Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!

Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 140



Cô ấy vừa nói vừa chạy đi chuyển lương thực lên xe, gọi anh cả anh hai giúp đỡ.

Đến lúc nguy cấp, Tô Tùng Tô Bách cũng không quan tâm nữa, vội vàng giúp đỡ, Tô Vệ Quân “Hây.” một tiếng cũng xắn tay vào giúp, gọi vợ: “Thu Lệ! Mau chuyển đồ của Mao Đản Tiểu Nị lên xe!”

Một phen bận rộn, đến lúc lên xe lại gặp khó khăn.

Túi gạo đã giã này không nỡ bỏ, túi thóc kia không nỡ không mang theo, cuối cùng nhét đầy một chiếc xe ô tô bốn chỗ, ngay cả dưới ghế cũng chất đầy đồ, người ngồi lên không có chỗ để chân.

Xe phải chở đồ, lại phải chở sáu người lớn hai trẻ con, thật sự không nhét nổi. Cát Thu Lệ mắng: “Anh trai ông chạy nhanh thế mà không có chút tình nghĩa nào, biết nhà chúng ta đông người, cũng không nói giúp chúng ta chở hai người, anh em kiểu gì, còn không bằng người lạ...”

Tô Vệ Quân quát: “Chỉ có bà lắm lời, lúc nãy sao bà không nói.”

“Đó là anh trai ruột của ông, ông không nói thì tôi nói gì.”

“Được rồi!” Tô Nguyên không nhịn được lớn tiếng ngăn lại: “Bây giờ là lúc cãi nhau sao, không phải trong nhà còn một chiếc xe ba bánh sao, chiếc đó cũng có thể đi, con đã kiểm tra rồi, mặc dù bị đá đè hỏng một chút nhưng vẫn có thể đi bình thường, con lái được.” Nói rồi xuống xe.

“Tôi lái xe ba bánh, các người ngồi xe ô tô!” Tô Vệ Quân ấn cô ấy trở về, nói: “Lúc nãy lão tam đến nói xe nhà nó rộng rãi, lát nữa tôi gặp nó sẽ nhờ nó chở giúp một người, chở thì chở thằng hai đi!”

Tô Bách nghe vậy liền không vui: “Con mới không đến nhà chú ba, ông ấy coi thường nhà chúng ta, con mới không đến đó.”

Cát Thu Lệ trừng chồng một cái: “Nói bậy bạ gì thế, muốn đi thì cũng là Tiểu Lệ đi, Tiểu Lệ gầy không chiếm chỗ.”

Mặt Mao Tiểu Lệ lập tức tái mét, ôm chặt đứa trẻ, đứa trẻ bị bầu không khí bất an hỗn loạn làm sợ, không nhịn được khóc lên.

“Ôi chao cái cô này, làm mẹ mà đến bế con cũng không biết, để tôi, để tôi! Cô đi chất đồ lên xe đi!” Cát Thu Lệ bế đứa trẻ lại, hai đứa trẻ trong lòng bà ta giãy giụa, tay với về phía mẹ. Mao Tiểu Lệ định đi bế, Cát Thu Lệ xoay người một cái đã lên xe ngồi trước, còn nói: “Nhanh lên, lấy quần áo của mấy đứa trẻ lại đây, tôi xem có thể nhét dưới ghế được không.”

Mao Tiểu Lệ không khỏi nhìn về phía chồng, Tô Tùng do dự một chút, nói với cô ta: “Mẹ nói cũng có lý, em gầy hơn thằng hai, thằng hai to con như vậy, có thể chú ba thấy nó chiếm chỗ sẽ không đồng ý chở, hay là em chịu thiệt một chút.”

Nước mắt Mao Tiểu Lệ lập tức rơi xuống, bình thường cô ta rất mạnh mẽ, lúc ở riêng với chồng thì miệng lưỡi không tha nhưng lúc này lại không nói một lời. Cô ta dời mắt đi, cúi đầu đưa cho mẹ chồng gói quần áo cuối cùng của đứa trẻ.

Cảnh tượng này đ.â.m sâu vào mắt Tô Nguyên, lúc này cô ấy thất vọng đến cực điểm với cha mẹ và những người anh trai của mình, cô ấy không thể nói lời trách móc gì nhưng hai người anh trai sao có thể vô trách nhiệm như vậy? Chị dâu còn đang mang thai!

“Con đến nhà chú ba.” Cô ấy vừa nói vừa đeo cặp sách chạy ra ngoài, cha mẹ ở sau gọi cô ấy, cô ấy cũng không dừng lại. Cho đến khi phía trước có xe chạy đến, cô ấy mới lùi sang một bên nhưng chiếc xe đó lại dừng lại bên cạnh cô ấy, có người gọi cô ấy:

“Tiểu Nguyên! Tiểu Nguyên! Chúng ta sắp rời khỏi làng rồi, nhà em có muốn đi cùng chúng ta không?”

Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng quan tâm của Hạ Vĩ Thông, mắt Tô Nguyên lập tức đỏ hoe.

Anh Từ không dám lái quá nhanh, đi theo sau anh Từ, Tô Hàm dọc đường nhìn thấy chướng ngại vật bị bỏ hoang, đường sá bị đè hỏng, cảm giác hoang tàn đổ nát đó đập thẳng vào tim cô, khiến cô không khỏi có chút buồn.

Cuối cùng cũng sắp rời đi rồi, rời khỏi quê hương mà cô đã bỏ công sức xây dựng bảo vệ, ngược lại cũng che mưa chắn gió cho cô, cho cô thời gian trưởng thành mạnh mẽ. Cô sắp đến một tương lai chưa biết, rất có thể sẽ đầy mưa gió bão bùng, ngoài buồn bã, cô còn không sợ hãi tiến về phía trước.

Không có gì đáng sợ cả, cô sẽ cố gắng sống sót, đến đâu cũng sẽ sống sót.

“Có xe đến từ phía sau.” Tô Thiên Bảo quay đầu nhìn: “Không biết là ai nhỉ.”

“Ai cũng được, chỉ hy vọng có thể có thêm nhiều người dân trong làng thoát ra được, ôi!”

Đi được khoảng mười lăm phút thì mặt đất rung chuyển, anh Từ ngược lại tăng tốc, hét lớn vào bộ đàm: “Tôi tăng tốc rồi, các cô bám theo!”

Tô Hàm tất nhiên cũng tăng tốc theo, con cáo trắng trong lòng Tô Thiên Bảo dựng hết cả lông, kêu lên inh ỏi, hoàn toàn không còn vẻ đáng thương ư ử trước đó.

“Chị! Tiểu Bạch sao vậy?” Tô Thiên Bảo cố ôm chặt nó.

“Có lẽ là có thứ gì đó từ trên núi ra, nó có thể cảm nhận được.”

“Để em xem!” Tô Thiên Bảo chống gió thò đầu ra, bất chấp lời khuyên can lo lắng của Vương Nguyệt Nga, dùng ống nhòm nhìn về phía sau.

Vì địa hình và góc độ, cậu không nhìn thấy làng nhưng có thể nhìn thấy ngọn núi phía sau làng, khoảng cách xa, ngọn núi cao lớn trước kia đã trở nên nhỏ bé nhưng Tô Thiên Bảo vẫn có thể nhìn thấy có thứ gì đó xuất hiện trên không trung của ngọn núi——

“Á!” Cậu hét lên một tiếng, tiếng hét này quá lớn, đầy sợ hãi và kinh ngạc, suýt nữa làm Tô Hàm sợ hết hồn.

“Sao vậy, nhìn thấy động vật thây ma nào à?”

“Lớn, lớn lắm, rồng, rồng lớn quá!” Tô Thiên Bảo hét lớn: “Trên núi có rồng lớn lắm!”

Tô Hàm giảm tốc dừng xe ở một bên, cầm lấy ống nhòm trên tay cậu xuống xe tự mình xem, vừa nhìn cô đã hít vào một hơi.

Một vật dài ngoằng dưới bầu trời u ám, từ giữa ngọn núi vặn mình ngẩng lên, nó dường như há miệng kêu, cái lưỡi dài thè ra khỏi miệng, đôi mắt đỏ to đến kinh người.

Ở xa như vậy dù có ống nhòm cũng không nhìn rõ lắm nhưng Tô Hàm có thể xác định đó là một con trăn khổng lồ! Một con trăn khổng lồ mắt đỏ, rất có thể là trăn khổng lồ thây ma!

Khi đứng thẳng có thể cao hơn cả rừng núi, con trăn khổng lồ thây ma đó phải lớn đến mức nào!

Lúc này tim Tô Hàm đập nhanh hơn, cổ họng khô khốc, nín thở.

“Đó là rồng! Trên ngọn núi phía sau làng chúng ta lại có rồng!” Tô Thiên Bảo bị k*ch th*ch mạnh, vừa kinh hoàng vừa kinh ngạc.

“Đó là trăn khổng lồ thây ma.” Tô Hàm ném ống nhòm cho cậu, dùng bộ đàm nói với anh Từ và Tần Việt trước sau. Con cáo trắng nhảy lên xe không ngừng kêu, đôi mắt xanh trở nên sâu thẳm.

Thấy Tô Hàm dừng xe, anh Từ nhanh chóng dừng lại chờ, xe của Tần Việt cũng dừng lại sau xe của Tô Hàm.

Nghe cô nói xong, cả hai đều vô cùng kinh ngạc, Tần Việt xuống xe chạy nhanh tới: “Cho tôi xem một chút.” Tô Thiên Bảo ngơ ngác đưa ống nhòm cho anh ta, lẩm bẩm: “Thật sự là trăn khổng lồ, còn lớn hơn cả trong phim khoa học viễn tưởng, trời ạ...”

Tần Việt xem xong cũng vô cùng chấn động, kinh ngạc nói: “Trên núi lại có thứ này sao! Chẳng trách sói thây ma, lợn thây ma còn cả chim thây ma buổi chiều đều chạy mất, chúng cũng sợ!”

“Chúng ta đi thôi, nhanh chóng rời khỏi đây.” Tô Hàm nói với anh: “Cậu bé kia, Tô Hồng Vũ, để cậu ấy lên xe của các anh trước đi, xe ba bánh của cậu ấy không an toàn.”

Tần Việt liền đưa Tô Hồng Vũ mặt tái mét qua, cùng ông Chu khiêng hành lý trên xe của cậu lên xe, còn nhét cả xe ba bánh lên, dù sao xe của anh ta cũng là xe tải nhỏ, vẫn còn chỗ trống.

Anh Từ không đích thân xem nhưng nghe giọng nói của Tô Hàm và Tần Việt thì biết, đó thực sự là một con quái vật khủng khiếp, vì vậy anh ấy bật đèn pha, tăng tốc tiến lên. May mà anh ấy có nhiều năm kinh nghiệm lái xe, bình thường cũng thường đi con đường núi này để làm quen, chỉ để một ngày nào đó khi chạy trốn thì quen đường, không đến nỗi phản ứng không kịp khi phải rẽ. Sự chuẩn bị thường ngày lúc này phát huy tác dụng rất lớn, anh Từ dẫn đầu lái xe vừa vững vừa nhanh, xe phía sau đi theo anh ấy rất an toàn.

Bọn họ là nhóm người đầu tiên rời khỏi làng Tô Gia, ở xa như vậy mà vẫn bị chấn động, huống chi là Tô Nguyên, Tô Vệ Dân vừa ra khỏi đầu làng và những người khác còn ở lại trong làng.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 141



Bọn họ căn bản không cần dùng ống nhòm, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn rất rõ con trăn khổng lồ kia, con trăn đó thực sự quá lớn, khi cơ thể của nó bay lên không trung, sự nguy hiểm tột cùng mang lại cảm giác tồn tại không thể bỏ qua, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Mỗi người ngẩng đầu đều chấn động đến cực điểm, không nói nên lời.

Theo động tác của nó, cảm giác rung chuyển mặt đất đạt đến mức mạnh nhất, bên tai dường như còn có thể nghe thấy tiếng rừng cây gãy đổ, tiếng đá lớn trong núi lăn xuống.

Tô Vệ Dân khó khăn thốt ra hai chữ từ cổ họng: “Mau chạy!” Không nhìn nữa, đạp mạnh chân ga lao ra ngoài. Ông ta hối hận rồi! Hối hận vì trước khi đi còn muốn đào thêm hai bao thóc, kết quả là lỡ thời gian, đến đầu làng thì anh cả bọn họ đã đi rồi. Đi thì đi, lát nữa đuổi theo là được nhưng ông ta nhìn thấy gì? Trăn khổng lồ! Trăn khổng lồ mắt đỏ! Trời ạ! Mười phút chậm trễ này có thể là khoảng cách giữa sống và chết, ông ta phải nhanh chóng chạy trốn!

“Chạy! Mau chạy!” Tô Nguyên mặt tái mét nói.

Hạ Vĩ Thông nuốt nước bọt, bất lực an ủi: “Đừng sợ, chúng ta đi ngay đây.”

Bảy tám chiếc xe nhanh chóng lao ra khỏi đầu làng, trong làng truyền đến tiếng hét chói tai, mọi người luống cuống tay chân.

Con trai của chú Đông chờ ông ở đầu làng, đã sợ đến mặt không còn chút máu, cuối cùng cũng nhìn thấy xe đạp của chú Đông xuất hiện ở không xa, cậu vội vã vẫy tay: “Cha, nhanh lên!”

Chú Đông dùng hết sức đạp xe, đến nơi thì nhảy xuống xe, thậm chí không cần xe đạp nữa mà nhảy vào trong xe. Cửa đóng lại, xe lập tức khởi động.

Ngồi trên xe, chú Đông vẫn chưa hết sợ hãi, ông sống đến từng này tuổi, chưa từng có nỗi sợ nào như lúc này.

Tay run run, cháu gái ôm lấy cánh tay ông: “Ông ơi, cháu sợ.”

Chú Đông đè nén nỗi sợ, an ủi đứa trẻ: “Đừng sợ, có ông đây, ông sẽ đánh đuổi nó đi.”

Những đứa trẻ khác cũng chen vào ôm ông, ông liền ôm hết tất cả bọn trẻ, khi xe rẽ, ông nhìn ra ngoài cửa sổ về phía ngọn núi, con trăn khổng lồ đã biến mất, không, không phải biến mất, mà là nó nằm xuống.

Trăn khi bò thì nằm, khi muốn tấn công người thì sẽ dựng thẳng phần thân trên, lưỡi chuyển động.

Con trăn khổng lồ đó khi xuất hiện đã ở tư thế tấn công, khí thế kinh người, bây giờ nó nằm xuống rồi——

Chú Đông rùng mình một cái!

Có lẽ trong núi không còn sinh vật nào nữa, nửa tháng trước, gia súc trong làng không hiểu sao không ăn gì, chỉ thoi thóp, bây giờ xem ra là bị con trăn khổng lồ thây ma này dọa chết! Sau đó, sói thây ma, lợn thây ma, chim thây ma tấn công làng rồi lại chạy mất, chắc chắn cũng là đang trốn tránh con trăn khổng lồ này.

Bây giờ trăn khổng lồ chui ra khỏi đất nhưng xung quanh nó không có con mồi, vậy thì nó sẽ đến đâu? Rõ ràng là đến những ngôi làng gần đó! Gần nhất là làng Tô Gia, sau đó là làng Dương Sơn!

“Ông ơi, có xe đến kìa, ở phía sau.”

Chú Đông quay đầu nhìn lại, sự lo lắng và buồn bã hằn thành những nếp nhăn sâu trên đôi lông mày, ông thở dài: “Cứ chạy thoát được một người là một người, ai ngờ lại là con trăn khổng lồ như vậy.”

Rừng trong núi đều là những cây cổ thụ lâu năm, cây cao thì bốn năm mươi mét, cây thấp cũng phải hai mươi mét, trăn khổng lồ thây ma dựng thẳng lên còn cao hơn cả rừng, vậy thì ít nhất cũng phải dài một trăm mét? Theo tập tính của loài trăn, nếu nó vào làng, những người trong làng chưa kịp chạy trốn đều sẽ không sống sót.

“Cha, không trách cha đâu, cha hét đến mất cả giọng rồi, không đi là do bọn họ tự chuốc lấy. Được rồi cha, cha đừng nói câu cha là trưởng làng nữa, con biết từ nhỏ cha đã dạy con phải có trách nhiệm, con đã làm được rồi! Nhưng cha không thể không cần mạng sống của mình được? Cha đã cố hết sức là được rồi, cha xem... sau đó đèn xe ngày càng nhiều, chắc là rất nhiều người đã chạy ra ngoài, cha ơi, như vậy là đủ rồi, cha không thể sắp xếp ổn thỏa cho từng người, họ cũng sẽ không nghe theo sự sắp xếp của cha, dù sao thì cha đã làm những gì mà một trưởng làng nên làm, còn lại là lựa chọn của họ. Cha ơi, sau khi ra ngoài thì cha đừng làm trưởng làng nữa, cha nghe con đi!” Con trai của chú Đông bị con trăn khổng lồ thây ma làm cho hoảng sợ hết cả hồn vía, khuyên can lộn xộn.

Chú Đông nói: “Nghe con trai, cha chỉ còn lại một đứa con trai này thôi...” Nói rồi lau nước mắt.

Chú Đông không nói gì nhưng với sự hiểu biết của con trai chú Đông về ông thì đây là đã nghe vào rồi, anh ta thở phào nhẹ nhõm.

Làng Tô Gia vốn yên bình, lúc này khắp nơi đều hỗn loạn, mọi người chen chúc nhau chạy trốn khỏi làng. Những người có thể nhanh chóng quay về làng sau khi trốn tránh lợn thây ma đều là những người có xe, chỉ có một số ít như chị dâu Hải là không có. Có người đã sớm dùng lương thực đổi chỗ trên xe với dân làng, bây giờ nguy cấp đến nơi thì có thể lập tức lên xe chạy trốn, có người lại không nỡ bỏ lương thực... Trước khi xảy ra thảm họa này, thực ra trong làng có không ít người chưa từng g.i.ế.c thây ma, dưới sự cứng rắn của vị trưởng làng tiền nhiệm, mỗi gia đình đều phải cử người đi tuần tra nhưng tuần tra cũng không phải lần nào cũng gặp thây ma, mà khi thủy triều thây ma đến làng Tô Gia, không ít người đều trốn trong nhà không chịu ra ngoài.

Việc trốn tránh và nhu nhược thường ngày không thể khiến họ đột nhiên trở nên dũng cảm và quả quyết khi nhìn thấy con trăn thây ma khổng lồ. Muôn hình vạn trạng, cuộc đời của mỗi người chỉ có thể do chính họ bước đi, người khác không thể can thiệp.

Sau một hồi hỗn loạn, ngoài hai gia đình từng trốn trong hầm tránh được lợn thây ma, lần này cũng may mắn trốn được trăn khổng lồ nên không đi, những người khác trong làng đều đã chạy trốn, chỉ là có người đi trước có người đi sau. Khi những người cuối cùng quay đầu lại, họ nhìn thấy một cái đầu to lớn xuất hiện trên con đường xuống núi, đôi mắt đỏ còn to hơn cả đèn lồng, lập tức sợ đến hồn bay phách lạc, liên tục thúc giục: “Nhanh lên! Nhanh lên nào! Nó đến rồi! Nó đến rồi!”

Những người dân làng trốn trong hầm lo lắng sợ hãi chờ đợi, một người đàn ông nhỏ giọng nói: “Nó có đến thì cũng sẽ đi thôi, các người xem con lợn trước đó không phải cũng đi rồi sao.”

Vợ anh ta lo lắng: “Nhưng mọi người đều nói, con lợn quái vật đó là bị con trăn lớn này dọa chạy.”

Người đàn ông sắc mặt cứng đờ: “Đừng nói bậy, không sao đâu.”

“Em đã bảo đổi năm nghìn cân lương thực để lấy chỗ ngồi trên xe mà anh không chịu, đồng ý thì họ cũng không mang đi được nhiều như vậy, không phải vẫn ở trong hầm nhà mình sao.”

“Em hiểu gì chứ! Phải đi ký tên đóng dấu, đợi trăn đi rồi họ nhất định sẽ quay lại chuyển đi, đến lúc đó cả nhà mình uống gió Tây Bắc mà sống à?!”

“Cha mẹ đừng cãi nhau nữa, có tiếng động.” Đứa trẻ hoảng hốt nói.

Những người lớn không dám nói nữa, dựng tai lắng nghe.

Sột soạt sột soạt.

Xì xì xì xì.

Có thứ gì đó đang trượt trên mặt đất, tiếng ma sát lọt vào tai, tim đều thắt lại.

Đá lăn loạn xạ, sột soạt, sột soạt sột soạt——

Tiếng động ngày càng gần, sắc mặt những người dưới hầm không còn chút máu.

Gần, gần hơn rồi, dừng lại ngay trên hầm!

Họ mở to mắt nhìn chằm chằm vào cửa hầm, trong lòng điên cuồng cầu nguyện.

Đi đi! Đi nhanh đi! Đi nhanh đi đừng dừng lại ở đây! Đến nhà người khác, đến nhà người khác đi!

Ngay sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng động lớn, không phải cửa hầm vỡ, mà là một chỗ trên mặt đất bị đập vỡ.

“Á!”

Bụi đất tung bay, đá rơi xuống, cả gia đình phát ra tiếng hét kinh hoàng.

Trong bụi đất, một cái lưỡi to lớn vô cùng chui vào, sau đó là một con mắt đỏ không có cảm xúc, người bị khóa chặt sợ hãi đến cực điểm, tay chân mềm nhũn, cổ họng mất tiếng, trong không khí có mùi nước tiểu.

Lưỡi rắn xì xì xì vung vẩy, sau đó miệng rắn há to——

Đêm đến, trên đường núi đèn đuốc sáng trưng, uốn lượn thành những vì sao hy vọng.

Tô Hàm và những người khác không dừng lại một phút nào, tăng tốc xuống núi, đến khi xuống núi thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Anh Từ dừng xe ở bên đường phía trước, Tô Hàm cũng dừng xe lại, không dám tắt máy, cô mở cửa xe xuống xe duỗi chân tay, lái xe suốt chặng đường tập trung cao độ, chỉ thấy đau lưng mỏi cổ, tay cũng hơi bị chuột rút, cả người mệt mỏi.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 142



Sau khi vận động một chút, cô trò chuyện với anh Từ và những người khác cũng xuống xe.

“Quần áo của tôi đều ướt đẫm, trán toàn là mồ hôi.” Tần Việt uống một ngụm nước, thở ra một hơi trọc hướng về phía cửa xuống núi: “Hai chiếc xe đó vẫn luôn đi theo chúng ta, đến rồi.”

Tô Hàm nhìn kỹ: “Đó là xe của ông chủ Trần.”

Ông chủ Trần và lão Kim lái hai chiếc xe chạy trốn, thấy Tô Hàm và những người khác đang nghỉ ngơi bên đường cũng dừng lại, xuống xe trao đổi thông tin.

“Đúng rồi, sao các người đột nhiên dừng xe, sau đó lại tăng tốc, có chuyện gì không?” Ông chủ Trần theo bản năng tăng tốc theo Tần Việt, trong lòng tràn đầy sự hoảng loạn chưa biết.

“Chúng tôi dùng ống nhòm nhìn thấy trên núi có một con trăn thây ma khổng lồ.” Tô Hàm nói.

“Không thể nào?!” Ông chủ Trần giật mình, cảm thấy mình đang nằm mơ: “Trăn khổng lồ? Trăn thây ma? Lớn cỡ nào?”

“Thân dài hơn một trăm mét, nếu không thì khi đứng thẳng lên chúng ta cũng không thể nhìn thấy.”

“Rừng núi cao chót vót, con trăn đó phải dài bao nhiêu mới có thể đứng thẳng cao hơn cây...” Ông chủ Trần lẩm bẩm, đột nhiên chửi một câu tục tĩu: “Năm ngoái tôi mới chạy thoát, chưa được mấy ngày sung sướng!”

Gã đàn ông cơ bắp lão Kim cũng chửi: “Ông trời đúng là không cho người ta sống nữa! Sao lại xuất hiện toàn những thứ quái quỷ thế này!”

Ông chủ Trần xoa xoa mặt: “Vậy các người dừng ở đây là có ý gì, đợi trời sáng rồi mới đi tiếp à?” Anh ta hận không thể chạy ngay bây giờ, chạy thật xa khỏi làng Tô Gia.

“Đợi người làng.” Tô Hàm và anh Từ đã bàn bạc, đợi nửa tiếng nữa rồi đi.

“Nửa tiếng? Cũng được, chúng tôi cũng đợi.”

Trong nửa tiếng, nhà chú Đông đến trước tiên, sau đó là những người dân làng khác, người nào người nấy mặt mày đều xám xịt, như chim sợ cành cong. Họ đã nhìn thấy con trăn thây ma khổng lồ ở cự ly gần hơn, để lại bóng ma tâm lý nặng nề.

“Đột nhiên lao ra, tôi thấy kỳ kỳ, vô thức quay đầu lại nhìn, suýt thì hồn bay phách lạc.”

“To c.h.ế.t đi được! Tôi thấy cả bầu trời cũng có thể bị nó đ.â.m thủng, mẹ ơi sao núi lại nuôi được con trăn to như vậy, không bình thường chút nào!”

“Đã có thây ma rồi, có con trăn to như vậy thì có gì không bình thường chứ? Thế giới này đã không còn bình thường từ lâu rồi!”

“Thảo nào trời tối đen, tôi còn tưởng sắp mưa, mưa không thấy đâu kết quả lại xuất hiện một thứ quỷ quái to như vậy!”

Chú Đông im lặng đếm số người, không nói một lời.

Bị lợn thây ma đuổi theo, dân làng đã mất đi một nửa, bây giờ lại mất thêm mấy hộ nữa, vậy mà chỉ còn lại 46 hộ, chưa đến bốn trăm người.

“Mau đi thôi, tôi cứ thấy sau lưng có thứ gì đó đang đuổi theo.”

“Chắc chắn là đuổi theo, tôi còn nghe thấy tiếng người kêu thảm thiết, không biết có bị ăn thịt không.”

“Đi thôi đi thôi, mau đi! Đi đường nào đây?”

Mọi người ồn ào, Tô Hàm lấy bản đồ ra, sau khi mua được địa điểm khu an toàn từ Hạ Hoành Hiệp, cô đã vạch ra mấy lộ trình, mỗi lộ trình đều có ưu nhược điểm riêng.

Cô thiên về lộ trình vòng xa nhưng tránh được tất cả các thành phố lớn, nếu đi lộ trình này thì phải đi hơn một nghìn năm trăm km, dài hơn lộ trình ngắn nhất gần sáu trăm km. Anh Từ cũng thiên về sự an toàn, hai người cứ thế mà quyết định.

“Anh cả, sao lúc nãy anh không đợi chúng tôi, lúc nãy tôi sợ muốn chết.” Tô Vệ Dân chen vào chào hỏi, cười với Tô Hàm: “Tiểu Hàm giỏi quá, sau này phải chăm sóc chú ba nhiều vào nhé! Cho chú mượn bản đồ xem nào, trước đây chú đi công trình khắp nơi, chú thuộc đường lắm!”

Tô Hàm không nói gì, đưa bản đồ cho ông ta.

Tô Vệ Dân soi đèn xe nhìn kỹ, chỉ ra: “Tiểu Hàm à, lộ trình cháu nói cũng được nhưng đến đây có thể vòng đường, xem này——đây là cầu mới xây, vẫn chưa thông xe đâu, cháu tin chú ba này đi, đi cầu này có thể tiết kiệm được một vòng đường lớn, qua cầu rồi đi theo hướng này, vòng qua hướng kia, không cần đi một nghìn năm trăm km, chỉ cần một nghìn hai trăm km là đến nơi!”

“Chú ba, chú chắc chắn không?”

Tô Vệ Dân vỗ ngực: “Chú còn có thể lừa cháu sao!

Chú có một người anh em làm công trình này, tất nhiên là chỉ đi húp cháo thôi, húp cháo cũng đủ để chú hâm mộ rồi, trước mạt thế hai chúng ta còn uống rượu với nhau, ông ấy nói xây xong rồi thì chờ nghiệm thu thôi, nghiệm thu xong thì năm nay có thể thông xe rồi. mạt thế đến rồi thì chắc chắn không có ai đi nghiệm thu nữa nhưng đó là cây cầu xây hơn năm năm rồi, lẽ nào một năm mà sập được sao?

Không thể nào, chắc chắn vẫn thừa sức cho chúng ta đi qua. Huống hồ chú chắc chắn sẽ đi cùng các cháu, chúng ta tụ tập lại mới an toàn chứ, chú còn có thể tự hại mình sao?”

Tô Vệ Quốc vỗ vai Tô Vệ Dân, hỏi thêm ông ta một số chi tiết, cuối cùng gật đầu nhẹ với Tô Hàm. Người em trai thứ ba này có thể hại người khác, nhưng chắc chắn sẽ không hại mình.

Tô Hàm liền bàn bạc với anh Từ và những người khác, quyết định đi trước, đến chỗ cây cầu kia rồi tính tiếp, nếu không được thì làm theo kế hoạch ban đầu, nếu cây cầu đó thực sự có thể đi qua được thì đó chính là trời phù hộ.

Những người sống sót bị con trăn khổng lồ làm cho kinh hồn bạt vía, bây giờ đều như ruồi mất đầu, chỉ biết phải chạy đến khu an toàn Thiên Dương nhưng không biết phải đi như thế nào. Bây giờ thấy Tô Hàm và những người khác đã quyết định, phần lớn mọi người đều định đi theo, đông người thì có cảm giác an toàn, chỉ có một số ít người kiên quyết đi theo lộ trình ngắn nhất.

Ầm ầm——

Hướng đường núi truyền đến tiếng động lạ, Tô Hàm cuộn bản đồ lại: “Đi thôi!”

Chú Đông lúc này mới lên tiếng: “Những người dân làng bị lợn thây ma đuổi theo chạy trốn vẫn còn nhiều người chưa về, tôi sợ đến lúc họ về rồi mà không biết tình hình, ngốc nghếch lên núi tặng thức ăn cho con trăn khổng lồ. Dùng đất xếp chữ không dễ thấy, ai có than củi không?”

“Tôi có mang theo sơn, tôi lấy.” Tô Hàm giả vờ đến cốp xe sau lấy ra một lon sơn màu đỏ, chú Đông cảm ơn cô, trực tiếp dùng tay chấm sơn viết chữ trên đường.

“Làng có trăn lớn ăn thịt người, đừng vào.”

Đậy nắp lại, chú Đông tiện tay lấy nắm lá cây lau tay, trả lại lon sơn cho Tô Hàm.

“Đi thôi!”

Những người sống sót chia làm hai nhóm, sau khi đi được ba km vào ban đêm thì chia tay nhau ở một ngã tư.

v**t v* lưng con cáo trắng, Tô Thiên Bảo nói: “Tiểu Bạch không kêu nữa rồi, xem ra con trăn đó ở rất xa phía sau.”

Tô Hàm liếc nhìn, quả nhiên thấy con cáo trắng đã thả lỏng nằm trên đầu gối Tô Thiên Bảo, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô nên nó ngẩng đầu nhìn cô, kêu lên một tiếng. Cô cười: “Lúc nãy mày kêu dữ dội thế, tao còn tưởng mày muốn quay lại liều mạng với con trăn khổng lồ chứ.”

Con cáo trắng vẫy đuôi, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Tô Hàm.

Lúc này, Tô Hàm nhận được một cảm giác khó tả, với kinh nghiệm của cô thì cô hiểu rằng đây là con cáo trắng đang “Nói chuyện.” với cô.

[Đông]

“Đông?” Tô Hàm đọc lên.

Cái đuôi lại chạm vào cô một lần nữa, truyền đến một thông tin rõ ràng hơn.

[Đông]

“Chị, lẽ nào chị có thể nói chuyện với Tiểu Bạch sao?” Tô Thiên Bảo kinh ngạc: “Oa tuyệt quá, có thể dạy em không? Ôi!”

Con cáo trắng cào Tô Thiên Bảo một cái, làm Tô Thiên Bảo giật mình. Cậu sờ mặt: “May mà không rách da, sao mày lại cào tao, tao làm gối đệm cho mày lâu như vậy, chân cũng mỏi nhừ rồi.”

“Nó thông minh lắm, còn biết giấu móng vuốt đấy.” Tô Hàm nói rồi đột nhiên hiểu ra: “Ý mày là tên mày không phải Tiểu Bạch, mà là Đông?”

Lúc này con cáo trắng mới hài lòng, ngồi xuống vẫy đuôi nhàn nhã.

Tô Hàm cười: “Được, vậy tao sẽ nói với em trai tao đừng gọi mày là Tiểu Bạch nữa, mày đừng cào em ấy nhé?”

“Không thể nào, nó thực sự hiểu tiếng người sao, em gọi nó là Tiểu Bạch làm nó không vui nên mới cào em? Tiểu Bạch?”

Chát!

Lại bị con cáo trắng cào một cái nhưng Tô Thiên Bảo lại cười khúc khích, Vương Nguyệt Nga ngồi ở ghế sau đau lòng vô cùng: “Con trêu nó làm gì, quay lại để mẹ xem có bị cào rách không.”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 143



“Không sao không sao, chị, chị thực sự có thể nói chuyện với nó sao?”

“Là nó muốn nói chuyện với chị thì chị mới hiểu được, nó nói nó tên là Đông, em đừng gọi nó là Tiểu Bạch nữa.”

“Đông cũng hay, Đông, Tiểu Đông? Vậy mày họ gì? Chị, chị xem ánh mắt của nó có phải đang bối rối không? Ha ha ha dễ thương quá!”

Tô Hàm nhanh chóng liếc nhìn, cười nói: “Nó là cáo chứ không phải người, không có họ là chuyện bình thường, hay là gọi là Bạch Đông đi, cáo trắng họ Bạch cũng khá hợp.”

“Bạch Đông? Bạch Đông, cái này hay, vậy thì tao gọi mày là Bạch Đông nhé, Bạch Đông, mày đồng ý không?”

Con cáo trắng nhắm mắt không để ý đến cậu.

Có chuyện đặt tên thú vị như vậy để tỉnh táo, Tô Hàm vẫn luôn rất tỉnh táo, mãi đến khi đi được tới hai mươi km, ước tính con trăn khổng lồ thây ma không thể đuổi theo thì mọi người mới dám dừng lại nghỉ ngơi.

Lúc này đã hơn hai giờ sáng, thế giới bên ngoài vào ban đêm đều là tiếng kêu của thây ma, nghe rất đáng sợ. Ban đầu, dân làng muốn xếp xe thành vòng tròn để tăng cảm giác an toàn nhưng anh Từ đã lớn tiếng từ chối, nói rằng làm như vậy nếu gặp nguy hiểm thì không thể lái xe chạy ngay được, vì vậy đành thôi, mọi người duy trì đội hình xe dài, nghỉ ngơi trên xe của mình.

Nghỉ ngơi như thế này thì đương nhiên không thoải mái, ngồi cũng khó chịu, thậm chí không có không gian thừa để duỗi chân. Tô Hàm lấy ra bốn chiếc lều ngoài trời, một chiếc nhỏ, ba chiếc lớn: “Ngủ trong lều, như vậy mới có tinh thần, tôi và anh Từ, Tần Việt ngủ trước, để lại hai người canh đêm, một ca canh ba giờ.”

“Lều này tốt, chen chúc một chút có thể ngủ bốn người, Tần Việt, ông Chu, cậu và tôi ngủ cùng nhé.” Anh Từ cười nói: “Tĩnh Nghiên, em dẫn Tiểu Chân cùng Gia Đồng và dì Vương ngủ một lều.”

“Cái này cho cậu, mấy anh em cậu ngủ, biết cách dựng không?” Tô Hàm ra hiệu chiếc còn lại trên mặt đất là cho Tô Hồng Vũ.

“Biết! Tôi đã xem trên tivi rồi!” Tô Hồng Vũ gọi em trai em gái lại giúp đỡ.

“Canh gác thì tôi canh trước, tôi và Gia Đồng ca đầu tiên.” Ông Chu nói.

Tô Hàm nhìn Tô Thiên Bảo, Tô Thiên Bảo vội giơ tay: “Vậy tôi ca thứ hai, tôi và, cha tôi! Tôi và cha tôi ca thứ hai! Các anh canh xong thì gọi chúng tôi.”

Tô Vệ Quốc gật đầu: “Được, vậy thì cứ thế đi, canh đi canh lại sáu giờ, tám giờ cũng sáng rồi.”

Chuyện cứ thế mà định, ông chủ Trần ở bên cạnh nghe thấy, chủ động nói: “Vậy chúng tôi cũng cử một người đi, mấy xe chúng ta hỗ trợ lẫn nhau ha ha.” Tâm tư của ông chủ Trần rất thẳng thắn, ai cũng nhìn ra ý của anh ta, anh Từ nhìn Tô Hàm, Tô Hàm gật đầu: “Được, vậy một ca ba người, có động tĩnh gì thì gọi chúng ta.”

Lều đơn dựng xong, Tô Hàm chui vào ngủ, rất nhanh đã vào giấc mộng.

Có lẽ là con trăn khổng lồ đã mang đến cho cô sự chấn động quá lớn, cô mơ cũng mơ thấy nó, trong mơ cô bị thây ma vây quanh, cô liều mạng giết, sắp g.i.ế.c ra khỏi vòng vây thì đột nhiên nắp giếng bay lên, một con trăn lao ra, con trăn đó gặp gió mà lớn, trong nháy mắt đã dài đến trăm mét, cô ngẩng đầu cũng không nhìn thấy đầu của nó, con trăn khổng lồ nhanh chóng thu nhỏ cơ thể quấn lấy cô, vũ khí của cô hoàn toàn không đ.â.m thủng được da nó, cô như bị một vòng tường cao vây quanh, không thể giãy giụa, không thể thở được...

Miệng phun ra m.á.u và nội tạng, Tô Hàm không cam lòng c.h.ế.t như vậy, cô không muốn chết——

Chỉ là một con trăn, chỉ là một con trăn mà thôi, là cái thá gì!

Tô Hàm trong mơ đầy sự không cam lòng và tức giận, cô cố gắng giãy giụa, đáng lẽ cô sẽ không thể nhúc nhích được chút nào mà bị ép thành thịt vụn nhưng cô thực sự đã chống ra được một khe hở để thở, còn tức giận xé đôi con trăn.

Khoảnh khắc sảng khoái và hả hê đó quá chân thực, cảm giác xé trăn bằng tay cũng giống như thật, Tô Hàm cúi đầu nhìn tay, thấy không phải tay mà là một đôi vuốt, đang nghi hoặc thì đôi vuốt biến mất, biến thành một đôi tay người mọc đầy vảy vàng.

“Chị, trời sáng rồi.”

Tô Hàm mở mắt, ngẩn người một lúc mới ngồi dậy: “Được.”

Con cáo trắng từ trên người cô rơi xuống, lăn một vòng mở mắt, kêu lên ư ử.

“Thì ra là mày đè lên n.g.ự.c tao, chẳng trách tao lại mơ thấy giấc mơ như vậy.” Tô Hàm cười khổ xoa xoa đầu nó hai cái, mở khóa kéo đi ra ngoài.

Trời đã rất sáng, Tô Thiên Bảo vui vẻ nói: “Tối qua rất an toàn, không có một con chuột nào, thật may mắn! Cha nói đây là điềm lành, quãng đường tiếp theo chắc chắn sẽ thuận lợi.”

Họ bắt đầu ăn sáng, vì có thời gian và môi trường cũng an toàn nên họ định nấu cơm để ăn, ăn no rồi mới lên đường. Khi Tô Hàm thức dậy, cơm đã gần chín, trên nóc xe không chỉ buộc quần áo chăn gối hành lý nhẹ, Tô Vệ Quốc còn buộc cả củi dài và to lấy từ kho củi ở nhà, vừa hay dùng để nấu cơm.

“Cha đâu rồi?”

“Cha đi chặt củi rồi, chị xem, ven đường có rất nhiều cây, cha nhìn thấy liền động lòng.”

Theo tay Tô Thiên Bảo chỉ, Tô Hàm thấy mười mấy bóng người đang đi lại trong rừng, cô cười nói: “Chị cũng đi giúp.”

Vương Nguyệt Nga trông lửa, không cho cô đi: “Chẳng phải con còn phải lái xe sao, đừng làm những việc nặng nhọc đó. Thiên Bảo ngoan, đi ngủ đi, cha con lớn tuổi rồi không cần ngủ nhiều, con còn nhỏ.”

“Đi ngủ đi, chị không dọn lều đâu.”

Tô Thiên Bảo và Tô Vệ Quốc canh nửa đêm sau, bây giờ quả thực thấy buồn ngủ: “Vậy em đi ngủ đây, ăn cơm thì gọi em.”

Tô Hàm súc miệng đơn giản bằng nước muối, ngồi xuống đối diện Vương Nguyệt Nga. Mùi cơm đã tỏa ra, củi cháy nổ lách tách, cô lấy que chọc chọc lửa, hỏi Vương Nguyệt Nga dậy lúc mấy giờ.

“Trời chưa sáng đã tỉnh rồi, ngủ sao được.” Vương Nguyệt Nga có quầng thâm dưới mắt: “Dậy rồi thì nghĩ đến việc làm bữa sáng, may mà con có... khụ khụ, dù sao thì cha con cũng chất hết mọi thứ lên xe, cả cái giá sắt này cũng buộc lên, vừa hay dùng để đặt nồi, bên dưới đốt củi, thật là hợp.”

Tô Hàm cười cười: “Vậy con lên xe lấy ít đồ ăn kèm bỏ vào nồi nấu cùng nhé.”

“Lấy đi lấy đi, chỉ chờ con dậy thôi, đồ đạc trên xe chất đầy không tìm thấy gì, túi gạo này mẹ tìm mãi mới thấy.”

Lên xe, Tô Hàm giả vờ lục lọi đồ đạc, lấy ra một khúc thịt xông khói, bốn hộp thịt hộp và nửa cân khoai lang khô, cho hết vào nồi hấp cùng.

Mùi thơm lan tỏa, ngửi thấy là ch** n**c miếng.

“Ai chạy nạn mà còn ăn thịt xông khói chứ, chậc!”

“Thơm quá, sáng sớm nhà ai ăn thịt xông khói thế!”

Anh Từ ngửi ngửi, lấy ra năm cái giò heo cũng cho vào cơm nhà mình. Chị Từ đang nấu canh rong biển, xé nhỏ rong biển, thêm muối và bột ngọt, sau đó đổ nước sôi vừa đun sôi vào, một nồi canh rong biển đã hoàn thành, thấy vậy liền cười nói: “Sao lại hào phóng thế, còn cho cả giò heo vào.”

“Ngày đầu tiên ra ngoài thì phải ăn ngon một chút mới có sức.” Anh Từ cười híp mắt, cúi đầu nói với con gái: “Đi gọi dì Gia Đồng, chú Tần, ông Chu dậy ăn cơm đi.”

“Vâng!” Tiểu Chân nhận nhiệm vụ, từ trên ghế nhỏ của mình đứng dậy đi về phía lều, anh Từ mỉm cười nhìn con gái cố gắng kéo khóa, chui vào lều.

Chị Từ nhẹ giọng nói: “Chúng ta có thể đến khu an toàn Thiên Dương đúng không?”

Anh Từ ôm lấy cô ấy: “Tất nhiên rồi, anh là ai chứ, chồng em, cha Tiểu Chân, em phải tin anh.”

“Chị dâu, đồ hộp cho chị.” Tô Hàm đi tới, đưa cho chị Từ hai hộp đồ hộp.

Anh Từ cười, cũng không khách sáo: “Tôi ngửi thấy mùi đã thèm rồi, cảm ơn nhé!”

Trời càng sáng, mọi người đều thức dậy, tự dọn dẹp ăn sáng. Nghỉ ngơi lấy lại sức, bắt đầu thảo luận về trải nghiệm kinh hoàng đầy biến cố ngày hôm qua.

“Không biết con trăn đó đi đâu rồi.” Một người nói.

Những người khác không nói gì, trong lòng đều cảm thấy sợ hãi.

“Ăn đi! Sáng sớm đừng nói chuyện không hay, ăn nhanh đi, ăn xong thì lên đường.”

Tô Hàm bưng bát lớn chăm chú ăn, cả nhà mỗi người một bát, cộng thêm bốn anh em Tô Hồng Vũ, đều cúi đầu ăn cơm. Khoai lang khô hấp xong mềm mại thơm ngọt, ăn kèm với thịt hộp và thịt xông khói, mùi thơm không gì sánh được.
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 144



“Anh cả à, nhà anh ăn uống không tệ đâu, tôi nhìn mà thấy thèm.” Tô Vệ Dân cũng bưng bát ngồi xuống đất, thò đầu nhìn vào bát của Tô Vệ Quốc. Tô Vệ Quốc ăn càng nhanh hơn, mơ hồ đáp: “Bình thường thôi.”

Tô Vệ Dân thầm mắng một tiếng keo kiệt nhưng trên mặt vẫn cười tươi: “Tôi muốn bàn với anh cả một chút, xe của anh không phải hơi nhỏ sao, sau đó lại chở thêm mấy người Hồng Vũ, chật quá, thế này nhé, để Thiên Bảo sang xe tôi ngồi, vừa hay làm bạn với Anh Hào, đều là con trai chắc chắn hợp nhau.”

“Không cần không cần, xe nhà tôi đủ chỗ ngồi, một nhà phải ở bên nhau chứ, Thiên Bảo không ở trước mắt tôi không yên tâm.” Tô Vệ Quốc vội vàng từ chối.

“Được rồi, vậy thôi, tôi đi dạo một chút, lát nữa về, lúc lên đường nhớ gọi tôi một tiếng nhé!” Nói xong liền đi.

Vương Nguyệt Nga liếc nhìn bóng lưng Tô Vệ Dân: “Ông ta làm gì thế?”

“Đừng để ý đến ông ta, từ nhỏ ông ta đã nhiều tâm nhãn.”

Tô Hàm nói: “Chắc là muốn tăng thêm quan hệ với nhà chúng ta, Thiên Bảo ở chỗ ông ta, chúng ta không thể không tận tâm, thấy họ gặp nguy hiểm còn có thể chỉ lo chạy trốn sao?”

Tô Vệ Quốc trừng mắt: “Được lắm lão tam, hóa ra là có chủ ý này! Quả nhiên nhiều tâm nhãn! Từ nhỏ đã biết nịnh nọt hơn tôi và lão nhị, nhà không có tiền, chỉ cho ông ta đi học, nếu không phải tôi không muốn học, chắc chắn phải đánh nhau với ông ta.”

“Con không đi đâu, nhà mình đâu có thiếu xe, mới không thèm đi xe nhà ông ta.” Tô Thiên Bảo vội vàng bày tỏ thái độ.

“Hừ, đừng thấy cha con nói chú ba mặt đen nhưng họ là anh em ruột, đến lúc đó lại lén lút đưa cá nhà mình cho họ.” Vương Nguyệt Nga trợn trắng mắt.

Tô Vệ Quốc xấu hổ vô cùng: “Tôi chỉ đưa có một lần, chuyện tám trăm năm trước bà cứ lôi ra nói.”

Tô Thiên Bảo cười khúc khích, tiếp tục ăn cơm.

“Mẹ, sau này nấu cơm nấu nhiều một chút, chúng ta không thể bữa nào cũng có thời gian nấu cơm, nấu nhiều một chút ăn không hết thì con cất đi.”

Vương Nguyệt Nga hiểu ý: “Mẹ biết rồi, yên tâm đi!”

Ăn xong, đám người Tô Hàm lên đường, tối hôm qua lúc đi đường đã thấy lác đác vài con thây ma đi lang thang trên đường, hôm nay ban ngày gặp phải thây ma nhiều hơn hẳn. Xe đi đầu trực tiếp cán qua, mấy tiếng “Bùm bùm”, thây ma hoặc bị hất văng hoặc bị cuốn vào gầm xe, phát ra tiếng giòn tan khiến người ta sởn gai ốc.

Một số dân làng ít tiếp xúc với thây ma sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, có người còn hét lên.

Anh Từ nghe thấy động tĩnh phía sau xe, khẽ thở dài. Đây cũng là nhờ hoàn cảnh của làng Tô Gia mới có thể bảo vệ dân làng “Ngây thơ.” như vậy, mạt thế đã sang năm thứ hai rồi, thêm ba tháng nữa là tròn một năm, vẫn có người thấy thây ma bị đ.â.m nát bét mà hét lên, nói ra người ngoài còn không dám tin.

“Tiểu Chân sợ không?” Chị Từ nhẹ giọng hỏi.

Tiểu Chân lắc đầu: “Không sợ, mẹ đừng sợ, Tiểu Chân bảo vệ mẹ.”

Trong mắt chị Từ lập tức tràn đầy dịu dàng: “Được, mẹ chờ con lớn lên bảo vệ mẹ.”

Trong góc xe, Tô Hồng Vũ không nói gì chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu nhớ đến cha mình, người đã mất tích sau khi lên trấn tìm thuốc. Cha cậu hẳn là đã không còn, nếu cha biến thành thây ma, có phải cũng sẽ có lúc bị xe đi ngang cán nát như dưa hấu thối không? Không thể nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến là mắt cậu lại cay cay.

“Sao thế, sợ rồi à? Đừng sợ.” Chị Từ chú ý thấy, an ủi cậu.

Tô Hồng Vũ vội lắc đầu: “Không, em không sợ, em uyệt đối không sợ thây ma!”

Tiểu Chân tò mò nhìn cậu, chị Từ cười xoa đầu con gái:

“Vậy thì tốt, đừng sợ thây ma, mặc dù trước đây chúng cũng giống như chúng ta là con người nhưng sau khi chúng biến thành thây ma, chúng không còn là người mà chúng ta quen biết nữa, người thật của chúng chắc chắn đã vào địa phủ đầu thai, đầu thai vào nhà tốt, thây ma chỉ là xác của chúng, bị quái vật chiếm giữ mới đánh chúng ta.”

Lời an ủi dịu dàng như vậy khiến mắt Tô Hồng Vũ ươn ướt, cậu muốn nói rằng mình không còn là trẻ con nữa, chị không cần dỗ dành mình như dỗ trẻ con nhưng cậu nhìn vào ánh mắt dịu dàng của chị Từ, chỉ nghẹn ngào gật đầu: “Vâng, em biết, cảm ơn chị.”

Chị Từ cười rất to: “Gọi là dì chứ!”

“Chị trông chỉ hơn hai mươi tuổi, em đã mười bảy tuổi rồi, tuổi của chị không thể sinh ra đứa con trai lớn như em được.”

Chị Từ cười không ngậm được miệng: “Em nhìn chuẩn thật, chị đúng là mới hai mươi chín tuổi, lúc em chào đời chị mới mười hai tuổi.”

Không khí trong xe trở nên vui vẻ.

Anh Từ ngồi ghế lái phía trước cười hỏi: “Hồng Vũ phải không, sao em lại ở cùng với cô Tô, cô ấy còn giúp em chăm sóc em trai em gái, ôi chao anh không có ý nói cô ấy là người m.á.u lạnh vô tình, mà em cũng biết đấy, bây giờ thời thế khó khăn lắm, người nhà còn không lo nổi, các em cũng không phải họ hàng gì.”

Anh Từ cũng biết thân thế của Tô Hàm, dù sao cũng ở trong làng lâu như vậy rồi. Tô Hàm ngay cả với cha mẹ ruột cũng rất lạnh nhạt, sao đột nhiên lại phát thiện tâm nhận nuôi bốn đứa trẻ?

“Em đã đưa hết lương thực trong nhà cho chị Hàm rồi nhưng xe của chị Hàm không lớn nên không thể mang hết đi được, em không muốn chiếm tiện nghi của chị Hàm nên bán mình cho chị Hàm luôn.” Tô Hồng Vũ ưỡn thẳng lưng:

“Chị Hàm đã đồng ý sẽ đưa em trai em gái em đến khu an toàn, sau này em sẽ nghe lời chị Hàm, chị ấy là đại ca của em, em là tiểu đệ của chị ấy!”

Anh Từ lập tức hiểu ra, Tô Hàm có năng lực đặc biệt, xem ra là đã thu hết lương thực nhà Tô Hồng Vũ.

“Thảo nào, cô Tô có năng lực, sau này em cứ đi theo cô ấy là không sai, anh nói cho em biết này--”

Bộ đàm sáng lên, chị Từ vội nói: “Ông xã, anh đừng nói nữa, có người nói chuyện qua bộ đàm.”

“Xoẹt xoẹt... Anh Từ, Tần Việt, chú Đông, tôi là Thiên Bảo, tôi dùng ống nhòm thấy có chim thây ma đến rồi! Chị tôi bảo đi về phía trước tìm nhà cao tầng, chúng ta trốn vào đó!”

Anh Từ giật mình, Tô Hồng Vũ vội thò đầu ra nhìn về phía sau xe, quả nhiên thấy xa xa có một đám mây đen. Đám mây đen kia là chim thây ma sao?

“Tĩnh Nghiên, trả lời cô Tô là anh đã nghe thấy.”

“Vâng vâng! Đã nhận được, Từ Thiên Hòa đã nhận được, sẽ đi tìm nhà cao tầng trốn ngay.”

Tiếng của Tần Việt cũng truyền đến: “Tần Việt cũng đã nhận được, sẽ tăng tốc ngay.”

Thông báo xong, Tô Thiên Bảo lo lắng: “Sao lại có chim thây ma, chúng không phải đã bay đi rồi sao?”

Tô Hàm bình tĩnh đạp ga: “Không nhất thiết là đàn ở trên núi của chúng ta, may mà Bạch Đông cảnh báo trước, nếu không thì muộn mất.” Con cáo trắng vừa nãy nằm trên người Tô Thiên Bảo đột nhiên kêu về phía bên ngoài, Tô Hàm bảo Tô Thiên Bảo ra quan sát, lúc này mới nhìn thấy đàn chim thây ma ở xa xa. “Thiên Bảo, sau này cứ cách một lúc lại quan sát xung quanh một lần, biết chưa?”

“Biết rồi chị-- Em sẽ thông báo cho những người khác trong làng!” Cậu hướng về phía cửa sổ bên phải hét lớn, vợ chồng Tô Vệ Quốc và Vương Nguyệt Nga cũng dùng giọng lớn nhất thông báo cho những người khác biết nguy hiểm sắp đến.

“Chị Hàm, bên kia có tòa nhà!” Tô Hiểu Bội hét lớn.

“Chị thấy rồi, ngồi cho vững!” Tô Hàm đạp ga hết cỡ.

Anh Từ cũng nhìn thấy khu dân cư đó, vội đánh tay lái rẽ, rẽ về phía ngã tư phía trước.

Chú Đông nhận được tin tức lập tức lấy ống nhòm ra nhìn về phía sau, vừa nhìn đã kinh ngạc, ông lại cầm lấy bộ đàm nhưng nhớ ra Tô Hàm chỉ tặng cho làng ba bộ đàm và một ống nhòm, trong đó một bộ ở chỗ Hồng Vũ, một bộ ở chỗ một dân làng khác đang trực, người đó từ khi chạy khỏi làng vẫn chưa quay lại.

Hơn nữa đây là trên đường, không phải làng Tô Gia, ông không có loa phát thanh để có thể thông báo cho toàn thể dân làng ngay được.

Không còn cách nào khác, ông đành phải hét lớn như Tô Vệ Quốc và những người khác: “Có chim thây ma! Chim thây ma! Chạy nhanh lên! Truyền về phía sau, truyền về phía sau!”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 145



Đội ngũ chạy nạn của làng Tô Gia lập tức hoảng loạn, mọi người đều tăng tốc, chen lấn nhau để tiến lên.

Rầm! Một chiếc xe ba bánh bị đ.â.m đổ, chiếc xe phía sau không kịp tránh né đ.â.m thẳng vào, bị kẹt nửa xe, không thể di chuyển.

“Làm gì vậy! Càng vội càng loạn!” Chú Đông lo lắng muốn xuống xe giúp đỡ nhưng con trai không chịu: “Cha! Chim thây ma bay rất nhanh, chúng ta phải nhanh lên!” Ngược lại còn tăng tốc.

“Tiểu Dũng!”

“Ông nội, chim đến rồi!” Cháu gái chỉ tay ra bên ngoài nói.

Chú Đông hít một hơi thật sâu, vừa nãy còn phải dùng ống nhòm mới nhìn rõ được đám mây đen kia, mới có mấy phút mà đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường đó là một đàn chim thây ma đông đúc! Chúng bay đến từ xa, dày đặc, đôi mắt đỏ như ổ trứng ốc bươu vàng trên cánh đồng, cũng dày đặc khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Người làng Tô Gia cố gắng chạy đến tòa nhà gần nhất, tìm kiếm sự che chở của bê tông cốt thép.

Anh Từ và Tô Hàm vốn đã đi ở phía trước, đương nhiên cũng đến đích nhanh nhất.

“Tiếp tục đi về phía trước! Những người ở phía sau cùng có lẽ không kịp tìm nhà nữa, họ sẽ phải tìm chỗ gần đó để trốn, chúng ta không thể tụ tập lại với nhau! Chim thây ma có lẽ cũng giống như thây ma, càng đông người thì chúng càng tấn công, tách ra để thu hút hỏa lực của chúng, như vậy nhà cửa sẽ ít bị tấn công hơn!” Tô Hàm nói qua bộ đàm.

“Biết rồi!”

Họ đi thêm năm mươi mét nữa mới dừng xe.

“Nhanh lên!” Anh Từ bế con gái lên, kéo vợ: “Nhanh nhanh nhanh!” Tô Hồng Vũ lo lắng chờ mấy giây, thấy xe của Tô Hàm dừng lại lập tức chạy tới, bế đứa em trai nhỏ nhất lên rồi gọi em gái: “Dắt tay Tiểu Tam chạy theo anh!”

Gia đình Tô Hàm và Tần Việt lần lượt xuống xe, cùng nhau chạy nhanh.

Một con thây ma từ góc nhà lao tới, Tô Hàm dùng xẻng đánh ngã nó: “Hồng Vũ, các cậu theo sau!”

Họ xông vào một tòa nhà hai tầng tự xây, con thây ma trong nhà bị anh Từ đá ngã, Tần Việt bổ thêm một nhát, ông Chu tùy tiện bê một cái ghế đứng lên kéo cửa cuốn xuống, sau đó đóng cửa kính tầng hai lại, Khâu Gia Đồng vội đi kiểm tra cửa sổ.

“Tôi lên tầng hai xem!” Tần Việt chạy lên tầng hai, hai con thây ma gào thét lao ra từ trong phòng, anh ta dùng sức c.h.é.m ngã chúng, đá sang một bên, tranh thủ thời gian kiểm tra cửa sổ.

“Thế nào?” Tô Hàm cũng chạy lên.

“Tình hình rất tốt, toà nhà này có lắp cửa sổ chống trộm.” Trán Tần Việt toàn mồ hôi, nở nụ cười nói: “Nhìn này, rất an toàn.”

“Vậy thì tốt nhưng vẫn phải thêm một lớp ván gỗ nữa mới an toàn, nếu không thì những con chim thây ma nhỏ có thể dễ dàng chui qua cửa sổ chống trộm, lớp cửa kính này không cản được chúng. Giúp tôi tháo ván giường xuống, cửa sổ tầng dưới cũng có cửa sổ chống trộm nhưng cửa sau hỏng rồi, phải chặn lại.”

“Anh nói đúng, vậy thì lấy ván giường chặn cửa sau, tôi sẽ tháo ghế bàn để chặn cửa sổ!”

Tầng dưới cũng bắt đầu tháo đồ đạc ầm ầm, Tô Thiên Bảo và Tô Hồng Vũ chạy lên giúp.

Tô Hàm lấy ra một gói đinh sắt lớn từ trong ba lô, những chiếc đinh này dài một thước, đủ để đóng chặt tấm ván gỗ dày vào tường, cô còn lấy ra hai cái búa, đây đều là dụng cụ trong nhà.

“Thiên Bảo, mang một nửa đinh sắt xuống, đưa búa cho cha.”

“Vâng!” Tô Thiên Bảo ôm đồ đạc chạy xuống lầu.

Mọi người đều có kinh nghiệm, cùng nhau làm việc rất nhanh, Tô Vệ Quốc làm việc nhanh nhẹn lại có sức khỏe: “Để tôi!” Ông đẩy mặt bàn tháo ra vào cửa sổ vỡ, dùng búa đóng mạnh một cái, chiếc đinh dài đã được ông đóng vào một nửa.

Tầng trên tầng dưới đều đang thi công ầm ầm, mùn cưa bay tứ tung, Tiểu Chân không nhịn được hắt hơi hai cái.

Những người khác ở làng Tô Gia lần lượt đến tòa nhà này, vội vã bỏ xe chạy vào nhà.

Chú Đông không thấy xe của những người đi đầu, ông thò đầu ra nhìn về phía trước.

“Cha, mau vào nhà!”

“Đến đây.” Chú Đông nhanh chân đi theo.

Mọi người đều tìm chỗ gần đó để trốn, thấy có cửa sổ bị vỡ thì giật mình, có người vội tìm nhà mới, có người tháo đồ đạc để vá cửa sổ.

“Xong rồi! Tòa nhà này có hai tầng, ai thấy cửa sổ tầng hai có bị vỡ không?”

“Tôi, tôi không xem!”

“Nhanh đi xem đi!”

“Đừng hoảng! Tôi vừa nhìn lướt qua thấy cửa sổ đều có cửa sổ chống trộm! Chim thây ma không bay vào được!”

“Cửa sổ này bị vỡ!”

“Chim thây ma đến rồi!”

Chim thây ma hung hăng lao xuống, khi chúng lao xuống có cảm giác như che cả bầu trời, tầm nhìn rõ ràng tối lại. Những người sống sót trong tòa nhà phía trước đều nín thở, cầu nguyện chúng đừng dừng lại, nhanh chóng bay qua.

Chim thây ma không như mong muốn của con người, chúng bị hơi thở của kẻ thù đáng sợ đuổi chạy trốn, khi nhìn thấy con mồi, chúng theo bản năng săn bắt, chúng đuổi đến đây là vì thức ăn.

Ầm ầm ầm!

Rầm rầm rầm!

Tiếng va chạm và tiếng mổ đập kinh hoàng bao trùm lấy mọi người, tất cả các tòa nhà có người ẩn náu đều bị chim thây ma bao vây, đội quân chim thây ma đông đảo giảm đi nhanh chóng bằng mắt thường, mỗi con chim thây ma đều tìm được con mồi mà chúng muốn, dùng hết sức để chen vào tòa nhà.

Một nhóm chim thây ma còn lại bay vòng một vòng rồi phát hiện không có chỗ đậu, chúng nhạy bén cảm nhận được phía trước còn có thức ăn, kêu lên rồi bay về phía trước, đến nơi thì lại chia thành hai nhóm nhỏ bao vây hai tòa nhà.

Từ lúc Bạch Đông phát hiện ra điều bất thường đến khi tìm được tòa nhà để trú ẩn chưa đầy mười phút, Tô Hàm cầm lấy tấm ván gỗ cuối cùng để đóng cửa sổ, đột nhiên cô cảm thấy trước mắt tối sầm lại, từ khe hở lớn bằng bàn tay còn lại, cô nhìn ra ngoài, đàn chim thây ma dang cánh bay đến, số lượng nhiều đến mức không nhìn thấy ranh giới, khoảnh khắc này chỉ thấy cả bầu trời tối sầm lại.

“Líu ríu!”

Tầm nhìn tối đen, vô số chim thây ma đập vào cửa sổ ầm ầm, cửa sổ chống trộm giữ chúng lại, đôi mắt đỏ ngầu tham lam nhìn chằm chằm Tô Hàm qua khe hở, như muốn dùng ánh mắt moi thịt trên người cô ra. Cô cười lạnh một tiếng, dùng búa đóng đinh sắt vào tường.

Tấm ván gỗ đóng chặt, những ánh mắt khát m.á.u đó đều biến mất.

“Tôi xuống tầng xem.” Tô Hàm nói với Tần Việt một câu rồi xuống tầng.

Tầng dưới cũng đã gần xong, khi Tô Hàm xuống thì Tô Vệ Quốc đang đóng chiếc đinh cuối cùng, ông khạc một ngụm nước bọt: “Tao xem chúng mày vào đây thế nào!”

Đáp lại ông là tiếng chim thây ma mổ dữ dội hơn, Tô Vệ Quốc giật mình lùi lại hai bước, thấy Tô Hàm thì cười toe toét: “Trên lầu đóng xong chưa? Nếu chưa thì để cha!”

“Xong rồi, yên tâm đi.”

Cô nhìn khắp tầng dưới, nghe những âm thanh khó chịu đó, lông mày vẫn nhíu chặt.

“Sao thế, còn lo lắng gì à?” Anh Từ lau mồ hôi, cười nói: “Lần này chúng ta đều phát huy hết sức, dùng tốc độ tốt nhất để gia cố nơi trú ẩn, lúc này cô nên cười chứ, ha ha ha!”

Tô Hàm cũng ngồi xuống đất, lấy nước ra: “Uống nước đi.”

“Cái ba lô của cô đúng là hộp báu, còn gì không, hôm nào đổi cho tôi đeo vài hôm.”

“Còn, hôm nào đưa cho anh. Cha mẹ, Thiên Bảo, qua đây uống nước. Tiểu Bội, hai chai nước này mang đi, anh trai em ở trên lầu, các em có thể tìm anh ấy.”

Tô Hiểu Bội cảm ơn cô, ôm nước gọi hai đứa em lên lầu.

Tất cả mọi người ngồi bệt xuống đất, trong nhà rất tối nhưng chỉ cần được an toàn thì tối cũng chẳng là gì, ngược lại còn mang lại cho người ta cảm giác an toàn.

“Ăn trưa thôi, lúc nào cũng phải giữ trạng thái no bụng có sức lực mới có thể g.i.ế.c được thây ma.” Anh Từ cười mở ba lô của mình ra, lấy bánh mì nhỏ ra chia: “Mặc dù hết hạn rồi, nhưng bao bì vẫn còn tốt, mùi vị cũng không tệ.”

“Cảm ơn, Thiên Bảo, lấy khoai lang khô ra cho mọi người nếm thử. Đây là khoai lang khô nhà chúng tôi phơi năm ngoái, mặc dù là của năm ngoái, nhưng phơi tốt bảo quản tốt, mùi vị vẫn rất thơm ngon.”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 146



Chị Từ cười: “Như thế này mới tốt chứ, ít khi thấy em hài hước như vậy.”

“Chị em hài hước lắm, chỉ là các chị có thể không nghe ra em đang nói đùa thôi.” Tô Thiên Bảo cười ha hả: “Nhưng em nghe ra, chị ấy nói với em rằng ‘Thiên Bảo, nếu không chống đẩy được một trăm cái thì chị đánh c.h.ế.t em’, các chị xem, em không phải vẫn còn sống sao ha ha ha!”

Chọc cho anh chị Từ cười ầm lên.

Tiểu Chân nói lớn: “Cha em có thể chống một trăm cái, còn có thể cõng Tiểu Chân!”

Anh Từ cười càng vui hơn: “Đúng đúng đúng, anh còn có thể cõng Tiểu Chân nhà anh trên lưng chống đẩy, Thiên Bảo à, em còn trẻ phải tranh thủ luyện tập, sau này mới có thể bảo vệ vợ con.”

Sắc mặt Tô Thiên Bảo đỏ bừng, trong bóng tối không nhìn rõ lắm nhưng mọi người đều nghe ra được sự ngượng ngùng trong giọng nói của cậu: “Em mới mười tám tuổi, còn sớm mà.”

“Không sớm không sớm, tranh thủ phấn đấu đi, đợi chúng ta đến khu an toàn Thiên Dương, ở đó người sống sót nhiều, chắc chắn em sẽ tìm được bạn gái.”

Khóe miệng Tô Hàm nở nụ cười nhàn nhạt, xung quanh cô đều là người, mọi người trong bóng tối nói những chủ đề nhẹ nhàng, như thể mọi nguy cơ đều không đáng nhắc đến, lòng cô cũng dần thả lỏng. Bạch Đông cuộn tròn bên chân cô, gác đầu lên đầu gối cô, cô cúi đầu v**t v* đầu nó.

“Xoẹt xoẹt xoẹt... Alo alo, Tô Hàm các người ở đâu, các người không sao chứ?”

Bộ đàm truyền đến giọng nói của chú Đông, mọi người đều ngừng nói, Tô Hàm trả lời: “Nhận được, tôi là Tô Hàm, chú Đông, chúng tôi không sao, còn mọi người thì sao?”

“Không sao là tốt rồi, chúng tôi ở đây cũng không sao, chỉ có bên cạnh... Bên cạnh xảy ra chuyện rồi, nghe tiếng thì có vẻ là chim thây ma đã xông vào.” Giọng chú Đông nghẹn ngào, một lúc sau mới nói: “Vừa nãy có người kêu thảm thiết, bây giờ đã không còn tiếng động nữa rồi.”

Bầu không khí bắt đầu trở nên nặng nề. Tô Hàm không biết nói gì để an ủi chú Đông, trong sự im lặng, Tô Vệ Quốc ho một tiếng: “Anh Đông à, mỗi người có số mệnh của mỗi người, chúng ta cũng không biết số mệnh của mình sẽ ra sao, cứ sống tốt trước đã, còn sống thì còn tất cả, haiz!”

“Haiz, đúng vậy, còn sống thì còn tất cả, đều phải sống tốt! Không nói nữa, các người cũng cẩn thận, nếu chim thây ma đi rồi thì báo một tiếng, chúng ta cùng đi.”

“Được! Biết rồi!”

Nhưng bầu không khí trong căn phòng tối tăm không thể trở lại sự thoải mái như vừa nãy, Tô Hàm lấy ra một chiếc đèn chiếu sáng cắm trại, nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt lại trước, tôi bật đèn đây.”

Tách.

Ánh đèn sáng rực chiếu sáng cả phòng khách.

Mọi người đều nheo mắt thích nghi một lúc mới mở mắt ra, Tô Hàm cười nói: “Nhìn này, chúng ta có đèn rồi, tối nay ngủ ở đây cũng không sợ.”

Tiểu Chân đưa tay ra sờ: “Đèn! Sáng!”

Chị Từ vuốt mái tóc mềm mại của con gái: “Đúng vậy, chúng ta có đèn, không sợ.”

Đám chim thây ma vây hãm Tô Hàm và những người khác suốt năm ngày, sau đó mới từ từ rút lui.

“Nếu chúng không đi nữa thì gỗ sẽ không đủ dùng, kính cũng bị chúng đập vỡ hết rồi, tôi thấy mấy con chim thây ma nhỏ còn đáng sợ hơn cả chim thây ma lớn, cứ thấy khe hở là chui vào.”

“Tập tính của chim thây ma hình như không giống thây ma lắm, thây ma chỉ cần ngửi thấy mùi người là sẽ không chịu đi nếu không ăn được nhưng mấy con chim thây ma này lại đi rồi.” Anh Từ nói.

“Hôm kia tôi nghe thấy tiếng động cơ xe bỏ hoang, có người đi qua đây, có lẽ đã thu hút một số chim thây ma đi.” Tô Hàm nhìn về phía xa, trong phạm vi quan sát của ống nhòm đã không còn nhìn thấy một con chim thây ma nào.

“Có lẽ khi chúng ta đến khu an toàn Thiên Dương sẽ có thể biết thêm nhiều tin tức về loài thây ma, trước đây làng Tô Gia quá an toàn và cũng quá khép kín, thông tin chúng ta có được quá rời rạc.” Tần Việt kéo ba lô: “Đi thôi, đi gặp những người khác, không biết tình hình bên họ thế nào rồi.”

Những người dân làng khác c.h.ế.t thảm, có bốn ngôi nhà bị chim thây ma tàn phá, không còn một người sống sót, chỉ còn lại những vết m.á.u loang lổ trên tường và những mảnh quần áo, hành lý.

Đội ngũ hơn ba trăm người, chỉ trong chốc lát đã mất đi hơn sáu mươi người, bảy chiếc xe và hành lý trở thành vô chủ. Một số người bắt đầu tranh giành quyền sở hữu những vật tư đó, chú Đông mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

“Chú Đông, chúng tôi muốn về làng.”

Chú Đông ngẩng đầu lên: “Nhưng trong làng có trăn lớn, con trăn lớn như vậy các người quên rồi sao?”

Có dân làng nói: “Con trăn lớn có lẽ đã xuống núi rồi, lúc đó nó đuổi theo chúng ta, lúc chúng ta đi còn nghe thấy tiếng động trên đường lên núi, chắc chắn nó đã theo chúng ta xuống núi rồi, bây giờ không biết nó bò đi đâu, làng chắc đã an toàn rồi.”

Một người khác nói: “Có thể con trăn lớn đã đến thị trấn, thị trấn cách chúng ta xa, có thể không biết có con trăn lớn, con trăn lớn chắc chắn đã đến đó để ăn thịt họ.”

Chú Đông im lặng, ông biết mới đi được ngày thứ hai mà nhiều người đã c.h.ế.t thảm như vậy, mấy người còn lại đã sợ mất mật, muốn về quê cũ, ôm hy vọng may mắn.

“Các người tự sắp xếp đi, đó là lựa chọn của các người.” Chú Đông phẩy tay.

“Chú Đông, chú không về cùng chúng tôi sao? Chú là trưởng làng mà.”

“Làng đã không còn, tôi còn là trưởng làng cái gì nữa.” Chú Đông đứng dậy quay người đi tìm xe của mình: “Các người tự sắp xếp, tự sắp xếp đi!”

Khi một lần nữa lên đường, đội ngũ chỉ còn hơn hai trăm người.

Mối đe dọa từ chim thây ma khiến họ càng lo lắng hơn cho những ngày tháng tiếp theo, liệu họ có thể sống sót đến được khu an toàn Thiên Dương không?

“Nhất định có thể, ngồi vững, tôi lái xe đây.” Tô Hàm bình tĩnh như thường lệ, đạp chân ga.

Khoảng sáu giờ chiều, Tô Hàm lái xe lên đường cao tốc. Năm thứ hai của ngày mạt thế, trên đường cao tốc có rất nhiều xe bỏ hoang nhưng may mắn là đường vẫn thông thoáng, mặc dù đường đi rất hẹp nhưng rõ ràng đây là con đường mà những người đi trước đã dọn dẹp, giúp những người đến sau như họ cũng được hưởng lợi.

“Chúng ta phải tìm xăng, tiện thể nghỉ đêm ở đây luôn.” Chú Đông dùng bộ đàm nói với Tô Hàm.

Tô Hàm đứng trên nóc xe dùng ống nhòm nhìn về phía xa, tầm mắt chỉ thấy toàn xe, đường đi hẹp, nếu không may có thây ma đến thì họ đều không chạy thoát được.

“Không được, ở đây không thích hợp để nghỉ đêm, ban đêm quá nguy hiểm, nhiều xe bỏ hoang như vậy không chỉ cản trở chúng ta chạy trốn mà còn là nơi lý tưởng để thây ma ẩn núp. Nếu muốn nghỉ đêm thì phải đi qua khu này tìm một bãi đất trống, hoặc quay lại tìm một chỗ ở đoạn đường dẫn lên cao tốc.”

“Nhưng xe của nhiều người sắp hết xăng rồi, không tìm xăng thì không đi được.”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 147



Cô nhảy xuống: “Vậy thì bây giờ đi tìm xăng, tìm xong thì đi luôn!”

Nhân lúc nghỉ ngơi này, nhà Tô Hàm ăn tối sớm. Vương Nguyệt Nga nói: “Ăn sớm đi, không cần đợi trời tối mới bật đèn nấu cơm, tiết kiệm điện.”

Có lý, vậy thì ăn cơm trước đi. Vương Nguyệt Nga bắt đầu nấu cơm, định nấu một nồi thật đầy, ăn không hết thì cất lại bữa sau ăn tiếp. Tô Vệ Quốc xoa xoa tay, nhìn hai bên rừng mà động lòng: “Tôi đi tè tiện thể chặt củi, Thiên Bảo, con ở trên tiếp ứng cho cha, cha chặt xong sẽ ném lên cho con.”

“Cha, củi đủ dùng rồi.”

“Đứa ngốc này, nếu đoạn đường phía sau không có cây thích hợp thì sao, con định ăn cơm không à? Đừng ỷ lại vào chị con, chị con cất là để phòng trường hợp khẩn cấp, ăn hết rồi cũng phải làm lại, làm lại thì phải dùng củi, cũng không biết khu an toàn Thiên Dương có núi để chặt củi không, ở đó đông người như vậy, cho dù có củi thì chắc chắn cũng có rất nhiều người tranh giành, bây giờ chúng ta có rừng lớn ngay trước mắt, chặt bao nhiêu cũng được chẳng ai tranh giành, mau nghe lời đi!”

“Chú Vệ Quốc, ôi chờ cháu với, cháu cũng đi!” Anh Từ vội đuổi theo.

Mọi người đều có việc để làm, Tô Hàm bắt đầu kiểm tra những chiếc xe bỏ hoang xung quanh.

Không có một con thây ma nào, chỉ có những xác thây ma thối rữa đầy giòi.

“Ôi chao, ở đây nhiều xác thây ma quá! Thối c.h.ế.t đi được!” Tô Vệ Quốc hét lớn: “Các người đi tè thì cẩn thận một chút, đừng giẫm lên xác chết!”

Tô Hàm thu hồi tầm mắt tiếp tục kiểm tra, Bạch Đông theo cô nhảy xuống, cô kiểm tra thì nó ngồi xổm trên nóc xe. Đột nhiên tai nó động đậy, vụt một cái lao ra ngoài.

“Bạch Đông!” Cô hét lên một tiếng rồi đuổi theo.

Bạch Đông lao vào khu rừng bên kia, trong rừng cành lá rung chuyển dữ dội, phát ra tiếng xào xạc, Tô Hàm còn nghe thấy tiếng vỗ cánh xen lẫn trong đó.

Mặt cô hơi biến sắc nhưng ngay sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, chắc không phải chim thây ma, nếu là chim thây ma thì Bạch Đông sẽ không lao vào, mấy ngày bị chim thây ma vây hãm có thể thấy nó không ăn chim thây ma, còn rất ghét.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó Bạch Đông đã lao ra khỏi rừng nhảy xuống đất, trong miệng cắn một con thỏ đang giãy giụa. Cô lập tức bật cười: “Con thỏ này béo phết, mày muốn ăn sống hay muốn tao nấu chín cho mày?”

Bạch Đông nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đi tới đặt con thỏ dưới chân Tô Hàm. Con thỏ lật người định chạy thì bị Bạch Đông giẫm một chân, cúi đầu c*n v** c*, một phát cắn c.h.ế.t luôn.

Thấy con thỏ, mắt Vương Nguyệt Nga sáng lên: “Nướng thỏ thì cha con giỏi lắm! Mẹ gọi ông ấy về--”

“Mẹ, đây là Bạch Đông tự bắt được, là bữa tối của nó, con làm là được rồi.”

“Ồ.” Vương Nguyệt Nga vô cùng thất vọng, nhìn một cái, lại nhìn thêm một cái: “Thỏ tươi thế này, hay là con thương lượng với nó xem, nhà mình lấy thịt lợn muối đổi một nửa con thỏ được không? Cáo ăn được thịt lợn muối không, không bị ngộ độc chứ?”

Tô Hàm bật cười: “Chắc chắn không bị ngộ độc, chúng ta đều ăn được, chỉ sợ động vật không tiêu hóa được, động vật không ăn được nhiều đồ có gia vị.”

“Có gì đâu, trước kia Đại Hoàng nhà mình cũng ăn cơm thừa canh cặn mà lớn, còn rất khoẻ mạnh.”

Tô Hàm không cười nữa, cúi đầu nhìn Bạch Đông đang nằm bên cạnh: “Không giống nhau.”

“Có gì không giống, không phải đều là súc vật sao, nuôi đại khái là được rồi.”

Tô Hàm không tranh luận với Vương Nguyệt Nga, cô không thay đổi được suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức của đối phương, chỉ cần cô hiểu là được. Đại Hoàng cô không bảo vệ được, con cáo này thì chắc chắn được, Bạch Đông còn không giống Đại Hoàng, nó thông minh như vậy, người khác chắc chắn không bắt được nó.

Nếu không phải thấy nó không phải là con cáo bình thường, Tô Hàm còn không dám để nó ở bên cạnh mình, nếu mà có tình cảm rồi, hôm sau Bạch Đông lại bị phơi thành thịt khô, cô chắc chắn chịu không nổi.

Cô nhổ lông thỏ, làm sạch, xiên vào một cái que rồi đặt lên lửa nướng. Đợi cơm chín thì thỏ cũng chín, không thêm gia vị, mùi thơm nguyên bản lan tỏa.

Ở gần đó, Tô Vệ Quốc đang chặt củi hít hít mũi: “Thơm thế này là sao, có người nướng thịt à?”

Anh Từ cũng hít hít mũi: “Giống như nướng thịt thỏ, trước kia tôi ăn nhiều lắm rồi, chắc chắn không sai.”

Tô Thiên Bảo sắp ch** n**c miếng, nhìn trái nhìn phải: “Có người nướng thỏ à? Thơm quá.”

“Thôi không chặt nữa, mang mấy cái này về trước đã!” Tô Vệ Quốc trèo lên: “Đi! Ăn cơm thôi! Cơm nhà mình chắc cũng chín rồi.”

Vài phút sau, hai người ngồi dưới đất nhìn con thỏ nướng bóng nhẫy mà nước miếng chảy ròng ròng.

“Chị, hóa ra là chị nướng à, chị giỏi thật, đến thỏ cũng bắt được, chị có mệt không? Em bóp vai cho chị nhé?”

Không cần Tô Hàm trả lời, Vương Nguyệt Nga đã dùng cằm chỉ vào Bạch Đông: “Là con cáo đó bắt được, chị con giúp nó nướng thôi.”

“Oa, Bạch Đông giỏi thế à! Mày có thể bắt cho tao một con không? Tao đổi thịt lợn muối nhà tao cho mày.”

Bạch Đông lười để ý đến cậu, mắt sáng quắc nhìn con thỏ, Tô Hàm lấy một cái đĩa lớn đựng con thỏ đẩy đến trước mặt nó: “Ăn đi, lần sau gặp nguy hiểm, mày phải báo trước cho chúng tao nhé, được không?”

“Ư ư ư.” Bạch Đông kêu hai tiếng, cúi đầu ăn thỏ.

“Tôi cũng đi bắt thỏ, tôi không tin tôi không bằng một con cáo.” Tô Thiên Bảo gào lên một tiếng, xắn tay áo đi vào rừng.

Kết quả tất nhiên là không bắt được gì, Tô Hàm còn chưa nghe thấy gì thì Bạch Đông đã lao ra cắn c.h.ế.t con thỏ, Thiên Bảo phải có được sự nhạy bén và tốc độ như Bạch Đông thì mới có thể bắt được thỏ. Thỏ trong thời mạt thế không bị thây ma hóa, nghĩ cũng biết không phải thỏ bình thường.

Bạch Đông ăn no căng bụng nằm ngủ bên chân Tô Hàm, cơm nhà Tô Hàm cũng hấp xong, mỗi người múc một bát to, phần còn lại Tô Hàm cất vào không gian để giữ ấm. Cơm là Tô Hàm múc, dưới đáy bát của mỗi người đều có ba miếng thịt kho tàu và vài miếng măng xào, trên bề mặt cơm phủ dưa chua, trông có vẻ bình thường.

“Uống đi, đây là tôi học theo vợ cậu Từ, đơn giản mà ngon.” Vương Nguyệt Nga còn nấu thêm canh rong biển.

Tô Hàm ăn sạch sẽ cả cơm lẫn canh: “Để con rửa bát.”

Mặc dù gần một năm nay, cô không dùng đến nguồn nước dự trữ trong không gian, còn dùng mọi dụng cụ để chứa đầy nước giếng nhưng nước không bao giờ là đủ, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, bát đũa ăn xong cô đều cho vào một cái thùng, khi nào đầy thì rửa một thể, bữa sau dùng bát đũa mới.

“Con đã rửa sạch và phơi khô hết bát đũa mang từ thị trấn về rồi, lấy ra là dùng được ngay.” Tô Hàm nhẹ giọng nói: “Bát đũa dùng rồi để nhiều một chút rồi rửa, tiết kiệm nước.”

Vương Nguyệt Nga giơ cả hai tay tán thành, khen cô thông minh lanh lợi: “Đến lúc đó con mang hết ra đây cho mẹ, mẹ rửa.” Bà là một người phụ nữ rất dễ thỏa mãn và vui vẻ: “Ôi, cuộc sống của chúng ta thật không tệ, với bản lĩnh của Tiểu Hàm, sau khi đến khu an toàn Thiên Dương, nhà chúng ta cũng là nhà giàu rồi, nhà chúng ta cái gì cũng không thiếu.”

Có không gian của Tô Hàm làm chỗ dựa, tâm lý của những người nhà họ Tô rất tốt, lạc quan và tích cực.

“Trời sắp tối rồi, họ tìm được xăng chưa?” Tô Vệ Quốc thò đầu ra xem.

Phía trước truyền đến tiếng ồn ào, Tô Vệ Quốc vội vàng cầm vũ khí: “Hình như có chuyện rồi!”

“Cha mẹ dọn đồ, Thiên Bảo đứng trên nóc xe quan sát xung quanh, con qua xem.” Tô Hàm cầm lấy xẻng công binh chạy đi.

Anh Từ cũng phát hiện ra, vội vàng bảo đồng đội dọn dẹp, dẫn theo Tần Việt cũng đi theo xem.

Quả nhiên có chuyện xảy ra, một dân làng bị thây ma dưới gầm xe cắn.

Con thây ma đó chỉ còn một cái đầu, nằm trong bóng tối dưới gầm xe nên không ai phát hiện ra, vừa lúc xe này còn xăng, dân làng bắt đầu lấy xăng, không ai ngờ được có một cái đầu thây ma lăn ra từ gầm xe, cắn trúng bắp chân một người một cách chính xác.

“Không cứu được rồi.” Anh Từ nhìn một cái rồi nói: “Phải g.i.ế.c anh ta nhanh lên.”
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 148



Dân làng bị cắn đau đớn co quắp trên mặt đất, một mảng thịt lớn ở chân bị mất, xương cũng lộ ra, cả bắp chân đều đen và sưng tấy, những đường vân đen lan lên đùi, mắt đã đỏ một nửa. Tô Hàm nhìn sang một bên, cái đầu thây ma đó đã bị xẻng đập nát, mủ m.á.u đen chảy lênh láng.

Anh Từ vừa dứt lời, những người khác liền trừng mắt nhìn anh ấy, chú Đông đau lòng nói: “Anh ta vẫn còn sống!”

“Nhưng đợi anh ta c.h.ế.t thì anh ta sẽ biến thành thây ma.” Tô Hàm đồng ý với cách làm của anh Từ: “Lần trước khi thây ma tràn vào làng, trong quá trình g.i.ế.c thây ma có người bị cắn rồi biến thành thây ma, những người tham gia g.i.ế.c thây ma chắc vẫn còn nhớ chứ.”

Những người tham gia đều gật đầu.

Những người chưa từng g.i.ế.c thây ma trong làng thì im lặng.

“Vậy thì đợi anh ta... đợi anh ta c.h.ế.t rồi hãy giết.” Một dân làng lắp bắp nói: “Bây giờ anh ta vẫn còn sống.”

“Vợ con anh ta còn chưa gặp anh ta lần cuối.”

Anh Từ quan sát: “Theo kinh nghiệm của tôi, có thể trong vòng một phút nữa anh ta sẽ biến thành thây ma, dù là đưa anh ta qua đó hay gọi vợ con anh ta đến đều không kịp nữa rồi.

Tô Hàm ngồi xổm xuống, dùng hết sức đè c.h.ặ.t đ.ầ.u dân làng bị thương để anh ta không vì đau đớn mà không ngừng giãy giụa. Cô nhìn đôi mắt đã đầy tơ m.á.u và vân đen của anh ta: “Anh muốn được giải thoát ngay bây giờ, hay đợi đến khi biến thành thây ma, tôi sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u anh?”

“Giết tôi đi! Giết tôi đi! Để tôi được toàn thây, toàn thây!” Anh ta đau đớn kêu lên, mắt ch** n**c mắt đỏ: “Vợ con tôi, vợ con tôi ô ô, chú Đông!”

Chú Đông vội nói: “A Điền, mọi người sẽ chăm sóc họ, cậu yên tâm đi!” Ông nhìn Tô Hàm, trong mắt tràn đầy đau buồn.

Tô Hàm gật đầu, rút d.a.o rừng ra. Đôi mắt của người đàn ông hoàn toàn chuyển sang màu đỏ, tay chân vặn vẹo thành hình móng vuốt, gầm gừ muốn lao vào Tô Hàm đang ở gần nhất.

Mọi người kinh hô.

Trong chớp mắt, d.a.o rừng không chút do dự, chính xác đ.â.m vào trán anh ta.

Phụt.

Cô nghiêng đầu, m.á.u b.ắ.n tung tóe lên tóc cô.

Chỉ trong chốc lát, người đàn ông đang giãy giụa liền ngừng co giật tứ chi, sự tàn bạo trong mắt tan biến, hoàn toàn yên tĩnh.

“Xong rồi.” Tô Hàm rút d.a.o đứng dậy, nhìn chú Đông ra hiệu tiếp theo để ông chủ trì.

Chú Đông gọi mọi người đến thu dọn thi thể: “Đưa về cho gia đình anh ta nhìn lần cuối... Chôn gần đây đi, để con anh ta ghi nhớ vị trí, sau này có cơ hội thì quay lại cải táng.”

Mọi người đồng ý nhưng trong lòng đều hiểu rõ cải táng là nhiệm vụ khó có thể thực hiện.

Thi thể được thu dọn sạch sẽ đưa về, vợ anh ta nhìn một cái rồi ngất đi, khi tỉnh lại thì khóc lóc thảm thiết: “Sao anh lại bỏ chúng em mà đi!”

Dù có buồn đến đâu thì t.h.i t.h.ể cũng không thể được chôn cất tử tế hơn, cuối cùng vẫn phải tìm một mảnh đất gần đó chôn cất.

Người nhà của người c.h.ế.t không biết lái xe, chú Đông liền đến giúp lái xe, còn mang theo cả số xăng mà người c.h.ế.t tìm được.

“Cô phải mạnh mẽ lên, học lái xe trên đường, sau này con cái còn phải dựa vào cô.” Ông an ủi vợ của người chết.

Người phụ nữ nghe một cách vô hồn, đứa trẻ sáu tuổi dựa vào cô ấy cũng đang khóc. Đột nhiên cô ấy lên tiếng: “Là ai đã g.i.ế.c chồng tôi?”

“Cái gì?” Chú Đông ngẩn ra: “Cậu ấy đã biến thành thây ma rồi--”

“Ai đ.â.m thủng đầu anh ấy? Một cái lỗ lớn như vậy, là ai?”

Chú Đông nhìn ánh mắt của cô ấy mà trong lòng lạnh toát, biết rằng cô ta bị k*ch th*ch quá độ, tinh thần có chút vấn đề.

“Đình Mỹ, cô bình tĩnh lại đi, không ai g.i.ế.c cậu ấy cả, cậu ấy tự muốn được giải thoát, cậu ấy muốn c.h.ế.t như một con người, không muốn biến thành thây ma.” Chú Đông khuyên nhủ: “Tôi đoán được ý của cậu ấy, cậu ấy không muốn con mình có một người cha là thây ma, cô có một người chồng là thây ma, cô hiểu không?”

Ánh mắt mất kiểm soát của Dương Đình Mỹ dần biến mất, cô ấy khóc không thành tiếng, ôm đứa trẻ không nói gì nữa.

Trời tối đen như mực. Vì không tìm đủ xăng, đoàn xe cuối cùng vẫn phải quay trở lại đường cao tốc, những chiếc xe hết xăng thì ở lại đó, đợi đến ngày mai tiếp tục tìm xăng.

Đêm hôm đó, trong bóng tối luôn có tiếng động, Tô Hàm canh gác thậm chí còn nhìn thấy trong bóng tối có một luồng sáng đỏ lóe lên rồi biến mất. Bạch Đông ở bên cạnh cô canh gác, mỗi khi ánh sáng đỏ lóe lên, nó lại nhe răng về phía đó, gầm gừ ầm ĩ, trông rất tức giận.

“Tôi qua xem thử nhé.” Ông Chu cùng canh gác đứng dậy, cầm đèn pin cẩn thận đi qua xem. Đi được bảy tám mét, ông ấy quay lại, trầm giọng nói: “Tôi nhìn thấy rồi, là thỏ thây ma.”

“Vậy thì phải cẩn thận, răng của chúng rất sắc bén và khỏe.” Tô Hàm chỉnh đèn trại lên mức sáng nhất rồi treo lên nóc xe, như vậy có thể chiếu sáng được rộng hơn.

Nhưng cuối cùng thỏ thây ma vẫn không đến gần, đêm đó trôi qua trong yên bình. Tô Hàm không biết là công lao của Bạch Đông hay là do điều gì khác, chỉ biết mừng vì họ lại sống sót qua một đêm nữa ở nơi hoang dã.

Ngày hôm sau, dân làng tiếp tục đi dọc theo đường cao tốc dài tìm xăng, xe cộ rất nhiều, dù sao cũng có vài chiếc xe sót lại, họ lấy hết xăng trong bình xăng, đoàn xe tiếp tục tiến lên.

Ngày này trôi qua bình lặng, số lượng thây ma gặp phải rất ít, không cần dừng xe mà có thể trực tiếp cán qua.

Điều đáng mừng là nửa tháng tiếp theo đều như vậy, ngay cả khi gặp phải thây ma và động vật thây ma, số lượng cũng không đáng kể, họ có thể hợp sức tiêu diệt chúng.

Điều này khiến mọi người vô cùng phấn khởi, nỗi ám ảnh về thương vong lớn do chim thây ma gây ra cuối cùng cũng tan biến. Cho đến hôm nay, họ phải xuống đường cao tốc vào một thành phố, băng qua thành phố đến đầu bên kia rồi mới lên đường cao tốc.

“Không thể đi vòng qua sao?” Tô Vệ Quốc hỏi.

Tô Hàm đang xem bản đồ thì ngẩng đầu lên, thở dài: “Không đi vòng qua được, đường phía trước bị chặn, ít nhất cũng hai nghìn mét, không nhìn thấy điểm cuối, chúng ta không có xe ủi đất cũng không có xe đẩy, không thể mở đường trong thời gian ngắn được.”

“Đúng vậy, nếu thực sự phải mở đường, thời gian dời xe cũng đủ để chúng ta băng qua thành phố rồi. Nhưng cũng không cần quá lo lắng, nói là băng qua thành phố nhưng chúng ta chắc chắn không cần đi thẳng vào trung tâm thành phố, chỉ cần đi vòng quanh ngoại thành là được.

Nếu muốn vào trung tâm thành phố, tôi thấy cũng khó, trung tâm thành phố chắc chắn còn tắc nghẽn hơn.” Anh Từ nói.

Người dân làng Tô Gia lại chia thành hai phe, phần lớn mọi người vừa nghe nói phải vào thành phố đều giơ hai tay phản đối.

“Chị, nhà em phải ở lại mở đường, chị thực sự quyết định vào thành phố sao?”

Sau khi lên đường, Tô Hàm và Tô Nguyên không có cơ hội trò chuyện nhưng khi mọi người tranh cãi dữ dội, Tô Nguyên đã chen qua đám đông đến bên cạnh Tô Hàm.

“Trong thành phố chắc chắn rất nguy hiểm, mặc dù anh Từ nói chỉ đi vòng ngoài nhưng em thấy mức độ nguy hiểm vẫn rất cao, chị, chị hãy cân nhắc lại đi.”

Tô Hàm nhìn khuôn mặt tiều tụy mệt mỏi của cô ấy, không cần soi gương cũng biết tình trạng của mình cũng chẳng khá hơn là bao, chạy trốn bên ngoài, ai cũng sống không dễ dàng. Mỗi một lựa chọn đều phải cân nhắc rồi lại cân nhắc, cô sẽ không khuyên người khác đi theo mình, cũng sẽ không lay chuyển quyết tâm của mình.

“Tiểu Nguyên, em phải cố gắng sống sót, hãy nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn.”

Câu nói này khiến Tô Nguyên đỏ hoe mắt: “Chị.”

“Được rồi, về đi.” Tô Hàm vỗ vai cô ấy.

Hơn ba trăm người, một lần nữa chia thành hai nhóm, Tô Hàm và những người khác đi vòng quanh ngoại thành, một nhóm khác thì chọn đi dọn đường.

Ba giờ sau khi chia tay, một con thây ma nhảy cao xuất hiện ở đằng xa, Tô Nguyên và những người khác giật mình, vội vàng cầm vũ khí nhưng rất nhanh họ phát hiện ra không chỉ có một con thây ma nhảy cao, phía sau nó còn kéo theo một đàn thây ma!
 
Sau Khi Bị Gạt Tàn Thuốc Đập Vào Đầu, Nữ Phụ Mạt Thế Thức Tỉnh Rồi!
Chương 149



“Xong rồi, mau lấy vũ khí!”

Tô Hàm và những người khác vào thành phố lúc đầu rất thuận lợi nhưng vài giờ sau lại liên tục gặp phải đàn thây ma, một đợt chưa thoát khỏi hoàn toàn, đợt khác lại ập đến. Đàn thây ma tràn về phía đoàn xe, chỉ cần bám được vào xe là tuyệt đối sẽ không buông, cho dù cơ thể bị xe kéo lê đi, hai chân bị cán nát dưới bánh xe, chúng vẫn gào thét trèo vào xe.

Tô Thiên Bảo dùng xẻng đẩy thây ma xuống, có chút sốt ruột: “Chị, xe bị chặn không đi nhanh được, cứ thế này thì chúng ta sẽ bị bao vây mất.”

“Xuống xe g.i.ế.c thây ma.” Tô Hàm nói với anh Từ và những người khác.

Vài chiếc xe dừng lại ở bên đường, Tô Hàm mở cửa xe đá thây ma ra, cầm xẻng công binh bổ một cái vào đầu một con thây ma, Tô Thiên Bảo cũng rất dũng cảm, c.h.é.m ba nhát g.i.ế.c c.h.ế.t một con thây ma. Tô Vệ Quốc bảo Vương Nguyệt Nga đừng xuống, ông dặn dò một câu “Trông chừng đứa trẻ!” rồi cũng xông xuống.

Càng ngày càng có nhiều xe dừng lại nhưng cũng có những chiếc xe không từ bỏ mà tiếp tục tiến về phía trước, thây ma từng con từng con bị cuốn vào bánh xe, dần dần xe bị kẹt không thể di chuyển được nữa, thây ma như ong bám lấy phấn hoa vây quanh xe, người trong xe căn bản không thể mở cửa ra ngoài. Thây ma từng lớp từng lớp bám chặt vào xe, dùng đầu đập vào cửa sổ, dần dần xe nhô lên một nửa, rầm một tiếng lật úp.

Tô Hàm nhìn thấy tình hình bên kia nhưng cô đã không còn cách nào khác, bên cạnh cô từng con thây ma ngã xuống, thây ma vẫn liên tục lao tới cắn xé. Cô cảm thấy thây ma bây giờ đã khó g.i.ế.c hơn, trong quá trình g.i.ế.c thây ma, cô cũng quan sát tình trạng của thây ma, da thịt của chúng càng bám chặt vào xương, quần áo rách nát treo trên người, giống như treo trên giá treo quần áo trống rỗng, móng vuốt sắc nhọn treo trên cổ tay mảnh khảnh, trông giống như chỉ bọc một lớp da, nhìn lại đầu, trông chẳng khác gì đầu lâu, lớp da thịt mỏng manh còn sót lại treo lủng lẳng, trông càng thêm rùng rợn.

Nhưng trái ngược với việc cơ thể thây ma “Gầy đi.” là sức mạnh và tốc độ phản ứng của chúng nhanh hơn gấp đôi so với một năm trước!

Cô còn nhớ khi ở bệnh viện, trên đường đến nhà anh Từ, những con thây ma mà cô thấy vẫn còn khá chậm chạp, chỉ cần cẩn thận là có thể đối phó được. Mới chưa đầy một năm, thây ma đã ngày càng lợi hại, nhìn thấy rõ ràng đã thoát khỏi phạm vi hình dạng con người, điều này khiến lòng cô chùng xuống.

Nhớ lại những con thây ma có cảm xúc của con người mà cô từng thấy, cô rất lo lắng cho tương lai của loài người, cho dù đây chỉ là một thế giới tiểu thuyết, nhưng đối với những người trong cuộc như họ thì mọi thứ đều là sự thật.

Lo lắng thì lo lắng, cô vẫn phải giải quyết tình thế khó khăn trước mắt. Thể lực của cô đã tốt hơn trước rất nhiều, sức mạnh cũng tăng lên đáng kể, liên tục g.i.ế.c hai ba mươi con thây ma cô mới bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, Tô Thiên Bảo đã sớm mệt đến không còn sức lực, có vài lần phản ứng không kịp suýt bị thây ma cắn, là Tô Hàm và Tô Vệ Quốc đã cứu cậu.

“Được rồi, được rồi! Thây ma bị g.i.ế.c hết rồi!” Tô Thiên Bảo ngồi phịch xuống đất, không quan tâm đến việc mặt đất bẩn thế nào.

“Qua giúp hai chiếc xe bị lật kia đi.” Tô Hàm hét lớn: “Chỉ còn một chút nữa thôi, ở đó nhiều nhất chỉ còn năm mươi con thây ma, mỗi người một con là giải quyết được, đi thôi!”

Đến gần mới phát hiện, cửa sổ của hai chiếc xe đã bị đập vỡ, trong xe không còn người sống sót. Thây ma đang ngồi xổm gặm nhấm, vứt nội tạng ruột gan khắp nơi, những người sống sót mệt mỏi không nhịn được mà cúi xuống nôn ọe.

Thây ma phát hiện ra đám người, lập tức vứt bỏ thức ăn “Không còn tươi.” trong tay, chạy đến chỗ thức ăn mới đang nhảy nhót trước mắt. Mọi người vội vàng chống trả, mất hai mươi phút mới g.i.ế.c c.h.ế.t hết chúng.

Xác c.h.ế.t nằm la liệt khắp nơi, tất cả mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi. Mười chín người đã chết, hầu như ai cũng bị thương, anh Từ cười khổ: “May mà bị thương không biến thành thây ma, nếu không thì loài người không thể sống được.”

Cơn đau vết thương cũ của chú Đông tái phát, cánh tay đau đến nỗi không nhấc lên được, sắc mặt ông tái nhợt: “Anh Bình Thuận trước đây vẫn thường nói, để dân làng dũng cảm một chút, học cách g.i.ế.c thây ma, ngày nào cũng nói ngày nào cũng nói, có mấy người chịu nghe chứ?” Nếu ra ngoài đánh thây ma, dù có c.h.ế.t cũng không trách trời, thế này bị nhốt trong xe để thây ma moi ra ăn mất, ngay cả chạy trốn cũng không được, thật đau lòng biết bao!

“Đi thôi, ở đây mùi m.á.u tanh quá, tôi sợ còn có thây ma ngửi thấy mùi mà đến.” Tô Hàm lấy bản đồ ra xem: “Đi về phía trước một km có một công viên, chúng ta đến công viên nghỉ đêm đi.”

Mọi người đều đã quen với cuộc sống dầm mưa dãi nắng nhưng quen là một chuyện, không thoải mái lại là chuyện khác.

Đến công viên, mọi người dọn sạch những con thây ma lẻ tẻ rồi bắt đầu dựng trại. Tô Hàm kiểm tra trước các lối ra vào của công viên, đảm bảo khi có nguy hiểm có thể kịp thời rút lui, đánh dấu lối ra trên bản đồ, sau khi trở về thì thông báo cho đồng đội.

“Chị ơi, chị không mệt sao? Em đau nhức khắp người, không cử động được nữa rồi.”

“Có hơi mệt, em băng bó vết thương xong chưa?”

“Xong rồi, đau quá chị ơi.”

“Đau thì ngồi nghỉ đi, một lát nữa sẽ hết đau thôi.” Tô Hàm ngồi xuống, cũng bắt đầu xử lý vết thương cho mình.

Cô dùng nước khoáng sạch rửa vết thương, rửa sạch m.á.u bẩn, thậm chí còn nhổ một nửa móng tay ở đùi ra, cô nhíu mày ném móng tay đi, đợi rửa sạch vết thương, lại dùng oxy già rửa lần thứ hai, vết thương bị thây ma cào xé kêu xèo xèo, nổi lên từng bọt khí nhỏ. Tô Hàm nghiến răng không nói một lời rửa sạch, cuối cùng mới rắc thuốc bột lên, dùng băng gạc quấn lại.

“Lưng con cũng có một vết, lên xe mẹ xử lý cho con.” Vương Nguyệt Nga nói.

“Vâng.”

Đợi băng bó xong, Tô Hàm mặc quần áo vào, quay đầu lại thấy Vương Nguyệt Nga đang khóc.

“Các con người đầy thương tích, mẹ nhìn mà đau lòng.” Vương Nguyệt Nga lau nước mắt: “Không sao rồi, xuống xe đi, trong xe không khí không tốt.”

Bữa tối do một tay Vương Nguyệt Nga lo liệu, không cho Tô Hàm động tay, bà nấu cháo, lấy táo đỏ và đường đỏ của Tô Hàm cho vào, nấu cháo sánh lại thơm nồng.

“Nhân nóng mà uống đi, ăn no rồi thì uống thuốc tiêu viêm.” Vương Nguyệt Nga nhìn họ ăn, lúc này mới yên tâm.

Mỗi nhà đều đang xử lý vết thương, ông chủ Trần đến hỏi xem bọn họ có thiếu thuốc gì không, anh ta có thể mang tới.

“Nhà tôi có hết rồi, lúc trước đổi từ cửa hàng của anh vẫn chưa dùng hết. Ngồi đi, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Ông chủ Trần cười ngồi xuống: “Ừ, thực ra tôi muốn đổi một ít thức ăn với cô, cô cũng biết đấy, chúng tôi từ trấn trên đến làng Tô Gia, chống đỡ đến bây giờ đã là quá sức rồi, vốn dĩ làng đã chia đất cho chúng tôi, nhưng mà... bây giờ không còn gì nữa rồi.”

“Được, anh muốn đổi bằng thuốc phải không?”

“Đúng, đây là danh sách thuốc mà tôi có thể đổi hiện tại, cô xem thử, muốn đổi loại nào thì nói với tôi.”

Năm thứ hai của ngày mạt thế, số thuốc còn lại của ông chủ Trần không ít, Tô Hàm đổi với anh ta một ít, dùng một trăm cân gạo.

“Chị Hàm, em đổi thuốc với chị được không? Anh trai em bị thương rồi.” Tô Hiểu Bội đợi ông chủ Trần đi rồi mới đến.

“Em bảo cậu ấy đến đây, không phải cậu ấy nói sau này nhận chị làm chị, bán mạng cho chị sao?”

Tô Hồng Vũ có chút ngượng ngùng đi đến, Tô Hàm thấy buồn cười: “Tôi nói được thì làm được, cậu nói được không?”

“Tất nhiên là được!” Tô Hồng Vũ vội nói.

“Vậy được rồi, lần sau đừng ngại nói, như cậu nói, bây giờ cậu là em trai tôi rồi, vậy tôi phải chịu trách nhiệm với cậu. Thiên Bảo, em giúp Hồng Vũ bôi thuốc, được không?”

Tô Thiên Bảo nhăn nhó đứng dậy, động đến vết thương trên người đau đến nỗi ngũ quan đều vặn vẹo nhưng miệng vẫn nói: “Tất nhiên là được rồi, đảm bảo băng bó cho cậu ấy cẩn thận.”

Đêm ngủ ở công viên, Vương Nguyệt Nga nói để bà canh gác, để Tô Hàm nghỉ ngơi nhiều hơn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back