Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 80: Chương 80



Kết thúc cuộc gọi với Kỷ Vãn, Hạ Khai lên tầng thượng, ngửa đầu nhìn chiếc cơ giáp trước mặt suốt nửa ngày. Trong mấy tháng qua, cậu chỉ chạm vào nó ba lần. Những thứ được đặt ở vị trí càng quan trọng trong lòng, nếu chưa chuẩn bị đủ, cậu lại càng không dám động vào, sợ mình sẽ làm ô uế nó.

Nhiệt độ trên tầng thượng không như trong nhà. Quản gia lên nhắc nhở hai lần, Hạ Khai gật đầu, nhìn hồ nước trong vắt rồi nảy ra ý định bơi vài vòng. Nhưng khi thấy quản gia tỏ vẻ nghiêm túc muốn nói chuyện, cậu liền dẹp suy nghĩ đó sang một bên.

“Chiều nay em có tiết học, vợ của thầy Lục sắp sinh, có lẽ phải phiền thầy đưa em đến trường.”

Trước đây, Hạ Khai sẽ đề nghị tự lái phi thuyền đi học nhưng Ngụy Thầm không cho phép. Không phải vì muốn hạn chế tự do của cậu. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cũng không muốn tính toán quá nhiều về mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Khoảng cách giữa cậu và Ngụy Thầm quá rõ ràng, không phải chỉ một hai chuyện là có thể bù đắp được. Nếu thật sự muốn suy nghĩ thấu đáo mọi thứ, có lẽ đến ngày chết cậu cũng không nghĩ xong.

Các Alpha không bị gián đoạn lịch học, còn Hạ Khai buổi sáng không có tiết, đây cũng là sự ưu ái đặc biệt mà trường dành cho Omega. Ban đầu cậu còn không muốn chấp nhận nhưng giờ đây đã có thể bình thản tiếp nhận sự khác biệt khi là một Omega.

Bảng thông báo mỗi tháng đều cập nhật bảng xếp hạng thành tích kỳ thi hàng tháng, trong cột môn văn hóa, tên của Hạ Khai đứng đầu. Cậu lặng lẽ liếc nhìn một cái, không để tâm lắm. Thành tích tiến bộ vượt bậc như vậy, thật ra phần lớn là nhờ vào sự “dạy dỗ tận tình” của Ngụy Thầm.

Thành tích đáng kinh ngạc của Hạ Khai khiến một số Alpha từng nhìn cậu bằng ánh mắt khác biệt phải ngậm miệng nhưng cũng có không ít Alpha không phục khi bị một Omega vượt mặt. Họ vừa coi thường việc Omega học chung với Alpha, vừa âm thầm lấy cậu làm đối thủ cạnh tranh để đuổi theo.

Khoảnh khắc này, Hạ Khai lại cảm thấy có chút kh0ái cảm khi áp đảo và chinh phục đám Alpha đó. Dù rằng không bao gồm Alpha của cậu nhưng ở một góc độ nào đó, Hạ Khai tự an ủi bản thân - việc Ngụy Thầm mê đắm cậu cũng xem như một hình thức thần phục đi.

Buổi chiều có ba tiết học, đúng giờ tan trường, Hạ Khai ra về như thường lệ. Trời âm u nặng nề, người đến đón cậu lại là Ngụy Thầm.

“Thầy ơi.” Hạ Khai chui vào dưới ô của Ngụy Thầm, đầu ngón tay dính chút nước mưa cố ý chạm vào mặt đối phương: “Sao thầy lại có thời gian qua đây vậy?”

Hạ Khai sợ lạnh, nép vào lòng Ngụy Thầm không chịu nhúc nhích. Dạo gần đây cậu lúc nào cũng uể oải lười biếng, gặp Ngụy Thầm lại càng muốn ngủ hơn.

Hương pheromone ấm áp, khô ráo, xen lẫn một tia h@m muốn mỏng manh quấn lấy cậu, Hạ Khai vô cùng hưởng thụ. Ban đầu còn ngoan ngoãn nhưng chẳng bao lâu, tay cậu lại không chịu yên phận, cứ hướng về những ranh giới giữa mình và Ngụy Thầm mà thăm dò.

Hạ Khai nheo mắt cười trộm, làm xộc xệch quần áo của Ngụy Thầm rồi cố ý không chỉnh lại, sau đó bị đối phương giữ chặt tay. Ngụy Thầm rõ ràng quần áo xộc xệch, hơi thở cũng nóng bỏng đầy d*c vọng nhưng giọng điệu lại điềm nhiên nghiêm túc đến lạ.

Ngụy Thầm đúng là có bản lĩnh này - phản ứng cơ thể và hành vi lời nói hoàn toàn không đồng nhất.

Hạ Khai chia chút tâm tư, phát hiện con đường dường như không phải về nhà. Cậu vừa định hỏi thì Ngụy Thầm đã nói: “Một lát nữa đi ăn cơm với mấy vị trưởng bối.”

Nghe xong, Hạ Khai căng thẳng không thôi. Đã kết hôn với Ngụy Thầm được vài tháng, người này đúng là cực kỳ nuông chiều cậu. Chỉ cần không chạm đến giới hạn, những việc cậu không muốn làm, Ngụy Thầm chưa bao giờ ép buộc. Người trong nhà tổ của Ngụy gia đến giờ vẫn không quá thích cậu, bên cạnh bà nội Ngụy còn có Từ Dương, Ngụy Thầm cũng chỉ mới dẫn cậu về đó ăn cơm ba lần.

Ngụy Thầm không cần bất kỳ ai phải tỏ thái độ với Hạ Khai. Nếu hắn chủ động đưa cậu đến gặp mặt, chứng tỏ những vị trưởng bối này có vị trí khá đặc biệt đối với hắn.

Hạ Khai theo bản năng ngồi thẳng người, tay vẫn vòng sau vai Ngụy Thầm, ánh mắt mông lung mang theo chút ngờ nghệch vụng về: “Người đó quan trọng lắm sao?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 81: Chương 81



Cậu nghĩ mình có lẽ nên chuẩn bị chút quà, hoặc ít nhất cũng phải nghĩ vài câu hay ho để nói.

“Khai Khai.” Ngụy Thầm nắm lấy tay cậu, còn chưa nói tiếp, Hạ Khai đã lắc đầu cắt ngang: “Nếu đã là trưởng bối mà thầy kính trọng thì em không thể cứ mãi làm thinh được.”

Bữa tối được sắp xếp tại một hội quán tư nhân mang phong cách truyền thống của Liên Bang, chỉ có những sĩ quan cấp cao mới có thể ra vào nên khách khứa không nhiều. Hạ Khai gặp mấy vị trưởng bối đã cao tuổi nhưng vẫn rất quắc thước, cậu ngoan ngoãn chân thành giới thiệu bản thân, từng câu từng chữ đều cân nhắc kỹ lưỡng, sợ nói sai một chữ sẽ làm mất mặt Ngụy Thầm, hoặc để lại ấn tượng không tốt với bọn họ.

Ngụy Thầm sinh ra đã là con cưng của trời nhưng không có nghĩa là mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió. Những vị trưởng bối này từng dốc hết sức lực giúp đỡ hắn vô điều kiện, đến khi Ngụy Thầm nắm quyền lực của nhà họ Ngụy thì mới dần lui về phía sau. Họ rời đi khi đã hoàn thành sứ mệnh, từ chối vinh hoa quyền thế, đến giờ Ngụy Thầm vẫn luôn kính trọng họ.

Trong suốt bữa tiệc, Hạ Khai rất ngoan, Ngụy Thầm bảo làm gì thì cậu làm nấy. Đến khi tiệc tan, cậu cố gắng chống đỡ tinh thần, lảo đảo theo sau Ngụy Thầm tiễn khách, cuối cùng không chống nổi cơn buồn ngủ, vừa được bế lên phi cơ thì đã ngủ mê mệt.

Hạ Khai ngủ một giấc thật sâu, đến khi nước ấm tràn lên người mới tỉnh lại.

Ngụy Thầm khẽ cười, chạm nhẹ lên mí mắt cậu: “Em tỉnh rồi.”

Hạ Khai gật đầu. Hiện tại cậu đã có thể tự do hóa ra thể tinh thần của mình. Bồn tắm rất lớn, chiếc đuôi bạc xanh dưới nước quấn một vòng, ngoan ngoãn cuộn lấy Ngụy Thầm.

Ngụy Thầm nói: “Tắm xong thì tiếp tục nghỉ ngơi.”

Hạ Khai lắc đầu: “Không muốn ngủ.”

Nói xong còn làm nũng với đối phương: “Thầy đừng ép em ngủ mà!”

Cậu nói không ngủ là không ngủ, canh chuẩn thời gian ước chừng Ngụy Thầm đã xong mọi công việc, mới ôm sách vở chạy đến tìm đối phương.

“Thầy ơi, thầy dạy em đi.”

Ánh mắt Ngụy Thầm lóe lên chút cảnh cáo. Quan hệ "thầy trò" giữa hai người dần mang ý nghĩa khác. Ánh mắt Hạ Khai muốn gì, Ngụy Thầm nào không hiểu.

“Ngoan, em đừng nghịch, khuya rồi.”

Hạ Khai ôm chặt sách, ngồi vào lòng hắn: “Sáng mai cũng không có tiết, nếu em không nhớ được thì thầy cứ phạt em đi.”

Cậu tỏ vẻ khiêu khích, cắn nhẹ một cái bên khóe môi Ngụy Thầm. Còn chưa bắt đầu mà chân đã hơi mềm. Nhưng một khi đã nếm thử thì khó lòng từ bỏ, Hạ Khai li3m môi khô khốc, thì thầm: “Tối nay đừng làm em nhẹ nhàng quá đấy!”.

Gần đây Hạ Khai cảm thấy mình càng ngày càng lẳng lơ đến tận xương tủy. Trước kia không thể hiện rõ như vậy là vì chưa gặp đúng người. Nhưng ở bên Ngụy Thầm, hoàn toàn k1ch thích mặt ẩn giấu của cậu, hoặc có lẽ, mặt này mới là bản chất thật sự của cậu.

Sau khi dính lấy Ngụy Thầm lăn lộn xong, Hạ Khai rúc trong phòng tắm giả chết, hai cánh tay ôm lấy bụng dưới vẫn còn hơi căng tức, mặt và tai đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại sáng rực đến đáng sợ, đầy kích động.

Ngụy Thầm đối xử với cậu rất chu đáo, bất kể quá trình có mất kiểm soát đến đâu, sau đó nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ cho cậu, chỗ nào không bị quần áo che phủ tuyệt đối không để lại dấu vết. Ngụy Thầm lúc nào cũng nghĩ cho cậu, cũng chính vì đối phương quá chu đáo, nên bây giờ Hạ Khai lại không muốn ngoan ngoãn nghe lời nữa.

Cậu chậm rãi tự mình tắm rửa sạch sẽ. Đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Ngụy Thầm vào phòng, cậu mới quấn áo ngủ, vừa đứng thẳng đã bị đối phương bế lên.

Nước bắn tung tóe đầy đất, Hạ Khai dán sát vào mặt Ngụy Thầm, tỉ mỉ quan sát đối phương. Cậu cảm thấy tạo hóa ngay từ đầu đã thiên vị rồi. Có những người từ khi sinh ra đã được định sẵn, như Ngụy Thầm chính là người đứng trên mây, còn cậu là kẻ lăn lộn dưới bùn đất mà bò lên.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 82: Chương 82



Chút suy tư ấy nhanh chóng bị nụ hôn nóng bỏng hạ xuống mi mắt đánh tan. Hạ Khai thuận theo động tác của Ngụy Thầm, cảm nhận sự dịu dàng trầm lắng trong từng cái chạm.

Cậu nheo mắt cười: “Thầy, thầy giỏi quá.”

Ngụy Thầm nhìn cậu. Hạ Khai siết chặt ngón tay đang nắm lấy tay hắn, sau đó cố ý chạm vào mắt đối phương. Đôi mắt sâu thẳm này chứa quá nhiều thứ cậu nhìn không thấu. Nhưng may mắn, Ngụy Thầm chưa bao giờ giấu giếm cậu.

Cậu đặt bàn tay của Ngụy Thầm lên bụng mình: “Vừa nãy em tắm lâu lắm đấy!”

Hạ Khai thậm chí cảm thấy mình thật d@m đãng, đến mặt mũi cũng không cần: “Nhưng thật ra, em muốn giữ lại một đêm.”

Ngụy Thầm nghe xong, ánh mắt hơi híp lại.

Hạ Khai được đà lấn tới: “Thầy đúng là vừa đạo mạo vừa nghiêm chỉnh.” Rồi một câu suýt lấy mạng hắn: “Chơi đến mức em có cục cưng của chúng mình đi.”

“…”

Ngụy Thầm nhịn ý cười nơi khóe miệng, ánh mắt lại sâu thẳm: “Em đúng là yêu tinh dụ dỗ mà.”

Hạ Khai hừ một tiếng: “Kẻ lẳng lơ cực điểm, người vờ như cấm dục - cặp đôi trời sinh rồi!”

Cậu rất muốn đưa tay luồn vào trong áo của Ngụy Thầm, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị hắn nắm lấy, giữ chặt trong lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng siết một cái.

Bây giờ cũng không còn sớm nữa, Ngụy Thầm muốn Hạ Khai ngủ trước một giấc, còn vỗ nhẹ lên lưng cậu như đang dỗ dành một đứa trẻ, khiến Hạ Khai vừa hưởng thụ lại vừa không muốn hắn đối xử quá tốt với mình vì như thế rất dễ khiến người ta đắm chìm trong biển tình dịu dàng ấy.

Cậu bắt chước động tác của Ngụy Thầm, đặt tay lên lưng hắn rồi vỗ nhẹ, nhưng bắt chước thế nào cũng không ra dáng một người đang dỗ trẻ con, cuối cùng đành bất mãn mà cúi đầu cắn hắn một cái: "Mai em không có tiết mà."

Hạ Khai cắn mà chẳng dùng bao nhiêu sức, cũng là để giữ thể diện cho Ngụy Thầm, bây giờ không dám cắn vào chỗ lộ ra ngoài. Kiểu cắn nhẹ này chẳng khác nào gãi ngứa qua lớp giày, cuối cùng lại trở thành một cách trêu chọc quen thuộc giữa hai người.

Ngụy Thầm nói: "Về nhà ăn một bữa."

Hạ Khai sững người, lập tức hiểu ra "về nhà" là về đâu. Cậu lẩm bẩm không rõ: "Sao dạo này cứ phải ra ngoài ăn cơm suốt thế?"

Đương nhiên cậu không phải đang phàn nàn, chỉ là thuận miệng nói thôi, ánh mắt thì cứ lén lút nhìn về phía Ngụy Thầm.

Bà nội Ngụy không thích cậu, thường xuyên lấy cớ mời cậu ăn cơm để có cơ hội gặp Ngụy Thầm, rồi nhân đó nói vài lời bên tai hắn. Hạ Khai chỉ coi như mình là người vô hình, nghe tai này lọt tai kia, dù sao cậu cũng chỉ là một công cụ để bà nội Ngụy lấy lý do gặp Ngụy Thầm, nghĩ thông suốt rồi thì cũng chẳng để bụng nữa.

Có điều Ngụy Thầm chỉ đưa cậu đến đó thỉnh thoảng một lần, có thời gian thì đi nhưng chưa từng ở lại qua đêm, ăn xong là về.

"Bà nội luôn mong anh ở bên người khác." Hạ Khai nói với giọng điệu bình thản: "Nhưng anh chỉ say mỗi em thôi."

"Thầy ơi." Đôi mắt Hạ Khai sáng lên. "Hình như em chưa từng nói câu đó với anh nhỉ?"

Cậu giống như một bé sâu nhỏ không ngừng cọ quậy trong lòng Ngụy Thầm, rồi bất ngờ cắn nhẹ vào tai hắn: "Em nghĩ chắc là em yêu anh rồi."

"Em yêu anh."

Hạ Khai không cần Ngụy Thầm làm vị thần cứu rỗi mình, cậu muốn vị thần ấy trở thành người đàn ông của cậu.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 83: Chương 83



Buổi sáng sớm trời mưa lất phất, Hạ Khai hơi cảm lạnh, sau khi uống xong cốc nước ấm mà quản gia rót cho, cậu chủ động đòi thêm một bộ quần áo để mặc giữ ấm. Đến khi Ngụy Thầm xuống lầu, cậu đã quấn mình thành một cục bông tròn vo, đến nỗi hành động cũng trở nên vụng về.

Nói ra thì cậu cũng thấy hơi tủi thân, rõ ràng ngủ chung một chăn với Ngụy Thầm, trong nhà cũng mở máy sưởi, vậy mà chỉ có mình cậu bị cảm lạnh.

Ngụy Thầm hơi ngạc nhiên khi thấy cậu mặc nhiều như vậy, Hạ Khai bèn cường điệu nói: "Toát mồ hôi một trận là khỏe ngay."

Alpha vốn không thể hoàn toàn thấu hiểu sự yếu ớt của Omega, Hạ Khai cũng không mong Ngụy Thầm phải quan t@m đến mình thế nào. Cậu có tay có chân, không cần hắn phải phân tâm chăm sóc mọi lúc mọi nơi.

Nhà cũ của Ngụy gia hôm nay khá náo nhiệt, Từ Dương là người giỏi khuấy động bầu không khí, lúc nào cũng biết chọn thứ mà lão phu nhân thích để lấy lòng bà. Cánh cửa Ngụy gia không phải ai cũng có thể dễ dàng bước vào, ở trong lâu ngày cũng không khỏi cảm thấy cô đơn, nhưng một khi đã ở vị trí quyền quý, có ai mà không cô độc?

Ngày thường, bà nội Ngụy cũng chỉ có Từ Dương bầu bạn bên cạnh, bà ta luôn xem danh tiếng của cả nhà họ Ngụy còn quan trọng hơn bất kỳ ai. Tuy không hài lòng với Hạ Khai nhưng dù sao đây cũng là lựa chọn của Ngụy Thầm, bà ta cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bà nội Ngụy đối với Hạ Khai chỉ dừng ở mức độ khách sáo xã giao nhưng lại thường lấy cậu làm cái cớ để được ăn cơm cùng Ngụy Thầm.

Bà nội Ngụy nói với hắn: "Bây giờ bà không còn gọi cháu được nữa, kết hôn rồi muốn gặp cháu cũng phải dựa vào cậu ta."

Ngụy Thầm đáp lại một câu nhạt nhẽo: "Bình thường cháu bận."

Bà nội Ngụy kiên quyết giữ hai người lại thêm một lúc nhưng Ngụy Thầm vừa ăn cơm vừa tranh thủ xử lý công việc, chỉ còn lại Hạ Khai và bà ta đối diện nhau, không nói lấy một lời.

Ngụy Thầm mỗi ngày ngủ rất ít, Hạ Khai thường xuyên khuyên hắn có thể nghỉ ngơi sớm một chút hay không nhưng khuyên mãi rồi cũng chẳng có thay đổi gì.

Hạ Khai nói: "Hiếm khi có ngày nghỉ ngơi, chi bằng về nhà ngủ một giấc đã anh nhé?"

Làm người đứng đầu nhà họ Ngụy chưa từng là một vị trí có thể thực sự dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một khắc, điều này là do Hạ Khai dần dần mới hiểu ra.

Ngụy Thầm nhận được một cuộc điện thoại, ánh mắt hắn thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi, hiếm khi nào nhìn thấy hắn lộ ra nét mệt mỏi như vậy, Hạ Khai lập tức cảm giác có chuyện không ổn.

"Thầy ơi?"

Ngụy Thầm vào thư phòng ngồi lặng một lúc, khi Hạ Khai đi tới, bà nội Ngụy vẫn đứng ngoài cửa.

Khi cậu mở cửa ra, bà ta chỉ lắc đầu: "Dù tôi có lo lắng thế nào cũng vô ích, người có thể ở bên nó chỉ có mình cậu."

Chương 38: Em có thể quan tâm anh không?

Ngụy Thầm đứng trước cửa sổ, ánh sáng lờ mờ của ngày âm u phủ lên dáng người cao lớn của hắn, như một cây tùng xanh sừng sững, trông kiên cường không gì sánh bằng. Nhưng Hạ Khai lại cảm thấy, có lẽ chuyện gì đó đã xảy ra, khiến cho Ngụy Thầm hoàn toàn không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Cậu lặng lẽ đến gần, vòng tay từ phía sau ôm lấy eo hắn, lập tức siết chặt, giống như một dây tơ hồng quấn chặt quanh thân cây.

"Thầy ơi, tâm trạng của anh có vẻ không tốt, có thể nào tâm sự với em được không?"

Giọng nói của cậu cố ý nhẹ nhàng hơn. Thực ra, Hạ Khai chưa từng chủ động an ủi Alpha của mình, bởi vì đối phương là Ngụy Thầm - người đứng đầu nhà họ Ngụy, một kẻ dường như sinh ra đã không có bất kỳ khuyết điểm nào, cũng chưa từng vì điều gì mà lộ ra cảm xúc dao động.

Thậm chí nếu ai đó nói rằng Ngụy Thầm sẽ đau buồn vì sự ra đi của một người nào đó, e rằng nghe vào tai cũng chỉ như một trò đùa. Càng đứng ở vị trí cao, người ta càng mặc nhiên cho rằng họ là những kẻ máu lạnh, không có cảm xúc.

Ánh mắt thâm trầm của Ngụy Thầm khẽ dao động, giọng nói không chút gợn sóng, chỉ như đang thuật lại một sự thật: "Ông Kim mất rồi."

Hạ Khai lặng lẽ siết chặt vòng tay hơn: "Thầy ơi, trước mặt em, anh không cần phải che giấu cảm xúc."

Cả một Ngụy gia to lớn chưa từng mang lại cho Ngụy Thầm dù chỉ một chút hơi ấm. Ở nơi cao, gió rét thấu xương, vậy mà hắn vẫn phải gánh chịu cái lạnh ấy.

“Mấy ngày nữa, anh sẽ dự tang lễ của lão Kim.”

Ngụy Thầm không nói sẽ dẫn Hạ Khai theo, cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của hắn, không hỏi thêm dù chỉ nửa lời. Nhưng cậu lại không muốn Ngụy Thầm xử lý công việc trong tình trạng này. Khuyên bảo suốt nửa ngày, cuối cùng mới miễn cưỡng khiến hắn tựa vào cậu, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 84: Chương 84



Hạ Khai thả ra một lượng nhỏ pheromone nhàn nhạt bao quanh Ngụy Thầm để an ủi hắn. Pheromone của Omega và Alpha đã kết hợp với nhau có một tác dụng trấn an đặc biệt, đôi khi trở thành chất xúc tác cho h@m muốn, nhưng cũng có thể là liều thuốc xoa dịu lẫn nhau.

Cánh cửa khép hờ để lại một khe nhỏ, Hạ Khai biết bà nội Ngụy lại đứng ngoài cửa len lén quan sát động tĩnh bên trong. Cậu không vạch trần, bà ấy muốn nhìn thì cứ nhìn, dù sao thì cũng chẳng thể nói thêm gì được nữa.

Lúc bà nội Ngụy xuống lầu, khóe mắt hơi đỏ, còn Từ Dương đang ngồi ngoài sảnh thì mắt đỏ hoe. Nghe tin Ngụy Thầm về nhà cũ, cậu ta liền vội vã chạy đến nhưng đây là lần đầu tiên bà nội Ngụy không cho cậu ta tìm người, chỉ nhìn rồi thở dài lắc đầu.

Bà nội Ngụy nói: “Dương Dương à, từ nhỏ ta đã nuôi dạy cháubên cạnh, dù có chút tâm cơ cũng chẳng đáng gì, biết nhìn sắc mặt mà thu liễm lại trước những người cần dè chừng là được.”

Từ Dương có linh cảm lời tiếp theo của bà nội Ngụy sẽ khiến cậu ta khó chịu.

“Dương Dương à, cửa nhà họ Ngụy, cháu đã không còn cơ hội bước vào nữa rồi. Bà thấy Ngụy Thầm thật sự muốn giữ đứa nhỏ đó bên mình.”

Còn một phần khác bà lão không nói với Từ Dương.

Chỉ riêng chuyện Ngụy Thầm có thể yên ổn nghỉ ngơi bên cạnh Hạ Khai cũng đủ khiến những người khác không còn chút cơ hội nào.

Bà nội Ngụy hiểu rõ, để trở thành người cầm quyền nhà họ Ngụy thì không được phép có điểm yếu. Một khi có điểm yếu, sự hoàn mỹ sẽ không còn trọn vẹn. Đứng từ góc độ lý trí, Ngụy Thầm không nên có bất kỳ sơ hở tình cảm nào nhưng từ tận đáy lòng bà nội Ngụy, bà ta lại không đành lòng khi thấy đứa cháu ngoan của mình đối với ai cũng lạnh lùng xa cách. Nhất là khi tuổi già ập đến, nhu cầu về tình cảm ngày càng lớn hơn, bởi vì đến cuối cùng, bên cạnh thật sự chẳng còn lại bao nhiêu người. Bà nội Ngụy chỉ sợ đến khi mình nhắm mắt xuôi tay, người đến tiễn bà đi vẫn là một Ngụy Thầm với dáng vẻ lạnh nhạt xa cách, làm mọi thứ chỉ như một thủ tục phải hoàn thành.

Lần này khi Ngụy Thầm đưa Hạ Khai về, bà nội Ngụy hiếm hoi chủ động tiễn họ một đoạn.

Vừa lên phi thuyền, Hạ Khai đã nói với Ngụy Thầm: “Ánh mắt bà nội nhìn em lạ lắm.”

So với trước đây, ánh mắt ấy đã phức tạp hơn nhiều, không chỉ đơn thuần là sự không thích nữa. Không thể lí giải được, mà Ngụy Thầm cũng chẳng nói gì, thế nên Hạ Khai cũng lười suy nghĩ. Dù sao người sống cùng Ngụy Thầm là cậu chứ không phải bà nội Ngụy, cậu chỉ cần quản tốt chuyện của mình là đủ.

Một tuần sau, Ngụy Thầm tham dự tang lễ của ông Kim, tin tức này còn được phát sóng trên các bản tin của Liên Bang. Hạ Khai ngồi trước màn hình, ánh mắt dõi theo Ngụy Thầm.

Hắn mặc một bộ trang phục đen tuyền, trầm lặng và nghiêm trang.

Nhà họ Kim có địa vị không hề tầm thường trong Liên Bang, nếu không phải năm xưa ông Kim chọn giữ thái độ trung lập và lui về sau, thì trong hàng ngũ quan chức cấp cao của Liên Bang, chắc chắn vẫn sẽ có một vị trí cho nhà họ Kim. Nhưng dù nhà họ Kim đã rút lui thì họ cũng từng hậu thuẫn cho nhà họ Ngụy vững mạnh, không ai ngu ngốc đến mức dám động đến họ, vì động đến nhà họ Kim đồng nghĩa với việc đối đầu với cả gia tộc Ngụy phía sau.

Ngụy Thầm làm việc không gây tiếng động nhưng một khi ra tay lại mạnh mẽ và dứt khoát. Có những trận chiến quyền lực trong Liên Bang còn chưa kịp bùng nổ công khai thì đã sớm kết thúc trong bóng tối. Trong những thời khắc mà mọi phe phái đều rình rập chờ cơ hội để lật đổ đối phương, Ngụy Thầm lại là người ra tay trước.

Những ngày hắn đi vắng, một số tin tức ngầm về nhà họ Ngụy và nhà họ Lữ bất ngờ bị rò rỉ, thật giả khó phân định. Hạ Khai ngày nào cũng theo dõi, trong lòng cứ canh cánh không yên. Ngay cả khi trò chuyện qua màn hình với Kỷ Vãn, cậu cũng tỏ ra lơ đễnh, thậm chí còn không nhận ra Kỷ Vãn gầy đi trông thấy so với lần gặp trước.

Đột nhiên, Hạ Khai nhớ ra gì đó, liền hỏi thẳng Kỷ Vãn: “Anh cũng tham gia chuyện này phải không?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 85: Chương 85



Trong lòng Kỷ Vãn luôn chất chứa nỗi hận thù nhưng Hạ Khai không biết cậu ấy hận điều gì. Cậu ấy không nói nhưng không ai có thể hợp tác với nhà họ Ngụy mà không phải trả giá.

Kỷ Vãn ngập ngừng: “Chuyện dự án đó, có phải…”

Hạ Khai thoáng khựng lại, bỗng liên kết được một số manh mối tưởng như không liên quan gì với nhau.

“Kỷ Vãn, có phải anh luôn theo sát thầy trong dự án thí nghiệm không?”

Hai người họ đều không nói gì nhưng dù Hạ Khai có ngốc đến đâu, theo thời gian cậu cũng dần đoán ra. Vì Hạ Khai từng là vật thí nghiệm nên Kỷ Vãn luôn vô tình hay cố ý hỏi cậu những chuyện liên quan, nghĩ lại thì chắc hẳn cậu ấy đang thu thập manh mối.

Ngụy Thầm thì chưa bao giờ hỏi cậu.

Dĩ nhiên, Kỷ Vãn không thể nói gì, vì cậu ấy đã hứa với Ngụy Thầm. Nhưng bây giờ Hạ Khai đã đoán được gần hết, sự im lặng của cậu ấy gần như là một lời thừa nhận.

Hạ Khai thấy khó chịu trong lòng. Là người từng trải qua chuyện này, cậu lẽ ra có thể đứng ra làm chứng. Trước đây cậu chưa từng nghĩ đến vì cậu quá nhút nhát, cứ bị mắc kẹt trong chiếc lồ ng tù đọng của sự thay đổi giới tính. Nhưng Ngụy Thầm đã bao dung cậu suốt ngần ấy năm, giờ đây Hạ Khai muốn thử đứng ra một lần..

Dù Ngụy Thầm đã về nhà, cảm giác khó chịu trong lòng Hạ Khai vẫn chưa giảm đi.

Sau khi tang lễ của ông Kim kết thúc, Ngụy Thầm lập tức đáp phi thuyền trở về. Đêm khuya mới về đến nơi, nhà cửa vẫn sáng đèn. Đáng lẽ Hạ Khai phải đang ngủ trong phòng, vậy mà cậu lại nằm co ro trên sofa phòng khách, thân hình hơi nghiêng, đắp một chiếc chăn mỏng, ngủ rất say.

Ngụy Thầm còn chưa kịp cởi áo khoác, định nhẹ nhàng bế cậu lên phòng, thì Hạ Khai đã mở mắt tỉnh lại trong vòng tay hắn.

“Thầy…”

Cậu như đang mơ màng, dụi dụi vào cổ Ngụy Thầm, dường như ngửi được hơi thở của hắn thì mới thấy an lòng.

Giọng Hạ Khai hơi khàn: “Đừng bế em lên phòng vội, thầy ngồi với em một lát đi.” Cậu cười, để lộ hai chiếc răng khểnh trắng khển: “Sao em cứ thấy mình giống một bé cún con thế này, phải ngửi thấy mùi của thầy mới yên tâm được.”

Nói rồi, cậu định giúp Ngụy Thầm cởi áo khoác nhưng hắn lại nắm lấy cổ tay cậu, khẽ siết một chút, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên mu bàn tay.

Hạ Khai ngẩn người nhìn hắn, cảm giác từ lòng bàn tay lan thẳng đến tim, giống như dòng biển tình sôi trào. Chỉ một cái chạm nhẹ đã khiến cậu chịu không nổi, liền ôm chặt lấy Ngụy Thầm, pheromone ngọt ngào lan tỏa, nhất định phải để lại dấu ấn của mình trên người hắn.

"Thầy ơi, em thích thầy lắm!"

Hạ Khai nói năng lộn xộn, sợ rằng Ngụy Thầm không cảm nhận được sự chân thành trong lời mình, dứt khoát nắm lấy tay hắn áp lên trước ngực mình. Tim cậu đập thình thịch, sau đó chỉ im lặng, tiếp tục nép sát vào Ngụy Thầm.

Ngụy Thầm hơi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cậu: "Khai Khai có chuyện muốn nói với anh sao?"

Hạ Khai gật đầu thừa nhận. Cả đêm cậu đã suy nghĩ xem nên nói với Ngụy Thầm thế nào nhưng đến khi thực sự mở miệng, cậu lại quên sạch. Cuối cùng, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn: "Em muốn làm hết khả năng của mình để giúp thầy. Thực ra, chuyện bị nhốt trong phòng thí nghiệm đến giờ em vẫn nhớ rõ. Nếu cần làm chứng, em có thể tự mình ra mặt."

Lúc còn trong phòng thí nghiệm, Hạ Khai từng gặp qua vô số người khác. Cậu đã may mắn hơn họ rất nhiều. Không biết có bao nhiêu người đã chết vì phản ứng thuốc. Bọn họ bị chia ra, giam cầm riêng lẻ trong những không gian chật hẹp. Nhân viên thí nghiệm chịu trách nhiệm ghi chép sẽ theo dõi tình trạng của họ từng giây từng phút. Kể cả khi có người chết, trong mắt bọn họ cũng chỉ là một con số dao động trong dữ liệu. Sau khi xử lý sạch sẽ, một nhóm người mới lại được đưa vào thay thế.

Hầu hết những người bước vào đó đều là vì cuộc sống bức bách, cần tiền mà chấp nhận thử nghiệm. Cũng có một số giống như Hạ Khai, do sai lầm mà bị kéo vào rồi không bao giờ có thể thoát ra. Nếu thí nghiệm thành công, nếu dược nhân không còn cần phải nghiên cứu số liệu nữa, thì may ra có thể thoát. Còn không, dự án đó sẽ không bao giờ có hồi kết.

Ngụy Thầm nhìn khuôn mặt chuyên chú nhưng ẩn giấu đau thương của Hạ Khai. Cậu đã trượt xuống đất, khuôn mặt chôn vào đầu gối. Hắn liền vươn tay ôm trọn cả người cậu vào lòng, cánh tay luồn qua nách, nâng cậu đối diện với mình.

“Khai Khai.”

Ngụy Thầm cúi xuống hôn lên đôi mày nhíu chặt của cậu, môi chạm vào rồi không rời ra nữa: “Mọi chuyện cứ để anh lo, những thứ khác, em không cần bận tâm.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 86: Chương 86



Hạ Khai bực bội nói: “Nhưng mà em cảm thấy mình vô dụng lắm, ở bên cạnh anh chẳng giúp được gì cả!”

Cho dù là một kẻ vô tích sự, cậu vẫn mong bản thân có chút giá trị nào đó.

Ngụy Thầm tiếp tục: “Em cứ làm tốt vai trò phu nhân của nhà họ Ngụy là được.”

Nói đến đây, Hạ Khai chợt nhớ ra, cậu và Ngụy Thầm đã lấy giấy chứng nhận kết hôn nhưng đến giờ vẫn chưa có nổi một tấm ảnh chung cho ra hồn. Công việc Ngụy Thầm luôn bận rộn, còn cậu thì cũng không chú ý đến mấy hình thức đó. Nhưng lúc này đây, suy nghĩ bỗng nhiên lệch hướng, có chút ngượng ngùng lên tiếng: “Thầy ơi, chúng ta chụp một tấm ảnh treo đầu giường đi.”

Cậu chỉ muốn chụp một tấm ảnh bình thường thôi. Vậy mà sau khi nghe cậu nói xong, Ngụy Thầm lại lập tức thu xếp mọi chuyện. Rõ ràng hắn có rất nhiều cuộc họp quan trọng nhưng chỉ cần là thứ Hạ Khai muốn, hắn đều sắp xếp đâu ra đó, không thiếu một thứ gì. Điều này khiến Hạ Khai có cảm giác bản thân được Ngụy Thầm nâng niu vô cùng.

Ngụy Thầm định ngày chụp ảnh cưới vào tuần sau. Gần đây thời tiết thất thường, Hạ Khai liền tăng thời gian tập luyện trong nhà. Hôm nay có người đến đo kích thước để đặt may trang phục. Cậu sợ mặc không vừa, dù không có dáng người cao lớn vững chãi như Ngụy Thầm nhưng cũng không muốn thua kém quá nhiều khi đứng cạnh hắn.

Quản gia vào báo có người muốn gặp mặt. Hạ Khai tò mò đi đến màn hình giám sát nhìn thử. Người đến mặc quân phục đặc chủng, cậu có chút ấn tượng, nhìn vào ký hiệu trên bộ đồ, dường như là người của quân đoàn đặc chủng Cùng Kỳ thuộc Liên Minh. Đối phương trông có vẻ khí thế.

“Là ai thế ạ?”

Quản gia đáp:

“Là Thẩm Túng của nhà họ Thẩm, muốn tìm ngài để hỏi về tin tức của Kỷ Vãn.”

Hạ Khai suy nghĩ một lát, mơ hồ đoán được có lẽ Alpha này có quan hệ với Kỷ Vãn. Cậu sợ chậm trễ, liền liên hệ với Kỷ Vãn trước. Sau khi thấy Alpha kia vẫn kiên nhẫn chờ bên ngoài, cậu hỏi: “Có một Alpha tên Thẩm Túng tìm anh đấy, tôi thấy anh ấy không giống người có ý đồ xấu. Cậu có muốn tôi nhắn lại gì không?”

Kỷ Vãn:

“… Mặc kệ anh ta, đừng tiết lộ bất cứ tin tức gì về tôi.”

Nghe có vẻ như Kỷ Vãn không muốn dính dáng gì đến Thẩm Túng nữa. Hạ Khai thầm suy nghĩ, thấy Alpha kia vẫn kiên trì đứng chờ nhưng cậu cũng không xen vào chuyện người khác.

Thẩm Túng muốn gặp thầy của cậu, không liên quan gì đến cậu cả. Hạ Khai sẽ không gây thêm bất kỳ phiền phức nào cho thầy mình. Chỉ là, nhìn bộ dạng kiên trì của Alpha ngoài kia, cậu cảm thấy anh ấy có vẻ không ổn lắm.

Những Alpha mà cậu từng gặp ai nấy đều khí phách hiên ngang, còn Thẩm Túng thì trông cứ như mất nửa cái mạng. Bằng trực giác, Hạ Khai đoán hắn có lẽ là vì Kỷ Vãn mới thành ra như vậy. Cậu lắc đầu, tiếp tục tập luyện, thỉnh thoảng hỏi ý kiến quản gia.

Hạ Khai có thân phận đặc biệt nên vẫn chưa tổ chức đám cưới với Ngụy Thầm. Địa vị của Ngụy Thầm đặt ở đó, được toàn bộ công dân Liên Minh chú ý. Nếu tổ chức hôn lễ, bạn học cũ trong trường chắc chắn sẽ nhận ra cậu.

Tuy rằng Hạ Khai thay đổi giới tính nhưng diện mạo và tên thì vẫn thế. Cậu không muốn vì chuyện này mà phủ nhận sự tồn tại của bản thân trước đây nhưng lại càng không muốn gây phiền phức cho Ngụy Thầm. Cho nên không tổ chức hôn lễ cũng chẳng sao, chụp một tấm ảnh để kỷ niệm là đủ rồi.

Hạ Khai một lòng một dạ chuẩn bị chụp ảnh cưới. Lúc này, bà nội Ngụy bất ngờ gọi cậu đến, bảo cậu gọi Ngụy Thầm về một chuyến.

Lúc này bà nội Ngụy đã không còn cái vẻ quyền uy hách dịch như trước kia nhưng Hạ Khai luôn cẩn thận với những chuyện liên quan đến Alpha của mình. Cậu kết hôn với Ngụy Thầm, chứ không phải với nhà họ Ngụy. Bất kể thế nào, cậu vẫn ưu tiên đứng về phía Ngụy Thầm trước.

Bà nội Ngụy gọi không được, Hạ Khai đương nhiên cũng không định mở miệng.

Bà nội Ngụy thấy cậu không lay chuyển, có chút tức tối nhưng khí chất vẫn còn đó, cũng không tiện nổi giận với hậu bối.

Bà ta nhìn Hạ Khai chằm chằm: “Tôi đã đuổi Từ Dương đi rồi.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 87: Chương 87



Hạ Khai chớp mắt, ra vẻ vô tội, ít nhất cũng không tỏ thái độ xấc láo với trưởng bối. Cậu chỉ nói cậu có trách nhiệm truyền lời, còn Ngụy Thầm có về hay không thì không phải do cậu quyết định.

Bà nội Ngụy thở dài hài lòng nhưng đồng thời cũng thấy Hạ Khai không có tiền đồ.

Bà ta suy nghĩ rất mâu thuẫn, cảm thấy cuộc hôn nhân này hoàn toàn vô nghĩa, trách cậu không gọi được Ngụy Thầm về. Nhưng nếu Ngụy Thầm thực sự trở về, lại càng chứng tỏ hắn coi trọng Hạ Khai. Mà bà không muốn Ngụy Thầm đặt tình cảm của mình vào bất kỳ ai.

Hạ Khai chẳng quan tâm bà nội Ngụy khó chịu thế nào, chỉ cần thầy của cậu không khó chịu, cậu không khó chịu, thế là đủ. Dù sao cậu vốn ích kỷ, ích kỷ đến mức chỉ mong Ngụy Thầm được những điều tốt đẹp nhất, còn bản thân có hay không cũng không quan trọng. Việc cậu có thể sống sót đến bây giờ đã là món quà lớn nhất mà số phận ban tặng, mà rõ ràng, thầy của cậu chính là số phận của cậu.

Chỉ cần nghĩ đến Ngụy Thầm, khóe môi Hạ Khai lại không kìm được mà cong lên. Cậu đi đến trước gương, giơ tay chạm vào người trong đó, bóp bóp sống mũi mình: “Cười cái gì thế, trông như ph át tình vậy!”

Sau đó lại lẩm bẩm: “Thầy không có ở bên cạnh, ph át tình cái gì mà ph át tình hả?”

Thấy mình trong gương vẫn cười, Hạ Khai đột nhiên ỉu xìu. Ngay sau đó, một cảm giác trống vắng ùa đến.

Nghĩ đến mà mặt Hạ Khai nóng bừng. Cậu bị Ngụy Thầm nuông chiều đến mức tham lam. Muốn gì có nấy, thời gian trôi qua, cậu dần quen với tần suất được thỏa mãn. Giống như lúc nào bên cạnh cũng có đồ ăn, chỉ cần đưa tay ra là có thể cắn một miếng, thỉnh thoảng không nhịn được lại lấy ăn một chút.

Hạ Khai vô thức suy nghĩ, nhưng đồ ăn của cậu - Ngụy Thầm lại không ở bên cạnh. Không có để ăn thì lại càng thèm, thèm đến phát cuồng.

Quản gia bị cơn sóng lớn trên lầu làm cho giật mình, đi lên liền thấy Hạ Khai bơi lội vui vẻ trong hồ nước. Chiếc đuôi cá màu bạc xanh vung vẫy với tốc độ nhanh đến mức không nhìn rõ, ánh sáng phản chiếu trên đó lấp lánh đến chói mắt. Cuối cùng, Hạ Khai chìm vào xoáy nước do chính mình tạo ra, vừa thở hổn hển vừa lớn tiếng hét lên: “Em nhớ thầy chết mất!”

Quản gia dù sao cũng nghe thấy rõ ràng, lập tức quay người xuống lầu báo cáo với Ngụy Thầm. Là người trung thành nhất, bất cứ tin tức nào liên quan đến người mà Ngụy Thầm quan tâm, quản gia đều báo cáo ngay lập tức, tuyệt đối không chậm trễ.

Thông tin kịp thời từ quản gia khiến lòng Ngụy Thầm ấm lên, hắn cố gắng xử lý công việc nhanh nhất có thể. Nhưng mọi chuyện không bao giờ đơn giản như vậy, muốn gặp Hạ Khai với hắn mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hắn đưa tay mở giao diện thiết bị liên lạc, lướt qua vài chương trình, sau khi hoàn thành xác nhận vân tay, một hình ảnh ba chiều khổng lồ lập tức xuất hiện trên màn hình. Hạ Khai vẫn còn chìm trong dòng nước xoáy do chính mình tạo ra, đang đuổi theo chiếc đuôi của mình mà xoay vòng vòng, lúc nhanh lúc chậm. Gò má hơi ửng đỏ của cậu phản chiếu dưới ánh đèn, lộ ra vẻ đẹp mơ hồ đầy ngây ngô. Nhưng so với sự non nớt trước đây, Hạ Khai bây giờ đang được Ngụy Thầm từng chút một nuôi dưỡng đến độ chín muồi, mang theo sự gợi cảm và đáng yêu khó cưỡng.

Hạ Khai trồi lên khỏi mặt nước, Ngụy Thầm nhìn chằm chằm vào Omega của mình - người hoàn toàn phơi bày bản thân không chút e dè trên mặt nước, ánh mắt hắn không bỏ sót bất kỳ đường nét nào trên cơ thể đối phương.

Hắn bấm một chương trình, rồi lên tiếng: “Khai Khai.”

Hạ Khai suýt nữa bị sặc nước, quay ra nói với không khí: “Thầy, anh đang nhìn trộm em đấy!”

Ngụy Thầm cười nhẹ: “Anh đang thưởng thức.”

Hạ Khai hiếm khi hờn dỗi hừ một tiếng: “Thưởng thức được cái đẹp gì từ em chứ?” Những giọt nước trượt xuống từ hàng mày của cậu, cậu nghịch ngợm gom chúng lại thành một bông hoa nước nhỏ, rồi dùng đầu ngón tay búng ra, khiến nó vỡ tan trong không trung.

Hạ Khai chơi đùa đến mải mê, không nghe thấy Ngụy Thầm trả lời, tưởng đối phương lại bận xử lý công vụ, nên định im lặng không quấy rầy nữa.

Ngụy Thầm nói: “Em là độc nhất vô nhị.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 88: Chương 88



Chỉ muốn chết trên người cậu.

Dĩ nhiên, trước khi từ giã cõi đời này, Ngụy Thầm sẽ hóa ra tinh thần thể của mình, nghiền qua nghiền lại cái đuôi của Hạ Khai không biết bao nhiêu lần.

Những suy nghĩ nóng bỏng, mang tính chinh phục của Alpha, Ngụy Thầm không nói với Hạ Khai. Hiện tại, hắn không keo kiệt lời nói nhưng hắn càng thích dùng hành động để chứng minh sự nhiệt tình của mình khi cả hai ở riêng.

Hạ Khai ngẩng đầu nhìn về phía camera giám sát, nói: “Thầy cứ làm việc trước đi, em tự chơi một lúc.”

Ngụy Thầm tiếp tục xử lý công vụ còn dang dở. Trước khi tắt màn hình, hắn lại liếc nhìn tiểu nhân ngư đang nằm bò trên mép hồ - Omega của hắn. Ngụy Thầm luôn cảm thấy những thứ mình đã cho cậu vẫn chưa đủ, hắn muốn đem tất cả những thứ tốt nhất đặt vào tay Hạ Khai.

Tình trạng của Hạ Khai kéo dài mãi đến mùa xuân. Khi kỳ ph át tình sắp đến gần, triệu chứng của cậu ngày càng nghiêm trọng hơn, mỗi ngày đều như vừa uống phải thuốc kích d*c mà tỉnh dậy, ngay cả sự trấn an hằng ngày của Ngụy Thầm cũng không thể giúp cậu bình tĩnh lại.

Kỷ Vãn đã kiểm tra cho cậu. Một mặt, vì thể chất đặc biệt của cậu, dù bị đột biến gene thành Omega nhưng lại mạnh mẽ hơn Omega bình thường rất nhiều, nên nhu cầu của cậu cũng trở nên mãnh liệt hơn. Mặt khác, là do cậu đã bị Ngụy Thầm nuôi đến mức miệng lưỡi trở nên kén chọn. Một người vốn có thể ăn sơn hào hải vị mỗi ngày, nếu lúc đói bụng không được ăn cao lương mỹ vị, vậy thì làm sao có thể dễ dàng no được? Nhưng dù có mạnh đến đâu, Kỷ Vãn cũng không ngờ tình trạng của Hạ Khai lại nghiêm trọng đến mức này.

Dù sao thì Omega cũng không thể nào bì được với Alpha, vì vậy Kỷ Vãn dứt khoát đề nghị áp dụng cách ngược lại - với tình trạng hiện tại của Hạ Khai, nếu cậu cố nhịn một khoảng thời gian xem sao, biết đâu sẽ có hiệu quả.

Hạ Khai nghe theo lời khuyên của Kỷ Vãn, mỗi ngày đều nhìn Ngụy Thầm mà không dám tiếp xúc, ngay cả sự trấn an thông qua pheromone cũng không có. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã khiến cậu khổ sở không chịu nổi, không thể tưởng tượng nổi Kỷ Vãn chỉ dùng thuốc ức chế mà trải qua giai đoạn này như thế nào.

Hai tuần trôi qua, Hạ Khai đã chạm đến giới hạn của mình. Cậu cảm thấy bản thân như một con sói hoang, có thể ngay lập tức xé nát vị thầy mà cậu tôn kính và ngưỡng mộ nhất để nuốt chửng vào bụng.

Hơn nữa, kỳ ph át tình của cậu sẽ đến trong vài ngày tới. Hạ Khai không chịu nổi nữa, mà cũng không muốn nhịn thêm.

Ngày hôm đó, cậu thậm chí còn không uống thuốc, vội vàng khoác áo ngoài rồi lập tức gọi tài xế đưa mình đến chỗ của Ngụy Thầm.

Trời xuân mưa rả rích, lạnh lẽo, nhưng nhiệt độ cơ thể của Hạ Khai lại tương phản hoàn toàn với không khí bên ngoài. Khi đến nơi Ngụy Thầm thường xử lý công vụ, chân cậu đã bắt đầu mềm nhũn.

Sau khi Alpha và Omega kết hợp, giữa họ sẽ có một sự liên kết tâm linh nhất định. Ngay khi Hạ Khai xuất hiện dưới lầu, Ngụy Thầm đã lập tức dừng cuộc họp, cho tất cả mọi người nghỉ một tiếng, rồi đích thân xuống lầu bế cậu lên.

Hạ Khai hơi vui sướng, nhưng sắc mặt của Ngụy Thầm vẫn không hề thay đổi. Hắn xoay tròn ngón tay của cậu, chậm rãi nói: “Chỉ có một tiếng nghỉ giữa giờ, cuộc họp vẫn chưa xong.”

Hạ Khai nghe xong, lập tức nhăn nhó khổ sở, vòng tay qua cổ Ngụy Thầm, dụi dụi đầu vào hắn: “Em nóng quá, thầy ơi, em chết mất thôi!”

Quả thực không ổn, bởi vì kỳ ph át tình của cậu đã gần kề. May mắn là Hạ Khai đã được Ngụy Thầm đánh dấu, ít nhất sẽ không bị rò rỉ pheromone lung tung như những Omega chưa bị đánh dấu, nếu không thì cậu đã bị chặn lại ngay trên đường đến đây rồi.

Ngụy Thầm cúi đầu, hôn lên sau tai Hạ Khai. Cậu cắn răng: “Anh an ủi em một chút đi.”

Giữa chừng chỉ nghỉ một tiếng, Hạ Khai không muốn chỉ có một tiếng. Để được nhiều hơn, cậu quyết định nhịn thêm một tiếng nữa, chắc cũng không chết được.

Ngụy Thầm hôn lên đôi mắt ướt át của cậu, bế cậu vào phòng nghỉ, đầu ngón tay đặt sau gáy cậu, nhẹ nhàng ấn xuống. Hắn thật sự muốn lập tức đưa Hạ Khai về, giúp cậu giải tỏa sự khó chịu này.

Hạ Khai không chịu nổi ánh mắt dịu dàng, chất chứa sự say mê ẩn sâu trong tĩnh lặng của hắn. Đuôi cá của cậu nhảy ra, quất quất hai cái: “Em muốn vào bồn tắm.”

Ngụy Thầm đặt cậu vào bồn: “Khai Khai, cố nhịn một lát nào em.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 89: Chương 89



Hạ Khai giận dỗi: “Em tự chơi một mình.”

Nhiệt độ trong phòng tắm được điều chỉnh vừa vặn nhưng khi thân nhiệt của Hạ Khai tăng lên, dù khí hậu có thích hợp đến đâu thì với cậu cũng chẳng khác gì bị nhốt trong lồ ng hấp.

Hạ Khai ngâm mình trong nước nhưng cơ thể vẫn toát mồ hôi, mang theo hương thơm nhàn nhạt của pheromone, mùi sữa ngọt ngào tràn ngập không gian kín.

Nếu lúc này có người mở cửa, họ sẽ thấy một mỹ nhân ngư tuyệt đẹp đang lăn lộn trong bồn tắm. Chiếc đuôi cá màu bạc xanh ánh lên sắc ngọc trai, kéo dài từ bồn tắm ra đến sàn nhà ướt sũng, vẽ nên một đường cong quyến rũ động lòng người.

Hạ Khai sắp bị chính mình hành hạ đến ngạt thở, đuôi cá không ngừng vỗ xuống mặt đất, khóe mắt đỏ au, một nửa vì nóng, một nửa vì cơ thể không chịu nổi.

Cậu tức tối, không hiểu sao Ngụy Thầm vẫn chưa đến, thầm nghĩ một tiếng đồng hồ đúng là quá dài.

Vậy nên khi Ngụy Thầm kết thúc cuộc họp và quay về phòng nghỉ, vừa thấy dòng nước lan ra từ phòng tắm chảy đến tận sảnh, hắn liền thuận theo hướng dòng nước, dễ dàng đẩy cửa phòng tắm ra.

Người trong phòng hiển nhiên đã đợi đến mất kiên nhẫn. Chiếc đuôi cá ướt sũng màu bạc xanh lặng lẽ phục kích bên cửa như một kẻ săn mồi, ngay khi Ngụy Thầm xuất hiện ngoài cửa, chóp đuôi liền móc lấy chân hắn.

Hạ Khai lười biếng cất tiếng than phiền: "Sao bây giờ anh mới đến vậy?"

Vừa dứt lời, cậu đã rơi vào vòng tay của Ngụy Thầm.

Pheromone của Alpha ào ạt tràn vào cơ thể cậu, khiến từng tế bào như được lấp đầy, mà cũng chính vì sự tiếp xúc thân mật này, thứ cậu khó khăn lắm mới đè nén được lại bắt đầu trỗi dậy, không chút kiêng nể mà quẫy đạp khắp nơi.

Hạ Khai ôm chặt lấy cổ Ngụy Thầm, đầu mũi liên tục cọ qua cọ lại trên khuôn mặt hắn.

"Thầy ơi, em nhớ thầy quá!"

Chiếc đuôi cá không chút ngại ngùng quấn chặt lấy người hắn, đầu đuôi mang theo những giọt nước, lướt nhẹ bên tai hắn đầy nũng nịu.

"Nhớ thầy."

"Nhớ thầy."

"Em nhớ thầy chết mất!"

Những lời nói vang vọng, vừa mạnh mẽ dứt khoát, vừa mang theo sự mềm mại khó tả.

Ngụy Thầm khẽ thở dài, không gì khiến linh hồn hắn rung động hơn là khi chính Omega của mình tỏ ra lệ thuộc vào hắn như thế này.

Hắn cúi đầu hôn lên trán Hạ Khai, chậm rãi men theo sống mũi, cuối cùng dừng lại trên môi cậu, đặt xuống một nụ hôn dịu dàng đầy trấn an.

Lúc này hắn không dám trêu chọc cậu quá đà, dù sao cũng chưa phải thời điểm thích hợp, mà một không gian chật hẹp như phòng tắm lại càng không phải nơi lý tưởng để họ cuốn vào nhau.

"Khai Khai, chờ một chút nữa nhé."

Chiếc phi thuyền đã được sắp xếp từ trước, hiện đang đợi sẵn trên sân thượng. Ngụy Thầm giơ tay kéo một tấm chăn phủ lên người Hạ Khai, nhưng cậu lại chẳng có ý định thu đuôi cá về, ngang nhiên quấn lấy hắn.

Lúc hắn rời đi, cấp dưới phía sau không một ai dám ngẩng đầu lên. Đến khi Hạ Khai được bế lên phi thuyền, hơi thở cậu dần trở nên nóng bỏng hơn, như những dòng sữa ngọt ngào tràn ngập trong không khí. Cậu vươn người tìm đến môi Ngụy Thầm, mà hắn cũng chậm rãi, chuyên chú mà đáp lại từng chút một.

.

Quản gia đã dọn dẹp lại biệt thự một lượt, đặc biệt thay mới toàn bộ chăn ga trong phòng ngủ của Ngụy Thầm, là màu xanh nhạt mà Hạ Khai thích nhất.

Cậu lập tức nhào lên giường, lăn một vòng trên tấm chăn mềm mại, chiếc đuôi cá quẫy nhẹ, làm ướt cả chăn đệm còn mới tinh.

Ngụy Thầm cúi xuống hôn lên má cậu, pheromone quấn lấy gáy cậu đầy dịu dàng. Hạ Khai lim dim mắt, tựa như đóa hoa lam diễm lệ nở rộ. Vốn dĩ đã bước vào giai đoạn cao trào của kỳ ph át tình, giờ phút này, cậu chỉ có thể mặc cho Ngụy Thầm đưa cậu đến một thế giới khác.

Chiếc đuôi cá nhẹ nhàng lay động rồi hóa thành đôi chân dài, chăn bị xới tung, gối đầu cũng rơi xuống đất.
 
Back
Top Bottom