Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Alpha Bị Biến Dị

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,138
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNGXg5vwc9mAcoHk3gtCv1cTnMXdogkN2LRFaC797m_KjthnYhM3inMmYXWwWf-DUf5XdrL-qvpHVON7YUR-0KrqhFCzCQi2k6_x_wh6bBw4eepgMyatn4990f6qYcGPJjxasK3ZC1fG5N96Qj6WlJ1=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Tác giả: Vô Biên Khách
Thể loại: Đam Mỹ, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Giới thiệu nội dung:
Lúc đầu, Hạ Khai cảm nhận được có sự thay đổi trong cơ thể mình.
Từ ngoại hình cho đến giọng nói và cả hình thể cũng không chống cự được quá trình thay đổi bản thân thành một người hoàn toàn xa lạ.
Trong suốt hai năm trở thành vật thí nghiệm khiến cậu không thể thấy ánh mặt trời, hoàn toàn suy sụp tinh thần, cuối cùng bộ gene của Hạ Khai đã bị thay đổi, từ Alpha trở thành Omega.
Sự khó chịu trong lòng và nỗi sợ hãi vẫn luôn hiện hữu trong cậu, Hạ Khai đau đớn trong thầm lặng, tồn tại tựa như một cái xác vô hồn, cứ mặc kệ bản thân rơi xuống vực sâu không đáy.
Chính Ngụy Thầm cứu cậu ra, đi đến đâu cũng đưa cậu theo cùng.
Mối quan hệ thầy trò trước kia dường như đã có chút thay đổi.
Hạ Khai phát hiện một bí mật nhỏ của Ngụy Thầm, rằng đôi mắt của đối phương chỉ luôn chăm chú vào mình, từng đợt sóng tình khẽ dâng lên.
Mà Hạ Khai lại trông như một chiếc bánh kem vô cùng thơm ngọt.
Ngụy Thầm nói: "Lúc em là Alpha, tôi chưa từng muốn buông tay, hiện tại thì càng không thể."
Hạ Khai rơi xuống vực sâu, là chính Ngụy Thầm cứu rỗi linh hồn cậu, hắn sẽ luôn nhìn cậu, ôm cậu, để cậu từ từ rơi vào tấm lưới của hắn, được phép kiêu ngạo mọi lúc.
"Khai Khai, em là của anh."
Cho dù yêu đến mức em tan thành từng mảnh.
Thì vẫn có anh nâng đỡ em cả đời này.
Couple: BOSS tâm cơ thâm sâu quyền lực vô hạn công x mặt trời nhỏ kiêu ngạo rơi vào hố sâu vô tận thụ
Tag: Tinh tế, ABO
Nhân vật chính: Hạ Khai (thụ), Ngụy Thầm (công)
Tóm tắt trong một câu: Tôi chính là cục cưng của anh ấy.
Chủ đề: Cứu rỗi​
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 1: Chương 1



Tháng sáu mưa rơi tầm tã, mùi pheromone ngày càng nồng nặc hơn. Giữa cái không khí ẩm ướt, vị sữa ngọt ngào quyện với hương mật ong thơm ngất ngây như thể trong giây kế tiếp sẽ nhấn nhìm con người ta trong sự mê đắm đó.

Một mùi hương vô cùng xa lạ, là pheromone của Hạ Khai - một Omega.

Lúc này, Hạ Khai đang tựa vào đầu giường, ngón tay trắng bệch nắm chặt chiếc chăn mỏng, mùi hương này thật sự khiến cậu rất buồn nôn.

Gương mặt Hạ Khai vô cùng đau đớn, cậu cố gắng nhẫn nhịn cảm giác này, cần cổ tinh tế đang không ngừng nôn khan.

Đôi mắt vốn dĩ luôn ngời sáng giờ đây lại mở to trong sự mờ mịt, như một cái vỏ rỗng chỉ biết mở thật to, tựa như Hạ Khai nhớ đến điều gì đó, tia chán ghét hiện lên dưới đáy mắt cậu.

“Quái vật.”

Hạ Khai trầm giọng tự nói với bản thân, như thể chính cậu là một con quái vật nhỏ bé yếu đuối bị vây hãm trong lồ ng sắt, liên tục lặp lại rằng bản thân là một con quái vật.

Người chịu trách nhiệm cho sinh hoạt hằng ngày của Hạ Khai là một Beta hiền lành, theo thời gian đã quy định, người nọ mới đi vào, nhìn thấy cửa sổ đang mở toang nên vội đóng lại vì bên ngoài đang mưa to.

Bầu không khí ẩm ướt không phù hợp để tiếp xúc với Hạ Khai, mặt khác, hiện tại cậu đã trở nên nhạy cảm đến mức không muốn bất kì thứ gì làm phiền đến mình, chỉ cần nhìn thấy máy móc hoặc thiết bị nào thì cơ thể sẽ bắt đầu quá trình phản kích tự vệ, nếu nhẹ thì chỉ hoa mắt, chóng mặt, nặng thì tay chân co rút, cơ thể run rẩy và rơi vào trạng thái hôn mê.

Cho nên toàn bộ biệt thự đã loại bỏ các thiết bị tự động hóa, ngoại trừ bảo vệ thì các bác sĩ, y tá sẽ thường ở phòng chờ vì nếu có một động tĩnh cực nhỏ cũng có thể khiến Hạ Khai xảy ra phản ứng tự vệ bản thân.

Hiện tại Hạ Khai vô cùng nhạy cảm và yếu ớt, ngoại trừ chủ nhân của căn biệt thự này thì những ai chưa được cho phép sẽ không thể tự do đi lại.

Người giúp việc đều rất cẩn thận, không ai trong số họ muốn mất đi một công việc trả lương hậu hĩnh. May mắn thay, tuy rằng tính tình Hạ Khai có hơi kì lạ nhưng cậu cũng không muốn làm khó dễ người khác, phần lớn thời gian sẽ chỉ ở trong phòng kể từ khi bị đưa đến biệt thự.

Y tá nhìn thấy tình hình không ổn, lại càng sợ chén cơm của mình sẽ bị vụt mất nên không kiềm được mà tiến lên định lau sạch cơ thể cho Hạ Khai, chỉ là còn chưa kịp chạm đến thì cậu đã mạnh bạo đẩy ra.

Trên cánh tay vẫn còn mồ hôi ướt đẫm, Hạ Khai bày ra dáng vẻ kháng cự, không muốn bất kì ai đụng vào mình, trầm giọng nói: “Đi ra ngoài .”

Beta kia cũng chưa từng chạm vào, Hạ Khai lên tiếng: “Tôi có thể tự chăm sóc bản thân.”

Ít nhất là trước khi thầy quay về, Hạ Khai phải cố gắng hết sức để quay về hình dáng khi xưa, dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không muốn người thầy đã luôn nỗ lực để cứu mình phải thất vọng, hoặc khiến đối phương bị liên lụy.

Y tá ngập ngừng mất một lúc, Hạ Khai trừng mắt nhìn lại, đôi mắt như thể được ngâm thật lâu trong làn nước mùa thu, có thể đánh rơi hạt ngọc trai kiêu kì bất cứ lúc nào.

Đây chính là một Omega.

Dù Beta không bị ảnh hưởng bởi pheromone của Omega nhưng vì mùi hương của Hạ Khai quá ngọt ngào, nồng đậm nên ngay cả vị y tá kia cũng bắt đầu có chút lay động. Người nọ tự biết rõ bổn phận của mình nên lập tức thu tay lại, gật đầu đi ra ngoài.

Tuy Hạ Khai là một Omega nhưng sau hơn một tháng tiếp xúc được vài lần ít ỏi, y tá biết được vị Omega trong căn biệt thự này vô cùng kiêu ngạo, anh ta không thể dây vào, sau khi xác nhận nhiệt độ của phòng ngủ trở lại bình thường, y tá mới im lặng đi ra ngoài, trả lại không gian riêng tư cho Hạ Khai.

Hạ Khai nghe thấy tiếng động ở ngoài tấm kính thủy tinh, thứ đang ngăn cách không gian tràn ngập hơi thở pheromone ngọt ngào đầy mê hoặc.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 2: Chương 2



Hạ Khai nghe thấy tiếng động ở ngoài tấm kính thủy tinh, thứ đang ngăn cách không gian tràn ngập hơi thở pheromone ngọt ngào đầy mê hoặc.

Cậu chống người dậy, loạng choạng đi về phía phòng tắm, lòng bàn chân đầy mồ hôi bước lên tấm thảm nhung mềm mại, hương vị khiến người ta say mê tản ra khắp nơi.

Giống như một tuyến thể di động liên tục khuếch tán pheromone chẳng thể kiểm soát.

Hạ Khai nhắm mắt lại, nhìn vào gương thấy bản thân đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt tái chợt, làn môi cũng khô cằn, không còn huyết sắc.

Sau khi trải qua hai tháng dưỡng bệnh, Hạ Khai vẫn gầy guộc, xanh xao, cởi chiếc áo ngủ ra chính là cơ thể hốc hác như thể lập tức bị bẻ gãy, cánh tay cũng chẳng còn cơ bắp.

Hạ Khai từ từ mở mắt ra, tập trung tinh thần nhìn từng chỗ đã bị thay đổi trên cơ thể, ánh mắt đen tựa vực sâu, dường như có thể rơi vào chiếc hố tăm tối bất kì lúc nào.

Cho đến hiện tại, Hạ Khai vẫn không thể chấp nhận được rằng bản thân đã bị biến thành Omega.

Hạ Khai lau sạch cơ thể, đặt cơ thể nặng nề của bản thân lên giường. Y tá bên ngoài canh đúng thời gian, gõ cửa rồi chờ đợi vài phút mới mở ra, cầm thuốc tiến vào bên trong thật nhẹ nhàng.



Hạ Khai vô cùng nhạy cảm với âm thanh, y tá nhẹ nhàng đặt thuốc lên bàn rồi nhỏ giọng nói: “Ngài Ngụy nhắc cậu nên uống thuốc.”

Hạ Khai nằm cứng đờ trên giường giống như một chú cá mắc cạn, từ từ dời tầm mắt, cậu ngồi dậy, im lặng uống hết thuốc mà không do dự bất kì phút giây nào.

Hiện tại Hạ Khai trông chẳng khác nào một chiếc bình gốm sứ đang được sữa chửa lại, từ đầu đến chân đều buộc phải được chăm sóc thật tỉ mẩn, cậu cực kì chán ghét bản thân vô dụng như thế nhưng đây đều là tấm lòng của thầy cậu, Hạ Khai không muốn khiến đối phương phải nhìn thấy dáng vẻ kinh tởm của mình.

Bởi vì Hạ Khai từng là học trò mà thầy cậu cảm thấy tự hào nhất.

Hạ Khai khẽ nâng khóe môi mỏng của mình lên, đáng tiếc thay, hiện tại cậu lại là một tên vô dụng, chẳng nâng nổi một đồ vật nặng.

“Tôi uống xong rồi, anh mang ra ngoài đi.”

Làn gió vô tình đi ngang khiến thanh âm phát ra từ vòm họng Hạ Khai khẽ run lên, một nửa tinh thần cũng chẳng thể có được. Hạ Khai nâng cơ thể yếu ớt đi đến bên một góc giường, kéo chăn l3n đỉnh đầu, như thể việc này có khả năng ngăn chặn mùi pheromone ngọt lịm nơi đầu lưỡi đang khuếch tán khắp căn phòng.

Chỉ vừa mới tuần trước, Hạ Khai vẫn còn nỗ lực để y tá phun thuốc áp chế mùi pheromone nồng nặc mọi lúc nhưng hiện tại cậu đã chẳng còn quan tâm nữa. Hạ Khai nghiến răng thật chặt, mùi chăn đang che lên gương mặt cậu như khiến cậu có thể chết ngạt bất kì lúc nào.

Hạ Khai từ từ thở ra một hơi rồi ngưng thở.

Nhưng dù có cố gắng đến đâu thì mùi hương ghê tởm kia vẫn luôn luôn lan ra từ cơ thể của cậu.

Và bởi vì một hành động theo bản năng đó đã khiến Hạ Khai rơi vào trạng thái hôn mê.

Ngụy Thầm mở cửa ra, mùi pheromone nồng nặc khiến hắn cau mày, sau khi đi đến vị trí trung tâm của căng phòng, hắn thấy được có thứ gì đó to lớn nhưng lại chẳng có hơi thở phập phồng.

“Khai Khai.”

Không có bất kì ai đáp lại tiếng gọi.

Ngụy Thầm kéo chăn ra, ôm Hạ Khai đang rơi vào hôn mê vào lồ ng ngực, yết hầu khẽ lăn.

Hạ Khai vốn đã mất đi ý thức đang gối đầu lên khuỷu tay của Ngụy Thầm, từng sợi tóc của cậu đều phát ra mùi hương pheromone ngọt lịm, mê hoặc đối phương đến cắn một ngụm, đánh dấu cậu một cách thật mạnh bạo.

Dù rằng Ngụy Thầm có ý chí kiên cường như cũng không thể không khuất phục trước hương pheromone đầy mê đắm kia. Hắn cố gắng ổn định tâm trạng, vuốt mái tóc đẫm mồ hôi ướt át của Hạ Khai sang một bên, đầu ngón tay nam tính của Ngụy Thầm lướt đi trên vầng trán tinh tế của cậu, vô tình dính phải mồ hôi, ngay tức thì, pheromone như lập tức nhận ra chủ nhân, cứ mãi quấn quýt nơi đó không buông.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 3: Chương 3



Nhưng Hạ Khai vô cùng kiên định, một mực từ chối quá trình ghép cặp pheromone, còn Ngụy Thầm thì vẫn không muốn ép buộc, dù cho Hạ Khai muốn làm gì thì hắn vẫn luôn luôn ở phía sau ủng hộ.

Pheromone của Hạ Khai có một sự hấp dẫn trí mạng đối với Ngụy Thầm, hắn có thể chắc chắn rằng cậu chính là Omega của đời mình, là nửa kia định mệnh.

Kể từ giây phút lần đầu tiên thấy ánh mắt của Hạ Khai, dù cho khi ấy cậu vẫn là một Alpha thì Ngụy Thầm vẫn chưa từng muốn buông tay đối phương.

Ngụy Thầm thở dài một hơi: “Khai Khai à.”

Hạ Khai đã tỉnh táo lại, cậu vẫn không mở mắt ngay lập tức mà chỉ tựa vào bả vai nam tính của Ngụy Thầm, nhịp điệu hô hấp dần trở nên gấp gáp.

Thật lâu sau đó, Hạ Khai mới đẩy Ngụy Thầm sang một bên, dưới đáy mắt cậu ánh lên vằn tia máu. Cậu cố gắng hết sức chịu đựng cảm giác khó chịu: “Thầy ơi, bây giờ em trông chẳng khác nào một con quái vật.”

“Nhưng Khai Khai không phải là quái vật.” Lý trí Ngụy Thầm khôi phục trở lại, hắn dẫn Hạ Khai đến phòng thay đồ, tìm một bộ áo ngủ mềm mại, sạch sẽ đưa cho cậu, ánh mắt Ngụy Thầm vô cùng bình tĩnh: “Em thay đi.”

Hạ Khai im lặng, cầm lấy quần áo rồi rời đi. Ngụy Thầm mở dung dịch áp chế mùi pheromone xịt vào các góc phòng ngủ, việc chăm sóc Hạ Khai là điều mà Ngụy Thầm luôn luôn làm một cách vô cùng dễ dàng.

Chờ cho đến khi Hạ Khai ra ngoài thì bên trong phòng ngủ không còn bất kì mùi hương nào khác, cậu nhìn sang Ngụy Thầm rồi ngừng một lúc, tiếp theo đó mới lên tiếng: “Vô dụng thôi ạ.”

Kể từ khi biến thành Omega, Hạ Khai không có cách nào để khống chế pheromone của mình, cứ như nơi nào đó bị rò rỉ, chẳng có ai hướng dẫn cho cậu, mà bản thân Hạ Khai cũng chẳng biết được bất cứ điều gì về việc này. Hạ Khai vốn dĩ là một Alpha cho nên khi bị biến thành Omega, cậu cũng sẽ khác với người bình thường.

Ngụy Thầm nhìn thấy sự mất mát hiện lên nơi đáy mắt của Hạ Khai, hắn vô cùng kiên nhẫn mà đưa cậu ra cửa: “Thầy sẽ giúp em.”

Khi đến giờ ăn cơm thì lầu một sẽ không còn bất cứ ai, phòng khách đã được quét dọn thật sạch sẽ, ngoại trừ tiếng bước chân đang đi xuống lầu của Hạ Khai và Ngụy Thầm thì chẳng còn âm thanh nào khác.

Mỗi một bữa ăn đều được cân nhắc theo tình trạng sức khỏe thực tế của Hạ Khai nhưng cậu chẳng biết bất kì điều gì về quá trình tiêu tốn nhân công và phân đoạn chuẩn bị. Vì Hạ Khai luôn tôn trọng Ngụy Thầm, chưa từng vượt quá danh phận học trò để hỏi hắn bất kì điều gì.

Ngụy Thầm kéo ghế dựa để Hạ Khai ngồi xuống dễ dàng, Hạ Khai nhận lấy đồ ăn, hơi né tránh: “Em tự ăn được, thầy cũng đừng chăm sóc em như vậy.”

Vẻ mặt Ngụy Thầm vô cùng tự nhiên, vòng ra phía sau chỗ của Hạ Khai để đến vị trí của mình, lúc đi cũng không nghiêng ngả mà lại cực kì vững vàng. Trong ấn tượng của Hạ Khai thì thầy của cậu vẫn luôn im lặng như thế, luôn tài giỏi như thế, tựa như ngọn núi cao vĩ đại ngút trời khiến Hạ Khai phải luôn ngẩng đầu nhìn theo.

Một Alpha tuyệt vời như thế xuất hiện trong đời nên Hạ Khai đã luôn xem Ngụy Thầm chính là hình mẫu lý tưởng để bản thân học tập và noi theo, hắn luôn luôn kiên nhẫn dạy dỗ Hạ Khai, đáng tiếc thay, bây giờ cậu lại chẳng còn là một học trò xuất sắc như lúc xưa nữa.

Sau một khoảng thời gian cân nhắc, Hạ Khai nhìn chăm chú vào Ngụy Thầm: “Thưa thầy, em muốn rời đi.”

Ngụy Thầm lên tiếng: “Khai Khai, em muốn đến đâu? Dựa vào trạng thái hiện tại của em, hiển nhiên là không phù hợp để rời đi. Nếu Khai Khai đã tôn trọng tôi gọi một tiếng thầy thì đương nhiên là tôi phải bảo vệ em đến cùng.”

Hạ Khai do dự: “Nhưng bọn chúng đang tìm em.”

Ngụy Thầm vẫn bình tĩnh như mọi khi, hắn trả lời: “Những chuyện khác em không cần phải bận tâm.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 4: Chương 4



Mãi cho đến hôm nay, Hạ Khai cũng chẳng biết bản thân được cứu lúc nào, khi tỉnh lại thì cậu chỉ nhìn thấy Ngụy Thầm và bác sĩ ở trước mặt nhưng Hạ Khai chính là vật thí nghiệm duy nhất trong phòng, cũng là người thành công mang gene biến đổi cấu trúc cho nên chắc chắn bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tha cậu.

“Thầy ơi…” Hạ Khai muốn nói nhưng lại thôi.

Đột nhiên một nụ cười nhàn nhạt xuất hiện bên khóe môi của Ngụy Thầm: “Khai Khai à, lời tôi nói em cũng không nghe sao?”

Hạ Khai lắc đầu.

Sau khi dùng xong bữa tối, Hạ Khai uống thuốc ổn định pheromone như thường lệ, Ngụy Thầm đưa cậu về phòng, sau khi cánh cửa đã được đóng lại, ánh mắt vốn dĩ bình tĩnh không chút gợn sóng của Ngụy Thầm hơi lay động rồi dời đi, nhìn sang nơi Hạ Khai đã dùng tay chạm vào để nâng đỡ cơ thể.

Bàn tay chạm vào khi ấy vẫn còn ươn ướt, tỏa ra hương pheromone ngọt lịm nơi đầu lưỡi. Ngụy Thầm vươn tay ra như thể đang mê đắm thưởng thức hơi thở thơm ngọt kia.

Chỉ cần vô tình đánh mất lý trí trong một khoảng khắc ngắn ngủi, Ngụy Thầm có thể trở thành một con thú hoang dại, thô bạo chiếm hữu Hạ Khai.

.

Ngụy Thầm vẫn luôn đổi bác sĩ thăm khám bệnh tình cho Hạ Khai, mỗi khi đến thời gian kiểm tra hằng ngày, Hạ Khai vẫn luôn bày tỏ thái độ bài xích của mình đối với bác sĩ nhưng khi có Ngụy Thầm ở đây, cậu lại cố gắng che giấu cảm xúc đó. Thỉnh thoảng Hạ Khai cũng chẳng biết vì sao bản thân lại biến thành dáng vẻ này, sau khi suy đi nghĩ lại, cậu càng thêm chán ghét thứ gene đột biến bên trong cơ thể mình.

Ngụy Thầm đứng bên cạnh kiểm tra cùng Hạ Khai nhưng cậu lại xoay mặt sang chỗ khác, không nhìn đến bác sĩ.

“Chờ một chút.” Bàn tay Ngụy Thầm đang đặt trên bả vai tinh tế của Hạ Khai hơi ấn nhẹ xuống, mời bác sĩ ra ngoài trong chốc lát.

“Khai Khai à.” Ngụy Thầm khom lưng xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang né tránh của Hạ Khai: “Em vẫn còn bài xích với vị bác sĩ này sao?”

Hạ Khai nhắm mắt không muốn đối diện với đối phương, ngón tay Ngụy Thầm vốn đang đặt lên bả vai của Hạ Khai đột nhiên di chuyển về đuôi mắt ướt mềm kia, hành động của Ngụy Thầm như thể vừa mở một chiếc công tắc nào đó trên người Hạ Khai, cậu bất ngờ nắm lấy ngón tay của Ngụy Thầm: “Đừng mà.”

Hạ Khai khó mở miệng để nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng khẽ run lên, câu từ bài xích từ từ vang lên khỏi vòm họng cậu: “...Thầy ơi, đừng chạm vào em mà.”

Đây chính là chuyện mà Hạ Khai không muốn phải đối mặt nhất, cậu không biết có phải chỉ cần đối phương là Alpha thì khi chạm vào sẽ khiến cậu run rẩy hay không, bởi vì cả căn biệt thự rộng lớn này, Alpha duy nhất mà Hạ Khai tiếp xúc chỉ có Ngụy Thầm, nhưng cũng có thể chỉ có hắn chạm vào mới khiến cậu có phản ứng mạnh đến vậy.

Hạ Khai không dám nghĩ nhiều hơn nữa.

Cậu đưa lưng lại, cần cổ tinh tế tái nhợt bởi vì đang cố gắng gồng mình mà nổi gân xanh liên tục: “Em, em sẽ phối hợp với bác sĩ, thầy, thầy đừng lo lắng.”

Ngụy Thầm im lặng nhìn Hạ Khai chăm chú, sau khi buông tay ra đứng ở phía sau cậu, hắn nhìn học trò nhỏ của mình, lúc này trông Hạ Khai chẳng khác nào một bé thú nhỏ bị thương đang cuộn tròn chịu đựng nỗi đau âm ỉ đó, nhưng bởi vì đang đối mặt với hắn nên buộc lòng cậu phải ưỡn chiếc bụng tròn mềm mại kia lên.

“Tôi đã tìm được một bác sĩ khác, nếu em không bà cảm thấy khó chịu thì sau này cứ để cậu ấy chăm sóc em.”

Dường như Hạ Khai không nghe thấy những gì mà Ngụy Thầm vừa nói, hắn kiên nhẫn chờ đợi, qua một lúc thật lâu sau mới thấy Hạ Khai gật đầu đồng ý.

Trước đây, mỗi khi gặp chuyện gì thì Hạ Khai vẫn luôn giấu trong lòng, mãi cho đến khi gặp được Ngụy Thầm, đối diện với sự bao dung và che chở của hắn, cậu mới dần dần thay đổi.
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 5: Chương 5



Trước mặt Ngụy Thầm, Hạ Khai giống như một bé sò luôn há miệng, rất khó để che giấu bất cứ điều gì với đối phương. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì Hạ Khai vẫn dựa theo bản năng mà cảm thấy Ngụy Thầm luôn luôn che chở cho cậu, mà loại che chở kia lại chẳng có bất kì cơ sở nào, vô cùng phi lý.

“Khai Khai à.”

Hạ Khai xoay người sang, gật đầu với Ngụy Thầm.

“Cậu vào đi.”

Một chàng trai trẻ Omega thon gầy vốn đang đứng chờ ở phòng khách nhưng khi người nọ nhìn thấy Hạ Khai vào cái nhìn đầu tiên, cậu ấy đã biết người này có vài điểm khác biệt so với các Omega khác.

Ánh mắt của đối phương lạnh lùng nhìn thoáng qua gương mặt của Hạ Khai rồi gật đầu với Ngụy Thầm: “Tôi là Kỷ Vãn.”

Có lẽ đều là Omega hoặc cũng có thể là do tính cách lạnh lùng của Kỷ Vãn nên Hạ Khai không bài xích đối với sự tiến đến gần hơn của đối phương, để Kỷ Vãn tùy ý kiểm tra, từng thớ cơ cứng ngắc trên cơ thể Hạ Khai dần dần trở nên mềm mại.

Đã một khoảng thời gian rất dài kể từ lần cuối Hạ Khai ngủ một giấc thật ngon bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, cậu đã thấy không gian rét buốt trong căn phòng thí nghiệm đầy thuốc hóa sinh kia.

Kỷ Vãn nhìn vào đôi mắt Hạ Khai, giọng điệu nhàn nhạt: “Cậu đang rất mệt mỏi đấy!” Đối phương đang nói thẳng thừng một sự thật.

Hạ Khai mờ mịt mở mắt ra, gật đầu thật nhẹ về hướng Kỷ Vãn, quả thật cậu vô cùng mệt mỏi.

“Vậy bây giờ cậu hãy nhắm mắt lại, ngủ sâu một giấc đi.”

Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai Hạ Khai, hương trà thơm nhạt mang theo vị chua thanh thanh giúp Hạ Khai càng thêm dễ dàng thả lỏng tinh thần.

Kỷ Vãn nói bất cứ điều gì cũng khiến Hạ Khai ngoan ngoãn nghe lời làm theo, lần đầu tiên Hạ Khai không hề có chút phòng bị nào đối với người lạ mà ngủ say, thậm chí ngay cả Ngụy Thầm cũng phải ngạc nhiên trước phản ứng của cậu.

Kể từ sau khi Hạ Khai được Ngụy Thầm cứu về đã là nửa tháng, dù có là Ngụy Thầm thì cũng khó khăn trong việc kết nối với Hạ Khai, nếu không phải hắn kiên nhẫn cực kì thì Hạ Khai cũng sẽ âm thầm dựng nên một bức tường ngăn cách, dù cho chiếc gai kia có mềm mại đến mức nào, dù chẳng làm tổn thương ai nhưng lại khiến Hạ Khai tự ngộ thương chính mình.

“Khai Khai có xu hướng tự hành hạ bản thân, cho đến thời điểm hiện tại, em ấy vẫn không thể nào tiếp nhận được việc bản thân từ Alpha biến thành Omega, cho nên em ấy đang biểu lộ sự kháng cự của mình trong chuyện này.”

Ngụy Thầm nhìn Hạ Khai, giọng điệu bình tĩnh nhưng Kỷ Vãn lại dễ dàng nhìn ra được bởi vì cứu thiếu niên Omega này mà người đứng đầu nhà họ Ngụy đã tốn bao nhiêu tâm tư, công sức.

Ngụy Thầm là người có trăm phương ngàn kế, một tay che trời nhưng ở trước mặt Hạ Khai lại vô cùng bình tĩnh, tựa như áng mây lơ đễnh nhẹ nhàng trên nền trời. Tuy rằng Hạ Khai không hay biết điều gì nhưng Kỷ Vãn lại chẳng phải là kẻ ngốc.

“Cứ để cậu ấy từ từ tiếp nhận sự thật này trước đã” Kỷ Vãn lên tiếng.

nv vẫn im lặng không trả lời, cơ thể cao to rắn chắc kia khẽ khom lưng xuống, ôm chầm lấy thiếu niên đang ngủ say trên ghế sô pha vào lồ ng ngực mình, còn thật cẩn thận mà quấn chăn thật chặt cho cậu, vô cùng tinh tế mà che chở, Ngụy Thầm đưa Hạ Khai quay về phòng của mình.

Cơn ác mộng giống như làn mưa ẩm ướt thét gào bên ngoài ô cửa sổ, cứ mãi xuất hiện trong giấc ngủ của Hạ Khai. Cậu mở miệng thật to định hét lên và choàng tỉnh trong bóng tối đen ngòm, hơi thở ấm áp, nóng bỏng lập tức va phải làn má non mềm của Hạ Khai.

Ngụy Thầm không chạm vào Hạ Khai ngay lập tức, chờ cho đến khi Hạ Khai thích ứng được với sự hiện diện của mình, hắn mới lau đi chiếc cần cổ cùng vầng trán mướt mồ hôi của Hạ Khai, hai lớp khăn mềm mại chợt bám vào, lau đi lớp nước ươn ướt đang tỏa ra mùi hương ngọt lịm khiến tim người ta phải mê đắm.

Chỉ trong nháy mắt, Ngụy Thầm có hơi xao động, Hạ Khai giật lấy chiếc khăn mà hắn đang lau rồi ném ra xa, cau mày im lặng.

Qua một lát sau, Hạ Khai tự giễu cợt bản thân: “Thầy ơi, có phải cái dáng vẻ hiện tại của em trông buồn cười lắm đúng không ạ?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 6: Chương 6



Ngón tay vốn dĩ được giấu trong chăn ấm áp khẽ siết chặt lại, Hạ Khai rất sợ khi phải nghe thấy đáp án rằng bản thân đã khiến Ngụy Thầm thất vọng, dù sao thì Hạ Khai cũng là một học sinh duy nhất mà Ngụy Thầm đã phá lệ thu nhận về.

Bả vai Hạ Khai bị Ngụy Thầm xoay qua, đón chào cậu là một đôi mắt đen láy, sâu thẳm không nhìn rõ ý vị.

“Khai Khai à, dù em có là thân phận gì đi chăng nữa, dù có thay đổi giới tính thì em vẫn luôn là học trò xuất sắc nhất của tôi.”

Lời nói này có chút vượt quá giới hạn so với thân phận thầy trò giữa Hạ Khai và Ngụy Thầm, cậu hơi cảm động nhưng ngay sau đó lại xuất hiện tia xấu hổ và né tránh nơi đáy mắt.

Trong trí nhớ của Hạ Khai, Ngụy Thầm sẽ không bao giờ nói những lời này, dù cho chỉ xuất phát từ mục đích an ủi đơn thuần nhưng hiện tại chỉ cần đối phương chạm vào Hạ Khai một cách thật nhẹ nhàng hoặc bị ảnh hưởng bởi pheromone ấm áp, nóng bỏng kia thì cậu sẽ bị mất khống chế.

Hạ Khai vẫn luôn tôn trọng người đàn ông trước mặt mình nhưng bởi vì sự kết nối giữa hai pheromone không thể nào phá vỡ đã khiến Hạ Khai sinh ra suy nghĩ đen tối không ít, khiến cậu càng thêm khó lòng đối mặt với sự bao dung của Ngụy Thầm.

“Thầy ơi, em…”

“Em uống thuốc chứ?” Ngụy Thầm im lặng mà lùi ra sau vài bước, Hạ Khai không chẳng dám ngẩng đầu lên xem sự thay đổi trong con ngươi của người đàn ông.

Kỷ Vãn xem hồ sơ bệnh án của Hạ Khai một lần thật kĩ càng, dựa vào tình trạng thực tế của cậu mà kê đơn thuốc phù hợp, việc Omega không thể khống chế bản thân, để pheromone của mình liên tục khuếch tán trong không khí là một chuyện rất nghiêm trọng cho nên hiện tại điều cần thiết nhất chính là giúp Hạ Khai ngăn chặn tình huống này tiếp diễn.

Hạ Khai mờ mịt chớp mắt: “Vâng ạ.” Hạ Khai tỉnh giấc nhìn phòng ngủ, quay đầu lại nói với Ngụy Thầm: “Đây không phải là phòng của em.”

Hạ Khai vô cùng tôn trọng Ngụy Thầm cho nên cậu sẽ không bao giờ đi vào nơi riêng tư của đối phương, càng chưa từng đi vào phòng ngủ của thầy mình.

Hạ Khai loáng thoáng đoán được đây là phòng của Ngụy Thầm, có lẽ là đối phương cũng ở trong phòng này được một khoảng thời gian, mùi hương pheromone của Alpha khô thoáng mà nóng bỏng bất ngờ xộc thẳng vào khoang mũi khiến tâm trí Hạ Khai như đắm chìm trong sự nam tính đó.

Khi vẫn còn là một Alpha, Hạ Khai vốn luôn rất bình tĩnh trước pheromone của Ngụy Thầm, thứ đó tựa như ánh mặt trời, rực rỡ sáng ngời mà lại dịu dàng vô ngần, chỉ là hiện tại, hương vị pheromone này đối với cậu lại là sự hấp dẫn trí mạng.

Ngụy Thầm không phải là Omega nên không thể tự trải nghiệm cảm giác mê đắm này, Hạ Khai chẳng khác nào bé thú cưng nhỏ không có cách nào chống lại cảm giác nóng bỏng từ đối phương.

“Thầy ơi, em về phòng mình nghỉ ngơi đây.”

Hạ Khai nôn nóng tránh né sang một bên, Ngụy Thầm đưa cậu về phòng ngủ, hương ngọt lịm nơi đầu lưỡi tan vào thinh không, điều này đối với Alpha mà nói chẳng khác nào sự quyến rũ chết người.

Ngũ quan của Alpha luôn nhạy bén hơn so với các giới tính khác, Hạ Khai vội vàng trốn tránh nhưng cậu chẳng biết rằng Ngụy Thầm đã sớm phát hiện ra điều này, thậm chí hắn còn tận hưởng thú vui này trong sự dằn vặt tâm trí khôn cùng.

Thế mà Hạ Khai lại chẳng biết gì cả.

Thuốc do Kỷ Vãn điều chế có tác dụng khá tốt đối với tình trạng pheromone bị rò rỉ của Hạ Khai nhưng dù cho người giúp việc đều dọn dẹp khăn trải giường mỗi sáng đúng giờ, đem những mùi hương thơm ngọt đó tẩy rửa thật sạch nhưng phần sót lại vẫn khiến Hạ Khai khó chịu vô cùng.

Buổi chiều, khi Kỷ Vãn và Hạ Khai hiếm khi có thời gian ở chung một không gian riêng, kb nhìn Hạ Khai rồi lạnh lùng lên tiếng: “Cậu cho rằng Omega chính là những kẻ mềm yếu.”

Hạ Khai không khẳng định điều đó là đúng, thậm chí còn nổi lên sự nghi ngờ về đề tài này, Hạ Khai hơi nhìn sang Kỷ Vãn, bàn chân tinh tế, trắng nõn có chút buồn chán mà nghịch lên tấm thảm mềm mại, cậu ngẩng đầu lên hỏi: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Omega là giống loài cực kì yếu đuối, Hạ Khai đã từng cho rằng chỉ cần một cái nắm tay của mình cũng có thể khiến xương khớp của Omega bị vỡ vụn.

“Vậy cậu cảm thấy tôi có phải như thế không?”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 7: Chương 7



Ánh mắt Kỷ Vãn lạnh lẽo tựa hố băng sâu thẳm, khí chất riêng của cậu ấy không hề giống như một Omega.

Kỷ Vãn là một người rất lạnh lùng, vốn dĩ chỉ nói vài lời sự thật đơn giản nhưng khi nghe thấy giọng điệu bình tĩnh từ Kỷ Vãn lại khiến Hạ Khai có một loại cảm giác yên tâm hơn mà không rõ lý do.

Hạ Khai lên tiếng: “Anh rất đặc biệt.”

Sau đó cậu tiếp tục: “Tôi không thích pheromone của Omega vì mùi hương luôn luôn nhắc tôi rằng, dường như giây tiếp theo tôi sẽ trở thành cầm thú vậy.”

Giọng Kỷ Vãn vô cùng bình tĩnh: “Nếu như không thể kiềm chế được bản năng thì xin chúc mừng, cậu cũng chẳng kém thứ đó là bao.”

Hạ Khai nghẹn lời.

“Hoặc là thuận theo bản năng, tận hưởng kh0ái cảm đó, chinh phục nó, đắm chìm trong sự hoan lạc.” Kỷ Vãn nhìn thẳng vào mắt Hạ Khai: “Hoặc cậu cố gắng hết sức để đấu tranh chống lại cái gọi là bản năng, điều này thì hiển nhiên là tôi làm được.”

“Chinh phục là sao chứ?” Thiên tính bẩm sinh của Alpha là tính chinh phục, tuy rằng hiện tại Hạ Khai đang là Omega nhưng sự kiêu ngạo của một Alpha vẫn luôn luôn hiện hữu, không thể biến mất hoàn toàn.

Kỷ Vãn trả lời: “Đương nhiên biến bọn Alpha thành đồ chơi của cậu rồi.”

“...”

Hạ Khai không thể nào tưởng tượng đến việc để thầy giáo mà cậu luôn luôn ngưỡng mộ lại trở thành món hàng riêng của mình, ngay cả khi Hạ Khai còn là Alpha thì cậu cũng chưa từng có suy nghĩ muốn chinh phục Ngụy Thầm. Thật ra thì, so với việc chinh phục đối phương, chính bản thân Hạ Khai lại càng giống như một bé cún luôn vẫy đuôi ngoe nguẩy theo sau Ngụy Thầm, chỉ cần một ánh mắt của hắn cũng đủ để khiến Hạ Khai bị khuất phục theo bản năng, tin tưởng người đàn ông kia một cách vô điều kiện.

Nhưng có một chuyện lại càng khó mà nói ra được hơn cả, rằng Hạ Khai có phản ứng đối với pheromone của Ngụy Thầm.

Kỷ Vãn đột nhiên lên tiếng: “Cậu nghĩ gì thế?”

Hạ Khai lắc đầu phủ nhận.

Trong lúc trò chuyện với Kỷ Vãn, tận sâu đáy lòng Hạ Khai tựa như vừa được gieo một hạt giống hi vọng, cậu cảm động bởi những câu nói của đối phương, Hạ Khai hoàn toàn có thể thử chinh phục thứ bản năng này thay vì cứ phó mặc cho số phận, bị nó kiểm soát.

Cũng trong ngày hôm đó, Hạ Khai đã nói chuyện này với Ngụy Thầm, cố gắng dùng lời lẽ thật uyển chuyển để diễn đạt hết suy nghĩ của mình, chỉ là sau khi nghe xong, Ngụy Thầm lại im lặng không nói gì.

Hạ Khai đã nói mục đích cuả mình một cách vô cùng rõ ràng, rằng cậu muốn tìm Alpha của đời mình, hoặc có thể hiểu theo một hàm ý khác, là Hạ Khai muốn chinh phục một Alpha mạnh mẽ, mà khả năng cao sẽ là một người đàn ông.

.

Sau khi ở chung với Kỷ Vãn được khoảng nửa tháng, Hạ Khai cũng đã có thể tự ép bản thân tiếp nhận việc đã bị trở thành Omega. Cả căn biệt thự rộng lớn đâu đâu cũng là nơi mà Kỷ Vãn đi đến, người giúp việc còn phát hiện rằng kể từ khi vị bác sĩ Omega nam này đến làm thì tính tình của Hạ Khai cũng thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn. Cậu không còn tự nhốt mình trong phòng ngủ nữa, ngoài ra mọi người còn có thể thường xuyên bắt gặp hình ảnh Hạ Khai đang lắng nghe Kỷ Vãn nói chuyện trong nhà kính trồng hoa.

Những người giúp việc không dám lên tiếng bàn luận lung tung, bởi vì Hạ Khai thật sự rất hiền và tháng ngày sinh sống, làm việc của bọn họ cũng vô cùng nhàn nhã, thoải mái, không cần phải câu nệ hay kiềm chế điều gì cả.

Hạ Khai đứng ở trước lan can, nhìn xuống nhóm người giúp việc đang nhẹ nhàng quét dọn phòng khách bên dưới, sau đó cậu đi xuống, hỏi một trong số bọn họ xem Ngụy Thầm có đang ở nhà hay không.

Trong trí nhớ của Hạ Khai thì Ngụy Thầm là người luôn luôn bận rộn, chỉ là mỗi khi Hạ Khai cần đối phương xuất hiện thì hầu như Ngụy Thầm đều có mặt đúng lúc để vỗ về, trấn an cậu.

Ngụy Thầm vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ chăm sóc cho Hạ Khai từng chút một cho nên trong suốt khoảng thời gian ấy, lòng Hạ Khai nảy sinh một điều gì đó vô cùng kì lạ.

Thậm chí Hạ Khai cũng chẳng biết rốt cuộc thầy của mình đã kết hôn hay chưa, một Alpha xuất sắc như Ngụy Thầm thì không thể nào chưa lập gia đình hoặc là đang độc thân được, chí ít cũng đang có một ai đó trong tim rồi, bởi vì Alpha tuyệt vời như thế, có bao nhiêu Omega say mê chứ?
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 8: Chương 8



Trong lúc Hạ Khai mải mê chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cậu nghe thấy người giúp việc trả lời rằng Ngụy Thầm đang ở trong nhà kính trồng hoa, Hạ Khai không khỏi nhướn mày ngạc nhiên.

Sau khi những cơn mưa tháng sáu tầm tã chạy trốn là tiết trời ấm áp xuất hiện, bầu không khí vô cùng trong lành, tươi mát. Hạ Khai đi đến nhà kính, lúc đến gần thì nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang đưa lưng ra bên ngoài, cậu dừng bước trước cửa, ngửi thấy mùi hương pheromone ngọt lịm trên người mình, nồng độ cực kì đậm, trước khi ra khỏi phòng ngủ, Hạ Khai đã cố gắng áp chế pheromone bởi vì cứ cách ba tiếng, pheromone sẽ lại bị khuếch tán thụ động ra ngoài không khí.

Ngay cả Kỷ Vãn cũng nói cơ địa của Hạ Khai vô cùng kì lạ, nồng độ pheromone vô cùng đậm đặc, tựa như miếng bơ thơm ngọt tan chảy dưới ánh nắng rực rỡ nhưng khi dùng thuốc do đích thân Kỷ Vãn điều chế thì xem như cũng có thể tạm thời làm gián đoạn quá trình khuếch tán khoảng ba tiếng đồng hồ.

“Thầy ơi…” Hạ Khai không đi vào trong ngay lập tức mà chỉ đứng bên ngoài nhà kính im lặng nhìn.

Ngụy Thầm quay đầu lại, hắn buông cây kéo cầm trên tay xuống, ý muốn bảo với Hạ Khai cứ đến khu nghỉ ngơi bên cạnh mà ngồi xuống.

Đất trong nhà kính vừa mới được xới lên xong, Hạ Khai bởi vì quá căng thẳng lại nhạy cảm hơn so với Omega khác, thêm cả việc còn bị ám ảnh khi trên người có quá nhiều món đồ nên chỉ mặc trang phục mỏng, thậm chí nếu có thể thì ngay cả giày cũng không muốn mang.

Cho nên mấy ngày nay, Hạ Khai chỉ đi chân trần xuống lầu.

Bàn chân trắng mịn tinh tế thoải mái bước đi trên lớp đất tơi xốp, Hạ Khai đi thẳng một đường đến khu nghỉ ngơi trong nhà kính rồi ngồi lên chiếc ghế mây. Sau khi ngồi xuống xong xuôi, thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông Alpha đang tiến lại gần phía mình.

Chính vào khoảnh khắc này, Hạ Khai trông chẳng khác nào một đứa bé đáng yêu trước mặt Ngụy Thầm, ánh mắt cậu thuần khiết, tràn đầy sự tin tưởng đến mức phi lý dành cho người đàn ông.

Ngụy Thầm ngồi xuống bên cạnh Hạ Khai: “Lần sau em nhớ mang giày.”

Hạ Khai không thích bất kì ai chạm vào người mình cho nên Ngụy Thầm không bao giờ nhắc nhở người giúp việc giúp Hạ Khai mang giày, vốn dĩ cậu là một thiếu niên có tính tự lập cao, điều này hiển nhiên là Ngụy Thầm hiểu rõ.

Hạ Khai rụt chân lại, ngón chân hồng hào dính ít bùn nâu, cậu duỗi tay phất nhẹ, nói với Ngụy Thầm bằng thái độ vô cùng chân thành: “Thầy ơi, em không muốn mang giày.”

Nếu có thể, thậm chí Hạ Khai còn muốn đi chân trần mãi thôi.

Việc không muốn mang giày là chuyện cực kì trẻ con đến mức buồn cười, nhưng cũng chỉ khi đứng trước mặt Ngụy Thầm, Hạ Khai mới dám để lộ dáng vẻ đáng yêu như thế này, hay có thể nói một cách chính xác hơn, rằng Ngụy Thầm đã luôn dung túng, luôn bao dung cho Hạ Khai nên mới khiến cậu trở nên như thế này.

Nhưng tình trạng hiện tại lại không đơn giản như thế, cơ thể Hạ Khai dần dần trở nên kì lạ, cậu rất muốn giấu bản thân vào một xó thật nhỏ nhưng chính Kỷ Vãn nói rằng nếu cậu càng sợ hãi thì càng phải đối mặt với điều đó, Hạ Khai sợ bản thân sẽ thay đổi, nhưng Kỷ Vãn đã thuyết phục Hạ Khai rằng dù cho ngoại hình có thay đổi thì vẫn phải biết đứng lên cho nên bây giờ mỗi ngày Hạ Khai đều phải đứng trước gương tự ngắm bản thân.

Hạ Khai vô cùng tò mò: “Hôm nay thầy không bận sao?”

Ngụy Thầm đưa một phiến lá xanh mơn mởn cho Hạ Khai, đặt lên chiếc khăn đã được giặt sạch, cậu xoay tay, chuyên tâm chờ Ngụy Thầm lên tiếng trả lời.

“Tôi nghỉ hai ngày.”

Bởi vì bản thân chiếm dụng cả thời gian nghỉ ngơi hiếm có của đối phương nên Hạ Khai cảm thấy ngượng ngùng: “Thầy ơi, mọi người trong nhà, có cả anh Kỷ Vãn cũng chăm sóc em rất tốt, tình cảm này em vô cùng quý trọng, nên thầy đừng lãng phí thời gian ở bên em nữa, thầy có thể về nhà với người thân mà.”

Ý tứ trong câu nói của Hạ Khai vô cùng rõ ràng, hiển nhiên Ngụy Thầm nghe hiểu được.

Ngụy Thầm nhìn Hạ Khai một cách chăm chú: “Tôi vẫn chưa kết hôn.”
 
Sau Khi Alpha Bị Biến Dị
Chương 9: Chương 9



Hạ Khai nghẹn lời.

Dù sao thì Hạ Khai chỉ là học trò của Ngụy Thầm, không nên tìm hiểu sâu về đời tư của đối phương cho nên cậu nhanh chóng quay về chuyện chính, nói lại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian trước đó cho Ngụy Thầm nghe.

Giọng điệu Hạ Khai vô cùng bình tĩnh, cũng chẳng còn quan trọng việc phải tìm một Alpha nữa.

“Khai Khai.” Ngụy Thầm lên tiếng: “Em thấy tôi thế nào?”

Lại một lần nữa, Hạ Khai chẳng biết phải nói gì, ánh mắt ngốc nghếch chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Ngụy Thầm. Mãi cho đến khi Hạ Khai hiểu được câu hỏi của Ngụy Thầm thì cậu khó khăn lắc đầu phủ nhận, ngay cả hô hấp cũng bất ổn: “Không được, thầy là thầy của em mà…”

Pheromone của mỗi người đều là độc nhất vô nhị, cấp bậc của từng Alpha, Omega cũng hoàn toàn khác nhau. Nếu như Hạ Khai muốn chinh phục các Alpha mạnh mẽ nhất, chống lại cám dỗ do bản năng sinh ra thì chắc chắn rằng, Ngụy Thầm là một ứng cử viên vô cùng sáng giá.

Ngụy Thầm vẫn im lặng không lên tiếng, Hạ Khai cũng loáng thoáng đoán được rằng có lẽ thân phận thật sự của Ngụy Thầm không chỉ đơn giản là một giáo viên, nếu không thì tại sao hắn lại có thể bảo vệ cậu trong căn biệt thự rộng lớn này, thậm chí chẳng có bất kì ai đến làm phiền cả.

Nếu chỉ nhìn với góc độ chăm sóc cơ thể cho Hạ Khai thì việc tổn hao nhân lực cùng chi phí đắt đỏ không phải là điều mà ai cũng có thể làm được.

Cho nên nếu Ngụy Thầm cho phép Hạ Khai chinh phục mình thì lại càng khiến cậu khó tin hơn cả việc bản thân là một Omega.

“Khai Khai à.” Ngụy Thầm không trả lời câu nói của Hạ Khai mà chỉ lên tiếng hỏi ngược lại: “Vậy em có muốn cảm nhận thử một chút không nào?”

Nơi đầu mũi dần dần hiện hữu hương thơm nóng bỏng, ấm áp, cảm giác này giống như ánh nắng rực rỡ đang len lỏi vào tim Hạ Khai, hòa vào tĩnh mạch, xâm chiếm từng tế bào nhỏ bé trên người cậu.

Nhiệt độ cơ thể Hạ Khai ngay lập tức tăng vọt, hai bên tai cũng bắt đầu phiếm hồng, hô hấp đột nhiên có hơi gấp ngáp, đốt ngón tay cuộn tròn ở bên mắt cá chân cũng trở nên trắng bệch.

“Không, không được đâu mà thầy ơi…”

Hơi thở nóng bỏng kia cũng chẳng muốn giấu nhẹm đi nữa, pheromone của Ngụy Thầm tựa như làn mưa ngày thu phóng ra ồ ạt, nguồn nhiệt ấm áp khiến Hạ Khai vô cùng hưng phấn, hồn phách như đang sục sôi cả lên.

“Thầy ơi.” Từ trước đến nay, Hạ Khai đã từng chảy máu rất nhiều lần nhưng tuyến lệ thì chưa bao giờ rơi trên má. Thậm chí ngay cả khi Hạ Khai rơi vào khoảng thời gian kinh hoàng đó, cậu cũng chưa từng khóc dù chỉ một lần.

Thế mà hiện tại, khi đang bị pheromone của Ngụy Thầm vờn quanh, Hạ Khai lại bắt đầu rơi lệ, không thể ngăn chặn luồng hương vô hình dụ hoặc đang xâm nhập từng tấc từng tấc vào bên trong.

Hơi thở dịu dàng đột nhiên bị thu hồi trở lại trong nháy mắt, Hạ Khai hít một hơi thật sâu, cậu ngượng ngùng rồi lại có chút tức giận mà cầm vào gấu áo của Ngụy Thầm.

Hạ Khai run rẩy, cậu khẽ cắn môi: “Thầy ơi, em không muốn mạo phạm thầy mà…”

Ánh mắt Ngụy Thầm vô cùng bình tĩnh: “Giữa tôi và Khai Khai, làm gì có chuyện mạo phạm hay không chứ?”

Ngụy Thầm đang đứng trước mặt Hạ Khai dần dần chẳng còn dáng vẻ dịu dàng, bình tĩnh như thường ngày, dù sao thì thiên tính bẩm sinh của Alpha là chinh phục, Hạ Khai có thể nhìn ra được một tia cảm xúc kì lạ hiện lên nơi đáy mắt của đối phương.

Tuy rằng Hạ Khai là một Alpha nhưng cậu lại chẳng hiểu gì về Ngụy Thầm, càng không hiểu rõ vị Alpha xuất chúng đang đứng trước mặt mình. Hạ Khai hoàn toàn không biết giữa hai Alpha lại có thể nảy sinh sự chiếm hữu với nhau.
 
Back
Top Bottom