Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 181: Tần Triều Vũ (1)



Chương 181: Tần Triều Vũ (1)

Hôm nay Tần Hoan mặc váy dài màu xanh nhạt thêu hoa lan, phía trên là áo ngắn màu trà trắng, bên ngoài khoác áo choàng dài màu trắng ngọc thêu bách hoa đua nở, trên cổ còn có hàng lông cáo trắng muốt. Bắt đầu từ lúc nàng bước ra từ sau màn xe, cứ như đóa hoa lan biến thành tiên linh trong gió lạnh, cực kỳ thu hút ánh mắt mọi người.

Tóc nàng đen dài, lông mày như vẽ, cặp mắt sáng trong như dòng suối dưới ánh trăng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh say mê lòng người. Nàng đứng thẳng người trên xe nhìn thoáng qua Tần Diễm sau đó mới đưa tay cho Phục Linh vịn nàng bước xuống. Bởi vì xe ngựa của nàng ở phía sau cùng cho nên nàng ở cách cửa phủ xa nhất, mặc dù chỉ cách có mấy trượng thôi thế nhưng mỗi bước chân của nàng lại toát lên một khí chất cực cao quý, dáng người mảnh khảnh như trúc xanh hay hoa lan mùa thu, làn váy đung đưa giống như đóa hoa dâm bụt trắng nở rộ trong gió, dung mạo rạng rỡ chói mắt không gì sánh nổi. Mặc dù vậy nhưng nàng không hề mang đến cho người ta cảm giác cao quý kiêu ngạo, ngược lại có một vẻ đẹp xuất thế toát ra từ trong xương tủy, ngay cả Hồ thị cũng không thể nào chán ghét nàng được.

"Tương Nhi bái kiến Đại bá mẫu..."

"Sương Nhi bái kiến Đại bá mẫu..."

Tần Tương và Tần Sương đều đã xuống xe an ổn hành lễ, sau khi nhún người thật lâu vẫn không thấy Hồ thị đáp lại. Hai người vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy đôi mắt Hồ thị lại lạc vào phía sau lưng các nàng, không chỉ có Hồ thị mà toàn bộ các bà vú già lẫn nô tỳ đứng sau lưng Hồ thị cũng đều nhìn về phía đó. Biểu cảm kinh diễm kia các nàng lại quá quen thuộc rồi.

Tần Tương chau mày, Tần Sương lại bất đắc dị, hai người không cần quay lại cũng biết mấy người Hồ thị đang nhìn cái gì.

Rất nhanh Tần Hoan đã đi đến bên cạnh Tần Sương, nàng cũng nhún người hành lễ.

"Tần Hoan bái kiến Đại bá mẫu."

Giọng nói nàng vừa trong trẻo, vừa êm đềm lại vừa ngọt ngào, không có chút rung động vì xa cách lâu ngày gặp lại, cũng không hề có chút làm nũng lấy lòng nào cả. Ý cười vốn cứng đờ của Hồ thị lập tức phóng đại, khóe miệng bà dương cao lên, ngay lập tức che đi vẻ thâm trầm trong đáy mắt.

"Tốt tốt tốt, bá mẫu đúng là đã trông mong ba người các con đã lâu, lại còn lo lắng Tam ca bọn con không biết chăm sóc cô nương gia làm các con tủi thân." Nói xong Hồ thị liếc Tần Diễm một cái ra vẻ trách móc, Tần Diễm chỉ cười cười mà không nói gì. Bà tiến lên nắm lấy tay Tần Hoan, cánh tay còn lại cũng ôm Tần Sương và Tần Tương lại, "Tương Nhi và Sương Nhi đều là lần đầu tiên đến, còn Hoan nha đầu lại là Đại bá mẫu nhìn mà lớn lên. Từ khi con đi rồi Đại bá mẫu vẫn cực kỳ mong nhớ, hiện giờ cuối cùng cũng có thể đón con quay về rồi."

Tần Hoan thu lại hết biểu cảm, "Nhiều năm như vậy, không biết Đại bá mẫu có khỏe không?"

Hồ thị có một khuôn mặt hơi tròn, đôi mắt phượng cực kỳ ôn hòa, hôm nay bà mặc toàn thân hoa phục, trên búi tóc cắm đầy trâm ngọc, bởi vì chăm sóc thỏa đáng cho nên nhìn còn có vẻ trẻ hơn nhiều so với Lâm thị ở Cẩm Châu. Hơn nữa bà thường xuyên nở nụ cười khiến cho người ta có cảm giác thân thiết, cũng không biết vì sao mà Tần Hoan cứ cảm thấy đằng sau đôi mắt hòa khí kia đang ẩn giấu cái gì đó.

Thấy Tần Hoan ân cần hỏi thăm thì ý cười trên mặt Hồ thị lại sâu thêm vài phần, "Khỏe lắm khỏe lắm, mới từ biệt có mấy năm mà con đã trưởng thành, thậm chí lại còn xinh đẹp như vậy. Ban nãy lúc con vừa mới bước ra suýt chút nữa Đại bá mẫu còn không nhận ra con, thấy con tốt như vậy thì Đại bá mẫu có thể yên tâm rồi."

Nói xong Hồ thị lại quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới lần nữa, càng nhìn thì càng vừa lòng, "Thật không tệ, thật không tệ, càng ngày càng giống dáng vẻ của phụ thân và mẫu thân con. Ánh mắt con giống phụ thân còn những cái khác như đúc cùng một khuôn với mẫu thân con ra, mới nhìn thôi đã khiến người ta cực kỳ yêu thích rồi, lẽ ra phải đón con về sớm hơn mới tốt."

Hồ thị vẫn mải nói chuyện với Tần Hoan, Tần Sương bĩu môi còn nụ cười trên mặt Tần Tương cũng hơi miễn cưỡng.

Tần Hoan cong môi cười, sau đó thu lại biểu cảm rồi không nói gì nữa. Hồ thị vỗ vỗ lên tay nàng sau đó mới nhìn sang Tần Sương và Tần Tương, "Tương Nhi và Sương Nhi đều là lần đầu tiên đến kinh thành, đừng lo lắng, đến rồi thì cứ coi như đây là nhà mình thôi. Đại bá phụ cũng rất mong ngóng ba đứa các con, mau lên, chúng ta mau vào thôi."

Trời đông giá rét, đứng ở bên ngoài lâu luôn luôn không ổn. Hồ thị vừa dứt lời thì Tần Tương liền đỡ lấy cánh tay Hồ thị, bà vỗ vỗ tay nàng trìu mến sau đó lại đưa tay cho Tần Diễm đỡ lấy rồi phân phó bà vú bên cạnh, "A Vũ, ngươi và Chu quản gia dỡ đồ đạc của Thế tử và ba vị tiểu thư xuống đưa đến viện của các nàng đi, thu xếp một chút sau đó đi căn dặn phòng bếp làm cơm. Thông báo cho lão gia một tiếng, ta trước tiên dẫn mấy đứa vào phủ nhìn một vòng đã."

Hồ thị căn dặn xong, một bà vú già mặc váy áo tím đậm đứng bên cạnh liền lên tiếng đáp lời.

Đến đây Hồ thị mới dẫn mấy người Tần Hoan đi vào bên trong phủ.

Hiện tại đã đến lúc mặt trời lặn, ánh chiều cũng phủ một tầng vàng rực lên toàn bộ Trung Dũng Hầu phủ. Tần Sương và Tần Tương ngước mắt lên nhìn, cửa phủ cao lớn rộng rãi, bốn chữ 'Trung Dũng Hầu phủ' viết trên tấm biển sắt sơn vàng, treo trên móc bạc, thể hiện ra phong cách bệ vệ bức người, cửa chính sơn đỏ hiện tại đã mở rộng, bên trong phòng ốc lầu các liên miên không thấy điểm cuối. Mặc dù Tần Tương và Tần Sương không biết chỗ này thuộc phường nào, thế nhưng suốt dọc đường đến đây toàn là nhà đường xá rộng rãi, phủ trạch 2 bên đều cao quý xa hoa, chính xác là một nơi tập trung rất nhiều dinh thự nhà quyền quý.

Hai người thể hiện ra dáng vẻ tao nhã, đi theo sau Hồ thị từ từ vào bên trong.

Ngoại trừ Hồ thị, cùng đi theo ra ngoài còn có vài người ma ma cùng tuổi với 'A Vũ' ma ma ban nãy dẫn 7-8 nô tỳ đi tháo dỡ hòm xiểng trên xe. Có khoảng một nửa người quay vào theo Hồ thị, ở trước mặt những người này thì Tần Tương và Tần Sương cũng không hề dám coi nhẹ, không chỉ có như vậy, ngay cả mấy người Vãn Hà Vãn Tình cũng phải ưỡn thẳng lưng, mặt mày không quay nghiêng ngửa, không dám lộ ra vẻ khiếp sợ khiến cho chủ tử nhà mình mất mặt...

Bước vào cửa phủ, mấy người Tần Sương hiện tại mới nhìn thấy quanh cảnh bên trong Hầu phủ, các nàng liếc mắt một cái nhìn sang, chỉ thấy mặc dù xa hoa quyền quý thế như bố trí trong phủ này lại không mở mang như Tần phủ ở Cẩm Châu. Nghĩ đến kinh thành là nơi tấc đất tấc vàng, nhất định không thể rộng lớn được như ở Cẩm Châu được.

Diện tích mặc dù không to được như Tần phủ ở Cẩm Châu, thế nhưng trong tòa nhà này toàn bộ vật dụng cũng phải tốt hơn một nửa. Tần Tương và Tần Sương lướt mắt nhìn bốn phía, thấy được Hầu phủ này vừa khí thế lại vừa xa hoa quý phái.

Còn bên này Tần Diễm hỏi Hồ thị, "Sao chỉ có một mình mẫu thân thế, phụ thân đâu? Vũ Nhi nữa? Còn cả Tứ đệ đâu?"

Hồ thị nghe vậy liền cười, "Phụ thân con phải đi gặp khách, đang ở trong thư phòng, còn dặn dò hiện tại con không cần phải đến đó đâu, đợi lát nữa ông ấy tiếp khách xong rồi thì ắt sẽ đến gặp chúng ta. Còn muội muội con vào cung rồi..."

Tần Diễm chau mày, không chỉ có hắn mà Tần Tương và Tần Sương cũng khẽ biến sắc mặt. Hai người sinh ra ở Cẩm Châu, nếu không có biến cố lần này của Tần phủ thì có lẽ các nàng cũng sẽ không được đón về kinh thành. Bởi vậy nơi kinh thành xa xôi cách trở, Hoàng cung trong kinh thì lại càng không dám nghĩ đến. Hiện tại vừa vào Hầu phủ đã nghe thấy Bát muội muội Tần Triều Vũ vào cung thì hai người đương nhiên cực kỳ ngoài ý muốn.

"Vào cung để làm gì?" Tần Diễm vội hỏi.

Hồ thị cũng cực kỳ qua quýt mà trả lời như bình thường, "Hoàng hậu nương nương tuyên triệu."

Tần Diễm hơi chau mà, lập tức gật đầu, "Thì ra là thế."

Hồ thị nở nụ cười có vài phần kiêu ngạo, còn bên này trái tim Tần Tương cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, buổi chiều hôm nay thật giống như nằm mơ vậy, vào kinh thành, chứng kiến cảnh phồn hoa mà trước đây nàng chưa từng gặp. Vào Hầu phủ, lại nghe đến mấy từ Hoàng cung và Hoàng hậu, hóa ra... hóa ra Bát muội muội của Hầu phủ là người có thể tùy tiện vào cung gặp Hoàng hậu...

"Vậy Tứ đệ thì sao?" Tần Diễm lại hỏi một câu.

Nụ cười của Hồ thị tiêu biến bớt, "Phụ thân con giao việc cho nó, nó đi phía Bắc rồi."

Tần Diễm gật gật đầu, "Thì ra là thế, sắp năm mới rồi, khi nào đệ ấy trở về?"

"Đi cũng nhiều ngày rồi đó." Có vẻ như Hồ thị không có hứng thú gì khi nhắc đến vị Tứ thiếu gia của Hầu phủ này, bà quay sang nhìn mấy người Tần Tương, "Các con có mệt không? Có đói bụng không? Hay là muốn quay về viện của mình nghỉ ngơi một lát trước?"

Tần Tương vội lắc đầu, "Dọc đường Tam ca đã chăm sóc bọn con cực kỳ tốt, hiện tại bọn con không đói bụng cũng không mệt nhọc, Đại bá mẫu không cần lo lắng."

Hồ thị cười cười, dẫn Tần Tương đi vào chỗ sâu nhất, "Được, vậy hiện tại ta dẫn mọi người đến chính đường, thuận tiện đi dạo luôn. Trong phủ này diện tích không lớn, 3 viện của bọn con ở Tây Uyển, đều đã cho người thu dọn xong rồi, chỉ sợ không được rộng rãi như chỗ bọn con ở trước đây tại Cẩm Châu thôi, thế nhưng đừng ghét bỏ..."

"Sao có thể chứ, chỗ ở Đại bá mẫu chuẩn bị đương nhiên bọn con cực kỳ thích." Giọng nói Tần Tương ôn nhu mềm mại.

Hồ thị cười mãn ý, "Các con thích là tốt rồi, sau này còn phải ở đây lâu dài. Hiện tại cứ đi xem, nếu như có cái gì không thích thì cũng phải nói sớm với ta."

Tần Tương vội vàng đáp lời, Hồ thị liền dẫn đoàn người bước lên hành lang gấp khúc.

Mặc dù đã vào đông, thế nhưng cảnh trí bên trong Hầu phủ lại không hề hiu quạnh, Hồ thị chỉ dẫn mọi người đến mấy chỗ quan trọng rồi sau đó liền đến nơi dùng bữa tối hôm nay. Nắng chiều dần chìm xuống theo đường chân trời, đợi mấy người Tần Hoan đến Nhân Thọ đường thì sắc trời cũng đã tối dần rồi. Một ma ma khác bên cạnh Hồ thị cầm đèn, rất nhanh bên trong chính đường đã sáng rực đèn đuốc.

Hồ thị ngồi xuống ở chủ vị, dọc đường bà đã hỏi ba tỷ muội ngày thường thích ăn gì làm gì nên hiện tại mới nói, "Bình thường trong phủ này chỉ có mình Vũ Nhi là nữ nhi, hiện tại các con đến rồi thì 4 tỷ muội ở chung cũng sẽ thú vị một chút."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 181-2: Tần Triều Vũ (2)



Chương 181: Tần Triều Vũ (2)

Hồ thị nói xong lại nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài rồi chau mày, "Sao hiện tại vẫn còn chưa về?"

Tần Diễm cũng hơi chau mày, "Chẳng lẽ Hoàng hậu nương nương giữ lại dùng bữa tối rồi sao?"

Nghe xong Hồ thị hơi cong môi, "Cũng có thể." Sau đó bà lại nhìn sang Tần Hoan, "Hoan Nhi, ta xem thư mà Tam ca con gửi đến, nghe nói hiện tại con biết y thuật rồi hả? Còn nữa, phu thê An Dương hầu nhận con làm nghĩa nữ là chuyện gì?"

Việc này đương nhiên Tần Diễm sẽ nói cho người nhà, Tần Hoan cũng sẽ không ngoài ý, thấy Hồ thị hỏi như vậy nàng liền đơn giản miêu tả lại một lượt trước sau. Hồ thị ngạc nhiên nhìn Tần Hoan, "Thật sự là càng lúc càng giống phụ mẫu con, ta nhớ rõ Nhị đệ từ lâu cũng rất thích đọc sách thuốc, chỉ là không ngờ... mấy năm con ở Hầu phủ cũng không hề lộ ra."

Tần Hoan cụp mắt xuống, "Lúc đó phụ mẫu vừa mất, con nhất thời chưa thích ứng kịp nên làm gì cũng không có hứng thú."

Hồ thị gật đầu, "Cũng phải, ngày đó ngay cả phòng mình con cũng không thích ra."

Nói xong Hồ thị nhìn về phía Phục Linh đứng sau lưng Tần Hoan, "Đây chính là Phục Linh à?"

Tần Hoan gật đầu, Phục Linh tiến lên trước dập đầu với Hồ thị, Hồ thị cười tít mắt, "Không tệ không tệ, hầu hạ chủ tử ngươi cho tốt, sau này đến Hầu phủ rồi nhất định sẽ không thiệt thòi cho ngươi."

Đương nhiên Phục Linh nghìn ơn vạn tạ, Hồ thị liền hỏi nô tỳ mà Tần Tương và Tần Sương mang theo, mấy người Vãn Hà cũng tiến lên dập đầu. Hồ thị nói tiếp, "Bên cạnh Vũ Nhi có 4 đại nha đầu, 8 tiểu nha đầu, các con chỉ dẫn theo mỗi người có 2 nô tỳ thôi vậy thì ngày mai ta cho các con thêm 4 nha đầu nữa hỗ trợ, đều là ta mới mua về để bổ sung cho các con."

Tần Sương nghe thấy thế liền nói, "Đại bá mẫu khách khí rồi, bọn con lúc ở Cẩm Châu cũng chỉ có 6 nha đầu thôi, hiện tại cứ theo như trước là được rồi, hiện tại vừa đúng có thêm 4 tiểu nô nữa thì cũng không cần phải thêm nữa đâu." Tần Sương dừng một chút rồi ngượng ngùng, "Bát muội muội từ nhỏ lớn lên trong kim tôn ngọc quý, đương nhiên không giống với bọn con, Đại bá mẫu cũng không cần coi bọn con giống như Bát muội muội."

Hồ thị cũng đành thôi, "Thế thì sao coi được, đương nhiên ta muốn 4 tỷ muội các con cùng giống nhau."

Tần Sương đang định lên tiếng thì Tần Tương cắt lời, "Làm phiền Đại bá mẫu rồi, hiện tại chỉ cần thêm 4 người đã là cực kỳ tốt, nếu không thì sẽ khiến cho trong lòng bọn con bất an. Lần này bọn con đến kinh thành đã tăng thêm quá nhiều phiền toái cho Đại bá mẫu rồi."

Hồ thị cười khổ nhìn Tần Diễm, "Mấy đứa muội muội này của con thật đúng là biết thông cảm cho nỗi lòng của ta..."

Tần Diễm cười cười rồi đáp lại 2 câu, còn bên này mặc dù Tần Hoan không phụ họa thế nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, đón các nàng về kinh là chuyện đã định ra từ lâu rồi, nếu thật sự muốn an bài cho nhóm người các nàng mấy hầu nô giống như Tần Triều Vũ thì người sớm nên chọn đủ mới đúng. Bởi vậy chuẩn bị 4 người này là thật sự chỉ muốn đưa cho các nàng 4 người này thôi.

Tần Hoan không thích bên cạnh có quá nhiều người, cho nên đối với tâm tư của vị Đại bá mẫu này cũng có chút không biết phải nói gì.

Hầu phủ ngay lập tức nhiều hơn 3 vị cô nương, mà vị Đại bá mẫu này đương nhiên là không thích người ngoài có gì vượt qua Tần Triều Vũ. Không biết Tần Tương và Tần Sương nghĩ thế nào, tóm lại nàng nhiều một việc không bằng bớt một việc, mà bên cạnh nàng cũng chỉ cần có Phục Linh và Bạch Anh là đủ.

Nàng mới nghĩ đến đây thì có một giọng nam tử sang sảng vang lên...

"Ba vị chất nữ thông cảm cho nàng sao?"

Tiếng nói này mang theo ý cười, mà Tần Diễm và Hồ thị lập tức đứng dậy nên mấy người Tần Hoan thấy thế cũng đứng lên theo.

Một bóng người mặc áo bào đen lóe lên ở trước cửa chính đường, trong nhất thời bầu không khí trong phòng đều thay đổi.

Tần Thuật qua 40 tuổi, vóc người cao lớn anh tuấn, hai gò má lại có chút thon dài gần giống với Tần An, đôi mày kiếm cực kỳ có uy, cộng thêm tiếng cười sang sảng của ông khiến cho cả người tự nhiên có nét cao ngạo uy nghi, thế nhưng lại không hề khiến cho lòng người sợ hãi.

Ba người Tần Hoan lập tức nhún người hành lễ, Tần Thuật lại cười một tiếng rồi bước đến chủ vị quan sát mấy người. Mà ngay từ ban đầu, ánh mắt của ông liền chỉ rơi lên người Tần Hoan, cơ hồ như quan sát nàng từ đầu cho đến chân sau đó mới chỉ liếc mắt nhìn Tần Tương và Tần Sương một cái. Hồ thị nhìn thấy rõ ràng ánh mắt đó của ông làm cho nụ cười trên mặt bà cũng phai nhạt đi vài phần.

"Mau đứng lên mau đứng lên, dọc đường về kinh đã mệt mỏi rồi. À cũng đừng đứng, ngồi xuống nói chuyện đi."

Tần Hoan rất nhanh quét mắt lướt nhìn Tần Thuật một cái sau đó mới cẩn thận cụp mi ngồi xuống. Tần Thuật cũng nhìn mấy người cái nữa rồi đột nhiên nhìn sang Tần Hoan, "Hoan nha đầu trưởng thành rồi, dung mạo giống hệt mẫu thân còn ánh mắt lại giống với Nhị đệ."

Hồ thị cười nói, "Hầu gia nói đúng lắm, vừa rồi ta cũng nói y hệt như thế."

Tần Hoan liền đứng dậy, gọi một tiếng Đại bá phụ.

Tần Thuật gật đầu rồi không nói chuyện riêng với Tần Hoan nữa, sau đó nhìn sang Tần Tương và Tần Sương, "Đây là Tương nha đầu và Sương nhà đầu à?"

"Tương Nhi bái kiến Đại bá phụ."

"Sương Nhi bái kiến Đại bá phụ."

Tần Tương và Tần Sương trước sau đứng dậy hành lễ, Tần Thuật cũng coi như đã phân biệt được, "Được rồi được rồi, hai đứa các con cũng thật sự giống mẫu thân. Nói ra thì trước đây ta cũng đã gặp qua các con một lần, có điều lúc đó mấy đứa còn chưa biết đi nên chắc chắn là không nhớ được. Mới chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua rồi, hiện giờ đều đã thành đại cô nương cả."

Tần Thuật nói chuyện thì quan sát nét mặt của cả 3 người, dặn dò thêm vài câu bình thường nữa rồi vung tay lên, "Thôi, các con đi đường vất vả rồi, bày cơm đi, lần này Diễm Nhi cũng cực kỳ vất vả."

Từ lúc Tần Thuật bước vào cửa thì Tần Diễm đứng dậy thi lễ sau đó liền đứng luôn bên cạnh Tần Thuật, nhìn ra được hắn cực kỳ tôn kính vị phụ thân này. Hiện tại Tần Thuật vỗ vỗ lên đầu vai hắn thì Tần Diễm mới nói, "Đều là việc nên làm, hài nhi không vất vả."

Tần Thuật cười một tiếng sảng khoái rồi bảo mọi người cùng nhau ngồi xuống, không biết lúc bình thường khi nói chuyện thì Tần Thuật có cười nhiều như vậy không. Trong phút chốc Tần Tương và Tần Sương cũng đều không còn căng thẳng nữa, mà trong lòng Tần Hoan lại hơi ngoài ý muốn. Ngày trước nàng chỉ ngẫu nhiên nghe thấy phụ thân nhắc đến các vị Vương gia và quan lại trong triều, thế nhưng trong ấn tượng của nàng phụ thân không hề đánh giá cao vị Trung Dũng hầu này, bốn chữ 'luồn cúi' và 'dã tâm' nàng nhớ cực kỳ rõ ràng, rồi sau đó biết được Trung Dũng hầu muốn nhập vào Lại bộ thì nàng càng hiểu được phần nào. Thế nhưng hôm nay vị Trung Dũng hầu này là một người có tính tình chính khí hào sảng.

Vừa nghĩ đến đây thì Tần Hoan chợt phát hiện ánh mắt của Trung Dũng hầu này tựa hồ như rơi lên người nàng nhiều hơn và lâu hơn một chút nên nàng liền ném suy nghĩ ban nãy của mình đi. Không, nàng không nên sơ suất, nếu như Tần Thuật thật sự là người như phụ thân nói thì không những ông ta có thể thiên biến vạn hóa vẻ mặt của mình, mà tâm tư chân chính của ông ta chắc chắn không thể có bất luận người nào có thể nhìn thấu được.

Mọi người lần lượt ngồi xuống, rất nhanh trên bàn đã bày rất nhiều đồ ăn.

Ba tỷ muội ngồi bên cạnh Hồ thị, Hồ thị cũng cực kỳ thân thiết mà gắp thức ăn cho ba người, "Lúc trước không biết mấy đứa thích ăn cái gì, đay là nữ đầu bếp trong phủ làn, có vị Bắc cũng có vị Nam, các con ăn nhiều một chút."

Ba tỷ muội đáp lời, Tần Tương và Tần Sương lại ăn uống tao nhã hơn ngày thường rất nhiều, đại khái đã khiến cho Hồ thị vừa lòng, "Tam đệ muội dạy dỗ các con cực kỳ tốt, cử chỉ giơ tay nhấc chân này cho dù có đặt ở kinh thành thì cũng hơn rất nhiều người."

Tần Sương nghe thấy thế thì cho là thật, trên mặt cực kỳ vui mừng, Tần Thuật cũng gật đầu, "Phải đó, Tam đệ không nên thân thế nhưng Tam đệ muội lại cực kỳ tốt. Ngày mai các con tự mình viết một bức thư gửi về Cẩm Châu cho Tam đệ muội đi, cũng để cho bà ấy an tâm."

Mặc dù là nói thật, thế nhưng câu 'Tam đệ không nên thân' này lại khiến cho trên mặt Tần Tương và Tần Sương nóng rát. Phải, các nàng có một phụ thân đã phạm phải tội lỗi khiến các nàng không mấy vẻ vang gì.

Tần Tương cúi đầu càng thấp hơn nữa, Hồ thị liếc nhìn ba người một cái rồi nói, "Còn có mấy ngày nữa là qua năm mới rồi, năm nay nếu đã đến chỗ này của Đại bá mẫu ăn Tết. Các con cứ nghỉ ngơi trước mấy hôm, đại khái 4-5 ngày nữa trong kinh thành sẽ có chợ bán đủ loại đồ Tết, đến lúc đó bảo Tam ca các con dẫn ra ngoài đi dạo. Sau này còn phải ở lại kinh thành lâu cho nên phải đi làm quen các nơi mới tốt, xem xem trong viện mình có cái gì thiếu, có cái gì cần mua thì cứ nói cho Đại bá mẫu biết."

Tần Diễm đáp lời, ba người Tần Hoan cũng biểu thị cảm tạ.

Bất luận phu thê Tần Thuật muốn dùng tâm thế nào thì ít nhất ngoài mặt bọn họ cũng đều ý cười dạt dào, trên bàn ăn đối xử với các nàng cực kỳ thân thiết, dần dần Tần Tương và Tần Sương cũng buông lỏng ra không ít. Tần Hoan cũng không có vẻ đề phòng như trước kia, mặc dù hiện tại nàng và Cửu tiểu thư khác nhau rất nhiều thế nhưng bởi vì nàng ít nói nên phu thê Tần Thuật cũng không cảm thấy quá mức dị thường.

Bữa cơm đầu tiên ở Hầu phủ này đã trôi qua cực kỳ vui vẻ hòa thuận.

Ăn tối xong, Hồ thị sai người thu dọn đồ ăn rồi lại dọn mấy món điểm tâm ngọt và trà nước lên. Một bà vú đột nhiên chạy từ bên ngoài vào, "Hầu gia, phu nhân, tiểu thư quay về rồi."

Vừa dứt lời thì Hồ thị trở nên cực kỳ vui mừng, bà vừa đứng dậy thì bên ngoài đình viện đã có 5-6 bóng người yểu điệu tiến vào. Ngay lập tức một giọng nói rực rỡ và kiêu hãnh vang lên, "Hai vị tỷ tỷ ở Cẩm Châu và Cửu muội muội đã đến rồi à?"
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 182: Muốn làm Thái tử phi (1)



Chương 182: Muốn làm Thái tử phi (1)

"Hai vị tỷ tỷ ở Cẩm Châu cùng Cửu muội muội đã đến rồi à?"

Giọng nói kiêu hãnh vừa dứt, Hồ thị lập tức cười nói, "Đến rồi đến rồi, đã đến được một lúc, đang đợi con đó."

Vừa nói chuyện thì mấy bóng dáng ở ngoài cửa cũng tiến vào gần hơn, rất nhanh người trong phòng liền nhìn thấy 4 nô tỳ áo tím vây quanh một nữ tử ăn mặc lộng lẫy, nàng mặc váy dài màu đỏ tươi cùng với áo choàng đỏ thẫm thêu hoa mẫu đơn.

Vừa vào cửa thì đại khái khoảng không trước mặt Tần Hoan cũng sáng lên, vóc người Tần Triều Vũ cao gày nhỏ mảnh, dung mạo có một nửa giống với Tần Thuật, chỉ có đôi mắt đào hoa là giống Hồ thị như đúc. Thế nhưng tổng thể lại không giống với Hồ thị, Hồ thị thích cười khiến cho đôi mắt có vẻ cực kỳ ôn hòa điềm đạm. Còn đôi mắt của Tần Triều Vũ này lại hơi xếch lên, vừa quyến rũ lại vừa sắc bén cao quý.

Hôm nay nàng mặc cả người hoa phục, váy dài đỏ tươi cùng với áo choàng đỏ thẫm vừa vặn tôn lên vẻ cao quý và ung dung trên người nàng, cũng bởi vì như vậy mà mới có 17 tuổi nàng đã cực kỳ có khí chất cao cao tại thượng. Tóc nàng búi kiểu vãn nguyệt cao cao, trên tóc cài trâm có tua rua rủ xuống, giữa lông mày điểm bông hoa mai càng tăng vẻ lộng lẫy sang trọng. Môi nàng hơi cong lên, cánh môi đỏ tựa như hoa mai trong tuyết, cả người từ đầu đến chân không một chỗ nào là không tinh tế xinh đẹp, không chỗ nào là không hoa lệ quý tộc.

Trong chính đường này vốn được chiếu sáng bằng ánh đèn nay vì nàng bước vào liền rực rỡ hơn hết, Tần Hoan âm thầm thưởng thức vị kinh thành đệ nhất tài nữ xinh đẹp quyến rũ này. Còn Tần Triều Vũ khi vừa bước vào cửa cũng nhìn về phía Tần Hoan.

Tỳ nữ của nàng cũng đều cung kính đứng hầu bên ngoài, chỉ còn lại một mình nàng đứng giữa cửa, nàng vốn nhìn Tần Hoan giây lát, sau đó lại nhìn lướt qua Tần Tương và Tần Sương, sau đó lại quay về nhìn Tần Hoan.

Giọng nói của nàng hơi có chút nghi hoặc, "Đây là... Cửu muội muội?"

Tần Hoan từ sớm đã đứng dậy, nghe thấy thì khẽ gật đầu rồi nhún người, "Bát tỷ tỷ."

Tần Triều Vũ cong môi, đôi mắt cũng ánh lên ý cười, "Mấy năm không gặp, Cửu muội muội thật sự là thay đổi quá lớn."

Vừa nói xong thì Tần Triều Vũ mới cúi người hành lễ với Tần Thuật và Hồ thị, sau đó lại nhìn sang Tần Diễm, "Tam ca đã về rồi..."

Tần Diễm gật đầu, Hồ thị đến đằng trước giữ chặt tay nàng, "Sao con về muộn thế?"

Nghe thấy giọng nói quan tâm của mẫu thân, Tần Triều Vũ khẽ cười, "Tối nay Thái tử Điện hạ đến thăm Hoàng hậu nương nương."

Nàng chỉ nói một câu này thôi mà trên mặt Hồ thị đã tràn đầy vui vẻ, sau đó rất nhanh quay lại nhìn Tần Thuật. Tần Thuật chỉ cười nhạt mà không nói gì, Hồ thị liền vội vàng lôi kéo Tần Triều Vũ, "Chỉ thấy Cửu muội muội của con thôi à, chỗ này còn có 2 vị tỷ tỷ nữa đó."

"Đây là Ngũ tỷ tỷ con, còn đây là Lục tỷ tỷ con."

Hồ thị kéo Tần Triều Vũ đến trước mặt Tần Tương và Tần Sương, thấy Tần Triều Vũ cười rồi khẽ nhún người, "Chào 2 vị tỷ tỷ."

Tần Tương và Tần Sương vội vàng đáp lễ, chẳng biết vì sao mà trước mặt Tần Triều Vũ 2 người lại cảm thấy áp lực cực lớn, lại cộng thêm Tần Triều Vũ ăn mặc hoa lệ cười nói rạng rỡ càng khiến cho 2 người rụt rè không biết để tay chân vào đâu.

"Từ sớm đã nghe nói Bát muội muội là kinh thành đệ nhất tài nữ, hiện giờ gặp mặt quả nhiên bất phàm."

Tần Sương hoảng hốt thì liền rối loạn, còn Tần Tương thì khen ngợi Tần Triều Vũ một câu coi như tự trấn định. Tần Triều Vũ nghe thấy thế thì vẫn giữ nguyên nụ cười rồi nói, "Những cái này đều là hư danh cả thôi, tỷ tỷ đừng nên để ở trong lòng."

Nói xong nàng lại nhìn sang Tần Hoan, nàng nheo mắt quan sát Tần Hoan giây lát, thấy Tần Hoan đặt hai tay trước nười đứng cực kỳ trầm tĩnh, không hề có chút bối rối nào giống như Tần Tương và Tần Sương thì nụ cười trên môi nàng càng sâu, "Cửu muội muội rời khỏi Hầu phủ mấy năm, cuối cùng giờ đã quay về rồi." Tần Triều Vũ hơi ngừng lại rồi nói, "Xem ra mấy năm nay Cửu muội muội trải qua cực kỳ tốt."

Khóe môi Tần Hoan cũng cong lên, "Nhờ phúc của tỷ tỷ."

Y phục trên người Tần Hoan đều là màu sắc nhợt nhạt, không những không hề trang điểm mà trên người một món trang sức dư thừa cũng không có. Thế nhưng dù là vật thì nàng đứng trước mặt Tần Triều Vũ cũng không hề có chút thua kém nào. Tần Triều Vũ nắm lấy cổ tay áo theo bản năng, "Hiện giờ quay lại thì tốt rồi, tỷ muội chúng ta lại có thể ở chung một chỗ, lại còn có thêm 2 vị tỷ tỷ nữa."

Tần Triều Vũ nhìn sang phía Tần Tương và Tần Sương, 2 người liền nở nụ cười phụ họa.

So với 2 người này, Tần Triều Vũ lại liếc nhìn Tần Hoan thêm một cái nữa.

Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt Tần Hoan hoàn toàn trong sáng trấn tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nịnh hót khiến cho ý cười trên mặt Tần Triều Vũ sắp không duy trì được nữa rồi.

"Mẫu thân, có phải mọi người vừa dùng cơm rồi không?"

Tần Triều Vũ chợt nhìn sang Hồ thị, Hồ thị gật đầu, "Phải, ở trong cung con đã ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi, mẫu thân không cần lo lắng." Nói xong Tần Triều Vũ lại cười cười, "Chắc hẳn Cửu muội muội và 2 vị tỷ tỷ đây đã mệt rồi, hay là để cho mọi người quay về nghỉ ngơi thôi?"

Hồ thị lập tức gật đầu, "Đúng là ta cũng đang tính thế, vốn định ngồi ở đây một lát để đợi con, hiện tại con đã quay về rồi thì cũng nên mau chóng để mấy đứa nó đi nghỉ ngơi thôi." Nói xong bà liền quay người, "Tương Nhi, Sương Nhi, Hoan Nhi, đi thôi, Đại bá mẫu dẫn các con đến viện mới nhìn xem."

Tần Thuật cũng đứng dậy, "Được rồi, mau về ngủ đi, dọc đường này đã chậm trễ lâu rồi."

Mấy người Tần Tương vội vàng đáp lời, sau đó mới đi theo Hồ thị ra ngoài.

Đợi đến khi Hồ thị dẫn mấy người rời đi thì trong phòng mới yên tĩnh trở lại. Nụ cười trên mặt Tần Triều Vũ hơi tản đi, nàng nhìn sang Tần Thuật, "Phụ thân, hôm nay sắc mặt Thái tử Điện hạ không tốt lắm, có vẻ như bị Thánh thượng nói rồi."

Vẻ mặt Tần Thuật nghiêm nghị, gật gật đầu, "Ta biết rồi, là vị chuyện tham ô trong vận chuyển muối." Nói xong ông liếc nhìn Tần Diễm, "May mà gặp biến cố ở Dự Châu, nếu không thì Lưu Nhân Lệ đã mang đến cho chúng ta và Thái tử một mối họa rồi."

Tần Diễm cúi đầu xuống, Tần Thuật lại nhìn sang Tần Triều Vũ với vẻ tràn đầy ý cười, "Vũ Nhi ngoan, chuyện này con không cần quản, hôm nay vào cung cả ngày rồi giờ cũng về nghỉ ngơi đi thôi." Nói xong tựa như nghĩ đến cái gì, ông lại nói tiếp, "Trong phủ có nhiều thêm 3 vị tỷ muội, Hoan nha đầu với con mấy năm rồi không gặp, còn 2 đứa kia là lần đầu tiên đến kinh thành, con phải chăm sóc mấy đứa kỹ hơn một chút."

Tổng cộng có 3 người thế nhưng Tần Thuật chỉ nhắc đến tên một mình Tần Hoan, Tần Triều Vũ mấp máy môi rồi sau đó gật đầu.

Nụ cười trên mặt Tần Thuật lại càng sâu hơn, "Đi đi, lát nữa mẫu thân con sẽ đến tìm con."

Tần Triều Vũ gật đầu, nhún người rồi xoay người đi ra cửa, 4 nha hoàn ban nãy đứng chờ bên ngoài cũng vội vàng đuổi theo, vây quanh Tần Triều Vũ đi về Triều Nghi viện.

Ở trong phòng, Tần Thuật nhìn thoáng qua Tần Diễm, "Đi theo ta..."

Nói xong ông cất bước đi nhanh ra ngoài đi thẳng về thư phòng ở phía Đông Nhân Thọ đường.

Đến thư phòng, Ngô Dạng và Chu Hoài từ sớm đã ở bên này chờ, thắp đèn sáng trưng trong phòng. Tần Thuật vừa bước vào liền ngồi xuống đằng sau án thư, lúc này mới lên tiếng, "Nói đi, rốt cuộc chuyện của Lưu Nhân Lệ và Bàng Phụ Lương là thế nào?"

Trên mặt Tần Thuật đã không còn ý cười, giọng nói cũng trầm thấp, hoàn toàn khác biệt với Tần Thuật tươi cười vui vẻ hòa đồng vừa mới dùng bữa cùng mọi người. Tần Diễm không dám sơ suất, vội vàng ưỡn thẳng sống lưng, "Đại khái cũng giống như trong thư gửi cho phụ thân, ban đầu con chỉ cho rằng ông ta bị liên lụy vào vụ án tham ô cho nên mới đồng ý, định rằng sẽ cho ông ta một ơn huệ về dưới trướng mình, thế nhưng sau đó trong phủ Bàng Phụ Lương có người chết thì con liền hủy bỏ luôn suy nghĩ đó. Cũng đúng lúc đó thì có Cửu muội muội nhắc nhở con."

"Hoan nha đầu?" Hai tròng mắt Tần Tương khẽ híp lại.

Tần Diễm gật đầu, "Vâng, phụ thân đừng xem thường Cửu muội muội nhỏ nhắn gầy yếu, tâm trí của muội ấy có khi Vũ Nhi nhà mình còn không bằng."

Tần Thuật nhất thời không nói chuyện, một lát sau mới nói, "Những chuyện này con nói trước đây ta đều đã rõ rồi, vậy suốt dọc đường đến đây, con cũng coi như ở chung với 3 tỷ muội đó được gần 2 tháng, con cảm thấy thế nào?"

Tần Diễm trả lời, "Ngũ muội muội được giáo dục rất tốt, thế nhưng tâm tư dễ lung lay và tham vọng quá cao, lá ga cũng không nhỏ, chuyện lần trước ở núi Vân Vụ người cũng biết. Lục muội muội thì tính tình đơn giản thẳng thắn, có chút bốc đồng nhanh mồm nhanh miệng. Cửu muội muội..."

"Cửu muội muội y thuật hơn người, tính tình cũng trầm tĩnh cẩn thận hơn nhiều so với những nữ tử cùng tuổi, gặp chuyện lại không hề hoảng loạn. Không chỉ như vậy, tâm tư muội ấy cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, ánh mắt nhìn người cũng đều sâu sắc hơn so với người thường. Trước đây vụ án mạng ở Viên Châu con đã thấy muội ấy phân tích phá án cực kỳ có lý, đến Dự Châu cũng y như vậy. Vài ngày sau khi án mạng xảy ra muội ấy chẳng những giúp đỡ nghiệm thi mà lại còn đi theo Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ cùng nhau điều tra mấy vụ án mạng, cuối cùng án được phá thì công lao của Cửu muội muội là lớn nhất."

Tần Diễm nói xong lại nghĩ đến hoàn cảnh lúc ở Bách Thảo viên và mấy án mạng ở Thanh Huy viên, "Chắc hẳn phụ thân có thể tưởng tượng được, đột nhiên có người chết thì đừng nói là nữ tử mà ngay cả hài nhi cũng cảm thấy cực kỳ quái lạ. Vậy mà Cửu muội muội chẳng những không sợ mà còn có thể nghiệm thi giúp đỡ quan phủ tìm kiếm dấu vết để lại. Nếu so sánh về sự thản nhiên ung dung và thấy biến cố cũng không sợ hãi thì đúng là Vũ Nhi còn kém xa."

Tần Thuật nghe xong thì vẻ mặt trầm trọng, "Thế còn tâm chí con bé thì sao?"

Nghe đến đây thì Tần Diễm cụp mắt xuống nghĩ nghĩ một lúc nhưng cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra được, hắn lắc lắc đầu, "Tâm chí... điều này con thật sự không nhìn ra. Duệ Thân Vương Thế tử và Cung Thân vương Thế tử đều xuất hiện ở Dự Châu, bọn con cùng nhau đến Dụ Thân vương phủ, thế nhưng con không hề phát hiện ra Cửu muội muội có chú ý gì nhiều đến mấy người đó. Ngược lại thì Duệ Thân Vương Thế tử chăm sóc muội ấy cực kỳ kỹ lưỡng."

Vẻ mặt Tần Thuật trở nên nghiêm trọng, "Duệ Thân Vương Thế tử..."

"Vâng, hài nhi đã đánh một ván cờ với Duệ Thân Vương Thế tử, cũng mơ hồ nhắc đến Thái tử, mặc dù thái độ của hắn không lạnh nhạt thế nhưng cũng không hề nồng nhiệt." Tần Diễm suy nghĩ giây lát, "Không biết có nguyên do gì..."

"Còn có thể là nguyên do gì, đương nhiên tính tình y hệt như phụ thân hắn." Giọng nói Tần Thuật trầm trầm, "Duệ Thân Vương cả nửa đời không tham gia tranh chấp đảng phải, chính bởi như vậy nên mới nắm giữ Sóc Tây quân trong tay mấy chục năm. Từ nhỏ Yến Trì đã đến Sóc Tây quân, được phụ thân giáo hóa cho nên đương nhiên cũng có tính cách như vậy, có lẽ hắn còn lợi hại hơn cả phụ thân mình. Nếu như con cho rằng chỉ bằng dăm ba câu nói đã có thể khiến cho hắn thuận theo ý con thì chính là con suy nghĩ quá đơn giản rồi."

Đáy mắt Tần Diễm tối sầm lại, "Vậy chính là hắn không định giúp Thái tử phải không?"

"Khó mà nói được." Tần Thuật lắc đầu, "Lần này Thánh thượng mong muốn hắn có thể ở lại trong triều, mà một khi ở lại thì những chuyện như vậy hắn không thể không đối mặt. Thái Trưởng Công chúa thu nhận Hoan nha đầu làm cháu gái cho nên hắn mới quan tâm đôi chút đến Hoan nha đầu phải không?"

Tần Diễm gật đầu, "Nghe nói đúng là như vậy, Trì Điện hạ lần đó đi một chuyến đến Cẩm Châu thì ở lại đó rất lâu, đương nhiên là vì cùng ôn lại chuyện xưa với Thái Trưởng Công chúa. Mà thời điểm Tần phủ xảy ra chuyện cũng chính do Thế tử Điện hạ chủ thẩm, lúc đó Cửu muội muội cũng giúp đỡ."

Tần Thuật nheo mắt, đuôi mắt có chút lạnh lùng, "Vụ án của Tam thúc con kinh động đến cả vua lẫn dân, nếu không có ta gửi tận ba bản tấu xin thỉnh tội cộng thêm Thái tử bảo vệ phía sau thì chỉ sợ chúng ta cũng bị vạ lây." Nói xong Tần Thuật hít vào một hơi, "Nó chết cũng được, chỉ là tự làm khổ thê tử và nữ nhi nhà mình."

"Vâng, lúc hài nhi đến Cẩm Châu thì bên trong Tần phủ cũng đã không ra dáng vẻ gì nữa rồi."

Tần Thuật nhìn chằm chằm vào Tần Diễm, "Nhìn thấy Tam thúc con như vậy, con có rút ra bài học gì không?"

Tần Diễm gật đầu, "Vâng, hài nhi nhất định lấy đó làm gương."

Nghe xong Tần Thuật mới gật đầu vừa lòng, "Triều cục hiện nay càng lúc càng không rõ ràng, cả 2 chúng ta đều cần phải thật sự cẩn thận, nhất định không thể đi sai lầm một bước nào cả. Thái tử có thể bảo vệ chúng ta một lần nhưng không thể thêm lần thứ 2 thứ 3, huống chi gần đây nhờ xử lý vụ án tham ô ở phía Đông nên Thành vương đã gây ra tiếng vang quá lớn, khiến cho Hoàng thượng cực kỳ vui lòng, đã ban thưởng rất nhiều lần rồi, mà vì thế Thái tử cũng đã bị Hoàng thượng nhắc nhở." Nói xong ông lại thở dài, "May mắn chúng ta không có khúc mắc nhiều với Lưu Nhân Lệ, Thái tử đã muốn xử lý mạnh tay chuyện phía Nam rồi."

Tần Diễm nghĩ đến cũng có chút run sợ, mà nhắc đến Thành vương thì đột nhiên Tần Diễm cũng nhớ đến Phùng Chương mà mình gặp ở ngoài cửa thành chiều nay, "Chẳng trách chiều nay lúc vào thành hài nhi gặp Phùng Chương, hắn còn hung hãn hơn so với bình thường một chút."

"Hung hãn?" Tần Thuật cười như không cười, "Cứ cho hắn hung hãn đi, tốt nhất hung hãn đến mức quên bản thân mình là ai mới tốt. Thành vương được sủng ái, Tố Quý phi gần đây cũng cực kỳ được sủng ái, toàn bộ Trung Quốc công phủ hiện tại cái đuôi sắp vểnh lên tận trời rồi. Hắn là Thế tử đương nhiên cũng có cái dựa vào để mà hung hãn, sau này mà gặp thì cứ thuận theo hắn là được."

Tần Diễm gật đầu, "Hài nhi hiểu rồi, hài nhi sẽ nhún nhường."

Tần Thuật gật đầu, Tần Diễm lại hỏi, "Phải rồi phụ thân, hôm nay lúc hài nhi trở về có nhìn thấy vệ binh ngoài thành kiểm tra dân chúng ra vào rất gắt gao, trong thành đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe thấy thế thì Tần Thuật thở dài, "Sau khi con đi thì bên trong thành xảy ra mấy vụ án mạng."

Đột nhiên Tần Diễm nghĩ đến suốt dọc đường bản thân mình chứng kiến hung án, đang định hỏi thì Tần Thuật đã lên tiếng, "Người chết đều là nữ tử, trước khi chết đều bị cưỡng h**p. Việc này Thánh thượng cũng đã biết đến nên đang nghiêm lệnh cho Thái tử Điện hạ đốc thúc. Gần đây Thái tử đều lo điều tra tham ô ở phía Nam cho nên chuyện này tạm thời giao cho phủ doãn thành Lâm An điều tra. Có điều không biết hiện tại đã tra ra cái gì mà ban lệnh giới nghiêm toàn thành rồi."

Tần Diễm chau mày rồi không hỏi thêm nhiều nữa, Tần Thuật là chủ Lại bộ, không quan hệ gì đến Hình bộ và Đại Lý Tự. Nếu so sánh thì vụ án th*m nh*ng gây ra làn sóng cực lớn, cho nên sự thay đổi nhân sự do việc này gây ra mới chính là điều mà Hầu phủ quan tâm nhất lúc này.

Tần Diễm nghĩ đến đây liền chuyển đề tài đến chuyện tham ô trong vận chuyển muối.
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 182-2: Muốn làm Thái tử phi (2)



Chương 182: Muốn làm Thái tử phi (2)

Còn bên này Hồ thị dẫn 3 người Tần Hoan về viện riêng, sau đó căn dặn hầu tỳ cẩn thận chăm sóc rồi mới đi về Triều Nghi viện của Tần Triều Vũ. Bên trong Triều Nghi viện, Tần Triều Vũ đã rửa mặt chải đầu tháo hết trâm cài xong, thay ra một bộ áo ngủ màu đỏ và một cái áo choàng mỏng để chờ Hồ thị. Hồ thị vừa đến liền nói, "Hôm nay Hoàng hậu nói thế nào?"

Tần Triều Vũ đứng dậy dẫn Hồ thị đến ngồi lên trên giường nhỏ, sau đó mới thở dài, "Mẫu thân sốt ruột rồi, còn có thể nói thế nào chứ? Hôm nay còn có mấy người khác nữa, nên đương nhiên Hoàng hậu không thể nói rõ ràng được rồi."

Hồ thị nhíu mày rồi thở dài, "Hiện tại sắp qua năm mới rồi, Hoàng hậu lại cứ trì hoãn không để lộ ra."

Tần Triều Vũ đặt một ly trà lên tay Hồ thị, "Mẫu thân đừng vội, Hoàng hậu cũng không phải chỉ có chúng ta là lựa chọn duy nhất, bà ấy do dự cũng là điều đương nhiên. Có điều mẫu thân yên tâm, nữ nhi có thể chắc chắn chúng ta là lựa chọn tốt nhất."

Hồ thị đặt ly trà xuống rồi cầm lấy tay Tần Triều Vũ, "Yên tâm yên tâm, nữ nhi của ta đương nhiên là viên minh châu sáng nhất kinh thành." Hồ thị ngừng lại giây lát rồi nói, "Con đã thấy dáng vẻ hiện tại của Cửu muội muội con rồi hả?"

Vẻ mặt ôn hòa của Tần Triều Vũ đột nhiên bị trì trệ, nàng cong môi thế nhưng đáy mắt lại hoàn toàn không có ý cười. Nàng giật giật khóe môi, giọng nói vừa giống như trào phúng lại giống như ghen tỵ, "Tuyệt đại giai nhân, khuynh quốc khuynh thành?"

Giọng nói Hồ thị có chút bất đắc dĩ và chua sót, lại có chút oán hận, "Đúng vậy, năm đó nhìn dáng vẻ càng ngày càng tốt, không ngờ đến đi Cẩm Châu 3 năm, chưa kể đến dung mạo càng lúc càng đẹp mà khí chất cũng thể hiện ra rõ ràng rồi."

Nói xong Hồ thị lại liếc nhìn ra bên ngoài một cái rồi khẽ nói, "Tin tức lần trước đưa từ Cẩm Châu về con cũng đã xem qua, mấy năm nay người mà chúng ta phái đi đưa quà lễ tiết quay về cũng nói là nó sống ở Cẩm Châu cũng không quá tốt, nhưng sao đột nhiên lại... Còn nữa, còn nói nó vì có một tay y thuật cho nên mới được An Dương Hầu nhận làm nghĩa nữ, mà năm đó khi nó ở trong phủ chúng ta làm sao lại không biểu hiện ra?"

Hồ thị càng nói càng tức giận, "Biết sớm như thế thì năm đó ta đã giữ nó lại bên cạnh dạy dỗ, cũng coi như xem xem nó thay đổi thế nào. Mặc dù năm đó nó mất đi phụ mẫu thế nhưng chẳng lẽ một người không có lý do gì lại tự nhiên thay đổi? Con xem mặt mũi đó của nó, rồi lại nhìn dáng người, rõ ràng là xiêm y cũng không hề tính là cực phẩm, màu sắc cũng có phần mộc mạc thế nhưng mặc trên người nó lại thật sự như tiên tử. Mà khiến cho người ta phải thấy kỳ lạ nhất chính là thái độ của nó, hai tỷ tỷ kia từ địa phương nhỏ đến đây, có chút sợ đầu sợ đuôi thì cũng là bình thường, thế nhưng dáng vẻ năm đó của nó con cũng đã biết đến, cửa lớn không dám ra, cũng không dám gặp người, làm thế nào mới đi Cẩm Châu có 3 năm hiện tại đã trở thành tiểu thư khuê các chân chính rồi?"

"Được rồi mẫu thân." Chờ Hồ thị nói xong Tần Triều Vũ mới lên tiếng có chút cứng rắn ngăn bà lại. Hồ thị nghe thấy câu này thì mới biến mình nói quá rồi liền vội vàng cười khổ. Tần Triều Vũ lại nói, "Mẫu thân đây là làm sao vậy? Tần Hoan tốt thế thì sao chứ? Chẳng lẽ như thế thì nữ nhi của người không đáng một đồng sao?"

Hồ thị kéo tay Tần Triều Vũ, "Đứa nhỏ ngốc, vi nương không có ý này."

Tần Triều Vũ mím môi, nàng rút tay ra vỗ vỗ mấy cái lên mu bàn tay Hồ thị rồi mới nói, "Mẫu thân đừng nên gấp gáp, Tần Hoan có nhan sắc tốt thì chính là phúc khí của nàng ta, ở trong kinh thành này thì mọi sự cũng không phải chỉ dựa vào dung mạo là có thể được việc. Nữ nhi đã rèn luyện nhiều năm ở kinh thành nên chắc chắn sẽ biết cách sinh tồn hơn so với nàng ta, người còn sợ nàng ta cướp đoạt chuyện tốt của con à?"

Hồ thị định nói lại thôi, "Nhưng... nhưng nó nhận An Dương Hầu làm nghĩa phụ, thật sự gọi Thái Trưởng Công chúa làm tổ mẫu đó, nó còn biết y thuật nữa... Ngay cả Tam ca con cũng đánh giá nó rất tốt, ta nhìn thấy ánh mắt kia của phụ thân con cũng là cực kỳ tán thưởng..."

"Mẫu thân." Tần Triều Vũ cầm tay Hồ thị, "Mẫu thân nói như vậy rồi thì định đối xử với nàng ta thế nào?"

Hồ thị bị nàng hỏi như vậy đột nhiên lại sửng sốt, "Ta... ta còn có thể thế nào chứ, nó đã đến Hầu phủ rồi, bất luận vì chuyện trong hay chuyện ngoài thì ta cũng không thể bạc đãi nó được. Ta chỉ là cảm thấy... năm đó một tiểu nha đầu vốn chẳng ra gì nay lại đột nhiên biến hóa lớn đến như thế, cho nên trong lòng ta có hơi bất bình mà thôi..."

Hồ thị nói xong thì vừa bất đắc dĩ lại vừa oán giận mà thở dài một hơi.

Bà là phu nhân Hầu phủ, tuy rằng ở kinh thành rất nhiều nhà quyền quý thế nhưng bên trong Tần thị thì bà cũng là người đứng đầu, không chỉ thế, nhi tử và nữ nhi của bà cũng phải đứng đầu mới tốt. Năm xưa Tần Hoan là cái dạng gì thì bà biết cực kỳ rõ ràng, lúc đó dung mạo Tần Hoan mới chỉ có chút xinh xắn mà thôi, còn về khí chất và tác phong thì hoàn toàn không phải nói đến. Bà cho rằng trải qua mấy năm như vậy dù Tần Hoan có tiến bộ thì cũng vẫn chỉ là một đứa vô dụng mà thôi. Thế nhưng bà thế nào cũng không ngờ được rằng hôm nay Tần Hoan lại khiến cho bà kinh diễm vạn phần.

Mặc dù không đến mức khiến cho Tần Triều Vũ không đáng một đồng, thế nhưng trong lòng bà không thể không thừa nhận khí chất và tác phong kia thật sự vượt qua cả Tần Triều Vũ. Cho đến hiện tại Tần Triều Vũ vẫn luôn là viên ngọc quý duy nhất của Hầu phủ, vậy mà hôm nay có thêm một người như vậy đến đây, nghiễm nhiên đoạn đi một nửa ánh mắt khiến cho trong lòng bà hơi chút bất bình, cũng lo lắng Tần Hoan đoạt đi bất cứ đồ gì vốn có của Tần Triều Vũ.

"Mẫu thân cũng biết người không thể làm gì với nàng ta, mà người cũng biết phụ thân lại tán thưởng nàng." Giọng nói Tần Triều Vũ lại bình tĩnh hơn so với dự liệu của Hồ thị, "Năm đó do con tức giận nên mới không muốn nàng ta ở lại, hiện giờ nghĩ đến lại có chút ấu trĩ rồi."

Hồ thị hơi ngạc nhiên nhìn Tần Triều Vũ, nàng lại hơi cong môi nói, "Mẫu thân, kinh thành có vô số quyền quý, cũng không hề thiếu nữ nhi nhà quý tộc. Nhà khác thì không nói, ngay cả người trong Trung Quốc công gia địa vị cũng ở trên chúng ta, dáng vẻ không hề thua kém mà thủ đoạn lại càng cao thâm, chúng ta gặp phải người như vậy thì có thể thế nào chứ? Đố kỵ hay là ghen ghét? Oán hay là hận?"

Khóe môi Hồ thị khẽ động, đang định cho rằng Tần Triều Vũ không quá chú tâm thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của nàng, "Nếu như chúng ta chỉ vì như vậy đã gấp gáp hoảng loạn, hoặc có chút ghen ghét đố kỵ mà mưu đồ thì thật sự tầm thường. Huống chi nếu như con ngay cả vì một Tần Hoan mới vừa đến kinh thành mà đã đối phó không được thì làm sao có thể tranh giành được với mấy kẻ đê tiện diêm dúa lòe loẹt kia?"

"Vũ Nhi, vậy ý của con là..."

Tần Triều Vũ lại lần nữa vỗ vỗ mu bàn tay của Hồ thị, "Người yên tâm, người cứ đối xử với nàng thật tốt, ngoại trừ nàng ra thì còn cả 2 người kia nữa. Ý của phụ thân con hiểu được, mẫu thân người cũng biết mong muốn của con, sau này mặc dù ngồi lên vị trí kia thì chúng ta cũng cần phải có trợ lực. Người cứ coi như vì cả tộc Tần thị, cũng không thể nào biểu hiện ra mình không thích nàng ta được."

Nói xong Tần Triều Vũ lại hất hàm, "Nếu như hiểu được ý tốt của mẫu thân, sau đó biết hồi báo thì rất tốt rồi, còn nếu như bọn họ không biết trời cao đất rộng..." Vẻ mặt Tần Triều Vũ tối lại, không có lớp trang điểm quyến rũ thì trông nàng càng sắc bén, "Con đây đương nhiên cũng không tha thứ cho các nàng, đến lúc đó cho dù phụ thân không thích thì con cũng có biện pháp của riêng mình."

Hồ thị nhìn vẻ mặt vừa sắc bén vừa chắc chắn của Tần Triều Vũ thì thở phào một hơi, "Con ngoan, con cũng biết là ta lo lắng cái gì. Tự trong lòng con có tính toán thì tốt rồi, nói ra thì ta cũng không muốn làm người xấu thế nhưng nếu có ai muốn cướp đoạt gì đó của con thì tuyệt đối không thể. Haizz, Vũ Nhi của ta trưởng thành rồi, thấy con như vậy sau này mẫu thân cũng yên lòng."

Nghe thấy Hồ thị nói như vậy thì thần sắc Tần Triều Vũ cũng ôn hòa trở lại, "Mẫu thân yên tâm, con tự có tính toán."

Hồ thị gật gật đầu, đang định bảo Tần Triều Vũ đi ngủ thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, "Nhưng Vũ Nhi à, con đã từng nghĩ đến chưa... Nếu con chấp nhận nó, nó cũng không đi tranh đoạt, thế nhưng... vị kia..."

"Sẽ không." Tần Triều Vũ phản ứng cực nhanh, ngay lập tức phủ định, vẻ mặt cũng lạnh đi vài phần, "Mẫu thân, người lo lắng quá nhiều rồi."

Nghĩ đến đây Hồ thị liền gật đầu, "Cũng phải, nó cũng không phải là con."

Nói xong Hồ thị liền đứng dậy, "Được rồi, hiện giờ đã muộn, con ngủ sớm đi."

Tần Triều Vũ gật đầu, đứng lên tiễn Hồ thị ra ngoài, mãi đến khi bà đi khỏi Triều Nghi viện rồi nàng mới chậm chạp bước vào phòng trong. Đại nha đầu Mặc Ý tiến lên nói, "Tiểu thư, hôm nay người vào cung cả ngày trời đã hao phí tinh thần quá nhiều rồi, đi ngủ thôi."

Tần Triều Vũ lắc đầu, "Chờ một chút, hôm nay ta vẫn còn chưa luyện chữ."

Mặc Ý hơi đau lòng nhìn sang Tần Triều Vũ, "Chỉ không luyện một ngày thôi thì cũng không sao đâu."

Tần Triều Vũ lại lắc đầu, vẫn lại đi đến thư phòng nhỏ của mình, "Một ngày thì cũng không thể lười biếng, chỉ một ngày thôi thì những người khác đều đã có thể vượt qua ngươi..."

Mặc Ý nghe thấy thế liền thở dài rồi bước nhanh đến phía trước mài mực.

Cùng lúc đó ở phía Tây Bắc của Triều Nghi viện, Tần Hoan đã thay áo bào rộng rãi ngồi xuống bên trong Tùng Phong viện. Đồ đạc nàng mang từ Cẩm Châu đến không nhiều lắm, lúc Tần Tương và Tần Sương còn đang sắp xếp chưa xong thì nàng đã rửa mặt chải đầu xong rồi.

Gạt gạt bấc đèn, Tần Hoan lấy bản viết tay hơn 10 năm trước của Thẩm Nghị mà lúc ở Dự Châu Yến Trì đưa cho nàng ra đọc.

"Tiểu thư, hôm nay vừa trở về, nên sớm đi nghỉ thôi?"

Tần Hoan lắc đầu, trong lòng nàng có chút loạn, không đọc cái gì thì tối nay có lẽ nàng sẽ không ngủ được.

Tần Hoan không muốn ngủ, Phục Linh chỉ có thể khẽ than thở ở bên cạnh, "Có phải tiểu thư nhớ lão gia và phu nhân?"

Nàng hỏi thế khiến cho trong lòng Tần Hoan đột nhiên đau đớn, bàn tay cầm sách hơi siết chặt, một lát sau mới gật đầu.

Phục Linh vội an ủi, "Tiểu thư đừng nôn nóng, ngày mai nói một tiếng với Đại lão gia và Đại phu nhân. Chúng ta về đây rồi thì việc đầu tiên là đến bái tế lão gia phu nhân là tốt nhất."

Tần Hoan gật đầu, nàng vẫn đang suy nghĩ về việc xảy ra sau sự kiện kia, thi cốt của toàn gia đình nàng có lẽ cũng chẳng có ai thu nhặt. Hiện tại nàng muốn bái tế phụ mẫu của nàng thì phải đến chỗ nào bái tế đây? Nghĩ đến đây Tần Hoan lại theo bản năng mà nhìn ra cửa sổ, cửa này nằm ở phía Tây, mà Thẩm phủ trước kia cũng nằm ở Thường Nhạc phường phía Tây kinh thành.

Thấy Tần Hoan nhìn ra cửa sổ xuất thần, Phục Linh chỉ muốn tìm đề tài nào đó dời đi lực chú ý của Tần Hoan.

"Tiểu thư, Bát tiểu thư hiện tại đã xinh đẹp lên không ít rồi..."

Tần Hoan gật đầu qua quýt, "Phải."

Tần Triều Vũ có danh xưng kinh thành đệ nhất tài nữ, dung mạo làm sao có thể kém được, huống hồ dung mạo phu thê Tần Thuật cũng thuộc dạng khá, ngay cả Tần Tương và Tần Sương cũng không tính là khó coi. Cộng thêm Tần Triều Vũ từ nhỏ lớn lên ở Hầu phủ đã được nuôi dưỡng thành khí chất cao quý cùng với hoa phục trang sức phụ trợ, ngay cả Tần Hoan lần đầu tiên nhìn thấy thì trong lòng cũng kinh diễm một phen.

Trước đây mặc dù nàng là nữ nhi của Đại Lý Tự khanh thế nhưng từ nhỏ đã lăn lộn cùng phụ thân nếm trải rất nhiều khổ cực, cả nhà bọ họ từ nhỏ đều không phải xuất thân quan lại quyền quý cho nên phụ thân trông rất chất phác mộc mạc, mẫu thân cũng vui vẻ tự thấy đủ. Mà nàng sau này mặc dù cũng nhận được chút tiện nghi của nữ nhi nhà quan Tam phẩm ở kinh thành thế nhưng tính cách cũng chẳng có chút kiêu ngạo khoa trương nào.

Một người có tính tình cùng khí chất hướng nội, ngoại trừ rèn luyện cùng với trời sinh thì phần lớn là do hoàn cảnh sống và trải nghiệm mà đúc kết ra. Tần Triều Vũ từ nhỏ lớn lên trong Hầu phủ đương nhiên là hưởng được muôn vàn sủng ái, người nàng quen biết cũng toàn là quyền quý, được hưởng thụ ăn mặc đi lại cùng giáo dục đều là thứ tốt nhất, bởi vậy mới có một Tần Triều Vũ như bây giờ. Hôm nay nhìn trang phục trên người nàng, vừa tinh xảo hoa lệ lại vừa cẩn thận tỉ mỉ, đương nhiên người như thế từ sớm cũng đã biết bản thân mình phải dùng dáng vẻ nào là tốt nhất để phơi bày ra cho người khác thấy, mà suy nghĩ chân chính trong lòng mình đương nhiên cũng không dễ để ai đoán được. Tần Hoan hiểu được điều này, thế nhưng hiện tại không hề muốn suy đoán gì về vị Bát tỷ tỷ này cả.

Hôm nay yên ổn trôi qua cũng coi như nàng vượt được cửa ải đầu tiên, từ tối nay trở đi nàng chỉ nghĩ đến vụ án của phụ thân. Mà nàng đương nhiên vẫn hiểu được, cho dù nàng đã bước chân vào Hầu phủ rồi thì những điều nàng mong muốn vẫn nằm ngoài tầm với.

Phục Linh thấy Tần Hoan hơi thất thần liền nói tiếp, "Mặc dù Bát tiểu thư đẹp thế nhưng lại khiến người ta hơi sợ hãi. Mà so sánh thì Bát tiểu thư cũng không đẹp bằng tiểu thư, người mặc y phục đơn sắc, không trang điểm nhưng vẫn đẹp hơn nàng ấy rất nhiều rất nhiều rồi. Nếu như một ngày nào đó người mặc váy đỏ, tô son lên thì nhất định sẽ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!"

Tần Hoan bị lời của Phục Linh làm cho hoàn hồn, nàng bất đắc dĩ nói, "Không giống nhau."

Phục Linh trợn mắt, "Có gì mà không giống nhau chứ, nếu nô tỳ là nam tử nhất định sẽ chọn tiểu thư người làm phu nhân."

Tần Hoan liếc nàng một cái, "Vì sao?"

Phục Linh đảo đảo mắt, "Bởi vì tiểu thư không khiến người ta sợ hãi."

Tần Hoan nhướn mày, "Hả...? Em không sợ ta à?"

Nói đến đây Phục Linh lại thấy hơi chột dạ, thoạt nhìn Tần Hoan có vẻ dịu dàng điềm tĩnh, thế nhưng Phục Linh đã chứng kiến sự lạnh lùng nghiêm nghị của nàng khi mổ tử thi, cả vẻ bình thản mặt không đổi sắc khi nàng bị chọc cho tức giận.

So với nét đẹp rực rỡ sắc bén của Tần Triều Vũ thì dáng vẻ kia của tiểu thư nhà nàng dường như càng khiến người khác sợ hãi hơn.

Phục Linh nghĩ nghĩ xong lại giật thót mình, vội vàng lắc đầu nói, "Nô tỳ không sợ tiểu thư, có điều nếu như nô tỳ làm chuyện gì sai thì..." Nói đến đây đột nhiên vẻ mặt Phục Linh lại tràn đầy hứng thú, "Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ mới nói chuyện phiếm với tiểu nha đầu ở bên ngoài cho nên mới biết được một cái bí mật lớn, tiểu thư có biết là cái gì không?"

Tần Hoan liếc mắt nhìn Phục Linh phối hợp hỏi, "Là cái gì?"

Phục Linh đè thấp giọng nói xuống, "Hôm nay Bát tiểu thư vào cung gặp Hoàng hậu, kỳ thật là để chuẩn bị để tuyển chọn làm Thái tử phi, Bát tiểu thư chúng ta là một người muốn làm Thái tử phi..."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 183: Bái tế phụ mẫu (1)



183: Bái tế phụ mẫu (1)

Lòng Tần Hoan chợt động, Tần Triều Vũ dự định làm Thái tử phi?

Phục Linh thấy mặt Tần Hoan biến sắc liền nói, "Sang năm Thái tử liền phải chọn Thái tử phi, hiện tại người được lựa chọn đều là mấy người trong kinh thành. Tiểu nha đầu tên là Hoàn Nhi kia nói Bát tiểu thư được Hoàng hậu yêu thích nhất, là người có hy vọng nhất."

Mặc dù Tần Hoan không muốn dò xét đến dã tâm trong triều của Hầu phủ thế nhưng phản ứng của Tần Triều Vũ và Hồ thị nàng đã thu vào trong mắt. Lúc ấy nàng cũng chưa từng nghĩ gì, hiện tại nghe thấy lời Phục Linh nói thì nàng mới hiểu ra được.

"Thái tử phi à?" Tần Hoan nheo mắt lại, không để ý lắm mà tiếp tục đọc quyển sách ố vàng trong tay, "Có vẻ rất phù hợp."

Từ nhỏ Tần Triều Vũ đã được Hầu phủ dạy dỗ tỉ mỉ, vừa mới gặp một lần mà Tần Hoan đã nhìn ra nàng ta tâm cao khí ngạo chí hướng đặt ở rất cao. Mà vị trí Thái tử phi đó... cũng không phải là người tầm thường có thể đảm đương được.

Nghĩ như vậy Tần Hoan không khỏi nhớ đến vị đương kim Thái tử đã từng là Ung vương.

Lúc đó Ung vương còn chưa được lập thành Thái tử, tuyển chọn Vương phi đương nhiên không khó khăn như chọn Thái tử phi. Mà đúng lúc đó Ung vương vì tranh giành vị trí Thái tử cũng cần phải có một phe cánh vừa trong sạch vừa bần hàn trong triều, bởi vậy mới chấm vị Đại Lý Tự khanh là phụ thân. Chẳng qua là muốn mượn thêm sức của triều thần bước lên ngôi vị Thái tử.

Hiện giờ vị trí Thái tử đã đến tay Ung vương, đương nhiên ánh mắt sẽ rơi vào ghế ngồi của Thánh thượng.

Ủng hộ của triều thần là thứ nhất, thứ 2 đó chính là sự ủng hộ của dòng tộc Vương thất và những người thật sự nắm binh quyền cùng thực quyền trong triều. Mà lựa chọn này cũng không thể quá mức nổi bật chướng mắt, nếu như nàng ngồi vào vị trí Thái tử, đương nhiên sẽ phải tránh đi vài vị tướng quân Nhất phẩm nắm binh quyền lớn vậy nên cũng chỉ có thể lựa chọn trong mấy vị quan văn hoặc mấy nhà công hầu. Mặc dù quan văn cũng có thực quyền trong tay thế nhưng đa phần không tham dự quá sâu vào nội tình, đương nhiên không giàu có và có các mối quan hệ nhân thủ tốt như những đời công hầu đã ở kinh thành qua nhiều thế hệ. Ngoài ra, lòng trung thành đối với Thái tử cũng cực kỳ quan trọng, triều đình hiện giờ, mặc dù đã sắc lập Thái tử rồi thế nhưng lại không có quá nhiều người công khai tuyên bố thân phận đứng về phe Thái tử. Thứ nhất là kiêng kỵ Thánh thượng, thứ 2 là Thái tử có thể lập cũng có thể phế, ai có thể khẳng định Ung vương nhất định có thể ổn định ngồi lên trên ngôi cao nhất?

Nếu như hiện tại Trung Dũng hầu đã là cánh tay đắc lực cả Thái tử thì Tần Triều Vũ đúng thật là một lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái tử phi.

Mặc dù Tần Hoan còn chưa hiểu rõ Tần Triều Vũ, thế nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ khoan thai cao quý của nàng ta thì Tần Hoan lại thấy hình tượng Thái tử phi lại cực kỳ phù hợp. Mà không chỉ có một mình Tần Triều Vũ, bất cứ ai có suy nghĩ gì đến vị trí Thái tử phi cũng đều là như vậy, xuất thân tôn quý, tài mạo song toàn, quan trọng hơn hết là ngồi trên địa vị cao quý đó thì tâm trí không thể kém được, thủ đoạn không thể mềm, khí thế cũng không thể yếu được. Nữ tử nếu muốn bản thân tương lai là mẫu nghi thiên hạ thì phải có khả năng chống lại bất cứ sóng to gió lớn nào.

"Thái tử phi đó, đúng là cực kỳ tôn quý..."

Giọng Phục Linh mang vẻ hâm mộ, nhìn sang Tần Hoan một cái thấy nàng không có bất kỳ phản ứng nào thì lại thở dài, "Có điều nếu Bát tiểu thư có thể làm Thái tử phi thì Hầu phủ có thể hiển hách hơn nữa rồi, đối xử với chúng ta cũng sẽ càng tốt hơn."

Hiện tại Tần Hoan mới gật đầu, trong đầu mơ hồ nhớ đến hình ảnh của Ung vương... cũng chính là Thái tử Yến Triệt của hiện tại.

Năm đó được chỉ định làm Ung vương phi nên Tần Hoan cũng đã từng vào cung 3 lần, thế nhưng đối với vị Thái tử Điện hạ này nàng mới chỉ nhìn thấy 1 lần từ đằng xa mà thôi, hiện giờ trong ấn tượng của nàng cũng chỉ còn lại 4 từ "ôn nhu, chín chắn" mà thôi. Thân làm Hoàng tử vốn đã không đơn giản, có dã tâm thì lại càng hơn thế, lúc đó tự dưng nàng được chỉ định làm Ung vương phi thì khiến phụ thân và mẫu thân cũng cực kỳ sốt sắng. Phụ mẫu không muốn gả nàng vào trong Hoàng thất, thế nhưng Thánh chỉ đã đưa đến thì nàng lại không còn cách nào khác. Mặc dù trong lòng nàng cũng không thích vào cung thế nhưng cuối cùng thì chuyện này cũng không gây ra quá nhiều rắc rối.

Mà trong lòng nàng, chưa đến đại hôn thì cũng sẽ không buộc quan hệ mình vào với Ung vưng, bởi vậy sau này khi nghe đến chuyện Ung vương được sắc lập thành Thái tử thì nàng cũng chỉ có chút kinh ngạc mà thôi. Hiện tại nàng biết được toan tính của Tần Triều Vũ thì cũng chẳng có chút mộng tưởng nào cả, ngược lại cảm thấy Tần Triều Vũ lại cực kỳ thích hợp với vị trí Thái tử phi. Mà nếu như Tần Triều Vũ đạt được mong muốn, địa vị của Hầu phủ cũng sẽ càng được củng cố hơn.

Tổ chim bị phá vỡ thì làm gì còn quả trứng nào lành, hiện tại đương nhiên Tần Hoan hy vọng Hầu phủ được thuận lợi.

"Chúng ta vừa đến đây, chuyện này biết thôi là được, không được phép lén lút bàn tán."

Tần Hoan khẽ căn dặn một câu, Phục Linh vội gật đầu, "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã biết." Nói xong nàng lại cong môi, "Có phải tiểu thư đã quên hết đường đi trong phủ?"

Tần Hoan nheo mắt, "Cũng rời đi lâu rồi, nhìn thì quen thuộc chứ cũng không nhớ rõ ràng lắm."

Phục Linh ôm miệng cười, "Trong phủ thật sự có chút thay đổi, có điều cũng không tính là quá lớn. Ngày mai tiểu thư lại đi lòng vòng trong phủ là được, nói vậy chứ nô tỳ cũng không nhớ rõ ràng lắm."

Nói đến đây đột nhiên Phục Linh tiến sát vào Tần Hoan nói, "Tiểu thư, hôm nay nhìn dáng vẻ của Bát tiểu thư, người có cảm thấy được chỗ nào không đúng không?"

Tần Hoan nhướn mày, "Hả? Cái gì không đúng?"

Phục Linh nghĩ nghĩ, "Nô tỳ nhớ năm đó Bát tiểu thư không thích tiểu thư."

Tần Hoan "À" một tiếng, nàng chỉ cảm thấy thái độ của Tần Triều Vũ hôm nay cũng không phải là quá mức thân thiện, thế nhưng mọi người đã 3 năm không gặp rồi, mà nàng cũng không phải Cửu tiểu thư nên trong lòng vốn cũng chẳng có chút chờ mong nào, đương nhiên sẽ không cảm thấy được có gì không ổn.

"Năm đó là năm đó, đã qua lâu như vậy rồi, không sao cả đâu."

Phục Linh gật đầu, "Nô tỳ chỉ là lo lắng Bát tiểu thư có gì khúc mắc với tiểu thư."

Tần Hoan chăm chú sau đó lại không để ý nữa, "Cứ yên lặng quan sát xem sao."

Tần Hoan nói xong liền cúi đầu đọc sách, Phục Linh thấy thế liền không muốn nhiều lời nữa.

Bản chép tay đã ố vàng, bên trên chất giấy cũng đã có nhiều chỗ hư tổn, chữ viết bên trên cũng không rõ ràng lắm thế nhưng Tần Hoan đọc từng từ từng từ liền biết phụ thân viết cái gì. Có mấy vụ án mạng trong này thậm chí nàng còn có chút ấn tượng.

Tần Hoan càng đọc thì cảm xúc nàng càng lúc lên lúc xuống, mãi 2 khắc sau nàng mới cất bản chép tay đi.

Nàng thở dài một hơi sau đó đứng dậy ra phía cửa sổ, cửa sổ mới chỉ khép một nữa, gió lạnh bên ngoài cũng từ từ thổi đến. Mặc dù lạnh thế nhưng cũng khiến cho lòng Tần Hoan tĩnh lặng trở lại, Phục Linh thấy nàng như vậy thì nhất thời cũng không nói gì mà chỉ liếc nhìn Bạch Anh, cả 2 đều có chút khó hiểu. Rất nhanh Tần Hoan đã thu lại nỗi lòng của mình, "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi thôi."

Phục Linh vội vàng đáp lời sau đó hầu hạ Tần Hoan nằm xuống.

Tùng Phong viện của Tần Hoan là một khu viện độc lập có một lối vào, diện tích không hơn kém bao nhiêu so với Tần phủ ở Cẩm Châu, so sánh thì thấy cảnh trí đình viện ở Hầu phủ này tinh xảo hơn một chút. Mặc dù hiện tại đã vào mùa đông thế nhưng cây cối vẫn xanh um, trong góc tường có một cây hồng mai bung nở, càng làm tăng thêm màu sắc tao nhã.

Phục Linh và Bạch Anh hầu hạ Tần Hoan ngủ xong cũng liền lui ra ngoài, rất nhanh sau đó gian phòng cũng đã khôi phục lại yên tĩnh.

Tần Hoan nhắm mắt lại chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, thế nhưng trong đầu lại hiện lên từng chút từng chút một cảnh tượng năm đó cùng phụ thân mẫu thân chết đi. Trong cái đêm đó đẫm máu đó, màu cả cả nhà 3 người bọn họ đã cùng tuôn rơi, hòa quyện với nhau lúc ấm áp lúc đau đớn. Đợi đến lúc Tần Hoan rơi vào trong giấc ngủ thì cảnh trong mơ cũng không hoàn toàn biến mất, cứ như vậy cả đêm khiến cho sáng ra nàng tỉnh dậy thì thấy bản thân cực kỳ mệt mỏi.

Vừa mới về đến Hầu phủ, Tần Hoan cũng không phải là người lười biếng, đợi đến khi nàng rửa mặt chải đầu thì sắc trời bên ngoài cũng vừa mới sáng trưng.

"Tiểu thư, Đại phu nhân nói bữa sáng trong Hầu phủ là mỗi người đều ăn riêng, chúng ta đến đây cũng như vậy. Hoàn Nhi đã đến nhà bếp mang đồ ăn đến đây, tiểu thư ra ngoài là có thể ăn sáng luôn rồi."

Tần Hoan đáp lời, đợi đến khi ra ngoài cửa rồi thì quả nhiên đồ ăn đã được dọn xong lên bàn.

Tần Hoan vừa mới ăn cơm xong thì bóng dáng Tần Sương đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa Tùng Phong viện. Nàng bước vào sân thì nhìn quanh quan sát một hồi, sau đó vui vẻ bước vào trong gian phòng của Tần Hoan, "Muội cơm nước xong rồi à?"

Tần Hoan súc súc miệng xong mới lên tiếng, "Sao thế?"

"Chúng ta ra ngoài đi dạo đi? Mặc dù Hầu phủ này không to như Tần phủ thế nhưng lại đẹp đẽ tinh xảo hơn nhiều. Chúng ta đi xem một vòng đi? Ngày trước muội đã ở đây rồi nên đương nhiên quen đường hơn so với ta."

Chỉ qua một đêm mà Tần Sương đã thích ứng được với Hầu phủ, Tần Hoan cũng không đành lòng làm trái ý nàng ta. Thế nhưng Tần Hoan cũng không biết đường xá trong Hầu phủ, hơn nữa hôm nay nàng còn có việc quan trọng hơn nữa để làm, "Sợ là không đi cùng tỷ được rồi."

Tần Sương chau mày, "Vì sao?"

Hai tiểu tỳ Hoàn Nhi và Thúy Nhi thu dọn bàn ăn, Tần Hoan đứng lên đi vào trong phòng, "Hôm nay ta muốn đi bái tế phụ thân và mẫu thân."

Tần Sương vừa nghe thấy thế gật đầu lên, "À, thì ra là thế, vậy thì được rồi."

Bên này Phục Linh và Bạch Anh đã lấy bộ áo choàng hôm qua Tần Hoan mặc ra, lại chỉnh lý y phục nàng lại một hồi sau đó mới cùng Tần Hoan đi ra tiền viện. Tần Sương thấy thế cũng cùng bước theo ra ngoài.

Ra đến tiền viện, Hồ thị vừa nghe thấy Tần Hoan và Tần Sương đến đây liền vội vàng chạy ra đón.

"Sao sáng sớm đã đến đây rồi vậy? Đồ ăn sáng có hợp khẩu vị không?"

Hồ thị thân thiết kéo tay Tần Hoan và Tần Sương, Tần Hoan lại cảm thấy chỉ qua một đêm mà Hồ thị đã thân mật hơn với các nàng rất nhiều rồi.

"Cực kỳ hợp khẩu vị, Đại bá mẫu yên tâm." Tần Hoan đáp lại một câu rồi nói tiếp, "Cháu gái đến là có một thỉnh cầu, mấy năm nay con không ở kinh thành, mặc dù ngày giỗ phụ mẫu đã có Hầu phủ lo liệu thế nhưng suy cho cùng thì cháu gái cũng vẫn chưa hề tận hiếu, mà hiện tại đã gần Tết rồi cũng nên đi bái tế phụ thân mẫu thân, như thế mới chu toàn đạo hiếu."

Hồ thị vừa nghe thấy thế liền nói, "Quả nhiên Hoan Nhi là đứa hiếu thuận, con yên tâm, chuyện này ta đã nghĩ đến từ sớm rồi, vốn định bảo con nghỉ ngơi một ngày rồi mai hẵng đi, thế nhưng hiện tại con đã tự mình nói ra thì đương nhiên Đại bá mẫu sẽ đi lo liệu cho con thỏa đáng. Như vậy đi, bảo lát nữa Tam ca dẫn con đến núi Thê Vân."

Núi Thê Vân chính là một ngọn núi nhỏ ở bên ngoài thành Lâm An, trên núi đều là nghĩa trang của các gia đình quyền quý công hầu chốn kinh thành nên đương nhiên nghĩa trang Tần thị cũng nằm ở trên ngọn núi đó. Tần Hoan vội nói, "Chỉ cần Đại bá mẫu an bài gia nô đưa cháu gái đi là được rồi..."

Tần Diễm vừa mới trở lại kinh thành, chắc hẳn sẽ có rất nhiều chuyện cần hắn phải đi xử lý, suốt dọc đường đến đây mặc dù Tần Hoan cũng được Tần Diễm chăm sóc rất nhiều thế nhưng trong lòng nàng đương nhiên không coi hắn là Tam ca thật sự của mình, bởi vậy mới không muốn phiền toái hắn quá nhiều.

Hồ thị không đồng ý, "Không được, lần này đi rồi quay về cũng tốn thời gian một ngày rồi. Ở trong thành thì còn dễ nói, chứ ngoài thành mấy hôm nay sát Tết thì người qua lại rất nhiều, không tiện để cho con tự mình ra ngoài."

Nói xong bà liền xoay người lại, "A Vũ, gọi Diễm Nhi đến đây."

Hồ thị quyết định nhanh như vậy khiến Tần Hoan cũng không có cách nào từ chối, sau đó bà liền kéo tay nàng và Tần Sương vào bên trong phòng rồi dâng trà bánh lên. Bà khẽ hỏi hai người Tần Hoan hôm qua ngủ có ngon không, có cảm thấy có chỗ nào không ổn thỏa không.

Tần Hoan và Tần Sương lần lượt trả lời, đang nói chuyện thì Tần Diễm cũng đã đến đây.

Được nghỉ ngơi một đêm thì hiện tại tinh thần Tần Diễm cũng hoàn toàn sảng khoái, cả người mặc cẩm bào màu trắng thêu chỉ bạc mà đến đây. Dưới ánh nắng dịu dàng lúc sáng sớm, hắn ngược nắng mà vào càng khiến cho bản thân thêm anh tuấn đẹp đẽ. Tần Diễm vào trong xong liền cung kính hành lễ, "Mẫu thân, gọi con đến là có chuyện gì?"

Hồ thị liền nói, "Cửu muội muội con hôm nay muốn đi bái tế Nhị thúc phụ và Nhị thúc mẫu con, con dẫn theo 2 người nữa theo che chở cho con bé."

Nụ cười trên mặt Tần Diễm càng nở rộ, "Được, vậy giờ con đi chọn người ngay đây."

Tần Diễm đồng ý nhanh như chớp, không nhiều lời liền xoay ngoài ra ngoài luôn khiến cho Tần Hoan càng không thể nào cự tuyệt được.

Nàng thầm thở dài trong lòng, đành phải nói lời cảm tạ. Chỉ trong phút chốc mà Tần Diễm đã quay lại, toàn bộ đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi.

Thấy Tần Hoan phải ra ngoài, Tần Sương cũng muốn đi theo nên liền nói, "Con cũng chưa từng gặp Nhị bá phụ với Nhị bá mẫu đó, lần này nếu Cửu muội muội muốn đi thì con cũng muốn đi theo thắp nén hương cho bọn họ."

Bất luận Tần Sương vì cái gì những có tấm lòng như vậy là đã tốt rồi, Tần Sương nhìn sang Tần Hoan, Tần Hoan nghĩ một chút lại nhìn sang Hồ thị. Hồ thị hiền hòa trả lời, "Sương Nhi có tấm lòng như vậy không thể tốt hơn, Diễm Nhi con lại đi chuẩn bị thêm một chiếc xe ngựa đi."

Tần Sương cực kỳ vui mừng, quay về nhà mặc thêm một cái áo choàng nữa rồi mới đi theo Tần Hoan ra khỏi Hầu phủ.

Bên ngoài Hầu phủ có 2 chiếc xe ngựa đứng chờ sẵn, còn có 4 gia đinh dắt ngựa ở bên cạnh. Tần Diễm nói to, "Mấy đứa ngồi xe, ta cưỡi ngựa, về kinh thành ta đã ngồi xe ngựa quá lâu rồi nên cũng có chút mệt mỏi."

Tần Hoan và Tần Sương đáp lời sau đó mới bước lên xe ngựa, thế nhưng Tần Sương lại leo lên ngồi chung xe với Tần Hoan.

Chẳng còn cách nào khác, Vãn Tình và mấy hầu tỳ khác đành phải lên xe ngựa ở phía sau.

Rất nhanh xe đã chạy về hướng thành Nam.

Hôm qua lúc đoàn người đến kinh thành là đã xế chiều, còn hiện tại chưa đến giờ Ngọ, cảnh sắc đương nhiên không giống nhau. Tần Sương vốn muốn ra ngoài thăm thú cho nên đương nhiên sẽ vén màn xe lên nhìn.

Rất nhanh Tần Diễm cũng cưỡi ngựa tiến đến, "Cửu muội muội có còn nhớ đường không?"

Phục Linh vén màn xe lên, Tần Hoan liền trả lời, "Muội chỉ nhớ phương hướng đại khái, cũng không biết có phải do lần đo bị thương không mà giờ cũng còn rất mơ hồ. Mấy năm nay muội ở Cẩm Châu, cứ tưởng sẽ không quay về nữa, hiện tại cũng cảm thấy kinh thành đã thay hình đổi dạng rồi."

Tần Hoan chỉ sợ bản thân mình để lộ ra sơ hở cho nên chỉ có thể nói giản lược.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back