chúng ta, cô nên bằng lòng đi."

Kim Y Văn không phục: "Nhưng mà lúc ở doanh trại cấp F, cho dù là trước khi Thu Dao đến, tôi cũng không bị bắt nạt nhiều lắm mà! Đó là do cô cứng đầu, cứ nhớ mãi bạn trai đã c.h.ế.t của cô, không chịu nghe lời họ nên mới bị đánh nhiều như vậy..."

Bối Hiểu Đóa đặt cái chậu vào gầm giường, vừa nhắc đến những chuyện cũ không mấy tốt đẹp, vành mắt cô ấy lập tức đỏ hoe: "Nhưng tôi không muốn nghe lời họ, tôi cũng không muốn bị người ta sỉ nhục!"

"Kim Y Văn, người ta có thể sống ngẩng cao đầu, tại sao phải quỳ gối?"

Thấy quan điểm của đối phương khác với mình, Kim Y Văn không nhịn được bực tức nói: "Được thôi, cô có bản lĩnh đấy, vậy mà lá gan còn chẳng to bằng tôi! Bài kiểm tra của doanh trại cấp D là phải ra ngoài đối mặt với zombie thực chiến, nếu cô không vượt qua được bài kiểm tra, vậy thì cả đời này cô cứ ở lại doanh trại cấp D làm tù nhân mà chịu khổ chịu cực đi..."

Hai người cãi nhau một trận rồi đường ai nấy đi, Kim Y Văn mặc quần áo vào rồi hùng hổ xông ra khỏi cửa, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông ở hành lang dưới lầu.

Người đàn ông đó thấy Kim Y Văn mặt mày nhăn nhó, liền tiến lên v**t v*: "Sao thế em yêu?"

Vừa nhìn thấy hắn ta, Kim Y Văn liền rưng rưng nước mắt kể lể: "Còn không phải là do huấn luyện viên Trần đó sao, em chạy không nổi cô ta liền quất roi vào người em, khi nào thì anh đưa em sang đội của anh vậy..."

Phạm Kỳ Dã cười gian xảo, đưa tay cởi cúc áo của Kim Y Văn: "Đánh vào đâu? Để anh xem nào?"

"Ái, anh đừng chạm vào em, đau..."

Nghe thấy câu này, nụ cười d*m đ*ng của người đàn ông lập tức tắt ngấm: "Hôm nay không làm à?"

Kim Y Văn ánh mắt cảnh giác do dự: "Vậy anh có thể đồng ý với em không?"

Phạm Kỳ Dã vừa vỗ m.ô.n.g cô ta vừa nói với vẻ d*m đ*ng: "Chuyện này thật sự không phải anh nói là được, huấn luyện viên Trần không chịu thả người thì anh cũng hết cách, nhưng anh có cách để em đến doanh trại cấp C, danh sách kiểm tra lần này do anh đăng ký, anh có thể đăng ký tên em vào..."

Kim Y Văn biết doanh trại cấp C có mức độ tự do cao hơn nhiều, hoàn toàn không cần phải chịu đựng sự uất ức như ở doanh trại cấp D, nghe vậy hai mắt lập tức sáng lên: "Thật sao?"

"Nhưng cho dù em có được tư cách kiểm tra thì em cũng không thể hoàn thành bài kiểm tra được, em đánh không lại mấy con zombie đó..."

Phạm Kỳ Dã đã sớm nóng lòng không chịu nổi, hắn ta kéo Kim Y Văn vào một phòng bảo vệ cũ nát, ấn cô ta vào tường, vừa c** q**n áo của cô ta vừa thổi khí vào tai cô ta: "Tin tức nội bộ độc quyền đây..."

"Khu 10 Bắc Châu đã thất thủ, zombie đang ồ ạt tràn vào khu 14, bên ngoài thành bây giờ rất nguy hiểm, cho nên nhiệm vụ kiểm tra lần này đã bị cấp trên tạm thời thay đổi, từ cá nhân chuyển thành nhóm..."

Lưng Kim Y Văn vốn đã có vết thương, bị người đàn ông tùy tiện chà đạp như vậy khiến cô ta đau đớn, nhưng nghe thấy hắn ta nói vậy, cô ta lại phải nhịn xuống cơn đau, cười duyên hỏi: "Ý... ý gì?"

"Ý là, chỉ cần anh đưa em vào một đội mạnh, cho dù nằm im em cũng có thể thắng..."

"Vậy... ưm!"

Kim Y Văn còn muốn hỏi gì nữa, nụ hôn mãnh liệt của người đàn ông đã ập xuống, hắn ta thở hổn hển: "Em yêu, anh đã đáp ứng yêu cầu của em rồi, em có phải cũng nên thỏa mãn anh trước không..."

Kim Y Văn đẩy đầu người đàn ông ra, vành mắt đỏ hoe tủi thân nói: "Lưng em có vết thương..."

Người đàn ông cũng không nói gì, giả vờ thương tiếc hôn cô ta một cái, sau đó mỉm cười lật người cô ta lại: "Vậy thì vịn cho chắc vào, lát nữa kêu to một chút..."

Không bao lâu sau, cửa sổ kính phủ đầy hơi nước, bóng người mờ ảo chồng chéo lên nhau, người phụ nữ không mảnh vải che thân, tiếng mưa như trút nước che lấp tất cả những âm thanh vụn vỡ.

...

Ôn Dao trở về đúng lúc không nên về, cô vừa đi đến cầu thang, còn chưa kịp lên lầu, đã thấy cửa phòng bảo vệ ở tầng một bên cạnh mở ra.

Một nam một nữ lén lút đi ra từ bên trong, người đàn ông da ngăm đen, cơ bắp cuồn cuộn, lúc đi ra còn đang cài thắt lưng.

Người phụ nữ tóc tai rối bời, mặt đỏ bừng, cúc áo trên người cài lung tung lệch lạc mấy cái, vừa đi theo sau người đàn ông vừa cằn nhằn: "Em vốn đã khó chịu, bây giờ đầu gối còn bị trầy xước hết, đều tại anh..."

Vô tình gặp phải cảnh tượng này, Ôn Dao: "..." Xin lỗi đã làm phiền.

Kim Y Văn cằn nhằn xong, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Ôn Dao.

Thiếu nữ mặc bộ đồ huấn luyện giống như họ, tóc đuôi ngựa, lưng thẳng tắp, khí chất dịu dàng, dung mạo tuyệt sắc, đôi mắt hạnh trong veo nhìn họ không chút cảm xúc, bình tĩnh mà sắc bén.

Bị cô nhìn như vậy, không hiểu sao Kim Y Văn lại cảm thấy hổ thẹn, cô ta đẩy Phạm Kỳ Dã, ra hiệu cho hắn ta rời đi, sau đó mới lúng túng chào hỏi: "Thu Dao? Sao chị lại ở đây..."
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 67: Chương 67


Ôn Dao cụp mi xuống, né tránh ánh mắt của cô ta: "Về lấy đồ."

Kim Y Văn hơi sững sờ, không hiểu sao lại nhìn thấy một tia thất vọng và lạnh nhạt trong mắt đối phương.

Cô ta vội vàng tiến lên, nịnh nọt lấy lòng đi theo sau cô: "Chiều nay mọi người đều được nghỉ, chị có muốn đi chợ không? Chúng ta cùng nhau đi dạo nhé, em lên gọi Bối Hiểu Đóa nữa, dù sao trước đây chúng ta cũng là một nhóm..."

"Không cần đâu, tôi có việc." Giọng Ôn Dao dịu dàng mà bình thản, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

Thấy đối phương có vẻ lạnh nhạt với mình, trong lòng Kim Y Văn có chút bất an, không nhịn được giải thích: "Em cũng không phải loại người mà chị nghĩ đâu, chuyện của em với huấn luyện viên Phạm chỉ là vì... vì huấn luyện viên Trần cứ nhằm vào em, em không muốn ở dưới trướng cô ta nữa, cho nên em mới... em mới..."

Ôn Dao dừng bước, quay đầu lại bình tĩnh hỏi ngược lại: "Cô nghĩ cô là ai? Cô ta đường đường là sĩ quan, lại đi nhằm vào cô?"

"Kim Y Văn, con người có thể tạm thời yếu đuối, nhưng không thể không phân biệt được đúng sai, phải trái."

"Em..."

Nói đến đây thôi, Ôn Dao không nói thêm gì nữa, xoay người đi lên lầu, để mặc Kim Y Văn đứng đó mắt đỏ hoe, vô cùng xấu hổ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo.

...

Ôn Dao thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc cầm tiền vàng ra khỏi trại huấn luyện, cơn mưa như trút nước đã tạnh, nhưng trời vẫn âm u.

Vùng đất hoang vu này đầy cỏ dại và bùn lầy, trước những ngôi nhà lụp xụp ở phía xa có rất nhiều người, trông ồn ào và hỗn loạn, cô vốn định tìm đại một chiếc xe để về biệt thự cổ, nhưng lại phát hiện ra rằng ở cái thế giới này, tài nguyên xe cộ có hạn, cho dù có tiền vàng cũng rất khó thuê được xe.

Nếu đi bộ về thì quãng đường lái xe hơn một tiếng đồng hồ sẽ phải đi bộ mười mấy tiếng đồng hồ.

"..."

Thôi vậy, để lần sau đi.

Nhưng đúng lúc cô định quay lại, một chiếc xe con màu đen lạ hoắc từ từ lái đến bên cạnh cô.

Chiếc xe này cô chưa từng thấy, cô nghĩ mình chắn đường người ta, vội vàng nép sang một bên, nhưng chiếc xe đó cứ như đang trêu cô vậy, lại chuyển hướng lái về phía cô, luôn giữ khoảng cách song song với cô.

Ôn Dao: "?"

Cô dứt khoát đứng im không nhúc nhích, cửa sổ xe màu đen bên cạnh hạ xuống, không lâu sau, một gương mặt tuấn tú quen thuộc lạnh lùng lọt vào tầm mắt.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra, người đàn ông cong môi cười với cô: "Thay xe khác thì không nhận ra người nhà nữa à? Lên xe đi."

Ôn Dao sững người một lúc, vội vàng kéo cửa xe ngồi vào, nhìn người đàn ông ướt sũng bên cạnh, khó hiểu hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Quý Minh Trần còn chưa kịp lên tiếng, Địch Đại Hổ ngồi ở ghế phụ đã vội vàng giải thích: "Tường thành Tây Nam chất đầy zombie, suýt chút nữa là không giữ được, lão đại vừa mới đốt xong, đang đi về."

Melissa ngồi ở ghế lái giật mình, thuận tay cho hắn ta một cái tát: "Người ta có hỏi anh đâu, anh lắm mồm làm gì!"

"..."

Ôn Dao thu hồi ánh mắt, nhìn Quý Minh Trần bên cạnh, hôm nay anh có vẻ khác với mọi khi, tóc mai nhỏ giọt nước, người cũng ướt sũng, chiếc áo sơ mi trắng ướt nhẹp dính sát vào người, phác họa mờ mờ hình dáng cơ thể anh.

Người này rất quý phái, bình thường trời mưa đều che ô, không có việc gì thì căn bản sẽ không để bị ướt, bộ dạng ướt như chuột lột này, cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy...

"Sao anh lại ướt như vậy?"

Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ vừa dứt lời, người đàn ông đã khẽ nâng hàng mi dính đầy những giọt nước li ti, đôi đồng tử sâu thẳm đen láy nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói êm ái mỉm cười: "Em nói gì?"

Ôn Dao cũng nhận ra mình có lẽ là gần mực thì đen, nói chuyện với anh càng ngày càng giống anh, vô thức quay mặt đi: "Ý tôi là, trước đây anh ra ngoài đều che ô, sao hôm nay lại để ướt như vậy..."

Quý Minh Trần hơi nhướng mày, cong môi cười phóng khoáng: "Sao vậy, đau lòng à?"

Ôn Dao: "..."

Cô bội phục khả năng suy diễn của người này.

Quý Minh Trần lười biếng dựa người ra sau, mỉm cười giải thích: "Hôm nay tình huống đặc biệt, không tiện che ô."

Ôn Dao không phải người nói nhiều, thấy xe bắt đầu khởi động, cô liền nói vào trọng điểm: "Mấy ngày nay tôi đều ở doanh trại cấp D, không đi đâu cả."

Nói xong, cô còn làm bộ vén tay áo lên cho anh kiểm tra, sau đó nghiêm túc nói: "Cho nên tôi không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, cũng không bị thương, anh có thể cho em xuống xe rồi."

Làn da thiếu nữ vốn trắng nõn, hai cánh tay quả thật nhẵn nhụi không có một chút vết thương nào.

Quý Minh Trần cũng không ngờ cô thật sự làm theo lời anh, để anh kiểm tra, ánh mắt từ đầu ngón tay cô lướt qua cánh tay trắng nõn như ngọc, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt cô: "Chỉ cho tôi kiểm tra tay thôi à, vậy những chỗ khác thì sao?"

Ôn Dao sững sờ, vẻ mặt hơi kinh ngạc: "... Chẳng lẽ anh còn cần tôi cởi hết ra để anh kiểm tra à?"

Vừa dứt lời, Melissa và Địch Đại Hổ ngồi phía trước không khỏi nhìn nhau, trong lòng đều thầm nghĩ lão đại chơi cũng ghê thật!

Quý Minh Trần khẽ cười thành tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng: "Về biệt thự cổ với chúng tôi, để người hầu kiểm tra cho em."

Nói xong, sợ cô không đồng ý, anh lại bổ sung: "Sáng mai tôi sẽ đưa em về."

Ôn Dao cảm thấy không cần thiết, nhưng lúc này xe đã chạy đi rất xa, cho dù cô có xuống xe cũng phải đi bộ về, rất phiền phức.

Nhưng đúng lúc cô im lặng ngồi xuống nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai lại vang lên giọng nói: "Tất nhiên, nếu em muốn tôi đích thân kiểm tra, cũng không phải là không được..."

"Rất hân hạnh được phục vụ Ôn tiểu thư."

Giọng nói của Quý Minh Trần luôn trầm thấp và ấm áp, mang theo sự dịu dàng và thanh tao, đặc biệt dễ nghe, những từ như "đích thân", "phục vụ" được cố tình nhấn mạnh khiến bầu không khí vốn đã ẩm ướt ở ghế sau càng thêm mập mờ.

"..."

Cái gì gọi là cô muốn chứ?!

Người đàn ông này sao lúc nào cũng đổi trắng thay đen vậy?!

Ôn Dao quay đầu lại muốn lên án anh một phen, nhưng khi cô nhìn vào đôi mắt phượng quyến rũ lòng người kia, tất cả những lời muốn nói lại không hiểu sao nghẹn lại trong cổ họng.

Thôi vậy, anh đẹp trai anh có lý, anh vốn là người có tính cách và giọng điệu như vậy, đầu óc còn có vẻ hơi có vấn đề, bọn họ cũng không còn là kẻ thù nữa, không cần thiết phải so đo với anh mọi lúc mọi nơi...

Ôn Dao quay đầu đi, không nói gì nữa, sau khi đến biệt thự cổ, Quý Minh Trần về phòng thay quần áo trước, Ôn Dao được người hầu đưa về phòng cũ.

Cô vốn tưởng rằng, cô đã đến trại huấn luyện rồi, căn phòng của cô nhất định sẽ bị dọn thành phòng trống, dù sao trước đây cô cũng chỉ tạm thời ở đây để dưỡng thương.

Nhưng khi trở về, cô phát hiện ra rằng, tất cả mọi thứ trong phòng đều nguyên vẹn, cho dù là quần áo cô đã mặc, cốc cô đã dùng, hay bút và vở cô dùng để viết vẽ lúc rảnh rỗi, đều không hề bị xê dịch, ngay cả vị trí cũng không thay đổi...
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 68: Chương 68


Người hầu thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, vội vàng giải thích: "Đây là do Minh trưởng quan dặn dò, nói đồ của Dao tiểu thư không được phép động vào, chúng tôi chỉ phụ trách lau bụi thôi, cô cứ yên tâm."

Ôn Dao đi đến bên bàn học, lấy cuốn sổ cũ kỹ trong ngăn kéo ra, nhẹ nhàng mở ra.

Những ghi chép trên này, để tránh người khác lén xem, ngoài tên viết bằng chữ cái thông dụng, những thông tin quan trọng khác cô đều chỉ dùng ký tự mà chỉ mình cô mới hiểu được.

Nhưng những thứ này... chưa từng có dấu vết bị người khác động vào.

Không ai động vào quần áo, sổ ghi chép, bất cứ thứ gì của cô...

Cho dù cô căn bản không quan tâm, cảm thấy vứt đi cũng không sao, cũng không có ai lục lọi hay động vào, ngay cả chủ nhân của biệt thự này là Quý Minh Trần cũng không.

"..."

Thật ra trước đây trong mắt cô, Quý Minh Trần chưa bao giờ là người như vậy.

Tính cách của anh hoàn toàn trái ngược với Thẩm Dật Xuyên, nếu như Thẩm Dật Xuyên cho người ta ấn tượng là một người chính trực, tự chủ, thành thật và giữ chữ tín, thì Quý Minh Trần chính là một con hồ ly tinh xảo quyệt.

Anh làm việc không từ thủ đoạn, giỏi thao túng lòng người, nếu anh muốn có được thứ gì đó, hoặc muốn biết điều gì đó, dưới lớp vỏ bọc của một con hổ luôn cười, anh chơi những chiêu trò bỉ ổi và tàn nhẫn hơn bất kỳ ai...

Nhưng cho dù là một người có bản tính xảo quyệt như vậy, anh cũng đã kìm nén sự tò mò của mình, dành cho cô sự tôn trọng đầy đủ, điều này quả thật rất bất ngờ.

Cảm giác khi trở về căn phòng này, giống như cô không phải trở về từ trại huấn luyện với chế độ tuyển chọn tàn khốc, mà là được đón về nhà từ trường học vậy.

Nhớ hồi trước khi cô học cấp ba nội trú, mẹ cũng chỉ dọn dẹp phòng cho cô, nhưng không bao giờ động vào đồ của cô, cho dù cô có về nhà lúc nào, căn phòng thiếu nữ ấm áp của cô vẫn luôn sạch sẽ và xinh đẹp.

Chỉ tiếc là, cô đã rất lâu rất lâu rồi không được cảm nhận hơi ấm của gia đình nữa...

"Dao tiểu thư?" Người hầu thấy Dao tiểu thư cứ đứng bên bàn học không nói gì, không nhịn được gọi cô.

Ôn Dao hoàn hồn, vội vàng đặt cuốn sổ xuống nhìn cô ta: "Hả?"

"Dao tiểu thư có đói không? Hay là cô tắm rửa thay quần áo trước đi, tôi đi lấy ít trái cây cho cô, bây giờ mới chiều, còn chưa đến giờ ăn cơm..."

Ôn Dao gật đầu với cô ta: "Được, cảm ơn."

...

Hôm nay vẫn là Ôn Dao dùng bữa tối cùng Quý Minh Trần, Ôn Dao đã trải qua những bữa ăn khổ sở ở trại huấn luyện, khẩu vị tốt hơn không chỉ một bậc, ăn gì cũng thấy ngon.

Hơn nữa trái cây tối nay còn đặc biệt tươi ngon, cô đã ăn hết một đĩa nhỏ quả anh đào đỏ mọng hấp dẫn.

Ăn uống no nê xong, Ôn Dao nhớ ra điều gì đó, nói với Quý Minh Trần đang tập trung nghịch đồ ăn bên cạnh: "Anh đưa tay ra đây..."

"Hửm?"

Quý Minh Trần khó hiểu nhướng mày nhìn cô, tuy không hiểu nhưng vẫn đặt đồ ăn xuống, mỉm cười đưa lòng bàn tay về phía cô: "Sao vậy, muốn chơi với tay tôi à?"

Bàn tay người đàn ông xương khớp rõ ràng, ngón tay thon dài, cứ như vậy tùy ý đưa ra, vừa vặn nằm trong vùng ánh nến, tỏa ra ánh sáng mê người, hoàn toàn là dáng vẻ quyến rũ "muốn làm gì thì làm".

Ôn Dao phớt lờ câu nói đầy ẩn ý của anh, lấy ra mười ba đồng tiền vàng từ trong túi áo đặt lên lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông.

Quý Minh Trần nhìn chằm chằm vào hành động im lặng của thiếu nữ, hơi nhướng mày: "Làm gì vậy?"

Ôn Dao giải thích: "Người đứng đầu mỗi hạng mục huấn luyện ở doanh trại cấp D sẽ được thưởng một đồng tiền vàng, đây đều là những thứ tôi kiếm được mấy ngày nay."

Tất nhiên là có hai đồng là của Thu Chí đưa cho cô, nhưng ở doanh trại cấp F cô đã bảo vệ cậu ta không chết, cậu ta trả ơn cho cô cũng không có gì sai, coi như là cô xứng đáng được nhận.

Quý Minh Trần im lặng nhìn Ôn Dao, không hiểu sao lại cảm thấy bộ dạng ngay thẳng này của cô có chút đáng yêu, cứ như là đã nhận được phần thưởng ở trại huấn luyện rồi cố ý chạy về khoe với anh vậy.

Vì thế, anh cụp mắt nhìn những đồng tiền vàng trên tay, những đồng tiền vàng vẫn còn vương hơi ấm từ lòng bàn tay cô: "Cho tôi à?"

Ôn Dao gật đầu: "Đúng vậy, sau này tôi kiếm được bao nhiêu đều đưa cho anh."

Thứ nhất, cô không thích cảm giác nặng trĩu khi mang tiền vàng trên người, thứ hai, cô cũng không cần dùng đến chúng lắm.

Tất nhiên, có thể Quý Minh Trần cũng không coi trọng chúng, nhưng người này thích hưởng thụ cuộc sống vật chất, có thể đối với tiền bạc ít nhiều gì cũng sẽ coi trọng hơn cô một chút.

Hơn nữa, dù sao cô cũng nợ anh ân tình không trả hết được, có thể trả được chút nào hay chút đó...

Ở Bắc Châu, tài sản riêng của cô không nhiều, chỉ có một ít tiền vàng tiền bạc được thưởng, cô đa phần đều học theo Thẩm Dật Xuyên chia cho các đội viên khác, nhưng bây giờ ngoài Quý Minh Trần ra, bên cạnh cô cũng không còn ai quan trọng hơn nữa.

Quý Minh Trần thu tay về, nghịch những đồng tiền vàng trong tay như đùa giỡn: "Tốt vậy sao, đều cho tôi à?"

Nói xong, anh cười toe toét, lại ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hạnh trong veo của Ôn Dao, tâm trạng có vẻ rất vui: "Được, giữa hai chúng ta, tôi quản tiền, em đưa cho tôi, tôi sẽ giữ hộ em."

Trách nhiệm của một người chồng, không thể thoái thác.

Ôn Dao: "?"

"Ý tôi là đưa cho anh, không phải bảo anh cất giữ..."

Nhưng người đàn ông này dường như không nghe thấy gì, không chỉ không nghe, mà còn đặt từng đồng xu vàng vào lòng bàn tay cô, đợi cho mười ba đồng xu vàng xếp thành hình kim tự tháp trên tay cô, anh lại dùng ngón tay đẩy đổ, rồi lại nhẹ nhàng nhặt từng đồng lên...

Ôn Dao biết anh thích chơi, ban đầu cô cũng không ngăn cản hành động của anh, nhưng khi những ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông chạm vào lòng bàn tay cô, cô bỗng cảm thấy ngứa ngáy.

Làn da lòng bàn tay bị ngón tay anh chạm vào như có một dòng điện nhẹ, dòng điện truyền dọc theo cánh tay đến trái tim, khiến toàn thân cô tê dại.

Ôn Dao theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng Quý Minh Trần lại giữ chặt lấy lòng bàn tay cô, ngón trỏ anh đặt lên một đồng xu vàng, cách một đồng xu vàng mà nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay mềm mại của cô, lực đạo không nhẹ không nặng khiến người ta nảy sinh vô vàn suy nghĩ miên man...

Ôn Dao cũng không biết tại sao d** tai lại bắt đầu nóng lên, cô ngước nhìn anh, ánh mắt liền chạm phải đôi mắt đào hoa như xoáy nước của người đàn ông, xuyên qua ánh nến lung linh, dung mạo anh tuyệt mỹ, đôi mắt sáng ngời càng thêm thâm tình, như có móc câu dẫn người ta chìm đắm.
 
Sau Khi Bị Vứt Bỏ Thê Thảm, Tôi Được Phản Diện Cưng Chiều Sủng Ái
Chương 69: Chương 69


Quý Minh Trần dùng đồng xu vàng cuối cùng nhẹ nhàng cọ xát vào lòng bàn tay cô, đôi môi mỏng xinh đẹp khẽ mở, giọng nói trầm thấp mà mê hoặc: "Của em là của tôi, của tôi là của em, có gì khác biệt sao?"

Tim Ôn Dao đột nhiên đập mạnh, cô vội vàng rút tay về, đồng xu vàng cũng vì thế mà rơi xuống bàn, lăn vài vòng rồi dừng lại bên cạnh tay cô.

Rõ ràng Quý Minh Trần cũng không làm gì, anh vốn dĩ hay nói những lời ong bướm, trước đây khi chơi xếp hình anh cũng chơi như vậy, tại sao bây giờ anh chơi đồng xu vàng trước mặt cô, cô lại cảm thấy rất không ổn?

Có độc, người đàn ông này thật sự có độc...

Ôn Dao cảm thấy không thể ở cùng anh dưới một mái nhà, nếu không thì dù anh làm gì cô cũng dễ suy nghĩ lung tung.

Cô không trả lời Quý Minh Trần, cuộn tròn những ngón tay tê dại rồi đứng dậy: "...Vậy tôi về phòng trước."

Nhìn bóng lưng vội vã bỏ chạy của cô gái, Quý Minh Trần nhặt đồng xu vàng bị bỏ lại lên, rồi nhìn mười ba đồng xu vàng nằm trong lòng bàn tay mà khẽ cười.

Đao Ngân Nguyệt đưa cho anh rồi, vòng tay bạc đưa cho anh rồi, bây giờ đồng xu vàng cô cũng muốn đưa cho anh...

Chẳng mấy chốc, người cô, trái tim cô, tình yêu của cô, tất cả đều sẽ thuộc về anh.

Chỉ thuộc về riêng anh.

...

Ban ngày Quý Minh Trần đã sử dụng dị năng để thiêu rụi hàng nghìn con zombie dưới trời mưa lớn, năng lượng linh nguyên hao tổn cực kỳ nghiêm trọng.

Sau bữa tối, anh tùy tiện thay quần áo rồi ngủ trên chiếc ghế sofa sang trọng theo phong cách cổ điển trong phòng khách...

Mỗi khi anh tiêu hao quá nhiều năng lượng, anh sẽ đau đầu như búa bổ, sau đó rơi vào những cơn ác mộng chắp vá, lần này cũng vậy.

Thế giới đen tối trong ý thức dần sáng lên, xuất hiện một căn biệt thự nhỏ có sân vườn, trời đang mưa, những hạt mưa tí tách rơi xuống con đường lát đá cuội, cũng tưới lên một bó hoa hồng bị vứt bỏ...

"Cút!" Giọng nói the thé của người phụ nữ vang lên trong nhà, sau đó là túi xách, cốc nước và những thứ khác bị ném ra ngoài:

"Quý Triết Huy, ông ở ngoài không phải có phụ nữ rồi sao? Còn quay về đây làm gì!? Cút đi cho tôi! Cút đi!!!"

Trước cửa biệt thự, người đàn ông trung niên đeo kính bị người phụ nữ đang nổi cơn thịnh nộ đẩy ra ngoài, dường như cũng bị chọc giận, ông ta túm lấy tóc người phụ nữ, kéo cô ta ra ngoài mưa, giận dữ chỉ vào mặt cô ta mắng:

"Cô bảo ai cút!? Tất cả chi phí trong nhà đều do tôi kiếm ra, tiền nuôi cô và con cũng do tôi lo! Cô ở nhà không làm gì, chỉ làm bà hoàng của cô, cô có tư cách gì bảo tôi cút!"

"Cô là cái thá gì! Tôi mới là trụ cột của cái nhà này!!!"

Người phụ nữ ngã xuống đất đá cuội, đầu gối chảy máu, nước mưa rơi trên mặt cô ta, hòa lẫn với nước mắt tuyệt vọng chảy xuống má...

Hình ảnh thay đổi, cơn mưa trước biệt thự tạnh, người phụ nữ kiệt sức và người đàn ông tức giận biến mất, thay vào đó là một cậu bé xinh đẹp như búp bê sứ.

Cậu bé chừng hai, ba tuổi, mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt ấm ức đứng phạt trong vườn.

Tháng sáu trời nắng gắt, cậu bé mặt mày tái nhợt, suýt nữa thì bị say nắng ngất xỉu.

Không lâu sau, một thiếu niên khác mặc áo sơ mi trắng, mày rậm mắt sáng từ ngoài trở về, cậu nhíu mày, vội vàng nắm lấy tay cậu bé: "Em đứng đây làm gì, vào nhà thôi..."

Cậu bé mím môi, vẻ mặt ấm ức, giọng nói còn ngọng nghịu: "Anh, mẹ không cho em vào nhà..."

Thiếu niên sắc mặt phức tạp, chỉ có thể cúi người xoa đầu cậu bé, an ủi: "Có lẽ hôm nay mẹ không vui, anh sẽ nói với mẹ..."

Sau khe cửa, cậu bé mắt đỏ hoe, nhìn thiếu niên đứng trước người phụ nữ đang bưng tách cà phê, chính trực nói: "Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa..."

"Tiểu Trần nó còn nhỏ, nó chỉ là một đứa trẻ, nó biết gì."

"Chuyện giữa người lớn chúng ta, mẹ có thể đừng lôi trẻ con vào được không, con vô tội, Tiểu Trần cũng vô tội!"

Người phụ nữ lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, cô ta tức giận ném cốc cà phê, giơ tay tát một cái "chát", mặt thiếu niên bị đánh lệch sang một bên: "Mày là con trai tao! Sao mày lại bênh người ngoài vậy!"

"Ba mày cứ nhất quyết đưa nó về, sao, bây giờ đến mày cũng muốn tao nuôi nó tử tế? Hay là nói, bọn mày họ Quý, đều mang gen súc sinh, ba mày là súc sinh, mày cũng vậy, đúng không?"

Thiếu niên nước mắt lưng tròng, giọng nói run rẩy: "Nhưng con có sai không? Tiểu Trần có sai không?"

"Là con cái, chúng con không thể lựa chọn được gia đình và hoàn cảnh mình sinh ra..."

"Tại sao lại là lỗi của chúng con, lỗi của ba, tại sao chúng con phải chịu phạt..."

Hình ảnh vỡ vụn trong tiếng khóc của thiếu niên, chẳng mấy chốc cậu bé đã lên bốn tuổi, vẫn xinh đẹp như búp bê sứ, thích mặc áo sơ mi trắng, thiếu niên cũng đã cao hơn rất nhiều.

Trong thư phòng yên tĩnh ấm áp, ánh nắng chiếu vào cửa sổ, cậu bé ngồi dưới đất chơi bài, thiếu niên thì tựa vào cửa sổ yên lặng đọc sách.

Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu, giơ tấm bài trên tay lên: "Anh, chữ này đọc là gì?"

"Thiện, thiện lương."

"Thiện lương là gì?"

"Là người tốt, sau này chúng ta đều phải làm người tốt, phải thiện lương, biết chưa?"

Cậu bé ngồi dưới đất trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: "Anh, mẹ có phải rất ghét em không?"

Thiếu niên nghe vậy sững sờ, sau đó cười đáp: "Không đâu, trên đời này không có ba mẹ nào không yêu con mình, ba yêu em, mẹ cũng yêu em."

"Ba chỉ là bận công việc, mẹ chỉ là đang giận ba thôi, Tiểu Trần, em đừng nghĩ nhiều..."

Hình ảnh lại thay đổi, cậu bé đã lên sáu tuổi, anh trai rời khỏi nhà đi học xa, trong nhà chỉ còn lại cậu và mẹ.

Không biết hôm nào tan học về, đồ đạc trong nhà bị đập phá tan tành, người phụ nữ mặc váy nhung xanh ngồi giữa đống đổ nát, tóc tai bù xù, trông như ma quỷ.

Người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh thở dài: "Bệnh của Ngôn Triệt là bẩm sinh, không cứu được, tôi cũng rất buồn."

Nói rồi, ông ta kéo cậu bé vừa tan học về lại, đẩy gọng kính nói: "Nếu em thực sự đau lòng, có thể coi nó như con trai của chúng ta."

Từ đó về sau, cậu bé trở thành con trai ruột của người phụ nữ điên, thái độ của người phụ nữ đó đối với cậu trở nên dịu dàng, ủi quần áo mới cho cậu, mỗi ngày làm bữa sáng cho cậu, bỏ sữa vào cặp sách của cậu, cô ta bắt đầu yêu thương cậu như một người mẹ.

Nhưng cô ta có một yêu cầu, đó là cậu phải giống anh trai cậu, phải luôn mỉm cười, phải thích đọc sách, phải có tấm lòng lương thiện, phải mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ...

Nếu không, người phụ nữ sẽ lập tức lạnh lùng, nghiêm khắc khiển trách cậu, thậm chí là hành hạ cậu.

"Không được khóc, phải cười, đúng, cười như vậy..."

"Chỉ cần con làm được những điều này, mẹ mới yêu con, nếu không con không phải là con trai của mẹ, hiểu chưa?"

"Con phải nói chuyện! Đừng suốt ngày im lặng như hũ nút..."

"Ai cho phép con chạm vào những thứ này! Sau này không được chơi nữa..."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back