Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]

【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C20: Thời Cẩn Là Fan Cuồng ?


Cô ngừng một lát rồi nhìn thẳng vào mắt anh: "Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau à?"

Anh biết mọi sở thích và thói quen của cô.

Từ ghế treo hình giọt nước bên cửa sổ, máy CD trên giá sách, đàn cello ở cầu thang đến mùi tinh dầu trong nhà vệ sinh, rồi thì sở thích ăn uống.

Thậm chí cả mùi hương trên người anh, ngoài mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, còn có mùi bạc hà giống hệt cô.

Đây là mùi của một loại sữa tắm ngoại nhập mà cô rất thích, cô vẫn dùng đến tận bây giờ.

Cô lại hỏi anh lần nữa: "Chúng ta...đã từng gặp nhau đúng không?"

Thời Cẩn chỉ chần chừ một chút rồi gật đầu: "Đúng."

Anh đến gần một chút, vén tay áo sơ mi trắng của mình lên cao.

Anh ra ngoài hơi vội nên chưa kịp lau tay, từng giọt nước xuôi theo đầu ngón tay anh nhỏ giọt xuống thảm trong phòng khách, "Nếu không bận làm giải phẫu, tôi sẽđến xem tất cả buổi biểu diễn của cô."

Khương Cửu Sênh ngạc nhiên: "Anh là fan của tôi à?"

Thời Cẩn gật đầu: "Đúng vậy."

Khương Cửu Sênh thật sự không thể thấy mối liên hệ nào giữa một Thời Cẩn nhã nhặn quý phái và nhạc rock cả.

Cô suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: "Anh chuyển đến sống ởđây là vì tôi sao?"

Cô nhận ra, dù Thời Cẩn lịch sự nhã nhặn nhưng lại không thích gần gũi với ai, lúc nào cũng mang một cảm giác xa cách, sự thân thiện của anh chỉ dành cho mỗi cô.

Anh gật đầu, trong mắt anh dường như nhiều thêm phần bất an, bàn tay xinh đẹp đặt lên đường may ngay ngắn trên chiếc quần đen, ngón tay cong lại lộ vẻ căng thẳng.

Trên làn da tay trắng nõn có thể thấy màu xanh nhàn nhạt của mấy sợi gân tay.

Khương Cửu Sênh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của anh.

Cô chần chừ một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi: "Anh là fan cuồng của tôi ư?"

Fan của cô không ít, fan cuồng cũng rất thường thấy, chỉ là cô chưa từng thấy một người nào vừa tự biết kiềm chế lại đúng mực như Thời Cẩn.

Cô không nhìn thấu được anh, cũng không đoán được ngoài việc chuyển đến sống cạnh nhà cô, anh đã từng có hành vi điên cuồng nào khác không.

Cô cũng tò mò, chỉ là không hiểu sao không truy hỏi đến cùng."

Có phải không?"

Cô dè dặt hỏi.

Thời Cẩn cũng thế, anh cảm thấy mình nhưđang bước trên một miếng băng mỏng, anh ngập ngừng hỏi ngược lại: "Cô ghét như vậy không?"

Quả thật cô không thích fan cuồng, nhưng nếu đó là Thời Cẩn...

Cô lắc đầu mà không chút do dự.

Ít ra, từ trước đến nay, Thời Cẩn chưa từng làm bất cứđiều gì khiến cô không thoải mái.

Ngược lại, mỗi khi ở cạnh anh, côđều cảm thấy rất thư thái, thậm chí còn luôn muốn được sờ tay anh.

Thời Cẩn khẽ giãn hàng mày từ nãy đến giờ vẫn luôn cau chặt: "Vậy thì tốt rồi."

Khương Cửu Sênh đột nhiên nhớ lại, tối hôm qua khi đầu óc cô choáng váng, cô cũng đã hỏi anh có phải fan não tàn của cô không, giờđã có thể chứng thực điều đó rồi.

Vậy có phải sau này cô có thể sờ tay anh bất cứ lúc nào không nhỉ, cô có thể dùng chữ ký vàđiều kiện chụp ảnh chung để trao đổi.

Côđang nghĩđến ngẩn người thì...

"Gâu!"

Từ ban công truyền đến một tiếng chó sủa, sau đó lại kèm theo hai tiếng nối liền, "Gâu gâu!"

Cô hoàn hồn, đưa mắt nhìn về phía ban công.

Một chú chó dè dặt lóđầu vào, rồi lại không dám chạy đến gần, chỉđưa mông về phía phòng khách, đuôi không ngừng lắc qua lắc lại.

"Gâu!"

Thời Cẩn ra ban công, đổ chút thức ăn cho Khương Bác Mỹ.

Khương Cửu Sênh cũng theo anh ra ban công: "Nó tên Bác Mỹà?"

Một con phốc sóc được đặt tên Bác Mỹ, đúng là thú vị.

"Ừ, nó tên Bác Mỹ..."

Thời Cẩn quay đầu lại, nở nụ cười với cô, "Nó cùng họ với cô."

Nụ cười của trai đẹp thật sự có sức sát thương mạnh.

Lòng cô chộn rộn, đột nhiên thèm thuốc.

Kể từ ngày hôm đó, cô biết Thời Cẩn có nuôi một con chó tên là Khương Bác Mỹ, và anh còn là fan cuồng của cô.

Không lâu sau khi Thời Cẩn tiễn cô về nhà, cô nhận được tin nhắn của anh, chỉ có vài chữ ngắn gọn: Đây là sốđiện thoại của tôi.

Cô cười tủm tỉm.

Trong căn hộđối diện, Thời Cẩn lại đổ một tô thức ăn cho Khương Bác Mỹ, xoa đầu nó: "Làm tốt lắm, sau này ba sẽ mua thức ăn đắt tiền nhất cho mày."

"Gâu!"

Khương Bác Mỹ sướng rơn! *** "Nó tên là Bác Mỹ...

Nó cùng họ với cô..."

Cả ngày hôm nay, hai câu nói này đều quanh quẩn bên tai cô, khiến tim cô nhộn nhạo, không sao tập trung nổi.

Vừa bước ra khỏi phòng thu âm, Mạc Băng đưa cô một bình nước.

"Mạc Băng, chị nghĩ sao về fan cuồng?"

Khương Cửu Sênh hỏi vu vơ.

Mặt Mạc Băng lập tức chuyển sang vẻ như gặp kẻđịch: "Cô bị fan cuồng theo dõi à?"

Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Cũng chưa đến mức ấy."

"Căm thùđến tận xương tủy."

Mạc Băng đáp cực kỳ dứt khoát.

Côđã làm quản lýđược sáu năm rồi, cũng trải qua không ít sự kiện dính dáng đến fan cuồng, Mạc Băng kết luận: "Nói chung, mấy tên fan cuồng đều là mấy kẻđiên, không biết suy nghĩ."

Fan cuồng đều là những kẻ theo dõi không biết chừng mực, có loại còn cực đoan đến mức làm ra những việc gây tổn thương đến nghệ sĩ.Tóm lại, Mạc Băng không có chút thiện cảm nào với fan cuồng cả.

Khương Cửu Sênh suy nghĩ sâu xa: "Vậy có loại fan cuồng nào không cực đoan điên khùng không?"

Cô nghĩ một lúc rồi rồi thử miêu tả, "Là loại fan cuồng nhã nhặn, ga lăng ấy..."

Vẻ mặt Mạc Băng nghiêm túc: "Cô có chắc côđang miêu tả một fan cuồng không đấy?"

Khương Cửu Sênh không dám chắc, ở thế kỷ XXI này, tìm mỏi mắt cũng không thấy một người đàn ông vừa lễđộ vừa biết chừng mực như Thời Cẩn.

"Fan cuồng ga lăng nhã nhặn..."

Mạc Băng cau mày, vẻ mặt đầy suy tư, "Sênh Sênh, có lẽ là côđã gặp phải một tên fan cuồng 'mặt người dạ thú' rồi, loại này còn đáng sợ hơn, có khả năng là một tên cầm thú hàng thật giá thật đấy."

Khương Cửu Sênh nghẹn họng.

Thời Cẩn làđiển hình của câu "quân tử như lan", sao lại là dạng "mặt người dạ thú"được chứ.

Khương Cửu Sênh quyết định dừng đề tài này lại.

Đúng là cô tò mò về Thời Cẩn, nhưng lại chưa nghi ngờ anh có mưu đồ gì với mình.

Cô cảm ơn người hòa âm phối khí rồi theo Mạc Băng rời khỏi phòng thu.

Mạc Băng đi đằng trước: "Người quản lý của Tô Khuynh đã gọi chị ba lần rồi, lần nào cũng hỏi lịch trình của cô, có chuyện gì vậy?

Sao cô lại dính dáng với Tô Khuynh thế?

Người quản lý của anh ta sốt ruột như lửa cháy đến mông rồi ấy."

Mạc Băng nhướng mày, quay đầu xem xét sắc mặt Khương Cửu Sênh, "Lẽ nào cô gạt chị, có mối quan hệ không tầm thường với Tô Khuynh à?"

Khương Cửu Sênh đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc: "Em phát hiện bí mật của anh ta."

Mạc Băng tỏ vẻđã quá quen với tình cảnh này, chỉđi đến tịch thu hộp thuốc lá mà Khương Cửu Sênh vừa giấu trong túi áo: "Bí mật gì chứ?"

Khương Cửu Sênh dựa vào tường, ngón tay mảnh khảnh trắng muốt kẹp điếu thuốc, chậm rãi rít một hơi, hai mắt khẽ híp lại, lười biếng nhả khói.

Giọng nói nhưđược bọc trong lớp khói thuốc mỏng, vừa khẽ khàng vừa trầm thấp, mang theo ý cười: "Nam minh tinh đang nổi Tô Khuynh là một người phụ nữ hàng thật giá thật."

Mạc Băng không sao tin nổi, yên lặng mất mười giây, cuối cùng mới hỏi Khương Cửu Sênh: "Sao em biết?"

Khương Cửu Sênh lại nhả khói: "Em chạm phải."

Mạc Băng vẫn không thể tin được: "Em chắc chắn mình không lầm chứ?"

Một nam minh tinh trẻ tuổi đang nổi danh lại đột nhiên thay đổi giới tính.

Mạc Băng cũng được xem như là người lăn lộn lâu năm trong giới, nhưng vẫn bị tin tức nặng ký này khiến đầu óc choáng váng.

Ông xã quốc dân là một phụ nữư!

Nếu như tin tức này bị lộ ra, giới giải trí sẽ nổ tung cho xem.

Khương Cửu Sênh lại vẫn thản nhiên như không, chỉ có khóe môi nhếch lên như biết được một câu chuyện hài hước không liên quan đến mình: "Mặc dù em chưa từng sờ cơ ngực của nam giới, nhưng ngực cup A thì em vẫn nhận biết được.

Hơn nữa, người quản lý của Tô Khuynh khẩn cấp tìm em lại càng giúp em chứng thực suy đoán của mình."

Mạc Băng cẩn thận nhớ lại gương mặt của Tô Khuynh, trước kia quả thật cảm thấy không phân biệt được nam nữ, nhưng giờ nghĩ lại, thật ra đó là một gương mặt có mấy phần dịu dàng của phụ nữ.

Tuy nhiên, cũng khó trách các fan không thể nhìn ra Tô Khuynh là một cô gái, nhìn cặp chân dài kia đi, còn cao hơn Khương Cửu Sênh vốn đã mét bảy một khoảng, đã thế ngực còn là loại... sân bay.

Trước kia cũng từng có người trong giới nói đùa về giới tính của Tô Khuynh.

Dù sao trước nay Tô Khuynh không làm chuyện xằng bậy với nữ nghệ sĩ, lại càng không nhận đóng mấy cảnh nóng, không ít người từng suy đoán Tô Khuynh là thụ, dù sao anh ta cũng không có hầu kết nhô rõ.

Mấy người đàn ông như thế thường sẽ rất kém cỏi ở"phương diện kia".

Bây giờ nghĩ lại, Mạc Băng đều cảm thấy mình đúng làđui mù.

Mạc Băng hỏi Khương Cửu Sênh: "Em định như thế nào?"
____
Cho mình xin cái ngôi sao bé bé ở góc trái với ạ 🥺.
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C21: Sa Bẫy


 "Em định như thế nào?"

Khương Cửu Sênh ngậm điếu thuốc, thờơđáp: "Không định thế nào cả."

Mạc Băng thầm hiểu.

Không làm gì cả chính là con đường tốt nhất.

Thứ nhiều nhất trong giới giải trí này chính là bí mật, không có năng lực có thể bù lại bằng việc nắm bí mật người khác trong tay.

Có ai chê lợi thế mình nhiều quá bao giờ.

Khương Cửu Sênh vừa dụi tắt thuốc thì Liễu Nhứ gọi điện đến.

Cô bắt máy nhưng không lên tiếng, đầu bên kia rất ầm ĩ, sau đó, dường như Liễu Nhứ tìm nơi khác đỡồn hơn.

"Sênh Sênh."

Giọng cô ta nghe rất mệt mỏi, xem ra cuộc sống của cô ta hai ngày qua không mấy suôn sẻ.

Khương Cửu Sênh lạnh nhạt hỏi: "Đã nhận được biên bản chấm dứt hợp đồng chưa?"

Ngay sau hôm việc Liễu Nhứ hãm hại cô bị phát hiện, Khương Cửu Sênh đã tìm luật sư soạn thảo văn bản chấm dứt hợp đồng.

Nể tình làm việc lâu năm, lại do cô chủđộng chấm dứt hợp đồng nên cô chấp nhận trả cho cô ta mức bồi thường cao nhất.

Ở bên kia điện thoại, Liễu Nhứ chần chừ hồi lâu, cô ta than thở: "Sênh Sênh, chúng ta nói chuyện một chút đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Khương Cửu Sênh quyết đoán đáp: "Được, ởđâu?"

"Club của Tần thị."

Cô cúp máy, trợ lý Tiểu Kiều lái xe đưa Khương Cửu Sênh và Mạc Băng đến club của Tần thị.

Khi họđến nơi thìđã bảy giờ, là lúc đường phố lên đèn rực rỡ, club ngợp trong cảnh xa hoa trụy lạc, cứ như một thành phố không bao giờ ngủ.

Khương Cửu Sênh trực tiếp đến gian phòng mà Liễu Nhứđã hẹn.

Đây là gian phòng nằm trong khu vực V.I.P, rất ít người lui tới, cách xa khu vực ồn ào bên ngoài, lại có mấy phần yên ắng theo phong cách cổ kính.

Liễu Nhứđứng đợi ngoài cửa, cô ta mặc một bộ váy liền thân màu trắng, vô cùng duyên dáng yêu kiều, ngẩng đầu nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời: "Sênh Sênh, côđến rồi."

Khương Cửu Sênh gật đầu, chẳng đáp lời, chỉ mở cửa phòng V.I.P rồi bước vào: "Vào đi."

Lạch cạch.

Cửa mở ra, Khương Cửu Sênh ngẩng phắt đầu, ánh mắt đông cứng: "Chuyện gìđây?"

Mạc Băng đẩy Liễu Nhứ ra, nhìn bên trong gian phòng một cái, sắc mặt lập tức sa sầm, cả một đám người.

Đây đúng làđám người mặt người dạ thú luôn nghe lệnh thiếu gia nhà họ Giản.

Bên ngoài là một kẻ phản bội, bên trong là một đám cầm thú, vật họp theo loài.

Mạc Băng lạnh lùng liếc nhìn Liễu Nhứ: "Nói xem, chuyện này là sao?"

Mạc Băng cười lạnh, "Cô Liễu từ lúc nào lại thành tay sai của cậu Hai nhà họ Giản thế kia?"

"Chị hiểu lầm rồi, lúc em chờ Sênh Sênh thì tình cờ gặp được Giản thiếu mà thôi."

Mặt cô ta không hề biến sắc, ngay cả chút bối rối cũng không có.

Lá gan không nhỏ, trình độ diễn xuất cũng rất khá.

Khương Cửu Sênh nhìn đám người ngồi trong phòng một vòng, rồi ánh mắt chuyển về gương mặt trang điểm tinh xảo của Liễu Nhứ.

Cô cất bước đi đến, từ trên cao nhìn xuống cô ta, giọng điệu vẫn lười nhác như cũ: "Cô tưởng tôi ngu à?"

Mắt cô ta lập tức ửng đỏ: "Không phải đâu."

Người trong phòng này mới là người đứng sau màn, còn Liễu Nhứ cùng lắm chỉđược xem là con rối ngoài khán đài mà thôi.

Khương Cửu Sênh lười nghe cô ta dối trá, đi thẳng vào phòng ngồi xuống sofa, thờơ hỏi: "Anh sai khiến cô ta hả?"

Trong phòng V.I.P mờảo, cậu Hai nhà họ Giản cầm ly rượu, dẫn theo một đám vệ sĩ, nửa ngồi nửa nằm trên ghế sofa bọc da xem kịch vui: "Ừ, là tôi."

"Anh hứa cho cô ta thứ gì?"

"Không nhiều lắm, đầu tư cho cô ta một album mà thôi."

Từ sau lần cô khiến Giản Thành Tông mất mặt, cậu Hai này vẫn ba lần bốn lượt gọi điện thoại quấy rầy Mạc Băng, đòi rút đầu tư, trở mặt.

Cứ tưởng mọi chuyện đã xong, không ngờ cậu Giản vẫn chưa chịu thôi.

Xem ra, Liễu Nhứ cũng chỉđược xem là một chất xúc tác, "mởđường" cho Giản Thành Tông mà thôi.

Trước đây Khương Cửu Sênh luôn không thể hiểu nổi, vì sao Liễu Nhứ chưa rời khỏi The Nine màđã dám giở trò với cô, hóa ra làđã sớm tìm được đường lui.

Đúng là cá mè một lứa!

Khương Cửu Sênh nhếch môi, cười lạnh: "Hóa ra giá trị của tôi chỉ bằng tiền đầu tư một album thôi sao?"

Cô quay đầu lại nhìn Liễu Nhứ, "Cô chưa xem biên bản chấm dứt hợp đồng à?

Số tiền bồi thường tôi trả cho cô còn hơn chừng đấy."

Liễu Nhứ tái mặt, hết nhìn Giản Thành Tông lại nhìn sang Khương Cửu Sênh, há miệng định nói gìđó.

Song Khương Cửu Sênh chậm rãi lên tiếng trước: "Tôi không thích thù dai, nhưng nếu tôi thù rồi, thì sẽ bất chấp thủđoạn đấy."

Cô dừng một lúc, "Tôi sẽ cho soạn lại hợp đồng, là do cô vi phạm trước, không đặt lợi ích của ban nhạc lên hàng đầu, cho nên người phải bồi thường là cô mới đúng, tôi sẽ không bớt cho côđồng nào đâu."

Ban đầu, thành viên ban nhạc đều gia nhập The Nine theo hình thức ký hợp đồng dịch vụ, hợp đồng do luật sư của Thiên Vũ soạn thảo, Vũ Văn Xung Phong lại là một tên gian thương chính hiệu, gần như tất cảđiều khoản trong hợp đồng đều có lợi cho Khương Cửu Sênh, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là một con số trên trời.

Rốt cuộc khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Nhứ không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa: "Sênh Sênh..."

"Chị Mạc Băng, đưa cô ta ra ngoài."

Đây chính là sự nhân từ cuối cùng của cô.

Mạc Băng nhìn ra ngoài cửa, mày hơi nhíu lại: "Còn em thì sao?"

Ngoài cửa quả nhiên có người đứng trông chừng.

Tên khốn Giản Thành Tông này, dám giở tròđồi bại như vậy.

"Có lẽ em chưa đi được đâu."

Khương Cửu Sênh thong thả nói, gác một chân lên bàn, dùng một chiếc đũa gỗ vấn hết tóc ra sau gáy, tôn lên gương mặt tinh xảo sắc nét, cười nói: "Tôi nói đúng không, cậu Giản?"
_______
Vote thì vote không vote cũng vote nha hihi :
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C22: Sênh Gia Là Cao Thủ Đánh Nhau


 "Có lẽ em chưa đi được đâu."

Khương Cửu Sênh thong thả nói, gác một chân lên bàn, dùng một chiếc đũa gỗ vấn hết tóc ra sau gáy, tôn lên gương mặt tinh xảo sắc nét, cười nói: "Tôi nói đúng không, cậu Giản?"

Giản Thành Tông lộ vẻ mặt thích thú, vui vẻ khoát tay ra hiệu cho thuộc hạ nhường đường.

Mạc Băng do dự hồi lâu mới kéo Liễu Nhứ ra theo.

Cửa đóng lại, đèn trong phòng bừng sáng, rọi lên khuôn mặt trắng nõn của cô.

Giản Thành Tông chưa bao giờ thấy cô gái nào không trang điểm màđẹp đến vậy.

Nét hấp dẫn ấy không chỉ nằm ở vẻ ngoài, mà toát ra từ cốt cách.

Khương Cửu Sênh là người thế đấy, nguy hiểm mà bí ẩn, mang theo nét cám dỗ chí mạng, khiến người ta sẵn sàng bất chấp tất cả đánh cuộc một lần.

Áo len trắng rất ngắn, để lộ vòng eo thon nhỏ nhưẩn như hiện, bên dưới là chiếc quần skinny đen và bốt ngắn tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp.

Cô khoanh tay liếc nhìn ngạo nghễ: "Cậu Giản muốn chơi trò gì với tôi?"

Giản Thành Tông nhìn eo cô, ánh mắt đầy vẻ xâm lược và hứng thú: "Chơi trò người lớn."

Khương Cửu Sênh bật cười, cô lại thích trò chơi bạo lực hơn.

Cô lùi chân phải về sau, hai nắm đấm đưa lên, là động tác phòng thủ điển hình trong tán thủ.

"Đừng làm đau người đẹp của tôi đấy."

Giản Thành Tông lắc ly rượu vang, thong dong xem kịch.

Người của anh ta nghe lệnh tiến đến.

Khương Cửu Sênh chầm chậm dịch chuyển mũi chân, bật nhảy lấy đà rồi tung một cúđá vòng xinh đẹp.

"Choang!"

Cái gạt tàn bay tới, chuẩn xác đập vỡ ly rượu trên tay cậu Giản, khiến rượu vang đổ hết xuống quần hắn.

"Khương Cửu Sênh!"

Cô thờ ơ đáp: "Đánh ngã được tôi thì tùy các người xử lý."

Ai ai cũng biết cậu Vũ Văn Xung Phong nhà tướng ở Giang Bắc vô cùng giỏi võ, nhưng hiếm ai biết rằng anh ta là kẻ thua cuộc dưới tay Khương Cửu Sênh.

Vài [PH1] phút sau, Mạc Băng vòng trở về.

Vừa mở cửa cô đã bị hai người đàn ông chặn lại, ngẩng đầu đúng lúc trông thấy cảnh nghệ sĩ nhà cô đập chai rượu lên đầu gã đàn ông vạm vỡ.

Mạc Băng hoàn toàn câm nín.

Mười mấy tên tay sai của Giản Thành Tông ngớ người, sao bảo chỉ là nữ nghệ sĩ chân yếu tay mềm thôi?

Khương Cửu Sênh ném chai rượu vỡ, xoay cổ tay: "Sao chị đã về rồi?"

Đây là lần thứ ba Mạc Băng thấy Khương Cửu Sênh đánh nhau.

Lần đầu ở lớp tán thủ, Khương Cửu Sênh tung cú đá vòng đạp sếp tổng Vũ Văn khỏi võ đài.

Lần thứ hai là trong thang máy, sau khi đập vỡ camera, Khương Cửu Sênh đã đánh gã fan cuồng ngã sõng soài kêu cha gọi mẹ.

Dù rằng đây là lần thứ ba, Mạc Băng vẫn không thôi rung động.

Rõ ràng là nữ nghệ sĩ như thần tiên tỷ tỷ, sao có thể mạnh mẽ đến nhường ấy chứ.

Mạc Băng hoàn hồn, khép lại chiếc cằm đang há hốc: "Cô là nghệ sĩ, không thể báo cảnh sát nên chị gọi cho sếp rồi.

Cô đánh nhau trong này, sao chị đứng ngoài hóng mát được chứ?"

Khương Cửu Sênh không nói lời nào, đá gã đàn ông chặn đường Mạc Băng, khiến hắn không đứng dậy nổi.

Mạc Băng bỗng thấy hối hận, có lẽ cô không trở về thì hơn.

Mà đúng là cô nên ở bên ngoài hóng gió thật, nếu không sau đấy Khương Cửu Sênh đã chẳng gãy tay vì chặn một gậy thay cô.[PH2] "Một đứa con gái mà cũng không làm gì được, tao nuôi chúng mày làm cái thá..."

Giản Thành Tông chưa kịp nói hết, Khương Cửu Sênh đã quơ lấy chai rượu đập hắn.

Hắn từng cho rằng nam thanh nữ tú đều giải trí bằng trò chơi xác thịt, trời mới biết Khương Cửu Sênh lại chơi trò đánh đấm.

Mười lăm phút sau Vũ Văn Xung Phong cũng có mặt, đương nhiên khí thế của nhà lính không thể thua nhà buôn được.

Ngoài hai mươi mấy gã đàn ông lực lưỡng, anh ta còn dẫn theo một thanh niên mặc áo đuôi tôm mắt ngọc mày ngài, trắng trẻo tuấn tú, để mái tóc xoăn ngắn củn.

Là Tạ Đãng, Khương Cửu Sênh không gặp cậu hai tháng rồi.

Tạ Đãng vừa tiến vào đã thấy Khương Cửu Sênh đang giẫm đôi bốt đinh lên lưng Giản Thành Tông, cậu lập tức cầm ghế lao tới.

Khương Cửu Sênh kéo cậu lại: "Cậu làm gì thế?"

Ánh mắt Tạ Đãng hằn học, cất lời gọn lỏn: "Làm thịt hắn."

Rõ ràng là thần đồng violin, người trẻ nhất từng biểu diễn độc tấu violin trên sân khấu âm nhạc quốc tế Vienna,[VPH3] là cậu ấm dòng dõi thư hương đúng nghĩa, vậy mà...

Cởi bỏ bộ Âu phục, cậu lại thành kẻ yêu nghiệt xấu xa, điệu đà đỏm dáng, nhưng không thiếu nét ngây ngô.

Có thể nói, Tạ Đãng là"Công Túa"được người người chiều chuộng đến sinh hư.

Khương Cửu Sênh hỏi: "Đánh chết thì phải làm sao?"

Công Túa to gan và ngang ngạnh, nói như lẽ đương nhiên: "Chết thì đền tiền."
_____
Tạ Công Túa rất ngầu nha :>.
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C23: Tạ Đãng- "Trợ Thủ" Đắc Lực


"Đánh chết thì phải làm sao?"

Công Túa to gan và ngang ngạnh, nói như lẽ đương nhiên: "Chết thì đền tiền."

Dứt lời, cậu hất tay Khương Cửu Sênh, đập ghế lên đầu Giản Thành Tông.

Hắn ngẩn ra mười mấy giây, giơ tay lên chạm phải đống máu be bét liền la hét thất thanh.

Giản Thành Tông cũng là con nhà giàu, đâu từng bị đối xử như vậy.

Hắn nổi giận đùng đùng, chịu cơn đau trên lưng trên đầu, hét ầm lên: "Thằng nhãi ranh từ đâu ra, chỉ cần hôm nay mày không đánh chết tao, nhà họ Giản nhất định sẽ giết chết mày!"

Ái chà, uy hiếp cơ đấy?

Ai cũng là cậu ấm cả!

Tạ Đãng quăng ghế, ra vẻ"mày trẻ trâu tao đây còn trẩu tre hơn", bật cười giễu cợt: "Thế thì tao đập chết mày luôn cho nhẹ nợ."

Dứt lời, cậu nhấc chân giẫm mạnh lên bụng Giản Thành Tông, "Ghê nhở, dám bắt nạt học trò của nhà họ Tạ, tưởng nhà họ Tạ không còn ai nữa chắc?"

Tạ Đãng vừa kết thúc buổi diễn ở nước ngoài là bay về ngay, chưa kịp thay quần áo đã chạy đến đây, trên chân vẫn là đôi giày da đen bóng loáng, cú đạp kia quả thật là găm vào tận tim phổi.

Giản Thành Tông đau đến độ gào khóc, khiến mấy gã vệ sĩ cuống hết cả lên.

Chúng vừa định tiến tới, Vũ Văn Xung Phong đã búng tay gọi người cản chúng lại, sau đó thờơ ngồi xuống sofa.

Tạ Đãng trông yếu ớt nhưng ra tay tàn nhẫn vô cùng, cứ như muốn dồn người ta vào chỗ chết.

Tính tình cậu không mấy tốt đẹp, lúc hăng máu lên không ai dám cản, chỉ có Khương Cửu Sênh là ngoại lệ.

"Đủ rồi."

Khương Cửu Sênh lên tiếng.

Tạ Đãng dừng tay, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô liếc nhìn Giản Thành Tông co mình ôm bụng, thở hổn hà hổn hển.

Tạ Đãng từng tập võ, chắc hẳn chuyên đánh vào chỗ không gây nguy hiểm đến tính mạng nhưng đau chết người.

"Hắn có làm sao tôi lại phải thu dọn bãi rác này."

Vũ Văn Xung Phong nói.

Tạ Đãng không vui, nện thêm hai đấm mới chịu thôi.

Cậu lắc cổ tay, quay đầu nhìn Khương Cửu Sênh, bấy giờ mới thấy má trái cô có vết máu dài chừng nửa ngón tay.

Cậu vội tóm chặt lấy tay cô: "Mặt bà làm sao vậy?

Ai đánh?"

Tạ Đãng tuy ngang ngạnh vô lý, nhưng lại cực kì bao che.

Cậu không thích Khương Cửu Sênh, cũng gai mắt với thói quen hút thuốc uống rượu đánh nhau và sở thích chơi guitar của cô.

Nhưng dù gì cô cũng nhận ông cụ nhà cậu là thầy, đóng cửa mắng nhiếc còn được, làm gì có chuyện mặc người ngoài ức hiếp chứ?

Cậu nổi giận, quát ầm lên: "Nói mau, thằng ranh nào làm?"

Khương Cửu Sênh hờ hững lau vệt máu: "Bị mảnh thủy tinh bắn vào thôi."

Tạ Đãng vội giữ chặt tay kia của cô, lấy chiếc khăn sạch sẽ trong túi áo lau cho cô, không quên gắt gỏng: "Bà đừng động, để lại sẹo xấu chết được!"

Hàng mày Khương Cửu Sênh cau thêm, trán cũng đổ mồ hôi.

Tạ Đãng chưa hết giận, dạy bảo luôn miệng: "Bà bị ngu à?

Con gái con đứa đánh đấm gì chứ, không biết chạy sao?"

Nói xong, cậu xoay người cô hai vòng, nhíu chặt đôi mày tuấn tú, "Có sao không?

Còn bị thương ởđâu nữa không?"

Tạ Đãng là đứa con trai duy nhất của thầy Tạ, lại mất mẹ từ tấm bé nên càng được bố yêu thương chiều chuộng, bởi vậy tính tình mới hống hách thế này.

Nhưng dù gì cũng chỉ là thanh niên hơn hai mươi, trừ đàn violin, kiến thức xã hội không nhiều nhặn gì, vẫn giữ được bản tính đơn thuần.

Dù lời lẽ cay nghiệt, nhưng ít nhiều vẫn thiên vị"người nhà" cùng học nhạc mấy năm nay.

Thấy Khương Cửu Sênh im lặng, Tạ Đãng cào mái tóc xoăn: "Sao không nói gì?

Không sao chứ?"

Khương Cửu Sênh cắn môi: "Cậu còn không buông tay thì có sao thật đấy."

Tạ Đãng sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra mặt cô trắng bệch, mồ hôi đầm đìa.

Cậu lập tức buông tay, chạm nhẹ lên cánh tay cô: "Tay sao thế?"

Tạ Đãng có đôi tay rất đẹp, có lẽ bởi vì chơi đàn violin từ nhỏ nên ngón tay rất dài, khớp xương thon nhỏ, màu da trắng nõn, không khác gì tiểu thư nhà giàu không phải làm việc nặng thời cổđại.

Đã vậy cậu còn là người yêu thích cái đẹp, đặc biệt là tay, chấp nhận chi bảo hiểm cho đôi tay mình, đương nhiên tay của thiên tài violin không hề rẻ chút nào.

Khương Cửu Sênh thờơ trả lời: "Chắc bị gãy xương rồi."

Gãy xương...

Vậy mà vẫn tỏ ra không làm sao á?

Tạ Đãng tái mặt, không nói tiếng nào xoay người đạp Giản Thành Tông thêm mấy cú.

Lần này Vũ Văn Xung Phong không hề ngăn cản, tình nguyện thu dọn cục diện rối ren này.

Anh nhìn Khương Cửu Sênh, đúng là mạnh miệng, tay gãy mà không nói tiếng nào.

Cả lớp tán thủ đều nói cô lì lợm, bướng bỉnh chẳng khác gì con trâu.

Giản Thành Tông bị đánh đập tời bời, ôm mặt la hét: "Mày có biết tao là ai không?

Nếu tao có bị làm sao, tao tuyệt đối không tha cho chúng mày."

Vẫn còn mặt mũi chó cậy thế chủ cơ đấy!

Tưởng người khác không phải "con ông cháu cha"à?

Vũ Văn Xung Phong chậm rãi đứng dậy, lững thững đi tới, cúi đầu liếc nhìn Giản Thành Tông: "Vậy mày có biết tao là ai không?"

Giản Thành Tông im lặng.Vũ Văn Xung Phong nói rõ từng tiếng một: "Ông nội tao là Vũ Văn Khiếu Thiên."

Ở Giang Thành, hầu như không ai không biết tướng quân dựng nước nhà Vũ Văn này, sếp tổng của Thiên Vũ họ Vũ Văn, nhưng mọi người chỉ cho là trùng hợp mà thôi.

Dù gì nhà Vũ Văn chỉ có một thiếu gia, sao có thểăn chơi trác táng đến vậy.

Giản Thành Tông chỉ còn biết kêu la thảm thiết.

Vũ Văn Xung Phong nhìn tay Khương Cửu Sênh, nói với Tạ Đãng: "Đánh đủ rồi thì đưa cô ấy đi bệnh viện đi, tôi đi xử lý camera chỗ này." *** Bệnh viện số 1 Thiên Bắc.

Trợ lý Tiểu Kiều bận đi lo liệu việc khác, Tạ Đãng đành phải lái xe.

Vừa đến bệnh viện, cậu đã đóng kín cửa sổ: "Có phóng viên."

Mạc Băng vội lấy khẩu trang cho Khương Cửu Sênh, khẽ mắng: "Thứ ăn cháo đá bát Liễu Nhứ này!"

Bệnh viện là vùng nguy hiểm, nghệ sĩ chỉ cần bước chân vào đây, mọi loại tin đồn như phẫu thuật thẩm mỹ, phá thai đều có thể bịa ra được.

Cô nhìn tay trái đã hơi sưng của Khương Cửu Sênh, "Làm sao bây giờ?"

Tạ Đãng quay đầu xe: "Chuyển sang bệnh viện khác, tôi cắt đuôi họ."

"Khoan đã."

Tạ Đãng ngẩng đầu, nhìn Khương Cửu Sênh qua gương chiếu hậu, thấy cô điềm tĩnh gọi một cú điện thoại.

Trong phòng họp trên tầng cao nhất của bệnh viện đang tiến hành hội chẩn về u tế bào gốc thần kinh do khoa Ngoại Thần kinh chủ trì.

Thành viên tham dự bao gồm bác sĩ chủ nhiệm các khoa Ngoại trong bệnh viện, các giáo sư chuyên khoa Ngoại của bệnh viện và các chuyên gia đầu ngành.

Từng hình ảnh xuất hiện trên màn hình trình chiếu.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng cầm bút trình chiếu, trình bày rõ ràng mạch lạc: "Tế bào ung thư có hiện tượng di căn từ mô mềm xương bả vai đến hạch bạch huyết ở vùng dưới cổ trên xương đòn[PH1].

Người bệnh đã đến giai đoạn cuối, theo tôi thấy nên nhanh chóng xét nghiệm Axit Vanillylmandelic và Homovanillic trong nước tiểu, kiểm tra giá trị LDH trong huyết thanh.

Phương án 123I-MIBG chỉ là tạm thời, trước khi phẫu thuật trị tận gốc, cần sử dụng Cyclophosphamide[1] liều cao..."

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt bài thuyết trình của vị bác sĩ trẻ tuổi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Người ngồi ở vị trí sát cửa đó là bác sĩ Thời - bác sĩ chủ nhiệm trẻ nhất Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc.

Giữa những bác sĩ trung niên râu tóc bạc phơ, nhìn anh càng trẻ trung tuấn tú, phong thái cử chỉ cũng không thể bắt bẻ.

Đây là lần đầu bác sĩ Thời thất lễ như thế.

Thời Cẩn liếc nhìn điện thoại rồi đứng dậy nói: "Xin lỗi."

Thậm chí anh không đợi được đến lúc ra khỏi phòng đã nhận điện, khẽ nói, "Sênh Sênh, là tôi." [1] Một loại thuốc dùng trong hóa trị.
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C24: Thời Cẩn Ở Bệnh Viện


Thời Cẩn liếc nhìn điện thoại rồi đứng dậy nói: "Xin lỗi."

Thậm chí anh không đợi được đến lúc ra khỏi phòng đã nhận điện, khẽ nói, "Sênh Sênh, là tôi."

Sênh Sênh...

Vừa nghe đã biết là tên phụ nữ.

Các nhà chuyên môn lẫn các giáo sư ngơ ngác nhìn nhau, đặc biệt là bác sĩ phát biểu hội chẩn, kinh ngạc đến mức làm đổ cả cà phê.

Thời Cẩn có bạn gái từ lúc nào vậy nhỉ?

Ở tầng cao nhất, ngoài phòng họp không còn phòng nào khác nên rất yên tĩnh, Thời Cẩn cúi đầu dựa vào tường, khóe miệng mang nụ cười nhẹ không sao kìm nén được.

"Làm sao vậy?"

Anh chầm chậm cất giọng dịu dàng.

"Tôi ở ngoài bệnh viện, có phóng viên đang canh chừng, không vào được."

Thời Cẩn ngẩng đầu, đi đến đầu cầu thang: "Em lái xe đến bãi đậu xe ngầm cửa số một, tôi tới đón em."

"Vâng."

Cúp điện thoại, Khương Cửu Sênh nói với Tạ Đãng: "Đến bãi đậu xe cửa số một."

Tạ Đãng vừa đánh tay lái vừa hỏi: "Ai thế?"

"Bạn tôi."

Cô không giải thích gì thêm, nhắm mắt lại, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng.

Bãi đỗ xe cửa số một của Thiên Bắc dành riêng cho nhân viên và người nhà nhân viên bệnh viện, trên bảng đăng ký đã có chữ ký Thời Cẩn.

Lúc Khương Cửu Sênh xuống xe, Thời Cẩn đã đứng đợi bên cạnh.

Cô áy náy cất lời: "Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi."

Anh lắc đầu, nói không phiền: "Bị thương à?"

Ánh mắt anh hướng tới mặt cô.

Cô đeo khẩu trang, mép trái khẩu trang dính máu.

"Không có gì nghiêm trọng."

Thời Cẩn nhìn cô chằm chằm, mím chặt đôi môi nhạt màu khiến nó thêm phần tái nhợt.

Sắc mặt anh trầm xuống: "Còn bị thương ở đâu nữa không?"

Dường như Thời Cẩn hơi giận, ánh mắt lạnh lẽo đến xa lạ.

Cô trả [PH1] lời: "Tay trái."

Anh đi tới, vươn tay như muốn chạm vào tay cô nhưng khựng lại, rồi cứ giữ nguyên như vậy.

"Đau không?"

Thời Cẩn nhìn bàn tay sưng tấy của cô, hàng mày càng cau chặt.

Khương Cửu Sênh gật đầu.

Mặt anh lại càng sa sầm.

"Có nâng được lên không?"

Cô lắc đầu.

Phớt lờ hai người còn lại, Thời Cẩn nói với Khương Cửu Sênh "Đi theo tôi" rồi hướng thẳng tới thang máy nội bộ.

Nhưng một giây trước khi cửa thang máy khép lại, một bàn tay tuyệt đẹp bỗng vươn tới.

Tạ Đãng sải chân đứng cạnh Khương Cửu Sênh, ánh mắt nhìn Thời Cẩn mang vẻ chần chừ và phòng bị: "Anh dẫn Sênh Sênh đi đâu?"

Thời Chẩn nói gọn lỏn: "Đi khám."

Mạc Băng cũng vào thang máy.

Thời Cẩn ấn tầng Năm, cúi đầu gọi điện thoại: "Bác sĩ Tôn, tôi là Thời Cẩn."

Trong thang máy chỉ còn giọng nói trầm thấp từ tốn như tiếng đàn cello của Thời Cẩn.

Ngay cả Tạ Đãng cũng phải thầm khen.

Thời Cẩn hơi quay lưng đi: "Khoảng ba đến bốn giờ có rảnh không?"

Hình như bên kia nói chuyện gì đó không liên quan.

Thời Cẩn nhẫn nại mà lịch sự đáp: "Vâng, là bạn tôi."

Sau vài câu vội vã, Thời Cẩn nói, "Làm phiền rồi."

Anh cảm ơn rồi cúp máy, ánh mắt rực sáng hướng về phía Khương Cửu Sênh: "Xử lý vết thương xong, tôi dẫn em đến khoa Chấn thương chỉnh hình."

Khương Cửu Sênh bỗng cảm thấy, có một "fan cuồng" làm bác sĩ thật may mắn.

Cô gật đầu, chột dạ hưởng thụ"đãi ngộ của thần tượng".

Hai người chỉ nói vẻn vẹn vài câu mà ăn ý đến bất ngờ, thân thiết mà không quá thân mật.

Tạ Đãng nghe mà khó chịu, đứng chắn phía trước Khương Cửu Sênh, đôi mắt xếch nhìn Thời Cẩn từ trên xuống dưới: "Anh là ai?"

"Bác sĩ."

Bây giờ bác sĩ đều thế này hả?

Hơ!

Có thể debut luôn được rồi đấy.

Tạ Đãng đang định tiếp tục "thẩm vấn" thì thang máy đã tới tầng Năm.

Cửa mở ra, đối diện là phòng làm việc của Thời Cẩn, đồng thời một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi cũng xuất hiện.

Anh ta dáng cao, mặc áo blouse trắng, mắt phượng, ngũ quan sắc sảo, khi cười thấy rõ hai lúm đồng tiền, tôđậm phong thái cởi mở sáng láng.

Đôi mắt đeo kính của anh ta liếc nhìn Thời Cẩn: "Sao cậu chưa nói tiếng nào đã bỏ chạy như thế, hội chẩn..."

Hội chẩn giữa các nhà chuyên môn khoa Ngoại, thiếu ai cũng không thể thiếu Thời Cẩn.

Không đợi anh ta dứt lời, Thời Cẩn đã ngắt ngang: "Lùi hội chẩn hai tiếng."

Anh ta sửng sốt.

Bác sĩ Thời luôn lịch sự tao nhã thế mà lại ngắt lời người khác!

Thời Cẩn nói tiếp, ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng: "Bác sĩ Từ, phiền anh dẫn cô Mạc đây đến chỗ bác sĩ Chu phòng cấp cứu."

Anh ta họ Từ, tên Thanh Bách, là phó chủ nhiệm khoa Ngoại Thần kinh.

Thời Cẩn dám sai bảo anh - bác sĩ chủ trị khoa Ngoại Thần kinh như y tá ư?

Anh ta cãi lại: "Tôi nói này..."

Thời Cẩn vòng qua anh ta: "Cảm ơn."

Từ Thanh Bách ngớ người không biết nói sao.

Mạc Băng cũng ngẩn ngơ, có lẽ do bệnh nghề nghiệp nên suốt đường vẫn tính toán làm thế nào để ký hợp đồng với bác sĩ này.

Một khi câu được, chắc chắn là cây rụng tiền.

Với khuôn mặt cùng khí chất này, không cần hát hò hay đóng phim, chỉ cần đứng trước ống kính là đủ rồi.

Chắc hẳn vị này là hàng xóm tay đẹp chữa bệnh giỏi Sênh Sênh từng nói.

Ánh mắt Mạc Băng bất giác nhìn xuống tay Thời Cẩn.

Đẹp quá đi mất!

Không còn tính từ nào khác, đây là cảm giác đầu tiên của cô, cũng là cảm giác duy nhất.

Cô nghĩ, bác sĩ Thời dù làm người mẫu tay cũng kiếm được bộn tiền.

Hình như Từ Thanh Bách vẫn có điều muốn nói, cứ thế chắn trước cửa thang máy.

Thời Cẩn nhìn anh ta: "Phiền anh tránh ra."

Ánh mắt như nhìn người qua đường.

Mà không thể không nhắc đến, Từ Thanh Bách và Thời Cẩn là bạn học, tính ra đã quen biết tám năm, cùng làm việc hai năm.

Vậy mà giờ người qua đường Từ phải ngậm ngùi nhường đường thế này đây.

Thời Cẩn quay lại nhìn cô gái đeo khẩu trang: "Sênh Sênh, em đi theo tôi."

Giọng nói khẽ khàng như thể dỗ dành.

Từ Thanh Bách nghi ngờ mình đã bị ảo giác rồi.

Quen biết Thời Cẩn tám năm, chưa bao giờ thấy anh nói chuyện nhỏ nhẹ với ai như thế.

Thời Cẩn cao quý từ tận xương tủy, thiếu điều xuất gia phổ độ chúng sinh được luôn, nào đã nhiễm khói bụi trần gian bao giờ, nói gìđến chuyện từng hưởng vị trai gái.

"Bác sĩ Từ."

Lúc này Từ Thanh Bách mới hoàn hồn: "Hả?"

Tạm biệt Khương Cửu Sênh, Mạc Băng đi tới: "Phòng cấp cứu ở đâu?"

"Tôi dẫn cô Mạc đi vậy."

Từ Thanh Bách đi vài bước lại ngoái đầu, vô cùng tò mò cô gái có thể khiến quý ông nghiêm nghị như Thời Cẩn phải cúi mình là thần thánh phương nào.

Thời Cẩn dẫn Khương Cửu Sênh đi băng vết thương, Tạ Đãng cũng theo sát phía sau, đôi mắt phòng bị nhìn quanh, cứ cảm thấy tên bác sĩ từ trên trời rơi xuống này rất nguy hiểm.

Họ đi vài bước đã đến phòng làm việc riêng nằm ở góc tận cùng phía Đông, bên ngoài treo biển "Khoa Ngoại Tim mạch, Thời Cẩn".

Tạ Đãng liếc tấm biển rồi định vào cùng.

Nhưng Thời Cẩn lại đặt tay lên tay nắm cửa, quay đầu cất giọng giải quyết công việc: "Không phải người nhà bệnh nhân xin đợi bên ngoài."

Tạ Đãng đáp như đúng rồi: "Tôi là ba bệnh nhân."

Khương Cửu Sênh hoàn toàn câm nín.
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C25: Bôi Thuốc


"Tôi là ba bệnh nhân."

Khương Cửu Sênh hoàn toàn câm nín.

Thời Cẩn vẫn bình thản: "Bác chăm sóc bản thân tốt thật."

Đến phiên Tạ Đãng câm lặng.

Khiếu hài hước của bác sĩ khoa Ngoại thật khiến người ta không cười nổi.

Hiển nhiên không khí không mấy tốt đẹp, Tạ Đãng dường như vẫn ôm lòng đề phòng với Thời Cẩn.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Khương Cửu Sênh quay người nghe máy: "Chị Tĩnh."

Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Đãng lạnh đi.

Tốc độ nói bên kia rất nhanh, dồn dập như pháo dây, vừa nghe đã biết chịấy đang tức giận.

Khương Cửu Sênh tốt tính, điềm đạm đáp lại: "Vâng, cậu ấy đi cùng em."

Đối phương nói tiếp mấy câu.

"Vâng."

Khương Cửu Sênh cúp máy.

Tạ Đãng bực mình hỏi: "Chị ấy gọi điện cho bà làm gì?"

Chị Tĩnh trong cuộc gọi khi nãy là Tống Tĩnh - quản lý của Tạ Đãng.

Chị hơn bốn mươi, tính nóng như lửa, giọng đã lớn lời lẽ còn cay nghiệt.

Tạ Đãng nghi ngờ chị đến thời kỳ mãn kinh, hoặc chồng chị không nghe lời.

Nhưng, phía trên chỉ là quan điểm cá nhân của Công Túa Tạ Đãng.

Theo cách nhìn của người ngoài, Tống Tĩnh giỏi giang, khôn khéo, giao thiệp rộng, biết đối nhân xử thế, là kiểu phụ nữ mạnh mẽ cứng rắn, vậy mà lại xui xẻo dẫn dắt Công Túa Tạ.

Tên đó còn khó hầu hạ hơn cả công chúa thời cổ đại, sang chảnh đến mức nước uống cũng phải là loại nhập khẩu, quần áo chỉ mặc đồ thiết kế, kén cá chọn canh, không ăn gừng tỏi hải sản.

Mệt mỏi hơn nữa, Công Túa Tạ còn mắc bệnh điệu đà, tuyệt đối không được động vào đôi tay ngọc thon dài và mái tóc xoăn như lông dê của cậu.

May mà sư tỷ Khương Cửu Sênh này có thể trừng trị được Công Túa.

Vì vậy mỗi khi Tống Tĩnh nổi cơn tam bành hết đường xoay xở, chị sẽ gọi điện cho Khương Cửu Sênh cầu cứu.

"Chị ấy tìm cậu."

Khương Cửu Sênh nhìn thời gian trên điện thoại, "Cậu có một buổi họp báo, còn nửa tiếng nữa là đến giờ ghi hình."

TạĐãng không buồn quan tâm, chẳng muốn đi chút nào: "Đến lúc đó quay bù."

"Phát trực tiếp đấy."

Tạ Đãng lẩm bẩm không chịu đi.

Công Túa ngang bướng phải dỗ dành!

Khương Cửu Sênh hờ hững: "Lát nữa trợ lý của tôi sẽ đến, cậu về trước đi, băng bó xong tôi gọi cho cậu."

Giọng điệu này cứ như ra lệnh vậy.

Tạ Đãng tức giận gắt: "Biết rồi, không cần đuổi!"

Rồi hừ một tiếng, liếc nhìn Thời Cẩn vài lần mới chịu đi.

Khương Cửu Sênh bật cười, theo Thời Cẩn vào phòng làm việc.

Thay vì nói là phòng làm việc, chỗ này giống phòng khám hơn, có hai cái máy cô không biết tên, một chiếc giường kéo rèm, tủ gỗ đựng đầy giấy tờ tài liệu, bày biện ngăn nắp vô cùng.

Ngoài ra còn có một bộ vi tính, bên cạnh là bộ dao giải phẫu chuyên dụng.

Đúng là phong cách của Thời Cẩn, đơn giản mà chỉnh tề.

Thời Cẩn tiến lên, kéo rèm giường bệnh, trải áo khoác treo trên giá gỗ của mình lên giường: "Em ngồi xuống đây."

Khương Cửu Sênh nghe lời ngồi xuống, nói tiếng cảm ơn.

Thời Cẩn mím môi cười, lấy băng bông, thuốc men và dung dịch sát trùng từ tủ thủy tinh, bỏ vào khay rồi mang tới.

Anh đeo găng tay, cúi người nâng cằm cô lên.

Dù cách lớp găng tay, Khương Cửu Sênh vẫn thấy tay anh lạnh buốt, bất giác lùi ra sau.

"Đừng cử động."

Thời Cẩn nói khẽ.

Cô ngồi im.

Anh gỡ khẩu trang cho cô, nhíu mày nhìn vết thương trên mặt cô.

Sau đó, anh cúi đầu pha thuốc, kẹp bông thấm i-ốt, ngẩng đầu nhìn cô: "Ngửa lên một chút."

Cô khẽ nâng cằm.

Anh cúi sát tới, hơi thở lành lạnh quẩn quanh nơi chóp mũi, hương bạc hà quen thuộc khiến cô hơi sợ.

"Sao lại bị thương?"

Thời Cẩn ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô Khương Cửu Sênh im lặng một lát mới trả lời: "Đánh nhau."

Tay anh khựng lại.

"Lần sau cố gắng đừng ra tay."

Anh cất giọng kìm nén dè dặt, đưa ra đề nghị, "Em là nghệ sĩ, bị thương không tốt đâu."

Thời Cẩn quả là một người dịu dàng và lịch thiệp.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Khương Cửu Sênh cứ thế gật đầu, dù cô không làm được.

Cô nghĩ, chỉ cần nghe giọng nói ấm áp nhẹ nhàng của Thời Cẩn, mọi người đều sẽ giống cô, không sao từ chối được.

Động tác của anh rất nhẹ, sợi bông mềm mại thấm nước thuốc lành lạnh, khẽ khàng lau vết máu trên mặt cô.

Cô hỏi: "Có để lại sẹo không?"

Anh lắc đầu: "Không đâu."

Sát trùng xong xuôi, anh dùng bông bôi thuốc mỡ cho cô, khiến cô rụt người lại.

Thời Cẩn dừng tay: "Đau hả?"

Thay vì nói đau, cô thấy nhột thì đúng hơn.

Động tác của Thời Cẩn quá nhẹ, bông trong tay anh như lông vũ, khiến trái tim cô cũng rung động.

Cô nhìn sang bên, đáp: "Không sao."

Thời Cẩn nhẹ tay hơn nữa, cúi người thổi nhẹ lên vết thương trên mặt cô.

Chóp mũi cô tràn ngập mùi hương trên cơ thể anh, là mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt lẫn với hương sữa tắm dịu nhẹ, loại mà cô hay dùng.

Chẳng lẽ fan cuồng đều yêu ai yêu cả đường đi lối về như Thời Cẩn sao?

Cô lại ngẩn người.

"Sênh Sênh."

"Hử?"

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Thời Cẩn.

Anh cười nói: "Đừng để dính nước, hai ngày sau tôi thay băng cho em."

Khương Cửu Sênh ngượng ngùng gật đầu: "Vâng."

Rồi bổ sung, "Cảm ơn anh."

Thời Cẩn lắc đầu, trịnh trọng nói: "Không cần cảm ơn, tôi là fan não tàn của em mà."

Khương Cửu Sênh không còn gì để nói.

Xử lý xong vết thương, anh đưa cô đến khoa Chấn thương chỉnh hình.

Lẽ ra lúc này rất đông bệnh nhân, vậy mà ngoài khoa Chấn thương chỉnh hình chỉ có lác đác vài người.

Có lẽ vì cô là nghệ sĩ, Thời Cẩn đã đánh tiếng trước nên trên đường đi, ngoài bác sĩ y tá ra, cô không thấy ai khác.

Cô đeo khẩu trang mà vẫn có nhân viên nhận ra cô, lịch sự tới xin chữ ký.

Thời Cẩn từ chối từng người một, thái độ nhã nhặn lịch sự đến nỗi không thể bới móc, sau đó không ai tới làm phiền nữa.

Bác sĩ Tôn mà Thời Cẩn gọi khi nãy tầm sáu mươi tuổi, người gầy gò, trông có chút cốt cách thần tiên.

Bác sĩ Tôn là bác sĩ chủ nhiệm khoa Chấn thương chỉnh hình, một tuần chỉ khám bệnh một ngày, cũng không phải hôm nay, đương nhiên ông có mặt ở đây vì được bác sĩ Thời nhờ cậy.

Thời Cẩn rất có tiếng nói ở bệnh viện, các bác sĩ đều kính trọng anh ba phần, nể mặt anh bảy phần.

Dù sao đời người có ai không đau ốm chứ, giữ mối quan hệ với bác sĩ ngoại khoa thiên tài để phòng trước, có tình có nghĩa vẫn hơn.

Bác sĩ Tôn khám xong, nhờ y tá rót một cốc nước nóng.

Ông thầm nghĩ, cô nhóc mà bác sĩ Thời dẫn tới chịu đau giỏi thật, tay sưng thế kia rồi mà không kêu ca tiếng nào, ngược lại mặt bác sĩ Thời đã trắng bệch.

Đương nhiên bác sĩ Tôn nhận ra, cô gái này chắc hẳn là nhân vật nào đó đây: "Không bị gãy xương, chỉ bị trật khớp thôi."

Bấy giờ chân mày Thời Cẩn mới giãn ra.Bác sĩ Tôn nói rõ: "Tôi nắn lại khớp ngón tay cho cô ấy trước, sau đó đưa cô ấy đi chụp chiếu.

Nếu bị tổn thương mô mềm, còn phải bó bột nữa."

Thời Cẩn gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác sĩ Tôn."

Bác sĩ Tôn cười lắc đầu, nói với cô: "Hơi đau đấy, cố chịu nhé."

Khương Cửu Sênh gật đầu, mím môi, lòng bàn tay mướt mồ hôi, bên tai là giọng Thời Cẩn: "Đau thì cắn tôi."
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C26: Rối Loạn Nhân Cách Thế Hoang Tưởng


Khương Cửu Sênh gật đầu, mím môi, lòng bàn tay mướt mồ hôi, bên tai là giọng Thời Cẩn: "Đau thì cắn tôi."

Cô quay lại, Thời Cẩn đã giơ mu bàn tay ra trước mặt cô.

Nhìn từ khoảng cách gần thế này cô vẫn thấy đẹp ngây ngất, móng tay cắt sửa gọn gàng, màu trắng bóng loáng điểm chút sắc hồng.

Làm sao cô nỡ cắn bàn tay tuyệt đẹp như vậy cơ chứ?

Cô lắc đầu, hơi nâng tay lên: "Làm phiền bác sĩ Tôn."

Bác sĩ Tôn đeo găng tay, cầm tay trái sưng đỏ của cô, khẽ nắn bóp.

Cô cắn chặt môi, trán rỉ mồ hôi lạnh.

Bỗng có bàn tay lành lạnh che mắt cô, chặn lại mọi ánh sáng trong mắt cô.

"Đừng nhìn."

Là giọng nói mê hoặc lòng người của Thời Cẩn, khiến cô ngẩn ngơ giây lát.

Bất tri bất giác, tiếng nắn xương giòn tan vang lên.

Vốn dĩ phải rất đau, cô lại như không cảm thấy gì, tất cả giác quan như đều tập trung vào lòng bàn tay lành lạnh của anh.

Sau khi khớp tay trở lại vị trí, Thời Cẩn dẫn cô đi chụp X-Quang.

Trước khi cô vào, anh nói "Tôi chờ em", rồi đứng dựa tường đối diện, phất tay bảo cô đi.

Thật kỳ lạ, cảm giác có người đưa, có người chờ này khiến cô cảm thấy râm ran khắp người, liệu có phải do cánh tay trái trật khớp đang tác quái không.

Cô vào rồi, Thời Cẩn dựa tường, lặng yên đứng đợi.

Mấy nữ y tá trẻ tuổi thi thoảng tiến tới hỏi han, vẻ mặt ngường ngùng e thẹn.

Thời Cẩn gật đầu đáp lại nhưng không nói một lời.

Anh chỉ mặc quần tây, sơ mi trắng khoác áo blouse trông rất đỗi bình thường, thế mà vẫn vô cùng bắt mắt.

Bác sĩ Thời Cẩn khoa Ngoại Tim mạch quả thật rất xứng với câu thơ "Có người quân tử tài ba, như lo cắt giũa để mà lập thân[1]", nhưng chỉ nên ngắm từ xa chứ chẳng thể tới gần.

Hai nữ y tá khu nội trú đi xa rồi mới dám tếu táo cười đùa.

"Tớ có thể ngắm khuôn mặt của bác sĩ Thời mười năm không chán luôn."

Cô bạn có cùng cảm tưởng, vẻ mặt si mê: "Ôi đôi chân ấy, tớ có thể ngắm hai mươi năm, chậc chậc chậc..."

"Dừng ở đây thôi, còn phải làm việc đó."

Hai cô cười rúc rích, thi thoảng không đứng đắn, đối tượng được bàn tán nhiều nhất vẫn là bác sĩ Thời khoa Ngoại Tim mạch kia.

Mà cũng không có gì lạ, y tá chưa lập gia đình ở Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc, không một ai thoát khỏi sức hút của hai chữ Thời Cẩn.

À, không chỉ y tá, mà còn bác sĩ nữ nữa.

Ví dụ như...

"Đã điều chế thuốc cho giường số 3 phòng 621 chưa?"

Giọng nữ trong trẻo, chín chắn mà điềm đạm, chỉ nghe thôi đã có cảm giác già dặn mạnh mẽ.

Hai cô y tá lập tức câm như hến, ngậm miệng cúi đầu điều chế thuốc.

"Trong giờ làm việc mà còn nhiều chuyện, rảnh quá hả?"

Hai cô ngơ ngác nhìn nhau, không dám nói một lời.

Cô ta là hòn ngọc quý nhà viện trưởng, mới hai mươi sáu tuổi đã trở thành bác sĩ chủ trị khoa Nhi, họ Tiêu, tên Lâm Lâm, khuôn mặt xinh đẹp, ngũ quan theo tỷ lệ vàng.

Tuy cô ta mang phong thái cổ điển, nhưng tính cách quá kiên cường.

Không thiếu bác sĩ nam trong bệnh viện thích cô ta, nhưng người dám theo đuổi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Dĩ nhiên tính tình chỉ là một nguyên nhân, ai ai cũng biết tiểu thư nhà viện trưởng phải lòng bác sĩ Thời.

Đừng nhìn vẻ ngoài thanh cao của bác sĩ Tiêu, từng có ý tá trông thấy cô ta ra vẻ ỏn ẻn trước mặt bác sĩ Thời.

Đợi cô ta đi rồi, y tá bị mắng bĩu môi đầy bất mãn: "Lợi dụng việc công trả thù tư!

Cô ta không muốn người khác nói về người mình thích đó mà."

"Đúng đấy, bác sĩ Thời có phải người nhà cô ta đâu, ra vẻ vợ người ta làm gì."

"Aoi Sora là của Nhật Bản, bác sĩ Thời là của mọi người!" *** Gần tới hoàng hôn, nắng chiều ngả phía trời Tây, kéo dài bóng người lặng im đứng trong hành lang.

Một người bước tới trong ánh tà dương, nở nụ cười trêu chọc.

"Ơ, vẫn chờ cơ đấy."

Cả Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc, ngoài Từ Thanh Bách, không ai dám nói chuyện với Thời Cẩn bằng giọng điệu như vậy.

Thời Cẩn hờ hững "ừ" một tiếng coi như đáp lại.

Từ Thanh Bách vừa khám xong, trên cổ còn đeo ống nghe, bộ dạng cà lơ phất phơ, đứng dựa bức tường đối diện Thời Cẩn, như thể không có xương.

Anh ta liếc cửa khoa X-Quang: "Người bên trong là Khương Cửu Sênh à?"

Thời Cẩn không trả lời.

Từ Thanh Bách kéo dài ngữđiệu, có vẻ vô cùng hứng thú: "Siêu sao nhạc rock à?"

Anh ta nhìn Thời Cẩn, đăm chiêu một lúc rồi vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm túc, "Có quan hệ gì với cậu?"

Thời Cẩn ngẩng đầu, ngẫm nghĩ một hồi rồi nói với vẻđứng đắn: "Tôi là fan não tàn của cô ấy."

Từ Thanh Bách không biết trả lời ra sao.

Tưởng anh ta cũng não tàn ư?

Anh ta đi tới trước mặt Thời Cẩn, không bông đùa như trước nữa: "Nếu baidu không bịa chuyện, và nếu tôi nhớ không nhầm, thì Khương Cửu Sênh ra mắt vào ba năm trước."

Từ Thanh Bách thôi cười, "Nhưng từ tám năm trước, cậu đã để ảnh cô ấy trong ví."

Đó là ảnh chụp một cô nhóc ngây ngô, Từ Thanh Bách chỉ từng thấy một lần nên nhớ không rõ, nhưng khi nhìn kĩ khuôn mặt Khương Cửu Sênh, mọi đường nét như trùng điệp với tấm ảnh mơ hồ năm đó.

Từ Thanh Bách không thể nào quên chuyện này.

Ngày đó, bạn cùng phòng chẳng qua chỉ đùa giỡn, chạm phải tấm ảnh Thời Cẩn cất giấu trong ví tiền, vậy mà hậu quả không thể cứu vãn.

Đó là lần đầu tiên Từ Thanh Bách tận mắt nhìn thấy Thời Cẩn vốn phong độ lên cơn điên loạn.

Người bạn cùng phòng kia bị Thời Cẩn đánh gãy hai chiếc xương sườn, phải chuyển khoa.

Còn Thời Cẩn, vì có thiên phú y học, nên trường đại học cố ý bao che, giấu nhẹm chuyện này.

Về sau, anh ta học thêm tín chỉ của khoa Tâm lý, mới dám chắc rằng Thời Cẩn mắc chứng rối loạn nhân cách thể hoang tưởng cực nhẹ, nhưng lại khác với bệnh nhân hoang tưởng ảo giác thông thường.

Nguyên nhân và triệu chứng của anh đều xuất phát từ tấm hình cất trong ví, nói đúng hơn là cô gái trong tấm hình ấy.

Quanh đi quẩn lại tám năm, thế giới của Thời Cẩn vẫn chỉ có một người.

"Từ Thanh Bách."

Thời Cẩn rất hiếm khi gọi anh bằng cả họ lẫn tên, giọng nói không còn ôn hòa như mọi khi, đôi mắt hiện rõ vẻ cảnh giác và sắc bén: "Đừng hỏi chuyện riêng của tôi."

Giọng tràn ngập công kích như lời cảnh cáo.

Trừ vụ việc đó, Từ Thanh Bách chưa từng thấy một Thời Cẩn gai góc như thế này thêm lần nào, dù xa lạ nhưng không hề bất ngờ.

Đây mới là Thời Cẩn.

Từ Thanh Bách nghiêm túc nói: "Thời Cẩn, nếu có thời gian, tôi khuyên cậu đi làm trắc nghiệm tâm lý đi." [1] Đây là câu thơ trích trong bài "Kỳ úc" thuộc phần Vệ Phong, Quốc Phong trong "Kinh Thi", bản dịch của Tạ Quang Phát.
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C27: Những Ngày Nằm Viện Cùng Bác Sĩ Thời


Từ Thanh Bách nghiêm túc nói: "Thời Cẩn, nếu có thời gian, tôi khuyên cậu đi làm trắc nghiệm tâm lý đi."

Thời Cẩn bình tĩnh nhìn anh ta: "Cút!"

Ái chà, hiếm khi nghe Thời Cẩn nói lời thô tục.

Tóm lại, hễ đụng đến người trong ảnh, Thời Cẩn chắc chắn sẽ bùng nổ.

Đó là cấm địa của anh, dù có phải căng rào che chắn, cũng không để người ngoài xâm phạm nửa bước.

Từ Thanh Bách bỗng thấy bùi ngùi: "Bạn bè gần tám năm, tình anh em giường trên giường dưới hai năm đấy."

Tám năm trước, Thời Cẩn vào học khoa Y trường Yale, còn anh ta bất hạnh trở thành bạn giường trên giường dưới với thiên tài.

Kể từ ngày đó, anh ta hoàn toàn bị vùi lấp dưới ánh hào quang của Thời Cẩn.

Từ Thanh Bách thở dài một hơi, tiếp tục cảm khái: "Vậy mà cậu lại bảo tôi cút, đúng là anh em cây khế mà!"

Tay vừa chạm tới vai Thời Cẩn, anh đã lùi lại một bước.

Từ Thanh Bách lúng túng giơ tay giữa không trung, đờ đẫn nhìn Thời Cẩn cởi áo blouse ném vào thùng rác, rồi lấy dung dịch khử trùng trong túi quần xịt lên bả vai.

Thời Cẩn ngẩng đầu, ánh mắt không gợn một ngọn sóng: "Dù có tình bạn tám năm, tình anh em giường trên giường dưới hai năm, cũng không được phép chạm vào tôi."

Anh nghiêm nghị giải thích, vẫn với cái giọng lịch sự nho nhã mọi khi, "Rất bẩn."

Từ Thanh Bách hoàn toàn cạn lời.

Thật sự quá đau lòng!

Anh ta nhớ lại hồi học y, anh ta nằm giường trên, Thời Cẩn nằm giường dưới, nếu lúc leo lên giường không cẩn thận giẫm phải ga giường quý báu của Thời Cẩn, Thời Cẩn sẽ lặng im đổi ga giường, khử độc rồi vứt hết tất cả đi, cứ như bị dính virus vậy.

Thời Cẩn ở ba tháng liền dọn ra ngoài, xét ra thì tình nghĩa giường trên giường dưới hai năm chỉ là trên danh nghĩa mà thôi!

Đúng là anh em cây khế!

Từ Thanh Bách hít sâu một hơi, gọi lại cô y tá đi ngang qua: "Y tá Lưu, có kéo không?"

Y tá khu nội trú được thanh niên đào hoa của Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc điểm danh có phần sửng sốt: "Dạ?

Có ạ."

Từ Thanh Bách đi tới, lấy kéo đặt trên khay của y tá Lưu, rồi đi tới thùng rác nhặt áo blouse của Thời Cẩn, cắt một đường không chút do dự.

Anh ta quay lại nói với Thời Cẩn: "Cắt áo chia tay!"

Thời Cẩn vẫn dửng dưng, liếc nhìn một cái rồi lại hướng mắt về cửa khoa X-Quang.

Từ Thanh Bách có cảm giác đấm lên bịch bông, vừa định lên tiếng đã thấy sắc mặt Thời Cẩn dịu đi, nở nụ cười khẽ.

Anh tiến tới: "Tay còn đau không?"

Tay trái Khương Cửu Sênh đeo băng treo, cô khẽ di chuyển ngón tay: "Không đau lắm."

Cô không hề yếu ớt, nhưng hình như Thời Cẩn rất không yên tâm.

Bây giờ cô đã hơi tin, có lẽ Thời Cẩn là "fan cuồng" của cô thật.

"Tay chưa bó bột, đừng nên cử động."

Thời Cẩn nói.

Khương Cửu Sênh gật đầu.

Cô vẫn đeo khẩu trang, chiếc khăn quàng màu xanh thẫm che kín cằm cô.

Từ Thanh Bách nhận ra chiếc khăn đó, là của Thời Cẩn.

Anh chỉnh lại khăn quàng và khẩu trang của Khương Cửu Sênh, che đi hơn nửa mặt cô: "Em vào phòng làm việc của tôi chờ một lát, tôi đi lấy kết quả."

"Vâng."

Từ Thanh Bách nhìn trân trân, thì ra không chỉ có chứng hoang tưởng ảo giác là chĩa mũi nhọn vào đám đông, bệnh sạch sẽ cũng vậy.

Khương Cửu Sênh chính là ví dụ chứng minh cho bệnh của Thời Cẩn.

Hai người một trước một sau rời khỏi khoa X-Quang, đến cửa thang máy vừa lúc chạm mặt Tiêu Lâm Lâm.

Cô ta cười chào hỏi: "Bác sĩ Thời."

Thời Cẩn gật đầu: "Bác sĩ Tiêu."

Lịch sự mà xa cách, là thái độ nhất quán của anh.

Tiêu Lâm Lâm không khỏi cảm thấy hụt hẫng nhưng không tỏ thái độ ra mặt, ánh mắt hướng về người bên cạnh Thời Cẩn: "Đây là?"

Anh đáp ngắn gọn: "Bạn tôi."

Không giới thiệu cũng không dẫn lời, có vẻ rất khách sáo.

Tiêu Lâm Lâm không hỏi nữa, đổi đề tài, dù là chuyện công việc nhưng vẫn thoáng vẻ dịu dàng của phái nữ: "Sau sáu giờ anh có rảnh không?

Có ca bệnh muốn hỏi ý kiến của anh."

Thời Cẩn không buồn suy nghĩ: "Xin lỗi, không rảnh."

Thời Cẩn rất lịch thiệp, nếu không liên quan đến vấn đề riêng tư, anh hiếm khi từ chối thẳng thừng như thế.

Tiêu Lâm Lâm nhất thời cứng họng không trả lời được.

"Tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp được."

Dứt lời, Thời Cẩn không hề chờ thêm, ấn phím thang máy, nói với người bên cạnh, "Tôi đi làm thủ tục nằm viện cho em nhé?"

Tuy anh là fan não tàn, nhưng Khương Cửu Sênh không muốn phiền Thời Cẩn hết chuyện này đến chuyện khác.

Cô trả lời: "Không đến mức phải nằm viện."

Thời Cẩn khuyên nhủ, giọng điệu thân thiện, không hề vượt quá chức trách: "Tay em sưng lắm, có khả năng bị tổn thương mô mềm, tốt nhất nên nằm viện quan sát hai ngày."

Anh nói cứ như bác sĩ đang dặn dò bệnh nhân vậy.

Suýt nữa quên mất hàng xóm nhà cô còn là bác sĩ yêu nghề.

Khương Cửu Sênh không từ chối nữa, đùa lại một câu: "Không phải bác sĩ Thời ở khoa Ngoại Tim mạch ư?

Sao cũng liên quan đến khoa Chấn thương chỉnh hình vậy?"

Thời Cẩn gật đầu: "Tôi toàn năng."

Khương Cửu Sênh á khẩu.

Thời Cẩn nói rất đúng, phim chụp X-Quang biểu hiện mô mềm của cô bị tổn thương nhẹ, phải bó bột.

Thời Cẩn làm thủ tục nằm viện cho cô.

May mà concert tổ chức vào tháng sau, vết thương lại ở tay trái, chắc sẽ không làm lỡ dở lịch trình.

Mạc Băng sợ có biến cố, chỉ mong cung phụng Khương Cửu Sênh như tổ tông, đương nhiên tán thành bằng cả hai tay.

Mạc Băng bị thương ngoài da, chân bị trật khớp không tiện đi lại.

Khương Cửu Sênh liền bảo cô về, giữ trợ lý Trần Dịch Kiều ở bệnh viện chăm sóc.

Tiểu Kiều dịu dàng mà hiền lành như cái tên của mình.

Theo cách nói của Mạc Băng, cô nàng lên được phòng khách xuống được phòng bếp.

Mạc Băng từng được thưởng thức tay nghề của Tiểu Kiều không ít, lần nào cũng khen không dứt miệng.

Thậm chí lúc đầu Khương Cửu Sênh còn nghi ngờ Mạc Băng tuyển Tiểu Kiều vì tài nấu nướng của côấy.

Buổi tối, Tiểu Kiều mang canh tới bệnh viện.

Cửa phòng bệnh có vệ sĩ trông coi, là người Vũ Văn Xung Phong phái tới.

Cô nàng rất xấu hổ, đỏ mặt chào hỏi, khách sáo hỏi các anh có muốn ăn không.

Mấy anh vệ sĩđều ngại ngùng xua tay.

Vào phòng, Tiểu Kiều nói: "Chị Sênh, em hầm canh xương cho chị này."

Khương Cửu Sênh đặt tạp chí xuống, ngẩng đầu: "Cảm ơn."

Tiểu Kiều cười xấu hổ, đặt bình giữ nhiệt lên tủ, dùng nước sôi tráng bát đũa cẩn thận.

Khương Cửu Sênh liếc nhìn túi vải phồng to của côấy: "Tiểu Kiều, tối nay em không cần ở lại đâu.

Chị bị thương ở tay thôi, không có gì bất tiện cả."

Tiểu Kiều lập tức lắc đầu: "Như vậy sao được, chị Mạc Băng không có ở đây, em phải trông coi chị mọi lúc mọi nơi, lỡ có fan cuồng xông vào thì biết làm sao?"

Được đấy, fan cuồng cũng tới rồi!

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, nhìn cửa phòng bệnh: "Phẫu thuật thành công không?"

Là Thời Cẩn, bộ đồ vô khuẩn anh mặc không thể che lấp dáng người của anh.

Đúng là giá treo đồ trời sinh mà, Khương Cửu Sênh nghĩ.

Anh gật đầu: "Ừ, rất thành công."

Vừa nói xong, bỗng "choang" một tiếng, hai người đều nhìn lại, thấy bát sứ vỡ nát bấy, nước canh vung vãi khắp lơi, Tiểu Kiều đã cuống càng thêm cuống.

"Xin lỗi, xin lỗi."

Cô đỏ mặt lắp ba lắp bắp giải thích, "Là... là em hậu đậu, chưa lau khô tay... trơn... trơn quá.

Xin lỗi chị Sênh, em sẽ thu dọn sạch sẽ."

Cô ngồi xổm xuống, tay không thu dọn mảnh sứ vỡ.

"Không sao."

Khương Cửu Sênh nhìn đôi tay bỏng đến đỏ rực của cô, "Em đừng nhặt thế, bị thương bây giờ, gọi y tá đến dọn đi.

Giờ chị chưa đói, không cần vội, em đến phòng cấp cứu xem tay trước đã."

Tiểu Kiều liên tục nói cảm ơn, gọi y tá tới rồi mới vội vàng rời khỏi.

Y táđi tới thấy Thời Cẩn, hiển nhiên khá kinh ngạc.

Cô vội vàng điều chỉnh sắc mặt, vừa dọn dẹp vừa dỏng tai hóng chuyện của bác sĩ Thời.

Cô bắt đầu suy diễn, là bộ ngôn tình hiện đại của bác sĩ, còn gì nữa nhỉ, ồ, còn liên quan đến giới showbiz sóng gió ào ạt nữa!

Thời Cẩn đi tới bên giường Khương Cửu Sênh: "Tay còn đau không?"

Giọng điệu như bác sĩ chủ trị.

"Không đau, hơi tê thôi."

Anh cúi người nhìn tay cô, vươn một ngón tay thon dài chạm lên lớp bột trên tay cô.

Cô ngẩn ngơ nhìn tay anh.

Đẹp quáđi mất, muốn sờ quá...
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C28: Cô Nàng Tô Khuynh


Cô ngẩn ngơ nhìn tay anh.

Đẹp quá đi mất, muốn sờ quá...

Thời Cẩn ngẩng đầu nhìn cô: "Hơi sưng, đợi lát nữa tôi kê ít thuốc cho em."

Khương Cửu Sênh khựng lại, cố gắng dời ánh mắt khỏi ngón tay anh: "...

Vâng."

Cô nghĩ, có lẽ bệnh cuồng tay của cô nặng hơn rồi, chắc hẳn đã đến giai đoạn cuối, thế nên chỉ một ngón tay của Thời Cẩn cũng khiến trái tim cô chộn rộn, không thể bình tĩnh nổi.

Cô bình ổn hơi thở, vờ như tự nhiên cầm cốc nước trên tủ đầu giường, tay vừa mới vươn ra...

"Em đừng cử động tay nhiều."

Thời Cẩn nhắc nhở.

Khương Cửu Sênh khom người trên gối vươn tay lấy nước đờđẫn quay người lại.

Thời Cẩn khẽ cười, khóe mắt hơi cong lên, điểm thêm phần nào cảm giác tươi trẻ thân thiết cho khí khái đĩnh đạc của anh.

Anh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Cửu Sênh: "Cần tôi giúp không?"

Anh trầm giọng nhắc nhở, "Em vừa bó bột, tốt nhất đừng cử động tay."

Khoảng cách quá gần nên cô ngửi thấy cả mùi nước sát trùng nhàn nhạt hăng hắc.

Có lẽ bởi vì mới mổ xong, người anh còn phảng phất mùi máu làm cô thấy hơi xa lạ.

Cô lùi ra sau, động tác hơi gấp nên đụng phải tay trái, đau đến mức cau mày.

Cô hỏi: "Có cần giúp tôi treo tay lên không?"

Cử động mạnh sẽ khiến mô mềm tổn thương thêm, bác sĩ Tôn đã nói vậy.

Thời Cẩn lắc đầu: "Không cần, tôi có thể dùng tay của tôi."

Nói rồi, anh cầm cốc nước đưa tới miệng cô.

Bác sĩ Tôn còn nói, tốt nhất cần có người kề cận chăm sóc.

Tay của ca sĩ đàn hát quý giá lắm chứ.

Khương Cửu Sênh chưa bao giờ nghĩ rằng, bác sĩ Thời tao nhã khi chăm sóc người khác cũng tự nhiên đến vậy.

Tim cô đập thình thịch, không biết phải đối ứng ra sao.

Khương Cửu Sênh từng cho rằng, chỉ có nhạc rock, chỉ có thét gào cuồng loạn trên sân khấu mới có thể lay động trái tim giấu dưới từng lớp da thịt ấy.

Bây giờ cô mới phát hiện, Thời Cẩn cũng làm được, anh có thể khiến lòng cô dậy sóng, dâng trào những cảm xúc rất đỗi xa lạ.

Cô bỗng thấy tò mò, một người đàn ông có thể khiến người khác cúi mình, rốt cuộc vì lý do gì phải bằng lòng mang tiếng "fan cuồng" không hề hay ho như thế chứ.

"Sênh Sênh."

Thời Cẩn đột nhiên gọi cô, nước trong cốc hơi sóng sánh.

Đúng lúc cô ngẩng đầu thì cửa phòng mở ra, Tiểu Kiều đã về.

"Để Tiểu Kiều làm đi."

Cô nói.

Thời Cẩn mỉm cười, không nói tiếng nào.Cuối cùng Tiểu Kiều cho cô uống nước ăn canh.

Khương Cửu Sênh cảm thấy người như Thời Cẩn có lẽ hiếm khi bị từ chối.

Hình như anh có phần không vui, cả tối chưa đến thăm "hàng xóm" lần nào.

Nhưng nghĩ lại, họ chỉ là hàng xóm mà thôi, có lẽ cô cả nghĩ rồi.

Mặc dù lấy cớ là fan, nhưng người ga-lăng như Thời Cẩn đối xử thân thiện với người khác cũng bình thường.

Cô mà cứ nghĩ lung tung khéo lại thành mơ mộng hão huyền.Điều kiện phòng Vip của Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc rất tốt, Khương Cửu Sênh xem như ngủ yên ổn.

Sáng hôm sau, Tô Khuynh đến thăm, cô nàng đeo kính bịt khẩu trang, mặc áo hoodie quần jeans, khiêm tốn hơn hẳn ngày thường.

Cô vừa vào đã nhìn ngó xung quanh, thấy ngoài cửa có vệ sĩ mới yên tâm.

Siêu sao Tô cũng có ngày trốn tránh phóng viên cơđấy.

Khương Cửu Sênh buồn cười chào hỏi: "Mời cô Tô ngồi."

Tiếng "cô Tô" này khiến Tô Khuynh giật thót, vừa tới đã cho một cú đánh nhẹ tênh đầy sức uy hiếp.

Thảo nào quản lý nói, showbiz không thiếu người thông minh, nhưng kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm như Khương Cửu Sênh mới hiếm có khó tìm.

Nói chuyện với người thông minh, dò xét quanh co chính là ngu xuẩn.Tô Khuynh cười gượng, nói như thể không còn gì để mất: "Sênh Sênh, cô đừng quanh co nữa, có gì cứ thẳng thắn đi."

Khương Cửu Sênh rót cốc nước cho cô nàng.

Tô Khuynh nhận lấy, đợi cô nói tiếp.

Vậy mà cô nàng lại điềm nhiên lấy gói thuốc trong ngăn kéo, không hút mà chơi đùa trên tay.

Tô Khuynh càng thấy bồn chồn.

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu: "

Sau này tìm cô quay MV có được giảm giá không?"

Tô Khuynh á khẩu, phí bịt miệng chỉ có từng đó hả?

Tô Khuynh sửng sốt hồi lâu, mới khảng khái nói: "Miễn phí trọn đời, còn được PR nữa."

Khương Cửu Sênh cười xòa: "Vậy cô phải hot mãi nhé."

Không giậu đổ bìm leo, cũng không giở chiêu "sư tử ngoạm" tống tiền.

Cô gặp biến không sợ, như thể mình là người ngoài cuộc, cho người ta lối thoát, đồng thời cũng khiến người ta mắc nợân tình mình.

Tô Khuynh bỗng nghĩ tới nhân viên tín dụng ngân hàng thường nói: Anh chị cứ vay thoải mái, lãi rất thấp, có thể từ từ trả.

Khương Cửu Sênh đúng là người phụ nữ khó nắm bắt, nhưng hấp dẫn chết được.

Tô Khuynh hớn hở chấp nhận, nhẹ lòng vì tai họa đã được giải quyết: "Đương nhiên rồi, khẩu hiệu của fan tôi là..."

Cô hắng giọng, hô vang, "Tô Khuynh trường tồn cùng năm tháng!"

Đối phương cười mà không nói.

Hai người thông minh, đi thẳng vào vấn đề, vài ba câu đã ăn nhịp với nhau.

"Lý do là gì?"

Khương Cửu Sênh hỏi bâng quơ.

Tô Khuynh thả lỏng, kéo ghế ngồi cạnh giường, tự nhiên nhưở nhà bóc quả quýt trong giỏ, ung dung trả lời: "Hồi bé phải trốn nợ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, giới tính đâu quan trọng nữa.

Năm mười bảy mười tám, tôi làm phục vụ ở quán bar, tuy tôi không đến mức đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng con trai vẫn bớt phiền hà hơn.

Lúc Hà Tương Bác ký hợp đồng, tôi chẳng khác gì tên lưu manh, mặc váy giả thục nữ cũng muộn rồi.

Suốt gần hai mươi năm tôi đều thế này, đâu thể bắt chước đám con gái yểu điệu được."
 
【Re- Up】Duy Nhất Là Em [1]
C29: Kết Cục Của Cậu Giản


"Suốt gần hai mươi năm tôi đều thế này, đâu thể bắt chước đám con gái yểu điệu được."

Cô nàng nói như thể những đau khổ trước kia không liên quan đến mình.

Khương Cửu Sênh cũng đoán được, nếu không trải qua sự mài giũa của xã hội, con người không thể kiên cường được như thế.

"Đã trả hết nợ chưa?"

Cô cắn điếu thuốc, không châm mà chỉ ngậm cho đỡ thèm.

Tô Khuynh vẫn điềm nhiên: "Là cái hang không đáy."

Khương Cửu Sênh từng nghe Mạc Băng nói qua về Tô Khuynh, chỉ biết cô ấy có ông bố ham mê cờ bạc.

Theo lời của Mạc Băng, ông ta không khác gì loại ký sinh trùng ăn không biết no, thế nhưng không thể nào tiêu diệt được.

Khương Cửu Sênh khảng khái hỏi: "Cần giúp đỡ không?"

Tô Khuynh kinh ngạc.

Cô nhớ lại lời Hà Tương Bác nói, khi đó album thứ nhất của Khương Cửu Sênh bán chạy như tôm tươi, người thì nịnh bợ, kẻ thì giở luật ngầm với cô, đám bôi nhọ cô nhiều không đếm xuể, nhưng cô mặc kệ tất cả.

Hà Tương Bác đã nói, trừ sự bảo vệ của Vũ Văn Xung Phong, Khương Cửu Sênh còn một thứ đồ quý giá khác, đó là sự điềm tĩnh thanh thản, không gây hấn, cũng không nhún nhường, giữ cho mình khí phách rắn rỏi, không hại người khác, cũng không gượng ép chính mình.

Trong giới giải trí, không mấy người có thể vững vàng như vậy, hiển nhiên Khương Cửu Sênh là cao thủ trong số đó.

Tô Khuynh cười lắc đầu: "Tạm thời không cần."

Cô nói giọng đùa vui, "Tháng sau cô có concert à?"

"Ừ."

"Tôi có thể trở thành khách mời góp giọng không?"

Tô Khuynh có phần nghiêm túc, "Thật ra tôi có giấc mơ trở thành ca sĩ, nhưng Hà Tương Bác không định cho tôi tiến quân vào giới âm nhạc."

Sau chuyện này, hai người xem như bạn bè, Tô Khuynh đã quen thân thì không câu nệ, hát giúp bạn bè đâu có gì quá phận, dù gì cô cũng là "nghệ sĩ nam trẻ có lượng fan ủng hộ hùng hậu" mà.

Khương Cửu Sênh từ chối: "Sợ rằng không được."

"Tại sao?"

Tô Khuynh không cho rằng mình không đủ nổi tiếng.

Côđưa ra lý do chính đáng, cũng rất thẳng thừng: "Tôi nghe cô hát rồi, đánh giá của Hà Tương Bác rất chính xác, quả đúng là hiện trường tai nạn."

Tô Khuynh tan nát trái tim.

Khương Cửu Sênh cảm thấy con đường Hà Tương Bác sắp đặt cho Tô Khuynh rất hợp với cô ấy.

Quay quảng cáo, tham gia gameshow, đóng vài vai được lòng khán giả mà không đòi hỏi diễn xuất, chủ yếu nhắm vào giới thời trang quốc tế, những thứ khác không cấp bách.

Dĩ nhiên, trừ diễn xuất như tàn phá nhan sắc và giọng hát như hiện trường tai nạn, mọi mặt của Tô Khuynh đều hợp với sở thích của Khương Cửu Sênh.

Đề tài hát giúp đến đây chấm dứt, không thích hợp đào sâu thêm, sẽ phá hoại tình bạn giai đoạn "chị em cây khế" chưa kịp kết trái.

Tô Khuynh bóc quýt cho Khương Cửu Sênh: "Sao lại giúp tôi?"

Nếu Khương Cửu Sênh muốn, giày vò cô nàng không phải chuyện khó.

Một khi Tô Khuynh thất thế, không chừng Khương Cửu Sênh còn tranh thủ được chút tài nguyên của Thiên Vũ.

Cô buông điếu thuốc, nhận lấy quýt: "Thấy cô vừa mắt."

Tô Khuynh bật cười.

Đúng là cô gái chất chơi mà.

Tiếc là tuy cô là đàn ông lâu vậy, giới tính vẫn thẳng nhưống thép, nếu không nhất định sẽ cầu hôn Khương Cửu Sênh.

"May mà cô vừa mắt tôi, không thì..."

Tô Khuynh trêu chọc, "Giản Thành Tông chính là bài học xương máu ấy nhỉ."

"Hắn làm sao?"

Tô Khuynh kinh ngạc: "Cô vẫn chưa biết à?"

Khương Cửu Sênh thản nhiên "ừ" một tiếng.

Có lẽ Vũ Văn Xung Phong và Mạc Băng không muốn cô phân tâm, Tô Khuynh cân nhắc một chút, vẫn nói rõ mười mươi: "Tối qua Giản Thành Tông bị bắt cóc, sáng nay cảnh sát tìm thấy hắn ở kho hàng ngoại thành phía Tây.

Hắn bị xích trong bể cá, nước đã dâng đến sát mũi, muộn một bước xem chừng hắn tiêu đời rồi."

Khương Cửu Sênh im lặng, bình tĩnh lắng nghe.

Tô Khuynh thấy cô vẫn thản nhiên như không, liền nói tiếp: "Tôi nghe quản lý nói, đám bắt cóc không đòi tiền, cũng không lấy mạng, chỉ cắt gân tay trái của hắn, rạch một nhát dao lên mặt, đổ đầy bể nước dọa hắn tè ra quần rồi thôi.

Mà bọn bắt cóc này IQ cao lắm, không để lại chút chứng cứ có giá trị nào, tính toán chuẩn xác, nước vừa đến mũi thì cảnh sát cũng đến.

Hắn không chết nhưng sợ đến choáng cả đầu, cảnh sát hỏi gì cũng bảo không biết, chỉ lẩm bẩm hắn không dám nữa.

Cảnh sát đưa hắn đến viện khám, kết quả cho thấy hắn bị tiêm Etomidate, một loại thuốc mê dùng trong phẫu thuật."

Khương Cửu Sênh trầm lặng đăm chiêu.Giản Thành Tông là con nhà giàu, trác táng và liều lĩnh, đúng là đã đắc tội không ít người trong giới, bị trừng trị cũng không phải là chuyện kỳ lạ, chỉ là thời gian quá trùng hợp.

Tay trái Khương Cửu Sênh vừa trật khớp, tay trái Giản Thành Tông cũng gặp nạn, viết thương trên mặt cũng giống nhau, cứ như có ma vậy.

Không chút chứng cứ, quỷ quái vô cùng.

Tô Khuynh không phải người mê tín, nhưng không khỏi kinh hãi một phen."

Sênh Sênh, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ cô là lời nguyền thật đấy."

Tô Khuynh nửa đùa nửa thật.

Khương Cửu Sênh vẫn không nói nửa lời.

Tô Khuynh an ủi thêm mấy câu, đại khái là kẻ bị"nguyền rủa"đều là loại rắp tâm bất lương, trừng phạt đúng tội, dù kết cục thảm khốc, cũng là trừ hại cho dân...Cơn gió nổi lên báo hiệu sự thay đổi của thời tiết.

Mây cuối thu che kín cả bầu trời, nuốt trọn ngọn nắng ấm, khiến người ta bức bối.

Khương Cửu Sênh mặc áo khoác lên sân thượng bệnh viện.

Nhìn từ tầng mười lăm, phía dưới là phố xá sầm uất xe cộ đông nghịt.

Gió lạnh thoáng qua, lòng người buốt giá.

Cô gọi điện cho Vũ Văn Xung Phong.

Bên kia nhận điện rất nhanh, giọng nói uể oải: "Sao thế?"

"Có phải là anh không?"

Cơn gió làm giọng cô khàn hơn.

"Giản Thành Tông?"

"Ừ."

Khương Cửu Sênh dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn mây đen che phủ tầm nhìn.

Gió thổi làm mắt cô khô rát, giọng cũng lạnh hơn, "Anh xử hắn ta à?"

Hình như cô vừa quấy rầy chuyện phong lưu của sếp tổng, đầu bên kia có giọng nữ.

Vũ Văn Xung Phong bảo "Im lặng", cô gái kia lập tức nghe lời.

Anh ta đứng dậy, đi một đoạn mới nói tiếp: "Ai nói với em?"

"Tô Khuynh."

"Họa mi thích hót."

Anh ta ồ một tiếng, "Mà cô ta làm gì có họa mi nhỉ."

Khương Cửu Sênh bật cười.

Xem ra Vũ Văn Xung Phong cũng biết Tô Khuynh là phụ nữ.

"Không phải tôi."

Dừng một chút, anh khẳng định, "Cũng không phải Tạ Đãng."

Khương Cửu Sênh "ừ" một tiếng rồi cúp máy.

Vũ Văn Xung Phong ngớ người, cô nhóc này chỉ giỏi cúp điện thoại của anh thôi.

"Cậu Phong."

Cô gái trong phòng rất dịu dàng, vừa nghe lời vừa hiểu chuyện.

Anh ta bỗng mất hứng: "Tự về đi."

Cô nàng tủi thân, nũng nịu nói: "Người ta vừa mới đến mà."

"Chơi chán rồi, không được sao?"

Gương mặt xinh xắn hơi tái đi, cô gái có vẻ không cam lòng: "Vậy em về đây."

Đi vài bước, cô ta chần chừ quay lại, dè dặt lên tiếng, "Cậu Phong không thích em sao?

Nếu không, nếu không sao không chạm vào..."
 
Back
Top Bottom