Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 186-2: Gặp lại Triệu Tinh (2)



186: Gặp lại Triệu Tinh (2)

"Phu nhân, hàng mới đến đều ở đây, do tú nương tốt nhất Hồ Châu làm ra, lần này mỗi loại chỉ có không đến 100 xấp. Hiện tại những loại màu sắc và hoa văn tốt nhất kia chỉ còn loại khoảng 20 xấp mà thôi..." Ông chủ Từ thao thao bất tuyệt nói xong, ông ta thuộc như lòng bàn tay giới thiệu hơn 10 loại hàng mới mà hai gã sai vặt kia mang đến. Bất kể Hồ thị có hỏi gì thì ông ta đều có thể trả lời hợp tình hợp lý, rất nhanh Hồ thị đều đã quyết định lấy 20 xấp còn lại đó. Đương nhiên ông chủ Từ lại không ngừng khen ngợi, "Phu nhân, ngoài trừ tơ lụa Hồ Châu mới đến này thì gần đây ta lại mua được một loại tơ sống có dệt ít sợi vàng, tốt hơn nhiều so với lại trước đây người lấy, tổng cộng có 10 xấp, chỗ này chúng ta còn 6 xấp bán nguyên xấp, còn cửa hàng ở thành Nam có 4 xấp để bán lẻ, người xem..."

Hồ thị vừa nghe thấy thế thì đáy mắt sáng lên, "Hiện tại còn bao nhiêu?"

Ông chủ Từ vừa nghe thấy thế liền cười nói, "Chỉ còn lại 3 xấp thôi, hôm trước 3 xấp kia đã được Dương Quốc công phủ phu nhân mang đi rồi, chính là vào lúc xế chiều ngày hôm qua."

Hồ thị vỗ vỗ lên tay ghế dựa, "Còn lại bao nhiêu ta lấy hết."

Ông chủ Từ cười nói, "Ta biết rồi, bởi thế nên cố ý giữ lại cho phu nhân."

Hồ thị cười tươi cực kỳ hài lòng, "Y phục của Vũ Nhi thì ngươi biết rồi, ba cháu gái này của ta cần phải đo đạc một lần, ngươi lại mang mấy kiểu dáng hợp thời nhất ra đây cho ta nhìn một cái..."

Ông chủ Từ nghe thấy thế thì lập tức phân phó gã sai vặt bên cạnh gọi tỳ nữ lên đo đạc thân thể cho mấy người Tần Hoan, sau đó liền mở cuốn sổ trên tay ra giới thiệu cho Hồ thị. Ba người Tần Hoan cùng đi vào phòng bên cạnh đo đạc, đo xong rồi quay lại đây liền nghe thấy Hồ thị nói, "Mỗi người 2 bộ, màu sắc thì ngươi cứ tự xem mà phối, ta vẫn tin tưởng ánh mắt của ngươi. Chỉ còn mấy ngày nữa là qua năm mới rồi, phải nhanh lên mới được."

Ông chủ Từ vội vàng gật đầu, lại xác định lại một lần nữa với Hồ thị sau đó mới đi phân phó nhân công. Hồ thị cảm thấy mỹ mãn uống một ngụm trà, còn bên này không biết Tần Diễm nhìn thấy cái gì lại đột nhiên nói, "Ta đi xuống một chuyến."

Tần Diễm nói xong liền đi luôn, Hồ thị kinh ngạc hỏi, "Có chuyện gì thế, đi thôi, chúng ta xuống bên dưới."

Bà nói xong thì đứng dậy luôn, dẫn theo Tần Triều Vũ đi xuống dưới lầu. Mấy người Tần Hoan đuổi kịp theo sau, vừa xuống thì thấy Tần Diễm đang nói gì đó với một người ở ngoài cửa Cẩm Tú phường. Tần Hoan đi sau cùng căn bản không để ý, thế nhưng bỗng nhiên Tần Sương lại kéo Tần Hoan một cái.

"Muội xem kìa, là người mà hôm trước gặp..."

Tần Hoan ngước mắt lên nhìn, thấy bên ngoài Cẩm Tú phường người mà đang nói chuyện với Tần Diễm thật ra là tiểu tướng quân Triệu gia mà mấy ngày trước vừa gặp. Hôm nay Triệu Tinh mặc hoa phục màu tím than, mặc dù không có vẻ oai hùng như hôm đó thế nhưng lại toát lên khí chất của quý công tử hậu duệ quý tộc chốn kinh thành. Mặc dù vậy, sống lưng thẳng tắp của hắn vẫn mang theo tác phong của một võ sĩ.

"Mẫu thân ta cùng với mấy muội muội ra ngoài rồi."

Triệu Tinh đứng nghiêng người phía cửa, nhất thời không nhìn kỹ, hắn vừa nghe Tần Diễm nói thế thì mới xoay người lại chắp tay với Hồ thị, sau đó lại gật đầu với Tần Triều Vũ. Im lặng một lúc, Triệu Tinh nghiêng đầu, nhìn vượt qua Tần Tương và Tần Sương, liếc mắt một cái đầy ẩn ý với Tần Hoan.

Triệu Tinh có khuôn mặt với vầng trán đầy đặn, mày cao mắt rộng, cộng thêm vóc dáng to lớn cho nên vừa nhìn đã thấy cường tráng dũng mãnh. Cái nhìn này của hắn quá lộ liễu cho nên ngay cả Hồ thị cũng nhìn ra không đúng, vốn tưởng rằng Triệu Tinh còn định làm gì thế nhưng hắn chỉ liếc nhìn Tần Hoan một cái thôi rồi xoay người nói chuyện với Tần Diễm, "Ta không quấy rầy các ngươi nữa, xin phép đi trước."

Nói xong hắn lại nhìn sang Hồ thị, "Phu nhân, ta vẫn còn việc trong người, hiện tại xin cáo từ."

Hồ thị gật đầu, Triệu Tinh cũng gật đầu chào Tần Triều Vũ rồi xoay người lưu loát lên ngựa rời đi.

Bên cạnh Triệu Tinh dẫn theo 2 người tùy tùng, cả 3 người đi như tên bắn, Hồ thị không nói gì thế nhưng Tần Triều Vũ lại chau mày nhìn ra đằng sau. Tần Sương biết rõ ràng ngọn nguồn, thế nhưng Tần Tương lại nhìn Tần Hoan với vẻ mặt thâm trầm. Tần Hoan cảm thấy cũng chẳng có gì, cho nên sắc mặt vẫn là vẻ bình tĩnh trăm năm bất biến kia. Tần Sương thấy thế thì đảo mắt rồi nói, "Đại bá mẫu, loại tơ sống dệt sợi vàng đó để làm gì?"

Câu hỏi này khiến mọi người đều dời đi lực chú ý, Hồ thị nhìn Tần Diễm giây lát rồi cười cười khẽ nói với mấy tiểu cô nương, "Là làm đồ lót trong cho nữ nhân gia, da dẻ mấy đứa đều yêu kiều mềm mại, cho nên đồ lót bên trong càng mịn màng mềm mỏng càng tốt. Tơ sống dệt sợi vàng này là loại cực kỳ tốt, ông chủ Từ nói hiện tại còn tốt hơn cả so với trước đây, nên đương nhiên ta muốn giữ lại cho mấy đứa."

Tần Tương vội lên tiếng, "Đại bá mẫu đối xử với bọn con thật sự quá tốt."

Hồ thị vỗ vỗ cánh tay Tần Tương, "Nên làm nên làm. Chẳng phải mấy đứa cũng giống như nữ nhi thân sinh của ta sao. Đi thôi, chúng ta còn phải đi mua trâm cài, mấy đứa thử nghĩ xem còn cần thêm cái gì nữa, hôm nay chúng ta đi mua hết một lần luôn."

Hồ thị cũng xuất thân trong thế gia cho nên đương nhiên biết nữ nhân khuê các yêu thích những cái gì, không chỉ thế còn biết mấy tiểu thư quý tộc muốn đều là đồ thượng phẩm trở lên. Mặc dù bà đã một bó tuổi rồi thế nhưng cũng có lòng yêu thích cái đẹp, nói đến chuyện mua trâm cài thì trên mặt cũng hiện đầy vui vẻ. Bởi thế nên không chỉ Tần Tương và Tần Sương, ngay cả Tần Hoan cũng cảm thấy được vị Đại bá mẫu này hết sức đáng yêu.

Lúc Hồ thị dẫn Tần Hoan vào trong tiệm châu báu thì Triệu Tinh đang đứng ở ngoài cửa chính điện của Đông cung chỉnh lý lại hoa bào trên người mình.

Rất nhanh, có một tiểu thái giám mặc áo đen bước nhanh từ bên trong ra, "Tiểu tướng quân, Thái tử Điện hạ mời người vào trong."

Triệu Tinh hất hàm, sống lưng thẳng thắn cất bước đi vào trong.

Đông cung nằm ở phía Tây của Hoàng cung, cung điện, lầu các trùng điệp rộng rãi cao quý. Mặc dù trời đã vào đông, thế nhưng khi vừa bước vào cửa điện liền có gió mát mẻ thổi đến, Triệu Tinh thu lại khí thế dũng mãnh của con nhà võ, bước chân trầm ổn đi theo tiểu thái giám vào thư phòng ở phía Tây điện.

"Tiểu tướng quân, Thái tử đang ở bên trong, mời ngài vào."

Triệu Tinh gật đầu, đẩy cửa phòng đóng kín ra rồi tiến vào.

Ban ngày ánh nắng chiếu rực rỡ, thư phòng của Yến Triệt cũng không tính là rộng rãi. Cửa chính đóng chặt, cửa sổ cũng đóng, Triệu Tinh ngước mắt lên nhìn thoáng qua thì thấy Yến Triệt mặc mãng bào màu xanh đen đang đứng ở bên cạnh cửa sổ.

Triệu Tinh tiến lên một bước rồi quỳ xuống đất hành lễ, "Bái kiến Thái tử Điện hạ."

"Triệu khanh xin đứng lên đi." Yến Triệt lên tiếng, giọng nói mẫu mực có lễ nghi, cộng thêm chút cảm giác lạnh nhạt.

Triệu Tinh đứng thẳng người, nghi hoặc hỏi, "Điện hạ, Thành vương gặp hạn, sao có vẻ như người lại không vui?"

Yến Triệt nghe vậy liền xoay người lại, trong đôi mắt đen nhánh vậy mà lại cất giấu làn sóng tức giận, "Chỉ còn 4 ngày, nếu như vụ án kia không thể phá được thì kẻ bị gặp hạn tiếp theo chính là Bản cung, Triệu khanh cảm thấy Bản cung nên vui mừng hay sao?"

Yến Triệt nhả ra từng chữ từng chữ với giọng điệu cực kỳ chậm rãi, thế nhưng mỗi chữ thốt ra đều khiến cho sống lưng Triệu Tinh căng thẳng. Hắn vội vã thu lại vẻ vui mừng trên mặt rồi nghiêm túc nói, "Lo lắng của Điện hạ mạt tướng đã biết, Trịnh Phủ doãn vẫn chưa có tin tức gì sao?"

Yến Triệt ngước mắt lên nhìn vượt qua bả vai Triệu Tinh đến cánh cửa đang đóng chặt kia.

"Nếu như có tin tức thì Bản cung cũng không đến mức sốt ruột thế này." Nói xong hắn chuyển hướng câu chuyện đến lên người Triệu Tinh, "Sự kiện kia đã yên ả rồi hả? Không bại lộ ra chuyện gì à?"

Triệu Tinh khẽ mím môi, "Yên rồi, đã chu cấp tốt cho người nhà."

Yến Triệt gật đầu, "Việc này mặc dù khiến cho phụ hoàng cảnh cáo Thành vương thế nhưng Thành vương cũng sẽ không vì việc này mà hết hy vọng. Ngươi chú ý một chút, đừng nên để lộ sơ hở." Nói xong hắn lại chau mày, "Người đó căn bản không nên cứu."

Triệu Tinh ngước mắt lên, rất nhanh nhìn vào Yến Triệt một cái, "Ngày ấy đúng lúc có... có Tần Thế tử ở đó."

Yến Triệt chau mày, "Hắn cứu người à?"

Triệu Tinh vội vàng lắc đầu, "Không, không phải, là muội muội của hắn..."

"Ngươi nói đến Triều Vũ?" Giọng nói Yến Triệt tràn đầy nghi hoặc.

"Không phải Bát tiểu thư, là Cửu tiểu thư mới vừa được đón về kinh thành, ngày đó do Tần Thế tử xuống phía Nam đón về kinh. Vị Cửu tiểu thư này biết y thuật, đúng lúc cùng ăn cơm với Tần Thế tử ở trong Túy Hương lâu."

Yến Triệt lại chau mày, "Cô nương Tần thị biết y thuật sao?"

Triệu Tinh vội vàng gật đầu, không biết nghĩ đến cái gì mà nét mặt có chút xuất thần.

Yến Triệt liếc nhìn Triệu Tinh một cái, "Ngươi vẫn còn có cái gì mà chưa nói cho Bản cung?"

Triệu Tinh lập tức hoàn hồn, hắn do dự trong giây lát rồi nói, "Y thuật của vị Cửu cô nương kia thật sự không tệ."

Yến Triệt phất tay áo một cái hồi phục lại tinh thần, hắn một lần nữa đứng quay lưng về phía Triệu Tinh, "Đây không phải là điều mà Bản cung quan tâm, nếu là người trong Tần gia thì thôi, còn sau này tốt nhất đừng để lộ ra chuyện gì."

Triệu Tinh gật đầu, "Vâng, mạt tướng đã hiểu..."

Nói câu này xong thì Triệu Tinh ngước lên nhìn về phía bóng lưng của Yến Triệt, mặc dù hiện tại ánh nắng bên ngoài khá rực rỡ thế nhưng khi chiếu lên người Yến Triệt thì chỉ như hòa nhập vào trong mãng bào xanh đen của hắn. Triệu Tinh mở to mắt nhìn thế nhưng chỉ có thể nhìn thấy mãng bào của hắn, trên đó là cái đầu hung dữ cùng với đôi móng rồng sắc bén như có thể moi tim đào phổi người đối diện ra mà thôi.
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 187: Biện pháp hóa giải (1)



187: Biện pháp hóa giải (1)

"Cẩm Tú phường này ở kinh thành có 2 cơ sở. Chỗ phía Bắc này chủ yếu cung cấp hàng hóa cho mấy chỗ trên phố bên ngoài Hoàng thành, đa phần là bán sỉ, như vậy đương nhiên quý trọng. Còn dân chúng bình thường nếu muốn làm giá y hoặc đại loại như thế, muốn vài thước vải tốt thì sẽ đến cơ sở nhỏ hơn ở phía Nam kia mua sắm. Như loại vải tơ dệt sợi vàng vừa rồi chúng ta mua kia, nếu nhà bình thường muốn mua về làm áo trong cho hài tử hoặc là áo lót cho nữ nhi thì chỉ cần mua vài thước là đủ rồi."

Bởi vì đã đến khu phố phồn hoa bậc nhất cho nên nhóm người Hồ thị không ngồi xe ngựa nữa mà chỉ đi bộ. Hồ thị môt bên nắm tay Tần Triều Vũ còn một bên do Tần Tương đỡ lên, bà hứng thú bừng bừng giới thiệu từng chỗ từng chỗ phú quý bên trong này. Từ tiệm trang sức cho đến tiệm bán son môi bột phấn, tất cả những thứ mà nữ nhi gia trẻ tuổi yêu thích thì Hồ thị đều dẫn bọn họ đi vào. Đi suốt 2 con đường trong chợ phía Đông, Tần Tương và Tần Sương đã mua được nhiều hơn không ít vật, ngay cả Tần Hoan cũng được Hồ thị bắt ép chọn lấy 2 loại son môi phấn bột. Tần Hoan không có cách nào từ chối nên đành phải nhận cho xong.

Lại đi vào trong một tiệm trang sức, Hồ thị chau mày, "Xem ra phải đi về phía Tây dạo một vòng, gần đến Tết rồi, 4 đứa các con cũng phải có thêm mấy thứ kiểu như trang sức mới tốt. Sang năm nếu như phải ra ngoài gặp khách thì chắc chắn cũng phải ăn mặc đẹp một chút."

Hồ thị nói xong lại căn dặn Tần Diễm, "Diễm Nhi, bảo xe ngựa chạy đến đây, bọn ta đến phía Tây."

Tần Diễm đáp lời rồi rời đi, Tần Hoan nhìn Hồ thị như vậy thì trong lòng cũng hơi cảm động. Lúc mới gặp vị Đại bá mẫu này thì nàng cũng có chút đề phòng, thế nhưng hiện tại xem ra bà ấy đối xử với mấy người các nàng cực kỳ chân thành và hào phóng.

Chờ một lát thì xe ngựa của Tần thị cũng chạy đến, một nhóm người Hồ thị bước lên xe tiến thẳng về phía Tây.

Trong xe ngựa, Hồ thị cười nói, "Ta làm Đại bá mẫu trông thế nào?"

Tần Triều Vũ cong môi, "Đương nhiên là vô cùng tận tâm, mẫu thân đã làm quá tốt rồi."

Hồ thị thở dài, vỗ vỗ lên bàn tay Tần Triều Vũ rồi nói, "Mấy năm nay càng lúc con càng hiểu chuyện, ngược lại còn có thể dạy ta những việc này phải làm thế nào. Từ nhỏ con đã được ta và phụ thân con nâng niu trên tay hết mực cưng chiều nên đương nhiên tạo thành tính khí kiêu căng. Ban đầu ta vốn nghĩ tính tình con như vậy thì cứ như vậy đi, dựa vào ta và phụ thân con thì sau này tìm được nhà thích hợp với con gả vào thì đương nhiên họ cũng sẽ đối xử với con thật tốt. Nhưng sau này lại cuốn vào Hoàng cung, nơi đó người bình thường làm sao có thể đứng vững được? Ta lại lo lắng hết sức, thế nhưng nhìn con mấy năm nay dần dần thay đổi, ngược lại để bọn ta yên tâm không ít."

Tần Triều Vũ cong môi cười, "Mẫu thân, nữ nhi đã trưởng thành rồi, người cứ yên tâm đi."

Hồ thị nắm bàn tay Tần Triều Vũ cứ như một món bảo bối, "Yên tâm yên tâm, sao ta có thể lo lắng được chứ? Ta chỉ là thương xót con mà thôi, hiện giờ trong lòng con cất giấu quá nhiều chuyện, ta chỉ sợ con phải chịu tủi thân mà không dám nói ra."

Tần Triều Vũ liền dựa lên vai Hồ thị, "Chẳng phải mẫu thân cũng đã từng như vậy sao, trưởng thành, gả cho người ta, đương nhiên cũng phải chịu tủi thân không ít. Hiện tại con vẫn còn mẫu thân và phụ thân, lại có cả Tam ca nữa, đương nhiên cũng tốt hơn rất nhiều rồi."

Hồ thị thở dài, "Ta là không nỡ rời xa con, ta tình nguyện giữ con lại thêm 2 năm nữa, huống hồ..."

Nói xong Hồ thị lại cố đè thấp giọng xuống, "Ta gả cho phụ thân con, mặc dù chịu đựng không ít tủi thân thế nhưng cuối cùng thì phụ thân con cũng không phải người vô lương tâm. Nhiều năm như vậy trừ bỏ 2 nha đầu bên cạnh từ thời trẻ thì cũng không có thêm người nào khác, như vậy cũng khiến cho ta bớt đau buồn rất nhiều. Thế nhưng con... tương lai của con đó, ta đã từng có suy nghĩ là không muốn con đi vào nơi đó. Con nhìn đương kim Thánh thượng mà xem, phi tần trong hậu cung nhiều vô số kể, ngay cả làm Hoàng hậu thì thế nào? Hiện giờ Hoàng hậu có địa vị cao quý làm chủ hậu cung, nhi tử lại là Thái tử thế nhưng bà ấy có thể vô ưu vô lo sao? Nghe nói Thánh thượng đến cung của bà ấy rất ít..."

Lời này vừa nói ra thì trong lòng Hồ thị cứ như bị nghẹn lại, bà chợt nắm lấy tay Tần Triều Vũ, "Vũ Nhi, con suy nghĩ cẩn thận lại đi, nếu như con không muốn thì ta sẽ đi nói với phụ thân con, việc này vẫn còn có thể linh động được."

Tần Triều Vũ cười khổ, "Mẫu thân, do người quá lo lắng cho con nên mới như vậy thôi."

Hồ thị hừ một tiếng, "Đây không phải là nói nhảm, con chính là bảo bối của ta, ta không lo lắng cho con thì còn có thể lo lắng cho ai?"

Tần Triều Vũ lại thở dài, "Mẫu thân, không cần lo lắng cho con, con đường này do chính bản thân con lựa chọn. Lời người vừa nói con cũng đã từng nghĩ đến, nhưng chính bởi vì đã nghĩ rõ ràng rồi cho nên mới quyết không thay đổi tâm chí nữa."

Hồ thị nhìn dung mạo tinh xảo của Tần Triều Vũ thì lại bất đắc dĩ mà ôm nàng vào trong ngực.

Còn bên này Tần Sương đang thưởng thức một hộp son phấn khảm mã não đỏ mà nở nụ cười thật tươi, "Đại bá mẫu đối xử với bọn ta tốt thật, một hộp son này giá tiền cũng đủ để cho dân chúng bình thường ăn nửa năm rồi."

Trong tay Tần Tương cũng có một cái hộp nhỏ, nàng vốn dĩ cũng cực kỳ yêu thích mà ngắm nghía, thế nhưng vừa nghe được lời này của Tần Sương thì liền vứt thẳng vào trong bao quần áo ở bên cạnh, "Đây thì tính là cái gì chứ, chỉ một hộp son mà thôi. Sau này Đại bá mẫu đối xử với chúng ta sẽ còn tốt hơn nữa, hiện giờ chúng ta đã ở kinh thành rồi, đừng có hẹp hòi giống như hồi còn ở Cẩm Châu."

Tần Sương bĩu môi không thèm trả lời, sau đó vén màn lên nhìn ra bên ngoài.

Từ lúc vào kinh thành đến giờ thì luôn đi loanh quanh ở phía Đông, đây là lần đầu tiên Tần Sương đi sang phía Tây chơi. Xung quanh Trung Dũng Hầu phủ đều là phủ công hầu bá tước nhà cao cửa rộng, nguy nga quý khí, tinh xảo hoa lệ nhiều hơn so với ở phía Tây. Nhìn thấy hiện tại đang đi ngang qua một khu nhà dân thường, mà từ đây nhìn ra vẫn không thấy được điểm kết thúc, Tần Sương không ngờ được kinh thành lại có thể to lớn như vậy.

"Kinh thành thật sự là rộng quá, có khi còn rộng hơn cả 2 lần Cẩm Châu." Tần Sương hứng thú bừng bừng, nhìn cái gì cũng cảm thấy cực kỳ mới mở. Chẳng bao lâu sau đã đi qua khu nhà dân yên tĩnh, thẳng đến nơi phố xá náo nhiệt nhất, Tần Sương vội nói, "Sắp đến rồi sắp đến rồi!"

Tần Sương nói xong liền kéo kép Tần Hoan ngồi bên cạnh thế nhưng vẫn không hề thấy Tần Hoan có bất cứ phản ứng nào. Tần Sương quay lại liền bắt gặp Tần Hoan đang nhìn chằm chằm vào một chỗ ở phía Tây Bắc khiến cho nàng hơi kinh ngạc, "Muội làm sao thế?"

Hỏi xong rồi mà Tần Hoan bình thường vẫn luôn cực kỳ thông tuệ mà hiện tại vẫn hoàn toàn không phản ứng gì.

Tần Sương lại kéo kéo Tần Hoan một lần nữa, "Cửu muội muội? Muội làm sao thế?"

Cái lôi kéo này dùng lực khiến cho Tần Hoan tỉnh hồn lại, nàng bình tĩnh lại rồi mới quay sang Tần Sương nhìn, "Làm sao thế?"

Tần Sương kinh ngạc nhìn Tần Hoan, "Ta gọi muội 2 lần mà muội vẫn không hề phản ứng gì, muội nhìn chằm chằm bên đó làm gì?"

Tần Sương nhìn lại theo ánh mắt của Tần Hoan, tuy nhiên tầm mắt của nàng đã bị một dãy cửa hàng buôn bán cạnh phố chợ chặn lại. Nàng nhìn kỹ lại thì phát hiện ra một tòa hồng lâu 3 tầng sơn đỏ tên là "Phượng Tê lâu", Tần Sương nhìn Tần Hoan, sau đó lại nhìn sang bên đó, "Muội nhìn chỗ đó làm gì? Phượng Tê lâu là chỗ nào?"

Tần Hoan bất đắc dĩ cười cười, "Không có, chỉ là đang nghĩ ngợi vài chuyện thôi, đó là chỗ nào thì muội cũng không biết."

Tần Sương thấy Tần Hoan nói vậy thì hoàn toàn không tin tưởng, xưa nay Tần Hoan đều là người trầm tĩnh cẩn thận, chưa nói đến bình thường luôn ung dung bình tĩnh mà nàng còn hoàn toàn không có hành động nào lạ thường hết, một khi có thì chắc chắn là có lý do.

Không chỉ Tần Sương thấy được Tần Hoan bất thường mà ngay cả Tần Tương cũng nhìn sang với vẻ kỳ lạ. Đột nhiên Tần Tương dường như nghĩ đến cái gì liền nói, "Phải rồi, vừa rồi Tam ca gặp được vị công tử kia là ai vậy?"

Tần Sương trả lời theo bản năng, "Triệu công tử nhà Phụ quốc Tướng quân."

Tần Tương ngay lập tức nhìn Tần Sương và Tần Hoan, "Hai người các ngươi làm sao mà biết được? Còn nữa, vị Triệu công tử kia quen biết Cửu muội muội à?"

Tần Sương nhìn thoáng qua Tần Hoan, thấy nàng không có biểu cảm gì thì mới nói tiếp, "Ngày ấy người mà Cửu muội muội cứu là bộ hạ của Triệu công tử."

Tần Tương hơi ngây người, biểu cảm khẽ thay đổi vài phần rồi sau đó cười như không cười, "Thảo nào..."

Tần Tương nói đầy ẩn ý nhưng Tần Hoan chỉ lạnh lùng mà lười quan tâm đến nàng ta, còn Tần Sương lại nói, "Tam ca dẫn bọn ta đi ăn cơm, căn bản không ngờ đến sẽ gặp phải mấy người đó, huống hồ Cửu muội muội chỉ là vì cứu tính mạng người ta thôi."

"Thế người được cứu đó thế nào rồi?" Tần Tương lạnh nhạt.

Tần Sương khẽ hất hàm, "Đương nhiên là cứu sống rồi, tên tuổi tiểu y tiên ở Cẩm Châu cũng không phải là nói suông."

Tần Tương còn chưa kịp nói tiếp thì Tần Hoan đã lên tiếng, "Tam ca nói cuối cùng người đó vẫn không qua khỏi."

"Ơ... Sao có thể chứ? Ngày đó rõ ràng là muội đã cứu sống rồi..."

Tần Sương cực kỳ không tin tưởng, còn vẻ mặt Tần Tương thì tràn đầy trào phúng. Tần Hoan thở dài, "Vết thương đó không nhẹ, một khi lên mủ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ là sau đó xảy ra rủi ro."

Tần Sương trầm ngâm giây lát, "Thật sự là đáng thương, tuổi còn trẻ như vậy."

Tần Hoan không nói thêm gì nữa, nàng liếc nhìn về phía Tây một cái rồi mới thu hồi tầm mắt lại. Rất nhanh, xe ngựa đã dừng lại."

Vừa bước xuống xe đã nghe tiếng Hồ thị nói, "Bên này cũng có mấy cửa tiệm rất tốt, có điều cách nhau hơi xa."

Xe ngựa đỗ ở một con phố phồn hoa náo nhiệt nhất, hiện tại đã gần đến giờ Ngọ rồi cho nên người trên phố đông đúc hơn một chút. Mặc dù thời tiết giá lạnh thế nhưng bởi vì sắp Tết rồi cho nên người đến người đi trên đường đều là người đi mua sắm đồ Tết. Tần Diễm đang chỉ huy người đỗ xe ngựa sang bên cạnh, đột nhiên ở đầu phố lại xuất hiện một nhóm binh lính mặc áo đen.

Nhóm binh lính này có khoảng 20 người, có vẻ như là đang đi tuần tra. Quả nhiên Hồ thị quay sang nhìn Tần Diễm, "Đây là..."

"Mẫu thân yên tâm, đến sát Tết rồi thì Cửu thành Tuần phòng doanh phải tăng cường tuần tra."

Hồ thị gật đầu rồi thở dài, "Haizz, cho nên hôm nay chúng ta phải mua sắm cho đầy đủ hết, mấy ngày tới vẫn nên bớt ra ngoài."

Tần Hoan đi ở sau cùng, nàng nhìn vào nhóm binh lính tuần tra kia dần chạy đến gần.

Đám đông vì để nhường đường cho binh lính tuần tra nên dạt hết sang 2 bên, đợi cho bọn họ đi khỏi rồi mới bắt đầu xì xào bàn tán sôi nổi. Trên mặt mọi người vừa có chút tức giận vừa có chút hồi hộp, Tần Hoan cũng suy nghĩ một chút, thấy Tần Diễm vừa đi đến thì hỏi một câu, "Tam ca, vụ án vẫn chưa có tiến triển gì à?"

Tần Diễm gật đầu, "Vẫn chưa..."

Tần Diễm biết Tần Hoan rất thông minh, đương nhiên là nàng vừa nhìn thấy binh lính tuần tra này thì đã đoán được rồi, nên hắn chỉ trả lời một câu đơn giản.

Tần Hoan chau mày, "Rốt cuộc là vụ án gì? Xảy ra bao lâu rồi?"

Tần Diễm khẽ nói, "Đã chết mấy người rồi, có vẻ như đã được khoảng nửa tháng nay."

Đã chết vài người, thời gian cũng lâu như vậy, sao vẫn còn không có tiến triển gì?
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 187-2: Biện pháp hóa giải (2)



187: Biện pháp hóa giải (2)

Tần Hoan đang định hỏi cụ thể một chút thì Hồ thị ở đằng trước đã gọi nàng, "Hoan nha đầu mau đến đây, ta thấy cái ngọc bội này rất hợp với con, mau đến đây thử xem nào. Còn có cái vòng ngọc này nữa, ta thấy trên tay con cũng không đeo cái gì cả."

Tần Hoan vội vàng bước đến, nàng khẽ từ chối, "Bình thường con cũng không thích đeo những thứ này, Đại bá mẫu cứ mua cho các tỷ tỷ đi."

"Của con là của con, mấy đứa nó cũng đều có cả rồi, mau, đưa tay ra đây..."

Hồ thị cực kỳ nhiệt tình khiến cho Tần Hoan không có cách nào từ chối nên đành phải chiều lòng bà, thấy thế Hồ thị lại càng hào hứng. Tần Triều Vũ là từ nhỏ đã được ăn mặc tinh tế cho nên hiện tại mấy người Tần Hoan vẫn là thua kém một chút. Bởi vậy Hồ thị liền nắm lấy tay 3 người, cứ thấy cái gì là thử cái đó, đến lúc đi hết con phố thì trên người các nàng đã nhiều hơn không ít đồ tốt. Ban đầu Hồ thị vốn không phát hiện ra điều gì, đi một lúc rồi mới thấy bản thân mệt không thở nổi cho nên mới quay lại đi về hướng xe ngựa của Hầu phủ. Suốt dọc đường này mặc dù Tần Triều Vũ là đi cùng thế nhưng cũng không hề mua gì nhiều lắm, mà sự cao ngạo của nàng chỉ khi đứng trước mặt Hồ thị và Tần Diễm thì mới dịu dàng đi đôi chút. Từ đầu đến cuối, nàng vẫn không hề nói chuyện nhiều với mấy người Tần Hoan.

Quay về Hầu phủ, bữa trưa đã chuẩn bị xong, đoàn người đều đã mệt mỏi rồi, dùng cơm trưa xong thì ai nấy đều quay về viện của mình đi ngủ. Tần Triều Vũ và Tần Diễm cùng nhau dẫn Hồ thị về viện, lúc đi ra nàng mới khẽ hỏi, "Ca ca, lần này Thành vương bị Thánh thượng trừng trị một chút thế nhưng Thái tử Điện hạ lại có vẻ không vui lắm. Hôm qua muội vào cung có nhìn thấy hắn ở chỗ Hoàng hậu, thấy hắn luôn nhăn mặt nhăn mày."

Tần Diễm liền nói, "Vụ án mạng trong kinh thành muội cũng đã biết, Thái tử Điện hạ làm chủ Đông cung, ngoại trừ cùng bàn quốc gia đại sự với Thánh thượng thì những việc xảy ra trong kinh và vùng lân cận cũng thuộc về trách nhiệm của Thái tử Điện hạ. Hiện tại xảy ra án mạng như vậy, Thánh thượng đã trực tiếp giao phó cho Điện hạ, đã qua hơn 1 tháng rồi, lần trước Thánh thượng đã nói muốn Thái tử Điện hạ phải tìm ra hung thủ vào trước Tết."

Tần Triều Vũ chau mày, "Chỉ còn có 4 ngày nữa thôi."

"Đúng vậy, Thái tử Điện hạ hiện tại lo lắng nhất chính là việc này."

Tần Triều Vũ đột nhiên dừng bước, "Ca ca, liệu có biện pháp gì có thể giúp được Điện hạ không?"

Tần Diễm cười khổ, "Khó lắm, ta không có chức quan gì trong triều, phụ thân cũng không phải người trong Hình bộ cho nên nhà chúng ta không tiện nhúng tay vào. Còn nữa, hiện tại bên cạnh Thái tử Điện hạ đã có Trịnh Phủ doãn cùng với Lý Đại nhân, nếu nói về nhân thủ thì thật ra cũng đã đủ rồi."

"Vậy tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa phá được án chứ? Phủ doãn nha môn đang làm cái gì vậy?"

"Muội muội, án mạng không phải chỉ đơn giản như vậy đâu, vẫn còn rất nhiều vụ án treo còn chưa được phá giải."

Tần Triều Vũ hơi nhăn mặt, "Thế nhưng cứ chậm trễ mãi thế này thì cũng không phải cách hay, nếu như đến Giao thừa rồi mà vẫn chưa phá án thì chẳng phải Thái tử Điện hạ sẽ bị Thánh thượng trách tội sao?"

Nghe thấy thế thì trong lòng Tần Diễm cũng nặng trĩu.

Vốn dĩ Hầu phủ đã lựa chọn phe Thái tử, sau đó mới là Tần Triều Vũ muốn nhập vào Đông cung, mặc dù Tần Triều Vũ không nói thì hắn cũng muốn tìm ra biện pháp. Nghĩ đến đây người đầu tiên Tần Diễm nhớ đến chính là Tần Hoan, thế nhưng rất nhanh sau đó trên mặt hắn lại có chút bất đắc dĩ. Ngay cả hắn đều không thể nhúng tay vào thì Tần Hoan vừa không quan không chức lại vừa là nữ tử thì chuyện này căn bản cách xa nàng nghìn dặm. Kinh thành là nơi nằm dưới chân Thiên tử, cũng không hề giống với mấy chỗ như Bách Thảo viên.

"Hiện tại muội đừng lo lắng, Phủ doãn Đại nhân và Lý Đại nhân chắc chắn sẽ giúp Thái tử. Chuyện này nếu như Thái tử bị trách tội thì thuộc hạ cũng sẽ không thoát khỏi liên quan. Mà Trịnh Phủ doãn là quan phụ mẫu của dân chúng, cho dù Thánh thượng không hỏi đến thì ông ta cũng phải tận lực thôi."

Tần Triều Vũ thở dài, "Thành vương bên kia vừa mới rơi vào thế yếu, nếu như vụ án này Thái tử mãi không phá được thì chỉ sợ Thành vương cũng sẽ tìm ra được cán chuôi để có thể đả kích Thái tử. Hôm qua... hôm qua muội nghe người trong cung nói, Tố Quý phi đang bị bệnh nhẹ, Hoàng đế ngày nào cũng ở bên đó chăm sóc."

Tần Diễm cười lạnh, "Những thứ này chẳng qua là thủ đoạn tranh sủng của phi tần hậu cung thôi... Thế nhưng đương kim Thánh thượng cũng không phải người dễ lừa gạt như vậy." Nói xong Tần Diễm lại trấn an, "Sắp sang năm mới rồi, vụ án này đã có Trịnh Phủ doãn đi điều tra, dù sao thì chúng ta cũng phải ăn Tết, muội đừng quá lo lắng, mấy hôm nay cứ yên tâm giúp đỡ công việc cho mẫu thân thôi. Bên phía Thái tử Điện hạ hắn ta đương nhiên sẽ tự nghĩ cách, chắc chắn sẽ có thể phá án thôi."

Thấy lông mày Tần Triều Vũ vẫn nhăn chặt thì Tần Diễm lại nói, "Đợi phụ thân quay về ta đi thương lượng với ông ấy một chút."

Lúc này vẻ mặt Tần Triều Vũ mớ khẽ buông lỏng, "Vâng, đa tạ ca ca."

Tần Diễm bật cười, "Đồ ngốc, chúng ta mới là người một nhà, muội cảm tạ ta làm gì?"

Nói xong hắn lại có chút bỡn cợt, "Chẳng lẽ muội đối với Thái tử Điện hạ..."

Tần Triều Vũ hất hàm, "Muội đã nói với ca ca rồi, muội nhất định phải vào Đông cung."

Tần Diễm liền không muốn chọc tức nàng nữa, chỉ vỗ vỗ l*n đ*nh đầu Tần Triều Vũ rồi nói, "Biết rồi biết rồi, muội muội của ta trong lòng có chí lớn. Muội yên tâm đi, một khi có tin tức là liền báo cho muội biết."

Tần Triều Vũ gật đầu sau đó mới quay về viện của mình.

Đến những ngày sát Tết, trong lẫn ngoài Hầu phủ đều cực kỳ bận rộn. Tần Triều Vũ đang đợi tin tức của Tần Diễm, ngay cả Tần Hoan cũng đang chờ đợi. Ý tứ của Hồ thị đã rõ ràng, nếu như vụ án kia chưa kết thúc thì chắc chắn sẽ không để mấy người các nàng tùy tiện ra khỏi phủ. Mặc dù là vì muốn tốt cho các nàng thế nhưng lúc nàng ở Cẩm Châu đã ngày nhớ đêm mong rồi, hiện tại đã đến kinh thành rồi thì làm sao có thể kiềm chế được?

Lần này chờ chính là 2 ngày, 2 ngày này hạ nhân của Hầu phủ quét tước bụi bặm, loại bỏ đồ cũ, bắt đầu chuẩn bị cho năm mới. Mà Tần Hoan chỉ gặp được Tần Thuật mỗi đêm đầu tiên mọi người về kinh còn những lúc khác chỉ có thể nhìn thấy được Hồ thị. Tối ngày 28 tháng Chạp, mấy tỷ muội Tần Hoan được gọi đến Nhân Thọ đường dùng cơm, trong mắt Hồ thị có chút mệt mỏi, "Gần đây Đại bá phụ và Tam ca của mấy đứa đều cực kỳ bận rộn cho nên ngay cả ăn cơm chung cũng không có thời gian. Ta cũng bận rộn không ngừng được, hôm nay bọn họ không quay về thì chúng ta cũng cứ ăn cơm thôi, mặc kệ bọn họ. Có điều... mấy đứa cũng đừng cho rằng Đại bá phụ không quan tâm mấy đứa."

Tần Tương vội lên tiếng, "Sao có thể chứ, Đại bá mẫu đối xử với bọn con rất chu đáo cẩn thận, Đại bá phụ phải xử lý chính sự trong triều nên đương nhiên không cần phải lo lắng cho bọn con rồi." Hồ thị nghe thấy thế liền cười mãn nguyện, Tần Tương lại tiếp lời, "Đại bá mẫu bận rộn như vậy, nếu như cần bọn con đến giúp cái gì thì cứ căn dặn."

Hồ thị vốn muốn cự tuyệt thế nhưng lại nghĩ nghĩ rồi nói, "Vũ Nhi và Hoan Nhi thì thôi, con và Sương Nhi có thể giúp ta một tay đó, lúc ở Cẩm Châu có học quản gia chưa?"

Tần Tương gật đầu, "Con có học qua đôi chút từ mẫu thân, có điều Tương Nhi hơi vụng về, cũng không học được bao nhiêu."

Tần Sương thì lại trực tiếp lắc đầu, "Không có..."

Hồ thị cười cười, "Tuổi tác này của các con đúng là nên học quản gia rồi."

Nói như vậy sắc mặt Tần Tương và Tần Sương khẽ biến. Sang năm mới thì 2 người đã đến 18 tuổi rồi, là thời điểm thích hợp để tìm mai mối. 18 tuổi mai mối, xem ngày xong thì 19 tuổi thành thân, nếu như để đến 20 tuổi thì đã hơi chậm trễ rồi.

Tần Sương không biết nghĩ đến cái gì liền cụp mắt xuống, trong lòng nàng nặng nề đôi chút. Tần Tương nghe thấy thế thì đảo đảo mắt, lập tức nói, "Đại bá mẫu nếu muốn bọn con giúp cái gì thì cứ trực tiếp dặn dò là được, vừa đúng lúc Tương Nhi có thể đi theo Đại bá mẫu học hỏi. Trước khi đến đây mẫu thân con đã nói Đại bá mẫu xuất thân vọng tộc, bọn con phải học tập người cho thật tốt mới được."

Mấy lời dễ nghe đương nhiên là lọt lỗ tai, Hồ thị vỗ vỗ bả vai Tần Tương, "Được rồi, hiện tại các con cứ học ăn Tết phải làm gì đi, sáng sớm mai đến viện của ta, ngày kia đã là Giao thừa rồi cho nên ta sẽ dạy các con một ngày."

Tần Tương vội vàng đáp lời, thế nên Tần Sương cũng gật đầu. Hồ thị liền nói mọi người bắt đầu dùng cơm, thế nhưng còn chưa ăn được mấy miếng thì Vũ ma ma đã chạy vọt từ bên ngoài vào, "Phu nhân, lão gia và Thế tử gia đã quay về..."

Hồ thị hơi kinh ngạc, "Ồ, không phải nói là không về à?"

Vũ ma ma lắc đầu, "Không phải, Hầu gia quay về đây cùng với khách, Thế tử cũng đi theo đến thư phòng bên ngoài rồi. Hầu gia bảo phu nhân chuẩn bị trà bánh đưa qua đó, còn dặn phu nhân lấy trà cống phẩm ra."

"Cống phẩm?" Hồ thị vội vàng đứng dậy, nếu phải dùng đến trà cống phẩm thì nhất định người đến là khách quý rồi.

"Mấy đứa ăn trước đi, đợi lát nữa ta quay lại."

Hồ thị nói xong liền vội vã rời đi, sau đó dẫn theo người bê trà bánh ra thư phòng bên ngoài.

Vừa đến cửa thư phòng thì đã nhìn thấy Ngô Dạng canh giữ bên ngoài, nhìn thấy Hồ thị đến thì ông lập tức tiến lên phía trước, "Bái kiến phu nhân."

Hồ thị hất hất cằm chỉ vào bên trong thư phòng, "Ai ở trong thế?"

Ngô Dạng trả lời, "Là Trịnh Phủ doãn và Đại Lý Tự khanh Lý Đại nhân."

Một người là tòng Tam phẩm, còn một người là chính Tam phẩm, Hồ thị gật đầu, giao trà bánh xong rồi mới xoay người bước đi.

Ngô Dạng dẫn người vào trong viện, đưa trà bánh vào trong thư phòng.

Bên trong phòng, Trịnh Bạch Thạch tức giận nói, "Hôm nay lâm triều đã có vài người nhắc đến vụ án này, đám người đó cực kỳ kích động, đều có ý chất vấn ta. Chất vấn ta chẳng phải cũng chính là chất vấn Thái tử hay sao? Ngay lúc đó sắc mặt Thánh thượng cũng không phải tốt lắm, nếu như tìm ra manh mối mấu chốt gì thì cũng không sao, hiện tại tình huống chính là nửa điểm manh mối cũng chẳng có."

Lý Mục Vân ở bên cạnh vẻ mặt cũng tối sầm, "Mục đích của bọn họ rất rõ ràng, nhìn thấy Thánh thượng cho Thái tử Điện hạ thời gian không nhiều lắm cho nên mới dần dần khơi mào khiến cho Thánh thượng tức giận. Khi đến thời gian hạn định rồi thì Thánh thượng giận dữ cũng là chuyện đương nhiên thôi."

Tần Thuật chau mày, "Vụ án này khó khăn đến vậy sao? Lý Đại nhân cũng không có cách nào à?"

Lý Mục Vân cười khổ, "Đã nhiều ngày nay ta và Trịnh Phủ doãn cùng nhau điều tra rất nhiều, thế nhưng vẫn chưa tìm ra cái gì rõ ràng." Nói xong lại tiếp lời, "Ta ở trong Đại Lý Tự nhiều năm rồi, nói thật thì đích thân ta chủ quản tra xét án tử rất ít, đa phần đều là..."

Nói đến đây lời nói của Lý Mục Vân liền dừng lại, Tần Thuật và Trịnh Bạch Thạch cũng khẽ biến sắc mặt.

Lý Mục Vân ho nhẹ một tiếng rồi ngồi thẳng người, "Đáng tiếc cuối cùng ông ta lại đi sai đường, nếu như có ông ta ở đây thì vụ án này có thể dễ dàng hơn một chút."

Trịnh Bạch Thạch nhìn một vòng quanh 4 người rồi liếc mắt về phía Tần Diễm một cái, "Đều là người quen cả, cũng không cần phải che đậy. Ta cũng đang nghĩ rằng nếu còn ông ta ở đây thì ta cũng không đến mức khổ sở như vậy. Luận về tra xét cẩn thận tỉ mỉ, ta chưa từng thấy ai lợi hại hơn ông ta. Bọn ta đều tra xét theo dạng tung lưới, thế nhưng ông ta có vẻ như còn có tài năng thiên phú, lợi hại hơn người khác rất nhiều, có thể chú ý đến được những điều mà người bình thường không thể tưởng tượng đến."

Tần Thuật nheo mắt suy nghĩ giây lát, "Nói những điều này cũng vô dụng, cũng không biết tại sao mà ông ta..." Nói xong Tần Thuật lại âm thầm lướt nhìn Lý Mục Vân một cái rồi mới tiếp tục, "Thật sự không được thì phải nghĩ đến tìm một người thế tội để phá vỡ cục diện này đi."

Lý Mục Vân chay mày, "Hầu gia, chuyện này sợ là không thể..."

Trịnh Bạch Thạch cũng lên tiếng, "Phải đó, Hầu gia, chiêu này mặc dù có thể nhất thời giải quyết khó khăn, thế nhưng nếu như bị Thành vương phát hiện ra thì ngược lại càng khiến cho Thái tử Điện hạ rơi vào tình thế nguy hiểm..."

Tần Thuật cười khổ, "Ta đây cũng vì chẳng còn cách nào khác, ai bảo các ngươi không điều tra ra cái gì."

Vừa dứt lời thì Trịnh Bạch Thạch và Lý Mục Vân cũng cực kỳ khổ sở cùng bất đắc dĩ. Tần Diễm vốn đứng bên cạnh yên lặng thấy thế liền đột nhiên cất lời, "Hai vị Đại nhân, phụ thân, con có một biện pháp có thể hóa giải được tình hình."
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 188: Mưu tính của Thành vương (1)



188: Mưu tính của Thành vương (1)

"Hai vị Đại nhân, phụ thân, con có một biện pháp có thể hóa giải tình hình..."

Tần Diễm vừa lên tiếng thì lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người. Trịnh Bạch Thạch lập tức hỏi lại, "Thế tử có biện pháp gì?"

Trịnh Bạch Thạch bằng tuổi Tần Thuật, khuôn mặt rạng rỡ, lịch sự nho nhã, quả thật là dáng vẻ của một văn thần. Hôm nay ông ta đến Hầu phủ thì toàn thân mặc y phục hàng ngày màu xanh biếc, càng lộ ra vẻ đoan chính cẩn thận, hiện tại vừa cất lời thì giọng nói có chút lo lắng, đương nhiên là bị vụ án này làm cho khổ sở không ít. Còn Lý Mục Vân ở bên cạnh mặc dù không lên tiếng thế nhưng hai trong mắt cũng không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Tần Diễm.

So với vẻ nho nhã của Trịnh Bạch Thạch thì sắc mặt Lý Mục Vân hơi có chút khí thế hờ hững người sống chớ lại gần, ông ta trẻ hơn vài tuổi so với Trịnh Bạch Thạch và Tần Thuật. Mặc dù vậy nhưng trên người luôn mang theo vẻ già dặn và trầm trọng, vóc người ông mảnh khảnh như cây trúc, đôi mắt hí nhỏ mảnh luôn lóe lên vẻ tinh tường. Thế nhưng khi ông ta ngồi ngay ngắn trên ghế, sống lưng thẳng tắp lại luôn tạo ra một cảm giác đây là người thư sinh.

Trịnh Bạch Thạch và Lý Mục Vân nhìn Tần Diễm, Tần Thuật thì càng không cần phải nói, thế nhưng hiện tại trong mắt ông ta lại tràn ngập nghi vấn. Ông hiểu biết rất rõ nhi tử nhà mình, bên cạnh Tần Diễm có người thế nào ông cũng đều biết, nếu Tần Diễm có biện pháp thì tại sao ông lại không biết?

Ba vị trưởng bối đều luôn nhìn chính mình, vẻ mặt Tần Diễm trở nên nghiêm trang, "Phủ doãn Đại nhân, thi thể của mấy người chết trong vụ án này có còn không?"

Trịnh Bạch Thạch gật đầu, "Đương nhiên là còn, vụ án chưa phá thì di thể vẫn còn chưa được giao cho người nhà đem về."

Tần Diễm khẽ mím môi, "Vậy sau khi vụ án xảy ra thì ngỗ tác đã nghiệm thi là người nào?"

Trịnh Bạch Thạch nghe thấy thế thì hơi kinh ngạc, "Ngỗ tác... là một lão bá ở trong nha môn Phủ doãn, ông ấy là lão ngỗ tác của thành Lâm An. Sao thế, Thế tử hoài nghi ngỗ tác đó nghiệm thi có phần sơ suất à?"

Tần Diễm lắc đầu, "Đây cũng không phải, chỉ là... ta biết một người cực kỳ yêu thích văn chương về hình ngục, cũng cực thích phá án. Cũng như người vừa nói, cẩn thận điều tra cặn kẽ tỉ mỉ, luôn luôn có thể nhìn ra những điều mà người bình thường không bao giờ nghĩ đến. Mà người đó cũng đã giúp người ta điều tra qua mấy vụ án mạng, chỉ có điều người đó tạm thời không có quan chức trong triều cho nên không biết có thể nhúng tay vào việc này hay không."

"Ồ...? Đó là ai vậy? Nếu như đúng theo lời Thái tử nói thì không quan không chức cũng chẳng có gì khó cả! Bên trong Phủ doãn Lâm An còn đang thiếu 2 vị tiểu nha sai, nếu như là người mà Thế tử bảo đảm thì có thể cho hắn trực tiếp vào làm việc bên trong Phủ doãn Lâm An là được rồi. Trước tiên nhận làm việc nhỏ đã, nếu như thật sự là người có thể dùng được thì đương nhiên ta sẽ không bạc đãi hắn." Trịnh Bạch Thạch cực kỳ phóng khoáng.

Lý Mục Vân ở bên cạnh nghe vậy cũng nói, "Có điều Thế tử à, Trịnh Phủ doãn cùng với bổ đầu của nha môn cũng đều không có biện pháp gì, chẳng lẽ vị bằng hữu đó của người còn lợi hại hơn so với bổ đầu của nha môn hay sao?"

Phủ doãn chịu trách nhiệm quản lý quan lại trong các châu phủ, mà án mạng bình thường đa phần là do bổ đầu của nha môn tự mình tra xét. Theo như lời Tần Diễm nói thì người đó không quan không chức, mặc dù là trợ giúp người ta phá án thế nhưng suy cho cùng thì cũng không có kinh nghiệm phong phú được như người trong nha môn, người đó thật sự có thể dùng được sao?

Nói như vậy thì trong lòng Tần Diễm cũng có chút do dự. Nhìn thấy thần sắc này của hắn thì Trịnh Bạch Thạch liền hiểu được Tần Diễm cũng không hoàn toàn chắc chắn lắm. Thế nhưng hiện tại tình huống khá cấp bách, Trịnh Bạch Thạch vẫn ôm tâm tư muốn thử một lần, "Vị bằng hữu kia của Thế tử là ai?"

Vừa nghe thấy câu này thì biểu cảm trên mặt Tần Diễm lại càng do dự, "Đại nhân, thực sự không dám giấu diếm, người mà ta nói đó không phải giỏi về điều tra vụ án, mà chỉ là... y thuật của người đó cực kỳ tốt, đã từng giúp người ta nghiệm thi qua. Người đó bởi vì rèn luyện y thuật cho nên phương pháp nghiệm thi cũng chuẩn xác hơn so với ngỗ tác bình thường rất nhiều, lại cộng thêm người đó cực kỳ thông mình, từ đó liền có thể phát hiện ra điểm mấu chốt."

Tần Diễm nói được một nửa thì vẻ mặt của Tần Thuật cũng thay đổi vài phần, thế nhưng ông vẫn không hề ngăn cản Tần Diễm nói tiếp.

Còn bên này Tần Diễm ngập ngừng một chút rồi mới tiếp tục, "Ta cũng vì thấy Phủ doãn Đại nhân và Lý Đại nhân không còn biện pháp nào nữa thì mới tiến cử một chút, còn rốt cuộc người đó có thể giúp nổi hay không thì ta cũng không biết."

Trịnh Bạch Thạch liếc nhìn Lý Mục Vân, sau đó Trịnh Bạch Thạch giận dữ, "Nếu ngươi đã nói vậy thì cũng đã cực kỳ hiểu rõ năng lực của hắn. Vừa rồi ngươi nói hắn nghiệm thi cực kỳ lợi hại, chẳng lẽ là định để cho hắn giúp đỡ nghiệm thi hay sao?"

Tần Diễm gật đầu, "Đúng là như vậy, nếu như có thể để cho người đó nghiệm thi thì có lẽ người đó sẽ phát hiện ra được mấy vấn đề mà trước đây bỏ sót."

Trịnh Bạch Thạch hơi chần chờ, ông nhìn Lý Mục Vân rồi nói, "Kỳ thật Phương lão bá đã cực kỳ lão luyện trong chuyện nghiệm thi rồi..."

Lý Mục Vân cũng gật đầu, "Dù sao cũng đã làm nhiều năm như vậy."

Lý Mục Vân dừng một chút rồi nhìn qua Tần Diễm, "Có điều cứ thử một lần cũng chẳng mất gì."

Trịnh Bạch Thạch hơi cong môi, "Vị bằng hữu đó của Thế tử ở đâu? Hiện tại có thể liên lạc không?"

Tần Diễm đảo mắt, "Vị bằng hữu đó hiện tại... hiện tại cũng ở trong kinh thành, có điều đó không phải là người trong nha môn hay hình ngục. Mà án mạng này liên hệ rất lớn, ta không biết người đó có nguyện ý muốn hỗ trợ hay không..."

"Điều này thì Thế tử yên tâm, chúng ta chỉ là có ý muốn thử một lần mà thôi. Cho dù có không thành công thì tuyệt đối cũng sẽ không trách tội đến hắn."

Giọng nói Trịnh Bạch Thạch ôn hòa, mà Tần Diễm cũng cực kỳ tin tưởng vị Phủ doãn Đại nhân này cho nên mới trả lời, "Vậy... vậy để ta phái người đến hỏi một câu, nếu như người đó đồng ý thì ta lại phái người đến thông báo cho Phủ doãn Đại nhân." Vừa dứt lời Tần Diễm lại bổ sung, "Có điều... có điều vẫn xin Phủ doãn Đại nhân lượng thứ, vị bằng hữu này của ta thân phận đặc biệt, nếu người đó đồng ý thì lúc nghiệm thi xin ngài hãy che giấu tai mắt người khác."

Trịnh Bạch Thạch lập tức nở nụ cười, "Ta biết ta biết, hắn không phải người trong quan phủ, ta đương nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng đâu."

Tần Diễm thở hắt ra, "Được, vậy chút nữa ta liền phái người đi tìm, sáng sớm mai đưa tin cho ngài."

Trịnh Bạch Thạch gật đầu, hiện tại trời đã tối đen, mặc dù ông ta sốt ruột thế nhưng cũng sẽ không bắt buộc phải tìm người đến nghiệm thi ngay trong đêm nay. Huống hồ... lòng nhiệt tình này của Tần Diễm ông không tiện cự tuyệt, nếu là những người khác tùy tiện nói muốn đến hỗ trợ ông ta nghiệm thi thì chắc chắn ông sẽ không đồng ý. Bổ đầu nha môn và ngỗ tác đều là những người có kinh nghiệm phong phú, kỹ năng chắc chắn cách xa so với người bình thường rồi. Mà Tần Diễm lại nói bằng hữu của hắn biết y thuật, suy cho cùng thì y thuật và thuật nghiệm thi đều không giống nhau.

Trịnh Bạch Thạch càng nghĩ thì càng không có hy vọng gì nhiều, mặc dù vậy nhưng khi Tần Diễm nói ra thì trong lòng ông cũng có một suy nghĩ. Vụ án này liệu lúc nghiệm thi đã bỏ sót cái gì rồi không? Nghĩ đến đây Trịnh Bạch Thạch liền muốn ra về, "Trời đã tối rồi, chúng ta cũng không ở đây lâu nữa, hiện tại sắp đến năm mới, việc này cũng quá đáng lo rồi. Sự sắp xếp của Thái tử Điện hạ ở phía Nam thì Hầu gia đã biết rồi, nên chuyện bên đó không cần chúng ta phải đi lo lắng nữa."

Tần Thuật lên tiếng, "Điều này các ngươi yên tâm, hiện tại có thể làm tốt chuyện này là được rồi."

Trịnh Bạch Thạch liền đứng dậy chắp tay, "Ta còn phải quay về nha môn một chuyến, xin cáo từ trước, Lý Đại nhân thì sao?"

Lý Mục Vân cũng đứng dậy, "Ta cũng không ở lại nữa, hôm khác lại đến quấy rầy Hầu phủ."

Tần Thuật hàn huyên thêm mấy câu nữa với hai người rồi mới tự mình tiễn họ đến cửa hông của Hầu phủ. Đợi cho 2 người rời khỏi rồi Tần Thuật mới dẫn Tần Diễm quay lại thư phòng, vừa vào đến cửa ông đã hỏi luôn, "Người vừa rồi con nói là ai?"

"Phụ thân, chính là Cửu muội muội..."

Tần Thuật ngồi xuống, mặt mày nhăn lại một chỗ, "Thật sự là hồ đồ! Hiện tại Cửu muội muội con đã đến kinh thành, con nói nó biết y thuật có thể cứu người thì thôi, sao lại còn có thể để nó đến nha môn nghiệm thi chứ?"

Tần Diễm cười khổ, "Hài nhi cũng là thấy vụ án này không có cách nào phá giải nên nhất thời mới không nhịn được."

Nói xong hắn lại tiếp tục, "Phụ thân, Cửu muội muội đối với những chuyện này thật sự rất bất phàm, hài nhi đã chính mắt nhìn thấy con bé nghiệm tử thi."

"Thì sao?" Tần Thuật thở dài, "Con nói là ở Viên Châu hay là ở Dự Châu?"

"Viên Châu thì Cửu muội muội không ra tay, thế nhưng biết rất rõ phải xem xét ở chỗ này. Ở Dự Châu thì chính muội ấy tự mình động thủ."

Tần Thuật tức giận, "Lúc đó là vì không có ngỗ tác giàu kinh nghiệm đến nghiệm thi thì nó mới phải động thủ, còn hiện tại Trịnh Phủ doãn đã nói ngỗ tác của nha môn là một người lão luyện. Con bé chỉ biết mỗi y thuật mà thôi, có thể so bì được với những lão ngỗ tác này hay sao?"

"Không chỉ biết y thuật, phụ thân, Cửu muội muội còn cực kỳ hứng thú với những phương pháp điều tra phá án hình ngục."

"Vậy nó có thể lợi hại hơn bổ đầu của nha môn sao?"

Tần Diễm chỉ mấp máy môi chứ không nói thành lời. Lời Tần Thuật đúng thật là rất có lý, thế nhưng không biết tại sao Tần Diễm lại vừa thương tiếc Tần Hoan không muốn nàng phải động tay vào mấy việc này, mặt khác hắn lại không hiểu sao cứ cảm thấy Tần Hoan cực kỳ lợi hại. Mà tình hình hiện tại khẩn cấp như thế, hắn lại theo bản năng mà nghĩ đến đại khái Tần Hoan sẽ tìm ra cách hóa giải tình hình cho nên mới nói ra nàng."

Tần Thuật thấy dáng vẻ của Tần Diễm như thế liền lắc đầu, "Con đó, vẫn là quá kích động rồi, lúc con vừa mới nói ta còn không nghĩ ra, thế nhưng chờ con nói xong rồi ta đã mơ hồ đoán được, không kịp ngăn cản con nữa rồi."

Tần Diễm cười khổ, "Phụ thân, thế thì có để cho Cửu muội muội đi không?"

Tần Thuật hơi trầm ngâm, "Con cũng đã nói ra rồi, chúng ta chỉ có thể ôm hy vọng để cho Cửu muội muội con thử một lần. Có điều, theo lời con nói, trước tiên hỏi qua con bé một chút, nếu như nó không đồng ý thì thôi bỏ đi."

"Cửu muội muội đương nhiên sẽ đồng ý..."

Tần Diễm trả lời chém đinh chặt sắt, Tần Thuật hồ nghi nhìn Tần Diễm một cái, "Con khẳng định như thế à?"

Tần Diễm gật đầu, không hiểu sao trong lòng lại có chút phấn khích. Mặc dù hắn không hề chứng kiến Tần Hoan làm thế nào để giúp đỡ Uông Hoài Vũ và Yến Trì phá án, thế nhưng khi hắn nghe được ý trong lời nói của Tình nương thì đúng thật Tần Hoan đã nhìn ra điểm mấu chốt trong vụ án ở Thanh Huy viên. Cộng thêm lần ở núi Vân Vụ trong Viên Châu, Tần Hoan không chỉ biết nghiệm thi phải nghiệm cái gì mà lại còn tìm ra con đường hành hung của hung thủ. Cuối cùng, Tần Hoan dẫn theo người quay về Bách Thảo viên cứu Tần Tương, từng chuyện từng chuyện xảy ra, Tần Hoan đều khiến cho Tần Diễm tin phục không thôi. Những điều này đều là hắn tận mắt chứng kiến, mà Tần Sương còn đã từng nói qua, lúc ở Cẩm Châu thì Tần Hoan cũng đã giúp đỡ Yến Trì điều tra phá án rồi.

Tần Thuật nhìn vẻ mặt của Tần Diễm, hai tròng mắt hơi nheo lại.

Tần Diễm là người ông ta dạy dỗ, mặc dù tuổi tác không lớn thế nhưng khả năng nhìn người không hề kém, nếu như Tần Diễm tin tưởng Tần Hoan thì Tần Hoan nhất định phải có chỗ hơn người. Chuyện xảy ra dọc đường từ Cẩm Châu trở về thì Tần Thuật cũng đều biết cả, thế nhưng đến lúc gặp mặt thì Tần Thuật trong vô thức cũng thật sự coi nàng là một tiểu cô nương, là cháu gái của chính mình. Cộng thêm những điều này Tần Thuật không đích thân chứng kiến cho nên ông ta vẫn nửa tin nửa ngờ với Tần Hoan. Nghĩ đến đây, đột nhiên ông cũng có chút tò mò, Tần Hoan thật sự có lợi hại đến vậy không?

Một tiểu cô nương bình thường, đừng nói đến nghiệm thi mà chỉ cần nhìn thấy người chết thôi cũng sẽ sợ hãi. Thế nhưng lần này Tần Hoan không chỉ phải nghiệm thi, mà còn là giúp nha môn thành Lâm An nghiệm thi, cho nên có thể dẫn đến rất nhiều lo sợ vào áp lực...

Tần Thuật trầm ngâm một lát, "Con gọi Cửu muội muội con đến đây, đúng lúc ta cũng có một việc muốn thông báo cho con bé."

Tần Diễm gật đầu, vội vàng xoay người đi ra khỏi thư phòng.
 
Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi
Chương 188-2: Mưu tính của Thành vương (1)



188: Mưu tính của Thành vương (2)

Lúc Hồ thị quay về từ thư phòng thì mấy người Tần Hoan cũng gần ăn cơm xong rồi. Hồ thị không biết vì sao mấy người Trịnh Bạch Thạch lại đến cho nên thắc mắc trong lòng cũng chỉ qua một lúc liền bay biến hết. Mọi người ăn xong bữa tối thì như thường lệ sẽ mang trà bánh lên, Hồ thị biết bên thư phòng kia không phải chỉ nói vài câu là xong thế nên liền chuẩn bị trò chuyện uống trà cùng Tần Triều Vũ và mấy cháu gái. Thế nhưng vừa nói được mấy câu thì đột nhiên Tần Diễm lại đến đây...

"Diễm Nhi? Phụ thân con đâu? Còn 2 vị Đại nhân thì sao?"

Tần Diễm khẽ cười, "Hai vị Đại nhân đi rồi, phụ thân vẫn còn đang ở trong thư phòng."

Nói xong hắn nhìn thoáng qua Tần Hoan, "Phu thân gọi Cửu muội muội đến thư phòng một chuyến."

Mấy người Hồ thị nhất thời nhìn sang Tần Hoan, bản thân Tần Hoan cũng có chút ngoài ý muốn mà đứng dậy.

Tần Diễm cười cười, "Không có gì, phụ thân nói có chuyện cần phải thông báo với muội."

Tần Hoan gật đầu, "Vâng, vậy hiện tại muội đến đó ngay."

Tần Diễm gật đầu, "Đi theo ta." Sau đó hắn lại nhìn Hồ thị, "Mẫu thân, con dẫn Cửu muội muội qua đó."

Hồ thị bước lên 2 bước chào đón, "Được rồi, đi mau đi mau..."

Tần Diễm dẫn Tần Hoan rời khỏi, Phục Linh cũng vội vàng chạy theo sau Tần Hoan. Mấy người vừa ra khỏi chính đường thì mặt mày mọi người trong này vẫn chưa giãn ra, Tần Tương hỏi, "Đại bá phụ gọi Cửu muội muội đến đó làm gì?"

Tần Triều Vũ nhăn mày, "Mẫu thân, khách quý vừa đến gặp phụ thân là ai thế?"

Hồ thị cười cười, "Là Trịnh Phủ doãn, phụ thân con gọi Hoan nha đầu đến chắc hẳn là muốn đưa khế đất của Nhị phòng cho con bé."

"Khế đất của Nhị phòng? Khế đất của Nhị thúc và Nhị thúc mẫu sao?"

Tần Sương tò mò hỏi một câu, Hồ thị gật đầu, "Phải, năm đó Nhị thúc và Nhị thúc mẫu con đột nhiên ra đi cho nên vài khế ước nhà cửa và khế đất đều giao cho Đại bá phụ con thay mặt nắm giữ."

Tần Sương gật đầu, "À, thì ra là vậy."

Tần Triều Vũ cũng buông lỏng mặt mày, Tần Hoan những cái khác thì không nói, còn chuyện nàng không có phụ mẫu thì Tần Triều Vũ rất thông cảm. Thấy đó chỉ là chuyện bàn giao khế đất nên nàng mới một lần nữa ngồi xuống uống trà.

Còn bên này tim Tần Hoan có chút đập nhanh mà đi theo sau Tần Diễm.

Phục Linh chưa bao giờ nhắc đến mấy chuyện khế đất của Nhị phòng, vậy lần này Tần Thuật tìm nàng để làm gì chứ?

Năm đó lúc bị đưa đi thì tính tình Cửu tiểu thư cũng không khác gì lúc ở Cẩm Châu là bao nhiêu, không hỏi thế sự, nhát gan hèn mọn. Phục Linh đi theo Cửu tiểu thư, mặc dù có lòng nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là hạ nhân, mà Nhị phòng và Đại phòng lại đã phân ra ở riêng cho nên gia sản của Nhị phòng sắp xếp thế nào thật sự là điều mà Tần Hoan nên quan tâm. Có điều nàng vẫn chưa hoàn toàn coi bản thân mình thành Cửu tiểu thư cho nên đương nhiên cũng không có lòng truy hỏi đến tài sản.

"Cửu muội muội, hai ngày nay muội đang làm gì?"

Tần Diễm thấy Tần Hoan cụp mắt xuống mà không nói lời nào nên mới chủ động lên tiếng.

Tần Hoan ngước mắt lên nói, "Rảnh rỗi không có việc gì làm, muội chỉ đọc sách rồi làm thuốc linh tinh thôi."

Tần Diễm muốn nói lại thôi, nghĩ nghĩ vẫn không nên nói ra trước, "Muội đừng lo lắng, không có chuyện gì to tát đâu."

Tần Hoan gật đầu, đi theo Tần Diễm vào thẳng trong cửa thư phòng. Bóng đêm càng sâu, đêm càng lạnh, Tần Hoan vừa vào sân đã nhìn thấy bên trong đèn thắp sáng trưng. Nàng thu lại suy nghĩ miên man rồi đi theo Tần Diễm vào trong phòng.

"Phụ thân, Cửu muội muội đến rồi..."

Tần Thuật nghe thấy thế liền xoay người lại, Tần Hoan liền nhún người, "Bái kiến Đại bá phụ."

Tần Thuật nở nụ cười ấm áp, "Bên ngoài trời có lạnh không, sao không mặc cái áo choàng vào?"

Tần Hoan tươi cười, "Con chỉ đi lại trong phủ thôi, cũng không lạnh lắm."

Tần Thuật chỉ vào ghế bên cạnh, "Ngồi xuống nói chuyện đi."

Tần Diễm và Tần Hoan cùng nhau ngồi xuống, Tần Thuật liền ôn tồn, "Chuyện này vốn nên nói luôn với con ngay khi con vừa về đến, thế nhưng ta nghĩ đến con vừa đi đường xa còn chưa kịp thích ứng nên đợi con nghỉ ngơi một chút rồi mới nói cho con. Hiện tại con đã về đây được mấy ngày rồi, chắc hẳn cũng đã phụ hồi lại cho nên ta muốn giao vài thứ cho con."

Nói xong Tần Thuật lại lấy một hộp gỗ tử đàn ở trong ngăn kéo án thư, ông vỗ vỗ lên nắp hộp rồi nói, "Bên trong này chính là gia sản của Nhị phòng mà khi Nhị đệ mất đã lưu lại. Năm đó bọn họ ra đi quá nhanh, mà tuổi tác con còn nhỏ, chỉ sợ bên dưới có điêu nô coi thường chủ tử cho nên mấy thứ này ta liền thay con cất giữ. Trước đây đã được các trưởng bối khác trong tộc làm chứng cho nên con có thể yên tâm, hiện tại con đã trở lại rồi thì mấy thứ này ta liền giao cho con tự mình bảo quản."

Nói xong ông đẩy cái hộp về phía nàng, "Mấy sản nghiệp này hiện tại vẫn do những quản sự năm đó trong phủ của Nhị đệ quản lý, hiện giờ bọn họ vẫn còn đang ở trong thôn trang của Nhị đệ. Năm đó dưới danh nghĩa Nhị đệ vẫn còn có mấy cửa hàng nữa, có điều sau khi hắn ra đi thì mấy cửa hàng đó không có chủ tử giỏi giang nào quản lý cho nên càng ngày càng lụn bại, về sau ta quyết định bán đi để đổi lấy ruộng vườn. Mấy năm nay địa tô ở đó năm nay nhiều hơn năm trước, toàn bộ đều gửi trong tiền trang Khánh Phong, con cầm ấn tín của phụ thân con đến thì sẽ có thể lấy được tiền ra ngoài. Trong hộp này ngoài khế ước nhà cửa cùng khế đất thì còn có ấn tín của Nhị đệ nữa. Hiện tại con cứ giữ lấy, đã sắp sang năm mới rồi, con cứ nghĩ xem lúc nào muốn gặp mấy quản sự này thì cứ nói với Tam ca con, bảo Tam ca con phái người gọi bọn họ đến đây là được."

Tần Hoan nghe thấy thế đương nhiên là gật đầu, Tần Thuật lại nói, "Những sản nghiệp này không cần con phải tự mình cáng đáng, các quản sự bên dưới cũng đã quen tay cả rồi, con chỉ cần cho bọn họ biết con là chủ tử của bọn họ là được rồi. Đợi sau này nếu phải xuất giá thì toàn bộ chính là hồi môn của con."

Tần Hoan định nói lại thôi, vừa nghe thấy Tần Thuật liệt kê ra thì nàng liền biết sản nghiệp này giá trị rất lớn, mà nàng cũng không phải là Cửu tiểu thư chân chính, nếu như cứ thế mà nhận thì trong lòng nàng cũng hơi có chút chột dạ. Tần Thuật lại nhìn vào vẻ mặt do dự đó của nàng rồi cười cười, "Nếu như con lo lắng bảo quản không tốt thì tùy lúc có thể đến hỏi ta, hoặc là hỏi Tam ca con cũng được, đến lúc đó bọn ta sẽ giúp đỡ con. Phụ thân con là một người ngay thẳng, mấy sản nghiệp này cũng không tính là nhiều, chờ lúc nào con xuất giá thì Đại bá mẫu con vẫn còn phải chuẩn bị thêm tư trang mới được. Dù sao đi nữa thì đây cũng là di vật của phụ thân con, cho nên phải giao cho con thì mới đúng. Mau đến đây cầm đi, bên trong này còn có một bản danh sách do chính trưởng bối trong tộc chứng nhận, bên trên đều đã liệt kê toàn bộ sản nghiệp ra rồi, con kiểm tra đối chiếu một chút xem văn kiện đã đầy đủ hết hay chưa..."

Tần Thuật và Tần Diễm đều nhìn chăm chú vào Tần Hoan, Tần Hoan trầm ngâm giây lát rồi kiên quyết đứng dậy nhận lấy hộp trên án thư đó. Trong hộp rất nặng, Tần Thuật cười nói, "Mở ra kiểm tra một lần đi..."

Tần Hoan vội nói, "Bao nhiêu năm như vậy may mắn mà có Đại bá phụ tiếp quản thay, đương nhiên con không cần phải kiểm tra."

Tần Thuật lại cười, "Con tin tưởng Đại bá phụ là được rồi." Ông dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Ta nghe Tam ca con nói, con biết nghiệm thi à?"

Tần Hoan đang mải nghĩ ngợi phải xử lý cái hòm này thế nào mới tốt thì bất thình lình bị hai chữ "nghiệm thi" làm cho giật mình.

Tần Hoan liếc nhìn Tần Diễm một cái sau đó mới gật đầu, "Dạ vâng!"

Nụ cười trên mặt Tần Thuật càng rực rỡ, "Sao con lại biết nghiệm thi?"

Tần Hoan dựng thẳng sống lưng, "Ban đầu chỉ là con biết y thuật thôi, về sau ngẫu nhiên đọc được mấy cuốn sách liên quan đến nghiệm thi thì đột nhiên con phát hiện ra trong đó có liên quan đến y thuật. Lúc quan phủ tra xét thì cũng có lúc nạn nhân chỉ bị bệnh chết thôi thế nhưng lại bị cho là bị mưu hại mà chết, cho nên lúc đó ngỗ tác phải nghiệm thi để đưa ra phán đoán xem nạn nhân có thật sự bị mưu hại hay không. Mà có đôi khi, rõ ràng nạn nhân là bị người ta sát hại thế nhưng lại bị ngụy tạo thành bị bệnh chết, trong quá trình đó cần phải có kiến thức về bệnh lý thì mới có thể xác định được. Chính vì thế đã khiến con có nhiều hứng thú đối với chuyện nghiệm thi, cho nên con mới nghiên cứu thêm về nó. Đọc sách rồi sau đó mới phát hiện ra cũng không khó lắm."

Mấy chữ "cũng không khó lắm" của nàng khiến cho Tần Thuật hơi nheo mắt. Nghiệm thi đương nhiên không đơn giản, có điều đối với một người có thiên phú mà nói thì đúng thật sự là không khó lắm. Tần Thuật nghe thấy thế liền hứng khởi bừng bừng, "Con nói như vậy thì đúng là như vậy, có điều con không sợ hãi à?"

Tần Hoan mấp máy môi, "Ban đầu đúng là có chút sợ hãi, có điều về sau con phát hiện ra người chết cũng không thể nhúc nhích được nữa, lại không thể đả thương người thì cũng không còn sợ hãi nữa. Còn mấy chuyện về thần thần quỷ quỷ thì lúc nghiệm thi dùng chút hương trừ thối là được rồi."

Ánh sáng trong mắt Tần Thuật càng lúc càng rực rỡ, cuối cùng ông cũng tin tưởng vài phần lời Tần Diễm nói. Làm gì có cô nương nhà nào lại có thể bình tĩnh nói đến chuyện nghiệm thi rồi người chết như vậy được? Tần Thuật lại hỏi tiếp, "Con không sợ máu tanh hay mấy thứ ô uế này à?"

Tần Hoan im lặng một lát, "Trong lòng không có quỷ thì việc gì phải sợ..."

Tần Thuật hơi sững sờ, sau đó mới cười vang, "Hay, hay cho một câu trong lòng không có quỷ, bản tâm thanh tịnh nào sợ bụi trần? Nhìn con vốn cực kỳ trầm tĩnh, không ngờ được tâm tính cũng cực kỳ phi phàm. Lòng sợ hãi chính là ảo giác, nếu suy nghĩ cẩn thận đến điều này thì đúng là không cần phải sợ hãi. Hoan Nhi, con thật sự đã khiến cho Đại bá phụ hoàn toàn thay đổi cách nhìn về con rồi."

Tần Hoan cụp mắt lại, "Chỉ là lúc ở Cẩm Châu con đã nghe lão phu nhân đọc kinh Phật quá nhiều mà thôi..."

Nói như vậy Tần Thuật lại càng không thấy gì khác thường, chỉ khẽ thở dài, "Tam ca con nói con y thuật bất phàm ta còn thấy kinh ngạc, phụ mẫu con mặc dùng cũng biết chút ít thế nhưng hai người bọn họ cũng chẳng làm ra chiến tích gì cả. Hiện giờ xem ra con dựa vào dạy dỗ trước kia của bọn hò mà hậu sinh khả úy rồi, cũng đủ để thấy con có tư chất bất phàm."

Không chỉ có thiên phú bất phàm về y thuật, mà dựa vào vài câu kinh Phật lão phu nhân niệm ở Cẩm Châu lại có thể ngộ đạo. Trí tuệ cỡ này cũng không phải một người bình thường có thể có, ngoại trừ hôm đầu tiên Tần Thuật bị dung mạo của Tần Hoan làm cho kinh ngạc thì sau này cũng không có thời gian hàn huyên cùng với 3 vị cháu gái. Hôm nay chỉ ngắn ngủi mấy câu thôi mà đã khiến cho ông hoàn toàn thay đổi cách nhìn về đứa cháu gái này.

Như vậy, những lời tiếp theo đây muốn nói ra liền không khó khăn nữa rồi.

"Hoan Nhi, nếu con không sợ nghiệm thi thì chỗ này của Đại bá phụ có một chuyện muốn con giúp đỡ." Tần Thuật nói thẳng vào vấn đề, "Gần đây án mạng trong kinh thành con cũng đã nghe nói đến, vụ án này do Phủ doãn Lâm An tra xét đã hơn một tháng nay vẫn còn không tìm ra manh mối mấu chốt. Tối nay ta nghe Tam ca con nhắc đến chuyện của con nên liền muốn con thử một lần, không biết con có bằng lòng hay không?"

Tần Hoan chợt hiểu ra, hóa ra đây mới là nguyên nhân chính gọi nàng đến đây.

Gần như không cần do dự, Tần Hoan gật đầu, "Đương nhiên con bằng lòng."

Tần Thuật lại kinh ngạc lần nữa, "Con còn chưa nghĩ xong mà? Vụ án này liên quan rất rộng."

Nói xong ông lại vội vàng giải thích, "Con đến thì cứ cố gắng hết sức, nếu có thể hỗ trợ được thì đương nhiên tốt, còn nếu không thì cũng không phải lo lắng."

Tần Hoan gật đầu, "Bá phụ yên tâm, một khi cháu gái đã đồng ý thì đương nhiên sẽ không xem nhẹ."

Tần Thuật vui vẻ vỗ bàn, "Được, không hổ là nữ nhi Tần thị bọn ta, không hề thua kém gì đấng nam nhi. Việc này còn phải thu xếp một phen, con yên tâm, lần này đương nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng. Con cứ chờ tin tức là được, chắc hẳn đến mai sẽ thu xếp cho con đến đó." Nói xong ông lại bổ sung, "Ta và Tam ca con cũng sẽ đi chung, con không phải sợ."

Tần Hoan vốn cũng chẳng có gì sợ hãi, nhưng Tần Thuật đã nói thế thì nàng đành phải thuận theo, "Vâng, xin Đại bá phụ yên tâm."

Tần Thuật lại hỏi lại, "Có cần phải chuẩn bị đồ gì không?"

Tần Hoan nghĩ ngợi giây lát, "Chuẩn bị những đồ vật thường dùng của ngỗ tác trong nha môn là được rồi."

Tần Thuật gật đầu, "Được, vậy tối nay con cứ về nghỉ ngơi là được rồi."

Tần Hoan nhún người rồi sau đó mới quay ra cửa. Tần Diễm đứng dậy tiễn Tần Hoan đến cửa viện rồi khẽ nói, "Chờ tin tức của ta."

Tần Hoan gật đầu xong mới rời đi.

Tần Diễm thấy nàng đi khuất rồi mới quay trở vào, vừa bước vào đã vui vẻ phấn chấn, "Phụ thân, thấy thế nào? Hài như không có nói sai chứ, Cửu muội muội đương nhiên khác biệt rồi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back